-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 16: Hòa Giải

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 16: Hòa Giải

Rất nhanh sau đó, Gia Vệ và Vương Cường đã bị đưa vào bệnh viện, mà đám Khương Côn thì lại bị áp giải vào cục cảnh sát.
Sau khi kiểm tra một hồi, biết được chỉ có vết thương Vương Cường là có chút nghiêm trọng ra, hai người hầu như không có bị thương tích gì trầm trọng.
- Cái vết thương này, có thể đem cái tên Khương Côn kia nhốt vào mấy ngày.
Lương đội trưởng hướng Gia Vệ và Vương Cường đang nằm ở trên giường bệnh nói.
Hai người tuy rằng không bị thương tích gì, nhưng bác sĩ kiên quyết bảo bọn họ nằm lại viện để quan sát hai ngày.
- Khương Côn đã bị bắt rồi, chúng cháu phải quay về trường học, Lương đội trưởng, chú có thể hay không thả lỏng cho bọn cháu một chút.
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, hắn cũng không muốn ở lại bệnh viện.
- Trước tiên đêm nay các cháu cứ ở lại bệnh viện đợi, ngày mai sẽ cho các cháu xuất viện, bằng không ta cũng xử lý không tốt cái tên Khương Côn kia được.
Lương đội trưởng nói, trên mặt lộ ra một bộ dáng tươi cười thoạt nhìn có chút hèn mọn.
- Cái này, có thể cho hắn ngồi tù bao lâu?
Vương Cường âm hiểm cười nói.
Lương đội trưởng cười khổ lắc đầu, nói:
- Sợ rằng nhốt vào tù không được bao lâu, chuyện như vậy bình thường cũng có, bình thường chỉ là tạm giam nửa tháng, phạt một ít tiền là xong.
- Nhẹ như vậy?
Gia Vệ cùng Vương Cường đều là một hồi nhíu mày.
- Đương nhiên, chuyện này rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, phải xem tình trạng của hai cháu.
Lương đội trưởng quay qua Gia Vệ và Vương Cường cười cười, nói tiếp:
- Nếu như hai người các cháu tổn thương rất nghiêm trọng mà nói, thì việc đem cái tên Khương Côn kia xử phạt nặng cũng có thể được.
Nghe Lương đội trưởng nói như vậy, trên mặt Vương Cường chính là lộ ra thần sắc hưng phấn, bất quá không đợi hắn mở miệng, Gia Vệ lại là nhíu mày nói ra:
- Theo cháu tính toán, phải khiến cho hắn nhớ kỹ lần này là được, hình phạt không cần quá nghiêm trọng; còn có, hai chúng cháu thật không thể ở trong bệnh viện ngỉ ngơi, như vậy sẽ khiến người trong nhà sẽ lo lắng.
Lời Gia Vệ vừa mới nói ra, Lương đội trưởng liền nhếch miệng cười, nói:
- Các cháu yên tâm, lát nữa hai đứa sẽ có lý do ở chỗ này nghỉ ngơi.
Gia Vệ cùng Vương Cường cảm thấy sửng sốt, không biết lương đội trưởng nói lời này là có ý gì.
Chỉ một lát sau, một thanh âm vô cùng quen thuộc từ trong hành lang bệnh viện truyền vào.
Nghe được thanh âm này, Gia Vệ cùng Vương Cường lại cảm thấy sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười khổ.
Ngay sau đó, cha mẹ của Gia Vệ và Vương Cường trực tiếp đi vào trong phòng bệnh, cha mẹ hai nhà đều tràn đầy lo lắng nhìn hai đứa.
- Cha, con bị thương nằm trong này cũng là do tự vệ lại năm tên côn đồ, tiểu vệ tử có thể làm chứng cho con.
Vương Cường quay qua chỗ cha hắn Vương Quý Dân nói.
- Thế nào, giờ đã biết được chỗ tốt mà trước đây ta huấn luyện cho con chưa?
Vương Quý Dân cười nói, hắn là một tráng hán, thân cao tới 1m8, một thân cơ thể vạm vỡ đó đều được luyện ra từ trong quân đội.
- Sau này không cho phép như vậy nữa, không thể lấy thân thể của chính mình ra mà đùa giỡn.
Mẹ của Vương Cường- Triệu Quyên trừng mắt với Vương Cường và Vương Quý Dân nói.
- Mẹ, yên tâm đi, con cùng tiểu vệ tử mà ở cùng chỗ với nhau, cho dù là đến một trăm người, bọn con đều có thể thu thập.
Vương Cường vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Người trong phòng đều là ầm ầm cười ha hả, “một trăm người” ngay cả quân nhân xuất ngũ chân chính như Vương Quý Dân cũng khó có khả năng đánh thắng được, huống chi là Vương Cường cùng Gia Vệ.
Không lâu sau Lương đội trưởng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Gia Vệ và Vương Cường cha mẹ hai nhà bọn họ.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Giờ sắp đến kì thi vào đại học rồi, các con như thế nào lại chọc phải chuyện này?
Cha của Gia Vệ - Gia Hồng Ngạo cau chặt lông mày hỏi.
Mẹ của Gia Vệ -Trương Dung vẻ mặt vô cùng lo lắng, chuyện này nếu như ảnh hưởng tới kì thi vào đại học của Gia Vệ và Vương Cường, vậy thì phiền phức to rồi.
- Gia thúc, không phải là chúng con sai.
Vương Cường lập tức nói.
Gia Vệ thì là từ từ nói ra ngọn nghành sự việc, mà Gia Hồng Ngạo cùng Vương Quý Dân sau khi nghe xong, trên mặt hai người đều tràn đầy tức giận, Vương Quý Dân thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm Khương Kiền tính sổ.
- Hai người các con làm rất đúng, đối với loại người như vậy, ngươi càng là cúi đầu, hắn càng là cưỡi lên trên cổ ngươi.
Vương Quý Dân vẻ mặt tức giận nói.
- Các con không có đi kiện bọn họ sao, cái người tên Khương Kiền kia chỉ là một chủ nhiệm, không có khả năng có quyền lực lớn như vậy chứ.
Gia Hồng Ngạo nhíu mày hỏi, hắn so với Vương Quý Dân mà nói, tỉnh táo hơn nhiều.
- Gia thúc, chú không biết đấy thôi, phó cục trưởng bộ giáo dục chính là cha của cái tên Khương Côn kia, chúng con đi đâu để kiện đây?
Vương Cường bỉu môi nói, nói tới chuyện này, hắn lại tràn ngập một bụng lửa giận.
- Chuyện này để cho cảnh sát xử lý là tốt nhất, tụ tập thanh niên lêu lổng đi đánh học sinh bên trong trường học, lại còn ở bên ngoài trường đánh các con, đây đã là phạm tội hình sự rồi.
Vương Quý Dân nói, vẻ mặt tức giận.
- Thầy chủ nhiệm Trương của các con có thể xử lý tốt chuyện này, các con không cần tham gia vào, hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của các con chính là tại kì thi vào đại học đạt thành tích thật tốt.
Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Vệ và Vương Cường cùng nhau gật đầu, không có phản bác.
Thấy Gia Vệ và Vương Cường không có việc gì, Gia Hồng Ngạo hai nhà liền rời đi, vốn là bọn họ cũng muốn mang theo Gia Vệ cùng Vương Cường về nhà , chỉ bất quá bác sĩ kiên trì bảo hai nhà bọn họ để bọn trẻ ở lại để quan sát một đêm, bọn họ cũng đành chịu, chỉ có để Gia Vệ cùng Vương Cường ở lại bệnh viện.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, cho đến hơn mười giờ sáng ngày thứ hai, Lương đội trưởng mới đi vào trong phòng bệnh.
- Lương đội trưởng, chúng cháu bây giờ có thể xuất viện chưa?
Gia Vệ và Vương Cường đều là vẻ mặt sầu khổ, ở trong bệnh viện đối với hai người bọn hắn mà nói, không khác gì ngồi tù.
- Có thể xuất viện được rồi, còn về sự tình của Khương Côn không biết người nào giở thủ đoạn nên mọi chuyện đã được hòa giải, lát nữa người nhà của Khương Côn sẽ đến tìm các cháu, các cháu có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng ra là được.
Lương đội trưởng vẻ mặt cười khổ nói.
- Hòa giải?
Gia Vệ và Vương Cường sửng sốt, không nghĩ tới chuyện này còn có thể hòa giải.
- Đúng vậy, có thể là cha của Khương Côn cái vị phó cục trưởng bộ giáo dục kia đã dùng chút thủ đoạn để tạo nên kết quả như vậy, bất quá điều kiện để hòa giải là phải khiến cho các cháu hài lòng, lát nữa hai đứa các cháu không nên khách khí, có điều kiện gì trực tiếp đưa ra là được.
Lương đội trưởng nói.
Gia Vệ và Vương Cường đều hơi hơi nhăn đầu lông mày, bất quá sau một lát, hai người lại âm thầm cười, Vương Cường thì nói ra:
- Nếu như sau đó bọn họ tìm chúng ta gây phiền phức thì làm sao bây giờ?
- Nếu như mà xuất hiện loại tình huống này, cho dù cha của Khương Côn là thị trưởng cũng không quản được.
Lương đội trưởng hai mắt nhíu lại nói.
Gia Vệ và Vương Cường nhìn nhau, Gia Vệ mở miệng nói: "
- Điều kiện của chúng cháu cũng không nhiều, điều kiện thứ nhất chính là để cho thầy chủ nhiệm Khương Kiền của trường cấp ba Tân Hải đối với tất cả học sinh và giáo viên trong trường chúng ta nói lời xin lỗi; điều kiện thứ hai chính là thầy chủ nhiệm Khương Kiền phải bị cách chức; cái điều kiện thứ ba là thầy chủ nhiệm Trương của lớp chúng cháu phải được quay trở lại lớp để dạy học; điều kiện thứ tư chính là Khương Côn không thể tiếp tục học ở trường cấp ba Tân Hải.
Dừng một chút, Gia Vệ lại mở miệng nói tiếp:
- Bốn điều kiện này, nếu như bọn họ có thể đáp ứng, chuyện này cứ như thế mà cho qua.
Về phần người đang phụ trách trông coi khối 12 - Tưởng hiệu trưởng, Gia Vệ không cho rằng một phó cục trưởng của bộ giáo dục có thể cách chức được Tưởng hiệu trưởng, nói ra điều kiện này khẳng định ông ta không có khả năng thực hiện.
Lương đội trưởng gật gật đầu, sau một lát lại hỏi:
- Hai người các cháu không muốn được bồi thường tiền sao?
- Đương nhiên muốn.
Không đợi Gia Vệ nói gì Vương Cường liền cướp lời, mở miệng nói:
- Chuyện này đối với lớp 12/3 chúng cháu ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao có thể không được hưởng chút bồi thường, bất quá Lương đội trưởng theo chú đòi bao nhiêu là hợp lí?
Lương đội trưởng âm thầm cười, nói:
- Đương nhiên không thể đòi ít được, hắn chính là một phó cục trưởng của bộ giáo dục a, bình thường cũng béo bở không ít, chẳng qua đòi nhiều cũng không phải, ta xem ra lấy năm vạn đồng là được rồi.
- Năm vạn đồng?
Gia Vệ và Vương Cường đều cảm thấy khiếp sợ.
- Thế nào,chê ít hả?
Lương cục trưởng nhướng mày, nói tiếp:
- Bằng không, mười vạn cũng được, dù sao đây cũng là hòa giải, cảnh sát chúng ta sẽ không tham gia, chỉ cần đối phương đáp ứng mười vạn cũng không phải là không thể đòi được.
- Mười vạn? Chúng cháu lấy mười vạn đồng để làm gì?
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, nói:
- Nếu không thì lấy năm vạn đi, năm vạn đồng cho vào quỹ của lớp a!
(DG: phải ta thì chôm luôn và ngay :v )
- Đúng vậy a, không nghĩ tới hắn một phó cục trưởng bộ giáo dục lại có nhiều tiền như thế, tùy tùy tiện tiện xuất ra chính là năm vạn, mười vạn.
Vương Cường cũng là vẻ mặt ngu ngơ mà nói.
Lương đội trưởng nghe vậy, thì lại là lắc đầu cười rộ lên.
Vốn hắn cho rằng nói ra con số năm vạn này chắc chắn hai tên tiểu tử này sẽ chê ít, hiện tại xem lại hóa ra hai đứa là ngại nhiều.
Sự tình tiếp theo thì vô cùng đơn giản.
Gia Vệ và Vương Cường theo Lương đội trưởng ra khỏi bệnh viện, bất quá cũng không trở về nhà hoặc quay về trường học, mà là đi thẳng vào một gian phòng bên trong khách sạn Huy Hoàng.
Ở trong gian phòng này có ba người, một người chính là bị Gia Vệ cùng Vương Cường đánh ặt mũi bầm dập, đồng thời cánh tay trái đã bị gãy- Khương Côn. Hai người còn lại chính là cha mẹ của Khương Côn.
Cha của Khương Côn là Khương Thiên, là một người nhìn có chút mập và lùn, nhưng trên người lại toát ra sự quan uy, so với cái tên Khương Côn và Khương Kiền kia dáng dấp cao cao gầy teo một chút cũng không giống, điều này không khỏi khiến cho Vương Cường có chút suy nghĩ không bình thường.
Mẹ của Khương Côn là Tống Lệ, là một phu nhân bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, tuy rằng hơn 40 tuổi nhưng bộ dáng vẫn còn thướt tha, so sánh với những người cùng tuổi có khác biệt rất lớn.
So sánh như vậy, khiến Vương Cường đối với những suy đoán của mình lại càng thêm xác nhận, trong lòng không khỏi cười quỷ dị hai tiếng.
Khương Thiên tuy rằng vẻ mặt quan uy, nhưng đối với Lương đội trưởng cùng Gia Vệ, Vương Cường bọn họ lại rất là khách khí.
Nhưng Tống lệ mặt lại cực kì băng lãnh, hai con mắt trừng lớn nhìn Gia Vệ và Vương Cường, giống như là muốn đem Gia Vệ và Vương Cường ăn thịt vậy.
Rất nhanh, Gia Vệ đã nói ra bốn điều kiện của mình cùng năm vạn đồng tiền bồi thường.
Nhưng Gia Vệ vừa mới nói ra, mẹ của Khương Côn - Tống lệ lại là trực tiếp lớn tiếng nói:
- Không được, tiền có thể cho các ngươi, cũng có thể cho các ngươi nhập học lại một lần nữa, nhưng không thể cách chức Khương Kiền, Khương Côn cũng phải tiếp tục đi học tại cấp ba Tân Hải.
- Vậy thì không có gì để nói chuyện cả.
Gia Vệ cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như dựa theo pháp luật bình thường mà định tội, con của cô sẽ không được đi học, đồng thời con của cô còn phải ngồi tù một đoạn thời gian, hôm nay chúng ta không truy cứu sự tình con của ngươi đã là một nhượng bộ lớn nhất có thể rồi. Còn có, các cô có rất nhiều tiền đúng không, tốt, năm vạn đồng tiền bồi thường chúng ta không lấy, chúng ta muốn hai mươi vạn tiền bồi thường, nếu như đáp ứng chuyện này coi như xong, còn nếu không đáp ứng thì Lương đội trưởng sẽ mang Khương Côn quay về cục cảnh sát, để cho cảnh sát xử lý.
Vương Cường cũng là liên tục gật đầu, chỉ bất quá khi thời điểm Gia Vệ nói ra 'Hai mươi vạn', Vương Cường lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục bình thường.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 15: Hành Hung Khương Côn

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 15: Hành Hung Khương Côn

Từ cục cảnh sát đi ra, Gia Vệ và Vương Cường cũng không có trở về nhà, mà là đi về phía trường học.
Dù sao thì giờ cũng là lúc ôn thi căng thẳng, hai người bọn họ muốn đến trường kiểm tra, không thể lười biến một phút nào được.
Chỉ có điều, vừa mới đi tới phía bên ngoài trường học, Gia Vệ liền phát hiện một số địa phương không bình thường.
Quá yên lặng, tuy rằng bây giờ là thời điểm học sinh đang học, thế nhưng bên ngoài trường học cũng không thể yên tĩnh như vậy chứ, phảng phất giống như, tất cả người đi đường đều tan biến đi mất.
Nhưng mà Gia Vệ và Vương Cường cũng không quá để ý đến chuyện này, hai người bọn họ cầm thẻ học sinh đưa cho bảo vệ để vào trường.
Chỉ có điều, người bảo vệ kia sau khi nhìn thấy thẻ học sinh của Gia Vệ và Vương Cường, trực tiếp lắc đầu, tịch thu luôn thẻ học sinh rồi nói:
- Hai người các cậu giờ đã không còn là học sinh của trường này nữa, không thể ra vào.
Trường cấp ba cũng không phải là không có học sinh trọ ở trường, cho nên vì an toàn cho học sinh, thời điểm lên lớp, ra vào trường đều cần xuất trình giấy chứng nhận, không thể tùy ý ra vào được.
Lúc này Gia Vệ và Vương Cường đã giơ ra giấy chứng nhận ra vào, lại không được đi vào, đồng thời đến thẻ học sinh cũng bị bảo vệ tịch thu.
- Chú làm thế là có ý gì? Thẻ học sinh của bọn cháu là giả sao?
Sắc mặt Gia Vệ âm trầm hỏi, lúc trước hắn với mấy bảo vệ luôn trách nhiệm hết mình này còn có chút hảo cảm, nhưng ngày hôm nay, những hảo cảm này đã hoàn toàn biến mất.
- Khương chủ nhiệm đã bàn giao cho bọn ta, người các cậu đã bị khai trừ, không còn là học sinh của trường nữa, giờ không thể tự ý ra vào trường.
Nói đến đây, người bảo vệ kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như muốn thu dọn đồ đạc của mình, sau giờ học hẵng trở lại.
- ** chó cậy gần nhà, thằng ôn con họ Khương là ông nội của ông sao?
Vẻ mặt Vương Cường tức giận, chửi bới ầm lên.
Sặc mặt người bảo vệ trầm xuống, cầm cây dùi cui trong tay, muốn động thủ.
Gia Vệ ngăn Vương Cường lại, lanh lùng nhìn người bảo vệ, nói:
- Cháu mặc kệ họ Khương cho chú chỗ tốt như thế nào, nhưng mà chú nên nhớ kỹ, bát cơm này của chú, cẩn thận không thể cầm mà ăn nữa đấy .
Nói xong, Gia Vệ liền lôi kéo Vương Cường hướng một nơi khác đi tới.
Mà người bảo an kia, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới nữa.
Gia Vệ và Vương Cường mới đi được hơn trăm mét, qua một căn hẻm nhỏ, bỗng nhiên xuất hiện mười mấy tên xông ra, từng tên từng tên cầm theo gậy gộc công bổng, vây xung quanh Gia Về và Vương Cường.
Mà ở phía sau bọn họ, là tên mặt mũi bầm dập nhưng thương tích cũng không nặng lắm – Khương Côn, cùng với hai tên hầu cận mặt mũi bầm dập của hắn.
Thấy cái tình cảnh này, Gia Vệ mới hiểu được vì sao ở đây lại yên tĩnh đến như vậy.
Có một đám người như thế ẩn núp, thì ai dám đi lại gần cơ chứ.
- Thằng ranh con, ngại ông nội mày đánh ít quá có phải không?
Vương Cường cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay qua Khương Côn hỏi.
Vương Cường từ nhỏ đã được cha của hắn huấn luyện cẩn thận, hiện giờ lấy một chấp ba cũng không thành vấn đề, mặc dù đối có tới mười mấy người, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Gia Vệ thì hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:
- Khương Côn, mày thế này là có ý gì?
- Có ý gì? Mày hỏi tao có ý gì á?
Khương Côn sửng sốt, sau đó cười vang thành tiếng, một lát sau, hắn mới từ trong cơn điên trở lại bình thường:
- Cmn chứ, ta muốn mỗi thằng bọn mày để lại một cánh tay, không chỉ là hai bọn mày, toàn bộ bọn con trai lớp bọn mày, tất cả phải để lại một cánh tay.
- Một người một cánh tay, hai bọn tao, chính là hai cánh tay.
Gia Vệ đem cặp kính từ trên sống mũi tháo xuống, bỏ vào trong túi áo của mình, không vội không vàng quay sang Vương Cường nói:
- Cường Tử, gọi 113 đi, đúng luc đang lo không biết bắt nó như thế nào.
- Đánh cho tao, đừng cho bọn nó báo công an.
Khương Côn nghe thấy lời nói của Gia Vệ, ngay lập tức rống to ra lệnh ấy tiểu đệ xung quanh.
Thân thể Gia Vệ trực tiếp đứng ra ngăn cản trước người Vương Cường, trầm giọng nói:
- Gọi 113 đi, tao lo bọn nó cho.
- Được rồi.
Vương Cường lặng lẽ cười, tình cảnh như vậy, hắn một chút cũng không sợ.
Đã từng được thiết huyết quân nhân huấn luyện, làm sao có thể bị chút tình cảnh này dọa sợ cơ chứ.
Vương Cường lấy điện thoại di động ra, chuẩn xác ấn 113, sau đó vươn cái tay còn đang rảnh rỗi ra nghênh địch.
Côn bổng của đối phương chưa đánh đến tay Vương Cường, đã bị một cánh tay so với tay Vương Cường bé hơn một vòng đỡ được, ngay sau đó là một cú đấm thẳng tốc độ cao, tên tiểu tử tập kích Vương Cường bị một quyền này đẩy lui bốn năm bước, ngã lăn quay trên mặt đất.
- Tiểu vệ tử, trâu bò đấy.
Vương Cường lặng lẽ cười, gọi nhanh hơn một chút, sau đó cất điện thoại đi.
Cất điện thoại xong, Vương Cường nhìn ra xung quanh, trên mặt hắn, ngay lập tức đã chuyển thành biểu tình khiếp sợ.
Chỉ trong chốc lát lúc mình gọi điện, hơn mười tên côn đồ kia, đã bị Gia Vệ một người đánh ngã sáu bảy người, còn gần mười tên còn lại, giờ cũng có chút sợ hãi.
- Tiểu vệ tử, để cho tao ba đứa, còn lại của mày cả, thế nào?
Vương Cường đi tới bên cạnh Gia Vệ, kiêu ngạo nói.
- Nếu như để cho Vương thúc thúc biết con mình chỉ nhận có ba tên trên chục tên thế này, ông ấy nhất định sẽ đứng trước mặt mọi người đánh gãy chân con mình. Đừng quên, ông ấy được công nhận là chiến sĩ đấy.
Gia Vệ hai mắt nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ còn lại, lớn tiếng nói.
- Fuck, mày không có thấy bọn nó thằng nào cũng có vũ khí sao, cho tao một cây gậy, tao có thể đối phó năm thằng.
Vương Cường vội vàng nói.
Không chờ hắn nói dứt lời, một cây côn bổng liền hiện ra ngay trước mặt hắn, Gia Vệ cầm côn bổng lặng lẽ cười nói:
- Mày nhận năm thằng, còn lại hai thằng, để tao đối phó, thế nào?
- Mày được.
Vương Cường cười khổ, nhưng mà cũng không để mình mất thể diện, tiếp nhận côn bổng nói:
- Tốt, mày đánh hai, để tao đánh năm, bất quá sau khi trở về, mày phải chứng mình cho tao, làm cho cha tao biết con của hắn lợi hại như thế nào, ok.
- Không thành vấn đề.
Gia Vệ cười nói.
Hai người đánh một hồi, giống như là hai lão binh trên chiến trường, đây chính là thành quả do cha của người người dạy nên.
Tuy rằng trước đây Gia Vệ có dáng người nhỏ gầy, thế nhưng dưới sự huấn luyện của hai người cha bọn họ, Gia Vệ và Vương Cường đã đối luyện với nhau rất nhiều lần, đương nhiên là vào thời điểm ấy, hầu như mỗi lần đều là Gia Vệ bị Vương Cường đánh, trừ phi hai người đánh bừa, bằng không không có khả năng xuất hiện loại kết quả thứ hai.
Bây giờ, một mình Gia Vệ đánh ngã sáu bảy người, thực lực như vậy, so với Vương Cường thế nhưng lại mạnh hơn không ít.
Còn lại bảy tên côn đồ được Gia Vệ và Vương Cường phân phối, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi, hai người này giờ đã được trang bị vũ khí, thực lực tự nhiên sẽ mạnh hơn.
Nhưng mà đã thu tiền của người ta, lại không làm việc, đó là không đúng.
Vì vậy, bảy tên côn đồ trong lúc tâm tình đang bối rối, thì Gia Vệ và Vương Cường đã tới động thủ lần thứ hai.
Kết quả, giống như mọi người đã dự đoán trước, không mất vài phút, bảy tên côn đồ đã bị đánh ngã, mà Vương Cường cũng bởi vì đồng thời đối phó năm tên côn đồ, đã bị trúng một gậy vào lưng, hằn lên lưng hắn một vết ứ bầm đỏ tươi, đau đến mức trên trán hắn túa ra mồ hôi lạnh.
- Giá trị, có cái vết thương này, lại có mày làm chứng, lão nhân gia ở nhà khẳng định sẽ cười không khép miệng lại được.
Vương Cường cười nói.
Gia Vệ lắc đầu không biết nói gì hơn, tay và lưng hắn cũng bị đánh vài cái, tuy rằng đau đớn, nhưng cũng vì vậy mà hắn phát hiện ra, trên người mình cũng không có xuất hiện vết thương.
Thậm chí, Gia Vệ rõ ràng cảm giác được có một gậy bị một tên côn đồ đánh vào lưng hắn mà bị gẫy, nhưng trừ lúc đó Gia Vệ còn cảm giác được một chút đau đớn ra, sau một lát thì một chút vấn đề cũng không có.
Lúc này cảnh sát còn chưa đến, Gia Vệ và Vương Cường, đồng thời nhìn về phía tên Khương Côn và hai người hầu của hắn ở cách đó không xa đang muốn chạy trốn.
- Mày hai, tao một.
Gia Vệ nói.
Vương Cường méo cả miệng, nhưng mà vẫn gật đầu nói:
- Tốt, nhưng mà không được đánh ngất hắn, tao còn phải thử xem da thịt thằng ôn con này rốt cuộc có cứng rắn hay không đã.
- Được, nhanh lên một chút đi, một lúc nữa Lương đội trưởng bọn họ đến, chúng ta cũng không động thủ được.
Gia Vệ nói, ngay sau đó liền rất nhanh hướng phía Khương Côn chạy tới.
Khương Côn cùng hai tên lâu la sáng nay đã bị đánh bị thương ở chân, căn bản là chạy không được nhanh, chỉ chốc lát sau, đã bị Gia Vệ cùng Vương Cường hai người một trước một sau ngăn lại.
- Ranh con, mày muốn chạy đi đâu?
Vương Cường lặng lẽ cười nói.
Tình huống bây giờ đã khác hẳn so với trước, trước là Khương Côn mang theo mười mấy tên côn đò vây quanh Gia Vệ và Vương Cường, bây giờ là Gia Vệ và Vương Cường vây quanh ba người bọn hắn.
- Chú tao là chủ nhiệm phòng quản sinh, bọn mày đánh tao, không có kết cục gì tốt đâu.
Khương Côn cũng đã sợ hãi, vội vàng nói.
Gia Vệ và Vương Cường đồng thời cười lạnh một tiếng, sau đó Gia Vệ nói rằng:
- Khương Kiền bây giờ là chủ nhiệm phòng quản sinh, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng không phải là học sinh của trường, hắn không thể quản nổi bọn tao, chờ đến lúc bọn tao quay trở lại trường, Khương Kiền đã cút đi chỗ khác rồi, cho nên, lý do này, uy hiếp không nổi bọn tao đâu.
- Hừ, bố tao là phó cục trưởng bộ giáo dục, bọn mày dám đánh tao, thì hai bọn mày vĩnh viễn sẽ không có khả năng tham dự kì thi vào đại học.
Khương Côn cười lạnh một tiếng, nói tiếp.
Nghe được lời này của Khương Côn, thực tại đã làm cho Gia Vệ và Vương Cường sửng sốt, trách không được ngay cả Tưởng hiệu trưởng cũng không làm theo điều lệ, nguyên lai là do cha của Khương Côn, là phó cục trưởng bộ giáo dục.
Mà lúc này, Gia Vệ và Vương Cường cũng hiểu vì sao đi bộ giáo dục cáo trạng Khương Kiền đã nhận được cái loại đãi ngộ kia.
- Cho dù cha mày là phó thị trưởng, nhưng bây giờ, cha mày cũng không có ở đây.
Vương Cường lạnh lùng nói, vạch hai tay áo lên, đi từng bước một về phía Khương Côn.
Khương Côn cùng hai tên lâu la bị hù dọa lui lại phía sau, nhưng phía sau, cũng có Gia Vệ ngăn cản.
Chính vào thời điểm ba người bọn hắn bị hù dọa không biết nên làm sao, thanh âm còi báo động vang lên.
Khương Côn cùng hai tên lâu la cười rộ lên, không có lúc nào sung sướng bằng lúc nghe thấy tiếng còi báo động như lúc này.
- Làm sao bây giờ?
Vương Cường nhướng mày hỏi.
- Còn có thể làm sao nữa, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, trước đánh một trận rồi hãy nói.
Gia Vệ nói, đồng thời không chút do dự hướng phía Khương Côn lao tới, quyền cước cùng sử dụng, ra sức mà đập Khương Côn.
Vương Cường sửng sốt, sau đó cũng lặng lẽ cười, đi tới trước người Khương Côn, một hồi quyền đấm cước đá, một chút cũng không có nương tay.
Vào thời điểm ở trong ngõ nhỏ vang lên những tiếng bước chân, Gia Vệ và Vương Cường liếc nhau, sau đó hai người đồng thời ngã lăn ra mặt đất, vẻ mặt thống khổ, rên rỉ đau đớn.
Phối hợp cùng với thương thích trên người Vương Cường, căn bản không thể nhìn ra hai người bọn họ đang giả vờ, chỉ bất quá, trên người Gia Vệ, ngoại trừ quần áo có mấy chỗ bị xé rách ra, thì nhìn không ra nổi vết thương nào.
- Nhanh lên một chút đẩy cáng cứu thương qua đây, trước không cần lo cho bọn chúng, mang cáng cứu thương đẩy đến đây trước, hai người này mới là người bị hại, những người khác thì khỏi cần đưa đi viện, trực tiếp mang về trong cục cảnh sát đi.
Không bao lâu sau, thanh âm Lương đội trưởng vang lên, trên mặt Gia Vệ và Vương Cường ngay tức thì càng trở nên quặn quẹo đau đớn hơn.
Đây không là giả vờ, mà là vẻ quặn quẹo đau đớn do chịu đựng không dám cười, dưới tình huống này mà bật cười, quả thực là hỏng hết kế hoạch mà.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 14: Báo Cảnh Sát

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 14: Báo Cảnh Sát

Ba người Gia Vệ, Vương Cường và Liễu Tình không mất bao nhiêu thời gian, đã đi tới cửa bộ giáo dục Tân Hải cách trường cấp ba Tân Hải không xa.
Không chút do dự, ba người liền đi vào bên trong bộ giáo dục. Một người đàn ông trung tuổi đi ra tiếp đón ba người bọn họ, chẳng qua Gia Vệ vừa mới nói ra sự tình về trường học, người đàn ông này liền ghi qua loa một ít gì đó, bảo Gia Vệ bọn họ trở về chờ tin tức phản hồi.
Điều này khiến cho ba người Gia Vệ đều nhíu mày, rất rõ ràng người đàn ông này cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, có thể nói là hắn có ý định lảng tránh chuyện này.
- CLGT? Lẽ nào bộ giáo dục cũng không dám quản sao?
Vương Cường tức giận nói, thái độ người đàn ông kia lúc đầu vẫn còn rất nhiệt tình, nhưng từ khi Gia Vệ nói ra sự tình trong trường, kể từ lúc đó sắc mặt hắn liền trầm xuống.
- Không phải không dám quản, bọn họ rõ ràng đã biết chuyện này rồi, chắc có người đã bắt bọn họ không được can thiệp vào.
Gia Vệ lạnh giọng nói ra ý kiến của mình.
Liễu Tình thì lại là chau mày, trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên, như là đang do dự cái gì đó.
- Tính sao bây giờ? Đến cả bộ giáo dục cũng không dám giúp, chúng ta còn có thể tìm ai được đây?
Vương Cường chau mày hỏi.
Gia Vệ ngẫm lại, nói:
- Ngươi gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm, hỏi xem thầy có biện pháp nào không?
Vương Cường không chần chờ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho thầy chủ nhiệm.
Không bao lâu, đầu kia đã bắt máy.
Vương Cường vội vàng nói:
- Em chào thầy, em là Vương Cường, chuyện của trường, thầy đã biết chưa?
Trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh của thầy Trương chủ nhiệm:
- Các em không cần phải gấp, cứ như bình thường đi học là được, thầy bây giờ đang ở trên xe lửa, muộn nhất là thứ sáu tuần này, thầy sẽ kiến nghị nhà trường phải đưa ra một cái công đạo.
- Thầy đang trên xe lửa sao, định đi nơi nào vậy?
Vương Cường hỏi, lúc này thầy chủ nhiệm lớp ngồi xe lửa đi làm sự tình gì đây?
Trương lão sư lập tức trả lời:
- Thầy đi Hạ Khẩu* một chuyến, nếu như thầy Khương có làm phiền hai em, thì mấy ngày này hai em cứ chịu khó ở nhà học tập, thầy cam đoan với các em, muộn nhất là thứ sáu sẽ cho các em một lời giải đáp, cho toàn bộ lớp chúng ta một cách giải quyết.
Nói xong những lời này, đầu bên kia liền tắt điện thoại.
Không đợi Vương Cường nói gì, Liễu Tình đã nói luôn:
- Khâu hiệu trưởng đang công tác ở Hạ Khẩu, Trương lão sư hẳn là đi tìm Khâu hiệu trưởng.
- Tìm Khâu hiệu trưởng?
Gia Vệ cùng Vương Cường nghe nói vậy đều sửng sốt, giờ mới biết được tại sao từ sáng đến trưa không thấy bóng dáng của Trương lão đầu đâu cả.
- Chúng ta cứ như vậy mà ngồi chờ sao?
Vương Cường nhìn Gia Vệ, lại nhìn sang Liễu Tình, mở miệng hỏi.
- Đợi ư?
Gia Vệ lạnh giọng hừ một tiếng, nói:
- Không thể cứ như vậy mà ngồi chờ được, cái này lại không phải chúng ta làm sai, muốn đổi trắng thay đen tưởng ngon lắm sao?
- Giờ chúng ta nên làm cái gì đây?
Vương Cường có chút nghi hoặc.
Liễu Tình cũng nhìn về phía Gia Vệ, hiện tại phương pháp hay nhất chính là cái gì cũng không làm mà là chờ thầy Trương trở về, chỉ cần thầy Trương nói rõ tình huống cho Khâu hiệu trưởng, Khâu hiệu trưởng sẽ có cách giúp cho Gia Vệ không bị đuổi khỏi trường.
- Nếu bọn hắn đã muốn gây sự, chúng ta sẽ đem sự tình làm lớn lên, chuyện này chúng ta không có một chút sai nào cả.
Gia Vệ lạnh lùng nói.
Ngay lúc Vương Cường còn đang một trận ngáo ngơ, Gia Vệ đã kéo tay phải Vương Cường, đem ống tay áo của hắn vén lên cao, ở trên cánh tay của Vương Cường xuất hiện một vết bầm màu đỏ do gậy đánh mà tạo thành.
- Ai nói chúng ta không có tổn thương, trên cánh tay cậu có vết thương, còn có thể có thương tích trong người, vết thương này của cậu cũng đủ khiến Khương Côn bị bắt giữ một thời gian ngắn.
Gia Vệ hai mắt híp lại, lạnh lùng nói.
- Ý em là, giờ chúng ta nên đi báo cảnh sát?
Liễu Tình sửng sốt, sau đó lông mày nhăn lại hỏi.
- Đúng vậy, chính là đi báo cảnh sát, em không tin bọn chúng ở đồn cảnh sát còn có thể có người bao che cho?
Gia Vệ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ban đầu,chỉ cần nhà trường đem Khương Côn đuổi ra là được, bất quá nếu bọn chúng muốn làm lớn, chúng ta cũng không sợ, nhân chứng vật chứng chúng ta đều có đầy đủ, ta ngược lại muốn nhìn bọn chúng làm thế nào để đổi trắng thay đen.
- Đúng, phải đi báo cảnh sát, không thể để cho cái tên họ Khương kia sống dễ chịu được.
Vương Cường tà tà cười nói, trên mặt xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
Liễu Tình thì lại là do dự một chút, dù sao Gia Vệ bọn họ đang là học sinh cấp ba, nếu như báo cảnh sát, có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của bọn họ, cũng sẽ ảnh hưởng đến kì thi đại học sắp tới.
- Tình tỷ, chị hãy trở về trước đi, em và Vương Cường đi luôn, chị trở về giúp bọn em ổn định lớp.
Gia Vệ nhìn về phía Liễu Tình, nói ra chủ kiến.
Liễu Tình ngẫm lại, liền gật đầu, không có ý định đi cùng Gia Vệ.
Báo cảnh sát cùng đi đến bộ giáo dục có sự khác biệt lớn, nàng thân là giáo viên, người của bộ giáo dục cũng phải nghiêm chỉnh với nàng, mà ở cục cảnh sát thân phận của nàng cũng chỉ tương đương với hai người Gia Vệ mà thôi.
Không chần chờ nữa, Liễu Tình liền hướng về phía trường học mà đi, mà Gia Vệ cùng Vương Cường lại là hướng về cục cảnh sát đi tới.
Cùng lúc đó, ở lớp 12/3, dưới sự quản lý của Gia Cát Uyển Nhi, đã trở lại học tập như cũ, chỉ bất quá trong lòng mỗi người đều là nghẹn một cơn tức giận.
Bạn ngồi cùng bàn với Tiêu Minh là Cao Hân sáng nay đã chuyển lớp, chuyển tới lớp 12/1, học cùng một lớp với Khương Côn.
Về phần chuyện phát sinh vào sáng sớm của lớp 12/3, đã truyền khắp toàn bộ trường Tân Hải, thậm chí đã lan truyền sang mấy trường cấp 3 gần đấy, có hai phiên bản, một là theo như lời nói của nhà trường, học sinh lớp 12/3 của trường Tân Hải đã vô cớ vây đánh một học sinh tên là Khương Côn của lớp 12/1, tin còn chính là sự thật được học sinh lớp 12/3 truyền ra.
Chỉ có điều là rất nhiều người đều lựa chọn tin tưởng cái phiên bản đầu tiên hơn, dù sao trường Tân Hải cũng đã đưa ra mức xử phạt rất nặng cho chuyện này rồi.
Sau khi Liễu Tình quay lại trường học, ngay lập tức đem bài thi Anh Văn của Gia Vệ lấy ra, đồng thời đem lun bài kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp của Gia Vệ ở trong máy tính, in ra.
Thành tích của Gia Vệ hôm nay đã khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, chỉ có điều cái thành tích này Tưởng hiệu trưởng và Trương chủ nhiệm không biết mà thôi, nếu như bọn họ biết thành tích này của Gia Vệ tất nhiên sẽ không dám đưa ra quyết định như vậy.
Có thể nói, Gia Vệ đạt được thành tích như vậy, muốn bước vào một trường đại học nào của Tân Hải là điều vô cùng dễ dàng, thậm chí còn có thể nhận được học bổng của trường học đó.
Mà lúc này, Gia Vệ và Vương Cường đang cùng nhau đi tới một phân cục cảnh sát nhỏ trong thành phố Tân Hải.
Gia Vệ và Vương Cường suy cho cùng không phải là người lớn, đồng thời còn đang mặc đồng phục học sinh nên ai nhìn cũng có thể nhận ra, hai người bọn họ đi báo án lại khiến phân cục cảnh sát kinh ngạc không thôi.
Không bao lâu sau, một người trung tuổi mặc đồng phục cảnh sát mang theo Gia Vệ và Vương Cường đi vào trong một căn phòng, đi phía sau hắn còn có một người cảnh sát tuổi còn trẻ.
- Nói đi, hai người các cậu muốn báo án gì?
Cảnh sát trung tuổi mở miệng hỏi.
Gia Vệ và Vương Cường từ trên thẻ cảnh sát nhìn ra vị cảnh sát trung tuổi này tên gọi là Lương Thắng, là một đội trưởng, mà người cảnh sát trẻ tuổi đi theo sau hắn kia tên gọi là Vương Hiệp, là một cảnh sát thực tập.
Gia Vệ nháy mắt với Vương Cường, ý bảo Vương Cường vạch tay áo của mình lên, Gia Vệ thì trực tiếp mở miệng nói:
- Chúng cháu là học sinh lớp 12/3 của trường cấp 3 Tân Hải, vào buổi sáng hôm nay, có ba thanh niên cầm trong tay gậy gộc đến lớp chúng cháu đòi đánh người, uy hiếp tính mạng của học sinh lớp 12/3 chúng cháu.
- Ba thanh niên đó trông như thế nào? Là học sinh trường hai cháu hay là thanh niên lêu lỏng?
Lương đội trưởng hơi nheo mắt, quay qua hỏi Gia Vệ.
Ở trong mắt của hắn, đây là sự việc của mấy đứa trẻ con, chuyện đánh nhau phát sinh ở trong trường học, bình thường đều là trường học tự mình xử lý, căn bản không cần truy cứu trách nhiệm hình sự.
- Trừ một người là học sinh trong trường học chúng cháu ra, còn hai tên kia đều là thanh niên lêu lổng, bọn họ đánh bạn của chúng cháu ngay trong lớp, chúng cháu xuất phát từ sự tự vệ chỉ có thể đứng lên chống lại.
Gia Vệ bình tĩnh nói ra sự việc, đồng thời chỉ vào vết thương trên cánh tay phải của Vương Cường do gậy gộc gây nên.
Lương đội trưởng mắt nhìn vết thương trên cánh tay Vương Cường, mà phía sau Lương đội trưởng cảnh sát thực tập Vương Hiệp kia nhìn vét thương trên tay Vương Cường căn bản không được tính là tổn thương, thiếu chút nữa đã bật cười.
- Nhà trường các cậu không có giải quyết sao?
Giọng nói Lương đội trưởng lúc này đã có chút lạnh lẽo, nếu như không phải gần đây không có vụ án gì, hắn sẽ không nhàn rỗi để cùng hai thằng nhóc này chơi đùa!
- Nhà trường cũng có giải quyết, nhưng không làm bọn cháu hài lòng, chúng cháu muốn truy cứu trách nhiệm hình sự bọn hắn, bạn học của chúng cháu vẫn còn có mấy người bị đánh trọng thương, ba cây chổi lau nhà của lớp chúng cháu đều bị làm hỏng, cái này để cho lớp chúng ta không an tâm tiếp tục học tập được.
Gia Vệ tăng thêm âm lượng nói tiếp, khiến cho Lương đội trưởng không thể nào giữ được cái bộ dạng buồn ngủ nữa.
Nhưng mà sau đó một lát, Lương đội trưởng lại là đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, quay lại Vương Hiệp đang đứng phía sau nói:
- Vụ án này, giao cho cậu đi giải quyết.
Nói xong, Lương đội trưởng liền hướng về phía ngoài đi ra.
- Cảnh sát các vị làm việc chính là như vậy sao?
Gia Vệ thì là bất thình lình đứng lên, tức giận hỏi.
Vương Cường đang kéo Gia Vệ, thấy vậy cũng không kéo Gia Vệ nữa, chính hắn cũng đứng lên, trên mặt cũng là một bộ dạng tức giận.
Lương đội trưởng thì lại là liếc mắt nhìn Gia Vệ và Vương Cường, sau đó nói:
- Ta là cảnh sát, trách nhiệm của ta là bảo vệ an toàn của nhân dân, không phải là cùng bọn trẻ các ngươi chơi đùa.
Nói xong, Lương đội trưởng nhìn Vương Hiệp, xoay người ly khai khỏi phòng.
- Nếu như không có chúng ta ngăn cản, rất có thể bạn học của chúng ta sẽ bị trọng thương, còn có thể tàn phế, lẽ nào chúng ta không phải đối tượng mà các ông phải bảo vệ sao?
Gia Vệ lạnh giọng nói ra.
Nếu như không có bọn hắn ngăn, Tiêu Minh rất rõ ràng sẽ bị ba người kia đánh ột trận thảm hại, mà cái tên Khương Côn kia kiêu ngạo như vậy nếu mà đánh người, rất có thể hắn sẽ đánh Tiêu Minh tàn phế, chuyện như vậy cũng không phải là không thể xảy ra.
- Lẽ nào, như lời ông nói là bảo hộ nhân dân, không phải là khi bọn hắn còn chưa bị thương tổn thì ông sẽ không bảo hộ, mà là khi bọn hắn đã bị thương tổn nghiêm trọng, thậm chí đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó ông mới đứng ra bảo hộ đấy chứ?
Gia Vệ lại mở miệng hỏi, trên mặt tràn đầy tức giận nhìn Lương đội trưởng.
Lương đội trưởng hai mắt híp lại nhìn Gia Vệ, sau đó hắn lắc đầu, xoay người quay lại, ngồi lại cái ghế lúc trước.
Trong giây lát, Lương đội trưởng như là biến thành một người khác, không hề có nửa phần vẻ mệt mỏi, tinh thần mười phần, hai mắt như nhau phảng phất sáng lên, trên mặt hắn lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói:
- Tiểu tử, ngươi nói không sai. Được rồi, vụ án này của các ngươi, ta thụ lý, các ngươi nói rõ chi tiết cho ta biết đi.
Thấy Lương đội trưởng như vậy, Vương Cường và Vương Hiệp đều là đỡ tức giận, hai người lúc này mới cùng ngồi xuống.
Gia Vệ cũng ngồi xuống, nói ra tình huống của sự việc.
Rất nhanh, thời gian nửa giờ đã trôi qua, Gia Vệ cùvàng Vương Cường cũng từ trong phân cục cảnh sát đi ra ngoài.
- Vừa rồi tý thì hù chết tao, gan mày từ lúc nào mà lớn vl thế?
Vương Cường vẻ mặt kinh ngạc quay qua hỏi Gia Vệ.
Gia Vệ thì là nhếch miệng cười, nói:
- Tao không phải là gan lớn, cũng chỉ cố hết sức mà thôi, dù sao thì hắn không thụ lý vụ án của chúng ta, thì cũng có thể làm gì được chúng ta chứ.
- Hắc hắc, tao xem Khương Côn và Khương Kiền còn có biện pháp nào để chối tội đây, đấu lại hai chúng ta, hai thằng ôn này vẫn còn kém xa.
Vương Cường cười lớn, ôm bả vai Gia Vệ nói.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 13: Đuổi Học

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 13: Đuổi Học

- Không sai, quyết định của trường học không phải là thứ các em nên hỏi tới, nhiệm vụ của các em hiện tại chính là học tập cho thật tốt, đạt thành tích cao trong kì thi tốt nghiệp trung học.
Lúc này một thầy giáo từ ngoài cửa đi vào, nói với mấy người Gia Vệ.
Người này vừa dứt lời, Gia Vệ, Gia Cát Uyển Nhi bọn họ liền không nói thêm câu nào nữa.
Người này chính là chủ nhiệm lớp 12/3 - Trương Tiên Chương.
Chỉ là vừa nói xong những lời vừa rồi, thầy Trương tiếp tục nhìn về phía Khương chủ nhiệm, nói ra:
- Hi vọng thầy Khương có thể báo cáo chi tiết với nhà trường, học sinh của tôi bị đánh trong trường học, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bình tĩnh nói hết những câu này, thầy Trương trừng mắt nhìn Gia Cát Uyển Nhi và Gia Vệ, hừ một tiếng:
- Bây giờ mấy giờ rồi, còn đứng đây làm cái gì, không quay về học đi?
Gia Vệ và Gia Cát Uyển Nhi có thể cãi lời Khương chủ nhiệm, nhưng thầy Trương lại là chủ nhiệm lớp, hai người họ đương nhiên không có gì phản bác.
Vì thế Gia Cát Uyển Nhi, Gia Vệ, Vương Cường và các học sinh lớp 12/3 lục tục rời khỏi văn phòng, kéo nhau về lớp học.
- Bá đạo quá, Trương lão đầu từ lúc nào bá đạo thế nhỉ?
Đang đi lên cầu thang, Vương Cường thấp giọng cảm thán.
Trong tất cả các giáo viên, Trương Tiên Chương thuộc về tuýp giáo viên hay nịnh bợ, vĩnh viễn không dám đắc tội với ai, kể cả học sinh, khiến đám bọn họ hiểu lầm hắn là một người nhu nhược.
Nhưng hôm nay thái độ khi hắn nói với Khương Kiền, rất rõ ràng không phải là người nhu nhược, làm cho đám người Gia Vệ trong lòng cảm thấy ấm áp đồng thời cũng nhận thức được một mặt khác của thầy giáo mình.
- Cái gì khí phách hay không khí phách, chủ nhiệm lớp ta trên phương diện này chưa từng nhượng bộ ai bao giờ.
Gia Cát Uyển Nhi phản bác, hơn nửa năm làm lớp trưởng, tự nhiên so với những đồng học khác càng thêm hiểu rõ chủ nhiệm lớp Trương này.
- Được rồi, xem xem tình hình vụ này sẽ đi đến đâu đây, không thể làm phiền chủ nhiệm lớp được, chủ nhiệm phòng quản sinh nếu làm việc thiên tư (vì tình cảm cá nhân và làm việc sai trái), không thể không nói trước chúng ta cần phải nghĩ biện pháp khác.
Gia Vệ vẻ mặt nghiêm túc nhận xét.
Chủ nhiệm lớp Trương chỉ là một giáo viên bình thường, hắn không có quyền lực lớn như chủ nhiệm Khương phòng quản sinh, hơn nữa các cấp lãnh đạo trường học đều quen biết Khương Kiền, chuyện này một khi Khương Kiền ở bên trong giở thủ đoạn gì, căn bản vô cùng dễ dàng.
Trở lại phòng học, lớp đã vào được hơn mười phút, hiện đang là tiết Ngữ văn, cô giáo Ngự văn cũng biết đôi chút sự tình trong đó nên cũng không hỏi nhiều mà cho đám Gia Vệ về chỗ ngồi.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, chuyện này vẫn chưa có biện pháp giải quyết nào ổn thỏa.
Chỉ có điều ngay lúc đó, tiếng loa phát thanh trong nhà trường vang lên: các học sinh lớp 12 xin hãy nán lại một chút, hiện tại nhà trường đối với sự tình xảy ra sáng nay tại lớp 12/3, đã đưa ra quyết định.
Nghe tiếng loa, các học sinh khối 12 vốn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm trưa, cả đám đều ngồi xuống lần nữa, nghiêm túc lắng nghe.
Mà tiếng loa tiếp tục vang lên: Buổi sáng hôm nay, trong lớp 12/3 đã xảy ra một sự việc vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ học sinh lớp 12/3 đã có hành vi tụ tập ẩu đả với học sinh Khương Côn, hành động này cực kì nguy hiểm, nên trường học đã quyết định xử phạt lớp 12/3 thật nặng, từ đó làm gương ọi người. Hai em Gia Vệ và Vương Cường chính là người dẫn đầu trong cuộc ẩu đả, nhà trường quyết định đuổi học, tuyệt không tha thứ, hi vọng các học sinh lấy học tập làm trọng, không nên phát sinh thêm sự tình như vừa rồi.
"Rầm......"
Tiếng thông báo vừa dứt, trong lớp 12/3 liền vang lên tiếng đập bàn đập ghế, nguyên một đám học sinh nổi giận đùng đùng, cầm quyển sách trong tay ném đi.
Bọn họ đều là học sinh lớp 12, có thể phân vào lớp chọn, đương nhiên thành tích của bọn họ rất tốt, song cũng gián tiếp nói rõ, bọn họ bước vào đời chưa lâu.
Sự tình oan khuất như lần này, bọn họ là lần đầu tiên gặp phải, trong khoảng thời gian ngắn cảm thụ của bọn họ không cần nói cũng có thể nghĩ ra.
- Trương lão đầu không phải nói hắn có thể xử lý sao? Đây chính là kết quả à?
Một học sinh rống lên, mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng đang cực kì phẫn nộ.
- Địt mẹ nó, chỉ là một chủ nhiệm phòng quản sinh cỏn con, còn có thể một tay che trời? Chúng ta báo cáo cho bộ giáo dục đi, xem họ giải thích thế nào.
Vương Cường cũng giận dữ la lối, không phải vì bản thân mình bị khai trừ, mà bởi vì câu chuyện đã bị đổi trắng thay đen, sao không tức giận cho được.
Ngay cả các học sinh nữ cũng tỏ vẻ tức giận.
Gia Cát Uyển Nhi hơi chần chờ một chút, trong lớp không có ai hiểu rõ Trương lão đầu hơn nàng, nếu không nàng cũng đã không được chọn làm lớp trưởng trong giai đoạn lớp 12 học tập nặng nề này.
Trương lão đầu tuyệt đối là một người dù ném đi cả chén cơm cũng nhất định không để học sinh của mình chịu nửa phần ủy khuất.
Gia Cát Uyển Nhi nhìn Gia Vệ vẫn một mực im lặng, giờ đây hắn đang nhắm hai mắt lại suy nghĩ đối sách.
- Thôi đủ rồi, mọi người đi ăn trưa đi, chiều còn phải lên lớp. Chuyện này chúng ta không thể trách Trương lão đầu, hắn có biện pháp nào đây? Tuy nhiên chúng ta sẽ không dễ dàng bị khuất phục, chuyện này, Gia Vệ ta khẳng định phải khiến trường học cho chúng ta một cái công đạo.
Gia Vệ đứng trên bục giảng, lớn tiếng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Gia Vệ trở thành người cầm đầu của bọn họ, nguyên một đám rất tin phục Gia Vệ, không kém lớp trưởng Gia Cát Uyển Nhi là bao.
- Đúng vậy, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới lớp chúng ta, các bạn đi ăn cơm đi, buổi chiều tiếp tục học tập, ta xin hứa sẽ bắt nhà trường đưa ra một lời giải thích hợp lí.
Gia Cát Uyển Nhi cũng chen vào.
Những người khác tuy đều tức giận, nhưng cũng biết bây giờ là thời kì quan trọng, nguyên một đám hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng học.
- Làm sao bây giờ? Trương lão đầu hiện tại còn không biết thế nào đây này.
Vương Cường đến bên người Gia Vệ, vẻ mặt phẫn nộ nói.
- Bình thường mà nói, giữa trưa tan học Trương lão đầu sẽ đến gặp chúng ta, hiện tại hắn không hề tới, khả năng đã đi tìm ai đó nói lí lẽ, dù sao ta tin hắn không để đám người Khương Kiền đổi trắng thay đen như thế được.
Gia Vệ thấp giọng nói, hai mắt nhắm lại, như đang suy nghĩ điều gì.
- Thầy Trương không phải người như vậy, hắn hiện tại khẳng định đang nghĩ biện pháp.
Gia Cát Uyển Nhi tiếp lời.
- Đuổi học học sinh phải có hiệu trưởng ký tên mới được, một tên chủ nhiệm như Khương Càn không có quyền lực lớn như vậy, chẳng lẽ là Tưởng hiệu trưởng đã ký phê duyệt? Lúc này mới nửa ngày chứ nhiêu, dù Tưởng hiệu trưởng nghe xong Khương Càn hồ ngôn loạn ngữ, cũng không nên ký tên nhanh như vậy mới đúng.
Vương Cường chau mày nói.
Tưởng hiệu trưởng, là phó hiệu trưởng quản lí khối 12, hết thảy sự vụ của khối đều do hắn làm chủ.
- Như vậy chỉ có một cách giải thích hợp lý, Tưởng hiệu trưởng có quan hệ với Khương Kiền, hắn cũng làm việc thiên tư. Đuổi học sinh cấp ba, là một quyết định ảnh hưởng đến cả đời người đó, hắn đã dám kí tên, ta sẽ không để hắn kí không công như vậy.
Gia Vệ âm thanh lạnh lùng, trên mặt như phủ một lớp hàn băng, khiến Gia Cát Uyển Nhi cùng Vương Cường đều sững sờ.
Mà vừa lúc này, một thân ảnh hiện ra trước cửa lớp 12/3, là giáo viên Anh ngữ của Gia Vệ bọn hắn - Liễu Tình.
- Uyển Nhi, rốt cục có chuyện gì?
Liễu Tình vội vàng đi tới, hỏi ngay Gia Cát Uyển Nhi.
Đuổi học, đây chính là một chuyện lớn, các giáo viên trong trường đều chấn động vô cùng, huống chi học sinh bị đuổi đang học lớp chọn, hơn nữa kiểm tra Anh ngữ hay tổng hợp đều được điểm tuyệt đối.
Điều này khiến Liễu Tình không tự chủ được bối rối, cho dù như thế nào nàng cũng không thể để Gia Vệ bị đuổi học.
Gia Cát Uyển Nhi cũng không giấu diếm gì, đem sự tình hôm nay tường thuật lại cho Liễu Tình nghe.
Nghe xong sự tình từ miệng Gia Cát Uyển Nhi, trên mặt Liễu Tình tràn trề tức giận, nàng nói với Gia Vệ cùng Vương Cường:
- Các em lên lớp học bình thường, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới học tập, chuyện này để cô xử lý, cô nhất định phải khiến trường học cho các em một cái công đạo.
- Cô xử lý?
Gia Vệ sững sờ, chợt nhướng mày:
- Chuyện này xin cô đừng quản, dù sao cô còn phải ở lại trường dạy học.
- Nếu trường học giải quyết như thế này, ta tình nguyện không ở đây thêm phút nào nữa.
Liễu Tình mày liễu dựng thẳng, lạnh giọng nói.
Gia Vệ chứng kiến ngu ngơ một hồi, Liễu Tình từ khi nào dũng cảm như thế nhỉ?
- À, chủ nhiệm lớp Trương của các em đâu rồi?
Liễu Tình hỏi.
- Tụi em cũng không biết, thầy Trương không có ở văn phòng ư?
Gia Cát Uyển Nhi lắc đầu.
- Thầy Trương buổi sáng liền đi ra ngoài, hiện tại còn chưa trở lại, không biết chuyện gì xảy ra rồi.
Liễu Tình nhăn trán, đoạn nói tiếp:
- Chưa hết, cô nghe nói thầy Trương không còn là chủ nhiệm lớp các em nữa, hắn hiện tại bị điều xuống lớp 11 rồi.
- Cái gì?
Nghe xong, vẻ mặt Gia Vệ, Vương Cường cùng Gia Cát Uyển Nhi đều tỏ ra tức giận đến cùng cực.
Bọn họ biết rõ, thầy Trương khẳng định vì chuyện của bọn hắn mới bị điều đi lớp khác, bởi lẽ hắn là một thầy giáo già dày dạn kinh nghiệm như thế, chỉ có thể dạy các học sinh lớp 12, nhất là học sinh lớp chọn.
- Khâu hiệu trưởng biết rõ chuyện này chưa?
Sau một lát, Gia Vệ mở miệng hỏi.
Liễu Tình lắc đầu đáp:
- Khâu hiệu trưởng ra ngoài trường học công tác rồi, hiện tại việc quản lí trường học đã được tách ra, Tưởng hiệu trưởng quản lý toàn bộ lớp 12, việc đuổi học hai người các em, không có Tưởng hiệu trưởng kí tên, căn bản không có khả năng.
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô đừng quản thêm nữa, em và Vương Cường xế chiều hôm nay sẽ đi bộ giáo dục, em cũng không tin bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.
Gia Vệ nghiêm mặt nói.
Thấy Gia Vệ tỏ ra bộ dáng như thế này, Liễu Tình chợt hơi sững sờ, sau đó liền cau mày ngăn cản:
- Em chỉ là một học sinh, bộ giáo dục dĩ nhiên sẽ không để ý tới, tốt hơn để cô đi cùng các em, nói như thế nào cô cũng là giáo viên, bọn họ không thể lơ là với cô.
Gia Vệ nhẹ gật đầu ưng thuận:
- Ừm, vậy cô cùng đi với chúng em. Uyển Nhi, cậu ở đây trông lớp, đừng cho các học sinh làm ra những chuyện gì khác, nếu không chỉ có bọn hắn chịu thiệt thòi.
Gia Cát Uyển Nhi đáp ứng:
- Yên tâm, mình sẽ quản bọn hắn.
Gia Vệ, Vương Cường cùng Liễu Tình lúc này đi xuống dưới lầu.
Gia Cát Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng Gia Vệ bọn họ biến mất tại hành lang, hàng mi xinh đẹp hơi chớp chớp, sau một lát, từ trong quần áo lấy ra chiếc điện thoại xinh xắn, bấm một cái dãy số gọi đi.
Sau một lát, điện thoại liền đả thông, là một thanh âm già nua, rất rõ ràng người nghe bên kia là một lão già.
- Minh gia gia, trường học của chúng ta đã xảy ra một ít chuyện, người mau xử lý một chút đi, tuy nhiên đừng cho người khác biết rõ.
Gia Cát Uyển Nhi mở miệng nói, ngữ khí bất đồng so với bình thường, tuy cung kính nhưng không giống như loại cung kính đối với cha mẹ mình.
Lão già bên kia nghe được gật đầu đáp ứng luôn:
- Yên tâm đi, cứ để cho Minh gia gia, Uyển Nhi à, nếu có thời gian thì trở về thăm nhà một chuyến, gia gia nãi nãi đều rất nhớ con.
- Ừm, con gần đây bận thi tốt nghiệp trung học, đợi sau khi thi xong con sẽ trở về.
Gia Cát Uyển Nhi trả lời.
Chỉ chốc lát sau, Gia Cát Uyển Nhi liền cúp điện thoại, thấp giọng lẩm bẩm:
- Cậu giúp tớ một lần, tớ cũng giúp cậu một lần.
Dứt lời, Gia Cát Uyển Nhi liền khôi phục thái độ bình thường, đi xuống dưới lầu.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 12: Lên Lớp Đánh Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 12: Lên Lớp Đánh Người

Vùng xung quanh lông mày Gia Vệ nhăn chặt lại, hắn gạt những học sinh đang đứng vây quanh ra, bước vào trong phòng học.
Đập vào trong tầm mắt của Gia Vệ, là một nam tử xa lạ đang cầm một cây gậy hướng đầu Gia Cát Uyển Nhi nện tới, may là đã được Vương Cường đỡ đòn thay.
Một loại lửa giận không rõ ràng từ trong lồng ngực Gia Vệ bùng lên, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn ba tên thanh niên đang cầm gậy, trực tiếp mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng học lại, thanh âm đóng cửa phi thường lớn, khiến không gian trong phòng học nhất thời an tĩnh lại trong giây lát.
- Tất cả các bạn nữ tránh sang một bên, còn lại thằng nào dám nhận mình là đàn ông con trai thì cầm ghế hết lên cho tao.
Gia Vệ cầm lấy cái ghế gần mình nhất, hai mắt híp lại, tức giận nói.
Biến hóa trong mấy ngày qua của Gia Vệ, khiến tất cả mọi người trong phòng học không tự chủ được mà nghe theo lời hắn nói.
Toàn bộ nữ sinh, đều tự giác hướng phía rìa phòng học đi tới, rời khỏi trung tâm. Mà nam sinh, dưới sự dẫn dắt của Vương Cường mà mấy nam sinh có vóc người to lớn cường tráng khác, cả đám đều cầm ghế của chính mình lên.
- Cậu muốn làm cái gì?
Gia Cát Uyển Nhi đi tới bên người Gia Vệ, lông mày nhăn lại, thấp giọng hỏi.
Đây là trường học, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ba tên côn đồ đến đánh người kia có việc gì hay không, Gia Cát Uyển nhi không biết, nhưng mà Gia Cát Uyển nhi biết một điều, nếu như xảy ra chuyện, Gia Vệ tất nhiên sẽ bị phiền phức.
- Đứng sang một bên chờ đi.
Trừng mắt với Gia Cát Uyển Nhi một cái, Gia Vệ liền trực tiếp hướng ba người kia đi tới.
Gia Cát Uyển nhi đứng tại chỗ mà sửng sốt, từ lúc nàng đi học đến giờ, còn chưa có người nào nói chuyện kiểu như vậy với nàng, kể cả là giáo viên, cũng không có nói chuyện với nàng như vậy.
Chỉ có điều, Gia Cát Uyển nhi cũng không có tức giận.
Nàng giậm chân một cái, trong miệng thì thầm vài câu gì đấy, liền hướng phía rìa phòng học đi tới, mặc kệ không thèm hỏi nữa.
Vào lúc này, Gia Vệ, Vương Cường cùng với tất cả những đấng anh tài cùng lớp đã vây quanh ba cái tên đến đây đánh người, mà bị nhiều người như vậy vây quanh, ba têm kia cũng không dám động thủ đánh người nữa.
- Nói đi, các ngươi đến đây là có ý tứ gì?
Gia Vệ đi tới trước mặt cái tên rất rõ ràng là người gây sự trước, lạnh giọng hỏi.
- Cái cmn ý tứ, lão tử đến đây để đánh người có được hay không?
Tên kia bị xúc phạm, cầm gậy chỉ hướng Gia Vệ, mắng to.
- Ngươi tốt nhất là nên thành thật một chút cho ta, nếu như lại để cho ta nghe thấy các ngươi mắng ta một lần nữa, có tin ta cho răng trong miệng ngươi đi làm bạn với đất hay không?
Hai mắt Gia Vệ híp lại, dùng ghế trong tay đẩy cây gậy của hắn ra, lạnh lùng nói.
- Khách khí với bọn nó làm gì, thằng tay mà đánh đi.
Vương Cường lúc này nói to.
- Đúng, thẳng tay mà đánh đi, cmn, dám vào lớp chúng ta đánh người, các ngươi đây là muốn chết.
Lại có thêm mấy người lạnh lùng nói.
Mấy tên vừa nói, đều không phải là loại dễ chọc, mục tiêu của ba tên kia nếu như là một người trong số bọn hắn thôi, nói không chừng sớm đã bị mấy người bọn hắn đánh cho tàn phế rồi.
Bất quá, mục tiêu của mấy tên kia, nhưng lại là một nam sinh khác, là tiêu minh.
Tiêu Minh là một bạn học cũng coi như là bình thường của Gia Vệ, ở trong lớp học, là một nam sinh rất hay bị mọi người quên lãng.
Mà ba tên đến đánh Tiêu Minh lần này, nguyên nhân là do Tiêu Minh và bạn cùng bàn phát sinh một chút mâu thuẫn, mà mấy người đến đánh này, chính là bạn trai của người ngồi cùng bàn Tiêu Minh. (DG: chả thấy tác giả nói đứa ngồi cùng bàn là nữ hay là gay nữa, dịch nguyên văn :v )
Biết rõ sự tình rồi, Gia Vệ lạnh lùng nhìn về phía người ngồi cùng bàn Tiêu Minh, sau đó liên nhìn về phía mấy tên gia hỏa tới đánh người, nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, để cây chổi lau nhà lại, bây giờ cút xéo, coi như là chưa có việc gì phát sinh, chẳng qua nếu như sau đó ngươi còn dám đến tìm bạn chúng ta gây phiền phức thêm một lần nữa, ta dám cam đoan, mặc kệ ngươi ở đâu, ta sẽ tìm bằng được rồi chặt đứt chân từng người một; lựa chọn thứ hai, chính là cùng tất cả chúng ta đánh một hồi, cuối cùng là để cho trường học xử lý chuyện này, ngươi chọn đi.
- Ta chọn cm nhà ngươi, ta xem ai dám đánh ta, mẹ nó, không muốn sống ở trường này nữa phải không?
Tên kia phi thường trâu bò, tức giận nói.
Mà đúng lúc này, bên cạnh có một người nói rằng:
- Chú của Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh Khương Kiền.
Chỉ có điều, lời này hắn nói còn chưa dứt, một cái ghế đã trực tiếp bay vào miệng Khương Côn , chỉ nghe một tiếng 'Ken két', rồi sau đó là một tia máu tươi bắn ra, nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không ai nghĩ đến, Gia Vệ dĩ nhiên nói động thủ là động thủ luôn, lại còn hạ thủ ác độc đến như vậy, dĩ nhiên là một ghế nện thẳng vào miệng Khương Côn, phỏng chừng có thể làm hàm răng của hắn rụng xuống không ít.
Tiếng kinh hô vang lên, một màn máu tanh như thế, khiến tất cả nữ sinh trong phòng học đều biến sắc.
Sắc mặt Vương Cường cũng đại biến, lôi kéo Gia Vệ lại, sau đó túm lấy ghế trong tay Gia Vệ, một ghế đặp thẳng lên đùi tên Khương Côn, sau đó tức giận nói:
- Còn chờ cái rắm gì nữa, đánh cho tao.
Thấy Gia Vệ và Vương Cường đã động thủ, tuy rằng chú tên Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh, nhưng giờ cũng chả thèm quản nữa, mỗi một người đều là cầm ghế hướng ba tên kia ném tới.
Một lát sau đó, ba tên kia cả người đều là thương tích nằm lăn lóc dưới bàn học, tên Khương Côn thì còn ho ra máu, xen lẫn màu đỏ của máu là màu trắng của răng bay ra cùng.
Gia Vệ dùng chân đá đá Khương Côn, nói:
- Đây là lớp cấp ba, đến lớp chúng ta đánh bạn học của bọn ta, không có đem bọn ngươi đánh cho tàn phế, xem như là số ngươi đỏ.
Nói xong, Gia Vệ liền đứng lên, nháy mắt cho Vương Cường, ngay sau đó Gia Vệ cùng Vương Cường mang Khương Côn, để mấy nam sinh khác mang hai tên kia, mấy người liền hướng cửa lớp đi ra.
Phòng quản sinh ở tầng một, mấy người bọn họ cứ như vậy ở trong ánh mắt quái dị cũng những học sinh bên ngoài, mang ba tên bị đánh cho không ra hình người hướng tầng dưới đi tới.
Đợi Gia Vệ bọn họ ra khỏi phòng học, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới dùng thân phận lớp trưởng của mình, đứng ra trước lớp nói:
- Được rồi, tất cả đã xong, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình đi.
Nói xong, Gia Cát Uyển nhi liền vội vã rời khỏi phòng học, hướng phòng quản sinh đi tới.
Phòng quản sinh trừ Khương chủ nhiệm ra, còn có hai phó chủ nhiệm, bốn trợ lý.
Đây là phòng quản sinh của cấp ba, so với phòng quản sinh của cấp hai thì nhiều hơn một chút, đồng thời được thiết lập ở ngay dưới tòa nhà nơi học sinh học, lý do là để thuận tiện hơn cho việc quan tâm tới học sinh.
Mà khi mấy người Gia Vệ mang ba người Khương Côn tới phòng quản sinh, trong phòng quản sinh đã có sẵn hai giáo viên đang trực, đều dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn.
Đây là cái tình huống gì?
Hai người bọn họ đều chỉ là trợ lý, một người là giáo viên đang đi dạy, một người là giáo viên về hưu, hai người giống nhau, giờ đều không biết giải quyết ra sao.
- Tiểu Trương, ta ở chỗ này trông, ngươi đi gọi Khương chủ nhiệm về đây.
Vị giáo viên về hưu quay sang giáo viên trẻ tuổi nói.
Vị giáo viên trẻ tuổi kia gật đầu, vội vã đi ra khỏi phòng quản sinh.
Chuyện thế này, không là chuyện mà bọn hắn có thể giải quyết, đem người đánh thành như vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, mà hai ông thầy cũng đều nhận ra Khương Côn, cái này mới khiến bọn hắn khó xử chứ.
Không bao lâu sau, một trung niên nhân thân cao tầm 1m8, vóc người cường tráng đi tới.
Đây là thầy chủ nhiệm cấp ba, các học sinh đều phi thường sợ hắn, bởi vì hắn luôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất gương mặt ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ cười vậy.
- Chuyện này là như thế nào?
Khương chủ nhiệm nhìn người bị đánh đang ngồi trên ghế, bộ mặt sưng húp - Khương Côn, vẻ mặt hắn âm trầm hỏi.
- Ba người bọn hắn cầm hung khí đi vào lớp bọn em đánh người, bọn em xuất phát từ tự vệ, mới phản kháng lại. Giờ bọn em mang bọn họ đến đây, là để trình báo sự việc cho rõ ràng với thầy, bằng không thì bọn em sẽ phải báo công an.
Gia Vệ nói, bộ dáng như chính mình mới là người bị hại vậy.
Vừa nghe Gia Vệ nói như vậy, mấy người phía sau hắn cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, ưỡn thẳng ngực mà lộ ra hào khí ngút trời. (DG: hào khí Đông A là đây – chém tý, đứng thẳng người lên thôi )
- Các cậu tự vệ, thế nào mà trên người các cậu lại không có một chút thương tổn, trong khi ba người bọn họ lại thương tổn nghiêm trọng đến như vậy?
Vẻ mặt Khương chủ nhiệm càng trở nên âm trầm.
- Ý Khương chủ nhiệm là, thương tích của bọn em phải so với bọn hắn nghiêm trọng hơn, mới là đúng có phải không?
Đúng lúc này, Gia Cát Uyển nhi đi tới, vẻ mặt tức giận hướng về phía Khương chủ nhiệm nói.
Gia Vệ, Vương Cường cũng mấy nam sinh khác đều dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Gia Cát Uyển nhi, người nàng vừa nói chính là thầy chủ nhiệm Khương Kiền, là giáo viên đáng sợ nhất trường cấp ba này, hôm nay Gia Cát Uyển Nhi, cũng dám đứng ra nói chuyện như vậy với Khương Kiền, điều này khiến cho Gia Vệ bọn họ khiếp sợ không thôi.
Phải biết là, Khương Kiền ở trong trường cấp ba này, được học trò yêu mến mà được nhận danh hiệu Đại Ma Vương đấy…
- Láo xược, đây là thái độ cô dùng để nói chuyện với giáo viên sao?
Khương Kiền giận dữ vỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng nói.
Ngay sau đó, không đợi Gia Vệ bọn họ nói nữa, Khương Kiền liền sai mấy người khác đem ba người Khương Côn đến bệnh viện, nói chuyện này cần điều tra xong mới có thể xử lý, sau đó để ấy người Gia Vệ quay trở về.
- Thầy Khương sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây? Để cho người ta xông vào phòng học của bọn em đánh người, khiến cho những học sinh cấp 3 chúng em hiện tại rất lo lắng sợ hãi a.
Gia Vệ cũng không có rời đi, chuyện này nếu như bây giờ không làm cho rõ ràng mà nói, chỉ cần qua một đoạn thời gian thôi, thế là Khương Kiền muốn nói như thế nào là nói như thế ấy rồi.
- Đúng, bọn em thế nhưng nghe nói người cầm đầu đi đến lớp bọn em gây sự chính là cháu trai của thầy, chuyện này, thầy khương hay là cần phải nói cho rõ ràng ha?
Vương Cường nói.
- Lớp 12/3 bọn em, cường liệt yêu cầu phòng quản sinh phải cho bọn em một câu nói rõ ràng, bằng không bọn em sẽ đi báo công an.
Gia Cát Uyển nhi cũng mở miệng nói, nàng thì ai cũng không sợ, khí thế so với Gia Vệ và Vương Cường còn cường đại hơn.
Sắc mặt thầy chủ nhiệm Khương Kiền giờ càng thêm âm trầm, hắn hai mắt híp lại nhìn Gia Vệ, Vương Cường và Gia Cát Uyển nhi.
Hắn không nhận ra Gia Vệ và Vương Cường, thế nhưng nhận thức Gia Cát Uyển nhi – học sinh luôn luôn đứng trong hàng ngũ mười người đứng đầu toàn trường, học sinh như vậy, là bảo vật của trường, nếu như phải để nhà trường chọn lựa giữa hắn và Gia Cát Uyển Nhi mà nói, nhà trường rất có thể sẽ để cho Gia Cát Uyển Nhi ở lại, mà sẽ khiến người thầy chủ nhiệm này phải rời đi.
- Tất cả thiệt hại của lớp cô cậu, đều do Khương Côn bồi thường, đồng thời còn phải bồi thường thêm cho lớp các cậu thêm một nghìn đồng vào quỹ lớp, còn có, phòng quản sinh bọn ta sau này sẽ liên tục tuần tra, tránh cho loại tình huống như thế này phát sinh thêm một lần nữa.
Khương Kiền nói từng chữ một ra khỏi miệng, sắc mặt theo thanh âm phát ra mà âm trầm theo.
Thấy bọn Gia Vệ còn không đi, trên mặt Khương Kiền lộ ra thêm một vòng tức giận, nói:
- Thế nào, các cậu còn muốn thế nào nữa?
- Thầy Khương hình như đã quên, chuyện này, thầy chỉ nói bồi thường chúng ta như thế nào, còn chưa nói đến việc xử phạt bọn họ ra sao đây.
Trên mặt Gia Vệ lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Theo ta được biết, Khương Côn là học sinh lớp 12/1, mà hắn mang theo hai người, đều là thanh niên lêu lổng, mang theo thanh niên lêu lổng vào trong trường đánh học sinh, loại hành vi này, lẽ nào trường học sẽ không xử phạt sao?
- Nhà trường xử phạt như thế nào, không phải một người như ta có thể nói, cần phải có sự thương nghị của ban lãnh đạo nhà trường, đây cũng không phải là việc của các cô các cậu.
Hai mắt Khương Kiền híp lại nhìn Gia Vệ, trầm giọng nói.