-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 192: Vinh đăng chưởng môn

Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đứng trên cao biểu tình cực kỳ khó xem. Hai người vốn định thừa dịp này ngồi ghế chưởng môn, không ngờ Lục Thiếu Du chen chân ngang phá hỏng hết.

Hoàng Hải Ba hắng giọng:

– Khụ!

Vừa rồi Chu Ngọc Hậu không được ai ủng hộ đã rất mất mặt, gã nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

– Mọi người hãy yên lặng để ta hỏi chuyện Lục Thiếu Du. Mọi người đề cử Lục Thiếu Du làm chưởng môn, ngươi thấy sao? Ngươi nên biết làm chưởng môn tức là phụ trách phát đan dược cho mọi người.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Cáo già, muốn để ta biết khó mà lui sao?

Mắt Lục Thiếu Du xoay tròn, hắn không hứng thú gì với chức chưởng môn. Nhưng để Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn, hôm nay Lục Thiếu Du đã đắc tội gã ra mặt, e rằng sau này khó sống trong Phi Linh Môn.

– Làm chưởng môn thì sao? Ta làm chưởng môn vài ngày chơi cho biết!

Lục Thiếu Du cắn răng làm liều.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Hoàng trưởng lão nói vậy nghĩa là nếu đệ tử có thể lấy ra đủ đan dược thì có thể trở thành chưởng môn của Phi Linh Môn sao?

Nhìn Lục Thiếu Du cười tủm tỉm làm Hoàng Hải Ba thấp thỏm lo âu. Tổng cộng hơn một trăm đệ tử, mỗi người một viên đan dược nhất phẩm, một viên đan dược nhị phẩm cộng lại có giá ba trăm kim tệ. Hơn một trăm đệ tử là bốn vạn kim tệ, số lượng này rất nhiều, một nhãi ranh chưa dứt sữa không thể nào có bốn vạn kim tệ. Đổi lại là Hoàng Hải Ba cũng phải dốc hết tài sản ra mới đủ số lượng.

– Đúng vậy! Mọi người đề cử ngươi, nếu ngươi có thể lấy đan dược ra thì không thành vấn đề.

Người nói chuyện là Trịnh Anh trưởng lão, nàng nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm như khích lệ hắn trở thành chưởng môn.

Lục Thiếu Du bình tĩnh hỏi Hoàng Hải Ba:

– Ý của Hoàng trưởng lão thế nào?

Hoàng Hải Ba nói:

– Cái này... Trịnh trưởng lão đã nói thì chúng ta sẽ không phản đối.

Hoàng Hải Ba cho rằng Lục Thiếu Du không thể lấy ra nhiều đan dược như thế được.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Vậy được, ta không chối từ chức chưởng môn này.

Lục Thiếu Du ngẩn đầu bước chậm lên đài cao, nghiêm nghị nhìn mọi người:

– Đa tạ mọi người đã tin tưởng đề cử ta làm chưởng môn. Sau này chuyện của mọi người là chuyện của Phi Linh Môn, chuyện của Phi Linh Môn tức là chuyện của Lục Thiếu Du ta. Nếu ai dám khi dễ Phi Linh Môn, một người đến thì chúng ta dạy một người, hai người đến thì chúng ta dạy một cặp. Ta nhất định sẽ tìm về nhiều phúc lợi cho tất cả, để mọi người ăn sung mặc sướng.

Trong đại điện rộ lên sóng hoan hô:

– Ủng hộ tiểu sư huynh!

Thấy cảnh này Chu Ngọc Hậu sắc mặt âm trầm nhìn Lục Thiếu Du:

– Lục Thiếu Du, ngươi mau lấy đan dược ra cho mọi người đi.

Lục Thiếu Du cười nói:

– Chỉ là đan dược, gấp gì.

Lục Thiếu Du lấy ra một túi không gian. Trong Sơn mạch Vụ Đô ít có đan dược tam phẩm nhưng nhiều đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, hơn một trăm viên không khó để Lục Thiếu Du đưa ra.

Lục Thiếu Du nói:

– Mọi người xếp hàng, mỗi người đều có phần.

Lục Thiếu Du mở túi không gian đổ ra đống đan dược, trong lòng nhỏ máu, mớ này cũng cỡ mấy vạn kim tệ. Vì chức chưởng môn của môn phái nghèo nàn này mà Lục Thiếu Du bỏ ra mấy vạn kim tệ, cái giá quá lớn.

Hàng trăm đệ tử tự động xếp hàng lĩnh đan dược nhất phẩm, nhị phẩm. Thấy cảnh này cơ mặt Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu co giật. Bọn họ không ngờ Lục Thiếu Du thật sự có mấy trăm viên đan dược.

Nhìn đệ tử bình thường lĩnh đan dược, mười đệ tử thân truyền biến sắc mặt. Tuy bọn họ là đệ tử thân truyền nhưng không sống tốt hơn đệ tử bình thường được bao nhiêu.

Phát cho đệ tử bình thường xong Lục Thiếu Du đến chỗ Trương Minh Đào:

– Đại sư huynh, cái này cho sư huynh.

Lục Thiếu Du lấy một viên đan dược nhị phẩm cao giai ra. Vừa rồi hắn chỉ cho đệ tử bình thường đan dược nhị phẩm đê giai. Cao giai và đê giai cách biệt giá tiền rất lớn.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Trương Minh Đào không ngờ gã cũng có phần, cảm kích nhận lấy đan dược. Trương Minh Đào ở trong Phi Linh Môn mười mấy năm, gã làm đại sư huynh chỉ dùng qua hai viên đan dược.

Lục Thiếu Du đến bên Phương Tân Kỳ, đưa ra một viên đan dược nhị phẩm cao giai:

– Của Phương sư tỷ đây.

Phương Tân Kỳ không từ chối, vui vẻ nhận lấy đan dược:

– Đa tạ sư đệ.

Lục Thiếu Du lại lấy hai viên đan dược nhị phẩm hậu giai nhị phẩm:

– Đây là của các sư tỷ.

Hai nữ nhân mặc váy dài là đồ đệ của Trịnh Anh. Trịnh Anh có tổng cộng ba đệ tử, Phương Tân Kỳ là lớn tuổi nhất.

Hai nữ đệ tử vui vẻ vội nhận lấy ngay:

– Đa tạ sư đệ!

Phát cho hai nữ đệ tử xong Lục Thiếu Du đi tới bên một đệ tử thanh niên, mò tìm trong túi không gian một lúc sau hắn lộ vẻ mặt xin lỗi nói:

– Ngại quá, vừa vặn đã hết, chờ qua mấy ngày ta sẽ đưa cho các vị sau.

Bảy thanh niên cuối cùng biến sắc mặt nói:

– Cái gì?!

Mới rồi còn rộng rãi vì sao đến lượt bọn họ thì hết đan dược?

Lục Thiếu Du lười quan tâm bảy đệ tử này. Bốn người là đồ đệ của Chu Ngọc Hậu, ba người là đồ đệ của Hoàng Hải Ba. Không phải Lục Thiếu Du không có đan dược mà là hắn cố ý không cho bọn họ.

Lục Thiếu Du mặc kệ sắc mặt của bảy thanh niên đệ tử, hắn hỏi ba trưởng lão:

– Ba vị trưởng lão, hiện tại ta là chưởng môn của Phi Linh Môn đúng không?

Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu thấy trùng hợp đến lượt đệ tử của bọn họ thì không còn đan dược, hai người sắc mặt âm trầm. Bọn họ bị mất mặt. Đệ tử của Trịnh Anh có nhưng đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu không có, rõ ràng làm bọn họ bẽ mặt.

Trịnh Anh nói:

– Đây là đương nhiên, nhưng không rõ tung tích chưởng môn ấn phù, không thể đưa cho ngươi. Tuy nhiên sau này ngươi chính là chưởng môn của Phi Linh Môn ta.

Hoàng Hải Ba biến sắc mặt:

– Cái này...

Hoàng Hải Ba mắt lóe tia sáng nói:

– Bởi vì môn quy là chưởng môn phải có chưởng môn ấn phù nên hiện tại ngươi là quyền chưởng môn của Phi Linh Môn, chờ sau này ngươi tìm ra chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn chính thức.

Chu Ngọc Hậu hùa theo:

– Đúng vậy! Làm như thế cũng cho ngươi chút áp lực, ngươi là quyền chưởng môn phải sớm tìm được chưởng môn ấn phù. Chuyện này về sau phải nhờ vào ngươi rồi.

Lục Thiếu Du chửi thầm:

– Đồ cáo già!

Rõ ràng đã đồng ý việc làm chưởng môn giờ biến thành quyền chưởng môn, khác biệt rất lớn, như vợ cả và vợ bé.

Nhưng quyền chưởng môn cũng được, Lục Thiếu Du không phàn nàn gì thêm. Dù sao đó vẫn là chưởng môn, hơn nữa Lục Thiếu Du không định làm lâu.

Trương Minh Đào hành lễ trước tiên:

– Bái kiến chưởng môn!

– Bái kiến chưởng môn!

Trong đại điện, đám đệ tử bình thường tôn kính hành lễ, thanh âm quanh quẩn. Ba đồ đệ của Trịnh Anh, nhóm Phương Tân Kỳ cũng cung kính hành lễ. Chỉ có đệ tử của Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu là vẻ mặt bực tức.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nói:

– Không cần đa lễ.

Thấy nhiều người hành lễ làm Lục Thiếu Du bỗng dững rất thích thú, làm người khó thoát khỏi sự hấp dẫn của chức quyền.

Chương 191: Đề cử chưởng môn (2)

– Không cho đan dược thì chúng ta đi!

Không biết là ai nói trước, quần chúng kích động la ó nếu không cho đan dược thì bọn họ sẽ rời khỏi Phi Linh Môn. Vì bị dồn nén tức giận, đến mức xưng hô cũng thay đổi.

Lục Thiếu Du cười tà, giờ các trưởng lão sẽ phải nhức đầu. Nếu mọi người rời khỏi Phi Linh Môn thì môn phái này không còn lại gì.

Ba trưởng lão Phi Linh Môn đang nhức đầu như búa bổ. Năm năm trước không phát đan dược, hơn ba trăm đệ tử có một nửa dứt áo ra đi, giờ chỉ còn lại một trăm người. Nếu các đệ tử đi hết thì Phi Linh Môn khỏi cần ai tiêu diệt, bản thân tự chết, còn mặt mũi nào trước liệt tổ liệt tông Phi Linh Môn?

Chu Ngọc Hậu cao giọng quát:

– Mọi người bình tĩnh đừng nóng!

Thanh âm xen lẫn chân khí truyền vào tai mỗi người, trong đại điện văng vẳng thanh âm này.

Mọi người chậm rãi im lặng nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ kích động, có khí thế hôm nay không đưa đan dược thì sẽ rời khỏi Phi Linh Môn.

Chu Ngọc Hậu nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, nói:

– Thôi vậy đi, chuyện đan dược từ từ tính sau, chuyện này cần có chưởng môn quyết định, chúng ta là trưởng lão không thể quyết định chuyện này. Hay trước tiên đề cử ra chưởng môn, mọi người thấy sao?

Mọi người sửng sốt:

– Đề cử chưởng môn?

Đề nghị này hấp dẫn đám người.

Trịnh Anh nói với Chu Ngọc Hậu:

– Sư huynh, theo quy định của Phi Linh Môn thì ai được chưởng môn ấn phù mới làm chưởng môn.

Trịnh Anh không hay biết việc đề cử chưởng môn.

Hoàng Hải Ba lạnh nhạt nói:

– Sư muội, quy định là do người đặt ra, chẳng lẽ người giết chưởng môn cầm chưởng môn ấn phù đến thì chúng ta cũng phải thừa nhận kẻ đó làm chưởng môn sao?

Chu Ngọc Hậu góp lời:

– Trước tiên chúng ta phải chọn ra chưởng môn, Phi Linh Môn không thể luôn vắng chưởng môn được, điều này không tốt cho Phi Linh Môn phát triển.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Hai người này kẻ xướng người hòa, dường như nhằm vào ghế chưởng môn. Có vẻ bọn họ đã sắp đặt từ trước, lợi dụng cơ hội này chọn ra chưởng môn mới.

Lục Thiếu Du nghe Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đối thoại, đoán đại khái Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã có âm mưu từ trước, hai người muốn chiếm chức chưởng môn.

Trịnh Anh chần chừ:

– Nhưng mà...

Trịnh Anh chưa nói xong đã bị Hoàng Hải Ba ngắt lời.

Hoàng Hải Ba cao giọng quát:

– Các vị đệ tử, hôm nay đề cử ra chưởng môn mới xong sẽ mời chưởng môn phát đan dược cho chúng ta!

– Được, đề cử chưởng môn mới!

Đệ tử trong đại điện nghe nói có đan dược thì đồng ý, đây mới là điều quan trọng nhất, ai làm chưởng môn không đến lượt bọn họ lo.

Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người chằm chằm:

– Quyết định vậy đi, chưởng môn mới theo ta thấy nên có uy vọng trong môn mới được, thực lực phải là đứng đầu Phi Linh Môn, chắc mọi người không có ý kiến gì?

Lục Thiếu Du thầm nhủ:

– Cáo già, nói thẳng ra là chọn từ ba trưởng lão các người đi.

Đề cử chưởng môn chỉ là cái cớ cho đẹp, ai có thể trở thành chưởng môn sợ là Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu đã ngầm quyết định, bây giờ chỉ mượn cơ hội leo lên. Tựa như tự do chính trị ở quốc gia nọ trong kiếp trước của Lục Thiếu Du, bầu cử gì đó vốn sớm được định sẵn, làm gì tới lượt dân chúng quyết định?

Lục Thiếu Du giơ tay kêu lên:

– Chu trưởng lão nói đúng, nhưng đệ tử cho rằng muốn trở thành chưởng môn thì phải có cống hiến với Phi Linh Môn mới được, và khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Dù có thực lực mạnh đến mấy nếu không làm việc vì Phi Linh Môn, không ra mặt cho Phi Linh Môn, chưởng môn như vậy chúng ta cần làm chi?

Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu để Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu được chức chưởng môn thì sau này càng khó đối phó hơn. Lục Thiếu Du còn ở lại Phi Linh Môn một đoạn thời gian, nếu để hai người kia làm chưởng môn thì hắn khó sống.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Trong đại điện, đám đệ tử bình thường la lên:

– Tiểu sư huynh nói không sai, chúng ta đồng ý!

Lục Thiếu Du có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử bình thường.

Trịnh Anh đứng hàng trên liếc qua Lục Thiếu Du, biểu tình lo âu.

Chu Ngọc Hậu nhìn mọi người, mở miệng nói:

– Đó là tất nhiên, ta thấy để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn mới là hay nhất, mọi người không có ý kiến gì đi?

Hoàng Hải Ba mỉm cười thân thiện nhìn mọi người, trong Phi Linh Môn hiện tại trừ gã ra không có ai khác thích hợp hơn, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu đã bàn bạc rất kỹ và lâu về điều này.

Các đệ tử trong đại điện nhìn Hoàng Hải Ba đăm đăm, không người nói chuyện, không ai phụ họa hay phản đối.

Mấy đệ tử của Hoàng Hải Ba lớn tiếng nói:

– Chúng ta đều ủng hộ, sư phụ là nhân tuyển thích hợp nhất!

Thanh âm đơn điệu quanh quẩn trong đại điện, có vẻ Hoàng trưởng lão không được lòng người.

Trương Minh Đào đến bên cạnh Lục Thiếu Du, nhỏ giọng nói:

– Sư đệ, không thể để Hoàng trưởng lão làm chưởng môn.

Lục Thiếu Du cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chức chưởng môn chỉ có thể chọn từ ba trưởng lão, không đến phần người khác. Lục Thiếu Du không muốn Hoàng Hải Ba trở thành chưởng môn nhưng hắn không cách nào ngăn cản.

Bên trên, Chu Ngọc Hậu nghiêng người hỏi Trịnh Anh:

– Sư muội chắc không phản đối nhị sư huynh trở thành chưởng môn?

Lục Thiếu Du hét to:

– Theo ta thấy Trịnh trưởng lão cũng rất tốt, hay là để Trịnh trưởng lão làm chưởng môn đi!

Phương Tân Kỳ nói:

– Tiểu sư đệ, sư phụ là nữ, Phi Linh Môn có môn quy, nữ nhân không thể trở thành chưởng môn.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm:

– Môn quy kỳ cục, kỳ thị nữ giới.

Chu Ngọc Hậu lạnh lùng liếc Lục Thiếu Du:

– Lục Thiếu Du, ngươi mới tham gia Phi Linh Môn nên không biết tổ tiên Phi Linh Môn đã có môn quy nữ nhân không được làm chưởng môn.

Lục Thiếu Du luôn châm lửa góp gió phá hoại chuyện tốt của gã, Chu Ngọc Hậu bất mãn hắn từ lâu.

Một thanh âm khác lớn tiếng nói:

– Tiểu sư đệ là đệ tử quan môn mà sư phụ nhận, thực lực của tiểu sư đệ thì mọi người cũng đã thấy. Tuy tiểu sư đệ chỉ mới vào Phi Linh Môn chúng ta không lâu nhưng đuổi người La Sát Môn đi cho chúng ta. Hay mọi người đề cử tiểu sư đệ làm chưởng môn đi?

Là Trương Minh Đào nói chuyện.

Đệ tử đầu trọc lớn giọng nhất:

– Tiểu sư huynh làm chưởng môn, ta không biết có ai phản đối không chứ ta thì đồng ý hai tay!

Một đệ tử bình thường hét to:

– Nếu tiểu sư đệ làm chưởng môn thì ta cũng không có ý kiến, là tiểu sư đệ đã cứu mạng của ta!

Đệ tử này là Tôn Nguyên lúc trước được đệ tử cứu, gã nhớ kỹ ơn cứu mạng đó. Mấy lần Tôn Nguyên đến chỗ tiểu sư đệ để cảm ơn nhưng không gặp, tất nhiên gã ủng hộ hết mình Lục Thiếu Du lên làm chưởng môn.

Hơn trăm người thi nhau hò reo:

– Ủng hộ tiểu sư huynh!

– Ta cũng ủng hộ tiểu sư huynh!

Lúc trước tiểu sư huynh này đánh người La Sát Môn bị thương nặng, rộng rãi khoáng đạt, chữa thương cho mấy đệ tử bình thường. Cho nên Lục Thiếu Du rất được tập thể đệ tử bình thường ưa thích, mọi người lớn tiếng ủng hộ.

Chương 190: Đề cử chưởng môn (1)

Thực lực như thế cộng thêm Khôi lỗi Lang Nhân không cần mạng, sẽ không sợ chết mà lùi bước, cơ thể mạnh mẽ, những đặc tính đáng sợ này dù Vũ Sư nhất trọng gặp phải cũng sẽ né mũi nhọn.

Lục Thiếu Du cười tà:

– Hay thật, nếu rảnh ta sẽ luyện chế gần trăm con, sau này còn ai dám chọc ta?

Lục Thiếu Du luyện chế Khôi lỗi Lang Nhân là nhị cấp hậu giai, thực lực không tệ. Có Khôi lỗi Lang Nhân ở bên cạnh Lục Thiếu Du thì hắn tương đương có thêm bảo tiêu Vũ Sư nhất trọng, còn là bảo tiêu vô cùng trung thành.

Lục Thiếu Du vừa lòng thu Khôi lỗi Lang Nhân vào túi không gian. Những thứ như túi không gian, trữ vật giới chỉ tuy không thể chứa hàng hóa nhưng có thể bỏ khôi lỗi vào, vấn đề là Khôi lỗi Lang Nhân rất to, nhưng túi không gian không chứa được bao nhiêu con.

Lục Thiếu Du cất Hỏa Long Đỉnh vào trữ vật giới chỉ, hắn bắt đầu điều tức. Tu luyện thành Huyết Hồn Ấn, luyện chế Khôi lỗi Lang Nhân thành công, tính ra Lục Thiếu Du ở trong mật thất đã hai mươi ngày.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên Linh Ngọc sàng điều tức, luyện chế Khôi lỗi Lang Nhân làm hắn kiệt sức.

Ba ngày sau, cánh cửa mật thất ầm ầm vang tiếng, một bóng người áo xanh đi ra ngoài.

Vù vù vù!

Một cái bóng vàng nhạt đáp xuống vai Lục Thiếu Du, là Tiểu Long. Nhiều ngày không gặp Tiểu Long thân thiết cọ cọ mặt Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nói:

– Được rồi, chúng ta trở về đi.

Lục Thiếu Du quay về chỗ ở.

Lục Tâm Đồng thấy Lục Thiếu Du người đầy vết máu thì hết hồn:

– Ca ca bị sao vậy? Ca ca bị thương hả?

Phương Tân Kỳ cũng giật mình.

Lục Thiếu Du nói:

– Không bị thương, là không cẩn thận bị dính vào, ca ca đi tắm đây.

Lục Thiếu Du đã quên lúc luyện chế Huyết Hồn Ấn người đầy máu, hắn vội đi vào phòng tắm rửa, thay áo xanh sạch sẽ.

Khi Lục Thiếu Du ra khỏi gian phòng thì người sạch sẽ, vóc dáng mảnh khảnh, thân hình cao lớn, đôi mắt như ánh sao, da nâu đồng khỏe mạnh. Đường nét khuôn mặt như đao khắc, mày dài như kiếm, môi mỏng nhếch lên dường như luôn nở nụ cười tà.

Nhìn tiểu sư đệ trước mắt, tim Phương Tân Kỳ đập nhanh, gò má hây hồng. Phương Tân Kỳ không hiểu sao trong ngực như có nai con nhảy loạn.

Trương Minh Đào vội vàng xông vào thấy Lục Thiếu Du liền nói:

– Sư đệ đã xuất quan rồi sao? Sư đệ có đây thì tốt, xảy ra chuyện lớn rồi!

Phương Tân Kỳ nói:

– Đại sư huynh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Thiếu Du chờ Trương Minh Đào trả lời.

Trương Minh Đào nói:

– Nhiều đệ tử vào đại điện đòi gặp ba vị trưởng lão, muốn đòi trưởng lão phát đan dược.

Phương Tân Kỳ biến sắc mặt nói:

– Suýt quên chuyện này, nhưng sư phụ của ta và nhóm Hoàng trưởng lão không có nhiều đan dược như thế.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Đan dược gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lúc Lục Thiếu Du tìm trong ký ức của Trương Minh Đào không có chuyện này.

– Sư đệ, là như vậy...

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Trương Minh Đào kể đại khái vụ việc. Năm năm một lần Phi Linh Môn sẽ phát đan dược cho đệ tử, lần trước đã nợ nên có một nửa đệ tử bỏ đi, nếu lần này không phát đan dược e rằng nhiều đệ tử sẽ bỏ Phi Linh Môn đi hết.

Lục Thiếu Du ngây người nghe Trương Minh Đào nói, hắn không ngờ Phi Linh Môn tụt dốc đến nông nỗi này. Nhớ ngày xưa Bạch Mi trưởng lão của Vân Dương tông có nói đệ tử mới vào tông môn sẽ được một viên đan dược tam phẩm. Trong Phi Linh Môn đệ tử mới chỉ được một viên đan dược nhất phẩm, năm năm mới có một viên đan dược nhị phẩm, chênh lệch quá lớn.

Phương Tân Kỳ nói:

– Chúng ta mau đi xem!

Ba người lớn và Lục Tâm Đồng đi ngay đến đại điện. Lục Thiếu Du cũng muốn xem náo nhiệt, không biết ba trưởng lão có thể lấy ra một trăm viên đan dược không? Cộng với năm năm trước nợ đan dược cộng lại cũng không nhiều gì, Lục Thiếu Du tu luyện Huyết Hồn Ấn tiêu hao số lượng kim tệ còn nhiều hơn thế, nhưng hoàn cảnh hiện tại của Phi Linh Môn thì chắc không trả nổi.

Lục Thiếu Du biết rõ ba trưởng lão là cường giả Vũ Phách, chắc chắn có ít tiền riêng, nếu lấy ra thì đủ chi trả. Vấn đề là ba trưởng lão có nỡ lấy tiền riêng ra không.

Khi đám người Lục Thiếu Du chạy tới nơi thì trong đại điện đã tụ tập hơn trăm người, trên cơ bản tất cả đệ tử bình thường đều có mặt. Bên trên đại điện có ba trưởng lão Trịnh Anh. Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, hơn mười đệ tử thân truyền.

– Hoàng trưởng lão, hôm nay nên phát đan dược cho chúng đệ tử.

– Đúng rồi, bao gồm năm năm trước, chúng đệ tử tổng cộng được một viên đan dược nhị phẩm, một viên nhất phẩm.

Trong đại điện ồn ào lộn xộn, nhiều đệ tử đang đòi đan dược, rất giống công nhân biểu tình ở kiếp trước của Lục Thiếu Du.

Hoàng Hải Ba đứng trên cao nét mặt sa sầm, nhướng mày nhìn đám đệ tử bình thường trong đại điện.

Hoàng Hải Ba quát to:

– Yên lặng đi, la lối cái gì?

Đám người im miệng ngay. Trưởng lão lên tiếng, mọi người không dám ồn ào.

Hoàng Hải Ba sắc mặt dịu lại nói:

– Chưởng môn vừa qua đời không lâu, chuyện này để từ từ rồi tính.

Một thanh âm trầm thấp vang lên:

– Chưởng môn qua đời, trong lòng chúng đệ tử rất đau buồn nên càng cần cố gắng nâng cao thực lực, tìm ra hung thủ biết chưởng môn để bao thù. Chúng đệ tử cần đan dược tu luyện, xin các trưởng lão hãy ban cho đan dược đi.

Mọi người ngoái đầu nhìn hướng phát ra thanh âm, ai mà to gan dám công khai đòi đan dược với trưởng lão? Ba trưởng lão đứng trên cao sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm người nói chuyện.

Lục Thiếu Du cười tủm tỉm, người vừa nói là hắn.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Hoàng Hải Ba, bây giờ ta không giết được các ngươi vậy sẽ kiếm chút rắc rối cho các ngươi, để các ngươi không sống yên. Ít nhất lần này cho các ngươi ói ra khố phòng tư nhân.

Mọi người thấy là tiểu sư huynh nói thì phồng lên can đảm, lớn tiếng la lối:

– Không sai, tiểu sư huynh nói đúng, chúng đệ tử cần đan dược! Chúng đệ tử phải cố gắng tu luyện báo thù cho chưởng môn!

– Chúng đệ tử muốn đan dược!

Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh nhìn nhau. Hiện tại Phi Linh Môn không có gì, đào đâu ra đan dược? Phi Linh Môn chỉ là cái xác rỗng.

Trịnh Anh tiến lên trước, nhíu mày nói:

– Mọi người hãy yên lặng. Nói thật đi, chúng ta đều biết tình huống của Phi Linh Môn thế nào. Hiện tại Phi Linh Môn không lấy ra đan dược nổi, nhưng ta tin chỉ cần chúng ta cố gắng sau này sẽ tốt hơn, đan dược tam phẩm cũng không thành vấn đề.

Lục Thiếu Du chỉ sợ mọi người không gây chuyện, hắn lại đổ dầu vào lửa:

– Trịnh trưởng lão nói có lý, nhưng đan dược tam phẩm là chuyện tương lai. Hiện tại chúng ta muốn đan dược tu luyện để nâng cao thực lực, có như vậy Phi Linh Môn mới mạnh lên, sau này Phi Linh Môn càng lớn mạnh. Cho nên bây giờ chúng ta cần đan dược!

Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu giận dữ trừng Lục Thiếu Du. Trịnh Anh trưởng lão cũng lườm hắn một cú sắc lẻm.

– Chúng đệ tử muốn đan dược ngay bây giờ, không có đan dược thì chúng đệ tử rời khỏi đây thôi!

– Cứ lừa chúng ta, một năm lại chối một năm. Chúng ta không làm nữa, chúng ta phải rời khỏi Phi Linh Môn!

Chương 189: Khôi lỗi Lang Nhân


Nếu phân chia kỹ khôi lỗi thì bình thường có cửu cấp, mỗi đẳng cấp nói chia chính xác thì là sơ giai, trung giai, hậu giai. Thực lực, kỹ năng của khôi lỗi đến từ người luyện chế nó.

Nhìn đống tài liệu đặt trong mật thất, Lục Thiếu Du cười khổ. Mấy ngày tiếp theo hắn sẽ phải cố gắng nhiều.

Thủ ấn thay đổi, linh lực vận chuyển. Luyện chế khôi lỗi khác rồi lại giống luyện chế vũ khí, chỉ có bước cuối là không giống. Tuy nhiên Lục Thiếu Du chưa từng luyện chế binh khí bao giờ.

Linh lực rót vào Hỏa Long Đỉnh, Hỏa Long Đỉnh có thể dùng như khí đỉnh. Lửa bốc cháy trong Hỏa Long Đỉnh, một khối tinh thiết thượng hảo to lớn bị Lục Thiếu Du ném vào trong.

Ngọn lửa cháy hừng hực bốc lên, bắt đầu luyện hóa.

Lục Thiếu Du đã nhớ kỹ cách luyện chế khôi lỗi. Luyện chế khôi lỗi rất huyền ảo, không thể sơ sẩy, đi sai một bước là phải luyện chế lại, lãng phí linh lực. Tài liệu luyện chế khôi lỗi có giá trị rất lớn, đến lúc đó cũng thành sắt vụn.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong Phi Linh Môn luôn bình tĩnh như nước. Các đệ tử nghe tin chưởng môn đã chết, trừ số ít đệ tử đau thương ra đa số người ngạc nhiên một lúc rồi bình thản sống tiếp. Dù sao môn phái không liên quan gì lớn với bọn họ, Phi Linh Môn suy tàn đến bây giờ khiến họ không còn lòng trung thành.

Nhưng gần đây trong Phi Linh Môn hơi náo động, dựa theo quy định thì đệ tử trong môn phái mỗi năm năm đệ tử mới nhập môn có thể lĩnh một viên đan dược nhất phẩm tu luyện. Đệ tử cũ thì được lĩnh một viên đan dược nhị giai.

Năm năm trước Phi Linh Môn đã nợ đan dược của đệ tử một lần, thật sự là vì không có đan dược mà lấy ra. Lúc ấy Phi Linh Môn có gần ba trăm người, vì vụ nợ đệ tử mà một nửa đệ tử rời khỏi Phi Linh Môn.

Sau đó Lục Thanh hứa lần sau sẽ cùng trả nợ hai đợt mới ổn định lòng người. Hiện tại đã đến thời hạn năm năm, nhiều đệ tử xì xầm bàn tán. Chưởng môn đã chết, sợ là lần này cũng không có đan dược mà dùng. Nhiều đệ tử băn khoăn có nên rời khỏi Phi Linh Môn không?

Thực lực của bọn họ đa số là Vũ Đồ, Vũ Sĩ. Sau khi rời Phi Linh Môn bọn họ không khó tìm công tác, tốt hơn người bình thường nhiều. Uất ức ở lại Phi Linh Môn chẳng bằng tìm đường ra mới.

Nhiều đệ tử bàn tán:

– Ngươi nói xem lần này chúng ta có được nhận đan dược không?

– Ta thấy hy vọng mong manh. Chưởng môn đã chết, chúng ta tìm ai đòi lại?

– Chưởng môn chết nhưng còn trưởng lão.

– Mấy người không rõ ràng tình huống của Phi Linh Môn sao? Chắc không được phát đan dược đâu. Nếu lần này mà không được đan dược thì ta rời khỏi Phi Linh Môn cho rồi, không thể chết già tại đây, ta thà ra ngoài xông xáo một lần.

Nhiều người nảy ý muốn rời khỏi Phi Linh Môn, ai đều biết ở đây không có tương lai.

Năm ngày sau, trong mật thất, linh lực của Lục Thiếu Du rót vào Hỏa Long Đỉnh, lửa hừng hực cháy. Mấy ngày này luyện chế tất cả tài liệu bị luyện thành dung dịch.

Linh hỏa không ngừng đốt cháy, trừ bỏ các tạp chất trong dung dịch, có như vậy mới ra thành quả hoàn mỹ nhất. Thân thể khôi lỗi có tạp chất sẽ giảm mạnh lực phòng ngự.

Lục Thiếu Du trút linh lực ra, lửa trong Hỏa Long Đỉnh bùng cháy càng dữ dội, một đoàn dung dịch bắt đầu cuồn cuộn như dung nham trong núi lửa. Hơi nóng có thể đốt một người thành tro.

Lại một ngày qua đi, mặt Lục Thiếu Du trắng không còn chút máu, tiêu hao kiểu này là cầm mạng ra liều. Dung dịch được luyện đến tình độ Lục Thiếu Du vừa lòng.

Lục Thiếu Du trầm giọng quát:

– Khôi lỗi thuật, ngưng!

Từng thủ ấn quái dị ngưng kết, các ánh sáng nhập vào Hỏa Long Đỉnh.

Xoẹt xoẹt xèo xèo xoẹt xoẹt!

Trong Hỏa Long Đỉnh, một đoàn dung dịch lao ra ngoài sau đó bị linh hỏa bao bọc lơ lửng trong không trung. Hơi nóng đốt mật thất đỏ rực.

Lục Thiếu Du liên tục đánh ra thủ ấn, các ánh sáng trùm lên dung dịch, thấm vào trong, lửa cháy hừng hực. Mặt Lục Thiếu Du càng trắng.

Ba canh giờ sau, đoàn dung dịch chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng cao hai thước, các giọt chất lỏng nóng cháy xoay tròn nhỏ biến đổi theo quy tắc Lục Thiếu Du kiểm soát.

Đoàn dung dịch cháy bỏng ngưng tụ ra thân hình thực chất, như người khổng lồ cao hai thước. Người khổng lồ đầu sói thân người, đôi chân to, cánh tay có móng vuốt sắc bén, cánh tay dài tới đầu gối, nhe hàm răng nanh sắc nhọn.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du lại đánh ra thủ ấn kỳ lạ bắn ra luồng sáng, toàn bộ dung dịch biến thành dòng nước bao bọc vật đầu sói mình người.

Vật đầu sói mình người tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng màu sắt thép, sắc đỏ biến mất thay cho màu xanh đen kim loại.

Lục Thiếu Du lại quát to:

– Ngưng tụ!

Thủ ấn chỉ vào vật đầu sói mình người, một đoàn sáng thần dị bắn ra. Ánh sáng hóa thành các tia sáng nhỏ như sợi chỉ bám vào mỗi khớp nối cánh tay, khuỷu tay, vai, eo, chân, miệng, đầu gối của vật đầu sói mình người.

Thủ ấn của Lục Thiếu Du thay đổi, cánh tay, khuỷu tay, vai, eo, chân, miệng, đầu gối của vật đầu sói mình người hoạt động theo tiết tấu, như biến thành vật sống, không còn cứng nhắc.

– Khôi lỗi bí pháp!

Ánh mắt Lục Thiếu Du nghiêm túc, thủ ấn thay đổi, các luồng sáng thần dị và tia sáng từ trán hắn bay vào thân thể vật đầu sói mình người.

Lúc này vật đầu sói mình người như sống lại, tự động nhúc nhích, mắt mở ra, đôi mắt trống rỗng tỏa ánh sáng chói lòa.

Một lát sau Lục Thiếu Du liên tục đánh ra thủ ấn, vật đầu sói mình người làm nhiều động tác như né, nhảy, chuyển động, lăn, lùi, vung đấm, đá chân. Các động tác của vật đầu sói mình người rất nhanh nhạy, không trúc trắc.

– Phù.

Lục Thiếu Du thu về thủ ấn, mặt không chút máu nhưng hắn cười toe toét.

Lục Thiếu Du khẽ nói:

– Thành công!

Lục Thiếu Du cười phá lên, mặt dày tự khen:

– Bản công tử thật là thiên tài, tự học thành tài a!

Trước mặt Lục Thiếu Du là vật đầu sói mình người chính là Khôi lỗi Lang Nhân. Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng có mối liên kết máu thịt với Khôi lỗi Lang Nhân, mới rồi khi hắn thi triển khôi lỗi bí pháp đã bày một linh hồn lực trên người nó. Lòng Lục Thiếu Du máy động một cái là có thể khống chế Khôi lỗi Lang Nhân.

Lục Thiếu Du đứng trước mặt Khôi lỗi Lang Nhân, chuẩn bị sẵn sàng xong lòng máy động nói:

– Công kích ta.

Vù vù vù!

Thoáng chốc đôi mắt trống rỗng của Khôi lỗi Lang Nhân lóe tia sáng, cú đấm mang theo gió rít đánh về phía Lục Thiếu Du.

– Để xem thực lực của ngươi thế nào.

Lục Thiếu Du đứng tấn, khom người vươn lên, ánh sáng màu vàng đất mỏng manh bao bọc, Khai Sơn chưởng đánh ra. Lục Thiếu Du dốc hết sức cứng rắn đỡ, hắn rất muốn biết mình luyện chế khôi lỗi mạnh đến mức nào.

Bùm ầm!

Hai lực lượng va đụng trong mật thất, vang tiếng nổ điếc tai chấn động văng vẳng không dứt. Cùng lúc đó, có một bóng người bị chấn lùi mấy bước đụng vào vách đá.

Lục Thiếu Du tựa vào vách tường, khí huyết cuồn cuộn, biểu tình cực kỳ ngạc nhiên:

– Chết tiệt, mạnh quá!

Lục Thiếu Du sờ bàn tay tê dại của mình, Khôi lỗi Lang Nhân quá mạnh. Khai Sơn chưởng muốn đánh bại tu vi cùng đẳng cấp không khó khăn, nhưng Khôi lỗi Lang Nhân đỡ nổi chưởng của Lục Thiếu Du thậm chí đẩy lùi, bản thân khôi lỗi không bị hao tổn gì.

Chương 188: Bách luyện thành ấn

Đan dược vào bụng, Lục Thiếu Du nhắm mắt lại ngay. Đan dược ở trong cơ thể hóa thành năng lượng khổng lồ khuếch tán, khuôn mặt trắng bệch của Lục Thiếu Du dần hồng hào.

Trong cơ thể Lục Thiếu Du, Huyết Hồn Đan biến thành năng lượng trực tiếp xông vào không gian khí hải linh lực trong đầu hắn, không một chút nào sót lại trong cơ thể.

Năng lượng khổng lồ ngưng tụ trong không gian khí hải, biểu tình của Lục Thiếu Du vẫn trầm trọng như mấy hôm trước. Đã tới bước quan trọng nhất tu luyện Huyết Hồn Ấn.

Trong đầu Lục Thiếu Du khống chế linh hồn lực hơi ngưng tụ từ sâu trong linh hồn chậm rãi đến gần, nhưng thử mấy lần, rõ ràng linh hồn lực bị lôi rồi chớp mắt sau hóa thành hư vô trở lại sâu trong linh hồn.

Linh hồn lực vốn là thứ hư vô mờ mịt, tuy lúc này ngưng tụ ra hình dạng nhưng nếu tách ra thì sẽ hóa thành hư vô ngay.

Lục Thiếu Du khống chế linh hồn lực thử mấy chục lần nhưng không lần nào thành công, lòng thầm sốt ruột. Bước cuối cùng nếu thất bại thì mọi cố gắng trong năm ngày qua thành công cốc.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Chẳng lẽ phải là Linh Sư mới được sao?

Thất bại mấy chục lần, Lục Thiếu Du thầm hối hận. Trong Thiên Linh Lục đã ghi nếu muốn tu luyện thành Huyết Hồn Ấn trừ chịu đựng đau đớn người bình thường khó chịu nổi ra cần có tu vi ít nhất là Linh Sư, vì chỉ đẳng cấp Linh Sư mới rút ra linh hồn lực ngưng tụ thành ấn được.

Thiên Linh Lục ghi dù là Linh Sư ngũ trọng muốn thành công tách ra linh hồn lực của mình trong một trăm người có một người đã là khá.

Ban đầu Lục Thiếu Du không tin, lúc này hắn hối hận. Lục Thiếu Du mới chỉ là tu vi Linh Sĩ bát trọng, không thể phân ly linh hồn lực ngưng tụ thành ấn được.

Lục Thiếu Du thầm nhủ:

– Bình tĩnh, chắc chắn có cách nào đó. Trong Thiên Linh Lục ghi bước này cần bình tĩnh giải quyết, trong đầu không minh mới được.

Lục Thiếu Du từ từ hít sâu, đẳng cấp Linh Sư có linh hồn lực mạnh hơn nhiều. Lục Thiếu Du cảm nhận linh hồn lực của mình, hắn cho rằng mạnh hơn Linh Giả cùng đẳng cấp một chút. Linh Ngọc sàng và Linh hồn thần dịch giúp đỡ, trước đó Lục Thiếu Du dùng hai viên linh đan, có lẽ linh hồn lực đã hơi ngưng tụ.

Theo Lục Thiếu Du biết thì bình thường đến Linh Sư ngũ trọng mới khiến linh hồn lực ngưng thực được, Vũ Giả muốn làm đến tình độ này cần từ Vũ Phách trở lên. Cho nên Lục Thiếu Du mới dám tu luyện Huyết Hồn Ấn vào lúc này.

Lục Thiếu Du điều chỉnh lại, khống chế linh hồn lực hướng vào sâu trong linh hồn. Điều này thử thách trình độ khống chế linh hồn lực, nếu không kiểm soát linh hồn lực đến mức độ tinh diệu thì khó thể tách ra linh hồn lực.

– Thất bại!

Lục Thiếu Du điều chỉnh chính mình, lại tiếp tục.

– Thất bại!

– Thất bại!

– Thất bại!

Cứ thất bại mãi, nhưng Lục Thiếu Du không nóng nảy, ngược lại càng lúc càng bình tĩnh hơn. Qua các lần thất bại Lục Thiếu Du tăng thêm kinh nghiệm, cũng dần chết lặng.

Thử đến lần thứ chín mươi tám thì sâu trong linh hồn có một luồng linh hồn lực thực chất hóa nhỏ bé bị Lục Thiếu Du tâm niệm khống chế đến gần mép không gian khí hải linh lực.

Lục Thiếu Du mừng như điên:

– Thành công!

Thủ ấn nhanh chóng biến đổi, Huyết Hồn Đan biến thành năng lượng trong không gian khí hải nhanh chóng thẩm thấu vào, quấn quýt với linh hồn lực thực chất hóa kia.

Lục Thiếu Du quát to:

– Lấy tinh huyết làm dẫn, linh hồn làm ấn, ngưng tụ!

Thủ ấn thay đổi nhanh, linh hồn lực và Huyết Hồn Đan biến thành năng lượng hòa hợp lại tỏa ánh sáng chói mắt trong đầu Lục Thiếu Du.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Trán Lục Thiếu Du nhận lực kéo, mơ hồ có ánh sáng xuyên thấu qua đầu chân mày, toàn thân trên dưới toát ra hơi thở kỳ dị.

Linh hồn lực và Huyết Hồn Đan biến thành năng lượng dung hợp, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, tựu như mặt trời.

– Grao grao!

Trong cơ thể Lục Thiếu Du vang tiếng thú gầm như có như không, như tiếng sư rống hoặc như là hổ gầm, mơ hồ là tiếng long ngâm tiếng phượng hót.

Uy hiếp hùng mạnh phát ra từ Lục Thiếu Du, uy nhiếp khiến tim người đập nhanh. Trong mật thất yên lặng không ai chứng kiến.

Bùm bùm bùm!

Trong đầu Lục Thiếu Du vang tiếng nổ trầm đục, ánh sáng chói mắt vỡ tung hóa thành vô số đốm sáng tán đi.

Những đốm sáng khuếch tán, năng lượng ảo xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du, ảo ảnh đỏ rực như máu, ảo ảnh như rồng không phải rồng, như hổ không phải hổ, cực kỳ thần dị, tràn ngập uy nhiếp khổng lồ.

Khóe môi treo vệt máu cong lên nụ cười:

– Thành công!

Lục Thiếu Du gục ngã trên Linh Ngọc sàng, hắn đã kiệt sức. Lục Thiếu Du kiên trì nhờ vào tâm chí, ý niệm. Lúc này tu luyện Huyết Hồn Ấn thành công, Lục Thiếu Du không gượng nổi nữa.

Trên Linh Ngọc sàng tỏa ánh sáng nhạt nhanh chóng bao bọc người Lục Thiếu Du, ánh sáng hóa thành vô số năng lượng nhỏ xíu thấm vào lỗ chân lông.

Khi Lục Thiếu Du tỉnh lại cảm giác linh lực trong đầu phục hồi khá nhiều. Trong không gian linh hồn có một năng lượng hư ấn ở trong đó, cảm giác hình dạng của nó chính là Huyết Hồn Ấn.

Lục Thiếu Du reo lên:

– Thành công, rốt cuộc thành công!

Lục Thiếu Du bình tĩnh lại, háo hức vận dụng Huyết Hồn Ấn.

Huyết Hồn Ấn trong đầu Lục Thiếu Du nhanh chóng hóa thành chui vào kinh mạch, lao ra các kinh mạch ngưng tụ vào bàn tay phải.

– Grao!

Tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm phát ra từ lòng bàn tay phải, chấn động mật thất rung lắc, uy nhiếp khổng lồ khuếch tán.

Trên lòng bàn tay phải của Lục Thiếu Du thần dị xuất hiện một ấn quyết kỳ lạ, ấn quyết như rồng không phải rồng, như hổ không phải hổ, màu đỏ rực rất là huyền ảo.

Lục Thiếu Du nhìn Huyết Hồn Ấn trên tay phải, khóe môi cong lên. Lục Thiếu Du giấu đi Huyết Hồn Ấn, nếu có dịp hắn sẽ thử hiệu quả của nó.

Nhưng hiệu quả Huyết Hồn Ấn tùy theo thực lực, nói chính xác hơn là quyết định dựa vào linh hồn lực. Huyết Hồn Ấn không đơn thuần dựa vào chân khí, linh lực tràn ngập, chủ yếu nhất là nương tựa linh hồn.

Linh hồn lực càng cường đại thì uy lực Huyết Hồn Ấn càng mạnh, Lục Thiếu Du phỏng chừng thực lực hiện tại của hắn chỉ khống chế được một con yêu thú nhị giai, khó thể đối phó với yêu thú tam giai.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, Lục Thiếu Du bắt đầu điều tức phục hồi linh lực, tiếp theo hắn sẽ thử luyện chế khôi lỗi.

Một ngày sau, Lục Thiếu Du móc ra nhiều tài liệu tinh thiết, huyền tinh thạch thượng hảo, toàn là vật dùng để luyện chế khôi lỗi.

Hiện giờ Lục Thiếu Du sắp thử luyện chế khôi lỗi có tên là Khôi lỗi Lang Nhân, loại khôi lỗi đơn giản nhất trong Thiên Linh Lục. Đẳng cấp loại khôi lỗi này toàn quyết định dựa vào tài liệu, thực lực của người luyện chế nó.

Không có tài liệu tốt thì dù mạnh mấy cũng không thể luyện chế ra khôi lỗi tốt. Không có thực lực cực mạnh, dù tài liệu tốt đến đâu cũng không luyện chế được khôi lỗi tốt. Hai thứ này không thể thiếu cái nào.

Nhưng hiện nay Lục Thiếu Du không mơ xa, thực lực của hắn chưa đủ trình để luyện chế khôi lỗi đẳng cấp cao. Hiện tại Khôi lỗi Lang Nhân có thuận lợi sinh ra hay không là cả một vấn đề, dù sao đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Du luyện chế khôi lỗi, hắn chỉ có trí thức lý luân, chưa từng thực tiễn.