-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 13: Hai Người Họ Muốn Giết Tôi

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 13: Hai Người Họ Muốn Giết Tôi

Cảm giác trời sáng rực lên thật tuyệt. Nắng mai mờ nhạt như sương mù, nhẹ nhàng lướt qua, bao trùm lên thành phố Bắc Kinh rộng lớn này. Một ngày làm việc nghiêm túc và sôi động lại bắt đầu.
Khi Tố Diệp gặp Lương Hiên, anh ta gần như đang nằm bất động trên giường bệnh, cả người quấn băng kín mít như xác ướp, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt nhợt nhạt. Cái dáng vẻ loắt choắt yếu ớt rất khó khiến người ta tin rằng anh ta chính là người đàn ông đã cầm dao gọt hoa quả đâm chết vợ trong đoạn băng ghi hình.
“Lương Hiên! Anh còn nhớ tại sao mình lại được đưa vào bệnh viện không?” Sau một hồi quan sát, Tố Diệp mới bắt đầu dò hỏi, ngữ khí điềm tĩnh. Hỏi xong cô lại vô thức đưa mắt nhìn chiếc gương sát đất đối diện. Cô biết rõ Niên Bách Ngạn đang ở phòng bên quan sát mọi tình hình trong căn phòng này. Đây cũng là nguyên nhân anh ta lái xe gần nửa tiếng đồng hồ để đưa cô tới đây.
Lương Hiên, một cổ đông của tập đoàn Tinh Thạch, cũng đồng thời là giám đốc của showroom D do Tinh Thạch nắm quyền. Nói cách khác Lương Hiên là một người qua lại rất thân thiết với Niên Bách Ngạn, một người đồng sự muốn gì được nấy. Điều này cũng lý giải vì sao Niên Bách Ngạn lại để tâm tới chuyện này như vậy.
Rất lâu sau Lương Hiên mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn Tố Diệp. Dần dần, ánh mắt anh ta mới bắt đầu xác định được vị trí, mở lời một cách khó khăn: “Cô là ai?”
“Là người tới giúp anh.” Tố Diệp trả lời thẳng thắn, nhưng cảnh tượng trong clip lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô: Đêm khuya, một người phụ nữ mang cơm hộp tới văn phòng, một người đàn ông chủ động ra mở cửa. Khi người phụ nữ đặt hộp cơm xuống và chuẩn bị rời đi thì cảm xúc của người đàn ông thay đổi đột ngột. Anh ta cầm lấy con dao gọt hoa quả, hung hãn đâm về phía người phụ nữ. Người phụ nữ liều mạng đập cánh cửa chống trộm đã khóa chặt, bàn tay đầy máu in dấu lên lớp cửa thủy tinh trong suốt, cuối cùng từ từ ngã quỵ. Rồi phim chuyển cảnh, người đàn ông cũng bất ngờ nhảy từ cửa sổ xuống đất.
Người đàn ông trong đoạn phim chính là Lương Hiên. Theo như lời của Niên Bách Ngạn, người phụ nữ đó là vợ của Lương Hiên. Hôm xảy ra vụ việc, Lương Hiên ở lại showroom tăng ca một mình, vợ anh ta mang cơm tới, ai ngờ lại xảy ra một vụ thảm sát. Showroom D là một phòng trưng bày cao cấp, camera giám sát bật liên tục 24 tiếng đồng hồ, cũng chính vì thế đã ghi lại được vụ án mạng ghê rợn này.
Cũng may tầng lầu nơi Lương Hiên làm việc không cao, nếu không nhảy xuống dưới chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Lương Hiên bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau khổ: “Cô không giúp được tôi đâu, không thể giúp được… Tổng giám đốc Niên đâu rồi?”
“Lương Hiên! Lúc này chỉ có tôi mới giúp được anh thôi.” Tố Diệp không trả lời, chỉ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cô không phải một người thích ôm việc bao đồng, nhưng đoạn phim đó có quá nhiều điểm kỳ lạ. Trực giác và linh cảm nghề nghiệp cho cô biết chuyện này có lẽ không hề đơn giản như những hình ảnh trong clip.
Lương Hiên nghe thấy lời cô nói, từ từ mở mắt ra, khóe môi run run.
“Anh có thể gọi tôi là bác sỹ Tố.” Tố Diệp không giới thiệu quá nhiều về bản thân. Cô tin rằng khoảnh khắc anh ta chịu mở mắt ra nhìn vào mắt cô, đã chứng tỏ anh ta có ý muốn hợp tác: “Lương Hiên! Anh nói thật cho tôi biết, anh có thói quen mộng du hay không?”
Mộng du, nói trắng ra chính là một loại của chứng bệnh khó ngủ. Trạng thái này không thuộc phạm trù giấc ngủ. Nhưng vì mấy năm gần đây hay xảy ra các vụ án mộng du giết người nên đã gây được sự chú ý của rất nhiều học giả. Người mộng du không tự chủ được ý thức, cho dù có thật sự hình thành nên những hành vi gây tổn thương đến người khác cũng không thể tiến hành định tội.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi xem xong đoạn phim là bệnh nhân Lương Hiên mắc chứng mộng du. Toàn bộ hành vi giết vợ và tự sát khi đó đều là vô thức. Không phải cô chưa từng gặp vụ án nào tương tự. Đã từng có một người bệnh mắc chứng mộng du nghiêm trọng, cứ nửa đêm lại như một hồn ma “bay” từ trong phòng ngủ ra ngoài, leo thẳng lên sân thượng rồi nhảy xuống đất. Người bệnh đó ngã mạnh xuống đất như một quả khinh khí cầu đã bơm đầy khí, cả người nát tan.
Tố Diệp đã cho là như vậy. Nào ngờ Lương Hiên lại chầm chậm lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không! Tôi không mắc chứng bệnh đó.”
“Cũng tức là anh rất tỉnh táo, biết rõ đã xảy ra chuyện gì?” Tố Diệp nhíu mày, ánh mắt hơi do dự.
Lương Hiên mở mồm nhưng lại không trả lời ngay, hồi lâu sau mới đột ngột hỏi một câu: “Vợ… Vợ tôi… Cô ta… Cô ta còn sống không?”
Tố Diệp yên lặng nhìn anh ta một lúc: “Còn sống”.
“Tại sao cô ta vẫn còn sống?” Tâm trạng của Lương Hiên đột nhiên trở nên rất kích động. Nếu không phải vì đang bó bột, chắc chắn anh ta sẽ nhảy từ trên giường xuống, gương mặt vô cùng hoảng hốt. Tiếp đó, đôi mắt sâu thẳm của anh ta như ngập tràn bóng đêm vô tận: “Tổng giám đốc Niên!”
“Tại sao anh nhất định phải tìm anh ấy?” Tố Diệp gần như cúi người xuống truy hỏi.
“Bác sỹ Tố! Cô không thể tin vợ tôi được. Cô ta muốn giết tôi! Hai người họ đều muốn giết chết tôi!!!” Lương Hiên nhìn chằm chằm Tố Diệp, con người hằn lên những tia máu khiếp sợ.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 8: Không Có Đạo Đức Nghề Nghiệp

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 8: Không Có Đạo Đức Nghề Nghiệp

Tố Diệp khẽ híp mắt lại, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn cách đó không xa. Sắc mặt cô không một chút thay đổi, nhưng ruột gan đã nóng như lửa đốt. Một lúc lâu sau cô tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh không thể biết được nội tình bên trong.”
Vụ án của Vương Bình chưa thẩm vấn công khai. Liêm Chúng có phải chịu liên lụy hay không chỉ có người trong nội bộ của họ mới biết rõ. Báo cáo đánh giá tâm lý của chồng Vương Bình mà Liêm Chúng đưa ra trước đây còn cần xét duyệt. Thế nên khoảng thời gian này đúng là Liêm Chúng gặp rất nhiều khó khăn.
“Tôi là người làm ăn, người mà tôi thấy hợp tác được đương nhiên tôi phải nắm rõ.” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ bẫng.
Ánh mắt Tố Diệp không hề rời khỏi gương mặt anh. Trên đó cô nhìn rõ hai chữ “bình tĩnh”. Xem ra anh không hề nói dối. Cô đã xem thường Niên Bách Ngạn này rồi, còn tưởng rằng một lãnh đạo vừa từ nước ngoài trở về như anh vốn không biết cách tạo dựng quan hệ.
“Anh Niên! Anh đang uy hiếp tôi?” Tố Diệp bất ngờ bật cười. Khi vẫn còn mơ hồ về tâm tư của đối phương, điều quan trọng nhất là không được sợ hãi.
“Là dụ dỗ.” Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ nhếch lên một đường cong đẹp đẽ: “Chỉ có điều tôi không hy vọng bác sỹ Tố còn chưa đi làm đã phải thất nghiệp rồi.”
Tố Diệp nhạy bén bắt được một tia sáng lướt qua nơi đáy mắt anh. Đó là ánh nhìn như đã nắm chắc phần thắng, chỉ có ở một thương nhân thành đạt. Điều này khiến cô lần đầu tiên có cảm giác phiền phức khi bị kẻ khác dắt mũi. Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh: “Anh Niên tính sót một điểm. Tôi không phải một người có đạo đức nghề nghiệp, thế nên không thể nào thắt cổ tự tử trên một cái cây*”
*Câu gốc: “Đừng thắt cổ tự tử trên một cái cây”: Ý nói đừng chỉ dùng một cách để chết, phải biến hóa. Đừng chỉ cố chấp dựa vào một người hoặc đi theo một con đường, không chịu buông tay, phải biết dùng cách khác hoặc đi đường khác để giải quyết vấn đề.
Nói cách khác, việc anh ta định lấy vận mệnh của Liêm Chúng ra để đe dọa cô cũng chỉ là nói nhăng nói cuội.
Niên Bách Ngạn ngược lại rất dửng dưng khi nghe được câu này, anh nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng: “Xem ra, bác sỹ Tố rất kiên quyết.” Nói xong anh có vẻ đã thỏa hiệp, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu đã như vậy tôi cũng không tiện ép cô. Đi thôi, để tôi đưa cô về.”
Tố Diệp sững người, cô luôn cảm thấy anh ta không giống một người dễ dàng từ bỏ việc mình đã quyết định.
“Nói không chừng trên đường quay về cô sẽ đổi ý.” Niên Bách Nhiên hơi nhếch môi, như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cái cảm giác chết tiệt khi bị người khác thăm dò lại quay về. Cô khẽ nhíu mày, hồi lâu không nói gì. Niên Bách Ngạn cũng im lặng, kiên nhẫn nhìn cô. Từ đầu tới cuối anh luôn giữ một vẻ điềm tĩnh, ngập tràn trong đôi mắt sâu thẳm. Ánh mắt ấy giống như một mặt biển nhìn không thấu, mò không thấy đáy. Ánh trăng mờ ảo đêm nay còn tăng thêm cho nó một phần ý vị.
Tố Diệp ghét kiểu nhìn không chớp mắt này. Cô đảo mắt bốn xung quanh, vô tình một ngón tay của anh lạc vào mắt cô. Khi cô mở lời lần nữa thì chủ đề đã thay đổi: “Tôi đang chợt nghĩ, buổi sáng hôm đó có phải mình đã phí phạm chỗ tiền mừng rồi không.”
Ánh đèn đường và ánh trăng đan vào nhau giúp cô nhìn thấy rất rõ, ngón áp út trên bàn tay trái của anh không có gì cả.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn theo ánh mắt cô, dường như đã nhận ra, bờ môi mỏng khẽ nở một nụ cười như gần như xa, nhưng lại che giấu rất nhanh. Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tố Diệp một lần nữa mới phát hiện ánh nhìn của cô ngập tràn một sự mỉa mai, giống như đang chờ đợi anh bị mất mặt.
Ý cười trên môi Tố Diệp càng rõ nét hơn. Lần này cô có thể thoải mái thậm chí đường hoàng nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đúng vậy, đúng là cô đang muốn xem trò cười của anh ta!
Trong không khí nhanh chóng vang lên giọng nói bình thản của người đàn ông: “Cô đưa tiền mừng, giờ tôi đưa cô về coi như đáp lễ, chúng ta hòa. Đứng đây đợi tôi!” Dứt lời, anh liền quay người đi lấy xe.
Câu nói cuối cùng của anh ta thẳng thắn dứt khoát, có thể nhìn ra là một người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán.
Tố Diệp đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng hình cao lớn của anh dần mờ đi sau ngọn đèn đường. Cô nghiến răng, hay ột Niên Bách Ngạn, lấy nhu khắc cương, trả lời cẩn thận chặt chẽ. Đáng ra cô phải sớm đề cao cảnh giác với anh ta. Từ buổi sáng hôm đó gặp nhau cho tới giờ, anh luôn nói năng rất thận trọng. Số lần mở lời chỉ cần mười đầu ngón tay của cô cũng đếm hết. Nhưng chữ nào thốt ra cũng nhấn đúng vào trọng điểm, vừa đủ để gây khó dễ tới điểm yếu chí mạng của đối phương.
Là một nhà tâm lý học, cô nên sớm nhận ra anh ta không hề đơn giản. Nhưng mà không sao, trước nay cô vẫn thích giao tiếp với những người thông minh. Người đàn ông này ở đâu cũng muốn khống chế người khác trước. Cô không tin mình không tìm ra được sơ hở của anh ta.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 5: Cuộc Gặp Mặt Bất Ngờ

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 5: Cuộc Gặp Mặt Bất Ngờ

Đêm nay có chút bất an.
Làn gió đêm sau cơn mưa cuối cùng đã lấy lại vẻ dịu dàng, thổi qua những đóa hoa đinh hương bên ngoài, cánh hoa ào ạt rơi xuống mặt đất, nhuộm tím cả một góc cửa sổ.
Tố Diệp ngủ không ngon giấc. Đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu chặt, vầng trán sáng bóng lấm tấm mồ hôi, như từng giọt nước lấp lánh sáng lên dưới ánh trăng.
Bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc!
Khoảnh khắc trước khi thức dậy, dường như cô lại nghe thấy có tiếng hét gấp gáp bên tai mình: “Mau chạy đi!”, kèm theo vẫn là khúc nhạc lúc ẩn lúc hiện đó.
Tố Diệp ngồi bật dậy khỏi giường, mái tóc dài xõa xuống vai trông như rong biển. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi tới giọng nói trong giây phút nửa tỉnh nửa mê ấy, còn cả đoạn nhạc đó, tựa như một thanh âm xưa cũ, khi gần khi xa, nhẹ như tơ.
Cô quay lại nhìn đồng hồ ở đầu giường, một giờ rưỡi sáng.
Lại là giờ này!
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn luôn nghe thấy giọng nói ấy vào khoảnh khắc sắp tỉnh lại. Một câu “Mau chạy đi!”dứt khoát mà cấp bách, như báo trước một mối nguy hiểm nào đó còn chưa biết. Cả điệu nhạc đó nữa, một điệu nhạc cổ điển. Quan trọng hơn cả là, mỗi lần cô tỉnh giấc, thời gian luôn là - một giờ rưỡi sáng.
Cửa sổ mở tung, tấm vải trắng toát chầm chậm phấp phới trong gió, mùi hoa đinh hương quấn lấy ánh trăng bay vào căn phòng, tất cả đẹp một cách ảo mộng khiến cô có cảm giác mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Đột nhiên, di động vang lên, lại khiến Tố Diệp một phen khiếp đảm.
Trong đêm tối tĩnh mịch thế này, chỉ một âm thanh cực nhỏ cũng khiến người ta run lên cầm cập. Cô ổn định tinh thần một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, ấn nút nhận máy.
Đầu bên kia, giáo sư Đinh sốt ruột vô cùng: “Bác sỹ Tố! Tôi nghĩ kỳ nghỉ của cô phải kết thúc sớm hơn kế hoạch rồi.”
Lúc Tố Diệp mặc xong quần áo đi làm, Lâm Yêu Yêu dụi mắt từ một căn phòng khác thò đầu ra: “Ở nước ngoài cậu học được cách mộng du đấy à?”
“Có một nhân vật quan trọng tới Liêm Chúng.” Tố Diệp tùy ý búi tóc lên: “Vị giáo sư Đinh này lại quên mất một sự thật rằng mình còn chưa nhậm chức.” Bởi vì cô mới về nước, còn chưa tìm được căn nhà thích hợp, thế nên tạm thời ở nhờ nhà của Lâm Yêu Yêu. Thấy cô ấy bị mình đánh thức, cô bỗng thấy áy náy trong lòng.
“Biến thái quá đi!” Lâm Yêu Yêu loẹt quẹt đôi dép lê, đi tới trước tủ lạnh, ngáp những tiếng uể oải, lấy ra một chai nước: “Cho dù có bắt cậu đi hầu vương hầu tướng gì cũng không tới mức nửa đêm gà gáy chứ?”
“Đúng thế!”
Lâm Yêu Yêu đứng dựa vào cửa, nhịn cười: “Thế thì cậu cứ từ chối thẳng thừng đi, sao còn chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát thế?”
Tố Diệp cầm túi xách lên, nói chậm rãi từng tiếng một: “Mình cần phải đứng trước mặt nhắc nhở ông ấy một lần nữa.” Nói xong cô bay ngay ra trước cửa chính, thay xong giầy cao gót: “Cậu ngủ đi, mình mang chìa khóa rồi.”
Âm cuối cùng bị tiếng sập cửa nuốt mất.
Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Rõ ràng là không bỏ được công việc, đúng là cái đồ chỉ giỏi mạnh miệng.”
Sanlitun về đêm vẫn náo nhiệt như thế. Bầu trời tạnh ráo, nơi đây lại trở về với dáng vẻ phồn hoa vốn có. Đèn đường rọi sáng đường Nam và đường Bắc của Sanlitun. Trong không khí, tựa hồ còn nồng nặc một mùi xa hoa trụy lạc.
Phòng tâm lý Liêm Chúng ngược lại rất yên ắng, chỉ có phòng họp là vẫn sáng đèn.
Lời kháng nghị của Tố Diệp bắn nhanh như dây pháo, cùng với động tác đẩy cửa đồng thời ập tới: “Giáo sư Đinh! Tôi cần phải tính lại tiền lương tăng ca của tôi…” Lời mới nói được ba phần tư, một phần ba còn lại cô đột ngột nuốt ngược trở lại sau khi nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện.
Trong phòng không phải chỉ có mình giáo sư Đinh.
Còn có một người đàn ông.
Chính là gương mặt xa lạ mà điển trai ấy.
Anh ngồi tại một góc của bàn họp, sau lưng là cảnh đêm phù hoa của Sanlitun. Ánh đèn hoa lệ giống như những bông pháo hoa bung nở trên bầu trời, càng làm nổi lên những đường nét trên gương mặt sâu hun hút của người đàn ông này. Tối nay anh chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơmi đen mỏng manh, nhưng cài từng chiếc cúc áo rất cẩn thận, chỗ cổ tay có một luồng ánh sáng mờ mờ di động, không khó nhận ra đó là một chiếc măng-sét vô cùng đắt giá.
Tia sáng phác họa bờ vai rắn chắc rộng lớn của người đàn ông, một bóng hình cao lớn, mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt. Có lẽ anh vẫn đang thảo luận vấn đề cùng giáo sư Đinh, đôi mày anh tuấn cùng ánh mắt vô cùng cương nghị. Có thể anh không ngờ sẽ có người đột ngột đạp cửa xông vào, giây phút Tố Diệp đẩy cửa, vừa hay anh cũng ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, trong đáy mắt sâu hút khẽ lướt qua một tia sửng sốt, nhưng biến mất rất nhanh sau đôi đồng tử sâu thẳm vô bờ bến ấy.
Tố Diệp hoàn toàn không ngờ rằng một lần nữa gặp lại người đàn ông ấy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh này. Thế nên khi ánh mắt người ấy rớt xuống gương mặt cô, trong lòng cô bỗng trào dâng một sự bất ngờ chưa từng có, cũng giống như sự ngỡ ngàng vào buổi sáng ám muội khi tỉnh dậy trong vòng tay anh khi ấy.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 4: Người Đàn Ông Dưới Tán Ô

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 4: Người Đàn Ông Dưới Tán Ô

Cơn mưa rào gột sạch sự náo nhiệt của thành phố Bắc Kinh. Mưa bụi cuốn cảnh đêm bay mất. Sấm chớp thi thoảng vang dội trong đêm khuya đã rửa sạch vẻ hào nhoáng của thành phố này, chỉ giữ lại dải ánh sáng lờ mờ của đèn đường. Đường Trường An vẫn tắc nghẽn giống một con rồng dài ngoằng như mọi khi. Đèn đuôi xe đỏ rực và ánh sáng của tia chớp lóe lên hòa lẫn vào nhau. Cảnh tượng ấy dưới thời tiết như thế này, trông vô cùng tráng lệ.
Phòng tâm lý Liêm Chúng ở tầng 19 Sanlitun SOHO trong khu văn phòng sầm uất; nằm cách một con đường, đối diện với khu Sanlitun Village và các quán bar; chiếm cứ được sự thuận tiện, thiên thời địa lợi với phong cách tiểu tư sản; là một phòng tâm lý có uy tín, hợp doanh với nước ngoài. Ngoài việc nhận những vụ án quan trọng, cơ quan còn phụ trách nghiên cứu hành vi tâm lý và nhiệm vụ thực nghiệm. Những nhà tâm lý học có thể được làm việc ở đây đều có học thuật và hoàn cảnh không thể xem thường. Một cơ quan cao cấp có sẵn thiên thời và địa lợi, nhân hòa đương nhiên sẽ không thể thiếu được.
Chín giờ rưỡi tối, cuộc sống về đêm ở Sanlitun bị cơn mưa rào ép đến mức phải im hơi lặng tiếng. Lớp trang trí dưới hàng loạt các biển hiệu quảng cáo không ngừng nhấp nháy rõ ràng đã không còn hấp dẫn. Nhân viên làm việc trong Liêm Chúng vẫn còn đang tăng ca, sự nhiệt tình trong công việc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, chỉ có điều vụ án này hơi hóc búa.
“Vương Bình đã từng phải trị liệu ở trung tâm của chúng ta hơn một năm trời vì mắc chứng trầm uất nghiêm trọng. Tháng trước đã nhận được thông báo bình phục. 10 giờ 59 phút tối qua đã bất ngờ ngã xuống lầu tử vong. Phía cảnh sát đã mở rộng điều tra đối với chồng của Vương Bình. Chồng của cô ta một mực khẳng định rằng vì Vương Bình mắc bệnh thần kinh nên đã nhảy lầu dẫn tới tử vong. Vì việc này, phía cảnh sát hy vọng chúng ta sẽ phối hợp điều tra.” Người đứng phía trước màn chiếu giới thiệu vụ án là bác sỹ tâm lý danh tiếng Hà Minh thuộc phòng tâm lý Liêm Chúng. Anh ta ăn mặc không chút cẩu thả, trong giọng nói tuy có chút tùy ý nhưng trên trán nổi bật một vẻ nghiêm nghị.
“Bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều bất lợi đối với Liêm Chúng của chúng ta. Phía cảnh sát cũng nói rồi, hiện trường không có dấu vết giằng co. Khả năng Vương Bình tự sát là rất lớn. Rất rõ ràng, đến nay tất cả mũi nhọn đều chĩa vào đầu chúng ta.” Người vừa nói là Phương Bội Lôi, sở trường về trị liệu bằng thôi miên. Dung mạo xinh đẹp, thái độ có phần kích động, không lâu trước đây cô ta đã trở thành hội viên hội học thuật trị liệu thôi miên lâm sàng tại Hoa Kỳ.
Ngồi tại đây ngoài hai vị kể trên ra còn có bảy tám vị bác sỹ chuyên ngành trị liệu tâm lý, trong đó có một người là giám đốc phòng tâm lý Liêm Chúng, giáo sư tâm lý học nổi tiếng, Đinh Khải Bằng. Sau khi nghe những lời của Phương Bội Lôi, hàng lông mày ông nhíu chặt lại, tóc mai hai bên, dưới ánh chớp chiếu rọi ngoài cửa sổ, trông càng trắng xóa. Ông liếc nhìn đồng hồ, từ từ nói: “Chúng ta đợi bác sỹ Tố thêm một chút nữa, không chừng cô ấy sẽ có quan điểm khác.”
“Vị nữ tiến sỹ vừa mới về nước đó ư?” Trong nụ cười nhẹ nhàng của Phương Bội Lôi có chút cao ngạo: “Giám đốc Đinh! Vụ án của Vương Bình trước giờ đều do tôi và bác sỹ Hà theo đuổi. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay cả chúng tôi còn chưa tìm ra nguyên nhân. Cô bác sỹ Tố đó đến tình hình còn chưa hiểu rõ, cho dù có tới chẳng qua cũng chỉ là bảo sao biết vậy.”
Giám đốc há hốc mồm, vừa đang định mở lời giải thích thì một vị bác sỹ trị liệu bên cạnh cũng lên tiếng bênh vực: “Giám đốc! Chúng tôi thật sự không hiểu tại sao anh phải mời một tổ trưởng ở ngoài về? Cô Tố Diệp đó thông tin cá nhân thiếu hụt một cách trầm trọng, cô ta vuông hay tròn chúng tôi còn chưa nhìn thấy, cộng thêm việc cô ta mới chỉ có 28 tuổi, sao có nhiều kinh nghiệm như vậy được?”
Những người khác cũng bắt đầu bàn luận xôn xao.
Giám đốc Đinh Khải Bằng từ đầu tới cuối chỉ yên lặng nhìn họ, trong lòng sáng như gương. Tất cả các bác sỹ trị liệu ở đây có ai không muốn tranh giành chức tổ trưởng? Chính vì ông muốn đập vỡ sự cân bằng nên mới đặc biệt mời cán bộ cao cấp bên ngoài về. Đợi sau khi mấy người mồm năm miệng mười đó ngừng lại, ông giơ tay ra, làm động tác vỗ về tâm trạng của mọi người: “Kinh nghiệm lâm sàng của Tố Diệp có lẽ không được nhiều như các vị, nhưng quan điểm của cô ấy rất đặc biệt. Từ mấy năm trước tôi đã chú ý tới luận văn thạc sỹ của cô ấy, đích thực là một nhân tài hiếm có.”
Hà Minh chau mày: “Cho dù cô ấy có nhẫn nại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lý luận suông. Ví như đối với vụ án của Vương Bình, đến phía cảnh sát cũng bắt đầu nhận định rằng cô ta tự sát. Tất cả mọi người dường như đều khẳng định chắc chắn như vậy, toàn bộ đều đứng về một phía. Lẽ nào cô ấy còn có thể tìm ra được chứng cứ bất đồng sao? Tôi không tin…”
“Tất cả mọi người đều đứng về một phía chưa chắc lúc nào cũng là chuyện tốt. Ví dụ như khi bọn họ đều đứng cả về một bên thuyền.” Một giọng nói cắt ngang lập luận của Hà Minh, lưu loát dứt khoát, đến cả tiếng giày cao gót đi cùng cũng không hề tạo một chút cảm giác dây dưa. “Vương Bình không tự sát, nghi vấn nằm trên người chồng cô ta.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía cửa phòng họp - một cô gái trông rất chững chạc, lạnh lùng xinh đẹp, bộ quần áo công sở cắt ngắn một cách khéo léo dường như vẫn không thể che đi thân hình khêu gợi của cô, chiếc đầm dáng ngắn càng làm tôn lên tư thế hoàn hảo, đôi chân thon dài không một vết sẹo, rực rỡ như trăng sáng. Phía sau cô chính là khung cửa sổ sát sàn. Từng hạt mưa lộp độp đập lên cửa sổ chảy thành những vệt nước dài. Cô như người cá trong đêm mưa, đẹp đến mê người. Trong tay cô cầm một chiếc ô, có mấy lọn tóc xoăn dài bị nước mưa thấm ướt, nhưng chỉ càng tăng thêm mùi vị gợi cảm như một bông hoa anh túc.
Tất cả các đồng nghiệp nam đều nuốt nước bọt ừng ực.
Đinh Khải Bằng có phản ứng đầu tiên, vội vàng bước lên chào hỏi, trịnh trọng tuyên bố với mọi người:
“Vị này chính là bác sỹ Tố, Tố Diệp, tổ trưởng được mời tới phòng tâm lý Liêm Chúng.”
Lời nói vừa kết thúc, có người mở đầu vỗ tay trước, dần dần, tiếng vỗ tay càng lúc càng to.
Tố Diệp yên lặng nhìn bốn xung quanh, rồi lại đưa mắt về bức ảnh được chiếu trên màn hình, đi thẳng tới trước bàn hội nghị, thẳng thừng giơ tay tắt máy chiếu đi. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Tôi nhận được điện thoại của giáo sư Đinh, sở dĩ vội vàng tới chỉ là muốn nói rõ vài điểm sau đây.” Giọng nói của cô mát lạnh nhưng có độ trầm bổng, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ: “Đầu tiên, Vương Bình đã hồi phục. Trên đường trở về nước, tôi đã đọc hết tất cả các tài liệu lưu ở đây, bao gồm cả tài liệu của cô ấy. Vào lần cuối cùng cô ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý, có đề cập tới tất cả những giấc mơ của mình. Chúng đều rất trong sáng và tự tại. Từ nội dung những giấc mơ đó, hoàn toàn có thể thấy cô ấy đã phục hồi tư duy lôgíc bình thường, không còn thể hiện trạng thái bị những uất ức quấy nhiễu. Thứ hai, tôi khuyên các vị nên chú ý tới hành vi tâm lý của chồng Vương Bình. Anh ta quanh năm ở bên người bệnh, tâm lý liệu có phải đã hình thành sự rối loạn rất lớn không? Không có bất kỳ dấu vết giằng co nào, tôi cũng có thể hiểu rằng Vương Bình khi đối mặt với chồng mình dường như không hề nghĩ tới chuyện phản kháng, khả năng Vương Bình bị anh ta giết cũng rất lớn; cuối cùng…”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, tư duy lôgíc lại vô cùng chặt chẽ. Khi nói tới đây, cô hơi ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Phương Bội Lôi và Hà Minh một cách chính xác, trong thanh âm lạnh nhạt có thêm một chút nghiêm nghị: “Nếu thật sự là Vương Bình tự sát, tôi khuyên hai vị có thể nghỉ hưu sớm được rồi. Đến cả việc Vương Bình đã thật sự khỏe lại hay chưa cũng còn nghi ngờ, vậy thì đương nhiên tôi cũng sẽ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của hai vị bác sỹ đây.”
Hà Minh vô cùng xấu hổ. Phương Bội Lôi cũng đỏ ửng mặt mày, bỗng nhiên đứng dậy. Cô ta đang định tranh luận lại thì Đinh Khải Bằng đã chặn đứng: “Bác sỹ Tố! Cô nghi ngờ chồng của Vương Bình có vấn đề về tâm lý?”
“Đây là báo cáo đánh giá tâm lý mà chồng của Vương Bình đã làm khi được thăng chức. Khi nào các vị xem xong, tốt nhất là nên giao lại cho phía cảnh sát. Vương Bình tự sát hay bị anh ta giết hại, điều này phải do cảnh sát quyết định. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là chồng của Vương Bình mắc bệnh tâm lý.” Tố Diệp rút một bản báo cáo từ trong túi xách ra, đặt lên bàn họp. Từ lúc bắt đầu tới khi bản báo cáo được đặt lên bàn, gần như cô nói liền một hơi, quyết đoán và lão luyện.
Những người còn lại thì hít sâu. Bọn họ đều không thể ngờ một người chỉ “nhảy dù” như cô lại tốn nhiều công sức như vậy. Đến cả Phương Bội Lôi cũng sững sờ, nửa ngày mới cầm lấy bản báo cáo và ngồi xuống.
Đinh Khải Bằng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt xuất hiện nhiều nụ cười hơn, rõ ràng đã ung dung thoải mái hơn nhiều. Ông thật sự đã không nhìn lầm người, đang định khen vài câu không ngờ Tố Diệp đã nói trước: “Giáo sư Đinh! Một tuần sau mới là ngày tôi nhậm chức. Hôm nay coi như tôi tăng ca tạm thời. Còn nữa, vì vẫn chưa chính thức làm việc ở đây, nên xe của tôi đành phải đỗ ở khu để xe dưới tầng hầm, hơn nữa tôi còn phải tự bỏ tiền.” Liền sau đó, cô rút một mảnh giấy ở bên cạnh, lướt nhanh một dãy số lên trên, đút vào tay ông ta: “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, lương tăng ca cộng thêm phí gửi xe, ngày mai ông hãy gửi cả vào tài khoản này.”
“Hả?” E là cả đời Đinh Khải Bằng cũng chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.
“À, còn nữa. Con người tôi không có thói quen làm thêm giờ.” Tố Diệp đi ra tới cửa mới sực nhớ ra điểm này, quay lại bổ sung thêm một câu với Đinh Khải Bằng. Đằng sau cô là ánh đèn xuyên qua màn mưa bụi, soi rọi vẻ đẹp như thật như giả.
Đến tận khi tiếng giày cao gót hoàn toàn biến mất, không biết ai đã thốt ra một câu: Đẹp thật, cá tính quá đi…
Lúc Tố Diệp đi xuống tầng một, cơn mưa ngoài trời càng lớn hơn. Tiếng sấm dữ dội cùng với những hoa văn hình nước vỡ tan trên nền gạch hoa, giống như một trận hủy diệt với khí thế hào hùng của Thượng đế. Lại một tia chớp lóe lên, soi sáng vào màn hình tinh thể lỏng ở tầng một, 24 tiếng đồng hồ không ngừng phát các loại tin tức. Không thể tránh khỏi, Tố Diệp nhìn theo tia sáng ấy, thấy rõ nội dung chiếu trên bản tin.
Vẫn là tin tức có liên quan tới việc tập đoàn Tinh Thạch lên sàn.
Tiếng của bản tin rất nhỏ, hoặc có lẽ đã bị tiếng sấm ầm ầm vang dội ngoài kia che lấp mất. Tố Diệp đứng rất lâu trước màn hình tivi, cho tới khi nghe thấy dòng tin “Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch”, hàng lông mày của cô bỗng nhíu chặt.
Trước đây cô chỉ quan tâm tới tập đoàn Tinh Thạch mà không chú ý tới cái tên Niên Bách Ngạn này. Anh ta rốt cuộc có lai lịch thế nào? Tập đoàn Tinh Thạch lên sàn thành công liệu có liên quan tới người này không?
Tâm trạng của Tố Diệp rất hỗn loạn, sốt ruột muộn phiền. Không biết là vì tập đoàn Tinh Thạch, hay vì cái tên Niên Bách Ngạn xa lạ này, hay có lẽ chỉ vì đêm nay mưa quá lớn, khiến cô thêm phiền nhiễu?
Hít sâu một hơi, một mùi ẩm mốc của mưa xông thẳng vào lồng ngực cô, làm cô sặc sụa, ho khan mấy tiếng. Sau khi cố gắng cầm chặt chiếc ô, cô quay người đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Qua làn nước, cô thấy chiếc xe Jeep màu đỏ rực của mình được nước mưa gột rửa lại càng sạch sẽ hơn, giống như một ngọn lửa rực cháy đang chống chọi tới cùng với cơn mưa như thác đổ.
Tố Diệp chỉ mải đi về phía chiếc xe của mình, hoàn toàn không để ý tới một chiếc xe công vụ đang đỗ cách đó không xa, một màu đen u tối, tựa như đã hòa làm một với cơn mưa đêm nay.
Sau khi chiếc xe đỗ lại, cửa xe được mở ra. Người tài xế xuống xe trước, giương một chiếc ô màu đen ra, kính cẩn mở cửa sau. Đầu tiên là một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần Âu màu đen thò ra, sau đó là một bóng hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông xuất hiện, dáng hình mạnh mẽ che giấu dưới lớp áo khoác mỏng mùa xuân, phẳng phiu mà tôn quý. Chiếc ô màu đen che đi gương mặt anh, nhưng mơ hồ vẫn nhìn thấy chiếc cằm vuông vức.
“Giờ còn có cô gái đi loại xe này sao, kiểu xe Jeep này không còn thấy nhiều nữa.” Đôi mắt sắc sảo của người tài xế nhìn về phía chiếc xe Jeep màu đỏ gần đó, bất chợt cảm thán một câu.
Người đàn ông cũng nhìn theo. Cần gạt nước cùng một tia chớp sáng lóe lên khiến tấm kính chắn gió càng sáng rõ hơn. Gương mặt đẹp tuyệt trần của cô gái ngồi trong xe đập vào mắt anh một cách rõ nét.
Mưa lộp bộp rơi xuống chiếc ô, phát ra những thanh âm cảm động lòng người, rả rích như đang thôi miên.
Anh đứng dưới tán ô, hơi nheo mắt lại, đôi mắt sâu hun hút từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái ấy, không hề rời đi.
“Tổng giám đốc Niên?” Người tài xế thấy anh nhìn chiếc xe Jeep không hề chớp mắt, thốt lên kinh ngạc.
Lúc này người đàn ông mới thu lại ánh nhìn, nói với nhịp điệu vừa phải: “Vào trong thôi!”
“Vâng, tổng giám đốc Niên!”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.1 - Chương 2: Tập Đoàn Tinh Thạch "lên Sàn"

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.1 - Chương 2: Tập Đoàn Tinh Thạch "lên Sàn"

Tiết trời thế này đến cả sắc hoa cũng trở nên ấm áp. Cánh hoa đào rụng đầy một khoảng trời. Gió xuân khẽ vuốt ve gò má, còn tinh tế rải thêm hương hoa trong không khí. Chỉ có điều, nếu đứng từ độ cao 68 mét nhìn xuống dưới, thì cơn gió lại như lưỡi đao giết rồng, từng đao từng đao quét qua như muốn lấy mạng người ta.
Đứng bên cầu nhảy, Tố Diệp vứt quả táo trong tay mình vào thùng rác rồi ung dung tiến lên trước, cứ thế ngồi thẳng xuống tấm ván, hất cằm lên nhìn người đàn ông đã buộc chặt đai cao su vào đôi chân trần từ lâu, uể oải nói: “Anh Kỷ này! Rốt cuộc là anh có định nhảy hay không? Tôi đã ăn xong cả một quả táo rồi mà anh vẫn còn do dự đứng ở đây?”
Hôm nay Tố Diệp ăn mặc rất thoải mái, chiếc áo da mỏng kiểu ngắn, quần bò mài trắng, ống quần được xắn lên rất tùy tiện. Dưới chân là một đôi bốt trung tính bằng da bò của hãng Dr. Martens. Mái tóc xoăn dài được buộc lên sau chiếc mũ lưỡi trai. Chiếc kính râm có thể che đi đôi mắt xinh đẹp của cô nhưng không thể che khuất những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt. Ánh nắng ngày xuân chiếu lên làn da trắng trẻo của cô càng khiến nó trở nên sáng rực như được phủ một lớp lòng trắng trứng.
Ăn mặc như vậy, trong sự kiều diễm lạnh lùng, còn toát lên vẻ phong độ.
Người đàn ông họ Kỷ ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn. Ánh mắt anh ta đúng là có thể làm người ta mê muội. Nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm đầy trán đã khiến anh ta trông lem nhem từ lâu. Đối diện với cái nhìn của Tố Diệp, sự khó xử của anh ta càng bị chiếc kính râm của cô phản chiếu rõ nét hơn: “Tôi thật sự sợ độ cao.”
“Vậy mà còn đến xem mặt tôi?” Tố Diệp khẽ nhíu đôi mày lá liễu.
Người đàn ông há hốc mồm, nửa ngày mới dặn ra được một câu: “Sợ độ cao và đi xem mặt có quan hệ tất yếu sao?”
“Anh thấy sao?” Tố Diệp nói xong bèn đứng dậy, cũng đưa tay kéo anh ta dậy: “Anh đứng lên nói chuyện đã.”
Người đàn ông run run lảo đảo đứng dậy, liếc nhìn mặt nước chảy xiết dưới chân, căng thẳng nuốt nước bọt cái ực. Tố Diệp nhìn thấy không nhịn được cười, khẽ hắng giọng: “Chỉ mới có 68 mét thôi.”
Câu này nói ra khiến người đàn ông suýt chút nữa thì ngã ngửa.
“Rồi sao nữa?” Dường như anh ta dự đoán cô vẫn chưa nói hết câu.
“Thì tôi cảm thấy, độ cao này anh có thể chịu được.” Tố Diệp nhún vai, rồi lập tức đạp một cái vào mông anh ta mà không hề báo trước, lãnh đạm bổ sung thêm: “Đợi khi nào anh có gan hoàn thành trò Bungee này thì hãy đến bàn chuyện xem mặt với tôi.”
Từ trong khe núi vang lên tiếng hét thất thanh của người đàn ông, tiếng vọng lại giống như một tảng đá làm hàng ngàn lớp sóng xao động.
Khi Tố Diệp quay trở lại phòng nghỉ VIP, màn hình tivi lớn trên tường đang hừng hực khí thế, phát đi tin tức kinh tế mới nhất: Tập đoàn Tinh Thạch, thông qua hàng loạt sự trù bị rùm beng khắp nơi như tổ chức lại cơ cấu công ty, triển khai thu hút vốn…, thì vào tám giờ năm mươi phút theo giờ Mỹ đã chính thức mở cửa giao dịch tại sàn NASDAQ*. Theo đó, tập đoàn Tinh Thạch đã thành lập: ngân hàng đầu tư, cố vấn pháp luật, kế toán viên cao cấp… trong hội đồng cố vấn giao dịch tại nội địa. Vừa trở về nước, anh Niên Bách Ngạn, người có kinh nghiệm phong phú trong ngành cung ứng đá quý, đã nhận được 100% phiếu bầu, đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn. Sáng sớm nay, trong buổi họp báo, anh Niên Bách Ngạn tiết lộ, tiếp theo đây, tập đoàn sẽ cho xây dựng một showroom D ở Bắc Kinh, trở thành showroom cao cấp thứ ba sau Hồng Kông và Thượng Hải. Tập đoàn Tinh Thạch khởi nghiệp từ đá quý, từ việc cung ứng đá quý cho tới việc mở rộng sang thị trường bán lẻ các thương hiệu hàng đầu, tới nay đã trở thành một đại diện cho thương hiệu đá quý cao cấp…
*NASDAQ: Tên đầy đủ là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System: là một sàn giao dịch chứng khoán ở Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay, cũng là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.
Tố Diệp yên lặng nhìn màn hình, gương mặt vô cảm. Trên màn hình là từng bức ảnh các thương hiệu tập đoàn Tinh Thạch điều hành cũng như đã đưa vào hoạt động. Những tấm ảnh này làm hai mắt cô đau nhức. Bất giác chiếc đai của balô bị cô nắm càng lúc càng chặt, ghì chặt đến nỗi lòng bàn tay đau buốt.
Lên sàn giao dịch rồi sao?
Ông Trời đúng là không có mắt.