-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước



Khúc mở màn
Nguyệt lão níu tay áo Diêm vương," Ông không thể lại cắt dây tơ hồng của hắn nữa, ta dùng một sợi râu làm dây tơ hồng, ông cắt một dây ta cũng phải nhổ một sợi râu đó."
Diêm vương cũng không yếu thế, quay lại nắm râu Nguyệt lão, "Cô gái bạc mệnh kia dương thọ đã tận, hắc bạch vô thường cũng đã đi thu hồn rồi, lão nói ta không cắt vậy thì ai cắt?"
Nguyệt lão: Ta sẽ không cho ông cắt.
Diêm vương: Ta đương nhiên phải cắt.
Vừa vặn đi ngang qua Thái Thượng Lão Quân thấy được một màn, vội khuyên giải hai tiên, nghe xong ngọn nguồn sự tình, nhẹ nhàng cười: "Chuyện này không phải dễ làm sao, tìm một oan hồn không siêu sinh, thay thế nàng ta sống lại là được rồi."
Vì thế, oan hồn Hồ Hân Duyệt vừa trôi dạt đến đây, còn chưa rõ chuyện gì đã bị Thái Thượng Lão Quân một đạp một cước đến chỗ Mai Nhị Nha.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mở hai mắt, phát hiện cảnh không đúng, đây không phải nhà mình nha, cũng không là bệnh viện, đây là chuyện gì?
Bên cạnh có một bà lão ngồi bên giường lau nước mắt," Nhị nha đầu, con tỉnh rồi, thật tốt quá, bằng không anh trai con đời này không thể cưới được vợ...... ôi......"
Một ông lão cũng tiến đến trước giường, "Nhị nha đầu, không phải là hôm qua con nghe được chuyện ta và mẹ con nói chứ? Con đừng tin là thật, đó chỉ là lời đồn đãi, không phải sự thật. Hôm nay, đội ngũ đón dâu cũng tới rồi, con là nhân vật chính, cũng nên chuẩn bị đến Tề gia đi."
Bên cạnh một gã diện mạo như kẻ ngốc lẩm bẩm:" Nó chết, nó không chết, nó chết...... Mẹ, muội muội rốt cuộc là chết hay chưa chết vậy?"
Hân Duyệt buồn bực, chuyện linh tinh lang tang gì đây.
Bà lão vừa ho vừa khóc, lại nói:" Nhị nha đầu, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, nếu không phải ca ca con trước đây lên núi ngã hỏng đầu, cũng sẽ không dùng con trao đổi; nếu không phải chỉ trao đổi bình thường cũng không có người muốn đổi, cũng sẽ không đến lượt cô gái 20 quá lứa lỡ thì là con; nếu lúc đó con không đi ra ngoài, cũng không thể đem con giao cho Tề gia, chỉ có sính lễ của bọn họ mới đủ để cho ca ca con cưới vợ. Con yên tâm, tương lai sinh đứa con khẳng định không ngốc đâu......." (vã mồ hôi, bạn không biết bạn đang edit cái gì nữa)
Hân Duyệt cẩn thận nhớ lại, nhìn tình hình trước mắt, quyết định đưa ra một phán đoán: Xuyên, nhất định là xuyên không, xem ra va chạm với phát minh quái vật thật lợi hại, làm ình trực tiếp đi đến cổ đại luôn.
Lại nhắm mắt suy nghĩ: Con gái nhà này vừa mới chết, mình tiến vào thân thể của nàng. Quên đi, coi như ý trời, chết tử tế cũng không bằng còn sống.
Hân Duyệt bí tịch chương thứ tư: Nhập gia tùy tục.
"Mẹ, mẹ nói hôm nay con thành thân sao?"
" Đúng vậy, con gái, con nghỉ ngơi một lát, đợi người Tề phủ đến đây, con liền theo hắn đi thôi, hắn là bà con xa của chúng ta, vi nương cũng biết về hắn, thân thể của hắn rất tốt, không giống lời đồn đãi của mọi người đâu."
" Đồn đãi? Đồn đãi như thế nào?"
Ông lão trợn mắt nói:" Không có gì, không có gì, nếu con quên rồi, vậy cũng tốt, nên vui vui vẻ vẻ theo hắn đi thôi."
Bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống vang trời, hai ông bà lão vội đi ra ngoài nghênh đón.
Hồ Hân Duyệt thở dài, xuyên rồi thì xuyên đi, xuyên đến một nhà giàu làm đại tiểu thư cũng được vậy, ông trời bất công mà, hoàng kim bạc trắng, ăn trắng mặc trơn, xinh đẹp, hình như cái gì cũng không cho ta. Đây là tại sao chứ, vì để đứa con ngốc nối dõi tông đường mà bức tử con gái ruột.
" Cậu không thể vào được"
Hân Duyệt dương mắt nhìn thấy, người xông tới là một nam nhân cao lớn, hắn ba hai bước liền đã đến trước giường, nhìn chằm chằm Hân Duyệt không chớp mắt.
Hân Duyệt tự nhiên cũng không yếu thế, cũng nhìn chằm chằm. Oa! Ông trời cuối cùng cũng đối tốt với nàng một chút, có trai đẹp kìa.
Hắn mày kiếm mắt hổ, mũi cao, môi mỏng gợi cảm," Gợi cảm", sao lại đột nhiên nghĩ đến từ này chứ? Đều là tại lúc ở nhà Tiểu Ngọc xem bộ phim kia, từ đó về sau, ánh mắt nàng nhìn nam nhân cũng thay đổi.
Hai hàng lông mày của trai đẹp nhíu lại, dùng âm thanh khàn khàn có tính xâm lược hỏi: "Nàng không muốn gả cho ta?"
Không để Hân Duyệt mở miệng, hai ông bà lão mở miệng nói: "Đồng ý, đồng ý, có thể được vào Tề phủ chúng ta vui mừng còn không kịp nữa là."
" Thật? Hai bên má nàng còn chưa khô nước mắt, trên cổ nàng có vết siết nói lên điều gì? Tề Vân Đình ta cho dù không cưới được thê tử, cũng tuyệt không bắt buộc người khác, ta hỏi nàng, ta muốn nàng tự mình nói, nàng rốt cuộc có đồng ý gả cho ta hay không?"
Hân Duyệt cẩn thận phát hiện trong giọng nói có chút bất mãn, gương mặt tuấn tú say lòng người gần trong gang tất, trong đôi mắt sâu như hồ thu như ẩn chứa u buồn.
Hân Duyệt từ nhỏ còn có một nhược điểm-- không thể nhìn người khác đau lòng, vì thế tim nàng mềm nhũn, đầu lưỡi cũng mềm luôn.
" Ta đồng ý."
Trong đôi mắt của trai đẹp hiện lên vẻ phấn chấn," Nàng nói lại một lần nữa."
Hắn cúi người xuống như muốn nghe rõ một chút.
" Ta đồng ý."
Hắn đứng thẳng dậy, hào quang thỏa mãn làm gương mặt bừng sáng, rất có phong thái đại gia vung tay lên:" Hầu hạ thiếu nãi nãi của các ngươi thay quần áo."
Mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại mấy nha hoàn, bà tử giúp Hân Duyệt mặc hỉ phục đỏ thẫm, sau khi ăn vận trang điểm xong, soi mình trong gương đồng, Hân Duyệt liền cười: Buôn bán có lời, buôn bán có lời, tướng mạo vốn có của mình rất bình thường, nhưng mà thân thể hiện tại lại là một một mĩ nhân không hơn không kém nha.
Lúc Tề Vân Đình vừa tiến vào phòng, vừa lúc nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Hân Duyệt, nụ cười này như ánh nắng tươi sáng soi rọi lòng hắn vậy.
Cầm tay nương tử, dịu dàng nói:" Chúng ta đi thôi."
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau gật đầu, hỉ nương vội trùm khăn hỉ lên đầu tân nương.
Không có nghi thức gì, trực tiếp bị mang ra ngoài nhét vào trong kiệu.
Bên tai vang lên tiếng khóc của nhị lão: "Nhị nha đầu, hầu hạ tốt Tề đại thiếu gia, sinh là người Tề gia, chết là quỷ Tề gia."
Này đại hỉ sao lại nói những lời này, làm cho trong lòng Hân Duyệt có chút không yên.
Tề Vân Đình vừa đi, sau lưng thành U Châu đã truyền đi rất nhiều phiên bản truyện xưa.
Phiên bản 1: Mai Nhị Nha nghe được lời đồn về Tề đại thiếu, treo cổ tự sát, Tề đại thiếu trọng tình trọng nghĩa, mang theo thi thể về Uyển Châu.
Phiên bản 2: Mai Nhị Nha treo cổ không thành, đối với Tề đại thiếu anh tuấn vừa gặp đã yêu, vui vẻ gả đi.
Phiên bản 3: Mai Nhị Nha gặp được quái vật kia, bị dọa ngốc, bị nhét vào trong kiệu khiên đi rồi.
Chẳng qua, Hân Duyệt vẫn chưa nghe được những lời đồn đãi kia.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo

Vừa ngồi lên chiếc xe điện mới tinh, Hồ Hân Duyệt đắc chí cười ngây ngô. Hừ! Ai nói đời này ta toàn gặp xui xẻo, thấy chưa, sông có khúc người có lúc. Cái này gọi là cơm ngon không sợ ế.
Nói thật ra thì Hồ Hân Duyệt số mệnh từ nhỏ đã không lấy gì làm tốt đẹp. Mới vừa sinh ra, đã bị hộ lý ôm sai, cha mẹ ruột lại bồng đứa con nhà người ta đi đâu mất. Nàng lại cùng hai vị chị em khác trong nhà này tạo thành ba đóa kim hoa.
Nhưng cha mẹ nuôi trọng nam khinh nữ, đối với ba chị em các nàng không đánh thì mắng.
Từ nhỏ đã phải uống sữa bột, một lần khám sức khỏe phát hiện bị sạn thận, còn may là sạn nhỏ, uống thuốc vào tự động tan đi. Thật ra chính là vấn đề tiết kiệm tiền sữa, công của bà nội rất lớn, sữa bột rất ít, đa phần là cho nàng uống nước cơm loãng.
Gì chứ, trên đời chỉ có cây nhà lá vườn là tốt nhất!
3 tuổi, lương tâm mẹ nuôi trỗi dậy đưa nàng đến trạm xá chích ngừa, một tháng sau toàn thân sốt cao, cả người tím đỏ, sau khi cấp cứu, rốt cục bảo vệ được cái mạng nhỏ, chỉ là cả đời để lại di chứng mỗi lần nổi giận sẽ run rẩy.
Thật vất vả học đến tiểu học, cố tình ngồi cùng bàn một tên hỗn thế ma vương, có chút trí thông mình mà học đòi phát minh lung tung, còn tự kỉ cuồng. Lúc nào cũng muốn lấy Hồ Hân Duyệt làm vật thí nghiệm. Mà thầy giáo lại cảm thấy tên tiểu tử kia thông minh sáng dạ, tương lai nhất định có tiền đồ, nên không thèm để ý lời cầu xin chuyển chỗ của Hồ Hân Duyệt.
Được rồi, ta nhịn. Hân Duyệt bí tịch chương thứ nhất: Đấu với trời vui vô cùng, đấu với đất vui vô cùng, đấu với người vui vô cùng.
8 tuổi, bị người ta lừa đem đi bán, nửa đêm may mắn trồn thoát trở về nhà mình.
Hân Duyệt bí tịch chương thứ hai: Dựa vào chính mình...... Dựa vào chính mình......
15 tuổi tham gia hội thao, theo lý thuyết khiêu vũ hẳn không có gì nguy hiểm, haizz, không nguy hiểm là người khác kìa. Lúc đến Hồ Hân Duyệt nhảy múa, tổ bắn cung kế bên có anh chàng nào đó bắn lệch, mũi tên kia rời cung lao thật nhanh, thẳng một đường đến cái đầu nhỏ của Hân Duyệt. May là nàng nhanh tay lẹ mắt, né sang một bên, bảo vệ được cái mạng nhỏ, nhưng trên đầu vẫn thủng một lỗ. Lúc truyền máu mới phát hiện, máu của mình không hợp với cha mẹ và hai chị. Tra xét hai tháng trời, mới biết được lúc trước ôm sai đứa nhỏ.
Hân Duyệt đáng thương rốt cuộc cũng trở về bên cha mẹ ruột.
Nhưng mà, thân tình ngang hông này cũng không phải dễ nhận. Cha mẹ cảm thấy nàng không đủ văn nhã, rất dã, rất tục......
Quên đi, ta lại nhịn, Hân Duyệt bí tịch chương thứ ba: Ăn nhờ ở đậu, quan trọng nhất là phải sống sót.
Trải qua kì thi đại học sóng gió, rốt cục thi đỗ Đại học Bắc Kinh như ý nguyện. Vô cùng vui mừng, Hân Duyệt đến trung tâm mua sắm mua quần áo mới. Không ngờ gặp được người ta đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, rút một phiếu, rút ngay giải nhất---- một chiếc xe điện.
Đây là lần đầu tiên trong đời trúng thưởng nha, trước kia mỗi lần sinh nhật nàng đều cầu nguyện, rút thăm trúng một giải thưởng nhỏ thôi cũng được, nhưng mà, cho dù nàng thế nào cũng không trúng. Vì thế, nàng nghi ngờ ông chủ cửa hàng biết nàng, nên cố ý đổi phiếu.
Quên đi, cái gì qua hãy để nó qua đi. Cuộc sống mới hôm nay sẽ bắt đầu......
Hôm nay thật sự là chuyện tốt thành đôi, có xe mới để làm chi, phải chạy thử mới được.
Tuy nhiên trước kia chưa từng lái xe điện, có điều chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi, vui quá hóa liều lên xe chạy thật nhanh.
Hân Duyệt cưỡi xe điện chạy bon bon trên đường, trên đường xe không nhiều lắm, nên tăng tốc nhanh một chút.
Ồ? Đối diện là cái gì thật là lạ nha. So với xe hơi thiếu đi cái mui, so với xe lam ít đi một cái bánh xe, so với xe ba bánh lại nhiều hơn hai cái bánh xe, so với máy bay lại có thêm cái móng vuốt lớn, ngồi ở trên xe không phải là tên cuồng phát minh năm nào sao?
Hân Duyệt một bên nhìn chằm chằm, một bên hướng về phía xe quái vật, lại đột nhiên phát hiện, má ơi! Chết chắc rồi......
Lúc chạy nhanh muốn giảm tốc thì xả ga ra, nhưng mà..... nhưng mà nó làm sao lại không giảm, hình như người hướng dẫn có nói nút giảm tốc tức thời gì gì đó, nhanh chóng ấn vào, Hân Duyệt quên mất xe cộ lưu thông xung quanh, hoảng hốt hô lớn:" Mau tránh ra, ta không ngừng xe được."
Lúc này, xe đối diện truyền đến một tiếng hô to:" Mau tránh ra, ta quên gắn kín bảo vệ......"
" Rầm" Một tiếng nổ.
Ai! Các bạn trẻ nằm yên bất động.

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM Chương 32

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM
Chương 32



Edit & Beta: Nhi
Thời gian giao dịch càng ngày càng gần, Thước Tiểu Khả cũng không bị loạn tâm. Cô thật sự không muốn cứ ngốc mãi trong phòng nên muốn xuống lầu đi dạo.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau đi tới trên hành lang mờ tối.
Đêm nay lại là một cô gái khác, so với những cô gái trước kia của Hoắc Yêu thì cô gái này tương đối thanh tú mảnh khảnh hơn.
Lúc đi ngang qua hai người họ, cô vỗ vỗ vai Hoắc Yêu nói: “Đã ăn quen thịt heo, giờ đổi khẩu vị muốn ăn cháo trắng rau xanh rồi à.”
Mấy ngày nay Hoắc Yêu đã quen đấu võ mồm với cô rồi, đáp trả không chút khó khăn: “So với cô thì vẫn còn kém nhiều lắm.”
“Không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa.” Thước Tiểu Khả liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái, không biết vì sao cô cảm thấy cô gái này quá e thẹn, không giống gái làng chơi chút nào.
“Tốt nhất cô vẫn cứ tự lo ình đi, lúc trở lại bên cạnh Lãnh Ngạo thì phải chào câu nào cho thích hợp.” Giọng điệu của Hoắc Yêu nửa uy hiếp nửa đùa cợt.
Thước Tiểu Khả cười lạnh đi xuống lầu.
Cô xuống phòng bếp hâm một ly sữa, mấy ngày nay cô ngủ không ngon, thường xuyên nằm mơ lung tung, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa, ngồi đó cho tới bình minh.
Uống sạch một ly sữa lớn khiến bao tử hơi căng, cô xoa xoa bụng đi đến cạnh cửa sổ sát đất ở đại sảnh. Vén màn, cảnh đêm an bình lọt vào tầm mắt.
Bỗng nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, cô hiểu ý cười, đây nhất định là thủ hạ của Hoắc Yêu, cô dám cam đoan, nếu mình dám bước ra khỏi cánh cửa kia nửa bước thì những người đó sẽ xông tới bao vây cô lại. Hóa ra sự gần gũi này chỉ là hư ảo, bóng đêm yên bình này vẫn chỉ là một nhà giam không có tự do mà thôi.
Cô kéo màn lại, ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo. Vẫn không buồn ngủ.
Nhàm chán ngồi một lúc thì cô lại muốn đi lên lầu. Bước từng bước một lên cầu thang, cô đi rất cẩn thận, sợ làm ồn đến cặp nam nữ đang hăng hái kia.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Hoắc Yêu, thần kinh cô càng căng thẳng hơn, cô sợ nghe thấy tiếng nam nữ động tình rên rỉ. Rõ ràng lúc cô bị Lãnh Ngạo áp dưới thân, cô cũng sẽ không kìm nén được mà phát ra loại âm thanh này, nhưng đến khi nghe của người khác thì lại trở thành một gánh nặng tâm lý.
Không có âm thanh động tình, im lặng đến kỳ lạ, Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, không phải là Hoắc Yêu kia dùng nhiều sức quá nên làm cho cô gái kia chết ngất luôn rồi chứ.
Cô cũng không dừng lại quá lâu, nhấc chân muốn rời đi.
Vốn đang im ắng thì lúc này lại có động tĩnh, cô không muốn nghe nhưng tiếng động lại quá lớn, truyền thẳng đến tai cô.
“Huỵch! Bịch bịch!”
Cô cẩn thận nghe rồi cảm thấy buồn cười, cô gái kia nhìn mảnh khảnh thanh tú vậy mà lại vật lộn được với Hoắc Yêu, xem ra công phu giường chiếu của Hoắc Yêu không thể thỏa mãn được cô ta rồi.
Đang muốn nhấc chân nhưng tiếng vang trong phòng càng lúc càng lớn, khiến cô sinh lòng nghi hoặc.
Ngầm cảm thấy không ổn, cô xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa lại khóa. Tình huống nguy cấp, cô không thể không quản, nên cô nhanh chóng xoay người chạy vào phòng bếp, quơ lấy dao phay chạy lại lên lầu, vừa chạy vừa la to: “Lão yêu gặp nguy hiểm, lão yêu gặp nguy hiểm, mau nhanh tới hỗ trợ.”
Đám người giúp việc đang ngủ thì mơ màng nghe thấy tiếng gào, có vài người cũng tỉnh lại, nhưng yêu chủ đã từng dặn dò bọn họ, lúc ngài vào phòng cùng đàn bà thì không ai được phép quấy rầy.
Cho nên tiếng quát to của Thước Tiểu Khả cũng không được nhiều người chú ý tới.
Cô giơ dao phay chạy tới cửa phòng, chém lung tung lên ổ khóa, lúc cô đang chém một hơi thì trong phòng chính lại truyền đến âm thanh nam nữ đánh nhau kịch liệt.
Đừng nhìn cô gái kia gầy yếu như vậy mà lầm, động tác võ thuật của cô ta cũng rất nhanh nhẹn, cho dù Hoắc Yêu là người đàn ông cao lớn cũng phải bại trận trước cô ta.
Hoắc Yêu vốn chỉ muốn tỷ thí với cô ta, không ngờ lại bị cô ả vẩy nước hoa, tay chân yếu ớt không dùng sức được, cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy nhất định sẽ chết trong tay cô ả. Vì thế anh ngồi xổm xuống, sờ soạng mép giường tìm súng, nhưng chưa kịp đứng lên đầu đã thấy choáng váng, súng trong tay cũng bị cô ta đoạt mất.
Ngay lúc mấu chốt này thì khóa cửa lại bị Thước Tiểu Khả chém hư, đá mạnh một cái văng cửa, vừa lúc thấy cảnh cô gái kia cướp súng trong tay Hoắc Yêu.
Cô không biết Hoắc Yêu bị trúng nước hoa của cô ta, cười thầm hóa ra công phu giường chiếu của người đàn ông này cao như vậy, mà công phu quyền cước lại quá kém, súng nắm trong tay còn bị một cô gái cướp mất.
Sau khi cô gái kia cướp súng thì thấy có người xâm nhập, cô muốn giải quyết nhanh nên nổ súng muốn giết chết Hoắc Yêu, mà trong khoảnh khắc Thước Tiểu Khả thấy cô ta giơ súng lên, không biết bị trúng tà cái gì lại quan tâm đến người đàn ông kia, hét lên một tiếng: “Lão yêu cẩn thận!”
Hoắc Yêu đang choáng váng, nghe được tiếng hét thì hơi thanh tỉnh, né người qua, đạn bay sượt bắn trúng cái tủ phía sau, lúc anh muốn chạy ra khỏi phòng, hương lực lại dâng lên làm anh mất hết sức lực.
Cô gái kia cười lạnh nhắm súng vào anh.
Không biết vì sao Thước Tiểu Khả lại cảm thấy đây là một cơ hội, cô muốn dùng chính mạng mình đánh cuộc một lần để đổi lấy tự do. Nghìn cân treo sợi tóc, cô phóng đến trước mặt Hoắc Yêu, cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua vai cô khiến một ít máu bắn tung tóe.
Nghe thấy tiếng súng trong phòng, nhóm vệ sĩ phụ trách an toàn mới biết ông chủ thật sự gặp nguy hiểm. Lúc bọn họ chạy đến phòng ông chủ thì cô gái kia đang muốn bắn phát đạn thứ hai nhưng không kịp nữa. Một vệ sĩ trong đó có tiếng là bắn súng nhanh, anh ta bóp cò nhắm trúng vào tay đang cầm súng của cô ả.
“Đoàng!” một tiếng, mu bàn tay của cô ả nở hoa, cô ta thét chói tai, súng trong tay rớt xuống sàn nhà.
Bên kia, Thước Tiểu Khả nằm trong một lồng ngực rộng lớn, hô hấp dồn dập, đầu óc Hoắc Yêu tuy hơi mơ màng, nhưng chuyện gì xảy ra anh vẫn biết rõ.
......
Lúc Thước Tiểu Khả tỉnh lại đã là chuyện của mấy tiếng sau. Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ đã chói chang, mặt trời đã lên cao ba sào.
Cô lắc lắc đầu, vai trái tê tê, còn nghe thấy vị thuốc nước nồng đậm, lúc này mới biết mình vẫn còn sống. Cô cho là mình đang ở trong bệnh viện, nhưng lúc mở hẳn hai mắt ra lại thấy cảnh vật quen thuộc, hóa ra cô đang nằm trong phòng mình.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc, Thước Tiểu Khả theo tiếng nhìn lại, thấy Hoắc Yêu mặc quần đen áo hoa đang nhếch miệng nhìn mình.
Thước Tiểu Khả muốn ngồi dậy nhưng bị anh ta ngăn lại, "Vai cô bị thương, nằm xuống cho tôi!"
Lúc này cô mới an phận nằm yên.
Hoắc Yêu ngồi trên đầu giường, bắt đầu hắt nước lạnh cho cô.
"Thước Tiểu Khả, cô bị uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy mà dám chạy đến đỡ súng cho tôi." Anh nghĩ lại cảnh tượng kinh tâm động phách tối hôm qua, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ, nếu không phải vì cô liều mình đỡ đạn thì anh đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.
Thước Tiểu Khả bị gây mê một đêm, lấy đạn, tiêu độc, băng bó vết thương, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng gương mặt tái nhợt đó lại càng tăng thêm vẻ đẹp kiên cường cho cô.
Cô run môi nói: "Tôi chỉ muốn lấy mạng mình trao đổi với anh một thứ mà thôi."
"Một thứ? Chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ cho cô." Hoắc Yêu nhíu chặt mày, nghi hoặc không biết cô muốn đổi gì mà lại muốn dùng mạng mình làm tiền đặt cược.
"Anh nhất định có thể." Thước Tiểu Khả chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn tự do."
Hoắc Yêu bị câu trả lời của cô làm loạn trí, anh thật không ngờ sâu trong lòng cô lại khao khát tự do như vậy.
"Không phải chỉ là tự do thôi sao, vậy mà lại khiến cô dùng cả mạng mình để đánh cược." Anh hỏi lại: "Cô có nghĩ tới hay không, nếu cô không có mạng thì cũng không có gì cả, vậy còn cần tự do làm gì?"
Khóe môi Thước Tiểu Khả thoáng hiện một độ cong xinh đẹp, lắc đầu nói: "Nếu anh là tôi, vừa sinh được mấy tháng đã mất tự do, phải sống trên một hòn đảo hoàn toàn khép kín, bên cạnh còn có một anh trai như ma quỷ hành hạ, anh cũng sẽ cực kỳ khát vọng tự do."
"Nghe cô nói vậy, cô thật sự đúng là một chút cũng không muốn trở lại với Lãnh Ngạo."
"Không muốn, vô cùng không muốn, nên tôi mới dùng mạng của mình đánh cươc một lần!"
Hoắc Yêu đã hoàn toàn thấy rõ tâm tư của cô, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương mười sáu tuổi trước mắt này. Trước buổi tối hôm qua, anh thật đúng là xem thường cô, cho rằng cô chỉ là người được nuông chiều đến ương ngạnh, là tiểu nữ sinh sợ chết, không ngờ nội tâm cô lại cố chấp kiên cường như vậy. Cứ lấy hành động vĩ đại và lời vừa rồi của cô mà nói, không hề tương xứng với tuổi của cô chút nào. Thì ra khát vọng tự do mãnh liệt sẽ làm một tiểu cô nương trưởng thành sớm, không tiếc dùng sinh mạng làm tiền đặt cược.
"Sao cô lại biết tôi sẽ cho cô tự do?" Anh nghiêng người tới trước, muốn nghe một đáp án khác của cô.
"Vì anh là người trọng tình, làn đàn ông có ân tất báo." Đôi mắt Thước Tiểu Khả lóe ra sự tin tưởng chưa từng có, trực giác của cô hẳn là không sai nội tâm người đàn ông này không sặc sỡ như bề ngoài, cô cứu anh ta một mạng, anh ta sẽ mang ơn.
Lần đầu tiên Hoắc Yêu nghe thấy một cô gái nói mình là người có tình có nghĩa, không nhịn được mỉm cười.
"Nếu tôi cho cô tự do, vậy chẳng khác nào thất tín với Lãnh Ngạo, như thế trong mắt anh em tôi không phải là người nói không giữ lời sao?" Thước Tiêu Khả lập tức tiếp lời: "Nếu anh cho tôi tự do, trong mắt anh em anh sẽ là người có tình có nghĩa, có ân tất báo."
"Thước Tiểu Khả ơi Thước Tiểu Khả, cô bắt tôi phải chọn làm người tình nghĩa hay là người trọng chữ tín sao." Anh bất đắc dĩ đứng lên.
"Vậy anh chọn cái trước hay cái sau?" Thước Tiểu Khả muốn nghe câu trả lời cuối cùng của anh.
Hoắc Yêu lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, nhíu mày suy tư một lúc mới nói: "Ngày mai mới là ngày giao dịch, để tôi suy nghĩ kỹ đã, cô hãy điều dưỡng cho tốt đi, đừng nghĩ lung tung nữa."
Nói xong anh nặng nề bước đi, cửa phòng còn chưa kịp đóng, một tâm phúc ghé vào tai anh nói mấy câu rồi rời đi. Anh ta thở dài một hơi, kẻ thù hắc đạo của anh quá nhiều, cô gái muốn giết anh hôm qua là con gái của kẻ thù bị anh bức tử mấy năm trước, không ngờ cô ả này ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới ra tay với mình.
Đàn bà, quả nhiên không dễ đắc tội.
Anh đóng cửa lại, qua khe cửa nhỏ thấy gương mặt nửa chôn trong tấm chăn màu trắng, quật cường, cố chấp, thiện lương, nếu không có chủ nhân của gương mặt nhỏ nhắn kia thì anh đã sớm chết rồi, cô bé này rốt cục là phúc tinh hay là khắc tinh của anh vẫn chưa biết rõ được.

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM Chương 31

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM
Chương 31



Edit & Beta: Nhi
“Anh nhất định là rất đói bụng rồi, xuống lầu ăn cơm đi!” Đứng thẳng lưng lại, Thước Tiểu Khả ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó lập tức đi xuống lầu.
Hoắc Yêu đi theo sau cô, cười lưu manh.
Phòng ăn sáng ngời, ánh đèn chói mắt khiến mấy món thịt cá trên bàn cũng sáng rực rỡ. Chuyện này khác hẳn với Lãnh Ngạo, lúc ở bên cạnh anh, đèn nhà ăn không thể nào sáng rực như vậy được, bởi vì anh là loại người lãnh khốc u ám như màu đêm.
Đèn thủy tinh trên nóc chiếu sáng rực rỡ như nhà hàng, khiến vẻ mặt thần thanh khí sảng của Hoắc Yêu càng thêm sinh động, người này mặc dù có bề ngoài ngăn nắp nhưng cũng chỉ là một dạng người giống như Lãnh Ngạo thôi.
“Mấy ngày nay cô ở đây cũng mập lên không ít.” Hoắc Yêu bưng bát nhìn cô vài lần.
Thước Tiểu Khả vừa ăn một ngụm cơm lại bị câu này của anh ta làm sặc, uống vài ngụm canh mới nói: “Được anh nuôi như vậy, không mập mới lạ.”
Hoắc Yêu cười nhẹ vài tiếng, không nói chuyện nữa, phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh khác thường.
Thời gian hai người dùng cơm không ngắn, có khi cũng trao đổi bằng mắt, hai người đều có chút đăm chiêu. Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, không biết anh ta rốt cục muốn trao đổi mình như thế nào, mà Hoắc Yêu muốn dùng cô để đổi kim cương thì có thể đổi được bao nhiêu?
Thước Tiểu Khả bị nhốt nhưng từ trước đến giờ không hề tự bạc đãi mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Vốn cô thấy ăn là được rồi, nhưng vì phòng ăn sáng ngời như vậy nên sức ăn của cô lại tăng lên, từng ngụm từng ngụm bới cơm, từng ngụm từng ngụm gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm uống nước canh. Tâm tình tuy rất khó chịu nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt. Nếu trước mặt Lãnh Ngạo cô là một thiếu nữ vô cùng nhu nhược, thì trước mặt Hoắc Yêu cô lại là một tiểu nữ sinh tinh quái.
Hoắc Yêu ăn rất nhanh, buông đũa xuống nói: “Lãnh Ngạo đã tung tin rồi, khai thác kim cương khá thuận lợi, một phần trong đó đã đưa đi gia công, một thời gian nữa là có thành phẩm để bán ra ngoài.”
Thước Tiểu Khả kinh ngạc trong lòng, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì như cũ, cười nói: “Anh không sợ anh ta đang dụ rắn ra khỏi hang sao?”
“Không.” Hoắc Yêu lắc đầu: “Hắn ta thật sự muốn trao đổi cô.”
“Được rồi, tùy anh.” Thước Tiểu Khả tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đến lúc đó nếu có ‘mất phu nhân lại thiệt quân’ thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Hoắc Yêu đứng dậy đi ra sau lưng cô, vươn hai tay ra đặt trên mép bàn, hoàn toàn giam cầm cô trong ngực mình.
Động tác này khiến Thước Tiểu Khả cảm thấy sau lưng nóng lên, chỉ cần cô hơi động đậy thì sẽ bị hơi nóng này bao vây trọn.
“Không lâu trước đó, Lãnh Ngạo đã nuốt của tôi một lượng lớn súng đạn, nếu bây giờ tôi không lấy lại từ hắn ta một khoản lớn thì tôi không phải là Hoắc Yêu.” Nghĩ đến ngày đó súng đạn bị cướp mất, bị Lãnh Ngạo lập kế, Hoắc Yêu cảm thấy đó là một sự sỉ nhục to lớn.
“Ân oán giữa hai người không quan hệ gì đến tôi, tôi cũng không muốn phải trở lại bên cạnh Lãnh Ngạo, chỉ muốn được làm người tự do thật sự ở đất nước Brunei này.” Thước Tiểu Khả tuy không yêu cầu rõ ràng muốn anh ta thả cô, nhưng người thông minh đều nghe ra được cô muốn nói gì.
Môi Hoắc Yêu dán lên tai cô: “Sức tưởng tượng của cô thật là tốt, cho dù tôi có đồng ý thả cô, Lãnh Ngạo cũng sẽ không bỏ qua cho cô.” Nói xong, anh ta lại xoay người như một cơn gió, lúc đi đến cửa phòng ăn, nghĩ tới cái gì lại nghiêng đầu bổ sung: “Thước Tiểu Khả, trong lòng Lãnh Ngạo cô là bảo bối vô giá, hắn ta dùng kim cương tới trao đổi cô, đối với hắn ta mà nói đó là một cuộc mua bán lỗ vốn!”
Thước Tiểu Khả cứng ngắc ngồi đó, mãi đến khi hơi nóng sau lưng kia càng ngày càng xa rồi biến mất.
Sáng sớm hôm sau, trong đại sảnh tụ tập rất nhiều người, Hoắc Yêu lười biếng ngồi trên ghế sofa, híp mắt nghe thủ hạ báo cáo.
Thước Tiểu Khả vừa mới rời giường mở cửa sổ ra, nhìn thấy trước cổng có rất nhiều xe ô tô, từ trên xe bước xuống mấy người đàn ông mặc đồ đen, cô nghĩ ngày hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Cô nhanh chóng rửa mặt chải tóc, mở cửa rón ra rón rén đi tới. Đi đến chỗ rẽ cầu thang thì thấy có rất nhiều người mặc đồ đen vây quanh Hoắc Yêu, khuôn mặt đó của anh ta cũng khác với Lãnh Ngạo, thích nói đùa, thích đàn bà.
Cô dường như nghe được bọn họ đang nói chuyện Lãnh Ngạo khai thác kim cương, thì ra Hoắc Yêu thật sự muốn dùng cô trao đổi với Lãnh Ngạo. Người khác không biết nhưng cô lại rất rõ ràng, trên hòn đảo đó căn bản không có kim cương gì cả, chỉ có ruby mà thôi. Lãnh Ngạo tung tin này nhất định là muốn tìm cô.
Cô tuy không thích cứ mãi ở đây nhưng lại càng không thích trở về bên Lãnh Ngạo. Nhớ tới những đêm bị hành hạ cô liền sợ run. Cô không dám nghĩ, nếu Lãnh Ngạo tìm được cô thì sẽ dùng đến phương thức trừng phạt nào? Cho dù lần này rời khỏi anh cũng không phải là chạy trốn, nhưng nguyên do cũng là vì cô không nghe lời, thích chạy loạn, Hoắc Yêu mới có thể có cơ hội cưỡng ép cô thoát khỏi hải đảo.
“Lần trước súng đạn bị cướp mất, ‘Lão yêu’ giả đã chết trong tay Lãnh Ngạo, lần này không biết yêu chủ vẫn muốn dùng thế thân hay là muốn tự mình ra trận?” Một người đứng đầu nói.
Hoắc Yêu nghe vậy, chuyển mắt nói: “Lãnh Ngạo dù thông mình, nhưng dù có thế nào cũng không thể nghĩ đến ‘lão yêu’ đấu với hắn ta mười mấy năm chỉ là một thế thân mạo danh, mà ‘lão yêu’ thật sự lại đang đứng cùng phòng với vị hôn thê của hắn.”
Lúc này Thước Tiểu Khả mới hiểu được nguyên do, thì ra ‘lão yêu’ lúc trước tiếp xúc với Lãnh Ngạo là giả.
Đứng cách một khoảng xa, một lần nữa cô nhìn gương mặt của Hoắc Yêu, rõ ràng là tươi cười vui vẻ nhưng không ai có thể nhìn thấu được.
Lúc cô muốn xoay người trở về phòng thì một giọng nói vang lên: “Thế nào, không muốn nghe lén nữa sao, vội vã rời đi như vậy!”
Thước Tiểu Khả dừng bước, xoay người nhìn những người đàn ông trong đại sảnh đang nhìn cô chằm chằm như lang như hổ. Trước bao nhiêu ánh mắt mà cô lại không hề khiếp sợ, ngược lại còn ưỡn thẳng lưng, mỉm cười thoải mái đi xuống lầu.
“Hoắc Yêu, tôi không nghe lén, là do anh và thủ hạ nói chuyện quá lớn nên đánh thức tôi dậy.” Cô đi xuống từng bậc từng bậc, vô cùng bình tĩnh.
“Đây là vị hôn thê trong truyền thuyết của Lãnh Ngạo.” Hoắc Yêu vậy mà lại giới thiệu Thước Tiểu Khả trước mặt một đám thủ hạ, “Thế nào? Hôm nay tụi bây được mở rộng tầm mắt rồi, tiểu bảo bối của Lãnh thiếu chủ có phải đẹp hơn gấp một vạn lần mấy dong chi tục phấn bên cạnh tao không?”
Đám người không nói gì, nhưng vẻ mặt lại tán thành với lời nói của ông chủ.
Sau đó, Hoắc Yêu lại tỏ vẻ tiếc hận: “Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có thế này mà mấy ngày nữa phải rời đi rồi.”
Thước Tiểu Khả vô cùng không thích lời nói sến súa của anh ta, “Hoắc Yêu, anh làm tổn thương tôi trước mặt nhiều người như vậy, có phải cảm thấy chơi rất vui không?”
Hoắc Yêu nhún nhún vai, vẻ mặt khó hiểu, phất phất tay bảo thủ hạ rời đi, chỉ lát sau đại sảnh ồn ào đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Tôi làm sao dám tổn thương cô.” Anh phủ nhận, “Cô là bảo bối trong lòng bàn tay của Lãnh Ngạo, cũng là cây rụng tiền trong tay tôi, tôi còn muốn xem cô là Phật mà cung phụng đây.”
“Đừng nói nhăng nói cuội ở đây, tôi không thích!” Thước Tiểu Khả đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào thì anh trả lại tôi cho Lãnh Ngạo?”
“Một tuần sau.”
Cô nghe vậy thì có chút hoảng hốt, nói vậy, cô chỉ còn ở lại đây thêm bảy ngày nữa thôi, bảy ngày sau phải trở về bên cạnh Lãnh Ngạo.
“Anh thật sự cho rằng Lãnh Ngạo sẽ lấy kim cương đến trao đổi tôi sao?” Cô hỏi cái này là có nguyên nhân, trong tay Lãnh Ngạo rõ ràng không có kim cương mà lại đáp ứng trao đổi, có thể thấy anh ta còn có tính toán sâu xa hơn, ngoài việc mình phải trở về thì có khả năng anh ta còn muốn nhân cơ hội tiêu diệt Hoắc Yêu nữa.
“Hắn sẽ.” Hoắc Yêu cười cười, “Tôi cũng không phải là người có lòng tham không đáy, tôi chỉ muốn một trăm tấn kim cương trong tay anh ta thôi, một trăm tấn này với hắn ta mà nói thì chỉ là một góc núi băng, hơn nữa là đổi lại bảo bối của hắn, sao hắn lại không muốn chứ.”
Thước Tiểu Khả không muốn tiếp tục nói vấn đề này với anh ta nữa, Lãnh Ngạo là loại người gì cô là người rõ ràng nhất.
__
Bên kia, Lãnh Ngạo đã bí mật đưa thi thể mẹ mình đến công viên tưởng niệm của nhà họ Lãnh, trên núi cao, anh dừng chân trước một ngôi mộ.
Được an táng ở đây ngoài ông nội, cha mẹ ra, còn có liệt tổ liệt tông của nhà họ Lãnh. Người đời đều cho rằng, hai mươi năm trước, phu nhân nhà họ Lãnh, cũng là mẹ của anh đã chết, được chôn cất ở đây, nhưng chỉ có anh và vài tâm phúc biết bà không hề chết mà là bị điên, còn bị con trai ruột của mình bắt nhốt.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bia mộ có khắc tên, nếu có một ngày anh biết mình nhất định phải chết, thì anh cũng sẽ không để Khả Nhi sống một mình. Cho dù anh có chết thì Khả Nhi cũng phải chôn cùng. Cho nên, anh mới tạo nên ngôi mộ này, với anh mà nói đó là chốn trở về tốt nhất, nhưng với Khả Nhi thì đó lại là một kết cục đáng buồn!
Xuống núi, Đỗ Uy Lợi mở cửa xe cho anh.
Mấy ngày nay, Đỗ Uy Lợi vì muốn tìm Thước Tiểu Khả mà trở thành người thân cận bên cạnh Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo đang muốn khom người ngồi vào xe thì Đỗ Uy Lợi ghé vào tai anh nói: “Rắn đã ra khỏi hang, một tuần sau sẽ giao dịch.”
“Đi cùng với Khả Nhi là ai?” Đây là vấn đề anh quan tâm nhất.
Từ sau khi Khả Nhi bị bắt, anh đã từng hoài nghi một người, đó chính là người đã đấu cùng anh nhiều năm, “lão yêu”. Nhưng người này đã chết từ lần mua bán súng đạn trước kia, rất có thể đó là dư đảng muốn báo thù cho hắn ta.
“Hoắc Yêu!” Đỗ Uy Lợi sắc bén nói ra một cái tên.
Lãnh Ngạo ngồi trong xe, thờ ơ, quả nhiên như suy đoán của anh, là dư đảng của “lão yêu”.
Lúc xe từ từ khởi động, gương mặt anh bỗng nhiên hơi giật giật.
Thật sự là một đám gia hỏa không biết sống chết, muốn dùng Khả Nhi để uy hiếp anh, niệm tình Khả Nhi đang ở trong tay bọn họ nên anh tạm thời không xuống tay, nhưng đợi đến khi Khả Nhi trở về bên anh, đó cũng chính là ngày chết của bọn họ.
Hết chương 31

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM Chương 30: Chương 30 (H Nhẹ)

ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM
Chương 30: Chương 30 (H Nhẹ)



Edit & Beta: Nhi
“Lãnh tiên sinh, tôi tới nhận tội đây!” Đỗ Uy Lợi đan hai bàn tay vào nhau đặt trước bụng, hai chân hơi mở ra, đứng thẳng cao ngất.
Lãnh Ngạo xuống lầu, không hề liếc mắt nhìn anh ta một cái, chẳng biết trong tay anh có một cái khăn trắng từ lúc nào, vừa thổi vừa lau súng.
“Lãnh tiên sinh, ngoài việc thỉnh tội, tôi còn muốn báo cho anh một tin tức tốt.” Ánh mắt Đỗ Uy Lợi di chuyển theo bước chân của anh, động tác lau súng của anh rất nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt kia lại như mắt sói muốn ăn thịt người vậy, nghĩ đến việc mình có thể chết dưới họng súng kia, thật ra cũng không thật sự có tư cách.
Lãnh Ngạo vẫn tiếp tục lau súng, vừa lau vừa nâng súng lên, đôi mắt sói kia híp lại như đang ngắm bắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
Tư thế đứng thẳng của Đỗ Uy Lợi vẫn không thay đổi, “Lãnh tiên sinh, nếu anh cảm thấy giết tôi có thể làm cho Thước tiểu thư trở về bên cạnh anh, thì anh cứ việc nổ súng đi!” Lời vừa dứt, anh liền nhắm hai mắt lại, bộ dạng không hề sợ hãi cái chết chút nào.
Đứng dưới họng súng, thấy chết không sờn, Lãnh Ngạo đều nhìn thấy rõ ràng. Từ sau khi Khả nhi rời khỏi anh, đã có rất nhiều người phải chết, bao gồm cả thân tín và người thân, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi được gì.
Anh ta nói đúng, cho dù có giết anh ta thì Khả nhi cũng không thể lập tức trở về bên cạnh mình, nhưng Lãnh Ngạo vẫn rất không cam lòng.
Đè thấp súng xuống, bóp cò, một viên đạn xoáy không khí phóng ra bắn vào giữa hai chân của Đỗ Uy Lợi, tiếng súng vang lên phá vỡ không gian yên lặng của đại sảnh.
Tiếng súng vang lên bên tai và phần đất giữa hai chân bị đạn bắn, Đỗ Uy Lợi mở mắt ra. Nói không sợ chết là nói dối, vừa rồi lúc đạn bắn đến, hai chân anh cũng run lẩy bẩy, may mà đạn không bắn trúng mình nên anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng hai bên thái dương đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi.
Dù sao anh cũng chỉ là người bình thường, đối mặt với ông vua hắc đạo hung tàn anh vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ là anh che giấu rất tốt mà thôi.
“Đỗ tiên sinh, anh cũng biết anh phạm tội gì?” Lãnh Ngạo thu súng, đi từng bước về phía anh ta.
“Tôi tuyển dụng công nhân không cẩn thận, để người xấu trà trộn vào đảo, bắt cóc Thước tiểu thư.” Đối mặt với bước chân uy hiếp của anh, khí thế của Đỗ Uy Lợi rõ ràng đã yếu đi nhiều.
“Tên kia là ai?”
“Vẫn chưa tra được.”
Nói tới đây, Lãnh Ngạo đã đi đến trước mặt Đỗ Uy Lợi, hai người đàn ông có chiều cao không chênh lệch lắm, nhưng hai đôi mắt lại không hề giống nhau.
“Nếu đã không tra được, vậy anh muốn thỉnh tội như thế nào?”
“Lãnh tiên sinh, ba ngày này tôi đã đưa toàn bộ đá Poudretteite đến trụ sở bí mật, cũng đã cho người đến giám định, quả nhiên là đá Poudretteite thượng phẩm, giá trị vô kể, chỉ cần gia công đánh bóng là có thể bán ra được rồi.” Đỗ Uy Lợi biết bây giờ nói những lời này anh ta cũng không nghe vào được, nhưng anh vẫn phải nói.
“Đã không có Khả nhi, tôi cần thứ đá đắt tiền này để làm gì nữa?” Lãnh Ngạo xoay người ngồi xuống ghế sofa làm bằng da thật.
Cả người anh đều vùi vào ghế sofa, súng bị ném sang bên cạnh, tung nhẹ lên vài cái rồi mới nằm im trên ghế.
“Tôi cảm thấy người bắt cóc Thước tiểu thư nhất định là vì thứ đá quý này.” Đỗ Uy Lợi dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng có thể hắn ta vẫn cho rằng anh khai thác được kim cương, căn bản sẽ không bao giờ ngờ được anh đã khai thác ra được Poudretteite còn hi hữu hơn cả kim cương.”
Lời chỉ điểm của anh ta khiến thần kinh Lãnh Ngạo chấn động, đôi mắt đen lóe sáng: “Tiếp tục đi!”
Anh biết đá Poudretteite có thể khiến anh trở thành một người vô cùng giàu có trên thế giới, nhưng anh cũng biết nếu không có Khả nhi, anh sẽ trở thành người cô độc nhất, tiền bạc hết thảy đều vô nghĩa, anh muốn để Khả nhi được hưởng dụng tài phú của mình, anh muốn Khả nhi vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
“Hiện tại bệnh của cha tôi đã khỏi, chuyện khai thác có thể giao cho ông ấy tiếp tục, mà tôi rất lấy làm xấu hổ vì sự mất tích của Thước tiểu thư, tôi sẽ tự mình tìm Thước tiểu thư trở về.” Đỗ Uy Lợi nói liền mạch lưu loát, không hề chớp mắt lấy một lần.
Lãnh Ngạo không nhìn anh ta nữa mà cúi đầu suy tư, tóc phủ trên trán đã che mất đôi mắt của anh nhưng ánh sáng ngoan độc thì vẫn còn đó.
“Lãnh tiên sinh, chỉ cần dùng kim cương thật dẫn dụ những người đã bắt cóc Thước tiểu thư ra, thì chắc chắn tôi có thể tìm được cô ấy, coi như là để tôi được lập công chuộc tội.” Đỗ Uy Lợi lại nói thêm một câu.
Lãnh Ngạo đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh thật sự nắm chắc?” Lãnh Hổ đã chết, anh đang suy nghĩ không biết nên để người nào đi hoàn thành nhiệm vụ khó giải quyết này.
“Tôi chắc chắn.” Ba chữ vô cùng quả quyết.
“Tôi đã tha cho anh một mạng, nếu anh không thể tìm được Khả nhi, anh có biết kết cục của mình là gì không?” Lãnh Ngạo từ từ đứng lên, bàn tay có ngụ ý đặt lên vai anh ta.
“Chết không hối tiếc!” Đỗ Uy Lợi không cần suy nghĩ nói ra bốn chữ, từng chữ đanh thép hùng hồn.
“Tốt, tốt.” Lãnh Ngạo xem như đã bị anh ta thuyết phục rồi, “Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu trong vòng nửa năm này anh không thể tìm thấy Khả nhi, thì anh chờ chết đi.”
Ngữ khí trầm thấp, uy hiếp rõ ràng.
“Vài ngày sau, chuyện Lãnh tiên sinh có thể khai thác được số lượng kim cương lớn mọi người sẽ đều biết, đến lúc đó tôi lập tức bắt đầu hành động!” Đỗ Uy Lợi tự tin mười phần.
“Nếu không có chuyện gì nữa, anh có thể rời đi.” Lãnh Ngạo thu lại bàn tay đặt trên vai anh ta, đôi mắt kia không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Đỗ Uy Lợi thẳng thắn dứt khoát rời đi, để lại một mình Lãnh Ngạo trong đại sảnh rộng lớn cô tịch.
__
Ở một nơi khác, lúc hai người đàn ông đang âm thầm đọ sức thì ở Brunei, Thước Tiểu Khả lại như một con sâu gạo ngủ ăn ăn ngủ, vẻ mặt hồng hào.
Ở cùng Hoắc Yêu mấy ngày nay, cô vẫn không hề biết Hoắc Yêu một nhân vật lớn đến mức nào, chỉ biết anh ta có đại danh đỉnh đỉnh là “Lão yêu”.
Cái từ “lão yêu” này, lúc mới nghe còn tưởng là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không hề hợp với Hoắc Yêu phong lưu thành tính chút nào. Mà Hoắc Yêu này cũng xem như là một người đặc biệt, chuyện anh ta trà trộn vào hải đảo và nguyên nhân đầu độc đến nói hết cho cô mà không che giấu chút gì.
Hóa ra anh ta là vì số lượng lớn kim cương kia mà không tiếc một mình mạo hiểm trà trộn vào đó, từ lúc xác nhận trong tay Lãnh Ngạo thật sự có kim cương vô giá, anh ta muốn nhanh chóng rời đi nên mới hạ độc, tạo tình cảnh hỗn loạn để có thể an toàn thoát thân. Anh ta đã âm thầm liên hệ với phi cơ và người của mình, vốn tưởng rằng phải chém giết một trận mới có thể rời đi, không ngờ sự dây dưa của cô lại giúp anh ta không mất người nào cũng thuận lợi đào thoát.
Đây là chân tướng mà Thước Tiểu Khả biết, nhưng cô lại vẫn không biết thân phận của Hoắc Yêu. Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc BMW chạy vào sân, sau khi xe ngừng, Hoắc Yêu lại ôm một mỹ nữ xuống xe.
Rèm cửa bị kéo mạnh lại, căn phòng tối đen. Thước Tiểu Khả xoay người dựa vào cửa sổ, tức giận đến xám mặt. Cô tức cũng không phải vì mỹ nữ bên cạnh anh ta, mà là vì cô hoàn toàn không có tự do. Lúc ở bên cạnh Lãnh Ngạo, tuy không được tự do nhưng cô vẫn có thể chơi đùa trong phạm vi quy định. Nhưng mấy ngày ngốc ở đây, ngoại trừ tòa nhà này, cô không thể đi đâu được nữa, ngay cả cơ hội phơi nắng hít thở không khí trong lành cũng không được.
Ở một căn phòng khác, mỹ nữ chân dài đang chớp mắt nhìn Hoắc Yêu cởi áo tháo thắt lưng, ngón tay thon dài vuốt dọc tấm lưng rộng lớn của anh ta.
Chỉ mấy phút sau, một nam một nữ đã quấn quít kề cận, người phụ nữ chu đôi môi đỏ mọng, nâng ột chân lên.
“Bảo bối, em thật mê người!” Hoắc Yêu vờ như không nhìn thấy đôi môi đỏ kia, vươn tay vỗ mông cô gái: “Cong lên!”
Cô gái cực kỳ nghe lời, hai tay đặt trên mép giường, mái tóc nâu đỏ hất lên, cúi đầu xuống, cong cặp mông to lên, bày sẵn tư thế chuẩn bị.
Hoắc Yêu hoan ái cùng phụ nữ đều không có khúc dạo đầu thâm tình gì, cởi quần áo xong là bắt đầu công kích mãnh liệt. Lúc này cũng không ngoại lệ, anh ưỡn vật khiến đàn ông kiêu ngạo kia ra, tìm đúng vị trí, sau khi xuyên vào thì trực tiếp luật động.
Không biết là công phu của anh cao hay là kỹ thuật cao, người phụ nữ bắt đầu động tình rên rỉ.
Luật động một hồi, anh ra lệnh: “Nằm xuống!”.
Cô gái vốn rất nghe lời anh ta, nhưng có lẽ là do quá động tình nên bỗng nhiên xoay người, hai tay dài vòng qua đầu anh, cong đôi môi đỏ lên muốn hôn môi anh.
“Hừ, cô dám phạm vào quy tắc của tôi.” Hoắc Yêu đã chơi đùa không ít phụ nữ, nhưng những khi hoan ái cũng không cho phép bọn họ hôn vào môi anh, anh cũng chưa bao giờ hôn những phụ nữ như thế này.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có lực uy hiếp mười phần.
Lúc này cô gái mới quay lưng lại nằm trên giường lớn.
Hoắc Yêu nhảy lên giường, ngồi xổm xuống, quát lớn: “Nâng chân lên!”
Cô gái không dám cãi lời nâng hai chân lên đặt trên vai anh.
Hoắc Yêu động thân một cái đâm cực đại vào trong u khổng của cô gái, vừa tiến công vừa dùng lực xoa nắn ngực của cô ta.
“Ưm… Ưm…” Tiếng kêu của cô gái sóng sau cao hơn sóng trước, hai gò má hồng rực như hoa đào, ánh mắt mê ly, đầu lưỡi không ngừng liếm môi.
“Xoay người, nằm sấp xuống!” Lúc hoan ái Hoắc Yêu không có chút nhu tình nào.
Cô gái quyến rũ đứng dậy quỳ xuống, hai tay đặt trên gối mềm, chờ mong một vòng tiến công mới.
Tinh lực của Hoắc Yêu thật sự rất dồi dào, vòng tiến công này không thể sánh với hai đợt trước mà lại càng mạnh hơn.
Tiếng rên của phụ nữ, tiếng ngâm của người đàn ông, khiến căn phòng to lớn tràn ngập khí tức ái muội.
Sau khi xong việc, Hoắc Yêu vẫn khinh thường cô ta như cũ, ném quần áo lên người cô ta, thấp giọng: “Mặc vào. Cút đi!”
Cô gái vô cùng không tình nguyện mặc quần áo, chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, sau khi mở cửa lại nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp khác đang đứng dựa tường mỉm cười nhợt nhạt.
“Nhìn cảnh xuân đầy mặt cô như vậy, kỹ thuật của Hoắc tiên sinh nhất định là rất tuyệt rồi!” Câu nói khiêu khích như vậy làm sao giống như được một cô gái mười lăm tuổi nói ra chứ.
Người phụ nữ cắn răng, lúc đi đến trước mặt cô lại ngẩng đầu, vênh váo tự đắc rời đi.
Thước Tiểu Khả buồn cười nhìn bộ dáng của cô ta, nhưng cười không ra tiếng nữa vì tên Hoắc Yêu kia đang tựa cửa, như cười như không nhìn cô.
Hết chương 30