-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 61: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Cảnh Xuân

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 61: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Cảnh Xuân

Edit: Sen
Beta: Min
Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng như nước xinh đẹp, Tòa nhà bị bao phủ một tầng ánh sáng, như những chấm nhỏ li ti trong màn đêm làm người ta say mê!
Trong thư phòng, ánh sáng khẽ chiếu vào khe cửa khiến cả phòng chìm trong ánh sáng nhu hòa.
Mà ở bể bơi dưới lầu, Liên Kiều bơi qua bơi lại một lúc mới lên bờ.
" Tiểu thư Liên Kiều, đến đây, choàng thêm áo vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh!”
Chị Phúc vội vàng đem áo choàng đã được chuẩn bị tốt phủ lên người Liên Kiều, chị đối với tiêu cô nương này, chị chính là rất thích.
"Chị Phúc, chị thật tốt!" Liên Kiều ngọt ngào ôm chị, không hề khoa trương khi nói chuyện với chị như đối với người thân vậy. ( chỗ này ta chém ).
Chị Phúc kì thật cũng không tính là còn trẻ, theo như tuổi chị bây giờ có thể gọi bằng dì, nhưng mà vẫn bị người khác quen gọi thành chị Phúc, dần dần, chị cũng quen.
“ Ha hả!” Chị Phúc uất ức mà cười: “ Tiểu thư, đại thiếu gia đã dặn dò, một lúc nữa cô đi ra biển cùng cậu ấy!”
Liên Kiều gật đầu, lập tức hỏi: "Anh ấy ở đâu?”
Chị Phúc chỉ chỉ phía trên lầu : “ Trong thư phòng ý, đang xử lí công việc!”
"A!"
Liên Kiều theo bản năng muốn chạy lên ngay lập tức, nhưng nghĩ lại vẫn là nên đi tắm rửa một chút, vì vậy liền nói với chi Phúc:
“ Chị Phúc, mang giúp tôi một cái khăn tắm tới phòng tôi, cám ơn!”
"Được rồi, cô lên trước đi!” Chị phúc nói.
Liên Kiều sôi nổi chạy lên lầu, thời điểm đi qua thư phòng, cô cố tình tò mò liếc mắt nhìn vào trong một cái, thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ngồi ở ghế da thật, nhất thời nhìn đến ngây ngốc .
Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông này lại có bộ dạng mê người như vậy.
Ngọn đèn giúp nhìn rõ bộ dạng nghiêm túc hàng ngày vây quanh anh, chỉ thấy anh một tay chống cằm, tựa như đang nhìn tài liệu, hoặc là đang phê chỉ thị gì đó, sự sắc bén cùng hiểu biết từ con ngươi đen thâm thúy tản ra, khiến anh có tư thái của một tổng giám đốc thành công.
Mọi người đều nói, đàn ông mê người nhất là lúc đang suy nghĩ sâu xa hay cố chấp nghĩ gì đó, xem ra không hề sai chút nào.
Người đàn ông này rốt cuộc là thuộc dạng nào đây?
Trong lúc nhất thời, Liên Kiều lại bị mê hoặc, nhưng mà, cô rõ ràng khẳng định được, đêm nay thực sự là nhàm chán, sau khi ăn xong cơm chiều, anh liền đi về thư phòng, tựa như có rất nhiều việc cần xử lí, quả nhiên, chỉ còn lại một mình cô.
Nói vậy anh chính là sợ mình buồn, mới kêu mình đi tìm anh đi, nhưng mà nhìn bộ dạng anh như vậy, Liên Kiều cảm thấy chính mình ngày càng không tốt không nên quấy rầy anh.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều xoa mái tóc ướt sũng, lên lầu về phòng của mình.
Thời gian yên tĩnh cứ thế trôi qua, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước không có đi từ trong thư phòng ra, thì sự tình cũng sẽ không phát sinh…
"Chị Phúc !"
Xử lí xong phần công văn cuối cùng, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới đứng lên mở cửa thư phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy chị Phúc đang ôm khăn tắm sạch sẽ muốn đi lên lầu.
"Đại thiếu gia!" Chị Phúc tỷ tiến lên phía trước.
"Nha đầu cô ấy đâu rồi? Vẫn còn đang ở bể bơi sao?”, Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng đồng hổ ở cổ tay nhìn một chút, sẽ không bơi lâu như vậy đi?
"A, Liên Kiều tiểu thư đã trở về phòng, cái này chính là cô ấy muốn tôi đem lên! Nhưng mà, Liên Kiều tiêu thư hình như còn không có quần áo để thay!” Chị Phúc cẩn thận nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẫm lại , nói rằng: "Được rồi, đưa cái này cho tôi, cô bận rộn rồi!”
"Vâng, thiếu gia!" Chị Phúc giao khăn tắm cho anh, rồi lui ra ngoài.
Không có quần áo để thay? Điểm ấy làm sao anh lại sơ ý, nhưng mà_____-Hoàng Phủ Ngạn Tước cởi ra áo sơ mi của mình, xem ra, đáng nhẽ phải mua cho cô quần áo mới mới đúng!
Suy nghĩ chỉ chợt lóe, liền lập tức khiến chính mình khiếp sợ, vì sao mình lại có ý này?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc lắc đầu, thật sự là ma xui quả khiến, anh tự giễu cười chính mình, cầm áo sơ mi của mình đi tới phòng khách.
Trong phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước chảy, còn có âm thanh tiếng cười vui vẻ của Liên Kiều, Liên Kiều nhàn nhã nằm ở bồn tắm siêu lớn, vui vẻ hưởng thụ cái cảm giác ngọt ngào ấm áp này.
Cô nghịch ngợm thổi bọt xà bông, đây là thói quen mỗi khi tắm của cô, như là đang chơi cũng không khác nhau là mấy, cô đứng dậy đơn giản ngắm thân mình một chút.
Sau khi lau khô thân thể, Liên Kiều mới ý thức được chị Phúc vẫn chưa đem khăn tắm ình, xảy ra chuyện gì rồi, không có khăn tắm cô đi ra ngoài như thế nào đây?
Liên Kiều cắn môi, sau đó thật cẩn thận mở cửa phòng tắm, tầm mắt dừng lại ở khăn choàng tắm bên cạnh bàn, cứ như thế, trước chạy tới chỗ kia lấy áo choàng tắm rồi nói sau, dù sao trong phòng cũng không có ai.
Cô là điển hình của người nghĩ tới cái gì thì liền làm cái đó, không có suy nghĩ nhiều, cô liền mãnh liệt lao ra , mục tiêu chính là ______áo choàng tắm!
Ngay lúc tay Liên Kiều vừa chạm vào áo choàng ________
"Nha đầu, tạm thời em mặc cái này ________
Cửa lập tức bị một bàn tay lớn đẩy ra, ngay sau đó, thanh âm trầm thấp của Hoàng Phủ Ngạn Tước theo thân hình cao lớn đột nhiên sững sờ một chút, rồi dừng lại!
Mỹ nhân trước mắt không hề mặc gì, hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, mọi cảnh đẹp đều được anh thu vào mắt.
Mà Liên Kiều cũng không nghĩ tới người này lại xông vào lúc này, vừa mới cầm áo choàng đột nhiên sợ hãi khiến áo rơi xuống đất, đôi mắt bởi vì việc ngoài ý muốn mà trừng to tới cực đại, trong lúc nhất thời quên chính mình lúc này không hề mặc gì.
Một thân thể nữ tính như pho tượng đập vào mắt Hoàng Phủ Ngạn tước, cái cổ dài, làn da trắng mịn màng trần trụi dưới ánh sáng nhu hòa, đôi vai gầy uyển chuyển, đôi tay như ngó sen, vòng eo thon nhỏ như liễu yếu đón gió, cùng với cái kia xinh đẹp đẫy đà, nước da trắng như Bạch Tuyết tôn lên đường cong mượt mà bóng loáng, tất cả đều lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ của người con gái trẻ .

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 60: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Hắn Nhất Định Sẽ Chết

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 60: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Hắn Nhất Định Sẽ Chết

Edit: Sen
Beta: Min
Này, anh thật sự là ông lão tám mươi sao, lâu như vậy?” Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cục cũng đi ra, vẻ mặt bất mãn kháng nghị nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, mở cửa xe, để Liên Kiều ngồi vào, chính mình cũng lập tức ngồi ở vị trí người lái, nhưng không có ý định khởi động xe.
.
"Cung Quý Dương, anh—— anh sao vậy?” Liên Kiều nhìn vẻ mặt thần bí của anh nói, trong lòng có chút bồn chồn.
Giống như là có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khởi động xe, ngay sau đó lại lập tức dừng lại, lập tức quay sang nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều xác thực đã giật mình: "Này, anh rốt cuộc bị làm sao vậy? đừng làm tôi sợ!”
Sao lại kì quái như vậy?
"Nha đầu ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý vươn người nói một cách mau lẹ, vẻ mặt buồn rầu.
Liên Kiều sợ tới mức không dám nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe anh nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa lòng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Liên Kiều, mới áp chế xúc động muốn bộc phát của bản thân.
"Tôi vừa mới nhận được điện thọai, khả năng_____ khả năng về sau chúng ta không thể cùng một chỗ…”
Vẻ mặt của anh bao trùm một dạng đau thương thống khổ, giống như là sinh ly từ biệt vây.
Ách?
Liên Kiều cả kinh, hé mở đôi môi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua một “ Cung Quý Dương” đáng thương như vậy, quen một thời gian dài, anh đều mang một bộ dáng đầy tự tin, hơn nữa_____-về sau không thể cùng anh ở cùng một chỗ?
Không biết vì cái gì, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cô thấy thật khổ sở, yết hầu cảm giác đã tắc nghẹn, ai a? là ai không muốn cho bọn họ cùng một chỗ?
" Điện thoại là ai gọi tới ? Người đó là ai vậy?” Cô thật sự không nhịn được, vội vàng hỏi rõ.
"Ai ~ "
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thở dài một hơi, đem thân mình dựa hoàn toàn vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy tang thương.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, Liên Kiều cảm thấy bất an, cô nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ bé, vuốt lên đôi lông mày đang nhíu lại của anh____-
“ Này, anh đừng có như vậy, rốt cuộc chuyện gì phát sinh, còn có, rốt cuộc là ai điện thoại cho anh?”
Cô nhanh chóng muốn biết!
Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi mở mắt, một tia bỡn cợt xẹt qua trong giây lát, anh nhìn cô, gằn từng tiếng nói: Hoàng Phủ Ngạn Tước
Cái gì?
Cánh tay Liên Kiều đang nâng trên không trung đã quên thu hồi lại, cô kinh ngạc nhìn anh, tựa như không hề nghe thấy cái tên từ trong miệng anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?
Làm sao có thể là hắn?
"Hắn —— hắn thế nào ——" Cô bắt đầu lắp bắp.
Hai bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng ở trên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “ Nha đầu, em cùng tôi cùng một chỗ cảm thấy vui vẻ sao?”
Những lời này ngược lại phát ra từ nội tâm anh
"Ừ!"
Liên Kiều không chút lo lắng, gật đầu một cái, tựa hồ cũng quên những thứ không vui trong lòng.
Hoàng Phủ ngạn tước thấy cô gật đầu, trên mặt cố ý lộ ra một tia chua sót_____
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng chính là vị hôn phu của em, không biết là từ đâu hắn biết được tin tức, biết anh cùng với em cùng một chỗ, hết sức tức giận, vừa mới gọi điện thoại cho anh nói nha đầu em rất xấu, đến để phá hỏng tình bạn của anh và hắn, muốn anh lập tức rời khỏi em!”
Liên Kiều nghe vậy , đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó là phẫn nộ ——
"Anh ta dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
Liên Kiều hết sức tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt cũng đã dấy lên ngọn lửa tức giận..
"Điện thoại đâu? Số điện thoại của anh ta đâu, cho tôi, tôi muốn mắng anh ta cho não anh ta thông, là anh ta không tốt với tôi trước, hiện tại lại tố cáo tôi trước!”
"Hãy nghe anh nói, nha đầu!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước đè lại thân mình như muốn phát cuồng của cô, nói:
"Em đừng xúc động như vậy, em xem, anh còn phải đem trả em cho hắn, hắn vốn là vị hôn phu của em mà!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều khẩn trương ngẩng lên, cô kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Ngạn tước, ngay sau đó, lại bổ nhào vào trong ngực anh, liên tục lắc đấu________-
"Không, không, tôi không cần cùng hắn ở một chỗ, hắn có ý đồ xấu như vậy, không tốt với tôi, chỉ có anh mới đối tốt với tôi, tôi không muốn cùng anh tách ra_______”
Nhìn bộ dáng ỷ lại của cô, Hoàng Phủ Ngạn tước không khỏi cảm thấy uất ức, cũng hổ thẹn vì hành vi của mình, nhưng chuyện này cho tới bây giờ, anh cũng không có cách nào thừa nhận với cô là chính mình đã nói dối, chỉ có thể không ngừng che giấu.
"Đúng vậy, hắn nhất định phải tách chúng ta ra, còn cảnh cáo anh không cần đối xử tốt với em như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Bàn tay to của Hoàng Phủ Ngạn tước vỗ về lưng cô, cố ý giải thích.
"Hừ!"
Liên Kiều lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy căm phẫn:
"Nếu cái tên chết tiệt kia xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đem hắn xé thành vạn mảnh!”
Nhìn đôi mắt của cô lóe ra một tia hung ác, Hoàng Phủ Ngạn tước nuốt nước miếng, nha đầu này lợi hại như vậy, nếu cô ấy biết sự thật là mình lừa dối cô, như vậy quả thực là mình chạy không nổi số kiếp bị xé thành vạn mảnh!
"Ách, nha đầu, em không cần gấp, Hoàng Phủ Ngạn tước ngày mai sẽ tới Hong Kong!” Hoàng Phủ Ngạn tước theo bản năng lộ ra tin tức.
Quý Dương a, ngàn vạn lần đừng oán mình, vốn là định xử lí việc bên Hong Kong rồi về, ai biết cậu lại cố tình chạy tới đây, suy nghĩ cho bản thân mình, ta chỉ còn có thể hi sinh cậu để thành toàn cho tập thể. Yên tâm đi, một khi cậu mệnh bạc, mìn đây là bạn tốt nhất định hàng năm sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu, cậu là con trai độc nhất trong nhà, không có người thừa kế, Cung thị mình cũng sẽ giúp cậu xử lí tốt, an tâm đi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước ở trong lòng yên lặng nhắc tới hắn.
"Hắc hắc, ngày mai hắn đến Hongkong, nhất định sẽ chết!”
Quả nhiên, sau khi Liên Kiều nghe xong , đôi mắt chợt lóe ra tia ác độc. Hoàng Phủ Ngạn tước nhìn từ phía sau cũng cảm thấy lạnh cả người

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 59: Tình Yêu Trốn Nơi Nào:nhập Hội

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 59: Tình Yêu Trốn Nơi Nào:nhập Hội

Edit Sen
Beta: Min
M1NT
Đây là một phòng ở hội quán tư nhân xa hoa nhất ở trung tâm Hongkong, tổng diện tích đạt tới 5500 m2, là câu lạc bộ tư nhân hiện đại nhất quy tụ nhiều tỉ phú cùng hào kiệt( người tài).
Câu lạc bộ xa hoa mang phong cách châu Âu, hội trường dài 17 thước, phía cuối là khu nghỉ ngơi của khách quý, trần nhà cao với những chùm đèn tinh tế, nhà ăn cùng rượu cốc tai đều nổi tiếng nhất thế giới theo yêu cầu xa xỉ của nơi này.
Tất nhiên, điều kiện vào đây cũng rất hà khắc, không đơn giản là trả nhiều tiền thì được vào, mà phải kiểm tra các điều kiện khác nữa.
Địa điểm dùng cơm tuyệt đẹp, lại có tiếng nhạc xung quanh.
Liên Kiều chăm chú ngắm nhìn sau đó bưng ly kem ly đứng lên, cô ăn thử một miếng, rồi phát ra một tiếng vỗ tay:
"Woa, kem ly chỗ này thật ngon nha!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã dùng cơm ở bên cạnh, nở nụ cười nhạt nói: “ Sáng sớm đã ăn kem ly sẽ đau bụng, ăn chút đồ ngọt đi, ngoan!”
Nói xong, anh tự mình đem một món đồ ngọt cực kì tinh xảo tới trước mặt cô: “ Đây chính là đồ ngọt độc quyền của nơi này, bên ngoài có đâu!”
Liên Kiều cười ngọt ngào : “Được, tôi nếm, ăn thật ngon, nhưng mà, tôi còn muốn ăn kem ly!” Nói xong, cô nhìn về bốn phía, nói rằng: “ Cung Quý Dương, nói thật, chỗ này thật xa xỉ nha, chỉ là ăn bữa sáng mà thôi, sao lại phải chạy tới chỗ xa hoa như vậy!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai: "Anh chỉ có thể tới nơi này, không phải là đến bất cứ chỗ nào dùng cơm đều được!”
Liên Kiều tự hỏi một chút, lập tức đồng ý nói : "Đúng rồi, thân phận của anh như vậy, chỉ có đến nơi như thế này mới an toàn đi, nói vậy anh chính là hội viên cao cấp, vừa mới thấy anh ngay cả người quản lý cũng ân cần thăm hỏi anh!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ngược lại cô: “ Nha đầu, em thích kem ly ở đây?”
"Đúng!" Liên Kiều vui vẻ gật đầu, cô thích nhất là kem ly.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói thêm gì nữa, giơ tay lên một chút, phục vụ vội vàng chạy tới, thông minh hỏi han: “Xin hỏi, ngài có việc gì phân phó ạ?”
Kì thật, hội viên vào đây từng phục vụ đều biết, dù sao nơi đây cũng là hội quán to nhất, nhưng hôm nay không biết vị Hoàng Phủ tiên sinh này làm sao, khi hắn vừa muốn xưng hô tên của anh ta, lại bị ánh mắt của anh ta cảnh cáo, cho nên hắn liền biết điều mà xưng là “ Ngài”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ về phía Liên Kiều một chút, thản nhiên nói: “ Làm thủ tục hội viên cho vị tiểu thư này, phí cùng toàn bộ chi tiêu ghi tên tôi!”
"Được, xin hỏi vị tiểu thư này là ——" Phục vụ chuyên nghiệp làm thủ tục ghi chép.
" Mã vương thất Kuching! Mặt khác các việc khác các anh tự làm, không cần chậm trễ cô ấy dùng cơm!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nói, một bên theo bản năng lấy ra một chiếc khăn tay thay cô lau khóe miệng.
Phục vụ lập tức hiểu ý, hắn vội vàng cúi người nói : “ Ngài yên tâm!”
Kẻ ngốc đều có thể thấy được vị tiểu thư này với hoàng Phủ tiên sinh có quan hệ, đừng nói là người của vương thất, điều kiện đều phù hợp để nhập hội, cho dù là một cô gái bình thường, có Hoàng Phủ tiên sinh đảm bảo, việc nhập hội cũng không có vấn đề gì, chứ nói chi là tiền tham gia hội với các khoản chi tiêu đều do Hoàng Phủ tiên sinh trả.
Liên Kiều trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng, hơn nữa nửa ngày cô mới mở miệng nói : “ Vì sao lại muốn tôi nhập hội? Tôi còn không muốn chơi cùng một chỗ với mọi người đâu, huống chi khi tôi ở trong vương thất, một chút cũng không muốn cùng một nhóm con gái chơi cùng một chỗ! Các cô ấy thật phiền!”
Những lời này đều là nói thật, Liên Kiều bởi vì quy tắc của Vương thất quá nhiều, hơn nữa luôn có những yến hội xa hoa linh tinh tổ chức , khiến cho cô gặp nhiều phiền phức, cho nên mới chạy tới Hong Kong làm nghiên cứu sinh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã cười: "Nha đầu ngốc, không phải em thích kem ly chỗ này sao? Trở thành hội viên rồi, sau này bất cứ lúc nào em muốn ăn kem ly cũng đều có thể tới!”
Vì kem ly cô phải làm hội viên sao?
Liên Kiều không biết vì cái gì, trong lòng dâng lên một tia cảm động, cô không hề chớp mắt nhìn anh, nhất thời quên ăn kem ly.
"Như thế nào nha đầu, mất hứng sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết cô bị làm sao.
Liên Kiều cười cười , nụ cười mang theo cảm động và chân thành : “Cung Quý Dương, anh vì sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi thực sự sợ có một ngày đột nhiên anh không thương tôi nữa…”
"Nha đầu ngốc!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay xoa đầu cô, mang theo sự sủng nịnh cùng trìu mến, “Anh nói rồi, em đáng yêu như vậy, anh sẽ không làm em đau lòng!” (Ôi chị này vì mấy câu nói ngọt dễ bị lừa quá ah~)
Liên Kiều càng thêm cảm động, cô đứng dậy, không hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh ngồi lên đùi anh, hai tay quàng qua cổ anh, đầu tựa vào ngực của anh.
Đây là một động tác khiến cô cảm thấy an toàn.
"A, nha đầu ngốc..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi đầu cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trong lòng có chút ê ẩm, bời vì anh biết Liên Kiều luôn thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn, chỉ cần người khác thật tình đối với cô, cô đều sẽ vô cùng cảm kích, nhưng mà_______ anh không muốn làm cho cô cảm kích chính mình.
Tại thời điểm anh đang tràn ngập sự hưởng thụ đối với thời khắc này, Liên Kiều như là nghĩ tới cái gì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn mà nói rằng:
"Tôi cho anh biết một tin tức tốt nha!"
"Tin tức tốt? Tin gì tốt?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười theo cô, tâm tình vô cùng tốt.
Anh dần dần phát hiện, tâm tình chính mình lại dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cô bé này, thấy cô cười, tâm anh như được uống mật ngọt, nhìn thấy cô khóc, tâm anh lại như bị đè nén đau lòng, nhìn bộ dáng cô nghịch ngợm, anh cũng như là trở lại thời còn bé vô cùng thoải mái.
Đây là bởi vì cái gì, Hoàng Phủ Ngạn Tước không muốn lại truy cứu, anh chỉ biết hiện giờ anh thực sự có hứng thú đối với tiểu nha đầu này
"Sáu giờ chiều hôm nay, tại hồng quán Phi Luân Hải sẽ biểu diễn, anh đi cùng với tôi được không?" Liên Kiều làm nũng hướng về phía anh cười nói.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 58: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Hoàng Kim Thần Tài

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 58: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Hoàng Kim Thần Tài

Edit: Sen
Beta: Min
"Cái gì thế? Nói nhanh lên!" Liên Kiều vẻ mặt tò mò lớn tiếng hỏi.
Tần Hinh lớn tiếng tuyên bố : "Đây là vé xem chương trình biểu diễn của Phi Luân Hải lúc 6h hôm nay tại hồng quán!”
"A —— "
Quả nhiên, Liên Kiều lập tức đứng lên, thiếu chút nữa nhảy xuống cưới lấy tấm vé trong tay Tần Hinh.
"Tần Hinh, thật thế sao? Tớ muốn đi, tớ muốn đi —— "
Cô nhìn tấm vé: “Oa, đúng 6h chiều nay à, thật tuyệt!”
Phỉ Nhi nhìn bộ dạng điên cuồng của Liên Kiều, bất đắc dĩ lắc đầu: “ Liên Kiều, sáu giờ là buổi tối, không phải buổi chiều!”
Còn nữa, nha đầu này cũng thật khoa trương, vừa mới cùng cô thảo luận về vấn đề chung thân của mình, thế mà bây giờ lại coi như không tim không phổi mà quên sạch .
Liên Kiều không có suy nghĩ nhiều như vậy, cô nhanh chóng chưng bộ mặt cầu khẩn, nhanh chóng cầu xin, bàn tay nhỏ bé còn lôi kéo Tần Hinh:
"Tần Hinh, cậu là tốt nhất, tớ cũng muốn đi xem…”
Tần Hinh lông mi khẽ nhướng, sửng sốt: “ Liên Kiều, cậu còn muốn đi xem Phi Luân Hải à, hiện tại toàn trường có ai không biết quan hệ của cậu với Cung tiên sinh, wey, Cung tiên sinh quả thực rất tuyệt, so với mấy minh tinh này, nếu mà cho tớ chọn, thà rằng hàng ngày nhìn Cung tiên sinh, cậu có biết có biết bao nữ sinh ghen tị với cậu không? Tài phiệt của Cung thị đấy, vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi lại dịu dàng, ai …”
Liên Kiều ngẩng đầu cẩn thận nghĩ lại, Tần Hinh nới quả là đúng, Cung Quý Dương xác thực là so với người khác thực sử là tuyệt hơn nhiều, nhưng mà_______ cái này lại là chuyện khác đi.
"Ai nha, Tần Hinh, điều này sao giống nhau được, Phi Luân Hải là ngôi sao, mà anh ấy lại không phải!”
Phỉ Nhi trắng mắt: “Kính nhờ, tiểu thư ơi, cậu có biết có bao nhiêu nữ ngôi sao quốc tế muốn nịnh bợ lấy lòng vị Cung Tiên sinh của cậu không? Thật là đang sống trong phúc mà không biết hưởng!”
"Mặc kệ, tớ mặc kệ , dù sao tớ muốn đi xem Phi Luân Hải, Tần Hinh, xin thương xót, tặng cho tớ một vé xem biểu diễn đi!” Liên Kiều năn nỉ.
Tần Hinh nhún vai, vỗ bả vai của cô, “ Kì thật, vé xem này là mình vì cậu mà chuẩn bị, tớ có 4 vé, phòng chúng ta mỗi người 1 vé.”
"Oa —— quá tốt!" Liên Kiều hưng phấn reo lên.
Ngược lại Phỉ Nhi lại không có phản ứng gì, giống như cô đã qua cái tuổi hâm mộ ngôi sao rồi, nhưng mà, đi cùng mấy nha đầu này xem ca nhạc thì cũng có thể.
Trong khi phòng ngủ đang vô cùng vui vẻ, Lăng Trang ôm một chồng sách chạy vào phòng, cô luôn có tính cách trầm ổn, mà lần này hiển nhiên cô gặp chuyện kích động này, khi cô nhìn thấy vẻ mặt của Liên Kiều, vội vàng nắm chặt tay cô ( Liên Kiều).
"Liên Kiều, mau, mau đi ra!" Hơi thở của cô vẫn còn hơi dồn dập chưa bình ổn trở lại.
" Đi như thế nào ?" Liên Kiều vẻ mặt kinh ngạc.
Mà hai người bọn họ cũng dùng ánh mắt khẩn trương nhìn cô ( Phỉ Nhi vs Tần Hinh đang nhìn LK đấy).
Lăng Trang vỗ vỗ ngực, thuận khí, sau đó chỉ về phía cửa sổ_______
"Liên Kiều, cậu, hoàng kim thần tài đến, anh ấy đang ở bên ngoài kí túc của nữ sinh, ngay bây giờ!”
"Hoàng kim thần tài?" Liên Kiều càng nghe càng không hiểu ra sao?
Phỉ Nhi lập tức phản ứng ngay lập tức, cô lớn tiếng kêu lên: “ trời a, là Cung tiên sinh, mau lên, Liên Kiều!”
Liên Kiều hơi kinh ngạc , lập tức hiểu ra mới lúng túng chạy ra ngoài, ba người bên cạnh cũng lập tức đi theo sau.
Ánh mặt trời chiếu rọi khiến mặt cỏ trước phòng ngủ của nữ sinh trở nên xanh biếc, mà chiếc xe thể thao Bugatti xa hoa đang đậu tại phía trước kia lại càng khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Đây là một loại xe được sản xuất giới hạn số lượng, trên thế giới chỉ có 4 chiếc, trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước , 3 cái còn lại là của Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường.
Mà người sở hữu chiếc xe này đúng là thiên tài Cung Quý Dương!
Chỉ thấy thân xe là màu lam cùng màu đen kết hợp, mui xe màu tối cho thấy chủ xe là người thích sự tao nhã, dưới ánh mặt trời lóe khiến thân xe càng trở nên sáng bóng.
Bên cạnh đã sớm vây chật học viên, không phân biệt nam hay nữ.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thì đang đeo một cặp kính râm, tao nhã dựa vào trên thân xe, hai tay biếng nhác khoanh lại một chỗ, một đôi mắt như chim ưng tuy đã được che bởi kính râm nhưng cũng không hề che giấu trên người anh như phát ra khí thế như báo đen mà chỉ có ở người đàn ông thành đạt.
Các học viên nam đứng xung quanh dùng ánh mắt sung bái hướng tới anh, mà các học viên nữ lại lộ một bộ mặt si mê, ngây ngốc.
Khi anh nhìn thấy trên bóng dáng quen thuộc xuất hiện, môi mỏng khẽ nhếch lên, tao nhã mà thong dong.
Hôm nay không biết làm sao, sau khi rời giường, khi anh nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại lơ đãng nghĩ tới bóng dáng đáng yêu nghịch ngợm kia, chỉ là trong nháy mắt, anh liền quyết định đi tới trường học tìm cô, mà không đi xử lí vụ việc phức tạp kia( Sen: ta đoán là vụ Cung Quý Dương- Min: Ta chán ghét cái tên này rồi!))
Anh đi theo tiếng trái tim mình, bởi vì anh không biết vì sao mà anh rất khẩn trương muốn thấy cô, thấy cô tươi cười như ánh mặt trời kia.
Quả nhiên, giống như trong tưởng tượng của anh, Liên Kiều một thân váy trắng, như con búp bê đáng yêu hướng phía anh đi tới, trên mặt còn mang theo vể tươi cười khiến tâm tình anh vô cùng tốt.
Liên Kiều chạy đến, thấy Cung Quý Dương bên môi đang tươi cười đứng không xa nhìn mình, tim “ oành” đột nhiên động một chút.
Anh ấy sao lại đến đây?
Lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Tước trước sự chú ý của mọi người mới chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn cùng khí chất quý tộc tao nhã đi về phía cô.
"Anh —— "
Liên Kiều còn chưa kịp nói ra, bàn tay nhỏ bé của cô đã bị Hoàng Phủ Ngạn tước nắm chặt, bàn tay rộng ôm trọn bàn tay cô, chỉ thấy anh không nói gì, chỉ lôi kéo cô ngồi vào vị trí phó lái, rồi mình cũng ngồi lên xe.
Trong khi nữ sinh đang la hét, thì chiếc xe thể thao Bugatti xa hoa tuyệt trần đã phóng đi.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 54: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Một Màn Ái Muội (1)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 54: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Một Màn Ái Muội (1)

Edit: Sen
Beta: Min
Không gian xanh tươi, Liên Kiều gấp đến độ như chạy nạn khỏi thế chiến thứ hai, nhìn theo hướng biệt thự xa hoa chạy thẳng tới.
Tới khi cô thành công trèo tường vào bên trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười quỷ dị, giống như con chuột nhỏ vừa mới trộm được thịt vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Liên Kiều chính là muốn cho “ Cung Quý Dương” một bất ngờ, cô muốn lẻn vào trong biệt thự muốn cho anh xem chiếc cúp thủy tinh, chắc hẳn anh sẽ rất cao hứng đi, sau đó sẽ không còn giận mình nữa.
Nhưng mà, người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi, đến tận giờ cô còn không rõ mình đắc tội anh ta chỗ nào, thật sự là, cho dù phải chịu phạt thì ít nhất cũng phải biết mình phạm tội gì mới phải.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền ôm cúp thủy tinh khí thế hiên ngang hùng dũng hướng về phía biệt thự chạy tới.
Biệt thự vô cùng yên tĩnh, không một bóng người hầu nào, hẳn là đang ngỉ ngơi ?
Liên Kiều trong lòng có hơi hoảng , trời ạ, cái người kia nhất định phải ở tại biệt thự, nếu không mình liền trở thành người tự tiện xông vào nhà người khác, cô đường đường là người của Vương thất, nếu như bị quy tội danh như vậy thật là không đáng.
Đi qua gian chính, Liên Kiều nhìn bốn phía xung quanh, sau đó một tiếng trống làm tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến thẳng lên lầu, khi cô vừa đi qua một phòng trên lầu hai, nghe được một thứ âm thanh mơ hồ, âm thanh này rất kì quái, tựa như là tiếng rên rỉ…
Liên Kiều ngẩn ra, vội vàng ngừng thở, sau đó một bước nhỏ lại một bước nhỏ tiến tới nơi phát ra âm thanh mơ hồ kia.__________
Cô nhớ rõ nơi này là phòng khách, cửa phòng khép hờ, càng tới gần cô càng có thể nghe rõ ràng âm thanh rên rỉ không kiềm chế được.
Bước chân cô lập tức dừng lại, da đầu lập tức nổ tung!
Trời ạ, là tiếng rên của một người phụ nữ, nghe như là rất thống khổ vậy… Hay là….
Liên Kiều là một cô bé luôn luôn có trí tưởng tượng phong phú, trong đầu cô lập tức hiện ra một màn máu chảy đầm đìa, trong phòng biệt thực kia, nhất định là người phụ nữ bị đánh đến thân mình đầy thương tích, hoặc là cánh tay, chân bị chặt đứt ném trong phòng này…
Nghĩ đến đây, cô không khỏi run lên _____đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không tại sao cái biệt thự này lại yên tĩnh đến vậy, nói vậy thì cái tên “ Cung Quý Dương” này hẳn là siêu cấp biến thái, đem chỗ này thành nơi tra tấn người hầu tới chết.
Nơi này chính là biệt thự trên lưng chừng núi, người bình thường cũng không tới, đây là thuộc khi biệt thự tư nhân, thật là nếu muốn giết người diệt khẩu, thì thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.
Trời ạ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trở nên tái nhợt, lúc cô vừa định bỏ chạy lại nghe được
——
"Ư..."
Một tiếng thở gấp của phụ nữ cùng tiếng rên rỉ hòa vào nhau lần thứ hai chui vào lỗ tai cô, cô lập tức dừng bước!
Âm thanh này thật kì quái, như thế nào lại không giống với âm thanh thống khổ hỗ loạn mà lại giống như là đầy khoái hoạt vậy.
Liên Kiều quyết định lặng lẽ nhìn xem, cô rón rén đi tới trước cửa, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm cô vô cùng kinh hãi trừng to mắt.
Cô thực xự là nhìn thấy một người phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ bộ dáng tả tơi, nhưng mà______ngoài người phụ nữ này, còn có một người đàn ông, hơn nữa gương mặt người đàn ông này quen thuộc khiến ánh mắt Liên Kiều lộ ra vẻ đau đớn.
Người phụ nữ dịu dàng thân hình đầy đặn, vì người đàn ông kịch liệt tiến vào mà trông như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy đối phương, nhìn cô ta vong tình vặn vẹo thân hình, trong miệng dật dật khiến trong đầu Liên Kiều lại hiện lên một màn thở dốc cùng tiếng rên rỉ kinh khủng.
"A... Em... Em chịu chịu không nổi... Đừng .." Người phụ nữ thân thể như nước vẫn gắt gao cuốn lấy thân thể to lớn của người đàn ông không hề có ý định buông ra.
Người đàn ông không nói, chỉ là hung hăng đâm vào trong người phụ nữ, sau đó dùng lực của chính mình, như là đang phát tiết, hay là một loại phóng thích trời sinh, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, dính chặt không thể tách ra
Bọn họ nhiệt tình an ủi lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ, rên rỉ, hai người trong mắt trừ có lẫn nhau, căn bản không hề phát hiện cửa phòng có gì khác thường.
“Bộp”
Chiếc cúp thủy tinh trong tay lập tức rơi xuống mặt đất,nhất thời phát ra một tiếng va chạm khiến Liên Kiều lấy lại tinh thần, ngay sau đó, cặp mắt như chim ưng sắc bén của người đàn ông đảo qua bên này.
"Ôi, thực xin lỗi, tôi... Tôi..."
Liên Kiều trong lòng cảm thấy bối rối, cô theo bản năng vội vàng đóng cửa phòng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt co rúm một chút.
Trong phòng lần thứ hai truyền đến tiếng rên rỉ vui thích của người phụ nữ, “ Anh thật đáng ghét, đều bị người khác nhìn thấy…”
"Em không muốn? Phải không?" Âm thanh trầm thấp của của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên, mang theo một tia tà mị không rõ hương vị.
"Muốn... Người ta muốn ..." Người phụ nữ không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Liên Kiều ngơ ngác đứng ở trước cửa, trong tai hoàn toàn đều là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông, cô lập tức phản ứng, kích động mà bỏ chạy…
Nước mắt trong nháy mắt tràn ra hốc mắt, cô không biết mình làm sao vậy, trong lòng bắt đầu thấy bàng hoàng , bất lực, như là một loại sợ hãi, như là lần thứ hai bị người ta vứt bỏ, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều sụp đổ…
Nhiều năm như vậy, mỗi khi cô bị người khác chỉ trích là quái vật, cô sẽ không khóc, lúc cô cô độc, cô không khóc, khi cô bị cái cây đu đủ kia bắt nạt, cô cũng không khóc.
Nhưng mà, hôm nay, thời điểm cô trông thấy người phụ nữ xa lạ nằm dưới thân người đàn ông kia, thấy anh ta không thèm để ý tới mình, cô lại khóc, một loại lo lắng, một loại đau như thấm vào trong lục phủ ngũ tạng của mình, thâm chí tới xương cốt đều ê ẩm, đau không nói được.
Thời điểm đi ngang qua thư phòng, Liên Kiều rốt cuộc không nhịn được chạy vọt vào, một tay nhấn khóa trái cửa, giống như con cừu nhỏ bất lực mà ngồi xổm xuống dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn ra rửa sạch hai má của mình.