-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 28

Một ngày mưa hiếm hoi trong mùa đông. Trong cơn mưa tầm tã, An và Quân cùng bước ra từ chiếc xe Lamborghini. Quân nhanh chóng chạy sang bên mở ô đón An. An nở nụ cười. Hai người nắm tay nhau rảo bước trên sân trường AQ mặc cho những ánh mắt của mọi người.

Đưa An đến cửa lớp, Quân nói giọng tiếc nuối:

– Sao đường đi lại ngắn thế? Khỉ thật! Tại sao khối 10 và 11 lại ở hai dãy nhà khác nhau kia chứ???

A!!!!!!! Câu nói sến súa thế không biết nhưng mà không hiểu sao An không nổi da gà như trước kia mà ngược lại còn thấy lâng lâng trong lòng. Cô nở nụ cười, khẽ nhón chân hôn nhẹ vào môi Quân.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm người nào đó đơ vài giây, hồn và xác đều muốn bay.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm biết bao nữ sinh tức đến hộc máu, nam sinh tiếc nuối không thôi.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó đứng nhìn từ hành lang khối 11 nở nụ cười chua chát, trong lòng thầm chúc phúc.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó thấy tim đau nhói đến nghẹn thở.

Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con gái nào đó ngùn ngụt lửa giận trong lòng. Gương mặt thiên thần đầy vẻ u ám.

Ngồi trong lớp, An thấy khó chịu khi biết bao con mắt soi mói cô, đến cô Lan trên bục giảng cũng thỉnh thoảng như vô tình liếc ra chỗ cô. Mãi một lúc lâu sau, khi An đã không chịu được nữa, định xin ra ngoài thì Huy bên cạnh lên tiếng:

– Là thật sao??

An không hiểu gì, cũng không có ý định hỏi lại, định đứng dậy thì câu hỏi của Huy làm cô đứng hình:

– Chuyện cậu là con gái chủ tịch tập đoàn J.A.M là sự thật sao??

Một đợt hàn khí lạnh lẽo vây lấy An. Mọi người trong lớp bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh. An lạnh lùng hỏi:

– Cậu lấy tin đó đâu ra??

Thái độ của An làm Huy chắc chắn bài báo đó là sự thật. Không ngờ An lại là con gái tập đoàn J.A.M, một trong hai tập đoàn lớn nhất Việt Nam và đứng thứ 3 thế giới. Điều cậu không hiểu là tại sao An lại phải giấu?

Huy lén lút mở bài báo đó cho An xem. Tựa đề bài báo cũng đủ thu hút lượt đọc: “Tiểu thư thần bí” của tập đoàn J.A.M học ở AQ. Hiện đang học ở lớp 10a1 – Hoàng Linh An.

Trong đó có tấm ảnh cô bước ra từ chiếc xe màu đen, đi bên cạnh ông Minh dự sinh nhật của Quân. Cuối bài báo còn nói đây là 100% sự thật. Người viết vẫn là Nhóc Chăm Chỉ.

An không biết Nhóc Chăm Chỉ là ai mà bài nào liên quan đến cô cũng do người này viết. Bên dưới thì nhiều bình luận đến loạn mắt.

Hà Mai Linh – 11a3: Nếu thật sự con bé đó là tiểu thư của J.A.M thì xác định rồi T.T

Hà Bảo Yến – 10a1: Chị còn nếu à?? Trên kia ghi 100% sự thật còn gì.

Ngô Quốc Việt – 12a2: Haiz…..Người đẹp lạnh lùng đã khó với, giờ còn thêm cái gia thế đè người kia nữa….Haiz….

Nguyễn Thái Sơn – 10a3: Đó là cô nàng bên 10a1 à???

Lương Mỹ Anh – 10a3: @Nguyễn Thái Sơn: Đồ mọt sách nhà cậu!!!! Nhân vật nổi tiếng thế còn không biết à??? Làm sao giờ??? Tôi hay chửi cậu ta.

Phạm Phàm Nga – 12a1: @Lương Mỹ Anh: Em nghĩ chỉ mình em thôi chắc.

Đỗ Thành – 11a2: Người đẹp ơi người đẹp……anh đành gặp em trong mơ vậy.

Cơ man là cơ man những bình luận kèm theo chữ “làm sao bây giờ”. An chỉ biết thở dài. Không phải cái gì cũng giấu được. An không nói với Huy nữa, nằm gục xuống bàn quay mặt ra cửa sổ. Một lúc sau, cô Lan cất tiếng nói trong trẻo mang theo vui vẻ nói:

– Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Theo cô biết thì trang chủ của trường có đăng về việc này nhỉ?!

Nam sinh trong lớp reo lên như sắp nghỉ hè. Nữ sinh thì hằm hè. Hết An rồi Ngọc rồi lại đến cô nàng này nữa. Đến cả công chúa Đặng Mai Anh cũng mờ đi rồi.

Trên bục giảng, một cô gái có vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần. Tươi cười chào mọi người:

– Chào cả lớp, mình là Vũ Ngọc Linh, rất vui được làm quen. Cái vẻ thánh thiện này làm con gái cũng phải đổ. Cả lớp nhìn Linh với ánh mắt long lanh như có nước. Linh cười đáp lại rồi hồn nhiên hỏi:

– Cho mình hỏi, Hoàng Linh An ngồi chỗ nào thế??

Cả lớp ngẩn ra đến vài giây, An nghe người nói đến mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạ hoắc, An lạnh giọng hỏi:

– Gọi tôi???

Linh hướng ánh mắt về phía An, mừng rỡ reo lên:

– Chị dâu!!!!!!!

Giờ thì cả lớp hóa đá bao gồm cả An. G…..Gì thế??? Chị……chị dâu sao???

An cứng ngắc đáp lại:

– Cậu nhầm người rồi.

Linh chậm rãi lắc đầu, chạy xuống chỗ Huy, nhẹ nhàng nói:

– Bạn nam này có thể cho tớ ngồi đây không???

Huy quả thật rất rất không muốn. Không muốn một chút nào. Trong lòng cậu thầm gào thét kêu khổ nhưng khiếm nhã với con gái thì cậu không làm được. Cậu nở nụ cười lãng tử làm Linh hơi đỏ mặt, đứng dậy nhường ghế cho người đẹp:

– Tất nhiên rồi!

Lặng lẽ khóc trong lòng, Huy vác cặp xuống ngồi với Ngọc.

Linh nhanh nhảu nói:

– Chị dâu, em nhớ chị lắm!!!!! Em vẫn luôn mong được gặp lại và đền ơn chị.

An lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra cô gái này dù gương mặt có phần quen quen, cô hỏi:

– Chúng ta đã gặp nhau rồi???

– Chị không nhớ em ư??? – Linh thoáng buồn nói, nhưng sau đó lại nhanh nhảu – Không sao, không sao, cũng dễ hiểu thôi. Lúc đó em thảm hại như thế sao chị nhớ được. Em là…….

Hai tiếng ho khan của cô Lan đưa Linh về hiện thực là đang trong giờ học. Linh đành nuốt những lời định nói lại, để dành đến giờ ra chơi.

*****

Trong canteen ồn ào, giờ càng ồn ào hơn khi thấy người mẫu tuổi teen Vũ Ngọc Linh sánh vai bên An đi vào. Linh luôn mồm nói mà quên mất cái câu mình vừa “nuốt” trong giờ học. An cũng chẳng để tâm mà chọn chỗ ngồi:

– Chị dâu, sao chị lại ngồi chỗ cách biệt thế này????

An không trả lời mà đứng dậy lấy đồ. Thấy vậy, Linh lanh chanh đứng dậy:

– Chị cứ ngồi đi, em đi lấy cho. Chị ăn gì??

– Capuchino.

Cũng tốt! Để An đi chắc cô nàng kia không có phần.

An chăm chú đọc sách về Taekwondo, thỉnh thoảng nhấm nháp capuchino. Linh thì nói không ngừng, thỉnh thoảng đưa miếng khoai tây chiên lên miệng. Một lúc sau, cả canteen vang lên những tiếng thét. Thần tượng có người yêu thì sao chứ?? Để ngắm cũng sướng rồi. An mỉm cười, gấp sách lại, đợi Quân đến gần, chọc ghẹo nói:

– Anh luôn mang theo còi báo cháy à??

Linh cũng ngừng nói, ngước lên nhìn. Quân cười cười, ngồi xuống sau khi đã làm cho cái canteen tràn ngập hơi lạnh:

– Em cũng đem theo cái radio đó thôi. – Quay sang Linh, cậu nói – Em nói ít thôi, An ghét người nói nhiều.

Phản ứng đầu tiên của Linh là lấy tay che miệng, biết mình phạm sai lầm, cúi xuống lặng lẽ ăn. An nheo mắt hỏi:

– Hai người quen nhau??

– À!!!! Em họ anh.

Trong cái canteen im đến chỉ còn tiếng nhai nuốt, tiếng nói của Quân là thứ âm thanh vang và rõ nhất. Tất cả canteen nhất loạt hướng mặt về cái bàn nào đó. Cũng không quá bất ngờ với cái tin vừa nghe được nhưng cũng đủ để gọi là ngạc nhiên.

– Vậy à??? Thế sao cậu ấy biết em còn gọi em là…….chị dâu. – Hai chữ “chị dâu” An khó lắm mới phun ra được, mặt còn hơi ửng hồng làm tim ai đó nhảy nhót.

An biết mình đỏ mặt, đưa nắm tay lên miệng ho khan. Quân quay lại hiện thực, cười cười quay sang Linh:

– Em chưa nói à??

Linh gãi gãi đầu:

– À à, em chưa có cơ hội. (Cái gì mà chưa có cơ hội >”< nói nhiều như cái loa mà toàn chuyện phiếm ==lll)

Linh ho khan một tiếng, nói:

– Vài tháng trước, chi đã cứu em khỏi một tên vô lại ở con hẻm nhỏ. Nhớ chưa???

An nghĩ nghĩ một lúc, gật đầu thì ra là cô gái ấy. Lúc đó và bây giờ quả thực rất khác nhau. (Cái cô nàng ở đầu chuyện í ^^)

Linh tiếp tục:

– Sau đó, em đã cho người tìm chị. Nhưng mãi không có tin tức gì. Tìm mãi sau cũng nản, em nghĩ nếu có duyên sẽ gặp lại. Khi em muốn chuyển đến AQ học, để tìm hiểu, em lên trang chủ của trường. Tình cờ nhìn thấy ảnh của anh Quân với chị. Em liền hỏi anh Quân và cuối cùng cũng tìm ra chị.

An thật không nghĩ là bắt đầu từ lúc mới về nước, cô đã dính dáng tới nhà Quân.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 27

Cái nắng buổi chiều mùa đông ấm áp hơn rất nhiều. Trong con xe Lamborghini, An luôn cười tủm một mình khiến Quân cũng cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp hẳn. Quân lái xe đưa An đến một ngọn đồi hoa anh túc làm cô 3 phần bỡ ngỡ, 7 phần ngạc nhiên:

– Hoa anh túc??? Sao lại đưa tôi đến đây?

Quân chỉ cười không nói. Nắm tay An đi lên đỉnh đồi.

Hàng ngàn bông hoa anh túc khẽ đưa mình trong cơn gió lạnh. Hoa đủ loại màu sắc làm rực rỡ cả ngọn đồi. Quân thả tay An ra, khóa cô trong ánh mắt, giọng cực nghiêm túc nói:

– Trước đây, anh có đọc một câu chuyện về một chàng trai mafia và một cô bác sĩ. Dù hai người họ một sáng một tối nhưng họ lại mạnh mẽ cuốn lấy nhau. Cô gái biết rõ, chàng trai đó là hoa anh túc nhưng vẫn bất chấp tất cả để làm một con nghiện. Đơn giản vì họ bị giằng buộc bởi chữ “Yêu”.

– Sao lại nói với tôi chuyện này? – An thắc mắc

Quân không trả lời mà tiếp tục nói:

– Từ lúc anh biết về quá khứ của em thì anh cũng biết rằng em là hoa anh túc, mà anh thì ghét nhất những con nghiện vậy nên anh không thể để em hoành hành được.

Người thông minh như An tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân, cô phì cười nói:

– Vậy nên……

– Hoa đã có chủ thì sẽ không ai động vào. Vậy nên, làm bạn gái anh nhé?

Tỏ tình kiểu gì thế này?? Vòng vo từ một câu chuyện đâu đâu, nói bóng gió đủ kiểu và chốt lại là “Làm bạn gái anh nhé?”. An cố kìm nén nụ cười, hỏi:

– Anh nói “em” là hoa anh túc, anh ghét những con nghiện nhưng sao lại lao vào thế???

– Anh không phải con nghiện, anh dùng em làm thuốc giảm đau cho chính anh thôi.

Giờ thì không kìm được nữa rồi. An cũng xác định được tình cảm của mình rồi. Cô nở nụ cười rạng rỡ đến những bông hoa anh túc cũng nhạt đi. Nắng vàng ấm áp vuốt ve gương mặt An, bên tai cô văng vẳng câu nói:

– Anh thích em!

An kìm nụ cười, ho khan một tiếng, cố làm vẻ lạnh nhạt:

– E hèm, rồi sao??

Thấy biểu hiện của An, Quân đâm ra thấp thỏm lo lắng:

– Em có thích anh không?? Làm bạn gái anh nhé?

An lạnh nhạt nhìn Quân, làm tim cậu đập mạnh vì hồi hộp. Sau đó, cô nở nụ cười:

– Em cũng thích anh! Vậy anh là bạn trai em nhé?

Quân vui mừng ra mặt. Trong lòng cậu như đang nở một nghìn, một vạn bông hoa. Chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên nữa thôi. Quân xúc động ôm An. Cái ôm đầu tiên trên đồi hoa anh túc. Cái ôm ấm áp thấm dần vào từng tế bào của cả hai. Bây giờ, họ cảm thấy, trên thế gian, họ là người hạnh phúc nhất.

Ngày hôm đó, họ chụp ba tấm hình. Một tấm của An, một tấm của Quân, một tấm chụp chung. Cậu bắt cô dùng hình cậu làm hình nền điện thoại. Quân khẽ trách An sao đến giờ vẫn chưa lưu số cậu nhưng trong câu nói có vẻ nuông chiều. An cười cười:

– Em không lưu nhưng em nhớ rồi.

Quân cười đầy mãn nguyện khẽ hôn má An. Từ giờ, trong máy An sẽ có 3 số liên lạc

*****

Từ giờ t/g sẽ không viết chương nữa. Mỗi đoạn sẽ ngăn bằng 5* nhá…..Khổ là t/g k nhớ số chương cũng như lười tìm lắm

*****

Sáng hôm sau, trường AQ có vô số số tin siêu hot.

Tin thứ nhất: “Tiểu thư thần bí” của tập đoàn J.A.M học ở AQ. Hiện đang học ở lớp 10a1 – Hoàng Linh An.

Tin thứ 2: Sáng đầu tuần, “Hoàng tử băng giá” tay trong tay cùng Hoàng Linh An khối 10 đến trường.

Tin thứ 3: Người mẫu tuổi teen hot nhất hiện nay – Vũ Ngọc Linh sẽ theo học AQ.

Tin thứ 4: “Hoàng tử bạch mã” Dương Duy Quang có bạn gái là Phạm Tú Ngọc, lớp 10a1

Tin thứ 5: Trường tổ chức lễ hội hóa trang vào ngày kỷ niệm thành lập trường.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 26

An gọi về nhà nói sẽ ăn ở ngoài. Khi cúp máy, cô thở dài thượt một cái, quay mặt về hướng nhà bếp mà không khỏi rùng mình. Bọn trẻ nhao nhao đòi cô bón, đòi cô kể chuyện ma. An nhìn Quân cầu cứu. Cậu nở nụ cười hiền. Thong thả bước đến chỗ An, nháy mắt nói với bọn trẻ:

– Có phải mấy đứa rất thích chị An không?

Bọn trẻ gật gật đầu rất chắc chắn, những cặp mắt long lanh nhìn An. Quân phì cười nói:

– Vậy thì mấy người chơi vui vẻ nhé!

Thế là bọn trẻ lao vào An như thể lên giành kẹo. An dở khóc dở cười hét lên:

– Vũ Anh Quân……tôi ghét anh!

Quân giật mình một cái, rồi lập tức chen vào giữa An và bọn trẻ, dùng gương mặt đầy cuốn hút của mình làm lợi thế, cậu cười cười:

– Nhưng mà chị An đang rất mệt. Nếu mấy đứa cứ hành chị như thế, chiều chị sẽ không chơi với mấy đứa được.

Đến lượt bọn trẻ giật mình khi nghĩ đến ba chữ “không chơi được” liền ngoan ngoãn kéo nhau ngồi vào bàn. Trong nhà ăn giờ chỉ còn tiếng lách cách, lanh canh và sụp soạt. Đến các mẹ cũng phải ngạc nhiên khi có một bữa ăn yên bình đến đáng sợ như thế.

*****

An ngồi trên xích đu bằng gỗ màu trắng có vòm che trên đầu. Cô ngước nhìn bầu trời hiện dưới mái che. Sau một hồi vật lộn, dụ dỗ bọn trẻ đi ngủ, có lẽ đây là thời gian thoải mái nhất trong nửa ngày của cô. Một lúc sau, Quân đến trên tay là hai lon café. Cậu đưa cho An một lon, cùng ngồi xuống xích đu, nhìn An nói:

– Hôm nay mệt lắm phải không??

– Một chút nhưng quả thực hôm nay tôi rất vui. Đã rất lâu rồi, tôi không có niềm vui nào đó.

Quân trầm mặc. An lại hỏi:

– Anh tài trợ cho viện cô nhi này à???

– Ừ! Thực ra đây là nơi anh từng sống.

Nghe Quân nói thế, An ngạc nhiên quay sang nhìn Quân ngờ vực, Quân phì cười:

– Anh không nói dối đâu nên đừng nhìn anh như thế. Ông ấy không phải bố ruột anh. Mẹ ruột anh vứt bỏ anh trước cổng cô nhi này. Có người nói mẹ anh mới 16 tuổi, không đủ khả năng nuôi anh. Có người lại nói mẹ anh là gái bao, anh là con ai cũng không biết. Có người lại bảo vì bố mẹ anh nghèo không đủ nuôi hai anh em nên bỏ anh đi. Dù thế nào anh cũng thấy thật may mắn khi không bị nạo, thật may mắn khi lên 3, anh được ông ấy nhận nuôi. – An chăm chú nghe Quân nói, cậu nói giọng đều đều như thể đang kể câu chuyện của người khác – Bố mẹ anh mất đi đứa con trai đầu lòng đầu lòng, mẹ không thể đẻ được nữa nên họ quyết định nhận nuôi anh. Nhưng tư tưởng của mỗi người khác nhau. Bố rất cưng chiều anh luôn cho anh những cái tốt nhất và coi đó là cách bù đắp cho đứa con đã mất. Còn mẹ thì luôn ghẻ lạnh, thậm chí bố không có nhà còn đánh đập anh, nhốt anh trong phòng tối, không cho ăn uống. Cho nên những ngày bố đi công tác luôn là những ngày địa ngục. Năm anh lên 10 thì bà mất. Ngày hôm đó, nước mắt anh không rơi dù chỉ một giọt. Sẽ thật quá đáng nhưng hôm đó trong lòng anh…..rất vui. Anh sẽ không phải chịu những trận đòn roi nữa, không phải chịu cái khát cháy cổ và cái bụng đói cồn cào nữa. Nhưng đến trường lại bị bạn bè bắt nạt. Vì cơ thể anh hồi đó quá mảnh khảnh nhìn rất yếu ớt. Duy nhất chỉ có Quang đứng ra bảo vệ anh. Khi chúng biết anh là ai thì không dám lại gần anh nữa. Anh cùng Quang đi học võ nhưng Quang học vì đam mê còn anh học để tự vệ. Quang chuyên Taekwondo còn anh học hết khí công, Judo, Taekwondo, Karatedo và Vovinam. Còn anh bây giờ như em biết đấy. Rất tốt.

Quân giang hai tay, nở nụ cười tươi rói để xóa đi cái không khí trầm mặc này.

Khi Quân kể xong, lòng An chùng xuống. Tuổi thơ của cô và Quân đều giống nhau cả. Đều không được như bao trẻ khác, đều nặng trịch như hòn đá từ khi họ còn quá nhỏ.

Quân nhận thấy vẻ mặt của An, lại thong thả kể. Cũng đến lúc nói tất cả rồi:

– Còn nhớ lần ta gặp nhau ở tiệc sinh nhật chứ? Em gặp anh lần đầu nhưng anh đã gặp em lần đấy là thứ ba rồi.

An lại ngạc nhiên nhìn Quân, cậu tiếp tục:

– Nhớ khu rừng có lần anh đưa em đến chứ? Anh gặp em hai lần đều ở đấy. Anh ngồi trên cây, em ngồi gốc cây. Lần thứ nhất em thiếp ngủ, lần thứ hai em gào khóc gọi mẹ và tên ai đó.

Quân dừng lại, xem phản ứng của An. Cậu không mấy bất ngờ khi thấy An đang….run. Nơi khóe mắt, một giọt nước sắp hình thành. Quân muốn ngăn cản giọt nước trực rơi xuống đó. Cậu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô. An mở to mắt sửng sốt. Quân dịu dàng nói:

– Kể anh nghe, được chứ?

An nhắm mắt lại. Một lần thôi. Cho bản thân thả lỏng một lần thôi. Giờ khắc này đây, An không muốn gồng mình nữa rồi, không muốn giả vờ nữa rồi. Buông thả bản thân một lần này thôi.

Vậy là An phá lệ của bản thân, kể cho Quân nghe quá khứ đầy chết chóc của mình. Sau mỗi một câu, nhịp thở của An càng dồn đập. Cô cố kìm nén để bản thân không trở nên yếu đuối. Kết thúc câu chuyện, An vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Nắng vàng cùng họ nghe câu chuyện đầy bi thương. Gió khẽ vuốt ve gương mặt họ để nhưng giọt nước mặn chát không lăn xuống.

*****

Theo yêu cầu kể truyện mà của bọn trẻ. An liền lấy máy mở truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn cho chúng nghe. Giọng nói truyền cảm, âm thanh sắc nét. Nghe được 1/3 câu truyện, bọn trẻ òa khóc mà ôm lấy An và Quân.

Bọn trẻ chia tay quyến luyến, bịn rịn đến mức An còn tưởng mình sắp đi sang bên kia địa cầu:

– Nào nào, chị và anh Quân sẽ còn đến đây mà.

– Chị ở đây luôn được không??

An đang không biết nói thế nào vì cô không muốn nhắc đến hai chữ “bố mẹ” trước mặt bọn trẻ. Các mẹ cũng đã nói hết nước hết cái mà bọn trẻ vẫn không tha cho An, Quân. Quân đành lên tiếng:

– Mấy đứa mà cứ nhõng nhẽo như vậy, không sợ chị An ghét sao?

Không chịu nổi lời đe dọa của Quân, vài đứa trẻ khóc nấc lên:

– Anh Quân ác lắm, không chơi với anh nữa đâu.

An dở khóc dở cười ngồi xổm xuống:

– Vậy chị sẽ “thơm” từng đứa coi như đó là lời hứa nhá!

Chỉ có vậy, bọn trẻ nhao nhao với hai chữ “Em trước!”

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 25

Khi nghe bọn trẻ hét thế, Quân thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy, ấp úng nói:

– Mấy…..mấy đứa… – Rồi vội quay sang An giải thích – An, em đừng…..

Hai chữ “để bụng” còn chưa kịp thoát ra thì đã bị Quân nuốt lại. Trống ngực đập mạnh đến nỗi cậu có thể nghe thấy nó vang bên tai.

Ở cửa, An mặt đỏ đến tận mang tai, hơi cúi xuống tránh ánh mắt Quân. Nhìn An e thẹn như thiếu nữ làm Quâb không khỏi xốn xang.

An không tưởng tượng nổi mặt mình trông như thế nào mà Quân lại có ánh mắt mơ màng ấy. Vội quay đi, cô cố gắng nói giọng lạnh nhất có thể nhưng không đạt:

– Ra….ra ngoài thôi.

Nghe giọng nói ngượng ngùng của An mà Quân không thể không phì cười. Sao giọng nói đó đáng yêu thế không biết. Tiếng cười của Quân làm An càng thêm xấu hổ. Cô đi thật nhanh kệ tiếng gọi của Quân. An không hiểu mình làm sao nữa.

*****

Từ khi biết An là “bạn gái” Quân, các mẹ trong cô nhi viện nhìn An bằng đầy kiểu ánh mắt. Hài lòng có, xem xét có, ghen tị có nhưng tuyệt đối không có ánh mắt viên đạn như ở trường.

Ăn cơm xong, lũ trẻ vây quanh “người yêu anh Quân”. Chúng nhao nhao như kiến vỡ tổ. An định dùng ánh mắt và giọng nói nghìn năm khó đổi của mình để trấn áp nhưng bị Quân ngăn lại với lý do bọn trẻ sẽ khóc. Thế là An dở khóc dở cười để bọn trẻ “lấy khẩu cùn” và “khám nghiệm”.

– Mắt chị ý màu bạc kìa…lần đầu tớ nhìn thấy đấy. – Một bé gái có má lúm đồng tiền xinh xinh nói

– Đúng đúng. Xinh hơn cái chị cứ bám theo anh Quân đợt trước á! – Một bé trai hưởng ứng.

An nheo mắt nhìn Quân:

– Anh từng đưa Mai Anh đến đây à???

– Không, là em họ anh.

An gật đầu tiếp tục tiếp chuyện bọn trẻ.

*****

Ánh nắng vàng yếu ớt ngày đông chiếu lên cô nhi viện. Ngoài sân cỏ còn vương sương đêm, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ. Tiếng cười thoải mái của một cặp nam nữ. Họ chơi đùa ngoài sân không biết mệt mỏi. Lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua, An cười thoải mái được như vậy.

– Chị An, chị An, chị kể chuyện ma đi. – Lũ trẻ ngồi quanh An trên sân cỏ, nhao nhao nói

– Thật nhá? Hứa là không được khóc. – An ngờ vực nói

An bắt đầu kể, giọng nói bí hiểm:

– Có một cô gái ở nhà một mình trong đêm khuya giá rét. Hôm đó, trời đổ mưa như trút nước. Khi đã khóa cửa nẻo cẩn thận, cô an tâm lên lầu đi ngủ. Đi đến nửa cầu thang, một âm thanh khô khốc vang lên “Cộc cộc cộc”. Cô gái dừng bước tự hỏi trong đêm như thế sao lại có người gõ cửa. Trong đầu cô không tài nào ngăn nổi những suy nghĩ kinh dị và hình ảnh dị hợm. Tiếng gõ vẫn vang lên. Cô gái lấy hết can đảm ra mở cửa. Cánh cửa bật mở. Không có ai. Cô đóng cửa vào, lên đến nửa cầu thang, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô vẫn ra mở nhưng không có ai. Nhưng đến lần thứ ba mở cửa…..- An kéo dài giọng kể, bọn trẻ đã chụm lại một chỗ ôm nhau, An phì cười, tiếp tục – cô gái thấy một bóng đen đi đến, trên tay là một cái giỏ. Người đó trùm khăn đen kín mịt. Gương mặt ẩn hiện trong bóng tối làm cô không thể phân biệt là nam hay nữ. Người đó đến ngày càng gần. Khi hai người đối diện nhau chỉ một bước chân. Người cô gái run lên, da gà nổi rần rần. Người đó cất tiếng nói trầm thấp, lạnh giá như tiếng nói địa ngục “Cô có ăn mì gói không??”

An kết thúc câu chuyện, bọn trẻ ôm nhau mặt ngơ ngác sau đó là lăn ra cười. Truyện ma gì thế này??? Quân đặt tay lên trán dựa vào tường ôm bụng cười. Nhìn nụ cười của bọn trẻ, bất giác khóe môi An cong lên hạnh phúc.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 24

Giải quyết xong bữa sáng. Quân đưa An đến một nơi mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới – Đó là cô nhi viện.

An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ “Cô nhi viện Nụ cười” rồi quay sang nhìn Quân. Quân không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm tay An bước vào trong. Nếu là trước đây, An nhất định sẽ vùng ra khỏi tay Quân rồi nói những lời khó nghe nhưng giờ đây cô lại không cưỡng nổi đôi bàn tay ấm áp ấy.

Bên trong, vắng vẻ không một bóng người nhưng rất ồn ào. Tiếng ồn đó phát ra từ nhà ăn. Có lẽ bây giờ lũ trẻ đang ăn sáng. An rút tay ra khỏi tay Quân. Cậu mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.

Nói nhà ăn nhốn nháo không sai nhưng dùng từ đúng nhất đó là chiến trường. Hồi còn ở Mỹ, trường cô học cũng vài lần đại chiến canteen. Cô luôn chuồn trước cho đỡ vạ lây nhưng cũng nhìn hiện trường sau cuộc đại chiến rồi. Còn bây giờ, nhà ăn còn thảm hại hơn đại chiến canteen nữa.

Quân cười dịu dàng, nói:

– Ô ô……mấy nhóc làm gì mà để nhà ăn thành ra thế này???

Nghe giọng nói quen thuộc từ ai đó, tiếng nhốn nháo dứt hẳn, thay vào đó là làn sóng âm thanh với tần số gấp 10 lần ban nãy:

– Á…….á………anh Quân……..anh Quân đến thăm chúng ta này…….á…..á…….

Lũ trẻ lao vào níu vai, bá cổ cậu. Quân không ngại bẩn mà giang tay ôm từng đứa. Cậu ôn tồn nói:

– Các em nghịch thế này không sợ các mẹ sẽ phạt sao?

– Không lo không lo. Có anh Quân ở đây thì trời có sập cũng không sợ. – Một đứa bé tinh nghịch nói

Quân khẽ ngắt mũi đứa bé đó rồi cười rạng rỡ.

Lúc này, lũ trẻ mới để ý đến người con gái đứng ngoài cửa nhìn vào một cách thích thú. Không ai bảo nhau, không nói không rằng, tất cả chạy bình bịch ra sảng chính, hít một hơi thật sâu, đồng thanh hét to:

– Anh Quân có bạn gái………!