-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 40: Lương Ngọc Kiệt, Triệu Oánh Oánh

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 40: Lương Ngọc Kiệt, Triệu Oánh Oánh

- Buông nàng ra.
Một tiếng gầm giận dữ trực tiếp vang lên.
Âm thanh gầm lên giận dữ này, cũng không phải rất vang dội, tại bên trong quán rượu căn bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
Chỉ có điều, từ lúc tiếng rống giận dữ này vang lên, ngồi bên cạnh bàn có mười năm tên vệ sĩ tất cả đều đồng thời đứng dậy, đem tất cả bọn họ cùng Gia Vệ đang ngồi tại bàn rượu vây lại.
Xảy ra chuyện như vậy, khiến ột số ít con nhà giàu cùng vài ông chủ đang uống rượu tán gái gần đó đều nhanh chân tránh xa, đứng thật xa nơi này ra.
Tất cả mọi người ở đây đều tự biết người biết mình, tuy rằng ở chỗ này không có người nghèo, thế nhưng người giàu cũng cần phải phân ra đẳng cấp.
Có thể tới những quán bar như thế này, trong nhà ít nhất cũng phải có tài sản trên ngàn vạn, mà trong quán rượu có không ít hơn ba người, tài sản trong nhà đều vượt qua con số triệu đồng.
Mà lúc này đây, Tôn Diệu Kiệt cùng bốn người thanh niên bên cạnh đều buông mấy cô gái bên người ra, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Gia Vệ.
Vốn bọn họ cho rằng Gia Vệ là một người không quan trọng gì, giống như người đi đường vậy, thậm chí bọn họ còn đoán rằng Gia Vệ là người hầu của Tiền Nhạc Nhạc, một tên tay sai mà thôi.
Loại tay sai như vậy, mỗi người bọn họ đều có rất nhiều, căn bản không thèm để ý.
Thế nhưng, bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, Gia Vệ lại dám ở trước mặt Tôn Diệu Kiệt đem Tiền Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực.
Tuy rằng Tiền Nhạc Nhạc còn không có thực sự trở thành chị dâu của Tôn Diệu Kiệt, thế nhưng sự việc sớm đã truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đã biết, Tiền Nhạc Nhạc đã trở thành người của Tôn Diệu Huy, cho nên không có ai còn dám ra tay đối với Tiền Nhạc Nhạc.
Mà hôm nay, Gia Vệ làm như vậy, không khác gì trực tiếp cho Tôn Diệu Huy một cái tát, cũng chính là trước mặt mọi người cho Tôn Diệu Huy một cái tát.
- Thế nào? Tao ôm một chút bạn gái của tao, có liên quan đến mày sao?
Gia Vệ vẫn cười nhạt như cũ, tay trái buông bàn tay Tiền Nhạc Nhạc ra, bắt đầu giơ lên vuốt ve khuôn mặt Tiền Nhạc Nhạc.
- Ranh con, mày có gan đó.
Tôn Diệu Kiệt cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đá văng bàn rượu trước người ra, nhưng một cước đá ra, bàn rượu chỉ là rung động một chút, cũng không có di chuyển.
Ngược lại trên bàn rượu có một ít chai rượu bị làm đổ, rơi vãi trên mặt đất.
- Tiền Nhạc Nhạc, cô làm như vậy, đối với cô không có lợi đâu.
Tôn Diệu Kiệt quay qua Tiền Nhạc Nhạc nói, chợt trực tiếp khoát tay chặn lại, mười năm tên vệ sĩ đứng phía sau hắn liền hướng chỗ ngồi Gia Vệ vây lại.
Gia Vệ vẫn cười nhạt, kết quả hắn muốn chính là như thế này, về phần mười năm tên vệ sĩ kia, Gia Vệ thật đúng là không có để ở trong lòng.
- Không phải chuyện của cô nữa rồi, rời khỏi nơi này đi, đừng để bọn họ làm cô bị thương.
Gia Vệ quay qua Tiền Nhạc Nhạc thấp giọng nói, chợt đứng dậy buông Tiền Nhạc Nhạc ra, thân thể hướng về bên cạnh bước tới, vừa vặn che ở trước người Tiền Nhạc Nhạc.
Thấy Gia Vệ như vậy, trên mặt Tôn Diệu Kiệt càng tức giận hơn, hắn trực tiếp giận dữ hét lên:
- Đãnh gẫy hai tay hai chân hắn cho ta.
Tiếng hét Tôn Diệu Kiệt mới vừa dứt, liền có hai vệ sĩ trực tiếp hướng về phía Gia Vệ xông tới, mà bên cạnh Tôn Diệu Kiệt là bốn người thanh niên cùng hai cô gái kia, đều là nở nụ cười nhạt, lần thứ hai ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ có điều, còn không đợi hai tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt đụng tới Gia Vệ, một thanh âm hừ lạnh liền vang lên, thanh âm băng lãnh này không khác gì tiếng rắn độc:
- Tôn thiếu, không biết quy củ của quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ sao?
Người vây xem bên cạnh tránh ra một con đường, một thanh niên mang theo mười mấy người vệ sĩ cường tráng đi tới, vẻ mặt hắn cười nhạt nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, cũng không có nhìn qua Gia Vệ.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Tôn Diệu Kiệt hơi đổi, chẳng qua cũng không có chùn bước, hai mắt hắn híp lại, nói:
- Lương thiếu, lấy quan hệ của hai nhà chúng ta, ngươi định đứng nhìn huynh đệ ta ở chỗ này bị người khác làm mất hết mặt mũi ư?
Cái người tên Lương thiếu kia đến bên ghế salon cạnh Gia Vệ ngồi xuống, liếc nhìn Tôn Diệu Kiệt, nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ thì quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này của chúng ta cũng không cần phải mở cửa nữa. Đã đến nơi này thì đều là khách, ngay cả khách nhân cũng không bảo vệ được, ai sẽ còn đến 'Ánh Sáng Thế Kỷ' chơi nữa đây? Về phần giao tình, giờ không phải là lúc bàn về chuyện này.
- Lương thiếu, ngươi định không để cho Tôn Diệu Kiệt ta chút mặt mũi nào sao?
Tôn Diệu Kiệt sắc mặt trở nên âm trầm, thấp giọng nói.
Lương thiếu lắc đầu, không nói gì, thế nhưng từ thái độ cũng đã cho thấy tất cả.
- Hừ, nghĩ mình là một đại nhân vật sao? Đây là địa bàn của ngươi, không sai, nhưng chả lẽ ngươi định cả đời trốn ở chỗ này?
Đúng lúc này, trong hai cô gái có vẻ mặt cao ngạo kia, một người có vẻ mặt thành thục lạnh lùng nói.
Lương thiếu khẽ ngẩng đầu, hai mắt híp lại nhìn về phía cô gái kia.
Sau một lát, hắn mới mở miệng nói:
- Quy củ chính là như vậy, không muốn tuân thủ, đừng có tới nơi này nữa.
- Ngươi. . .
Cô gái kia tức giận, trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, ngươi có thể làm gì được ta?
Thấy cô gái này cùng Lương thiếu tranh đấu, Tôn Diệu Kiệt cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, vài người khác cũng không nói gì, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, nhưng trong hai con mắt lại toát ra vẻ náo nhiệt.
Bất quá người thanh niên bên cạnh Tôn Diệu Kiệt kia, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, sợ muội muội của mình vào lúc này lại không biết nặng nhẹ mà ra mặt hộ người khác.
Nhưng mà, sự tình làm hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra, chỉ thấy muội muội của hắn lớn lên trông cũng xinh đẹp nhưng đầu óc quá mức đơn giản cũng mang vẻ mặt cười nhạt đứng dậy, chỉ vào Lương thiếu nói thẳng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám quản sự tình của chúng ta? Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, để cho hắn biết dám động vào nữ nhân của Diệu Huy ca, sẽ có kết quả gì.
- Tôn Diệu Huy sao?
Lương thiếu ngẩng đầu lên, căn bản không có nhìn về phía tiểu cô nương kia, khiến cho người thanh niên kia buông lỏng một hơi.
Lương thiếu mắt nhìn Tôn Diệu Kiệt, lại nhìn cô gái mới vừa rồi đứng lên cùng hắn đấu khẩu, biểu hiện trên mặt vẫn không đổi, như cũ là một vẻ cười nhạt giống như rắn độc, nói:
- Quy củ là như thế, ai cũng không thể thay đổi được.
Tôn Diệu Kiệt nhăn chặt mày lại, hắn cũng không có mở miệng nói cái gì, mà là nhìn về phía cô bé bên cạnh kia.
- Đem hai cánh tay của hắn tháo xuống cho ta.
Mà lúc này, cô bé kia trực tiếp hướng vệ sĩ phía sau nàng ra lệnh, sau đó nhìn về phía Lương thiếu, cười lạnh nói:
- Ta thật không tin Lương Ngọc Kiệt ngươi, thật dám đụng đến Triệu Oánh Oánh ta.
Thanh âm Triệu Oánh Oánh vừa dứt, năm vệ sĩ phía sau nàng đều đồng thời đứng lên, mười lăm vệ sĩ, có tới năm người là tới bảo vệ Triệu Oánh Oánh, mười người khác mới là bảo vệ cho bọn người Tôn Diệu Kiệt.
Lương Ngọc Kiệt không nói gì, hắn đang không ngừng vuốt ve chân chén rượu để trên mặt bàn.
Chẳng qua, phía sau hắn một gã đại hán đầu trọc ăn mặc rất tùy ý cũng đã đứng lên, hắn âm hiểm cười một tiếng, một mình tiến lên ngăn cản năm vệ sĩ kia, nói:
- Đánh nhau ở Ánh Sáng Thế Kỷ, các ngươi con mẹ nó muốn chết.
- Đập vỡ mồm hắn cho ta.
Triệu Oánh Oánh tức giận, chỉ vào tên vệ sĩ kia nói.
Năm tên vệ sĩ không chút do dự, đều bắt đầu động thủ, đầu tiên là hai tên vệ sĩ hướng về phía đại hán kia đánh tới, một người đánh bên trên, một người đánh bên dưới, rất rõ ràng năm tên vệ sĩ này cũng là người luyện võ, đồng thời kết hợp lại cùng một chỗ thì thực lực sẽ mạnh lên không ít.
- Tới hay lắm. . .
Thủ hạ của Lương Ngọc Kiệt cũng chính là đại hán kia, trực tiếp cười lớn một tiếng, cũng không có né tránh, mặc cho nắm tay cùng chân của hai người đánh lên trên người mình, thân thể của hắn cũng chỉ lung lay một chút.
- Các ngươi con mẹ nó là đàn bà sao?
Đại hán quát to một tiếng, hai vươn tay ra trực tiếp nắm lấy đầu của hai tên vệ sĩ, hai tay hợp lại, đầu của hai vệ sĩ liền đập vào nhau, máu tươi bắn ra làm cho trong quán bar xuất hiện một hồi hỗn loạn.
- Quách Thành, không nên quá nặng tay, gây kinh hãi cho khách nhân của chúng ta thì không tốt.
Lương Ngọc Kiệt lúc này mở miệng nói, thanh âm như cũ là cái loại thanh âm của rắn độc, khiến người ta nghe thấy không rét mà run.
Hai mắt Tôn Diệu Kiệt nheo lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, đây chính là hoàn toàn trở mặt, tuy rằng Tôn gia bọn họ cùng Lương gia đối đầu nhau, nhưng dưới loại tình huống hoàn toàn trở mặt này, Tôn Diệu Kiệt cũng thật hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn tự nhiên hiểu được, lấy thực lực của mình căn bản đối phó không nổi Lương Ngọc Kiệt , chỉ có ca ca của hắn Tôn Diệu Huy, mới có thể không đem Lương Ngọc Kiệt để vào trong mắt.
- Một đám phế vật, ai có thể đem miệng hắn đập nát, ta sẽ thưởng cho người đó một trăm vạn.
Triệu Oánh Oánh giống như người điên hét lớn, vẻ mặt nàng trông rất dữ tợn, khiến cho cái vẻ đẹp thanh tú trên khuôn mặt nàng lúc đầu hoàn toàn biến mất.
Còn lại có ba tên vệ sĩ, nhưng vừa nghe Triệu Oánh Oánh nói như vậy, vốn trong mắt ba người tràn đầy vẻ ngưng trọng, thì lúc này trong mắt lại tràn đầy lửa nóng.
Một trăm vạn, bọn họ phải làm vệ sĩ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Không lâu sau, trong tay phải ba người đều xuất hiện một cây côn gấp, cái này chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của bọn họ, có thể co duỗi, thuận tiện mang theo bên người, có điều cho dù là như thế, dưới tình huống bình thường, bọn họ cũng sẽ không mang ra dùng.
Thấy ba người lấy ra vũ khí, đám vệ sĩ phía sau Lương Ngọc Kiệt cũng muốn tiến lên trợ giúp, nhưng lại bị Quách thành ngăn lại, chỉ thấy hắn âm hiểm cười nói:
- Không cần các ngươi lên, ba người bọn hắn, ta có thể đối phó.
Lương Ngọc Kiệt liếc nhìn Quách thành, sau đó gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau không cần lên hỗ trợ.
Lần này là ba đấu một, ba tên vệ sĩ thân hình không hơn kém Quách Thành đều cầm vũ khí, mà Quách thành không có cầm vũ khí, nhưng khí thế của hắn cũng hơn xa ba người.
- Lo lắng cái gì, các ngươi đều lên hết cho ta.
Triệu Oánh Oánh nhìn về phía đám vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt, trực tiếp tức giận nói.
Nghe lời nói của Triệu Oánh Oánh, bốn người thanh niên kia đều nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, giống như muốn hỏi ý kiến của hắn vậy.
Vẻ mặt Tôn Diệu Kiệt trở nên âm trầm, hắn nhìn Lương Ngọc Kiệt, lại nhìn Quách Thành, cuối cùng nhìn về phía Gia Vệ cùng người vẫn đứng sau lưng Gia Vệ chưa rời khỏi - Tiền Nhạc Nhạc
- Hai người các ngươi đi lấy cánh tay của tiểu tử kia cho ta, những người khác đi hỗ trợ đi.
Tôn Diệu Kiệt lạnh lùng nói.
Mặt khác bốn người thanh niên kia cũng gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau bọn họ nghe theo lời của Tôn Diệu Kiệt.
Lại thêm mười người gia nhập vào cuộc chiến, hai người hướng về phía Gia Vệ đi tới, tám người ngăn ở giữa Gia Vệ cùng Lương Ngọc Kiệt, không cho người của Lương Ngọc Kiệt nhúng tay vào.
Chỉ có điều, Lương Ngọc Kiệt lúc này cũng đã ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau đại hán đi ngăn lại, bọn họ vượt qua Quách thành, đi ngăn cản vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng mà, không biết Lương Ngọc Kiệt là muốn sớm đi xử lý chuyện này, hay là hắn căn bản cũng không có để ý tới an toàn của Gia Vệ, hai vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt kia đã đi tới trước người Gia Vệ, nắm đấm cùng cú đá sẽ rất nhanh đánh tới trên người Gia Vệ, người của Lương Ngọc Kiệt chỉ là đi ngăn cản tám người kia, mà không có đến trợ giúp Gia Vệ.
Trong mắt Gia Vệ tinh quang chợt lóe, cũng đã đến lúc hắn động thủ rồi, nếu như không phải người của Tôn Diệu Kiệt xuất thủ trước, lát nữa Lương đội trưởng dẫn người đến thì sẽ không dễ giải quyết.
Chỉ có điều, không đợi Gia Vệ xuất thủ, một thân ảnh trực tiếp bay đến, nện ở trên người hai vệ sĩ đang đánh tới Gia Vệ, đồng thời dư lực không giảm mà còn hướng về Gia Vệ đập qua.
Trên mặt Gia Vệ hiện lên vẻ giận dữ, dùng sức ngăn cản thân ảnh đang bay tới, sau đó nhìn về phía đại hán tên Quách Thành kia, thân ảnh vừa bay tới, là do chính hắn dùng vệ sĩ của Triệu Oánh Oánh ném tới.
Không ai chú ý tới Gia Vệ, tất cả mọi người đều quên mất Gia Vệ, người chung quanh đều đưa ánh mắt lên người những tên vệ sĩ kia, một cuộc đánh lộn sắp sửa diễn ra.
Song đúng lúc đó, một chai rượu trực tiếp nện ở trên đầu cái người tên Quách Thành kia, thanh âm chai rượu vỡ vụn khiến cho tất cả những người đang đánh nhau đều phải dừng lại, âm nhạc trong quán bar cũng đã tạm ngừng, giờ khắc này xung quanh có vẻ rất im lặng.
Mà đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Mới vừa rồi là ngươi cầm tên kia ném ta sao?

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 38: Khu Vui Chơi Cao Cấp Thành Phố Tân Hải

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 38: Khu Vui Chơi Cao Cấp Thành Phố Tân Hải

- Hối hận vì không muốn thân thể ta rồi hả?
Điện thoại vừa mới nối thông liền vang lên câu hỏi như vậy.
Gia Vệ ngẩn ra, cau mày. Tiền Nhạc Nhạc chắc chắn biết đây là số điện thoại của mình, bằng không thì chưa hỏi đã biết ngay là mình gọi đến.
- Đối với thân thể của cô, tôi quả thật không có chút hứng thú.
Gia Vệ lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay, tại Trung tâm vui chơi giải trí Vương Triều, cha tôi bị người ta đánh. Tôi chỉ muốn biết những tên đã đánh cha đệ có phải do Tiền Thiếu Suất xúi dục không? Còn nữa, làm sao để tìm ra những tên đó?
- Có người đánh cha cậu?
Giọng Tiền Nhạc Nhạc dường như rất kinh ngạc, không còn chút lạnh lùng nào trong đó với Gia Vệ.
Một lát sau, Tiền Nhạc Nhạc mới lên tiếng:
- Tôi không dối cậu, không phải do em tôi giật dây, chuyện này tôi không biết.
- Trong những tên đánh cha tôi, có một tên là con trai thứ 2 của Tập Đoàn Khoáng Thế Tôn Diệu Kiệt.
Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải do Tiền Thiếu Suất xúi dục, Gia Vệ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Tiền Thiếu Suất. Hắn muốn trực tiếp tìm đến những tên đã đánh cha hắn.
- Tôn Diệu Kiệt?
Tiền Nhạc Nhạc ngẩn ra, một lát sau mới lên tiếng:
- Tôn Diệu Kiệt đích thực là bạn tốt của em trai tôi. Chuyện em tôi nằm viện hắn cũng biết.
Nói xong những lời này, Tiền Nhạc Nhạc trầm tư, giống như đang suy nghĩ một cái gì đó, một lát sau liền mở miệng ra nói:
- Chuyện này tôi có thể xử lý, cậu muốn kết thúc như thế nào?
Tiền Nhạc Nhạc trực tiếp yêu cầu như vậy mang lại một sự ngạc nhiên không ngờ đến cho Gia Vệ. Thế nhưng một lát sau, Gia Vệ chỉ cười lạnh rồi nói:
- Tôi không muốn tiền. Chuyện này cũng không muốn làm phiền đến cô. Cô chỉ cần dẫn tôi đi gặp những tên đó là được.
- Cha mẹ bọn chúng đều là những người có tiền có thế. Chúng cũng vì thế mà càng ngày càng ăn chơi trác táng. Cậu muốn xử lý chúng như thế nào?
Tiền Nhạc Nhạc hỏi, giọng tuy vẫn có vẻ lạnh lùng nhưng nhiều phần lại có chút quan tâm đến ý kiến của Gia Vệ.
Gia Vệ cười lạnh liên tục. Theo như Gia Vệ nghe ra thì, Tiền Nhạc Nhạc này chẳng qua là chỉ muốn giúp đám nhà giàu đấy dàn xếp ổn thỏa, căn bản là không muốn giúp mình.
- Chúng ta chỉ là người dưng với nhau. Giúp tôi hay không tùy cô quyết định, cho dù cô không giúp thì tôi cũng có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Gia Vệ lạnh lùng nói.
Phía bên kia điện thoại bỗng im lặng một hồi. Một lát sau, giọng Tiền Nhạc Nhạc lại một lần nữa vang lên:
- Cậu đến cổng trường cấp 3 Tân Hải đợi tôi, không đến 30 phút nữa tôi sẽ đến.
Gia Vệ ‘ừ’ một tiếng liền cúp điện thoại
- Thế nào?
Nhìn thấy Gia Vệ cúp máy, Vương Cường liền hỏi.
Gia Vệ nhìn về phía Vương Cường, trực tiếp trả lại di động cho hắn rồi nói:
- Một lát nữa, Tiền Nhạc Nhạc sẽ đến cổng trường tìm tao. Mày đi theo sau, chờ đến lúc có chuyện thì gọi điện thoại báo ngay cho Lương đội trưởng.
- Mày muốn làm gì đấy?
Nghe Gia Vệ nói vậy, Vương Cường cầm lấy điện thoại cau mày hỏi.
- Còn làm gì nữa?!
Gia Vệ cười lạnh một tiếng nói:
- Hậu quả mà Tiền Thiếu Suất đã chịu cũng chính là cái mà bọn chúng sẽ nhanh chóng được nhận lấy. Sau đó, để xem mấy tên đấy có giống như tên họ Tiền có được một người chị gái hay em gái như Tiền Nhạc Nhạc đến giúp chạy tội hay không.
Nghe vậy, lông mày Vương Cường khẽ nhíu lại, lặng lẽ cười, vừa muốn nói gì đó thì lại nhíu mày rồi nói:
- Cái dạng công tử, ăn chơi trác táng như vậy, rất dễ bị chọc tức. Nhưng mà mày đi một mình có được không? Hay là để tao kêu cha tao, nếu cha tao mà biết được chú Gia bị đánh thì ông ấy nhất định sẽ đến.
Gia Vệ lắc đầu, nói:
- Không cần làm phiền chú Vương, chú Vương ra tay rất nặng, chỉ cần một sơ suất thôi thì chuyện này không thể kết thúc êm đẹp. Tao muốn hậu quả mà bọn nó phải gánh chịu so với Tiền Thiếu Suất phải nặng hơn, thảm hại hơn, đồng thời cũng phải không ảnh hưởng gì đến chúng ta.
Suy nghĩ lại, Vương Cường vẫn như trước kiên trì nói:
- Hay là để tao đi theo mày đi. Hai người hợp tác thì cho dù bọn chúng có nhiều bảo tiêu đi nữa thì chúng ta vẫn có thể đối phó được. Một mình mày đi tao thấy không yên tâm.
- Lo lắng cái gì?
Gia Vệ cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn chúng cũng chỉ giống như Tiền Thiếu Suất, chỉ biết ăn chơi sa đoạ sống phóng túng thì có khả năng làm nên chuyện gì? Thuê bảo tiêu thì cũng chỉ là những tên nịnh hót chỉ có chút ít năng lực. Mày cứ yên tâm đi.
- Vậy còn Tiền Nhạc Nhạc kia thì tính sao đây?
Vường Cường gật đầu rồi lại hỏi.
- Tính sao là tính sao?
Gia Vệ lộ vẻ nghi hoặc.
Vương Cường nhìn Gia Vệ, liền lắc đầu cười khổ nói:
- Cứ tưởng mày đã thay đổi rất nhiều, hoá ra vẫn như cũ không có chút thay đổi gì cả. Tiền Nhạc Nhạc biết mày đi tìm những tên kia gây rối nhưng vẫn dẫn mày đi, rút cuộc chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, đồng thời cũng là khả năng cao nhất đó là Tiền Nhạc Nhạc muốn mượn tay của những tên này trả thù thay cho em cô ta, để cho bọn chúng đánh mày 1 trận làm tiêu tan mối hận trong lòng. Còn khả năng thứ hai chính là Tiền Nhạc Nhạc thật sự muốn giúp đỡ mày, nhưng mà nếu thật sự là như vậy thì người anh em à, Tiền Nhạc Nhạc thật sự thích mày rồi đấy.
Trầm tư một lát, Vương Cường tiếp tục nói:
- Cho dù là khả năng gì, mày cũng phải có một quyết định. Nếu như Tiền Nhạc Nhạc muốn trả thù thì chúng ta có nên tính luôn cô ta vào trong chuyện này hay không? Còn nếu như Tiền Nhạc Nhạc thật sự vì giúp đỡ mày mà đắc tội với những tên công tử bột này thì người anh em, đây là trái cấm, một khoản nợ khó trả nhất trên đời đấy.
Vương Cường cảm thán, lắc đầu rồi vỗ vai Gia Vệ, để cho Gia Vệ tự quyết định.
Lúc này, Gia Vệ thì lại trở nên ngớ ngẩn, hắn hoàn toàn không nghĩ đến những điều này. Cho tới giờ, hắn vẫn cho rằng Tiền Nhạc Nhạc chỉ là người dưng, đồng thời hắn cũng không muốn cùng Tiền Nhạc Nhạc có quá nhiều quan hệ, bằng không cũng không trực tiếp thoả hiệp với nàng tha cho Tiền Thiếu Suất.
- Không có thời gian lo cho những chuyện này. Bất kể như thế nào, ngày hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong bằng không sẽ ảnh hưởng đến kì thi thử.
Gia Vệ nói đồng thời trên mặt hiện ra vẻ băng lãnh.
Vương Cường gật đầu, không nói gì nữa. Thế nhưng trong mắt hắn lại có một chút đắn đo, có một số việc so với Gia Vệ hắn có nhiều kinh nghiệm hơn, đó là kinh nghiệm thực tế không như Gia Vệ chỉ có kinh nghiệm trên sách vở.
Hai người liền bắt một chiếc xe, đi nhanh đến cổng trường cấp 3 Tân Hải.
Gia Vệ đi đến cổng chính chờ. Vương Cường thì núp trong một cửa hàng gần đấy để chuẩn bị theo sau Gia Vệ cùng Tiền Nhạc Nhạc.
Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại ngay cổng trường cấp 3 Tân Hải, nhưng Gia Vệ cùng Vương Cường lại không để ý đến.
Theo như suy nghĩ của hai người thì Tiền Nhạc Nhạc là con gái nhà giàu mà hiện tại lại đang là nghiên cứu sinh nhất định sẽ có xe riêng mà còn lại là xe sang trọng đắt giá.
Đó là lí do mà ngay từ lúc chờ đợi, hai người chỉ chú ý đến có chiếc xe đắt tiền nào tiến đến hay không bởi vì người đến rất có thể là Tiền Nhạc Nhạc.
Chỉ có một điều không ngờ, từ trên chiếc taxi kia đi xuống, một thân hình cao gầy, áo trắng dài tay phối với quần đen, lộ vẻ hấp dẫn của dân thành thị.
Chỉ có điều, biểu hiện trên mặt nàng lại khiến cho tất cả mọi người không ai dám tới gần. Đó là một loại khí chất lạnh lùng không để ai vào trong mắt, tựa như một vị nữ vương xinh đẹp lạnh lùng đến mức khiến người người chỉ dám đứng xa ngàn dặm ngắm nhìn.
Không biết được việc này nên Gia Vệ và Vương Cường không nhìn thấy Tiền Nhạc Nhạc, bởi vì họ làm sao có thể nghĩ đến việc Tiền Nhạc Nhạc sẽ ngồi xe taxi mà đến.
- Cậu thật sự muốn đi sao?
Không bao lâu sau, sau lưng Gia Vệ vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
Gia Vệ xoay người lại, kinh ngạc nhìn Tiền Nhạc Nhạc rồi lại liếc mắt sang chiếc taxi đang đậu bên cạnh nàng, trong lòng tràn đầy sự ngạc nhiên không ngờ này.
- Nếu để cho tôi biết được chuyện này có liên quan đến Tiền Thiếu Suất, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.
Gia Vệ hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiền Nhạc Nhạc nói:
- Đương nhiên, nếu Tiền Thiếu Suất không liên quan tới chuyện này thì tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn.
Lời nói của Gia Vệ, nhìn như không mảy may có chút tác động nào đến tâm tình Tiền Nhạc Nhạc, nhưng Gia Vệ có thể thấy được trong mắt nàng hiện rõ sự kinh ngạc.
- Bọn chúng đều là những công tử có tiền có thế, cha của Tôn Vệ Kiệt lại là chủ tịch tập đoàn Khoáng Thế, mẹ là thị uỷ uỷ viên thành phố Tân Hải. Cậu cho rằng cậu có thể làm gì hắn thì làm sao?
Tiền Nhạc Nhạc nói với giọng điệu không nhanh không chậm, rất là lãnh đạm.
Gia Vệ cau mày. Nếu như tên Tôn Diệu Kiệt này cũng giống như Tiền Thiếu Suất chỉ là một tên công tử bột thì có thể xử lý đẹp, thế nhưng mẹ hắn lại là thị uỷ uỷ viên thành phố Tân Hải thì chuyện thì không dễ giải quyết rồi.
Không quá nửa phút suy nghĩ, Gia Vệ lạnh lùng nói:
- Thế thì đã làm sao? Thị uỷ uỷ viên thì có thể một tay che trời, tuỳ ý để con mình làm xằng làm bậy sao?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, những người này không phải là người mà cậu có thể dễ dàng chọc đến được. Nếu như chuyện này để cho tôi xử lý thì tôi có thể làm cho chúng bồi thường cậu ít nhất 20 vạn.
Tiền Nhạc Nhạc tiếp tục nói, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nàng khiến cho Gia Vệ không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
- Không cần! Có một số việc, tiền có thể giải quyết nhưng cũng có một số việc, tiền cũng không có khả năng giải quyết.
Gia Vệ lắc đầu lạnh lùng nói.
Tiền Nhạc Nhạc gật đầu, trực tiếp vẫy một chiếc taxi rồi nói với Gia Vệ:
- Tôn Diệu Kiệt bây giờ đang ở quán bar ‘Ánh Sáng Thế Kỷ’, ở cùng hắn còn có mấy người, trong đó có khả năng có những tên khác mà cậu cần tìm.”
- Không cần cô ra mặt, chờ đến quán bar ‘Ánh Sáng Thế Kỷ’, chỉ cần nói cho tôi biết ai là Tôn Diệu Kiệt là được.
Gia Vệ gật đầu nói.
Tiền Nhạc Nhạc không nói gì, bước vào xe taxi trước.
Gia Vệ cũng không chần chừ, mắt nhìn Vương Cường ở xa xa xong cũng lên xe taxi.
Chỉ chốc lát sau, hai xe taxi, một trước một sau hướng khu Trung Tâm mà đi. Chiếc phía trước dĩ nhiên là xe của Gia Vệ và Tiền Nhạc Nhạc, xe phía sau chính là xe Vương Cường ngồi.
Thành phố Tân Hải rất lớn. Tuy trường cấp 3 Tân Hải đã ở trong nội thành nhưng khoảng cách với khu Trung Tâm vẫn là rất xa.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe taxi mới dừng lại, không đợi Gia Vệ nói gì, Tiền Nhạc Nhạc liền trả tiền xe, hai người 1 trước 1 sau xuống xe.
Vừa mới bước xuống xe, chứng kiến toà nhà trước mắt khiến cho lòng Gia Vệ hơi ngạc nhiên.
Nhà Gia Vệ cách trường Tân Hải không xa, nhưng cách nơi này lại rất xa. Có thể nói, Gia Vệ từng này tuổi mà còn chưa từng đi xa như vậy đến cái địa phương này.
Khu Trung Tâm này, chính là căn cứ của những người giàu có. Khoảng tiêu phí ở đây so với những khu ngoài cao gấp vài lần, thậm chí có thể lên đến mười lần, trăm lần. Tuy là vậy nhưng dù sớm hay muộn nơi này cũng vẫn tràn ngập người.
Như vậy có thể thấy được thành phố Tân Hải người giàu rất nhiều.
Hơi ngẩng đầu, Gia Vệ mới nhìn được phía trên toà nhà này có viết một hàng năm chữ to ‘Quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ’.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 34: Thực Lực Của Vương Quý Dân

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 34: Thực Lực Của Vương Quý Dân

Sáng sớm ngày thứ bảy, Vương Cường đã tới đập cửa phòng của Gia Vệ, cầm theo một chồng đề thi cùng một vài quyển sách tài liệu đi vào phòng Gia Vệ.
- Tao cũng không muốn thi vào trường quân đội, cho nên tao dự định cũng sẽ thi vào đại học Tân Hải cùng mày.
Vương Cường nói ra, vẻ mặt vô cùng kiên định.
- Nhưng mà...
Gia Vệ cười khổ, còn có một đoạn thời gian ngắn nữa thôi là đến kì thi vào trường đại học rồi, muốn thi đậu đại học Tân Hải, làm như dễ dàng lắm vậy?
- Tao mặc kệ, trong khoảng thời gian này tao cho dù phải liều mạng, cũng phải nâng được thành tích lên thật cao, mày phải chịu trách nhiệm hướng dẫn học cho tao, chỗ nào cũng không được đi.
Vương Cường nói.
- Tốt, có chỗ nào không hiểu tao sẽ giảng giải ày.
Gia Vệ bất đắc dĩ.
Vương Cường thì ra sức liều mạng học tập, mà Gia Vệ cũng chỉ có thể ở một bên học tập, không thể đi đâu cả.
- Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, trên sách đều đã nói rõ ràng như vậy, đề bài dễ như này nếu như mày còn không làm full điểm cũng đừng nghĩ thi đậu vào đại học Tân Hải nữa.
Gia Vệ chỉ vào đề bài bài thi của Vương Cường, nói.
- Ai, bây giờ tao mới biết hối hận, lão đầu nhà tao nói nếu như thi không đậu hoặc thi rớt vào đại học Tân Hải, nhất định phải tại kì nghỉ hè này đi vào trong bộ đội huấn luyện đồng thời biểu hiện phải xuất sắc để còn đi vào trường quân đội tốt nhất.
Vương Cường buồn bã ỉu xìu nói.
- Rất tốt đấy chứ, cha tao cùng Vương thúc đều là vì không đủ trình độ văn hóa cùng thiếu quan hệ mới không được làm sĩ quan, mày nếu như học trong trường quân đội, sau này ra ngoài sẽ là một sĩ quan, tao đi theo mày cũng có chút hãnh diện a.
Gia Vệ tươi cười, vỗ vỗ bả vai Vương Cường nói.
- Tốt tốt cái gì, thế tại sao mày không đi đi? "
Trừng mắt liếc Gia Vệ, Vương Cường nói:
- Thi vào trường quân đội, sáng sớm không thể ngủ nướng, cũng không có thể tùy tiện nói chuyện yêu thương, chuyện gì cũng đều bị quản lý, tao sao có thể chịu được đây.
- Không có quy củ sao thành được nề nếp, muốn trở thành một người quân nhân đạt tiêu chuẩn, nhất định phải tuân thủ những điều quản giáo này. Tao không có ý định thi vào trường quân đội, cho nên hi vọng của hai nhà chúng ta đều rơi vào trên người của mày, mày không phải muốn trở thành một người quân nhân đủ tư cách sao, hay là muốn trở thành một người quân nhân ưu tú đây.
Gia Vệ nghiêm túc nhìn Vương Cường, không có một chút ý tứ vui đùa nào.
Vương Cường kinh ngạc, nói:
- Kỳ thực tao cũng không phản cảm với việc thi vào trường quân đội, chỉ là từ nhỏ đã bị cha tao nói cho nên hơi sợ, nhưng mà bây giờ xem ra những chuyện kia cũng không phải quá khó khăn.
- Không phải là sáng sớm dậy chạy bộ mấy km thôi sao? Giờ chạy mấy km cũng không xi nhê.
- Đúng vậy, đó là khi còn nhỏ, lấy ánh mắt nhìn của chúng ta bây giờ tham gia quân ngũ mặc dù có chút khổ thế nhưng lại có thể rèn luyện thân thể, sau này tiền đồ lại càng không thể hạn lượng, đồng thời phi thường có ý nghĩa, người anh em tao ủng hộ mày.
Gia Vệ nói.
- Không ủng hộ tao thì có thể như thế nào đây?
Vương Cường ca thán, nói:
- Muốn thi đậu đại học Tân Hải, tao một điểm hi vọng cũng không có a.
- Vậy không bằng mày cùng tao đi vào quân đội sớm luôn đi, không tham gia thi vào trường đại học nữa.
Gia Vệ ngẫm lại, nói ra.
Trợn mắt nhìn Gia Vệ, Vương Cường nói:
- Mày nghĩ rằng tao và mày giống nhau sao, có thể trúng tuyển sớm đại học Tân Hải à? Không có thành tích siêu hạng trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng không được giảng viên đại học nào sớm báo tuyển thẳng. Tao mặc dù ở trong quân ngũ thể hiện ưu tú thế nào, cũng không chắc đã được tuyển vào trường quân đội.
Gia Vệ hắc hắc cười một tiếng, hắn cũng không có nghĩ tới tình huống đó, nói:
- Tao trước hết đi thăm dò tình hình nơi ấy một chút, một tháng sau mày đi vào có thể có được tin tức về tình hình bên trong rồi.
- Ai, cũng không biết tham gia huấn luyện, có nữ sinh hay không đây?
Vương Cường lại ca thán, nếu như không có nữ sinh, ba tháng huấn luyện, hắn sống thế nào đây?
Gia Vệ khinh bỉ nhìn Vương Cường, sau đó cầm đề thi đến, hỏi:
- Có còn muốn học nữa hay không?
- Học cái lồng.
Vương Cường đem đề thi ném sang bên cạnh, nói:
- Lấy thành tích hiện tại của tao cùng với trong đợt huấn luyện biểu hiện ra thật tốt, để tiến vào một trường quân đội tốt chắc chắn không khó khăn gì mấy đâu.
Gia Vệ lắc đầu không nói gì, tư tưởng của Vương Cường quá mạnh mẽ khiến hắn vô cùng khâm phục.
Cả một ngày thứ bảy, Gia Vệ cùng Vương Cường đều không có đi ra ngoài, đến tối Gia Hồng Ngạo cùng Vương Quý Dân hai người dường như nổi lên hứng thú, để cho Gia Vệ cùng Vương Cường solo tay đôi giống như khi còn bé, hai người bọn họ đứng ở một bên chỉ đạo.
Mà sau khi Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ, trên mặt của hai người đều xuất hiện một vẻ kinh ngạc.
Tại vì thời điểm trước đây, đều là Vương Cường liên tục hai ba lần đem Gia Vệ chế trụ, bây giờ ngược lại, lại là Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ.
- Vệ tử từ khi nào lại lợi hại như vậy?
Vương Quý Dân hỏi, hắn đối với thực lực con mình rất rõ ràng, hai cha con ở nhà luyện qua không ít lần, thực lực Vương Cường so với những đứa bạn cùng lứa tuổi, tuyệt đối là mạnh hơn nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Vương Quý Dân đối với Vương Cường lại tin tưởng ở lần huấn luyện bộ đội lần này hắn sẽ có những biểu hiện thật tốt.
- Cha, con sớm nói với người rồi, Vệ tử mấy ngày qua kích thích tố sinh dục sinh ra quá nhiều, thế nên khí lực mới biến hóa lớn đến như vậy.
Vương Cường cười khổ nói.
- Cái gì kích thích tố sinh dục, nói càn.
Trừng mắt với Vương Cường, Vương Quý Dân cũng không thể hiểu cái gì là kích thích tố sinh dục, hắn đi tới trước người Gia Vệ, âm thầm cười nói:
- Vệ tử, đến đây, cùng Vương thúc tập luyện.
- Cha, người đừng có bị Vệ tử liên tiếp hai ba lần chế trụ rồi ném ra xa nha.
Vương Cường bỉu môi nói
- Thúi lắm, lão tử xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hiện tại cho dù đã xuất ngũ cũng có thể dùng một quả đấm để chế trụ đám ranh con các ngươi.
Vương Quý Dân đem tay trái vắt chéo sau lưng, nói:
- Đến đi, Vương thúc nhường con một cánh tay.
- Vương thúc, muốn đánh thì công bằng mà đánh, ngài nhường con một cánh tay, con sẽ không đánh đâu.
Gia Vệ cười khổ nói.
- Quý Dân, dùng toàn lực cùng vệ tử đấu thử xem, không cần lưu tình, không làm gãy xương chân tay là được.
Gia Hồng Ngạo nói, ngữ khí bình thản, cũng không có bởi vì Gia Vệ là con của hắn mà để cho Vương Quý Dân thủ hạ lưu tình.
Vương Quý Dân kinh ngạc liếc nhìn Gia Hồng Ngạo, gật đầu sau đó liền vươn tay trái ra, lắc lắc cổ, rất rõ ràng là muốn toàn lực xuất thủ.
Trên mặt Gia Vệ bộ dáng tươi cười biến mất, biến thành vẻ mặt ngưng trọng. Hắn hơi cong lưng xuống thủ thế, Gia Vệ biết nếu cha đã nói như vậy, Vương thúc sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Vệ tử, ta tấn công đây.
Vương Quý Dân gầm nhẹ một tiếng, thanh âm chưa dứt chân hắn đã đạp mạnh một cái xuống đất. Khoảng cách Gia Vệ với Vương Quý Dân tầm 5~6 mét, vậy mà trong nháy mắt đã đi tới trước người Gia Vệ, một quyền hướng về bụng Gia Vệ đánh tới.
Chứng kiến tốc độ nhanh khủng khiếp của Vương Quý Dân. Vương Cường đứng bên cạnh bỗng nhiên ngẩn ra, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Hắn cùng với Vương Quý Dân ở nhà luyện qua không ít, thậm chí nhiều khi hai cha con đều là ngang tài ngang sức. Vương Cường tuy rằng không cho đó là toàn lực của cha mình, nhưng mà cũng không sai biệt nhiều lắm.
Thế nhưng hiện tại xem ra, thực lực mạnh nhất của Vương Quý Dân không chỉ như Vương Cường đã đoán.
Khoảng cách 5~6 mét vậy mà trong nháy mát đã phóng tới, thân pháp nhanh như vậy, cả đời Vương Cường cũng chưa từng gặp qua.
Gia Vệ cũng chưa từng gặp qua thân pháp nhanh như vậy, càng chưa từng gặp qua nắm đấm nào nhanh như vậy, hắn chỉ có thể toàn lực uốn cong cơ thể, để cho chính mình tránh thoát khỏi một quyền này.
Rốt cục, thời điểm nắm đấm sắp nện vào trên bụng Gia Vệ thì hắn đã vô cùng chật vật né tránh thành công, chỉ có điều cho dù là như thế, sắc mặt Gia Vệ cũng đột nhiên biến đổi.
Nắm tay mặc dù không có nện được vào bụng Gia Vệ, nhưng lại mang theo một trận quyền phong rất mạnh, làm cho Gia Vệ cảm thấy không khác gì bị người khác đấm ột quyền cả.
Chỉ riêng quyền phong cũng đã có sức mạnh như vậy rồi!
Gia Vệ sắc mặt đại biến, đây chính là toàn lực của Vương thúc sao?
Nhưng mà ngay tại thời điểm Gia Vệ dùng thân thể để né tránh nắm đấm của Vương Quý Dân, còn chưa kịp đứng vững thì một nắm đấm khác của Vương Quý Dân đã lại trực tiếp hướng về sau lưng Gia Vệ oanh kích đến.
Hai nắm đấm giống như không đồng thời thuộc về Vương Quý Dân vậy, bởi vì hai nắm đấm đánh về Gia Vệ chỉ hơn kém nhau một chút, nắm đấm của Vương Quý Dân đánh về phía bụng Gia Vệ còn không có dừng lại, thì một nắm đấm khác không biết từ chỗ nào xuất hiện oanh tới, cũng mang lực lượng lớn không kém gì nắm đấm trước.
- Hừ...
Gia Vệ quát khẽ một tiếng, bất thình lình xoay người lại, hai cánh tay trực tiếp tạo thành hình chưởng bao lấy nắm đấm của Vương Quý Dân, đồng thời dẫn nó hướng sang một bêni.
Lấy khí lực của Gia Vệ, hai cánh tay dẫn động một quyền đầu của Vương Quý Dân, cũng là vô cùng cố sức.
Rốt cục, ngay tại lúc nắm đấm Vương Quý Dân sắp nện trên người Gia Vệ lần nữa thì Gia Vệ cũng đem nắm đấm của Vương Quý Dân làm điểm tựa để thân thể hơi nghiêng đi, căn cứ vào lộ tuyến nắm đấm của Vương Quý Dân, căn bản không có khả năng nện đến trên người Gia Vệ.
Chỉ có điều ngay thời điểm Gia Vệ muốn nhấc chân để phản kích, nắm đấm của Vương Quý Dân vậy mà lại có thể thay đổi phương hướng, trực tiếp oanh kích lên trên bụng Gia Vệ.
Hai cánh tay Gia Vệ bao lấy nắm tay Vương Quý Dân muốn ngăn cản nhưng sức lực Vương Quý Dân rất lớn, dĩ nhiên để cho Gia Vệ ngăn cản lại một chút thôi cũng không nổi.
- Thình thịch...
Thanh âm nặng nề vang lên, nắm đấm Vương Quý Dân trực tiếp va chạm lên trên bụng Gia Vệ, mà Gia Vệ trong nháy mắt giống như con tôm lớn cong gập người lại, hai mắt trợn tròn, miệng phun nước bọt.
Một quyền, khiến Gia Vệ cơ hồ đem toàn bộ không khí còn xót lại trong phổi ép ra ngoài, khiến hắn mất đi ý thức hơn mười giây, càng làm cho toàn thân hắn đều mất đi cảm giác.
Mà lần tranh đấu này của Vương Quý Dân cùng Gia Vệ mới chỉ bắt đầu trong nháy mắt liền kết thúc.
Đứng bên cạnh, Vương Cường vẻ mặt ngu ngơ, mặc dù Gia Vệ có vẻ như là bị thương rất nghiêm trọng, Vương Cường cũng không có qua hỗ trợ, bởi vì hắn còn đang nhìn cha mình, trên mặt tràn ngập thần sắc khiếp sợ.
Thực lực Gia Vệ thế nào, Vương Cường là người hiểu rõ nhất.
Vương Cường có thể lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm nhưng khi Vương Cường đấu tay đôi với Gia Vệ lại không đến hai chiêu đã bị Gia Vệ chế trụ.
Gia Vệ trở nên mạnh mẽ không chỉ ở lực lượng mà còn ở tốc độ phản ứng.
Mà vừa rồi trong lúc Vương Quý Dân cùng Gia Vệ đánh nhau. Vương Quý Dân về mặt lực lượng và tốc độ tuyệt đối đánh bại Gia Vệ, Gia Vệ căn bản không có một điểm năng lực phản công.
- Này... Này...
Trên mặt Vương Cường chính là thần sắc không thể tin nổi, cha của mình đánh nhau không khác gì một tên ngốc thần kinh không ổn định, nhưng mà thật sự quá lợi hại đi!
- Lão đại, chính ngươi để cho ta xuất hết toàn toàn lực ra đấy.
Thấy Gia Vệ gần ngã xuống đất, Vương Quý Dân vội vàng hướng về phía Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, cũng không nói lời nào.
Một lát sau đó, Gia Vệ chậm rãi phục hồi tri giác, cảm giác đau đớn trên người cũng chầm chậm biến mất.
Chừng mười phút đồng hồ trôi qua, Gia Vệ trực tiếp dùng cánh tay của mình chống đỡ thân thể, tự mình đứng dậy.
Vương Cường bên cạnh cùng Vương Quý Dân đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Gia Vệ.
- Tiểu vệ tử, mày không sao chứ?
Vương Cường liền vội vàng hỏi.
Gia Vệ nhìn Vương Quý Dân, lại nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lúc này mới cười khổ, nói với Vương Cường:
- Làm sao có thể không có việc gì? Một quyền kia của Vương thúc, thiếu chút đã xuyên thủng cái bụng của tao rồi.
- Đừng đổ cho ta, là cha con bảo ta xuất toàn lực ra đấy chứ.
Vương Quý Dân chỉ chỉ về phía Gia Hồng Ngạo đằng sau cách đó không xa, trên mặt tràn đầy thần sắc vô tội.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 32: Giáo Sư Đại Học Tân Hải - Chu Hạo.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 32: Giáo Sư Đại Học Tân Hải - Chu Hạo.

Gia Vệ đã từng đưa Liễu Tình về nhà, tự nhiên biết nhà Liễu Tình ở địa điểm nào, chỉ là không biết cụ thể ở phòng nào mà thôi. Vừa đi tới bên ngoài, Gia Vệ liền lấy điện thoại di động của mình ra, muốn gọi điện thoại cho nàng.
- Gia Vệ, bên này.
Đúng lúc này, thanh âm của Liễu Tình đột nhiên từ phía sau Gia Vệ vang lên.
Gia Vệ xoay người lại, nhìn thấy Liễu Tình đang đứng ở cửa khu nhà, vẻ mặt tươi cười vội vàng đi qua.
- Tình tỷ, đại ca đâu?
Gia Vệ đi tới bên người Liễu Tình, mở miệng hỏi.
Liễu Tình trừng mắt liếc Gia Vệ, nói:
- Là đại ca của tôi.
- Không giống nhau sao?
Gia Vệ âm thầm cười nói.
Liễu Tình không quan tâm lắc đầu, sau một lát nói thêm:
- Ở trước mặt đại ca của tôi, không nên nói lung tung. Anh ấy lần này tới tìm cậu, là vì sự tình lên đại học của cậu, không phải sự tình gì khác.
- Sự tình lên đại học?
Gia Vệ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, chính mình còn không biết đại ca Liễu Tình là làm cái gì, bất quá hắn cũng không quan tâm, trái lại âm thầm cười, hai mắt nhìn Liễu Tình, hỏi:
- Tình tỷ nói sự tình khác, là chuyện gì?
Liễu Tình khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt với Gia Vệ, liền không thèm nói gì nữa, tự mình đi về nhà trước.
Gia Vệ tự nhiên cười to ra tiếng, cũng không có chần chờ đi theo sau.
Có Liễu Tình dẫn đường, rất nhanh Gia Vệ đã tới nhà Liễu Tình.
Đây là một căn nhà với diện tích khoảng bảy tám chục mét vuông, so với nhà của Gia Vệ vẫn còn nhỏ hơn một chút. Căn hộ này, cũng không phải quá sang trọng tiện nghi, nhưng Gia Vệ cũng không có cảm thấy bất ngờ, dù sao Liễu Tình cũng chỉ là một người giáo viên, tiền lương cũng không có nhiều, không có khả năng ở một căn phòng tiện nghi gì.
Nhưng làm cho Gia Vệ không giải thích được là một căn phòng nhỏ như thế mà đồ đạc trong đó chỉ có của một mình Liễu Tình, nói cách khác Liễu Tình chỉ sống một mình, thế cha mẹ của nàng ở đâu?
Đi vào trong phòng, một người đàn ông so với Gia Vệ cao hơn một cái đầu đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Gia Vệ.
- Đây là đại ca của tôi - Chu Hạo, đây là Gia Vệ.
Liễu Tình tùy ý giới thiệu một chút.
Chu Hạo quay qua Gia Vệ vươn tay ra, Gia Vệ cũng đưa tay ra bắt tay với Chu Hạo, sau đó hai người liền ngồi xuống, Liễu Tình ở một bên pha trà.
Mà lúc này, trong lòng của Gia Vệ tràn đầy nghi hoặc, anh cả của Liễu Tình, vậy mà không phải họ Liễu, mà là họ Chu.
Chẳng lẽ không phải anh ruột? Nhưng nếu như không phải anh ruột, Liễu Tình khẳng định sẽ nói ra a.
Có điều, lúc này Gia Vệ cũng không có ý định đi hỏi, vì vậy cũng không có nói ra khỏi miệng.
- Ta so với cậu lớn hơn mười mấy tuổi, gọi cậu là Gia tiểu huynh đệ, hẳn là có thể chứ?
Chu Hạo cười nói.
Gia Vệ liên tục gật đầu, nói:
- Đương nhiên, không biết Chu đại ca tới tìm em, có chuyện gì muốn nói?
- Ta xin tự giới thiệu qua một chút.
Chu Hạo ngồi thẳng người lên, nói:
- Ta là giáo sư của đại học Tân Hải, cũng là tổ trưởng tổ tuyển sinh của đại học Tân Hải năm nay. Gọi cậu tới đây, là vì Tiểu Tình đã tiến cử cậu với ta, muốn hỏi cậu một chút có hay không muốn đến đại học Tân Hải hoàn thành việc học?
- Giáo sư đại học Tân Hải?
Gia Vệ ngạc nhiên, đại học Tân Hải, chính là đại học đứng top 5 toàn quốc a, muốn trở thành giáo sư của đại học Tân Hải, phi thường khó khăn.
Mà cái người trước mắt tên Chu Hạo này, Gia Vệ có thể khẳng định, hắn không nhiều hơn bốn mươi tuổi, thậm chí chỉ có ngoài ba mươi tuổi đầu, ba mươi tuổi mà đã là giáo sư của đại học Tân Hải, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng!
- Có vào đại học Tân Hải hay không, không phải sau khi thi đại học mới nói được sao?
Sau một lát, Gia Vệ mở miệng hỏi.
- Chỉ cần cậu đạt thành tích tốt trong kì thi thử, cậu không cần phải tham gia kì thi vào trường đại học là có thể đặc cách trúng tuyển vào đại học Tân Hải.
Chu Hạo nhìn Liễu Tình, lại nhìn về phía Gia Vệ, tiếp tục nói:
- Tiểu Tình nói với ta trong đợt thi tiếng Anh, Ngữ văn cùng trắc nghiệm tổng hợp vừa rồi của cậu, thành tích đều đạt điểm tối đa, mà số học cũng là môn mạnh nhất của cậu, những thứ này nếu như là thực lực chân chính của cậu mà nói. Cậu chẳng những không phải tham gia kì thi đại học mà còn có thể trúng tuyển thẳng vào đại học Tân Hải, còn có thể miễn trừ toàn bộ học phí, đại học Tân Hải mỗi năm còn ban thưởng cho cậu học bổng cao nhất.
Chu Hạo vừa nói như vậy, lại khiến cho Gia Vệ nhớ tới Gia Cát Khổng Minh, nhớ tới cái phí sinh hoạt hàng năm 1000 vạn kia, lòng Gia Vệ lại thấy nhói đau.
Nhưng mà nếu thật sự Gia Vệ được tuyển thẳng vào trường đại học, hắn cũng không nhất định bước vào trường đại học Gia Cát như lời Gia Cát Khổng Minh đã nói, đồng thời lời của Gia Cát Khổng Minh là thật hay giả, Gia Vệ vẫn còn đang hoài nghi.
Mỗi năm 1000 vạn, ai sẽ tin được đây?
- Ở kỳ thi thử em phải đạt bao nhiêu điểm mới có thể trúng tuyển vào đại học Tân Hải, đồng thời còn nhận được học bổng từ đại học Tân Hải nữa vậy?
Gia Vệ trầm tư trong chốc lát, hỏi.
Tốt nghiệp trung học rồi, Gia Vệ cũng không muốn sống dựa vào cha mẹ nữa, lớn rồi cũng nên sống độc lập.
Muốn độc lập thì tiền là không thể thiếu, Gia Vệ đã nghĩ tới làm việc thêm ngoài giờ, nhưng nếu như trong trường học còn cấp thêm tiền sinh hoạt, thật không còn gì tốt hơn.
Nghe vậy, Chu Hạo không có mở miệng, mà là nhìn về phía Liễu Tình.
Đôi mắt đẹp của Liễu Tình hơi nhíu, trầm tư trong chốc lát, liền mở miệng nói:
- Điểm tối đa khi thi vào trường đại học là bảy trăm năm mươi điểm, cậu nếu như có thể tại kỳ thi thử đạt đến trên bảy trăm ba mươi điểm, có lẽ không kém bao xa là có thể nhận học bổng.
Chu Hạo thì lại là cười lắc đầu, nói:
- Ta sẽ giảm xuống cho cậu năm điểm, nếu như tại ba lần kỳ thi thử này cậu đều có thể thi đến trên bảy trăm hai mươi năm điểm, đại học Tân Hải sẽ đặc biệt tuyển thẳng cậu, đồng thời cũng cho cậu học bổng cao nhất.
Gia Vệ nghe vậy, thì lại là lộ ra một vẻ cười khổ, cũng không phải bởi vì hai người đưa ra mức điểm quá cao, mà là số điểm bọn họ đưa ra so với mức điểm trong lòng Gia Vệ nghĩ đến vẫn còn thấp hơn một ít.
Chỉ có điều, biết được việc cả ba lần kỳ thi thử mình đều phải tham gia Gia Vệ cũng có chút không tình nguyện.
Nếu như xác định bước chân vào đại học Tân Hải, mà vẫn phải còn tham gia vào những cuộc thi không có chút ý nghĩa nào, chẳng phải là lãng phí thời gian sao.
Mà thấy Gia Vệ cười khổ, đồng thời nhíu mày, Chu Hạo cùng Liễu Tình cho là bọn họ đưa ra điểm đã vượt qua khỏi phạm vi thừa nhận của Gia Vệ, Liễu Tình vội vàng nói:
- Đó là điểm chuẩn để cậu có thể nhận được học bổng cao nhất, chỉ cần điểm số của cậu tại kỳ thi thử vượt trên bảy trăm mười điểm, cậu đã có thể trực tiếp bước chân vào đại học Tân Hải.
Chu Hạo lông mày cau lại nhìn Liễu Tình, đại học Tân Hải tại biển quảng cáo tuyển sinh Tân Hải bao năm qua vẫn giữ điểm chuẩn trên con số sáu trăm bảy mươi điểm. Mà học sinh thi được trên bảy trăm mười điểm bước vào đại học Tân Hải cũng không có ít gì. Vốn là sau khi nghe Liễu Tình nói, Chu Hạo cho rằng đã gặp phải một thiên tài rồi, lúc này hắn xem ra, Gia Vệ cũng không phải là cái loại thiên tài như hắn mong muốn.
Thực ra Chu Hạo ngày hôm nay đến chỉ là để thăm Liễu Tình, mà sau khi nghe Liễu Tình nói về sự tình của Gia Vệ. Chu Hạo liền trực tiếp bảo Liễu Tình gọi điện thoại cho Gia Vệ, để cho Gia Vệ tới đây một chút.
Như vậy có thể nhìn ra Chu Hạo đối với thiên tài coi trọng đến nhường nào, mà càng là người coi trọng thiên tài, lại càng hiểu được cái gì là thiên tài chân chính, chính mình đối với định nghĩa thiên tài cũng yêu cầu vô cùng cao.
- Không sai, nếu như trong ba lần thi thử, điểm của cậu không thấp hơn bảy trăm mười điểm, đại học Tân Hải cũng có thể đặc biệt tuyển thẳng cậu, chỉ có điều học bổng không có à thôi.
Chu Hạo cũng nói thêm vào, nhưng bộ dáng tươi cười trên mặt lại giảm đi không ít.
Gia Vệ cười khổ nhìn Liễu Tình, sau đó lại nhìn về phía Chu Hạo, nói:
- Chu đại ca, nếu như em tại lần đầu tiên của kỳ thi thử cấp ba đạt trên bảy trăm bốn mươi điểm, có thể hay không không cần tham gia kỳ thi thử thứ hai sau đó, liền trực tiếp trúng tuyển vào đại học Tân Hải?
- Cái gì?
Gia Vệ vừa dứt lời, Chu Hạo đột nhiên nhìn về phía Gia Vệ hỏi.
- Gia Vệ, cậu thật có lòng tin như thế?
Liễu Tình nhíu mày, nói:
- Độ khó của đề thi trong kỳ thi thử cấp ba tương đương với độ khó của đề thi trong kì thi vào trường đại học, không phải bài thi trắc nghiệm có thể so được.
- Tình tỷ, em đã quyết định sẽ bước chân vào học ở đại học Tân Hải, nếu đã quyết định tiến vào em sẽ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian tại mấy kì thi này, tốt nghiệp trung học rồi cũng nên đi làm chút chuyện, ba tháng nghỉ hè có chút ngắn a.
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ nói.
- Cậu nói thật chứ?
Hai mắt Chu Hạo lại trừng lớn, nhìn về phía Gia Vệ, hỏi:
- Cậu nói cậu có thể thi được trên bảy trăm bốn mươi điểm, là thật?
- Trên bảy trăm bốn mươi điểm, nếu đề bài không có gì sai, em nghĩ hẳn là không khó.
Gia Vệ sờ sờ mũi, nói.
Gia Vệ lúc này thực sự không phải là nói mạnh miệng, mà là trong lòng tin tưởng mười phần.
Từ đầu tuần Gia Vệ biến hóa rõ rệt cho tới nay, trong đầu Gia Vệ không biết thế nào mà lại nhiều thêm rất nhiều tri thức, một ít kiến thức trước đây Gia Vệ không biết nhưng bây giờ chỉ cần hơi chút tiếp xúc là Gia Vệ có thể biết được rõ ràng, thậm chí đạt được trình độ quen thuộc. Điều này làm cho Gia Vệ ngoài kinh ngạc, đó chính là kinh hỉ.
Có cái gì có thể cao hứng bằng với việc chính mình vừa học liền có thể biết được rõ ràng?
Vì vậy, Gia Vệ đối với việc mình có thể thi được điểm tối đa thì rất kinh ngạc, sau đó lại chậm rãi biến trở thành điều hiển nhiên. Vừa rồi hắn muốn nói là sẽ đạt điểm tối đa, thế nhưng có lẽ hắn nên khiêm tốn một chút, bằng không nhất định sẽ bị Chu Hạo nghĩ rằng hắn cuồng vọng.
Chu Hạo cùng Liễu Tình lúc này đều đã ngây người, hai người đều là người làm nhiệm vụ dạy học nhiều năm, đối với sự tình thi cử so với Gia Vệ càng thêm hiểu biết. Bọn họ biết rõ để đạt được trên bảy trăm bốn mươi điểm trong kì thi vào đại học khó khăn chừng nào, biết chắc là để thi vào trường đại học mà trên bảy trăm bốn mươi điểm hầu như là không có mấy người.
Thi vào trường đại học cùng cuộc thi bình thường khác nhau rất lớn. Để thi yêu cầu không chỉ là trình độ kiến thức của thí sinh, còn cần phải có năng lực phân tích rất cao.
Có thể nói, kì thi vào trường đại học là cuộc thi duy nhất quyết định số phận của cả đời thí sinh, có thí sinh chính là không chịu nổi áp lực lớn như vậy, ngay cả trình độ bình thường cũng không phát huy ra nổi, càng không có khả năng phát huy vượt xa lúc bình thường.
Tuy rằng kỳ thi thử không phải là kì thi đại học chân chính, nhưng lại là kỳ thi thử lần đầu tiên, hoàn toàn là dựa theo khuôn mẫu của kì thi vào trường đại học, vì vậy trong lòng của thí sinh cũng có áp lực rất lớn.
Nói cách khác, mặc dù Gia Vệ tại các cuộc thi bình thường đạt được trên bảy trăm bốn mươi điểm, nhưng trong kỳ thi thử lần đầu tiên cũng chưa chắc có thể thi được đến bảy trăm bốn mươi điểm.
Nhưng lúc này, Gia Vệ vẫn như cũ, hoàn toàn tin tưởng vào bản thân minh.
Cái này không khỏi khiến cho Chu Hạo cùng Liễu Tình cảm thấy kinh ngạc, đồng thời hai người cũng có chút bận tâm. Gia Vệ này có đúng hay không quá mức tự cao tự đại, cái gọi là ‘kiêu binh tất bại” đối với chính mình quá mức tự tin, chưa chắc đã là chỗ tốt.
- Như vậy đi, nếu như cậu có thể ở kỳ thi thử lần đầu đạt được thành tích trên bảy trăm ba mươi lăm điểm, liền không cần tham gia vào kỳ thi thử lần thứ hai cùng kì thi vào trường đại học sau đó, là có thể trực tiếp trúng tuyển vào đại học Tân Hải. Mà nếu như thành tích của cậu tại kỳ thi thử lần đầu dưới bảy trăm ba mươi lăm điểm một chút mà lại trên bảy trăm mười điểm thì cậu nhất định phải tham gia kỳ thi thử lần thứ hai sau đó, thành tích của ba lần thi thử đều phải trên bảy trăm mười điểm mới có thể không cần tham gia kì thi đại học, tuyển thẳng trực tiếp vào đại học Tân Hải, như thế nào đây?
Chu Hạo ngẫm lại, liền trực tiếp mở miệng nói ra.
Nghe Chu Hạo nói như thế, Liễu Tình cũng gật gật đầu, như vậy đối với Gia Vệ mà nói có thể giúp cho hắn có một con đường rút lui, không đến nỗi trong lòng có áp lực quá lớn.
Gia Vệ vội vàng gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra sự lo lắng của Chu Hạo cùng Liễu Tình, không khỏi âm thầm cười khổ, trong lòng của hắn có áp lực sao? Có sao?
Vì cái gì chính Gia Vệ cũng không biết?

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 29: Thỏa Hiệp

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 29: Thỏa Hiệp

- Cô ta điên à, tới nhà tao làm gì?
Nhìn Tiền Nhạc Nhạc đang trong bếp giúp đỡ mẹ mình làm cơm, Gia Vệ thấp giọng nói.
- Người anh em, mày nói đúng, nữ nhân này thật không phải người như mày có thể đối phó.
Vương Cường âm thầm cười, vỗ vỗ bả vai Gia Vệ nói.
Không đợi Gia Vệ nói gì, Vương Cường liền trực tiếp chạy ra ngoài cửa. Khi ra đến cửa, Vương Cường xoay người lại nói:
- Tao cũng không muốn dây vào chuyện này. Nữ nhân này làm cho tao cảm thấy run, tao đi trước đây. Tí mày nói với mẹ nuôi một tiếng, để phần canh xương sườn hầm cho tao một ít, buổi tối tao tới ăn.
Nói xong, Vương Cường liền trực tiếp mở cửa đi về.
Mà Gia Vệ căn bản cũng không có để ý tới Vương Cường. Hắn chau mày nhìn cái thân ảnh trong phòng bếp kia, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm sao để xử lý chuyện này.
Hắn vạn lần không ngờ, Tiền Nhạc Nhạc vậy mà lại đến tận nhà hắn, mà lại là lấy thân phận bạn gái của hắn để đến chơi nữa chứ.
Sau một lát, Gia Vệ cắn răng một cái sau đó liền tiến vào trong nhà bếp.
- Vệ vệ a, Nhạc Nhạc đến này, còn không mau tiếp đãi.
Thấy Gia Vệ đi tới, Trương Dung vẻ mặt tươi cười nói
Tiền Nhạc Nhạc cũng vừa đúng lúc xấu hổ cười cười, càng làm cho Trương Dung thêm vui vẻ.
Gia Vệ nhíu mày, nhưng thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, cũng không có nói ra sự thật, liền nhìn về phía Tiền Nhạc Nhạc, nói:
- Chúng ta sang phòng khách nói chuyện một chút.
- Đi đi, mẹ ở đây không cần ai hỗ trợ, các con cứ đi ra ngoài nói chuyện đi.
Trương Dung thúc giục Tiền Nhạc Nhạc mau ra khỏi bếp.
Đi vào phòng khách, Tiền Nhạc Nhạc giống như thực sự là bạn gái của Gia Vệ, vẫn mang vẻ e lệ như lần đầu gặp mẹ chồng, chứ không phải cái bộ mặt lạnh lùng như ngày thường?
- Nói đi, tới nhà tôi, có ý tứ gì?
Gia Vệ mặc kệ Tiền Nhạc Nhạc, chính mình tự ngồi xuống ghế, vẻ mặt băng lãnh hỏi.
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là tới thăm hai cô chú thôi mà.
Tiền Nhạc Nhạc nói, trên mặt bộ dáng tươi cười như trước, cũng không có khách khí với Gia Vệ, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Gia Vệ.
Gia Vệ nhướng mày, trực tiếp dịch thân thể ra một chút, lạnh lùng nói:
- Tới gặp ba mẹ tôi? Tại sao lại phải tới gặp ba mẹ tôi? Cô làm như vậy sẽ chỉ làm cho Tiền Thiếu Suất ở cục cảnh sát ngồi lâu hơn thôi.
Câu trả lời của Tiền Nhạc Nhạc, Gia Vệ tự nhiên là hiểu nhầm biến thành một loại uy hiếp, nhất thời trong lồng ngực tràn đầy lửa giận.
- Điều kiện để cậu đáp ứng cứu Thiếu Suất đi ra ngoài, chính là muốn thân thể của tôi mà, chẳng lẽ sau khi có được thân thể của tôi rồi thì định một cước đá văng tôi đi sao?
Tiền Nhạc Nhạc nhìn về phía Gia Vệ, sắc mặt trở nên tái nhợt đi.
Mà làm cho Gia Vệ nghi hoặc chính là, hắn vậy mà không có nhìn ra một tia dối trá từ trong ánh mắt của Tiền Nhạc Nhạc, giống như câu nói này xuất phát từ tâm can của Tiền Nhạc Nhạc vậy.
- Dùng thủ đoạn để đối phó với một học sinh trung học như tôi, đáng giá lắm sao?
Gia Vệ cười nhạt lắc đầu, nói:
- Buổi sáng thứ bảy này tôi sẽ đi cục cảnh sát một chuyến để sửa lại khẩu cung một chút. Có điều Tiền Thiếu Suất rốt cuộc có thể ra ngoài hay không, không phải là thứ tôi có thể quyết định được.
- Chỉ cần cậu sửa khẩu cung là được, Thiếu Suất nhất định có thể ra tù.
Trên mặt Tiền Nhạc Nhạc cũng không có xuất hiện thần sắc vui mừng, mà là dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói.
Gia Vệ gật đầu sau đó chỉ chỉ về phía cửa, nói:
- Cô bây giờ có thể đi, chúng ta cho tới bây giờ vẫn là người dưng, tôi không muốn cùng cô có bất kỳ quan gì.
- Thân thể của tôi, cậu không muốn sao?
Gia Vệ vừa dứt lời, Tiền Nhạc Nhạc liền trực tiếp hỏi.
Thanh âm bình thản, giống như là đang đàm luận một vụ giao dịch hàng hóa vậy.
Lông mày Gia Vệ nhăn lại, nghiêm túc, trào phúng cười lạnh một tiếng, nói:
- Không dám, có điều bảo em trai của cô cẩn thận một chút. Hắn nếu mà còn dám thương tổn đến Liễu Tình, hi vọng Tiền gia các cô chuẩn bị tốt một người nối dõi tông đường khác đi, tại thời điểm ta tự vệ sợ không biết sẽ đem hắn đánh thành cái dạng gì nữa đâu.
- Cảm ơn cậu.
Tiền Nhạc Nhạc đáp lời lại câu nói uy hiếp của Gia Vệ, trong hai mắt nàng lúc này còn có chứa một vẻ kinh ngạc nhìn về phía Gia Vệ.
Gia Vệ thấy vẻ kinh ngạc này trong mắt Tiền Nhạc Nhạc. Hắn cũng cảm thấy sửng sờ, tuy rằng hắn nhận biết Tiền Nhạc Nhạc mới được nửa ngày, thế nhưng nửa ngày thời gian này Gia Vệ dám xác định, từng cái biểu tình và mỗi một câu nói của Tiền Nhạc Nhạc đều là giả tạo, cũng không có thể hiện ra cảm xúc chân thực của bản thân.
Nhưng vẻ kinh ngạc trong ánh mắt cô ta lúc này lại là chân thật, Gia Vệ có thể nhìn ra.
Cũng không có tiếp tục kéo dài thời gian, Gia Vệ cũng không để cho Tiền Nhạc Nhạc nói với Trương Dung một lời tạm biệt, Tiền Nhạc Nhạc liền ly khai khỏi nhà Gia Vệ.
Không lâu sau đó, mẹ của Gia Vệ - Trương Dung bưng bát canh xương sườn hầm từ trong bếp đi ra, thấy chỉ có một mình Gia Vệ, nàng vội vã buông bát canh, nhìn về phía Gia Vệ đang ngồi trong phòng khách, lúc này mới hỏi:
- Cường Cường cùng Nhạc Nhạc đâu rồi?
Vừa mới hỏi xong, Trương Dung liền ngồi ở bên người Gia Vệ, kéo cánh tay Gia Vệ, nhỏ giọng hỏi:
- Nói ẹ nghe, con chừng nào mới đưa bạn gái về nhà tiếp đây?
Trong mắt Trương Dung tràn đầy sự vui mừng. rất rõ ràng đối với người con dâu tương lai này, bà phi thường hài lòng.
- Bạn gái gì, đó là bạn gái Cường Tử, là mẹ cứ nhận người ta làm con dâu đó chứ.
Gia Vệ sửng sốt, sau đó bịa thẳng ra một cái lý do cho có lệ.
- Bạn gái của Cường Cường?
Trên mặt Trương Dung xuất hiện một vẻ thất vọng, bất quá rất nhanh sau đó bộ dáng tươi cười lại đọng ở trên mặt, nói:
- Tốt, bạn gái của Cường cường này, rất tốt a, ta làm mẹ nuôi rất hài lòng, lúc nào con có thể mang đến ẹ một người con dâu như vậy, mẹ sẽ vô cùng hài lòng.
- Hì hì, mẹ, người yên tâm, con dâu mẹ khẳng định còn tốt hơn so với người này.
Gia Vệ âm thầm cười nói, tại vì trong lòng Gia Vệ, Tiền Nhạc Nhạc xác thực so với Liễu Tình còn kém nhiều lắm.
Trương Dung cười gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Cường Cường mang theo bạn gái của nó về nhà hả?
- Đúng vậy, dẫn về gặp mẹ nuôi trước đó, còn chưa có gặp mặt mẹ chồng chân chính đâu.
Gia Vệ cười nói, nghĩ thầm tí nữa Vương Cường tới nhà ăn canh phải bắt hắn không thể để lộ mới được.
- Đứa nhỏ này, cơm nước xong rồi đi cũng không muộn mà.
Trương Dung cười mắng, nàng nghĩ một lúc liền bưng bát canh xương hầm lên, nói:
- Con mau mang cái này cho Cường Cường đi, ngày hôm nay hắn dẫn bạn gái về nhà, mẹ nên làm cho hắn chút ít đồ ăn.
Gia Vệ cười tiếp nhận bát canh, cầm một cái bát lớn, đổ ra một nửa, nói:
- Nó ăn không nhiều như vậy đâu, một nửa là đủ rồi, con đưa xong sẽ trở lại ngay.
Nói xong, Gia Vệ lập tức bước ra ngoài.
Nhà của Vương Cường ngay phía trên nhà Gia Vệ, hai nhà bọn họ là tầng trên tầng dưới. Gia Vệ đi không đầy một lát liền từ trên tầng đi xuống, về đến nhà.
Gia Hồng Ngạo cũng đúng lúc này trở về, người một nhà bắt đầu ăn cơm chiều, trọng tâm câu chuyện trong bữa cơm tối, dĩ nhiên là sự tình bạn gái của Vương Cường.
Sáng sớm ngày thứ hai, mới tinh mơ Vương Cường đã gõ cửa phòng Gia Vệ, hai người cùng đi đến trường.
Mà suốt dọc đường, Vương Cường lại là nói thầm rất nhiều, như là chịu rất nhiều ủy khuất vậy.
- Được rồi, buổi trưa hôm nay tao mời mày ăn cơm để bồi thường ày, được chưa?
Đi tới cổng trường học, Gia Vệ trực tiếp đứng lại, xoay người trừng mắt nhìn Vương Cường nói.
- Tao mời mày ra tiệm ăn cơm, mày nói ẹ nuôi cùng ba mẹ tao sự thật được không?
Vương Cường cũng trừng mắt lại.
Ngày hôm qua Gia Vệ bảo Vương Cường đừng để lộ chuyện này ra. Vương Cường cũng đã đáp ứng, đáng lẽ là không có việc gì, ai biết được mẹ của Gia Vệ - Trương Dung buổi tối lại trực tiếp tới nhà của Vương Cường để hỏi cho rõ chuyện này.
Vì để không làm lộ, Vương Cường chỉ có thể ở trước mặt cha mẹ mình thừa nhận. Cha mẹ Vương Cường nhưng thật ra lại rất cao hứng, gần tốt nghiệp trung học rồi cũng nên có bạn gái đi là vừa, thế nhưng cả đêm hôm qua mẹ của Vương Cường lại nói suốt một buổi tối với Vương Cường. Dặn dò Vương Cường không nên vì yêu đương mà bỏ bê bài vở. Trước tiên phải cố gắng đạt thành tích thật cao trong kì thi vào trường đại học rồi hãy tính đến chuyện yêu đương.
- Không quan hệ với tao, Vương thúc Vương thẩm cũng không phải không biết con người mày. Trước đây mày cũng yêu qua mấy người con gái rồi, bọn họ cũng không phải không biết. Hai ngày nữa bọn họ sẽ quên ngay thôi.
Gia Vệ âm thầm cười, ôm bả vai Vương Cường nói.
- Nói thì đơn giản, chuyện trước kia, tao ngay cả nói cho bọn họ cũng chưa từng. Càng không phải nói đến chuyện mang về nhà, hiện tại lại ra thế này lại còn mang ra ẹ nuôi xem qua nữa chứ, ba mẹ tao cả ngày cứ bắt tao mang bạn gái về nhà chơi một chút, tao phải làm sao bây giờ?
Trợn mắt nhìn Gia Vệ, Vương Cường nói.
- Vậy thì mang về chứ sao nữa.
Gia Vệ hai tay chìa ra, nói:
- Cái tên Tiền Thiếu Suất kia chính là con nhà giàu có a. Tiền Nhạc Nhạc là chị gái của hắn, chắc chắn là con gái nhà giàu. Mày nếu như có thể đem Tiền Nhạc Nhạc thu vào trong tay, nửa đời sau của mày cũng chả cần phải cố gắng phấn đấu nữa.
- Thôi bỏ đi, ngay cả mày cũng làm không được, tao có thể đối phó được sao?
Vương Cường bĩu môi, nói:
- Nữ nhân như vậy, tao lại càng không dám trêu chọc. Mày cũng đừng kích tao, ngày nào đó ba mẹ tao hỏi mạnh quá, tao đành phải ăn ngay nói thật thôi.
- Mày nếu đã đỡ đòn thì cố hết sức đỡ đòn đi, tính mệnh hai anh em mình đều nằm trong tay mày cả đấy.
Gia Vệ trực tiếp ôm lấy Vương Cường, cả người treo ở trên người Vương Cường, bắt đầu chơi xấu.
Dọc đường trêu chọc lẫn nhau, thoáng cái hai người đã đi đến phòng học. Lúc này trong phòng còn chưa có ai đến, hai người liền cầm lấy cây chổi lau nhà bắt đầu quét dọn vệ sinh phòng học.
Ngày hôm nay không phải phiên hai người bọn họ trực nhật. Nhưng mà hôm nay hai người bọn họ nổi hứng muốn đem phòng học quét dọn thật sạch sẽ.
Bởi vì, ngày hôm nay thầy Trương chủ nhiệm lớp của bọn họ sẽ trở về. Yhứ hai đầu tuần Trương lão đầu đã ngồi xe lửa đi Hạ Môn, cuối cùng có tìm được hiệu trưởng Khâu Xương Minh hay không thì Gia Vệ bọn họ không biết được. Nhưng Gia Vệ cùng Vương Cường biết, thầy Trương là vì bọn họ, mấy ngày nay bôn ba vất vả khẳng định chịu không ít khổ cực.
Toàn lớp người nào cũng biết, thầy chủ nhiệm lớp của bọn họ có chứng say xe, bình thường căn bản sẽ không đi xa nhà, chuyến đi Hạ Môn lần này khẳng định tiêu hao của thầy nửa cái mạng.
- Không biết Trương lão đầu bây giờ đã trở về chưa, chúng ta còn phải kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp nữa, không biết thầy còn có thể đến làm giám thị hay không đây?
Vương Cường vừa quét dọn, vừa nói.
- Yên tâm đi, đến khi kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp. Trương lão đầu nhất định sẽ trở về. Cuối tuần này sẽ bắt đầu kì thi thử đầu tiên, Trương lão đầu cho dù là liều cái mạng già, cũng nhất định phải trở về.
Gia Vệ nói.
- Vậy thì đem phòng học quét dọn thật sạch sẽ đi, để cho Trương lão đầu sau khi trở về sẽ có một loại cảm giác như quay về nhà.
Vương Cường âm thầm cười nói.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp đi Hạ môn, chủ yếu là vì sự tình Vương Cường và Gia Vệ bị đuổi học. Những sự tình khác chỉ cần gọi điện thoại thông báo cho Khâu hiệu trưởng là đã có thể giải quyết, nhưng sự tình đuổi học Vương Cường cùng Gia Vệ nếu không có chứng cứ chân thực bày ở trước mặt Khâu hiệu trưởng, không phải là có thể giải quyết dễ dàng như vậy.
Cho nên thầy Trương chủ nhiệm lớp lần này đi Hạ môn, mang theo một ít chứng cứ cùng bài thi trắc nghiệm của Gia Vệ cùng Vương Cường để cho Khâu hiệu trưởng sớm một chút giải quyết chuyện này, khiến cho Gia Vệ cùng Vương Cường nhanh lên một chút quay trở lại trường học, nếu không sẽ không kịp cho kì thi đại học.