-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.4 - Chương 183: Sự Dây Dứt Bất Ngờ

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.4 - Chương 183: Sự Dây Dứt Bất Ngờ

Nụ cười của Kỷ Đông Nham không tốt đẹp chút nào. Khi ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe, rọi lên mặt anh ta, hàm răng nhỏ cũng sáng trắng lên: “Hai bọn anh cho dù là cá sấu thì cùng lắm cũng chỉ là con cá sấu thua rỗng túi thôi, còn con tôm nhỏ đã thắng tiền này không phải định quỵt đấy chứ? Đã nói trước là ai thắng sẽ mời cơm mà.”
“Hai anh cố tình phải không?”
“Trời đất chứng giám, bọn anh đều bỏ tiền túi của mình ra, thua cũng đau đớn lắm.” Kỷ Đông Nham bày ra gương mặt tổn thương.
Tố Diệp nhìn anh ta rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn, lập tức oán thán: “Thôi được rồi, được rồi! Lái xe đi! Mời hai anh ăn quà vặt!”
“Quà vặt?” Kỷ Đông Nham khó tin: “Cả tối nay anh ôm bụng đói đợi mỗi bữa cơm này đấy, em định chăm anh bằng quà vặt ư? Không được! Sơn hào hải vị không được thiếu.”
“Tổng cộng tôi thua đi thắng lại được chưa tới hai vạn, anh muốn ăn sơn hào hải vị? Không thấy thất đức à?” Giọng nói của Tố Diệp lại lanh lảnh.
“Chưa tới hai vạn?” Kỷ Đông Nham nhìn cô nghi ngờ: “Cô ấy đi theo anh mà, anh biết rõ.”
Niên Bách Ngạn thờ ơ: “Không rõ!”
Kỷ Đông Nham nghiến răng: “Cấu kết với nhau phải không? Được! Tôi tự tìm!” Dứt lời nhân lúc mọi người không để ý, anh ta kéo chiếc túi của Tố Diệp lại, bắt đầu lục tung lên. Tố Diệp sốt sắng vội giật lấy nhưng anh ta giữ chặt không buông. Kết quả những tờ tiền xanh đỏ bên trong rơi hết cả ra ngoài. Gương mặt Tố Diệp bỗng chốc ngượng ngập.
“Tôm nhỏ à! Em thắng không ít đâu.” Kỷ Đông Nham cầm một xấp tiền trên tay, khinh thường: “Còn nói chưa tới hai vạn, định lừa ai!”
Tố Diệp tức giận túm lấy túi của mình, rồi cướp luôn cả tiền về, phẫn nộ nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Hai anh, một người là gian thương, một người là đạo tặc còn có thiên lý không?”
Niên Bách Ngạn nghe xong quyết định phá vỡ sự im lặng, giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ cười: “Bọn anh thua phải chấp nhận. Em là người thắng cũng phải giữ lời hứa mới được chứ.”
Tố Diệp nghe xong, hận nghiến răng ken két.
Thực tế là Kỷ Đông Nham thua thê thảm nhất nhưng ăn tích cực nhất.
Nhà hàng xa hoa nhất Cape Town với những đầu bếp hàng đầu thế giới. Một bàn ăn thịnh soạn, rượu vang đẳng cấp tới từ Stellenbosch. Cả một nhà hàng rộng lớn như vậy được bao trọn, trước sau có mười mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục chờ đón tiếp. Hoành tráng như vậy không giống tiếp đón người bình thường. Kỷ Đông Nham ăn rất ngon miệng, còn Tố Diệp thì thấp tha thấp thỏm.
Cô hằn học gỡ một cái càng cua ra, thịt cua bị Tố Diệp nhai rau ráu. Cô nhìn chằm chằm cái điệu bộ ăn uống thỏa thuê của Kỷ Đông Nham. Thế này nào có phải mang hai ba vạn đi ăn? E là chút tiền cô thắng cũng chẳng đủ trả.
Nghĩ tới đây, cô lại nhìn về phía Niên Bách Ngạn, mong là anh có thần giao cách cảm, cho dù chỉ quay đầu nhìn cô một cái thôi, như thế cô cũng có thể truyền đạt ý muốn cứu giúp. Vậy mà Niên Bách Ngạn vẫn đang ung dung nhàn nhã, dường như không để tâm tới suy nghĩ của cô. Mặc dù anh không ăn như hổ vồ giống Kỷ Đông Nham nhưng cũng rất thoải mái.
Tố Diệp không thể nhịn nổi nữa. Sau khi uống một hớp rượu vang xong liền đặt mạnh chiếc ly xuống mặt bàn. Người phục vụ bên cạnh đang định bước tới rót rượu cho cô bỗng bị cô ngăn lại. Vì họ cứ lại gần là cô lại cảm thấy khoản phí 30% như đang đập vào mặt mình. Họ thì nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, cô thì ăn trong nỗi khiếp đảm lo sợ.
“Hai anh đúng là quá đáng rồi đấy, sao có thể để con gái tốn tiền chứ?”
Kỷ Đông Nham đang mải ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ giơ một ngón tay ra huơ huơ trước mặt cô: “Tin anh đi! Đổi lại nếu anh là người thắng, anh mời hai người đi ăn cả ngày luôn, có một bữa tối là đã suy nghĩ tới tâm trạng của em rồi đấy.”
“Kỷ Đông Nham! Kiếp trước anh làm ma đói đầu thai sao? Sao ăn lắm vậy?” Tố Diệp bực tức nói.
Lúc này Kỷ Đông Nham mới ngước lên, nở nụ cười đầy quyến rũ: “Rượu ngon, món ngon, người đẹp ở đây, tâm trạng… tự khắc vui.”
“Hừ, lại còn dẫn cả văn cổ nữa.” Tố Diệp nhướng mày.
Niên Bách Ngạn buông đũa xuống, nhìn Kỷ Đông Nham, từ tốn nói: “Ăn lắm như vậy mà vẫn không bịt được miệng của cậu vào.”
“Tôn chỉ của tôi là ăn được cứ ăn, uống được cứ uống.” Kỷ Đông Nham không màng tới lời Niên Bách Ngạn, nhàn nhã cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Sống là phải vui vẻ hết mình. Niên Bách Ngạn! Anh chẳng bao giờ hiểu đạo lý này cả.”
“Tùy tiện… chưa chắc đã đạo lý sinh tồn đâu.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn cũng cầm ly rượu đặt lên miệng.
Kỷ Đông Nham bất ngờ chặn ly rượu của anh lại: “Vậy thì cứ làm theo nguyên tắc của anh đi, ít nhất rượu vang này thôi đi chứ hả?”
Niên Bách Ngạn nhíu mày, đặt ly rượu xuống: “Chuyện của tôi chưa đến lượt cậu quan tâm.”
“Anh đừng có tưởng bở! Tôi chỉ sợ anh lại giống lần trước nửa đêm nửa hôm còn tới làm phiền bác sỹ. Giờ đang ở Nam Phi, tôi không muốn tới bệnh viện với anh đâu đấy.” Kỷ Đông Nham uể oải lắc lắc ly rượu trong tay, thấy nét mặt khó hiểu của Tố Diệp, anh ta cười: “Em không biết à? Anh nghe nói lần trước ở Nội Mông anh ta uống nhiều đến nỗi bệnh cũ tái phát, còn bắt Hứa Đồng mời bác sỹ từ ngàn dặm xa xôi tới khám cho anh ta đấy.”
Bàn tay Tố Diệp chợt khựng lại.
Niên Bách Ngạn bên cạnh vẫn ung dung, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Đông Nham đã nghiêm nghị đi vài phần: “Tai mắt của cậu đúng là có ở khắp nơi nhỉ?”
“Có câu nói thế nào nhỉ? Năng lực của anh sẽ quyết định đối thủ của anh. Đấu với anh, tôi cũng phải một chín một mười mới được.”
Sau đó hai người họ nói gì Tố Diệp không nghe được nữa. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn chuyện Niên Bách Ngạn phát bệnh ở Nội Mông, ký ức nhanh chóng dừng lại ở buổi tối đó tại Ordos.
Tối đó, đúng là anh đã uống không ít, để đỡ rượu cho cô.
Sau đó đúng là anh đã ra ngoài.
Trái tim Tố Diệp co thắt lại. Cô biết rõ căn bệnh cũ đó là gì. Chẳng trách hôm sau tỉnh dậy cô không nhìn thấy anh. Cô ngước lên nhìn gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn, nhất thời chỉ muốn ôm chặt lấy anh.
Cô không thể cảm nhận được sự đau đớn của anh khi phát bệnh nhưng có thể hiểu được cảm giác cô đơn khi đi khám bệnh một mình. Cô bắt đầu tự trách mình ghê gớm. Cảm giác day dứt ấy như cơn lũ nhấn chìm cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm đó Hứa Đồng bất ngờ tới Nội Mông. Khi đó cô không hỏi, bây giờ nghĩ lại đúng là nực cười. Cô và Niên Bách Ngạn đến Ordos sớm hơn Hứa Đồng một ngày, tại sao cô ấy lại biết rõ chuyện tối hôm đó như vậy, chắc chắn là có lý do. Nếu lúc đó cô hỏi kỹ thêm, có lẽ sẽ biết thật ra tối đó Niên Bách Ngạn đi khám bệnh.
Niên Bách Ngạn quay đầu sang nhìn gương mặt áy náy của cô, mỉm cười: “Đừng nghe Kỷ Đông Nham luyên thuyên, không nặng vậy đâu.”
Như vậy chỉ càng khiến Tố Diệp thêm hổ thẹn.
Kỷ Đông Nham ở bên hờ hững nói: “Niên Bách Ngạn! Ngày nào anh thất bại thì chết cũng chưa muộn, giờ vẫn phải sống cho thật tốt.”
“Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chết sau cậu.” Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.
Tố Diệp nhìn hai người họ, bất giác nhớ tới câu nói khi trước của Kỷ Đông Nham. Khi đó cô không hiểu tại sao hai người họ cứ phải đấu qua đấu lại. Kỷ Đông Nham nói với cô, khi tình bạn trong quá khứ không còn nữa, anh ta và Niên Bách Ngạn chỉ có thể dùng cách thức tấn công đối phương trần trụi nhất để chứng minh sự tồn tại của mình. Cô bỗng thấy cảm động, mặc dù nhắc về tình bạn trước kia, họ luôn nói năng thận trọng nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm giữa họ đã từng sâu đậm đến mức nào.
Tình cảm của người đàn ông có lẽ không quấn quýt như người phụ nữ, nhưng vững chắc kiên định, nhất là trong tình bạn. Cho dù đã cắt đứt, cái bóng đó vẫn không thể xua tan, vì thế chỉ có thể dùng cách tổn thương lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau để nhắc mình nhớ về ngày xa xưa ấy.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.4 - Chương 175: Ngày Nào Cũng Ghen

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.4 - Chương 175: Ngày Nào Cũng Ghen

Kết quả, cuộc “đại chiến” không thể tránh khỏi đầu tiên đã bùng nổ. Nói chính xác là những cảm xúc đè nén quá lâu giữa những người phụ nữ cuối cùng đã bộc phát theo hình thức chiến tranh, liên quan tới Tố Diệp và Bella.
Niên Bách Ngạn vào phòng, họp bàn cùng một số quản lý cấp cao của trung tâm, Tố Diệp đợi anh trong phòng làm việc. Cô đang nằm bò trên sofa, nhàm chán lật xem mấy tờ tạp chí thì cánh cửa bị đẩy ra, đối diện là một gương mặt oán hận thấy rõ. Ngẩng đầu lên, trước mắt cô là đôi mắt xanh lam đầy phẫn nộ của Bella. Cô thấy rất kỳ lạ. Niên Bách Ngạn đang họp, Bella làm trợ lý lẽ nào không phải có mặt sao?
Đang mải suy nghĩ thì Bella đã lên tiếng, dáng vẻ như tới tận nơi hỏi tội. Cô ta chỉ vào mặt Tố Diệp: “Cô có ý đồ gì? Cô chỉ mong anh Niên đuổi việc tôi có phải không?”
Tố Diệp không khỏi cảm thấy lạ lùng, nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với cô ta, uể oải nói: “Đúng là tôi ghét cái điệu bộ lượn lờ qua lại, giả bộ tình tứ của cô trước mặt anh ấy. Nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay để anh ấy đuổi việc một cách tay đắc lực không khác gì Hứa Đồng là cô.”
“Thế nên cô đã nghĩ ra mấy trò hèn hạ để “chơi” tôi phải không?” Bella vô cùng bực tức.
Tố Diệp thấy cô ta có vẻ không giống như vô cớ sinh sự, lại thấy nét mặt cô ta có phần thảm hại, tò mò hỏi: “Cô bị cướp tiền hay bị cướp sắc?”
“Người đàn bà đáng ghét!” Bella đùng đùng xông tới, chỉ vào mặt cô: “Đừng có ở đó giả vờ vô tội…”
Tố Diệp liền gạt tay cô ta ra, nhướng mày: “Mẹ cô không dạy cô khi nói chuyện mà chỉ tay vào mặt người khác là hành vi bất lịch sự sao?”
“Cô…”
Bella đang định tiếp tục quát mắng, thì cửa phòng bật mở. Niên Bách Ngạn họp xong quay về văn phòng, theo sau còn có một vị quản lý đi theo báo cáo công việc. Sau khi bước vào, nhìn thấy cảnh ấy, Niên Bách Ngạn sững sờ giây lát, sau khi dừng bước một lát thì nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Niên!” Còn chưa đợi Tố Diệp lên tiếng, Bella đã ra tay trước giành lợi thế, xông tới trước mặt Niên Bách Ngạn, giọng nghẹn ngào: “Cô ta khóa trái cửa nhốt tôi trong nhà vệ sinh, tôi hét khản cổ mới có người đi qua thả tôi ra ngoài.”
Niên Bách Ngạn kinh ngạc.
Tố Diệp nghe xong lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt mới dừng lại nói: “Cô bị khóa trái trong nhà vệ sinh sao? Chết cười mất thôi! Là vị thiên thần đại tỷ nào bỗng mở mắt hay có người qua đường thấy chuyện bất bình thay trời hành đạo vậy?”
“Anh Niên, anh thấy chưa! Cô ta phải căm ghét tôi đến mức nào mới làm ra mấy chuyện đó.” Bella tức đến sắp bùng nổ, lòng đầy căm phẫn.
Tố Diệp vẫn cười không ngớt.
Niên Bách Ngạn khó xử, đi tới trước, ấn mạnh tay lên bờ vai đan rung cả lên vì cười của Tố Diệp, thấp giọng hỏi một câu: “Là em làm sao?”
Tố Diệp cười đến đau cả hai bên sườn, xua tay lên trước mặt Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng không tiếp tục hỏi nữa, quay đầu nhìn Bella: “Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, nếu đã không tổn hại gì thì bỏ qua đi.”
“Anh Niên, cô ta đang nói dối.” Bella vẫn không chịu buông tha: “Lúc tôi ở trong vệ sinh đã nghe thấy tiếng cô ta đi vào, ngoài cô ta ra còn ai làm vậy nữa.”
“Này! Nữ đạo sỹ! Nhà vệ sinh là nhà cô à? Hay chỉ cho phép một mình cô sử dụng? Cô đã nghe câu chuyện “Nghi ngờ hàng xóm ăn cắp rìu”* của Trung Quốc chưa? Tôi thấy cô ngay từ đầu đã không ưa tôi thế nên có chút chuyện cỏn con là nghĩ ngay tới tôi. Rảnh rỗi như thế thì cô nên ngồi vắt tay lên trán nghĩ xem mình còn đắc tội với ai nữa không.” Hôm nay Bella búi mái tóc vàng của mình sau gáy, trông đúng là gọn gàng hơn rất nhiều. Nhưng trong mắt Tố Diệp cái đầu đó của cô ta chẳng khác gì nữ đạo sỹ cả.
*Câu chuyện “Nghi ngờ hàng xóm ăn cắp rìu”: Trước đây có một người nhà quê đánh mất chiếc rìu của mình liền nghi ngờ là con trai của hàng xóm ăn trộm, thế nên bất kỳ hành vi nào của người hàng xóm cũng đáng nghi. Có một ngày, ông ta bỗng tìm lại được chiếc rìu của mình lại bắt đầu cảm thấy bất kỳ hành vi nào của cậu ta lại không giống ăn cắp nữa. Câu chuyện nói rằng: Đừng dễ dàng nghi ngờ người khác, nhất định phải có đủ bằng chứng, cũng không được trông mặt bắt hình dong, cảm giác không phải lúc nào cũng đúng.
Bella đương nhiên không hiểu hàm ý phía sau cách xưng hô đó của cô. Cô ta cắn chặt môi, tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Niên Bách Ngạn rất hiếm khi rơi vào tình huống này. Trong nước, nhân viên của anh chưa bao giờ dám than vãn gì trước mặt anh. Dù bất mãn, cũng sẽ có Hứa Đồng ra mặt giải quyết. Nhưng việc quản lý ở nước ngoài vẫn phải phù hợp với hình thức ở đây. Người Trung Quốc có quan niệm đẳng cấp tuyệt đối. Giữa cấp trên và cấp dưới luôn là sự khách khí, không bao giờ vượt quyền. Nhưng quan niệm này ở nước ngoài lại rất yếu. Bọn họ thích làm theo kiểu hợp tác hơn. Kiểu suy nghĩ này không chỉ thể hiện trong công ty, mà ở ngay trường học.
Sự thông minh chín chắn của Hứa Đồng là tác phong làm việc cố hữu của người Trung Quốc. Bella cũng giỏi giang, nhanh nhẹn, nhưng khi gặp phải vấn đề gì hoặc tâm trạng bất mãn, cô ta sẽ phản ứng trực tiếp với Niên Bách Ngạn. Có những lúc vì những ý kiến bất đồng trong công việc, họ cũng sẽ lớn tiếng. Đây là thói quen chỉ quan tâm tới công việc không quan tâm tới người của người nước ngoài. Thế nên lúc này, Bella phẫn nộ chỉ trích hành vi của Tố Diệp ngay trước mặt Niên Bách Ngạn, hoàn toàn không vì hai người họ thân thiết mà nhượng bộ.
“Cô phải xin lỗi tôi!” Bella hét lớn, thở hồng hộc vì tức giận.
“Xin lỗi?” Tố Diệp làm như vừa nghe thấy một câu chuyện khôi hài nhất trên đời, cô nhướng mày khoa trương: “Xin lỗi nhé! Tôi không có thói quen ấy.”
“Cô làm sai thì phải xin lỗi tôi.”
“Chuyện cô bị nhốt vào nhà vệ sinh ư?” Tố Diệp cười nhạo: “Nữ đạo sỹ à! Đúng là tôi rất khó chịu về cô, nên đã nhốt cô vào đó đấy, thì đã sao? Có bản lĩnh thì cô cứ đi mà kiện.”
“Cô, cô…” Bella tức giận đến run người.
Đúng lúc Niên Bách Ngạn đang phát đau đầu vì hai người phụ nữ này, nhân viên quét dọn đi vào. Bà ấy nghe thấy nội dung cuộc cãi vã nên mới vội vàng gõ cửa vào, rồi lập tức xin lỗi với vẻ mặt ngượng ngập: “Xin lỗi cô Bella! Tôi không biết là cô ở trong nhà vệ sinh, thật ra cửa là do tôi không cẩn thận khóa vào…”
Bella hoảng hốt.
Tố Diệp thì nhún vai, ngồi xuống sofa: “Mới đó mà sự việc đã được làm sáng tỏ rồi, đúng là nhạt nhẽo.”
“Thành thật xin lỗi, gây phiền phức ọi người rồi.” Người nhân viên cúi đầu kính cẩn.
Sau khi bảo người nhân viên ra ngoài, Niên Bách Ngạn nói với Bella: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cô mau về làm việc đi.”
Bella hằn học nhìn Tố Diệp. Tố Diệp cũng lườm cô ta, nói: “Xin lỗi nhé! Lần này để cô tuột mất cơ hội làm lớn chuyện. Lần sau đi, tôi nhất định sẽ hợp tác với cô, nhốt cô vào nhà vệ sinh để cô phát huy sở trường, thế nào?”
“Thần kinh!” Bella lẩm bẩm chửi rủa, nhưng vướng Niên Bách Ngạn có mặt ở đây và nhân viên vệ sinh cũng đã chủ động thừa nhận, cô ta cũng không thể làm gì nữa, nén giận quay người rời đi.
Niên Bách Ngạn cũng bảo người quản lý nãy giờ đứng xem trò náo nhiệt ra ngoài. Khi phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ, anh nhìn Tố Diệp, không nói gì thêm, quay người đi về phía bàn làm việc, đặt tập tài liệu trong tay xuống. Tố Diệp vươn vai, rồi đứng dậy, ôm chặt lấy Niên Bách Ngạn từ phía sau: “Niên Bách Ngạn, em đói rồi! Đưa em đi ăn cơm đi. Anh họp hai tiếng đồng hồ thì em cũng đợi từng ấy thời gian. Nể tình em kiên nhẫn chờ đợi, anh phải mời em ăn một bữa thịnh soạn đấy.”
Niên Bách Ngạn không quay lại, im lặng đứng nguyên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Đi nào! Em nghe nói ở Cape Town có không ít món ăn ngon đâu. Đừng có keo kiệt! Hôm nay em nhất định phải ăn no căng bụng.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười, rồi buông tay, quay người định cầm lấy túi xách.
Cánh tay cô bị Niên Bách Ngạn giữ lại, sau đó anh hơi kéo mạnh cô vào lòng. Động tác bất ngờ khiến cô lảo đảo, mũi đập vào ngực anh, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa trào ra.
“Niên Bách Ngạn…”
“Lần sau em có nhốt Bella vào nhà vệ sinh không?” Anh bất ngờ hỏi.
Tố Diệp nhìn anh, có phần khó hiểu, một lát sau cô nhíu mày: “Em chỉ nói chơi vậy thôi mà, anh tưởng thật à?”
“Liệu em có vì anh mà làm vậy không?” Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp mắt.
Ngữ điệu của anh rất kỳ lạ khiến Tố Diệp cảm thấy nghi hoặc. Cô đối mặt với anh rất lâu mới bật cười, xua xua tay trước mặt anh: “Niên Bách Ngạn! Anh làm sao vậy?”
Niên Bách Ngạn không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí có thể nói gương mặt anh bình thản đến đáng sợ. Mắt anh cứ nhìn cô chằm chằm, chưa rời đi giây phút nào. Đúng vào lúc Tố Diệp đang suy đoán đủ mọi thứ về suy nghĩ của anh, anh chợt siết chặt lấy cô, cúi đầu bá đạo hôn lên đôi môi cô, gần như cạy răng cô ra một cách ngang ngược, chiếm lấy hương thơm đó.
Tố Diệp chẳng hiểu anh có chuyện gì, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn bất ngờ của anh. Cánh tay cô bị anh khóa chặt, không thể động đậy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình sắp đứt rời vì nụ hôn ấy, chỉ biết phát ra những tiếng kháng nghị từ mũi, nhưng nó chỉ càng khiến anh tìm tòi sâu hơn.
Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, gương mặt vẫn vùi bên tai cô, hơi thở nóng rực cùng giọng nói trầm thấp cùng đi vào tai cô. Anh hỏi: “Anh ta đã từng làm vậy với em chưa, hử?”
Cơ thể Tố Diệp chợt đờ ra, cằm bị mấy sợi râu mới mọc của anh cọ vào đau rát, nhưng cũng chẳng khắc cốt ghi tâm bằng câu hỏi của anh. Cô nhớ anh đã từng một lần hỏi câu này. Lúc đó, cô hoàn toàn không để ý. Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi một câu hoàn chỉnh: “Tưởng Bân… đã từng ôm em, hôn em như vậy hay chưa?”
Tố Diệp ngơ ngẩn, chẳng hiểu sao đang yên đang lành anh lại bất ngờ nhắc tới Tưởng Bân.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, như đang đợi câu trả lời của cô. Tố Diệp cảm thấy câu hỏi này có phần khó hiểu, đến cả động tác vừa rồi của anh nữa, mím môi nói: “Em đã kể với anh chuyện giữa em và anh ấy rồi mà.” Tưởng Bân mang lại cho cô cảm giác an toàn vô tận, sự thoải mái đó sớm đã vượt qua tình cảm nam nữ từ lâu.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần buông lỏng hơn một chút, đến cả sự nghiêm nghị trên gương mặt cũng tan ra không ít. Anh đưa tay vuốt ve gò má cô, rồi lại kéo cô vào lòng, thở dài nặng nề trên đỉnh đầu cô: “Diệp Diệp! Em thuộc về anh, biết không?”
Mặc dù Tố Diệp không biết lý do anh nhắc tới Tưởng Bân nhưng vì lời tuyên bố ấy, một niềm vui sướng và hạnh phúc chợt dâng trên trong lòng. Cô gật đầu mạnh mẽ trong lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô yêu anh, yêu sâu sắc người đàn ông này, dù biết rằng con đường tương lai sẽ vô cùng gian nan cô cũng không sợ, chỉ vì một lời hứa: “Mọi việc cứ để anh lo”.
Còn nữa, cô là của anh, chính anh cũng đã nói vậy.
Hai người cứ ôm nhau như thế, vài phút sau cô mới ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Anh hy vọng em khóa Bella trong nhà vệ sinh chỉ vì ghen tuông ư?”
Niên Bách Ngạn cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần quá đáng, anh cười: “Em quá yên lặng ngược lại sẽ khiến anh không biết làm sao.”
“Em có nên lo lắng thay cho nhân viên của anh không đây?” Làm gì có người sếp nào thế này?
“Đương nhiên, hành động thật thì thôi đi, anh chỉ thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của em.” Niên Bách Ngạn thành thật nói.
Cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu ra, hai tay nhiệt tình vòng ra sau cổ anh, dựa vào người anh như một con rái cá: “Sự thật là từ sau khi ở bên anh, hầu như ngày nào em cũng ghen.”
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, không kiềm chế được nụ hôn của mình. Lần này nó trở nên triền miên dịu dàng, ngập tràn tình cảm…

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.4 - Chương 167: Ai To Gan Hơn Ai?

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.4 - Chương 167: Ai To Gan Hơn Ai?

Lần này Niên Bách Ngạn để mặc cánh tay cô càn rỡ giữa eo anh. Hai tay anh vẫn nắm chặt vô lăng, lái xe một cách chắc chắn. Mấy lời to gan xằng bậy đó của cô dường như không hề ảnh hưởng chút nào tới anh. Đèn đường hai bên lúc sáng lúc tối. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chắn gió, chiếu vào trong khoang xe khi tỏ khi mờ, chạm khắc gương mặt vốn đã rất có nét của anh càng thêm rõ ràng góc cạnh.
Tố Diệp tưởng rằng anh sẽ có phản ứng gì đó với lời cô nói. Ít nhất thì sẽ một lần nữa răn đe cô không được làm loạn. Nhưng không, ánh mắt anh cứ nhìn thẳng về phía trước một cách bình tĩnh như thế, biểu cảm không một chút thay đổi. Nghĩ một lúc cô lại nói: “Chuyện kiểm tra anh thật sự không thể trách em. Cái cô trợ lý Bella đó của anh rõ ràng là đang đối phó với em. Cầm cái máy quét trong tay cũng chỉ làm cho có lệ. Nếu lúc đó cô ấy nghiêm túc một chút, quét cả vào hai bắp chân của người đàn ông đó thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy xảy ra rồi. Hại em mất công kiểm tra lần nữa.”
Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn giữ im lặng.
Tố Diệp cắn chặt môi, nhíu mày nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của anh. Người đàn ông này sao khó chiều thế này? Mặn ngọt đều không thích à!
“Niên Bách Ngạn! Anh không quan tâm tới em phải không?”
Anh đánh tay lái, chiếc xe rẽ sang phải, xuyên qua khu đồ thị phồn hoa.
“Thật sự mặc kệ em đấy à?” Tố Diệp nhướng mày nhìn anh, những ý nghĩ sâu xa lại tự nhiên nảy sinh.
Niên Bách Ngạn hơi quay mặt sang, đôi mắt sâu hình như khẽ lướt qua cô một chút. Khóe môi bình thản, không giận cũng không cười, rồi sau đó lại nhìn về phía trước. Tố Diệp thì nhào vào lòng anh như một con báo nhỏ, vai cọ vào cánh tay anh, cười xấu xa: “Em không tin anh có thể im lặng mãi.” Dứt lời cô giơ tay lên. Những ngón tay thanh mảnh men theo gò má anh dần dần trượt xuống, chạm vào yết hầu gợi cảm, rồi khi tới cổ áo, tay cô bạo dạn cởi mấy cái cúc. Thân hình mềm mại như một con rắn dính sát bên cạnh anh, bàn tay lần theo nơi cúc áo để hở, luồn vào trong.
Dưới lòng bàn tay là cơ bắp vạm vỡ và từng đường rãnh rõ ràng của người đàn ông.
“Tổng giám đốc Niên! Lồng ngực anh rắn chắc quá!” Cô cố tình kéo giọng mình thật nũng nịu, ánh mắt mê hoặc như một chú mèo con.
Bờ môi Niên Bách Ngạn khẽ động đậy, yết hầu di chuyển lên xuống.
Màn đêm vừa buông mà đường phố ở đây gần như đã hoàn toàn trống trải, xe cộ cực ít. Đây cũng là nguyên nhân Tố Diệp dám bạo gan trên đùa. Đương nhiên, cô một lòng tập trung vào việc chọc ghẹo Niên Bách Ngạn mà hoàn toàn không để ý rằng những tòa nhà ngoài cửa xe mỗi lúc một thưa thớt, cũng không phát hiện ra thế giới bên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng.
Tố Diệp là một cô gái rất gan dạ. Trước giờ cô đều đam mê những trò chơi mạo hiểm, càng kích thích càng nhiệt huyết. Thế nên, khi Niên Bách Ngạn trở thành đối tượng kích động nhất trong mắt cô cũng như phải khiến cô vắt óc để chinh phục, thì sự nhiệt tình của cô không khác gì leo lên một đỉnh ới.
Bàn tay cô trượt dần xuống, nở nụ cười quyến rũ, cởi thắt lưng của anh, rồi chầm chậm kéo khóa quần của anh xuống…
Cách một lớp vải mềm mại, lòng bàn tay cô lại bị bỏng rát vì nhiệt độ hừng hực ấy. Từ tận đáy lòng vốn dâng tràn cảm giác xấu hổ và ngập ngừng, nhưng lại không ngăn nổi khát khao muốn khám phá. Thế là, ngón tay cô dễ dàng chạm vào từng đường nét của anh.
Một thứ ngang ngược nằm giữa hai chân.
Sớm đã bộc phát kích thước vĩ đại.
Như một con quái thú sắp sổ lồng, tràn đầy sức mạnh nguy hiểm nguyên thủy của người đàn ông.
Cổ họng Niên Bách Ngạn rõ ràng lại chuyển động một cái. Tố Diệp nhìn rất rõ, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất tự hào. Cô thích chọc ghẹo anh. Một người đàn ông bình tĩnh kiếm chề như vậy có thể bị cô chọc đến mất đi lý trí, cũng coi như chứng minh được sức hấp dẫn của cô. Cô càng sát lại gần anh hơn, ngực cô khẽ chạm vào cánh tay đang cầm vô lăng của anh.
Bàn tay dịu dàng lại tiếp tục mạnh dạn hơn nữa, từ từ kéo vách chắn cuối cùng xuống.
Con rồng lớn khí thế bừng bừng giây tiếp theo đã được hiện diện, ngẩng cao đầu.
“Tổng giám đốc Niên! Anh lớn thật!” Câu nói này vừa là trêu chọc vừa sự cảm thán chân thành từ tận đáy lòng. Cô thích nó, chẳng muốn che giấu thêm một chút nào. Cô nhẹ nhàng nắm lấy, cảm nhận nhiệt độ và sức mạnh của nó trong lòng bàn tay mình.
Niên Bách Ngạn cho xe đi chậm lại, đưa một tay ra khoác lấy vai cô. Ánh mắt nhìn về phía trước trở nên u tối, bàn tay đè mạnh lên vai cô. Lúc anh cất lời, thanh âm rõ ràng đã hơi khàn: “Em đúng là đồ tiểu yêu!”
“Cuối cùng cũng chịu mở lời vàng ngọc rồi.” Tố Diệp xích lại, khẽ thì thầm bên tai anh như một làn gió thoảng. Bàn tay đùa nghịch càng lúc càng không yên phận. Cô cúi xuống nhìn nó. Những đường gân xanh nổi lên vô cùng mạnh mẽ. Cái bụng nhỏ đã bắt đầu ấm lên, còn hơi tê dại. Cảm giác này giao hòa cùng nhiệt độ nơi bàn tay, chấn động từng khớp xương của cô.
Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy tay cô hơi lạnh. Khi cô nắm lấy nó, bụng anh liền thắt lại. Cảm giác mềm mại quá mức khiến cơ thể anh mềm nhũn. Lúc từng đầu ngón tay mát lạnh lướt qua, không những không thể khiến anh hạ nhiệt mà ngược lại càng khiến trái tim anh kêu gào muốn được bộc phát nguồn sức mạnh đang lớn lên không một chút kiêng dè.
Đêm khuya.
Con đường càng trở lên yên tĩnh.
Chiếc xe công vụ xa hoa đi dưới ánh đèn đường mơ hồ giống như một chú cá im lặng bơi dưới lòng biển sâu. Nếu có người đi qua, nhất định sẽ nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang vững vàng lái xe. Nhưng nếu nhìn kỹ chút nữa sẽ nhận ra có một cô gái quần áo xộc xệch, dựa bên cạnh, làm những hành động to gan, đầy mê hoặc.
“Anh yêu! Mấy tình nhân đó của anh có phải yêu nó lắm không?”
Một tay Niên Bách Ngạn nắm chặt vô lăng, một tay khẽ vuốt ve gương mặt cô. Ánh mắt mặc dù vẫn nhìn về đằng trước nhưng giọng nói đã khàn khàn. Trong đêm tối tĩnh mịch thế này, giọng anh vô cùng bùi tai, hấp dẫn: “Một mình em thích nó là đủ rồi.”
“Em không tin!” Tố Diệp thích anh như vậy. Cởi bỏ vẻ nghiêm nghị ban ngày, anh buổi tối có một chút gian tà, quyến rũ: “Cô trợ lý của anh chưa từng làm thế này ư? Bella ấy!”
“Cô ta không dám!” Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ cong lên.
Tố Diệp cười: “Thế còn Bạch Băng? Cô ta chưa bao giờ trêu đùa anh như vậy sao?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn trầm xuống: “Trừ phi cô ta không muốn được đầu tư nữa.”
“Vậy những người phụ nữ khác thì sao?” Tố Diệp nhìn gương mặt anh, nhất là đôi môi hơi cong lên ấy. Cô chỉ muốn nhào tới cắn một cái. Vẻ đẹp trai của người đàn ông này đúng là hại người.
Niên Bách Ngạn chuyển hướng bằng một tay. Chiếc xe trôi vào một khu không người. Anh thấp giọng đáp: “Chẳng người phụ nữ nào ở trước mặt anh dám to gan như em cả.”
Tố Diệp mím môi cười. Nhìn dáng vẻ quần áo không nghiêm chỉnh của anh vô cùng khôi hài. Cô xấu xa, giúp anh chỉnh đốn lại rồi nói: “Thế thì em cũng phải bớt phóng túng một chút để còn giữ lại chút hình tượng tốt.” Đầu tiên là châm lửa sau đó quay người bỏ chạy chính là tác phong của cô.
“Giờ em mới bớt phóng túng, còn kịp không?” Anh bất ngờ nói một câu.
Tố Diệp không hiểu ý của anh.
Xe lại dừng lại đúng lúc này, “cạch” một cái, tất cả cửa được khóa lại.
Tố Diệp thấy anh dừng xe, hơi sững sờ một chút. Sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài. Lúc này cô mới hoảng hốt nhận ra đây không phải đường về khách sạn. Bên ngoài gần như vắng ngắt, thấp thoáng mới nhìn thấy một tòa nhà ở rất xa. Dưới bóng đêm và ánh trăng, từng tòa nhà tựa như những bóng ma. Xung quanh rất yên tĩnh, không có bóng người cũng không có xe cộ qua lại.
“Niên Bách Ngạn! Đây là đâu vậy? Chẳng phải chúng ta về khách sạn sao?” Nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài, cô bắt đầu thấy sợ hãi.
Niên Bách Ngạn không trả lời cô. Anh thẳng thừng tắt máy, nghiêng người dựa vào ghế, nhìn cô như cười như không. Đôi mắt ấy sâu thẳm như một con sói, thưởng thức cảnh tượng trước mắt không một chút che giấu.
Tố Diệp rợn người, cố gắng áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Một lúc sau cô mới quay lại nhìn Niên Bách Ngạn: “Đây rốt cuộc là đâu?”
“Khu thành cũ!” Niên Bách Ngạn chầm chậm nói ra ba chữ.
Nhưng lại khiến trái tim Tố Diệp chấn động đến nỗi vỡ tan nát!
“Khu… Khu thành cũ?!” Ngay sau đó, thanh âm chói tai của cô suýt nữa thì bật tung cả khoang xe ra. Cô trừng mắt, nắm lấy vạt áo anh: “Anh mau lái xe đi! Khu thành cũ loạn lắm, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Xảy ra chuyện? Sao lúc nãy anh lái xe không thấy em sợ vậy, hử?” Nói rồi, Niên Bách Ngạn xích người lại. Bóng hình cao lớn bao trùm lấy đỉnh đầu cô, bờ môi mỏng áp sát khuôn mặt cô, bàn tay phủ lên người cô bắt đầu thiếu nghiêm túc.
“Bách Ngạn! Em… Em chỉ đùa với anh thôi mà…” Tố Diệp nuốt nước bọt, hai tay chống lên ngực anh: “Chúng ta mau đi đi! Em nói thật đấy, đừng đùa nữa!”
Cô đã tận mắt chứng kiến cảnh cướp bóc giết chóc trên khu thành cũ này. Sau đó trên đường cùng Niên Bách Ngạn tới khu mỏ cô mới được biết, người da vàng ở đây, nhất là ở khu vực này đều khiến người ta chú ý như một thỏi vàng. Trong mắt người da đen, người da vàng ở đây đại diện cho tiền bạc.
“Diệp Diệp! Anh không đùa cợt với em.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, giơ tay soi dấu vấn tay. Ghế xe bắt đầu chầm chậm ngả ra. Anh cũng theo đó đè lên người Tố Diệp. Anh kéo một cái, bờ vai cô đã lộ ra dưới mắt.
Dưới ánh sáng mờ mờ, dục vọng trong đôi mắt anh vô cùng rõ ràng. Không giống như sự lý trí trầm ổn thường ngày, anh giờ như một quái thú tham lam chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng.
Tố Diệp biết anh muốn cái gì. Cô càng cảm thấy kinh hoàng hơn. Cô nhìn ra ngoài cửa xe rồi lại nhìn anh, đưa tay chặn bờ môi anh lại: “Anh điên rồi sao? Em… Em không muốn ở đây! Em muốn về khách sạn.”
“Sợ ư? Chẳng phải trước giờ em vẫn thích kích thích sao?” Niên Bách Ngạn cởi hẳn quần áo của cô ra, mê đắm nhìn người con gái trong lòng mình. Làn da trắng trẻo, cái miệng hồng chúm chím, cái cổ trắng muốt như thiên nga, xương quai xanh làm nổi bật lên vẻ dịu dàng và yếu đuối của người con gái. Bầu ngực đầy đặn và hấp dẫn. Cô như một mỹ nhân ngư đã bị người ta cắt mất chiếc đuôi, biến thành đôi chân. Đôi chân ấy thon dài trắng sáng, co quắp lại càng khiến Niên Bách Ngạn say đắm.
Anh kéo tay cô ra, đan mười đầu ngón tay lại, đặt lên đỉnh đầu. Anh áp mặt xuống, hôn lên bờ môi cô, khẽ thì thầm: “Yên tâm đi! Ở đây vào giờ này, lát nữa cho dù em có hét khản cổ cũng không sao!”
“Sẽ có người đi qua…” Tố Diệp thật sự sợ hãi. Cô dù có lớn gan đến mức nào cũng không chịu nổi cảnh tượng có người ngã gục xuống đất vì bị bắn, có mê hoặc thế nào chẳng qua cũng chỉ học hỏi mấy bộ phim người lớn, giỏi lắm cũng là kẻ gà mờ. Vừa rồi chẳng qua cô chỉ đùa anh một chút thôi, cô không ngờ anh lại lái xe vào đây, thậm chí anh còn muốn ở trên xe…
“Tính năng của xe có thể bảo đảm cho em được an toàn.” Niên Bách Ngạn vừa cười vừa tháo nốt tấm chắn cuối cùng trên người cô. Ngón tay từ eo cô chầm chậm di chuyển lên, khi phủ xuống ngực thì đột ngột gia tăng sức mạnh. Cô thở dốc, còn anh thì chặn hơi thở của cô lại, cánh tay chắc khỏe gần như muốn đưa cô vào trong người mình.
“Niên Bách Ngạn…” Thấy anh định làm thật, Tố Diệp run lên, thanh âm phát ra cũng run rẩy.
“Cởi cúc áo cho anh.” Niên Bách Ngạn khẽ ra lệnh bên tai cô. Bờ môi mỏng trượt dần từ vành tai cô đi xuống, rồi lan tới tận ngực cô, nhiệt tình như lửa…

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.4 - Chương 166: Người Chết Vì Lợi Ích

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.4 - Chương 166: Người Chết Vì Lợi Ích

Sự thật chứng minh vui quá có thể sẽ hóa buồn, mà một người quá đắc ý thường không giữ được tiền bạc. Giống như Tố Diệp, sau khi cô biết mình đã có được một viên kim cương thô màu xanh lam, sướng đến nỗi chảy cả nước mũi. Nhân lúc Niên Bách Ngạn đi theo dõi việc tiến hành thu thập một lượt kim cương thô mới, cô mang viên kim cương thô đã trở thành báu vật quý giá có một trên đời trong mắt mình, ra ngắm dưới ánh nắng một lúc lâu. Đã cất đi nhưng lại không yên tâm phải lôi ra xem lần nữa.
Kết quả, nó đã không cánh mà bay.
Tố Diệp sắp phát điên lên rồi, suy nghĩ đầu tiên của cô là phải gọi cho Niên Bách Ngạn. Ai ngờ di động của anh mãi vẫn không ai bắt máy, chắc chắn là do sóng bên đó yếu. Thế là cô đành ngồi yên chỗ cũ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ lại cẩn thận những người đi qua cô trong khoảng thời gian này.
Tất cả đều là người da đen, trông ai cũng giống nhau.
Tố Diệp đau khổ vò đầu bứt tai. Kim cương để trong túi, nhất định là bị người ta lấy trộm mất, trong khu mỏ này có trộm! Nghĩ vậy cô bỗng đứng bật dậy, nhưng bất ngờ đâm sầm vào một ai đó phía sau lưng, kèm theo đó một tiếng hét đau đớn vang lên: “Chân tôi!”
Quay đầu lại cô liền nhìn thấy gương mặt méo xệch của Bella.
Tố Diệp vội vàng rút chân lại. Sự xuất hiện của Bella, không còn nghi ngờ gì, chính là cứu tinh của cô. Cô giữ chặt cô ta lại: “Cô tới đúng lúc lắm. Viên kim cương của tôi bị mất rồi, mau bắt trộm giúp tôi đi!”
“Viên kim cương của cô?” Bella nãy giờ vẫn thấy tức tối, cười khẩy: “Đây là mỏ kim cương của tập đoàn Tinh Thạch, những viên kim cương được làm ra đều thuộc về nhà họ Diệp, liên quan tới cô sao?”
Tố Diệp cố gắng kìm nén cơn giận. Để có thể tìm lại viên kim cương cô đành cố nhịn vậy, ngữ khí cũng trở nên sốt ruột: “Xin lỗi cô, tôi mang họ Diệp đây.”
Bella bất ngờ.
“Có cần xác nhận lại với Niên Bách Ngạn không? Hay là cô muốn anh ấy trừ luôn có tiền thưởng năm sau của cô?” Khi đối mặt với việc tiền bạc bị mất và người phụ nữ đã quen coi cô là tình địch, Tố Diệp một lần nữa phải phát huy triệt để bản tính đanh đá của mình, cũng đồng thời dẫn ra cái tên Niên Bách Ngạn để cậy quyền cậy thế một cách hèn nhát.
Quả nhiên, một chữ họ Diệp và tên anh đã khiến ngọn lửa hung hăng của Bella bỗng chốc dịu đi không ít. Có thể nhận ra trong ánh mắt cô ta còn sự giận dữ nhưng nghĩ tới nội dung mà Tố Diệp nói, đành nhíu mày nói: “Cho dù cô muốn tìm, trong mỏ nhiều người như vậy tôi cũng chẳng thể giúp cô được.”
“Đơn giản thôi!” Tố Diệp thấy cô ta đã mềm mỏng thì cũng không làm khó nữa: “Muốn ra vào trung tâm lựa quặng phải được kiểm tra thân phận, còn vào trung tâm thu thập lại càng phải quét người một lượt từ trên xuống dưới. Tôi chỉ cần kiểm tra những người năm phút trước đã ra vào trung tâm thu thập là được rồi. Kẻ ăn trộm kim cương có lẽ vẫn còn ở trong đó, vì ở đây phải nửa tiếng mới mở cửa cho nhân viên một lần.”
“Cô quan sát tỉ mỉ đấy nhỉ!” Bella khẽ hừ một tiếng: “Tôi chỉ có thể bảo đảm có thể giúp cô kiểm tra một lần, nhưng không dám chắc sẽ tìm lại được viên kim cương.”
“Không chừng đôi mắt của tôi còn chuẩn xác hơn máy móc của cô đấy.” Tố Diệp nói, lòng như lửa đốt.
Bella không hiểu.
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, mau làm theo đi!”
Bella lườm cô. Mặc dù không tình nguyện nhưng cô ta vẫn triệu tập những nhân viên mười phút trước đã ra vào trung tâm thu thập. Tổng cộng có mười mấy người, sôi nổi xếp thành một hàng dài. Trừ lác đác vài người phụ nữ ra, còn lại đều là đàn ông. Tố Diệp nhìn đã thấy chóng cả mặt. Ai cũng da đen răng trắng, cô thực sự không thể phân biệt được tướng mạo.
Bella đích thân cầm máy quét kiểm tra trong tay, nhìn Tố Diệp: “Cô chắc chắn là cô muốn “tiền trảm hậu tấu”?”
“Hết cách thôi! Điện thoại của Niên Bách Ngạn không có tín hiệu.” Tố Diệp lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhìn thẳng vào Bella, không một chút khách khí: “Hay là cô nhất định phải đợi anh ấy về, để viên kim cương của tôi có cơ hội bị chuyển đi nơi khác?”
Bella cũng biết chuyện cô tìm được một viên kim cương xanh lam, đương nhiên không dám thờ ơ, đành phải quay lại hét to một câu với mười mấy người: “Xếp hàng vào! Từng người một đi về phía tôi!”
Trong số đó có những người oán thán, thì thà thì thầm.
Tố Diệp chẳng quan tâm. Cô cầm một cái ghế ra, ngồi dưới nắng, cùng kiểm tra. Bella không vừa ý: “Cô không tin tưởng tôi?”
“Tôi chỉ lo cô mềm lòng, dù sao họ đều là người cô thuê về.”
Bella tức nghiến răng nghiến lợi, đành kiểm tra theo thứ tự.
Tố Diệp uể oải, khoanh chân ngồi lên ghế, ngậm một cọng cỏ trong miệng. Dưới ánh nắng, đôi mắt cô trở nên sắc bén, giống như tia gamma lần lượt lướt qua từng người đi qua máy kiểm tra. Gương mặt đen thui của họ làm mắt cô đau nhức.
“Để tìm cho cô viên kim cương mà làm to chuyện lên thế này, nếu vẫn không tìm được, cô tự giải thích với anh Niên đi.” Bella vừa thao tác máy quét vừa phẫn nộ nói: “Cô phải biết mỗi giây mỗi phút ở mỏ đều rất quý giá!”
“Yên tâm! Anh ấy không nỡ mắng tôi đâu.” Tố Diệp nhai cọng cỏ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng người da đen.
Bella sau khi nghe xong, đương nhiên cảm thấy bực bội, nhưng cũng chẳng biết nói gì thêm.
Từng giây từng phút trôi qua, mười mấy người cũng gần như đã thực hiện xong chu trình kiểm tra. Khi nhìn thấy chỉ còn lại hai người, Bella lại châm chọc: “Tôi thấy chắc là cô không cẩn thận làm mất rồi.”
Tố Diệp không nói gì, ánh mắt không rời khỏi một trong hai người đó.
Đó là một người đàn ông cao to, lực lưỡng, vóc dáng khoảng một mét chín, để đầu trọc, những múi cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như thành lũy. Anh ta không mặc áo, cánh tay có vết săm, tai hơi dài. Phía dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi. Đây là mấy đặc điểm chính Tố Diệp nhắm vào.
Sau khi anh ta đi qua khỏi máy kiểm tra, Tố Diệp lười biếng cất lời: “Đứng lại!”
Người đàn ông đó dừng bước, quay đầu, do dự nhìn cô.
Bella không hiểu, thấp giọng nói: “Máy không kiểm tra ra anh ta giấu kim cương, cô còn muốn làm gì nữa?”
Tố Diệp mặc kệ lời cảnh cáo của Bella. Cô đi thẳng tới trước mặt người da đen đó, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hi, người anh em! Có nhìn thấy viên kim cương xanh đó của tôi không? Không lớn lắm, chỉ bằng hạt đậu thôi.”
Người da đen nhìn cô rồi lắc đầu.
“Không nhìn thấy à?” Tố Diệp lại hỏi.
Người da đen vẫn lắc đầu.
Tố Diệp cười: “Anh không hiểu tiếng Anh hay là không nhìn thấy?”
“Tôi thật sự không nhìn thấy.” Anh ta lên tiếng đáp lại.
Bella nhân lúc đó, kiểm tra nốt người còn lại, thấy không có việc gì bèn vội vã bước tới: “Không chừng đúng là cô đánh mất rồi.”
“Anh không ngại bị khám người chứ?” Tố Diệp nhìn người da đen, cười nhạt.
Anh ta sững sờ.
Ngay sau đó, Bella kéo cô sang một bên: “Cô điên rồi sao? Khám người? Cô làm vậy là vi phạm nhân quyền!”
“Nhân quyền? Lúc ăn trộm đồ sao không nghĩ tới nhân quyền vậy?” Tố Diệp vẫn khẽ cười.
Bella hạ thấp giọng nói: “Cô phải biết rõ, cô chỉ đang nghi ngờ, không có bằng chứng xác thực.”
“Thế nên tôi nhất định phải tìm ra chứng cứ.”
“Cô không có tư cách khám người!”
“Bella! Cô cũng phải nhớ rõ, đây là châu Phi chứ không phải châu Mỹ. Ở đây mỗi ngày đều xảy ra cướp bóc và phân biệt chủng tộc. Nhân quyền? Đáng bao nhiêu tiền?” Tố Diệp khẽ híp mắt lại, nụ cười tắt trên môi: “Hay là… cô thật sự sợ rằng anh ta bị khám ra thứ gì đó khiến cô mất hết thể diện? Dù sao đây cũng là người cô tuyển.”
“Tôi… Tôi chỉ cảm thấy hành động của cô quá hoang đường.” Bella trợn trừng mắt nhìn cô.
“Có hoang đường hay không phải lục soát mới biết được.” Ánh mắt cô rất nhạy bén, nhất là những lúc mất tiền. Từ lúc Bella bắt đầu kiểm tra cô đã nhìn chăm chú mỗi một gương mặt. Người vô tội đương nhiên nét mặt sẽ ngỡ ngàng cũng cảm thấy vô cùng phiền phức. Nhưng những người chột dạ thì nhất định sẽ để lộ sơ hở.
Khi người đàn ông đó vừa thành công bước qua máy kiểm tra, cô phát hiện ra anh ta đã khẽ thở phào. Đó là một thanh âm phát ra sau khi phải thấp thỏm một thời gian dài. Cô nhìn rất chính xác, người này chắc chắn có vấn đề.
Ban đầu đúng là cô không dám chắc chắn, sau đó lại hỏi thêm anh ta một số câu, phát hiện khi trả lời ánh mắt anh ta luôn mập mờ. Cô nghi ngờ anh ta nói dối. Cô làm tư vấn tâm lý lâu như vậy rồi, muốn biết ai nói dối hay nói thật dễ như trở bàn tay, trừ phi người này có khả năng che giấu xuất sắc. Người trước mặt chẳng qua chỉ là một người bình thường, rất nhiều phản ứng đều không qua sữa chữa, càng giúp cô quan sát dễ dàng.
Dĩ nhiên Bella chắn trước mặt không để cô lục soát. Tâm tư của cô ta cũng dễ hiểu thôi. Dù gì họ cũng là những nhân viên do cô ta tuyển chọn, một khi thật sự phát hiện được gì, cô ta phải báo cáo với Niên Bách Ngạn thế nào? Thêm việc cô ta vốn đã rất ghét Tố Diệp, đương nhiên sẽ phản cảm với hành động của cô.
Hai người còn đang giằng co, đúng lúc Niên Bách Ngạn cùng mấy người phụ trách mỏ đi vào khu thu thập, nhìn thấy bên này ồn ào bên bước tới, chau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Những người này tại sao không đi làm việc?”
Bella lập tức báo cáo: “Anh Niên! Cô ấy nói viên kim cương của mình bị mất, nhất quyết đòi khám người.”
Niên Bách Ngạn kinh ngạc quay đầu về phía Tố Diệp.
Tố Diệp trừng mắt với Bella. Đồ vô liêm sỉ! Dám lược bớt quá trình cô ta kiểm tra sai sót, chụp cho cô cái mũ lớn như vậy. Tiếc là cô Bella này nhầm to rồi, Tố Diệp này trước nay chưa bao giờ là người thích gánh tội cho kẻ khác. Cô cười khẩy: “Cô sai rồi! Tôi vốn không định khám người anh ta.”
Bella ngẩn người.
“Tôi thấy vóc người anh ta vạm vỡ, muốn giở trò lưu manh một chút, có được không?” Nụ cười lạnh của Tố Diệp cứ thế lan tới tận đáy mắt. Nói xong câu ấy cũng chẳng đợi Bella có hiểu hay không, cô đi tới, tụt quần của người da đen ra trước mặt tất cả mọi người!
Anh ta cũng không thể ngờ lại có cô gái đột ngột bước tới tụt quần mình, nhất thời không đề phòng, quần đã rời khỏi cơ thể, rơi xuống tận mắt cá chân. Đã tụt thì tụt cho chót, cô kéo luôn cả quần lót của anh ta xuống.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Bao gồm cả Niên Bách Ngạn.
Người da đen còn chưa kịp hét lên, Tố Diệp đã tháo viên kim cương dính trên cẳng chân anh ta ra, híp mắt nói: “Đây là cái gì?”
Gương mặt Bella bất chợt tái nhợt!
Người đàn ông đờ người ra, có lẽ nét mặt cũng trắng bệch rồi, nhưng vì da quá đen nên nhìn không ra, chỉ thấy ánh mắt anh ta bắt đầu sợ hãi. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Những người phụ nữ khác quay đầu tránh mắt, chỉ có Tố Diệp, ngắm anh ta từ trên xuống dưới, chép miệng tiếc nuối: “Đang yên đang lành sao lại ăn cắp ăn trộm chứ?”
Nét mặt Niên Bách Ngạn trở nên rất khó coi. Anh quay đầu, không biết nói câu gì đó với một trong số những người phụ trách. Người đó gật đầu, lấy bộ đàm ra, có lẽ là gọi nhân viên bảo vệ tới, sau đó bước tới hét lên với người da đen: “Đi theo tôi!”
Người da đen từ từ kéo quần lên, nhưng rồi bất ngờ đẩy người phụ trách ra, quay đầu định chạy trốn.
Tố Diệp đứng gần nhất, chạy tới trước giơ chân ra. Anh ta bất ngờ vì giữa đường lại có một “Trình Giảo Kim” xuất hiện ngáng chân, cả người lảo đảo, xiêu vẹo. Thấy tốc độ anh ta đã chậm đi, Tố Diệp bèn giơ tay nắm mạnh lấy bả vai anh ta, định quật ngã. Ai ngờ sức cô yếu, anh ta thì lực lưỡng, nên mới giữ chặt được vai là đã thở không ra hơi. Nếu đổi lại là người khác chắc đã ngã văng ra xa rồi, nhưng người da đen này ngoài việc kêu ầm lên đau đớn thì cơ thể vẫn chắc chắn như núi.
Tố Diệp thầm nhủ thấy không ổn, vừa đang định đổi chiêu thức khác thì người đàn ông đó đã phản kích, một cái tát vung về phía mặt cô, bàn tay to đáng sợ như một con tinh tinh.
Tố Diệp mở to mắt, nhất thời không kịp rút tay ra đánh lại, chỉ biết giương mắt nhìn cái tát đó dính vào má mình. Da đầu cũng nổi cơn đau đớn, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Bỗng có người xông tới, ôm chặt lấy cô, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của người da đen.
Mọi người xung quanh chạy tan tác như chim.
Lúc này Tố Diệp mới mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là yết hầu của Niên Bách Ngạn, rồi lại thấy anh đang kẹp chặt tay người đàn ông kia. Gân xanh ở mu bàn tay nổi rõ. Không khó nhận ra anh đang bực, sức mạnh bỏ ra không hề nhỏ, ít nhất khiến anh ta không còn khả năng phản kích.
Bảo vệ vội vàng tới hiện trường, bắt anh ta lại.
Niên Bách Ngạn ôm Tố Diệp, lạnh lùng nhìn Bella: “Ghi tên người này lại, không bao giờ thuê nữa!”
“Vâng thưa anh Niên…” Bella bị dọa tới nỗi hai chân run rẩy.
Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, Niên Bách Ngạn mới nhìn cô, thần thái nghiêm nghị còn chưa tan hết, nhưng lại hỏi với vẻ khó xử: “Em có bị thương không?”
Tố Diệp nhìn anh, nửa ngày mới thốt lên một câu: “Kỷ Đông Nham biết karatedo, còn anh biết cái gì?”
“Gặp phải người phụ nữ như em, đàn ông còn cần biết cái gì sao?” Niên Bách Ngạn chỉ cần nhớ tới hành động vừa rồi của cô là vừa lo lắng vừa tức giận lại buồn cười: “Em giỏi nhỉ! Sức lực của mình đến đâu còn không biết? Còn muốn tay không bắt người da đen đó?”
“Rõ ràng Tố Khải đã bị chiêu đó của em đánh cho tơi bời hoa lá mà.” Tố Diệp nhíu mày.
“Tố Khải là Tố Khải. Với lại, em đánh Tố Khải, cậu ấy dám mạnh tay với em sao?” Niên Bách Ngạn nói rồi, lại vò mạnh đầu cô: “Đúng là không thể yên tâm về em được!”
“Này! Chẳng qua là em không được tập luyện thôi, biết chưa?” Tố Diệp đánh mạnh vào người anh: “Đừng quên em từng cứu anh một mạng.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Rốt cuộc anh cũng nhìn ra rồi!”
“Nhìn ra cái gì vậy?”
Anh chầm chậm nói: “Chim chết vì thức ăn, người chết vì lợi ích.”
Tố Diệp nghẹn lời.
Sau khi trở về Johannesburg, Niên Bách Ngạn ra lệnh cho tài xế về trước còn anh đích thân lái xe về khách sạn. Tố Diệp ngồi trên ghế lái phụ, nhìn thấy Niên Bách Ngạn lái xe vừa nhanh vừa chắc chắn, bất giác thốt lên: “Anh còn quen dùng vô lăng bằng tay phải à? Em ngồi bên trái còn chẳng quen.”
Niên Bách Ngạn tập trung nhìn về phía trước, chầm chậm nói: “Ở Nam Phi mọi người đều lái xe bên trái. Quen dùng vô lăng tay phải thì mỗi lần tới đây sẽ không phải làm phiền người khác.”
Thấy anh nói chuyện cũng không nhìn mình, Tố Diệp cười hì hì, dựa vào anh: “Anh vẫn còn giận đấy à?”
Niên Bách Ngạn im lặng.
Tố Diệp cười vô tư: “Anh không hẹp hòi đến vậy chứ? Đàn ông đàn ang làm gì có chuyện nói giận là giận chứ?”
Anh vẫn bơ cô.
Tố Diệp thấy vậy cũng không buồn bực. Con người cô đảo đảo, cố nhịn cười, bất thình lình giơ tay nắm lấy “bạn nhỏ” nào đó. Niên Bách Ngạn đang lái xe, không nghĩ cô lại lớn mật đến vậy. Sống lưng anh cứng đờ, anh giơ tay kéo tay cô ra: “Anh đang lái xe, đừng nghịch ngợm!”
“Ai nghịch ngợm?” Tố Diệp dứt tay ra. Ngón tay cô lại bắt đầu hí hoáy, lướt trên thắt lưng, chạm vào những vị trí nhạy cảm của anh như người gãi ngứa không đúng chỗ: “Trước đây em vẫn luôn cho rằng mỗi người da đen phía dưới đều rất lớn. Té ra vừa nãy nhìn của anh ta thì đó cũng chỉ là đồn đại. Anh ta còn chẳng bằng một nửa anh. Bách Ngạn! Anh đúng là “tính” phúc* của em.” Cô cố tình nhấn mạnh chữ “tính”.
*Chữ “tính” trong “tình dục” đồng âm với chữ “hạnh” trong hạnh phúc. Vì thế người Trung Quốc thường nói lái đi khi muốn biểu đạt việc thỏa mãn trong chuyện chăn gối ^^

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.4 - Chương 164: Thích Sự Say Đắm Của Anh

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.4 - Chương 164: Thích Sự Say Đắm Của Anh

Giọng nói của Lâm Yêu Yêu đầy giận dữ. Cũng khó trách, bất kỳ ai phát hiện mình đã hâm mộ nhầm người phản ứng đầu tiên cũng là phẫn nộ tức giận, đây là bản tính tự nhiên của con người. Đầu óc Tố Diệp mơ hồ, xoay như chong chóng, không thể suy nghĩ bình thường được. Cô như người bị chìm nửa người trong đầm lầy không thể cựa quậy. Lâm Yêu Yêu lại hét lên bên tai cô: “Này! Có nghe mình nói không thế?”
“À…” Một lúc sau Tố Diệp mới khẽ động đậy: “Nghe đây! Nhưng mình cảm thấy chuyện này cũng không thể chỉ nghe lời đồn đại của mọi người được.” Lúc ở trấn Thiên Đăng, đúng là cô đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn đi cùng với Bạch Băng. Dáng vẻ nhiệt tình như lửa của Bạch Băng đến giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu cô, không sao xua đi được. Sau đó trên đường đá Niên Bách Ngạn đã tìm được cô, vậy còn Bạch Băng thì sao? Cô không hỏi Niên Bách Ngạn, mà anh cũng không nhắc tới Bạch Băng.
“Cái gì mà nghe lời đồn đại? Mình nói này tình yêu, rốt cuộc cậu chạy tới đâu du lịch vậy? Sao mình có cảm giác cậu đã rời xa cõi hồng trần này thế? Không đọc tin tức giải trí sao? Đám phóng viên tiết lộ người bao nuôi Bạch Băng là một ông chủ nổi tiếng nào đó trong ngành đá quý, những điều kiện liệt kê ra đã chỉ thẳng đó là Niên Bách Ngạn. Diệp Ngọc vờ như không biết, còn có ý ly hôn. Bên ngoài thì không biết chuyện này, nhưng nội bộ Tinh Thạch chúng ta thì đã xác định rõ ràng Bạch Băng chính là đồ tiểu tam phá hoại hôn nhân của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc.”
“Hai người họ bắt đầu từ khi nào?” Tố Diệp cảm thấy hơi thở đau buốt.
“Cụ thể bắt đầu từ khi nào thì mình không rõ, nhưng nghe nói đã ở cùng nhau một thời gian rất dài rồi. Mỗi lần Bạch Băng ra ngoài quay phim là Niên Bách Ngạn lại viện cớ đi công tác để tới thăm. À, đúng rồi! Mình còn nghe nói hai người họ đang đi cùng nhau đấy. Lần này Niên Bách Ngạn đi công tác rất lâu, nghe nói luôn có Bạch Băng bên cạnh, chuyện này mới khiến Diệp Ngọc phẫn nộ nhất định đòi ly hôn.”
Tố Diệp giật giật khóe môi: “Hả? Lần này?”
“Đúng vậy!” Lâm Yêu Yêu thở dài: “Tiểu Diệp! Cậu nói rõ ràng ình biết đi, lúc đầu cậu và anh ta có phát sinh quan hệ hay không, cậu có phá hoại tình cảm vợ chồng người ta hay không?”
Mặt Tố Diệp như bị người ta ấy cái bạt tai, giống như khoảng thời gian này tất cả mọi hành động đều có người theo dõi, nhưng cũng may Lâm Yêu Yêu hỏi ban đầu. Cô hắng giọng, thanh âm có phần gượng gạo: “Đang yên đang lành đừng có kéo mình vào.”
“Cậu là bạn tốt của mình, đương nhiên mình tin là cậu trong sạch. Chẳng qua là mình sợ đám người chuyên viết nhăng viết cuội đó lại lôi cậu vào thôi. Lần đó cậu bị bọn họ chụp cho cái danh quyến rũ Niên Bách Ngạn không thành nên đâm ra tức giận, cậu không thấy oan ức mình còn thấy ấm ức thay cậu đấy. Nhưng mà lần này nếu kéo cậu vào cũng không tồi, cậu có thể giành đàn ông với một ngôi sao quốc tế như Bạch Băng cũng hãnh diện lắm.” Câu cuối cùng Lâm Yêu Yêu chỉ nói đùa thôi.
“Cảm ơn lời chúc phúc của cậu.” Tố Diệp nghe thấy nhà tắm có động tĩnh, đoán chắc Niên Bách Ngạn sắp ra rồi, cô liền nói: “Được rồi! Tiết kiệm tiền điện thoại cho cậu, không nói nữa.”
Lâm Yêu Yêu vốn định ép cô nói địa chỉ của mình, nhưng cũng đành thôi.
Cô đặt điện thoại sang một bên, đúng lúc đó Niên Bách Ngạn từ phòng tắm bước ra, nước trên tóc còn chưa khô. Những giọt nước men theo xương quai xanh chảy xuống ngực. Ở giữa eo anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Anh đi tới quầy bar rót một ly rượu vang. Lúc anh quay lưng về phía Tố Diệp, những múi cơ bắp vẫn còn dính đầy nước, giọt nước ánh lên làm tôn lên làn da màu đồng gợi cảm.
Tố Diệp đang định đứng dậy, điện thoại lại vang lên. Cô cầm lên xem, thì ra vẫn là tin nhắn hình ảnh của Lâm Yêu Yêu, thanh âm chói tai, thảm thiết: Lá nhỏ! Rốt cuộc cậu chạy đi đâu rồi? Sao lại trừ phí gọi quốc tế của mình?
Cô nghe xong không nhịn được cười.
Niên Bách Ngạn thấy cô cười ngây ngô, khẽ nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: “Ai gọi điện cho em mà vui mừng vậy?”
“Không có gì!” Tố Diệp không nói, đứng dậy đi về phía anh, cướp lấy ly rượu trong tay anh, cũng uống một hớp. Cô cười tươi, dựa vào ngực anh: “Em đang nghĩ, liệu sẽ có bao nhiêu cô gái điên đảo vì anh nhỉ?”
Niên Bách Ngạn vừa hay có thể vòng hai tay ra ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có phần khó hiểu. Tố Diệp không giải thích nhiều. Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Sự nhiệt tình của người con gái đương nhiên khiến Niên Bách Ngạn rất vui. Cánh tay anh càng siết chặt, hóa bị động thành chủ động, mạnh mẽ nuốt lấy đôi môi cô. Trái tim Tố Diệp được lấp đầy bởi một tình cảm khó nói hết thành lời. Cô ngẩng đầu đón lấy sự thăm dò của anh. Cô không biết chuyện giữa anh và Bạch Băng là thật hay giả, nhưng cô hiểu những cố gắng và công sức của anh.
Thái độ của Diệp Ngọc thế nào cô là người hiểu rõ nhất. Chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, cô không thể nào không nghi ngờ Niên Bách Ngạn làm vậy là có ý đồ, nếu không với tính cách và phong cách làm việc của Niên Bách Ngạn, e rằng dù có vụng trộm, muốn bên ngoài không hay biết gì chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nghĩ tới đây, tình yêu của cô với anh lại sâu nặng thêm một phần, nhưng cũng vì thế mà đau lòng.
Sau một nụ hôn nồng nhiệt, cô khẽ áp mặt lên lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, vẫn đầy sức mạnh và trầm ổn như thế. Niên Bách Ngạn nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô: “Đang ghen với ai vậy? Bella?”
Cô chỉ chớp mắt, không nói câu nào.
“Anh nói rồi, cô ấy chỉ là trợ lý của anh thôi.” Anh khẽ cười.
Tố Diệp như một chú báo con, cắn vào môi anh: “Ai bảo cô ấy xinh đẹp như thế.”
Niên Bách Ngạn đau đớn, giơ tay đánh khẽ vào mông cô: “Cô ấy đẹp hay không không liên quan tới anh.”
Lúc đó cô mới bật cười.
Niên Bách Ngạn ôm eo cô, ánh mắt trở nên chân thành: “Diệp Diệp! Anh đã nói với em rồi, anh không có thời gian đùa giỡn với tình cảm, thế nên một khi có được anh sẽ nghiêm túc.”
“Em biết.” Tố Diệp cảm động trong lòng, bất giác muốn ôm chặt anh: “Em chẳng thèm ghen với ai đâu.”
“Anh thích điệu bộ của em khi ghen, đương nhiên chỉ cần đừng cố tình gây sự.” Niên Bách Ngạn cúi xuống, dịu dàng thơm lên má cô.
Cô mỉm cười, né tránh bờ môi anh: “Em cứ thích cố tình gây sự đấy.” Dứt lời cô đặt xuống xương quai xanh một nụ hôn nồng cháy, rồi từ từ lướt xuống.
Niên Bách Ngạn bất ngờ, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô. Sự nhiệt tình bất thường của cô khiến hô hấp của anh trở nên khản đục. Tố Diệp cố ý trêu chọc, cả người dán chặt vào người anh, những ngón tay trắng trẻo nghịch ngợm từng thớ thịt rắn chắc trên người anh, khiến anh không chịu nổi, ôm chặt lấy cô, áp sát tai cô, thanh âm khàn khàn: “Lên giường đi!”
“Tại sao?” Tố Diệp cố tình hỏi bằng giọng nũng nịu, người càng mềm oặt dính lấy anh, thậm chí còn ác ý cố cọ sát vào anh.
Ham muốn lấp đầy đôi mắt Niên Bách Ngạn, anh ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô: “Cô nhóc này! Anh muốn gì em còn không biết hay sao?”
“Không biết!” Cô mỉm cười yêu kiều, bàn tay càng lúc càng thiếu nghiêm túc. Da thịt nóng rẫy của anh như làm bỏng trái tim cô.
Anh kéo váy dưới của cô ra, khẽ nói: “Anh muốn em.”
“Vậy sao? Vậy em phải xem anh muốn đến mức nào.” Tố Diệp thích dáng vẻ anh mê đắm cô. Không giống như nét mặt nghiêm nghị của anh trước mặt mọi người, cô biết rõ khi ở trên giường anh nhiệt tình và mãnh liệt thế nào. Người đàn ông này thích cô, nghĩ đến đây là cô lại thấy rạo rực trong lòng.
Ngón tay cô bắt đầu hành động, từ từ lướt xuống dưới, cho tới khi phủ lên một thứ dưới bụng anh.
“Diệp Diệp!” Sự bạo dạn của cô khiến anh ngỡ ngàng.
Tố Diệp quần áo xộc xệch đứng dựa vào anh, to gan nhìn thẳng vào mắt anh, qua lớp khăn tắm cô vẫn cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông đã thức tỉnh. Cứng rắn, mạnh mẽ và nóng hổi.
“Luồn vào trong!” Niên Bách Ngạn thấp giọng ra lệnh bên tai cô.
Hai hơi thở nóng bỏng như nhau, quấn quýt lấy nhau. Bầu không khí xung quanh dường như cũng nổi lên một lớp sóng tình nông sâu bất định. Lời nói của anh khiến cô đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh dạn làm theo. Những ngón tay như những con rắn linh hoạt trườn vào trong, chạm vào da thịt anh, nhiệt độ của nó gần như khiến cô tan chảy.
“Nắm lấy nó!” Lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống, giọng nói càng trở nên đầy mê hoặc.
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh, làm theo những gì anh bảo. Nhưng một giây sau cô hoảng hốt, giọng nói nũng nịu nghe có chút gì oán trách: “Anh to quá rồi!” Bàn tay cô không nắm hết, lòng bàn tay chỉ cảm nhận được rõ ràng những huyết quản nổi lên.
Sự mềm mại ấy khiến bụng Niên Bách Ngạn co rút lại. Anh cúi đầu: “Yên tâm! Có lớn hơn nữa em cũng chịu được.”
Nụ cười của Tố Diệp càng gian xảo hơn. Tay cô bắt đầu trêu đùa nó, rồi cô hơi ngẩng đầu cắn lên cổ anh, giống như yêu tinh mê hoặc người: “Anh yêu! Anh có biết lúc nó ở trong cơ thể em, em có cảm giác gì không?”
Niên Bách Ngạn hưởng thụ sự mềm mại và vụng về khiến người ta quyến luyến ấy, bàn tay cũng bắt đầu không an phận len vào trong áo cô, thanh âm vì nụ hôn của cô mà trở nên mơ hồ: “Cảm thấy thế nào?”
Tố Diệp ngẩng đầu, hơi thở phả lên tóc anh, đón nhận nụ hôn của anh đặt lên cổ mỗi lúc một nóng bỏng, ướt át: “Mỗi lần nó đều lấp đầy cơ thể em. Em thấy người em sắp chật căng đến cực hạn rồi. Bách Ngạn! Là một cảm giác thỏa mãn và trọn vẹn sâu sắc, em hoàn toàn bị nó chinh phục rồi…”
Những câu nói âu yếm thế này đương nhiên sẽ kích thích đàn ông càng thêm cuồng nhiệt. Anh đưa tay chuẩn bị bế cô lên.
Tố Diệp đột ngột rời khỏi lòng anh, gương mặt ngập tràn ý cười xấu xa. Niên Bách Ngạn sao có thể để cô chạy thoát, anh bước lên định bắt cô lại. Nhưng cô như một con mèo lanh lợi chui tọt vào trong nhà tắm. Anh vừa đuổi tới, cửa nhà tắm đã đóng sầm lại.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn gọi tên cô, không biết nên khóc hay cười: “Ra đây!”
“Sức kiềm chế của anh tốt thế cơ mà, cố nhịn đi!” Tố Diệp cười đùa với anh qua cánh cửa: “Vì em đột nhiên nhớ ra anh còn phải dẫn em tới mỏ để học tập, em mà để anh lợi dụng lát nữa chẳng phải sẽ mệt chết sao?”
Niên Bách Ngạn chuyển sang hình thức đập cửa: “Em mau ra đây cho anh!”
“Vội cái gì chứ? Bách Ngạn à! Thời khắc đẹp nhất giữ lại cho buổi tối mới hay.” Tố Diệp châm lửa rồi lại hớn hở đi tắm.
Niên Bách Ngạn tức hộc máu, cắn chặt răng hét về phía nhà tắm: “Nha đầu đáng ghét! Tối nay em chết chắc rồi.”
Trong phòng tắm vọng ra tiếng huýt sáo vui vẻ.