-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 11: Tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt sắc đại mỹ nhân

Chỉ là, hắn chưa có thói quen với sự thật là nàng tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt sắc đại mỹ nhân, đôi mắt to tò mò xoay tròn không ngừng, cso bộ dáng muốn nói mà không dám hỏi.
"VÕ công của ngươi!" Bốc lên một miếng bánh màn thầu, cũng không vội vã đưa vào miệng, Lăng Không ngắm nhìn Tiêu Trúc, "tiểu hòa thượng..."
"Tiêu Trúc." Hắn nhỏ giọng phản bác, giống như có dáng vẻ để bụng.
"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi." Trước đây, nàng cho rằng mình là thiên tài, lúc mười mấy tuổi đã hoàn thành được mục tiêu mà người khác trong hơn 20 năm không hoàn thành được.
Nhưng so sánh với Tiêu Trúc, lại phai nhạt giống như vô hình, thậm chí ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không nói tới.
"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi." Vùi đầu ở trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu bóng loáng, khiếng người khác không nhìn ra được biểu cảm của hắn.
Ánh sáng sáng chói, như chồi non như vừa mới sinh ra, đầu của hắn sáng bóng trước ánh sáng, không chợt mất, cũng không có in mấy cái dấu vết hạ giới, đầu hắn xác minh là rất hoàn mỹ.
Nàng cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười ngiêng ngả, bàn tay trắng nõn đưa tới, ở gò má trắng nõn của hắn véo một cái, "Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói với người khác là mình 30 tuổi.?"
Nàng cười, hắn cũng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cười ra khuôn mặt vô cùng vui thích, "Ai da, như vậy cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."
"Người xuất gia không phải không được nói dối sao, ngươi nhớ kỹ cứu mạng người là xây tháp 7 tầng, lại phạm phải điều cấm khác, cũng không để ý chút nào, lão hòa thượng không ở bên cạnh ngươi, tiểu hòa thượng liền gan to bằng trời, muốn làm gì thì làm?"

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 10: Động tác thân mật

Miệng hắn lại khép rồi há lại nhiều lần như vậy, quay lại cửa phòng, sau khi xác nhận mình không vô lộn phòng, mới nặng nề đi tới, "Lăng Không?"
Trong mắt lóe ánh sáng giảo hoạt, "nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù ngươi là tiểu hòa thượng đã thoát khỏi hồng trần, nhưng phải gọi ta là Mộ cô nương, nào có đạo lí gọi thẳng khuê danh con gái."
Tiêu Trúc nhận ra được âm thanh của nàng, thở phào một hơi, để đồ trong tay xuống, liên tục vỗ ngực, "Ngươi làm sao lại biến đổi thành hình dáng mà tiểu nạp nhận không ra, may mà giọng nói vẫn giống như thường ngày." Rũ mắt nhìn lọn tóc ướt nhẹp của nàng, sau đó ngước mắt cười một tiếng với nàng, "Mộ cô nương, không gọi Lăng Không kêu thật thuận miệng, ngươi cũng có thể gọi tên của ta, đừng học người ta động một chút là Tiêu Trúc đại sư, tiểu nạp sẽ ngại lắm."
May mà cách hắn một đoạn ngắn, không thì nàng sẽ phun nước lên mặt hắn mất.
Mỗi lần nói chuyện với tiểu hòa thượng kỳ quái này, nàng đều có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không theo kịp suy tư của hắn.
Đặc biệt là mỗi lần hắn mở miệng, khuôn mặt khả ái cố làm ra vẻ lão thành, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng tức cười.
"Khụ khụ.... thật là nói không lại ngươi, lão hòa thượng của núi Thiếu Thất làm sao dạy ra được tiểu hòa thượng như ngươi? Không trông coi thật tốt, lại còn để xuống núi, cũng không sợ bị...." Nàng chợt nghĩ đến một thân võ công quỷ dị của hắn, mím môi không nói chuyện nữa, tiểu hòa thượng này đúng thật là có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn không đi khi dễ người khác là đã A Di Đà Phật rồi.
"Lăng Không, ngươi muốn nói cái gì?" Hắn thoải mái dìu nàng đứng lên, ngồi xuống mép bàn, không chút nào hiểu được giữa nam nữ phải có kiêng dè, động tác thân mật, động tác như vậy so với bất cứ kẻ nào làm cũng thật tự nhiên.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 9: Mgười phàm Ỷ Tư

Hắn cũng chỉ nghĩ là làm nhiều việc tốt tích được nhiều công đức, để có một ngày đạt được viên mãn, đến trước mặt phật tổ, có thể thao thao bất tuyệt nói ra công đức của mình.
CHỉ là nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng khó được thỏa mãn sao?
Huống chi, cái gì cũng không bắt nàng làm, chỉ cần nàng làm 'ông lớn', chờ hắn tỉ mỉ phục vụ là tốt rồi.
Chỉ dùng cái ánh mắt này, khiến Mộ Lăng Không có thói quen sống đơn độc một mình bị thua trận.
Thứ nhất, thật sự nàng cần có người chăm sóc, như vậy có lợi cho tình trạng phục hồi sức khỏe của nàng, sau đó sẽ đi Tứ Xuyên tìm Hồng môn để báo mối thù hôm nay.
Hai là bộ dáng đơn thuần của Tiêu Trúc thật khiến người khác không chống đỡ được, có thể coi hắn là đứa bé, cứu tính mạng của nàng, không cầu xin bất kì báo đáp nào, hạ xuống tất cả đề phòng, ôn hòa chờ đợi.
Trên người của tiểu hòa thượng có một loại cảm giác an toàn kì lạ, hắn giống như một tòa núi cao nguy nga, có thể che chở bất kỳ sinh linh nhỏ bé nguyện ý núp dưới cánh chim của hắn.
Lòng từ bi, giống như thần phật, vô dục vô cầu, không giống người phàm Ỷ Tư.
( vô dục vô cầu : không ham muốn không thỉnh cầu)
Nàng bất tri bát giác liền buông lỏng xuống, thâm chí nàng cởi bỏ xuống mặt nạ da người hàng năm đeo trên mặt, kể từ khi hành tẩu giang hồ, liền trước mặt người ngoài xuất hiện khuôn mặt giả, không có son phấn, lông mày lá liễu mê người như cũ, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào, hơi nhếch miệng thì tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Quần lụa mỏng màu xanh dương bao quanh tư thái hoạt bát nhanh nhẹn, đai lưng màu bạc làm thành trang sức, thân thể mềm mại linh lung hấp dẫn.
Vừa mới tắm rửa qua, tùy ý kéo tóc dài vào một chỗ, dùng một cây trâm màu thủy lam quấn vào, mái tóc đen nhánh lại thêm phần vẻ đẹp kỳ ảo.
Tay Tiêu Trúc nâng lên chút thức ăn phối hợp vị mặn và chay đi vào trong, trông thấy nàng thay da đổi thịt, cũng không nhịn được sửng sốt.
Miệng hắn há ra, lại khép, lại há.....

THIÊN TÀI KHÍ PHI Chương 10: Di Nương Kinh Ngạc

THIÊN TÀI KHÍ PHI
Chương 10: Di Nương Kinh Ngạc

Nghe Lục Bình trong nói, trong lòng Vân Mộng Vũ dâng lên một tia cảm động. Vân Mộng Vũ thoáng nghĩ, liền cười trả lời “Được rồi, vậy ngươi cùng Hồng Mai theo ta đi. Nhưng đến bên kia ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ a.”
Được đáp ứng, Lục Bình lập tức vui mừng đáp: “Tiểu thư, người cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không xằng bậy.”
Vân Mộng Vũ mang theo Hồng Mai cùng Lục Bình đi tới Thụy Lân viện của lão phu nhân, bên ngoài bà tử nhìn thấy, lập tức đi vào thông báo. Rất nhanh liền có người đi ra mang Vân Mộng Vũ vào. Bà tử nhìn thấy Vân Mộng Vũ đến, vội vàng vì nàng vén mành. Vân Mộng Vũ đi vào trong phòng, thấy lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, Vân Ngọc ngồi xuống bên cạnh bà, lúc này, người nằm trong lòng bà tựa hồ như đang làm nũng. Mà Lí Như cùng Vân Dung ngồi bên cạnh, nắm chặt tay trái của bà. Các nàng người trái, người phải thân thiết nắm tay bà. Vân Mộng Vũ nhìn tình huống trước mắt trên mặt vẫn như cũ, bộ dáng cười yếu ớt, một chút cũng không thèm để ý.
Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng bước, vẻ mặt cười yếu ớt, tiêu sái đến trước mặt lão phu nhân, hơi cuối người cung kính hướng lão thái thái thỉnh an, “Vũ nhi thỉnh an tổ mẫu, Vũ nhi vốn định sáng sớm đến thỉnh an tổ mẫu, nhưng lại sợ quấy rầy tổ mẫu nghĩ ngơi, cho nên không có đến thỉnh an, thỉnh tổ mẫu thứ tội.”
Lão phu nhân nghe nói như thế, lập tức nâng tay Vân Mộng Vũ, “Vũ nha đầu đây là nói cái gì, Vũ nha đầu ngươi hết thảy đều vì tổ mẫu suy nghĩ, tổ mẫu cảm động còn không kịp, làm sao có thể trách cứ ngươi được? Vũ nha đầu, đừng nói khách khí như vậy. Hôm qua tổ mẫu bởi vì mệt nhọc, còn không có hảo hảo nhìn ngươi. Đến, Vũ nha đầu, đến trước mặt tổ mẫu, cho tổ mẫu nhìn xem.” Lão phu nhân nhìn giống như một tổ mẫu chân chính yêu thương cháu gái.
Lão phu nhân để cho Vân Ngọc trong lòng đứng lên, chính mình đứng lên, nắm hai tay Vân Mộng Vũ. Hai mắt từ ái nhìn Vân Mộng Vũ, trong miệng luôn quan tâm nói: “Vũ nha đầu, để ngươi chịu ủy khuất rồi.” Nói xong, lấy tay trìu mến vỗ về hai má Vân Mộng Vũ. Trong lòng Vân Mộng Vũ cực kì chán ghét, lão phu nhân này diễn xuất thật giỏi, suy nghĩ và biểu hiện hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài nửa phần. Nàng cũng thuận theo, bổ nhào vào lòng lão phu nhân, cảm động nói: “Vũ nhi không ủy khuất, Vũ nhi còn có tổ mẫu yêu thương, đây là phúc khí lớn nhất của Vũ nhi.”
Nghe như thế, khóe miệng lão phu nhân hơi câu lên, trong lòng nghĩ, chỉ cần Vân Mộng Vũ thành thật, nàng tự nhiên sẽ tìm cho nàng một nơi tốt. Tuy rằng gia đình quan lại không được, nhưng vì nàng tìm một phú thương hoặc nhà bình dân vẫn có thể.
Lúc này, Lí Như ngồi một bên cũng đứng dậy, đi tới ôn nhu mở miệng nói: “Lão phu nhân, chúng ta đều biết người đau lòng Vũ nha đầu, chúng ta làm sao có thể để người bận tâm. Ngày thường đều chọn những thứ tốt nhất, quý nhất đưa đến Tâm Mộng Cư , ta làm di nương rất sợ sẽ ủy khuất Vũ nhi. Dù sao Vũ nhi vừa bị Dạ vương hưu, tâm tình nhất định không tốt, ta rất sợ chiếu cố không tốt, mà ảnh hưởng cảm xúc Vũ nhi. Vũ nhi, nếu di nương có chỗ nào không tốt, ngươi cứ việc nói.” Nói xong, vẻ mặt Lí Như đau lòng, lo lắng nhìn Vân Mộng Vũ.
Nhìn Lí Như như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ không khỏi muốn mắng người. Thật tốt cho Lí Như ngươi, ngươi còn có thể vô sỉ như vậy. Nàng ta giống như hết thảy đều là vì nàng suy nghĩ, nhưng thực tế nửa điểm quan tâm cũng không có, hơn nữa, trong lời nói còn ám chỉ nàng thường xuyên bất kính, không biết lễ nghĩa, khiến nàng thành một khí phi luôn khi dễ di nương, mà Lí Như lại biến thành một di nương hiền lành hào phóng.
Vân Mộng Vũ âm thầm cắn chặt răng. Lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nói: “Di nương bình thường luôn luôn đối với ta vô cùng tốt. Khi ta vừa hồi phủ, Tâm Mông cư hoang vu của ta, ít nhiều di nương cũng nhanh chóng xử lý cho ta. Ngày hôm sau liền có thơi đến tu sửa. Vũ nhi đối với Lí di nương cực kỳ cảm kích, giống như hôm qua vậy, di nương biết Vũ nhi thân thể không tốt, liền không có thông tri Vũ nhi ra ngoài nghênh đón tổ mẫu. Nhưng trong lòng Vũ nhi nghĩ, tổ mẫu đã trở lại, làm cháu gái, lại là đích nữ tướng phủ, Sở quốc lại nặng nặng hiếu đạo, Vũ nhi tuyệt không có thể để cho người khác cơ hội lên án tướng phủ. Vì thế từ lúc nha hoàn biết được tin tức, liền lập tức tiến đến. Bất quá, Vũ nhi biết di nương là đau lòng Vũ nhi mới không có báo cho biết, Vũ nhi vẫn như cũ thực cảm kích Lí di nương.” (Chị Vân Y quá thâm rồi…kaka)
Nghe Vân Mộng Vũ thông suốt nói, Lí Như tức giận đến mặt trở nên xanh trắng. Như vậy có thể là cảm kích sao, rõ ràng người sai chính là nàng. Nhưng trong lời Khả Vân Mộng Vũ nói lại không có một câu nói lỗi do chính mình, nàng cũng không thể làm gì. Thật là tức chết mà. Lí Như vừa định vì mình biện giải hai câu, lại thấy lão phu nhân liếc qua. Lí Như vội vàng nuốc những lời muốn nói vào, trong lòng càng hận Vân Mộng Vũ.
Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt lóe lên, nha đầu này quả thật là đã thay đổi. Lí Như quả thật cũng có chút quá đáng, Vân Mộng Vũ cho dù không được sủng ái, nhưng cũng là đích nữ tướng phủ, ngoại tôn nữ hộ quốc tướng quân phủ nha. Nàng cho dù bình thường xem nhẹ Vân Mộng Vũ, nhưng không nghĩ tới thế nhưng bị chèn ép đến như vậy. Chuyện này thật sự tổn hại thanh danh tướng phủ, nàng ta thế nhưng vì tư dục bản thân mà làm xằng làm bậy. Xem ra nàng ta cũng không như mặt ngoài thuận theo, cũng không biết được nàng ta còn có gạt bà làm chuyện gì khác nữa. Xem ra chuyện phù chính, bà cần phải lo lắng nữa.
Vân Mộng Vũ thấy thần sắc lão phu nhân biến ảo, liền biết lão phu nhân đối với Lí Như bất mãn, tuy rằng không thể làm gì Lí Như. Nhưng chỉ cần tìm ra vài lỗi của Lí Như, là có thể làm cho lão phu nhân đối với nàng ta, tâm sinh khúc mắc, như vậy đối với chuyện nàng ta phù chính sẽ có ảnh hưởng. Lão phu nhân luôn luôn xem trọng thanh danh tướng phủ, đây chính là liên quan đến tương lai hưng suy tướng phủ. Mà Lí Như này, tuy rằng được lão phu nhân tín nhiệm cùng Vân Mộ sủng ái, nhưng nếu ảnh hưởng đến địa vị Vân Mộ, như vậy, bất luận bình thường có bao nhiêu sủng ái, cuối cùng cũng không là gì. Cùng danh lợi so sánh, một phân lượng tiểu thiếp vẫn không đủ.
Vân Ngọc thấy mẫu thân chịu thiệt đang muốn lao tới, lại bị Vân Dung đúng lúc kéo lại, Vân Dung nhìn Vân Ngọc lắc lắc đầu. Lúc này lời nhiều sai nhiều, càng phân trần càng rắc rối. Chỉ có thể đợi cơ hội lần sau, Vân Mộng Vũ, đương lộ của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Vân Dung cụp mắt che giấu đi sự âm ngoan trong đó.
Lão phu nhân thấy Lí Như không có vì mình biện giải mà nhu thuận đứng một bên, trong mắt toát ra thần sắc vừa lòng. Liền quay đầu, đối Vân Mộng Vũ ôn nhu nói: “Di nương là thật tâm thương ngươi, này tổ mẫu xem ở trong mắt, nhưng có đôi khi nàng khó tránh khỏi làm việc có chút lỗ mãng, ngươi nên thông cảm nàng.”
Vân Mộng Vũ lập tức kính cẩn nghe theo, “Tổ mẫu nói rất đúng.”
Vân Dung lúc này tiến đến, kéo lão cánh tay phu nhân làm nũng nói, “Tổ mẫu, chẳng lẽ ngươi cùng với tỷ tỷ vẫn đứng như vậy sao, như vậy nhiều mệt a, vẫn là ngồi xuống tán gẫu đi.”
Nghe Vân Dung nhắc nhở, lão phu nhân lập tức cho người đặt thêm ghế dựa phía dưới Vân Dung. Nhìn an bài như vậy, Vân Mộng Vũ trong lòng đối lão phu nhân càng khinh thường. Vừa muốn làm người tốt, lại tự ình thanh cao, cảm thấy không có giá trị lợi dùng thì không nên được hưởng đãi ngộ tốt. Thật đúng là muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ trinh tiết. Bất quá trên mặt Vân Mộng Vũ cũng nhìn không ra chút bất mãn, vẫn bộ dáng nhu thuận, mềm mại.
Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, trong lòng thật vừa lòng. Bà tuyệt đối sẽ không cho phép gây sóng gió. Một người cần phải có tính tự giác, phải biết nhận rõ sự thật, học an phận thủ thường. Lão phu nhân nhìn liền nói tiếp, “Hôm nay tìm ngươi đến kỳ thật là có chuyện cùng ngươi thương lượng.”
Vân Mộng Vũ đứng dậy, mềm mại mở miệng nói: “Tổ mẫu cứ phân phó.”
Lão phu nhân nghe Vân Mộng Vũ nói, mở miệng nói: “Vũ nha đầu, ngươi cũng biết ngày kia Hiên vương trở về kinh, hoàng thượng đến lúc đó sẽ ở trong hoàng cung tổ chức yến hội hoan nghênh Hiên vương hồi kinh. Bởi vì thân phận mẫn cảm của ngươi, cho nên ngươi cứ ở lại tướng phủ không cần đi.”

THIÊN TÀI KHÍ PHI Chương 9: Lão Phu Nhân Cho Mời

THIÊN TÀI KHÍ PHI
Chương 9: Lão Phu Nhân Cho Mời

Nhận thấy ánh mắt quen thuộc nhìn chăm chú vào mình, Vân Mộng Vũ mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy phía cửa sổ lầu các cao nhất Minh Nguyệt tửu lâu có một mảnh góc áo trắng thuần chợt lóe trước mắt. Vân Mộng Vũ chỉ nhìn thấy được hoa văn trên góc áo, tựa hồ rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Vân Mộng Vũ chọn một đường không người chú ý, theo tường tướng phủ một lặng lẽ đi vào. Lại tìm địa phương yên lặng đi trở về, dù sao Tâm Mộng Cư cũng là một nơi hẻo lánh, ít người lui tới. Rất nhanh liền lặng lẽ ẩn vào khuê phòng. Lúc này, trong phòng không có một bóng người, Vân Mộng Vũ lập tức kêu Hồng Mai chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn.
Ngày kế, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong ngọ thiện, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo một tin tức ngoài ý muốn.
Lão thái thái đã trở lại, người này Vân Mộng Vũ gọi là bà nội. Người này không phải kẻ dễ bắt nạt, tuy rằng tạm thời không trêu chọc mình, nhưng lại ngầm đi tìm viện binh, thật sự là đáng giận. Còn lão thái thái kia cũng vậy, nếu thân thể không tốt, ở Thủy Nguyệt am tĩnh dưỡng, nên thanh tâm quả dục tĩnh dưỡng, còn muốn trở về tham gia náo nhiệt.
Lão thái thái năm đó cũng là người cực kì lợi hại, hơn nữa Vân Mộ đối với mẫu thân này cũng cực kỳ tôn trọng. Mà lão thái thái lại không thích Vân Mộng Vũ, bởi vì Vân Mộng Vũ tính cách yếu đuối, không giống hai nữ nhi của Lí Như, một hào phóng, một xinh đẹp, dỗ lão thái thái rất vui vẻ. Mà Lí Như cũng là người khéo lấy lòng người khác, trước mặt lão thái thái luôn bày ra bộ dáng hiền lành. Bởi vì lão thái thái không vui, Vân Mộ đối với Vân Mộng Vũ càng ngày càng xa cách. Cửu nhi cửu chi, mọi người dần dần nhanh chóng quên đi trong tướng phủ còn có một đại tiểu thư. Nếu không phải có hộ quốc tướng quân phủ ở phía sau chống lưng, Vân Mộng Vũ không có khả năng gả cho Dạ vương làm chính phi.
Vân Mộng Vũ trong lòng vốn không muốn cùng một lão nhân so đo, không nghĩ tới, lão hiện tại lại trở về nghĩ muốn đối phó mình. Vân Mộng Vũ trong lòng không khỏi cười lạnh, ngươi đã muốn tham gia, ta đây cũng không cần cùng ngươi khách khí.
“Hồng Mai, chúng ta chuẩn bị, một hồi đi ra ngoài nghênh đón lão phu nhân.”
Lúc này, trước cửa tướng phủ đứng đầy người, Vân Mộ đứng đầu, Lí Như đứng ở bên cạnh Vân Mộ, các di nương cùng các tiểu thư còn lại đứng ở phía sau Vân Mộ. Nối dài về sau một đám đông nha hoàn, gã sai vặt cùng bà tử. Nhìn vị trí của Lí Như, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, Lí Như này đúng là tự ình là phu nhân tướng phủ a. Hơn nữa, hiện tại lão phu nhân đã trở lại, Lí Như có núi dựa, không khỏi lại bắt đầu rục rịch. Bất quá, có Vân Mộng Vũ ta ở đây, ngươi cũng đừng mong được vừa lòng đẹp ý.
Thu hồi ánh mắt, Vân Mộng Vũ chân thành đi đến trước người Vân Mộ, hơi hơi cuối người, hướng Vân Mộ thỉnh cái. Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ hôm nay mặc một y trang vàng nhạt, trên cổ tay áo thêu kim tuyến vòng quanh mấy đóa Thanh Liên. Lại nhìn Vân Mộng Vũ, mi như viễn sơn, môi anh đào mũi thanh, môi không điểm mà đỏ.
Giờ phút này, thản nhiên đứng ở nơi đó mỉm cười, cả người dưới ánh mặt trời tựa như ảo mộng, đẹp mĩ không giống thật. Xuất thần gian, xa xa xe ngựa lão phu nhân đã đến gần. Vân Mộ lập tức tiến lên đứng ở bên cạnh xe ngựa, tự mình dìu lão phu nhân xuống xe. Vân Mộ dìu lão phu nhân đi đến cửa tướng phủ, mọi người lập tức cùng kêu lên thỉnh an.
“Cấp lão phu nhân thỉnh an.”
“Cấp tổ mẫu thỉnh an.”
Nhìn cảnh tượng như vậy, lão phu nhân vừa lòng vuốt cằm, lập tức nhìn bọn họ.
Chỉ thấy hôm nay Lí Như mặc một thân gấm vóc màu lam, cả người nhìn đều là đoan trang hào phóng, nhất phái uy nghiêm, rất đúng phong phạm đương gia chủ mẫu. Lão phu nhân nhìn rất là vừa lòng, những năm gần đây thật là ủy khuất nàng, nàng tốt xấu gì cũng là đích nữ của lại bộ Thượng Thư, lại cam tâm tình nguyện làm thiếp, mười mấy năm qua chịu mệt nhọc, lại vì tướng phủ sinh hai nữ nhi xuất sắc.
Chỉ tiếc, hai cháu gái xuất sắc này đều có địa vị thứ nữ.
Nghĩ đến đây, trong mắt lão phu nhân hiện lên một đạo quang tính kế. Đang nhìn hai cháu gái mình sủng ái, Vân Dung vẻ mặt điềm tĩnh, tự nhiên hào phóng. Vân Ngọc xinh đẹp như hoa, xinh đẹp khả nhân. Càng xem lão phu nhân càng vừa lòng. Nếu không có Vân Mộng Vũ chặn đường, tương lai tướng phủ vinh hoa phú quý nhất định không thể ngờ.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền bắt đầu tìm bóng dáng Vân Mộng Vũ. Khi thấy rõ Vân Mộng Vũ, lấy lão phu nhân không kiềm chế được mà thất thần. Nữ tử đứng ở bên cạnh Lí di nương, vẻ mặt bình yên, cười yếu ớt, phong tư sáng chói là nữ tử yếu đuối trước kia, nói chuyện đều nói lắp Vân Mộng Vũ sao? Lão phu nhân giờ phút này mới phát hiện, nàng bị mọi người trong tướng phủ xem nhẹ, quên đi trong tướng phủ còn có một đích nữ, tướng phủ đại tiểu thư không ngờ khi trổ mã lại động lòng người như vậy.
Bất quá, dù cho như thế nào đi nữa, nàng chung quy cũng chỉ là một khí phi bị Dạ vương hưu. Tuy Sở quốc dân phong mở ra, Vân Mộng Vũ có thể tái giá, nhưng khí phi Dạ vương ai sẽ dám thú. Vân Mộng Vũ đã không thể cấp tướng phủ mang đến gì ích lợi, ngược lại còn biến thành sỉ nhục tướng phủ. Nghĩ, lão phu nhân liền chán ghét quay đầu đi.
Nhìn thấy lão phu nhân đối với Vân Mộng Vũ bất mãn, Lí Như mài khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Lập tức tiến lên cùng Vân Mộ một tả một hữu giúp đỡ lão phu nhân vào phủ.
Khi bước qua Vân Mộng Vũ, ánh mắt Vân Mộ phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái.
Mà Vân Ngọc lại vô cùng kiêu ngạo đến bên tai Vân Mộng Vũ nói: “Vân Mộng Vũ, phế vật chính là phế vật, ngươi là vĩnh viễn đều không được chấp nhận.” Nói xong cười đắc ý, theo sát sau đi vào phủ.
Vân Ngọc kiêu ngạo đắc ý, Vân Mộng Vũ nhưng căn bản không thèm để ý, một nữ nhân ngực to ngốc nghếch, sớm muộn gì ta cũng thuận tay đem ngươi giải quyết. Nhưng thật ra, thái độ lão phu nhân, thật đúng là lòng người dễ thay đổi a. Trong mắt lão phu nhân chỉ có con của bà, chỉ có danh lợi phú quý, ai đối với tướng phủ có lợi, bà liền hướng về người đó, nếu không dù là thân cháu gái cũng vô dụng.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng đi xa, thật châm chọc cười, cũng trở về Tâm Mộng Cư. Dù sao một đám các nàng cũng không muốn gặp mình, lưu lại cũng chỉ chướng mắt, không bằng trở về làm chuyện của mình còn hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo Khúc mama cầu kiến. Khúc mama là tâm phúc bên người lão phu nhân. Khóe miệng Vân Mộng Vũ gợi lên một tia trào phúng, nhanh như vậy liền nhịn không được sao.
Khúc mama vừa tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Vũ ngồi ở vị trí chủ thượng, tay phải cầm một ly trà, tay trái cầm cái chén, nhàn nhã tự đắc phẩm trà. Nhìn cảnh này, trong lòng Khúc mẹ không khỏi sửng sốt, đại tiểu thư quả nhiên không giống trước kia. Khí độ này không phải người bình thường có thể so sánh. Khúc mama nhìn thấy ánh mắt đại tiểu thư đảo qua, lập tức tiến lên xoay người hành lễ, “Cấp đại tiểu thư thỉnh an, lão nô phụng mệnh lão phu nhân, đến thỉnh đại tiểu thư qua thương lượng một chút chuyện.”
Thương lượng sự tình, nghe nói như thế, ánh mắt Vân Mộng Vũ không khỏi tối sầm lại. Người không đánh ta, ta không đánh người. Người nếu phạm ta, ta tất trả lại gấp bội.
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, có lễ nói: “Mama đứng lên đi, nếu tổ mẫu có việc phân phó, Vũ nhi liền đi qua, không dám để cho tổ mẫu chờ lâu. Thỉnh Khúc mama đi về trước bẩm báo tổ mẫu, Vũ nhi lập tức đến ngay.” Nói xong quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Hồng Mai, ngươi đưa Khúc mama ra ngoài đi.”
Hoàn thành mệnh lệnh xong, Khúc mama cung kính lui ra ngoài.
Mà Lục Bình bên cạnh, lúc này nhịn không được, “Tiểu thư, lão phu nhân tìm người khẳng định không có hảo tâm. Khẳng định lại là Lí di nương kia ở trước mặt lão phu nhân nói huyên thuyên, tiểu thư để nô tỳ cùng người đi.”