-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 24

Giải quyết xong bữa sáng. Quân đưa An đến một nơi mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới – Đó là cô nhi viện.

An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ “Cô nhi viện Nụ cười” rồi quay sang nhìn Quân. Quân không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm tay An bước vào trong. Nếu là trước đây, An nhất định sẽ vùng ra khỏi tay Quân rồi nói những lời khó nghe nhưng giờ đây cô lại không cưỡng nổi đôi bàn tay ấm áp ấy.

Bên trong, vắng vẻ không một bóng người nhưng rất ồn ào. Tiếng ồn đó phát ra từ nhà ăn. Có lẽ bây giờ lũ trẻ đang ăn sáng. An rút tay ra khỏi tay Quân. Cậu mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.

Nói nhà ăn nhốn nháo không sai nhưng dùng từ đúng nhất đó là chiến trường. Hồi còn ở Mỹ, trường cô học cũng vài lần đại chiến canteen. Cô luôn chuồn trước cho đỡ vạ lây nhưng cũng nhìn hiện trường sau cuộc đại chiến rồi. Còn bây giờ, nhà ăn còn thảm hại hơn đại chiến canteen nữa.

Quân cười dịu dàng, nói:

– Ô ô……mấy nhóc làm gì mà để nhà ăn thành ra thế này???

Nghe giọng nói quen thuộc từ ai đó, tiếng nhốn nháo dứt hẳn, thay vào đó là làn sóng âm thanh với tần số gấp 10 lần ban nãy:

– Á…….á………anh Quân……..anh Quân đến thăm chúng ta này…….á…..á…….

Lũ trẻ lao vào níu vai, bá cổ cậu. Quân không ngại bẩn mà giang tay ôm từng đứa. Cậu ôn tồn nói:

– Các em nghịch thế này không sợ các mẹ sẽ phạt sao?

– Không lo không lo. Có anh Quân ở đây thì trời có sập cũng không sợ. – Một đứa bé tinh nghịch nói

Quân khẽ ngắt mũi đứa bé đó rồi cười rạng rỡ.

Lúc này, lũ trẻ mới để ý đến người con gái đứng ngoài cửa nhìn vào một cách thích thú. Không ai bảo nhau, không nói không rằng, tất cả chạy bình bịch ra sảng chính, hít một hơi thật sâu, đồng thanh hét to:

– Anh Quân có bạn gái………!

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 23

Dưới ánh đèn huỳnh quang, những bộ cánh sang trọng càn thêm phần cao quý. Nhiều bộ váy đính kim tuyến lấp lánh chói mắt. Cách đó một gian hàng có quần áo cho tuổi teen. An và Quân bước đến gian hàng đó. An không hay vào những chỗ kiểu này, huých nhẹ tay Quân hỏi:

– Rốt cục là anh thiếu mấy bộ quần áo mà lại đi mua đồ vào sáng sớm như thế này????

– Anh nói mua cho anh bao giờ??? – Quân vừa nói, tay lựa những chiếc áo mùa đông nữ

Lúc này An mới để ý loại áo mà Quân đang lựa, nhất thời ngẩn ra:

– Thế…….

– Thế thế cái gì? Em vào thử đi.

Quân vứt một lúc 2 cái sơ mi dài tay một trắng một đỏ cùng với chiếc áo khoác vải thô màu xám cho An. An bắt lấy rồi ném lại chiếc áo sơ mi đỏ cho Quân:

– Tôi ghét đỏ. – Rồi cô quay thẳng đến phòng thay đồ.

Có thể An không nhận ra nhưng Quân thấy hôm nay An đặc biệt “hiền” hơn mọi ngày. Thế nào nhỉ??? Ngoan đến mức chưa bắt bẻ hay cãi lại cậu câu nào. Quân cứ đứng và suy nghĩ cứ bay lung tung không xác định.

Khi An bước ra từ phòng thay đồ, Quân có phần đứng không vững. Không phải do “kinh dị” mà là choáng.

An mặc quần bò bó đen, chiếc áo khoác xám dài ngang đùi, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng có viền đen bằng vải lụa. Màu áo làm tôn lên làn da trắng như ngọc. Tóc buộc ái bằng chéo làm ánh lên màu bạc lạnh lẽo của đôi mắt. Trông An giống như thiên thần Băng Quốc vậy. Lạnh lùng nhưng rất xinh đẹp.

Quân khi từ trên trời đáp đất liền khẽ ho khan một tiếng, quay đi để che gương mặt đã đỏ đến tai, nói:

– Lấy bộ đó đi. Tính tiền thôi!

An quay người vào phòng thay đồ rồi đi ra quầy thu, nơi Quân đang đứng chờ:

– Thanh toán cho tôi! – An nhẹ giọng nói rồi đặt thẻ tín dụng xuống bàn.

Quân cầm thẻ An lên rồi nói:

– Em cất đi! Tôi thanh toán.

– Đồ của tôi không cần anh mua.

– Anh tặng em nhân ngày chúng ta cùng trốn học. Với lại còn ý nghĩa nữa.

– Gì???

– Bí mật. – Quân ra vẻ thần bí, đặt ngón tay trỏ giữa làn môi gợi cảm, nháy mắt tinh nghịch.

Đây là lần đầu tiên, An để một người quen không lâu mua ình thứ gì đó.

Lúc quay sang tính tiền, An với Quân hết hồn khi nhìn cô thu ngân. Gương mặt hơi đỏ mơ màng nhìn Quân, khóe môi sắp hình thành một giọt nước. An phì cười ra xe trước. Nhìn nụ cười của An, tim Quân lỡ mất một nhịp.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 22

Những cơn gió lạnh thổi qua không làm ảnh hưởng đến hai con người đang ngồi trong chiếc Lamborghini. Người con gái ngồi ở ghế lái phụ mặc đồng phục học sinh, gương mặt bất cần lạnh lùng đến khó gần. Người con trai mặc chiếc áo sơ mi đen khoác ngoài chiếc áo nỉ xám có mũ trông vô cùng trẻ trung. Cậu thi thoảng liếc cô gái bên cạnh, nét mặt có gì đó khó nói.

Bầu không khí trong xe vô cùng bức bối dù đang là mùa đông. Để phá tan không gian yên lặng này, Quân lên tiếng trước:

– Hôm nay rất lạnh, em mặc vậy không đủ ấm đâu.

An không nhìn Quân, lãnh đạm đáp:

– Không cần anh lo.

Quân không nói không rằng, vươn sang thắt dây an toàn cho An. Giây phút đó, An cảm nhận được hơi ấm từ cậu, hơi thở ấm nóng vô tình lướt qua mặt cô. Tim theo đó cũng tăng nhịp đập, dù không đủ mạnh để An nghe thấy nó bên tai nhưng đủ để cô cảm nhận được nó. An lập tức quay mặt ra ngoài cửa lúc Quân ngồi thẳng dậy. Cậu thản nhiên nói:

– Hôm nay chúng ta cúp học.

An không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh vật đang từ từ chuyển động.

*****

Con xe màu đen đỗ ngay trước cửa hàng thời trang. Dù là buổi sáng nhưng bên trong vẫn sáng trưng trong ánh đèn huỳnh quang. Vài manocanh khoác lên mình bộ trang phục sang trọng đứng sau cửa kính.

An nhìn Quân đang ung dung xuống xe như nhìn người ngoài hành tinh. Bắt gặp ánh mắt của An, Quân phì cười:

– Anh biết là anh rất đẹp trai nên xuống xe đi.

– Đưa tôi đến đây làm gì???

– Đến cửa hàng thời trang chẳng lẽ để ăn sáng chắc. Nhắc mới nhớ, em chưa ăn gì đúng không?? Lát chúng ta sẽ đi ăn. Giờ thì xuống đi.

An ngoan ngoãn xuống xe, theo Quân vào cửa hàng thời trang.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 21

An vừa bước vào nhà, còn chưa kịp chớp mắt thì ông Minh đã từ đâu lao đến, nắm hai vai cô:

– Con đi đâu thế An?? Biết bố lo lắm không?? Điện thoại thì không liên lạc được.

– Con xin lỗi! – Nhất thời An không biết phải nói gì, chỉ biết đến ba chữ ấy.

– Con không sao là tốt rồi. Con đã đi đâu? – Ông Minh bỏ tay ra, đứng thẳng người như tra khảo nhưng đầy quan tâm.

– Con bị lạc. – Có đánh chết An cũng không thể nói cô suýt tai nạn được. Bố cô sẽ làm ầm cả thành phố này lên mất.

– Lạc?? – Ông Minh nghi hoặc nhìn An.

– Con phố đó trước kia không có. Phố S hay sao ấy.

Ông Minh “À” một tiếng. An thật khâm phục khả năng nói dối của mình. Khi An đi đến chân cầu thang, ông Minh liền gọi lại:

– Từ từ đã! Con có khách.

An hơi ngẩn ra. Bước vào phòng khách. Ánh đèn huỳnh quang làm con người ấy tỏa sáng gấp vạn lần nhưng cũng làm hiện lên vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi. Nhìn người con trai đẹp đẽ ấy, trong lòng An lạnh lẽo đi vài phần:

– Tìm tôi???

Thấy An, Quân đang ngồi trên bộ sofa đắt tiền liền lập tức đứng phắt dậy. Cậu chưa bình phục hoàn toàn nên làm động tác đột ngột như vậy không thể tránh hơi choáng váng. Thấy Quân hơi loạng choạng bám vào thành ghế, An nắm chặt tay, cố kìm nén cảm xúc muốn lao đến đỡ cậu. Cô lạnh lùng buông câu nói không có vẻ gì quan tâm:

– Không cần đứng dậy.

– Chúng ta cần nói chuyện. – Sau khi đã ổn định, Quân nói

– Tôi không biết là giữa tôi và anh có gì để nói.

Nghe An nói “tôi và anh” trong lòng Quân dâng lên một nỗi chua xót. Nghe cuộc đối thoại loáng thoáng vẻ căng thẳng, ông Minh chỉ có thể lờ mờ đoán ra hai người giận nhau, còn nguyên nhân thì ông không biết:

– Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé. Bố lên phòng trước.

– Không cần đâu. Con và anh ta không có gì để nói cả. Con mệt rồi! Con lên trước.

Khi bóng An đã khuất sau cầu thang, Quân bất lực ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay lên vò vò đầu như để trút mọi khó chịu. Ông Minh cũng thở dài ngồi xuống. Nhìn kỹ Quân một lúc rồi lên tiếng:

– Cháu kể chú nghe xem có giúp gì được không?

Im lặng một lúc, Quân kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra bằng giọng đều đều hết sức bình thản như là không phải chuyện của mình. Hoàn toàn trái với hành động vò đầu khi nãy.

– Đúng là cháu không hề đẩy cô ấy ra nhưng cháu thề là cháu không đáp trả nụ hôn đó.

– Người cần nghe cái này không phải là chú.

– Nhưng cô ấy không cho cháu cơ hội giải thích.

– Chú hỏi cháu một câu thôi: Cháu có thích An không?

Không một giây suy nghĩ, Quân gật đầu rất dứt khoát. Ông Minh cười cười rồi nói tiếp:

– Xét về thái độ của An thì đến 90% là con bé thích cháu. Nhưng cái chính là bây giờ hai đứa không là gì của nhau cả.

Là người thông minh, Quân thừa hiểu hàm ý của ông Minh. Cậu gật đầu với một ý tưởng hoàn hảo trong đầu.

*****

Buổi sáng, An thức dậy sau giấc ngủ có hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại cô dùng để trăn trối nhìn lên trần nhà. An uể oải bước vào nhà vệ sinh, đồng thời cảm nhận tiết trời hôm lạnh hơn bình thường làm da gà cô nổi từng trận. Ngoài trời vẫn còn tối om, An nhìn đồng hồ. Hơn 6h mà 8h mới học. Cô cũng chẳng muốn trở lại giường nữa. Dù có nằm đấy, cô cũng chỉ đắm đuối ngắm trần thôi.

An ngồi trên bậu cửa sổ, vô lực dựa vào tường nhìn ngắm bầu trời mỗi lúc một sáng hơn. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, mãi cho đến khi, nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini màu đen đỗ trước cùng chủ nhân chiếc xe. An bỗng nhiên cảm thấy cần nghiêm túc suy nghĩ về cảm xúc cô dành cho Quân. Cảm xúc của cô với Quân trở nên khác đi từ đợt cô bị bắt cóc và càng rõ rệt hơn khi Quân tai nạn. Nó mất kiểm soát từ hôm qua. An nhận ra rằng trước đây cô không hề có cảm giác như vậy, kể cả với Dũng.

Nhìn thấy An ngồi trên bậu cửa sổ đang nhìn ra chỗ mình, Quân nở nụ cười tươi rói, xua tan đi hết khí lạnh cùng u ám xung quanh. Cậu rút điện thoại nhắn nhanh dòng chữ “Em xuống đi. Anh đợi.”

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 20

Trên đường về, đi qua cô có rất nhiều oto và moto màu đen. Nhất thời An không để ý. Cho đến khi, có một người gọi:

– Tiểu thư???

An quay sang nhìn chiếc oto màu đen rồi nhìn con người đang bước xuống. Từ đầu đến chân toàn một màu đen, âm u hơn cả màn đêm:

– Đúng là cô rồi. Bây giờ chủ tịch đang rất lo lắng. Mong cô theo chúng tôi về. – Người đó cung kính nói

An không nói gì, chỉ lẳng lặng bước lên xe. Bây giờ An đang rất mệt, chưa bao giờ cô muốn ngủ như lúc này.

Ở một ngã rẽ gần đó, có một chiếc oto màu vàng. Chủ nhân chiếc xe đang không tin nỗi những gì mình mình vừa thấy và bắt đầu nghi ngờ thân phận của An. Cậu chỉ lo lắng muốn biết An có về nhà an toàn không……Ừ thì cũng muốn biết nhà cô nữa. Trước giờ, cậu luôn nghĩ An có gia cảnh bình thường nhưng không ngờ gia đình An giàu đến độ có cả vệ sĩ.