-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.6 - Chương 280: Ăn Trộm Quốc Bảo Sao

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.6 - Chương 280: Ăn Trộm Quốc Bảo Sao

Trăng vẫn cứ tròn, nhưng con người chưa chắc đã được đoàn viên.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực bệnh viện. Cuối cùng sau khi dừng lại ở một con đường nhỏ vắng người, người đàn ông lái xe mới thở phào nhẹ nhõm, tắt máy, một giây sau giơ cánh tay dài kéo Diệp Lan vào lòng.
Diệp Lan tham lam hít hà mùi hương của anh, khẽ nói: “Tố Khải! Em nhớ anh lắm!”
Tố Khải càng ôm cô chặt hơn.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra. Tố Khải cầm một hộp quà được bọc rất đẹp, đưa cho cô. Hai mắt Diệp Lan lấp lánh như sao, cô tò mò hỏi: “Tặng em à?”
Tố Khải mỉm cười gật đầu.
Cô đón lấy. Bề ngoài bằng nhung tạo xúc cảm cực tốt. Cô khẽ mở ra. Là một sợi dây chuyền hình chiếc lá tinh xảo, không khảm nạm kim cương khoa trương, cũng không có nhiều hoa văn xa hoa, lấp lánh, chỉ là một mẫu dây chuyền được làm thủ công tỉ mỉ và độc đáo.
“Có thích không?” Lúc ở sở cảnh sát, anh vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền này trên một tờ tạp chí mà đồng nghiệp đang xem. Lúc đó anh cảm thấy nó rất đẹp, nhất là tạo hình chiếc lá. Anh bèn nghĩ tới việc mua nó tặng cho Diệp Lan.
Diệp Lan gật đầu lia lịa. Cô thật sự thích sợi dây chuyền này, nó còn đẹp hơn bất kỳ sợi chuyền kim cương nào khác. Tố Khải bèn lấy ra, chủ động đeo cho cô. Chiếc lá xinh xắn càng thêm nổi bật trên chiếc cổ trắng trẻo của cô. Anh tươi cười. Diệp Lan nghĩ tới chuyện mình chẳng chuẩn bị quà gì cho Tố Khải, lại thấy áy náy, cô chỉ biết chủ động ôm chầm lấy anh.
Tố Khải hạnh phúc trong lòng, thì thầm bên tai cô: “Khi nào đưa anh đi gặp bố mẹ em?”
Nghe xong câu này, Diệp Lan đờ người ra. Tố Khải nhạy cảm cảm nhận điều đó. Anh khẽ kéo cô ra: “Sao vậy?”
Diệp Lan cúi gằm, một lúc mới thở dài: “Bây giờ vẫn chưa được…” Cô ngẩng lên nhìn Tố Khải, thấy ánh mắt anh tối đi bèn vội vàng bổ sung thêm: “Hai hôm trước cô và bác gái em còn cãi vã một trận. Mẹ em bây giờ quản em chặt như quản bệnh nhân vậy, em phải nghĩ ra cách thuyết phục mẹ đã.”
“Để anh tới nói.” Tố Khải nhẹ nhàng đáp.
Diệp Lan lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đừng tưởng thường ngày mẹ em trầm ngâm ít nói, thật ra tính bà rất cố chấp. Anh nói cũng chưa chắc đã có hiệu quả. Em thử thuyết phục bố em trước vậy. Bố thương em nhất, thế nào cũng sẽ nói đỡ giúp em.”
Tố Khải nhìn cô, hồi lâu mới thở dài nặng nề.
“Đừng như thế!” Diệp Lan một lần nữa ôm lấy anh: “Dù sao thì hai cô chú bên đó vẫn chưa đồng ý. Anh vẫn phải làm công tác tư tưởng với họ nữa.”
“Bên đó cũng chẳng khó gì, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, lúc đó họ không thể không thừa nhận.” Tố Khải thấp giọng nói.
Câu ấy làm Diệp Lan giật nảy mình. Cô ngước mắt nhìn anh, gò má đỏ bừng: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Tố Khải thấy như vậy hơi ngẩn người một lát rồi mới chợt hiểu ra. Anh bật cười trêu chọc: “Anh nói “gạo nấu thành cơm” tức là chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, em nghĩ thành cái gì rồi?”
“Á?” Lần này Diệp Lan đơ thật. Cô chớp chớp mắt nhìn Tố Khải, lúc sau mới ngượng chín mặt, giơ hai tay che chặt mắt: “Em đâu có suy nghĩ gì đâu!”
Tố Khải mím môi cười.
“Này, Tố Khải! Thế này là anh đang cầu hôn sao? Em chưa nói chắc chắn sẽ lấy anh đâu đấy.” Diệp Lan đỏ mặt nói.
Từ đầu tới cuối Tố Khải không trả lời, chỉ mỉm cười, giữ cô trong lòng, siết thật chặt…
Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Đúng mười sáu âm lịch, vẫn còn hương vị Trung thu. Thế nên, khi Tố Diệp tỉnh lại khỏi giấc mơ đã ngửi thấy mùi hương hoa quế nồng nàn, ấm áp, thơm ngào ngạt, đan cài trong mùi gỗ mộc khiến người ta hồi hộp.
Cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ chỉ có cô và Niên Bách Ngạn, không bị những người khác và những chuyện khác quấy rầy, không còn những cuộc đấu đá tranh giành. Hình như cô và Niên Bách Ngạn đã tới một nơi vô cùng yên bình và thuần khiết chốn nhân gian. Bờ hồ kết lại như một mặt gương, có thể soi rõ bóng hình hai con người trên đó.
Nơi ấy đẹp tựa thiên đường, tĩnh lặng như chân trời góc bể. Niên Bách Ngạn mỉm cười nắm tay cô. Hai người ung dung tản bộ trên mặt hồ thủy tinh ấy. Gió nhè nhẹ thổi qua. Anh quay đầu nhìn cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Vì thế khi Tố Diệp mở mắt ra, khóe môi vẫn đọng lại một nụ cười hạnh phúc.
Tấm rèm thu hết những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lọc căn phòng thành một thứ ánh sáng ấm áp. Nhìn ra ngoài, cô chợt không phân biệt được khoảnh khắc này rốt cuộc là hiện thực hay mộng ảo nữa. Cô kéo tấm chăn mỏng lên, quấn chặt vào người, khi bước xuống giường cả người đau ê ẩm. Cô nhẹ nhàng kéo rèm sang một góc, cảnh đẹp buổi sớm mai tươi sáng trong tứ hợp viện đập vào mắt cô.
Lúc này cô mới biết, mình tỉnh giấc rồi, đây là hiện thực.
Tố Diệp ngắm nhìn bình minh Bắc Kinh, bất giác nhớ tới nơi trắng toát trong giấc mơ. Đó là Uyuni, là nơi cô đã từng muốn cùng nắm tay Niên Bách Ngạn đi du lịch. Trước đây Niên Bách Ngạn đã sắp xếp cho cô hành trình tới Uyuni nhưng cô kiên quyết từ chối, vì nơi thánh địa thiên đường ấy phải có sự cộng hưởng của hai trái tim mới trở thành một chuyến đi hoàn mỹ.
Bao năm nay, một người luôn chìm trong những cơn ác mộng như Tố Diệp đã không còn dám tin giấc mơ có thể an ủi tâm hồn nữa. Nhưng bây giờ cô lại dần dần tin tưởng. Khi những giấc mơ ấy là tươi đẹp, nó có thể giúp người ta có được tâm trạng vui vẻ cả ngày dài.
Bên kia giường đã trống trải. Người đàn ông tai áp má kề cùng cô tối qua đã không thấy bóng dáng đâu. Nhưng Tố Diệp chưa bao giờ an tâm như thế. Cũng chính vì đây là nhà anh, thế nên cô mới không lo anh có phải đã đi mất hay không.
Cô nhìn xung quanh một lượt. Cũng phải tìm một bộ quần áo đã rồi mới ra khỏi phòng ngủ được.
Sáng sớm trong tứ hợp viện đúng là rất đẹp.
Có tiếng chim ríu rít trên những nhánh hải đường. Bầu không khí trong lành ngấm tận tâm can. Bên tai không còn tiếng còi xe ồn ã giữa lòng thành phố. Đứng giữa sân, dường như còn có thể nghe thấy tiếng mặt trời chiếu xuống hồ nước. Cúi đầu nhìn qua, thì ra đó là tiếng những con cá chép gấm bơi lội tung tăng. Tố Diệp nhất thời hưng phấn nhặt mấy viên thức ăn, ném cho chúng. Đàn cá chép lần lượt bơi lên ăn, hệt như con cháu của những gia đình quyền quý, luôn giữ ình phong thái và tốc độ ăn chậm rãi, quý phái, không chen lấn tranh giành giống cá ở những nơi khác.
Tố Diệp nhìn thấy cũng phải cảm thán, đúng là chủ nào tớ nấy. Đến cách ăn uống cũng giống hệt phong thái của Niên Bách Ngạn.
Có tiếng động phát ra từ một căn phòng bên cạnh. Cô đứng dậy, đi về phía Tây.
Đó là không gian riêng dành cho nhà bếp và phòng ăn.
Cô đẩy cửa, rón rén bước vào. Vừa đi được một bước đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức khiến dạ dày cô bắt đầu sôi òng ọc. Cánh cửa phía sau tự động khép lại. Có một làn gió nhẹ thổi qua mặt. Cô biết đây là hệ thống điều hòa không khí tự động trong phòng. Hệ thống này nối liền khắp tứ hợp viện. Có nó rồi, có thể cảm nhận được không khí và hương vị thuần khiết nhất của mẹ tự nhiên.
Đập vào mắt là phòng ăn mang cảm giác cung đình hoàng gia, một hương vị phong kiến cổ xưa, hoàn toàn khác với những thiết kế hiện đại ở đây. Phía trước là tấm thảm hoa sen, bộc lộ kỹ thuật thêu của kinh thành, cùng tôn lên với sắc màu vàng nâu của cả căn phòng. Tố Diệp cúi đầu, nhìn chân mình dẫm lên thấy mà đau đớn cõi lòng.
Hàng thêu Tô Châu và hàng thêu Bắc Kinh đều giá trị như nhau, huống hồ là một tấm thảm lớn như vậy. Mà tấm thảm này lại chẳng phải vật trang trí, có thể để người ta dẫm lên. Mặc dù Tố Diệp không biết rõ về ngành nghề này, nhưng cũng có thể nhận ra nó được thêu thủ công. Mỗi một bông sen đều sinh động như thật, thậm chí đến cả giọt nước đọng trên lá sen cũng tạo cảm giác chân thực như chỉ chực rớt xuống. Có đóa sen mới chớm nở, nhìn lướt qua cánh hoa cũng mang dáng vẻ mềm mại, tinh tế. Tố Diệp thật sự chỉ muốn vác tấm thảm này về treo trên tường nhà.
Chạy dài trên tấm thảm là bộ bàn ghế ăn mang dáng dấp cung đình, nhìn kỹ thì toàn bộ đều được đóng bằng gỗ tử đàn quý giá. Vì trước nay cậu cô rất có hứng thú với kiến trúc cổ của văn hóa Trung Quốc, nên Tố Diệp cũng được tiêm vào đầu một ít hiểu biết. Những đồ trang trí được làm từ gỗ tử đàn sẽ tỏa mùi thơm, hiện màu tím đen, kín đáo mà tao nhã. Nhất là tay vịn được chạm khắc gỗ tử đàn, khi có một tia sáng nhỏ nhoi chiếu vào, quan sát kỹ những kẽ hở sẽ thấy những tia sáng lấp lánh như sao Kim, hoa văn đẹp tựa gấm.
Tố Diệp kinh ngạc, lẽ nào đây chính là “Kim tinh tử đàn” mà cậu nhắc tới? Nghe nói đây là loại đắt nhất trong các loại tử đàn.
Cô nuốt nước bọt cái ực. Nếu được mang hết đống gỗ tử đàn trong cái phòng này ra bán, thì cô phát tài rồi. Đó là chưa kể tới một số đồ cổ, tranh vẽ hình cánh quạt trong phòng, còn cả chiếc đèn sa cung đình mông lung được bật riêng trong phòng trà.
Niên Bách Ngạn… đi ăn trộm quốc bảo sao?
Đi qua phòng ăn, sâu bên trong chính là nhà bếp.
Trong nhà bếp tỏa ra thứ ánh sáng tươi tắn khiến Tố Diệp khi đi vào phải chợt dừng bước. Cô im lặng nhìn khung cảnh ấm áp trước mặt, không nhẫn tâm phá hỏng nó. Những tia sáng ấy như từ thiên đường chiếu xuống, lại khiến cô nhớ tới cảnh trong giấc mơ. Còn Niên Bách Ngạn đang thực sự đứng trước mặt cô. Anh đang quay lưng về phía cô nấu nướng, bóng hình cao lớn mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
Niên Bách Ngạn sáng sớm bớt đi nhiều sự nghiêm nghị và hà khắc thường ngày. Điều này xuất phát từ trang phục của anh. Trước nay anh luôn ăn mặc rất chỉn chu. Nhưng sáng nay, phía trên là một chiếc áo thun cổ tròn màu be hơi hở cổ, bên dưới là chiếc quần thun của nam giới màu xám nhạt. Tóc anh đen nhánh dưới nắng vàng, gương mặt hơi nghiêng cũng chìm trong gam màu ấm nóng đó. Cộng thêm anh đang chú tâm nấu món gì đó, có mùi thơm nóng hổi tỏa khắp gian phòng, trông như vậy lại càng giống đang lạc vào cảnh tiên.
Một Niên Bách Ngạn thế này có thêm một sự thoải mái, tự tại, nhưng vẫn khiến con gái phải chăm chú ngắm nhìn. Tố Diệp đứng dựa bên cửa nhìn anh, bất giác cảm thấy tiếc nuối. Một người đàn ông thế này mà mà quanh năm phải làm bạn với đá sỏi đúng là lãng phí của trời. Anh nên đi làm diễn viên, đảm bảo giây lát làm bao nhiêu người chết lịm tim.
Nhưng ngay lập tức cô lại thấy không ổn. Anh vẫn cứ làm việc với đá sỏi là hơn. Giờ anh đã khiến người khác phải nhìn chằm chằm rồi, đi làm mình chẳng phải cô sẽ bị mấy người phụ nữ khác chen lấn, xô đẩy đòi được cạnh sao?
Đang mải suy nghĩ, Niên Bách Ngạn đúng lúc ấy quay lại nhìn cô. Khóe môi anh lập tức nở một nụ cười: “Đói chưa? Bữa sáng sắp xong rồi đây.” Vừa nói ánh mắt cũng không thể rời khỏi cô.
Vì không mang theo quần áo, chẳng biết Tố Diệp đã kiếm được ở đâu chiếc áo sơ mi của anh. Chính xác mà nói thì cô chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đó. Cô chỉ cao tới vai anh, nên kích thước của nó rõ ràng quá rộng so với cô. Có một cúc áo trước ngực được mở ra, xương quai xanh lấp ló phía sau. Chiếc sơ mi che hết vòng ba của cô, nhưng lại tôn lên đôi chân thon dài.

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.6 - Chương 278: Sẽ Khiến Em Sống Không Bằng Chết

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.6 - Chương 278: Sẽ Khiến Em Sống Không Bằng Chết

Tiếng đồng hồ trong phòng tích tắc từng nhịp, từ tốn và trật tự, chẳng màng tới cuộc đời và thế sự vẫn xoay vần. Cũng giống như giờ phút này đây, Tố Diệp khao khát thời gian ngừng trôi. Anh với cô cứ như vậy thôi, không cần biết tương lai đau khổ thế nào, không cần biết con đường này còn bao trắc trở, cứ thế lặng lẽ ôm nhau tới vĩnh hằng.
Nhưng thời gian luôn là thứ tàn nhẫn nhất. Nó lý trí một cách khắc nghiệt, nó không cho phép người ta trốn chạy.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới thở dài nặng nề, nhưng khi nhìn vào mắt anh lại cố tỏ ra thoải mái. Bờ môi cô mấp máy: “Yên tâm đi, chỉ vì mợ chưa hiểu về anh. Em nhất định sẽ khiến mợ chấp nhận anh.”
Niên Bách Ngạn quay người lại, tựa vào đầu giường, giơ tay kéo cô vào lòng. Nửa người cô gần như nằm sấp trên người anh. Mười ngón tay đan vào nhau rất chặt. Anh giơ cao tay cô lên, đặt lên môi hôn khẽ, rồi cúi xuống nhìn cô: “Công việc này cứ giao cho anh.”
Lòng bàn tay cô dính sát vào khuôn cằm góc cạnh của anh. Cô khẽ cười: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hình như anh vẫn chưa hiểu lắm về kẻ địch, nếu không đã chẳng bị đuổi khỏi nhà.”
Lời nói của cô khiến Niên Bách Ngạn khó hiểu.
“Không phải sao? Anh tới nhà mợ tìm em, chắc chắn là đã chịu “đãi ngộ” đặc biệt đúng không?” Cô không ngờ anh lại to gan tới thẳng nhà mợ như thế. Nghĩ tới dáng vẻ tìm kiếm cô khắp nơi của anh, một sự cảm động bỗng nhen lên trong lòng. Niên Bách Ngạn là một người đàn ông như thế, nói lúc nào cũng ít hơn làm. Nếu mợ không kể, e là cô mãi mãi chẳng biết thì ra anh còn từng tới nhà tìm cô.
Niên Bách Ngạn há miệng, cắn nhẹ ngón tay cô, chọc cho cô ngứa ngáy khó chịu, muốn rút tay về nhưng càng bị anh siết chặt. Anh khẽ nói: “Cậu mợ em tuy rằng không vui nhưng cũng không nói gì cả.”
“Không làm gì quá đáng với anh sao?” Tố Diệp nhớ tới mùi rượu trên áo anh, liệu có phải cậu đã lấy rượu tạt anh không?
Ai ngờ Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Không có. Chỉ nói là em không có nhà. Anh cũng hỏi thăm mấy câu đơn giản rồi đi thôi.”
Nói vậy là không phải do cậu hay mợ làm. Kể ra thì cậu mợ cô cũng không dã man đến mức đó, nhất là cậu. Tuy nói cậu vô cùng không hài lòng với nhà họ Diệp và Niên Bách Ngạn, nhưng trong người cậu vẫn giữ một quan niệm rất truyền thống. Trước nay cậu luôn tâm niệm “người đến nhà là khách”, cho dù có khó chịu thế nào cũng không lớn tiếng hay ra tay đánh người.
Vậy vết rượu đọng lại trên áo anh phải giải thích thế nào?
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh không chủ động nói thì cô cũng không hỏi nữa, sợ lại động chạm vào vấn đề gì không nên hỏi sẽ làm mất hòa khí. Niên Bách Ngạn thấy cô như có chuyện gì muốn nói. Đúng nửa phút sau, cánh tay anh hơi dùng sức một chút. Cô bị anh ôm lên người, như thế này cô hoàn toàn nằm trên người anh.
“Bách Ngạn…” Tư thế này quá ám muội. Dưới chăn, hai cơ thể trần như nhộng dính sát vào nhau, không một kẽ hở. Cậu bạn thân thiết của anh lại được dịp rục rịch.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên, gạt tóc cô sang bên tai, ngón tay cái của khẽ nhẹ nhàng siết nhẹ lên gò má cô. Anh như đang suy nghĩ chuyện gì: “Diệp Diệp! Em yêu anh bao nhiêu?”
Câu hỏi anh khiến Tố Diệp sững sờ một lúc.
Niên Bách Ngạn chưa bao giờ hỏi những vấn đề nặng nề như thế này. Giống như lúc anh ở trên giường, chưa bao giờ giống như tối nay yêu cầu cô nói cô yêu anh. Cô mỉm cười, khẽ chống cằm lên ngực anh, ngón tay phác họa từng thớ thịt rắn chắc, đáp mà không hề do dự: “Rất yêu, rất yêu, rất yêu!”
Cô không biết nên hình dung thế nào. Anh là người đàn ông đầu tiên cô muốn dốc hết lòng mình để yêu thương và bên anh trọn đời. Dù con đường này rất khổ sở, rất nhiều bó buộc, cô cũng cam tâm chờ đợi và yêu thương, chỉ cần cái kết là hạnh phúc thì đau khổ bao nhiêu cũng xứng đáng.
Một nụ cười thoáng qua bên môi Niên Bách Ngạn, rồi lan dần vào trong đôi mắt anh, khiến nó trở nên dịu dàng. Tay anh luồn sâu vào mái tóc cô, từng lọn tóc mềm mại quấn lấy ngón tay như từng sợi dây tình bám chặt lấy trái tim. Tố Diệp cảm thấy vô cùng thoải mái, cô bèn nằm im trên người anh, từ từ nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, tiếng anh lại vang lên trên đỉnh đầu, vẫn trầm thấp và có chút kiên quyết.
“Anh và Tưởng Bân thì sao?”
Vừa dứt lời, anh cảm nhận được rõ ràng người con gái trên người mình chợt cứng đờ. Tim của anh cũng như rơi xuống vực thẳm, niềm hạnh phúc ngập tràn vừa nhen nhóm dần dần tan đi.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Tia sáng trong đôi mắt anh âm u không rõ, như một màn sương đen bao trùm tất cả.
“Giữa anh và anh ta, em yêu ai hơn?” Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi rõ ràng hơn.
Anh biết có những câu không cần phải hỏi. Ban đầu anh cũng cảm thấy làm đàn ông không nên so đo những chuyện này. Nhưng theo thời gian càng ngày càng yêu cô sâu sắc, anh lại càng phát hiện thì ra anh rất quan tâm. Anh không thể cho phép người con gái của mình có một bóng hình khác trong lòng, tuyệt đối không cho phép.
Tố Diệp chớp chớp mắt, mỉm cười: “Bách Ngạn! Tưởng Bân đã mất tích rồi.” Cô thấy cần phải nhắc nhở anh câu hỏi này có chút nực cười.
“Nếu một ngày anh ta xuất hiện trước mặt em, em sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh anh hay sẽ đi theo anh ta?” Niên Bách Ngạn rất cố chấp.
Cô không biết nên khóc hay cười: “Câu hỏi mang tính giả thiết này có ý nghĩa không?”
“Chính em cũng nói anh ta chỉ mất tích.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Bờ môi Tố Diệp đông cứng lại. Cô nhanh chóng nhấc cao người, gương mặt thanh tú sát lại gần anh, nhẹ nhàng đáp: “Em thích anh ấy, nhưng em yêu anh.”
Niên Bách Ngạn vẫn chau mày.
Thấy anh hiểu lầm, Tố Diệp vội vàng giải thích: “Thích và yêu là không giống nhau. Tưởng Bân đối với em mà nói giống như một tia sáng trong cuộc đời. Em và anh ấy có cùng sở thích, giống những người đồng chí cùng đi chung một hướng hơn. Còn anh, là người đàn ông em thương yêu nhất, không phải thích, mà là tình yêu đích thực, anh hiểu không?”
Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, tim lại trôi bồng bềnh trở lại. Thấy anh không nói, Tố Diệp tưởng mình giải thích chưa đủ rõ ràng. Suy nghĩ một lúc cô bèn lấy ví dụ: “Này nhé! Không phải em thích lôi chuyện cũ ra nói, em chỉ lấy ví dụ thôi, mặc dù không giống nhau cho lắm, nhưng em chỉ có thể nghĩ tới nó mà thôi.”
Cô liếm môi, hít sâu: “Trước đây anh cũng có tình nhân.”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn bỗng trở nên gượng gạo: “Diệp Diệp…”
“Em tuyệt đối không tức giận, nhắc lại chuyện này chẳng qua chỉ để ví dụ thôi.” Tố Diệp lập tức nói: “Được làm tình nhân của anh chí ít thì cô ta cũng phải vừa mắt anh cái đã. Có lẽ là rất đẹp hoặc rất quyến rũ. Tóm lại, nhất định có một điểm nào đó khiến anh thích thì anh mới giữ quan hệ với cô ta lâu như thế, em nói không sai chứ?”
Niên Bách Ngạn gật đầu cũng không đúng, mà lắc đầu cũng không đúng.
Tố Diệp cũng đoán anh sẽ không hồi đáp, cô bèn nói tiếp: “Thế nên câu mà anh vừa hỏi em cũng giống như câu mà bây giờ em hỏi anh, anh yêu em hay yêu tình nhân của anh vậy.”
“Dĩ nhiên là em!” Niên Bách Ngạn không hề đắn đo: “Sao anh có thể yêu cô ta?”
“Thế mới nói, đối với tình nhân chẳng qua anh chỉ thích ở một mức độ nào đó. Hàm nghĩa của từ thích rất rộng lớn, cơ bản nhất là anh không ghét cô ta.” Tố Diệp chỉ mải giải thích mà bỏ sót mất câu tỏ tình như đinh đóng cột vừa rồi của Niên Bách Ngạn. Tay cô chạm nhẹ lên môi anh: “Đương nhiên! Tưởng Bân không giống cô tình nhân đó của anh, nhưng cùng một đạo lý thôi. Bách Ngạn! Anh là người đàn ông đầu tiên thực sự mang tới cho em tình yêu. Em yêu anh, thật đấy!”
Niên Bách Ngạn thích câu nói “người đàn ông đầu tiên thực sự mang lại tình yêu” của cô, lồng ngực anh dâng lên một cảm giác mãn nguyện chưa bao giờ có, nó vượt qua bất kỳ lần thành công nào trong sự nghiệp.
“Anh hiểu rồi.” Anh ôm cô thật chặt, chân thành nói: “Xin lỗi em! Sau này anh sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa.”
Niên Bách Ngạn thật sự cảm thấy bản thân mình đã vô cớ kiếm chuyện, nhưng nực cười là một người giỏi kiềm chế như anh lại bị Đinh Tư Thừa dắt mũi. Chuyện anh chưa nói cho Tố Diệp là, anh tới nhà cậu cô đã gặp hắn ta. Người đàn ông này ngay từ đầu đã tỏ rõ ý sẽ tranh giành với anh. Khi anh vừa mới quen Tố Diệp, Đinh Tư Thừa đã từng thể hiện tình cảm qua điện thoại. Đó chính là lần anh hẹn Tố Diệp gặp mặt bàn về chuyện vào Tinh Thạch làm việc. Đầu kia giọng Đinh Tư Thừa đầy tính chiếm hữu. Niên Bách Ngạn cũng là đàn ông, anh nghe ra quá rõ ràng. Nhưng anh chưa bao giờ coi trọng hắn ta. Một là, anh tuyệt đối không thể để Tố Diệp biết tâm ý của Đinh Tư Thừa. Hai là, Tố Diệp cũng chắc chắn không chấp nhận bạn trai của bạn thân mình, thế nên hôm qua cho dù có gặp hắn ta anh cũng cảm thấy không có chuyện gì.
Đinh Tư Thừa cũng đi qua nhà cậu Tố Diệp, nhân tiện tặng hai người họ hai hộp bánh Trung thu. Niên Bách Ngạn không có tin tức gì của Tố Diệp thì cũng rời đi. Đinh Tư Thừa thấy vậy cũng đi theo sau anh.
Hai người một trước một sau không có bất kỳ trao đổi ngôn ngữ nào. Cho tới khi anh mở cửa xe, Đinh Tư Thừa bèn vứt lại một câu: Tưởng Bân là người đàn ông đầu tiên mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tưởng Bân chết rồi thì Niên Bách Ngạn anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.
Lúc đó nghe thấy mấy câu này anh vẫn vô cảm, chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng Đinh Tư Thừa lại bổ sung thêm: Anh mãi mãi không thể thay thế được vị trí của Tưởng Bân trong lòng Tố Diệp. Chính vì anh ấy đã chết, đã biến mất rồi, thế nên mới càng vững chắc trong trái tim cô ấy. Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh cho phép sao?
Nói xong câu ấy, Đinh Tư Thừa cười khẩy, lái xe đi mất.
Còn anh đứng ngoài gió lạnh rất lâu.
Thế nên khi anh gọi hết lần tới lần khác mà điện thoại Tố Diệp vẫn không liên lạc được, tới nhà cũng không tìm được cô, gọi cho tất cả những người quen biết cũng không có tin tức gì, khoảnh khắc đó anh đã tức giận thật sự.
Nhưng giờ, Tố Diệp lại yên lặng nằm trong lòng anh, anh mới ý thức được mình vừa làm mấy chuyện hoang đường gì.
Tố Diệp không biết trong lòng anh nghĩ gì, cũng không biết anh đã trải qua những chuyện gì, chỉ cảm thấy lời nói của anh khiến cô râm ran hạnh phúc. Cô cắn vào môi anh, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vậy em bổ sung thêm một câu nữa.”
“Câu gì vậy?” Niên Bách Ngạn hóa bị động thành chủ động, giọng nói mơ hồ.
Tố Diệp nghiêng đầu né tránh đòn tấn công của anh, đôi mắt to tròn toát ra một vẻ nghiêm túc: “Cho dù Tưởng Bân có thật sự đứng trước mặt em, em cũng sẽ không rời xa anh!”
Niên Bách Ngạn cười, lại chủ động tấn công cô. Anh cắn nhẹ lên cổ cô, vừa như uy hiếp lại vừa như dỗ dành: “Em dám rời xa anh thử xem, anh sẽ khiến em sống không bằng chết!”
Tố Diệp cười yêu kiều, len vào lòng anh như một con gấu trúc: “Đứa ngốc mới rời xa anh! Anh giàu có như thế, mà em lại yêu tiền. Đây gọi là ăn ý với nhau. Kể cả có làm tình nhân được anh bao nuôi hay tiểu tam gì gì đó em cũng phải bám dính lấy anh!”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.6 - Chương 276: Không Thể Đọ Cao Thấp Với Người Chết

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.6 - Chương 276: Không Thể Đọ Cao Thấp Với Người Chết

Tối hôm đó Niên Bách Ngạn cứ ngỡ Tố Diệp sẽ gọi điện thoại tới. Cả đêm anh ngồi cầm điện thoại trong tay, gần như bóp nát nó. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần cô gọi tới, dù không nói gì cả, chỉ cần người đó là cô, anh sẽ lập tức đi tìm cô. Nhưng anh đã chờ cả tối, trọn vẹn một buổi tối!
Cho tới tận buổi họp hôm đó, cuối cùng anh cũng nhận được điện thoại của cô. Khi màn hình nhấp nháy tên liên lạc của cô, một sự kích động không thể diễn tả thành lời đã dâng lên trong lòng anh. Anh quên mất mình đang họp, quên mất đáng nhẽ phải đi ra khỏi phòng rồi mới nhận máy. Anh cứ thế sốt sắng bắt máy, chỉ sợ tiếng chuông ấy đứt giữa chừng.
Nhưng người con gái chết tiệt này, trong điện thoại lại chỉ cảm ơn anh?
Cô không nhớ anh sao? Một chút cũng không?
Thì ra trong lòng cô, anh không những thua chiếc bình phong chết dẫm đó, mà ngay cả Lâm Yêu Yêu cũng không bằng. Nếu anh không buông lỏng chuyện của Lâm Yêu Yêu có phải cô định sẽ không bao giờ gọi cho anh nữa?
Khoảnh khắc ấy, Niên Bách Ngạn bắt đầu nghi hoặc, không biết người con gái này có cần mình hay không? Trong lòng cô rốt cuộc anh chiếm bao nhiêu phần?
Tết Trung thu anh hiếm khi ình được nghỉ ngơi. Mặc dù mọi việc vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng anh rất muốn đưa cô về tứ hợp viện, cùng cô đón Trung thu tại đây. Trước một ngày anh còn đặc biệt sai người chuẩn bị các món ăn, rồi trang hoàng nhà cửa một lượt. Anh tưởng chí ít thì cô cũng sẽ nhắn cho anh một dòng tin chúc mừng gì đó. Cả một ngày chờ đợi đã khiến anh hoàn toàn sụp đổ.
Hôm nay, Tố Diệp đẹp đến điên đảo, nhưng sự tổn thương trong đôi mắt cô lại như rút ruột rút gan anh. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, hoặc đứng thẳng dậy kéo cô đi, nhưng thực tế không cho phép.
Anh không còn là một cậu nhóc nữa. Có những chuyện không thể bừa bãi, nếu không người tổn thương nhất vẫn sẽ là Tố Diệp.
Cho tới khi Tố Diệp một lần nữa quay người bỏ đi.
Lúc đó Niên Bách Ngạn thậm chí muốn lật bàn!
Anh tưởng cô tới đây là vì anh, thế nên dù có bỏ đi cũng sẽ đợi anh đi cùng.
Lúc đó Niên Bách Ngạn mới cảm thấy mình thật nực cười. Thì ra thời gian qua chỉ có mình anh tưởng rằng, nghĩ rằng!
Những lời Đinh Tư Thừa nói như một mũi kim châm vào tim anh. Mặc dù ngoài mặt anh cố làm ra vẻ bình thản, dù rõ ràng biết không nên tin những gì hắn ta nói, nhưng hành động mấy ngày nay của Tố Diệp thực sự khiến anh lo lắng. Trên đường đi tìm cô, anh luôn nghĩ, trong mối quan hệ này có phải chỉ mình anh luôn ảo tưởng? Tình yêu đối với anh mà nói rất đáng quý, một khi có được anh tuyệt đối không buông tay. Còn Tố Diệp thì sao? Liệu cô có bỏ cuộc giữa đường hay không?
Tất cả các tài liệu đều rất rõ ràng, Tưởng Bân chỉ mất tích. Đến cả Tố Diệp cũng không thể chắc chắn anh ta đã chết hay chưa. Nếu Tưởng Bân chưa chết, nếu một ngày kia anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt Tố Diệp, cô liệu có xóa sạch mọi quan hệ, bỏ rơi anh rồi ngã vào lòng Tưởng Bân hay không?
Vì chính anh đã từng nghe thấy cô gọi tên anh ta rất rõ ràng, ngay trong lòng anh, ngay trên giường của anh!
Chứng tỏ Tưởng Bân đã mọc rễ trong lòng cô. Chí ít thì tới giờ cô vẫn giữ anh ta trong tim.
Trước nay anh vẫn quen kiểm soát.
Tình cảm cũng vậy. Nhưng anh lo sẽ làm Tố Diệp sợ hãi, nên trước giờ luôn đối xử rất nhẹ nhàng với cô, chỉ kiên nhẫn đợi cô toàn tâm toàn ý yêu anh, kiên nhẫn cùng cô đi hết cuộc đời này. Ai cũng có quá khứ, nhưng không thể không thừa nhận, anh lại quan tâm quá nhiều đến mọi thứ của Tố Diệp, thậm chí còn bắt đầu tham lam, muốn có được tất cả lần đầu tiên của cô.
Nụ hôn đầu tiên của cô, lần đầu tiên của cô. Thậm chí là khoảnh khắc đầu tiên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn và trong lòng nở hoa, anh đều hy vọng mình là người mang tới cho cô.
Cái tên Tưởng Bân này còn khiến anh căm ghét, oán hận hơn cả cái tên Đinh Tư Thừa.
Nhưng anh không thể so đo cao thấp với một người đã chết.
Tố Diệp thật sự là người con gái anh rất muốn dốc lòng yêu thương.
Từ sofa cho tới chiếc giường lớn xa hoa, dưới đêm trăng tĩnh mịch, thời gian đằng đẵng, Niên Bách Ngạn đã mang tới cho Tố Diệp một sự hưởng thụ ái tình đặc biệt rất nhiều so với bao lần trước đây. Anh chưa bao giờ đối xử với cô như thế, để cô cảm nhận được sâu sắc anh có thể dùng một cách thức dịu dàng mà tàn nhẫn nhất để mang lại cảm giác nóng lạnh chết người khiến cô khó chịu.
Cơ thể Tố Diệp mềm oặt như một nhúm bông, mỗi một phần da thịt đều đang run lên hưng phấn, mỗi một dòng máu trong huyết quản đều đang sục sôi. Mỗi một tế bào trong đầu óc cô đều bị khoái cảm chiếm lĩnh, công kích kịch liệt khiến cô mê đắm, dâng hiến đầy nhiệt tình, như một đóa hoa cà khêu gợi nhất.
“Bách Ngạn… Anh sâu quá!” Trong tiếng rên rỉ đã có chút nghẹn ngào.
Sự kích thích sâu sắc khiến cô một lần nữa được đẩy lên đỉnh, rồi lại rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng.
Cả người vẫn run cầm cập không thể tự chủ. Cô khẽ hét lên, giải phóng toàn bộ khoái cảm đang đối chọi lẫn nhau trong cơ thể. Sức mạnh nhanh chóng bị rút cạn, cả người uể oải phủ lên ngực người đàn ông, nhẹ như một sợi lông bay trên mây.
“Tiểu yêu tinh! Em cắn quá chặt rồi!”
Niên Bách Ngạn cười xấu xa, điều chỉnh nhịp điệu chậm lại, động tác của anh nhanh chóng trở nên dịu dàng như mọi ngày. Điểm khác trước là lần này anh cố gắng không kích thích quá nhiều sự mẫn cảm của cô.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Cô đích thực là một báu vật khiến đàn ông phát điên phát rồ.
Niên Bách Ngạn không hổ là cao thủ tình trường. Đối mặt với cơ thể hoàn hảo đang run lên từng hồi của Tố Diệp, sau khi sóng gió qua đi, nếu là người đàn ông khác có lẽ chỉ biết chiếm hữu bất chấp tất cả, tham lam thỏa mãn niềm sung sướng của bản thân mình, nhưng anh hưởng thụ từ từ, vì đối với anh mà nói, đây chỉ là mở màn của đêm nay…
Khi Lâm Yêu Yêu đã vào trong phòng tắm hơn mười phút, bà Lâm lại bắt đầu gõ cửa dồn dập. Cô chỉ đáp lại một câu: Con vẫn đang tắm. Lúc đó bà Lâm mới yên tâm quay về phòng khách tiếp tục xem tivi.
Ra khỏi bồn tắm, Lâm Yêu Yêu đứng trước gương, cúi đầu nhìn vết thương rất sâu trên cổ tay. Ánh mắt cô lạnh lẽo, im ắng như vầng trăng. Khoảng thời gian này Đinh Tư Thừa đối xử với cô tốt đến mức không thể tốt hơn. Sự dịu dàng của anh, sự nhẫn nại của anh là trước nay chưa từng có. Cô nên thỏa mãn mới phải, nhưng tại sao tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác hụt hẫng và cô đơn khó nói?
Thật ra cô hiểu, Đinh Tư Thừa đối xử với cô như vậy phải chăng vì sợ cô tự sát lần nữa?
Khẽ thở dài, Lâm Yêu Yêu giơ tay gạt đi lớp sương mù trên gương. Vết đỏ trên ngực vẫn còn rất rõ nét. Là vết tích của một cuộc giằng co mà Diệp Uyên đã để lại cho cô. Tim cô lại bất giác đập nhanh. Cô chợt nhớ tới dáng vẻ tiều tụy của Diệp Uyên khi nằm bò lên vô lăng. Anh không ngừng chất vấn cô, anh có điểm nào không bằng Đinh Tư Thừa?
Đầu cô cũng giật lên từng cơn đau đớn.
Thật ra cô cũng chẳng thể nói được rốt cuộc Diệp Uyên kém Đinh Tư Thừa ở điểm nào. Bất luận là về ngoại hình hay gia cảnh, Diệp Uyên đều không thua Đinh Tư Thừa. Có lẽ vì cô đã từng nhìn thấy Diệp Uyên triền miên bên người con gái khác, có lẽ vì những oán hận cô từng dành cho anh quá nhiều, hay cũng có lẽ vì anh là người nhà họ Diệp… Quá nhiều thứ có lẽ đã khiến cô chưa một lần coi anh là một người phù hợp để lựa chọn.
Đúng vậy, Diệp Uyên không phải một người bạn trai tốt. Anh chỉ là một kẻ phong lưu giữa trò chơi cuộc đời. Kẻ phong lưu… sao có được chân tình?
Lâm Yêu Yêu nhất thời lại cảm thấy hoảng hốt bất an, cô luống cuống mặc quần áo ngủ rồi ra khỏi phòng tắm.
Một cuộc hoan ái đã rút cạn toàn bộ sức lực của Tố Diệp.
Cô như một con búp bê bị một đứa bé bẻ gãy thành nhiều mảnh. Thân thể này dường như không còn là của cô nữa, cảm quan duy nhất chính là hơi thở. Trong hô hấp có mùi mồ hôi, mùi cơ thể khi hai người dính lấy nhau và mùi hooc môn của nam giới.
Niên Bách Ngạn sau khi đã thỏa mãn không quên xoa dịu cơ thể cô. Anh ôm chặt cô từ phía sau. Anh biết rõ sự yếu ớt của cô lúc này, nên không vội bỏ đi ngay hay sốt sắng hút một điếu thuốc sảng khoái như những người khác. Anh ngược lại càng say mê dáng vẻ bất lực, mệt mỏi của cô sau khi tình cảm, như vậy anh mới cảm nhận được sự dựa dẫm của cô.
Tố Diệp để mặc cho cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh người mình. Hai tai cô giờ đang ong ong, cổ họng cũng đã gào khản đặc. Cô không biết vừa rồi rốt cuộc mình đã sung sướng bao nhiêu lần. Cô chỉ biết niềm hạnh phúc cực điểm hết lần này tới lần khác nhấn chìm cô. Cuối cùng sức mạnh của anh quả quyết như một dã thú, khiến cô phải khổ sở cầu xin, đừng để lại…
Sự nóng bỏng của anh rơi xuống eo cô, khoảnh khắc đó cô gần như cháy rụi.
Trên giường là khung cảnh hỗn loạn sau màn cuồng loạn.
Cô mệt mỏi dựa vào người anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc cô, động tác dịu dàng đến nỗi cô bắt đầu mơ màng thiếp đi, mí mắt không thể chịu được sức nặng, lim dim chực sụp xuống. Cô há miệng nhưng cổ họng khô cong khiến cô không nói được câu nào. Trước mắt là cánh tay cơ bắp của anh. Anh đưa cốc nước cho cô, khẽ cười: “Uống chút nước đi!”
Tố Diệp lười lên tiếng. Uống mấy ngụm cô mới tìm lại được giọng nói của mình. Thanh âm nhỏ xíu, đáng thương như một con chim họa mi sợ hãi: “Bách Ngạn! Sau này đừng giày vò em như thế nữa, em sẽ chết mất…”
Niên Bách Ngạn uống nốt chỗ nước còn lại trong cốc. Sau khi đặt chiếc cốc không lên đầu giường, anh quay người Tố Diệp lại, trên gương mặt có một nụ cười quỷ quyệt mờ nhạt: “Vậy phải xem em có chịu ngoan ngoãn nghe lời hay không. Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi.”
Cô đã không còn sức giơ tay đánh anh nữa, chỉ biết kháng nghị một cách yếu ớt: “Anh xấu quá đi…”
Niên Bách Ngạn cười, đáy mắt chỉ còn sự ấm áp.
Có tiếng chuông điện thoại văng vẳng bên tai.
Là một kiểu nhạc chuông lạ lẫm.
Tố Diệp nghe kỹ rồi nói: “Là điện thoại của anh hay của em vậy?”
“Của em!” Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô, rồi đi xuống giường: “Sao em gọi được vào máy của anh?” Dứt lời anh đi ra khỏi phòng ngủ lấy điện thoại cho cô.
Lúc đó Tố Diệp mới nhớ ra trong chiếc di động cá nhân của anh chỉ có mỗi số của cô.
Chẳng mấy chốc Niên Bách Ngạn đã mang điện thoại vào. Tố Diệp nhìn thấy cơ thể trần trụi của người đàn ông. Anh cứ thế đi về phía cô, không chút che đậy, làm mặt mũi cô đỏ bừng. Tuy rằng hai người không chỉ một lần phát sinh quan hệ, nhưng cô vẫn chưa quen nhìn trực diện cơ thể anh. Đây có lẽ là sức hấp dẫn của những anh chàng đẹp trai, đúng như cô cảm thấy: đàn ông mà quá ưa nhìn, phụ nữ ngủ cùng cũng cảm thấy xấu hổ.
Cô đón lấy điện thoại rồi nhanh chóng quay lưng lại, không thèm nhìn đã vội vã nhận máy. Ngay sau đó, anh cũng trèo lên giường. Chiếc giường mềm mại hơi lún xuống. Cô lại được anh ôm vào lòng, lưng cô dựa sát vào ngực anh, an toàn và vững chãi.
Nhưng giọng nói tức giận trong điện thoại đã khiến tóc tai Tố Diệp dựng đứng cả lên. Là mợ!
“Chẳng phải con nói con và cái thằng Niên Bách Ngạn đó không có một chút quan hệ nào sao? Nếu đã vậy, cớ làm sao nó vẫn còn tới nhà tìm con?”

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.6 - Chương 274: Đâu Định Đưa Em Về Nhà

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.6 - Chương 274: Đâu Định Đưa Em Về Nhà

Cũng là đêm tối, nhưng mỗi nơi lại có những câu chuyện khác nhau, giống như đều là Trung thu, nhưng chuyện tình yêu của mỗi người lại mang một nét độc đáo riêng, có thể là bi thương hoặc đoàn tụ, có thể hạnh phúc hoặc bất ngờ.
Ăn cả một bữa tối toàn món cung đình, dạ dày Tố Diệp sắp nổ tung. Mặc dù trong bữa ăn có đôi phút không được vui vẻ, Tố Diệp vì chuyện đó đã suy tư một lúc lâu nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hương vị trùng phùng mừng mừng tủi tủi mà đêm trăng đẹp này mang lại.
Ăn cơm xong, hai người không lên xe ngay mà tìm một nơi khá đẹp để ngắm trăng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la một lúc. Đợi Tố Diệp tiêu cơm, anh mới đưa cô trở lại xe.
Trăng đi theo xe, mãi không thể tách rời. Phong cảnh lùi nhanh về sau, nối liền thành một dải sáng. Thành phố về đêm luôn mang một nét đẹp huyền ảo như thế. Tố Diệp tựa vào cửa xe, hơi ngẩng mặt lên nhìn ngắm trời cao, nụ cười trên môi lúc ẩn lúc hiện.
Xe vẫn đi thẳng.
Từ lúc lên xe, Niên Bách Ngạn chẳng hỏi cô đi đâu mà anh cứ lái về phía trước như đã có đích đến cụ thể. Cô chỉ cảm thấy trăng rất đẹp, đêm nồng nàn, tưởng anh đưa cô đi ngắm cảnh nên cũng không hỏi nhiều. Tiếng nhạc vang lên khe khẽ, là tiếng đàn dương cầm thanh mảnh. Tố Diệp yên lặng dựa ra sau ghế, thả lỏng cơ thể và tâm hồn để thưởng thức tất cả.
Đối với cô mà nói, có Niên Bách Ngạn ở bên, tất cả đều trở nên tuyệt diệu.
Đèn đỏ phía trước bật sáng, chiếc xe từ từ dừng lại. Tiếng nhạc như dòng nước nhẹ nhàng trôi, tĩnh mịch đến mê người. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp. Ngoài kia tuy cảnh đêm bao phủ, nhưng trước mắt anh như có một tia nắng sáng rực xuyên qua mây mù, khiến con tim vẫn luôn cô đơn, cồn cào bao ngày nay cũng trở nên rộng mở, sáng sủa.
Người con gái khiến anh vừa giận vừa yêu này, tối nay thực sự đang ngồi trong xe của anh, ngay bên cạnh anh. Trăng mềm mại chỉ càng làm cô thêm xinh đẹp. Hoặc có thể nói đến cả nó cũng không thể sánh với cô. Đôi mắt cô long lanh như suối, làn da trắng trẻo cùng những đường nét mỹ miều. Sống mũi thẳng, bờ môi mềm mại, đỏ hồng. Đó là sắc màu tự nhiên. Anh biết trước nay cô rất ghét bôi thứ gì lên miệng.
Khuôn cằm thanh tú hơi vểnh lên, là một đường cong không chút khuyết điểm. Không cần lại gần, Niên Bách Ngạn cũng có thể ngửi thấy mùi hương của cô. Hàm răng nhỏ nhắn khẽ chống lên môi. Trang phục trên người không thể che đi thân hình thướt tha, lấp ló vừa đủ, thấp thoáng khi ẩn khi hiện, để khiến người ta phải tưởng tượng xa xôi.
Xuống dưới nữa là cái bụng và vòng eo thon gọn hợp thành một thể thống nhất. Vì cô đang ngồi, nên đôi chân dài dưới lớp quần tất càng lộ liễu đầy hấp dẫn, tôn lên đầu gối tròn trịa và đôi chân đều đặn. Cô không đi giày, hai bàn chân thoải mái đặt lên thảm. Chỉ cần dùng mắt cũng có thể cảm nhận được cái mịn màng, trơn nhẵn khi được chạm lên da thịt cô.
Cô lại cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng rất thích thú với những tính năng của chiếc di động mới, mà không hề hay biết vóc dáng xinh đẹp của mình đã hoàn toàn lọt vào đôi mắt đang ngầm bốc cháy của một người đàn ông.
Cô chỉ hơi giơ tay lên, mùi hương tự nhiên tỏa ra từ cơ thể cũng xộc vào mũi Niên Bách Ngạn. Anh cảm thấy, dù chỉ nhìn cô như thế này, cái bụng của anh cũng đủ tê dại, nơi nào đó trong cơ thể đang thức tỉnh, bùng cháy ngọn lửa dục vọng mà không nghe theo sự điều khiển của anh.
Tiếng còi xe phía sau đánh thức Niên Bách Ngạn, bắt anh quay trở về với chiếc đèn giao thông nhấp nháy xanh đỏ trước mặt. Anh khởi động xe, thầm thở dài trong lòng: Người con gái bên cạnh đích thực là yêu tinh!
Nhưng bản thân con yêu tinh cũng không biết mình đã thành yêu tinh trong mắt người khác, nó chỉ mải chơi điện thoại rồi cười sung sướng. Sau khi chụp bừa một bức hình mặt trăng sáng rõ, cô không nhịn được, nói với giọng đầy hưng phấn: “Đúng là tiền nào của nấy. Có chiếc điện thoại này em có thể trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi.”
Dứt lời cô lại quay sang chụp gương mặt nghiêng của Niên Bách Ngạn mấy kiểu. Sau khi lật ra xem mới tấm tắc: “Niên Bách Ngạn! Anh đẹp trai quá!”
“Cảm ơn!” Anh liếc nhìn cô rồi cong môi cười.
“Người đẹp trai đúng là có lợi, chụp ảnh khỏi cần chỉnh sửa.” Tố Diệp nhìn người đàn ông trên bức ảnh, nhiệt huyết dâng trào, lại định giơ máy lên chụp thấy mấy tấm nữa.
Niên Bách Ngạn mỉm cười kéo tay cô xuống, giọng cưng chiều: “Đừng nghịch nữa!”
“Thôi được rồi!” Tố Diệp hiếm khi lại ngoan ngoãn như vậy, nhìn về phía trước: “Giờ này mà còn tắc đường như vậy. Niên Bách Ngạn! Hay là chúng ta lái xe tới nơi nào vắng người một chút, để em chụp thêm mấy kiểu cảnh đêm.”
Nụ cười Niên Bách Ngạn càng mê hồn: “Đợi em chụp xong mới quay về nhà thì sang ngày hôm sau mất rồi.”
Tố Diệp thầm thở dài trong lòng. Thật ra cô chỉ muốn ở bên anh thêm một lúc nữa, nhưng mà… Suy nghĩ một chút cô cũng không muốn ép anh. Cô đúng là được nghỉ nhưng anh thì chưa chắc, không chừng ngày mai vẫn còn việc phải làm.
Thấy cô trầm ngâm không lên tiếng, Niên Bách Ngạn hỏi cô có chuyện gì. Cô khẽ lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, vặn người nói: “Anh nói cũng đúng. Hôm nay vui quá nên anh nói em mới cảm thấy hơi mệt. Đưa em về nhà đi, em muốn nghỉ ngơi.”
Thật ra Tố Diệp rất muốn hỏi anh: Bách Ngạn! Ngày mai anh bận lắm sao? Tối nay chúng ta lại chia cách à? Anh có muốn tới nhà em không?... Nhưng những lời này bất luận là câu nào nói ra cũng có cảm giác kỳ kỳ, cứ như đang mời gọi anh vậy. Kỳ thực cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn ở bên anh thêm một lát, cho dù chỉ ngồi uống trà, trò chuyện.
Tuy cô và Niên Bách Ngạn đã phát sinh quan hệ, nhưng không ai xác nhận rằng hai người phải bên nhau hằng đêm. Ở trấn Thiên Đăng và Nam Phi, cô và anh sống cùng nhau, nhưng cùng lắm cũng chỉ vì họ đang ở nơi đất khách. Còn khi đã về Bắc Kinh, không đồng ý nghĩa họ sẽ sống chung. Cô hiểu, người đàn ông như anh cần một không gian độc lập, thế nên về điểm này cô không muốn đề xuất, cũng không thể đề xuất.
Niên Bách Ngạn đương nhiên không biết trong đầu cô có những suy nghĩ phức tạp đến vậy. Nghe xong anh chỉ mỉm cười: “Mệt à?”
“Ừm.” Tố Diệp khẽ gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, rẽ vào ngã tiếp theo chính là hướng về nhà cô. Cô khẽ nói: “Anh cũng mệt cả ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.
Tố Diệp thấy thế cũng trật tự. Cô nhìn ngã tư phía trước mỗi lúc một gần, cho tới khi Niên Bách Ngạn đi vượt qua nó. Cô kinh ngạc, quay đầu phác họa trước mặt anh: “Anh nhầm đường rồi, lúc nãy phải rẽ sang đường nhánh rồi mới phải.”
“Tại sao phải rẽ?” Niên Bách Ngạn rõ ràng biết thừa còn cố tình hỏi.
“Đi đường đó mới ra được đường Công Thể Bắc.” Tố Diệp khó hiểu.
Anh bật cười, nhân lúc dòng xe phía đang nghẽn lại, anh giơ tay véo má cô: “Bảo bối! Anh đâu có định đưa em về nhà.”
Không gian xe chật kín, giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Câu gọi thân mật “bảo bối” có thêm nhiều sự mờ ám. Tố Diệp nghe xong mím môi cười. Anh chưa bao giờ gọi cô như thế, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vu vơ.
“Vậy… để em đoán xem anh định đi đâu.” Biết sẽ được ở cùng anh thêm một lát, tâm trạng cô bỗng phấn khích. Cô sát lại gần, thủ thỉ: “Nhất định là đưa em tới chỗ nào có đồ ăn ngon đúng không?”
Một tay Niên Bách Ngạn nắm chắc vô lăng, một tay cầm lấy tay cô, đặt lên môi hôn khẽ: “Không có hứng thú!”
Ngón tay cô bị cằm anh chọc vào ngứa ngáy. Cô định rút tay về nhưng anh vẫn giữ rất chặt. Cô bật cười khanh khách: “Vậy rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?”
“Nhà anh!”
Tố Diệp ngẩn người, rất lâu sau mới tỉnh lại. Hình như anh không đùa cợt. Nhà anh?
Nghĩ tới chữ này là tim cô lại đập rộn ràng. Đương nhiên, cô không ngu ngốc tới nỗi lo lắng Diệp Ngọc sẽ ở đó. Vì anh đã nói với cô từ lâu, giữa hai người không có chuyện gì. Hơn nữa theo cô được biết, “nhà” mà anh nói có lẽ là tài sản thuộc về riêng anh, không liên quan tới nhà họ Diệp. Cũng tức là trong ngôi nhà ấy chỉ có một mình anh sinh hoạt.
Nghiên cứu tâm lý học đã phát hiện, phụ nữ thích được đàn ông đưa về nhà, còn đàn ông lại thích đưa phụ nữ tới khách sạn. Đây hoàn toàn là tác động về mặt tâm lý. Nhưng so với phụ nữ, thì đàn ông dễ phân tích hơn. Họ muốn giữ kín chuyện đời tư nhiều hơn. Nhà chính là một nơi tuyệt đối riêng tư và bí mật. Niên Bách Ngạn không đưa cô tới khách sạn mà đưa cô về nhà, vậy tức là anh hoàn toàn muốn mở rộng lòng mình với cô, chia sẻ với cô cánh cửa kín đáo nhất của mình.
Cô quay đầu nhìn anh, hạnh phúc lại lặng lẽ bước qua...

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU Q.6 - Chương 272: Bề Ngoài Bình Yên, Bên Trong Dậy Sóng

HÀO MÔN KINH MỘNG 3 ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU
Q.6 - Chương 272: Bề Ngoài Bình Yên, Bên Trong Dậy Sóng

Nụ cười bên môi Niên Bách Ngạn càng đậm hơn. Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa vòng đôi tay còn lại khóa cô trong lòng, đan tay vào tay cô. Như thế Tố Diệp có thể dựa luôn vào người anh. Cảm giác này thật tuyệt, rất chân thực, dường như cả trời đất này chỉ còn lại hai người họ, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Giữa hơi thở lại nhạt nhòa mùi rượu, xen lẫn hương thơm vốn có đầy quen thuộc của người đàn ông, pha trộn cùng hơi thở của cô. Tố Diệp nghiêng mặt, tìm được nơi bắt nguồn của nó. Thì ra nằm trên chiếc áo len mỏng của anh. Trên cổ áo sơ mi cũng có. Qua ánh đèn mờ ảo còn lờ mờ nhìn thấy vết rượu ngấm vào áo. Cô bèn cảm thấy rất kỳ lạ. Một là, trưa nay tới nhà họ Diệp rõ ràng anh uống rượu vang, còn đây là vết rượu trắng. Hai là con người Niên Bách Ngạn trước nay rất chú trọng diện mạo, cách ăn mặc, một người như vậy sao có thể cho phép trên cổ áo dính vết rượu?
Cô vô thức giơ tay chạm khẽ vào nó. Niên Bách Ngạn đang nghe điện thoại lại cầm lấy tay cô, đùa nghịch trong lòng bàn tay mình. Đầu kia điện thoại nói gì cô không có hứng thú, chỉ loáng thoáng nghe thấy nhập viện gì đó.
Chưa biết cuộc điện thoại đó kéo dài bao lâu. Tố Diệp ngồi dậy, trở về vị trí của mình, cầm đũa lên, tiếp tục thưởng thức món ngon. Niên Bách Ngạn vừa nói chuyện vừa quan sát cô. Thấy cô vùi đầu ăn uống, anh bất giác cong môi, trong con ngươi sâu hút ẩn chứa một sự cưng chiều.
Cuộc gọi cũng không dài lắm. Khi kết thúc, anh như đang suy nghĩ chuyện gì. Tố Diệp nhạy cảm phát hiện ra, hỏi anh sao vậy. Anh lắc đầu, nói không có gì. Không khí bữa cơm của hai người từ đầu tới cuối vẫn rất thoải mái, cho tới khi Niên Bách Ngạn một lần nữa nhắc lại chuyện lúc trưa.
Nụ cười trên môi cô tắt dần. Tuy rằng cô không thích nghe, nhưng thái độ cũng không gay gắt như ban sáng, chỉ cúi gằm, không lên tiếng. Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài: “Vẫn nên về nhà thăm bố em thường xuyên.”
Tố Diệp vẫn im lặng, cắn đũa.
Niên Bách Ngạn cũng không vội ép buộc cô. Anh cầm đũa lên, gắp một con tôm, đặt trước mặt cô: “Dù là một người bị tuyên án tử hình, cũng nên cho họ một cơ hội sám hối, huống hồ đó là bố em.”
“Em không nhắc tới nhà đó không có nghĩa là em đã từ bỏ thù hận. Cho dù có từ bỏ cũng không đồng nghĩa với việc em sẽ chủ động gần gũi.” Tố Diệp cố gắng để ngữ khí của mình ôn hòa một chút. Cô gảy gảy miếng tôm: “Tết Trung thu vốn là ngày tết đoàn viên. Đối với những người bên đó, em dẫu sao cũng là người ngoài. Không có em, tết Trung thu của họ sẽ càng vui vẻ hơn.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Sợ là tết Trung thu này chính là khởi đầu cho những tai họa của nhà họ Diệp.”
Chiếc đũa dừng lại trên miếng tôm. Tố Diệp không ngờ anh lại nói như vậy. Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh, một lúc sau mới hỏi: “Thế là ý gì?”
Tai họa của nhà họ Diệp?
“Nguyễn Tuyết Mạn nhập viện rồi.” Niên Bách Ngạn giơ tay gõ lên điện thoại, ám chỉ rằng đây chính là nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Tố Diệp nghe xong, tò mò hỏi: “Đây là tai họa của nhà họ Diệp sao? Sao em lại cảm thấy đây là một chuyện vui vẻ, đáng nhảy múa hát ca nhỉ? Nguyễn Tuyết Mạn làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nhập viện là dễ dãi cho bà ta lắm rồi.”
“Bà ta nhập viện vì trúng độc, không bao lâu sau lúc em rời khỏi nhà họ Diệp. Bà ta ăn phải miếng đậu vàng có chứa kịch độc, lúc đưa tới bệnh viện đã cực kỳ nguy kịch, gần năm giờ chiều nay mới cấp cứu xong.” Gương mặt Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nghe xong, Tố Diệp cũng dừng đũa, vẻ mặt khó tin. Cô tưởng Nguyễn Tuyết Mạn chẳng qua gặp chuyện nhỏ làm ầm lên, ví dụ như ăn đồ hỏng bị đau bụng, được đưa vào bệnh viện, nhưng không ngờ lại là trúng độc! Chuyện này làm sao có thể? Cô đã từng ở lại nhà họ Diệp một đêm. Tuy chỉ có một tối ấy thôi nhưng cũng đủ để chứng kiến cách bảo quản thực phẩm nghiêm ngặt của họ. Một gia đình quyền quý, đến bát đũa cũng có phòng để riêng, điều này có thể thấy mỗi một quá trình đều rất cẩn trọng.
Cô ngước mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn, lúc này mới thật sự muốn hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Niên Bách Ngạn từ từ kể lại đầu đuôi từ sau khi cô đi.
Tố Diệp ăn cơm chưa được mấy miếng thì rời đi. Cô vừa mới đi, Diệp Lan đã đi theo, nói rằng muốn đuổi theo, bảo Tố Diệp quay lại, nhưng bị Nguyễn Tuyết Cầm bắt ngồi xuống ăn tiếp. Diệp Lan không phục, cãi lại mấy câu. Nguyễn Tuyết Cầm bèn lấy lý do nó định đi gặp Tố Khải ra để cấm nó không được ra khỏi nhà trong hai ngày tới. Diệp Lan giận dỗi bỏ về phòng, còn Nguyễn Tuyết Cầm cũng vì bầu không khí không vui vẻ mà rời khỏi bàn ăn.
Tâm trạng của Diệp Uyên vẫn trầm trầm. Chỉ có Niên Bách Ngạn biết lý do anh ấy trở nên như vậy. Anh ấy ăn không nhiều, gắp được mấy miếng. Sau khi Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan đi ra, anh ấy cũng về phòng, một lát sau thấy anh ấy khoác áo, đi ra khỏi nhà.
Cứ như thế, một bữa cơm đoàn viên tan tác hết cả.
Người đầu bếp bê món đậu vàng lên. Vốn dĩ mỗi người được một suất, nhưng vì có người đã không ăn nữa nên thừa ra mấy miếng. Nguyễn Tuyết Mạn vốn thích món này, bèn ăn nốt mấy miếng còn lại. Từ lúc Tố Diệp đi, Diệp Hạc Phong ăn cũng chẳng ngon miệng nữa, lại thấy mọi người trong bàn cứ lần lượt bỏ đi, tâm trạng ông càng bực dọc. Ông cũng không ăn đậu mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc ấy, tai họa xảy ra.
Chiếc đĩa trong tay Nguyễn Tuyết Mạn bỗng rơi lạch cạch xuống đất. Bà ta lập tức cũng ngã vật ra, miệng trào bọt trắng, môi chẳng mấy chốc đã thâm tím lại, cả người co giật. Tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ. Niên Bách Ngạn vội vàng gọi xe cấp cứu, đồng thời gọi điện báo cho Diệp Uyên. Ai ngờ điện thoại của anh ấy lại để ở nhà, tạm thời không liên lạc được.
Xe cấp cứu và ô tô của anh đi song song trên đường. Nguyễn Tuyết Mạn nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Diệp Hạc Phong trong lúc tức giận đã báo cảnh sát. Nhân viên cảnh sát qua phân tích sơ bộ đã phán đoán: Nguyễn Tuyết Mạn đã bị ngộ độc thuốc chuột dẫn tới trúng độc. Vì chuyện này, cảnh sát bắt đầu điều tra những người làm trong nhà họ Diệp cùng với những người được thuê từ ngoài về.
Còn phía bệnh viện cũng tích cực cấp cứu cho Nguyễn Tuyết Mạn. Qua một hồi cam go, bà ta mới thoát chết trong gang tấc. Vì không thể liên lạc được với Diệp Uyên, Niên Bách Ngạn cũng phải túc trực ở đó. Tất cả mọi chuyện trước sau cùng việc nhập viện cho Nguyễn Tuyết Mạn đều do anh sắp xếp.
Đây cũng là lý do anh không thể đuổi theo cô ra ngoài ngay khi cô vừa rời khỏi.
Nguyễn Tuyết Mạn cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, Niên Bách Ngạn thấy mọi chuyện cũng đã yên ổn, không còn việc gì phát sinh nữa mới lấy lý do công việc rời khỏi bệnh viện. Cuộc điện thoại vừa rồi là Hứa Đồng gọi tới. Cô ấy nhận được thông báo, vội tới bệnh viện. Niên Bách Ngạn đã dặn dò nếu bệnh viện có tình hình gì phải lập tức báo với anh ngay.
Hứa Đồng nói trong điện thoại rằng Nguyễn Tuyết Mạn đã ổn, nhưng phải ở lại bệnh viện mấy ngày, vì thành phần ngộ độc khá nhiều, sức khỏe bà ta lại vốn yếu ớt.
Tố Diệp từ đầu tới cuối chỉ yên lặng lắng nghe, sau khi Niên Bách Ngạn kể xong tường tận câu chuyện, cô cũng chìm vào trầm mặc, nhưng đầu mày thì nhíu chặt. Thuốc chuột ư? Nhà họ Diệp không thể có chuột thì lấy đâu ra thuốc chuột?
Một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Đã bắt được người hạ độc chưa?”
Niên Bách Ngạn lắc đầu.
Tố Diệp cắn môi, nghĩ rất lâu: “Anh nghi ngờ có kẻ rắp tâm hạ độc phải không? Vậy mục tiêu của kẻ này là ai? Em cảm thấy Nguyễn Tuyết Mạn chỉ vô tình bị trúng độc.”
“Đây cũng là điều anh lo lắng nhất.” Nét mặt Niên Bách Ngạn rất nặng nề: “Có thể ra tay ngay tại nhà họ Diệp, còn thần không biết, quỷ không hay, sợ rằng kẻ này đã sống lâu năm ở đây.”
Tố Diệp gật đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó: “Nếu Nguyễn Tuyết Mạn chỉ là con tốt thí mạng, thì người thực sự phải trúng độc là ai?”
“Lúc đó anh, Diệp Ngọc, chú hai em Diệp Hạc Thành đều đã ăn đậu vàng và bình an vô sự. Vậy thì những người chưa ăn còn em, Diệp Uyên, bố em, thím hai em Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan.” Niên Bách Ngạn lần lượt phân tích: “Nguyễn Tuyết Mạn vốn thích đậu vàng, mỗi người chỉ có một phần nên bà ta đã ăn hết các phần còn lại.”
Tới đây, anh ngừng lại giây lát, nhìn cô, không nói tiếp.
Nhưng Tố Diệp cũng hiểu ra rất nhanh. Cô chau mày: “Trong số những người chưa ăn, chỉ có ông ấy là có khả năng cao nhất.” “Ông ấy” mà cô ám chỉ chính là Diệp Hạc Phong. Giọng cô lạnh giá đi rất nhiều, lạnh thấu tận tim can: “Có người định hại ông, nhưng Nguyễn Tuyết Mạn đã vô tình ăn nhầm miếng đậu vàng của ông!”
Nét mặt Niên Bách Ngạn đóng băng lại: “Mặc dù đây chỉ là phân tích của chúng ta, nhưng rất có thể chính là như vậy!”
Tố Diệp mím môi rất chặt, bàn tay đang nắm đôi đũa cũng siết chặt lại. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội không thể nói rõ, hệt như cảm xúc lúc sáng tại nhà họ Diệp. Niên Bách Ngạn nhận ra tâm trạng cô đã thay đổi. Anh nắm lấy tay cô, nhưng lời nói vẫn đúng trọng tâm: “Theo như anh thấy, nhà họ Diệp chỉ yên bình bề ngoài, thực chất nước xiết đang chảy ngầm. Nếu hôm nay người trúng độc là bố em thì không biết nhà họ sẽ nổi sóng gió gì. Ngày nào còn chưa tìm ra kẻ hạ độc, ngày đó vẫn còn nguy hiểm.”
“Chẳng phải đã có cảnh sát can dự vào sao? Chuyện này chúng ta cũng không thể đề phòng được.” Cô hờ hững đáp.
“Nếu em không quan tâm, tâm trạng sẽ không phức tạp vậy đâu.”
Tố Diệp bỗng cảm thấy buồn phiền. Cô đặt đũa xuống, tới gần bên anh, ôm chặt lấy cổ anh, nói với vẻ mệt mỏi: “Dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta đừng nói chủ đề này nữa được không? Em không muốn nghe.”
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, thở dài.
Trung thu, ngắm trăng trở thành chuyện thi vị.
Cả nhà Lâm Yêu Yêu đã đặc biệt chọn một nhà hàng rất thích hợp để thưởng nguyệt. Sau khi ăn uống no nê, họ mới quay về nhà. Giữa chừng, Đinh Tư Thừa cũng gọi cho cô mấy cuộc, hỏi cô đang ở đâu, ý muốn đón Trung thu cùng cô. Nhưng người bắt máy đều là bà Lâm, thái độ vô cùng khó chịu. Lâm Yêu Yêu sợ ảnh hưởng tới không khí ngày tết bèn nhắn tin cho Đinh Tư Thừa, nói rằng tối nay cô đón Trung thu với bố mẹ, anh đừng gọi điện nữa.
Đinh Tư Thừa nhắn lại rất nhanh, chu đáo dặn dò đừng quên uống thuốc sau khi ăn, trước khi ngủ phải uống một cốc sữa. Lâm Yêu Yêu nhìn điện thoại hồi lâu, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nửa sau bữa cơm trở thành buổi phê bình Đinh Tư Thừa của bà Lâm. Ông Lâm không góp ý kiến, chỉ thở dài. Bà Lâm gần như đã mắng hết tổ tông ba đời của anh ta. Cuối cùng Lâm Yêu Yêu phải nhẹ nhàng nói một câu: Trong tình yêu không có ai đúng ai sai. Có trách thì trách con nghĩ quẩn, không thể mắng người ta được.
Bà Lâm đau lòng nhìn con gái.
Khi ba người quay về nhà cũng đã hơn tám giờ tối. Đi vào tiểu khu, Lâm Yêu Yêu cảm thấy cách đó không xa có đèn xe bật sáng, cùng tiếng còi xe vang lên. Nhìn kỹ hóa ra là xe của Diệp Uyên. Anh thò đầu ra khỏi cửa kính, vẫy tay chào cô...