-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 5: Này? Cách xa cô ấy

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 5: Này? Cách xa cô ấy

Lâm gia."Cha, con muốn đến công ty đi làm." Đang dùng bữa Lâm tổng ngẩng đầu nhìn Lâm Trí. "Không phải con ghét nhất bị trói buộc sao? Chẳng lẽ con là vì -- con bé đó?"
"Đúng vậy cha, con không thể bỏ qua cô ấy." Lâm Trí kiên quyết tỏ thái độ.
"Hai người đang nói gì vậy? Con bé đó -- là ai?" Mẹ Lâm Trí hỏi.
"Mẹ, là con dâu tương lai của người." Lâm Trí cười xấu xa nói.
"Con nói cái gì? Ta không có nằm mơ chứ! Nhanh, mau nhéo ta một cái." Mẹ Lâm mừng rỡ.
"Bà đừng có vui mừng sớm như vậy! Lâm tổng nói.
"A Trí, cố gắng lên, mẹ ủng hộ con. Chỉ cần là con thích, cái gì cũng được."
Sau khi gia đình nhà họ hội nghị nghiên cứu, Lâm Trí đã được sắp xếp đến chi nhánh chỗ Quan Vũ Hạm làm việc. Chức vụ là thiết kế, mà đối với gia đình lớn nhà họ mà phải đến đấy là điều không nên, nhưng vì hương khói nhà họ Lâm, dù sao Lâm tổng vẫn phải gắng gượng đồng ý, chỉ là phải làm việc theo đúng trình tự, giống như những nhân viên khác mới được. Cả nhà thương lượng, nhất trí đồng ý. Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
Quan Vũ Hạm ở trong văn phòng chăm chú xem tài liệu, thư ký gõ cửa đi vào.
"Quản lý, thiết kế mới đã đến báo danh."
"Gọi cậu ta vào đi" Thôi thư ký đưa người đi vào, len lén cười trộm rời khỏi, bởi vì cô ấy biết người tới là ai.
"Mời ngồi, xin chờ một chút." Quan Vũ Hạm vẫn không có ngẩng đầu lên, mà còn đang chuyên tâm nhìn tài liệu trong tay.
Năm phút sau,"Mời cậu đưa sơ yếu lí lịch cho tôi xem" Quan Vũ Hạm nói xong, nhưng vẫn không có ngẩng đầu lên, mà vẫn đang nhìn tài liệu.
"Vâng" Lâm Trí đưa ra sơ yếu lý lịch.
Quan Vũ Hạm cẩn thận cầm lên nhìn"Oh! Không tệ, bằng trình độ học vấn của cậu tại sao lại nộp hồ sơ làm thiết kế, đây không phải là nhân tài mà không biết phát huy sao? Chỉ là trình độ học vấn có cao hơn nữa, thì cũng phải có thực lực mới được."Quan Vũ Hạm vừa nói vừa ngẩng đầu lên"A --" Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
"Làm sao cậu lại ở đây? Ai cho cậu tiến vào?"
"Không phải là cô gọi tôi vào sao? Tôi chính là người thiết kế mới."
"Không được, cậu không được." Quan Vũ Hạm tức giận nói.
"Nhưng tôi đã trải qua sự sát hạch, không phải cô cũng mới nói rằng tôi rất tốt sao? Chẳng lẽ tập đoàn Lâm thị đều gạt người? Hay là cô sợ nhìn thấy tôi?"
Quan Vũ Hạm suy tư chốc lát, ngăn chặn nội tâm tức giận nói: "Cậu ở lại đi! Đi theo thư ký Thôi ra ghi danh là có thể làm việc." Lâm Trí nghi ngờ đi ra ngoài.
Thật ra thì Quan Vũ Hạm đã biết Lâm Trí chính là con trai của Lâm tổng, cô cũng không phải là người yêu thích hư vinh, cho nên cô giữ Lâm Trí lại, là muốn giáo huấn cậu thiếu gia này chút, để cho cậu ta biết khó mà lui.
Phòng họp, Hàn Vinh Hi đang ọi người mở cuộc họp, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Quan Vũ Hạm, mà tất cả cũng đều bị Lâm Trí nhìn thấy trong mắt.
Cuộc họp kết thúc, những người khác rời đi, chỉ có Hàn Vinh Hi và Lâm Trí còn ngồi ở chỗ đó, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, giống như không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.
"Cách xa cô ấy" Lâm Trí nói trước.
"Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu, tôi đếch cần biết cậu là ai, nhưng tốt nhất cậu cách xa Hạm Hạm một chút, nếu không tôi sẽ không khách Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn khí." Hàn Vinh Hi nói ra lời nói giấu ở trong lòng rất lâu.
"Chỉ cần một ngày cô ấy chưa kết hôn, chúng ta đều bình đẳng, cô ấy -- tôi sẽ không bỏ qua." Lâm Trí nói xong liền rời đi.
Hàn Vinh Hi cảm giác cái người lăng nhăng này rất nghiêm túc, đối với anh ta thì thật sự là một mối nguy hiểm, nhưng anh ta tuyệt đối không dừng bước. Cái tên nhóc tự đại này, chắc chắn anh sẽ khiến cậu ta bước vào trạng thái chiến tranh, mà thâm tâm anh ta cũng tự nói với mình, anh ta không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được, càng đừng muốn cướp Quan Vũ Hạm từ tay anh ta, một nụ cười kinh khủng xuất hiện, làm cho người ta nghe thấy đã sợ hãi.

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 4: Bé con: Em khiến tôi mất hồn

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 4: Bé con: Em khiến tôi mất hồn



Ban đêm, Quan Vũ Hạm nằm ở trên giường, thật sự rất buồn bực. Nụ hôn đầu của cô cứ vậy bị một người xa lạ đoạt đi, người đàn ông đáng ghét, trước mặt mọi người lại dám giở trò lưu manh. Thật ra thì chuyện ngày hôm nay, nếu như xảy ra ở trên người cô gái khác, họ sẽ hạnh phúc không ngủ được, vì được một trai đẹp cưỡng hôn, hơn TiểuღMèoღHoangღ nữa giá trị con người những vài tỷ, đứa ngốc mới có thể cự tuyệt, nhưng mà những thứ này đều vô dụng với Quan Vũ Hạm.
Nhà họ Lâm.
"A trí, chúng ta tâm sự một chút."
Lâm Trí bị cha gọi lại, ngồi xuống đối diện cha mình.
"Giải thích một chút đi? Con và Quan Vũ Hạm biết nhau lúc nào?"
"Quan Vũ Hạm-- Cô ấy tên là Quan Vũ Hạm?" Lâm Trí ngẩng đầu lên nói.
"Thằng nhóc chết tiệt, còn còn không biết con bé tên gì sao? Vậy hôm nay tại sao con lại muốn hôn người ta?"
"Con -- không biết, dường như khi đối mặt với cô ấy, con không thể khống chế mình, con chưa bao giờ nảy sinh khát vọng như vậy, cho tới hôm nay đụng phải cô ấy. . . . . . . . . Con nghĩ con thích cô ấy."
"A Trí, con nghiêm túc sao? Ta và mẹ của con hy vọng con có bạn gái, nhưng mà các con còn không có thật sự biết nhau? Con còn chưa hiểu rõ con bé."
"Cha, con nghiêm túc, chưa bao giờ có cô gái nào có thể khiến con động lòng, cho đến hôm nay nhìn thấy cô ấy. Cha: nói cho con biết tất cả về cô ấy đi." Lâm Trí vô cùng Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn nghiêm túc nói. Cha cậu đốt điếu thuốc nghĩ Thầm: đứa nhỏ này rất giống ông, làm việc bằng cảm giác, trải qua kinh nghiệm nhiều năm, có lúc cảm giác không phải là đúng.
"Con bé là quản lý bộ phận chi nhánh công ty chúng ta, con đừng nhìn bề ngoài, nó rất khéo léo, cũng rất có thực lực, nó đã từng là Kim bài của công ty, các chi nhánh con bé quản lý hàng năm đều được bình trọn tốt. A Trí đây điều không dễ dàng."
Lâm Trí nghe rất nghiêm túc, đây cũng là điều cha cậu lo lắng, nhưng nhìn ánh mắt con trai khẩn cầu, nhưng lại không thể không nói tiếp: "Nghe nói năm nay Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ con bé hai mươi tám tuổi rồi, ở công ty có rất nhiều người từng theo đuổi, nhưng mà cũng chưa có bắt đầu thì đã kết thúc, không biết là vì sao?"
"Người đàn ông ở bên cô ấy hôm nay là ai ?" Lâm Trí nghiêm túc hỏi cha cậu.
"Đó là Hàn Vinh Hi, cậu ta là cấp trên của Quan Vũ Hạm, mấy năm này Hàn Vinh Hi vẫn luôn ở bên cạnh Quan vũ Hạm, người của công ty đều nói bọn họ là kim đồng ngọc nữ, nhưng không biết tại sao hai người cũng không có qua lại."
"Nhưng mà -- nhìn qua bọn họ rất tốt." Trong lời nói của Lâm Trí đầy sự ghen tức.
"Bọn họ là bạn học, vào công ty cùng năm. Nhưng A trí, con bé lớn hơn con năm tuổi đó? Con cần phải suy nghĩ kỹ."
"Vâng -- cha: con hiểu rõ mình muốn gì, yên tâm đi." Lâm Trí chuẩn bị đứng lên trở về phòng. Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn
"A Trí, Phụ nữ đều rất phiền toái, nhất là phụ nữ thông minh."
"Cha, con biết rồi, sớm nghỉ ngơi đi! Ngủ ngon."
Lâm Trí trở về phòng của mình. Để một mình cha cậu ở lại phòng khách, Lâm tổng rơi vào trầm tư. Hiện tại phải vừa lo lắng vừa vui mừng!
Lâm Trí nằm ở trên giường, hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra ban ngày, hiện tại trên môi còn lưu giữ hơi thở của Quan Vũ Hạm, loại cảm giác đó không tệ. TiểuღMèoღHoangღ Trong thân thể bỗng dâng lên dục vọng cao lớn, cậu cần cô gái này. Cậu tin tưởng, cô vẫn chưa có kết hôn, nhất định là đang đợi cậu. Ôi trời -- cậu cũng thật biết tìm ình đáp án.
Ngày thứ hai, tập đoàn Lâm thị, mỗi người đều đang bận rộn công việc, Hàn Vinh Hi ngồi ở trên ghế làm việc, tự hỏi mình, chuyện tối ngày hôm qua anh đã nghe nói, trong lòng xông lên sự khó chịu, từ lúc đại học, trong lòng anh luôn có Quan Vũ Hạm, xung quanh có rất nhiều con trai theo đuổi cô, nhưng anh tại không lo lắng, bởi vì anh không có được, thì không người nào có thể làm được. Chính vì loại tự tin này, khiến anh canh giữ bên cạnh Vũ Hạm nhiều năm như vậy. Anh vẫn cho rằng sớm muộn Vũ Hạm cũng là của anh, không ngờ lần này, Anh thấy sợ, anh khó chịu, anh sợ người khác cướp đi Vũ Hạm.

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 3: Mẹ kiếp, cô khiến cho tôi mất khống chế (hạ)

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 3: Mẹ kiếp, cô khiến cho tôi mất khống chế (hạ)



"Cô là của tôi" Cậu lạnh lùng nói. Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
"A Trí, con đã đến rồi, đi thôi, ta dẫn con đến gặp con gái của Mạnh tổng. Đúng rồi con gái Mạnh tổng tên là Mạnh Tuệ Nhàn, lát nữa con phải chủ động mời con bé khiêu vũ."
"Lâm Trí gần như mất hồn, đi theo sau lưng cha cậu."
Sau khi giới thiệu đơn giản, hai người xem như đã biết nhau. Thật ra thì Mạnh Tuệ Nhàn cũng không tệ, các phương diện đều rất ưu tú, cha cậu cũng đã điều tra qua, mới dám giới thiệu cho Lâm Trí biết.
Lâm Trí cùng Mạnh tiểu thư đều không nói chuyện, cậu chỉ im lặng suy nghĩ, Mạnh Tuệ Nhàn còn cố ý tìm chút đề tài mà nói, có lẽ cô cũng rất vừa lòng đối với Lâm Trí!
Âm nhạc vang lên lần nữa, sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, điệu nhảy thứ hai sắp bắt đầu, Lâm Trí ngẩng đầu nhìn về phía Quan Vũ Hạm cách đó không xa, chân cậu cũng không sai khiến mà đi về phía cô.
"Xin chào, nhảy một điệu được không?" Tình huống thế này là sao, Lâm Trí phải nên mời Mạnh Tuệ Nhàn khiêu vũ mới đúng!
"Xin lỗi, tôi không ----" Quan Vũ Hạm còn chưa nói xong đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo vào sàn nhảy, ép buộc khiêu vũ.
"Này cậu, hình như cậu đã hiểu lầm, tôi không muốn nhảy."
"Yên lặng, khiêu vũ đi." Lâm Trí ở trong lòng vui thầm, hình như cô không có nhận ra cậu.
"Hôm nay thật là ngày xui xẻo, lúc nào cũng đụng phải người lập dị." Vũ Hạm bĩu môi nói. Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn
"Vị tiểu thư này, tôi không cho là vậy, hôm nay đối với tôi mà nói thì rất có ý nghĩa."
"Này cậu, xin hỏi chúng ta có quen biết không? Ở đây nhiều người đẹp như vậy, tại sao cậu lại cố tình muốn nhảy với tôi?" Quan Vũ Hạm nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Trí. Hoàn toàn không có vẻ yếu thế.
"Tôi là thấy tội nghiệp cô không tìm được bạn nhảy, mới miễn cưỡng giúp đỡ." Lâm Trí cố ý nói lẫy.
Hiện tại Quan Vũ Hạm rất tức giận, bởi vì đang khiêu vũ, bên cạnh đều là người quen, nên cô đành nhịn. Hơn hết Quan Vũ Hạm cũng không phải là người dễ chọc, cô cố ý đạp lên chân Lâm Trí, một cái, hai cái, ba cái. . . . . .
Lâm Trí bị đạp lên chân, ngược lại không có tức giận, cậu vụng trộm nhìn người trước mắt, tim đập càng nhanh, cổ họng có chút khô khốc, bộ phận nào đó còn đang kích động hành hạ cậu. Khiến cậu dùng lực nắm chặt tay Vũ Hạm. TiểuღMèoღHoangღ
"Cậu -- nắm tôi đau" Vũ Hạm ngẩng đầu cau mày nói.
"Tôi không nhảy nữa" Vũ Hạm quay đầu chuẩn bị đi.
"Cô lại muốn đi" Lâm Trí không có buông tay, dùng sức lôi kéo người đẹp vào ngực. Quan Vũ Hạm còn chưa kịp phản ứng, người đã ở trong lòng Lâm Trí, cô không thể tiếp tục nhịn nữa, cô muốn nổi điên.
"Cậu --" Quan Vũ Hạm còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người đàn ông này mạnh mẽ hôn lên môi. Lâm Trí cũng không hiểu nổi tại sao mình lại mất khống chế như vậy, giống như không có cách nào khống chế thân thể.
"Ôi trời, bọn họ đang hôn" trong sàn nhảy có người bàn tán. Đúng lúc này ở trong một góc có người đang cười: "Thằng nhóc chết tiệt, cuối cùng đã thông suốt" không cần phải nói người này chính là Lâm tổng.
Quan Vũ Hạm giơ tay lên dùng hết sức lực"Ba --" một cái tát đánh vào mặt Lâm Trí, Lâm Trí không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ai -- ui" người kêu lên chính là Lâm tổng. Ông dĩ nhiên là đau lòng cho con trai, nhưng hết cách rồi, ai kêu A Trí cưỡng hôn người ta. Thật ra thì tối nay ông luôn ở một bên để ý cậu.
Quan Vũ Hạm đỏ bừng cả mặt, chạy ra ngoài, vừa lúc lại gặp Hàn Vinh Hi vừa đi vào cửa.
"Vũ Hạm cô làm gì thế?" Hàn Vinh Hi hoàn toàn không biết chuyện gì hỏi. Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
Quan Vũ Hạm đứng lại, "Vinh Hi đưa tôi về nhà đi."
"Được"
Hai người rời đi, Lâm Trí nhìn bọn họ đi ra ngoài, thái độ càng ngày càng kinh khủng. Không có một người nào dám đến gần cậu, bởi vì ánh mắt kinh khủng của cậu có thể giết chết người. Mà đàn ông nhà họ Lâm đều nổi danh xấu tính.

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 2: Mẹ kiếp, cô khiến tôi mất khống chế (thượng)

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 2: Mẹ kiếp, cô khiến tôi mất khống chế (thượng)



Trong dạ tiệc, Quan Vũ Hạm đã không còn ăn mặc như ban ngày, tóc đơn giản cột lại, lộ ra sự cao quý, trên người mặc một bộ dạ phục màu lam nhạt, dưới chân đi đôi giày cao gót khảm đá, ông trời đối với cô cũng không tệ, để cho vóc người cô chỗ nên mập thì mập, nên gầy thì gầy, thật khiến cho người cùng giới ghen tỵ, khiến khác giới phát điên.
"Vũ Hạm, cô đã đến rồi, tôi vốn đang tìm cô, không biết tôi có vinh hạnh mời cô làm bạn nhảy hay không." Người nói chuyện chính là cấp trên của Quan Vũ Hạm, cũng là bạn học cũ của cô, nói rõ một chút: người này tên là Hàn Vinh Hi, tên rất đặc biệt! Giống như tên con gái, nhưng thật ra thì hoàn toàn khác biệt, anh được công ty công nhận là có mùi vị đàn ông, có trách nhiệm, có quyết đoán, quan trọng nhất là rất đẹp trai. Chẳng qua vị trai đẹp này lại khốn khổ theo đuổi Vũ Hạm tám năm, mà ở trong mắt người khác, chắc chắn Hàn Vinh Hi sẽ làm được, nhưng thật ra lại không dùng được với Vũ Hạm, cô vẫn xem Hàn Vinh Hi là anh trai, đây cũng là sự khổ sở nhất và không biết làm sao của Hàn Vinh Hi.
"Dĩ nhiên có thể" Vũ Hạm sảng khoái đồng ý, đối với cô mà nói thay vì cùng người khác nhảy còn không bằng cùng bạn học cũ nhảy! TiểuღMèoღHoangღ
Đúng lúc này người chủ trì dạ tiệc đi lên đài"Các quý cô, các quý ngài, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hoan nghênh mọi ngươi đã tới tham gia tiệc mừng kỉ niệm 10 năm công ty, hiện tại xin mời tổng giám đốc Lâm nói vài cậu." TiểuღMèoღHoangღ
Dạ tiệc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hôm nay công ty lớn nhỏ cổ đông đều tới.
Cuối cùng, tổng giám đốc Lâm nói: "Bây giờ bắt đầu lựa chọn bạn nhảy của mình, các đồng nghiệp, các bạn bè hãy thỏa thích khiêu vũ."
Dĩ nhiên Vũ Hạm cũng không ngoại lệ, cô và Hàn Vinh Hi cũng lên nhảy.
Tổng giám đốc Lâm đi tới trong góc an tĩnh, bấm điện thoại"A Trí, làm sao con còn chưa tới, tất cả mọi người đã tới, cha định giới thiệu con với Mạnh tổng, ông ấy và con gái đã đến, A Trí ta nói cho con biết cô gái này không tệ rất ưu tú, cha đã nhìn xem giúp con rồi."
"Cha đang ở thời đại nào vậy, cha còn ép hôn nữa à." Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
"Thằng nhóc chết tiệt, rốt cuộc lúc nào thì con mới để cho ta bế cháu đây?"
"Cha, con mới hai mươi ba tuổi, cha đã để cho con kết hôn, thật là quá đáng đi!"
"Ta và mẹ của con đã có con năm hai mươi ba tuổi." Thật ra thì tuổi Lâm Trí cũng không lớn, nhưng bởi vì lúc đi học có rất nhiều cô gái theo đuổi Lâm Trí, nhưng cậu luôn luôn không để ý tới, cho nên cho tới bây giờ cậu vẫn không có quen bạn gái, cha của cậu cho là con trai không có hứng thú với con gái! Cho nên đành giới thiệu cô gái cho con mình.
"Cha, con biết rồi, một lát sẽ đến, bai." Lâm Trí bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, Lâm Trí đi tới dạ tiệc. Trong dạ tiệc luôn có những cô gái rối rít quăng tới ánh mắt ái mộ, Lâm Trí đã sớm thành thói quen.
Mà anh đang tìm cha mình trong đám người. TiểuღMèoღHoangღ
"Này, nhìn thấy không? Người đẹp trai kia chính là con trai Lâm tổng."
"Nghe nói còn chưa có bạn gái thì phải?'' Trong đám người rối rít bàn luận.
Lúc này ánh mắt Lâm Trí dùng lại ở một góc"Cô -- là cô, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Thật ra thì Lâm Trí thấy được Quan Vũ Hạm, bởi vì Vũ Hạm đã chưa ăn thứ gì cả ngày, nên bây giờ đang bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, cô thật sự rất đói, nghiêm túc hưởng thụ thức ăn ngon, hoàn toàn không có chú ý có người đang nhìn cô.
Ánh mắt Lâm trí từ tò mò biến thành thưởng thức, "Không ngờ vóc người bé con tốt như vậy, ban ngày mặc đồ thể thao nên hoàn toàn không có nhìn ra.
Thật là một người tham ăn, đi tới cũng chỉ ăn." Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
"Vũ Hạm, này, đây là bánh ngọt cô thích ăn nhất."
"Vinh Hi, cám ơn anh," Vũ Hạm cười nói.
Hai người vừa nói vừa cười, ánh mắt Lâm Trí lúc trước còn thưởng thức đã trở nên tức giận, lông mày cậu nhíu chặt, một loại chiếm giữ không rõ bốc lên.

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 1: Không phải oan gia không đụng đầu

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 1: Không phải oan gia không đụng đầu

"A, đừng như vậy, thật là nhột."Quan Vũ Hạm ở trong nước không nhúc nhích, mặc cho con cá nhỏ hôn lên da thịt mình. Cô cười khanh khách, rất vui vẻ. ⓛTiểuⓞMèoⓥHoangⓔ
Một người đàn ông bên cạnh đang thưởng thức người đẹp trước mắt. Anh yêu cô, Anh là tất cả của cô.
Quan Vũ Hạm bơi tới gần người đàn ông, bọn họ tay trong tay bơi tới nơi sâu nhất dưới biển.
"Nói cho em biết, tại sao em có thể thở trong nước." Quan Vũ Hạm hỏi.
Người đàn ông nhìn cô gái nồng nàn"Đây là thế giới của chúng ta, ở đây em có thể thở trong nước, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn." Cô gái không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Người đàn ông dịu dàng hôn lên đôi môi cô gái, đôi tay vuốt ve vóc người hoàn mỹ của cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, tay của anh càng ngày càng dùng sức.
Quan Vũ Hạm hoàn toàn chìm đắm trong đó, vóc người nhỏ nhắn mặc cho người đàn ông hưởng dụng, mái tóc thật dài trôi nổi trong nước, thân thể của hai người dạo quanh chơi đùa. . . . . . .
"Hạm Hạm, bảo bối, mau tỉnh đi." Diễn☽đàn♐lê♑quý♒đôn
Quan Vũ Hạm mở ra cặp mắt mơ màng, không hiểu sao mình lại nằm mơ. Còn là giấc mộng kỳ lạ! Quan Vũ Hạm đi về phía bàn trang điểm, cô nhìn mình vào trong gương, thế nào cũng không giống một cô gái hai mươi tám tuổi, nếu như đi trên đường mà nói cô mười tám tuổi cũng không quá đáng, một đôi mắt to mê người, vừa đen vừa sáng, lông mi thật dài cong vút, cái miệng nhỏ nhắn vừa đầy đặn lại đỏ thắm, da thịt trắng như tuyết thật xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng vì sao một người đẹp như vậy, bây giờ vẫn còn độc thân. Dùng lời của cô: Duyên phận còn chưa tới . . . . . .
Chủ nhật, Quan Vũ Hạm một mình đi tới khu phố phồn hoa nhất, trong miệng đang ăn loại kem có mùi vị thích nhất.
Hôm nay Quan Vũ Hạm mặc lên người bộ đồ thể thao màu hồng, trên đầu đội thêm cái nón trắng để che ánh mặt trời, vẫn xánh đôi với chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, làm lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô vừa đi dạo vừa hưởng thụ thức ăn ngon.
"A --"Quan Vũ Hạm đột nhiên bị một
bóng đen va ngã trên mặt đất, chiếc nón thì rơi trên mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh xõa bung. Mắt kính cũng trượt xuống dưới mũi, thảm nhất là bộ mặt dính đầy kem.
"Cậu làm sao vậy, đột nhiên chạy ra, đi bộ không nhìn đường sao?"
Đối phương không có lên tiếng.
Sau khi sửa sang lại, Quan Vũ Hạm ngẩng đầu lên, mắt kiếng cũng được lấy xống. Trời ạ! Đây là người hay là quỷ, vóc người cao lớn, hóa trang kì lạ, dưới chân đạp ván trượt, bộ mặt che kín căn bản không nhìn rõ mặt. Tiểu✤Mèo✥Hoang
"Này --? Có ngươi như vậysao? Đụng phải người ta mà không biết nói-- xin lỗi sao?"
Người này là Lâm Trí, chính là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Lâm thị vốn là một công ty lớn đa quốc gia, là công ty mà tất cả mọi người mơ ước. Hễ như Lâm Trí đến đâu, sau lưng luôn có vô số người theo đuổi, trong đó đa số đều phái nữ. Đây cũng là
nguyên nhân mà hôm nay cậu hóa trang như vậy. Đúng dịp là, Quan Vũ Hạm chính là
quản lý chi nhánh tập đoàn Lâm thị, dĩ nhiên Quan Vũ Hạm cũng không biết người này là ai.
"Này? Này? Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không? ---- chẳng lẽ là cậu bị điếc?" Quan Vãu Hạm nghi ngờ đứng ở trước mặt cậu con trai này, cô bắt đầu có chút đồng tình với người tàn tật trước mắt. Tức giận lúc trước cũng trở nên bình tĩnh. Cô hoàn toàn không có chú ý tới đối phương đang đánh giá mình.?
Lúc này Quan Vũ Hạm mặc dù nhếch nhác, nhưng không mất đi vẻ đẹp. Lâm Trí bị cô gái trước mắt hấp dẫn, cô không giống những cô gái khác, trang điểm dầy đậm, bộ mặt của cô, làm lộ ra sự trong sáng và khỏe mạnh.
"Mẹ kiếp, đây chính là người tôi muốn." Lâm Trí nhẹ giọng nói ra tiếng lòng.
"Cậu...Cậu-- có thể nói chuyện, cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi -- dĩ nhiên có thể nói chuyện" Lâm Trí cúi xuống cùng Quan Vũ Hạm đối mặt nói chuyện.
Lúc trước Quan Vũ Hạm cho là người này bị tàn tật, không ngờ. . . . . . Cô tức giận trợn mắt.
"Cậu có bệnh sao? Có thể nói chuyện, tại sao đứng đó không nói lời nào?"
"Bé con-- em muốn nghe tôi nói gì?" Diễn♦đàn♣lê♠quý♥đôn
"Bé con, cậu nói Shane?" Quan Vũ Thần sắp bị giận điên lên, lại dám nói tôi lùn, cô ghét
nhất là người khác xem thường mình, cô ột mét sáu, cũng không cho đây là khuyết điểm. Bởi vì mình tự tin, khiến cho sự nghiệp của cô có chút thành tích, cha cô thường nói con gái của mình rất thông minh, chuyện khác là vụn vặt.
"Oh --! Nơi này còn có người khác sao?"
Trong giọng nói của Lâm Trí tràn đầy sự đùa cợt cùng khiêu chiến.
"Thật là quá đáng, có hiểu lễ phép hay không?" Quan Vũ Hạm giận đến cắn môi mình, chuẩn bị muốn cùng cậu triển khai cuộc chiến.
"Chủ nhân điện thoại tới, chủ nhân điện thoại tới." Ngay giờ phút khẩn trương này, điện thoại Quan Vũ Hạm vang lên.
"Xin chào" TiểuღMèoღHoangღ
"Quan quản lý đừng quên bốn giờ chiều hôm nay công ty mở dạ tiệc ăn mừng 10 năm thành lập công ty."
"Tiểu Thôi, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham gia đúng giờ, bai." Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, nhìn thời gian đã ba giờ. Diễn๖ۣۜđàn๖ۣۜlê๖ۣۜquý๖ۣۜđôn
"Hôm nay do tôi xui xẻo, gặp lại -- không -- vĩnh viễn không gặp."
Quan Vũ Hạm quay đầu đi mất.
Khóe miệng Lâm Trí khẽ động"Bé con em không chạy thoát được đâu." Từ nhỏ đến lớn chỉ cần cậu muốn, dù phương pháp dì cậu cũng sẽ lấy được. Đối với cậu mà nói càng khó có được càng vui, đưa tới cửa thì cậu không có hứng thú, đây chính là điều mọi
người thường nói "Hèn hạ!"