Giải quyết xong bữa sáng. Quân đưa An đến một nơi mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới – Đó là cô nhi viện.
An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ “Cô nhi viện Nụ cười” rồi quay sang nhìn Quân. Quân không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm tay An bước vào trong. Nếu là trước đây, An nhất định sẽ vùng ra khỏi tay Quân rồi nói những lời khó nghe nhưng giờ đây cô lại không cưỡng nổi đôi bàn tay ấm áp ấy.
Bên trong, vắng vẻ không một bóng người nhưng rất ồn ào. Tiếng ồn đó phát ra từ nhà ăn. Có lẽ bây giờ lũ trẻ đang ăn sáng. An rút tay ra khỏi tay Quân. Cậu mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.
Nói nhà ăn nhốn nháo không sai nhưng dùng từ đúng nhất đó là chiến trường. Hồi còn ở Mỹ, trường cô học cũng vài lần đại chiến canteen. Cô luôn chuồn trước cho đỡ vạ lây nhưng cũng nhìn hiện trường sau cuộc đại chiến rồi. Còn bây giờ, nhà ăn còn thảm hại hơn đại chiến canteen nữa.
Quân cười dịu dàng, nói:
– Ô ô……mấy nhóc làm gì mà để nhà ăn thành ra thế này???
Nghe giọng nói quen thuộc từ ai đó, tiếng nhốn nháo dứt hẳn, thay vào đó là làn sóng âm thanh với tần số gấp 10 lần ban nãy:
– Á…….á………anh Quân……..anh Quân đến thăm chúng ta này…….á…..á…….
Lũ trẻ lao vào níu vai, bá cổ cậu. Quân không ngại bẩn mà giang tay ôm từng đứa. Cậu ôn tồn nói:
– Các em nghịch thế này không sợ các mẹ sẽ phạt sao?
– Không lo không lo. Có anh Quân ở đây thì trời có sập cũng không sợ. – Một đứa bé tinh nghịch nói
Quân khẽ ngắt mũi đứa bé đó rồi cười rạng rỡ.
Lúc này, lũ trẻ mới để ý đến người con gái đứng ngoài cửa nhìn vào một cách thích thú. Không ai bảo nhau, không nói không rằng, tất cả chạy bình bịch ra sảng chính, hít một hơi thật sâu, đồng thanh hét to:
– Anh Quân có bạn gái………!
An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ “Cô nhi viện Nụ cười” rồi quay sang nhìn Quân. Quân không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm tay An bước vào trong. Nếu là trước đây, An nhất định sẽ vùng ra khỏi tay Quân rồi nói những lời khó nghe nhưng giờ đây cô lại không cưỡng nổi đôi bàn tay ấm áp ấy.
Bên trong, vắng vẻ không một bóng người nhưng rất ồn ào. Tiếng ồn đó phát ra từ nhà ăn. Có lẽ bây giờ lũ trẻ đang ăn sáng. An rút tay ra khỏi tay Quân. Cậu mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.
Nói nhà ăn nhốn nháo không sai nhưng dùng từ đúng nhất đó là chiến trường. Hồi còn ở Mỹ, trường cô học cũng vài lần đại chiến canteen. Cô luôn chuồn trước cho đỡ vạ lây nhưng cũng nhìn hiện trường sau cuộc đại chiến rồi. Còn bây giờ, nhà ăn còn thảm hại hơn đại chiến canteen nữa.
Quân cười dịu dàng, nói:
– Ô ô……mấy nhóc làm gì mà để nhà ăn thành ra thế này???
Nghe giọng nói quen thuộc từ ai đó, tiếng nhốn nháo dứt hẳn, thay vào đó là làn sóng âm thanh với tần số gấp 10 lần ban nãy:
– Á…….á………anh Quân……..anh Quân đến thăm chúng ta này…….á…..á…….
Lũ trẻ lao vào níu vai, bá cổ cậu. Quân không ngại bẩn mà giang tay ôm từng đứa. Cậu ôn tồn nói:
– Các em nghịch thế này không sợ các mẹ sẽ phạt sao?
– Không lo không lo. Có anh Quân ở đây thì trời có sập cũng không sợ. – Một đứa bé tinh nghịch nói
Quân khẽ ngắt mũi đứa bé đó rồi cười rạng rỡ.
Lúc này, lũ trẻ mới để ý đến người con gái đứng ngoài cửa nhìn vào một cách thích thú. Không ai bảo nhau, không nói không rằng, tất cả chạy bình bịch ra sảng chính, hít một hơi thật sâu, đồng thanh hét to:
– Anh Quân có bạn gái………!