-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 40: Tự Cởi

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 40: Tự Cởi

Editor: Overdose
“Em có thể trốn, có điều mẹ Diệp còn đang nằm trong bệnh viện và anh trai đang làm việc trong tập đoàn HIC của em, e là không tốt số như vậy đâu.” Đằng Cận Tư lập tức hóa thân thành satan gian ác.
Đầu óc Lương Chân Chân có chút hồ đồ, anh ta lại có thể mang mẹ Diệp và anh trai ra uy hiếp mình? Ngón tay cô không kiềm chế được liền nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, từ đáy lòng cô dâng lên một mảng lạnh lẽo, chính vì sự bất lực của mình mà cảm thấy đau lòng.
Từ khi vừa ra đời, số mạng đã được tạo hóa sắp đặt, thật sự có lúc không thể chấp nhận được, giống như cánh tay lúc nào cũng chỉ dài tới bắp đùi mà thôi.
Đằng Cận Tư lẳng lặng nhìn nét mặt cô thay đổi, trong lòng biết những lời này đủ để cô nhìn thấy sự thật, hiểu được ai mới là Chúa tể ở thế giới này!
“Nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không động đến bọn họ, nếu không, em sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi mà cầu xin.”
“Anh muốn tôi làm gì mới có thể bỏ qua cho họ?” Lương Chân Chân ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng hỏi lại, nếu nghe lời anh mà đổi lại sự giải thoát cho cô, nói gì cô cũng làm theo.
Quả nhiên là rất coi trọng người đàn ông kia! Lại sẵn sàng nghe mình vì anh ta! Trong lòng Đằng Cận Tư nhất thời dâng lên một sự bực tức không nói nên lời, chỉ vào nơi phía dưới của mình, “Gieo gió gặt bão.”
Cái gì? Lương Chân Chân sững sờ nhìn anh, một tầng sương mù mờ mịt khó hiểu hiện lên trong mắt .
“Lại đây, liếm đi.” Khí phách của Đằng Cận Tư mười phần y hệt như một bậc quân vương, ánh mắt chim ưng sắc bén khiến Lương Chân Chân tự dưng rùng mình một cái.
Liếm. . . . . Liếm chỗ đó của anh ta?
Gương mặt trắng nõn của Lương Chân Chân thoáng cái đã đỏ bừng, mặc dù cô không phải hoàng hoa khuê nữ, nhưng đã lớn như vậy vẫn chưa từng nghiêm túc nói lời yêu bao giờ, ít nhất cũng phải đi theo trình tự đã chứ, chưa gì đã bỏ qua tất cả các bước.
Phá thân chính là bị OX trực tiếp rồi, khi đó tâm trạng của cô hết sức tồi tệ, chỉ trừ bị đau đến tê liệt căn bản cũng không có cảm giác gì nhiều, cho dù có cũng bị cô lãng quên luôn.
Vì vậy, nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô bé đơn thuần, đối với một thứ gì đó cô vẫn còn thẹn thùng lắm, nhất là nơi đó của người đàn ông, cô chưa từng thực sự nhìn thấy, bây giờ lại muốn cô. . . . .
Đằng Cận Tư rất hài lòng nhìn hai gò má cô từ từ ửng đỏ lên, vậy mà hai chân cứ như đóng đinh xuống sàn không chịu nhúc nhích, khiến anh không khỏi nổi cáu, cô bé đáng chết này lúc nào cũng thích kiểm tra độ nhẫn nại của anh!
Sớm muộn cũng có ngày anh treo ngược cô lên đánh ột trận ra hồn, để xem sau này cô có nghe lời hay không!
“Tôi. . . . . Anh. . . . .” Lương Chân Chân gấp đến độ nước mắt cũng muốn tuôn ra, sớm biết như vậy có nói gì cô cũng không đạp anh ta, lại còn gieo gió gặt bão,
~(>_<)
~ làm sao cô lại thê thảm như vậy chứ!
“Nhân cơ hội tâm tình tôi không tệ, mau tới đây, nếu không lại chọc giận tôi, anh trai cô chắc sẽ bị đuổi việc mất.” Đằng Cận Tư chợt cảm thấy rất thích uy hiếp cô, cảm giác này thực sự rất tốt.
Lương Chân Chân cố sức cắn môi, nước mắt đầy trong hốc mắt nhưng không rơi xuống, mỗi bước chân của cô giống như là giẫm trên gai nhọn, cảm giác sống không bằng chết.
“Tự cởi.” Đằng Cận Tư đùa bỡn nhìn cô bé đứng bên cạnh anh như cái túi trút giận, ánh mắt kia thật đúng là chỉ say đắm con nai nhỏ ấy, có điều cách gọi này không thể để tên họ Quan kia gọi được, tất cả của cô chỉ có thể là của anh mà thôi.

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 37: Nai Nhỏ, Cô Thật Đáng Yêu

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 37: Nai Nhỏ, Cô Thật Đáng Yêu

Editor: Overdose
Còn nữa, không phải nơi đó sẽ bị mình đá hỏng mất chứ?
Hình như đã yếu đi rồi. . . . .
Chao ôi! Nghĩ gì thế, đá hỏng luôn không phải tốt hơn sao? Sau này anh ta sẽ không thể đi hại con gái nhà lành nữa, mình nên vui mừng mới đúng chứ, nhưng mà, anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào?
Không phải là kiểu cung hình khủng khiếp thời cổ đại chứ? Nghĩ vậy, cả người cô run rẩy.
Đằng Cận Tư cố nén đau lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Nam Cung Thần đang lái xe, “Chạy tới biệt thự Lan Đình Uyển bằng tốc độ nhanh nhất, gọi điện cho Quan Hạo Lê, nói anh ta mười phút nữa có mặt ở đó!”
Nam Cung Thần cực kì buồn bực, giọng của ông chủ trở nên mỏng manh như vậy, còn bắt bác sĩ chạy tới trong mười phút, trời ạ! Chẳng lẽ anh ta chiến đấu đến mức khiến Lương tiểu thư hôn mê?
Quan Hạo Lê là bác sĩ riêng của Đằng Cận Tư, cũng là thần y của Đằng gia, từng có nhiều nghiên cứu nổi tiếng trong giới y học, các bệnh viện danh tiếng tranh nhau giành giật, cuối cùng lại bị Đằng lão phu nhân trả giá cao, thật ra cũng vì đời trước của hai nhà có chút quan hệ. (đợi tí phần sau sẽ nói tỉ mỉ hơn ⊙o⊙)
Lương Chân Chân yên lặng muốn đưa tay lấy cái quần bị ném xuống đất, lại bắt gặp ánh mắt rét lạnh của người nào đó, lập tức ngượng ngùng rút tay về, trong lòng vẫn có chút áy náy nho nhỏ.
Dù sao sắc mặt anh ta rất khó coi, hình như thật sự rất khổ sở, mồ hôi hột không ngừng chảy dài. . . . .
Mười phút sau, chiếc Cayenne màu đen vừa dừng hẳn trước cửa biệt thự Lan Đình Uyển, một chiếc Aston Martin màu xanh ngọc rất bắt mắt lập tức chạy tới.
Khi Nam Cung Thần mở cửa liền nhìn thấy sắc mặt ông chủ mình tái nhợt cùng co ro ngồi một bên với con nai nhỏ Lương Chân Chân thì kinh ngạc đến độ quên cả ngậm miệng lại, ai nói cho anh biết đi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Ông chủ, ngài. . . . .” Nam Cung Thần nhìn bộ dạng anh khom lưng khổ sở thì đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra vấn đề rồi, OMG!
Đằng Cận Tư liếc anh một cái, trầm giọng nói: “Mang cô ấy vào trong cho tôi!” Sau đó cố nhịn đau đi vào nhà.
Quan Hạo Lê đang xuống xe vừa khéo thấy một màn vừa rồi, chống cằm như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng anh, “A Tư sao vậy? Bước chân có vẻ kì quái.”
Nam Cung Thần cố nén cười, khép miệng nhỏ giọng nói: “Ông chủ, hình như bị thương.”
“Bị thương? A Tư nổi tiếng là Đông Phương Bất Bại mà lại bị thương sao?” Quan Hạo Lê lộ vẻ không tin, song, khi nhìn thấy cái đầu bù xù nhô ra từ trong xe thì liền dời lực chú ý.
“Lương tiểu thư, xin mời.” Nam Cung Thần lễ độ cười nói, trong lòng bội phục cô bé này đến cực điểm, quả nhiên là người từ sao Hỏa xuống! Có thể biến ông chủ kiên vững bất bại trở thành như vậy, quả là lợi hại! Rất lợi hại!
“Không phải cô ấy là người phụ nữ đã phá tấm thân trong trắng của A Tư đó chứ?” Quan Hạo Lê kinh ngạc đến há mồm, mặc dù đã nghe qua nhưng vẫn chưa được nhìn thấy, đúng là anh tò mò lắm lắm luôn! Quả nhiên rất thú vị!
“Bác sĩ Quan, tôi khuyên anh nên nhanh chóng đi vào thôi.” Nam Cung Thần tốt bụng nhắc nhở một người đàn ông tỏ vẻ cực kì hứng thú trước mặt người phụ nữ của ông chủ.
Lúc này Quan Hạo Lê mới nhấc chân đi, vừa được mấy bước liền xoay người lại cười híp mắt với Lương Chân Chân nói: “Nai nhỏ, cô thật đáng yêu.”

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 36: Chiến Đấu Kịch Liệt

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 36: Chiến Đấu Kịch Liệt

Editor: Overdose
Vì xe thắng gấp nên thân thể Đằng Cận Tư không tự chủ liền nghiêng về phía trước, Lương Chân Chân ngồi trên người anh hét “A!” một tiếng, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, cứ như vậy hai người càng dán chặt vào nhau hơn.
Điểm nguy hiểm chết người ở đây chính là, động tác to lớn này của Lương Chân Chân đã kéo cô trực tiếp áp sát nơi nóng bỏng đẫy đà phía trên vào người anh, hai người cùng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“Tôi. . . . .” Lương Chân Chân lúng túng đỏ mặt đến mang tai, vội vàng lui cái mông về phía sau, vừa lớn vừa cứng, thật đáng sợ!
Đằng Cận Tư hít thở có chút nặng nề, hai mắt sáng ngời khóa trên người cô bé trước mặt, vừa tiếp xúc thân mật đã làm nơi đó kích động muốn nhún nhảy, lúc này là tên đã lắp vào cung không thể không không bắn!
Anh đưa tay cởi quần bò của cô ra, đương nhiên Lương Chân Chân không chịu nghe theo, nếu cởi nữa nhất định cô sẽ bị giam giữ trên xe, hai chân ra sức giãy giụa, thân thể nhích dần ra hướng cửa xe, một chút cũng không chịu phối hợp.
“Đáng chết!” Đằng Cận Tư tức giận gầm nhẹ, cô không thể an phận một chút được sao?
Hai tay anh đọ sức với hai chân của Lương Chân Chân, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, ngay cả Nam Cung Thần ngồi phía trước lái xe cũng cảm thấy phía sau chấn động, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười bỉ ổi. Đúng là nụ cười bỉ ổi, cái này phải thêm một chút lực nữa mới được! Xem ra mình nên thắng xe thêm mấy lần nữa, để bọn họ trải nghiệm thêm mấy lần nghiêng ngả vui vẻ. (⊙o⊙)
Anh không hề biết, phía sau lại là một tình huống hoàn toàn khác.
Bởi vì không gian trong xe chật hẹp, thiếu chút nữa hai người vật lộn xoay vòng, trong lúc đánh nhau, quần dài của Lương Chân Chân bị kéo xuống tới đầu gối, nhìn thấy sắp bị kéo hết xuống, cô tức giận giơ chân phải đạp loạn xạ, nhưng cuối cùng vì sức lực khác xa nhau nên cô bị chế ngự.
Anh dùng sức kéo ống quần của cô xuống, cuối cùng xé toạc ra, đôi chân trắng nõn mịn màng của cô lập tức lộ ra. Vừa bị lột đồ ra, cô còn chưa kịp co chân lên liền bị Đằng Cận Tư nắm được hai chân, lạnh lùng liếc cô một cái, ám chỉ cô ngoan ngoãn ngồi yên đó, nếu không, đợi lát nữa xem cô có dễ chịu hay không.
Đang lúc Lương Chân Chân cảm thấy tuyệt vọng, trong đầu cô liền hiện lên một cảnh trong phim truyền hình, nữ chính dùng đầu gối đánh vào nơi đó của nam chính.
Trong đầu liền hé ra một suy nghĩ, nói gì thì nói cô cũng muốn thử một lần, dù sao cũng chạy không thoát, cứ thử xem biết đâu còn hi vọng, không thử thì chỉ còn cách đợi bị cường.
Khi Đằng Cận Tư cởi thắt lưng kim loại ra, lộ ra vật nào đó thẳng đứng bên trong quần lót màu đen khiến Lương Chân Chân hít một hơi lạnh, càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình. Cô hung hăng giơ chân đá một cái, sử dụng toàn bộ sức lực, chỉ muốn đá cho người nào đó tàn phế luôn càng tốt.
“Hự” Đằng Cận Tư đau đến mức hít một hơi lạnh thật sâu, con ngươi đen híp lại, lạnh buốt như sương, đúng là móng vuốt của con mèo hoang nhỏ, lại dám tấn công anh! Còn cố tình chọn nơi yếu nhất trên người anh!
Quả nhiên có mấy phần gan dạ sáng suốt!
Trong nháy mắt, vật nào đó bị kích thích vốn đang ngang tàng, ngay lập tức ngừng công kích, cơn đau rát truyền đến, mồ hôi lạnh trên trán đua nhau rơi xuống, sắc mặt anh hoàn toàn trắng bệch.
Lương Chân Chân núp ở một bên lén lút quan sát vẻ mặt anh mỗi lúc lại thay đổi, nhìn thấy từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trên mặt anh, trong lòng cực kì sung sướng, nhưng vui mừng qua đi chính là nỗi sợ ập đến, bởi vì ánh mắt anh ta vừa nhìn mình thật là khủng khiếp.
Còn nữa, không phải nơi đó sẽ bị mình đá hỏng mất chứ?

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 35: Cọ Sát Nguy Hiểm

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 35: Cọ Sát Nguy Hiểm

Editor: Overdose
“Ưm. . . . Buông. . . . . Ra. . . . . .” Lương Chân Chân giãy giụa cơ thể không chịu nghe theo, người đàn ông này hôn quá mãnh liệt làm cô không thể thở nổi.
“Không được nhúc nhích!” Đằng Cận Tư nổi giận quát, kể từ khi ăn sạch sẽ cô, ham muốn của anh so với trước kia tới nhanh hơn, chỉ cần nghĩ tới cô thì phía dưới liền có phản ứng, thật đúng là quái đản khiến anh buồn bực chết mất!
Lúc này, cái mông của cô cọ qua cọ lại trên đùi anh, nơi nào đó đã sớm kêu gào muốn xông ra, nhất định là đang kiểm tra độ nhẫn nại của anh.
Lương Chân Chân bị anh rống giận sợ đến mức im lặng, cô chỉ mặc quần áo mỏng manh nên lập tức cảm thấy một vật cứng rắn nổi cộm lên dưới thân mềm mại của mình, ngay sau đó cô ý thức được đó là vật gì vì đã từng có hai lần kinh nghiệm, cô càng hoảng sợ chỉ muốn cách xa anh hơn nữa.
Thế nhưng hành động của cô không những không giúp mình tránh đi, ngược lại càng ma sát khiến nơi đó càng thêm nóng rực, chất liệu quần mỏng manh ngăn cách dưới mông cô, cực kì nguy hiểm.
“Anh. . . . .” Lương Chân Chân sợ hãi muốn dựa vào phía sau, đây là trên xe mà, không lẽ anh ta muốn. . . . .
“Thấy không, nó bị em trêu chọc rồi. Chỉ muốn nhanh chóng lao ra ngoài, chẳng lẽ em không trả giá vì hành động của mình sao?” Giọng Đằng Cận Tư trầm thấp nói, giọng nói tràn đầy mùi vị say mê, đôi mắt bị tình dục làm nổi lên những tia máu tanh thô bạo, dường như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng cô vào bụng.
Tiếng vải vóc bị xé dứt khoát vang lên, “xoẹt”, áo Lương Chân Chân bị anh xé rách một mảng, cô hét lên “A!” một tiếng rồi vội vàng đưa tay ôm ngực, che đi nơi đẫy đà kia.
Chống đỡ bên trên không lo được phía dưới, tiếng khóa quần bị kéo lại vang lên làm cô vội vã đưa tay ngăn cản, cũng chính vì một chút thời gian đó mà áo lót đã bị tháo ra rồi.
“Ác ma! Khốn kiếp! Sắc lang!” Lương Chân Chân vừa khóc vừa mắng, hu hu. . . . . Cô không muốn bị cưỡng gian trên xe đâu!
Đằng Cận Tư nhìn bộ dạng nhỏ bé tội nghiệp muốn khóc của cô, chẳng hiểu sao tâm tình lại rất vui vẻ, nhất là khi cô xù lông mắng chửi người khác khiến anh cảm thấy rất thú vị.
Vì vậy ý định thuần phục con mèo hoang nhỏ là cô càng ngày càng mãnh liệt, nhất định phải làm!
Khóe miệng nâng lên một nụ cười tà mị, bàn tay sờ tấm lưng trần bóng loáng của cô, lưu luyến không muốn rút lại, cúi người cắn nụ anh đào trước ngực cô, một tay kia chặt chẽ giam cầm cô trong lòng mình.
“Ưm. . . . .” Lương Chân Chân nức nở vùng vẫy, nhưng sức lực cô quá yếu đuối, chỉ phí công vô ích.
Đằng Cận Tư đói khát mấy ngày nay, giờ phút này giống như một con ác thú cực kì hung hãn, mạnh mẽ cắn mút điên cuồng nơi mảnh mai mềm mại ấy, đến khi nơi ấy thấm nước sáng bóng, trở nên ướt át xinh đẹp.
Ngón tay anh dọc theo sống lưng bóng loáng hướng xuống, khẽ xoa nắn bắp đùi khiến người ta máu nóng sục sôi, nhẹ nhàng ấn, từ từ vân vê, giống như là vừa vuốt ve, vừa thưởng thức.
Anh di chuyển. Hành động lưu manh của anh khiến Lương Chân Chân xấu hổ hai má đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu theo khóe mắt chảy xuống, uất ức trong lòng dần dần tràn ra.
Thành phố C về đêm, mỹ lệ mà say đắm, những ánh đèn nê-ông vẫn lóng lánh ánh sáng chói mắt, ánh đèn làm nổi bật lên phong cách kiến trúc khác lạ của những tòa nhà giống như một thân thể to lớn uyển chuyển, chiếu sáng rực rỡ.
Đầu đường phía trước đột nhiên nhảy lên đèn đỏ, Nam Cung Thần vội vàng thắng xe gấp.
“A!”

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM Chương 34: Tôi Không Cần Anh

BÀ XÃ, ANH CHỈ THƯƠNG EM
Chương 34: Tôi Không Cần Anh

Editor: Overdose
“Không? Em không có tư cách nói không.” Đầu ngón tay lạnh như băng của Đằng Cận Tư nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cô, trông giống như đang vuốt ve một món hàng, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến lòng người rét lạnh.
Giờ phút này Lương Chân Chân giống như một con nai đang hoảng sợ, tròng mắt đen y hệt như xoáy nước, bộ dạng cắn môi run run vừa nhìn đã thấy thương, khiến người khác không đành lòng ức hiếp.
Nhưng Đằng Cận Tư lại cứ thích ức hiếp cô, ngón tay anh trượt xuống cánh môi mềm mại của cô, chọc cho cô càng run rẩy dữ dội hơn, cô nức nở vùng vẫy giãy chết lần cuối cùng. “Tôi. . . . . Tôi không muốn làm người của anh.”
Cô chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, loại đàn ông nguy hiểm bá đạo này cô trêu chọc không nổi, chỉ muốn tránh đi thật xa.
“Nâng tấm ngăn cách lên.” Giọng nói Đằng Cận Tư ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt.
Nam Cung Thần đang lái xe lập tức hiểu được ý của ông chủ, ngón trỏ ấn xuống một nút, giữa xe nâng lên một tấm kính mờ che chắn, vừa cách hình lại cách âm, quả nhiên là xe cao cấp, thiết bị rất đầy đủ.
Khụ. . . . . Khụ. . . . . Thật ra anh cũng mong đợi xảy ra điều gì đó! Trước đây ông chủ chưa bao giờ “động xe”, có lẽ hôm nay chuẩn bị muốn ăn mặn rồi, chương trình được truyền hình trực tiếp thế kia mà, đáng tiếc anh ăn no nên không có phúc được xem, aizzz. . . . . Thật đáng tiếc!
Lương Chân Chân cảm giác mình giống như một con dê con đợi bị làm thịt, căn bản không có đường lui nào rồi, chỉ đành cố nén nỗi sợ hãi trong lòng tiếp tục nói: “Người. . . . . Người như ông chủ lớn đây, chắc chắn bên cạnh không thiếu phụ nữ, anh đi tìm người khác không được sao? Tôi. . . . . Tôi chỉ là một nữ sinh rất bình thường, gương mặt không xinh đẹp, vóc người cũng tệ, anh. . . . .”
Lời còn chưa nói xong liền bị Đằng Cận Tư kéo lại trước ngực anh, cơ hồ hai người đang dán chặt vào nhau, hơi thở phà vào mặt đối phương, cảm giác ngưa ngứa, hơi tê dại.
“Tôi, lặp, lại, một, lần, nữa, tôi, chỉ, muốn, em!” Giọng nói lạnh như băng mà ngang ngược khiến tâm hồn người ta rét buốt.
Lương Chân Chân kinh ngạc thầm nghĩ: người đàn ông này nhất định là bị trúng tà! Tại sao lại chăm chú nhìn mình không tha? Rõ ràng trên đời này những người phụ nữ xinh đẹp hơn cô nhiều không đếm xuể, là do mắt của anh ta có vấn đề hay tại mình quá xui xẻo?
Sau này cô mới hiểu rõ chân tướng, bừng tỉnh hiểu ra: đúng là mình quá xui xẻo! Đêm đó ôm chân ai không ôm, còn cố tình ôm chân anh ta, cả đời nhất định dây dưa không dứt.
“Tôi không muốn anh!” Lương Chân Chân căng thẳng đến độ muốn rơi nước mắt, có thể cho cô nói một câu công bằng hay không!
Đằng Cận Tư nổi giận, nâng cằm cô hung hăng hôn lên, cô bé đang chết! Luôn làm trái lời anh, không dạy dỗ cô có mấy ngày mà đã muốn tạo phản rồi!
“Ưm. . . . .” Lương Chân Chân vùng vẫy kịch liệt, hai tay đánh đấm loạn xạ muốn phản kháng, nhưng quả đấm nhỏ đó đối với Đằng Cận Tư luyện võ từ bé mà nói, chính là mèo con gãi ngứa, ngược lại còn có chút đùa giỡn mập mờ.
Anh gặm mút mãnh liệt chiếm đoạt, khiến cô cảm giác như mình sắp mất đi hơi thở, vừa định há miệng hít thở lại bị đầu lưỡi người nào đó tiến quân thần tốc, đánh mất một mảnh lãnh thổ cuối cùng.
“Oa. . . .”
Quả nhiên cô ngọt ngào như anh nghĩ, cứ thế làm người ta mê mẩn, trong người Đằng Cận Tư có một sự gấp gáp không thể đợi được nữa, bàn tay dần trượt vào bên trong áo len mỏng manh của cô.