Ôi, Tô Tích Vĩ, nói những lời cao siêu mà lại không có khả năng thưởng thức cái đẹp của nó, sao mà bạn vẫn còn không học được cách cô đọng cái đẹp hả?” Lại một bạn học nam nói.
“Cái gì?” Cô gái có khuôn mặt tròn – Tô Tích Vĩ, vô tội nháy mắt mấy cái. “Tôi có giải thích rõ ràng sao?”
Có đôi khi, không biết gì chính là một năng lực.
“Ha ha, chúng ta nên ngầm hiểu lẫn nhau!”
Ngay lúc đó, hơn bốn mươi mấy học sinh trong lớp cười rộ lên.
Gần đây học sinh thật sự rất khó dạy.
Phùng Tư Luật đau đầu nghĩ, trên khuôn mặt đẹp trai lịch sự xuất hiện nụ cười gượng gạo.
“Tôi nghĩ, các em cười đến vui vẻ như vậy, nhất định là trong thời gian nghỉ đông đã hoàn thành bài tập mà tôi đã giao. Tốt lắm, thầy thật vui mừng khi các em nghiêm túc như vậy, sáng sớm ngày mai, các em nhớ đem bài tập đến nộp.” máy chạy bộ
“A…..Đừng!” Tất cả học sinh khủng hoảng, hoang mang xin tha.
“Mới khai giảng ngày đầu tiên mà ác như vậy! Thầy! Thầy…. ……..Thầy đây là báo cho chúng em biết? Thời gian tới của chúng em sẽ không dễ chịu sao?” Một bạn học nam hai tay ôm trước ngực, mang một bộ dáng thật đau lòng.
“Chính xác, bạn học Vương.” Tay nâng mắt kiếng, Tư Luật lịch sự cười một tiếng.
“Haiz……..” Sau khi nghe xong một đám học sinh dưới lớp miệng sùi bọt mép, gục xuống bàn kéo dài hơi tàn.
“Nếu như không có vấn đề gì, hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai, xin các em đi học đúng giờ, không được đến muộn, tan học.” Tư Luật khai ân, bỏ qua cho những học sinh chưa kiềm chế được tính tình buông thả của mình.
Học sinh lập tức giải tán, dọn dẹp sách giáo khoa vừa mới phát, chuẩn bị trở về ngủ bù cho một ngày nghỉ đông cuối cùng này.
“Bạn học Diệp Nhứ Tiệp.” Đột nhiên Tư Luật nói to, tất cả học sinh ngừng động tác trên tay nhìn về phía anh.
“Vâng” Một giọng nữ mảnh mai trả lời. Diệp Nhứ Tiệp, cô là hoa khôi của lớp, một cô gái mảnh mai xinh đẹp.
Mái tóc màu nâu tự nhiên dài đến eo, ở sau đầu cột thành đuôi ngựa, làn da mịn màng trắng nõn, xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, mũi thẳng cùng với môi anh đào, dáng người thanh mảnh rất hợp với cô ấy, phong cách điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta yêu thương từ đáy lòng.
“Đến văn phòng tôi một lát” Tư Luật nhìn cô một cái, lập tức quay đầu rời đi.
“Hừ!” Tích Vĩ ngồi bên cạnh Nhứ Tiệp, mở miệng khinh thường.
“Tiểu Vĩ, bạn đang làm cái gì vậy?” Nhứ Tiệp buồn cười hỏi bạn tốt đang mang vẻ mặt chán ghét.
Tích Vĩ trợn mắt một cái nói: “Đây thì có cái gì mà phải hỏi hả? Đương nhiên là xì mũi coi thường người đàn ông họ Phùng kia!” Hừ hừ hừ, cô lần nữa hừ ba tiếng với bóng lưng của người đi xa.
“Tiểu Vĩ….” Nhứ Tiệp không có cách chỉ biết cười trừ, bạn tốt sáu năm có thái độ như thế với thầy thật sự là…..Rõ ràng là bài xích, từ năm trước, khi anh ấy đi máy bay trở về làm giáo viên, Tích Vĩ liền có thái độ thập phần kỳ lạ.
Có lẽ, điều này có liên quan đến những ân oán của họ. Nhứ Tiệp tinh quái nghĩ.
“Nhanh lên đi, Thầy Phùng đang tìm bạn đấy, đừng để người ta đợi lâu.” Tích vĩ thúc giục bạn tốt làm nhanh hơn.
“Chờ mình, buổi trưa chúng ta cùng nhau đến nội thành ăn cơm.”
“Chờ cậu đến buổi trưa cùng nhau ăn cơm?!” Tích Vĩ khiển trách. “Cậu suy nghĩ nhiều quá đi, cậu tưởng có “thời gian” theo mình đi ăn cơm sao? Cẩn thận người nào đó…..” Cô gái này còn khoa trương nháy mắt, làm động tác đưa tay cắt ngang cổ. “Người ta sẽ làm thịt mình trút giận đó” Cô nở nụ cười đùa giỡn với Nhứ Tiệp.
“Nào có khoa trương như vậy, cậu chờ mình chút thôi, chúng ta cùng lấy sách về ký túc xá cất xong, rồi mới đi dạo phố, kỳ nghỉ đông mình rất nhớ cậu đó nha.” Nhứ Tiệp nháy mắt cầu xin.
“Được, mình chờ cậu ở kí túc xá, bởi vì mình không biết…..” Tích Vĩ nhìn xung quanh, xác định các bạn học đã về hết, mới bạo gan nói: “Thầy Phùng Tư Luật ngày nào không thấy cậu liền la hét như người đàn ông ấu trĩ, lúc nào thì chịu thả cậu đi.”
Bị bạn tốt nói như thế, Nhứ Tiệp không khỏi đỏ mặt.
“Phải không? Tối hôm qua mình rõ ràng thấy có người ở ký túc xá hôn tạm biệt mà! Oa!” Tích Vĩ liếc mắt nhìn, vẻ mặt mập mờ. “Mình hẳn là nhìn lầm đi, đôi nam nữ kia hôn mãnh liệt như vậy__”
“Tiểu Vĩ!” Nhứ Tiệp cảm thấy khó chịu, muốn độn thổ quá, mặt đỏ như quả táo, thẹn thùng. “Cậu…….”
“Ha ha, mình thấy hết tất cả!” Làm một tư thế “ya” bằng tay với bạn tốt của mình, cười híp mắt.
“Tiểu Vĩ, cậu…. ……” Nhứ Tiệp trừng hai mắt, không thể tin được. “Vì sao cậu thấy?”
“Tất cả mọi người đều thấy.” Tích Vĩ cười gian. “Toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá đều thấy, ha ha, cậu xong rồi! Hỏi một chút này, cậu lén lút qua lại với đàn ông, muốn chặn miệng của chín nữ sinh bọn tôi sao đây? Quá tiện nghi thì bọn tôi cũng không dám nhận à”
Như Tiệp thiếu chút nữa là bị bệnh tim, trời ạ! Sao có thể…. …….Sao có thể cho mọi người nhìn thấy…..Đã gặp mình cùng…..
“Giống như đã trễ giờ rồi nha, cậu tốt nhất nhanh đi tìm “Thầy Phùng”, cẩn thận người ta không kịp đợi, liền tự đến bắt cậu.” Tích Vĩ vui sướng khi có người gặp họa nhìn bộ dạng lo sợ của bạn tốt.
“A!” Nhứ Tiệp luống cuống, thuận tay thu thập sách giáo khoa, ôm bỏ chạy.
Mà vẻ mặt của bạn tốt Tích Vĩ mang theo cười gian, nhìn bóng lưng chạy hốt hoảng của bạn tốt, tính toán mình có thể có lấy được bao nhiêu đồ ăn ngon.