-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 17: Ba Mươi Vạn

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 17: Ba Mươi Vạn

Nhìn Gia Vệ chỉ là một học sinh cấp ba mười tám mười chín tuổi nhưng lại ăn nói mạnh miệng được như thế, khiến Khương Thiên - một thân chinh chiến nhiều năm ngoài đời như vậy cũng phải kinh ngạc không thôi.
Không để Tống Lệ mở miệng, Khương Thiên cười cười, nói rằng:
- Cháu tên là Gia Vệ phải không? Chú gọi cháu là Gia tiểu huynh đệ, cháu không có ý kiến chứ?
Gia Vệ nghe vậy thì trực tiếp sửng sốt, Khương Thiên khách khí như thế, lại còn xưng huynh gọi đệ, điều này làm cho Gia Vệ có chút không rõ ràng cho lắm.
Khương thiên làm như vậy, chẳng phải là đem Gia Vệ lên cùng vai vế với hắn sao, nói cách khác, Khương Côn phải gọi hắn là Vệ thúc thúc?
Gia Vệ còn chưa nói gì, Vương Cường ở bên cạnh đã lặng lẽ cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể, Khương lão ca còn cần phải hỏi sao?
Gia Vệ nhìn sang Vương Cường, thấy Vương Cường nháy mắt ra hiệu, hắn cũng gật đầu, nói:
- Khương lão ca, những điều kiện cháu vừa nói, chú có chịu không?
Vừa nói, Gia Vệ cùng Vương Cường vừa nhìn về phía Khương Côn mặt mũi bầm dập ngồi bên cạnh, chỉ nhìn thấy hắn tức giận run người nhưng vì có phụ thân Khương Thiên của hắn ở đây nên không dám phát tác.
Mà Lương đội trưởng hiện tại lại đang nhàn nhã cười nhạt uống rượu đỏ, trong toàn bộ bàn ăn, cũng chỉ có một mình Lương đội trưởng là đang ăn uống.
Khương Thiên phảng phất một chút cũng không thèm để ý đến cảm giác của Khương Côn, vẫn tươi cười nói rằng:
- Gia tiểu huynh đệ, chú nói thế này các cháu xem có được không nhé, chú cho các cháu 30 vạn nhân dân tệ, đồng thời bắt Khương Kiền trước mặt toàn trường xin lỗi các cháu, nhưng có thể đáp ứng chú giữ chức lại cho hắn được hay không?
- Ba mươi...
Khương Thiên vừa mới nói xong, Vương Cường mở to hai mắt, trưng ra bộ mặt ngu ngơ, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã bị Gia Vệ đánh một đòn chặn họng hắn lại.
Vương Cường mắt nhìn Gia Vệ, sau đó nuốt nước miếng, ko nói gì nữa.
Còn Gia Vệ liền híp hai mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng nói:
- Khương Kiền có thể không bị mất chức, nhưng hắn ko thể tiếp tục làm thầy chủ nhiệm, còn có, cháu không muốn nhìn thấy Khương Côn ở trong lớp 12/1 nữa.
Ba mươi vạn nhân dân tệ, ngay cả Gia Vệ cũng phải động tâm, có như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chỉ là phó bộ trưởng bộ giáo dục, mà đã giàu có như thế rồi.
Nhất là chú ý tới lúc Khương Thiên nói ra ba mươi vạn, Tống Lệ lại biểu cảm chẳng thèm quan tâm, Gia Vệ mới giật mình quái lạ tự hỏi phó bộ trưởng bộ giáo dục Khương Thiên này rốt cuộc có bao nhiêu gia tài a.
Chỉ là, Gia Vệ vừa dứt lời, Tống Lệ lại trực tiếp kêu to lên:
- Không được, Côn nhi nhất định phải tiếp tục học ở lớp 12/1.
- Khương lão ca, vậy chúng ta ko còn gì để nói nữa.
Gia Vệ sắc mặt lạnh lẽo, quay sang Khương Thiên nói.
Nhưng mà, ngay sau đó diễn ra một sự tình làm Gia Vệ, Vương Cường và Lương đội trưởng phải nghi hoặc.
Chỉ thấy trên mặt Khương Thiên vẻ tươi cười biến mất, thay vào đó là vẽ băng lãnh, hai mắt híp lại thành khe hở trừng mắt lạnh lùng nhìn Tống Lệ.
Trong thâm tâm Gia Vệ, Vương Cường và Lương đội trưởng, Tống Lệ tất nhiên là 1 con cọp cái, nhất định có thể trị được Khương Thiên dễ dàng, lại không nghĩ tới, Khương Thiên chỉ cần dùng ánh mắt băng lãnh liếc một cái cũng khiến Tống Lệ toàn thân mãnh liệt run rẩy, sau đó còn ôm lấy Khương Côn, không dám nhắc lại.
Tình huống này, hiện tại có chút quái dị.
Một lát sau, trên mặt Khương Thiên lại hiện lên dáng vẻ tươi cười như cũ, tưởng chừng việc biến đổi sắc mặt đối với hắn đơn giản giống như ăn cơm vậy.
- Gia tiểu huynh đệ, điều kiện của các cậu chúng ta đều sẽ đáp ứng, các cậu muốn tiền mặt hay là ta trực tiếp đưa chi phiếu cho các cậu luôn?
Khương Thiên cười hỏi
- Trực tiếp đưa chi phiếu đi, dù sao cũng có Lương đội trưởng ở đây, chúng ta cũng ko cần phải lo lắng.
Gia Vệ mở miệng nói.
Sắc mặt Vương Cường vô cùng kích động, đây chính là 30 vạn NDT a, nếu để cho ba mẹ hắn kiếm được 30 vạn NDT mà nói, thì chắc cũng phải nhịn ăn nhịn uống nhiều năm mới có được.
Khương Thiên không chần chờ, trực tiếp móc ra một tập chi phiếu, rút ra một tờ chi phiếu 30 vạn đưa cho Gia Vệ, đồng thời nói rằng:
- Ta đảm bảo thứ hai này Khương Kiền sẽ xin lỗi hai cậu trước toàn trường, đồng thời sẽ xin rút chức chủ nhiệm của hắn, còn có, Trương lão sư sẽ tiếp tục làm GVCN của các cậu, Khương Côn cũng sẽ không được học tại lớp 12/1 nữa.
- Khương Thiên lão ca thật là hào phóng. Một ca ca như huynh Vương Cường xin nhận.
Khương Thiên vừa nói xong, Vương Cường liền đứng dậy, bưng chén rượu lên hướng Khương Thiên cạn ly.
Khương Thiên cất tập chi phiếu đi, cũng hoàn toàn muốn cùng Vương Cường và Gia Vệ kết giao bằng hữu, nâng chén rượu lên cùng Vương Cường cụng ly một cái, sau đó tươi cười uống cạn.
Ngay sau đó, Gia Vệ, Vương Cường, Lương đội trưởng cùng Khương Thiên bốn người như những bằng hữu thân thiết lâu ngày không gặp, cùng nhau đứng dậy nói cười vui vẻ, còn mẹ con Tống lệ và Khương Côn chỉ ngồi một bên không dám lên tiếng.
Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Gia Vệ, Vương Cường, Lương đội trưởng ba người mới cùng Khương Thiên cáo biệt về nhà, rời khỏi quán rượu Huy Hoàng.
- Lương đội trưởng, số tiền này làm sao bây giờ?
Trước khi đi về, Vương Cường hướng Lương đội trưởng hỏi.
- Không nên gọi ta là nữađội trưởng, cha các ngươi đều là những người lính đã xuất ngũ, ta trước đây cũng từng nhập ngũ, sau này cứ gọi ta là Lương thúc là được.
Lương đội trưởng nhìn Gia Vệ và Vương Cường, lại nhìn chi phiếu trong tay Gia Vệ, nói tiếp:
- Ba mươi vạn nhân dân tệ này, xác thực không phải một số tiền nhỏ, về phần làm sao để giải quyết nó, các cậu nên tự mình suy nghĩ đi.
- Lương thúc, ba mươi vạn NDT này, có khi nào Khương Thiên sẽ tìm cách lấy lại ko?
Vương Cường hỏi tiếp.
Nhưng mà, Vương Cường mới vừa hỏi ra lời này, làm Gia Vệ bật cười, ngay sau đó hắn nói:
- Hắn có thể lấy về sao? Chúng ta có đòi hắn phải cho nhiêu đây đâu? Đây là tự hắn đồng ý cho chúng ta, hơn nữa còn có Lương thúc đại đội trưởng cảnh sát làm chứng, hắn có muốn cũng không lấy về được.
Vương Cường cười hắc hắc, chợt nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Thế nhưng, vì sao ta cảm giác sự việc không được bình thường cho lắm. Khương Thiên sao hắn lại dễ dàng quá vậy, quan sát sắc mặt của hắn, ta ko hề thấy hắn biểu lộ 1 chút tức giận nào, giống như là, hắn rất cao hứng với chuyện này.
Vương Cường vừa nói ra những lời này, liền khiến Gia Vệ và Lương đội trưởng chau mày suy nghĩ.
- Có thể là Khương Thiên ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, đa mưu túc trí, tuy hắn tức giận nhưng lại không biểu lộ ra ngoài chăng.
Lương đội trưởng nói.
- Thế nhưng, dù có ẩn dấu sâu cỡ nào nhưng cũng ko thể ẩn dấu hoàn toàn được. Hơn nữa, Khương Thiên càng về sau càng uống không ít rượu, nhìn dáng đi của hắn cũng đã chệnh choạng, nhưng ta vẫn không nhìn ra hắn có tia tức giận nào.
Gia Vệ chau mày nói, hôm nay sự việc vô lý duy nhất, chính là biểu hiện của Khương Thiên.
- Các cháu không cần lo lắng, chuyện ngày hôm nay ta đã làm chứng. Nếu như Khương Thiên có âm mưu gì, thì hắn cũng ko thể tự đem đá đập vào chân mình được.
Lương đội trưởng nói.
Gia Vệ cùng Vương Cường liếc nhau, hai người cùng gật đầu.
Khương Thiên chính là lão cáo già, không lộ ra sơ hở, bọn họ lúc này căn bản nhìn không ra, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà thôi.
Không bao lâu sau, Gia Vệ, Vương Cường hai người cùng Lương đội trưởng từ biệt.
Trên đường về nhà, Vương Cường cứ một mực muốn giữ chi phiếu, nhưng ngay khi đến trước cửa nhà Gia Vệ, hắn liền đem chi phiếu nhét vào tay Gia Vệ, xoay người hướng nhà mình chạy thẳng đi.
Gia Vệ cười khổ lắc đầu, đem chi phiếu bỏ vào trong túi áo, hắn trước đây tuy rằng cũng chưa từng giữ nhiều tiền như vậy, thế nhưng ngay lúc này, trong lòng Gia Vệ vô cùng bình tĩnh, giống như, số tiền ghi trên tấm chi phiếu trong túi áo của hắn, không phải ba mươi vạn, mà chi là ba mươi đồng tiền lẻ mà thôi.
Về đến nhà, Gia Vệ tự nhiên kể hết toàn bộ sự việc cho cha mẹ hắn nghe. Khi thấy Gia Vệ lấy ra tờ chi phiếu, vẻ mặt Trương Dung vô cùng khiếp sợ, còn cha Gia Vệ là Gia Hồng Ngạo, thì lại phi thường bình tĩnh.
- Số tiền này là của cả lớp con, nhưng con cùng Tiểu Cường có công lấy được nên cũng có quyền sử dụng nó. Ba mươi vạn ko phải là con số nhỏ, con có thể lấy ra một ít bỏ vào quỹ lớp, nhưng ko thể lấy toàn bộ.
Gia Hồng Ngạo nhìn Gia Vệ, nói tiếp:
- Cho nên, số tiền còn lại sử dụng như thế nào, là do con và tiểu Cường tự mình định đoạt.
Gia Vệ gật đầu, nói rằng:
- Cha, người yên tâm, số tiền này con cùng Cường Tử sẽ không tiêu xài lung tung, con định xuất ra ba ngàn đồng bỏ vào quỹ lớp, cho các bạn mua một số thứ cần thiết để chuẩn bị thi vào đại học, số tiền còn lại, con sẽ lấy danh nghĩa lớp mang đi quyên góp làm từ thiện, ba mươi vạn tệ, nhất định giúp được ko ít người.
Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung đều gật đầu, đây là quyết định của Gia Vệ, bọn họ sẽ không ý kiến.
Trở lại trong gian phòng của mình, Gia Vệ cũng không đi học bài, mà chờ cha mẹ hắn rời khỏi phòng khách.
Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ là gọi điện cho Liễu Tình, kể rõ tình huống hiện tại. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là 2 ngày nay ko gặp được Liễu Tình, trong lòng Gia Vệ có chút khó chịu.
Chỉ bất quá, Gia Vệ không có di động, điện thoại bàn lại ở phòng khách, hắn lại không thể trước mặt cha mẹ gọi điện cho nàng.
Nhưng mà, chẳng biết tại sao, cha mẹ Gia Vệ hôm nay lại thức khuya như vậy, đã là 12h đêm rồi mà họ vẫn ỡ phòng khách xem tivi, làm hắn ko có cơ hội hành động.
- Thôi vậy, để ngày mai đi học rồi tính sau.
Gia Vệ nằm ở trên giường, thấp giọng lẩm bẩm.
Sáng sớm thứ hai, Vương Cường gõ cửa nhà Gia Vệ, sau đó gõ cửa phòng Gia Vệ càng mạnh hơn, kéo Gia Vệ đang mơ màng tỉnh lại.
Gia Vệ nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi thấy kim đồng hồ chỉ vào 4:30, Gia Vệ vẻ mặt cười khổ.
Lúc bình thường, Vương Cường làm sao có thể dậy sớm như thế, ngày hôm nay sớm như vậy, nhất định là bởi vì tấm chi phiếu 30 vạn tệ kia.
Quả nhiên, Gia Vệ mới vừa mở cửa, Vương Cường đã trực tiếp tiến đến, hỏi:
- Chi phiếu đâu? Cái chi phiếu 30 vạn tệ kia đâu? Ngày hôm qua chúng ta không phải lấy được một chi phiếu 30 vạn tệ sao?
Gia Vệ lấy chi phiếu ra, trực tiếp nhét vào tay Vương Cường, nói:
- Người anh em, có thể bình tĩnh một chút được ko? Mới ba mươi vạn mà mày đã như vậy rồi, nếu như sau này chúng ta kiếm được nhiều tiền, có phải mày sẽ đi nhảy cầu ngay lập tức không?
- Tao không phải là mất bình tĩnh, chỉ là tao muốn xác định có thật là chúng ta đã có được chi phiếu 30 vạn tệ hay không thôi.
Vương Cường trừng lớn hai mắt nhìn chi phiếu, sau đó đưa lại cho Gia Vệ, nói.
Gia Vệ lườm hắn một cái, sau đó nhanh chóng thay đồ, hiện giờ tuy còn rất sớm, nhưng bị Vương Cường làm ầm ĩ như thế, hắn cũng ko ngủ lại được nữa. Thôi thì rời giường, chuẩn bị cách giải thích vụ ba mươi vạn đồng này cho cả lớp đã.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 12: Lên Lớp Đánh Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 12: Lên Lớp Đánh Người

Vùng xung quanh lông mày Gia Vệ nhăn chặt lại, hắn gạt những học sinh đang đứng vây quanh ra, bước vào trong phòng học.
Đập vào trong tầm mắt của Gia Vệ, là một nam tử xa lạ đang cầm một cây gậy hướng đầu Gia Cát Uyển Nhi nện tới, may là đã được Vương Cường đỡ đòn thay.
Một loại lửa giận không rõ ràng từ trong lồng ngực Gia Vệ bùng lên, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn ba tên thanh niên đang cầm gậy, trực tiếp mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng học lại, thanh âm đóng cửa phi thường lớn, khiến không gian trong phòng học nhất thời an tĩnh lại trong giây lát.
- Tất cả các bạn nữ tránh sang một bên, còn lại thằng nào dám nhận mình là đàn ông con trai thì cầm ghế hết lên cho tao.
Gia Vệ cầm lấy cái ghế gần mình nhất, hai mắt híp lại, tức giận nói.
Biến hóa trong mấy ngày qua của Gia Vệ, khiến tất cả mọi người trong phòng học không tự chủ được mà nghe theo lời hắn nói.
Toàn bộ nữ sinh, đều tự giác hướng phía rìa phòng học đi tới, rời khỏi trung tâm. Mà nam sinh, dưới sự dẫn dắt của Vương Cường mà mấy nam sinh có vóc người to lớn cường tráng khác, cả đám đều cầm ghế của chính mình lên.
- Cậu muốn làm cái gì?
Gia Cát Uyển Nhi đi tới bên người Gia Vệ, lông mày nhăn lại, thấp giọng hỏi.
Đây là trường học, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ba tên côn đồ đến đánh người kia có việc gì hay không, Gia Cát Uyển nhi không biết, nhưng mà Gia Cát Uyển nhi biết một điều, nếu như xảy ra chuyện, Gia Vệ tất nhiên sẽ bị phiền phức.
- Đứng sang một bên chờ đi.
Trừng mắt với Gia Cát Uyển Nhi một cái, Gia Vệ liền trực tiếp hướng ba người kia đi tới.
Gia Cát Uyển nhi đứng tại chỗ mà sửng sốt, từ lúc nàng đi học đến giờ, còn chưa có người nào nói chuyện kiểu như vậy với nàng, kể cả là giáo viên, cũng không có nói chuyện với nàng như vậy.
Chỉ có điều, Gia Cát Uyển nhi cũng không có tức giận.
Nàng giậm chân một cái, trong miệng thì thầm vài câu gì đấy, liền hướng phía rìa phòng học đi tới, mặc kệ không thèm hỏi nữa.
Vào lúc này, Gia Vệ, Vương Cường cùng với tất cả những đấng anh tài cùng lớp đã vây quanh ba cái tên đến đây đánh người, mà bị nhiều người như vậy vây quanh, ba têm kia cũng không dám động thủ đánh người nữa.
- Nói đi, các ngươi đến đây là có ý tứ gì?
Gia Vệ đi tới trước mặt cái tên rất rõ ràng là người gây sự trước, lạnh giọng hỏi.
- Cái cmn ý tứ, lão tử đến đây để đánh người có được hay không?
Tên kia bị xúc phạm, cầm gậy chỉ hướng Gia Vệ, mắng to.
- Ngươi tốt nhất là nên thành thật một chút cho ta, nếu như lại để cho ta nghe thấy các ngươi mắng ta một lần nữa, có tin ta cho răng trong miệng ngươi đi làm bạn với đất hay không?
Hai mắt Gia Vệ híp lại, dùng ghế trong tay đẩy cây gậy của hắn ra, lạnh lùng nói.
- Khách khí với bọn nó làm gì, thằng tay mà đánh đi.
Vương Cường lúc này nói to.
- Đúng, thẳng tay mà đánh đi, cmn, dám vào lớp chúng ta đánh người, các ngươi đây là muốn chết.
Lại có thêm mấy người lạnh lùng nói.
Mấy tên vừa nói, đều không phải là loại dễ chọc, mục tiêu của ba tên kia nếu như là một người trong số bọn hắn thôi, nói không chừng sớm đã bị mấy người bọn hắn đánh cho tàn phế rồi.
Bất quá, mục tiêu của mấy tên kia, nhưng lại là một nam sinh khác, là tiêu minh.
Tiêu Minh là một bạn học cũng coi như là bình thường của Gia Vệ, ở trong lớp học, là một nam sinh rất hay bị mọi người quên lãng.
Mà ba tên đến đánh Tiêu Minh lần này, nguyên nhân là do Tiêu Minh và bạn cùng bàn phát sinh một chút mâu thuẫn, mà mấy người đến đánh này, chính là bạn trai của người ngồi cùng bàn Tiêu Minh. (DG: chả thấy tác giả nói đứa ngồi cùng bàn là nữ hay là gay nữa, dịch nguyên văn :v )
Biết rõ sự tình rồi, Gia Vệ lạnh lùng nhìn về phía người ngồi cùng bàn Tiêu Minh, sau đó liên nhìn về phía mấy tên gia hỏa tới đánh người, nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, để cây chổi lau nhà lại, bây giờ cút xéo, coi như là chưa có việc gì phát sinh, chẳng qua nếu như sau đó ngươi còn dám đến tìm bạn chúng ta gây phiền phức thêm một lần nữa, ta dám cam đoan, mặc kệ ngươi ở đâu, ta sẽ tìm bằng được rồi chặt đứt chân từng người một; lựa chọn thứ hai, chính là cùng tất cả chúng ta đánh một hồi, cuối cùng là để cho trường học xử lý chuyện này, ngươi chọn đi.
- Ta chọn cm nhà ngươi, ta xem ai dám đánh ta, mẹ nó, không muốn sống ở trường này nữa phải không?
Tên kia phi thường trâu bò, tức giận nói.
Mà đúng lúc này, bên cạnh có một người nói rằng:
- Chú của Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh Khương Kiền.
Chỉ có điều, lời này hắn nói còn chưa dứt, một cái ghế đã trực tiếp bay vào miệng Khương Côn , chỉ nghe một tiếng 'Ken két', rồi sau đó là một tia máu tươi bắn ra, nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không ai nghĩ đến, Gia Vệ dĩ nhiên nói động thủ là động thủ luôn, lại còn hạ thủ ác độc đến như vậy, dĩ nhiên là một ghế nện thẳng vào miệng Khương Côn, phỏng chừng có thể làm hàm răng của hắn rụng xuống không ít.
Tiếng kinh hô vang lên, một màn máu tanh như thế, khiến tất cả nữ sinh trong phòng học đều biến sắc.
Sắc mặt Vương Cường cũng đại biến, lôi kéo Gia Vệ lại, sau đó túm lấy ghế trong tay Gia Vệ, một ghế đặp thẳng lên đùi tên Khương Côn, sau đó tức giận nói:
- Còn chờ cái rắm gì nữa, đánh cho tao.
Thấy Gia Vệ và Vương Cường đã động thủ, tuy rằng chú tên Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh, nhưng giờ cũng chả thèm quản nữa, mỗi một người đều là cầm ghế hướng ba tên kia ném tới.
Một lát sau đó, ba tên kia cả người đều là thương tích nằm lăn lóc dưới bàn học, tên Khương Côn thì còn ho ra máu, xen lẫn màu đỏ của máu là màu trắng của răng bay ra cùng.
Gia Vệ dùng chân đá đá Khương Côn, nói:
- Đây là lớp cấp ba, đến lớp chúng ta đánh bạn học của bọn ta, không có đem bọn ngươi đánh cho tàn phế, xem như là số ngươi đỏ.
Nói xong, Gia Vệ liền đứng lên, nháy mắt cho Vương Cường, ngay sau đó Gia Vệ cùng Vương Cường mang Khương Côn, để mấy nam sinh khác mang hai tên kia, mấy người liền hướng cửa lớp đi ra.
Phòng quản sinh ở tầng một, mấy người bọn họ cứ như vậy ở trong ánh mắt quái dị cũng những học sinh bên ngoài, mang ba tên bị đánh cho không ra hình người hướng tầng dưới đi tới.
Đợi Gia Vệ bọn họ ra khỏi phòng học, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới dùng thân phận lớp trưởng của mình, đứng ra trước lớp nói:
- Được rồi, tất cả đã xong, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình đi.
Nói xong, Gia Cát Uyển nhi liền vội vã rời khỏi phòng học, hướng phòng quản sinh đi tới.
Phòng quản sinh trừ Khương chủ nhiệm ra, còn có hai phó chủ nhiệm, bốn trợ lý.
Đây là phòng quản sinh của cấp ba, so với phòng quản sinh của cấp hai thì nhiều hơn một chút, đồng thời được thiết lập ở ngay dưới tòa nhà nơi học sinh học, lý do là để thuận tiện hơn cho việc quan tâm tới học sinh.
Mà khi mấy người Gia Vệ mang ba người Khương Côn tới phòng quản sinh, trong phòng quản sinh đã có sẵn hai giáo viên đang trực, đều dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn.
Đây là cái tình huống gì?
Hai người bọn họ đều chỉ là trợ lý, một người là giáo viên đang đi dạy, một người là giáo viên về hưu, hai người giống nhau, giờ đều không biết giải quyết ra sao.
- Tiểu Trương, ta ở chỗ này trông, ngươi đi gọi Khương chủ nhiệm về đây.
Vị giáo viên về hưu quay sang giáo viên trẻ tuổi nói.
Vị giáo viên trẻ tuổi kia gật đầu, vội vã đi ra khỏi phòng quản sinh.
Chuyện thế này, không là chuyện mà bọn hắn có thể giải quyết, đem người đánh thành như vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, mà hai ông thầy cũng đều nhận ra Khương Côn, cái này mới khiến bọn hắn khó xử chứ.
Không bao lâu sau, một trung niên nhân thân cao tầm 1m8, vóc người cường tráng đi tới.
Đây là thầy chủ nhiệm cấp ba, các học sinh đều phi thường sợ hắn, bởi vì hắn luôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất gương mặt ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ cười vậy.
- Chuyện này là như thế nào?
Khương chủ nhiệm nhìn người bị đánh đang ngồi trên ghế, bộ mặt sưng húp - Khương Côn, vẻ mặt hắn âm trầm hỏi.
- Ba người bọn hắn cầm hung khí đi vào lớp bọn em đánh người, bọn em xuất phát từ tự vệ, mới phản kháng lại. Giờ bọn em mang bọn họ đến đây, là để trình báo sự việc cho rõ ràng với thầy, bằng không thì bọn em sẽ phải báo công an.
Gia Vệ nói, bộ dáng như chính mình mới là người bị hại vậy.
Vừa nghe Gia Vệ nói như vậy, mấy người phía sau hắn cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, ưỡn thẳng ngực mà lộ ra hào khí ngút trời. (DG: hào khí Đông A là đây – chém tý, đứng thẳng người lên thôi )
- Các cậu tự vệ, thế nào mà trên người các cậu lại không có một chút thương tổn, trong khi ba người bọn họ lại thương tổn nghiêm trọng đến như vậy?
Vẻ mặt Khương chủ nhiệm càng trở nên âm trầm.
- Ý Khương chủ nhiệm là, thương tích của bọn em phải so với bọn hắn nghiêm trọng hơn, mới là đúng có phải không?
Đúng lúc này, Gia Cát Uyển nhi đi tới, vẻ mặt tức giận hướng về phía Khương chủ nhiệm nói.
Gia Vệ, Vương Cường cũng mấy nam sinh khác đều dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Gia Cát Uyển nhi, người nàng vừa nói chính là thầy chủ nhiệm Khương Kiền, là giáo viên đáng sợ nhất trường cấp ba này, hôm nay Gia Cát Uyển Nhi, cũng dám đứng ra nói chuyện như vậy với Khương Kiền, điều này khiến cho Gia Vệ bọn họ khiếp sợ không thôi.
Phải biết là, Khương Kiền ở trong trường cấp ba này, được học trò yêu mến mà được nhận danh hiệu Đại Ma Vương đấy…
- Láo xược, đây là thái độ cô dùng để nói chuyện với giáo viên sao?
Khương Kiền giận dữ vỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng nói.
Ngay sau đó, không đợi Gia Vệ bọn họ nói nữa, Khương Kiền liền sai mấy người khác đem ba người Khương Côn đến bệnh viện, nói chuyện này cần điều tra xong mới có thể xử lý, sau đó để ấy người Gia Vệ quay trở về.
- Thầy Khương sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây? Để cho người ta xông vào phòng học của bọn em đánh người, khiến cho những học sinh cấp 3 chúng em hiện tại rất lo lắng sợ hãi a.
Gia Vệ cũng không có rời đi, chuyện này nếu như bây giờ không làm cho rõ ràng mà nói, chỉ cần qua một đoạn thời gian thôi, thế là Khương Kiền muốn nói như thế nào là nói như thế ấy rồi.
- Đúng, bọn em thế nhưng nghe nói người cầm đầu đi đến lớp bọn em gây sự chính là cháu trai của thầy, chuyện này, thầy khương hay là cần phải nói cho rõ ràng ha?
Vương Cường nói.
- Lớp 12/3 bọn em, cường liệt yêu cầu phòng quản sinh phải cho bọn em một câu nói rõ ràng, bằng không bọn em sẽ đi báo công an.
Gia Cát Uyển nhi cũng mở miệng nói, nàng thì ai cũng không sợ, khí thế so với Gia Vệ và Vương Cường còn cường đại hơn.
Sắc mặt thầy chủ nhiệm Khương Kiền giờ càng thêm âm trầm, hắn hai mắt híp lại nhìn Gia Vệ, Vương Cường và Gia Cát Uyển nhi.
Hắn không nhận ra Gia Vệ và Vương Cường, thế nhưng nhận thức Gia Cát Uyển nhi – học sinh luôn luôn đứng trong hàng ngũ mười người đứng đầu toàn trường, học sinh như vậy, là bảo vật của trường, nếu như phải để nhà trường chọn lựa giữa hắn và Gia Cát Uyển Nhi mà nói, nhà trường rất có thể sẽ để cho Gia Cát Uyển Nhi ở lại, mà sẽ khiến người thầy chủ nhiệm này phải rời đi.
- Tất cả thiệt hại của lớp cô cậu, đều do Khương Côn bồi thường, đồng thời còn phải bồi thường thêm cho lớp các cậu thêm một nghìn đồng vào quỹ lớp, còn có, phòng quản sinh bọn ta sau này sẽ liên tục tuần tra, tránh cho loại tình huống như thế này phát sinh thêm một lần nữa.
Khương Kiền nói từng chữ một ra khỏi miệng, sắc mặt theo thanh âm phát ra mà âm trầm theo.
Thấy bọn Gia Vệ còn không đi, trên mặt Khương Kiền lộ ra thêm một vòng tức giận, nói:
- Thế nào, các cậu còn muốn thế nào nữa?
- Thầy Khương hình như đã quên, chuyện này, thầy chỉ nói bồi thường chúng ta như thế nào, còn chưa nói đến việc xử phạt bọn họ ra sao đây.
Trên mặt Gia Vệ lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Theo ta được biết, Khương Côn là học sinh lớp 12/1, mà hắn mang theo hai người, đều là thanh niên lêu lổng, mang theo thanh niên lêu lổng vào trong trường đánh học sinh, loại hành vi này, lẽ nào trường học sẽ không xử phạt sao?
- Nhà trường xử phạt như thế nào, không phải một người như ta có thể nói, cần phải có sự thương nghị của ban lãnh đạo nhà trường, đây cũng không phải là việc của các cô các cậu.
Hai mắt Khương Kiền híp lại nhìn Gia Vệ, trầm giọng nói.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 8: Nụ Hôn Đầu Đời

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 8: Nụ Hôn Đầu Đời

- Một quả, hai quả, ba quả, bốn quả, năm...
Giống như là thời điểm tỏa sáng cùng nhau đến vậy, Gia Cát Uyển nhi một quả lại một quả ném thẳng vào rổ, thẳng cho đến quả thứ chín, nàng mới dừng lại.
Chín quả ném vào rổ liên tiếp, bá đạo đến thế là cùng, khiến cả sân bóng chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng, đây chính là vạch 3 điểm đấy, lại có thể có xác suất ném trúng lên đến 100%.
- Còn một quả nữa, mình nếu như ném trúng cả mười quả, cậu muốn thắng mình cũng phải ném trọn cả mười quả đấy.
Gia Cát Uyển nhi quay về phía Gia Vệ nói.
Sau đó, nàng trực tiếp cầm quả bóng lên, ném vào rổ.
Quả bóng rổ được ném ra tạo thành một đường vòng cung ưu mỹ, mà lúc này, tất cả mọi người trên sân bóng đều như ngừng thở, quả bóng này mà ném vào rổ nữa, người kia sẽ chân chính đạt được danh hiệu bách phát bách trúng, thậm chí tên tuổi còn có thể được ghi vào trong sử sách, lưu danh toàn trường.
- Bịch...
Quả bóng nện vào mặt trên vòng rổ, bắn ra, bất quá là bắn lên phía trên, nói cách khác, quả bóng này, rất có thể sẽ rơi vào rổ.
- Vào...
Không biết là ai, bỗng dưng hét to một tiếng, bóng vẫn còn đang trên không, vào đâu?
Mà sau một khắc, trên mặt mọi người đều xuất hiện một sự thất vọng, quả bóng bay lên quá cao, sau đó rơi ra khỏi phạm vi vòng rổ, quả bóng cuối cùng, miss.
Ném mười trúng chín, cũng đã có thể nói là trâu bò không ai bằng rồi, ở trong trường cấp 3 này ít nhất cũng sẽ được lưu truyền trong mấy năm.
Gia Cát Uyển Nhi vẻ mặt cũng có chút thất vọng, bất quá nàng vẫn là dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía Gia Vệ, nói:
- Cậu ném trúng 9 quả, hoặc là 10 quả là có thể thắng mình, đương nhiên, nếu như mà đầu tiên đã ném trượt luôn hai quả, vậy thì cũng quá mất mặt nhỉ.
Gia Cát Uyển nhi cố ý biểu hiện khoa trương ra bên ngoài, khiến cho trong lòng Gia Vệ thật sự có chút thấp thỏm.
- Không phải chỉ là mười quả thôi sao, cho cô em xem cái gì mới là bách phát bách trúng.
Gia Vệ trong lòng thấp thỏm, thế nhưng ngoài miệng quyết không chịu thua, đồng thời hắn còn có cảm giác xúc cảm rất tốt, ném bóng từ vạch ba điểm này cũng không khó khăn mấy.
Rốt cục, hắn dùng một cái tư thế phi thường xấu xí trực tiếp ném bóng đi, hắn dĩ nhiên cũng không có đứng ném ở vạch ba điểm, mà đứng ở chỗ so với Gia Cát Uyển Nhi còn có chút xa hơn.
Tất cả mọi người ở đây là không đành lòng xem tiếp, tất cả bạn bè cùng lớp đều biết Gia Vệ không biết chơi bóng rổ, đồng thời lấy cái thân thể nhỏ gầy yếu đuối kia, có khí lực cầm quả bóng từ ngoài vạch ba điểm ném vào rổ sao?
Cho nên, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị tinh thần để chế nhạo Gia Vệ.
Nhưng mà, vào lúc này, không biết ai nói một tiếng "Vào", khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng hướng phía rổ nhìn lại, chỉ thấy quả bóng đã tiến quá nửa vào trong rổ, đang rất nhanh rơi qua vòng rổ, không chỉ là vào, mà quả bóng còn không chạm vòng rổ, bóng lọt rổ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy sững sờ, người chưa bao giờ chạm qua bóng như Gia Vệ, lại có thể ở đứng ở cách vạch ba điểm trên dưới 3m ném bóng vào rổ?
Mà ngay cả Vương Cường cũng là dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn về phía Gia Vệ, thấy trên mặt Gia Vệ kia khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười xong, hắn mới thấp giọng lẩm bẩm:
- Thằng này, không phải là kích thích tố tuyến sinh dục tiết ra quá nhiều, chân chính tiến hóa thành đàn ông thuần thục rồi đấy chứ.
Gia Cát Uyển nhi vẻ mặt ngu ngơ nhìn về phía Gia Vệ, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần để xem tình huống Gia Vệ ném hai quả trượt cả hai, nhưng Gia Vệ lại như sáng tạo một kỳ tích ném bóng vào rổ, làm nàng ngỡ ngàng không biết phải làm sao.
- Ăn may, là ăn may mà thôi, cho dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể ném trúng 9 quả được.
Gia Cát Uyển nhi tự an ủi mình, lại nhếch cằm lên, hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Gia Vệ.
Một quả bóng khác được bạn học bên cạnh ném qua, Gia Vệ cầm ở trong tay, hắn nhìn về phía Gia Cát Uyển nhi nói:
- Cô em bây giờ nếu như nhận thua vẫn còn kịp đấy.
- Nhận thua?
Gia Cát Uyển nhi cười lạnh một tiếng, nói:
- Ở trong từ điển của Gia Cát Uyển Nhi tôi, không có chữ ‘Thua’.
Gia Vệ nghe vậy, nhíu mày lắc đầu, hướng Gia Cát Uyển nhi nói:
- Tôi cũng không muốn bạn bị ảnh hưởng đến suốt đời.
Gia Cát Uyển nhi không giải thích được, vẻ mặt nghi hoặc.
Gia Vệ trực tiếp vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng không muốn ở trong từ điển của bạn lưu lại một chữ 'Thua', như vậy chẳng phải là mỗi lần bạn thua, đều sẽ nhớ đến tôi sao?
- Cậu đi chết đi.
Gia Cát Uyển nhi giận dữ, bất quá cũng không quấy rối Gia Vệ, nàng nếu như qua đó đánh Gia Vệ, Gia Vệ ném bóng không vào, thế là hắn có lý do để quỵt nợ rồi.
Nhưng mà, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Gia Cát Uyển nhi và mọi người, Gia Vệ lui về phía sau hai bước, sau đó hai tay vung lên, tạo ra một cự ly ném so với lúc nãy còn xa hơn.
Lần này, mọi người đều đem ánh mắt tập trung về phía rổ bóng nơi Gia Vệ ném tới, không ai muốn bỏ qua màn đặc sắc này.
- Vào...
Rốt cục, lại có người hô to lên một tiếng, ngay sau đó, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô dành cho Gia Vệ rốt cục đã vang lên.
Kế tiếp, mỗi lần Gia Vệ ném thêm một quả bóng, đều lui về phía sau hai bước, thẳng cho đến khi ném quả thứ tám, tất cả đều đã vào xong, Gia Vệ lại lui về phía sau hai bước, lúc này hắn đã đứng dưới vòng rổ phía đối diện.
- Quả thứ chín...
Gia Vệ quát to một tiếng, hai cổ tay dùng sức, đem quả bóng ném ra ngoài.
Đây chính là quả then chốt nhất, nếu như Gia Vệ ném vào quả này, thì Gia Vệ thắng, nói cách khác, hắn không còn bị khinh bỉ, cũng khỏi phải mời mọi người uống nước, còn có thể được lớp trưởng Gia Cát Uyển nhi hun mui.
Gia Cát Uyển nhi lúc này mặt đã đỏ ửng lên, biểu tình cao ngạo trên mặt đã sớm biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, hiện tại nàng đang muốn tìm một cái lỗ để chui vào, có lẽ tại người khác không chú ý dưới tình huống ly khai nơi này, thế nhưng đây cơ hồ là không thể nào, bởi vì nơi này đã bị ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, nàng không có khả năng chen đi ra.
"Phanh......"
Tiếng quả bóng đập vào bảng vang lên, tất cả mọi người đều thở dài, vẻ mặt Gia Cát Uyển Nhi lại trở nên vui mừng, cú ném này của Gia Vệ không ngờ đã trượt.
Gia Vệ chỉ cười khổ lắc đầu, lần này không có đường lui, hắn cũng không từ bỏ mà nhận lại quả bóng từ tay Vương Cường, trực tiếp ném luôn không cần nhìn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cú ném vừa rồi của Gia Vệ đã không vào, quả cuối cùng hắn lại tùy tiện như thế, không hề coi vào đâu.
"Phanh......"
Lần này tiếng bóng đập vào rổ rất mạnh, như mọi người dự đoán, quả này lại không vào.
Gia Cát Uyển Nhi trên mặt rốt cục xuất hiện thêm một nụ cười, hơn nữa cằm hếch lên hướng về Gia Vệ.
Nàng đang cười nhạo Gia Vệ không biết lượng sức, nếu hắn đứng tại vạch ba điểm ném rổ, rất có khả năng mười quả vào cả mười.
Bất quá đúng một giây sau, nụ cười trên khuôn mặt Gia Cát Uyển Nhi cùng tiếng huyên náo trên sân bóng đều tắt ngấm.
Gia Vệ ném quả cuối cùng đúng là bóng không vào rổ, nhưng là sau khi quả bóng đập vào thành rổ liền bị bắn ngược trở lại, như một kì tích lọt vào cái rổ phần sân bên kia, hơn nữa trực tiếp rơi xuống vào tay Gia Vệ.
Một màn quỷ dị như vậy làm tất cả mọi người chấn kinh.
Loại chuyện này, sao có thể xảy ra?
Chỉ khi mọi người thấy vẻ mặt Gia Vệ cũng đang tỏ ra khiếp sợ, bọn họ mới thở phào nhẹ nhỏm, nguyên lai là chó ngáp phải ruồi a?
Thế nhưng không ai phát hiện trong mắt Gia Vệ lại lóe ra ý tứ vui mừng.
Làm sao có thể không trở thành trò cười ọi người, vừa có thể bảo vệ nụ hôn đầu cho Gia Cát Uyển Nhi?
Gia Vệ của chúng ta đã nghĩ ra một đáp án hoàn mỹ, đó chính là dùng phương thức thua trận làm mọi người kinh sợ.
Không ai tranh cãi, mặc dù quả cuối Gia Vệ ném vào, nhưng không phải vào khung rổ mà mọi người đã nghĩ, nếu như là trong thi đấu, chẳng khác gì tặng ba điểm cho đối phương.
Cho nên kết quả, Gia Vệ thua, Gia Cát Uyển Nhi thắng.
Gia Vệ dù thua, nhưng vẫn nở nụ cười; Gia Cát Uyển Nhi thắng mà vẫn cứ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Thậm chí, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô lúc này không phải dành cho Gia Cát Uyển Nhi, mà là cho Gia Vệ.
- Được rồi, mình mời các bạn uống nước.
Gia Vệ hét lớn, lấy ra một tờ tiền giấy nhanh chóng nhét vào túi áo Vương Cường, tiếp theo nói với mọi người:
- Các bạn đi theo Vương Cường. Hắn sẽ thay mình tiếp mọi người.
Vương Cường lúc này còn đang trong trạng thái khiếp sợ, thấy Gia Vệ đút vào áo mình một tờ tiền giấy, cũng không để ý, hắn vỗ vỗ vai Gia Vệ, ngón tay cái giơ lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ:
- Ôi thằng bạn, mày trâu vl, tao phục rồi.
Dứt lời Vương Cường bị mọi người lôi kéo tới căntin trường, đang đi trên đường hắn chợt rút tờ tiền trong túi ao ra - vẻn vẹn có 5 đồng, hắn ngoái đầu lại hô:
- Có bằng này, mày định mời ai uống thế?
Gia Vệ nghe được, hắn phất tay như đuổi muỗi, nhưng các bạn học đang lôi kéo Vương Cường kia cũng mặc kệ, Vương Cường nếu thu tiền Gia Vệ, bọn họ có khi làm thịt hắn cũng nên.
Gia Vệ nở nụ cười nhìn đám người rời đi, thoáng cái trên sân bóng chỉ còn lác đác vài mống, không ai chú ý tới Gia Vệ nữa.
Song ngay lúc đó, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Gia Vệ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chuồn chuồn điểm nước (hôn nhẹ và rời ra rất nhanh) trên môi hắn một cái.
Gia Vệ cảm thấy đôi môi đột nhiên lạnh, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Gia Cát Uyển Nhi mặt đỏ bừng không giống như một tiểu ma nữ thường ngày.
- Không cần cậu nhường cho tớ, bổn tiểu thư thua là thua.
Gia Cát Uyển Nhi ưỡn bộ ngực nói, mới vừa nói xong đã ù té chạy về phía cổng trường.
Xui xẻo là nàng chưa chạy được 10 bước, Gia Vệ vô sỉ hô lên:
- Nụ hôn đầu của ta đó, con nhóc kia.
Nghe được lời Gia Vệ, thân mình Gia Cát Uyển Nhi lảo đảo suýt ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu quay đầu lại trợn mắt nhìn Gia Vệ một cái, sau đó tiếp tục chạy đi.
Đợi Gia Cát Uyển Nhi đi xa rồi, vẻ mặt hèn mọn của Gia Vệ mới biến mất, hắn chép chép miệng thầm thì:
- Thơm quá đi à.
Nói xong một câu, Gia Vệ cũng đi về phía căntin, hắn là người bỏ tiền đãi khách, làm sao bản thân có thể không uống chút gì, nói thế nào hắn cũng phải uống một cái gì đó giá trị 5 đồng để không bị lỗ mới được.
Buổi tối, sắc trời đã nhá nhem, Gia Vệ cùng Vương Cường đang thấp giọng lẩm bẩm trở về nhà.
Gia Vệ thua cuộc tranh tài, làm Vương Cường mất hơn 150 đồng, cuộc hẹn ngày mai hắn không còn đủ tiền nữa.
Gia Vệ cũng đang lo lắng, không biết ngày mai mời Liễu Tình ăn cơm tiền có đủ hay không, tự nhiên sẽ không cho Vương Cường mượn.
- Mày không nói ngày mai đi với ai, hôm nay tao tới nhà mày, nói hai bác mày đang hẹn hò yêu đương.
Vương Cường như một oán phụ nhìn Gia Vệ, hắn vô duyên vô cớ xài mất 150 đồng, còn vì một lí do không đâu, trong lòng đang rất ức chế.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 6: Đả Kích Bằng Trình Tiếng Anh

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 6: Đả Kích Bằng Trình Tiếng Anh

- Em tới đây làm gì?
Thấy các giáo viên khác không có chú ý sang bên này, Liễu Tình mới khẽ hỏi Gia Vệ.
Nàng coi như sợ Gia Vệ rồi, một học sinh mà dám có ý đồ đen tối với cô giáo, khiến Liễu Tình không biết phản ứng thế nào cho phải.
Tuy nhiên nàng không phải tuýp đàn bà não ngắn; thứ nhất Gia Vệ là học sinh của nàng, thứ hai Gia Vệ thân hình thì không có, cao to cũng không, đến cả Liễu Tình còn cao hơn hắn một tí, nam nhi non choẹt kiểu vầy Liễu Tình thích mới là lạ.
Ấy mà sự tự ti về bản thân của Gia Vệ trước kia đã biến mất, hôm nay hắn muốn dùng chính mị lực và nhân phẩm của mình để hấp dẫn nàng.
Lôi từ trong đầu ra một điệu cười mà mình cho là rất tiêu sái, hắn nhỏ nhẹ:
- Em tới học phụ đạo Anh văn, định nhờ cô ột cái đề làm thử xem khả năng của em đã đạt đến đâu.
Liễu Tình nghe vậy, mắt trợn trắng liếc Gia Vệ:
- Sao em không tự mình đi tìm đề mà làm?
Gia Vệ thấy bộ dáng khả ái này của nàng, hai mắt không kìm được sáng rực lên, trực tiếp ngồi bên người Liễu Tình nói:
- Em muốn làm tại văn phòng, sau khi làm xong cô còn có thể giảng giải qua cho em, không phải sao?
Liễu Tình nhìn Gia Vệ, thấy hắn không có hành vi quá trớn gì, lòng thoáng yên ổn, ngay sau đó lấy ra một đề thi, nói:
- Đây là đề thi tốt nghiệp trung học 5 năm trước, em làm thử xem.
- Được rồi.
Gia Vệ cười cười tiếp nhận, tiện thể đoạt luôn bút từ trong tay Liễu Tình, bắt đầu làm.
Liễu Tình lườm lườm hắn, cũng lấy từ trong ống đựng bút một cây viết, bắt đầu giải đề.
Các lão sư thường tự mình giải đề thi, sau đó rút ra phương pháp để dễ dàng giảng lại cho học trò, nếu có đề mục không biết làm, bọn họ sẽ không giảng vội mà họp thành một tổ thảo luận.
Mất không đến 30’, Gia Vệ đã làm xong các phần trừ phần nghe hiểu và viết văn, hắn đặt bài thi trước mặt Liễu Tình, thấy nàng vẫn đang cắm cúi làm liền nói:
- Cô Tình, cô làm chậm hơn em ah.
Đề Liễu Tình đang giải cũng tương tự với cái Gia Vệ vừa làm, bất quá nàng còn ít nhất một nửa câu hỏi chưa hoàn thành, thật ra bởi vì mỗi lần làm xong một câu hỏi, Liễu Tình đều ghi chú phương pháp làm bài của mình bên cạnh luôn nên mất thêm thời gian.
Liễu Tình lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn bài thi của Gia Vệ nói:
- Nhanh như vậy đã xong? Em có dò lại chưa thế?
- Khỏi, em rất tự tin.
Gia Vệ mỉm cười.
Liễu Tình bắt đầu so sánh đáp án và chấm điểm bài làm của hắn, chừng mười phút đồng hồ sau, nàng khẽ nhướng mày, hàng mi cong chớp chớp, khóe miệng cười lạnh nhìn Gia Vệ:
- Tự tin?! Tự tin của em đây à?
Liễu Tình chỉ chỉ vào 10 chỗ khoanh đỏ trong bài làm, ước chừng Gia Vệ sai mất năm câu lựa chọn và năm câu đọc hiểu.
Đương nhiên thành tích thế này, so với Gia Vệ trước kia quả thực là một trời một vực, nhưng đem so với thành tích thi điểm tuyệt đối như hôm qua còn kém hơn một chút.
Vẻ mặt Gia Vệ cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó cười bẽn lẽn:
- Cho nên mới cần cô bổ túc cho em a.
Gặp điệu cười bất thường của Gia Vệ , lại nghe những lời của hắn, trán Liễu Tình nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì.
Ngay sau đó Liễu Tình không để ý đến Gia Vệ nữa mà nhìn về 10 câu hỏi hắn vừa làm sai.
Sau một hồi lâu hai mắt nàng híp lại, thâm thúy nhìn hắn:
- Em thật biết làm sai nhỉ, mười câu hỏi này cô cũng không hề giảng trên lớp bởi nó rất cơ bản, mà những câu hỏi rất khó đến cô cũng khó trả lời mà em có thể làm được, thế mà lại làm sai mười câu cơ bản này???
Gia Vệ sững sờ vội bao biện:
- Ừm, là thế này, câu hỏi đối với cô là rất khó, với em mà nói lại rất đơn giản; đối với cô rất đơn giản, với em lại khó.
Nói xong Gia Vệ bày ra bộ dáng thành khẩn:
- Hi vọng cô có thể kèm cặp cho em, tại văn phòng cũng được, về nhà cũng được, em nhất định phải học tốt môn Anh văn này.
Thanh âm Gia Vệ hơi lớn, Lưu lão sư cách đó không xa nghe được cũng xen vào một câu:
- Liễu lão sư, Gia Vệ đã muốn học giỏi Anh ngữ, cô nên giúp hắn bổ túc a, bất quá không nên dùng phương pháp của cấp 3 dạy cho hắn, mà dùng phương pháp cho học sinh tiểu học ấy.
Nói xong hắn còn lắc lắc đầu, thấp giọng:
- Nếu hắn có thể học giỏi Anh ngữ, mặt trời có mà mọc phía Tây.
Có thể thấy được thời Gia Vệ còn học Lưu lão sư, trình Anh văn của hắn nát bét đến mức nào.
Là một học sinh ban tự nhiên, toán học hay các môn tự nhiên hắn đều tuyệt đối ưu tú, ngữ văn cũng khá được, nhưng Anh văn lại là xếp hạn chót, nếu nghe từ một học sinh nói, người khác khẳng định không tin, cho nên trong hai năm dạy Gia Vệ Anh ngữ, Lưu lão sư bị người khác chỉ trỏ không ít.
Hôm nay không còn phải dạy Gia Vệ, hắn mừng rỡ nhẹ nhõm cả người, bởi không còn ai bàn tán về hắn nữa.
Bất quá nghe Lưu lão sư nói xong, vẻ mặt Liễu Tình trở nên quái dị, trong nội tâm muốn đập bài làm của Gia Vệ vào mặt tên lùn này, nhưng cuối cùng nàng không có làm như vậy.
Nếu để cho Lưu lão sư biết bài thi Anh văn vừa rồi của Gia Vệ được điểm tuyệt đối, nói không chừng Lưu lão sư từ chức cũng nên, học sinh hắn dạy hai năm, Anh ngữ vẫn cứ đụt mãi, mà Liễu Tình một giáo viên chưa có nhiều kinh nghiệm mới dạy Gia Vệ được nửa năm chứ mấy, hắn dĩ nhiên có thể thi điểm tối đa.
Loại tình huống này nếu để các lão sư trong phòng biết, Lưu lão sư dù có không từ chức thì sau này trong trường cũng khó mà ngẩng đầu lên.
Như nhìn ra suy nghĩ của Liễu Tình, Gia Vệ nói nhỏ:
- Cho Lưu lão sư một đường lui đi, kỳ thật hắn cũng là một giáo viên tốt, chủ yếu là do em hai năm qua không cố gắng.
Liễu Tình kinh ngạc nhìn thoáng qua Gia Vệ, từ hồi Gia Vệ thay đổi đột ngột đến nay, đây là câu nói mà nàng cho là có tiếng người nhất.
Khẽ hừ một tiếng, Liễu Tình hỏi Gia Vệ:
- Mười câu này, còn cần cô giảng không?
Gia Vệ thấy thế chỉ cười:
- Nếu mai cô rảnh thì để em mời cơm, mười câu này để em về nhà tự nghĩ cũng được, không thì hôm nay cô cứ giảng hết mười câu này đi, nhưng khi nào em hiểu hết mới được nha.
- Em......
Liễu Tình nhìn chằm chằm Gia Vệ, nơi này là phòng khoa Anh, nàng cũng không tiện phát tác.
Nàng nghĩ nghĩ, đoạn nói:
- Em có điện thoại không? Nếu như mai có thời gian, cô sẽ điện thoại cho em.
Gia Vệ cực kì vui mừng, lập tức viết lên bài thi một chuỗi dãy số.
Gia Vệ tự nhiên không có điện thoại, bất quá Vương Cường có, dãy số này là của Vương Cường, hắn đã chuẩn bị tối nay tịch thu điện thoại của Vương Cường hai ngày nghỉ cuối tuần.
Đem dãy số lưu vào điện thoại mình, Liễu Tình trả bài thi cho Gia Vệ, nói:
- Làm lại mười câu ban nãy xem nào.
Gia Vệ cũng không chần chờ, cầm lấy bút, không đến hai ba lần hô hấp đã xong.
Trong mắt Liễu Tình lập lòe, nhưng cũng không quá ngạc nhiên nữa, như ngày hôm qua Gia Vệ có thể dùng 20 phút làm xong một bài thi, hơn nữa được max điểm, Liễu Tình đã kinh ngạc đủ rồi.
- Còn có chuyện gì sao?
Xem xong bài thi của hắn, Liễu Tình hỏi Gia Vệ.
- Không có gì, bất quá trong phòng học đang thi, em ngồi đây một lát, cô sẽ không để tâm chứ?
Gia Vệ mặt dày nói.
Mấy ngày gần đây Gia Vệ mỗi ngày đều có biến hóa, chỉ là biến hóa rất nhỏ, cho nên các bạn học của hắn đều đoán không ra.
Liễu Tình liếc nhìn Gia Vệ, từ khi khả năng Anh ngữ của hắn làm cho nàng kinh ngạc, nàng không tự chủ được không còn coi hắn là học sinh của mình nữa.
Không đuổi Gia Vệ đi, Liễu Tình bắt đầu xem bài thi, hơn nữa cẩn thận viết ra phương pháp làm.
Mà Gia Vệ thì ngồi bên cạnh nàng, mắt đến nháy một cái cũng không chăm chú ngắm nhìn Liễu Tình, cảnh này có chút không được bình thường, bất quá các lão sư khác đều đang tập trung làm chuyện của mình nên không có ai chú ý tới tràng cảnh quái dị giữa Gia Vệ và Liễu Tình bây giờ.
Thẳng đến khi làm xong bài thi, Liễu Tình mới nhẹ nhàng thở phào, ưỡn lưng một cái, hai cánh tay hướng về sau, bộ ngực no đủ như muốn phá cúc mà ra, phía trước Liễu Tình là một nữ lão sư nên nàng không để ý gì mà tiếp tục vặn vẹo thân thể.
Xui xẻo là nàng đã quên mất Gia Vệ còn ở nơi này, động tác ưỡn ẹo của nàng: thân thể nghiêng về phía trước, bộ ngực sung mãn chỉ cách mặt Gia Vệ không đến 10 cm.
Trên mặt lộ vẻ thoái mái, hai mắt Liễu Tình nhắm hờ dần dần mở ra, thấy được Gia Vệ đột nhiên mặt nàng đỏ lên, vội vàng ngồi lại ngay ngắn.
Mà lúc này Gia Vệ mải mê ngắm nhìn vưu vật hoàn mỹ trước mặt, đến cả Liễu Tình đang phát hỏa cũng không có để ý.
Đến khi có bài thi quơ quơ trước mặt, Gia Vệ mới phục hồi lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, chỉ biết xấu hổ cười cười một câu cũng không nói.
- Em đã rảnh rỗi thế thì làm thêm một đề đi.
Liễu Tình đem bài thi đang quơ quơ đưa cho Gia Vệ.
Gia Vệ không nói gì, mắt hếch lên, coi như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, trên bài thi bắt đầu múa bút thành văn.
Không bao lâu chuông tan học reo lên, từ các phòng học phát ra tiếng ầm ĩ.
Trắc nghiệm tổng hợp đã xong, có người vẻ mặt hưng phấn, có người nhíu mày, có người cầm bài thi của bạn học chép lấy chép để.
Mà Gia Vệ cũng đã làm xong đề thi thứ 4.
- Được rồi, trắc nghiệm tổng hợp đã kết thúc, em về đi.
Không chữa bài cho Gia Vệ nữa, Liễu Tình hạ lệnh 'trục khách'.
Bốn bài thi, ba bài làm không tệ, thậm chí có đề nàng giải sai, mà hắn lại đúng.
Đối với loại chuyện này trong lòng Liễu Tình không thể không thừa nhận trình độ Anh ngữ của hắn đã vượt qua mức nàng có thể tưởng tượng rồi, vì vậy bài thi thứ 4 nàng cũng mất hứng sửa, sửa bài trò không bằng sửa bài mình, vui lắm sao?
- Cô Tình, đừng quên cuộc hẹn ngày mai nha.
Lưu lại một câu, không đợi Liễu Tình bộc phát, Gia Vệ nhanh như chớp cắp đít rời khỏi phòng khoa Anh.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 3: Mày Nên Nói Chuyện Yêu Đương

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 3: Mày Nên Nói Chuyện Yêu Đương

"Đinh, đinh, đinh......"
Gia Vệ đang tra tin tức trên mạng về tình huống của mình, tiếng pm (private message) chợt vang lên.
Là tin nhắn của Vương Cường, Gia Vệ trực tiếp mở ra, Vương Cường gửi:
- Mày đang ở đâu thế, sao không đi học? Mày thi Anh văn thật được 100đ à? Cô Liễu xin lỗi mày trước mặt cả lớp đó.
Tin tức liên tiếp được gửi đến làm Gia Vệ sững sờ, giờ này mới mấy giờ, ước chừng mới vào tiết đầu buổi chiều chưa được bao lâu, hắn không nghĩ tới Liễu Tình lại sốt sắng như vậy.
- Tao đang ngoài quán net, đang bận tí việc, trên lớp có gì hot tan học nói tao nghe, còn các thắc mắc của mày sau khi tan học bàn sau.
Gia Vệ nhanh chóng trả lời.
Vương Cường là bạn thân Gia Vệ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người có hai ông bố là chiến hữu, so với thân huynh đệ không kém là bao, hiện tại người Gia Vệ có thể tâm sự cũng chỉ có Vương Cường.
Hắn không dám để cha mẹ lo lắng, trong cái cuộc sống xã hội hiện đại này, trên người cha mẹ phải gánh trọng trách nặng nề, Gia Vệ sẽ không để cho bọn họ vất vả thêm nữa....
- Rốt cuộc là sao nhỉ?
Đóng cửa sổ chat, Gia Vệ cau mày tiếp tục tìm kiếm.
Đã qua hơn một giờ, trên mạng không tìm được tin tức nào có ích, trong tuyệt vòng hắn cái gì cũng có thể thử, bắt đầu chuyển qua tìm hiểu các loại tiên đoán và tình tiết điện ảnh.
Gia Vệ gõ vào trang tìm kiếm Baidu hai chữ " tiên đoán", kết quả đầu tiên lại là lời tiên đoán ngày tận thế 2012.
- Tận tận cái *beep*, giờ đã năm 2016 rồi, lão tử còn đang sống nhăn răng đây.
Gia Vệ đối với lời tiên đoán của người Maya xì mũi coi thường.
Kế tiếp là các loại tình huống phim ảnh, Spider Man, Wolverine, Vampire...vân vân, Gia Vệ xem một hồi nhiệt huyết dâng trào, nhưng dù sao mấy cái này đều do con người tưởng tượng ra, so với chuyện đã phát sinh trên người hắn một chút cũng không giống.
- Ta ngất, ta không phải siêu nhân đó chứ, chẳng lẽ ta không phải do cha mẹ sinh ra?
Gia Vệ nghi hoặc một hồi.
Thế nhưng nhớ lại từ hồi sinh ra tới giờ mình có cả ngàn tấm hình kỉ niệm, Gia Vệ liền bác bỏ ý nghĩ này, không phải thân sinh thì những bức ảnh kia từ đâu tới?
Ngồi mãi đến khi máy tính báo gần hết tiền, Gia Vệ vẫn không điều tra được gì, đành hậm hực rời tiệm net.
Giờ mới gần 6h chiều, trời vẫn còn sáng, Gia Vệ không vội về nhà mà đứng chờ Vương Cường trước cổng trường.
Không ngờ được chỉ chốc lát sau, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Gia Vệ, so với Gia Vệ cao hơn một tí, lúc này Gia Vệ đang cúi đầu, hắn thoáng nhìn qua, thì ra là bộ ngực nảy nở quen thuộc làm hắn động lòng xuân.
- Em không phải đi khám bệnh sao, ở đây làm cái gì?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Gia Vệ lúc này mới ngẩng đầu lên, chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy lửa giận của cô giáo Liễu Tinh.
Gia Vệ xấu hổ cười cười:
- Tình tỷ, em vừa mới khám xong mà, định quay lại trường thì chuông tan học reo mất rồi.
Gọi cô giáo, ai cho phép em gọi cô là Tình tỷ?
Liễu Tình tức giận nói, hai mắt như muốn toát ra lửa, thanh âm càng lạnh hơn so với trước kia.
Gia Vệ ngớ người, Liễu Tình thế này là thế nào?
Cô Liễu, cô có chuyện gì sao?
Gia Vệ nhướng mày, trong nội tâm không thoải mái, gặp Liễu Tình như vậy thật quá mất hứng.
- Em có xin phép thầy Trương nghỉ hay không?
Giọng Liễu Tình lạnh lùng, thầy Trương là chủ nhiệm lớp Gia Vệ.
Gia Vệ sững sờ, nhẹ nhàng nói:
- Quên mất, haizzz, đều tại bệnh em quá nghiêm trọng, quên mất cả việc này.
Nói xong lại cười hắc hắc:
- Bằng không, cô Liễu chứng nhận thay cũng được?
- Tự ý trốn học, tôi sẽ phản ánh lên nhà trường.
Lưu lại một câu, Liễu Tình liền xoay người rời đi, không cho Gia Vệ cơ hội giải thích chút nào.
Gia Vệ đứng đó thẫn thờ hồi lâu, sau đó thở hắt ra:
- Mẹ nó, đàn bà luôn luôn có vài ngày khác thường.
Trong khi Gia Vệ chuẩn bị ngóng Vương Cường, hắn vừa mới quay đầu, trước mặt vẫn không phải Vương Cường, là Gia Cát Uyển Nhi đang nổi giận đùng đùng.
Tỏ ra bộ dáng cười nghiền ngẫm, lúc này hắn không sợ Gia Cát Uyển Nhi tí nào.
Gia Vệ thậm chí đã lên tư thế chuẩn bị đỡ đòn của Gia Cát Uyển Nhi, ấy thế mà khi nàng đi đến bên người Gia Vệ, Gia Vệ đang muốn bắt chuyện, Gia Cát Uyển Nhi chỉ hừ lạnh một tiếng, cái cằm hếch lên cao, rõ ràng ngó lơ Gia Vệ.
Những ngôn từ chuẩn bị tuôn ra hắn đành nuốt xuống, ho khan vài tiếng mới ổn định được.
- Tiểu nha đầu.
Nhìn bóng lưng Gia Cát Uyển Nhi, Gia Vệ thấp giọng nói một câu.
- Nàng không phải tiểu nha đầu a.
Lúc này sau lưng Gia Vệ, vang lên một giọng nói hùng hậu.
Trên mặt Gia Vệ lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Vương Cường dáng người anh tuấn cường tráng. Đứng một chỗ với Vương Cường, Gia Vệ chỉ là muỗi.
- Nói xem, chuyện gì xảy ra vậy?
Hai tay bắt lấy cánh tay Gia Vệ, bẻ quặt ra sau lưng của hắn, Vương Cường hướng Gia Vệ cười hỏi.
Ngay lúc này, Vương Cường đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng không hề yếu hơn hắn từ cánh tay Gia Vệ truyền đến, ngay sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Cường, Gia Vệ trực tiếp bẻ ngược lại tay của Vương Cường ra sau lưng.
- Tiểu tử mày lúc nào sức trâu như vậy?
Vẻ mặt Vương Cường kinh ngạc hỏi, hắn thừa biết Gia Vệ dáng người nhỏ gầy, khí lực cũng yếu, hai người bọn họ từ nhỏ đã rèn luyện thân thể dưới sự đốc thúc của hai ông bố, cuối cùng Vương Cường luyện được, Gia Vệ thì không.
Gia Vệ vội vàng lôi kéo Vương Cường vào một con hẻm nhỏ gần trường.
Đi vào sâu trong hẻm nhỏ, Gia Vệ mới ngừng lại được, Vương Cường hơi thở dồn dập, mà Gia Vệ mặt không đỏ hơi thở không gấp, khoảng cách năm sáu trăm mét vừa rồi như muối bỏ biển.
- Tao cần lời giải thích?
Vương Cường thở dốc một lát, sau đó chất vấn Gia Vệ.
Gia Vệ cười khổ:
- Mày cũng thấy đấy, đéo hiểu sao nữa, tao gần đây đã xảy ra biến hóa rất lớn.
- Biến hóa cái lồng gì?
Nghe Gia Vệ nói, Vương Cường nhíu mày nhìn hắn, không phát hiện ra Gia Vệ biến hóa chỗ nào.
Gia Vệ tới gần Vương Cường, một lát sau Vương Cường kinh ngạc nói:
- Mày cao lên? Không thể nào, trước đó không lâu chúng ta vừa đo qua, mày làm sao lại cao lên thế này?
- Chưa hết, khí lực của mày sao trở nên lớn như vậy?
- Đó chỉ là những thay đổi gần đây, hơn nữa vẫn còn.
Gia Vệ gỡ bỏ mắt kính dày cộp nặng hơn 8’ xuống, vẻ mặt cười cười nhìn Vương Cường.
Vương Cường sững sờ, sau đó lùi ra sau hai bước, vươn hai ngón tay hỏi Gia Vệ:
- Mấy đây?
- Hai, đừng nói gần như vậy, cho dù mày đứng ở cổng trường, tao cũng có thể nhìn rõ ràng.
Gia Vệ nói ra.
Vương Cường nhướng mày:
- Ý mày là biến hóa gần đây, là mày vừa chuyển sang dùng kính áp tròng?
- Tròng con *beep*, mày nhìn tao vậy mà mang kính áp tròng sao?
Gia Vệ trợn to hai mắt để Vương Cường thấy rõ.
- Đéo tả được, mày hai mắt cận cả hơn 8 độ, thậm chí trước khi tốt nghiệp trung học có hy vọng đột phá 10 độ, cận lòi như thế, làm sao có thể phục hồi được chứ?
Vương Cường vẻ mặt viết ra bốn chữ "không thể tin được".
- Đừng quá xúc động, còn chưa hết.
Gia Vệ cười khổ.
- Còn rắm thì cứ phóng?
Vương Cường hai mắt sáng ngời, hứng thú hỏi.
Gia Vệ lắc lắc đầu:
- Cụ thể tao cũng không biết, bất quá tư tưởng của tao, nói cách khác là thế giới quan, cũng thay đổi.
- Những thứ này sao có thể như mắt được, tư tưởng và thế giới quan là quan niệm chủ quan, đó là tâm cảnh của mỗi người.
Vương Cường lắc đầu nói, biến hóa như thế, hắn cũng không hiểu thấu đáo được.
Gia Vệ nhún vai:
- Mày biết không, sáng nay tao còn rất sợ tiểu ma nữ Gia Cát Uyển Nhi kia, thế mà buổi trưa trước cổng trường tao đã giáo huấn nàng một trận.
- Mày 'dạy dỗ' lớp trưởng Gia Cát Uyển Nhi???
Vương Cường mở to hai mắt, Gia Cát Uyển Nhi không chỉ là ma nữ đối với Gia Vệ, mà là đối với toàn thể nam sinh cấp 3 trong trường.
- Đúng thế, là tao dạy dỗ nàng.
Gia Vệ cũng dùng giọng điệu kinh ngạc nói ra, trong ký ức của hắn loại chuyện này so với chính mình trúng số còn ít có khả năng phát sinh hơn, nhưng đích thật đã xảy ra.
- Mày không phải thay đổi, mày bệnh cmnr, mày cũng dám giáo huấn Gia Cát Uyển Nhi?
Vương Cường bội phục không ngớt, nhưng tay không ngừng sờ sờ đầu Gia Vệ, xem hắn bệnh có nặng hay không.
- Tao cũng nghi tao bệnh thật, mà trưa nay tao lên mạng tìm hiểu, căn bản không tra ra loại bệnh này, ngoài ra tao vẫn cảm thấy rất bình thường, những biến hóa này hình như đều tích cực.
Gia Vệ nói ra suy nghĩ của mình, hắn chẳng những tra dấu hiệu bệnh trên mạng, còn tra qua cả truyền thuyết với tiên tri, không trường hợp nào giống với hắn.
Duy nhất tương tự là mấy thằng biến dị trong phim ảnh, nhưng đó đều là hư cấu, không có khả năng xuất hiện.
Vương Cường đi quanh Gia Vệ quan sát một vòng, lẩm bẩm:
- Người dài ra, sức mạnh trâu lên, mắt đang lòi thì hết, tư tưởng đầu óc thì thay đổi, thi Anh văn điểm tuyệt đối. Chẹp chẹp, mày hình như đang tiến hóa ah, nói không chừng không bao lâu sau mày có khả năng biến thành Dị nhân.
- Đùa vậy đéo vui đâu, mày nghĩ biện pháp giúp tao nhanh nhanh đi, phải làm sao bây giờ?
Gia Vệ sốt ruột nói, loại biến hóa này nếu như đột nhiên biến xấu, hắn thực không tưởng tượng nổi chính mình thành cái thể loại gì.
Vương Cường thấy vẻ mặt sốt ruột của Gia Vệ, hắn lại lắc lắc đầu, cười thầm kín:
- Mày bị đụt hay giả vờ ngu vậy? Mày còn nhớ bao lâu rồi mày chưa cao lên không?
- Hai năm rồi ah, hình như từ hồi hết cấp 2 tao không cao thêm nữa.
Gia Vệ vẻ mặt nghi hoặc hồi đáp.
- Đấy, ngừng cao, nói cách khác thời kỳ trưởng thành của mày so với người khác đã qua, hiện tại mày lại bắt đầu "dài" ra, đầu óc cũng khôn ra, khí lực biến lớn, con mắt thay đổi như kỳ tích, quan trọng nhất chính là mày đối với người khác phái không bài xích, mày hiểu ra chưa?
Vương Cường vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhìn Gia Vệ.
Gia Vệ nhíu mày nghĩ ngợi, lắc đầu:
- Chịu, chẳng lẽ mày biết?
- Đ*t mẹ mày đọc sách nhiều quá đâm ra đụt rồi, sớm biết như vậy tao phải nói với bác Gia, không ày đọc sách nữa.
Vương Cường lắc đầu, nói tiếp:
- Thời kỳ trưởng thành về sau, chỉ có thời điểm hồi xuân mới có thể lần nữa phát dục, thằng bạn thân yêu, mùa xuân của mày đã đến, kích thích tố sinh dục bắt đầu tăng vọt, làm mày thành ra như thế này, nên tao nói, mày nên bắt đầu nói chuyện yêu đương đi.