-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

GIA CÁT LINH ẨN Chương 17: Đưa ngươi xuống địa ngục

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 17: Đưa ngươi xuống địa ngục

Mùng một tháng năm, Gia Cát Linh Ẩn dậy từ sáng sớm, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, không có trang điểm nhiều, chỉ trang điểm qua loa, cũng khiến cho Nguyệt Lan và Mộc Tê khen ngợi không ngớt.
“Ừ, hôm nay coi như có phần đoan trang.” Nhìn bộ dáng kích động của Nguyệt Lan cùng Mộc Tê, Thương Y không cho là đúng. Trời biết trong lòng hắn cũng thấy rất đẹp.
Gia Cát Linh Ẩn căn dặn việc với Thương Y xong, liền vịn vào tay Mộc Tê đi ra ngoài.
Ngoài cửa phủ, Gia Cát Hồng Nhan đang đứng chờ, chiếc kiệu màu hồng phấn dừng ngay trước cửa.
“Tam muội, cuối cùng muội cũng tới rồi.” Gia Cát Hồng Nhan kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, cười nói, “Đi thôi, đừng để Lục vương gia phải chờ.”
“So với muội tỷ còn vội vã hơn nhỉ, không phải tỷ thích Lục vương gia chứ?” Gia Cát Linh Ẩn ngây ngô nói.
“Đừng nói lung tung.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan có chút bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Gia Cát Linh Ẩn, so với nàng chẳng là gì cả, cũng không để trong lòng.
Gia Cát Linh Ẩn như già Lưu bước vào Đại Quan Viên, không ngừng vén rèm lên, vui vẻ nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài đường. Một cỗ kiệu khác cũng đi sát bên cạnh kiệu phủ thừa tướng, vị tiểu thư kia vén rèm mỉm cười với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn choáng váng, đó là Chu Tuyết Tranh. Kiếp trước, vì Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh đã gây cho nàng không ít phiền toái. Vẻ đẹp của Chu Tuyết Tranh trong thành ai cũng biết đến, chỉ tiếc năm năm trước, bị đưa tới chùa Thiên Thai cầu phúc cho Thái hậu. Chu Tuyết Tranh là trưởng nữ của Chu thái phó, em trai của Chu thái phi, chuyện Thái hậu cầu phúc, vốn là nhắm vào nhà họ Chu, bởi vậy lúc Chu Tuyết Tranh mới có mười một tuổi đã phải đi. Hiện tại hoàng đế hạ lệnh cho các thiếu nữ tới chùa cầu phúc đều được trở về nhà lập gia đình, Chu Tuyết Tranh mới có cơ hội trở về.
Chu Tuyết Tranh hướng về phía Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, dặn dò nô tỳ bên ngoài kiệu: “Đi hỏi thăm một chút xem vị tiểu thư kia là người phủ nào.” Chu Tuyết Tranh vân vê chiếc khăn, âm thầm suy nghĩ, năm năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, nàng ta thế nhưng không nhớ nỗi đã từng gặp qua vị tiểu thư kia. Không biết Thiên ca ca, có thay đổi hay không? Nhớ tới khuôn mặt Sở Lăng Thiên, Chu Tuyết Tranh không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên kiệu quẹo vào một ngõ tắt nhỏ cũ nát, Gia Cát Linh Ẩn bám lấy tay Gia Cát Hồng Nhan, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, thế này là thế nào? Có phải đi nhầm đường không, không có một bóng người, Linh nhi sợ.”
Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh: “Linh nhi đừng sợ, con đường này ngắn hơn. Ta sợ vương gia phải chờ lâu, nên đã lệnh cho bọn họ đi đường tắt.”
“Vậy à, đường này là đường gì? Từ trước tới giờ Linh nhi chưa từng đi qua.” Gia Cát Linh Ẩn dịch người về phía Gia Cát Hồng Nhan.
“Đường này là đường…” Nụ cười trên khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan càng thêm sâu đậm, “ Đường âm phủ!”
“A!” Gia Cát Linh Ẩn sợ hãi hét lên, “Cái tên thật đáng sợ, tỷ tỷ, chúng ta đừng đi đường này nữa.”
“Kêu la cái gì?” Gia Cát Hồng Nhan tức giận nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Không đi tiếp, làm sao có thể đưa ngươi xuống địa ngục? Còn không ra tay!”
Bỗng nhiên, mười mấy người mặc áo đen từ ngõ nhỏ xông ra, trong nháy mắt bắt Gia Cát Linh Ẩn cùng Mộc Tê.
“Tìm nơi hoang vắng, xử lý. Làm việc nhanh lên, không được để lại dấu vết.” Gia Cát Hồng Nhan hướng về phía thủ lĩnh đám sát thủ nói.
“Tiểu thư yên tâm!”
Gia Cát Hồng Nhan chỉnh sửa quần áo, nói với Thanh La: “Đợi lát nữa trở về nói với cha mẹ ta, Tam muội bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, giữa Tam muội và người đàn ông đó hình như có quan hệ với nhau, gần đây cũng có một nhóm hải tặc, Tam muội chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta vì sợ Lục vương gia tức giận, đành phải tới Tiên Cư Lâu trước.”
“Vâng, Đại tiểu thư.” Thanh La hiểu ý cười.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 9: Bản vương uống cùng Tam tiểu thư

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 9: Bản vương uống cùng Tam tiểu thư

Sau khi giỏ đựng đồ ăn bị mang đi, Gia Cát Linh Ẩn từ từ đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Sở Lăng Thiên cầm chén rượu, khẽ nói: “Tam tiểu thư, không tồi.”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩn người, lập tức hiểu được người thông minh tài trí như Sở Lăng Thiên có thể nhìn ra, cũng không lấy làm lạ, vừa rồi hắn không có đứng ra tố giác nàng, chứng minh ít nhất hiện tại hắn không có ác ý với nàng. Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười: “Vương gia quá khen.”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn nụ cười trên gương mặt Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn ở bên Sở Lăng Thiên, trong mắt lóe lên, “Linh nhi, có muốn đổi vị trí với đại tỷ không?”
“Đại tỷ làm sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Đại tỷ không thoải mái sao?”
“Không, ta chỉ cảm thấy hơi nóng, muốn ngồi gần cửa.” Gia Cát Hồng Nhan lấy tay phe phẩy tạo gió, giống như rất nóng.
“Đại tiểu thư, vậy để ta đổi chỗ cho ngươi, chỗ ta ngồi rất mát mẻ.” Sở Lăng Thiên vừa nói, vừa đứng lên, nhường chỗ cho Gia Cát Hồng Nhan ngồi.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn qua Sở Lăng Thiên, nguyên nhân mà Gia Cát Hồng Nhan muốn đổi vị trí với nàng, chính là để tiếp cận với Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh Ẩn nghĩ thầm người đàn ông này không phải xấu xa bình thường, cũng không mở miệng, để xem Gia Cát Hồng Nhan phản ứng thế nào.
“Vậy làm phiền Vương gia.” Gia Cát Hồng Nhan vặn tay cân nhắc, đành phải đổi vị trí với Sở Lăng Thiên. Khi ngồi xuống, Gia Cát Hồng Nhan dùng tốc độ nhanh nhất, trừng mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn.
“Đại tỷ, nơi này mát mẻ không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Cũng không tệ.” Gia Cát Hồng Nhan gượng gạo nói.
Khóe miệng Sở Lăng Thiên không ngừng co rút, Tam tiểu thư này, không đơn giản như bề ngoài.
Mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của Đại phu nhân, chẳng lẽ thất vương gia thật sự như lời đồn, không gần nữ sắc, từ xưa anh hùng cũng khó vượt qua ải mỹ nhân, không gần nữ sắc, có lẽ là do vương gia chưa gặp người mình yêu mà thôi. Đại phu nhân nhìn vẻ xinh đẹp động lòng người của Gia Cát Hồng Nhan nói: “ Hồng Nhan, còn không mau kính rượu với hai vị vương gia.”
“Vâng thưa mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan đứng lên, uống liền hai chén rượu, khuôn mặt nàng đỏ ửng càng động lòng người.
Gia Cát Hồng Nhan đi tới trước mặt Sở Lăng Thiên, đôi mắt to sâu kín long lanh nhìn chằm chằm Sở Lăng Thiên: “Thần nữ kính Thất vương gia.”
Sở Lăng Thiên sửng sốt, giật mình nói: “Đại tiểu thư không biết bản vương không uống rượu sao?”
“Chuyện này…” Gia Cát Hồng Nhan giật mình, nhưng chỉ trong nháy mắt khuôn mặt lại khôi phục vẻ tươi cười: “Vương gia lấy trà thay rượu.”
“Bản vương dị ứng với trà.”
Không uống rượu? Dị ứng với trà? Gia Cát Linh Ẩn vừa thấy Sở Lăng Thiên uống rất thoải mái mà, trước mặt hắn còn để chén trà, không biết đã phải rót mấy lần rồi. Bãn lĩnh nói dối không chớp mắt, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy không bằng… Sâu sa khó lường!
“Vương gia…” Trước mặt nhiều người như vậy, Sở Lăng Thiên cũng không để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi, Gia Cát Hồng Nhan không nhịn được, đành phải hướng về phía Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân xin giúp đỡ.
“Hồng Nhan, đừng để Thất vương gia phải khó xử. Còn có Lục vương gia ở đây mà.” Gia Cát Chiêm nói. Lục vương gia và Thất vương gia, chỉ cần Gia Cát Hồng Nhan dựa vào một người là được.
Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, đi đến trước mặt Sở Lăng Hiên: “Thần nữ kính Lục vương gia.”
“Đa tạ Đại tiểu thư.” Sở Lăng Hiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan vài lần, bưng chén rượu, uống cạn một hơi.
Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan đều thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Sở Lăng Hiên nhìn mình, mặt Gia Cát Hồng Nhan càng đỏ ửng. Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên lấy tay đỡ đầu, dáng lung lay như sắp đổ, “”Thần nữ, thần nữ, hình như bị say rồi, vương gia, có thể đỡ thần nữ một chút.”
“Chuyện này…” Sở Lăng Hiên khó xử nói, “Đại tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ngồi xuống nghỉ đi. Đại tiểu thư say, nhưng bản vương vẫn chưa thỏa mãn, có thể hay không mời Tam tiểu thư uống một chén rượu?”
Gia Cát Linh Ẩn sợ sệt liếc nhìn Sở Lăng Hiên, kính rượu?
“Linh nhi, còn không mau kính hai vị Vương gia.” Gia Cát Chiêm trách cứ nói.
“Nữ nhi tuân lệnh.” Gia Cát Linh Ẩn bưng chén rượu, “Thần nữ kính Thất điện hạ trước, Thất điện hạ không cần khó xử, thần nữ tự uống.”
Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị uống rượu, chỉ nghe Sở Lăng Thiên nói: “Từ từ đã, bản vương uống cùng Tam tiểu thư.” Nói xong, Sở Lăng Thiên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, uống nửa chén rượu.
Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, hành động của Sở Lăng Thiên chẳng khác nào tát nàng một cát trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên, thế mà lại uống rượu của Gia Cát Linh Ẩn mời. Gia Cát Hồng Nhan hoảng hốt, làm sao có thể? Nhất định nàng đang mơ, Gia Cát Linh Ẩn là cái gì chứ, chỉ là một thứ nữ mà thôi. May mà chỉ vài ngày nữa Gia Cát Linh Ẩn sẽ bị đưa đến chùa Thiên Thai, nghĩ vậy, Gia Cát Hồng Nhan mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn hiểu rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng sợ là ý nguyện của nàng sẽ vụt tan thôi. Vài ngày nữa, sẽ có một sự kiện thay đổi vận mệnh của vô số người.
Sau khi uống rượu cùng Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên ôm ngực, yếu ớt nói: “Cha, mẹ, Linh nhi cảm thấy trong người không khỏe, con xin phép về phòng trước.”
Khuôn mặt Sở Lăng Hiên đang bưng chén rượu trầm xuống, chén rượu này, hắn là chờ Gia Cát Linh Ẩn tới kính mình, không nghĩ tới, Gia Cát Linh Ẩn làm vậy hệt như việc Sở Lăng Thiên không để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi nào.
“Hỗn láo, kính xong rượu Lục vương gia rồi về.” Gia Cát Chiêm phùng mồm trợn mắt hận không thể tát Gia Cát Linh Ẩn một cái.
“Lục vương gia, thần nữ, cảm thấy không thoải mái, xin Lục vương gia đừng trách tội thần nữ.” Bộ dạng Gia Cát Linh Ẩn yếu ớt, giống như sắp xỉu.
“Tam tiểu thư nghỉ ngơi trước đi.” Trước mặt mọi người, Sở Lăng Hiên cũng không muốn làm khó nàng.
“Tạ ơn Lục vương gia.” Gia Cát Linh Ẩn được cho phép, liền đi ra khỏi điện.
“Vương gia, thần đáng chết, đứa con gái này của thần sống ở bên ngoài từ nhỏ, không hiểu phép tắc, tội thần xin tạ lỗi với vương gia.” Gia Cát Chiêm lập tức quỳ gối trước mặt Sở Lăng Hiên, run rẩy nói.
“Thừa tướng lo lắng nhiều rồi, bản vương sao có thể trách tội Tam tiểu thư, đứng lên đi.” Trong miệng Sở Lăng Hiên nói vậy, nhưng khuôn mặt u ám.
“Tội thần đa tạ ơn đức của Vương gia.”
Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên đồng thời nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong lòng đầy suy tư.
Mộc Tê đi theo sau Gia Cát Linh Ẩn, suốt cả đoạn đường hai người không nói một cââu. Gia Cát Linh Ẩn tỉ mỉ nhớ lại biểu hiện của Sở Lăng Thiên, kiếp trước hai người không có quen biết gì, hoàng đế qua đời, Sở Lăng Hiên và thái tử tranh quyền đoạt vị, Sở Lăng Thiên thoái ẩn, không ai biết hắn đi đâu, người của nước Lăng Nguyệt còn chưa từng gặp qua hắn. Gia Cát Linh Ẩn biết Sở Lăng Thiên là một người rất khó đối phó, hy vọng hắn không trở thành kẻ thù của nàng.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 5: Linh nhi đến cảm ơn mẹ

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 5: Linh nhi đến cảm ơn mẹ

“Thiên Thu à, tam tiểu thư không tin đây là thức ăn ngon nhất trong phủ, ngươi tới đây làm chứng cho ta đi, nô tài nào dám lừa Tam tiểu thư.” Tiêu quản gia vừa nói, vừa hướng mắt về phía Thiên Thu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu quản gia, xem ra hai người họ đã từng thông đồng với nhau rất nhiều lần, Thiên Thu lập tức hiểu ý của Tiêu quản gia: “Đúng vậy, Tam tiểu thư, người xem đi trong canh này còn có rau, ngày thường chỉ có nước không, người nhìn con cá này xem, mặc dù đã có mùi, nhưng Đại tiểu thư cũng đâu được ăn. Thức ăn của Tam tiểu thư, toàn là ngon nhất.”
“Các người nói dối trắng trợn!” Nguyệt Lan vô cùng tức giận, nhịn không được chỉ trích Tiêu quản gia cùng Thiên Thu.
“Nguyệt Lan, không được vô lễ.” Gia Cát Linh Ẩn cười, “ Tiết kiệm là tốt, chúng ta cần phải noi theo gương cha mới phải. Đa tạ Tiêu quản gia quan tâm.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, lảo đảo một chút, đụng vào Thiên Thu.
“Tam tiểu thư, người không sao chứ?” Thiên Thu đỡ lấy Gia Cát Linh Ẩn.
“Không có việc gì, làm phiền tới Thiên Thu rồi.”
“Tam tiểu thư nghỉ ngơi đi.” Khóe miệng Tiêu quản gia hiện lên một nụ cười đắc ý, hậu viện của phủ Thừa tướng, ngoài trừ đại phu nhân, còn không phải hắn một tay che trời sao.
“Tiểu thư, chuyện này…” Nguyệt Lan tức đến giậm chân, sự bảo vệ của Nguyệt Lan đối với Gia Cát Linh Ẩn, ai cũng nhìn ra được.
Cả quá trình Mộc Tê không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì, điều này khiến cho Gia Cát Linh Ẩn coi trọng nàng hơn.
“Dọn thức ăn vào đi, lát nữa ta đi xem náo nhiệt.” Khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn hiện lên nụ cười nhạt.
Đúng thời gian, Gia Cát Linh Ẩn xách giỏ đi ra ngoài.
“Tiểu thư, người đi đâu?” Nguyệt Lan hoảng hốt giữ Gia Cát Linh Ẩn lại, “ Đêm nay thừa tướng mở tiệc tiếp khách, tiểu thư không nên ra ngoài, ngộ nhỡ đụng chạm vị đại nhân nào…”
“Nguyệt Lan không cần lo lắng, nơi ta muốn đi, chính là tiệc tối nay.”
“Tiểu thư, lão gia không thích người, tiểu thư mạo muội đến, chỉ sợ lão gia sẽ xử phạt người.”
“Các ngươi cứ đợi ở Trục Nguyệt Hiên đi, mình ta đi là được.”
“Tiểu thư, nô tỳ đi theo người.” Mộc Tê nói.
Gia Cát Linh Ẩn sửng sốt, không nghĩ tới Mộc Tê lại có can đảm này, “Đi thôi.”
Trong điện tổ chức yến tiệc ở phủ Thừa tướng, Gia Cát Chiêm và Gia Cát Vũ ngồi ở hai bên, vị trí chủ tọa để trống. Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan cũng tham dự yến hội, Gia Cát Chiêm sao có thể bỏ qua cơ hội để Gia Cát Hồng Nhan xuất đầu lộ diện, huống chi đêm nay có một nhân vật quan trọng xuất hiện, nếu Gia Cát Hồng Nhan có thể kết thân, cũng không uổng công phủ Thừa tướng đã mất bao năm để bồi dưỡng nàng.
Quan viên không ngừng đi đến chúc mừng, nói những lời tâng bốc nịnh bợ, trên mặt Gia Cát Chiêm cùng Gia Cát Vũ không giấu được vẻ kiêu ngạo, ngoài miệng lại nói những lời khiêm tốn dối trá.
“Tam tiểu thư, người không thể vào được.” Ngoài cửa điện, Tiêu quản gia ngăn Gia Cát Linh Ẩn lại.
“Tiêu quản gia, tiểu thư tìm lão gia là có việc cần bẩm báo, xin ngài đi báo cho.” Mộc Tê cố ý lớn giọng nói.
Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt khen ngợi nhìn Mộc Tê, miệng lại trách cứ nói, “Mộc Tê không được vô lễ, phải nhìn xem đây là đâu chứ.”
“Nô tỳ biết sai rồi.” Mộc Tê cúi đầu, thuận miệng nói.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Đại phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, nhíu mày hỏi, “ Linh nhi, con tới đây làm gì?”
“Mẹ, nghe nói cha và mẹ mở tiệc đãi khách, Linh nhi tới để cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vẫn luôn quan tâm tới Linh nhi, giờ lại còn chiếu cố để Linh nhi hồi phủ, trong lòng Linh nhi vô cùng cảm kích.” Gia Cát Linh Ẩn ngoan ngoãn nói.
“Vậy mau vào đi.” Trên mặt Đại phụ nhân hiện lên nụ cười quỷ dị, nếu Gia Cát Linh Ẩn tới tận đây để cảm ơn bà, không thể nghi ngờ là cho Đại phu nhân thể diện cùng thỏa mãn lòng ham hư vinh thật lớn của bà, ngày mai thôi, sự khoan dung rộng lượng, mỹ danh của bà đối xử tử tế với thứ nữ sẽ lan truyền khắp nơi. Nghĩ đến đây, Đại phu nhân nhanh chóng đón Gia Cát Linh Ẩn vào điện.

KHUẾ ƯỚC ĐÀN UKELELE (HÀO MÔN KINH MỘNG II) Q.5 - Chương 27: Lờ mờ dậy sóng

KHUẾ ƯỚC ĐÀN UKELELE (HÀO MÔN KINH MỘNG II)
Q.5 - Chương 27: Lờ mờ dậy sóng

Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chan chứa ý cười thâm thúy.
Trang Noãn Thần nhân cơ hội đứng lên.
Thấy cô đỏ mặt chạy trốn, anh bật cười, ý cười bên khóe môi ngày càng đậm. Vài phút sau anh không chọc ghẹo cô nữa, đưa tay lấy qua mớ tài liệu trên bàn, “Nhìn xem em có thích hay không.”
Trang Noãn Thần nhận lấy, mở ra nhìn, là bản vẽ của vài căn nhà, hình ảnh môi trường xung quanh, bản vẽ nội thất… có còn một số tư liệu nữa, cô kinh ngạc nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn, không ngờ anh lại để bụng chuyện này.
“Đây là những căn nhà hiện nay có ở Bắc Kinh, chung cư và điều kiện xung quanh toàn bộ đều đã xong, không cần phải đợi một hai năm. Trong mấy công ty bất động sản này, đất của Hồng Đồ và Vạn Cơ là có thể cân nhắc, vị trí tốt, tuyệt đối có không gian tăng trị giá và giá trị cư trú.” Giang Mạc Viễn ngồi tại chỗ nhìn cô, từ từ lên tiếng giới thiệu, cùng lúc đó âm thầm quan sát cô.
Hai mắt của Trang Noãn Thần đảo qua đảo lại trên tài liệu, mỗi một chỗ đều đẹp như hội quán tư nhân, bất luận là thiết kế nội thất đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ dùng mắt nhìn thôi đã biết giá cao thế nào.
“Mấy căn nhà này… có phải rất mắc không?” Cô giương mắt nhìn anh, hỏi.
Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Đồng nghiệp của em muốn mua căn nhà có giá thế nào?”
“Dạ… Cô, cô ấy muốn mua căn nhà giá được một chút, có lầu là được, sau này tiện việc đón cha mẹ lên ở cùng.” Trang Noãn Thần vắt hết óc mới nói được câu này.
Giang Mạc Viễn nhíu mày, làm ra vẻ chợt hiểu ra, “À, anh chọn mấy căn này đều thích hợp để người già ở, hoàn cảnh yên tĩnh lại ở nội thành, gần như là trong náo nhiệt lấy nơi yên ả vậy.”
“Nhưng mắc quá.”
“Đồng nghiệp của em không có tiền à?” Giang Mạc Viễn nhàn nhã nhìn cô, “Cô ấy không có tiền, còn chồng của cô ấy thì sao?”
Trang Noãn Thần nhìn anh, từ trong mắt anh nhìn ra được ẩn ý gì đó, đáy lòng bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo.
“Chuyện mua nhà chí ít ý kiến của hai người phải thống nhất mới được. Còn nữa, Noãn Noãn à, hình như em rất hiểu người đồng nghiệp đó thì phải.” Giang Mạc Viễn tựa lưng vào ghế, khóe môi bất giác nhếch lên.
Trang Noãn Thần cụp mắt, có ngu cũng dễ dàng phát giác ra sự bất an đang lởn vởn trong không khí, chuông cảnh báo trong lòng một mực kêu vang, sợi dây kia cũng căng đến cực hạn. Sau hồi lâu, cô ngẩng đầu, thấy Giang Mạc Viễn vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen tối sâu thẳm.
Sợi dây kia cuối cùng cũng đứt phựt.
Hít sâu một hơi, lần này, cô dũng cảm nhìn lại ánh mắt đầy quyền uy của anh.
“Em không muốn gạt anh, thực ra…” Cô liếm đôi môi khô khốc của chính mình, thở dài một tiếng, “Thực ra là em muốn mua nhà.” Nói xong, cô lặng lẽ quan sát biểu hiện của anh, cô không biết sau khi anh nghe xong những lời này thì sẽ có thái độ gì.
Giang Mạc Viễn lại hết sức bình thường, bình thường đến nỗi khiến Trang Noãn Thần hoảng hốt, hay thật, lần đầu tiên cô nói dối đã bị vạch trần một cách đầy xấu hổ.
Nhất thời, cô không biết nói thế nào để diễn đạt ý của mình, thực ra cô nghĩ rất đơn giản. Thấy anh không nói lời nào, cô cũng tạm thời giữ im lặng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem phải giải thích chuyện này thế nào.
Tiếng nói của Giang Mạc Viễn lại bất giác vang lên…
“Em muốn mua nhà, có thể nói thẳng với anh.” Giọng nói bình thản như nước.
Trang Noãn Thần bóp ngón tay, đáy mắt chân thành, “Chuyện em muốn mua nhà thật ra là bị bà chủ nhà kích thích, lúc nhận nhà bà ấy nói chuyện rất khó nghe, còn nữa, em rất muốn đón ba mẹ em lên Bắc Kinh. Hồi trước, em liều mạng kiếm tiền cũng là muốn mua nhà cho họ, em thừa nhận chuyện này với anh, chính là muốn cho anh biết em thực sự rất muốn dựa vào năng lực của chính mình để mua nhà cho ba mẹ. Trong mắt anh có thể cho rằng một căn nhà không đáng bao nhiêu, nhưng em rất để ý, em muốn lúc ba mẹ em dọn vào ở, họ có thể kiêu hãnh mà nói với hàng xóm rằng: đây là nhà mà con gái họ mua cho họ.”
Giang Mạc Viễn im lặng nghe cô nói, sau đó đứng lên, không nói câu nào, đi vào phòng nghỉ.
Trang Noãn Thần thấy thế thì ngạc nhiên, do dự một lát cũng đứng lên đi theo.
Mặt trời sắp lặn, từng mảng ánh sáng chìm vào nơi cuối chân trời hắt lên cửa kính.
Bóng dáng của anh rơi vào bức tranh nửa sáng nửa tối.
Anh lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, từ bên trong rút ra một điếu, kề lên miệng, châm thuốc, hút một hơi rồi nhẹ nhàng nhả khói, anh đứng trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống bên ngoài, không biết suy nghĩ điều gì.
Trang Noãn Thần đứng ở đằng sau, tầm mắt chỉ có thể tiếp xúc với bóng lưng hờ hững cao lớn của anh, trong lòng có chút không yên.
Cô chậm rãi đi lên trước, ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt của anh, nhẹ nhàng nói, “Em biết là không nên giấu anh, nhưng em… chỉ muốn độc lập một chút ở trước mặt anh, em muốn dựa vào nỗ lực của bản thân mà hoàn thành một việc.”
Nghe vậy, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô, tròng mắt thâm thúy theo sự biến mất của chút ánh sáng nơi chân trời cũng trở nên càng thêm u ám, bàn tay kẹp điếu thuốc phủ lên mái tóc cô, lờ mờ dùng sức, cúi đầu nhìn cô, “Trang Noãn Thần, em có xem anh là chồng em không, hửm?”
Anh gọi cả tên lẫn họ của cô, nhất là sau khi nói xong câu đó, sắc mặt anh rõ ràng trở nên khó coi, xem ra, anh rất tức giận.
“Em… xin lỗi…” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm của anh thay đổi nhiều như vậy, mở miệng còn định giải thích gì thêm, nhưng chỉ nói được mỗi câu xin lỗi.
Sau khi nói xong câu đó, Giang Mạc Viễn đi tới bàn trà, dập tắt điếu thuốc trong tay.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Còn có, sự bất an lờ mờ phát ra quanh thân anh.
Anh không nói gì nữa, cô cũng không lên tiếng, cô không biết phải đối mặt thế nào với một Giang Mạc Viễn như vậy.
Bầu không khí đang căng thẳng, điện thoại nội bộ của thư ký tổng giám đốc vang lên, Trang Noãn Thần lờ mờ nghe thấy, hình như có người khách nào đó hẹn trước đã đến.
Giang Mạc Viễn dặn thư ký để cho người đó vào.
Trang Noãn Thần sau khi nghe vậy thì đi đến sô pha, cầm lấy áo khoác, khẽ nói, “Em đi trước.”
“Đứng lại.” Sau lưng, Giang Mạc Viễn lên tiếng.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh khó hiểu.
“Để đồ xuống đi, ngồi đó.” Đuôi lông mày Giang Mạc Viễn nhuốm sự cường thế.
“Nhưng anh…” Nói một nửa liền thôi, là bị ánh mắt cảnh cáo hờ hững của anh dọa im bặt.
Cứ như vậy, Trang Noãn Thần đành phải ngồi ở một bên đợi anh.
Sau khi người khách đi vào, hai người vào trong phòng tiếp khách nhỏ ở bên cạnh thương lượng công việc, lúc đi người khách còn gượng gạo nhìn Trang Noãn Thần, Trang Noãn Thần dứt khoát lui về một góc, thực ra đổi lại là người nào cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, dù sao hai người họ cũng là bàn bạc công việc.
Nhưng Giang Mạc Viễn ngược lại rất tự nhiên, nói chuyện vui vẻ, không chút nào cảm thấy có vấn đề gì muốn giấu giếm cô mà không thể nói.
Cứ như vậy, cô đợi anh khoảng hai tiếng đồng hồ.
Lơ đãng nhìn khuôn mặt nghiêng của Giang Mạc Viễn ở cách đó không xa, nhất thời bị mê hoặc, thực ra anh rất bận, trong thời gian hơn hai tiếng này, điện thoại di động của anh reo liên tục, đều được chuyển đến chỗ thư ký tổng giám đốc.
Nhìn rồi lại nhìn, nghĩ đến mỗi lần cô gặp khó khăn thì anh sẽ đột ngột xuất hiện, trong lòng bất giác thấy xót xa, anh bận như vậy, chắc lúc đó bởi vì cô mà làm lỡ dở không ít chuyện?
Lúc ngoài cửa sổ tối mịt, người khách nọ cuối cùng cũng đi khỏi.
Khi Giang Mạc Viễn từ phòng tiếp khách đi ra, thư ký trước gõ cửa đi vào, đưa sổ ghi chép các cuộc gọi trong lúc anh tiếp khách, có lẽ không ngờ trong phòng lại có người, nhìn thấy Trang Noãn Thần liền ngẩn ra.
Trang Noãn Thần nhìn cô mà mỉm cười cũng không được, chào hỏi lại càng không xong, chỉ có thể làm như không thấy.
“Châu Niên đâu?” Giang Mạc Viễn không ngẩng đầu, hờ hững hỏi.
“Trợ lý Châu đã đến khách sạn.” Thư ký tổng giám đốc vội vàng báo lại.
Bên này Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ tối. Làm thư ký tổng giám đốc cũng thật vất vả, lãnh đạo chưa xuống ca thì cũng phải tăng ca theo.
Sau khi Giang Mạc Viễn ký xong mấy văn kiện thì giao cho thư ký, bảo cô ấy ra ngoài.
Thấy anh có vẻ như đã xong việc, Trang Noãn Thần cũng nhanh chóng đứng lên, ngồi thời gian lâu làm chân cô tê rần.
Giang Mạc Viễn đưa tay cầm lấy áo khoác mặc vào, Trang Noãn Thần thấy thế thì nhanh chóng bước đến lấy khăn choàng ở bên cạnh, nhón chân tự mình choàng cho anh, cắn môi quan sát vẻ mặt anh.
Hành động này của cô cùng sự chờ mong nho nhỏ xẹt qua trong mắt khiến chiếc cằm căng cứng của anh cũng hơi dịu đi, khóe môi bất giác cũng thay đổi theo.
Trang Noãn Thần nhạy cảm nắm bắt được, cẩn thận nói, “Đừng giận mà.”
“Mặc áo vào, đi thôi.” Giang Mạc Viễn không cười, nhưng vẻ nghiêm nghị trong mắt vơi đi chút ít.
Trang Noãn Thần không biết có phải về thẳng nhà hay không, thấy anh sải bước ra khỏi văn phòng cũng không kịp hỏi nhiều, đành phải mặc áo khoác nhanh chóng đi theo anh ra khỏi văn phòng.
Thư ký tổng giám đốc còn đang chỉnh lý lại lộ trình, sau khi thấy Trang Noãn Thần, ánh mắt rõ ràng mờ ám.
Thấy vậy, trong lòng Trang Noãn Thần than thở gào thét…

KHUẾ ƯỚC ĐÀN UKELELE (HÀO MÔN KINH MỘNG II) Q.5 - Chương 23: Có bản lĩnh mua nhà

KHUẾ ƯỚC ĐÀN UKELELE (HÀO MÔN KINH MỘNG II)
Q.5 - Chương 23: Có bản lĩnh mua nhà

Trở vào xe, lúc này Giang Mạc Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy đống băng vệ sinh ở vị trí ghế phụ lái, Giang Mạc Viễn cảm thấy buồn cười, bản thân lúc nào lại trở nên thảm hại như thế?
Nghĩ đến người phụ nữ ở nhà kia, đúng là không biết phải nói sao.
Chỉ là nhìn nhìn, đôi chân mày hơi nhíu lại, trong tròng mắt xẹt qua vẻ mất mát.
Nếu như cô mang thai…
Có lẽ anh sẽ rất hưng phấn.
Nắm chặt vô lăng, đúng vậy, anh rất muốn có con với cô.
***
Khi Giang Mạc Viễn xách túi to đi vào phòng ngủ, Trang Noãn Thần trợn mắt.
“Anh không biết chọn cái nào, em xem thử có loại em thường dùng không?” Đi lên trước, anh dốc ngược túi xuống, thứ bên trong đổ ào ra ngoài.
“Trời ạ, anh mua nhiều vậy để làm gì?” Trang Noãn Thần chấn động, “Ai không biết còn tưởng anh dọn hết kệ băng vệ sinh về nhà đó chứ.”
“Cũng gần như là vậy.” Giang Mạc Viễn nói xong, lại xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Trang Noãn Thần cầm lên xem, ôi thôi, đúng là đủ loại, nhân lúc này vội vàng cầm một gói chạy vào phòng tắm.
Đợi Giang Mạc Viễn đi trở vào, cô mới từ trong bước ra, lại vội vàng gom giấy vệ sinh trải trên giường đi ném, sau đó chui vào trong chăn.
“Không mua quá tệ chứ?” Giang Mạc Viễn có hơi khẩn trương.
Trang Noãn Thần nhịn không được bật cười thành tiếng, cầm từng gói băng vệ sinh lên, “Không, anh mua rất đầy đủ, xem nè, đây là loại dùng ban đêm, đây là loại dùng ban ngày, còn đây là loại dùng cuối chu kỳ, ôi trời, còn có cái này…” Cầm một gói trong tay giơ lên, “Anh đúng là chu đáo quá, ngay cả cái này cũng mua.”
“Đây là cái gì?” Giang Mạc Viễn ngạc nhiên.
Trang Noãn Thần nín cười, “Là tampon.”
“Hả?” Anh không hiểu.
Trang Noãn Thần cũng không muốn giải thích cặn kẽ cho anh nghe, sau khi cất tất cả vào lại túi mua sắm thì nhìn anh mỉm cười: “Cám ơn anh, làm khó anh rồi phải không?” Cũng không nhìn tận mắt, chỉ nghĩ đến bộ dạng mặc plet mang giày da của anh đi mua băng vệ sinh liền có thể liên tưởng có bao nhiêu xấu hổ.
“Không khó xử, không sao.” Giang Mạc Viễn vờ nói, mua cũng đã mua về rồi.
Trang Noãn Thần nghiêng đầu quan sát anh, muốn cười nhưng vẫn cố nén.
Giang Mạc Viễn đưa nước đường đỏ cho cô, ngồi xuống, nhếch môi nói, “Muốn cười thì cười đi.”
“A, anh còn biết nấu nước đường đỏ nữa à?” Trang Noãn Thần ra vẻ kinh ngạc.
Giang Mạc Viễn đưa tay nhéo chóp mũi cô, “Là bác sĩ bảo.”
“Bác sĩ? Anh đến bệnh viện ư?”
Anh gật đầu.
“Sao vậy?” Trang Noãn Thần sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Không phải em bị đau bụng à? Sau khi mua xong mấy thứ này thì anh thuận tiện tạt qua bệnh viện, bác sĩ đề nghị uống thêm thuốc này thì có thể bớt đau bụng kinh.” Giang Mạc Viễn đưa thuốc cho cô, “Uống chung với nước đường đỏ đi.”
Trang Noãn Thần hoàn toàn sững sờ, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi, “Sao anh biết em bị đau bụng kinh?”
“Lúc nãy ở phòng tắm thấy em ôm bụng, trước đó anh còn tưởng là em đau bụng, sau khi hỏi bác sĩ mới biết là đau bụng kinh.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, giơ tay áp lên mặt cô, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, “Trước kia cũng thường bị vậy à?”
Cô cắn môi gật đầu.
Giang Mạc Viễn thở dài một tiếng, kéo cô vào lòng, kéo chăn đắp kín người cô.
Mùi hương nam tính dễ ngửi lấp đầy hô hấp, cô dựa vào lòng anh, trong lòng lơ đãng cảm thấy ngọt ngào, cơ thể hình như không còn đau nữa. Cô không ngờ ánh mắt anh lại tinh tường như thế, càng không dự đoán được anh sẽ săn sóc cô chu đáo đến vậy.
Mặt cô lẳng lặng dán vào ngực anh, nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, từng chút từng chút đập vào cửa lòng cô.
Không biết tại sao, giờ khắc này, cô lại cảm thấy thực sự rất hạnh phúc…
***
Máy bay tiến về bầu trời Bắc Kinh, khi hạ cánh, Zurich chỉ còn là một chấm nhỏ trên bức tranh.
Tuy rằng Zurich đã để lại ấn tượng kinh khủng, nhưng điều không thể không thừa nhận chính là những ngày sống ở đó đúng là rất nhàn nhã. Trở lại Bắc Kinh, vừa đặt chân xuống đất Bắc Kinh, dòng người hối hả, xe cộ qua lại đông đúc cùng thành phố ồn ào, bận rộn kịp với tiết tấu nhanh lũ lượt kéo đến, áp lực cũng bất giác vây chặt lấy con người.
Trang Noãn Thần từng có cảm giác này, là mỗi lần đến lễ mừng năm mới.
Lúc tàu hỏa chạy về quê, thứ áp lực bó buột trên người rơi xuống như cởi bộ áo giáp nặng nề, về đến nhà thật là thoải mải. Còn hành trình khi quay trở về Bắc Kinh, lại phải khoát lên người bộ giáp nặng nề ấy, một thoáng tiếp xúc với bầu không khí dưới vòm trời Bắc Kinh, toàn thân cô cũng bắt đầu võ trang.
Cô không rõ con người là tự ngược hay là bị buộc phải như vậy, chỉ biết rằng, trở lại Bắc Kinh, cô cũng phải bắt đầu bận rộn với công việc, có lẽ, vừa đau đầu mà vừa hạnh phúc.
Ở nhà đánh một giấc đến tận chiều, buổi tối, Giang Mạc Viễn có tiệc xã giao, trước khi ra ngoài đã dặn đi dặn lại bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm xong thì ở nhà chờ anh.
Nhưng mà vừa ăn cơm xong, chủ cho thuê nhà liền gọi điện đến, cô đành phải trở về Thông Châu một chuyến.
Trước khi đi Thụy Sĩ, Trang Noãn Thần đã gọi điện thoại báo trả lại nhà cho bà chủ, biết bà chủ cho thuê là một người tính toán chi li nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Càng đến cuối năm trời càng lạnh.
Trang Noãn Thần ra ngoài, sau khi gió đêm kéo đến liền khép chặt áo len, taxi cô gọi nhanh chóng đến, Trang Noãn Thần chui nhanh vào xe.
Xe chạy thẳng về hướng đường cao tốc Kinh Thông.
Đèn đường lui về sau, kéo ánh đèn thành một chuỗi dài.
Ánh đèn lướt qua, Trang Noãn Thần ngồi tựa vào kính xe cảm thấy mê muội.
Thời gian có tiếng là bậc thầy thần kỳ, sẽ lặng lẽ thay đổi một số chuyện, thời gian thấm thoát trôi qua, cô và Giang Mạc Viễn đã kết hôn được gần một tháng. Một tháng trước, cô còn nắm tay Cố Mặc, một tháng sau, cô đã trở thành vợ của Giang Mạc Viễn.
Thở dài một hơi.
Cố Mặc, hiện giờ có khỏe không?
***
Căn nhà ở Thông Châu, cửa nhà rộng mở.
Lúc Trang Noãn Thần đi vào, bà chủ hệt như chú chó đang tra xét mỗi một ngóc ngách trong nhà.
Sau khi thấy thế, cô cũng không nói gì, đứng sang một bên nhìn chủ nhà.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên đến thời mãn kinh, có căn bệnh chung tương xứng với tuổi tác và sự từng trải của mình: tiểu thị dân, tự kiêu, thích so đo từng ly từng tí về mặt tiền bạc, nhưng không có lòng xấu xa, chỉ là miệng mồm hơi thiếu đạo đức một chút.
Hai năm nay làm khách thuê nhà của bà, Trang Noãn Thần thường xuyên phải cùng bà đấu trí so dũng, bà chủ nhà này cứ cách hai ba ngày lại đến kiểm tra nhà một lần, sợ cô vô ý phá hủy căn nhà nhỏ xíu còn bị ngăn thành phòng khách và phòng ngủ, Trang Noãn Thần không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn, ai kêu cô là khách thuê nhà làm gì? Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chủ nhà thấy cô đến, cũng chẳng hỏi chẳng rằng, nghiêm mặt đi thẳng vào bếp.
Trang Noãn Thần biết nguyên nhân bà không vui, cuối năm rất hiếm có người đến thuê nhà, điều này có nghĩa là chủ nhà phải thất thu khoảng một hai tháng tiền thuê. Tuy rằng cô có thể hiểu cho bà chủ, nhưng không có nghĩa là cô phải vừa trả tiền thuê nhà, vừa để cho nhà trống, đúng không?
Tối thiểu, cô cũng đã báo cho chủ nhà trước hai tuần, dựa theo hợp đồng để trừ tiền thì cũng chỉ có thể trừ nửa tháng thôi.
Chủ nhà từ bếp chui ra, đôi mắt hí hị đánh giá cao thấp Trang Noãn Thần một phen, lầu bầu nói, “Tiền nước, tiền điện, tiền gas đã nộp hết chưa?”
“Con đi hơi vội nên vẫn chưa kịp đóng, nhưng mà ngày mai con sẽ đi đóng.”
“Ngày mai đóng? Hôm nay trả nhà xong, ngày mai tôi biết tìm cô ở đâu? Cô trốn mất thì sao?” Chủ nhà không vui, “Chẳng lẽ số tiền này tôi phải tự trả ư?”
Trang Noãn Thần thở dài bất đắc dĩ, từ trong túi xách lấy ra giấy tờ đưa cho chủ nhà, “Đây là giấy báo đóng tiền điện, nước và gas. Nếu cô sợ thì bây giờ con than toán luôn, con có thể đưa trước số tiền này cho cô.”
“Chỗ này gần đủ thôi.” Chủ nhà cầm lấy, “Đợi tôi kiểm tra nhà xong hết rồi tính.”
Trang Noãn Thần nhẫn nại đứng sang một bên để chờ.
“Á…” Trong nhà vệ sinh, bà chủ kêu lên một tiếng.
Trang Noãn Thần hoảng hồn tưởng rằng bà bị té, tức tốc vọt vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bà chống nạnh đứng giữa nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần.
“Sao vậy cô?” Cô hỏi.
Chủ nhà chỉ vào bóng đèn trên đầu, “Sao không sáng?”
“Bị hư dây tóc, lúc trước con có báo với cô rồi mà.” Trang Noãn Thần cảm thấy bất đắc dĩ.
“Cô nói với tôi thì có lợi ích gì?” Bà chủ nhà nhíu mày, “Hư thì tự tìm thợ sửa chứ, giờ hư rồi thì sao tôi cho thuê được nữa?”
Trang Noãn Thần cũng chao mày, “Trên hợp đồng có viết rõ chuyện này là bên chủ cho thuê phải phụ trách, lúc trước con đã nói nhiều lần với cô rồi, là do cô không chịu tìm người đến sửa.”
“Ủa, là tôi xài hay là cô xài?” Bà chủ nhà khinh thường liếc cô một cái.
Trang Noãn Thần lười cãi nhau với bà, giơ tay từ bỏ, “Được được rồi, xem như của con đi, cứ trừ vào tiền cọc.” Thắt lưng của cô vẫn còn đau âm ỉ, kỳ sinh lý còn chưa qua, cơ thể khó chịu khiến cô lười cãi cọ.
Bà chủ nhà hừ nhẹ một tiếng, đi đến phòng khách chỉ vào bộ sô pha, “Bộ sô pha lúc trước đâu rồi?”
“Con ở đây thời gian dài như vậy, bộ sô pha lúc trước đã không thể dùng được nữa, vả lại, lúc mới dọn vào thì nó cũng đã rất cũ rồi, lúc ấy con cũng báo với cô là phải đổi.” Trang Noãn Thần biết bà chủ là cố tình muốn trừ tiền, nhưng vẫn cố nén sự không vui mà giải thích.
Bà chủ nhà cù cưa không thôi, “Cô không thể dùng không có nghĩa là những người khác không thể dùng, ai cho cô ném đi? Bộ sô pha kia của tôi còn tốt hơn bộ của cô nhiều.”
“Vậy cô muốn thế nào?” Trang Noãn Thần cáu kỉnh, lớn giọng hỏi.
Bà chủ nhà thấy cô không vui liền nhẫn nhịn, “Để bộ sô pha này của cô lại, không được mang đi.”
Trang Noãn Thần không nói thêm nữa, cô vốn cũng chẳng muốn mang đi.
Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, bà chủ nhà suýt nữa dỡ từng mảnh ngói xuống để kiểm tra, cuối cùng hạch toán lại, tiền cọc lại có thể không còn đồng nào, tất cả đều bị trừ sạch.
“Cô cũng quá bắt nạt người khác rồi?” Trang Noãn Thần không thể nhịn được nữa.
“Tôi không bắt cô đền tiền là may lắm rồi, cô nhìn vách tường này đi, cô đi rồi tôi còn phải tốn tiền sơn lại.” Bà chủ nhà cũng cố gắng tranh luận.
“Sơn lại? Lúc con dọn đến cô còn không chịu quét vôi nữa là!” Cô nhìn chằm chằm chủ nhà, tức giận đến ngón tay đều run rẩy.
“Tóm lại tiền cọc tôi sẽ không trả lại cô xu nào, nếu không phục thì cứ đi kiện đi.” Bà chủ nhà rõ ràng ngang ngược, trừng mắt lên với cô.
Trang Noãn Thần đau lưng đến nỗi không còn sức để cãi nhau với bà, xua tay, “Được rồi, cô muốn trừ gì cứ trừ đi, tham lam chút tiền đó con xem cô làm sao phát tài.”
“Cô nói gì đó? Sao lại độc mồm độc miệng vậy hả?”
“Độc mồm à? Con đây phải xin cô chỉ giáo thêm đó.” Trang Noãn Thần lười cãi lại bà, xách túi đi khỏi.
“Ngại ấm ức hả? Ngại ấm ức thì có bản lĩnh tự mua nhà ình đi, nhà thuê phải có quy định của nhà thuê, còn không phải là do mấy người từ vùng khác đến như các cô làm cho giá nhà lên cao sao?” Bà chủ nhà khinh khỉnh nói, “Mua nhà không nổi thì đừng có mà kén cá chọn canh!”
Hết chương 23