-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ Chương 1: Thiên chi kiêu tử bị ngã xuống. (*)

Siêu Cấp Cường Giả

Tác giả: Phong Cuồng

Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.

Chương 1: Thiên chi kiêu tử bị ngã xuống. (*)

Dịch giả: Goncopius

Biên Dịch: Goncopius

Nguồn: 4vn.eu

Giới thiệu :

Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế nào ?

Quyền lực? Tiền tài? Mỹ nhân?

“Một ngày nào đó, ta sẽ cho thế giới này vì ta mà run sợ !”

Bùi Đông Lai.

– Bùi Đông Lai, tổng điểm 280, đứng nhất từ dưới đếm lên!

Trong phòng học yên tĩnh, một người phụ nữ trung niên mang mắt kính đen, đứng ở trên bục giảng, cầm lấy phiếu điểm, đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi ở cuối phòng học, chậm rãi mở miệng, giọng nói hờ hững, thanh âm chói tai.

– Bá!

Ngạc nhiên nghe được lời nói của lão sư chủ nhiệm lớp…, những học sinh khác trong lớp rối rít đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Bên tai quanh quẩn lời chói tai của chủ nhiệm , các bạn đồng học thì nở nụ cười chế giễu , nhưng mặt Bùi Đông Lai lại không chút thay đổi, khóe miệng hiện lên vẻ tự giễu, thân thể không nhịn được mà run lên.

Run lên một chút.

Rất nhỏ.

Thấy bộ dáng Bùi Đông Lại, vốn là không khí trong phòng học đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một trận giễu cợt xôn xao.

– Hắc, 280 điểm, thật là mắc cỡ chết người!

– 280 , đừng bảo là ở lớp 12/1 chúng ta , cũng chỉ sợ trong tất cả các lớp thì hắn là người thi ít điểm nhất a

– Cái đó thì khẳng định rồi , lớp chúng ta chính là lớp tốt nhất, đừng nói thi 280 điểm, ta đây thi được 480 thì cảm thấy không có mặt mũi để gặp người khác .

– Hắn lần này là đem thể diện lớp 12/1 chúng ta mất hết!

– Haizz, thật không nghĩ tới, từng là học sinh giỏi nhất lớp mà lại trở nên nông nổi như thế này!

– Theo ta thấy a, các thầy giáo cũng không cần hy vọng đối với hắn nữa, tốt nhất là đem hắn vứt đi!

– Không sai, cho dù hắn đã từng là học sinh giỏi nhất thì đã làm sao? Tất cả các thứ đó đều là quá khứ rồi!

Bên tai vang lên nghị luận của các bạn học, Bùi Đông Lai không nhịn được đem ánh mắt nhìn về phía những người mở miêng kia , nụ cười tự giễu trên khóe miệng càng đậm, lúc này không thể dùng ngôn từ nào để hình dung sự thống khổ trong lòng hắn, hắn hết sức khống chế tâm tình của mình, hai tay nắm chặt lại… Nắm chặt lại!

Mặc dù hắn sớm đã biết, trong quá khứ một năm trước đây, bởi vì chính mình gặp được một số sự việc không thể nào tưởng tượng nổi, thành tích cứ như vậy mà rớt xuống, đã từng những người bạn học trước đây đều từng ngưỡng mộ mình nhưng hôm nay lại giễu cợt mình, chính là… Hắn không nghĩ tới, khi hắn thi được 280 điểm này, thì hắn đã làm trò cười trước mặt mọi người, thấy được biểu hiện bạc bẽo của mọi người như thế này.

Phải biết rằng… Ban đầu, mặc dù hắn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất này, trở thành một thiên kiêu chi tử của lão sư thậm chí hiệu trưởng , cũng chưa từng có đồng học nào trước mặt phóng ra một chút xíu thần thái kiêu ngạo.

Đúng vậy, chỉ một chút cũng không có!

Nếu như bản thân mình không xảy ra việc ngoài ý muốn , luân lạc tới bộ dáng hiện tại, nói vậy bọn họ những người này còn có thể giống như trước đây sao, có thể ngưỡng mộ chính mình sao?

Khổ sở cười một tiếng, Bùi Đông Lai buông hai tay ra , đứng lên, ở trước mặt không ít học sinh đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn , hướng bục giảng bước lên để lấy phiếu điểm. Vẻ măt của lão sư chủ nhiệm lớp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lấy xong, hắn xoay người trở về, về lại vị trí của mình.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Chẳng qua là ——

Hắn bình tĩnh nhưng hắn lại không cam lòng, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ!

Bùi Đông Lai ngồi xuống , bọn học sinh cũng thu hồi ánh mắt, hắn giống như là bị cô lập , cùng với mọi thứ xung quanh hết thảy đều trở nên xa lạ.

– Cố Mỹ Mỹ, Ngữ Văn 134, Toán Học 130, Anh Văn 146, Lý 276, tổng điểm 686, cả lớp xếp hạng thứ năm, niên cấp xếp hạng thứ mười!”

Bùi Đông Lai vừa mới ngồi xuống, lão sư chủ nhiệm lớp lại mở miệng lần nữa rồi, lúc nàng mở miêng giọng nói không giống lúc trước , xem ra là vẻ mặt thoa phấn đầy kia đã nở nụ cười xán lạn

– Chúng ta hãy cùng nhau vỗ tay để chúc mừng Cố Mỹ Mỹ đồng học, hi vọng nàng có thể không ngừng cố gắng, cố gắng hơn nữa !”

– Ba, ba…

Trong lúc nhất thời, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay, cơ hồ tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Cố Mỹ Mỹ.

Bị bình luận làm một trong những đóa hoa của trường Trầm Thành Nhất Trung Cố Mỹ Mỹ, đối mặt tiếng vỗ tay cùng ánh mắt hâm mộ của các bạn học, giống như là một con Khổng Tước kiêu ngạo bình thường, ngẩng đầu lên, khóe miệng nở lên một nụ cười.

Trong tiếng vỗ tay, Cố Mỹ Mỹ đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc lắc cái eo thon nhỏ khêu gợ của mình giống như là người mẫu đi trên sân khấu, chậm rãi đi về phía bục giảng.

– Cảm ơn Vương lão sư, cám ơn mọi người!”

Nhận lấy phiếu điểm trong tay của chủ nhiệm lớp , Cố Mỹ Mỹ mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt không biết là có phải cố ý nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi ở cưới lớp hay không? Rõ ràng thấy Bùi Đông Lai cúi đầu, không nhúc nhích ngẩn người nhìn phiếu điểm kia.

Phát hiện này, làm cho khóe miệng của nàng vểnh cao thêm, cảm giác hận không thể vểnh đến tận trời.

Thấy cử động của Cố Mỹ Mỹ, bọn học sinh lần nữa đem ánh mắt hướng về phía Bùi Đông Lai, trong đó một số trong ánh mắt của học sinh đều là khinh thường cùng giễu cợt không có bất kỳ sự che dấu nào, cảm giác kia phảng phất đang nói: Con cóc cuối cùng là con cóc, cũng không thể ăn được thịt thiên nga.

Cũng có không ít học sinh cảm thấy Cố Mỹ Mỹ có chút quá đáng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai có chút đồng tình.

Bởi vì… Bọn họ đều cho rằng, Bùi Đông Lai sở dĩ gặp luân lạc tới trình độ ngày hôm nay hoàn toàn là bởi vì Cố Mỹ Mỹ!

Một năm trước, thân là một trong những đóa hoa của Trầm Thành Nhất Trung Cố Mỹ Mỹ cao giọng tuyên bố, Bùi Đông Lai hướng nàng biểu lộ, lại bị nàng cự tuyệt.

Vừa bắt đầu lúc, rất nhiều học sinh cũng không tin Cố Mỹ Mỹ—— ngay lúc đó Bùi Đông Lai thành tích học tập vẫn giữ vững, vẫn đứng đầu niên cấp hơn nữa chơi bóng rỗ rất khá, là nhân vật phong vân của trường, là bạch mã vương tử của rất nhiều nữ sinh, làm cho xuân tâm rất nhiều nữ sinh nhộn nhạo, các nữ sinh viết thư tình cho hắn đủ để nhét vào mấy bàn đọc sách.

Mà lúc ấy Cố Mỹ Mỹ chính là một trong những người ái mộ Bùi Đông Lai.

Ở tình hình như vậy , Bùi Đông Lai hướng Cố Mỹ Mỹ biểu lộ, Cố Mỹ Mỹ lại cự tuyệt, hơn nữa chính Cố Mỹ Mỹ lại cao giọng tuyên bố điều này.

Sau đó, Bùi Đông Lai biến hóa, làm bọn hắn không thể không tin sự thật này.

Từ sau việc đó , Bùi Đông Lai giống như là đã thay đổi, trên sâb bóng rổ tìm không tìm được thân ảnh phiêu dật trước kia, càng không nói thành tích học tập một đường rơi xuống, một thiên chi kiêu tử biến chuyển thành đối tượng cho mọi người nhạo báng, cuối cùng luân lạc tới trình độ như ngày hôm nay, thi được 280 điểm, khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi đến tột cùng.

Có một người không cho là như vậy.

Tần Đông Tuyết.

Cùng Cố Mỹ Mỹ giống nhau cũng được xưng là một trong những đóa hoa của Trầm Thành Nhất Trung, Tần Đông Tuyết mặc dù không biết Bùi Đông Lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính là nàng cho là biến hóa của Bùi Đông Lai cùng với Cố Mỹ Mỹ không có bất kỳ quan hệ nào!

Hết thảy, là nàng hiểu rõ Bùi Đông Lai.

Nàng biết một nam hài không cúi lưng xuống ở Trầm Thành kia bằng vào bản thân của mình cố gắng hết sức để có thể xếp hạng thứ nhất của niên cấp, hơn nữa còn vượt qua cả nàng, nam hài kìa ở trên sân bóng rổ thì có khí phách tự tin của nam nhân , hắn… Không một ai có thể hiểu được sự ngông nghênh của hắn.

Một người ngông nghênh như vậy thông qua cố gắng của bản thân mà khiêu chiến với vận mệnh của mình, tuyệt đối không thể nào bởi vì thất tình mà không thể nào gượng dậy nổi.

Hơn nữa… Tần Đông Tuyết biết rằng , lấy tính tình của Bùi Đông Lai, tuyệt đối sẽ không hướng Cố Mỹ Mỹ biểu lộ, lui một bước mà nói đã từng, Cố Mỹ Mỹ đối với Bùi Đông Lai đã có ý ái mộ , Tần Đông Tuyết biết rõ như lòng bàn tay, nếu là Bùi Đông Lai tự mình biểu lộ, Cố Mỹ Mỹ làm sao lại có thể cự tuyệt được ?

– Ban đầu Cố Mỹ Mỹ không có đáp ứng Bùi Đông Lai theo đuổi, thật là một quyết định sáng suốt a!

– Cái kia, không phải là nói nhảm sao? Người ta Cố Mỹ Mỹ muốn diện mạo thì có diện mạo, muốn vóc dáng thì có vóc dáng, muốn gia thế thì có gia thế, Bùi Đông Lai làm sao có thể với tới được?

– Chính là, cũng chỉ có loại người như Trịnh Phi này mới có thể xứng đôi Cố Mỹ Mỹ, hai người bọn họ quả thực chính là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.



Mắt thấy Cố Mỹ Mỹ một lần nữa trở lại chỗ ngồi, ba tên nam sinh từng đối với Bùi Đông Lai có hâm mộ, ghen tỵ lại cười lạnh nghị luận nói.

Nghe được ba người nghị luận, đôi mi thanh tú của Tần Đông Tuyết khẽ mặt nhăn một chút.

– Tốt lắm, yên lặng!

Lão sư chủ nhiệm lớp mở miệng ngăn lại ba người nghị luận, tiếp tục phát bảng thành tích.

– Tần Đông Tuyết, Ngữ Văn 138, Toán Học 142, Anh Ngữ 150, Lý 298, tổng điểm 722, đứng nhất cả niên cấp!

Hai phút sau, chủ nhiệm lớp lão sư lần nữa lên giọng, sắc mặt mỉm cười , đem ánh mắt nhìn về Tần Đông Tuyết.

– Tổng điểm 722 a, thật sự là quá kinh khủng.

Cơ hồ vào cùng một lúc, ngọai trừ Bùi Đông Lai ra thì những khác học sinh khác trong lớp rối rít đem ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, trong đó phần lớn ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục .

Chỉ có một số người ganh tỵ.

Cố Mỹ Mỹ chính là một người trong số đó.

Giờ khắc này trên mặt nàng không còn chút đắc ý nào thay vào đó là vẻ khó chịu.

Cùng với Tần Đông Tuyết đều là hoa khôi của trường , từ khi bắt đầu vào Trầm Thành Nhất Trung , nàng liền triển khai cùng Tần Đông Tuyết cạnh tranh, cạnh tranh vẫn kéo dài từ đó đến bây giờ.

Ở tình hình như thế này mà thành tích của Tần Đông Tuyết lại vượt qua nàng, nàng có thể thoải mái sao?

– Hừ, lại không phải bởi vì đề của cuộc thi lần này đơn giản, nếu không thì làm sao có thể thi được điểm cao như vậy?”

Khó chịu, Cố Mỹ Mỹ đem bút để trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ghen tỵ.

Cùng lúc đó, Tần Đông Tuyết chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh đối diện hướng bục giảng đi tới, tầm mắt bọn học sinh cứ như vậy mà ngó theo nhịp bước chân của nàng, nhất là bọn nam sinh.

Mặc dù Tần Đông Tuyết cùng Cố Mỹ Mỹ được xưng là một trong những hoa khôi của Trầm Thành Nhất Trung nhưng mà ở toàn trường, trong lòng tất cả các nam sinh, Cố Mỹ Mỹ cũng chỉ là hoa khôi của trường, mà Tần Đông Tuyết lại là nữ thần!

Hết thảy, ngoài thành tích học tập vẻ vang của Tần Đông Tuyết ra thì dung mạo cùng khí chất của Tần Đông Tuyết còn hơn hẳn so với Cố Mỹ Mỹ

Dung mạo của Tần Đông Tuyết không giống Cố Mỹ Mỹ , không phải loại mà mới gặp gỡ thì kinh diễm, xem nhiều sẽ cảm thấy nhạt nhẽo mà là thuộc về loại càng xem càng xem kỹ thì càng thấy đẹp điều này hợp với khí chất lạnh nhạt trên người nàng , giống như là một đóa Tuyết Liên trên Tuyết Sơn vậy, cao quý mà thánh khiết, làm cho người ta chỉ có thể nhìn lên mà không dám khinh nhờn .

– Đông Tuyết, chúc mừng em, hi vọng ngươi tiếp tục cố gắng, ráng lấy được vòng nguyệt quế, giành chức Trạng Nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay ở Liêu Ninh .

Mắt thấy Tần Đông Tuyết đã bước lên đây, lão sư chủ nhiệm lớp cúi người đem phiếu điểm đưa cho Tần Đông Tuyết, thái độ so với Bùi Đông Lai lúc trước quả thật là giống hai người khác nhau.

– Cảm ơn lão sư.

Sắc mặt Tần Đông Tuyết bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó nhận lấy phiếu điểm rồi trở về chỗ ngồi.

Trong khi trở về chỗ ngồi thì ánh mắt của Tần Đông Tuyết không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Chỗ ngồi, hàng cuối cùng.

Bùi Đông Lai cũng không có nhận thấy được ánh mắt của Tần Đông Tuyết .

Hắn chẳng qua là lẳng lặng đối diện nhìn bảng điểm kia, suy nghĩ xuất thần.

– Các bạn học, còn có ba tháng, các bạn sẽ thi tốt nghiệp trung học đây sẽ lần khiêu chiến đầu tiên trong đời của các bạn. Ta hi vọng ở ba tháng kế tiếp , tất cả các bạn, mọi người đều lên tinh thần, tiếp tục cố gắng, cố gắng thi tốt nghiệp trung học đạt được thành tích xuất sắc !

Không biết qua bao lâu, trên bục giảng lão sư chủ nhiệm lớp đã phát xong phiếu điểm, mở miệng nói lần nữa nói:

– Còn nữa, trường học quyết định tuần này sẽ triển khai mời họp gia trưởng hội (**) chắc rằng mọi người cũng biết , cuộc họp này hết sức quan trọng cho nên tất cả mọi người không được phép vắng mặt!

Nói xong thì ánh mắt lão sư chủ nhiệm lớp vô ý nhìn vào trên người Bùi Đông Lai

Cảm giác kia, phảng phất như là câu nói sau cùng nàng nói cho Bùi Đông Lai nghe.

(*) Thiên chi kiêu tử : Ở những năm 80 bên TQ Thiên chi kiêu tử dùng để tán dương những sinh viên nhất là sinh viên tốt nghiệp đại học, 1977 – 1989 đó là danh bài nổi tiếng củ các sinh viên tốt nghiệp đại học. Thể kỷ 21 từ này còn mở rộng ra là những sinh viên đại học không ngừng vươn cao lên, kiêu ngạo hơn người khác. Đọc thêm ở :

(**) Gia trưởng hội : Giống như là họp phụ huynh ở VN vậy.

NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG Q.1 – Chương 10: Tiếp xúc trực diện.

Không hề do dự, Thư Ly đột nhiên đứng thẳng người, quay đầu ôm đàn muốn rời đi.“Đứng lại!”Mẹ nó ! Hắn chẳng nể mặt tí nào. Tống Ngâm Tuyết lên tiếng quát lớn. Sau khi nhìn thấy bóng lưng Thư Ly dừng lại, nàng híp mắt lại, cười xấu xa tiến lên.“Phu quân làm sao vậy ? Không đàn nữa à?” Tống Ngâm Tuyết vừa nhẹ nhàng nói vừa thoả mãn nhìn Thư Ly khi nghe tới từ “Phu quân” thì vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc, trong lòng vui vẻ như hoa tươi nở rộ. Dù sao cuộc sống cũng không có gì thú vị, không bằng trước tiên chơi đùa với ngươi một chút!Đắc ý nghĩ, sờ cằm, Tống Ngâm Tuyết còn chưa đánh giá kỹ nên chậm rãi đánh giá Thư Ly bên cạnh một vòng, miệng không ngừng phát ra tiếng“Chậc chậc”.Cực phẩm, quả nhiên là cực phẩm! Mặc dù trước đây mình cũng đã từng gặp rất nhiều mỹ nam, nhưng rất ít người có loại khí chất thần tiên như Thư Ly đây.Cái đẹp của Thư Ly rất đặc biệt, phong nhã không nhiễm sự huyên náo của thế tục! Nhất là vừa rồi khi hắn chuyên chú trong tiếng đàn, sự tinh khiết cùng thanh sạch xuất phát từ nội tâm, đột nhiên khiến cho người ta như tiến nhập vào một giấc mơ tiên cảnh.Hèn chi quận chúa điêu ngoa kia lại cướp pháp trường vì hắn? Nam tử tốt đẹp như vậy, nếu đổi lại là mình nói không chừng cũng sẽ xúc động một phen. . . . . .Tống Ngâm Tuyết dương dương tự đắc nghĩ. Lúc này, Thư Ly đứng thẳng người, đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, vô cùng lạnh lùng nói: “Có việc gì?”“Không có việc gì! Chỉ muốn đến thăm chàng thôi!” Đã quyết định trêu hắn một phen, sau khi Tống Ngâm Tuyết nghe Thư Ly lạnh lùng hỏi thì cợt nhả nói, “Phu quân à, nói hế nào người ta cũng vì ngắm cảnh chàng tắm rửa mà không cẩn thận trượt té. Bây giờ chàng thấy người ta không đi qua an ủi, lại xoay người bỏ chạy, chàng hành xử như thế bảo người làm vợ như thiếp đây sao mà chịu nổi?”Trêu tức bỡn cợt, đôi mắt to lưu chuyển. Nghe vậy, trên mặt Thư Ly hiện lên vẻ chán ghét cùng cực, ngữ khí vô cùng lạnh lùng khinh bỉ nói: “Không biết xấu hổ!”Một câu“Không biết xấu hổ”, làm cho Tống Ngâm Tuyết và Mân Côi sững sờ ngay tại chỗ.Mân Côi nghe vậy, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, trong lòng kêu khổ: xong rồi, quận chúa sắp nổi bão rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Quận chúa mà nổi dóa, Vương Phủ cũng tanh bành mất thôi!Đang lúc Mân Côi khẩn trương không biết làm thế nào cho tốt thì Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh nhìn Thư Ly. Nói thật, hiện tại quả thực nàng cũng hơi tức giận! Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn sống trong hào quang trên đỉnh thế giới, chưa bao giờ bị người ta chỉ trích sắc bén đến thế, cho nên về vấn đề mặt mũi thật sự nhịn không được. Nhưng Tống Ngâm Tuyết nàng là nhân vật bậc nào, dù cho không vui, nàng cũng sẽ không lộ rõ trên nét mặt. Phải biết rằng, sở trường của nàng chính là giả heo ăn cọp .Nheo mắt lại, chậm rãi đi tới phía trước, lúc chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau, Tống Ngâm Tuyết bỗng nhiên cười sáng lạng nói: “Không biết xấu hổ? Đúng vậy, thiếp không biết xấu hổ! Thế thì sao? Không phải chàng vẫn là phu quân của thiếp đấy sao. . . . . .”“Cô –” nghe vậy quá chán nản! Thư Ly nhìn chằm chằm gương mặt cười sáng lạng khoa trương của Tống Ngâm Tuyết trước mắt. Mặc dù trên mặt đóng băng dày ba thước, nhưng đáy lòng nhưng lại hơi nghi hoặc. Kỳ quái! Nếu là trước kia, chỉ sợ vị Nhữ Dương quận chúa này sớm đã tức giận nhảy lên tới trời, làm sao còn có tâm tình ở đây khua môi múa mép với hắn? “Rốt cuộc cô có chuyện gì? Nếu như không có việc gì, tôi muốn đi vào!” Lạnh băng hỏi lại lần nữa, thân ảnh thon dài của Thư Ly đứng thẳng tắp. “Ai, thiếp đã nói rồi, chỉ muốn nhìn chàng một chút, tại sao chàng không tin?”Nghiêng đầu, nháy nháy mắt, bày ra bộ dạng tinh khiết thuần lương. Tống Ngâm Tuyết cười thầm trong lòng nhưng biểu hiện ra ngoài lại giả vờ không hiểu.“Phu quân, lần trước lúc người ta ngắm chàng tắm rửa, không cẩn thận bị nha đầu Lạt Bá hoa kia quấy rầy, hôm nay chúng ta tiếp tục được không?”“Cô!” Vừa nghe tới chuyện đó, trên mặt Thư Ly liền hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Sau khi hắn hung hăng trợn mắt liếc Tống Ngâm Tuyết thì không hề nói một lời, đi thẳng vào trong phòng. “Đợi một chút –” Tống Ngâm Tuyết xoay người, vội vàng gọi hắn lại, cười cười nói:“Phu quân, chàng bỏ đi như vậy sao, chẳng lẽ không sợ thiếp xử tử nha đầu Lạt Bá hoa của chàng ngay tại chỗ à?”” Xin mời Quận chúa tùy ý, xuống tay không cần lưu tình!” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Thư Ly ôm đàn đi thẳng không hề quay đầu.Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ nói với theo: “Này, phu quân! Tốt xấu gì chàng cũng là do thiếp mạo hiểm cứu từ trên pháp trường về, chàng không ghi ơn báo đáp thì thôi, cũng không cần cả ngày trương ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia chứ! Chàng nên biết là nam nhân càng lạnh lùng, nữ nhân lại càng có dục vọng chinh phục đó!”Lời nói ngọt ngào và kiêu ngạo, Thư Ly nghe vậy sững sờ, nhưng ngay sau đó lại nhíu chặt lông mày, “Tôi chưa bao giờ cho là cô cứu tôi, chỉ có cô tự mình đa tình thôi!”Giọng nói quyết tuyệt lạnh lùng, không có chút cảm tình nào! Thư Ly nói đến đây, cũng không dừng lại đi thẳng vào phòng. Tống Ngâm Tuyết nhìn bóng lưng xuất trần như tiên kia, khóe miệng giương lên thành một đường cong duyên dáng: Thư Ly sao? Thú vị lắm. . . . . .Mỉm cười thần bí như đang tính toán cái gì. Tống Ngâm Tuyết vươn tay, vững vàng đón được một phiến lá theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, nắm gọn trong lòng bàn tay, rồi xoay người rời đi.“Quận chúa. . . . . .” Mân Côi bên cạnh đã sớm choáng váng, sau khi nhìn thấy nàng rời khỏi, lập tức bước nhanh đuổi theo. Quận chúa hôm nay thật kỳ quái, còn không nổi giận. . . . . .“Quận chúa, những điều ngài vừa nói chính là sự thật sao?” Mân Côi vừa nói vừa đuổi theo.“Cái gì?”“Tử hình Lạt Bá hoa ngay tại chỗ!” Mân Côi nháy mắt mấy cái, nàng thích nhất là xem náo nhiệt .” Tử hình ngay tại chỗ sao? Đó cũng là một khả năng. . . . . .” Dừng bước, ngước mắt lên, Tống Ngâm Tuyết đầy thâm ý lẳng lặng nhìn trời.Quận chúa dường như không giống trước đây. . . . . .Phía sau, trong một góc tối, ánh mắt dò xét của Minh Tịnh thẳng tắp bắn về phía người nàng. . . . . . Từ cặp lông mày một mực nhíu chặt kia có thể thấy được, trong lòng hắn lúc này không được bình yên như mọi hôm.

NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG Q.1 – Chương 9: Lần đầu gặp gỡ Thư Ly

Sau khi nghỉ ngơi hai ba ngày, thân thể Tống Ngâm Tuyết đã khỏe trở lại. Cục u sau ót rõ ràng tan đi không ít, đứng lên đi lại thời gian dài cũng không cảm thấy chóng mặt. Xem ra di chứng sau khi chấn động não đã khỏi được tám chín phần.Hôm nay, Tống Ngâm Tuyết ở trong phòng thật sự cảm thấy vô cùng bức bối, mấy ngày liên tiếp, người nàng nhìn thấy cũng chỉ có Mân Côi cùng mấy cô nô tỳ ”Như Hoa” kia. Minh Tịnh từ sau lần đầu thỉnh an liền không tới nữa, nhưng nghe Mân Côi nói hắn thân là cận vệ của quận chúa, cho dù bình thường không hiện thân, nhưng hắn vẫn ở trong bóng tối chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.Ở trong tối? Bị người khác chú ý đến nhất cử nhất động? Chẳng phải nghĩa là bất cứ lúc nào mình cũng bị người ta giám thị sao? Như vậy thật khó chịu, chẳng những không có tự do, mà ngay cả chút riêng tư cũng không có! Mẹ nó, chuyện ngày hôm đó còn chưa hết tức!Căm giận bất bình nghĩ, Tống Ngâm Tuyết kềm nén không nổi nữa, nàng mở cửa, hướng ra phía ngoài hô một tiếng“Mân Côi”, chỉ thấy vừa lên tiếng, một thân ảnh liền vội vội vàng vàng chạy tới: “Có nô tỳ, quận chúa có gì dặn dò ạ?”“Mân Côi, ta muốn đi ra ngoài đi một chút, còn ngồi trong phòng nữa ta phát điên lên mất!” “Nhưng mà, không phải quận chúa đứng lâu sẽ cảm thấy đầu choáng váng sao? Hơn nữa đại phu cũng bảo để cho quận chúa nghỉ ngơi nhiều hơn!” Mân Côi nghe vậy liền quan tâm nhắc nhở.“Không sao, ta đã khá hơn nhiều, cũng không thấy chóng mặt như trước!” Lơ đễnh khoát khoát tay, Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời liền đi ra ngoài.Thấy vậy, Mân Côi vội vàng ngăn cản, “Quận chúa, tuyệt đối không thể! Thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, nếu thật sự có gì sơ xuất, nô tỳ không thể đảm đương nổi!”“Yên tâm đi, có sơ xuất gì được chứ? Hơn nữa, không phải ngươi nói bất cứ lúc nào Minh Tịnh công tử cũng âm thầm bảo vệ ta sao? Đã như vầy, ta làm sao có việc gì được!”Vượt qua Mân Côi, ánh mắt cố ý dạo qua một vòng, xác định không phát hiện được gì, Tống Ngâm Tuyết buồn bực tiếp tục tiến lên. Hừ! Quả nhiên là cao thủ, đến cái bóng cũng không nhìn thấy!“Quận chúa, ngài chờ một chút –” Sau lưng, Mân Côi kêu lên.Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết bực bội xoay người, “Còn thế nào nữa?” Mẹ nó, còn chưa chịu để yên sao?“Quận chúa, ngài còn chưa trang điểm. . . . . .” Vừa nghe ngữ khí Tống Ngâm Tuyết có chút không kiên nhẫn, Mân Côi lập tức bị hù dọa co đầu rụt cổ.“Trang điểm? Ta chỉ đi dạo trong phủ một chút mà cũng cần trang điểm sao?” Tống Ngâm Tuyết không khỏi nhíu mày.“Nhưng mà quận chúa, trước kia không phải chỉ cần ngài ra cửa thì nhất định phải trang điểm đấy sao?” Mân Côi yếu ớt giải thích.“Hả? Vừa ra khỏi cửa liền trang điểm?” Không thể nào, thì ra Nhữ Dương quận chúa này thúi như cái rắm vậy, đã đẹp như vậy rồi còn muốn nổi bật tới cỡ nữa?Tống Ngâm Tuyết cảm thấy khó chịu, đang muốn mở miệng từ chối,nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại mình không muốn bị người khác nhìn ra sơ xuất, vậy thì tác phong vẫn cứ tuân theo nguyên bản thì tốt hơn. Quý phủ này mặc dù nhìn có vẻ yên ổn, nhưng ai biết có bẫy rập chờ ở phía trước hay không. Cho nên dưới tình huống trước mắt còn chưa hiểu rõ cụ thể sự tình, nàng cảm thấy mình nên thu liễm một chút vẫn tốt hơn.“Được rồi, vậy thì trang điểm!” Xoay người đi trở về, thong thả đi đến trước bàn trang điểm, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu. Thấy vậy, Mân Côi mở cờ trong bụng, đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình) ôm lược đi tới.Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, đến khi Tống Ngâm Tuyết sắp nhàm chán tới cực điểm, Mân Côi vui thích kêu một tiếng “Xong rồi”, lôi thần chí nàng trở về.“Cái này. . . . . .” Là ta sao? Đây không phải yêu quái sao? Có cần phải trang điểm đậm như vậy không? Quả thật còn khoa trương hơn cả hun khói nữa. . . . . .“Mân Côi, ngươi cố ý!”“Hả? Quận chúa ngài nói gì?” Mân Côi ngơ ngác.“Tại sao ngươi lại vẽ đầy mặt ta như yêu quái thế này?”“Đây không phải là kiểu trang điểm đậm mà quận chúai yêu thích nhất sao? Nói là có thể thể hiện một cách đột phá khí chất cao quý trang nhã của ngài!” Mân Côi nghe vậy liền giải thích.Ta nhổ vào — còn khí chất cao quý trang nhã gì chứ? Đi ra không hù chết người đã rất là may mắn rồi! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, sao cô nghĩ ra kiểu trang điểm hát tuồng này được vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt thế nhân, cô thật sự thấp hèn thô tục như vậy ư?Lắc đầu đứng lên, nhìn cái mặt hoa* siêu cấp rực rỡ này, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy bản thân đã rơi vào đường cùng, uể oải khởi hành.(*một vai trong tuồng hát thời xưa). . . . . .Nhữ Dương Vương phủ này thật xinh đẹp xa hoa, có vườn hoa cổ điển theo thủ pháp kiến trúc cao cấp nhất. Tống Ngâm Tuyết cảnh đẹp ý vui đi trên con đường trong Vương Phủ, tâm tình phiền muộn mấy ngày gần đây cũng tốt hơn rất nhiều.Nhữ Dương quận chúa này, khi còn sống xem ra nhất định là ngang ngược càn rỡ tới cực điểm! Tống Ngâm Tuyết trên đường đi từ tình huống mọi người không ngừng lảng tránh có thể thấy đáp án rất rõ ràng này.Để ý những hạ nhân kia, trong sự lảng tránh ẩn chứa chút sợ hãi, con mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng phía trước. Thấy vậy, cũng không truy hỏi đến cùng, Tống Ngâm Tuyết tiếp tục đi tới, mà Mân Côi sau lưng, thì vênh váo tự đắc ngẩng cao đầu bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí.“Mân Côi, đó là chỗ nào?” Con đường ngoặt một cái, xuất hiện một khu vườn u tĩnh, xem ra cảm giác cũng không tệ lắm! Tống Ngâm Tuyết đưa tay chỉ, nhẹ nhàng hỏi.“Hồi bẩm quận chúa, đó là chỗ ở của Thư Ly công tử ạ!” Mân Côi nghe vậy, nịnh nọt xoay người đáp.“Thư Ly công tử?” Ha! Đó không phải là vị đệ nhất phu quân trong truyền thuyết của nàng sao? Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết híp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt như có điều suy nghĩ ra hiệu,“Đi, đi xem một chút!”“Dạ!” Nhu thuận đáp lại, Mân Côi hí ha hí hửng đi theo, thần sắc vô cùng vui sướng.Lá xanh xao động, rừng trúc rậm rạp. Tống Ngâm Tuyết từ từ tiến lên, chỉ thấy dưới cây ngô đồng, một nam tử cực đẹp, lịch sự tao nhã như gió đang chuyên tâm gảy đàn.Động tác nam tử thành thạo, ngón tay thon dài cùng biểu lộ say mê, không điểm nào không lộ ra sự hứng thú của hắn.Hay ột mỹ nam tử quyến rũ nhã nhặn như gió xuân! Tống Ngâm Tuyết dưới thầm nuốt nước miếng, lập tức cất bước đi đến. “Két –” tiếng đàn gấp gáp ngừng bặt, nam tử mở mắt ra, nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết lúc này đang nghe như si như say thì sương lạnh lập tức giăng đầy mặt. Thần sắc như vậy, ai nhìn thấy cũng không dám đến gần thêm.

NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG Q.1 – Chương 8: Năm vị phu quân( 2 )

Nói đi, ta sẽ không trách ngươi.” Tống Ngâm Tuyết gật đầu nói. “Tạ ơn quận chúa!” Thấy vậy, Mân Côi cúi thấp người, mở miệng nói: ” Vị phu quân đầu tiên của Quận chúa là Thư Ly công tử, ngài ấy vốn là tội thần. Hôm ngài ấy bị hành hình quận chúa vừa vặn đi ngang qua pháp trường. Bởi vì Thư Ly công tử tuấn mỹ phi phàm, cho nên, cho nên quận chưa đã cướp pháp trường, mang về phủ trở thành phu quân. . . . . .”” Vị phu quân thứ hai của Quận chúa là Kỳ Nguyệt công tử, nghe nói ngài ấy vốn dĩ có một vị hôn thê. Có một ngày quận chúa và Lục hoàng tử điện hạ đi ra ngoài du ngoạn thì trong lúc vô tình nhìn thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp. Vì vậy dưới sự xúi giục của ngài, Lục hoàng tử đã, đã làm nhục cô ấy trước mặt mọi người. Nữ nhi bị làm nhục, tất nhiên là khôngcòn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Khi Kỳ Nguyệt công tử nghe được tin vị hôn thê của mình thắt cổ tự vận thì tức giận rút kiếm muốn tìm quận chúa báo thù. Nhưng công tử vốn không có võ công, hai ba chiêu liền bị Minh Tịnh công tử quật cho ngã lăn ra đất, sau đó. . . . . .” Mân Côi nói đến chỗ này liền do dự một chút.“Sau đó cũng vì có tướng mạo tuấn mỹ, bị ta nhìn trúng rồi thu nhận hắn làm phu quân phải không?” Tống Ngâm Tuyết u ám nói tiếp.Nghe vậy Mân Côi khẽ lắc đầu: “Aiii, kỳ thật cũng không tính là thu nhận, bởi vì lúc ấy quận chúa nói, nếu như Kỳ Nguyệt công tử không làm phu quân của quận chúa …, quận chúa sẽ hạ lệnh giết cả nhà ngài ấy!”Gì? Giết cả nhà hắn! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, cô thật sự quá lắm rồi! Tống Ngâm Tuyết hậm hực nghĩ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phì nói: “ Người thứ ba là ai? Làm sao hắn trở thành phu quân của ta?”” Vị phu quân thứ ba của Quận chúa là Lâm Phong công tử, vị công tử này lại tự mình đưa tới cửa!”Hả! Tự mình đưa tới cửa? Còn có chuyện như vậy sao!Trợn tròn hai mắt, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Vừa rồi nghe Mân Côi diễn tả, nàng còn tưởng rằng năm vị phu quân của nàng đều bị mình dùng thủ đoạn đê tiện cưỡng ép ở rể, không nghĩ tới lại có gã tự đưa tới tận cửa! Thế giới này đúng là rộng lớn, không thiếu điều lạ, bất ngờ, thật là quá bất ngờ! “Nói mau, Lâm Phong công tử này là người như thế nào?”“Dạ!” Khom người, Mân Côi tiếp tục nói: ” Lâm Phong công tử này vốn là một công tử trăng hoa nổi danh nhất nước Đại Tụng, cả ngày lưu luyến trong bụi hoa. Vì tướng mạo ngài ấy cực kỳ tuấn mỹ, cho nên rất được nữ tử yêu thích. Ngài ấy nghe nói dung mạo quận chúa khuynh thành tuyệt sắc, trong một nhà lại cưới liền hai phu quân, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới xung phong tự tiến cử làm phu quân.”A a,a a a a — hóa ra là có chuyện như vậy! Ruồi bọ không đậu không đẻ trứng, mấu chốt nằm ở chỗ tiếng xấu của Nhữ Dương quận chúa này vang xa, cho nên mới tên công Tử trêu hoa ghẹo nguyệt này mới mò đến cửa.Cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân phận của mình, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu cho Mân Côi tiếp tục nói.Thấy vậy, Mân Côi hiểu ý tiếp tục: ” Vị phu quân thứ tư của Quận chúa là Vô Song công tử. Vô Song công tử này không chỉ tuấn tú, còn có khả năng dùng độc độc nhất vô nhị, nghe nói thiên hạ không có mấy người là đối thủ của ngài ấy. Mọi người cũng không biết tại sao ngài ấy lại về làm phu quân của quận chúa, chỉ biết là hình như Vô Song công tử đã có ước định gì đó với ngài.” “Ước định?” Rốt cuộc là cái dạng ước định gì khiến một nam tử y độc vô song phải cam nguyện mang danh “chàng hầu” ở lại trong phủ? Sự tình có vẻ hơi phức tạp đây! Tống Ngâm Tuyết không nói gì nữa chỉ thầm suy xét trong lòng. Thấy vậy, Mân Côi không phát biểu ý kiến, chỉ tiếp tục nói: ” Vị phu quân thứ năm của Quận chúa là Tử Sở công tử! Nói đến Tử Sở công tử này, lai lịch của ngài ấy cũng không tầm thường! Bởi vì các quốc gia chế ước lẫn nhau, cho nên đôi bên đều phái con tin qua nước kia để đối phương yên lòng, Tử Sở công tử này chính là Tam hoàng tử của nước láng giềng Đại Lương!”“Tam hoàng tử. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng hô to: không thể nào, Nhữ Dương quận chúa này cũng quá lợi hại rồi. Người ta đường đường là Tam hoàng tử một quốc gia lại tới đây làm phu quân cho nàng ta? Lại chỉ là một trong các phu quân? Việc này đúng là không thể nào nói nổi . . . . . “Chẳng lẽ Tử Sở kia cũng bị ta bắt về?” “Không phải ạ! Tử Sở công tử được Thánh Thượng thưởng cho quận chúa !”A? Hoàng đế ban thưởng ? Không thể nào! Hắn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội nước Đại Lương sao?“Có phải Quận chúa đang nghĩ, Thánh Thượng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận nước Đại Lương? Kỳ thật sẽ không –” Mân Côi cười đắc ý, hài lòng tiết lộ: “Yên tâm đi, quận chúa! Phàm là những hoàng tử đi làm con tin thì ở nước nhà đều không được sủng ái. Bằng không cũng sẽ không bị các quốc vương tống ra cửa, đến quốc gia khác cho người ta lạnh nhạt.”“Thánh Thượng hiểu được điểm này, cộng thêm quan hệ với Vương gia, lại đặc biệt yêu thương quận chúa, biết ngài yêu thích mỹ nam, cho nên mới có ý tốt thuận nước đẩy thuyền thưởng Tử Sở công tử cho ngài!”Sau khi nghe hết bài giới thiệu của Mân Côi, trong lòng Tống Ngâm Tuyết vô cùng lo lắng, nhưng mà càng lo lắng nàng càng phát hiện ra sự thâm sâu trong đó.Nữ tử thừa kế tước vị? Chuyện này vốn đã rất kinh thế hãi tục rồi! Còn đặc biệt cho phép nàng lấy thật nhiều phu quân? Không chỉ như thế, đã biết nàng yêu thích nam sắc, còn công nhiên dung túng, tặng con tin của một quốc gia cho nàng mang về phủ vui đùa? Hoàng đế Đại Tụng à, dụng tâm ‘khổ sở ’ của ngươi, thật sự làm cho Ngâm Tuyết khó mà nhận nổi . . . . . .Híp mắt lại, âm thầm suy nghĩ, trong đầu Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng suy nghĩ. Đối với một loạt tin tức Mân Côi vừa cung cấp, trong lòng nàng đã có một tính toán riêng.“Mân Côi! Nói cho ta biết, trong năm vị phu quân của ta, bình thường ngươi yêu thích ai nhất?”“Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Các vị công tử đều là của quận chúa , nô tỳ không dám có suy nghĩ vượt quá bổn phận!” Vừa nghe đến đó, Mân Côi lập tức sợ hãi quỳ xuống.Phỏng chừng lại do tính tình thô bạo của cô quận chúa này gây họa rồi! Thấy nàng ta buồn cười như vậy, Tống Ngâm Tuyết liền kéo nàng lên an ủi: “Ngươi yên tâm đi, không phải ta muốn trị tội ngươi, ta chỉ muốn biết rõ tính nết bọn họ như thế nào thôi?” “Thì ra là như vậy!” Nghe vậy gật gật đầu, Mân Côi nói luôn miệng: “Thì ra quận chúa muốn biết tính nết các vị công tử xem ai được bọn hạ nhân yêu thích nhất? Đương nhiên là Lâm Phong công tử rồi!” “Thư Ly công tử quá lạnh nhạt, đối xử với ai cũng lạnh như băng, tất cả mọi người đều không dám tới gần ngài ấy. Kỳ Nguyệt công tử mặc dù là người khá tốt, nhưng mỗi khi vừa thấy quận chúa liền lập tức nổi trận lôi đình, thề phải giết chết quận chúa, cho nên mọi người cũng không dám thân cận quá. Nói đến Vô Song công tử, ngài ấy dùng y độc nổi tiếng thiên hạ, từ trước đến nay giết người trong vô hình. Mọi người nhìn thấy chỉ muốn bỏ trốn, sao còn dám trêu chọc! Cuối cùng là Tử Sở công tử ! Có lẽ do Tử Sở công tử sinh ra ở gia đình đế vương, nên luôn có vẻ cao quý hơn người khác. Dù bình thường ngài ấy trông rất nho nhã yếu ớt, nhưng cũng là người thanh cao nhất!” Mân Côi chậm rãi trần thuật, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, “Theo lời ngươi nói thì bọn họ quả thực cũng không dễ tiếp cận! Không biết Lâm Phong công tử thì thế nào?”“Lâm Phong công tử lại rất dễ nói chuyện! Mỗi lần thấy chúng nô tỳ, công tử đều cười tủm tỉm còn nháy mắt, đôi khi còn làm mấy trò xiếc nho nhỏ trêu chọc chúng nô tỳ.”Ơ, đúng là phong nguyệt vô biên, ở bên ngoài đùa giỡn nữ tử còn không đủ, về phủ còn không thay đổ bản tính! Được lắm, Lâm Phong công tử phải không? Lần sau nhìn thấy ngươi, bản quận chúa không phải dạy dỗ ngươi một trận!Đắc ý nghĩ, trong mắt lấp lánh ý cười, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng nằm lại trên giường, thoải mái hưởng thụ tiêu hóa tất cả những chuyện nàng biết được hôm nay. . . . .

NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG Q.1 – Chương 7: Năm vị phu quân ( 1 )

“Trách nhiệm? Số mệnh? . . . . . .” Tống Ngâm Tuyết đăm chiêu lẩm bẩm.Thấy vậy, Mân Côi lập tức nịnh hót trả lời: “Đúng vậy, quận chúa! Minh gia có chế độ thừa kế, giống như phụ thân của Minh Tịnh công tử phụ trách bảo vệ Vương gia vậy. Còn Minh Tịnh công tử thì phụ trách bảo vệ quận chúa!”“Kỳ thật địa vị của Minh gia trên giang hồ rất cao, Minh Tịnh công tử là truyền nhân duy nhất của Minh gia, thân phận cao quý khỏi phải nói! Mân Côi không biết tại sao Minh gia phải đi theo Vương gia, chỉ nghe nói đây là mệnh lệnh mà người thừa kế Minh gia phải vâng theo.”“Mệnh lệnh sao. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, vẻ mặt âm trầm đầy thâm ý.Nhưng Mân Côi cũng không phát hiện ra sự không bình thường của nàng, chỉ sung sướng nói:“Quận chúa, kỳ thật chúng nô tỳ cũng bí mật gọi Minh Tịnh công tử là Tịnh công tử ! ‘ Tịnh’ đọc gần giống ‘ tĩnh ’, bởi vì vẻ mặt ngài ấy luôn bình tĩnh, lạnh lùng. Chỉ thích ở một mình không nói chuyện nhiều với người khác, ngài ấy là người yên lặng nhất trong các vị công tử.”” Yên lặng nhất?” Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ. Thật vậy sao? Chỉ sợ không hẳn là thế. . . . . .Người này trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng chỉ bất đắc dĩ tuân lệnh vì trách nhiệm bức bách. Nhưng kỳ thật ẩn sâu trong lòng hắn, là nỗi chán ghét sâu sắc! Cái gọi là bình tĩnh chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn hắn dùng để ngụy trang, cặp mắt bàng quan kia không đếm xỉa đến mọi chuyện bên ngoài, châm chọc khinh thường quan sát tất cả. Tuy mặt ngoài phục tùng, nhưng kỳ thật bên trong lại bộ lộc sự phản kháng và phẫn nộ mãnh liệt!Tống Ngâm Tuyết nàng thông minh đến cỡ nào? Đã từng cãi nhau với tên xấu bụng gian xảo có IQ cao nhất trường, chẳng lẽ đến tình huống này cũng nhìn không ra?Nhưng nhìn ra thì nhìn ra, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khổ sở cay đắng. Dù sao đi nữa hắn cũng là người đầu tiên ình cảm giác ấm áp ở thế giới này, lại còn oai phong tuấn tú như vậy. Bị hắn chán ghét, Tống Ngâm Tuyết vẫn hơi thương tâm.Minh Tịnh ơi Minh Tịnh, bản quận chúa sẽ ghi nhớ ngươi.Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời Mân Côi mới vừa nói, nàng nghi hoặc trong lòng, không khỏi thắc mắc: “Mân Côi, ngươi mới vừa nói các vị công tử? Chẳng lẽ ta có rất nhiều cận vệ sao. . . . . .”Lời Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, Mân Côi lập tức lấy tay bụm miệng, lầm bầm thì thầm: “Quận chúa, nô tỳ thấy ngài té ngã lần này đúng là không nhẹ đâu, thậm chí ngay cả các vị công tử ngài yêu thích nhất cũng không nhớ rõ.”“Ta yêu thích nhất ? Các vị công tử?” Quận chúa này sẽ không gây ra chuyện động trời gì nữa chứ! Nàng ão não nghĩ thầm, ngoài miệng lại làm bộ như tùy ý trả lời: “Bọn họ à, ta biết chứ! Chỉ có điều không rõ cụ thể cho lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”“Dạ, quận chúa!” Mân Côi hạ thấp người, trong lòng vô cùng cao hứng! Từ sau khi tỉnh lại, Nhữ Dương quận chúa này giống như đã biến thành một người khác, dễ nói chuyện như vậy, chẳng giống với vẻ điêu ngoa đanh đá trước kia.“Quận chúa, ngoại trừ Minh Tịnh công tử, quý phủ còn có năm vị công tử, bọn họ đều là phu quân quận chúa!”“Phụt –” một miệng đầy trà phụt ra, che miệng lại, Tống Ngâm Tuyết sặc đến nước mắt đến chảy cả nước mắt nước mũi, “Khụ — khụ khụ– ngươi, ngươi nói cái gì? Năm vị phu quân? Ta có năm vị phu quân!” Ông trời ơi, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì? Vị quận chúa này không phải mới mười sáu tuổi sao? Tuổi còn trẻ đã lập gia đình không nói, còn một lúc gả cho năm vị phu quân? Loạn rồi! Loạn rồi, quả thật loạn hết cả rồi! “Mân Côi, sao nữ tử Đại Tụng lại có thể gả nhiều phu quân như vậy?” Khóc không ra nước mắt, Tống Ngâm Tuyết bất đắc dĩ giương mắt nhìn Mân Côi.Thấy vậy, Mân Côi uốn éo nói: “Quận chúa, có thể gả chứ! Gả năm vị phu quân! Trước đây Mân Côi đã nói, quận chúa trên thực chất Nhữ Dương Vương! Đã là Vương gia dĩ nhiên là có quyền lợi được lấy tam thê tứ thiếp, cho nên quận chúa tự nhiên cũng có thể gả nhiều phu quân thôi!”“Nhiều, phu quân. . . . . .” Không nói nổi nữa, nàng chết lặng cười khổ. Vậy mà cô ngốc Mân Côi lại không hề nhận ra, còn hưng phấn nói: “Đúng vậy, quận chúa! Không biết bao nhiêu người ao ước quyền lợi này muốn chết luôn! Phải biết rằng, ngài chính là nữ tử duy nhất tại nước Đại Tụng có quyền lợi như thế!”Nữ tử duy nhất như thế ? Còn không biết làm bao người ao ước muốn chết? Mẹ nó! Đoán chừng là khiến bao nhiêu người hận muốn chết thì có! Ở trong xã hội nam quyền này, một nữ tử công nhiên có được nhiều phu quân như vậy, thì sẽ bị thế nhân đối xử như thế nào? Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tiếng xấu vang xa, người người hô đánh rồi!Hiện tại Tống Ngâm Tuyết cuối cùng cũng hiểu được sự chán ghét trong mắt Minh Tịnh khi nhìn mình! Không thể tưởng tượng được hóa ra nguyên nhân là như vậy. . . . . .Vô lực khoát khoát tay, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này nàng thật sự muốn chui xuống đất, bóp cổ Diêm Vương hỏi một câu, mụ nội nó có phải ông cố ý không!“Ngươi nói một chút về bọn họ đi.” Nếu đã không ôm bất cứ mơ tưởng gì, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi tựa ở đầu giường, chậm rãi nghe.Thấy vậy, Mân Côi gật đầu, thong thả nói: “Quận chúa thích nhất là nam tử tuấn mỹ. Lúc ấy Vương gia và Vương Phi lần lượt mất đi, chỉ còn lại một mình quận chúa, nên quận chúa đặc biệt tìm một ít nam tử tuấn mỹ về làm bạn.”“Lúc quận chúa còn chưa có năm vị phu quân thì luôn thích quấn lấy Minh Tịnh công tử. Nhưng Minh Tịnh công tử bình thường luôn giữ thái độ lạnh nhạt, ngoại trừ việc bảo vệ sự an toàn của quận chúa ra thì những lúc khác cũng không quá quan tâm đến ngài.”“Năm ngoái, khi quận chúa được mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê thì quận chúa liền một hơi trước sau mang về năm công tử, trở thành năm vị phu quân của quý phủ . . . . . .”Lời Mân Côi nói…, càng nói càng nhỏ. Đến đây thì Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh mở miệng nói: “Nói tiếp.”Không cần mở mắt nàng cũng biết, những lời kế tiếp khẳng định không có gì tốt! Nếu có, Mân Côi cũng không cần phải do dự ấp a ấp úng như vậy.“Dạ, quận chúa! Mấy chuyện này nô tỳ cũng chỉ nghe hạ nhân khác nói. Nếu như có gì không đúng, kính xin quận chúa đừng trách tội!” Mân Côi sợ hãi quấn quấn khăn gấm.Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gật đầu, “Nói đi, ta sẽ không trách ngươi.”