-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 10: Sợ Rằng Còn Người Khác Không Tin Em

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 10: Sợ Rằng Còn Người Khác Không Tin Em

Cố Tư hơi sốt sắng: “Chị Cố Sơ! Lẽ nào chị cũng không tin em?”
“Không phải chị không tin em.” Cố Sơ nhìn con bé, đôi lông mày thanh tú mơ hồ hơi nhíu lại: “Chị chỉ sợ còn có người khác không tin em. Thế nên, em phải hồi tưởng lại thật kỹ những người và những chuyện em nhìn thấy tối đó. Có manh mối gì còn sót lại đều phải nói với chị.”
Cố Tư nghe Cố Sơ nói vậy cũng trở nên căng thẳng, cố gắng nhớ lại một lúc lâu rồi cau có lắc đầu: “Thật sự không còn nữa.”
Cố Tư nhíu mày suy nghĩ.
“Dù gì em cũng vô tội. Những gì cần nói em đã nói cả với anh cảnh sát đó rồi.” Cố Tư ôm lấy cánh tay cô, bĩu môi: “Chưa biết chừng chính Tiêu Tuyết nghĩ quẩn rồi tự tử cũng nên. Con người chị ta cứ điên điên khùng khùng, uống chút rượu vào vừa khóc vừa cười, đúng là mắc bệnh thần kinh. Trên mạng cũng nói đấy, vì áp lực quá lớn nên hình như chị ta đã mắc bệnh trầm cảm cấp độ nhẹ. Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Nhà Tiêu Tuyết có tiền có thế như vậy, không những anh cảnh sát đó được mời từ ngoài về, họ còn chuyển được về cả Lục Bắc Thần đầy tiếng tăm, còn chuyện gì mà họ không tra ra được? Gì mà chuyên gia khó mời nhất chứ. Chỉ cần dùng tiền đúng lúc, Thượng đế cũng sẽ xuống giúp.”
Cố Sơ biết Cố Tư đầy một bụng tức nên cũng không trách con bé. Ai đang học bỗng dưng bị cảnh sát gọi đi cũng đều không thoải mái. Thì ra người cảnh sát tối đó được mời từ ngoài về. Xem ra vụ án này không hề đơn giản.
“Được rồi! Chị đã nói gì em đâu nào. Ở trường em học hành nhàn rỗi quá phải không? Đang yên đang lành lại đi dự party gì chứ. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bây giờ chúng ta…”
“Hành xử với mọi người phải thật khiêm tốn.” Cố Tư uể oải ngắt lời Cố Sơ rồi nhướng mày: “Em không nghĩ giống chị. Vì sao nhà họ Cố chúng ta phải chịu thiệt thòi? Vì sao chúng ta cứ phải sống thận trọng, dè dặt? Chúng ta còn trẻ trung lại xinh đẹp như thế này, em chẳng muốn sống cả đời này một cách nhàm chán đâu.”
Cố Sơ cốc lên đầu con bé một cái: “Trẻ trung xinh đẹp có ăn được không? Nhiệm vụ của em bây giờ là học hành cho tốt, tiến bộ hàng ngày. Chuyện của nhà họ Cố dù đúng dù sai cũng đã là quá khứ rồi. Em muốn bay nhảy là chuyện tốt nhưng phải rèn cho đôi cánh của mình vững vàng đã rồi tính.”
“Em cảm thấy em không phải người sinh ra để học.” Cố Tư chân thành nói: “Chị thông minh hơn em nhiều. Từ nhỏ chuyện học vượt cấp đã như cơm bữa. Mười bảy tuổi đã thi đỗ đại học, hai mươi tuổi đã học năm ba. Nếu không phải nhà mình gặp chuyện, hai năm nữa chị có thể tốt nghiệp rồi, sau đó ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, sau này ra trường nhất định sẽ trở thành một bác sỹ ngoại khoa xuất sắc. Thật ra em chẳng có hứng thú mấy với học hành, cho dù có học vỡ đầu cũng chẳng bằng một nửa chị.”
“Thế nên?”
Cố Tư nhẹ nhàng khoác cánh tay Cố Sơ như một con rái cá: “Em không muốn đi học nữa. Em cũng muốn ra ngoài làm việc như chị.”
“Bậy nào!” Cố Sơ cau mày, giơ tay đẩy con bé sang một bên: “Cho dù em có không muốn học thế nào đi nữa cũng phải học hết bốn năm này cho chị.”
Cố Tư thấy Cố Sơ không vui, lập tức ghé sát lại nịnh nọt: “Chị đừng giận! Gương mặt xinh đẹp thế này mà tức giận vì em rồi có nếp nhăn là không tốt đâu. Em biết chị kỳ vọng vào em, thế nên em chỉ nói thế thôi.” Không phải con bé không hiểu tính khí Cố Sơ. Vẻ lạnh lùng, nóng nảy của chị ấy, người làm em này chịu không nổi.
Lúc ấy gương mặt Cố Sơ mới dãn ra. Cố Tư mím môi, lập tức thò tay vào cổ cô: “Aiya! Chị cười cái đi mà!”
Cổ chính là vị trí ngứa ngáy của Cố Sơ. Bình thường cô sợ nhất bị người ta động vào cổ, thế nên điểm yếu này đã bị Cố Tư nắm thóp. Có lúc thấy cô tức giận, con bé lại dùng chiêu này để chọc cho cô cười. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cố Tư chỉ vừa chạm tay vào, cô đã cảm thấy buồn, sau đó không nhịn được mà cười khúc khích…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 9: Người Giải Thích Xác Chết

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 9: Người Giải Thích Xác Chết

Hôm sau là một ngày nắng. Thành phố Quỳnh Châu với khí hậu biển, những ngày nắng vàng rực rỡ luôn khiến người ta yêu mến. Hôm nay Cố Tư không có tiết, cũng hiếm khi Cố Sơ được nghỉ, hai chị em ăn sáng xong cũng không ra ngoài mà ngồi suốt trên sofa trò chuyện. Cửa sổ được mở ra, có làn gió ấm áp thổi vào làm rung chiếc chuông gió trên bệ cửa sổ, phát ra những tiếng lanh lảnh, vui tai.
“Thì ra người tối qua chính là Lục Bắc Thần?” Cố Tư ôm chân Cố Sơ, gặm táo nói: “Đẹp trai quá rồi thì phải? “Soái ca” ngàn năm mới khai quật được mà lại đi làm pháp y quả là đáng tiếc. Đáng nhẽ anh ấy phải đối diện với một gương mặt như hoa như ngọc và một cơ thể tràn đầy sức sống chứ không phải là một thi thể với từng đống xương khô và máu me be bét.”
Cố Sơ không lên tiếng mà nhìn chăm chú vào một tin tức trong laptop. Đây là bài báo về việc Lục Bắc Thần tới thành phố Quỳnh Châu, phóng viên chụp được anh vừa đi ra khỏi cửa sân bay. Anh cao lớn, nổi bật lên khỏi đám đông với áo phông trắng và chiếc quần bò cũ. Chiếc áo khoác mỏng mùa xuân màu xám nhạt được vắt tùy ý lên xe đẩy hành lý. Kính râm che chặt đôi mắt anh. Sự xuất hiện của anh thu hút sự chú ý của không ít phóng viên đã đợi từ lâu. Họ bỗng chốc vây kín lối ra. Ngay lập tức, đám phóng viên chen chúc nhau bị mấy người mặc áo đen gạt ra. Người đàn ông trong hình ung dung, điềm đạm rời khỏi dòng người chật hẹp. Đối mặt với các câu hỏi của nhà báo, anh hầu như không trả lời.
“Đây mới thực sự gọi là cao ngạo và lạnh lùng.” Cố Tư ghé mắt vào màn hình máy tính, gõ gõ: “Trước đây em từng đọc bài báo về anh ấy trên một tạp chí nước ngoài, nghe nói đó cũng là bài báo chính thức duy nhất. Bên ngoài nói IQ của anh ấy cao tới mức thần Chết còn không dám qua mặt, xem qua là nhớ, ánh mắt thâm độc. Theo như bài báo, anh ấy chỉ cần nhìn thi thể một cái là đã biết được đối phương chết kiểu gì, nhìn một ít mẩu xương vụn là đã biết được thân phận của người chết, lợi hại cực kỳ. À đúng rồi, quốc tế đặt cho anh ấy một biệt danh, gọi là “người giải thích xác chết”, đủ hình tượng chưa. Năm nay anh ấy mới 31 tuổi mà vừa là tiến sỹ vừa là giáo sư, là nam thần có giá cao hiếm gặp trong giới pháp y. Trên mạng còn có người nói muốn mời được anh ấy cực kỳ khó, khét tiếng ở nước ngoài. Anh ấy chọn vụ án như mèo kén ăn vậy. Không phải vụ nào cũng có thể lọt vào mắt thần của anh ấy. Haiz, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghề pháp y thì ngầu thật đấy nhưng cứ nghĩ đến việc gương mặt điển trai đó ngày nào cũng phải đeo khẩu trang thì thật đáng tiếc.”
“Bệnh đồng cảm của em tới giai đoạn cuối đấy à?” Cố Sơ chặn lại mấy lời tía lia của con bé, nhưng đầu óc thì lại đang nghĩ tới một chuyện khác. Lục Bắc Thần? Anh rõ ràng là Lục Bắc Thâm, vì sao phải phủ nhận? Nhưng nếu anh là Lục Bắc Thâm thì chuyện đổi tên, đổi nghề là thế nào? Cô cũng từng thử tra cứu tư liệu cá nhân của Lục Bắc Thần nhưng cực kỳ ít ỏi. Chỉ nói rằng anh định cư ở Vancouver, thường xuyên hợp tác với FBI (Cục điều tra liên bang Hoa Kỳ), còn cả những giới thiệu lác đác liên quan tới những vụ án anh phá được thông qua thi thể…
Cô cũng đã run rẩy đánh ba chữ “Lục Bắc Thâm” lên trang tìm kiếm, kết quả tài liệu là… không. Tối qua cô hoảng hốt bỏ chạy, hôm nay đầu cô lại chất đầy những nghi vấn.
Cố Tư thì ở bên cạnh chợt nghĩ ra gì đó, do dự nói: “Nếu vị giáo sư Lục này khó mời đến thế, vì sao lần này anh ấy lại tới Quỳnh Châu? Ở sở cảnh sát họ nhắc tới Tiêu Tuyết, lẽ nào…”
“Chứng tỏ họ đã tìm ra Tiêu Tuyết rồi, là xác.” Cố Sơ không hề kinh ngạc. Có thể khiến Lục Bắc Thần tiếp xúc, chứng tỏ người đó đã chết.
Cố Tư bàng hoàng thốt lên, ngồi bật dậy, lắp bắp: “Đã chết rồi… bây giờ tất cả mọi người đều tưởng chị ta chỉ mất tích.”
“Hôm đó trong buổi tiệc còn xảy ra chuyện gì nữa?” Cố Sơ gập máy tính lại hỏi.
Tối qua sau khi về tới nhà, Tư Tư bèn kể lại cho cô hiềm khích một tháng trước cùng Tiêu Tuyết. Thì ra ba ngày trước khi Tiêu Tuyết mất tích, cô ta đã từng tham gia một bữa tiệc do một đàn chị của Tư Tư tổ chức. Đàn chị này của Tư Tư là một người mẫu khá nổi tiếng. Chị ấy cũng cũng biết Tiêu Tuyết. Nghe nói Tiêu Tuyết tới Quỳnh Châu bèn nhiệt tình mời cô ta cùng tới dự tiệc. Trong bữa tiệc, vì sự thành công của Tiêu Tuyết khó tránh sẽ có những lời nịnh nọt, tâng bốc. Tư Tư cũng trẻ trung, xinh xắn, thấy Tiêu Tuyết kiêu ngạo trong buổi tiệc thì không chịu nổi. Hai người nói mấy câu không hợp đã xảy ra cãi vã. Ba ngày sau, Tiêu Tuyết mất tích một cách kỳ bí, còn Tư Tư trở thành một trong những người có liên can tới vụ án…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 8: Mùi Hương Thoảng Qua

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 8: Mùi Hương Thoảng Qua

Lục Bắc Thần không ngồi xuống, chỉ dừng bước khi đi ngang qua Cố Sơ. Anh đứng lệch về sau, phía bên phải cô, xoay lưng về phía cô. Khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, gần tới nỗi khóe mắt Cố Sơ chỉ cần hơi dịch chuyển là có thể bắt được cái bóng sơ mi trắng của anh.
Cao ngạo, lạnh lùng mà xa cách.
Người kia bắt tay với Lục Bắc Thần rồi nói: “Chúng ta vẫn phải bàn bạc thêm những vấn đề liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết. Rất có thể chúng tôi đã đi sai hướng ngay từ ban đầu.”
Lục Bắc Thần đón lấy tài liệu người kia đưa, lật xem. Anh lật từng tờ giấy với nhịp độ không nhanh không chậm, giống như ấn tượng anh mang lại cho người khác. Cố Sơ không nghe được những lời anh nói. Đầu óc cô còn đang ngơ ngẩn. Lục Bắc Thần? Anh nói… anh không phải Bắc Thâm? Làm sao có thể?
Cô đứng đờ đẫn ở đó, mãi không quay đầu nhìn anh. Ở một khoảng cách gần như vậy, cô lại càng cảm thấy sự cự tuyệt từ khoảng cách ngàn dặm của anh. Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, vô cớ khiến sống lưng cô lạnh toát. Khi cô ngước mắt lên, thấy ngoài cửa chẳng biết đã có thêm mấy người đàn ông mặc vest đen từ khi nào. Ai nấy gương mặt đều lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Tim cô chợt co rụt lại. Cô rất khó tin người đàn ông trước mắt không phải là Bắc Thâm, vì anh có một gương mặt giống Bắc Thâm y như đúc. Thế nhưng, cô cũng lại rất khó tin anh chính là Bắc Thâm vì anh mang một sự nghiêm túc, lạnh lẽo mà Bắc Thâm không có.
“Cô Cố?” Bên cạnh có người gọi cô.
Cô Sơ mơ hồ quay đầu. Chính là nhân viên cảnh sát ban nãy.
“Tối nay đã làm phiền hai vị rồi, mong hai vị hết sức thông cảm.” Anh ta nhướng mày: “Hoặc là hai vị có thể ở lại nếm thử thức ăn ở căng tin, nghe nói cũng không tệ.”
Cố Sơ nghe ra ý muốn đuổi khách đằng sau câu nói hài hước của người này. Cổ họng cô chợt nghẹn lại, khi ánh mắt lướt qua lại dừng ở bóng hình cao lớn ấy. Anh đang cúi đầu đọc tài liệu, nhưng chần chừ mãi không lật sang trang sau. Ánh mắt anh nhìn rất lâu vào tờ giấy, chẳng thể hiểu thấu những gì anh đang nghĩ trong lòng. Nhìn từ góc độ này, sống mũi anh vừa cao vừa thẳng, một hình ảnh cô cực kỳ quen thuộc.
Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó gõ mấy tiếng, rất nhẹ, rất lịch sự. Sau đó, một giọng nữ dịu dàng, thoải mái vọng vào: “Bắc Thần…”
Giọng nói ấy cực kỳ êm tai, như dòng suối trong vắt ngày xuân khiến người ta phải lắng nghe. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà một cách vừa phải cứ thế kéo dài tới tận bên cạnh Lục Bắc Thần, sau đó dừng lại. Lướt qua chóp mũi Cố Sơ là mùi tinh dầu hoa lan Madagascar cùng hương hoa hồng sót lại, xen lẫn mùi gỗ đàn hương và cỏ thơm dìu dịu, lan tỏa trong khoang mũi cô một cách thanh tao và êm dịu. Là mùi hương quý tộc của gia tộc Creed.
Cố Sơ ngước mắt lên, ánh mắt hơi run rẩy. Đó là một cô gái rất Tây và tao nhã. Chiếc áo khoác ngoài dáng dài màu hồng phấn, mẫu mới nhất của Versace làm cho làn da của cô ta càng thêm kiều diễm. Chiếc túi xách nhỏ màu đen vừa vặn thể hiện được sự khiêm tốn mà cao quý.
Người con gái đó cũng đang quan sát Cố Sơ. Ánh mắt cô ta chợt ngỡ ngàng giây lát rồi mỉm cười hỏi: “Cô đây là…”
Giống như hỏi Lục Bắc Thần, lại giống như đang hỏi cô, ngữ khí thực chất là do dự. Lúc này Lục Bắc Thần mới đóng tập tài liệu lại, đặt sang một bên rồi nói, chất giọng như suối lạnh chảy qua khe núi: “Nếu sai phương hướng thì chỉ có thể nói rằng việc điều tra của các anh có vấn đề. Tôi chỉ chịu trách nhiệm phát hiện, giải quyết thế nào là chức trách của các anh.”
Nhân viên cảnh sát ngẩn người giây lát sau đó mới chợt nhận ra Lục Bắc Thần đang nói chuyện với mình, bèn xoa xoa mũi, tươi cười nói “vâng”. Vạt áo của Cố Sơ bị Cố Tư kéo kéo. Con bé thấp giọng hỏi: “Chị?”
Cố Sơ cũng tỉnh lại. Ở đây, cô chỉ là người ngoài cuộc.
“Phạm sai lầm thường là trẻ nhỏ.” Đúng lúc Cố Sơ định rời đi thì Lục Bắc Thần lại lên tiếng, thanh âm rất nhạt nhòa, nhưng có mục tiêu: “Cô Cố! Cô cảm thấy tôi nói có đúng không?”
Cố Sơ thấy mình như bị dùng búa gõ mạnh vào sau gáy. Cô nhìn về phía anh, sóng lòng cuộn trào mãnh liệt. Còn “kẻ khởi xướng” thì vẫn đứng yên đó, sừng sững như một cây tùng bách trong tuyết trắng. Gương mặt ấy được ánh đèn chiếu rọi càng thêm rõ nét, tuấn tú. Đôi mắt anh rất đen, thâm sâu đến nỗi khiến người ta hoảng hốt, sắc nhọn như có thể nhìn thấu tâm can con người. Anh đang nhìn thẳng về phía cô với cái nhìn trầm lắng.
Một giây này, cô không dám nhìn anh quá lâu, bèn bối rối quay đi, khoác tay Cố Tư rồi khẽ nói: “Về nhà thôi!”

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI Chương 2: Thân Phận Mới

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI
Chương 2: Thân Phận Mới

"Nước, nước" Tăng Tử Tình cũng không biết như thế nào, như bị mộng yểm, đau đầu đau chân, cả người đều đau, còn khát nước, chẳng lẽ hôm qua đi hóng gió ở bờ sông nên bị cảm lạnh. Không đúng, mình ngồi trên xe bus quay về trường mà? Đợi chút, nguy rồi, bị lật xe , nhưng đây là nơi nào, không giống như bệnh viện, không có mùi thuốc sát trùng, lại rất thối, giống mùi chuồng heo, đã nhiều năm không ngửi thấy. Một ý chí muốn sống mạnh mẽ trỗi dậy làm Tăng Tử Tình mở mắt, trời ạ, một cái phòng nửa gỗ nửa gạch thấp bé, mái cỏ tranh, nhưng chung quanh không có khe hở, còn có một cái cửa sổ, làm bằng gỗ thô, không có thủy tinh cũng không có nhựa dẻo, chỉ dùng cỏ bịt kín, chắc hẳn mới chuẩn bị. Mình chắc được gia đình nào cứu rồi, nhưng hộ gia đình này cũng quá nghèo, thời buổi bây giờ mà tìm một căn phòng cỏ tranh như vậy rất khó, trừ phi là chuồng heo và chuồng trâu vò. Hỏng rồi, mùi vị này không phải mùi phân heo sao? Tăng Tử Tình từ từ đứng dậy, vừa mới nãy trong lòng đầy cảm kích, lúc này lại chỉ có nghiến răng nghiến lợi.
"Không đưa ta đến bệnh viện thì thôi, lại không cho ta ở căn phòng sạch sẽ, ngươi nói ngươi muốn ta cảm kích ngươi hay hận ngươi mới tốt đây?" Tăng Tử Tình có thói quen lải nhải. Người thân thấy vậy riết cũng quen.
"A, quỷ quái, tay của ta, tay của ta sao lại nhỏ như vậy, chân thì sao, xong rồi xong rồi, chân cũng nhỏ như vậy, tóc, tóc, trời ạ, như cỏ khô." Phát hiện quái lạ làm Tử Tình lập tức nhắm lại, thét chói tai. Im lặng suy tư một hồi, chẳng lẽ mình xuyên không? Nếu không thì giải thích thế nào? Nhưng một chút trí nhớ của con bé này cũng không có, ở đâu, triều đại gì, vì sao bị ném tới chuồng heo? Tử Tình hoàn toàn không biết gì cả, nhìn quần áo rách tung toé trên người, vải bông cũ nát nhìn không ra màu sắc, không có nút áo, chỉ có mấy cái dây cột. Nhìn nơi mình đang nằm, mộ tầng cỏ thật dày mà sạch sẽ, cũng may là không làm bạn với heo. Biết được mây thứ này xong, Tử Tình bắt đầu suy tư. Nếu tối hôm qua không biết được bạn trai lâu năm có niềm vui mới thì mình sẽ không thể mỉm cười chúc hắn hạnh phúc . Nhưng, cha mẹ thì sao? Gia đình biết mình đã chết sẽ đau khổ thế nào? Nhớ đến cha mẹ và ca ca một mực yêu thương mình, có lẽ sẽ không còn được gặp lại, Tăng Tử Tình không khỏi đau thương, khóc thút thít, quên địa điểm, quên thời gian.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi tỉnh rồi? Ngươi có khỏe không? Ta là nhị ca, nhị ca đến thăm ngươi."
"Nhị ca? Tình nhi? Ta vẫn gọi là Tình nhi? Cái này còn được!” Tử Tình tìm tìm, bên cạnh có đoi giày vải nhỏ nhắn bạc màu, Tăng Tử Tình mặc vào, đi tới cửa, cánh cửa đã bị khóa bên ngoài, xuyên qua cái khe cửa to khoảng bàn tay, nhìn thấy một nam hài khoảng 6, 7 tuổi. May là ăn mặc tương đối sạch sẽ, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, chính là quần áo cũ nát. Tóc nửa búi trên đỉnh đầu, nửa buông xuống dưới, như kiểu tóc phim truyền hình cổ đại, rõ ràng không phải triều Thanh.
"Tình nhi, ngươi khỏe rồi à? Thật tốt quá, tối hôm qua nương sinh tiểu đệ đệ, sáng sớm đại ca đến nhà cậu đưa tin. Bà cũng nhờ người báo cho phụ thân, phụ thân trở về là ngươi sẽ được ra ngoài."
Cái gì, Tăng Tử Tình giận rung người, có cha, có nương, có huynh trưởng, tiểu hài tử nhỏ như vậy lại bị nhốt trong chuồng heo tự sinh tự diệt, đây dạng người nhà gì? Tăng Tử Tình căn bản không ý thức được việc tiểu hài tử nói không phải tiếng phổ thông, nhưng nàng lại nghe hiểu.
Mình chẳng biết cái gì, đành cố gắng tìm hiểu từ từ.
"Nhị ca, Tình nhi khát, đói bụng nữa, ngươi lấy ít nước và thức ăn cho Tình nhi, được không?" Thanh âm mềm mại, cái nói ra giọng giống như vậy.
"Ừ, ngươi chờ. Ta đến phòng bếp tìm xem."
Trong khi chờ đợi, Tăng Tử Tình cẩn thận đánh giá căn phòng tranh một chút, dọc theo góc tường, có mấy cái cọc gỗ được đóng xung quanh một cái hố hình chữ nhật, trong hố có ba con heo béo mập đang ngủ. Bên kia cũng có một cái hố, nhưng không sâu như hố có heo nằm, cũng không lớn, bên cạnh có một cây cột đóng thẳng đứng, trên đất là đống cỏ hỗn độn, chắc là chỗ trâu bò nằm, hồi nhỏ mình đã thấy ở nông thôn. Góc tường khác thì chất đầy công cụ làm nông, kề bên cạnh cửa là một lớp cỏ mới được bày ra, chính là nơi Tăng Tử Tình nằm.
"Tình nhi, đến đây, nhị ca tìm được đồ ăn rồi nè."
Theo đó, một cái chén nhỏ ló vào qua khe cửa, là nước cơm, còn nóng và thơm, Tử Tình vừa nhận được đã nhanh chóng uống ực xuống, không có biện pháp, vừa khát vừa đói, uống xong một chén, "Còn có không?"
"Có, ngươi chờ, ta đi tiếp."
Chỉ chốc lát lại đưa đến, uống hết ba chén, mà thật ra chén cũng không lớn.
"Nhị ca, ta sợ, ngươi nói với nương đi, ta muốn về nhà."
"Nương cũng không có biện pháp nào, bà nói ngươi sẽ lây bệnh cho người khác. Nhị cô thì bị bệnh suốt, cũng chưa nói sẽ lây. Đúng là bất công. Ta còn nghe thấy nương khóc nữa, tam bà bà nói là do nương tức giận quá, nên tiểu đệ đệ mới chui ra sớm."
Thì ra là thế, …..con mẹ nó.
"Phụ thân đâu? Phụ thân cũng không cần Tình nhi sao?"
"Phụ thân không ở nhà, phụ thân mà trở về thì tốt rồi."
"Sao phụ thân không ở nhà vậy?"
"Tình nhi, ngươi quên sao? Phụ thân dạy học ở nha môn huyện, hôm nay là ngày nghỉ, lát nữa phụ thân sẽ trở lại."
May quá, thiếu chút nữa là lòi ra rồi, may nó chỉ là tiểu hài tử 6, 7 tuổi.
"Nhị ca, ta bị bệnh gì?"
"Không phải ngươi bị thủy đậu sao? Bà sợ lây cả nhà, nên bác cả và bác dâu bắt ngươi nhốt vào đây."
Trời ơi, thế mà sống nổi sao? Đợi đã, bác cả, bác dâu, người thân gì mà lạ vậy trời?
"Tiểu nhị, ngươi thăm muội muội à."
Tiểu Nhị, tên này rất vui, ta thích.
"Đại ca. Ngươi mau tới, muội muội khỏe lại rồi."
"Thật sự?" Như một trận gió chạy tới
"Ông anh cả à, có cần kích động vậy không, xét thấy ngươi thiệt tình nên ta sẽ không so đo chuyện lần này với ngươi." Tăng Tử Tình lảm nhảm trong lòng.
"Muội muội, ngươi khỏi bệnh thật chứ? Ngươi nói cho đại ca nghe, còn nơi nào không thoải mái không?"
"Còn đau đau ngứa ngứa, còn nữa, còn chút mơ hồ (không rõ)."
"Vậy ta đi nói nương nghe, rồi đến gặp a công (ông nội) mời lang trung bên Chu thôn xem bệnh uội."
"Đại ca, ngươi mau đi đi. Có nhị ca ở với ta mà."
Sau một hồi, rốt cục Tử Tình cũng biết sơ sơ tình hình nhà này: ông bà có năm người con, ba nữ hai nam, hai con trai đều thành thân và có con, đại cô Xuân Ngọc gả đến yến thôn cách nhà không xa, nhị cô Hạ Ngọc và tam cô Thu Ngọc còn nhỏ tuổi, nhị cô thân thể không tốt, hàng năm đều dùng thuốc. Nghe nói, tiền dạy học của phụ thân đều dùng để mua thuốc.
Bác cả Tăng Thụy Khánh đến giờ chỉ có một nữ nhi, mười tuổi, lớn hơn đại ca một tuổi, bác cả làm việc ở một cái nha môn gì gì đó trong Châu phủ, nhị ca cũng nói không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử. Chỉ biết là mỗi tháng bác cả đều về nhà ở vài ngày.
Về cha mẹ của thân thể này, cha Tăng Thụy Tường cùng nương Thẩm thị, hơn nữa, tối hôm qua mới sinh tiểu đệ đệ, tổng cộng có năm đứa con, Tử Tình có hai ca hai đệ. Đại ca Tăng Tử Phúc năm nay chín tuổi, không biết là một đúng hay đã cộng thêm tuổi mụ, đang học vỡ lòng ở trấn trên, nhị ca Tử Lộc bảy tuổi, còn chưa vỡ lòng, Tăng Tử Tình vừa tròn năm tuổi, may là trùng tên trùng họ, chắc đây cũng là nguyên nhân nàng xuyên đến, còn có một đệ đệ ba tuổi Tăng Tử Thọ cộng thêm Tăng Tử Hỉ mới ra đời. Chà chà, Phúc Lộc Thọ Hỉ đều có cả.
Một gia đình lớn như vậy mà lại không ở riêng, Tăng Tử Tình thật có chút bất khả tư nghị (không thể nào nghĩ ra), mỗi ngày chắc rất náo nhiệt đây. Mỗi ngày gà bay chó sủa, trong lòng Tăng Tử Tình mừng thầm, cũng không nhàm chán lắm, cuộc sống sẽ không cô đơn, nàng hoàn toàn quên, cuộc sống lúc này rất gian nan, nghèo khổ.
"Nhị ca, vì sao chúng ta không ở riêng, ở riêng thì nương sẽ không bị khinh bỉ. Tử Tình cũng không bị nhốt."
"Đại nương ngày nào chả cãi nhau muốn ở riêng, đại cha cũng vậy, nhưng ông bà không đồng ý."
Chắc là vì hai người cô kia, còn cần tiền thuốc men, tiền đồ cưới. Tử Tình lại lập tức phân tích vấn đề. Trời ạ, không biết nhà này có bao nhiêu tình thế (ruộng đất), chắc cũng không nhiều lắm. Tăng Tử Tình rốt cục nhớ tới chất lượng cuộc sống hiện tại. Nếu biết trước điều này, thì hôm qua, lúc cầu nguyện dưới trăng với Lưu Sầm, ta nên cầu nguyện mình sẽ làm con một đại địa chủ, ít nhất là chuyện cơm áo gạo tiền không cần lo lắng.
Lang trung chưa tới, nhưng cha thân thể này đã đến. Cả một gia đình to đến thế mà cũng không có người khác đến thăm mình, rất lạnh lùng . Cực phẩm quả nhiên là cực phẩm. Tử Tình mặc niệm.
"Tình nhi, Tình nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa phụ thân. Lần trước phụ thânvề nhà ngươi vẫn khỏe mạnh mà."
"Phụ thân, Tình nhi không có việc gì . Tình nhi muốn nương."
"Được. Tình nhi về nhà." Tăng Thụy Tường mở cửa ra, ôm lấy Tăng Tử Tình.
"Tình nhi, phụ thân tới chậm, để Tình nhi chịu khổ , tại phụ thân không tốt, thiếu chút nữa phụ thân không còn gặp được Tình nhi."
Tăng Tử Tình cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, người đời thường nói nam nhân đổ máu không để lệ, xem ra lão cha thật sự sợ nữ nhi mất. Nhưng hắn lại không biết, người đó đã mất đi rồi, nhưng Tăng Tử Tình nghĩ, nàng sẽ làm một nữ nhi tốt hơn.

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI Chương 1: Chút Lỗng Lậy Cuối Cùng

CUỘC SỐNG ĐIỀN VĂN CỦA TÌNH NHI
Chương 1: Chút Lỗng Lậy Cuối Cùng

Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, không biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được.
Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, nàng lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn.
"Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh không?"
"Không lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm đang lơ đễnh nên không để ý.
Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm.
"Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì."
Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Lưu Sầm đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp.
"Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè."
"A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình.
"Không sao, ta muốn cho ngươi trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..."
"Về sau thì như thế nào?"
"Không có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất."
"Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?"
Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, "Đi dạo quanh bờ sông với ta một chút đi, ta ngồi hơn nửa ngày rồi."
"Được."
Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái .
"Tình Tình còn nửa năm sẽ tốt nghiệp phải không? Ngươi đã từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?"
"Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta sẽ đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm một công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc."
"Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?"
"Ta không thích, nhưng ngươi thích."
"Cũng không thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?"
"Ta muốn làm nhất? Ta nói ngươi đừng cười ta."
"Được, không cười."
"Ta muốn xây một căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại một nơi non xanh nước biếc, có một mảnh vườn trái cây, một mảnh đất trồng rau, có cảm hứng thì viết văn, không có cảm hứng thì trồng rau. Làm một con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ."
"Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn thì đơn giản, làm lại không dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất đi bản tính, nhiều lúc còn không biết bản thân muốn gì?"
"Ta biết, ta muốn không nhiều lắm. Ta chỉ là một người đơn giản thôi."
"Tình Tình, "
"Hả?"
"Tình Tình, ngươi là một nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sẽ sống cuộc sống ngươi muốn."
"Nhưng đó không phải thứ ngươi muốn , có phải không?"
"Tình Tình, ta.. ta có lời muốn nói."
"Ta biết, ta sẽ cùng ngươi đến Thượng Hải , ta không sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống sẽ khấm khá lên, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh, có phải không?" Tử Tình cướp lời.
"Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta không cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến sự nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, không nói những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta không muốn ngươi vất vả."
"Nhưng nơi này không có ngươi."
"Ta…ta đã tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, thật xin lỗi."
"Ý của ngươi là ta không thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn không biết? Bây giờ mới nói ta không thích hợp?" Tử Tình tức giận.
"Tình Tình, ngươi biết là ta không có ý này mà. Ta.. ý ta là hiện tại ta tìm được một người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta không muốn ngươi theo ta để chịu khổ."
"Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta đi. Vậy nàng kia thì sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng sẽ không nói như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết.
Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra sự thật, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy?
Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo.
Tăng Tử Tình là một người không dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi.
"Đi thôi, không phải sầm ca ca nói muốn đốt pháo hoa sao?"
"Tình Tình, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt đi."
Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống .
"Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình nói với ánh trăng.
"Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần hắn biết yêu ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu nói kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng.
"Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn không được ôm lấy Tử Tình, ôm thật chặt.
"Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhẹ nhàng nói, lệ rơi đầy mặt.
"Tái kiến, Tình Tình. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta không biết nói gì thêm, ta cũng không dám nói ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, thật sự rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, thật sự là ta không muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót không thôi.
"Ta biết, sầm ca ca, ta không trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng không vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. Thật ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta không đủ giỏi giang, cho nên không thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình nói.
"Nói bậy, Tử Tình, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi biết rõ sự thật không phải thế mà. Là ta không đủ giỏi giang để cho ngươi một cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai."
"Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Ta đi đây."
"Tái kiến, Tình Tình. Đi, ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình.
"Không cần, ta tự về cũng được, cứ vậy đi." Tử Tình đút hai tay vào túi quần.
Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà."
Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên đi phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi .
Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình yêu của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói ‘người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an)
Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta sẽ tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta."