-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 37

Không thể không nói, thực sự lão già này đã từng là một vị bác sỹ thú y huyền thoại một thời.

Nhưng khi ông trưng ra cái mặt lạnh như tiền, dùng phương thức cổ xưa nhất —— bắt mạch kiểm tra tình trạng của Kim Dư, không riêng gì Kỳ đại boss đứng ở bên cạnh, Long thiếu gia còn có gấu trắng tạm thời gầy yếu nằm úp sấp bên cạnh, đều có cùng một biểu tình -0- ở trên mặt.

Gấu trắng bự khẽ liếc nhìn chủ nhân đang đờ người, sau đó lại tiếp tục khổ bức ăn thức ăn lỏng. Dạ dày của nó hiện tại không thể hấp thu những món mỹ vị lạnh băng, nhưng ăn thức ăn lỏng… Nó làm sao mà tăng cân thêm thịt được a!

Lúc này tâm tình của Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu rất là phức tạp. Giống như đột nhiên nhìn thấy dị thú mở miệng nói tiếng người, hoặc là nhìn thấy một con dị thú sinh hoạt tay bộp phát bay luôn nguyên con dị thú chiến đấu. Lão già trước mặt này là bác sỹ thú y đi bác sỹ thú y đi?! Chẳng lẽ, đầu năm nay, bác sỹ thú y xem bệnh đều cần ‘ xem, mạch’ sao!! Kỳ thật bọn hắn rất muốn hỏi, nắm chân dị thú hay là móng vuốt của nó, thật sự có thế xem ra được cái gì sao?!

Có lẽ ánh mắt của Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu có mức quá trắng trợn, không khí chung quanh lại đầy vẻ nghi vấn, Kim lão đang bắt mạch cho Kim Dư liền quăng qua cho hai người một ánh mắt giễu cợt, khinh bỉ cười lạnh nói:

“Nhìn ngu chưa? Lão đã dùng loại phương pháp này chữa cho tối thiểu cả trăm con dị thú, nhưng lại có thể bắt ra hơn một ngàn hỉ mạch cho dị thú!!”

Long Trường Tiêu cảm thấy bản thân sắp chống đỡ không nổi tiến trình hóa đá, mà Kỳ đại boss thâm trầm hồi lâu sau, ngẩng đầu, mở miệng.

“Tiểu Dư nhà ta có hỉ mạch không?”

Vì thế, lần này, đến phiên Kim lão cứng ngắc, mà Long Trường Tiêu thì hoàn toàn hóa đá.

“Hỉ mạch cái đầu mi!! Thằng nhóc này là nam!! Hiểu không hả? Không hiểu sao, nó là giống đực, là con trống! Cho dù người xưa có tưởng tượng tới xe từ trường cái gì đó, phi thuyền vũ trụ hay kiếm laser gì gì đó thì hiện tại đã trở thành hiện thực rồi, nhưng nam nhân vẫn không thể mang thai sinh con!!” Kim lão qua được cơn cứng người liền nóng nảy rống to, ông thực sự cảm thấy thằng nhóc Kỳ lân gia này phỏng chừng muốn tìm bất mãn quá độ rồi, nếu không cũng sẽ không ở ban ngày ban mặt mà nằm mơ a.

Kim lão rống xong, lại đè tay Kim Dư thêm một hồi nữa, ngay sau đó, vị ngôi sao sáng trong giới y học không hề phong độ quăng phức luôn cái vây của con cá voi qua một bên, nhắm thẳng cửa mà tiến!

Trước khi đi, Kim lão thét lên một câu: “Mụ nội nó!! Thằng nhóc mi lại giả bộ ngủ với ông!!”

Kim Dư nhìn boss nhà mình đen mặt đứng ngay bên giường nhìn mình chằm chằm, vội ho một tiếng, hướng đầu giường cọ cọ.

Kỳ thật y không phải là giả bộ ngủ. Y chỉ vừa mới tỉnh lại lúc Kim lão đụng vào cổ tay y thôi. Chẳng qua bởi vì lúc đó nội dung đối thoại rất là hung tàn, cho nên y mới cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp mở mắt thôi. Chờ đến khi y quyết định tiếp tục hôn mê, lại bị Kim lão nói huỵch tẹt hết cả.

Cho nên, y thật sự không có ý khiến người nào đó lo lắng mà.

Chẳng qua nhìn sắc mặt của Kỳ Thanh Lân, Kim Dư cảm thấy tình huống không được tốt cho lắm.

“Tôi vừa mới tỉnh. Thật đó.”

Kỳ Thanh Lân lạnh lùng nhìn con cá kia, ngồi bên giường gật đầu. “Tôi cũng vậy, mới vừa giận, thật đó.”

“…”

“Bất quá suy cho cùng thì cậu bây giờ là bệnh nhân, cho nên tôi có thể đem lửa giận kiềm hãm, sau này mới tính sổ. Đây là sự thật.”

Vì thế, Kim Dư cảm thấy tương lai sau này của mình sẽ rất ảm đạm.

Bất quá, Kim Dư tuyệt đối không phải là đứa bởi vì tình trạng thảm hại sau này mà buông tha cho phúc lợi hiện tại. Y nói nhỏ một tiếng, liền thẳng tay ngoắc ngoắc cái con gấu trắng có chút thấp thỏm lại cực kích động ngồi ở bên cạnh nhìn y.

“Ai u uy, mày khỏe chưa? Mới nửa này không thấy thôi phải không? Chậc chậc chậc, mày cuối cùng đã thoát khỏi kiếp sống dở chết dở rồi!”

Rống ~~【 Đa tạ ân cứu mạng, tui sẽ dũng tuyền tương báo ! 】

“Coi mày nói ngốc cái gì kìa! Muốn dũng tuyền tương báo thì phải báo với chủ tử của mày a! Mày muốn báo như thế nào hả? Đến làm công trong cửa hàng của tao? Chủ ý này không tồi, bất quá một năm mày có bao nhiêu ngày nghỉ hả?” Kim Dư cười tủm tỉm xoa đầu gấu trắng, nghĩ thầm lông tên này không bóng không đủ mềm mại mịn màng, quả nhiên vừa mới từ chỗ chết quay về chưa kịp tẩm bổ gì hết a!

Rống? Rống… 【 Tui, tui hình như không có ngày nghỉ. Vậy tui đưa toàn bộ tinh thạch năng lượng chủ nhân cho tui đưa cho ngài nha? 】

“Ai, cái này không được a! Đừng nói tới cái vật kia là bảo bối của mày, cho dù mày cho tao, phỏng chừng cuối cùng đám tinh thạch này sẽ vào bụng của mấy tên đã ngu lại còn háu ăn ở nhà tao hết.” Kim Dư nói xong nhìn gấu trắng đang dùng móng vuốt vò đầu buồn rầu vì không biết ‘dũng tuyền tương báo’ như thế nào liền vui vẻ a. Tên này so với mấy đứa dị thú nhà y chính trực đứng đắn không ít, nhưng bản chất vẫn là một tên ngốc manh! A ha ha ha ha, nếu y nói lấy thân báo đáp, con gấu trắng này có phải sẽ rối rắm trực tiếp đập đầu vào tường luôn không?

Cũng may, Kim Dư chỉ có bụng là đen, không phải là kẻ hung tàn thích ngược đãi thú. Trong lúc gấu trắng bự còn đang cào cào lỗ tai lắc đầu đứng ngốc, Kim Dư nhìn Long Trường Tiêu đang đứng bên cạnh, sau đó cười một cái cực thân thiện hòa ái.

“Ông chủ Long.”

Ba chữ này, khiến cho Long Trường Tiêu nháy mắt khởi động tiếng còi cảnh sát báo nguy.

“Tôi nghĩ, sau khi trải qua chuyện này, chúng ta ít nhất cũng đã có thể xem như là bạn bè. Kim huynh, cảm tạ huynh đã cứu chữa dị thú của tôi.” Long Trường Tiêu tiến lên, dứt khoát lưu loát cúi đầu.

“Đừng cảm ơn đừng cảm ơn, hẳn là…. Nói thật, tôi cũng hiểu, thông qua chuyện của gấu trắng, quan hệ của chúng ta lại càng thân hơn. Chẳng qua, cho dù có là anh em ruột cũng phải tính cho rõ ràng, lại nói tiếp, lần này tại hạ thật sự là lỗ hết toàn bộ vốn luôn a… Ai! A Kỳ lại đây để tôi dựa dựa cái, đầu có chút choáng váng a~!”

Long Trường Tiêu nhìn Kim Dư vừa mới giả bộ bất tỉnh lại giả trang yếu đuối, cho dù biết Kim Dư sẽ giả đò nhưng giờ lại có thêm Kỳ Thanh Lân cực kỳ nghiêm túc phối hợp, dạ dày hắn lại bắt đầu có chút co rút. Hắn thật là chưa từng thấy qua người nào có da mặt dày tự nhiên như không đòi lợi tức đến không theo lẽ thường như vậy.

“Lần này quả thật đã khiến Kim huynh chịu khổ rồi. Không biết Kim huynh muốn bồi thường như thế nào? So với giao dịch, tại hạ vẫn cảm thấy nên cảm tạ, bồi thường thích hợp hơn.”

Kim Dư giả đò yếu ớt nghe vậy nhịn không được nhíu mày, cho dù y là loại người rất khó có hảo cảm với người khác, cũng không khỏi tán thưởng trình độ nói chuyện và ứng đối của Long Trường Tiêu. Bất quá, càng như vậy, y mới càng không có áp lực mà đi chèn ép lừa bịp người ta nha, dù sao chỉ cần không hại chết người, y đều phải tận sức mà bù lại tổn thất gấp bội a.

Cho nên.

“Khụ khụ, tôi cảm thấy cái nhà hàng Long Môn…. Thực hợp khẩu vị.”

Long Trường Tiêu nghe vậy khóe miệng liền hung hăng kéo một cái. Con gấu trắng còn đang rối rắm vì không biết ‘dũng tuyền tương báo’ như thế nào, vừa mới nghe thấy lập tức cứng đờ, té ạch xuống đất, mông đuôi còn khẽ run run. Cái nhà hàng Long Môn kia, cho dù có bắt nó đem đi bán cũng mua không nổi… Giá trị bằng mười con dị thú như nó a….

“Tuy tôi rất muốn bồi thường một chút cho Kim huynh, nhưng nhà hàng Long Môn là sản nghiệp của tổ tiên của Long gia tôi. Không thể bán hoặc chuyển nhượng cho bất cứ người nào khác ngoài gia tộc.”

Kim Dư nghe vậy liền bĩu môi, vẻ mặt ưu thương. Y vốn muốn ột đám tham ăn trong nhà đi ăn một bữa tiệc miễn phí tại nhà hàng lớn thôi mà.

Kỳ Thanh Lân nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của Kim Dư, khí lạnh chung quanh toàn bộ liền khai hỏa.

“….Tôi có thể chuyển nhượng sang tên một nhà hàng ngay sát Ám Nhai cho Kim huynh. Đồng thời tặng riêng cho Kim huynh một thẻ tử kim VIP tại nhà hàng Long Môn.” Long Trường Tiêu hiện tại đang yếu thế, không nên cùng Kỳ Thanh Lân cứng đối cứng.

“A a! Nhà hàng kia tên gọi là gì? Thẻ VIP tử kim là cái gì? Bên trong thẻ có tiền hả?” Kim Dư nghe Long Trường Tiêu nói xong nháy mắt ngồi thẳng người, qua một hồi, lại chậm rãi dựa tiếp lên người Kỳ Thanh Lân, nhưng hai mắt vẫn long lanh long lanh nhìn Long Trường Tiêu.

Ánh mắt mong chờ kia có lực sát thương rất lớn, ít nhất cũng khiến cho Long đại thiếu gia không thể chống đỡ nổi, cho nên chuyển thành một cái nhà hàng có cấp bậc chút, đồng thời bỏ vào thẻ thêm mười vạn tử kim tệ.

“Nhà hàng kia tên là ‘Đệ nhất lâu’, bánh bao canh[31] của quán rất được mọi người hoan nghênh. Về phần thẻ VIP tử kim, trong thẻ có mười vạn tử kim tệ, chỉ cần có thẻ này, bất luận là nhà hàng cửa hàng hay công ty thuộc tập đoàn tài chính Long môn của tôi đều có thể dùng, chiết khấu thêm 50% tiền hàng.”

Nghe xong, nháy mắt Kim Dư liền cảm thấy quá viên mãn rồi. Hung hăng chà đạp gương mặt một phen, tránh để lộ ý cười tràn ra ngoài, Kim Dư gật gật đầu nói: “Thành giao! Bồi thường như thế này thì quả là tri kỷ!”

Long Trường Tiêu nhìn Kim Dư vui đến mức chả thèm giả đò bệnh tật nữa, có chút bất đắc dĩ gật đầu, bản thân anh không hề phát hiện ra ánh mắt của mình có bao nhiêu dung túng và sủng nịch.

Người này thật là… Đủ thẳng thắn a, nhưng lại không khiến người ta chán ghét chút nào.

Kim Dư và Long Trường Tiêu thỏa thuận xong vấn đề bồi thường, không khí trong phòng bệnh liền trở nên cực kỳ hài hòa. Cho dù Kỳ Thanh Lân càng ngày càng nhìn không vừa mắt Long Trường Tiêu, nhưng thấy con cá voi nhà mình cao hứng, cũng cố nhịn nhịn xuống.

Ngay lúc ba người Kim Dư đang hùng hổ trò chuyện vui vẻ, cửa phòng lại phanh một tiếng! Xuất hiện ngay sau đó là một gương mặt vốn nên ôn nhu vui mắt, lại trưng ra vẻ dữ tợn đứng ngay trước cửa.

“Mày mày là cái thá gì——! ! Dám nói bậy nói bạ với viện trưởng khiến tao bị viện tưởng tạm thời cách chức!! Tao đường đường là bác sỹ ưu tú nhất tốt nghiệp tại học viện thú y đệ nhất, mày cũng dám cùng tao so, mày, a——! !”

Kẻ đá cửa vào không cần phải nói chính là cái tên xung đột với Kim Dư lúc ở trước cửa bệnh viện, sau lại bị Kim Dư hình dung thành con sâu làm rầu nồi canh và phá hủy luôn cả nồi nước, Từ Phong. Sắc mặt lúc này của gã cực kỳ dữ tợn, ánh mắt phẫn hận, trong tay còn cầm một vũ khí như là súng laser. Bộ dáng xem ra là đang tính toán đến tiêu trừ mối hận trong lòng.

Chẳng qua, tuy khí thế của Từ Phong rất cường đại, oán khí cũng rất cường đại, nhưng thực lực lại không cường đại như vậy, hơn nữa độ may mắn cực xấu, cho nên, gã vừa vọt vào còn chưa kịp ‘xử bắn’ Kim Dư, đã bị một đám ngu không biết đã rình mò đi theo Kim Dư đến bệnh viện dị thú từ lúc nào trực tiếp đạp bẹp xuống đất, mặt và sàn nhà thân mật tiếp xúc với nhau, nhân tiện còn trở thành một tấm ván, chà qua đạp lại.

Ngao rống ——! ! 【Mẹ nó muốn chết a!! Dám chĩa súng lên người ông chủ nhà tao?! Đạp chết cái tên có não thuộc hàng phế phẩm như mi!!】

Rống ——! 【 Bánh Bao đừng kích động, giết người là không tốt, đem tứ chi đạp tới tàn phế là được rồi】

Miêu ô ~~【 Bởi vậy tôi mới nói đã ngu thì vẫn hoàn ngu mà. Không phải ông chủ vừa nhìn thấy mặt tên này liền nhe răng cười sao? Cào nát mặt thằng này mới là vương đạo!!】

Trong lúc ba con thú đang hưng phấn chà đạp tên não tàn nào đó, cửa sổ phòng bệnh lại bị một cái nhũ băng đánh cho vỡ vụn, Tiểu Tuyết đứng ngay trên cửa sổ cảm thán.

Thu ngang ——【 Má nó dựa vào cái gì bệnh viện không cho dị thú có cánh đi thang máy chứ!! Đừng có thể dị thú tôi rớt giá như vậy nga!! 】

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 36

Lúc Long Trường Tiêu thu được tín hiệu thứ hai của Kỳ Thanh Lân, đẩy cửa tiến vào, còn chưa nhìn thấy con gấu trắng nhà hắn, thì đã phải đối diện với Kỳ Thanh Lân đang đen mặt ôm Kim Dư đang hôn mê ngồi trên ghế sa lông.

“Xảy ra chuyện gì….?” Long Trường Tiêu có chút kinh ngạc hỏi, nhận được một tiếng hừ lạnh của Kỳ boss.

“….Tôi đi nhìn Bạch Uy một chút.” Nếu đã không nhận được câu trả lời, Long Trường Tiêu cũng không muốn hỏi thêm nữa. Dù sao hắn và Kim Dư cũng không có liên quan gì với nhau, thậm chí ngay cả bạn bè cũng coi như không làm. Dù hiện giờ Kim Dư có bị hôn mê bất tỉnh, nhưng người ta đã có ông xã ở bên cạnh, hắn sẽ không tự làm bản thân mất mặt.

Long Trường Tiêu vừa mới xoay ngưới liền cực kỳ khiếp sợ. Hắn không hiểu về y thuật, không biết chữa trị cho dị thú, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của gấu trắng, hắn biết, dị thú của hắn có thể tiếp tục sống hết quãng đời còn lại rồi.

So với bộ dạng sống dở chết sở trước kia, tuy con gấu trắng bự này vẫn gầy đến mức xương bọc da, vẫn không thể mở mắt, nhưng khí tức quanh thân đã khác hoàn toàn, không có lấy nửa điểm tử khí, Long Trường Tiêu thậm chí có thể cảm nhận được, trên người Bạch Uy tản mát ra nguồn sức sống mãnh liệt!!

“Này, này! Bạch Uy!! Mày không có việc gì chứ?! Mày sẽ không có việc gì đi?! Tao là chủ nhân của mày a! Mày có nhận ra tao không?”

Long Trường Tiêu cực kỳ kích động tiến lên ôm lấy con gấu bự đang nằm rạp trên đất. Tên này ngay cả nửa điểm nghi hoặc cũng không có, dùng khứu giác đã có thể nhận ra chủ nhân nhà mình.

Rống… !

Chỉ là một tiếng rống ngắn ngủi, nhưng lại mang theo vài phần vui sướng, vài phần kích động. Dù Long Trường Tiêu không hiểu thú ngữ, nhưng đã làm bạn với nó trong một thời gian dài, hắn vẫn có thể đoán được ý tứ của nó.

Nó đang nói với hắn, nó không có việc gì, nó nhận ra hắn.

“Tốt tốt… Này thật tốt quá rồi!” Gương mặt băng giá của Long Trường Tiêu rốt cục cũng tan vỡ, hắn cao hứng vui vẻ bắt đầu nói chuyện với con gấu trắng còn có chút suy yếu, nội dung từ chuyện hộ chủ lúc trước cho đến cảm giác lo lắng vui sướng hiện tại. Con gấu bự bị hắn ôm chặt không hề chê phiền lấy một tiếng, thành thành thật thật, an an tĩnh tĩnh đem đầu đặt trên đùi Long Trường Tiêu, thỉnh thoảng hừ ra vài tiếng, tỏ vẻ đang nghe chủ nhân nói chuyện.

Nhìn hình ảnh cực kỳ ấm áp tốt đẹp kia, Kim lão vừa vào cảm thấy không tốt chút nào. Đương nhiên ông không phải mất hứng vì nhìn thấy con gấu có thể sống, có lẽ chừng mười ngày hoặc một tháng liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn, cái mà ông không ngờ chính là, trị liệu hơn cả tháng cho con dị thú này không có lấy một chút tiến triển, ngược lại càng lúc càng suy yếu, nhưng thằng nhóc Kim Dư vừa đến, chỉ cần dùng nửa ngày, đã có thể giúp dị thú cải tử hoàn sinh.

Hơn nữa, căn cứ vào ánh mắt phán định vô cùng độc ác của ông mà nói, tình trạng của con gấu trắng này tốt vô cùng. Phương pháp trị liệu của thằng nhóc không phải là tạm thời hoặc chỉ chữa có bề nổi, ngược lại đã đem dị thú từ trong ra ngoài trị hết một lượt.

Kết quả như thế có thể nào không khiến ông – người dốc lòng vì ngành y học hơn năm mươi năm, đến bây giờ vẫn ngẫu nhiên trị liệu cho vài con dị thú – có thể không khiếp sợ đây? Mà so với khiếp sợ, lại càng có một cảm giác không cam lòng vì bệnh viện của mình đã bị đả bại hoàn toàn, thậm chí còn ẩn ẩn cảm giác ghen tị.

Bất quá, lúc Kim lão quay đầu thấy Kim Dư đang nằm trong ngực Kỳ Thanh Lân, cảm giác xấu xa kia nháy mắt liền biến mất. Dùng vẻ mặt cảm thán lo lắng và đen thui như mực tiến tới vài bước hỏi:

“Thằng nhóc này trúng độc?”

Kỳ Thanh Lân đang âm thầm kiểm tra, vận chuyển năng lượng qua người bà xã nhà mình, nghe thấy liền cực kỳ khó chịu ột cái xem thường, nhưng cũng trả lời: “Con gấu ngu kia trúng Tử hàn độc quá nặng, không thể đồng hóa, luyện hóa được, cho nên y chỉ có thể cưỡng ép bản thân hấp thu một phần. Tuy độc này đối với thân thể y không tạo thành tổn thương trí mạng, bất quá về sau sẽ trở nên rất, yếu, ớt!

Kỳ Thanh Lân nói ra ba chữ cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu thân thể Kim Dư không có hỗn độn nguyên khí bảo hộ, chỉ cần y hấp thụ một chút Tử hàn độc thôi, y đã bị độc chết rồi!! Trời biết ngay lúc hắn thấy Kim Dư hôn mê ngã xuống đất có bao nhiêu ước mong muốn đem cả tòa bệnh viện này hủy sạch! Nếu không phải Kim Dư sau khi hôn mê đột nhiên tỉnh lại mỉm cười với hắn một chút, dặn dò hắn cần bổ sung dinh dưỡng cho con gấu ngu kia, thì nơi này tuyệt đối đã thành bình địa rồi. Mà cái tên Long Trường Tiêu mời Kim Dư tới đây cùng với lão viện trưởng kia, cũng xuống dưới chơi với bà xã của hắn luôn đi!

Lúc gấu trắng đang liên lạc tình cảm với Long Trường Tiêu thì cảm nhận được sát khí cực lớn từ trên người Kỳ Thanh Lân phát ra, mà lời nói của Kỳ Thanh Lân lại khiến bọn họ ngoại trừ áp lực trên thân thể ra còn bỏ thêm một tầng tâm lý áy náy.

Long Trường Tiêu hoàn toàn không ngờ đến việc Kim Dư vì cứu Bạch Uy mà hy sinh cả bản thân, đến lúc này, hắn mới sâu sắc nhận thức được, đối với Kim Dư mà nói, sự tồn tại của dị thú trọng yếu là tới cỡ nào. Hy sinh như vậy, hiển nhiên tất cả tiền tài của hắn đã không thể trả nổi, đang muốn mở miệng dùng lời hứa của cả Long gia mà thề thốt, hắn lại cảm thấy trên tay khẽ động—— là Bạch Uy, dị thú của hắn.

Gấu trắng bự Bạch Uy nghe thấy lời nói của Kỳ Thanh Lân tựa hồ rất khổ sở áy náy, dùng đầu củng củng tay chủ nhân, ý bảo buông nó ra, sau đó cố hết sức mà đứng lên, lảo đảo, run run rẩy rẩy từng bước một đi đến bên chân Kỳ Thanh Lân, đem đầu kề sát ngay bên mấy ngón tay rũ xuống của Kim Dư, nằm úp sấp ngay tại chỗ. Bộ dáng của nó, vô luận là ai nhìn, đều có thể cảm nhận được sự bất an áy náy và chờ đợi cái chết.

Nghĩ tới việc nếu không phải chủ nhân của gấu trắng bự Bạch Uy không có y vứt bỏ nó, vậy hiện tại trong cửa hàng thú cưng của Kim Dư sẽ nhiều thêm một con dị thú cấp A+.

Long Trường Tiêu thấy dị thú nhà mình lại coi trọng người khác, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, nhưng trong lòng không có lấy nửa phần không vui. Bởi vì đối với Kim Dư mà nói, đây là lần đầu tiên gặp con gấu trắng này, cả hai ở chung với nhau chưa đầy một ngày, nhưng lại có thể làm ra những chuyện vĩ đại hơn so với chủ nhân đã sở hữu con gấu trắng hơn mười năm, không phải vì tiền tài thậm chí cũng không phải vì tình cảm, mà là một loại quan niệm chân chính đem dị thú trở thành đồng bọn quan trọng nhất, ngang hàng ngang vế.

Cho nên, hắn không cảm thấy bản thân thiệt thòi. Đương nhiên, hiện tại có thắng hay thua cũng không đại biểu cho việc sau này có thắng có thua hay không. Bởi vì hiện tại hắn đã hiểu rõ phải đối xử với dị thú của mình như thế nào. Hắn tin hắn sẽ không bao giờ để cho dị thú nhà mình làm ra cái hình ảnh khiến chủ nhân như anh phải ghen tỵ hâm mộ nữa, cho dù Kim Dư có đối xử tốt với dị thú tới cỡ nào, chỉ cần hắn đối tốt với Bạch Uy, Bạch Uy nhất định sẽ ở bên cạnh hắn!

Long đại thiếu gia đối với tương lai của hắn và gấu trắng rất có lòng tin, chẳng qua loại tin tưởng này duy trì liên tục được bao lâu, thật sự không thể biết được….

Kỳ Thanh Lân nhìn hành động của gấu trắng, lãnh khí quanh thân thoáng thu liễm một chút, quên đi, con gấu ngu này coi như cũng còn có chút lương tâm. Hắn không quan tâm việc Kim Dư đi trị liệu cho dị thú, nhưng nếu con dị thú được trị liệu kia không xứng đáng để bà xã nhà hắn làm như vậy, tâm tình của hắn sẽ trở nên rất xấu. Lúc tâm tình của hắn xấu, rất thích cắn xé các loại dị thú, nhất là những con bự bự.

Đến chạng vạng hoàng hôn, Kim Dư vẫn tiếp tục hôn mê không tỉnh lại. Y được Kỳ Thanh Lân đặt nằm lên giường, thoải mái mà tiếp tục ngủ, bên cạnh là con gấu trắng không ngừng bổ sung dinh dưỡng, kế bên nó là gương mặt ôn hòa của chủ nhân nhìn dị thú nhà mình bổ sung chất dinh dưỡng.

Kỳ Thanh Lân đương nhiên là ngồi ngay đầu giường mà trông nom, chẳng qua lúc này, hắn đang cùng Kim lão mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhượng ai.

“Mi cái thằng nhóc kỳ lân khó ưa!! Cái thứ thằng nhóc họ Kim trúng là Tử hàn độc!! Tử hàn độc!! Đây là độc tố vô cùng tàn nhẫn!! Tuy nó không có triệu chứng trúng độc, nhưng nó đang hôn mê bất tỉnh, ta nhất định phải kiểm tra cho nó!” Tâm tình hiện tại của Kim lão đã hỏng bét hết cả. Ông thật vất vả dùng cả n cách để xây dựng lại tâm lý mới đem mặt mũi của mình tới kiểm tra thân thể cho thằng nhóc Kim Dư. Nhưng cái loại sự tình khiến cả hàng ngàn người hưng phấn nhảy dựng lên vừa tới tay thằng nhóc Kỳ lân gia này, sao liền biến thành mưu đồ gây rối rồi?!

A phi! Mi mới có mưu đồ gây rối, cả nhà mi đều có mưu đồ gây rối a!! Ông có con có gái có cháu trai có cháu gái, có tiền có nhà có bệnh viện có địa vị cái gì cũng có, còn muốn cùng một thằng nhóc đáng tuổi cháu ông mưu đồ gây rối sao, bộ não bị chấn động hả?!

Nhưng Kỳ Thanh Lân lại không thèm để ý tới ánh mắt mãnh liệt khiển trách của Kim lão. Boss chỉ kiên định đứng trước mặt Kim lão, sau đó kiên định nói ra một câu:

“Ngài là bác sĩ thú y.”

Nháy mắt, Kim lão một bụng nói đều nói không nên lời.

“…. Sát, ông đi gọi bác sĩ tới!!” Kim lão run rẩy khóe miệng, quên đi, cái thằng nhóc đang nằm trên giường kia có cùng quan điểm thái độ với ông, ông liền nhịn một lần vậy!

Bất quá, không đợi Kim lão mở miệng gọi người, Kỳ Thanh Lân Kỳ đại boss lại nói thêm một câu:

“Chỉ cần là thầy thuốc thì đều không được.”

“Oắt con họ Kỳ kia!! Mi đừng có quá phận với lão già này!! Thằng nhóc họ Kim kia cần phải kiểm tra thân thể!!” Kim lão thật sự bùng nổ rồi.

Kỳ Thanh Lân nghe thấy có chút hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Y không sao, ta không muốn bác sĩ tới đây, một khi kiểm tra được sẽ đánh chủ ý lên người y. Ngài hiểu mà.”

Mấy lời này của Kỳ Thanh Lân khiến Kim lão hơi khựng lại, sau đó có chút tiếc nuối không thể rèn sắt thành thép mà nhìn Kỳ Thanh Lân, “Ta biết thằng nhóc này thể chất đặc biệt. Dù nó có năng lực có thể khiến các thế lực lớn cực kỳ điên cuồng muốn, nhưng mi xem lão già này là ai hả?! Tùy tiện lao đi tìm một tên bác sĩ nào đó sao? Để cho ta khám hoặc tìm một bác sĩ tới khám, chọn một trong hai, mi phải cho ta một cái đáp án! Nếu không, bà xã nhà mi xảy ra chuyện gì, về sau mi đừng có mà tới đây khóc rống!!”

Hiếm khi Kỳ đại boss bị trưởng bối rống vào mặt mà không có chút khí lạnh phát ra, nhìn sắc mặt dữ tợn của Kim lão, lại nhìn Kim Dư vẫn còn đang hôn mê, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

“Vậy, cái kia…. Đây không phải là thú a… Ngài ngàn vạn lần nhớ chú ý.”

“Chú ý em gái mi!! Loài người là tiến hóa từ con vượn cổ a!! Lăn xa ra một chút!! Lão muốn xem cá voi thời tiền sử!!”

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 35

Tiếng gào thét kiệt lực của gấu trắng khiến tất cả mọi người xúc động tột độ, bởi vì tuy tiếng rất khàn, rất mỏng manh, nhưng bên trong lại là một ý chí vô cùng chấp nhất. Long Trường Tiêu đỏ mắt, có chút cuống quýt nói với Kim Dư một câu toàn bộ đều kính nhờ vào y, lập tức vội vã trốn tránh rời khỏi phòng bệnh dị thú.

Sau khi hắn rời đi, Kim lão mang theo vài người tiến vào sắc mặt nghiêm túc nhìn Kim Dư.

“Thằng nhóc họ Kim kia, tuy hình ảnh Đệ Nhất của lão già ta trong mắt cậu không được tốt lắm, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc ta tán thành cậu trị liệu cho con gấu trắng đó. Nơi này là bệnh viện dị thú Đệ Nhất, thủ hạ của lão già ta nhiều như vậy còn không trị được, cậu chỉ là một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra, tốt nhất đừng có lấy tánh mạng dị thú ra mà nói giỡn.” Vẻ mặt của Kim lão cực kỳ nghiêm túc lại trịnh trọng, thậm chí còn mang theo vài phần cảnh cáo, “Tuy đây chỉ là một con dị thú, nhưng trong mắt lão già ta, tánh mạng của tụi nó so với những nhân loại không có phẩm đức thậm chí còn quan trọng hơn nhiều!”

Nghe xong, Kim Dư không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần hảo cảm với ông lão này. Dù sao quan điểm và suy nghĩ của ông không mưu mà hợp[30] với quan điểm của y, hơn nữa cái loại tính tình thẳng như ruột ngựa này, ngược lại rất hợp khẩu vị.

Bất quá, cho dù có cùng tiếng nói, có hợp khẩu vị tới cỡ nào thì cũng không đại biểu cho việc có quen biết, chớ nói chi tới cái việc nghe lời.

Ông chủ Kim đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn Kim lão, nói: “Lời của ngài tuyệt không sai. Tuy tôi cảm thấy ngài rất tốt, nhưng không có nghĩa bệnh viện của ngài cũng vậy. Tôi thật không thể tưởng tượng được vì sao trong cái bệnh viện cái gì cũng đệ nhất này lại có một tên bác sĩ như cái tên Từ Phong kia, hoàn toàn khinh nhờn tính mạng của dị thú!! Dị thú còn chưa chết đã tới nói với chủ nhân xin nén bi thương, bộ dáng thì lại như vừa mới thoát khỏi một đống phiền toái. Có lẽ trong bệnh viện của ngài thực sự có rất nhiều bác sĩ ưu tú, luôn coi trọng tính mạng của dị thú, nhưng, bệnh viện cũng giống như bộ não, dù có thiết bị tốt hay trình tự rạch ròi chặt chẽ tới cỡ nào, một khi đã dùng lâu, thì phải đem ra khử trùng một lần, nếu không, cho dù chỉ là một con chuột nhắt phá tới phá lui, cũng có thể tạo thành một đống bùng nhùng, mất nhiều hơn được.”

Lời nói của Kim Dư khiến Kim viện trưởng chậm rãi nheo lại hai mắt. Tiểu bối dám ở trước mặt ông ăn nói như vậy thực sự không có mấy người, hơn nữa, lại còn dám nói tâm huyết của đời ông không đúng…. Thằng nhóc này… Thật sự là thiếu đánh a!

“Mặc Ngôn.”

Kim lão hô lên một tiếng, ngay sau đó Kim Dư liền phát hiện trong phòng vốn không có ai lại lòi ra một tên nam tử.

Đù, mẹ nó, trong cái thế giới hỗn tạp này có ảnh vệ cổ đại luôn hả!! Kim Dư nhìn nam tử kia co rút khóe miệng.

“Đem toàn bộ tư liệu hồ sơ và các bệnh án do tên bác sĩ mà thằng nhóc này vừa đề cập tiếp quản chỉnh lý lại một lần rồi đưa cho ta. Nếu để ta phát hiện có người không bằng không chứng vô cớ nói bác sĩ của ta không tốt, lão già này nhất định sẽ thả vài đứa dị thú cấp A ra cắn nát mông!!”

Nói xong, Kim lão nhìn Kim Dư, y cũng giả vờ cho cái xem thường, trực tiếp trừng lại: “Ai sợ ai a!! Cửa hàng của ông chủ đây cái gì cũng thiếu chỉ có dị thú là thừa!! Cấp A thì sao? Bán sỉ cho ông cũng được, ông mua nổi không?! Còn muốn cắn nát mông hả? Trực tiếp cắn JJ luôn đi!!!”



Cho nên nói, con cá voi nào đó thực ra rất là hung tàn. Ngay sau khi vừa nói xong, Kim viện trưởng liền như trải qua một đợt sóng to gió lớn có chút không chống đỡ nổi, chỉ có thể giật giật khóe mắt, lỗ mũi hừ một cái, sau đó im lặng đứng tại chỗ, tỏ ý muốn nhìn quá trình trị liệu của Kim Dư.

Bất quá, Kim Dư dĩ nhiên là không thể để cho ông nhìn, tiếp tục ngồi xổm trấn an con gấu trắng bự một chút, Kim Dư nói với Kim lão: “Kim lão, tôi muốn bắt đầu trị liệu cho nó, ngài có thể đi ra ngoài không? Đây là cơ mật cá nhân không thể cho người ngoài biết.”

Kim lão nghe vậy lại sôi máu, mấy nếp nhăn lên mặt không ngừng xô vào nhau: “Thằng nhóc mày giấu cái gì mà giấu!! Bệnh viện của chúng ta trị còn không hết, nếu không phải mi có dị năng bẩm sinh hoặc có công pháp gia truyền thì còn có cái gì để trị nữa? Mấy thứ này đều là loại nhìn không thấy sờ cũng không tới, cơ mật tiết ra ngoài cái rắm á!!”

Ngay câu đầu tiên Kim lão đã nói toạc ra phương pháp trị liệu của Kim Dư, nói trắng ra là, y đúng là dùng tinh thần lực trộn lẫn với hỗn độn nguyên khí để trị liệu. Đương nhiên, cái thuyết pháp về hỗn độn nguyên khí kia là do Kỳ Thanh Lân nói cho y biết. Nếu tinh thần lực của y không có hỗn độn nguyên khí chống đỡ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tẩm bổ bồi dưỡng cho dị thú mà thôi. Những chuyện như khiến dị thú có thể hồi sinh, tuyệt đối hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng dù có bị người ta nói trúng tim đen thì Kim Dư vẫn sĩ diện không thèm nhìn: “Có người ngoài trong phòng khiến tâm tình tôi bất định, sẽ ảnh hưởng trị liệu!”

Vì thế, Kim lão nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn bị Long Trường Tiêu đang ở ngoài cửa chăm chú nghe động tĩnh bên trong mời ra ngoài. Hai vị ở trong phòng nháo đến vui vẻ a, Đại Bạch nhà hắn còn đang phải chịu thống khổ kia kìa!!

Kim lão vừa đi, Kim Dư liền xoay người vội vàng xem xét tình trạng của gấu trắng. Lúc nãy y nóng nảy, thậm chí còn định mặc xác lão già kia mà trị liệu cho nó, hiện tại người vừa đi, dĩ nhiên liền chạy tới quan tâm tới những thứ cần quan tâm rồi.

Trong lúc Kim Dư luống cuống tay chân gỡ ống truyền, lau người, trấn an gấu trắng, Kỳ Thanh Lân đứng nhìn bà xã nhà mình có chút sủng nịch, thầm nghĩ lúc bà xã nghiêm túc làm việc là nhìn đẹp nhất. Bà xã đang nghiêm túc làm việc, bản thân lại là chủ gia đình, bảo đảm an toàn cho Kim Dư và cho cả công việc của y dĩ nhiên là do hắn đảm trách.

Vì thế Kỳ Thanh Lân lui về sau vài bước, tựa người lên tường, sau đó xuất ra một cỗ lực lượng phòng ngự không thể nhìn thấy bao phủ toàn bộ phòng bệnh. Một khi boss đã ra tay thì nhất định là loại tinh phẩm tuyệt đối, Kim lão viện trường vốn đã chuẩn bị sẵn một cái camera nghe lén nhìn lén tân tiến nhất, nháy mắt đã bị vô hiệu hóa.

“…. Cái thằng nhóc kỳ lân chết tiệt!!” Kim lão giận dữ, “Y chang như ông nội của nó, khó ưa như nhau!!”

Kim Dư gần như đã chuẩn bị xong xuôi mọi công tác. Từ lúc y phát giác, đối với dị thú dị thường suy yếu, tinh thần lực của bản thân không thể nào dung nhập vào cơ thể tụi nó, nên y đã tận lực rèn luyện khống chế tinh thần lực của bản thân. Bởi vì dị thú suy yếu so với dị thú bình thường rất khó tiếp nhận lực lượng, vì thế y đem tinh thần lực mình tách ra làm hai, dùng một nửa tẩm bổ bồi dưỡng cho các nội tạng chủ yếu trong cơ thể dị thú, sau đó mới tiếp tục làm những chuyện khác.

Những nội tạng chủ yếu trong cơ thể gấu trắng cơ hồ toàn bộ đều đã tối đen như y sở liệu, ngoại trừ tim và não bộ còn hơi chút phát ra ánh sáng lam băng ra, những nơi khác, không những có khối đen bao phủ bên ngoài, mà còn xuất hiện một khối lỏng màu tím nhạt. Mà so với khối đen không nhúc nhích, theo Kim Dư cảm thấy, khối lỏng màu tím kia lại càng nguy hiểm hơn. Lúc này, khối đen tím đó đang bao xung quanh trái tim của gấu trắng, tựa hồ như đang cắn nuốt ánh sáng lam băng kia.

“Con gấu trắng này là dị thú hệ băng.” Kim Dư khẳng định.

Nhìn chung, chỉ cần dựa vào màu sắc của ánh sáng năng lượng trong cơ thể dị thú thì đã có thể phán định thuộc tính của tụi nó. Tỷ như ánh sáng trong cơ thể Bánh Bao có màu đỏ như lửa, mà Bánh Bao lại là liệt diễm báo hệ hỏa, ánh sáng trong cơ thể Đại Bạch là màu vàng đất, mà Đại Bạch lại là Bạch sa hổ hệ thổ.

Về phần Tiểu Tuyết và Tiểu Bạch, tuy trong cơ thể tụi nó cũng có ánh sáng đại biểu cho hệ tự nhiên, nhưng không có màu sắc rõ ràng, chỉ là màu lam nhạt và tím nhạt, đại biểu năng lực của tụi nó có thiên hướng chiến đấu hoặc có bộ phận nào đó đã được cường hóa, tỷ như cường hóa cánh hoặc mắt chẳng hạn. Một khi năm hệ tự nhiên đã hòa với năm hệ biến dị sẽ tạo ra một ít năng lực thuộc đẳng cấp hệ lôi. Cho dù ánh sáng trong cơ thể có màu nào đi nữa, thì hệ năng lực đó vẫn sẽ không tốt bởi vì quá nhạt.

Giống như ánh sáng trong cơ thể Tiểu Tuyết là màu lam nhạt, tuy cũng là một dị thú hệ băng, nhưng khác với gấu trắng bự này, Tiểu Tuyết có thể đập cánh xuất ra một mẩu băng nhỏ là đã rất không tồi rồi, nhưng con gấu trắng này thì chỉ cần đập một phát là đã i cả một tòa núi băng nhỏ đó a…. Đây là là sự khác nhau giữa năng lực tự nhiên và năng lực thân thể của dị thú. Bởi vậy, dị thú chiến đấu trong thế giới này cũng chia ra làm hai loại dị thú chiến đấu khác nhau.

Thuận tiện nói thêm một câu, Tiểu Bạch là dị thú hệ lôi, nhưng sét của tên này khác với con lôi khuyển Nhị Hắc. Việc nó thích làm nhất là ra sông phóng điện bắt vài con cá ăn với cơm. Nó đã từng lừa gạt Nhị Hắc đi phóng điện bắt cá, kết quả, vào một đêm nọ, toàn bộ cá tôm trong phạm vi năm mươi mét đã bị điện giật chết toàn bộ, mà mấy người tản bộ dọc bờ sông cũng được thưởng thức cảnh sấm sét không đổ mưa.

Đương nhiên, cuối cùng, Kim Dư bị người quản lý tại Ban an ninh trật tự đường phố cảnh cáo. Y cũng tỏ ra vô cùng cương quyết, nếu còn tái phạm, y sẽ đem hai tên ngu này ném xuống sông cho cá ăn, cho dù một đứa cấp A, một đứa là bệnh binh cấp A.

Khụ khụ, quay lại việc chữa trị nào.

Tuy Kim Dư đã biết thuộc tính của gấu trắng bự, nhưng lại không biết cái khối màu tím nhạt kia là gì. Giương mắt nhìn Kỳ Thanh Lân, giống như là có tâm hữu linh tê, hắn búng tay một cái. Ngay sau đó, tiếng của Long Trường Tiêu vang lên:

“Ông chủ Kim, làm sao vậy?”

Cho Kỳ Thanh Lân một đạo ánh mắt tán thưởng, Kim Dư hỏi: “Trong cơ thể của gấu trắng có một khối lỏng màu tím nhạt, anh biết đó là gì không?”

Người trả lời Kim Dư lại là Kim lão, giọng điệu của ông có chút xấu: “Đó là Tử hàn độc. Là độc tố độc nhất trên đời này, hiện còn chưa có thuốc giải. Nếu con gấu kia không thuộc hệ băng, nó tuyệt đối không thể chống đỡ được cho tới bây giờ!”

Biết phán đoán của mình không sai biệt lắm, Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân gật gật đầu, sau đó Kim lão lại phát hiện màn hình đã tối đen trở lại, tức đến râu đều bị thổi cho dựng đứng cả lên. Long Trường Tiêu nhìn thấy cũng chỉ có thể cười gượng.

“Ai, thật là độc a độc… Ca này khó.” Độc này phỏng chừng không thể hút ra ngoài được, nếu không bệnh viện đã không bó tay chịu chết như thế. Nếu không thể loại bỏ chất độc này, vậy chỉ có thể giúp gấu trắng chiếm lấy hoặc đồng hóa. Tuy quá trình này có thể làm con gấu rất thống khổ, nhưng muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể như vậy. Hơn nữa, bản thân còn phải dùng tinh thần lực đánh tan khối đen trong cơ thể của nó, sau đó dùng tinh thần lực bao trụ lại độc tố, lại dùng hỗn độn nguyên khí tăng cường sức mạnh cho nội tạng của gấu trắng…

Nghĩ xong hết một loạt chuyện cần phải làm, sắc mặt Kim Dư càng lúc càng co quắp. Đây không phải là chuyện lỗ vốn thôi không đâu, má nó, đây là loại lỗ đến vốn cũng không còn!!

Kim Dư đen mặt cúi đầu nhìn gấu trắng suy yếu nhưng cực kỳ thành thật dùng cái móng vuốt đang bấu lấy ống quần y, cái mặt đen thui chuyển thành bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, quên đi quên đi, dù sao cũng vẫn có tiền! Y nhiều lắm cũng chỉ ngủ mất ba năm ngày, so với tổn thất của bản thân, tên Long Trường Tiêu kia ít nhất phải trả gấp trăm lần!!

Kim Dư hạ quyết tâm, chuẩn bị dựa theo kế hoạch trị liệu cho gấu trắng. Nhưng trước khi bắt đầu, y chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Thanh Lân, người này còn đang bất đắc dĩ nhìn cảnh y nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy biểu tình của Kỳ boss, tâm tình Kim Dư bỗng nhiên cảm thấy rất là tốt, cười cười nói: “Chờ tôi chữa xong cái tên đáng thương này, về sau từ sáng tới tối đều cho anh ngủ cùng giường với tôi, thế nào?”

Mắt Kỳ Thanh Lân chợt lóe sáng, lại ra vẻ bình tĩnh nhướng mày: “Cậu thật biết cách đánh một gậy lại ột trái táo ngọt ha.”

“Hắc hắc, dĩ nhiên! Nói như thế nào thì tôi cũng coi như là một thuần thú sư siêu cấp mà ha? Anh cho dù có là thần thú, thì cũng là thú!”

Nói xong, Kim Dư liền quay đầu nghiêm túc trị liệu cho gấu trắng bự. Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều, thân thể càng ngày càng run đến lợi hại, khối đen trong cơ thể gấu trắng cũng theo đó mà càng lúc càng tan đi, lam băng – màu của sự sống, từ từ hiện ra.

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 34

Tuy sắc mặt của vị bác sĩ trẻ này rất khó coi, nhưng lại không mang theo uy áp và sát khí, chỉ có tròng trắng mắt là tăng nhiều, dung mạo cũng lũy thừa tỷ lệ nghịch với thời gian trừng mắt. Đối với các trò mắt to trừng mắt nhỏ chơi từ thời ẵm ngửa như ông chủ Kim mà nói, tên nay cực gà.

Cho dù y chỉ là một con cá, thì cũng phải là một con cá voi sát thủ ở vùng biển sâu. Mẹ nó, đừng có mà thấy ông hiền hiền dễ ăn hiếp thì cho rằng ông là thằng nhóc mặc đồ mỏng chứ. Bằng không đợi tới lúc bị cắn rồi thì mới biết là bản thân sai.

Đối với cái nhìn chằm chằm của bác sĩ trẻ kia, Kim Dư trực tiếp lựa chọn không nhìn. Phương pháp đả kích lớn nhất tốt nhất đối với những kẻ tâm cao khí ngạo tự cho là đúng chính là không đếm xỉa tới gã.

“Ngài Long, nói thật a, tôi cảm thấy anh đưa dị thú nhà anh tới đây chữa trị, thật là sai lầm quá. Hơn nữa, bệnh viện này là tư nhân hay là của chính phủ Thủ Đô Tinh vậy? Vào cửa còn phải chứng minh? Chậc chậc, nếu không anh xem, anh cứ để nó ở đây trị đi, tôi đi về trước vậy?”

Lời nói của Kim Dư có thể nói là rất ác độc, đương nhiên, đây là lối suy nghĩ từ phía bác sĩ trẻ Từ Phong. Khi lời nói của Kim Dư lọt vào tai Long Trường Tiêu, lại không phải là ác độc, mà là một cái gợi ý có phép ẩn dụ.

Tuy Long Trường Tiêu đã xác định bệnh viện dị thú Đệ Nhất này là bệnh viện dị thú tốt nhất tại Thủ Đô Tinh, nhưng giờ hắn lại bất giác bắt đầu hoài nghi, có phải dị thú nhà hắn đã bị ăn bớt ăn xén thức ăn và thuốc cho nên mới ngày càng sa sút như vậy không.

Nghĩ một hồi, khí lạnh quanh thân Long Trường Tiêu lập tức tăng mạnh, xoay người liếc Từ Phong một cái, rồi nói với thuộc hạ đang lau mồ hôi: “Đi tìm viện trưởng. Ông chủ Kim, mời đi bên này.”

Long đại thiếu dĩ nhiên là người cực am hiểu dùng lời nói đả kích lòng người. Bác sĩ Từ Phong hiếm khi mở miệng lại hoàn toàn bị xem thường, sau lại nhìn thấy hành động và sắc mặt của Long Trường Tiêu, liền chuyển trạng thái xanh mét thành trắng bệch, vươn tay giữ Long Trường Tiêu lại rồi nói: “Long thiếu gia! Tôi, tôi vừa rồi nhất thời kích động, khiến ngài chậm trễ…. Khách quý, ngài!”

Long Trường Tiêu chậm rãi tránh thoát khỏi tay Từ Phong, đưa mắt nhìn, nhìn lâu đến mức Từ Phong cảm thấy nghi ngờ có phải có con sâu nào đó đang nằm trên mặt gã hay không, lúc này hắn mới nói: “So với việc này, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên đi chữa trị dị thú cho tốt đi.”

Nói xong liền dẫn Kim Dư đi lên tầng thứ 100, lúc này tại trước cổng bệnh viện đã tụ tập không ít khán giả vây xem. Liên tiếp cảm thấy bị xem thường vũ nhục, Từ Phong dùng ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn bóng lưng Kim Dư, nhưng chưa đầy một khắc lại phải đối mặt với đôi mắt kim sắc.

Nháy mắt, cả người phát lạnh, thẳng tắp ngã ngồi trên mặt đất.

“….Kia, đó là cái gì….” Từ Phong hoảng sợ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, không dám nhớ lại cái hình ảnh nháy mắt xuất hiện ở trong đầu mình.

Bệnh viện dị thú Đệ Nhất tốt nhất Thủ Đô Tinh cao tới cả trăm tầng. Việc này khiến ông chủ Kim không ngừng hung hăng khó chịu oán thầm ở trong lòng. Nhưng thấy các thiết bị máy móc và thái độ của các bác sĩ dị thú, y tá điều dưỡng, Kim Dư vẫn phải thừa nhận một điều, nơi này có tiêu chuẩn rất cao. Cho dù những thứ tiêu chuẩn này đều là vì chủ nhân của dị thú, còn bản thân dị thú chỉ là được hưởng sái mà thôi.

Tại tầng thứ một trăm, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân đi theo Long Trường Tiêu và viện trưởng vui vẻ cười ha ha không dứt đến phòng chữ thiên số 2.

Đừng có hỏi y vì sao bệnh viện dị thú tiên tiến tiện nghi như vậy lại dùng dãy số phòng cổ điển a, lúc ông chủ Kim nghe thấy số phòng, khóe miệng cũng phải co rút tới vài lần mới hết. Dựa theo những gì Long Trường Tiêu giải thích và viện trưởng tự giới thiệu, nguyên lai có số phòng như thế là do viện trưởng chán ghét ‘số Ả Rập” (truyền bá quá dài, lại không có số ba)!

Vì thế nháy mắt ông chủ Kim nhìn ông lão tuyệt không để khí lạnh của Long Trường Tiêu vào mắt bằng một cặp mắt khác xưa. Trước không nói, chỉ với cảnh tượng một mình ông cụ thanh thản kêu gào vui vẻ tra tấn tâm trí người khác thôi, cho dù Kim Dư có thúc ngựa tới cũng cản không nổi.

Mà so với cái việc Kim Dư đánh giá lẫn bội phục đủ loại ở trong lòng, thì ông lão viện trưởng lại khá trực tiếp, thậm chí còn có chút quá mức trực tiếp ——

“Ông nói Tiểu Long a! Không phải con rất ít khi dẫn người đến thăm Bạch Uy nhà con sao? Thằng nhóc con lăn lộn nhiều năm như vậy rốt cục cũng tìm được người thích rồi hả? Chậc chậc, thật không dễ dàng gì a, mấy ngày nữa ông phải tìm lão Long uống rượu mừng mới được!”

Long Trường Tiêu nghe xong trong lòng máy động, trước khi cái tên boss nào đó nổi bão liền nhanh chóng giải thích: “Kim lão! Ngài đừng nói lung tung. Vị này là ông chủ Kim con mời tới chữa trị cho Đại Bạch. Hôm nay là lần đầu tiên tụi con gặp nhau.”

Long Trường Tiêu vừa nói vừa thầm hận bản thân như thế nào lại quên mất cái vị chủ nhân đích thực của bệnh viện Đệ Nhất này a?! Kỳ thật, ý của hắn chính là đi tìm cái vị đại diện viện trưởng kia kìa. Nhưng hôm nay cái vị luôn thích chạy tới Hoang Tinh làm bác sĩ thú y đại thần đột nhiên lại ngồi ngốc ở bệnh viện. Mà càng đáng sợ hơn chính là, thuộc hạ của hắn vừa vặn đụng trúng người này.

Long Trường Tiêu khẽ liếc qua Kim Dư, tự an ủi bản thân, nhất định là do vàng gặp vàng nên mới hút nhau, nên lão Kim cũng âm hiểm phúc giảo hoạt lừa bịp như người kia mới vô tình ở chỗ này, sau đó gặp phải Tiểu Kim bên cạnh.

… Đợi hắn trở về sẽ suy xét tổ huấn một chút, bộ tộc của bọn họ, sau này tốt nhất đừng có dây dưa gì với người họ Kim!

Long Trường Tiêu mặt lạnh não bổ oán thầm. Boss Kỳ Thanh Lân bên cạnh thì thiếu chút nữa đã trưng cái mặt lạnh ra giết người. Nếu Kim Dư không tùy thời giữ chặt hắn, lão già cười đến chướng mắt này tuyệt đối là đầu thân tách lìa rồi. Hung hăng nghĩ một hồi, Kỳ boss vẫn cảm thấy tránh để đêm dài lắm mộng, vẫn nên đánh đòn phủ đầu trước thì mới tốt.

Vươn tay kéo Kim Dư vào trong ngực, sau đó nói với ông cụ đối diện: “Ta là bạn đời của y.”

Khác với tình nhân, ái nhân hay vợ hờ, hai chữ ‘bạn đời’ ở trên thế giới này rất thần thánh rất kiên định. Cho nên, có lẽ hai người trong cuộc không để ý, nhưng thông qua cách xưng hô này, lại quang minh chính đại nói cho người ta biết ‘Mi dám đoạt bạn đời của ta, ta liền giết cả nhà trâu lẳng lơ nhà mi.’

Nghe nói, hai chữ ‘bạn đời’ có thể một bước lên mây như thế cũng đều là do tổ tiên của Kỳ đại boss mà ra. Bởi vì vị bạn đời của tổ tiên hắn bị người ta đánh ngất xỉu lừa bán vào một bộ tộc đầy tên háo sắc phong tao, cho nên tổ tiên hắn vì tức giận đã giết toàn bộ người trong bộ tộc nọ.

Cho nên, Kỳ boss mới vừa nói ra hai chữ bạn đời thì ông lão Kim liền lộ ra vẻ mặt đáng tiếc bịp bợm. Nhưng, vừa cảm thán xong thì ông lão họ lại mở to mắt nhìn có chút quỷ dị đánh giá Kỳ Thanh Lân, làm hắn nhịn không được mà có chút đề phòng. Long Trường Tiêu đang đứng bên cạnh nghe thấy Kỳ Thanh Lân nói, trong nháy mắt, sắc mặt có chút trắng bợt, nhíu mày.

“Nhóc con, đừng có luôn trừng ta như vậy. Mi là người của Kỳ Lân gia? Kỳ Lân gia không lưu con cháu khắp nơi giống Long gia, mỗi một đời chỉ có một hoặc hai người thừa kế, mà thằng con lớn kia… A! Mi là thằng con lớn của tên lão bại gia não tàn Kỳ Cảnh sao? Năm đó ta và lão Long vốn định xông vào cấm địa của bộ tộc Kỳ lân đem mi đi, kết quả thằng cha bất công kia lại nói với chúng ta rằng mi đã chết! Chậc chậc! Không ngờ mi còn sống a, hơn nữa còn lớn như vậy, mi sống cũng không tệ lắm nha, còn có bà xã luôn rồi a?”

Kỳ Thanh Lân vốn cảm thấy không vừa mắt ông cụ chút nào vì vô duyên tách CP của hắn, nhưng ông cụ tuôn ra một tràng về thân phận của hắn, còn nói đã từng muốn xông vào cứu hắn, dù hắn không biết ông cụ này nói có bao nhiêu phần thật, nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu. Huống hồ, ông cụ này còn nói một câu khiến hắn cảm thấy phi thường hợp ý, sắc mặt Kỳ boss rốt cục cũng dịu xuống.

“Kim lão khỏe, ta là Kỳ Thanh Lân.”

“Chậc chậc, ha hả, ta rất tốt rất tốt, mi cũng rất tốt…. Ha ha, biết mi sống không tồi, lão già ta liền đặc biệt cao hứng a! Đặc biệt a, thằng nhóc mi mà sống tốt thì đã đại biểu cho cái tên bại gia tử của Kỳ Cảnh sống không được tốt rồi! Lão Kỳ cho tới giờ vẫn còn mất tích, nhưng cuối cùng lão cũng đã an tâm tiếp tục mất tích rồi. Cho dù có chết, nhìn bộ dáng thằng nhóc mi thôi cũng đủ chỉnh lý toàn bộ từ trên xuống dưới bộ tộc Kỳ Lân lại cho tốt rồi! Được rồi, hôm nay ông đây muốn ăn hai chén cơm!”

Kim lão vô cùng tự nhiên vỗ vỗ bả vai Kỳ Thanh Lân, động tác kia cùng lời nói này khiến vài người đứng bên cạnh không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt. Kỳ Thanh Lân nghe xong coi như cũng đã rõ vị này và ông của mình phỏng chừng là người quen, vì thế Kỳ boss liền cho Long đại thiếu một cái 囧 —— cho dù có trâu bò cỡ nào, nhưng vị này đã đứng trước mặt thì muốn trâu cũng trâu không nổi. Hơn nữa, dù bọn hắn có muốn xúc động muốn đánh nhau, cũng phải hung hăng tự nói với bản thân không thể động thủ, nhất định không thể động thủ!

Mẹ nó, vai vế người quen gì gì đó, dễ hại chết người a!

Đương nhiên Kỳ boss và Long đại thiếu bi thúc không có nghĩa là Kim Dư cũng phải bi thúc theo. Tên này kỳ thực không hề bị Kim lão quấy rầy tới. Lúc Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu âm thầm câm nín đã chạy tới trước cửa phòng chữ thiên số 2, đẩy cửa bước vào.

Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu sửng sốt nhìn hành động trôi chảy lưu loát kia, một giây sau mới kịp phản ứng, sau đó nhanh bước theo, để lại Kim lão đứng tại chỗ tủm tỉm cười nhìn cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Hắc hắc, thằng nhóc có ý tứ a… có ý tứ. Lão già này nóng nảy lắm…. Bất quá, chỉ là bề ngoài lão đây không có tình nhân thôi nha…. Sao lại không có chứ?”

Mặc kệ Kim lão ở bên ngoài nghĩ cái gì, lúc này Kim Dư đã đứng ở trong phòng, sắc mặt rất khó nhìn, rất khó coi ——

Trước mặt y chính là một con gấu trắng bự. Nhưng nếu ngoại hình của con gấu trắng bự này dễ phân biệt thì y không cần phải nghĩ nhiều như vậy rồi. Loại này đã từng xưng vương xưng bá ở các vùng địa cực tại quê hương y, hung hãn, uy mãnh, lại rất manh ngốc. So với cái con chỉ còn xương bọc da, hấp hối, toàn thân chẳng có tí huyết khí gì này thì đẹp hơn nhiều. Loại gấu này kích thước phải gấp đôi con gấu ngựa bình thường, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của nó, ngay cả bản thân Kim Dư cũng có thể nhấc nó lên không chút nghi ngờ, hoặc dễ dàng giết chết nó.

Cái từ xương bọc da này, coi như đã tìm được một cái hình minh hoạt rõ nhất rồi đi.

Mà ngoại trừ bộ dáng gần chết ra, càng làm cho Kim Dư cảm thấy phẫn nộ chính là trên người nó cắm tới mấy trăm cây kim truyền dịch. Rõ ràng con gấu này đã không thể tiếp nhận được dịch truyền nữa, nhưng cái gọi là thức ăn ‘dinh dưỡng’ này lại vẫn giống như là độc dược cực kỳ tàn khốc không ngừng siêng năng chạy tới chạy lui trong cơ thể con gấu, kéo nó khỏi con đường sống mỏng manh.

“Cái đồ lang băm!!”

Nghiến răng nghiến lợi chửi ra một câu, Kim Dư oán hận tiến lên trước rút toàn bộ ống truyền dịch mang theo tơ máu đỏ ra khỏi người nó, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ khó hiểu của Long Trường Tiêu, y bước tới bên đầu con gấu, thở một hơi thống khổ thật dài.

“…. Không cần lo lắng. Mày sẽ không có việc gì.” Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gấu trắng, Kim Dư cúi đầu nhìn hai mắt sưng húp đến mức không thể mở ra được của gấu trắng. “Sẽ không có việc gì đâu, tin tao đi… Hơn nữa, chủ nhân mày còn đang chờ mày cùng nhau tiếp tục chiến đấu.”

Câu nói của Kim Dư vừa ra khỏi miệng, thân thể gấu trắng vốn bất động lại đột ngột run rẩy kịch liệt. Long Trường Tiêu dùng vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn con dị thú kể từ khi nằm viện liền không phát ra một tiếng kêu nào, lại suy yếu rống lên một tiếng.

Rống…

“Mày yên tâm. Chủ nhân của mày nói, mày chính là dị thú chiến đấu duy nhất của hắn. Chỉ cần mày còn sống.”

Rống… Rống ——! ! !

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 33

Kim Dư sau khi vô sỉ uy hiếp đám dị thú vô cùng thiện lương hồn nhiên (?), liền đi theo Long Trường Tiêu, đương nhiên cùng đi còn có Kỳ đại boss. Dù sao chuyện này có liên quan tới bà xã của hắn, hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Dị thú mã xa của Long Trường Tiêu không phải là do thú một sừng kéo, nhưng bảy con tuấn mã có cánh kia cũng không hề kém cạnh. Lúc Kim Dư đến gần, đầu lĩnh bạch vũ rất là thân thiết dùng đầu cọ cọ Kim Dư. Y cũng cười mị mị vuốt lưng bạch vũ, cúi đầu tựa hồ nói nhỏ cái gì đó.

“… Nếu không ai biết cái xe này là của tôi, người ta sẽ tưởng ông chủ Kim mới là chủ nhân của cái xe này ấy chứ.” Đợi Kim Dư lên xe xong, Long Trường Tiêu có chút cảm thán mở miệng. “Cậu được các dị thú rất hoan nghênh…. Cậu rất thích dị thú sao?”

Kim Dư nghe thấy câu hỏi quen thuộc, nhịn không được cười lên một tiếng, đang muốn mở miệng trả lời, đã bị Kỳ Thanh Lân kéo sang một bên, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Y dĩ nhiên được các dị thú yêu thích, nếu không thì làm gì mở cửa hàng thú cưng?”

Long Trường Tiêu nhướng mày có chút không vui nhìn nam tử trước mắt, nhịn nhịn cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Vị tiên sinh này? Tôi vừa rồi không có hỏi ngài, hơn nữa, ngài và ông chủ Kim là dạng quan hệ gì, có thể thay y trả lời được sao?”

Câu hỏi này rất âm hiểm, ít nhất Kỳ Thanh Lân cảm thấy như vậy, những lời này vừa ẩn ẩn đả kích hắn, lại vừa châm ngòi quan hệ giữa hắn và Kim Dư ——

Ngài và ông chủ Kim là loại quan hệ như thế nào? Tại sao ngài có thể thay y nói chuyện? Ngài cho ngài là ai? Hơn nữa, tôi không hỏi ngài ngài lại mở miệng nói, ngài rất không tôn trọng Kim Dư.

Kỳ boss đối với những ẩn ý giấu trong câu hỏi đó tuyệt đối quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lúc mẹ kế của hắn nhìn thấy hắn, cơ hồ mỗi lần đều diễn một đoạn y chang như thế, nếu không nói ra một lần, cả người giống như dị thú có bọ chét ngứa ngáy không chịu nổi.

Nhưng lúc này, Kỳ boss ngược lại cảm thấy sự tồn tại của mẹ kế cuối cùng coi như cũng có chút tác dụng, nói cách khác nếu hắn chưa bao giờ được nghe thấy mấy lời này, hẳn sẽ không thể nhận ra cái hố của tên huyết long tạp chủng âm hiểm này. Cho nên, lúc nghe Long Trường Tiêu nói xong, Kỳ đại boss rất bình tĩnh, đầu tên là nhanh chóng buông cái tay nắm chặt con cá vàng đang nhướn mày kia ra, sau đó mới nói: “Quan hệ của chúng ta, có như thế nào ngươi cũng không thể nào chen lọt, cho nên trực tiếp đi chết tâm đi. Về phần đáp lời….”

“Ta lo cho sức khỏe của y, không muốn để y mất một chút nước miếng không được sao? Câu hỏi của ngươi không có nói không phải y trả lời thì không được.”

Long Trường Tiêu sắc mặt không đổi, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần nghiêm túc. Ngay cả lời nói của hắn cũng có thể đánh bật trở lại, quả nhiên không phải là một tên nhu nhược. Bất quá, Long Trường Tiêu cảm thấy người trước mắt này hình như đang hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Luôn dùng thái độ và ánh mắt nhìn… tình địch là thế nào?

Nghĩ tới đây, Long đại thiếu đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, cuối cùng thành thật một câu cũng không nói.

Hắn sao bây giờ mới chú ý tới, quan hệ của hai người luôn có chút quá thân mật. Nhưng, quan hệ của bọn họ thực sự giống như hắn nghĩ sao? Kim Dư thoạt nhìn không có biểu hiện gì rõ ràng, chẳng lẽ nam tử kỳ lân hư hư thực thực này yêu đơn phương sao? Hay là cưỡng bức[29]?! Cho dù thực lực có cường đại như thế nào, chuyện cưỡng bức vẫn không thể chấp nhận được. Ừm, hắn phải tìm thời gian thích hợp nói chuyện cùng ông chủ Kim mới được. Nếu là cái dạng như hắn nghĩ, vậy hắn có thể nhờ ông nội hoặc mấy dị thú thích sĩ diện giúp y thoát ly ma chưởng….

Trên cơ bản, Long Trường Tiêu đã tự mình lâm vào suy nghĩ, không hề chú ý đến việc Kim Dư đang trừng mắt liếc Kỳ Thanh Lân, tên này không những không sợ còn nhướng mày vô sỉ túm lấy tay y. Có lẽ từ một kía cạnh nào đó mà nói, diện mạo của Long đại thiếu coi như cũng khá thuận mắt, năng lực cũng cao hơn ông chủ Kim nhiều, thế cho nên, hắn đương nhiên phải canh chừng vợ cho kỹ.

Dưới tình huống khá quỷ dị, ba người Kim Dư rốt cục cũng đã tới được bệnh viện dị thú xa hoa nhất, đầy đủ máy móc chữa bệnh nhất, có trị liệu sư dị thú quyền uy nhất Thủ Đô Tinh.

Leo xuống xe ngựa, nhìn thấy bệnh viện dị thú đệ nhất, Kim Dư vừa lộ ra thần sắc rung động kinh thán, trong lòng vừa có đủ loại hâm mộ ghen tị mắng không ngừng:

Cái đồ tham ô hủ bại lang băm chỉ chăm chăm phát triển dự án không chịu trị liệu dị thú cho tốt! Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã bị cái bệnh viện dị thú cao trăm tầng này trấn trụ, sinh ra tâm lý hắc ám.

“Ông chủ Kim, đi thôi. Dị của của tôi nằm ở tầng 100.” Long Trường Tiêu xuống xe gật gật đầu nói với Kim Dư, sau đó bước về phía đám thuộc hạ và bác sĩ trị liệu đang đứng chờ sẵn trước cửa. So với những ý tưởng kỳ quái khác, Long đại thiếu vẫn để ý đến tình huống dị thú nhà mình hơn.

“Bạch Uy thế nào?” Vừa mới thấy mặt, Long Trường Tiêu liền lập tức hỏi.

Đối diện với anh là một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp. Nếu Kim Dư không thấy hầu kết của người kia, có lẽ y sẽ cho rằng tên đó là một mỹ nữ. Nhìn bảng tên gắn trên áo khoác trắng dài của mỹ nam tử kia, hẳn là bác sĩ trị liệu cho dị thú.

Bác sĩ trẻ tuổi này đối với sự xuất hiện của Long Trường Tiêu dĩ nhiên là rất cao hứng. Vốn gã há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng nghe thấy Long Trường Tiêu hỏi, gương mặt tươi cười nháy mắt cứng đờ, sau vài giây ngắn ngủi liền đổi thành một bộ bi thương đau lòng nói:

“… Long tổng tài, ngài đừng quá thương tâm, cho dù là dị thú cấp cao vẫn sẽ có ngày này.”

Long Trường Tiêu nháy mắt sắc mặt cực kỳ khó coi: “Cậu đừng nói cho tôi biết Bạch Uy đã chết!!”

Đùa cái gì chứ! Hắn vừa đem được người có khả năng cứu được Bạch Uy về đây, kết quả Bạch Uy lại không thể chống đỡ được tới bây giờ sao?!

“Không phải không phải, ông chủ ngài suy nghĩ nhiều rồi! Bạch Uy chưa có chết, chẳng qua bây giờ nó đã không thể tiếp nhận được dịch truyền nữa…. Nếu không có cách chữa tốt hơn, phỏng chừng nó sẽ không thể chống đỡ nổi nữa.” Thuộc hạ của Long Trường Tiêu nhìn thấy ông chủ nhà mình nổi giận, liền nhanh chóng tiến lên giải thích. Bác sĩ có cần phải ở thời điểm nhạy cảm này mà nói ra lời dễ gây hiểu lầm vậy a?

Nghe lời giải thích của thuộc hạ xong, sắc mặt của Long Trường Tiêu mới dần bình ổn chút, hắn nhanh chóng xoay người nhìn Kim Dư nãy giờ vẫn không nói một lời:

“Ông chủ Kim, chúng ta cũng mau vào chứ?” Dị thú của hắn đã chờ không muốn nổi nữa rồi.

Kim Dư đưa mắt nhìn vị bác sĩ mỹ nam trẻ tuổi kia, lưu loát gật đầu: “Được. Ngoài ra, đến lúc đó, tôi muốn ở trong phòng một mình, đồng thời không cho phép bất luận kẻ nào hoặc máy móc gì quấy rầy.”

Nãy giờ y vẫn chú ý đến vị nam bác sĩ kia. Dựa theo kinh nghiệm từ mạt thế để lại của ông chủ Kim, người có thể trong vòng một giây từ vui sướng biến ra bi thương sau lại thanh thản, lớn lên cho dù có đẹp tới cỡ nào, cũng phải cẩn trọng đề phòng. Hơn nữa trừ lần đó ra, Kim Dư đối với loại người thích dùng nhan sắc hoàn toàn không có lấy một tia hảo cảm, đừng nói tới cái việc người kia đang dùng cái gương mặt sa sầm nguy hiểm nhìn y, giống như y vừa mới cướp cả vạn tử kim tệ của tên đó không bằng!

Mẹ nó! Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ông tới cướp tử kim tệ của mi thật đó! Nửa đêm tới nhà mi cướp đến táng gia bại sản luôn!!

Kim Dư rất không khách khí cho tên bác sĩ trẻ tuổi một cái trừng mắt xem thường, sau đó nhấc chân chuẩn bị chạy lấy người. Nhưng ngay lúc y vừa định bước vào cửa bệnh viện, trong mắt tên bác sĩ kia hiện lên một tia âm ngoan, sau đó lại mỉm cười vươn tay ngăn trở Kim Dư tiến vào.

“Chào ngài, tuy tôi không biết ngài và Long tổng tài có quan hệ như thế nào, nhưng trong bệnh viện dị thú Đệ Nhất của chúng tôi có rất nhiều dị thú cấp A và B quan trọng. Dị thú của Long tổng tài cũng là đối tượng chữa trị chúng tôi quan tâm nhất. Nếu mục đích của ngài là tới thăm, vậy không nên tùy tiện tiến vào như vậy.”

Cột đánh giá của Kim Dư dành cho bác sĩ này nháy mắt rớt xuống giá trị âm, lập tức quyết định nhất định phải tìm tới nhà tên này thăm hỏi một phen! Không dẫn đám dị thú tới trộm sạch, cướp sạch, ăn sạch nhà tên này thề sẽ không quay về!!

Nghĩ xong, Kim Dư một bước cũng không lui, khoanh tay lại, cong khóe miệng mà cười lạnh: “Đối tượng trị liệu trọng điểm? Các anh chữa cho đối tượng trọng điểm kiểu gì mà càng lúc càng suy yếu là sao? Nếu còn quan trọng thêm chút nữa, các anh sẽ sử dụng dịch vụ chữa trị ‘trọng điểm’ cho nó chết sớm nhất có thể luôn sao? Đã vô trách nhiệm còn dám mở miệng!! Để tôi đoán thử xem, đám dị thú do anh chữa trị, một nửa là ‘nén bi thương’, nửa còn lại vừa xuất viện liền lập tức chạy tới khoa tâm thần?”

Nháy mắt, bác sĩ xanh mét mặt mày, hận không thể xé xác Kim Dư ra làm trăm mảnh.