-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 1: Không phải oan gia không đụng đầu

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 1: Không phải oan gia không đụng đầu

"A, đừng như vậy, thật là nhột."Quan Vũ Hạm ở trong nước không nhúc nhích, mặc cho con cá nhỏ hôn lên da thịt mình. Cô cười khanh khách, rất vui vẻ. ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ
Một người đàn ông bên cạnh đang thưởng thức người đẹp trước mắt. Anh yêu cô, Anh là tất cả của cô.
Quan Vũ Hạm bơi tới gần người đàn ông, bọn họ tay trong tay bơi tới nơi sâu nhất dưới biển.
"Nói cho em biết, tại sao em có thể thở trong nước." Quan Vũ Hạm hỏi.
Người đàn ông nhìn cô gái nồng nàn"Đây là thế giới của chúng ta, ở đây em có thể thở trong nước, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn." Cô gái không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Người đàn ông dịu dàng hôn lên đôi môi cô gái, đôi tay vuốt ve vóc người hoàn mỹ của cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, tay của anh càng ngày càng dùng sức.
Quan Vũ Hạm hoàn toàn chìm đắm trong đó, vóc người nhỏ nhắn mặc cho người đàn ông hưởng dụng, mái tóc thật dài trôi nổi trong nước, thân thể của hai người dạo quanh chơi đùa. . . . . . .
"Hạm Hạm, bảo bối, mau tỉnh đi." Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
Quan Vũ Hạm mở ra cặp mắt mơ màng, không hiểu sao mình lại nằm mơ. Còn là giấc mộng kỳ lạ! Quan Vũ Hạm đi về phía bàn trang điểm, cô nhìn mình vào trong gương, thế nào cũng không giống một cô gái hai mươi tám tuổi, nếu như đi trên đường mà nói cô mười tám tuổi cũng không quá đáng, một đôi mắt to mê người, vừa đen vừa sáng, lông mi thật dài cong vút, cái miệng nhỏ nhắn vừa đầy đặn lại đỏ thắm, da thịt trắng như tuyết thật xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng vì sao một người đẹp như vậy, bây giờ vẫn còn độc thân. Dùng lời của cô: Duyên phận còn chưa tới . . . . . .
Chủ nhật, Quan Vũ Hạm một mình đi tới khu phố phồn hoa nhất, trong miệng đang ăn loại kem có mùi vị thích nhất.
Hôm nay Quan Vũ Hạm mặc lên người bộ đồ thể thao màu hồng, trên đầu đội thêm cái nón trắng để che ánh mặt trời, vẫn xánh đôi với chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, làm lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô vừa đi dạo vừa hưởng thụ thức ăn ngon.
"A --"Quan Vũ Hạm đột nhiên bị một
bóng đen va ngã trên mặt đất, chiếc nón thì rơi trên mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh xõa bung. Mắt kính cũng trượt xuống dưới mũi, thảm nhất là bộ mặt dính đầy kem.
"Cậu làm sao vậy, đột nhiên chạy ra, đi bộ không nhìn đường sao?"
Đối phương không có lên tiếng.
Sau khi sửa sang lại, Quan Vũ Hạm ngẩng đầu lên, mắt kiếng cũng được lấy xống. Trời ạ! Đây là người hay là quỷ, vóc người cao lớn, hóa trang kì lạ, dưới chân đạp ván trượt, bộ mặt che kín căn bản không nhìn rõ mặt. Tiểu✤Mèo✥Hoang
"Này --? Có ngươi như vậysao? Đụng phải người ta mà không biết nói-- xin lỗi sao?"
Người này là Lâm Trí, chính là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Lâm thị vốn là một công ty lớn đa quốc gia, là công ty mà tất cả mọi người mơ ước. Hễ như Lâm Trí đến đâu, sau lưng luôn có vô số người theo đuổi, trong đó đa số đều phái nữ. Đây cũng là
nguyên nhân mà hôm nay cậu hóa trang như vậy. Đúng dịp là, Quan Vũ Hạm chính là
quản lý chi nhánh tập đoàn Lâm thị, dĩ nhiên Quan Vũ Hạm cũng không biết người này là ai.
"Này? Này? Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không? ---- chẳng lẽ là cậu bị điếc?" Quan Vãu Hạm nghi ngờ đứng ở trước mặt cậu con trai này, cô bắt đầu có chút đồng tình với người tàn tật trước mắt. Tức giận lúc trước cũng trở nên bình tĩnh. Cô hoàn toàn không có chú ý tới đối phương đang đánh giá mình.?
Lúc này Quan Vũ Hạm mặc dù nhếch nhác, nhưng không mất đi vẻ đẹp. Lâm Trí bị cô gái trước mắt hấp dẫn, cô không giống những cô gái khác, trang điểm dầy đậm, bộ mặt của cô, làm lộ ra sự trong sáng và khỏe mạnh.
"Mẹ kiếp, đây chính là người tôi muốn." Lâm Trí nhẹ giọng nói ra tiếng lòng.
"Cậu...Cậu-- có thể nói chuyện, cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi -- dĩ nhiên có thể nói chuyện" Lâm Trí cúi xuống cùng Quan Vũ Hạm đối mặt nói chuyện.
Lúc trước Quan Vũ Hạm cho là người này bị tàn tật, không ngờ. . . . . . Cô tức giận trợn mắt.
"Cậu có bệnh sao? Có thể nói chuyện, tại sao đứng đó không nói lời nào?"
"Bé con-- em muốn nghe tôi nói gì?" Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn
"Bé con, cậu nói Shane?" Quan Vũ Thần sắp bị giận điên lên, lại dám nói tôi lùn, cô ghét
nhất là người khác xem thường mình, cô ột mét sáu, cũng không cho đây là khuyết điểm. Bởi vì mình tự tin, khiến cho sự nghiệp của cô có chút thành tích, cha cô thường nói con gái của mình rất thông minh, chuyện khác là vụn vặt.
"Oh --! Nơi này còn có người khác sao?"
Trong giọng nói của Lâm Trí tràn đầy sự đùa cợt cùng khiêu chiến.
"Thật là quá đáng, có hiểu lễ phép hay không?" Quan Vũ Hạm giận đến cắn môi mình, chuẩn bị muốn cùng cậu triển khai cuộc chiến.
"Chủ nhân điện thoại tới, chủ nhân điện thoại tới." Ngay giờ phút khẩn trương này, điện thoại Quan Vũ Hạm vang lên.
"Xin chào" TiểuღMèoღHoangღ
"Quan quản lý đừng quên bốn giờ chiều hôm nay công ty mở dạ tiệc ăn mừng 10 năm thành lập công ty."
"Tiểu Thôi, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham gia đúng giờ, bai." Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, nhìn thời gian đã ba giờ. Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
"Hôm nay do tôi xui xẻo, gặp lại -- không -- vĩnh viễn không gặp."
Quan Vũ Hạm quay đầu đi mất.
Khóe miệng Lâm Trí khẽ động"Bé con em không chạy thoát được đâu." Từ nhỏ đến lớn chỉ cần cậu muốn, dù phương pháp dì cậu cũng sẽ lấy được. Đối với cậu mà nói càng khó có được càng vui, đưa tới cửa thì cậu không có hứng thú, đây chính là điều mọi
người thường nói "Hèn hạ!"

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 26: Động phòng hoa chúc

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 26: Động phòng hoa chúc



Đợi hắn kính rượu xong trở về, trong phòng chỉ còn hỉ bà và một nhan hoàn tên là tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cầm hai cây nến đỏ cực lớn, hỉ bà chia ra giao cho hai người cùng điểm hỏa, đặt lại trên bàn.
Tiểu Hồng mang đến một khay sứ tinh xảo, trong khay cầm lên một tách trà xanh biếc,
"Mời thiếu nãi nãi uống ly trà vào cửa."
Vừa lúc khát nước, Hân Duyệt một hơi uống hết.
Lại cầm lên một tách trà, là một tách trà màu đỏ, "Mời thiếu nãi nãi uống trà cô dâu mới."
Lại một hơi uống hết.
Hân Duyệt nghĩ tách thứ ba sẽ có màu gì?
Màu đen.
"Mời thiếu nãi nãi uống trà dài lâu."
Uống hết.
Trong lòng không thích, tương lai của ta màu đen hay sao?
Tiểu Hồng lui ra, hỉ bà cho hai người uống rượu hợp cẩn, nhìn nhau cười, đều không nói gì, uống cạn.
Hỉ bà lại cắt của mỗi người một lọn tóc, kết cùng một chỗ, đây là kết tóc.
Tề Vân Đình lấy ra một cái hồng bao, nhẹ giọng nói: "Đi xuống đi."
Hỉ bà nói lời may mắn rồi đi ra ngoài.
Đại thiếu gia động phòng thì không người nào dám nháo hết.
Tề Vân Đình trở lại bên cạnh bàn, cười nói: "Từ hôm nay bắt đầu, Duyệt Duyệt chính là thê tử kết tóc của ta."
Rốt cục không còn người ngoài, Hân Duyệt cầm lấy một cái đùi gà gặm, "Đói chết ta."
Cho dù da mặt nàng dày, cũng không thể trước mặt một đám nha hoàn bà tử, trước lúc tân lang chưa về, lại la hét đòi ăn.
Tề Vân Đình nhíu mày, "Ngày đại hỉ, không thể nói năng kiêng kị một chút sao."
Hân Duyệt bất mãn vung tay lên: "Chàng đừng lập quy củ cho ta, bằng không ta sẽ bỏ nhà ra đi."
Khóe miệng hắn khẽ cong lên nụ cười ý vị: "Nàng nghĩ rằng nếu ta và nàng cãi nhau,
nàng có thể đi được sao?"
Hân Duyệt không yếu thế nhướng mày: "Tất nhiên."
Cơm no rượu say, tất nhiên còn có đại sự động phòng chưa làm.
Tề Vân Đình khó có được nhẫn nại cởi từng món xiên y trên người nàng, chỉ chừa một kiện áo tơ trong suốt, tăng thêm vẻ vũ mị.
"Nương tử đêm nay thay áo cho vi phu được không?"
"Được rồi." Nể mặt lúc nãy chàng rửa tay cho ta.
Chậm rãi cởi áo cho hắn, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng sờ loạn vài cái, xoa xoa xoa, a a.
"Thơm quá, chàng có ngửi thấy không?"
"Hình như có một chút, tiếp tục, còn một lớp áo kìa." Tề Vân Đình bất mãn nhìn nàng cởi áo, tự mình cởi nốt lớp áo cuối cùng, lộ ra cơ thể tinh tráng.
Hân Duyệt hếch cái mũi tựa con cho nhỏ ngửi ngửi, cuối cùng xác định đó là ở đôi nến tỏa ra.
"Chậc chậc, nhà có tiền đúng là khác, ngay cả ngọn nến cũng thêm hương liệu vào."
Tề Vân Đình cũng cùng lại gần, trước kia hắn không chú ý, nhưng nhìn kỹ quả thật không giống với đôi nến mình mua ngày đó. Không phải màu đỏ trong suốt, mà là đỏ sậm có thêm chút bột phấn hồng hồng, phỏng chừng là thêm hương liệu vào.
Không lòng dạ nào nghiên cứu cái đó, cắn vành tai của nàng: "Đêm nay là đêm động
phòng hoa chúc của chúng ta, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Hôm nay thật là mệt mỏi, bước qua chậu lửa, bước qua yên ngựa, chân của ta thật là mỏi, không đi nổi nữa."
Tề Vân Đình cười mờ ám, đã biết nàng đang giở trò, lần này không ôm nàng lên nữa, mà một tay ôm kiều đồn (cái P ấy) của nàng nâng lên, để nàng dán sát vào người mình.
Dục vọng lửa nóng cách một lớp vải mỏng cọ vào hoa tâm của nàng, từng bước từng bước đi đến bên giường.
Hân Duyệt thoáng chốc đỏ mặt, thở gấp nhiệt tình dâng môi thơm vào miệng hắn.
Dưới trướng lụa hồng, phiên vân phúc vũ.
Nghĩ ngày mai còn dậy sớm kính trà con dâu, Tề Vân Đình chỉ tại gieo hạt vào sâu trong mảnh ruộng màu mỡ của nàng một lần, cũng không tính làm nữa.
Ôm chặt thiên hạ đã mệt lả vào lòng, "Ngủ đi."
Dục vọng ngủ say lại bị kích phát lần nữa, thấy nàng hồng hồng hai má, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn nũng nịu: "Vân Đình, ta còn muốn."
Lửa nóng đích dục vọng nháy mắt dâng cao, Tề Vân Đình vì đêm nay nàng nhiệt tình mà vui sướng không thôi.
"Khó được Duyệt Duyệt muốn, vi phu có thể nào không cho."
Hân Duyệt ôm lấy bờ vai hắn vong tình nghênh hợp, thân hình triền miên như rắn quấn, khiến hắn cảm giác như rồng bay trên mây, tận hưởng thú vui cá nước.
Hai ngọn lửa hòa chung một chỗ, mồ hôi rơi quyện vào ra giường.
"Hân, nàng thật sự là bảo bối của ta, bảo bối của ta......" Không thể biểu đạt vui sướng
trong lòng, chỉ đành không ngừng hôn cơ thể nàng, thân thể mềm mại dẫn phát lửa nóng......
Lại một lần cùng lên đỉnh cao phong, Tề Vân Đình cưng chìu lau mồ hôi hai bên má nàng, "Đã quá nửa đêm, mau ngủ đi."
Hân Duyệt mệt rã rời gật gật đầu, vùi trong ngực hắn cọ cọ rồi an ổn ngủ.
Tề Vân Đình vừa mới nhắm mắt, còn chưa tiến vào mộng đẹp. Lại phát hiện cơ thể Hân
Duyệt lại nóng lên, điểm chết người chính là bàn tay nhỏ bé của nàng lại trực tiếp quơ trúng chỗ đó, dục vọng vốn đang yên lặng, làm sao địch nổi vuốt ve của nàng, chỉ chốc lát lại cương cứng.
"Đình, ta nóng quá, chàng phải, phải giúp ta làm mát."
Tề Vân Đình vui sướng dị thường, thì ra Duyệt Duyệt của ta lại nhiệt tình như vậy, nhưng không thể không lo lắng cơ thể đã suy yếu của nàng. Đã mệt cả ngày, lại dày vò cả nửa đêm.
"Thân thể của nàng còn có thể chịu được lần nữa sao?"
"Đình, ta muốn, chàng không cho ta sao?" Mắt của nàng đã giăng đầy tơ máu.
"Làm gì có, Duyệt Duyệt muốn, vi phu mừng muốn chết." Lúc động tình, hắn tựa hồ quên mất lại nói mấy lời kiêng kị đó.
Đem cực đại lửa nóng chôn sâu vào cơ thể nàng, nàng thỏa mãn "A" Một tiếng, lại đột nhiên ôm ngực, "Đình, ta...... Ta không thở được, a...... A......"
Tề Vân Đình sực tỉnh, sớm nên phát hiện sự khác thường của nàng, nếu hắn chủ động cầu hoan thì cũng có thể, nhưng hôm nay---- hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, người khác một khắc xuân tiêu, còn ngày đó là ngày muốn nhân mạng của mình.
Lại nhìn nàng, không chỉ sắc mặt ửng hồng, cả người cũng đỏ lên. Trán tươm mồ hôi như mưa, gian nan thở gấp.
Xoay người xuống giường, khoác vội quần áo, cũng mặc một kiện áo cho nàng, dùng chăn bông quấn nàng lại, ôm lấy, mở cửa, chạy vội ra ngoài.
Bên đại thiếu gia động tĩnh lớn như vậy, đám hạ nhân làm sao không biết. Nói sao thì hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, mọi người đều cảnh giác cả.
Gã sai vặt bên người Tề Thanh nửa đêm mới cởi áo nằm xuống, nghe được tiếng đại thiếu gia mở cửa, nhảy lên như cá chép, cuống quít chạy đến trong viện.
"Mời đại phu đến thư phòng." Tề Vân Đình giống như một trận gió thổi qua.
Xuyên qua đường viện, nội tâm đã lo lắng lại bùng lên như ngọn lửa.
Hân Duyệt nằm trong lòng hắn, hơi thở ngày càng mỏng manh, hai mắt khẽ mở, nhìn thấy ánh mắt lo âu hốt hoảng của hắn. Hân Duyệt muốn đưa tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nhưng không có chút sức lực nào.
"Ta chưa từng nói với chàng, ta thích chàng."
Thanh âm mỏng manh, nhưng ở không gian buổi đêm yên tĩnh, từng chữ rõ ràng tiến vào tai hắn.
Đầu của nàng vô lực gục xuống.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 25: Nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả



Ba ngày không xuống giường được, không nhất định ba ngày đều phải ở trên giường.
Không phải là đi không được sao?
Dù sao có người vui ôm, có người vui bị ôm, này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái-- một người nguyện đánh, một người nguyện đau.
--- ------ ------ --------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------
Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.
Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.
Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công. Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống.
Theo wikipedia
--- ------ ------ ------ ----mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ---------
Lấy tính cách siêu cấp tự sướng của Hân Duyệt, rất nhanh liền nghĩ tới vì thân thể đau đớn muốn đòi chút lợi ích.
Bàn tay nhỏ bé giơ một ngón lên chỉ chỉ, liền có anh chân dài tới ôm đi.
Mới vừa nói muốn tới đình hóng gió, còn chưa ngồi nóng chỗ đã thấy lạnh, muốn tới vườn hoa phơi nắng, phơi nắng không bao lâu, đại khái là ăn vải đã đủ rồi, liền chuyển đến cái ao bên cạnh cho cá ăn, cá chưa cho ăn được mấy con, lại la hét muốn ăn điểm tâm ngon......
Tề Vân Đình không thể không tự hỏi có phải nàng đang xem mình như con chó nhỏ, quên đi, dù sao đại gia cũng vui vẻ, bị nàng sai biểu cũng chẳng sao.
Hân Duyệt dương dương tự đắc nghĩ: Bị chàng áp chế lâu như vậy, giờ đến phiên ta khi dễ chàng, he he.
Vợ chồng lão Âu vợ chồng xem như đại khai nhãn giới, đại thiếu gia có phải bị nữ hoàng cao cao tại thượng kia hiếp đáp quá mức không?
Quả thực...... Không biết nói gì......
"Duyệt Duyệt, trong nhà đã sớm nói, thúc giục chúng ta trở về, ngày mai đội ngũ nghênh thân sẽ đến." Đút một miếng cao hoa quế cho nàng.
"Trở về có thể, nhưng ta phải ước pháp tam chương." Vừa ăn vừa làm dấu ok.
"Nói."
"Thứ nhất, lời vợ nói luôn luôn đúng. Thứ hai, nếu vợ không đúng, mời xem lại điều thứ nhất. Thứ ba, tạm thời chưa nghĩ tới, chàng đồng ý trước, chờ ta nhớ ra lại nói với chàng."
Tề Vân Đình nhịn không được cười lên tiếng, nhìn vào mắt nàng nói: "Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý, có điều, trăm sự hiếu làm đầu, cha mẹ vất vả cả đời, hiếu kính cha mẹ là điều đương nhiên."
Người nầy thật đúng là đại hiếu tử, nhưng mà, không phải có câu như vầy, một người ngay cả mẹ mình còn không thương thì có thể yêu ai đây?
Hân Duyệt gật gật đầu.
Ngu ngơ không biết, bị hứa không phải hắn, mà là chính mình.
Lần nữa mặc hỉ phục vào, trong tiếng kèn trống, nhìn đến trước cửa không phải kiệu hoa, mà là thuyền hoa. Thuyền hoa có ba khoang sắp xếp thứ tự, cái đầu tiên là những nhạc công, giữa là mui thuyền nhô cao, giăng đèn kết hoa, chắc là cho tân nhân ngồi, phía sau chắc là để cho nha hoàn bà tử.
Hân Duyệt chỉ lo nhìn theo khe hở của khăn hồng trông ra ngoài, đột nhiên đối diện một đôi mắt to tròn, gương mặt lãnh khốc như Tề Vân Đình, nhưng không thành thục ổn trọng, cương nghị như vậy, mà phản phất nét trẻ trung niên thiếu.
"Vân Hải." Tề Vân Đình trầm giọng nói.
Ánh mắt tên nhóc kia lập tức chuyển qua, "Đại ca, đại tẩu là người phương bắc, không quen ngồi thuyền nhỏ lắc lư này đâu, chi bằng để ta cõng đi thôi."
Xem ra đây là tiểu thúc Tề Vân Hải mình chưa từng gặp.
"Không cần." Tề Vân Đình đi nhanh tiến lên, ôm lấy Hân Duyệt, đưa vào khoang thuyền.
Xem động tác thành thạo nhẹ nhàng của đại ca, Vân Hải có chút ngây người, đã luyện tập trước?
Thuận theo con nước, buổi chiều đến Uyển châu. Thì ra, Uyển châu này giống như Kim Lăng minh Triều, là một trong hai thành thị lớn của Thăng quốc, tương đương New York của nước Mỹ. Không phải thủ đô, lại rất phồn hoa.
Hân Duyệt dưới sự giám sát của hỉ bà, ngoan ngoãn ngồi im, nàng tính bắt chước vẻ thùy mị của Lâm Đại Ngọc (một nhân vật của Hồng lâu mộng), không vội bộc lộ bản thân. Phải biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hoa thuyền dừng ngoài cửa Tề phủ, Tề Vân Đình không vào khoang thuyền, mà xuống thuyền rồi đứng trước cửa nhà, cầm cung tên gã sai vặt đưa, giương cung, bắn một mũi tên vào giữa đầu thuyền.
Hỉ bà cao xướng: Chú rễ hỏi một tiếng, có thể hiếu kính cha mẹ chồng hay không?
May mắn võ công Tề Vân Đình giỏi, bằng không bắn lạc, đầu ta lại nở hoa.---- Hân Duyệt thầm niệm.
Hỉ bà thúc giục nàng, nhỏ giọng nói: "Tân nương tử, nói mau có thể, lớn tiếng chút."
A, thì ra mình còn phải trả lời nữa.
"Có thể."
Pặc, tên thứ hai trúng đầu thuyền.
Hỉ bà lại xướng: Chú rễ hỏi tiếng thứ hai, có thể đoàn kết với chị em dâu không?
"Có thể."
Pặc, tên thứ ba lại trúng đầu thuyền.
Hỉ bà cao xướng: Chú rễ hỏi tiếng thứ ba, có thể hay không vợ chồng hòa thuận?
"Vậy phải nhìn biểu hiện của chàng ra sao?"
Hỉ bà cả kinh, đã thấy có người khiếp sợ, có người nhát gan, chưa từng thấy người ăn nói lung tung như vậy.
Trên bờ có người nghe tân nương nói chuyện, quay đầu cười trộm, từ mới chưa từng nghe, vội tìm hiểu.
Tề Vân Đình cũng không để ý nữa, nhận lấy dây hồng, đến bên mép thuyền, đem một đầu đưa tới tay Hân Duyệt, dẫn nàng lên bờ. Có điều, Hân Duyệt nhăn nhó nhìn chiếc thuyền chòng chành lắc lư.
"Mau lên đây đi." Tề Vân Đình nhỏ giọng nói.
"Ta không dám."
Bất đắc dĩ, xuông thuyền, ôm lấy, lên bờ.
Người xem trên bờ một trận bùng nổ, cho dù Tề đại thiếu gia lợi hại đến đâu, cuối cùng cũng có hôm nay?
Hân Duyệt nhìn trộm về phía cửa lớn Tề gia cao ngất, giăng đèn kết hoa, người hầu đứng thành hàng, nhà giàu cổ đại trong truyền thuyết-- ta đến đây, tiếp chiêu đi.
Nắm dây hồng, bước nhỏ tới trước, bước tới cánh cửa, phía trước là một chậu lửa, bước qua chậu lửa? Chuyện này có nghe nói qua.
Hân Duyệt linh hoạt nhảy qua, mới nhớ tới Tề Vân Đình không cần nhảy, mà là đi theo bên cạnh.
Không khỏi cắn răng nghiến lợi: Quy củ cổ đại chết bầm, đều là nam nhân thong thả, nữ nhân vất vả.
Hỉ bà cao giọng xướng: Tân nương bước qua chậu lửa, hồng hồng hỏa hỏa có tinh thần.
Phía trước có một yên ngựa, lại bước qua.
Hỉ bà cao xướng: Tân nương bước qua yên ngựa, bình bình an an thường làm bạn.
Quá năm lần bảy lượt như thế, rốt cục đến lúc bái thiên địa.
Thay đổi một giọng nam nhân hùng hậu: Nhất bái thiên địa, chúc nguyện thiên trường địa cửu, hỉ khánh trường tồn.
Ta bái.
Nhị bái cao đường, cha mẹ thân thể khang kiện, con dâu hiếu kính đến trăm tuổi.
Ta tái bái.
Phu thê đối bái, phu thê bái đường cầm dây hồng, ngàn tái vạn tái triền không ngớt.
Ta bái bái bái.
Tiến nhập động phòng......
Má ơi, Hân Duyệt thầm nghĩ, cuối cùng có thể nghỉ một lát.
Chỗ tốt của đại trạch viện chính là nhiều đường đi, rèn luyện thân thể, từ tiền thính đi trở về phòng ngủ, ít nhất phải qua sáu lần cửa tròn, đi đến chân muốn nhũng ra.
Nhìn thấy những tiểu nha đầu bên cạnh đi như bay, Hân Duyệt thầm than: Hay là mình già rồi? Ngẫm lại cũng phải, những ngày gần đây, không phải nằm trên giường, thì chính là để người ta ôm, rõ ràng không có lợi cho đôi chân.
Tiến đến hỉ phòng, trên lớp trải giường màu đỏ, hỉ bà cao xướng rải các loại hạt:
Lá ngọc sánh với cành vàng, trời sinh uyên ương thiếp với chàng.
Xưa kia gối chiếc khuê phòng, ngày nay tiến nhập tân phòng ở chung.
Đèn sáng hỉ phòng, nến soi uyên ương.
Trời ban kỳ lân tử, sớm sinh Trạng Nguyên lang.
Một rải Kim Đồng Ngọc Nữ, hai rải kim ngọc mãn đường.
Ba rải tam nguyên cập đệ, bốn rải long phong xứng thành song,
Năm rải ngũ tử bái Tể tướng, sáu rải lục hợp trường xuân.
Bảy rải vợ chồng đồng giai lão, tám rải bát mã hồi hương.
Chín rải cửu cửu trường thọ, mười rải thập toàn đại cát tường.
Mọi người cùng cung hỉ, cung hỉ tân lang cùng tân nương.
Chúng nha hoàn, bà tử cùng kêu: "Cung hỉ đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi."
Rải trướng đông, minh nguyệt rạng trời cao.
Quang hạo khiết, ảnh mông lung, thường nga bay ra nghiễm hàn cung.
Rải trướng nam, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.
Trướng hồng vui vầy, đêm tàn không lạnh lẽo.
Rải trướng tây, tân lang trong phòng cùng kiều thê.
Kể không hết, chuyện tình yêu, đêm đêm cận kề chăn gối.
Rải trướng bắc, tân lang tân nương ân ái mặn nồng.
Mặt mạc hồng, đều hiểu đắc, có chuyện con quản kim tiêu nói.
Chư vị không ngại cười ha ha, đón kim oa (em bé) về nhà.
Tân lang tân nương giơ chân, một đôi tân nhân phải qua sông.
Rải trướng hoàn, phú quý song toàn, phúc như Đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Rải trướng tất, trăm sự như ý, thiên thu phú quý, mọi sự như ý.
(đoạn này bạn chém hoàn toàn, có mấy câu chẳng biết chém kiểu gì nên để luôn)
Hân Duyệt thầm than cổ nhân thật có tài ăn nói, được người đỡ đến bên giường, trên nệm đầy các loại hạt, quả khô, hoa tươi.
Tề Vân Đình mỉm cười giở khăn trùm đầu cho nàng, bởi vì hắn không xác định sau khi mình ra ngoài kính rượu, nàng có thể ngồi yên đợi đến mình về giở khăn hay không, chi bằng cứ giở khăn sớm chút cho nàng.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 24: Tận hứng

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 24: Tận hứng

Vuốt ve gương mặt đang ngủ say của nàng, giống đang nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian, đôi mắt nhắm nghiền không nhìn thấy tia vũ mị phong tình nào, nhưng lông mi dài cong cong cũng kiều mị động lòng người.
Ôm chặt thiên hạ vào lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên mắt nàng.
Ngủ ngon nhé, ta bảo vệ nàng đến bình minh.
Trong giấc mơ Hân Duyệt đang nhận lấy một bó hoa hồng lớn từ một bé trai dễ thương, nàng cúi đầu ngửi mùi hương say lòng người, gì? Sao bông hoa lại nhảy đến trước mặt ta, mở đôi mắt nhập nhèm, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của hắn, chiếc cằm lúng phúng râu mới mọc đang cọ xát gò má mềm mại của nàng.
"Sao chàng không ngủ?"
"Ta thích nhìn nàng ngủ, nàng ngủ đi, ta ngắm nàng ngủ là được rồi."
Nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, Hân Duyệt vỗ nhẹ mặt hắn, "Ta còn muốn ngủ, chàng đừng nhìn, mau ngủ đi."
Tề Vân Đình cẩn thận nhét bàn tay bạch ngọc của nàng vào trong chăn, "Ngủ đi, bảo bối, không cần quan tâm ta."
Hân Duyệt lại mơ màng ngủ mất, lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Tề Vân Đình mệt mỏi mắt đầy tơ máu, xem ra hắn thật sự một đêm chưa ngủ.
Thông minh như nàng, lập tức hiểu ý.
"Chàng không dám ngủ có phải hay không?"
Hắn mỉm cười, vân đạm phong khinh,"Mới đầu là sợ, có điều bây giờ không sợ." Vươn vai, hôn nhẹ lên trán nàng, "Nàng không biết ta sợ mất nàng như thế nào đâu, Hân, nàng thật sự là tim của ta, nghĩ đến nàng có thể gặp nguy hiểm, tim của ta đau như cắt."
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lên nơi trái tim đang đập rộn ràng, vô tình đụng chạm chỗ nào đó đang nổi lên, nghĩ đến sự dũng mãnh hôm qua của nó, Hân Duyệt không khỏi đỏ mặt, chọc cho Tề Vân Đình cắn một ngụm trên mặt nàng.
"Ta đâu có chuyện gì, không phải còn tốt lắm sao? Chàng ngủ một chút đi, ta nhìn chàng ngủ. Ngoan, mau ngủ." Mơn trớn gương mặt của hắn, làm cho hắn nhắm mắt lại.
Tề Vân Đình nghe lời dụi đầu vào sườn mặt của nàng, an ổn ngủ.
Nhất định là mệt mỏi lắm rồi, còn cậy mạnh không ngủ, hừ, chàng cũng không phải là sắt thép, tối qua vận động kịch liệt như vậy...... Ai ui, nghĩ đến đây mới phát giác phần eo đau mỏi, lại không dám động, sợ đánh thức hắn.
Quên đi, tối qua đau như vậy cũng qua rồi, một chút hôm nay có là gì.
Vợ chồng lão Âu tất nhiên không đến quấy rầy, tối qua giọng nữ cao vút và giọng nam hùng hậu, tiếng giường gỗ kẽo kẹt, nến đỏ sáng rực cả đêm cũng đủ nói lên mọi thứ.
Tới gần bữa trưa Tề Vân Đình tỉnh lại đã khôi phục thần thái, nhìn Hân Duyệt cười mờ ám: "Tối qua có vừa lòng với vi phu không?"
"Thấy ghét, người ta đau muốn chết, chỉ có chàng thoải mái. Không công bằng." Hân Duyệt vừa động chút lại chạm đến chỗ đau, mày hơi hơi nhíu. "Nào có, ta cũng đau, đau lòng lắm."
"Vậy mà chàng còn dũng mãnh như vậy? Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào."
"Là Duyệt Duyệt làm ta không thể kiềm chế được, nàng không biết tối qua nàng quyến rũ thế nào đâu."
Nhớ tới chiến huống tối qua, Hân Duyệt lại đỏ mặt, Tề Vân Đình áp sát bên tai nàng nỉ non: "Có phải quên rồi không, chi bằng chúng ta nhắc lại lần nữa."
Hân Duyệt ở lúc mấu chốt, bụng lại kêu ọc ọc.
Xem ra nàng không thể chịu thêm một lần hoan ái nữa đâu, Tề Vân Đình mới ôm nàng rời giường.
Vẫn là mái tóc nhuyễn mịn như tơ, có điều mỹ nhân trong gương không mở to đôi mắt sáng ngời, mà khép hờ kiều mị, một đôi tay từ nhỏ quen cầm kiếm, lớn lên tính sổ sách, lúc này đang dịu dàng giúp nàng chải tóc.
Điều làm Hân Duyệt hơi vừa lòng chính là, con gái thời đại này kết hôn so với bình thường kiểu tóc cũng không thay đổi, chỉ có sau khi thành thân, thăng cách làm lão phu nhân, mới có thể búi tóc lên.
Như vậy, tóc của nàng có thể thả dài, gió thổi đến, sợi tóc nhẹ bay, đẹp không tả nổi.
Tề Vân Đình suốt một ngày không ra khỏi nhà lo công chuyện, mà đều ở bên nàng chăm sóc tỉ mỉ.
Vợ chồng lão Âu kinh ngạc chỉ biết lắc đầu, đại thiếu gia tuấn tú tài giỏi hô mưa gọi gió của bọn họ, giữa trưa tự mình bưng cơm nước vào phòng, nói là thiếu nãi nãi không muốn ra ngoài.
Buổi chiều, ôm thiếu nãi nãi tới vườn hoa sau nhà, ngắm hoàng hôn.
Vừa thấy đại thiếu gia hớt hơ hớt hãi chạy ra ngoài, chỉ chốc lát nhân tiện mang về một túi vải còn tươi, tự mình lột từng trái đút thiếu nãi nãi ăn.
Buổi tối, Âu tẩu vô tình than thở: "Ông nói thiếu nãi nãi sinh được mệnh tốt gì, lại có thể được người thương, được cưng chiều như vậy?"
Lão Âu mất hứng, "Tôi ít thương bà chắc, vợ chồng son tất nhiên phải vậy, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi."
"Ông? Lấy bộ dạng thô kệch của ông, cũng dám nói vậy. Đại thiếu gia là ai, từ nhỏ thông minh hơn người, thiếu niên tập võ trở thành cao thủ, lớn lên chủ trì gia nghiệp, có thể không xuất chúng sao?"
"Nói như vậy bà cũng thích hắn? Lúc trước những người đó không dám, sao bà không liều mạng thử xem?"
"Xí, chúng ta từ lúc trẻ đã là nô tài Tề phủ, cũng tính là nhìn hắn lớn lên, nói vài lời quá phận, tôi thương hắn như con mình, tôi chính là nhìn không quen thiếu nãi nãi cưỡi trên đầu hắn."
"Vừa rồi còn nói thiếu nãi nãi tốt số, được đại thiếu gia cưng chiều, bây giờ lại không quen nhìn, bà đó nha, thật sự là...... Ngủ." Lão Âu thổi đèn, nhìn thấy phòng đại thiếu gia đã tắt đèn, nhưng không có động tĩnh. "诶? Bà nói, sao phòng đại thiếu gia không có động tĩnh gì hết vậy?"
Âu tẩu trợn mắt liếc lão một cái: "Nhìn không ra đại thiếu gia thương thiếu nãi nãi như vậy, hôm nay còn bỏ được không chạm vào nàng, cho nàng nghỉ ngơi hai ngày. Dáng vẻ không giống như ông, lúc chúng ta thành thân liên tiếp ba ngày ông cứ dày vò tôi."
"Cần gì một lát, bây giờ tôi cũng có thể......"
Ngày tốt của Hân Duyệt ở buổi tối ngày thứ ba tuyên cáo chấm dứt, Tề Vân Đình cắn vành tai của nàng nỉ non: "Duyệt Duyệt, hôm đó chỉ lo thương tích của nàng, chưa được tận hứng, đêm nay cho vi phu được tận hứng được không?"
Có lẽ là nhớ tới biểu hiện siêu tốt mấy ngày nay của hắn, có lẽ là bị hắn nói tới ý loạn tình mê, có lẽ là chính mình cũng muốn tận hứng, tóm lại nàng bất kể hậu quả, dùng giọng nói kiều mị, một tiếng "Được" cho hắn cổ vũ lớn lao.
******ooxx tuyến**** ( Nghe nói mỗi ngày ăn thịt, sẽ bị ngán, trước tiên cứ tưởng tưởng một chút thịt đi, chảy nước miếng...... Đợi tới khi tiểu biệt thắng tân hôn, lại ột bàn Mãn Hán toàn thịt.)
Nếu biết kết quả hắn tận hứng chính là mình ba ngày không xuống giường được, Hân Duyệt nhất định sẽ không nói được đâu.
Nhớ tới đêm tận hứng kinh thiên, quỷ khóc thần sầu đó, tựa như một viên ô mai, vừa chua xót lại ngọt ngào.
Ngọt chính là vài lần đạt cao triều, thật là mất hồn vô hạn; chua chính là...... Ai, Tề Vân Đình tên kia đúng là mũi giáo chưa cùn, muốn chỉnh người tới chết mà.
Mới đầu, tất nhiên Tề Vân Đình không kiềm chế nổi xé toạt xiêm áo tơ lụa thượng hạng, dũng mãnh tiến lên.
Tắm nước suối mát, mỗi ngày đều mặc quần áo mới-- Hân Duyệt mặc niệm.
Sau khi hưởng qua tư vị lần đầu mãnh liệt, Hân Duyệt tự nhiên không cam lòng yếu thế, hát bài nông nô muốn xoay người, muội muội ta cũng phải ở trên một phen.
Tề Vân Đình không bận tâm chuyện trên hay dưới, vui vẻ đồng ý, nhưng sau một vòng hỗn chiến, Hân Duyệt liền xụi lơ vô lực, có điều sức lực cũng không uổng phí, đó lại là một phen mưa gió có phong vị khác.
Vì thế đành phải nhận mệnh để người nào đó chiếm thế thượng phong, mình cứ an ổn nằm đi, được người ta bán sức hầu hạ cũng không tệ.
Nếu trong tiểu thuyết có nhắc tới "Không cần...... đừng mà......" Theo kiểu phong tình mời gọi, còn Hân Duyệt chính là thiệt tình cầu xin tha thứ, "Đình, ta không chịu nổi. Đình, người ta thật sự không được. Đình......"
Lời nỉ non suy yếu vô lực......
Lúc nam nhân điên cuồng điều dùng nửa thân dưới suy nghĩ, mỗi lần nàng gọi "Đình", hắn liền càng thêm hưng phấn, sẽ cho nàng càng nhiều.
Tức giận nhất chính là sau đó Hân Duyệt hỏi hắn vì sao lúc đó không dừng lại, hắn lại nói: "Vui vẻ nhất chính là lúc nàng gọi tên ta, mỗi khi nàng dùng âm thanh triền miên gọi ‘đình’, nàng có biết ta kích động nhiều thế nào không."
Không nói gì...... Khóc ròng...... đình này không phải là Đình kia có được không?
Xem ra sau này không thể gọi đình nữa.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 23: Đêm đầu

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 23: Đêm đầu



Tắm sạch mùi gấu chó trên người, thoải mái đánh một giấc ngủ trưa ấm áp, buổi tối lại thưởng thức một bàn tiệc lớn như mọi ngày.
Hân Duyệt suy nghĩ: Vẫn là đi theo Tề Vân Đình tốt nhất, có ăn có uống, qua ngày cũng thoải mái hơn.
Tề Vân Đình đốt hai ngọn nến đỏ cực lớn, xoay người nhìn thấy cô nương nào đó đang chảy nước miếng ngây người.
Từ trong ngực lấy ra một đôi nhẫn hổ phách, đến ngồi cạnh nàng, lẳng lặng cầm bàn tay trắng nõn, đem một chiếc nhẫn lồng vào ngón vô danh của nàng.
"Hình như, ta cảm giác đeo ở ngón giữa có vẻ đẹp hơn."
"Đừng nói bậy, nàng là phụ nữ có chồng, sao có thể đeo nhẫn bừa bãi được."
Hân Duyệt không muốn cãi với hắn, đành phải lấy một chiếc khác, bắt chước đeo vào cho hắn.
Tề Vân Đình nhìn sâu vào mắt nàng, trên mặt mỉm cười ấm áp, "Từ nay về sau, chúng ta một lòng một ý, mãi không xa rời."
"Ta chỉ nói ở chung với chàng, không tính bán cả cuộc đời cho chàng, đừng có hiểu lầm."
Tề Vân Đình nhướng mày: "Nàng có thể đừng nói những lời thiếu may mắn vậy không."
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn, Hân Duyệt làm bộ nói: "Được rồi, ta đổi ý."
Hắn cả kinh, ánh mắt hoảng loạn, lại phát hiện khóe miệng nàng khẽ cong, nháy mắt hiểu được: "Được lắm, lại dám trêu chọc ta, hôm nay không đem gạo nấu thành cơm, ta không phải là nam nhân."
Buông rèm......
Trên giường......
Tiếng cười giòn tan của Hân Duyệt biến mất trong miệng hắn, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng giờ đây hoàn toàn bị hắn chiếm cứ. Đôi môi cuồng dã rong đuổi, như đang trừng phạt nàng, dùng sức hút cái lưỡi nhỏ nhắn, đoạt lấy thần trí của nàng, đầu lưỡi dọc theo môi cánh hoa hôn dần xuống, khiến nàng run rẩy......
Cần cổ tuyết trắng, chỗ này từng có vài dấu hôn chói mắt, nhưng giờ đã nhạt hơn nhiều. Lúc này đây, a a...... Hắn hít sâu một hơi, tại chỗ cũ lưu lại ấn kí như vậy. Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại không xương, như có như không hôn lên da thịt phấn nộn.
"Xoạt" một tiếng, xé mở áo mỏng quần lụa, phong cảnh mê người trước ngực làm hắn không thở nổi, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa, như ánh lửa ban đêm, ngày càng bùng cháy dữ dội.
--- ------ --------
chương này ngắn thiệt, có thể bạn chia chương sai, cũng có thể do tác giả cắt bỏ, tóm lại nếu có gì bạn sẽ điều chỉnh sau.
chúc mọi người đọc vui