-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 3: Nhân tài a

Đứng ngay trước mặt Kim Dư là một con hổ vằn trưởng thành lớn cỡ chừng gấp ba lần so với hổ thường, lông xanh thẫm. Nó hiện tại đang dùng cái miệng bự chảng của mình hung hăng xé nát con chim khá giống đại ưng nhưng lông thì lại như sắt thép.

Vốn cái hình ảnh kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này đối với Kim Dư mà nói đó là chuyện hết sức bình thường. Nhưng nếu cái con hổ và con ưng kia có kích cỡ bình thường chút, màu lông cũng phổ thông chút, và cách y xa thêm chút, y sẽ cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

Ít nhất……. cũng đừng để cái đầu của con chim ưng kia rơi xuống đất rồi thuận tiện vẩy ít máu lên mặt y có được không hả?! Mới vừa vào cửa mà mặt mày đã đầy máu me rồi, cái này là phương thức chào đón đặc biệt của Ám Nhai sao?!

Trong lúc Kim Dư cả người dính đầy máu mà oán thầm, chung quanh chợt vang lên tiếng cười to từng đợt cao thấp lớn nhỏ không giống nhau. Đi cùng với tiếng cười này, là một tên tóc cam đang vui sướng cười to với cái tên kế bên:

“Ha ha ha! Nhìn xem nhìn xem! Lại thêm một tên bị sủng vật của cậu dọa ngất rồi! Tôi nói nha Lý Khiếu, mấy người ở Ban an ninh trật tự đường phố đã nói với cậu không dưới năm lần rồi, lúc cậu cho dị thú của cậu ăn cơm thì làm ơn đứng xa cổng vào một chút đi. Hành vi của cậu đã phá hư hình tượng Ám Nhai của chúng ta hết rồi!”

Nghe thấy lời trêu nghẹo của tên nhím cam kia, tên con trai mặc một thân võ phục hừ lạnh, “Ban an ninh trật tự đường phố còn làm việc sao? Chỗ kia còn chưa có chết hết hả? Rõ ràng tôi đã phóng hỏa thiêu hết bọn họ rồi mà.”

Nói xong, hắn vẫy vẫy tay gọi con hổ lục sắc khổng lồ kia, sau đó xoay người bước đi.

Chẳng qua, người này mới bước vài bước đã cảm thấy có chút không đúng. Dị thú của hắn mỗi lần ăn no xong đều dùng đầu cọ lên người hắn sao hôm nay lại….

Mà hiện tại, tiếng cuồng tiếu vừa mới dứt chưa được bao lâu lại vang lên lần nữa, đồng thời còn có tiếng tru tréo phát điên của một tên khác.

“Con bà nó!! Mày đừng… đừng đừng có tới đây! Mày còn qua tao sẽ kêu lên nha!! Tao ngất!! Đừng có liếm mặt tao!! Cái miệng mày có mùi nặng lắm có biết không hả?! Ăn xong phải súc miệng đó, chủ nhân nhà mày bộ chưa dạy mày hả?!”

Tên thanh niên mặc võ phục xoay phắt người lại, liền thấy một cảnh tượng khiến hắn nhịn không được phải run rẩy khóe miệng.

Dị thú nhà hắn thế nhưng lại vừa ôm vừa cọ một tên Á nhân loại xa lạ?! Sát a! Còn lăn lộn trên đất nữa?! Nhịn không nổi hung hăng nghiến răng, hắn cảm thấy có một cỗ tà hỏa từ đáy lòng bắt đầu trào lên, cuối cùng cỗ tà hỏa mạnh mẽ chiến thắng lý trí, hắn điên cuồng la hét với con dị thú đang làm nũng bán manh kia:

“Tiểu Lục! Ông thấy mày gần đây ăn thức ăn ngon no đến đầy ách bụng mới đi không nổi có phải không!! Bắt đầu từ ngày mai mày liền ăn theo chế độ giảm béo cho ông!!”

Tiếng thét vừa dứt thì lão hổ mặc lục sắc (mặc: đen, lục: xanh lá) đang vui tươi hớn hở lăn lộn trên đất nháy mắt cứng đờ người. Bởi vì lúc người kia rống lên thì đại lão hổ mặc lục sắc đang chổng bốn vó lên trời, cho nên lúc nó cứng người, thật là…… tức cười chết người….

Kim Dư nhìn thấy cũng phải nhếch miệng lên cười, chứ đừng nói tới cái tên nhím cam còn đang cười quằn quại ở một bên cùng đám người xem náo nhiệt kia. Vì thế, trong vòng mười phút Kim Dư bước vào Ám Nhai, tiếng cười to đinh tai nhức óc đã lan truyền khắp toàn bộ con phố.

Hình tượng bị phá hủy như vậy, tên kia làm sao có thể chấp nhận nổi. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được dị thú cao lớn uy vũ cấp A nhà mình lại có thể làm ra mấy cái động tác thiếu muối như thế.

Vì không chấp nhận nổi sự thật này, hắn liền chụp mũ quy kết trách nhiệm lên người Kim Dư. Hắn dùng ánh mắt thâm trầm chết người nhìn Kim Dư chằm chằm.

“Nhóc con, lá gan cũng không nhỏ.”

Kim Dư nghe vậy khóe miệng có chút co rút, lui về sau nửa bước, nghiêm mặt nói: “Kỳ thật lá gan của tôi rất nhỏ.”

“Hừ, là Á nhân loại lại không có nửa điểm tu vi võ thuật dị năng, năng lượng cơ thể dưới 10, thế mà cậu lại dám tiến vào Ám Nhai, như vậy mà coi là nhát gan sao?” Hắn nhìn Kim Dư, hừ lạnh.

Lời nói của người kia tựa như viên đá chọi xuống mặt nước hồ tĩnh lặng, đám người Ám Nhai đang vây xem nhất thời bùng nổ.

“Ai u anh nói nha, nhóc con mày cũng quá can đảm đi? Không có chút thực lực lại dám tới Ám Nhai. Mày không biết chỉ cần tùy tiện tìm một người ở đây liền có thể dùng một ngón tay bóp chết mày sao?” Tên nhím cam vừa nói vừa lắc đầu, sau đó hắc hắc cười: “Coi như nhóc con mày gặp may. Nể tình mày hôm nay đã cho ông có được ba tràng cười sảng khoái, ày lui, sẽ không có ai ngăn cản. Bất quá, nếu nhóc con mày vẫn không biết lợi hại, vậy coi như mày tiêu đời rồi, ông sẽ nhìn mày chết mà không chớp lấy nửa con mắt đâu.”

Thẳng đến lúc này, Kim Dư mới cứng ngắc hiểu được, lúc trước cảm thấy có gì đó không thích hợp là cái gì. Y tuyệt đối chính là đầu óc bị hưng phấn quá mức làm cho hóa ngu, đã quên mất từ xưa đến nay, phàm là nơi tụ tập cao thủ hoặc nơi tụ tập cường đạo lưu manh, đều yêu cầu trang bị một vật phẩm duy nhất —- chính là thực lực cường đại.

Mặc kệ là giả heo ăn thịt hổ thì vẫn phải phát ra khí thế vương bát cái đã. Nếu có người ngu ngốc không có thực lực tự đâm đầu vào đầm rồng hang hổ, thì kết quả cuối cùng chính là 90% không có chỗ chôn thân, mà lại còn chết một cách bi thảm a bi thảm.

Hít sâu một hơi, Kim Dư tự nhủ phải bình tĩnh. Tuy y coi như là không có thực lực, nhưng tuyệt đối không phải là đứa ngu.

Hơn nữa…. Vừa nãy bị lão hổ mặc lục sắc có ngoại hình hung hãn nhưng nội tâm lại manh ngốc liếm liếm, y tựa hồ phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, có thể dùng điều này làm trấn bảo đệ nhất bài danh a.

“Nhóc con! Mày nghĩ mày ngon lắm sao, rốt cục có đi hay không?”

Lúc Kim Dư đang vắt hết óc tự hỏi, tên nhím cam lại bắt đầu hô hào. Đối với cái giọng nói ngang tàng này, Kim Dư cực kỳ dị ứng, hơn nữa y hiện tại đang có chuyện quang trọng khác cần suy nghĩ, vì thế liền đáp lại một câu cực trâu bò:

“Mợ! Quát cái gì mà quát! Tao còn đang suy nghĩ, câm cái mõm mày lại đi!”

….

Mấy phút đồng hồ sau, Kim Dư chợt phát hiện chung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, đợi đến lúc y cau mày ngẩng đầu lên, mới phát hiện tên nhím cam kia đã đứng trước mặt, đang nhe răng cười phóng đãng.

“….”

“Nhóc con, mày vừa mới nói cái gì đó?”

“Vừa nãy tôi đang suy nghĩ một vấn đề. Cái gì cũng chưa có nói.”

“Ha hả, nhưng sao ông lại nghe thấy mày kêu ông câm miệng?”

“A, thanh âm ảo thường xuất hiện rất quỷ dị, muốn đến chừng nào thì đến muốn đi lúc nào thì đi. Vừa rồi chính là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

“Vậy sao ông nghe thấy mày nói?”

“Đó là do ảo giác. Là do anh ảo giác nghe thấy.”

Đến lúc này, tập thể lại được thêm một trận cười to lần thứ tư do vẻ mặt bình tĩnh lại nói lời tức chết người lần thứ hai của Kim Dư mang lại. Cái tên nhím cam kia mới đầu còn muốn bạo phát, nhìn Kim Dư hồi lâu sau lại vỗ đùi bật cười.

“A ha ha ha ha!! Cái thằng nhóc con này! Thú vị, thật sự rất thú vị! Chỉ một mình mày lại có thế trong vòng một ngày khiến ông cuồng tiếu bốn lần kinh ngạc một lần. Ông cảm thấy mày nha nhất định rất có tiền đồ! Bất quá, mày đã vào Ám Nhai rồi. Cho dù là thiên hoàng ông cũng phải dựa vào quy củ của Ám Nhai mà làm việc! Muốn ở đây sống thoải mái sao, nhóc con, cái này phải dựa vào bản lĩnh của mày rồi.” Tên nhím cam nói xong lại hắc hắc cười hai tiếng: “Ở trong này, tuyệt đối sẽ không có người vô duyên vô cớ đi làm chuyện tốt. Nếu thật sự có chuyện… Anh thấy nhóc con mày da trắng nõn, lớn lên rất thanh tú, lão gia quý tộc bên ngoài chắc là đang đốt đèn lồng tìm kiếm mày đó.”

Nghe vậy, Kim Dư khẽ nhếch khóe miệng, nhìn đầu nhím nói: “Việc này không cần anh nhọc công hao tâm tổn trí. Nếu thực sự có lão gia quý tộc, cũng phải có năng lực mới có thể tìm được tôi. Tôi hận nhất là cái loại tiểu bạch kiểm vừa không có năng lực lại còn không thành thật. Mặt khác, tôi đây gọi là đẹp trai! Là khốc! Là tuấn tú!! Thanh tú em gái anh á, cả nhà anh đều thanh tú á!!”

Nói xong, Kim Dư liền thừa kịp con nhím đầu cam kia há mồm sững sờ lần thứ hai, đùng đùng chạy tới bên cạnh dực hổ mặc lục sắc đang ủ rũ bên người chủ nhân. Sau đó, dực hổ quét đuôi khắp bốn phía, tên mặc võ phục cũng bắt đầu tự lập sát khí quanh người, liền liều lĩnh ghé vào bên tai nam tử nói một câu.

*dực: cánh

Ngay sau đó, đám người đứng hai bên đường há hốc miệng, đủ để nhét cả một quả trứng gà, nhìn Lý Khiếu đại nhân – kẻ được Ám Nhai xưng tụng là ngoan lệ hung mãnh và có thực lực nhất trong vòng một năm trở lại đây – mang theo thần sắc khẩn trương lại nhu hòa mong mỏi, túm lấy tay áo của thằng to gan lớn mật kia, trực tiếp phóng vào trong nội thành.



Ba ba ba ba ba! !

Sau một trận trầm mặc, đột ngột có tiếng vỗ tay vang lên gần ngay tại cửa lớn, một tên đứng vây xem nhịn không được vươn tay tát thẳng vào má người bên cạnh. Cái tên đó vừa bưng cái má bị đánh, vừa âm dương quái khí hỏi cái đứa đánh mình:

“Vừa mới nãy là cái tình huống gì vậy?”

“Sách…..Tê……Ách, không biết! Thiệt là con mẹ nó quỷ dị quá!”

“Sát! Cái con mắt hợp kim biến dị phóng xạ của mày lên cơn mù gì vậy! Ông vừa nhìn liền biết là cái loại…. truyền thuyết thất truyền đã lâu!”

“Gì?”

“Nhất kiến! Ân? Hình như không đúng lắm, nhất gian chung tình? Tê…. Sao vẫn cảm thấy không đúng nha….”

“Em gái mày mau cút! Là nhất kiến chung tình! Có tiếng mẹ đẻ thôi cũng học không xong! Mau đi về học bổ túc cho ông! Đừng có làm cho người ta tưởng trình độ văn hóa Ám Nhai của chúng tao đều y chang như mày luôn luôn dừng lại ở thời kỳ trẻ nhỏ!!” Tên nhím cam hung hăng đập cái bộp lên đầu đứa bên cạnh, sau đó đưa tay nâng cằm tự lẩm bẩm một mình:

“Ông sai rồi, ông thật sự đã sai rồi. Ông vốn cho rằng cái thằng nhóc kia chỉ là đi nhầm vào Ám Nhai thôi. Nhưng hiện tại xem ra, thằng nhóc đặc biệt này tuyệt đối có thể ở Ám Nhai mà phong sinh thủy khởi a, nói không chừng còn có thể biến thành Hỗn Thế Ma Vương a….. Ma Vương….. A-men!”

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 2: Ám nhai

Sáng sớm hôm sau, Kim Dư bị đông lạnh đến tỉnh.

Y mơ mơ màng màng nhìn chung quanh. Nháy mắt cơn buồn ngủ đã bị đánh bay mất tiêu. Hoang mang rối loạn nhảy dựng lên, Kim Dư nhìn một mảnh trống trải chung quanh vẫn không thể nói nên lời, ngón tay run rẩy a run rẩy.

“Nha, nhóc con tỉnh rồi.”

Thanh âm rất là quen tai vai lên, Kim Dư quay sang nhìn, ngón tay lại run a run.

Rõ ràng ngày hôm qua mặc một bộ bố sam rách nát ngồi trên ghế thái sư, thấy thế nào cũng là một lão nhân cổ xưa lỗi thời. Lúc này lại mặc một thân đường trang chế tác tinh tế, trong tay còn chống một cây quải trượng làm bằng gỗ đàn hương, từ trên xuống dưới rõ ràng là một lão thái gia hào môn giàu có.

“….Cái tình cảnh ngày hôm qua là do ngài muốn thể nghiệm sinh hoạt thường dân sao?” Kim Dư nuốt một ngụm nước bọt, thái độ hoàn toàn không có giống như ngày hôm qua, mặt dày mày dạn.

“Ha hả, coi như chúng ta có chút duyên phận đi. Căn nhà kia là nơi đầu tiên khi lão còn nghèo khổ kinh doanh. Cho dù hiện tại cháu của lão đã kế thừa toàn bộ sản nghiệp lại còn có thể mở rộng kinh doanh, nhưng cái khách sạn nhà tranh vách lá này lão lại luyến tuyến dỡ bỏ nó đi. Ngày hôm qua chính là ngày cuối cùng nó còn tồn tại trên đời này. Lão vốn định ở một mình hồi tưởng lại ký ức xưa kia, không ngờ cho dù là ngày cuối cùng, nó vẫn nghênh đón khách tới, coi như là một kết cục viên mãn đi.” Ông nói xong lại cảm thán nhìn mảnh đất trống rỗng, rồi quay đầu cười với Kim Dư: “Xem như là kết một cái thiện duyên. Lão già tôi khó có được tâm tình tốt, cho cậu một tử tinh tệ, dùng nó mà lập nghiệp đi! Ha hả, chỉ bằng sức lực và cái mặt mày dày cui của nhóc con cậu ngày hôm qua, lão cảm thấy cậu nhất định sẽ thành công!”

Nói xong, lão già gật đầu với Kim Dư một cái. Một tên giống như bảo tiêu đằng sau ông tiến lên đưa cho Kim Dư một tử tinh tệ. Sau khi y cuống quýt bắt được, lão già liền xoay người cùng với đám người vây quanh về lại ‘Khách sạn Long Môn’ cao ngất kia.

Kim Dư nhìn thân ảnh lão bỗng nhiên trong lòng có một cỗ xúc động nhẹ, há miệng vung tay với bóng dáng lão mà hô to:

“Ê ——! Lão già ông cũng keo kiệt quá đi! Một tử tinh tệ thì làm cái gì được a?! Bất quá, ông yên tâm, tôi Kim Dư cho tới bây giờ vẫn là một quân tử. Trong vòng một năm, tôi sẽ trả lại một ngàn tử tinh tệ cho ông!! Ông giàu có thì sao a? Về sau tôi còn giàu hơn ông gấp ngàn lần!”

Lão già đi ở phía trước nghe thấy tiếng la của Kim Dư nhịn không được phải lắc đầu bật cười. Nhóc con này thật đúng là, ngay cả mượn tiền thôi mà cũng có thể nói đầy ý mới mẻ như vậy a. Nhìn vẻ mặt lạnh băng không chút biểu tình của thằng cháu mình đang tiêu sái bước tới, lão bỗng nhiên thở dài, so đi so lại, cái mặt thằng nhóc kia so với cháu lão thì xinh hơn nhiều, tuy đám cháu nhà lão lớn lên so với mọi người thì đẹp trai hơn chín phần nha.

“Ông nội.”

“Ừ. Được rồi. Chúng ta trở về đi. Qua hôm nay, ông liền thành thành thật thật dưỡng lão.”

“Dạ.” Người thanh niên kia nghe vậy liền tiến lên giúp đỡ ông, không quay đầu lại, trực tiếp tiến vào khách sạn.

Thẳng đến khi cửa khách sạn Long Môn hoàn toàn đóng đóng lại, Kim Dư mới xem như phục hồi lại tinh thần, sau đó thở dài.

Nhìn bộ dạng phô trương thế kia, y cả đời này phỏng chừng muốn với cũng không tới. Bất quá, y không đi hâm mộ ghen tị người ta đâu. Tiểu phú tức an, tiểu phú tức an. Từ cái địa phương chết chóc lại có thể xuyên đến địa điểm khá an toàn này, chỉ cần có chỗ ăn có chỗ ở, y đã cực kỳ thỏa mãn rồi.

Vì thế Kim Dư bắt đầu xốc lại tinh thần, đi đến quảng trường thông báo. Tại quảng trường thông báo này luôn có thông báo tuyển dụng các chức nghiệp sinh hoạt và nhiệm vụ thám hiểm. Mỗi công dân đều có thể tìm được công tác và nhiệm vụ phù hợp với yêu cầu của bản thân.

Vì thế Kim Dư tràn đầy hưng phấn bước tới, kết quả vừa nhìn bảng dán thông báo liền ủ rũ.

Cái đống số in ở trên đó là cái gì vậy?! Vì sao toàn bộ thông báo tuyển dụng đều có số?!

Chỉ số thông minh của Kim Dư tuyệt đối không thấp, thậm chí so với đại đa số thì có phần nhỉnh hơn nhiều, cho nên vừa mới nhìn qua một lần y liền hoàn toàn có thể khẳng định, là số hộ khẩu y như ở thế giới kia a.

Lời xác định này khiến Kim Dư phải thống khổ kêu lên. Bảo mẫu dị thú của y nha, bác sĩ tâm lý dị thú của y nha, cuộc sống tiểu phú tức an của y a!!! Khỉ gió, đã không thể quay đầu nữa rồi!!!

Kim Dư hiểu rõ ‘không hộ khẩu’ sẽ rất nguy hiểm, đại biểu y không được bảo hộ bởi bất cứ ai, đại biểu y không thể đường đường chính chính đi kiếm việc làm, còn đại biểu, y có 80% sẽ gia nhập vào giới xã hội đen…..

Được rồi, hầu hết dân ở đây đều là thợ săn, xã hội đen gì gì đó ở chỗ này phỏng chừng rất ít, nhưng không thể cam đoan sẽ không có mấy cái tổ chức lưu manh du côn gì đó a. Dù sao, đây cũng là thói hư tật xấu của nhân loại mà, cho dù gen có đột biến lần nữa, cũng sẽ không thay đổi nổi cái tính nết xấu này đâu.

Hít một hơi thật sâu, Kim Dư hữu khí vô lực ngồi lên một tảng đá tại quảng trường mà ngẩn người, nhìn người và dị thú vội vội vàng vàng gầm rú vui mừng nhận lĩnh nhiệm vụ và công việc, làm lòng y cũng không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương.

“Bi kịch a… Đại bi kịch a…”

Đang lúc Kim Dư nhịn không được thở dài ai oán nhân sinh của bản thân, bỗng nhiên có tiếng thảo luận khiến y chú ý.

“Sách, tháng này bảng giao dịch không có vật gì tốt. Lông quang mã tôi đã tìm kiếm nhiều tháng nay cũng không có lấy một cái! Quả nhiên đồ trên bảng thông báo đều là lừa bịp hết sao!” Một nam tử có mái tóc đỏ như lửa, tính tình thoạt nhìn cũng khá nóng nảy bất bình nói.

“Xí, không phải chúng ta đã sớm biết rồi sao? Anh tìm bảo bối ở thông báo quảng trường còn không bằng đến mấy hiệp hội thợ săn hoặc hiệp hội thám hiểm tìm thử xem a. Nơi đó tuy rằng giá cả có chút cao, nhưng tuyệt không giống mấy cái thông báo trên quảng trường này, đều là đồ giả.” Nam tử tóc vàng cao ráo đứng bên cạnh lắc đầu.

“Vấn đề chính là ông đã tới rồi a. Thật vất vả mới thấy được lông quang mã, vừa tới thì đã bị người khác ra giá ua mất rồi. Tôi còn biện pháp nào đâu a?! Chẳng lẽ đi chém người? Đám người kia vừa nhìn là biết không thể chọc vào rồi. Bộ tôi không muốn sống nữa sao!” Nam tử tóc đó tức tối nói.

“Chậc, nếu nói như vậy, không bằng thử tới Ám Nhai nhìn xem?” Nam tử cao kia ngẫm nghĩ một chút bỗng nhiên hạ giọng nói: “Em họ tôi là học sinh tại học viện săn bắn, anh chắc biết chứ? Có một lần, nó vô ý nghe được giáo viên nói chuyện với nhau, nói trong Ám Nhai có khá nhiều thứ tốt. Thậm chí có không ít thứ tốt trong hiệp hội săn bắn lẫn hiệp hội thám hiểm đều từ đó mà ra a! Tuy Ám Nhai không có thân phận bảo hộ còn rất nguy hiểm, nhưng anh có thể đi thử xem.”

Nam tử tóc đỏ vừa nghe đến hai chữ Ám Nhai sắc mặt liền khẽ biến, sau đó có chút cười khổ lắc đầu, “Cậu sao lại nói tới Ám Nhai… Cái chỗ kia không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cho dù có bắt tôi đợi tới cả năm nữa, tôi cũng không muốn đi vào trong đó đâu. Trong mắt tôi, nếu không có kỹ năng săn bắn cấp bốn hoặc kỹ năng thám hiểm cấp năm, thì nơi đó chính là địa ngục.”

Mà lúc này, Kim Dư vốn đang ngồi hóng chuyện của hai người đã biến mất vô tung vô ảnh. Từ lúc nam tử tóc đỏ nói chuyện, y đã hưng phấn chạy đi tìm hiểu vị trí của Ám Nhai.

Chính là, nếu Kim Dư có thể bình tĩnh một chút, nghe xong câu của nam tử tóc đỏ nói, có lẽ y sẽ không hưng phấn đến như thế.

Nhưng chúng ta không thể không nói, người đối với thực vật, khát vọng thật sự là quá lớn. Tuy Kim Dư không phải là một tên hám ăn bẩm sinh, nhưng một tháng trời sống trong cái địa ngục kia, y đã hướng tới con đường hám ăn rồi. Mà đối với tên hám ăn mới như Kim Dư mà nói, không có chỗ nào hơn chỗ không cần giấy căn cước, chỗ có thể trực tiếp dựa vào thực lực của bản thân mà sống thì lại càng hấp dẫn y hơn.

Cho nên, sau ba tiếng đồng hồ, Kim Dư rốt cục cũng đã đứng ngay trước cổng cực lớn làm bằng thạch anh màu đen, phía trên còn có một tấm biển chất liệu như gỗ viết hai chữ Ám Nhai bằng thể chữ cực kỳ ngông cuồng, cảm thấy tương lai sau này của mình rất nhanh sẽ viên mãn.

Cho nên Kim Dư ôm kỳ vọng vô cùng không chút nào chần chờ bước vào Ám Nhai.

Cho nên, sau khi y tiến vào Ám Nhai lại nhìn thấy hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, lập tức nghĩ đến một tình huống bi kịch vô cùng. Kỳ thật, là thủy tổ của Á nhân loại và Tân nhân loại, cái đám trong đây so với dị thú bên ngoài còn muốn biến dị siêu nhân hơn, y quả thực là yếu ớt tới cực điểm a…. Làm sao đây?!

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 1: Sống ở thế giới hỗn tạp này thực là khổ bức quá đi mà

Kim Dư đứng ngay ngã tư đường, câm nín ngẩng đầu nhìn đám ngựa, hươu, bò, dê có cánh cùng một đám dơi, chuồn chuồn, chim sẻ bự thiệt bự bay rợp trời; ở phía bên kia đường còn có mấy con mèo hai đuôi và hồ ly ba bốn đuôi đang nhởn nhơ dạo phố. Y cảm thấy mình lại đang nằm mơ nữa rồi.

Đây là giấc mơ hoang đường nhất mà y từng mơ a. Toàn bộ nhận thức của y đều bị phá vỡ hết cả rồi. Nhà cao tầng tồn tại song song với nhà tranh mái lá, cổ nhân mặc trường bào dọc xuôi qua lại xen kẽ với đám người máy kim loại sáng choang, trên không thì lại có một đám thú quái dị bay quanh mấy cái màn hình lớn đang phát tin tức.

Nhưng việc khiến y không thể nói nên lời chính là:

Nơi y ở rõ ràng là đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi mà.

“Ngô, nếu ba phút nữa mình còn chưa có tỉnh, mai mình lập tức tới mấy cái đống phế tích tìm thuốc ngủ uống cho chết hẳn luôn.” Kim Dư nói xong liền đi về phía căn nhà gỗ cũ nát, sau đó lại tự ình cái tát.

“Bà mẹ nó! Đau chết người!!”

Kim Dư bị đau đến nhảy dựng lên, mắt hàm lệ đáng thương hết sức, tự mình xoa xoa. Sau đó khóe mắt lại tia được một đám mặc trang phục Punk y chang như ở thời kỳ đồ đá đứng gần đó đang nhìn y chằm chằm, y có chút chật vật chạy đi, trước khi chạy khỏi đó còn nghe thấy một trận nghị luận.

“Xí, hóa ra là một tên Á nhân loại không tìm được việc làm lại không chấp nhận được hiện thực a!”

“Ai…. Tên này là tên thứ mười tôi nhìn thấy ngày hôm nay đi? Chậc chậc, kỳ thật Á nhân loại cũng có thể làm người hầu cho quý tộc nha, nhưng sao bọn họ lại không biết?”

“Quên đi quên đi, dù sao hiện tại Á nhân loại cũng không còn nhiều, hơn nữa bọn họ còn đang trong tình huống bất lợi, đợi đến lúc nhân số của bọn hắn ít đi, thì sẽ tiến vào khu bảo hộ thôi.”



Á nhân loại? Khu bảo hộ? Gia đình quý tộc? Người hầu?!

Vì không muốn bản thân hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Kim Dư đành ngồi xổm trong một xó, trong đầu không ngừng nhai đi nhai lại mấy từ vừa mới nghe được. Tuy lúc này Kim Dư vẫn kiên quyết khẳng định mình đang nằm mơ, nhưng mấy người vừa rồi… lại khiến cho đáy lòng y trào lên một cảm giác không được tốt cho lắm.

“Không đúng không đúng không đúng… Cho dù là tận thế núi lửa bùng nổ động đất hồng thủy lần lượt từng cái mà tới, mình….nhà của mình…thú cưng ngoan cường của mình vẫn còn sống, địa cầu vẫn còn chưa bị nát thành từng mảnh mà, ông đây làm sao đột nhiên lại xuyên qua nha?”

Nghĩ đến đây, Kim Dư lập tức cúi đầu nhìn ngực, trên cổ y đeo một viên ngọc thạch hình bán nguyệt màu lam, nhưng chuyện khiến đôi con ngươi của Kim Dư phải co rút chính là, viên ngọc trong veo này không còn thuần một màu lam như thiên không đại hải nữa, mà bên trong màu lam kia lại nhiễm vài tia sắc xanh biếc thúy lục.

“…Giỡn chơi thôi phải không?” Kim Dư trầm mặc hồi lâu, có chút ngập ngừng, sau đó lại tự tát một cái cực hoàn hảo cho cái má còn lại, rồi mới đặt mông ngồi xuống đất, nhìn chung quanh mà cười khổ. Tâm tình hiện tại của Kim Dư so với hoàn cảnh cũng hỗn độn như nhau. Thế giới này rõ ràng không phải là thế giới của y. Tuy cái thế giới của y đã bị thương tổn đến tột cùng rồi, nhưng y biết rõ, khoảng thời gian mà y sống ở đó, không hề có ngựa có trâu, không có dơi với chuồn chuồn so với người còn muốn lớn hơn, càng không có bầu trời xanh và lục địa ổn định như vậy.

Thiên thạch va chạm Địa Cầu gây tận thế. Trong vòng năm ngày, nhân loại trước kia luôn xưng vương xưng bá trên Địa Cầu đã bị diệt hết 99%, số còn lại vì không còn nơi nương náu, đành phải không ngừng tìm kiếm đường sống, hy vọng kéo dài hơi tàn.

Kim Dư chính là một trong số 1% người còn sống sót kia. Bởi vì y được thừa kế năng lực đặc biệt của gia tộc cho nên y có thể hiểu được thú ngữ, càng có thể thông qua tinh thần lực khống chế một vài con thú nhỏ. Có lẽ đây chính là may mắn trong bất hạnh, bởi vì khi xảy ra thảm họa kia, tinh thần lực của y bị phá vỡ, hôn mê hết một ngày, đến khi tỉnh lại, tinh thần lực đã bạo tăng một cách khủng bố.

Chính bởi vì điều này, Kim Dư mới có thể sống sót sau đợt tận thế đó. Y thu phục vài con dã thú rồi cùng nhau chống đỡ qua một tháng.

Vốn Kim Dư còn cho rằng y sẽ từ từ mà chết già, nhưng hôm nay vừa mới mở mắt ra, y đã bị cái thế giới cực kỳ quái dị này dọa sợ. Nhưng dù sao thì, thế giới này vẫn có sức sống hơn.

Ít nhất, trên mặt của mỗi người, không chỉ độc một thần sắc tuyệt vọng nữa.

Nhưng vấn đề là, y như thế nào lại tới đây?

“Chẳng lẽ lúc mình say ngủ, Địa Cầu lại nổ thêm lần nữa?” Bỗng trong đầu Kim Dư hiện lên một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt, nhất thời sợ tới mức run lên.

“Quên đi quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Dù sao cũng đã tới đây rồi. Còn sống tức chứng minh ông gặp may!!”

Mãnh liệt lắc đầu, đứng lên, Kim Dư ngửa mặt lên trời thét dài, “Tiểu Bạch, Đại Hoa, A Miêu, A Cẩu, A Hổ, A Lang!! Bọn mày ở trên trời thì sống cho tốt, nếu chủ nhân vẫn còn sống, mỗi tháng đều hóa vàng mã cho bọn mày!!”

Một tiếng thét này có thể so với tiếng sói tru, khiến cho đám chuột đủ màu sắc trong góc trường cùng con chim sẻ đậu trên mái hiên bị dọa bay, đồng thời còn đưa tới một trận rống giận của tên nào đó đang giải quyết “việc cấp bách” kế bên. Kim Dư cười gượng hai tiếng liền vọt thẳng, mau chóng chạy đến trước một cái khách sạn cao ngất ngưởng tên là ‘Khách sạn Long Môn’, nghĩ nghĩ một lát lại xoay người hướng đến túp lều tranh lung lay sắp đổ đối diện ‘Khách sạn Long Môn’.

“Ặc, cụ ơi, tôi giúp ngài rửa chén lau nhà nấu cơm, ngài cho tôi ở nhờ một đêm được chứ?” Dù sao thì y cũng chỉ vừa mới tới cái chỗ quỷ dị này, qua đêm ngoài trời ai biết có cái gì nguy hiểm không a?!

Đang híp mắt ngồi trước cửa, ông lão mày dài tóc dài nghe vậy liền mở mắt nhìn thoáng qua Kim Dư, nhe răng nói: “Tôi có người máy gia dụng rồi.”

Tuy Kim Dư không biết người máy gia dụng cụ thể là có cái công hiệu gì, bất quá chuyện này tuyệt đối không làm khó được y.

“Ặc, vật kia lạnh như băng a. Tôi có thể cùng ngài tán gẫu, giúp ngài rửa chân đấm lưng đó nha.”

Lão nhân nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia tinh quang, sau đó vẫn như cũ nói: “Tôi có người máy gia dụng rồi.”

“Chậc, ngài xem a, ngài lẻ loi hiu quạnh không ai nói chuyện, thê lương lắm nha. Có tôi ở đây, đảm bảo lòng ngài sẽ rất ấm rất ấm!”

Vô luận ông lão nói nhà lão có người máy gia dụng như thế nào đi nữa, Kim Dư vẫn cứ như cũ mặt dày mày dạn tìm đủ loại lý do không đi. Đến cuối cùng, ông lão rốt cục nổi giận.

“Cậu là con nhà ai! Da mặt sao lại dày tới như vậy!!”

Kim Dư nghe thấy liền nói: “Chỉ cần ngài cho tôi ở một đêm, tôi liền là người nhà ngài!”

Câu này vừa mới ra khỏi miệng, sắc mặt của ông lão giống như nuốt phải một trăm con ruồi, vặn vẹo hết chỗ nói, cuối cùng ông lão thở dài một tiếng: “Quên đi. Dù sao cũng chỉ có một đêm. Ngày mai cậu còn không đi, tôi liền tìm dị thú ăn cậu luôn.” Tử vi nói hôm nay ông không nên ra ngoài, chẳng lẽ chỉ ngồi ngoài cửa phơi nắng chút thôi cũng gặp phải phiền toái sao?!

Kim Dư nghe vậy nhất thời vui vẻ ra mặt, “Hắc hắc, ngài yên tâm yên tâm. Tôi mới tới đây nên cần thích ứng một chút, chỉ cần qua ngày mai là có thể thích ứng rồi!”

Nghe vậy, ông lão bình tĩnh liếc mắt nhìn Kim Dư một cái, đột nhiên nói: “Nhóc con, cậu nhập cư trái phép hả? Đừng tưởng rằng lớn lên có điểm xinh đẹp thì tôi có thể buông tha cho cậu. Tôi tuyệt đối không nhân nhượng đâu.”

Kim Dư nghe vậy liền lắc đầu: “Như thế nào lại vậy. Tôi chính là một lương dân luôn tuân thủ luật pháp nha!”

Nghe vậy, ông lão nheo mắt lại, cuối cùng cười lạnh hai tiếng rồi đứng dậy rời đi. Kim Dư nhìn tấm lưng kia nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đồng thời trong lòng quyết định, trong thời gian ngắn nhất y phải nắm vững hết thảy mọi thường thức cơ bản của nơi này, miễn cho cái cảnh đang đi đường đột nhiên bị người ta chụp bao bố tống vào ngục.

Trải qua một buổi chiều, dùng cái mặt dày cả tấc, dùng ánh mắt hung ác lừa bịp nói chuyện với thằng bé hỉ mũi chưa sạch, giúp đỡ người già nhưng không yếu qua đường, đến khi mệt lả đi thì Kim Dư mới quay trở lại túp lều tranh đối diện ‘Khách sạn Long Môn’, hiện tại y cơ bản đã nắm được tình hình chung tại thế giới này rồi.

Này quả nhiên là một thế giới hỗn tạp.

Hiện tại đang là năm 106825, địa điểm là một hành tinh trong Huyền Tinh hệ. Nơi hiện tại y đột ngột đáp xuống là Mẫu Tinh trong Huyền Tinh hệ, có khí hậu giống với Địa Cầu nhất.

Theo như lời nói của đứa nhỏ, Kim Dư biết người ở Mẫu Tinh đều là người từ Địa Cầu dùng phi thuyền đến đây, chỉ là bởi vì khí hậu ban đầu ở đây không giống như Địa Cầu, nhân loại và động vật ít nhiều đều bị biến dị. Đến vạn năm sau này, tuy nhân loại không ngừng cố gắng điều chỉnh khí hậu ổn định trở lại, nhưng dị biến đã xâm nhập vào tận huyết mạch và cốt tủy trở thành một phần gen của loài người.

Bởi vì dị biến phần lớn đều gia tăng thể chất, lực công kích và phòng ngự, cho nên người ở nơi này đã chấp nhận xem những người có thể chất biến dị là một bộ phận cộng đồng, thậm chí có không ít người trẻ tuổi coi đây là quang vinh. Người biến dị ở đây được xưng là ‘Tân nhân loại’, về phần nhân loại còn lại, bởi vì thân thể bị hoàn cảnh ăn mòn nghiêm trọng, trở nên rất gầy yếu vì thế bị gọi là ‘Á nhân loại’.

Mà nhân loại thuần khiết, hiện tại đã gần như biến mất hoàn toàn.

Bên trong Huyền Tinh hệ, trừ bỏ Mẫu Tinh ra, còn có hơn mười tinh cầu có thể cho nhân loại tới sinh sống. Chẳng qua những tinh cầu này có khí hậu khá ác liệt, mỗi ngóc ngách đều có mãnh thú biến dị và yêu thực (thực: thực vật), cho nên trừ bỏ những thám hiểm giả và thợ săn ra, có rất ít nhân loại đến những tinh cầu này cư trú.

Bất quá, mỗi tinh cầu đều sẽ có người xây khách sạn, cung cấp dịch vụ và giám thị sự sống của tinh cầu.

Là chức nghiệp có giới hạn rất rộng, cơ hồ mỗi năm đều có thám hiểm giả hoặc thợ săn tới tinh cầu khác săn mãnh thú, tìm bảo vật duy trì sự sống hoặc làm giàu. Bọn họ đa phần đều là Tân nhân loại, trong cơ thể có huyết mạch dị thú hoặc có năng lượng của yêu thực, có thể cường hóa mỗi bộ phận trên cơ thể, do đó dù có trong hoàn cảnh ác liệt nào cũng vẫn có thể sinh tồn và hành động.

Trừ bỏ khả năng cường hóa ra, mỗi thám hiểm giả và thợ săn đều có một hoặc nhiều dị thú cùng bọn họ kề vai chiến đấu.

Kim Dư nhìn đám ngựa bay loạn đầy trời, lại nhìn đám người đang cong lưng gọi mèo. Bởi vì nhu cầu dị thú quá lớn, cho nên Mẫu Tinh liền có đủ loại dịch vụ dành cho dị thú, tỷ như, bệnh viện dị thú, học viện dạy kỹ năng cho dị thú, sở quản lý thời kì phát tình của dị thú….

Thẳng đến khi hỏi thăm được tin tức này, Kim Dư mới có thể nhẹ nhàng mà thở ra. Bởi vì đến lúc này, y cuối cùng cũng đã kiếm được phương pháp kiếm cơm ăn rồi. Nếu y không có thể lực, không có võ công cũng không có kiếm laser, không thể trở thành thợ săn hay thám hiểm giả, nhưng y có thể dựa vào thực lực của mình trở thành một bác sĩ tâm lý thú ý mà ha? Hoặc là làm nhân viên trong sở quản lý cũng không tồi đâu.

Kim Dư mệt mỏi vô cùng, vừa nằm lên giường đã ngủ sâu. Xem ra cuộc sống sau này của y nhất định sẽ tốt đẹp vô cùng, chính là Kim Dư đã quên mất một chuyện tàn khốc nhất trong thời đại công nghệ cao lại hỗn tạp này a. Thế cho nên, cuộc sống sau này của y đành phải cáo biệt với ánh mặt trời sáng lạn…..đến với tình cảm mãnh liệt thiêu đốt vô cùng hỗn loạn…

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 25

Chap 25:

Dấu chấm hết cho sự khởi đầu!

(Lời của Minh kể)

Máu….loang một vệt dài trên nền đất…

Nước mắt cứ tuôn dài trên gò má của một người con gái xinh đẹp…

Đau… Tôi cảm thấy có cái j` đó… như vừa bổ vào đầu mình… một thứ chất lỏng từ đầu tôi chảy xuống. Mọi thứ như mờ đi… mắt tôi dần mờ đi… tất cả… dần biến mất để rồi một màu đen u ám bao trùm lấy tất cả. Trước khi ngất đi, tôi nghe đc tiếng khóc nấc của một cô gái… ko phải Á Quy… tiếng gào thét nghe xé lòng…

Mọi thứ biến mất… màu đen bao trùm tất cả…

~.

~

_Ưm…_Tôi hé mở mắt, mọi thứ dần dấn hiện nhưng chỉ toàn một màu tráng xóa 😐 Đau!!! Thứ mà tôi nhận thức đc đầu tiên tôi cảm nhận đc.

_Ôi!!! Thiên Minh, cậu tỉnh rồi sao!!!_Tiếng một cô gái hét lên trong vui sướng._Bác sĩ!!! Bác sĩ!!! Cậu ấy tĩnh rồi…_Cô gái đó chạy ra khỏi phòng và hét lớn lên. Tôi thấy… có j` đó long lanh nơi khóe mắt cô ấy…

Một lúc sau khi cô ấy ra khỏi phòng thì một vị bác sĩ đáng tuổi và một cô y tá trẻ bước vội vào phòng. Vị bác sĩ đó bước đến cạnh giường tôi và đo đo khám khám j` đó. Cô gái lúc nãy thì đứng bên cạnh giường và lấy hai tay che kín miệng như để ngăn ko phát ra tiếng nấc…

_Ông Jonh… cậu ấy thế nào rồi ạh???_Cô gái đó vội hỏi vị bác sĩ khi ông vừa kiểm tra cho tôi xong.

_Ừm… đây là một hiện tượng rất lạ mà từ trước đến giờ chưa từng có… thiếu gia… hoàn toàn khỏe mạnh và ko hề để lại một biến chứng nào sau sự cố đó! Nhưng thiếu gia còn phải ở lại 1-2 tuần để theo dõi_Vị bác sĩ nhoẻn miệng cười và thông báo tin mừng. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

_Ôi!!! Thật ko ạh… cảm ơn trời phật!_Cô gái đó hét lên trong vui mừng, nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.

_“Con gái j` đâu mà mau nước mắt. Chẳng bù cho cái con nhỏ khó ưa đó” *Ý hén là Phi Phi đấy hehe mới tĩnh lại đã nhớ nhõ roài*_Tôi thầm nghĩ và nhếch mép cười.

_Cô ở đây trông cậu ấy, tôi sẽ thông báo với phu nhân và lão gia_Vị bác sĩ đó mĩm cười nhân hậu và bước ra ngoài, cô y tá kia cũng đi theo.

Bây giờ trong căn phòng này, chỉ có tôi và cô gái mít ướt này. Không khí năng nề bỗng bao trùm quanh tôi.

_Cậu… có thấy mệt ở chỗ nào ko?_Cô gái đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường của tôi.

_Tôi ko sao… mà cô là ai?_Tôi nhìn cô gái đó, gương mặt thực sự rất wen. Mái tóc nâu đỏ cắt ngang vai. Đôi mắt to … nhưng… tôi ko thể nhớ được người con gái này.

_Cậu… ko nhận ra tôi cũng phải…_Giọng cô ấy đượm buồn, đôi mắt vẫn rưng rưng nước mắt.

_Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?_Tôi đưa tay sờ lên đầu, gần như chỉ còn đau chút ít. Chứ người tôi thì hoàn toàn chẳng hề hấn j`.

_Cậu… hôn mê đã 2 năm 1 tháng 18 ngày rồi_Cô gái đó nói và nhìn lên tờ lịch troe trên tường.

_C… cái gì???_Tôi tròn mắt nhìn lên tờ lịch treo trên tường._Ngày 15 tháng 5 năm 2011… lúc đó là năm 2008…_Tôi lẩm nhẩm tính lại số ngày. Ko ngờ… lần đó tôi hôn mê lâu như vậy…

_Thiên Minh!!! Thiên Minh!!! Con tôi…_Cánh cữa bỗng mở toang ra. Người phụ nữ đã ngoài 35 nhưng trong bà vẫn toát lên một vẻ đẹp thanh nhã… Gương mặt thì nhễ nhãi mồ hôi và hiện rõ vẽ vui mừng xen lẫn lo lắng…

_Mẹ!_Tôi chỉ nói đc 1 chữ… tại sao chứ? Đây là lúc tôi cảm nhận đc cái thứ gọi là tình mẫu tử. Tại sao tôi thấy thương người phụ nữ đứng trước mặt mình thế này…

_Ôi lạy trời phật!!! Con tôi tỉnh lại rồi_Nước mắt lăn dài nơi khóe mi, mẹ tôi… đã khóc! Khóc vì lo cho thằng con ngỗn nghịch của bà là tôi đây… Mẹ ôm tôi thật chặt và khóc nấc lên. Đưa hai tay lên giữ chặt lấy mặt tôi, cứ như kiểu mẹ tôi đã rất nhớ tôi…

_Con tôi…_Nếu có người ngoài nhìn vào, thì chắc chắn sẽ ko tin đây là người phụ nữ quyền quí, cao sang. Mà thay vào đó, là một người mẹ lo lắng, thương yêu con của mình. Một tình yêu thương giản dị… ko cầu kì…

_Mẹ…_Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay mẹ. Tại sao từ trước đến giờ, tôi ko nhận ra rằng mẹ vẫn luôn âm thầm che chở, bảo vệ, lo lắng ình chứ.

_Thưa phu nhân, xin hãy bình tĩnh._Vị quản gia già đáng kính cũng bước vào sau một người đàn ông trung niên. Nơi khóe mắt cũng lăn dài 2 hàng nước mắt.

Nhưng… người đó chỉ đứng bên cạnh và lấy 1 tay nắm chặt lấy vai tôi. Đó là cách thể hiện một niềm tin của người đàn ông chững chạc với một người đàn ko khác!

Sau tràng nước mắt, pama tôi ở lại và chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhưng việc tôi thắc mắc nãy giờ. Chính là cô chị gái song sinh của mình. Á Quy, tại sao biết tin tôi tỉnh lại mà chị ko tới?

_Mẹ àh… Quy…_Tôi bỏ lững câu. Và như hiểu đc ý tôi, đôi mắt mẹ đượm buồn.

_Con bé đó… nó thay đổi nhiều rồi…_Giọng mẹ tôi đượm buồn. Tôi cũng cảm thấy… có cái gì đó rất lạ trong truyện này…

~.

~~

Thời gian cũng trôi qua dần.

Đối với tôi nó thật buồn tẻ…

Rồi cũng đến ngày tôi đc ra viện.

_Thiên Minh àh!!! Chúc mừng con đã đc ra viện._Mới sáng sớm mẹ đã đến và cầm theo một bó hoa cúc vàng.

Từ hôm tôi tỉnh lại đến giờ, ngày nào mẹ cũng túc trực bên cạnh để chăm sóc tôi. Cái cô gì gì đó thì ko thấy đến nữa chắc là do cô ta bận rồi…

_Hỳ, chuyện con suất viện thì sớm hay muộn cũng vậy. Có gì đáng chúc mừng đâu chứ_Tôi bỗng thấy hụt hẫng khi biết rằng. Người đi thăm tôi chỉ có mẹ, pa, ông quản gia và cô gái hôm nọ…

_Sao con lại nói thế? Mẹ chỉ có ý tốt cho con…_Ba tôi lên tiếng và có phần trách móc tôi.

_Thôi, mau ra khỏi cái nơi này. Nằm ở đây lâu như vậy con phát tởm với mùi thuốc sát trùng ở đây rồi_Tôi đứng vội dậy và bước ra ngoài, để mặc mọi người ở đó. (Có bốn người chứ mấy)

Chiếc xe hơi màu đen bóng đã đậu sẵn ở trước cửa bệnh viện chỉ chờ cả nhà ra thôi… Leo lên xe và ngồi vào ghế trước. Tôi đặt cằm lên mu bàn tay và nhìn ra hướng phía ngoài cửa sỗ. Mọi người cũng lên xe và chiếc xe nhẹ nhàng lướt trên đường…

_Lách tách…ào… ào…

Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa. Những giọt nước từ từ rơi xuống mặt đất… rồi bên ngoài xe lúc này chỉ còn lại một màu trắng xóa. Có lẽ… ông trời cũng ko mong tôi suất viện đây mà, nên mới ột cơn mưa to thế này _ _!!

_Đúng là xui xẻo thật, sao bỗng dưng trời lại mưa như thế chứ_Vị quản gia đáng kính của tôi lên giọng phàn nàn khi vừa bước chân vào nhà.

_Truyện thời tiết. Sao mình có thể biết đc chứ_Mẹ tôi chỉ mĩm cười.

_Thôi đc rồi về đến nhà là mừng rồi. Chúng ta phải mở một bữa tiệc mừng lớn chứ._Pa tôi lên tiếng và vỗ vai tôi.

_Nhưng trời mưa thế này thì… có vẻ ko tiện lắm_Vị quản gia nhìn ra phía ngoài và lắc đầu.

_Con thấy ko cần đâu_Tôi tỏ ra khó chịu rồi hậm hực đi về phòng.

Cảnh vật vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mà… con người thì thay đỗi rồi. Mọi người đã lớn lên và chững chạc hơn.Ngồi cạnh cửa sổ, tôi nhìn ra phía bên ngoài. Tôi bỗng cám thấy buồn. Từ lúc tĩnh lại đến giờ tôi chẳng thấy Á Quy, cô chị gái ngốc nghếch của mình ở đâu cả. Cảm giác trống trải như thế này tôi thực sự ko chịu đc.

_Cạch…

Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Tôi giật mình quay lại xem kẻ nào dám vào phòng tôi như thế.

_Cậu sao thế?_Cô gái đó lên tiếng. Tôi tỏ ra ko mấy quan tâm, quay lại phía ngoài khung cửa sổ.

_Thiên Minh àh… tôi làm gì sai sao? Tại sao cậu đối xử với tôi như thế?_Nước mắt cô gái đó đã lăn dài trên gò má ửng hồng. Tôi giật mình nhìn cô gái đó.

Cái cảm giác này là sao chứ? Tim tôi đang đập thật nhanh, cảm giác đã lâu lắm rồi tôi ko như thế này. Tôi tưởng là mình đã ko có cái thứ cảm giác này chứ.

_Cô… tại sao lại khóc_Tôi quay ngoắt mặt sang phía khác. Còn cô gái đó thì vẫn cứ ôm mặt khóc nức lên.

_Thiên Minh… cậu… quên tôi thật sao… hức hức…_Cô gái đó ôm trầm lấy tôi. Tôi cũng khá bất ngờ trước hành động của cô gái này._Tôi là Tuyết Phi Phi này… cái con nhỏ mà cậu vẫn ghét đây này… hức…

_T-Tuyết Phi Phi…_Tôi sững người, thực là ko thể nhận ra cô gái này chính là con nhõ ương ngạnh ngày xưa. Nhõ đã thay đổi nhiều rồi… trông xinh hơn. Nhưng… thực sự chẳng giống nhỏ…

_Ừm… là tôi…_Nhỏ gần như khóc nhiều hơn.

Mọi thứ như vỡ òa, người con gái này… đã khiến tim tôi giao động. Tôi có thể nghe đc cả tiếng tim của cô gái này… 2 người, 2 trai tim, nhưng hòa chung một nhịp đập… tôi khẽ xiết chặt vòng tay hơn và ôm trầm lấy nhỏ…cảm giác hạnh phúc…

Phía bên ngoài, những tia nắng đầu tiên xen qua tàn lá của buổi sớm. Chim vẫn hót líu lo. Nắng, xua tan cái bầu trời u uất của cơn mưa. Nắng, xuyên qua tấm cửa kính và chiếu xuống 2 con người…Trông thật hạnh phúc…

=========End chap 25=========

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 24

Chap 24:

Cuộc đua của vận mệnh…

Khói….

Bay nghi ngút….

Tiếng rú của những chiếc xe….

Họ cứ lao nhanh qua….

Và vụt đi như những tia chớp…

Không hề biết….

Trên cuộc đua của mình…

Đã có một kẽ vô danh cùng tham gia…

Mọi người đi đường đều phải dạt qua 2 bên để nhường đường cho 3 chiếc xe mô tô đó. Khi những chiếc xe đó chạy vụt qua rồi và để lại một làn khói loang nhẹ trong không khí. Họ lấy tay chỉ trỏ vào những con người đó rồi trách móc…

Lúc này, cả 3 đã ra khỏi ngoại ô và đã cách thành phố một khoảng khá xa và bây giờ họ đang ở một vùng quê vắng vẻ, 2 bên đường chỉ là những cánh đồng rộng bao la…Nhưng dường như họ còn hăng hái lắm và vẫn chưa có ý định sẽ dừng lại. Bỗng… chiếc xe ô tô đó lên ga và vụt lên phía trước, vượt mặt cả 3 chiếc xe bằng những cú lách nhẹ nhàng… cả 3 người cùng thắng lại… lấy bánh trước làm điểm dựa và quay bánh sau thành một hình vòng cung 1 cách rất điệu nghệ, ko mảy may sai sót…

_Kéttttttttttttttttt kéttttttttttt

Tiếng bánh xe cọ vào mặt đất, tạo lên 1 ngọn lữa xanh khẽ cháy lên theo bánh xe và vụt tắt nhanh trong làn khói bụi… Minh, Phong, Bảo cùng dừng xe lại rồi mở mũ bảo hiểm ra, lấy 2 chân làm chống cho chiếc xe đứng vững… Nó cũng mở mũ bảo hiểm ra…

_Cạch….

Cánh cửa chiếc xe mở ra… tim 4 đứa như ngừng đập, chúng vẫn chưa biết nguy hiểm đang cần kề… Một người con trai bước khỏi chiếc xe. Người đó mặc một bộ ves đen, mắt kính đen, tóc cũng đen và được vuốt ngược về phía sau. Mang đậm nét dân xã hội đen chuyên nghiệp Vừa thấy gã đó, Minh khẽ nhăn mặt, xong gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nó thì mở to mắt kinh ngạc và sờ sững… nó lấy tay nắm chặt lấy áo của hắn xong khẽ run lên… gần như nó ko thế tin đc vào mắt mình nữa…. con người kia! Bảo quay lại nhìn nó, xong ôm nó vào lòng…

_Là anh sao? Anh đến đây làm j`?_Minh lên tiếng, đôi mắt hiện rõ một vẻ j` đó,… vui mừng cũng có, hãnh phúc cũng có,…

_Chào thiếu gia và tiểu thư_Tên đó bước đến gần tụi nó rồi đưa tay phải đặt lên trước ngực phải rồi cúi đầu chào.

_Này, anh ko cần khách sáo như thế!_Minh bước xuống xe và rỗ vai gã đó.

_Làm sao tôi ko khách sáo cho đc? Cậu là cậu chủ trước kia của tôi mà_Gã đó cười một cách đểu rã.

_Này… dù j` thì chuyện cũng qua rồi. Lúc đó em tưởng anh chết rồi chứ, thật ko ngờ_Minh mĩm cười mà ko hề thấy đc vẻ mặt tức giận của gã đó._Mà anh đến đây làm j` thế?

_Tôi đến đây để đưa Á Quy đi_Gã đó nhìn nó, và nhếch mép cười.

_Anh nói sao cơ? Đưa Á Quy đi đâu chứ?_Minh mở to mắt ngạc nhiên và nó cũng ngạc nhiên.

_Này, cậu đừng ngây thơ như thế chứ? 3 năm qua cậu vẫn hồ đồ và chủ quan như ngày nào. Bây giờ… tôi là người của tổ chức ngầm, ko phải là người của tập đoàn Ema._Gã đó nhếch mép cười một cách khinh thường. Ko tin vào tai mình nữa Minh hỏi gặng.

_J` cơ? Anh… vậy ý anh là j`?_Minh dường như ko đứng vững… cậu cũng ko tin con người này là người cậu kính trọng và nể phục trước kia nữa…

_Để đưa Á Quy đi, theo như nhiệm vụ tôi đc giao_Gã có nghiêng đầu rồi cười.

_Anh nói cái j` cơ! Á Quy là người anh yêu thường nhất cơ mà!_Mất bình tĩnh, Minh lao vào túm lấy cổ áo tên đó và dơ cao nắm đấm. Thấy tình thế căng thẳng Phong liền chạy xuống và giữ Minh lại.

_Này, mày bình tĩnh đi chứ. Tại sao lại hành động như thế, thật sự ko như mày lúc thường mà!_Phong giữ chặc 2 tay của Minh và hét lên đầy giận dữ.

_Hừm… đúng thật cậu vẫn nông nỗi như ngày xưa đó thiếu gia à!_Tên đó lấy tay phủi phủi cái áo ves của mình.

_Mày buông tao ra! Tao phải làm rõ việc này._Minh cố thoát khỏi vòng tay của Phong.

_Mày bình tĩnh lại… tao sẽ buông mày ra…_Phong lên tiếng giọng rất rất bình tĩnh. Ngay lúc đó, gã đó bước tới và đấm cho Minh một cái vào mặt.

_Cái này là để trả cho việc mày dám làm dơ đồ của tao!_Gã đó nói và gương mặt đầy dận dữ.

_Anh!!!_Phong liền giữ Minh lại và nhìn gã đó bằng con mắt giận dữ… nơi khóe miệng của Minh… máu đã chảy ra. Thấy thế nó buông hắn ra rồi chạy lại phía Minh.

_Ôi không,… Chúa ơi… Minh à… có sao ko?_Nó giữ gương mặt Minh và gần như đã khóc… nó cố mím chặt môi để ko phát ra tiếng nấc. Bảo cũng chạy lại đó.

_Đừng khóc… Ko sao mà, sẽ ko có việc j` đâu_Minh đứng dậy và lau nước mắt trên mặt nó.

_Cái gã này!_Hắn gằn giọng và lao vào tính đánh cho gã đó một trận, Phong cũng bay vào theo.

Tình thế lúc này… thực sự Phong và Bảo rất mạnh…. Nhưng dường như chẳng nhằm nhò j` đối với gã đó cả. Thậm chí đã đánh đc một lúc rồi, 2 tụi nó gần như kiệt sức nhưng ko thể đánh đc gã đó dù chỉ một cái. Đã thế còn bị gã đó đánh cho te tua. Nó đứng đó chỉ biết lấy 2 tay che miệng và khóc… Thấy tình thế xấu đi, Minh cũng bay vào.

3 người cùng đánh và rất ăn ý. Trong phút chốc gã đó lơ là và bị ăn nguyên 1 cú đấm như trời giáng vào mặt… máu tóe ra…

_Hừm… đau thật đấy_Gã đó lấy tay sờ lên mép chỗ bị chảy máu… rồi quay ngoắt lại nhìn 3 đứa chúng nó bằng ánh mắt rực lữa…

3 đứa chúng nó thì gần như lã rồi, ko còn sức để đánh tiếp nữa. Tụi nó cứ đứng đó nhìn gã kia rồi thở hồng hộc.

Nhanh như cắt, gã đó bay vào và đánh tụi nó. Đã kiệt sức nên tụi nó bị gã đánh cho te tua… gã đó đánh…. Và máu bắt đầu loang ra… 3 đứa tụi nó bị đánh te tua và giờ thì đứng ko vững… máu chảy rất nhiều… loang khắp bề mặt đất.

_Cho tụi bay chết! Dám đánh tao bị chảy máu àh!_Gã đó vẫn tiếp tục đánh…

_Dừng lại đi!!!!!!!_Bỗng nó hét lên… nước mắt vẫn đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp của nó.

_Này.. sao lại khóc thế. Em khóc trông chẳng xinh chúc nào!_Gã đó bước đến gần nó rồi dung tay quệt đi dòng nước mắt trên gương mặt nó.

_Híc…. Người anh muốn bắt là tôi…. Tôi sẽ đi theo anh… đừng làm hại họ…_Nó gần như khóc nấc lên…

_Hừm… vì mấy thằng này sao!_Tên đó gừ giọng rồi quay lại nhìn 3 đứa tụi nó.

_Á Quy… nhất định em ko được đi theo gã đó!_Minh cố đứng dậy và nói một cách khó nhọc

_Có tụi anh ở đây rồi. Nhất định anh không để cho ai bắt nạt em đâu!_Hắn cũng đứng lên,… nơi khóe môi có thứ chất long màu đỏ đang từ từ chảy xuống…

_Á Quy… chạy đi!_Phong có lẽ là người bình tĩnh nhất. Cu cậu chạy đến giữ chặt 2 tay của tên đó lại rồi kêu nó chạy đi

_Nhưng… híc_Nó chỉ biết ôm mặt khóc. Nó ko muốn vì nó mà họ bị ra nông nỗi này.

_Mau! Chạy đi!_Hắn hét lên và cũng cố giữ tên đó lại. Minh cũng vậy.

_Híc… mọi người_Nó bây giờ đã khóc nấc lên. Nó ko biết bây giờ mình phải làm gì… nó cứ đứng như trời trồng ở đó.

Rồi 3 tên này cũng kiệt sức mà ko giữ nổi gã đó nữa… nó thì vẫn đứng đó và khóc. Tên đó thoát ra đc, quay lại đánh 3 người… nó chỉ biết ôm mặt khóc…

Đến lúc gã đó cầm một khúc cây (Ko biết lôi đâu ra) định đánh vào đầu của Minh thì…

_Kéttttttttttttttttttttttttttt

Tiếng phanh xe gấp… một tia lữa xanh vụt lên theo đường vòng cung của phanh xe in vào đường… ngọn lữa tóe sáng lên…trong phút trốc liền vụt tắt.

_Dừng lại…._Tiếng một người con gái vang lên

Máu…

Nước mắt…

Tất cả cùng hòa trung với nhau…

Tạo nên một màu đỏ thẫm… rất đẹp ….

Nhưng lại mang màu của chết tróc…

==========End chap 24=========