-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 20: Họa là từ miệng mà ra

Tuy Kim Dư nóng giận đòi ăn thịt kỳ lân, nhưng y không nghĩ tới ông chủ và tên bồi bàn kia thật sự làm cả bàn thịt kỳ lân cho y a.

Nhìn cái đám đồ ăn được ghi đầy chữ ‘thịt kỳ lân’, Kim Dư có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Cũng may mà đám đồ ăn ở đây ngon hơn so với hình thức bề ngoài, cuối cùng lại được bồi bàn giao cho Kim Dư tờ giấy ghi giá tiền khá ‘hòa ái’, cho nên Kim Dư cũng thôi không để ý đến chuyện thịt kỳ lân nữa.

Lần đầu tiên Kim Dư và đám dị thú đi ăn nhà hàng, có thể nói cả khách và chủ đều vui vẻ đi? Ít nhất, đám dị thú và Kim Dư đều rất cao hứng, nụ cười trên mặt ông chủ cũng rất chân thành.

Thậm chí, lúc Kim Dư dẫn đám dị thú rời khỏi quán, ông chủ còn cười tủm tỉm chào bọn họ:

“Hoan nghênh lần sau lại đến a ~ ”

Cho nên, đây chính là khách chủ đều vui! Đương nhiên, đối với boss Kỳ Thanh Lân mà nói, bữa cơm này coi như có thể nuốt xuống. Về phần ngon miệng, hắn hoàn toàn không thể hiểu vì sao Kim Dư và đám dị thú lại có vẻ cao hứng thỏa mãn đến vậy. Bất quá, ngay tại lúc đó, Kỳ boss đại nhân quyết định, đợi sau khi nhà của Kim Dư xây xong, hắn phải bảo Giáp Vũ và Ất Văn đem một con Tri vị thú cấp B+ đến mới được. Con dị thú này luôn lấy mỹ thực làm mục đích sống. Kim Dư hẳn là sẽ rất thích.

Ừ, nói không chừng lúc Tri vị thú tới, bà xã hắn còn cao hứng đến mức sẽ ôm lấy hắn nói hắn thật vĩ đại a…. Thậm chí, còn chủ động làm cái gì đó đó chăng? Kỳ Thanh Lân nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên, hắn quả nhiên là một thằng đàn ông khoan dung biết cách chăm sóc bà xã mà.

Lúc này, Kim Dư đang đi tuốt ở đằng trước bỗng nhiên cả người nổi lên một tầng da gà, có chút hồ nghi nhìn Kỳ Thanh Lân, sau đó không hiểu sao lại chuyển mắt ra chỗ khác. Chẹp, y vừa nãy hình như mới thấy trên mặt tên kia có ý đồ xấu a? Nhất định là ảo giác, ảo giác!

Kim Dư cùng đám dị thú vui sướng hài lòng tiêu sái đi về nhà. Chẳng qua, bọn họ không biết rằng, trong tiệm cơm, đám đi thăm dò tin tức, đại lão và cường giả Ám Nhai vừa nhận được hóa đơn tính tiền liền có loại xúc động muốn chém người! Ông trời a mấy con số thiên văn[15] này là sao đây hả?! Bình thường mấy người bán đã mắc hơn người ta gấp năm sáu lần, ông đều vì mặt mũi của mấy người mà giao tiền. Nhưng hiện tại chỉ mới uống có ly nước thôi cũng đòi ông một trăm kim tệ, mấy người là đi buôn bán hay là đi ăn cướp vậy a?!

Cái giá này cũng đủ để ông đi mua một ngàn ống nước tinh khiết rồi!! Tưởng lừa được ông à? Gì? Là chi phí đội giá do đại quân dị thú kia dùng cơm sao?!!

Ông trời a~ loại đãi ngộ khác biệt này cũng thiệt là dã man quá đi!!!

Dưới sự phẫn nộ của nhóm đại lão và cường giả, ông chủ tiệm cơm không hề có lấy một tia áy náy, chỉ nghiêm mặt nói một câu:

“Có bản lĩnh thì các người tìm một đám dị thú giống y như vậy tới đây đi. Ông đây sẵn sàng giảm giá.”

Nháy mắt, miểu sát một đám người.

Đệt, tuy thực lực của bọn họ rất mạnh, thế lực cũng rất lớn, nhưng muốn dị thú lập khế ước với bọn họ cũng đâu có dễ đâu a! Hơn nữa, dị thú cấp bậc càng cao tính tình càng khó quản. Cho nên, tìm được một trăm con dị thú cấp F thì rất dễ, nhưng để tìm được năm con dị thú cường hãn sức lực chiến đấu cấp A thì lại khó lắm a!

Vì thế, nhóm đại lão và cường giả chỉ có thể nghẹn một bụng nghen tị hận móc tiền ra đài thọ, sau đó lại hư không tịch mịch lạnh lẽo rời đi…. Ông đây ngày mai liền đi tìm dị thú!!

———————— ta là đường phân cách tuyến bốn ngày trôi qua ——————

Bốn ngày sau khi tập thể đi ăn mừng.

Bởi vì Kim Dư thường xuyên dẫn dị thú và đại boss đi trông coi tiến độ làm việc của Viên hầu gia tộc, tốc độ của đám viên hầu lông vàng kia có thể nói là không có lấy một chút thời gian lãng phí nào, thậm chí còn bị khí thế của bạn boss thúc giục theo bản năng mà tăng tốc không ngừng. Thế nên, qua buổi sáng ngày thứ năm, căn nhà đã được xây xong, buổi tối liền dọn vào ở.

Kim Dư nhìn căn biệt thự hai tầng hoành tráng lại không mất đi vẻ tinh xảo, mắt cười đến mức mị thành một cái phùng.

Đám dị thú bên cạnh y cũng kích động kêu ngao ngao, thậm chí có đứa vui quá mà khóc nấc, trực tiếp ôm luôn cây cột chạm khắc long phượng ở cửa gào tới gào lui.

Nhìn phản ứng của đám dị thú, Kim Dư vừa buồn cười lại vừa tràn đầy cảm khái. Loại vui sướng này hẳn không phải đơn giản là do nhà cửa đã được xây xong, chỉ sợ, còn là vì tụi nó lại có được một nơi có thể gọi là ‘nhà’. Mất rồi lại có, khiến tụi nó mới có thể cảm thấy ấm áp, cảm thấy cảm động, mới có thể khiến tụi nó thất thố đến như thế.

Hít một hơi thật sâu, Kim Dư cười, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi! Chỗ này sẽ là nhà của chúng ta!! Mà tao chính là ông chủ của tụi mày!!”

“Tụi mày chỉ cần nhớ kỹ một câu: chỉ cần tao còn sống, tụi mày vĩnh viễn sẽ không bị vứt bỏ, mặc kệ sau này tụi mày có ở bên cạnh tao hay không, chỉ cần tụi mày tới, nơi này chính là nhà của tụi mày.”

Lời nói của Kim Dư khiến cả đám dị thú đang hưng phấn kích động đột ngột trầm mặc. Kim Dư ngơ ngác nhìn, có chút khó hiểu, chẳng lẽ y nói chưa đủ cảm động? Sao lại không có đứa nào phản ứng hết vậy?

Bất quá ngay sau đó, Kim Dư lập tức đánh bay ý tưởng này ra khỏi đầu. Bánh Bao cầm đầu cả đám hơn ba mươi con gào rú nhào về phía Kim Dư, đè y xuống đất xong lại không ngừng cọ cọ liếm liếm đến không dậy nổi. Kim Dư hối hận đến lệ rơi đầy mặt.

Ông trời a!! Quả là họa từ trong miệng mà ra a! Y không có việc gì thì nói mấy câu khiến tụi này cảm động làm cái phắc gì?! Dám nói thêm một câu nữa, khẳng định, thằng Bánh Bao sẽ để y gục chết tại đây luôn a!

Cuối cùng, người giải cứu Kim Dư ra khỏi đám dị thú đương nhiên vẫn là đại boss Kỳ Thanh Lân. Vị này đã ngây người hết mấy phút đồng hồ nhìn bà xã của mình lần thứ hai bị cả đám dị thú nhào tới chiếm tiện nghi, lấy lại tinh thần xong thì liền lạnh mặt. Quăng cho cả đám một ánh mắt, nguyên đám dị thú còn đang kích động nhất thời lông mao dựng đứng lên hết, dùng tốc độ sét đánh mà lui binh. Trong đó, Bánh Bao Đại Bạch và Tiểu Bạch là ba tên lùi nhanh nhất.

Kim Dư được Kỳ Thanh Lân giải cứu, đột nhiên cảm thấy, may mà có tên boss ở đây, nếu không y nhất định bị đám dị thú này đè chết cọ chết luôn rồi.

“Nước.”

Vươn tay dễ dàng kéo Kim Dư dậy, Kỳ boss ngẩng đầu nhìn con thỏ từ trên xuống dưới ngay cả đôi mắt cũng là màu lam. Nó kinh ngạc dựng thẳng lỗ tai, nháy mắt toàn thân Kim Dư đã bị nước từ trên trời đổ xuống ướt chèm nhẹp lạnh thấu xương.

Lạnh tới mức Kim Dư phải run rẩy toàn thân, đang muốn chửi ầm lên, lại bị Kỳ Thanh Lân kéo vào trong ngực, cảm nhận được độ ấm và tiếng tim đập ở đằng sau lưng, y bĩu bĩu môi tự dập tắt lửa, nhịn không được cho Kỳ boss một cước, “Cấm động thủ động cước!”

“Đó cũng là nhà của tôi và cậu, phải không?” Không để ý đến một cước ghét bỏ của Kim Dư, Kỳ Thanh Lân đem cằm đặt lên vai y, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe.

Kim Dư nháy mắt đỏ bừng mặt, có chút không được tự nhiên quay đầu, “Tôi không thu nhận người thích ăn nhờ ở đậu.”

Kỳ Thanh Lân nghe thấy, khóe miệng cong lên: “Yên tâm. Tôi tuyệt đối từ trong ra ngoài đều rất hữu dụng.” Hơn nữa, còn là từ thân đến tâm nha.

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 19: Có người còn muốn chết hơn a

Ở Ám Nhai, phàm là những nơi công cộng do mấy tên ngu xây dựng, thì đều rất có nhân khí.

Cho dù nhóm đại lão, thợ săn, nhà thám hiểm ở Ám Nhai này so với bên ngoài không ai có thể bì nổi, thì bọn họ vẫn cứ vui tươi ăn uống ca hát với nhau như thường.

Cho nên, nếu cậu đặc biệt sùng bái người nào đó, hoặc là đặc biệt kính trọng người anh hùng nào, tốt nhất không nên thân cận quá mức với hắn a— nhiều lúc sẽ phát hiện ra cái người mà cậu thần tượng cũng sẽ ăn uống ca hát thô bỉ, nhiều lúc cũng sẽ phát rắm thúi ngay tại chỗ đông người. Cái loại cảm giác này so với loại cảm giác sấm sét giữa trời quang thì còn muốn sấm sét hơn.

Cái gì gọi là cự li sản sinh mĩ[14], câu thành ngữ này quả thực rất không sai.

Lại nói, bởi vì có rất nhiều người ở Ám Nhai thích tụ tập chè chén, cho nên những nơi công cộng như là quán rượu, tiệm cơm, siêu thị hoặc là nơi tiếp nhận nhiệm vụ giao dịch vân vân, đều rất náo nhiệt. Bất quá, loại náo nhiệt này so với bên ngoài Ám Nhai lại càng náo nhiệt hơn.

Dù sao nơi này cũng là Ám Nhai, đám ngu ngốc này cái gì cũng không có, nếu có chính là tinh lực quá mức thừa thải, thậm chí thực lực cũng thừa nốt, cho nên quần ẩu đánh nhau cắn mông nhau cơ hồ đều là phim phải chiếu mỗi ngày. Đồng dạng, những chỗ này cũng là nơi trọng điểm được ‘Ban an ninh trật tự đường phố’ chú ý. Tốt xấu gì thì Ám Nhai cũng được vinh danh là ‘Con phố văn hóa nhất’ cả trăm năm nay rồi. Cho dù cái loại vinh danh này có được là do có vài quy tắc ngầm, nhưng tốt xấu cũng phải làm ra vẻ một chút, đánh nhau quá trớn không ai quản, hậu quả khẳng định sẽ làm cho nhóm đại lão Ám Nhai đau đầu a—

Mịe, cậu nghĩ hắc đạo muốn tẩy trắng dễ lắm sao?! Cậu thiếu đánh hả!!

Cho nên nói, tiệm cơm Ám Nhai náo nhiệt tới cỡ nào, mọi người đều biết.

Chẳng qua hôm nay lại có chút quỷ dị. Thường ngày, chỉ cần đứng ngoài cửa sổ hay đi dọc đường đi đều có thể thấy tiếng ồn ào trong tiệm cơm, nhưng hôm nay lại không hề có lấy một tiếng động. Hơn nữa, cái sự an tĩnh quỷ dị kia giống như là lúc tiệm cơm chưa mở cửa buôn bán. Nhưng đám ngu ở Ám Nhai đều biết, những nơi công cộng như thế này, tuyệt đối là mở cửa buôn bán cả ngày hai mươi sáu giờ không nghỉ ngơi, bán từ sớm đến tối muộn.

Cho nên, dưới tình huống trăm năm khó gặp, đám người ngu ngốc nhàm chán ở bên ngoài nháy mắt bị khơi dậy lòng hiếu kỳ; vì thế, nguyên bản cả đám ngốc không định đến tiệm cơm ăn cơm, lại kéo cả bè lũ hưng phấn tới mức trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng vọt vào trong tiệm cơm.

Ngay sau đó, cả tập thể nháy mắt cứng đờ, đáy lòng hung hăng cho bản thân cái tát tai ——

Cho mày chừa cái tật tò mò! Cho mày chừa cái đồ đĩ hèn hạ!! Cho mày chừa có cái đầu không chịu suy nghĩ không có việc gì làm lại chạy đến tiệm cơm!!!

Đám ngu đang đứng đực tại cửa không ngừng bi thúc nhìn một đám dị thú há cái mồm to như cái bồn máu. Đám dị thú kia, từ cấp bậc cao đến cấp bậc thấp không bằng nhau, từ nhỏ đến lớn cũng không giống nhau, nhưng ánh mắt của tụi nó đều giống nhau như đúc, là thị huyết quang mang a!! Có khả năng sẽ bị ăn tươi a!! Tò mò hại chết con mèo, lời cổ nhân bọn họ đều đã học qua, nhưng lại tự mình dâng cái mạng nhỏ tới thử nghiệm độ chân thật. Bọn họ tuyệt đối không muốn đâu a!!

“Ông chủ! Lấy năm phần thức ăn của đám dị thú nhà tôi thích lên đi! Đóng gói mười phần gạo trắng mang về a!” Kim Dư ngồi ở cái ghế thứ ba ngay bên cạnh cửa số, lớn tiếng gọi cơm. Về phần đám ngu đột nhiên chạy ào vào tiệm rồi lại đứng đực ngay tại đó trưng ra vẻ mặt hoảng sợ, Kim Dư coi như không nhìn thấy.

Bọn người kia nhất định là muốn ăn cơm nhưng lại phát hiện không mang theo kim tệ đó mà, chậc chậc, thực bi thúc nha.

“Mặt khác! Ông chủ nhớ tính tiền theo giá vốn a!!”

Vì thế, nháy mắt, tiệm cơm vốn đã yên tĩnh nay lại càng tới cấp độ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Những người trong tiệm cảm thấy mỹ thực trong miệng có chút đắng a.

Đồ đạc bán trong các cửa tiệm Ám Nhai tuyệt đối là đắt đến mức thái quá a! So với cái chuyện ông chủ có thai còn muốn quý hơn gấp hai ba lần, so với thứ xa hoa ở bên ngoài đắt hơn năm sáu lần mới là chuyện bình thường. Cho dù là thế, đại lão và các cường giả trong Ám Nhai vẫn như cũ không hề biết mệt tới nơi này ăn cơm, nói như thế nào đi nữa, thì nơi này so với mấy tiệm bên ngoài vẫn là tín nhiệm hơn an tĩnh hơn nhiều ——

Nơi này đặc biệt an tĩnh bởi vì không có người bám sao, không có sát thủ theo. Dù sao đám người cường giả luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ, đặc biệt là người ngưỡng mộ nhóm đại lão, có mặt ở khắp nơi a.

Vì thế, bình thường hàng quán ở đây đều bán đồ mắc gấp năm sáu lần so với bên ngoài. Hiện lại đột nhiên nghe ông chủ chịu bán đồ sát mức giá vốn, giống như so với đồ bán rẻ còn muốn cho không hơn, người so với người muốn chết còn muốn chết hơn thì không ngừng tuôn trào trong lòng, tra tấn đám đại lão lẫn cường giả đến mức muốn bạo lên rồi!!

Nhưng tới lúc bọn họ mang ánh mắt tức giận quay đầu nhìn cái tên trẻ tuổi đầu sỏ gây tội kia, thì pặc pặc pặc… mười con dị thú chiến đấu cũng xoay người đưa mắt nghênh đón bọn họ, sau đó lại nhận được ánh mắt khẽ lướt qua của nam tử mặc y phục đen đang ngồi bên cạnh vị trẻ tuổi kia, nháy mắt toàn quân tan rã ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn bọn họ phải mua với cái giá gấp mười lần bên đó. Chỉ có một con dị thú bên mình thì sẽ không thể tránh được tình cảnh thương tổn a!! Ngày mai nhất định phải đi mua thêm một hai con nữa mới được!! Cho dù năng lực tiếp thu không tốt hay sức chiến đấu không ổn cũng được, cho tụi nó canh cửa cũng tốt a!!

Nói người ở nơi đây có năng lực thích ứng cực mạnh cũng có chút đúng. Đám người đang ngồi ăn cơm, đám ngốc đang đứng đực ở trước cửa, sau khi bị chấn kinh tinh thần xong thì cũng dần dần bình tĩnh lại. Hơn nữa đám nhị hóa sống ở Ám Nhai luôn có lá gan lớn, sau khi xác nhận đám dị thú há mồm to như bồn máu kia là đang chờ cơm ăn, cả người vốn cứng ngắc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Một số thì xông ra ngoài, xem việc Kim Dư dẫn theo ba mươi con dị thú là tin tức quan trọng cần phải cấp tốc báo cáo; một số thì có lá gan lớn hơn, đi đến bàn trống ngồi xuống, giả đò gọi món, tiếp tục quan sát địch tình.

Dù sao cái lai lịch của người nam tử tên Kim Dư này thật sự có chút quỷ dị, năng lực lại càng quỷ dị. Tuy nhìn gương mặt ôn hòa của y hẳn sẽ không có gì đáng ngại, nhưng lại có thể dẫn theo tới ba mươi con dị thú thì có thể tùy tiện không nhìn sao! Đứa nào nghĩ như vậy mới đúng là đứa-não-tàn a!

Kim Dư giúp đám dị thú gọi món xong mới phát giác bản thân đã quên mất đại boss đang ngồi ngay kế bên y rồi. Lại khiến Kim Dư có chút kinh dị chính là, tên này không nổi bão, nhưng ánh mắt thì lại có chút rét.

“Ặc…”

“Thật không biết phép tắc.” Kỳ Thanh Lân cau mày nói: “Dựa theo nguyên tắc kẻ mạnh ăn kẻ yếu ở thế giới này, phải để tôi gọi món trước.”

Nháy mắt, tập thể dị thú còn đang hạnh phúc chờ đợi mỹ thực khẽ run rẩy.

“Hơn nữa, cậu làm bà xã của tôi, thì phải gọi món cho tôi trước!” Câu sau so với câu trước càng lạnh hơn. Kỳ Thanh Lân nói ra câu cuối cùng xong, ngoài đám dị thú và Kim Dư ra, đám ngốc đang nghiêm túc nghe trộm cũng đồng dạng run bắn cả người.

“Nếu sau này vẫn vậy, tôi không ngại cắn xé tụi nó đâu. Hay là, cậu cảm thấy máu tươi tung đầy trời mới là mỹ cảm?”

Sắc mặt và ngữ khí của Kỳ Thanh Lân đều tỏ rõ cho Kim Dư biết, hắn tuyệt đối vô cùng nghiêm túc. Chính bởi vì ngữ khí cực kỳ nghiêm túc đó, khiến vài đứa dị thú sợ đến mức tè dầm tại chỗ.

“…Ặc, cái này anh biết mà ha, kỳ thật tôi chỉ là quên mà thôi, hơn nữa, lần đầu tiên tới chỗ này, đối với ông chủ này a, đầu bếp này a cái gì cũng không biết, vạn nhất bị bọn họ hạ độc vào thức ăn thì làm sao đây? Cho nên, nhóm tụi tôi quyết định thử độc trước đó mà. Thật đó.”

Kim Dư nói xong, Bánh Bao liền nhịn không được rên một tiếng, thanh âm thê thảm vô cùng. Bất quá, đến khi tên boss nào đó nghe lọt được vào tai thì cảm thấy thực dễ nghe a.

Khẽ gật đầu, Kỳ Thanh Lân nhìn vẻ mặt Kim Dư có điểm lấy lòng, ánh mắt lại tối sầm, “Tôi chấp nhận lời giải thích của cậu.”

Hô… Kim Dư, đám dị thú cùng những người khác âm thầm thở phào một hơi.

“Nhưng lần sau, tốt nhất là đừng có dùng cái lý do ngu như vậy nói với tôi.”

! Kim Dư thiếu chút nữa mặt đầy máu té sấp xuống đất. Anh mới ngu! Cả nhà anh đều ngu!!

“Ông chủ!! Lấy cho tôi năm mươi phần thức ăn ngon nhất nổi tiếng nhất của ông ra đây!! Phải là thịt kỳ lân!!”

Kim Dư dùng hành động gọi cơm giải tỏa bi phẫn, số lượng món ăn tăng lên gấp mười lần. Về phần thịt kỳ lân, ông thích ăn đấy!!

Kỳ Thanh Lân nhìn bộ dạng gọi món của Kim Dư thì khẽ nhếch miệng, bà xã nhà hắn quả nhiên thẹn thùng, tự mình tự kỷ đến mức độ này rồi a. Bất quá, thịt kỳ lân, có sao?

Lúc này, tại nhà bếp trong quán, đầu bếp, ông chủ cùng đám bồi bàn, tập thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, một tên điên cuồng băm thịt đến mức thớt gỗ cũng muốn bị băm nát, một tên thì nghiến răng nghiến lợi cầm cái dép lê của mình:

“Đem toàn bộ thực đơn của mấy người khác đưa hết cho ông coi! Ông phải nâng giá tiền đồ ăn theo giá cả thịt dị thú cấp SSS hết!! Đám dị thú này muốn ăn cho ông lỗ sạch, ông phải lấy lại vốn!!”

“Ông chủ, thịt kỳ lân thì sao đây?”

“Em gái cậu! Cậu không biết dùng thịt kỳ lân lộc thay thế hả! Sau đó viết lên ba chữ thịt kỳ lân lên là xong rồi! Đồ ngu!!”

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 18: Bọn tui không ăn cơm bá vương

Kim Dư bị tên boss kia cường hôn, đổi lấy thời kỳ chung sống hòa bình giữa đám dị thú và Kỳ Thanh Lân. Tuy cái loại ‘chung sống hòa bình’ này chỉ giới hạn tới việc đại gia Kỳ Thanh Lân ăn hết một nửa đống đồ ăn của đám dị thú, lại còn vừa ăn vừa nhíu mày. Mấy con dị thú khác nhìn đến thèm nhỏ dãi nhưng lại không dám hừ một tiếng. Nói gì thì nói đây đã là một bước tiến rất lớn rồi, không phải ăn một đấm cho sùi bọt mép hay rụng răng thì vẫn ổn hơn.

Làm một ông chủ lúc nào cũng quan tâm chăm sóc nuôi nấng đám dị thú, Kim Dư đương nhiên rất là không nhẫn tâm để đám manh thú nhà mình bị đói bụng, liếc nhìn cái tên có đồ ăn lại còn ra vẻ không thích kia, Kim Dư bất đắc dĩ thở dài. Quên đi, tốt xấu gì cũng là boss, lại là ngày đầu tiên đến làm bảo vật trấn tiệm, y tiêu pha thêm một chút, cũng không phải không thể chấp nhận được.

“Ê, cơm khó ăn lắm hả?” Kim Dư xem như biết rõ còn cố hỏi.

Boss Kỳ Thanh Lân chưa từng ăn bữa sáng nào thấp kém như vậy, vừa nghe thấy câu hỏi của Kim Dư liền rất không nể tình gật đầu:

“Quả thực không thể nuốt xuống.”

Vì thế, Kim Dư luôn bao che cho đám dị thú lại bắt đầu xù lông, “Vậy anh còn ăn làm cái gì?! Còn cướp luôn bánh bao của tụi nó là sao!!”

Kỳ Thanh Lân mặt không đổi sắc ngước lên, nuốt miếng cơm: “Tôi sẽ không ghét bỏ cậu. Cậu ăn cái gì, tôi sẽ ăn cái đó.”

Kim Dư lập tức quay đầu sang chỗ khác, tuyệt không thừa nhận bản thân vừa rồi có chút cảm động, trong khi đám dị thú thì lại vô cùng khổ bức quỳ rạp xuống đất, Bánh Bao thậm chí còn dùng luôn cái chân bự bưng kín mắt.

Được rồi, tui đang rất là tận sức trở thành manh thú đệ nhất của chủ nhân tui, kết quả lại có một tên boss hung tàn cản đường! Tui có làm nũng bán manh tới cỡ nào cũng không thể nói ra mấy lời buồn nôn một cách tự nhiên như cái tên kia a!! Tui XX cái OO nhà mi!! Tui đây muốn làm người!!

Lúc Bánh Bao vô cùng thảm thiết oán thầm, Kim Dư đã muốn vô lực rồi, nhìn cái tên vừa ninh mi vừa từng ngụm từng ngụm đưa cơm thịt bằm chua cay vào mồm, y bỗng cảm thấy cái tên boss này không phải lúc nào cũng đáng ghét, tuy vẫn rất bá đạo, bất quá…

“Khụ khụ, được rồi, nếu anh cảm thấy khó ăn thì đừng ăn nữa.” Kim Dư vươn tay lấy cái muỗng trong tay Kỳ Thanh Lân. Nhưng giữa đường lại bị đoạt trở về, Kỳ boss vẫn trưng ra cái mặt lạnh băng nhưng lại đẹp trai một cách quá đáng, nói ra mấy câu đã được công thức hóa: “Không ăn tôi không có đủ thể lực, không thể bảo hộ cậu chu toàn.” Hơn nữa, hiện tại hắn còn vướng vào rắc rối sinh tử còn chưa có giải quyết xong, xung quanh nơi hắn ở nhất định sẽ không an toàn như bề ngoài nhìn vào.

Khóe miệng của Kim Dư bất giác càng lúc càng nhếch lên cao, sau đó lại nhìn thấy thần sắc khinh bỉ của cả tập thể Bánh Bao Đại Bạch Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết, hung hăng lau mặt một cái, đem sắc mặt khôi phục như thường nói: “Anh muốn bảo hộ tôi tốt, vậy ông chủ như tôi cũng không thể không có phúc hậu như vậy. Tôi dẫn mọi người đi ăn một bữa ngon!! Chờ thêm vài ngày, đợi nhà xây xong, chúng ta liền đi ăn ngon!”

Tuy đám Bánh Bao Đại Bạch đối với việc ông chủ nhà mình trong khoảng thời gian ngắn lại bị vài câu nói buồn nôn thiếu chút nữa đã trở giáo mà tỏ vẻ bất mãn khinh bỉ, nhưng cái gọi là chủ nào tớ nấy, mộc hữu tiết thao, đều được chúng nó thể hiện toàn bộ——

Kim Dư vừa nói sẽ mời đi ăn một bữa tiệc lớn, đám dị thú liền quên luôn sự tồn tại của boss thuộc giai cấp địch nhân, quên luôn bản thân vừa mới đi khinh bỉ ông chủ nhà mình, điên cuồng gầm rú, thậm chí Kim Dư còn phải co giật khóe miệng nhìn Đại Bạch với Bánh Bao ôm đầu cuồng rú cứ như đã bị ngược đãi mấy trăm năm rốt cục cũng được phóng thích, nhìn thôi cũng đủ ngứa tay rồi.

“Đều im miệng hết cho tao!! Nhìn xem tiền đồ của tụi mày kìa!! Bộ mấy trăm năm qua chưa được ăn thịt sao a?!”

Cô cô cô….

Ác ác ác… [Bọn tui chưa ăn thịt bao giờ, bọn tui muốn ăn gạo trắng.]



“Đệt, không nói tới chuyện đám cầm thú tụi mày ăn chay! Ông chủ đang nói chuyện thì không được ngắt lời, có biết không hả?!” Khí thế bưu hãn của Kim Dư cũng phải khiến cho Kỳ Thanh Lân hơi nhướng mày.

“Chậc, được rồi được rồi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa. Nếu muốn tao mang bọn mày đi ăn, vậy tụi mày mau sắp thành hàng chờ tắm rửa đi. Ngoài trừ cái con châu chấu nhảy loi choi mới tới đêm qua kia, những đứa khác thương thế chắc không nặng lắm nhỉ?”

Ngao ngao~ Bánh Bao gật đầu kêu một tiếng.

“Ừ, vậy để cho Gà Bảy Màu trông chừng nó đi. Chờ chúng ta quay lại sẽ mang gạo trắng về cho tụi mày. Tiểu Bạch hỏi con châu chấu kia một chút, nó ăn cái gì?”

Miao ô~ Tiểu Bạch cùng châu chấu loi choi kia nhìn nhau một lúc, lại quay đầu nhảy lên vai Kim Dư, kêu một tiếng.

“A, cũng là gạo trắng a? Nhiều dị thú thích gạo trắng tới vậy sao, về sau phải làm phòng dự trữ thức ăn trong cửa tiệm a….” Kim Dư lầm bầm lầu bầu gật gật đầu, đám cầm thú cùng côn trùng thú yêu thích gạo tuyết trưng ra hai con mắt sáng rỡ ở đằng sau lưng y.

Kỳ Thanh Lân ở một bên nhìn toàn bộ quá trình Kim Dư cùng đám dị thú trò chuyện với nhau, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt cực kỳ.

Gia tộc của bọn hắn cùng với hai đại gia tộc cao quý khác bởi vì quan hệ huyết mạch mà bất đắc dĩ phải hóa thành dị thú. Huyết mạch càng tinh thuần, thời gian duy trì bộ dáng dị thú càng dài. Tuy nhiên, chỉ có một số ít người biết chuyện này do thế lực gia tộc khổng lồ cản trở, hơn nữa tộc nhân cũng biết rõ huyết mạch càng tinh thuần thì thực lực càng cường đại, vì thế rất kính trọng hâm mộ sự biến hóa của bọn hắn.

Bởi vì, khi hắn vừa mới sinh ra, đã mang hình hài của một con kỳ lân.

Loại hình này, hoàn toàn không thể biến trở lại thành người. Hắn trở thành dị thú trở thành tọa kỵ cho người khác, bị bỏ tù chịu đủ mọi mệt nhọc suốt cả ngàn năm, thẳng đến khi hắn trưởng thành đem toàn bộ những người đó giết không sót một ai, hắn mới có được một vị trí nhỏ nhoi trong gia tộc. Mà buồn cười chính là, qua một ngàn năm, gia tộc đã sớm tiếp nhận được loại chuyện người hóa thú, lại còn đem đứa em trai cũng giống như hắn có thể biến hình xem như là bảo vật, trong khi lại quên mất hắn vừa mới sinh ra đã nhận hết mọi ngược đãi. Thẳng đến khi hắn xuất hiện trở lại, cha ruột của hắn thậm chí đã quên mất hóa ra mình còn có một đứa con lớn.

“…” Những chuyện ngày xưa lại thoáng hiện lên trong đầu Kỳ Thanh Lân, khiến thần sắc hắn càng lúc càng âm trầm. Ngay lúc khí tức quanh thân hắn bắt đầu cuồng bạo lên, hai má đột nhiên bị người ta kéo căng ra hai bên, lập tức lấy lại tinh thần, mới giật mình phát giác bản thân lại lâm vào hồi ức, hiện lại đối mặt với đôi mắt cười cong cong như hoa đào, đen láy mà ôn hòa:

“Ê, nghĩ cái gì vậy? Nhìn cái bộ dáng khổ đại cừu thâm của anh kìa. Là cha chết hay bị cướp lão bà hả? Bộ không biết câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ sao?”

Kỳ Thanh Lân nhìn gương mặt tươi cười của Kim Dư, trong mắt hiện lên một tia cười mỉm cùng vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như là cha chết, tôi khẳng định sẽ cười…. Mặt khác, cậu nếu còn dám nhéo mặt tôi nữa, tôi không ngại để cậu bị trật khớp tay một ngày đâu.”

Lập tức thu hồi hay tay, Kim Dư co rút khóe miệng, mắt trợn trắng: “Tôi không phải là vì thấy anh đờ người ra mới hảo tâm nhắc nhở một chút thôi sao. Thật là… Nghĩ xong chưa? Nghĩ xong rồi thì mau đi, Tiểu Tuyết đã dẫn đám dị thú đi tắm rồi.”

“Cậu… rất thích dị thú.”

“Dĩ nhiên. Tôi thương bọn nó còn hơn con mình a!” Kim Dư cực kỳ đắc ý nói.

“Bởi vì tụi nó rất hữu dụng sao?” Kỳ Thanh Lân tiếp tục hỏi, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng xem thường của Kim Dư: “Đừng có đem tôi gộp chung với mấy tên chủ nhân vô liêm sỉ không nhân phẩm kia. Tôi chỉ cho rằng tụi nó hẳn phải được đối đãi công bằng hơn. Tuy thế giới này là loại kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tôi không cảm thấy chán ghét, nhưng không đại biểu cho việc anh có thể tùy ý vứt bỏ đám dị thú này. Chúng ta và dị thú, là ngang hàng nhau.”

Nhìn ánh mắt lạnh lùng cùng ngữ khí hờ hững của Kim Dư, Kỳ Thanh Lân chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại càng xem càng cảm thấy thuận mắt… Vì thế, hành động đi trước suy nghĩ, trực tiếp vươn tay kéo người vào ngực, dùng sức mà ôm.

“…! Con bà mẹ nó!! Là do lỗ tai anh không tốt hay là đầu óc không linh hoạt hả!! Tôi đã nói không được đột nhiên tập kích tôi rồi mà?!” Kim Dư đột nhiên bị Kỳ Thanh Lân ôm, cả thân mình lẫn cánh tay đều không thể động đậy, lập tức giơ chân đá, kết quả lại bị áp lên tường, thiếu chút nữa đau chết y rồi. “Ê!”

“Cậu nói là không thể hôn, không nói không thể ôm. Hơn nữa, cậu là bà xã của tôi, vì sao tôi lại không được ôm?”

Vì thế bé cá nhỏ lại giận, “Anh đã nói không cưỡng bách tôi!”

“Cho nên hiện tại tôi buông tay a.” Kỳ Thanh Lân đưa tay xoa xoa đầu Kim Dư, đôi mắt vừa mang theo ý cười lại trở về gương mặt than, buông tay.

“@#¥%… & đậu xanh rau má!”

Oán hận đạp một cước lên người boss phúc hắc, Kim Dư quyết định tạm thời không dây dưa với tên này nữa, bằng không tới lúc xù lông lên, người xui xẻo khẳng định lại là y! Bây giờ y muốn đi ăn cơm! Muốn tiêu tiền thiệt nhiều mua thịt về gặm!!! Tốt nhất là cả bàn đều là thịt kỳ lân!!!

Kim Dư hùng hổ nghẹn một bụng hờn dỗi, lại mang theo một đám dị thú hùng hổ nghẹn một bụng lớn đầy nước miếng tới tiêu diệt nhà hàng Ám Nhai. Bởi vì đám nhân viên thiết kế quá ngu ngốc, cho nên chỉ cần thấy tòa nhà nào có hình cái bát lớn, thì đó là nhà hàng.

Vứt một cái ánh mắt ra hiệu Đại Bạch đi gọi cửa, Kim Dư ngồi trên người Bánh Bao mắt đang phát ra ánh sáng xanh. Mà ngay phía sau y, là tên boss mặt than lạnh băng.

Ngao —— rống ——! !

Tiếng hổ gầm cực lớn khiến tiệm cơm chấn động không ngừng, bếp trưởng cầm dao phay cùng với ông chủ cầm dép lê lập tức lạch xạch chạy ra. Vừa thấy kẻ kêu cửa là Đại Bạch, đằng sau còn có cả đám dị thú đủ loại màu sắc, đầu bếp bình tĩnh cất dao, ông chủ bình tĩnh mang dép lê vào, đến trước mặt Đại Bạch, xả ra cái cười:

“Hổ gia, ngài mang tiểu đệ đến dùng cơm sao?”

Rống ——!

“Hổ gia hỏi ông, có giảm giá không?” Kim Dư lên tiếng. Ông chủ nhìn một đám dị thú nhe nanh, xoay người sau đó quay đầu lại.

“Ngài xem, tôi giảm đến mức giá vốn luôn được không?”

Rống!! Đại Bạch vừa lòng gật đầu. Tụi tui không ăn cơm bá vương. Tụi tui chỉ cần giảm giá đến mức giá vốn là được rồi. Cho nên, tụi tui phúc hậu lắm phải không nà?

Ông chủ đau khổ nặn ra một cái cười, ôm bụng vào lại tiệm cơm. Mẹ ta ơi, lần này rụng không ít tóc nha!!

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 17: Hôn trộm cái gì

Kim Dư nhìn dấu răng trên tay phải, có chút đau đau do Đại Bạch ôn nhu cắn xuống, yên lặng nguyền rủa vì cái heo gì lại không phải là mộng.

Hắc kỳ lân, ặc, không, là Kỳ Thanh Lân, mỗi một từ hắn nói ra y đều hiểu, nhưng sau khi gợp lại cùng một chỗ, y liền hoàn toàn không hiểu gì sất. Quỷ, cho dù có hiểu, y cũng muốn giả đò như không hiểu!!

Kim Dư cúi đầu, thật không ngờ lại có ngày mình phải trốn tránh hiện thực, nhớ năm đó…. Y chính là tên ăn thịt người ở mạt thế a! Nhưng hiện tại, y cảm thấy, y thừa nhận, năng lực của y thực sự rất yếu ớt, thật sự.

“Cậu sao lại không nói gì?” Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư quỷ dị chủ động để cho bạch sa hổ cắn, xong lại cúi đầu trầm mặc không nói lời nào, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu: “Cậu chẳng lẽ bị năng lượng kích thích quá độ cho nên đầu óc bị hỏng luôn rồi?”

“…” Kim Dư hút khí, y không thèm chấp nhặt cùng cái tên não tàn khoác da mãnh thú này!!

“Nếu không phải như vậy…. Như vậy, cậu là bởi vì tôi thừa nhận cậu là bà xã của tôi cho nên cao hứng không nói nên lời sao?” Kỳ Thanh Lân nói xong, gương mặt lạnh băng chậm rãi lộ ra ý cười: “Tuy thân phận của cậu quả thực không xứng với tôi, nhưng tôi có thể không để ý tới. Những người khác mặc kệ có gây sức ép như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta.”

“!! Đậu xanh rau má!!” Không thể nhịn được thì thôi khỏi nhịn nữa! Kim Dư phang thẳng tới người Kỳ Thanh Lân, mặt đen cực điểm: “Mẹ nó, ai không xứng với mày hả! Tao còn chê mày không xứng với tao kìa!! Mày cút được xa chừng nào thì cút ra xa chừng đó cho tao!!”

Kim Dư xù lông, nhưng cho dù như thế, cái quyền vừa mới đánh ra kia cũng không thể đánh tới chỗ boss hung tàn được, ngược lại lại bị Kỳ Thanh Lân mặt không đổi sắc dùng tay phải túm trụ, ý cười trên mặt hoàn toàn rút hết, trở lại khối băng lạnh lẽo vạn năm:

“Tuy tôi thừa nhận cậu là bà xã của tôi, nhưng cậu tốt nhất không có việc gì thì đừng có mà khiêu khích tôi. Phải biết một điều, trước kia chỉ cần có người dám rống to tên tôi thôi, cả thành đều phải chết toàn bộ.”

“…” Kim Dư trầm mặc, khổ bức trầm mặc. Có người so với y càng bi thúc hơn sao?! Thần thú thì giỏi lắm sao! BOSS thì giỏi lắm sao!! Chờ tôi nắm trong tay một trăm con dị thú cấp S rồi, quần ẩu[12] anh chà đạp anh cho chết luôn!!

Kỳ Thanh Lân nhìn bộ dáng im lặng khổ bức của Kim Dư, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, cái tay đang bắt lấy tay Kim Dư chuyển thành nhẹ nắm lấy, nhịn không được thở dài nói:

“Tôi không có tiến hành bạo lực gia đình với cậu, lại không có ép buộc cậu làm gì hết. Cậu gây sức ép như vậy để làm gì chứ?” Không gây thương tổn được thì tự mình sinh hờn dỗi. BOSS Kỳ Thanh Lân vô tình phát hiện ra một nhược điểm của Kim Dư, vì thế không nói câu cuối cùng ra khỏi cửa miệng.

Dù sao chỉ mới ở cùng với Kim Dư chưa đến một giờ đồng hồ, nhưng lại bởi vì lời nói của hắn mà dẫn phát cơn xù lông không dưới hai lần, cuối cùng, Kỳ boss rút ra được chân lý: mấy câu có liên quan tới từ ‘nhỏ yếu’ gì đó, đều khiến cho con cá này cường liệt phản đạn, làm không tốt còn bị đuôi cá quất, cho nên cứ im lặng là tốt nhất.

Quả nhiên, không nói cái câu cuối cùng kia, khả năng tiếp thu lời Kỳ Thanh Lân nói của Kim Dư tăng lên rất nhiều ——

Kim Dư nghe Kỳ Thanh Lân nói, có chút rối rắm, nói cũng đúng a…. Nếu bỏ đi cái từ ‘bạo lực gia đình’ không biết vì sao lại trà trộn vào đây, từ sau khi y tỉnh lại, người này quả thật không có làm chuyện gì xấu với y. Tuy buộc y ăn một túi mật rắn cổ quái, khiến y thiếu chút nữa đau chết, nhưng người đầu tiên xem xét tình huống cho y là hắn, giúp y khôi phục cũng là hắn. Lại chiếu theo lời nói của hắn, hết thảy đều xuất phát từ ý tốt.

Cho nên nói, y là đang quá mức kinh ngạc sao? Hoặc là nói, thần kinh quá mức nhạy cảm? Kỳ thật, ngẫm lại, nếu dựa theo lời của người đang ôm y, y không cần làm bất cứ cái gì cả, đã có hắn bảo hộ, lại còn kiêm luôn việc lo cơm áo gạo tiền, đây chẳng phải là cái tử kim tệ từ trên trời rơi xuống sao? Về phần cái gọi là ‘bà xã’ kia, chỉ cần không cưỡng ép y, không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao? Này tuyệt đối là mua bán một vốn bốn lời, y sao lại nhất quyết cự tuyệt chứ?!

Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là, y cự tuyệt nổi sao?

Câm nín, quăng ột cái xem thường, Kim Dư nhìn đỉnh đầu tuấn mỹ đến kỳ cục của khuôn mặt tuấn tú kia, đen mặt nói:

“Anh thực sự sẽ không cưỡng bách tôi làm cái chuyện gì gì đó chứ?”

Kỳ Thanh Lân nhìn thấy Kim Dư đột nhiên ôn hòa, tự đè nén phúc lợi của bản thân, trịnh trọng gật đầu.

“Đương nhiên.”

“Anh sẽ bảo hộ tôi? Không cần lo cơm ăn áo mặc?” Cái này hoàn toàn là bổ sung thêm thôi, kỳ thật con cá kia vừa mới nghe được câu trả lời đầu tiên, khóe miệng đã bất giác cong lên rồi.

“Đây là chức trách của người bề trên.” Kỳ Thanh Lân thấy Kim Dư mỉm cười, khí thế quanh thân cũng trở nên ôn hòa. “Có tôi ở đây cai quản Ám Nhai, cho dù là tinh cầu săn bắn chưa được khai phá, cũng có thể tùy cậu chà đạp. Thực lực và thế lực của tôi đã vượt quá sự tưởng tượng của cậu rồi.”

Đối với việc Boss hắc kỳ lân cao hứng khoe khoang với bà xã, Kim Dư quyết định xem như không thấy. Thực lực y không nói làm gì, về phần thế lực sao? Có bao giờ cậu gặp được người có thế lực lớn đến nổi có thể đứng một mình trên sân khấu đâu? Hơn nữa, cẩn thận nhớ lại xem nào, người này đột ngột xuất hiện tại kho hàng, rất giống người đang bị kẻ khác đuổi giết nha. Nếu là người có thế lực siêu cấp như lời hắn nói, sao lại chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này chứ?

Bất quá, hiện tại độ phòng ngự và cấp độ căm thù với Boss kỳ lân hơn phân nửa đã chuyển hóa thành khoan dung độ lượng bao che khuyết điểm cho ‘người nhà’ rồi. Mặc kệ nói như thế nào, với người thật tâm muốn đối tốt với y, còn muốn bảo vệ y, cho dù tâm can Kim Dư có cứng rắn đến đâu, cũng không có cách cự tuyệt.

Có chút bất đắc dĩ thở dài, Kim Dư chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn nói:

“Được rồi. Tôi mặc kệ anh có thế lực hay là bị người đuổi giết hãm hại, nhưng từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà. Mà đối với người một nhà, cái khác thì tôi không cam đoan, tôi chỉ có thể cam đoan, vô luận anh đối mặt với nguy hiểm gì, vô luận anh có tiền hay không, có thực lực hay không, vô luận anh muốn ở tạm hay vĩnh viễn lưu lại, chỉ cần anh tới, tôi đều sẽ cho anh một ngôi nhà ấm áp thoải mái tín nhiệm lẫn nhau; chỉ cần anh nói, tôi sẽ vô điều kiện ủng hộ anh.”

“Tuy thực lực của tôi có chút yếu, nhưng tôi tuyệt không phản bội.” Cho nên, bà xã gì gì đó, trừ bỏ việc ông đây không muốn bị đè ra, thì cái từ bà xã này cũng không quá khó nghe.

Đương nhiên, Kim Dư không nói ra miệng câu cuối cùng, cho nên khi lời nói của y lọt được vào tai Kỳ Thanh Lân, lại tựa như lời thề thốt ấm áp cực kỳ chân thành, nện thật sâu vào trong lòng Kỳ boss.

Đôi mắt kim sắc nhanh chóng trở nên thâm sâu lạ thường. Trong lúc Kim Dư còn đang cảm khái thuyết pháp của mình có bao nhiêu thỏa đáng bao nhiêu tốt đẹp, đã bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực cứng rắn, ngay sau đó, môi đã bị cái gì đó vừa mềm mại lại có chút lạnh lẽo hơi dùng lực bao phủ.

! ! !

Tiểu Tuyết dùng móng vuốt kẹp chặt phần điểm tâm, ngồi trên lưng Tiểu Bạch khoái trá quay trở về, vừa mới về tới liền nhìn thấy ông chủ đại nhân của tụi nó một cước đá văng nam nhân thần thú hư hư thực thực sức lực chiến đấu tuyệt đối trên cấp SSS, ngay cả tụi nó động cũng không dám động, sắc mặt đỏ bừng.

“Đệt! Lần sau còn đột nhiên, đột nhiên cái kia, tôi bảo Bánh Bao với Đại Bạch cắn anh a!” Y tuyệt đối không thừa nhận tim y vừa rồi đập đến mức muốn rớt ra ngoài đâu!

Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên Kỳ Thanh Lân bị người gạt ngã xuống đất. Hắn ngồi dưới đất, dùng ánh mắt âm trầm nhìn người bạn đời của mình. Hắn thiếu chút nữa đã theo phản xạ có điều kiện mà ra tay rồi! Nếu thực sự ra tay, cho dù người này có chết một lần cũng không đủ! Nhưng, ánh mắt âm trầm của Kỳ Thanh Lân lia được gương mặt hồng thấu nóng đến độ có thể nấu cơm của Kim Dư, lệ khí bỗng chốc tan biến, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Kỳ Thanh Lân ở trong lòng cảm thán, kỳ thật tính tình và năng lực của bà xã này rất tốt, đôi khi lại thích giày vò người ta, nhưng cũng rất dễ thẹn thùng… Quên đi, vừa rồi y mới vừa nói mấy câu khiến mình cao hứng, lần này không thèm so đo với y.

Không thèm để ý chút nào, Kỳ Thanh Lân đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, sau đó cười lạnh nhìn Bánh Bao và Đại Bạch ở bên cạnh:

“Dựa vào tụi nó? Cậu muốn tụi nó lại phải thay răng thêm một lần nữa sao?”

“…” Vì thế, Kim Dư nghiến răng nghiến lợi tự mình trầm mặc! Không phải chỉ là một con boss mãnh thú thôi sao!! Anh đắc ý cái gì!! Chờ ông kiếm một đống dị thú cấp A về cho biết mặt!!

Bánh Bao và Đại Bạch vô tội bị liên lụy lại bị người ta uy hiếp khóc không ra nước mắt, tự mình trầm mặc. Tụi nó bộ kiếp trước có cắn tiểu jj[13] của người ta hay sao vậy?!! Nằm cũng trúng đạn, lại bị boss ghi hận, có còn để cho tụi nó sống hay không a?!

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 16: Bà xã em gái anh

Kim Dư đối với việc Boss kỳ lân hung tàn đột nhiên thú hóa người vẫn còn rất nhiều nghi vấn khó hiểu, nhưng hiện tại phải đối mặt với cái ánh mắt hung tàn đang gắt gao nhìn y giống như chỉ cần y không ăn cái vật đen thui bẩn hề hề kia, thì y sẽ là đứa bị ăn, vì thế, Kim Dư cảm thấy cách tốt nhất để bảo trụ cái mạng nhỏ là ăn cái thứ này ngay lập tức.

Bánh Bao ủy khuất ngậm đuôi lui thân, nhìn Kim Dư cho dù mặt cau mày có đau khổ cùng cực vẫn đem mật rắn Đại Bạch ngậm tới nuốt vào bụng, trong mắt liệt diễm báo lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ y chang như Kim Dư vừa mới nhìn nó.

Nha~ Còn dám đi khinh bỉ người ta. Đối mặt với Boss, ông chủ không phải cũng ngoan ngoãn nghe lời, không dám phản kháng sao?! Cho nên mới nói chủ nào tớ nấy mà! Ông chủ ông không có tư cách khinh bỉ tụi con ngao!!

Ánh mắt khinh bỉ của Bánh Bao tất nhiên Kim Dư không có nhìn thấy, tâm tư của y hiện tại còn đang lo lắng phải giải quyết tên đại thần hung tàn trước mắt này. Tuy Kim Dư không nhìn thấy, nhưng tên boss hung tàn độc mồm độc miệng nhưng rất bao che khuyết điểm kia lại nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Bánh Bao. Vì thế, cái tên ngu ngốc tội nghiệp nào đó kinh hãi phát hiện thân thể đột nhiên bị tung lên không, sau đó theo công thức gia tốc thẳng đứng vuông góc với mặt đất, rớt cái bẹp.

Ngao ô ô ô ô ô ô

Vì sao tớ lại đáng thương như vậy a!! Tớ đâu có làm gì đâu!!

Bánh Bao rớt xuống đất đau đớn ngao lên một tiếng thảm thiết, khiến người vừa nghe liền rơi lệ, người thấy liền đau thương. Ngay cả Kim Dư hồn du thiên ngoại cũng bị tiếng hét thảm này gọi hồn về, nhìn thấy thảm trạng của Bánh Bao lập tức đưa mắt căm tức nhìn Boss hắc kỳ lân vừa mới biến thành người kia.

“Nó vừa mới âm thầm khinh bỉ cậu.” Boss kỳ lân thấy Kim Dư căm tức nhìn mình liền giải thích.

“…” Kim Dư trầm mặc, nhìn qua Bánh Bao còn đang hừ hừ nằm bẹp trên đất, hít một hơi nói: “Anh đánh nó có chút nặng, tôi bắt nó đói bụng ba ngày là được rồi.”

Thân mình Bánh Bao nháy mắt cứng còng. Đại Bạch nghiêm chỉnh ngồi ở bên cạnh Kim Dư, vừa nghe thấy, ánh mắt liền xuất hiện vẻ đồng tình cùng một chút vui sướng thấy người gặp họa, không ngừng lia qua cái tên kia mấy lần. Bánh Bao nhìn thấy, hận không thể dùng móng đập tên kia một nhát. Cái đầu mày giả đò ngoan ngoãn! Cái đồ giả đò nghiêm túc!!

Có lẽ bởi vì có nhạc đệm nho nhỏ của Bánh Bao, từ sau khi Kim Dư tỉnh lại, bầu không khí trong kho hàng vốn có vẻ hơi cứng ngắc lại biến mất vô tung vô ảnh. Thái độ của Kim Dư khi nhìn thấy hắc kỳ lân mạc danh kỳ diệu đến, lại mạc danh kỳ diệu biến thân cũng không còn cẩn trọng và kiêng kị như lúc đầu nữa.

Nghĩ đến chuyện bởi vì bản thân hôn mê mà cho tới giờ này đám dị thú vẫn chưa được ăn sáng, Kim Dư rất tự nhiên mặc xác Boss hắc kỳ lân, xoay người đưa cho Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết hai mươi kim tệ, bảo chúng nó tùy ý đi mua điểm tâm về.

Mà lúc này, Kỳ Thanh Lân như đế vương ngồi trên hòm gỗ nhìn Kim Dư tùy ý thả lỏng tâm tình, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng này của y thoạt nhìn so với cái bộ dạng cẩn cẩn trọng trọng kia thuận mắt hơn rất nhiều. Tuy hắn đã sống rất nhiều năm, chưa bao giờ thấy có kẻ nào dám không thèm để mắt đến hắn, nhưng hiện tại Kỳ Thanh Lân lại tình nguyện bị đối đãi tùy ý như vậy, không muốn người này đề phòng hắn.

“…Tôi cũng chưa ăn sáng.” Kỳ Thanh Lân thấy Kim Dư vừa kiểm tra thân thể vừa vuốt lông cho đám dị thú thì có chút không vui, mày kiếm hơi nhăn lại, độ ấm quanh thân lại bắt đầu giảm xuống. Được rồi, tuy tôi không so đo chuyện cậu có nhìn tôi hay không, nhưng tôi không chấp nhận được việc cậu không thèm để ý đến tôi lâu như vậy! Dám không nhìn tôi nữa xem, tôi liền ăn cậu luôn.

Boss hung tàn thế nhưng lại mở miệng xin cơm ăn, khiến Kim Dư đơ người một chút, bắt đầu mãnh liệt oán thầm trong lòng: Anh là thần thú a đại boss a mãnh thú a! Tôi làm sao biết anh ăn được cái gì?! Hơn nữa, không phải anh mới vừa ăn cái năng lượng gì đó trong người tôi sao??!

“… Nếu cậu không trả lời, tôi liền ăn cậu.” Kỳ Thanh Lân càng nhíu mày chặt hơn, vừa mới chớp mắt, người này lại tỏ ra đề phòng hắn rồi, thậm chí còn có vẻ cự tuyệt. “Cậu đã là người của tôi, muốn chạy cũng không thoát.”

Nghe thế, Kim Dư hung hăng nghiến răng, xoay phắt người lại, trừng mắt: “Anh rốt cuộc muốn thế nào hả?! Nếu muốn hỗn độn nguyên khí cái gì đó, anh hẳn đã lấy rồi đi. Anh hiện tại có muốn nữa cũng không còn. Thế thì còn ở đây làm cái qué gì?! Muốn ăn thì làm ơn đi kiếm chỗ khác đi a, đừng có treo máy ở chỗ này, phiền lắm!”

Kim Dư vừa nói xong, độ ấm nháy mắt rơi tự do, đám dị thú bắt đầu run rẩy, thậm chí bởi vì không thể chịu được khí thế của huyết mạch kỳ lân mà trực tiếp hôn mê.

Hình ảnh này trực tiếp kích thích đại não thần kinh của Kim Dư. Không quản người trước mặt lợi hại đến cỡ nào, lập tức từ ba bước biến thành hai bước vọt tới trước mặt Kỳ Thanh Lân, túm lấy áo hắn, quát:

“Thu cái khí thế con rùa nhà anh lại cho tôi! Nếu tụi nó có mệnh hệ gì, cho dù anh có là hắc kỳ lân tôi cũng không tha cho anh!!”

Kỳ Thanh Lân nhìn ngón tay xương xương đang nắm lấy áo của của mình, vẻ mặt vô cùng âm trầm, sau đó từ âm trầm nháy mắt chuyển hóa thành kinh hoảng —— Kim Dư túm áo hắn rống lên hai câu xong đột nhiên sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vì quá đau mà nửa quỳ xuống đất.

Cuống quít thu hồi khí thế quanh thân lại, Kỳ Thanh Lân duỗi tay ôm Kim Dư vào lòng, có chút không biết làm sao đặt tay lên đầu Kim Dư rồi lại đưa xuống tim tra xét, phát hiện trong cơ thể y có một cỗ năng lượng tinh thuần nhưng táo bạo, theo mạch máu lưu chuyển toàn thân!

Đây là có chuyện gì? !

Sắc mặt Kỳ Thanh Lân lúc này rất khó coi. Hắn nhớ Giáp Vũ đã cam đoan chỉ cần ăn mật của linh văn xà cấp A kia, mặc kệ thể chất có yếu đến thế nào thì cũng có thể biến thành mạnh mẽ. Vì sao đến lượt tên này ăn, chẳng những vô tác dụng, ngược lại còn nguy hiểm như vậy?! Trong mắt Kỳ Thanh Lân hiện lên vài phần hàn ý, lần sau trở về, Giáp Vũ tốt nhất là cho hắn một câu giải thích hoàn mỹ đi.

Có chút bất đắc dĩ đặt tay lên tim Kim Dư, Kỳ Thanh Lân có chút không cam lòng đem năng lượng của mình trộn lẫn vào hỗn độn nguyên khí truyền cho Kim Dư. Chậc, hỗn độn nguyên khí này ít nhất cũng đủ để hắn duy trì hình người một ngày a! Giáp Vũ, ngươi thực sự đáng bị thiến!!

“Hiện tại cảm thấy sao rồi?” Kỳ Thanh Lân kỳ thật nội tâm rất tàn bạo, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Kim Dư, hắn lại bất giác ôn hòa vài phần: “Tôi không biết cậu lại yếu tới mức không thể thừa nhận được năng lượng trong túi mật của linh văn xà.”

Kim Dư nghe vậy trong lòng mắng to, em gái anh mới yếu tới mức không thừa nhận được a!! Ngay từ đầu anh không bắt tôi ăn thì không phải tốt rồi sao?! Hiện tại lại thành ra như vậy…. Sát, ai bắt anh làm người tốt hử?!

Hung hăng cho đối phương cái xem thường, Kim Dư quyết định không thèm để ý tới cái tên này nữa.

“Kỳ Thanh Lân.”

“…”

“Tên của tôi.” Kỳ Thanh Lân thấy Kim Dư không để ý tới mình, lại tỏ vẻ không vui. “Vì sao cậu lại đề phòng tôi? Cậu đã là người của tôi rồi mà.”

Kim Dư tiếp tục trợn trắng mắt, trở mình nhìn Kỳ Thanh Lân vừa ôm y vừa lộ ra vẻ mặt không hiểu vô cùng chân thật, mới than thở một tiếng:

“Please a, anh có thể nói tiếng người hay không vậy? Cái gì gọi là người của anh? Theo ý huynh đài đây, nếu là người của anh, thì tôi được hưởng đãi ngộ gì a?” Giống như chỉ cần tôi thừa nhận là người của anh thì tôi sẽ thành thiên hạ vô địch sao.

Kỳ Thanh Lân nghe Kim Dư nói thế, mới nhớ ra mình chưa nói rõ thân phận cho người này biết. Nhưng theo lẽ thường, nếu đã nghe được câu ‘cậu là người của tôi’thì không phải đã hiểu được toàn bộ ý tứ của hắn rồi sao? Chẳng lẽ Ất Văn kia cũng nói dối hắn?! Được lắm, chắc muốn bị thiến hết rồi đó mà.

“Tôi tưởng cậu hiểu. Nhưng cậu lại không hiểu. Tôi nói lại một lần nữa cho cậu hiểu vậy.” Kỳ Thanh Lân cảm thấy dù gì hắn cũng là người bề trên, đối xử với bà xã của mình cũng nên khoan dung độ lượng một chút.

“Hỗn độn nguyên khí trong cơ thể cậu có thể giúp tôi biến hóa. Cho nên, sau này cậu sẽ là bà xã của tôi. Một khi cậu trở thành bà xã của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, chăm lo cơm áo gạo tiền cho cậu, vì thế, cậu không thể trèo tường đi ôm đùi người khác, cũng không được phép ngó lơ sự tồn tại của tôi.”

“…”

Trầm mặc một lúc, Kim Dư đào đào lỗ tai, ngoắc Đại Bạch lại:

“Đại Bạch, lại đây cắn tao một miếng coi. Tao nhất định là đang nằm mơ rồi!”

Bà xã em gái anh á! Trèo tường em gái anh á!! Muốn đùa thì cũng phải tìm thời điểm thích hợp mà đùa, biết không hả!! Ai muốn cùng mãnh thú nói chuyện yêu đương hả?! Lại còn là con đực! Một thằng con trai! Một tên đàn ông! !