-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI Chương 1: Chút Lỗng Lậy Cuối Cùng

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI
Chương 1: Chút Lỗng Lậy Cuối Cùng

Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, không biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được.
Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, nàng lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn.
"Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh không?"
"Không lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm đang lơ đễnh nên không để ý.
Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm.
"Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì."
Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Lưu Sầm đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp.
"Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè."
"A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình.
"Không sao, ta muốn cho ngươi trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..."
"Về sau thì như thế nào?"
"Không có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất."
"Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?"
Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, "Đi dạo quanh bờ sông với ta một chút đi, ta ngồi hơn nửa ngày rồi."
"Được."
Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái .
"Tình Tình còn nửa năm sẽ tốt nghiệp phải không? Ngươi đã từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?"
"Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta sẽ đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm một công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc."
"Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?"
"Ta không thích, nhưng ngươi thích."
"Cũng không thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?"
"Ta muốn làm nhất? Ta nói ngươi đừng cười ta."
"Được, không cười."
"Ta muốn xây một căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại một nơi non xanh nước biếc, có một mảnh vườn trái cây, một mảnh đất trồng rau, có cảm hứng thì viết văn, không có cảm hứng thì trồng rau. Làm một con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ."
"Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn thì đơn giản, làm lại không dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất đi bản tính, nhiều lúc còn không biết bản thân muốn gì?"
"Ta biết, ta muốn không nhiều lắm. Ta chỉ là một người đơn giản thôi."
"Tình Tình, "
"Hả?"
"Tình Tình, ngươi là một nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sẽ sống cuộc sống ngươi muốn."
"Nhưng đó không phải thứ ngươi muốn , có phải không?"
"Tình Tình, ta.. ta có lời muốn nói."
"Ta biết, ta sẽ cùng ngươi đến Thượng Hải , ta không sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống sẽ khấm khá lên, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh, có phải không?" Tử Tình cướp lời.
"Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta không cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến sự nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, không nói những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta không muốn ngươi vất vả."
"Nhưng nơi này không có ngươi."
"Ta…ta đã tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, thật xin lỗi."
"Ý của ngươi là ta không thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn không biết? Bây giờ mới nói ta không thích hợp?" Tử Tình tức giận.
"Tình Tình, ngươi biết là ta không có ý này mà. Ta.. ý ta là hiện tại ta tìm được một người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta không muốn ngươi theo ta để chịu khổ."
"Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta đi. Vậy nàng kia thì sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng sẽ không nói như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết.
Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra sự thật, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy?
Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo.
Tăng Tử Tình là một người không dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi.
"Đi thôi, không phải sầm ca ca nói muốn đốt pháo hoa sao?"
"Tình Tình, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt đi."
Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống .
"Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình nói với ánh trăng.
"Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần hắn biết yêu ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu nói kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng.
"Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn không được ôm lấy Tử Tình, ôm thật chặt.
"Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhẹ nhàng nói, lệ rơi đầy mặt.
"Tái kiến, Tình Tình. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta không biết nói gì thêm, ta cũng không dám nói ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, thật sự rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, thật sự là ta không muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót không thôi.
"Ta biết, sầm ca ca, ta không trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng không vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. Thật ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta không đủ giỏi giang, cho nên không thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình nói.
"Nói bậy, Tử Tình, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi biết rõ sự thật không phải thế mà. Là ta không đủ giỏi giang để cho ngươi một cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai."
"Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Ta đi đây."
"Tái kiến, Tình Tình. Đi, ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình.
"Không cần, ta tự về cũng được, cứ vậy đi." Tử Tình đút hai tay vào túi quần.
Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà."
Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên đi phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi .
Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình yêu của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói ‘người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an)
Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta sẽ tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta."

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM Chương 5

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM
Chương 5

“Có việc gì thì đi tìm em gái con ấy.” Ba Ngôn chỉ nói một câu, liền đứng vào một chỗ xem cuộc vui.
Ngôn Diễn rời công ty, ra cửa liền nhìn thấy xe bị lấy đi. Khi vẻ mặt hắn hoảng sợ “Đây là đùa gì thế.” thì Clarence đưa đến cho hắn một chiếc xe thị trường màu trắng khoảng hai mươi vạn hoàn toàn mới đã đầy xăng.
“Thiếu gia tất cả các bất động sản đều bị tổng giám đốc thu hồi rồi, cho nên cậu không nên lãng phí tiền xăng. Tổng giám đốc phân phó từ nay trở đi ăn, mặc của cậu đều đi qua tay tiểu thư.” Clarence một lần nữa cường điệu giọng nói, khiến cho Ngôn Diễn đi tìm em gái mình.
Ngực Ngôn Diễn đập phồng, cho thấy hắn giận không hề nhẹ, nắm chặt tay lái run rẩy không ngừng, đạp chân ga hướng đi đến địa chỉ mà Clarence đưa cho hắn.
“Ngôn Nại em có ý gì?” Ngôn Diễn vừa tiến vào cửa đã rít lên.
“Không phải em đã nói với anh sao? Muốn anh học tập thật tốt, làm một thanh niên tốt.
Nếu anh không muốn phối hợp cũng nhất định phải phối hợp. Đừng nghĩ đi tìm bạn bẻ vay tiền, ba đã nói cho họ biết rồi, anh muốn mượn cũng không thể đâu.” Ngôn Nại hả hê nói, cô không sợ hắn, Ngôn Diễn chỉ là một con cọp giấy, hiện tại hắn không tiền không thế chỉ có thể dựa vào cô mà sống qua ngày, cô còn có ba ở phía sau ủng hộ, hừ hừ cảm giác dạy dỗ anh trai cũng không tệ.
“Em…. Em!” Ngôn Diễn bị chọc tức nói không nên lời, hắn sẽ đi tìm người vay tiền? Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, đường đường là một đại thiếu gia sao có thể làm chuyện mất mặt này. Nhưng vừa nghĩ đến ở nhà hàng tây lúc nãy, cặp mắt Ngôn Diễn đục ngầu.
“Em có biết hôm nay ở nhà hàng anh thật mất mặt, mời người ta ăn cơm nhưng lại không thể trả tiền!”
“Người anh mời không phải là Giang Tư Ức chứ?” Ngôn Nại thuận miệng hỏi.
“Làm sao em biết?” Ngôn Diễn nghẹn lời, cô khi nào mà chú ý đến lịch sử phong lưu của hắn rồi?
Ngôn Nại im lặng, cô làm sao mà không biết Giang Tư Ức, trong Ngôn thị Giang Tư Ức là một đại tỷ, bộ dạng xinh đẹp phong tình, cô ta muốn Ngôn Diễn tài trợ một bộ phim, do Phong Lăng Khiên một đạo diễn thiên tài trong giới đích thân bấm máy, cô ta đều diễn nhưng vai tốt đẹp. Thật là, đã mang thai rồi mà không an phận, vị minh tinh này chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc ly hôn của Ngôn Diễn và Thẩm Hoan Tình, Hoan Tình đang sắp sửa trả thù đấy.
Cô nhớ đến Thẩm Hoan Tình và Giang Tư Ức trên tạp chí mà cô xem mấy ngày trước, Giang Tư Ức có vẻ trẻ hơn, ăn mặt gọn gàng hơn một chút, nhưng cũng đâu có gì hơn Thẩm Hoan Tình đâu. Thái tử Ngôn là bị đui hay sao a? Mà anh trai giờ cũng chưa biết Giang Tư Ức mang thai.
“Cô minh tinh kia không tốt, anh đừng cặp với cô ta nữa.” Ngôn Nại nói sâu xa.
“Cô ấy có gì không tốt? Cô ấy không tốt thì ai tốt??” Ngôn Diễn hung hăng nói lại, hắn đang nhớ lại Giang Tư Ức có bao nhiêu tốt, chính là bây giờ đang hợp ý hắn, hắn cố ý làm trái lời của Ngôn Nại.
Cô ta chỗ nào cũng không tốt! Đừng có mà không tin cô, cô đang nắm trong tay kịch bản.
“Em tốt.” Tuy rằng, cô không có quen bạn trai, nhưng mà người theo đuổi cô xếp dài tới ngoài thành.
“Da mặt của em so với tường còn dày hơn. Đem em thành sợi tổng hợp cho anh dùng.” Ngôn Diễn tức giận nói.
“Ba không nói với anh sao? Thẻ của em cũng giống như anh đều bị đóng băng hết.” Ngôn Nại buông tay. Cô nghèo như vậy đều vì anh hết đó.
“Em là không có việc gì làm liền đi gây sự phải không? Phòng nhỏ vậy là để cho người ở sao?” Ngôn Diễn mở tủ lạnh ra, bia cũng không có một lon, bên trong chứa đầy sữa, còn có xương của chó nữa……… Còn hắn?
“Thế nào mà không ở được, nếu anh không hài lòng thì đi tìm minh tinh Giang Tư của anh đi, dù sao cô ta có tiền, có thể nuôi nổi.” Ngôn Nại cười xấu xa.
Hắn lắc đầu một cái, tức giận tích tụ trong lòng, vô lực ngã xuống sô pha, cún con Hàm Hàm Khuyên nhìn hắn rồi nhảy lên sô pha, lông của nó rơi vào quần của Ngôn Diễn, không ầm ĩ, một người, một chó đều im lặng.
“Chán ốm.” Ngôn Diễn dốc sức nói một câu.
“Gâu Gâu.” Khuyên Khuyên sủa hai tiếng như đáp lại hắn.
Ngôn Diễn dùng sức xoa đầu Hàm Hàm Khuyên, nó dùng sức dãy dụa không ra liền sủa tiếp hai tiếng.
“Đừng dùng sức quá, đầu nó sẽ bị hư.” Ngôn Nại bất mãn nhìn hắn ăn hiếp Hàm Hàm Khuyên.
Ngôn Diễn từ từ nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn trên đầu cún con mà chà đạp: “Sẽ không hư, ngực phụ nữ xoa không hư.”
Đây chính là em gái hắn, đệ nhất lưu manh. Khóc, em ấy chính là em gái lưu manh.
Tới bữa tối hai anh em đều không người nào chịu nấu cơm, Ngôn Nại bị Ngôn Diễn dẫn đến một nhà hàng xa hoa, đặc biệt ăn nhiều hơn một chút, Ngôn Diễn vẻ mặt đắc ý đưa ra một tấm thẻ, hắn nói với em mình đây là vốn riêng của hắn, thật ra không phải, đây là thẻ mà hắn định tặng cho tình nhân của mình, bên trong có một trăm vạn.
Lúc Ngôn Diễn trả tiền, Ngôn Nại quay lưng gọi điện cho ba Ngôn, ra khỏi nhà hàng Ngôn Diễn muốn mua chút rượu. đưa thẻ ra thì lại thông báo đã đóng băng. Ngôn Diễn tức giận giơ chân, mắng Ngôn Nại là phản đồ!
Về đến nhà, không có tiền công tử Ngôn không có cuộc sống về đêm, tắm rửa sạch sẽ liền xem tivi với Ngôn Nại. Trên tivi đang chiếu tin tức giải trí, Xx được gả vào nhà giàu, tháng sau cử hành, Xx trợ giúp các em nghèo thất học, được đạt danh hiệu đại sứ tình yêu, Thẩm Hoan Tình tuyên bố quay lại giới giả trí, kí hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao……..
“Hừ.” Công tử Ngôn khinh miệt hừ lạnh.
Trên tivi chiếu Thẩm Hoan Tình bộ dạng buồn thảm khi đi khỏi nhà họ Ngôn bị thay đổi bởi bộ dạng khác, cô mặc lễ phục màu trắng bạc đuôi cá, thân hình cao gầy tự tin đứng trước ống kính cười nói, rất thành thạo.
Ngôn Nại phun ra, nữ chính thay da đổi thịt rồi, hào quang của nữ chủ chính là không tầm thường. Cô muốn nói nữ chính, nam chính nhất định phải cách xa, tra nam nhất định cũng phải thế, một cô gái tốt cũng bị mảnh vụn nam làm cho xong đời rồi. đọc thêm nhiều truyện hay tại .org
Đôi mắt nhỏ của cô hướng về anh trai cặn bã vòng qua rồi vòng lại.
“Nhìn cái gì vậy!” Ngôn Diễn quay đầu lại, tức giận kêu lên.
Cô sáng tỏ, đây là thẹn quá hóa giận, cô cái gì cũng chưa nói không phải sao?
“Đừng hối hận, cận thận cố ấy quay về hành hạ anh.” Không ngược anh, đọc giả đọc sách bỏ tiền oan uổng rồi. Cô thấy cần phải trước với anh ta một chút, tuy giải đoạn hiện nay hiệu quả không lớn, nhưng để lúc anh ấy kích động có thể suy nghĩ lại.
“Em nghĩ đi, nếu anh bỏ người yêu của mình đi theo người khác, khi cô ta về tìm anh có thể thèm sao?”
“Em còn cho rằng anh còn co thể đi tìm Thẩm Hoan Tình?” Ngôn Diễn cười nhạt nói.
Ngôn Nại khoát tay, cô biết tình tiết của truyện diễn ra, mất đi mới biết quý trọng, trên đời không có thuốc hối hận, gương vỡ lại lành là không thể nào, chỉ hy vọng quan hệ của họ không quá đầy thù hận, có thể giảm bớt kết thúc bi kịch của nhà họ Ngôn.
Xem tivi xong, Ngôn Nại trở về phòng, lấy nhật kí ra, viết:
Thứ ba, thời tiết sáng sủa, anh trai là vịt chết mỏ cứng, không thừa nhận anh ấy còn nghĩ đến Thẩm Hoan Tình. Nhưng khi nhìn thấy THT trên tivi trong mắt rõ ràng hiện lên một tia hối hận.
Còn nữa, đầu của chó có thể so sánh với ngực của phụ nữ sao?
Ngôn Diễn một đêm bị mất ngủ, bị em gái đuổi vào phòng ngủ nhỏ, nhưng giường cũng khá lớn chỉ là về đêm không có màu sắc sặc sỡ, không nghe thấy những lời xua nịt hay trêu chọc, không có rượu thơm món ăn ngoCÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM
Chương 5

“Có việc gì thì đi tìm em gái con ấy.” Ba Ngôn chỉ nói một câu, liền đứng vào một chỗ xem cuộc vui.
Ngôn Diễn rời công ty, ra cửa liền nhìn thấy xe bị lấy đi. Khi vẻ mặt hắn hoảng sợ “Đây là đùa gì thế.” thì Clarence đưa đến cho hắn một chiếc xe thị trường màu trắng khoảng hai mươi vạn hoàn toàn mới đã đầy xăng.
“Thiếu gia tất cả các bất động sản đều bị tổng giám đốc thu hồi rồi, cho nên cậu không nên lãng phí tiền xăng. Tổng giám đốc phân phó từ nay trở đi ăn, mặc của cậu đều đi qua tay tiểu thư.” Clarence một lần nữa cường điệu giọng nói, khiến cho Ngôn Diễn đi tìm em gái mình.
Ngực Ngôn Diễn đập phồng, cho thấy hắn giận không hề nhẹ, nắm chặt tay lái run rẩy không ngừng, đạp chân ga hướng đi đến địa chỉ mà Clarence đưa cho hắn.
“Ngôn Nại em có ý gì?” Ngôn Diễn vừa tiến vào cửa đã rít lên.
“Không phải em đã nói với anh sao? Muốn anh học tập thật tốt, làm một thanh niên tốt.
Nếu anh không muốn phối hợp cũng nhất định phải phối hợp. Đừng nghĩ đi tìm bạn bẻ vay tiền, ba đã nói cho họ biết rồi, anh muốn mượn cũng không thể đâu.” Ngôn Nại hả hê nói, cô không sợ hắn, Ngôn Diễn chỉ là một con cọp giấy, hiện tại hắn không tiền không thế chỉ có thể dựa vào cô mà sống qua ngày, cô còn có ba ở phía sau ủng hộ, hừ hừ cảm giác dạy dỗ anh trai cũng không tệ.
“Em…. Em!” Ngôn Diễn bị chọc tức nói không nên lời, hắn sẽ đi tìm người vay tiền? Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, đường đường là một đại thiếu gia sao có thể làm chuyện mất mặt này. Nhưng vừa nghĩ đến ở nhà hàng tây lúc nãy, cặp mắt Ngôn Diễn đục ngầu.
“Em có biết hôm nay ở nhà hàng anh thật mất mặt, mời người ta ăn cơm nhưng lại không thể trả tiền!”
“Người anh mời không phải là Giang Tư Ức chứ?” Ngôn Nại thuận miệng hỏi.
“Làm sao em biết?” Ngôn Diễn nghẹn lời, cô khi nào mà chú ý đến lịch sử phong lưu của hắn rồi?
Ngôn Nại im lặng, cô làm sao mà không biết Giang Tư Ức, trong Ngôn thị Giang Tư Ức là một đại tỷ, bộ dạng xinh đẹp phong tình, cô ta muốn Ngôn Diễn tài trợ một bộ phim, do Phong Lăng Khiên một đạo diễn thiên tài trong giới đích thân bấm máy, cô ta đều diễn nhưng vai tốt đẹp. Thật là, đã mang thai rồi mà không an phận, vị minh tinh này chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc ly hôn của Ngôn Diễn và Thẩm Hoan Tình, Hoan Tình đang sắp sửa trả thù đấy.
Cô nhớ đến Thẩm Hoan Tình và Giang Tư Ức trên tạp chí mà cô xem mấy ngày trước, Giang Tư Ức có vẻ trẻ hơn, ăn mặt gọn gàng hơn một chút, nhưng cũng đâu có gì hơn Thẩm Hoan Tình đâu. Thái tử Ngôn là bị đui hay sao a? Mà anh trai giờ cũng chưa biết Giang Tư Ức mang thai.
“Cô minh tinh kia không tốt, anh đừng cặp với cô ta nữa.” Ngôn Nại nói sâu xa.
“Cô ấy có gì không tốt? Cô ấy không tốt thì ai tốt??” Ngôn Diễn hung hăng nói lại, hắn đang nhớ lại Giang Tư Ức có bao nhiêu tốt, chính là bây giờ đang hợp ý hắn, hắn cố ý làm trái lời của Ngôn Nại.
Cô ta chỗ nào cũng không tốt! Đừng có mà không tin cô, cô đang nắm trong tay kịch bản.
“Em tốt.” Tuy rằng, cô không có quen bạn trai, nhưng mà người theo đuổi cô xếp dài tới ngoài thành.
“Da mặt của em so với tường còn dày hơn. Đem em thành sợi tổng hợp cho anh dùng.” Ngôn Diễn tức giận nói.
“Ba không nói với anh sao? Thẻ của em cũng giống như anh đều bị đóng băng hết.” Ngôn Nại buông tay. Cô nghèo như vậy đều vì anh hết đó.
“Em là không có việc gì làm liền đi gây sự phải không? Phòng nhỏ vậy là để cho người ở sao?” Ngôn Diễn mở tủ lạnh ra, bia cũng không có một lon, bên trong chứa đầy sữa, còn có xương của chó nữa……… Còn hắn?
“Thế nào mà không ở được, nếu anh không hài lòng thì đi tìm minh tinh Giang Tư của anh đi, dù sao cô ta có tiền, có thể nuôi nổi.” Ngôn Nại cười xấu xa.
Hắn lắc đầu một cái, tức giận tích tụ trong lòng, vô lực ngã xuống sô pha, cún con Hàm Hàm Khuyên nhìn hắn rồi nhảy lên sô pha, lông của nó rơi vào quần của Ngôn Diễn, không ầm ĩ, một người, một chó đều im lặng.
“Chán ốm.” Ngôn Diễn dốc sức nói một câu.
“Gâu Gâu.” Khuyên Khuyên sủa hai tiếng như đáp lại hắn.
Ngôn Diễn dùng sức xoa đầu Hàm Hàm Khuyên, nó dùng sức dãy dụa không ra liền sủa tiếp hai tiếng.
“Đừng dùng sức quá, đầu nó sẽ bị hư.” Ngôn Nại bất mãn nhìn hắn ăn hiếp Hàm Hàm Khuyên.
Ngôn Diễn từ từ nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn trên đầu cún con mà chà đạp: “Sẽ không hư, ngực phụ nữ xoa không hư.”
Đây chính là em gái hắn, đệ nhất lưu manh. Khóc, em ấy chính là em gái lưu manh.
Tới bữa tối hai anh em đều không người nào chịu nấu cơm, Ngôn Nại bị Ngôn Diễn dẫn đến một nhà hàng xa hoa, đặc biệt ăn nhiều hơn một chút, Ngôn Diễn vẻ mặt đắc ý đưa ra một tấm thẻ, hắn nói với em mình đây là vốn riêng của hắn, thật ra không phải, đây là thẻ mà hắn định tặng cho tình nhân của mình, bên trong có một trăm vạn.
Lúc Ngôn Diễn trả tiền, Ngôn Nại quay lưng gọi điện cho ba Ngôn, ra khỏi nhà hàng Ngôn Diễn muốn mua chút rượu. đưa thẻ ra thì lại thông báo đã đóng băng. Ngôn Diễn tức giận giơ chân, mắng Ngôn Nại là phản đồ!
Về đến nhà, không có tiền công tử Ngôn không có cuộc sống về đêm, tắm rửa sạch sẽ liền xem tivi với Ngôn Nại. Trên tivi đang chiếu tin tức giải trí, Xx được gả vào nhà giàu, tháng sau cử hành, Xx trợ giúp các em nghèo thất học, được đạt danh hiệu đại sứ tình yêu, Thẩm Hoan Tình tuyên bố quay lại giới giả trí, kí hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao……..
“Hừ.” Công tử Ngôn khinh miệt hừ lạnh.
Trên tivi chiếu Thẩm Hoan Tình bộ dạng buồn thảm khi đi khỏi nhà họ Ngôn bị thay đổi bởi bộ dạng khác, cô mặc lễ phục màu trắng bạc đuôi cá, thân hình cao gầy tự tin đứng trước ống kính cười nói, rất thành thạo.
Ngôn Nại phun ra, nữ chính thay da đổi thịt rồi, hào quang của nữ chủ chính là không tầm thường. Cô muốn nói nữ chính, nam chính nhất định phải cách xa, tra nam nhất định cũng phải thế, một cô gái tốt cũng bị mảnh vụn nam làm cho xong đời rồi. đọc thêm nhiều truyện hay tại .org
Đôi mắt nhỏ của cô hướng về anh trai cặn bã vòng qua rồi vòng lại.
“Nhìn cái gì vậy!” Ngôn Diễn quay đầu lại, tức giận kêu lên.
Cô sáng tỏ, đây là thẹn quá hóa giận, cô cái gì cũng chưa nói không phải sao?
“Đừng hối hận, cận thận cố ấy quay về hành hạ anh.” Không ngược anh, đọc giả đọc sách bỏ tiền oan uổng rồi. Cô thấy cần phải trước với anh ta một chút, tuy giải đoạn hiện nay hiệu quả không lớn, nhưng để lúc anh ấy kích động có thể suy nghĩ lại.
“Em nghĩ đi, nếu anh bỏ người yêu của mình đi theo người khác, khi cô ta về tìm anh có thể thèm sao?”
“Em còn cho rằng anh còn co thể đi tìm Thẩm Hoan Tình?” Ngôn Diễn cười nhạt nói.
Ngôn Nại khoát tay, cô biết tình tiết của truyện diễn ra, mất đi mới biết quý trọng, trên đời không có thuốc hối hận, gương vỡ lại lành là không thể nào, chỉ hy vọng quan hệ của họ không quá đầy thù hận, có thể giảm bớt kết thúc bi kịch của nhà họ Ngôn.
Xem tivi xong, Ngôn Nại trở về phòng, lấy nhật kí ra, viết:
Thứ ba, thời tiết sáng sủa, anh trai là vịt chết mỏ cứng, không thừa nhận anh ấy còn nghĩ đến Thẩm Hoan Tình. Nhưng khi nhìn thấy THT trên tivi trong mắt rõ ràng hiện lên một tia hối hận.
Còn nữa, đầu của chó có thể so sánh với ngực của phụ nữ sao?
Ngôn Diễn một đêm bị mất ngủ, bị em gái đuổi vào phòng ngủ nhỏ, nhưng giường cũng khá lớn chỉ là về đêm không có màu sắc sặc sỡ, không nghe thấy những lời xua nịt hay trêu chọc, không có rượu thơm món ăn ngon, không có phụ nữ bên cạnh. Mới hai tháng không gặp mà em gái thay đổi thật nhiều, càng ngày càng mệt mỏi, không biết sẽ tới đâu, không biết sao em gái bám lấy anh, ba cùng em ấy cùng nhau hợp lại phá phách mọi chuyện, không biết trò chơi này khi nào mới kết thúc?
Sáng hôm sau, Ngôn Nại dắt Hàm Hàm Khuyên đi ra ngoài dạo tiện thể mua một chút đồ. Thật không may lại gặp người quen, Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hai người họ mấy ngày nay vì đại tiểu thư nhà họ Ngôn mà bị ngừng công việc, chỉ là công ty thông báo sẽ chuẩn bị ra đĩa nhạc làm họ cũng bớt lo lắng.
“Chào hai người, thì ra hai người cũng ở đây nha.” Ngôn Nại chủ động chào hỏi, vừa mới chạy cùng Hàm Hàm Khuyên một đoạn nên có chút thở hổn hển.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê lúc đầu không biết đây là ai, Ngôn Nại tiến lại gần chào hỏi lập tức nhận ra, giống như người bản thân mình thù ghét dù có hóa thành tro cũng nhận ra.
“Cô tới đây làm gì? Tránh xa chúng tôi ra! Ân Lê đã có bạn gái, cô có biết làm vậy thật đê tiện không?” Lương Vũ Trạch chán ghét nói với Ngôn Nại. Này, cô cũng không biết công ty để bọn họ ở đây có được không? Lại vụng về trước mắt bọn họ.
“Hai người hiểu lầm rồi, tôi không có……” Ngôn Nại nghẹn đỏ mặt, cô muốn giả thích cô ở đây không phải vì bọn họ, cô đối với bọn họ không có hứng thú, chuyện trước kia rất xin lỗi, lời nói ngậm trong miệng không biết nên nói như thế nào.
Đột nhiên cô bị kéo về phía sao, anh trai Ngôn chắn trước mặt cô.
“Chỉ là hai ca sĩ nhỏ nhoi, chú ý thái độ của hai người, được coi trọng đã là có phúc rồi. Các người được hầu hạ đã là tốt làm rồi, phải cảm ơn, hiểu không?”
Anh trai Ngôn bộ dáng công tử lên giọng, em gái Ngôn che mặt, đây là nhân vật anh trai phản diện ngốc nghếch không có chất lượng mà. Sớm biết đã không chào hỏi bọn họ.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê đều không hé răng, hai cặp mắt đầy lửa giận nhìn hai anh em họ Ngôn.
Anh trai Ngôn vỗ vao em gái, mắt chỉ tiếc rèn sắt không rèn thép nói: “Em ở đây là vì hai tiểu ca sĩ này? Em nên nói sớm nha, anh trai tặng hai tên này cho em. Hai tiểu ca sĩ mà em cũng không giải quyết được, đúng là vô dụng.”
Anh nói với Ngôn Nại xong, sắc mặt nghiêm lại nhìn Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê.
“Hai người có biết ai giúp hai người ra đĩa nhạc, phòng hai người ở là người nào cho? Hai người cận thận đấy!” Ngôn Diễn khinh thường nói ra, bộ mặt như đòi nợ, còn bộ dáng lại tựa tài trí hơn người.
Xong rồi! Quan hệ giữa cô và hai người này càng ngày càng không thể cải thiện, Ngôn công tử, anh không được việc bại sự có thừa, anh là người phiền nhất đấy! Quả nhiên là cực phẩm thiếu não, là vật hy sinh điển hình.
Lương Vũ Trạch bị Ân Lê gắt gao kéo lại, không có ân lê ở đây, hắn đã dạy dỗ Ngôn Diễn một trận mặc kệ hắn là ai. Đúng là hai anh em không biết xấu hổ, đều xấu xa như nhau.
Ngôn Nại liên tục cười khổ nói với bọn họ lời xin lỗi, một tay dắt Hàm Hàm Khuyên, một tay dắt tay Ngôn Diễn đáng chết về nhà. Ngôn Nại đi ở phía trước, đầu cũng không dám quay lại, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã sớm chết dưới ánh mắt của Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, anh trai làm cô mất mặt quá.n, không có phụ nữ bên cạnh. Mới hai tháng không gặp mà em gái thay đổi thật nhiều, càng ngày càng mệt mỏi, không biết sẽ tới đâu, không biết sao em gái bám lấy anh, ba cùng em ấy cùng nhau hợp lại phá phách mọi chuyện, không biết trò chơi này khi nào mới kết thúc?
Sáng hôm sau, Ngôn Nại dắt Hàm Hàm Khuyên đi ra ngoài dạo tiện thể mua một chút đồ. Thật không may lại gặp người quen, Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hai người họ mấy ngày nay vì đại tiểu thư nhà họ Ngôn mà bị ngừng công việc, chỉ là công ty thông báo sẽ chuẩn bị ra đĩa nhạc làm họ cũng bớt lo lắng.
“Chào hai người, thì ra hai người cũng ở đây nha.” Ngôn Nại chủ động chào hỏi, vừa mới chạy cùng Hàm Hàm Khuyên một đoạn nên có chút thở hổn hển.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê lúc đầu không biết đây là ai, Ngôn Nại tiến lại gần chào hỏi lập tức nhận ra, giống như người bản thân mình thù ghét dù có hóa thành tro cũng nhận ra.
“Cô tới đây làm gì? Tránh xa chúng tôi ra! Ân Lê đã có bạn gái, cô có biết làm vậy thật đê tiện không?” Lương Vũ Trạch chán ghét nói với Ngôn Nại. Này, cô cũng không biết công ty để bọn họ ở đây có được không? Lại vụng về trước mắt bọn họ.
“Hai người hiểu lầm rồi, tôi không có……” Ngôn Nại nghẹn đỏ mặt, cô muốn giả thích cô ở đây không phải vì bọn họ, cô đối với bọn họ không có hứng thú, chuyện trước kia rất xin lỗi, lời nói ngậm trong miệng không biết nên nói như thế nào.
Đột nhiên cô bị kéo về phía sao, anh trai Ngôn chắn trước mặt cô.
“Chỉ là hai ca sĩ nhỏ nhoi, chú ý thái độ của hai người, được coi trọng đã là có phúc rồi. Các người được hầu hạ đã là tốt làm rồi, phải cảm ơn, hiểu không?”
Anh trai Ngôn bộ dáng công tử lên giọng, em gái Ngôn che mặt, đây là nhân vật anh trai phản diện ngốc nghếch không có chất lượng mà. Sớm biết đã không chào hỏi bọn họ.
Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê đều không hé răng, hai cặp mắt đầy lửa giận nhìn hai anh em họ Ngôn.
Anh trai Ngôn vỗ vao em gái, mắt chỉ tiếc rèn sắt không rèn thép nói: “Em ở đây là vì hai tiểu ca sĩ này? Em nên nói sớm nha, anh trai tặng hai tên này cho em. Hai tiểu ca sĩ mà em cũng không giải quyết được, đúng là vô dụng.”
Anh nói với Ngôn Nại xong, sắc mặt nghiêm lại nhìn Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê.
“Hai người có biết ai giúp hai người ra đĩa nhạc, phòng hai người ở là người nào cho? Hai người cận thận đấy!” Ngôn Diễn khinh thường nói ra, bộ mặt như đòi nợ, còn bộ dáng lại tựa tài trí hơn người.
Xong rồi! Quan hệ giữa cô và hai người này càng ngày càng không thể cải thiện, Ngôn công tử, anh không được việc bại sự có thừa, anh là người phiền nhất đấy! Quả nhiên là cực phẩm thiếu não, là vật hy sinh điển hình.
Lương Vũ Trạch bị Ân Lê gắt gao kéo lại, không có ân lê ở đây, hắn đã dạy dỗ Ngôn Diễn một trận mặc kệ hắn là ai. Đúng là hai anh em không biết xấu hổ, đều xấu xa như nhau.
Ngôn Nại liên tục cười khổ nói với bọn họ lời xin lỗi, một tay dắt Hàm Hàm Khuyên, một tay dắt tay Ngôn Diễn đáng chết về nhà. Ngôn Nại đi ở phía trước, đầu cũng không dám quay lại, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã sớm chết dưới ánh mắt của Lương Vũ Trạch cùng Ân Lê không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, anh trai làm cô mất mặt quá.

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM Chương 4

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM
Chương 4

Ngôn Nại quay đầu liếc mắt nhìn Tại Kiêu một cái, rồi lại nhìn Ngôn Diễn với ánh mắt khó hiểu.
Anh ta đang nói chuyện với ai thế? Có ý gì?
Ngôn Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Tại Kiêu, em ấy là tiểu Nại.” Nếu anh không lên tiếng, chắc chắn sẽ thành trò cười.
“Ngôn Nại?” Cố Tại Kiêu bày ra bộ dáng như nhìn thấy quỷ, hắn đối với Ngôn Nại vẫn là kính trọng nhưng không thể gần gũi, hắn không thể chịu nổi tính cánh điêu ngoa của cô.
Ngôn Nại hướng đến bạn tốt của anh trai, gật đầu cười, cô chính là Ngôn Nại.
Tiểu công chúa nhà họ Ngôn, ánh mắt của mọi người trong phòng liền thay đổi, lập tức liền tỏ ra bộ dạng lấy lòng. Cố Tại Kiêu chỉ muốn khóc, khó khăn lắm mới có một cô gái khiến hắn động tâm, kết quả lại là da thỏ đội lốt hổ, thật sự hắn bị đả kích rất mạnh.
Lúc nãy, Ngôn Diễn nhìn thấy Ngôn Nại đi vào, hắn cũng có chút hoảng hốt, uống rượu nhiều quá xíu nữa thì cả em gái mình cũng nhận không ra.
“Tại Kiêu, trong nhà có việc, tôi đi trước.” Ngôn Diễn hướng Cố Tại Kiêu chào một tiếng, rồi quay đầu nhìn Ngôn Nại: “ Đi về thôi.” Hắn nghĩ là ba Ngôn gọi về, chỉ là không hiểu sao lại không gọi điện thoại, mà lại cử ma nữ đến?
Đi đến cửa của Mộng Sắc đã thấy xe của Ngôn Diễn đã được tiếp viên của Mộng Sắc đưa ra, đợi một hồi không thấy xe của Ngôn Nại.
“Xe của em đâu?”
“Em đi taxi đến đây.” Cô đang nghĩ sao anh ta lại ngốc nghếch đứng đây chờ, thì ra là đang đợi xe của cô.
“……..” Ngôn Nại mắng anh ta ngốc, Ngôn Diễn cũng đang nghĩ, anh ngây ngốc đứng đợi, cô cũng ngốc nghếch đứng đợi theo? Tại sao không nói sớm? Làm đứng chờ cả buổi.
“Em lái xe đi. Anh uống nhiều rượu, cảm thấy có chút đau đầu.”
“Được.” Ngôn Nại có chút hưng phấn, cô sờ xe, cô không có cơ hội chạy xe nhiều, lại không dám chạy một mình, đối với lái xe lại có chút nghiện, dù sao cô cũng vừa mới học.
Hôm nay, Ngôn Nại không sẵn giọng với hắn như thường ngày, rất nghe lời, Ngôn Diễn cuối cùng có cảm giác của một người anh rồi, sai bảo em gái cảm giác rất tốt. Ngồi trên ghế lái phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe chầm chậm chạy, Ngôn Diễn nghỉ ngơi tốt liền tỉnh lại.
“Mấy giờ?” Sắc trời bên ngoài đã tối.
“Bảy giờ hơn, anh ngủ hơn ba giờ rồi.” Ngôn Nại chuyên chú nhìn phía trước.
Ngôn Diễn tỉnh táo lại, hắn nhìn con đường ngoài cửa xe, không giống như con đường về nhà.
“Đang đi đâu đó?” Trên đường lớn, từng chiếc từng chiếc xe lướt qua bọn họ, 25hm/h, Ngôn Nại không đùa hắn chứ? Trên trán Ngôn Diễn hiện lên vài vạch đen, hai bên thái dương nổi gân xanh.
“Khu nhà Tây Sơn.” Ngôn Nại trả lời.
“Không phải em nói phải về nhà sao?” Ngôn Diễn giận giữ nói, nhà họ Ngôn không phải khu nhà Tây Sơn.
“Khu nhà Tây Sơn không phải nhà anh sao?” Ngôn Nại cho Ngôn Diễn một ánh mắt ‘Anh thấy mình ngu chưa?”
Ngôn Diễn hít một hơi sâu, đem những gân xanh trên trán mất đi, hắn đã nghĩ sao Ngôn Nại không trở thành một em gái biết điều, thì ra là đổi cách thức chơi hắn, đoán chừng là Phương Đình Na ở trong bóng tối bày kế.
Na Na, lần này cậu nằm mà cũng trúng đạn………………….
Nửa giờ sau, kiên nhẫn của Ngôn Diễn sắp dùng hết bọn họ cũng đã về Tây Sơn, buổi chiều cô đi taxi khoảng 2 tiếng là tới hội quán Mộng Sắc, Ngôn Nại lái xe trở về khoảng 5 tiếng, cô lấy một cái cớ thật tốt ình, không biết đường, chính xác là vì có quá nhiều cầu vượt làm cho cô không thể nhìn ra đường đi…….
Ngôn Nại dừng xe, rồi đi theo Ngôn Diễn vào nhà, cửa vừa mở ra, một vật thể nhỏ màu trắng lao thẳng vào người Ngôn Nại, còn không ngừng hướng người xa lạ là Ngôn Diễn sủa lên.
“Đây là cái gì?” Ngôn Diễn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hàm Hàm Khuyên, là con chó nhỏ mà em nuôi.” Ngôn Nại ôm Hàm Hàm Khuyên về phía sô pha ngồi xuống, cuối đầu không ngừng chơi đùa với nó.
“Anh hỏi là vì sao nó lại ở trong này!” Trong phòng khách có ổ chó, chậu chó, còn có một con chó nhỏ màu trắng cùng một cô gái khiến người khác chán ghét.
“À, ba cùng mẹ đã đồng ý cho em ở cùng anh.” Ngôn Nại không mặn không nhạt nói.
“Anh không đồng ý! Em đừng hòng có ý nghĩ đó.”
“Vì tương lại của chúng ta, em nhất định phải ở chung với anh, không chỉ ở chung mà một tấc một thước em cũng phải bám sát anh.” Ngôn Nại nhíu mày, ưu sầu nói.
Lời này của một cô gái nói với một chàng trai sẽ có nhiều liên tưởng nhưng Ngôn Diễn nghe thấy máu nóng toàn thân sôi trào, gân xanh hiện lên, hắn nghĩ hắn sẽ đem tiểu ma nữ này ném ra ngoài thật xa thật xa.
“Anh có biết nhà họ Ngôn sắp xong đời? Nhà họ Ngôn sụp đổ anh lấy cái gì kiếm sống?
Cho nên từ bây giờ anh nên học tập thật tốt đi.” Ngôn Nại nghiêm túc nói tiếp.
Ngôn Diễn nghe cô nói, cảm thấy rất tức giận:
“Ai nói nhà họ Ngôn sụp đổ? Em sao lại nguyền rủa công ty của gia đình mình như vậy?”
“Lúc ba về hưu ai là người tiếp nhận công ty Ngôn thị? Anh suốt ngày sống không có lý tưởng, sẽ tiếp nhận được công ty sao? Hiện tại, Ngôn thị như có đàn sói bao vây, không đợi ba về hưu cũng đã rất nguy hiểm rồi.” Ngôn Nại không để ý đến thái độ ầm ĩ của Ngôn Diễn. “Còn nữa, anh đã ly hôn với Thẩm Hoan Tình rồi thì đừng dây dưa nữa, không sẽ chết rất nhanh đó.” Cô cũng sẽ chết theo.
“Cô ta? Anh đã sớm không quan tâm rồi.” Ngôn Diễn ngồi xuống, bắt chéo chân khinh thường nói.
“Vậy sao? Vậy, nếu một ngày nào đó, cô ấy xinh đẹp rạng rỡ đứng trước mặt anh, anh thật sự sẽ không dao động? Cô ấy đứng bên cạnh người đàn ông khác cũng không ghen tị?” Cô hỏi.
Đời người không mãi như lúc ban đầu, chắc chắn lúc Ngôn Diễn gặp Thẩm Hoan Tình cô ta rất đẹp, nếu không người có nhiều mỹ nhân xoay quanh như anh ta sao có thể bất chấp mọi thứ cưới cô ta về nhà.
“Anh không hiểu em nói cái gì cả.” Ngôn Diễn không quan tâm đến Ngôn Nại, vì lời nói của cô gợi lên trong lòng hắn một chút gì đó không thoải mái. “Anh nói em đó, em về Duyệt Thái đi,” Duyệt Thái là biệt thự của nhà họ Ngôn.
Ngôn Nại lắc đầu, cô phải ở bên hắn tùy thời điểm mà nhắc nhở, nam chính và nữ chính nhất định phải cách xa.
Hai anh em mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Ngôn Diễn chờ Ngôn Nại đi về, còn Ngôn Nại chờ Ngôn Diễn nấu cơm chiều, bây giờ đã chín giờ tối, Ngôn Nại đói bụng đã lâu rồi, cuộc sống của cô rất có quy luật, tới giờ cơm đi ăn, tới giờ ngủ đi ngủ. Hiện tại phải đổi hoàn cảnh, cô rất uất ức.
Ngôn Diễn muốn hỏi Ngôn Nại sao giờ còn chưa đi? Còn chưa nói ra câu, Ngôn Nại đã cất lời:
“Anh mau đi nấu cơm đi.” Ngôn Nại nói như đó là chuyện đương nhiên, một là Ngôn Diễn lớn hơn cô chín tuổi, hai là cô không biết làm chỉ biết ăn.
Nói hắn đi nấu cơm? Tai hắn không bị hư chứ, nếu tai hắn không bị hư thì đầu óc của Ngôn Nại chắc chắn có vấn đề.
“Nhanh đi nha.” Ngôn Nại thấy Ngôn Diễn không động đậy liền mở miệng thúc giục.
“Tự em đi.” Ngôn Diễn lười tranh cãi với cô, hừ một tiếng.
“Em không biết nấu cơm.” Cô trả lời, nếu biết cô đã không nói hắn rồi.
“Anh cũng không biết.” Gặp qua hắn đứng trong bếp nấu cơm sao?
Ngôn Nại ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng hai cái bụng đó của hai anh em liền vang lên, mấy ngày nay cô đều ăn mỳ ăn liền, nấu nước nóng, rồi bỏ hương vị vào tô, không quản anh trai thích ăn ra sao, lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn.
Ngôn Diễn lần đầu ăn thức ăn nhanh này, sắc mặt đen khịt, Ngôn Nại hạ quyết tâm không đi, hắn gọi điện thoại cho ba Ngôn, biết được đáp án, hắn tưởng như trái đất sắp sụp đổ, có một loại dự cảm không lành nha.
Hai anh em không để ý đến nhau, Ngôn Diễn tức giận còn Ngôn Nại không có gì để nói, ăn xong ai về phòng nấy. Sáng sớm hôm sau, Ngôn Diễn đã ra khỏi cửa.
Ngôn Nại ra cửa đi đến công ty Ngôn thị.
Ba Ngôn đang có một hội nghị từ sớm, tiếp đón Ngôn Nại chính là thư ký Clarence, trang phục tây âu đen chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn ngàng, con mắt đen dưới mắt kính không xa lạ cũng không thân cận, dù có mắt kính che đi một nửa vẫn nhìn ra khuôn mặt anh tuấn. Thời điểm hắn nhìn Ngôn Nại không kinh ngạc, không sợ hãi mà duy trì nở nụ cười với cô.
Clarence bưng cho cô một cốc trà nóng, Ngôn Nại lễ phép tiếp nhận hai tay, nói:
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí. Hội nghị sắp kết thúc rồi, tổng giám đốc sẽ sớm ra thôi.” Clarence không phải lần đầu gặp Ngôn Nại, mỗi lần Ngôn Nại đến công ty đều xảy ra chuyện kinh thiên động địa, hắn phải đi sau lưng đại tiểu thư này giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối. Nay lại thấy bộ dáng này quả thật là hiếm có.
Hội nghị kết thúc, ba Ngôn từ phòng họp đi ra nhìn thấy con gái im lặng ngồi chờ bên ngoài, trong lòng gật đầu, con gái đúng là thay đổi rồi.
Ba Ngôn hướng Ngôn Nại vẫy tay, đem cô tiến vào văn phòng, Clarence ôm một đống tài liệu đặt ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc, ba Ngôn cho Clarence làm việc trong phòng ông, lúc trước Ngôn Nại gọi đến để thông báo sẽ đến đây cũng là do Clarence bắt máy.
“Tiểu Nại con xác định muốn làm như vậy?” Khuôn mặt ba Ngôn không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia cười.
Ngôn Nại gật đầu, nếu không dùng biện pháp cứng rắn sẽ không có hiệu quả, con người của anh trai này đối với việc giảng đạo lý là hoàn toàn vô vọng, chỉ có thể tàn nhẫn, không đánh không ra gì, đã đánh thì phải đánh bảy tấc, không có tiền xem hắn chơi bời thế nào.
Đóng băng các thẻ tín dụng, thu hồi các bất động sản, thông báo với các nơi tiêu tiền xa hoa Ngôn Diễn kí tên ghi nợ Ngôn thị không trả tiền, hơn nữa thông báo cho các bạn tốt của hắn không cho phép vay tiền cùng giúp đỡ Ngôn Diễn.
“Con làm gương tốt, cùng sẽ giống như Ngôn Diễn.” Ngôn Nại nghĩ, cô hi sinh như vậy Ngôn Diễn sẽ không có cớ để phản đối.
“Các con không sợ mất mặt, ba cũng sẽ mặt mo mà giúp đỡ.” Ba Ngôn ủng hộ ý kiến này, phân phó Clarence đi làm.
“Nhà Tây Sơn mà anh đang ở phong thủy không tốt, cách thành thị xa nữa, ba nhờ Clarence tìm cho con nhà trọ hai phòng ở đủ cho hai anh em là được, xe tốt cũng gửi đến người kia.” Ngôn Nại bổ sung nói.
“Chuyện này đơn giản. Hào Đình có phòng hai người ở, đó là nơi ở chuẩn bị của nghệ sĩ, hai con qua đó cũng được.” Ba Ngôn lập tức liền nghĩ đến khu trung cư Hào Đình cách công ty không xa.
“Nhất định phải là tầng một.” Như vậy cô mới dễ dàng mang Hàm Hàm Khuyên đi dạo. “Nếu anh ấy tới tìm ba?” Cô hỏi lại, chỉ sợ ba Ngôn thấy con liền đau lòng, trộm đưa tiền tiêu vặt cho anh ta.
“Không quan đến. Để cho anh đến tìm con.” Ba Ngôn nghĩ đến vẻ mặt giận dữ của con trai, cười nói.
Khi Ngôn Nại ra về, Clarence tiễn cô đến tầng một, Ngôn Nại hướng Clarence vẫy tay chào tạm biệt, lúc đó môi bạc của Clarence khẽ nhếch lên.
Trong hai ngày, ba Ngôn chuẩn bị mọi thứ thật tốt, quá trình chậm chạp diễn ra, nhưng công tử nhà họ Ngôn vẫn chưa nhận ra tài sản của hắn đang bị ba mình từng chút từng chút thu hồi.
Ngôn Nại mang Hàm Hàm Khuyên chuyển vào nhà trọ mới, không chút khách khí chiếm căn phòng to nhất, giàn xếp chỗ ở của Hàm Hàm Khuyên ở phòng khách.
Điều đáng nói là Ân Lê cùng Lương Vũ Trạch cũng ở Hào Đình, cách Ngôn Nại rất gần, họ ở trên lầu hai. Ba Ngôn tùy tiện tìm chỗ ở cho cô cũng là chung cư cao cấp, lúc trước cô còn nghĩ sẽ là loại bình thường cơ, đó mới gọi là tu luyện.
Bên kia, Ngôn Diễn ở sảnh nhà hàng cơm tây rút thẻ ra, hắn mới cùng mỹ nhân ăn cơm xong, chuẩn bị trả tiền, kết quả là thẻ không thể sử dụng, điện thoại hỏi ngân hàng thì được thông báo là tài khoản bị đóng băng rồi, mọi tài khoản của hắn đều bị đóng băng, hơn nữa quản lý nhà hàn còn nó hắn không thể ký tên ghi nợ. Vẻ mặt của hắn lúng túng, xấu hổ để cho bạn gái trả tiền rồi nhanh chóng chạy đến công ty.

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM Chương 3

 Trước    /46 GO   Sau 
CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM
Chương 3

Ba và mẹ của Ngôn Nại vừa nghe đều ngây ngốc, hai anh em từ nhỏ đã không hợp nhau, Ngôn nại cũng không gọi Ngôn Diễn là anh, hai người ở cùng một chỗ khẳng định là sẽ nghiêng trời lệch đất.
Ngôn Nại thấy ba mẹ không nói lời nào còn sững sờ nhìn mình, cô căn nhắc một chút nói thêm:
“Vì tương lai của nhà họ Ngôn, không cho anh ấy tiếp tục ăn chơi đàng điếm, suốt ngày quấy rối, con đi canh chừng, thúc giục anh ấy cải tà quy chính, vững mạnh mà vươn lên. Anh trai bây giờ đang độc thân, ở một mình chắc chắn rất cô đơn, con qua đó làm bạn với anh ấy.” Cô cảm thấy mình nói thật cảm động, nếu con người Ngôn Diễn thay đổi tốt hơn, có thể xoay chuyện nội dung của câu chuyện, cô muốn liều mạng mà thử, cúc cung tận tụy mà làm. Nếu không, mạng nhỏ của cô không thể giữ.
Ba Ngôn nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, con gái đang nói đùa sao? Con gái chuẩn bị cải tạo con trai ông? Hình như, con gái rất kiên định và quyết liệt? Nhìn thấy ánh mắt yếu ớt đó, ba Ngôn đồng ý, để cho con gái thử xem sao, dù sự thật chỉ có ‘không phẩy mấy phần trăm’ là có thể mà thôi.
Ngôn Nại nhận nhiệm vụ khó khăn, tâm trạng nặng nề tính toán, không thành công thì hi sinh.
Quần áo của Ngôn Nại lúc trước cô đều không thích, cô cũng không thể chấp nhận mái tóc đỏ rực lửa này, ngày hôm sau, cô kéo mẹ của Ngôn Nại ra ngoài mua sắm.
Dưới ánh mắt kì lạ của mẹ Ngôn, cô chọn những bộ trang phục mà cô thích, đơn giảm mà trang nhã mà cô gái thục nữ thích muốn chết.
Sau đó, lại tới tiệm cắt tóc nhuộm tóc trở lại màu đen, còn cố chấp chọn cắt kiểu tóc rất ngây ngô.
Chờ cô ra phòng khách cùng với mái tóc đẹp, ánh mắt mẹ Ngôn càng thêm khó tin, đây là con gái của bà?
Thật là con gái của bà chứ? A a a, thật đáng yêu quá, trước kia bà cũng đã nghĩ qua nếu có con gái bà sẽ cho nó ăn mặc như công chúa, sau này, bà sinh ra một đứa con trai, rồi bất ngờ sinh ra con gái cũng đã nhiều năm sau đó.
Không phải Ngôn Nại muốn kiểu tóc ngô nghê như thế này, nhưng chỉ có kiểu tóc này mới có thể che bớt đi một phần của khuôn mặt, với phong cách mềm mại, nho nhã vốn có và nuốt ruồi ở con mắt trái đã được che đi, biến cô gái mạnh mẽ trở thành một cô gái đáng yêu, giống như một búp bê tinh xảo.
“Tiểu Nại, có muốn cùng mẹ đi đánh bài không?” mẹ Ngôn chính là muốn dắt con gái ra khoe, chắc chắn sẽ làm mấy quý bà đó rớt cằm.
Ngôn Nại:…………………………………
Bác quản gia đưa Ngôn Nại đến khu nhà ở cao cấp Tây Sơn, là nơi mà anh trai Ngôn Diễn của cô đang ở, mẹ Ngôn đưa cho cô chìa khóa, cô thuận lợi chiếm nhà của Ngôn Diễn, khu nhà Tây Sơn, Tây Thiên? Quả là điềm xấu.
Đúng là vận đen! Đây là ngôi nhà tình yêu trước kia của anh trai và Thẩm Hoan Tình.
Ngôn Nại ở lại, ba ngày sau cũng chưa thấy bóng dáng của Ngôn Diễn, trong lúc đó, cô ra ngoài mua một con cún Samo, đặt tên là Hàm Hàm Khuyên.
Nhờ Phương Đình Na mà cô biết được mấy ngày nay Ngôn Diễn đều chơi bời trong hội quán Mộng Sắc, Ngôn Nại quyết định đi đến hội quán bắt người. Ngôn Đình Na liền chỉ cho cô địa chỉ chi tiết, đây đúng là một người bạn tốt, tuy rằng, mấy ngày nay hai người chỉ trò chuyện qua điện thoại, tính tình Ngôn Nại lại thay đổi nhưng quan hệ của hai cô vẫn tốt. Phương Đình Na nhìn Ngôn Nại trở thành người có tình nghĩa liền có một chút ngốc nghếch, người bạn này khác với người bạn mà cô đã biết. Trời sinh ra không phải đã có tính xấu, cô nghĩ nếu có thể cải tạo tốt anh trai sẽ ghép anh ấy với Phương Đình Na…….. Ngôn Nại gật đầu, càng nghĩ càng thấy tốt, người bọn họ về gia cảnh và ngoại hình đều tương xứng với nhau.
Ngôn Nại đem theo một ít tiền lẻ ra cửa, bắt một chiếc taxi đến hội quán Mộng Sắc. Vừa tiến đến cửa hội quán Mộng Sắc liền bị người ngăn lại, không ai nhận ra đây là tiểu thư Ngôn Nại của họ Ngôn, hình dáng đã thay đổi, giống như người chưa đến tuổi trưởng thành, bộ dáng cực kì non nớt. Vị thành niên không được vào nơi này, trừ phi cho bọn họ biết thân phận của mình, Ngôn Nại không có khái niệm ỷ thế ăn hiếp người này, ra ngoài khoe khoang gia thế của mình.
Cô đứng xoay tròn hoa thủy tinh đắt tiền ở ngoài cửa, hôm nay, cô bím tóc hai bên, ăn mặc đơn giảm áo sơ mi tay ngắn cùng với chiếc quần bò dài, mang giày thể thao màu trắng, gọn gàng và sạch sẽ, giống như một nữ sinh.
Người của Mộng Sắc rất tinh mắt nhận ra trên người cô đều là những bộ đắt tiền, nhưng những người vào đây cũng không ai ít tiền cả. Nơi đây là nơi tiêu tiền, không giàu của cũng là quý người, rất phức tạp. Nếu để có người thấy một cô gái ngây thơ đi vào không biết sẽ xảy ra chuyện gì, lúc đó cũng không có ai có thể ra mặt giúp đỡ, bây giờ, hắn ngăn cô ấy lại cũng là có lòng tốt.
“Em gái, vị thành niên không thể vào đây nha.” Tiếp viên dùng thái độ rất tốt nói với Ngôn Nại.
“Trước kia em đến vẫn cho đi vào mà?” Ngôn Nại chưa có đến những nơi này, nhưng chính chủ đã đến vài lần.
“?” Tiếp viên hồi tưởng lại, nhưng hắn không nhớ cô gái này đã tới đây, hắn làm ở đây lâu rồi, trí nhớ vốn rất tốt.
“Em đến tìm anh trai.” Ngôn Nại có chút khẩn trương, các ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, không ngừng bẻ tới bẻ lui, tại sao còn chưa cho cô đi vào thế?
“Tên anh trai em là gì? Anh có thể giúp em tìm. " Tiếp viên kiên nhẫn hỏi.
" Anh trai là Ngôn Diễn, em là em gái Ngôn Nại. " Có người giúp cô tìm người thật tốt quá, phòng 505 có trời mới biết phải đi như thế nào.
Công chúa của nhà họ Ngôn, Ngôn Nại ? Tiếp viên nghi ngờ, âm thầm đánh giá Ngôn Nại, khuôn mặt có bảy phần giống, nhưng tổng thể lại không giống, cô ấy đến tìm người còn nói bản thân là Ngôn Nại, vậy thì không nên giả bộ, như thế rất dễ bị vạch trần. Nhưng cô gái trước mắt này thật sự không giống với vị công chúa kia, một công chúa điêu ngoa tùy hứng thế nào lại trở thành em gái nhà bên rồi ?
" Tiểu thư Ngôn, mời đi bên này, tôi sẽ dẫn đường. "
Ngôn Nại đi đến phòng 505, tiếng viên đứng trước cửa, gõ cửa xin vào, cô đứng bên cạnh.
" Thiếu gia Ngôn, sao em gái của anh lại tới cửa tìm thế ? " Một người ngồi ở trêu nghẹo.
Thái tử của tập đoàn giải trí họ Ngôn cùng uống rượu với mỹ nhân bên cạnh, nghe có em gái đến tìm hắn, trong lòng cũng không vui, hai mắt nhìn phía cửa.
Trong phòng coi như không hỗn loạn, một nam một nữ ngồi với nhau, trên bàn đặt mấy chai rượu, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, bên trọng còn có bàn đánh mạt trượt. truyện được từ .org
Ngôn Nại tiến vào phòng liền nhận ra anh trai Ngôn Diễn đang ngồi ở giữa, tuy rằng, tiền hấp dẫn mỹ nhân, nhưng muốn hấp dẫn mỹ nhân thượng đẳng nhất định phải có gia thế, dung mạo, Ngôn Diễn quả thật rất đẹp trai, em gái rất xinh đẹp tất nhiên anh trai không thể kém được, khôi ngô tuấn tú, đôi mắt hoa đào, nếu đem so sánh Ngôn Diễn với Dung Quý Hàn, so ra Quý Hàn vẫn kém hơn Ngôn Diễn một chút, tác phong của Dung Quý Hàn làm cho người khác quên đi diện mạo của hắn, lại nói Dung Quý Hàn bộ dạng cũng không tồi.
Cô nghĩ, có nên giúp anh trai Ngôn Diễn đem Thẩm Hoa Tình trở về, trong kịch bản không phải có đoạn miêu tả hắn hối hận cùng với ghen tị hay sao ? Sau đó, bất chấp tất cả phá hoại mối quan hệ của Dung Quý Hàn cùng với Thẩm Hoan Tình.
Dành nam chính đoạt nữ chính, khụ khụ, vẫn là đem anh trai tặng cho Đình Na tốt hơn.
" Này, Diễn, đây là người mới trong công ty cậu hả ? " Ngôn Diễn thật là bạn bè tốt, Viễn Hằng một công tử công nghệ ngồi ở bên trái hắn, nghiêng đầu dò hỏi.
Mọi ánh mắt trong phòng đề hướng đến Ngôn Nại, cô cảm thấy áp lực thật lớn, ánh mắt đánh giá của những người này làm cho cô không thấy thoải mái. Cái gì mà quy tắc ngầm, bao dưỡng cô có nghe qua, nhưng cô đâu muốn bị bao nuôi ! Bọn họ nhìn cô như đang đánh giá chất lượng sản phẩm, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô không vui nhưng vẫn thoải mái trước mọi ánh mắt đi đến trước mặt Ngôn Diễn, mục đích cô đến đây chỉ có một, đem Ngôn Diễn kéo về nhà.
" Anh Kiêu, anh qua kia ngồi đi. " Cô hướng Cố Tại Kiêu nói, lấy tay chỉ vào vị trí bên cạnh, ý nói muốn anh ta nhường chỗ.
Cố Tại Kiêu nghe lời xích sang bên trái một ít, cô gái ngồi cạnh cũng thông minh nhích sang một chút.
Ngôn Nại không khách khí ngồi xuống, chỗ ngồi không lớn, cô không muốn gần anh Kiêu liền dựa sát người vào Ngôn Diễn.
Ngôn Diễn nhìn một hồi nhận ra Ngôn Nại, Ngôn Nại này rất giống lúc nhỏ, em gái thay đổi nhiều vậy hắn vẫn nhận ra, nếu không sẽ trở thành trò cười.
Ánh mắt hoa đào híp lại : " Em tìm anh có chuyện gì ? " Nghĩ đến Kiêu vẫn không nhận ra ma nữ, hắn cười cười trong lòng.
Ngôn Nại nhíu mày, trên người Ngôn Nại đầy mùi rượu, cô rất ghét mùi này, cũng không muốn ở đây : " Anh theo em trở về ! Nhanh lên, em chờ anh ! "
Cố Tại Kiêu còn đang suy nghĩ làm sao có thể nghe thấy lời cô……, hắn nhường chỗ cho cô. Nhìn cô ấy thân mật với Ngôn Diễn, lại là một cô gái muốn trở thành minh tinh.
Này, con mắt nào của anh thấy cô rất thân thiết với Ngôn Diễn? Cô rất ghét mùi rượu trên người anh ta được không ?
" Anh Diễn có thể nâng đỡ em, anh đây cũng có thể giúp em, nào đến đây ôm anh một cái ! " Cố Tại Kiêu nói, khuôn mặt tuấn tú nở ra một nụ cười mê người.

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM Chương 2

CÔ LÀ EM GÁI CỦA CẶN BÃ NAM
Chương 2

“Ngôn tiểu thư, ngã có đau không?” Âm thanh trào phúng không có chút che dấu vang lên trên đỉnh đầu của cô.
Ngôn Nại hốt hoảng đứng dậy, má của cô nhẹ ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ, hơi thở của người đó phả vào gáy của cô, làm cho cô vừa thẹn lại vừa sợ.
“Đúng. Thật sự không dậy nổi.” Cô níu bờ vai anh ta, từ trong ngực anh ta đứng lên.
“Giả vờ cái gì.” Lương Trạch Vũ cười khinh miệt, vẻ đẹp anh tuấn lộ ra sự lạnh lùng.
Cánh tay của Ngôn Nại còn trên bả vai của Lương Trạch Vũ như sờ tới gai, liền vội vàng giật tay lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng buồn rầu, chính chủ gây họa cho cô rồi nha, cô không biết phải tiếp xúc với người khác phái như thế nào, ngoài người thân ra thì cô chỉ trò chuyện với thầy giáo mà thôi, huống hồ người đứng trước mắt đây lại rất hận cô. Đường đường là một đại nam nhân lại bị cưỡng ép bán mình, đây là một chuyện cực kì sỉ nhục, có thể là một vết nhơ đi theo suốt cuộc đời.
Cô nên nói cái gì bây giờ?
“Tôi………..” Ngôn Nại nhếch môi đỏ mọng, nửa ngày cũng không nói được một câu, thẳng đến khi bị Phương Đình Na lôi đi.
Ngôn Nại trở về căn nhà xa lạ, trong một căn phòng khác, nằm trên giường không phải của mình, nhìn ra bầu trời xa lạ ngoài cửa sổ, nước mắt không ngừng chảy ra, những gương mặt thân thuộc hiện lên trước mặt, nước mắt thấm ướt cả gối, cô nhớ đến ba mẹ, đến ông nội, đến Kiều Jenny, còn có cả con chó Samo Điềm Khuyên mà cô nuôi. Cô còn có thể quay trở về không? Ba cùng mẹ ra nước ngoài xem thi đấu còn chưa về, ông nội giao cô luyện viết chữ nhưng cô vẫn chưa hoàn thành, cô hứa với Kiều Jenny mai đến nhà cô làm bánh ngọt, còn thức ăn của Điềm Khuyên đã hết rồi mà cô vẫn chưa đi mua…..
Cô bây giờ không dám đi soi gương, đó là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, điểm tương đồng duy nhất với cô chính là sự non nớt của tuổi trẻ. Rửa đi phấn trang điểm trên mặt, sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp vốn có, bây giờ chỉ là một cô gái, sau này, chắc chắn sẽ là một người phụ nữ quyến rũ, cuốn hút.
Mấy ngày tiếp theo, Ngôn Nại đều không ra khỏi cửa, chỉ rầu rĩ ở trong nhà, ngay cả ba của Ngôn Nại là Ngôn Húc Dương bình thường luôn bận rộn công việc cũng nhận ra cô không bình thường. Mẹ của Ngôn Nại là Diệp Như cũng không đi đánh bài như mọi ngày mà ở nhà hỏi han con gái. Chỉ là Ngôn Nại cả cửa phòng cũng không bước ra nửa bước, đến giờ ăn thì có người đặt cơn trước cửa, mẹ Ngôn hỏi một câu, cô đáp lại một câu nhưng cũng không nói ra vấn đề trọng tâm.
Hai anh em nhà họ Ngôn, anh trai kiêu ngạo còn em gái thì ngang ngược. Trong nhà lớn nhất là mẹ Ngôn, mẹ rất cưng chiều hai anh em. Nhà họ Ngôn chỉ có một mình Ngôn Húc Dương chống đỡ, cho dù không có đối thủ, nhà Ngôn cũng không thể vững được bao lâu, huống hồ lại có một đàn sói vây quanh chờ đợi nhà Ngôn suy sụp, lúc đó cũng là ngày Ngôn Nại xong đời.
Ngôn Nại nắm chặt tay, cô không có khả năng đấu với nữ chính, cũng không có sức để xây dựng một sự nghiệp, cô chỉ có thể thận trọng, mấu chốt quan trọng chính là anh trai kiêu ngạo kia. Không sợ, không sợ, cô đang nắm trong tay nội dung của câu chuyện mà! Cô cũng có thể xem thêm các tiểu thuyết khác để tham khảo học hỏi.
“Tiểu Nại, con đang nghĩ gì vậy? Ba nói chuyện mà con không nghe thấy?” Mẹ Ngôn đưa tay đẩy nhẹ Ngôn Nại. Ngôn Húc Dương ngồi đối diện cô, nhìn Ngôn Nại thất thần.
“Dạ?” Ngôn Nại lấy lại tinh thần, thu đi tính khí ngạo mạn thường ngày, một cô gái đáng yêu cùng với giọng nói ngọt như kẹo đường, làm cho người khác xúc động chỉ muốn che chở cho cô.
“Ba hỏi tại sao mấy ngày hôm nay con không ra ngoài chơi? Có phải là tiền không đủ?” Mẹ Ngôn nói lại câu hỏi của ba Ngôn.
“Con chỉ là không muốn ra ngoài chơi thôi.” Cô không biết Ngôn Nại chơi cái gì? Bây giờ, cô đang nghỉ dài hạn, cách ngày tựu trường hơn hai tháng, đối người nguyên chủ hay cúp cua làm sao biết giáo viên chủ nhiệm có hình dáng gì. Đi chơi cùng với những người bạn kia? Đi bar? Cô không thích. Đua xe? Cô chạy xa với tốc độ 25km/h, Kiều Jenny từng nói người đi bộ còn đi nhanh hơn cô lái xe. Bám đuôi Dung Quý Hàn? Đó là nam chủ được không, cô còn muốn sống thêm mấy năm, cô suy tính sau này thấy anh ta liền đi đường vòng đây, có thể tránh bao xa thì tránh. Chị dâu Trầm Hoan Tình khi còn ở nhà họ Ngôn sống không tốt lắm, nguyên chủ vì tên họ Dung kia mà đối chọi gay gắt với Trầm Hoan Tình, nhiều lần ngu ngốc khiêu khích đối chọi, cuối cùng đến vách núi không kịp ghìm cương ngựa, lãnh nhận hậu quả!
Ba Ngôn lòng mềm nhũn, khuôn mặt nghiêm túc ôn hòa đi rất nhiều, con gái không có bộ dáng vênh váo hung hăng mà là bộ dáng mảnh mai hiền hòa làm ông rất thích, bình thường hai anh em là một đôi luôn gây chuyện làm lòng ông rất buồn phiền. Lúc đầu, ông không đồng ý cho con trai cưới nghệ sĩ vào cửa, hơn nữa công ty của nhà lại là công ty giải trí. Mới ba năm đã muốn bỏ, ly hôn là chuyện nhỏ, chỉ thiếu chút nữa là một xác chết hai mạng, tôi nghiệp cho cháu của ông chưa sinh ra đời kia. Con gái lại si mê người rất có dã tâm, ông cực kì không đồng ý.
“Con còn nhỏ, tình cảm nam nữ bây giờ còn quá sớm để bàn đến, ba cũng thấy Dung Quý Hàn cũng không thích hợp với con. Còn có hai nam nghệ sĩ của công ty con cũng đừng tìm họ gây phiền phức nữa. Đừng có học theo anh con.”
Ngôn Nại đùa giỡn Ân Lê cùng Lương Vũ Trạch là bởi vì bị ba mình phản đối chuyện tình yêu với Dung Quý Hàn, cô ta cố ý tìm việc khiêu khích ba mà thôi. Ngôn Nại thích Dung Quý Hàn ai cũng biết, cô thích hắn hai năm, lần đầu gặp đã yêu.
Thật sự là một cô gái trưởng thành sớm, nghĩ đến cô ngay cả người thầm mến cũng không có, chưa bao giờ đụng vào một chàng trai nào, đối với cô tim đập nhanh, tình yêu chết đi sống lại chính là đàn gảy tai trâu. (Sen: Giống mình T^T.)
Ngôn Nại gật đầu, ba Ngôn đúng là con mắt hỏa nhãn kim tinh (Sen: Ai biết hỏa nhãn kim tinh là gì thì giúp mình nha!), Dung Quý Hàn đúng là không thích hợp với cô, người thích hợp với hắn là Thẩm Hoan Tình, những người dành Dung Quý Hàn với nữ chính đều không có kết cục tốt, nam chính vĩnh viễn phải là của nữ chính!
“Dạ. Con hứa từ nay về sau sẽ không quấy rầy Dung Quý Hàn, bây giờ con không thích anh ta nữa, ba cứ tin ở con.” Trong sách có ba lần nhắc đến ba Ngôn, một là ở vũ hội, Dung Quý Hàn châm chọc Ngôn Nại và Ngôn Diễn, ba Ngôn bảo vệ hai con, lần hai là khi công ty xảy ra việc, ba Ngôn đấu với Dung Quý Hàn, cuối cùng khi công ty suy sụp, Ngôn Diễn vào tù, Ngôn Nại bị điên, ba Ngôn trong bệnh viện biết được tin tức liền tức giận rồi chết.
Thực ra ba Ngôn là một người đàn ông tốt, nếu không phải vì hai đưa con của mình sẽ không phải chết sớm như vậy. Ngôn Nại muốn thay đổi vận mệnh của ba Ngôn, vận mệnh bi thảm của Ngôn Nại, vận mệnh tan nhà nát cửa của nhà Ngôn, nhiệm vụ hàng đầu là cải tạo anh trai khốn nạn, cách xa nữ chủ, hăm hở mà vươn lên.
Ba Ngôn kinh ngạc, ông nghĩ khi nhắc đến Dung Quý Hàn trước mặt Ngôn Nại con bé sẽ hướng ông hét choi tai, sao bây giờ lại ngoan ngoãn đồng ý? Còn lập lời thề son sắt không bao giờ…….. quấn lấy Dung Quý Hàn? Đã có chuyện gì xảy ra mà Ngôn Nại lại không thích Dung Quý Hàn, xem ra đây có thể là lý do mấy ngày nay Ngôn Nại thay đổi, mặc kệ như thế nào mọi chuyện cũng đang thay đổi theo hướng tốt. Ba Ngôn thầm tính toán, đối với tình huống hiện tại cảm thấy rất vừa lòng. Con trai không có tiền đồ, ông vẫn có thể trông đợi ở con gái rồi. Công ty giải trí Ngôn thị của ông là công ty đi đầu, trong giới phân cao thấp với ông là công ty của Quý Hàn, sức lực và tâm trí của ông rất mệt mỏi, ngoài mẹ của ông giúp sức một số việc ra mọi chuyện đều phải qua tay ông, trong nhà này chỉ có một mình ông gánh vác.
“Ba vừa nhận tin tức chị dâu của con đang chuẩn bị làm việc lại, đã kí hợp đồng với công ty giải trí rồi.” Sắc mặt ba Ngôn ngưng trọng lại, công ty giải trí kia là của Dung Quý Hàn, năm năm trước Dung Quý Hàn bước ra ngoài giới giải trí vào thời điểm trở thành ảnh đế, sau đó, tự mình mở công ty giả trí Ngôi Sao, ngắn ngủi hai năm từ một công ty nhỏ đã trở thành một thế lực lớn, đứng thứ tư trong ngành giải trí trong nước. Có lời đồn nhờ có một tập đoàn lớn đứng ở phía sau.
Ngôn Nại im lặng, đã tới đoạn Thẩm Hoan Tình kí hợp đồng với công ty giải trí của Dung Quý Hàn rồi sao? Vậy là cháu gái nhỏ Thẩm Tâm ra đời rồi. Trước kia Quý Hàn có cảm tốt với Hoan Tình, tuy chưa đến thích nhưng mà đối với tâm vốn lạnh lùng của Quý Hàn là đã là đặc biệt rồi, không bao lâu sau hai người họ sẽ yêu nhau, sau đó cùng bước vào lễ đường. Công ty Ngôi Sao thâu tóm công ty của Ngôn gia trở thành lão đại của ngành giải trí. Dung Quý Hàn tài năng rất cao, sau lưng còn có tập đoàn quốc tế, đó là công ty của gia tộc do anh trao hắn quản lý, công ty Ngôi Sao chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi, hắn ta còn làm bạn của người trong hắc bang, nghĩ đến đây khí lạnh trong người Ngôn Nại bốc lên.
Kỳ thật Dung Quý Hàn muốn thâu tóm Ngôn thị cách nhanh nhất là cưới Ngôn Nại, nhưng hắn khinh thường cách này, hắn muốn từng bước từng bước thâu tóm Ngôn thị chính là vì hồng nhan, Thẩm Hoan Tình muốn trả thù! Không được cô phải nhanh chóng hành động.
“Ba, mẹ, con muốn dọn ra ngoài ở với anh trai.” Ngôn Nại nói.