-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 9

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 9

Từ Nhan tức giận bỏ tay của Lưu Vũ ra, một giây cô cũng không muốn nhìn thấy đôi nam nữ này lắc lư ở trước mặt cô. Bây giờ còn chưa kết hôn mà bên ngoài đã có người phụ nữ khác, điều này sao có thể khiến cô yên lòng mà gả cho anh ta? Hung hăng lườm bọn họ, cô đi vào trong, định lái xe từ tầng hầm ra ngoài. Vốn là hôm nay cô không có ý định lái xe, muốn đi bộ quanh thành phố với Tiểu Ngư, hưởng thụ cảm giác đi dạo phố tuyệt vời, kết quả viễn cảnh tốt đẹp này đã bị anh ta làm hỏng.
Các đồng nghiệp cũng từ trong lầu ra ngoài, thấy tư thế đứng của ba người, đều dùng những ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.
Từ Nhan vừa thẹn vừa tức, đẩy mấy đồng nghiệp đang vây lại xem ra, đi xuống dưới tầng hầm.
"Chị dâu!" Giai Giai ngẩn ra, dùng sức đẩy Lưu Vũ còn đang ngây ngốc đứng ở đó một cái, kêu: "Anh hai, anh còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo đi."
Lúc này Lưu Vũ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo hướng mà Từ Nhan biến mất.
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ nhân viên trên tầng lầu này đều nhìn quanh, toàn bộ không có giải tán. Giai Giai hô một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua vợ chồng gây gổ à? Tất cả giải tán đi."
Các đồng nghiệp của Từ Nhan bị Giai Giai hét đều không vui vẻ rời đi, chỉ có Tiểu Ngư còn đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ Nhan nhanh chóng chạy xuống dưới tầng hầm, tiếng giày cao gót giẫm xuống đất phát ra âm thanh vang dội. Cô cũng nghe được tiếng kêu của Lưu Vũ ở phía sau, nhưng vào giờ phút này, cô không muốn gặp lại người đàn ông này, cho nên cô chạy thục mạng, nhưng mà cô chạy mau hơn nữa cũng không bằng Lưu Vũ tham gia trong quân ngũ, chẳng mấy chốc cô đã bị đuổi kịp rồi.
Trong lòng quýnh lên, cô chạy nhanh hơn, nhưng đôi giày cao gót giống như cố ý đối nghịch lại với cô, chân của cô trẹo một cái, té lăn trên đất, vẫn là cái chân bị thương lúc trước.
"Tiểu Nhan, em không sao chứ?" Lưu Vũ đuổi theo, đỡ Từ Nhan ngã trên mặt đất dậy, đau lòng xoa chân của cô, "Đã nói em đừng mang giày cao gót, nhưng em vẫn không nghe, nhanh lên, anh cõng em đến bệnh viện."
"Tôi không cần anh lo, anh đi tìm Giai Giai của anh đi." Từ Nhan dùng sức đẩy anh ra, lảo đảo bước đi, chân cũng không bị trật, còn có thể đi được. Xe của cô dừng ngay ở phía trước, chỉ cần mấy bước nữa là có thể tới.
"Tiểu Nhan, đừng giận dỗi nữa. Trước đây chân của em bị thương, còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa rồi em lại mới ngã nữa, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chân, nhanh theo anh đến bệnh viện tra kiểm tra." Lưu Vũ chạy lên ôm lấy cô.
Lúc này, Giai Giai cũng đã chạy tới, còn có Tiểu Ngư cũng chạy theo tới. Giai Giai lo lắng hỏi: "Anh à, chị dâu sao rồi?"
"Bị ngã, anh mang cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, chân của cô ấy từng bị thương, không thể lại có vấn đề."d:đ:l:q:đLưu Vũ suy nghĩ một chút, nói với Giai Giai, "Em đỡ chị dâu của em đi, anh lái xe đến đây."
"Anh, vậy anh ôm chị dâu đi ra ngoài đi, em đi lấy xe." Giai Giai xung phong nhận việc nói.
Lưu Vũ nghi ngờ nhìn cô: "Em có bằng lái xe sao?"
"Em có cũng lâu rồi, chỉ là không có cơ hội thử mà thôi."
Lưu Vũ cau mày nói: "Mới vừa thi bằng lái em cũng dám chạy sao? Anh cũng không thể lấy tính mạng của mình ra để cho em tập luyện, anh ôm đi ra ngoài, xe anh tự lái."
Hai anh em chỉ lo nói chuyện, không thấy lúc này gương mặt của Từ Nhan đã đỏ như quả hồng. Toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ truyền vào trong lỗ tai của cô không sót một chữ, Giai Giai gọi là "anh trai", không sai, cô ấy đúng là gọi anh trai. Cô len lén đưa mắt nhìn hai người, quả thật trên mặt hai anh em có chút giống nhau, lần này xem như hiểu lầm lớn, hiểu lầm lớn rồi.
"Chị dâu, chị làm sao vậy? Sao mặt đỏ vậy, có phải là bị bệnh hay không?" Đột nhiên Giai Giai đưa bàn tay lên cái trán của cô.
"Không có, không có, chị chỉ là . . . . ." Từ Nhan vùi vào trong ngực Lưu Vũ, lại suy nghĩ một chút rồi nói, "Anh không cần ra ngoài lấy xe, xe của em ở trong tầng hầm này rồi." Nói xong, từ trong túi lấy chìa khóa xe ra.
Bởi vì Lưu Vũ chuyện bé xé ra to, kiên quyết phải đưa cô đến bệnh viện, cho nên kế hoạch đi dạo phố với Tiểu Ngư hoàn toàn phá sản, Tiểu Ngư cười nói: "Không sao, cậu đi bệnh viện trước đi, chân quan trọng hơn, chuyện đi dạo phố sau này hãy nói."
Ngồi ở trong xe của mình, xe do Lưu Vũ lái, cô và Giai Giai ngồi ở hàng ghế sau. Trong chiếc xe Hummer rộng rãi, không hề làm cho các cô cảm thấy căng thẳng, Lưu Vũ mở nhạc lên.
Từ Nhan nhìn sau lưng của Lưu Vũ, nhỏ giọng hỏi Giai Giai: "Hai người thật sự là anh em sao?" Không phải là cô không tin, có điều chuyện này thay đổi quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cô không thích ứng kịp.
"Chị dâu, sao chị có thể nghi ngờ được, anh ấy đúng là anh ruột của em." Giai Giai ra sức bảo đảm.
"Vậy tại sao trước đây em không nói quan hệ của hai người cho chị biết, làm chị. . . . . ." Rất hiếm khi cô cảm thấy lúng túng và khó chịu, dù sao nghi ngờ lung tung người khác là không đúng, cô còn phát cáu với Lưu Vũ nhà người ta.
Giai Giai mở trừng hai mắt, rất vô tội nói: "Em nói rồi, chính vào lúc nghiệm chứng bạn tốt đã viết là em gái của Lưu Vũ, chị thông qua, em cho rằng chị đã biết rồi."
Từ Nhan cảm thấy mình thật mất mặt, lúc ấy bởi vì vội vàng, cho nên cũng không có nhìn rõ Giai Giai viết cái gì, nên bây giờ mới tạo thành chuyện xấu hổ thế này. Nhìn lại Giai Giai, gương mặt lo lắng và đơn thuần của cô ấy, cô gái như thế làm sao có thể khiến cho người ta không thích được?
"Nếu không phải do em nói chuyện lấp lửng, Tiểu Nhan sẽ hiểu lầm sao?" Lưu Vũ vẫn luôn yên lặng lái xe, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
Bị anh trai nói như vậy, Giai Giai giống như quả bóng cao su xì hơi, nhất thời lặng yên xuống, trong lòng thầm nói: "Em còn không phải là vì anh sao?" Nhưng cô không dám nói lớn tiếng, chỉ là bĩu môi, không nói câu nào nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lúc, nói không có gì đáng ngại, có điều lúc ngã xuống khiến các khớp xương bị lệch một chút, nhưng không sao, chỉ cần không mang giày cao gót nữa là được. Sau khi trở về, Lưu Vũ nói: "Ngay cả bác sĩ cũng nói như vậy, giày này em không thể mang rồi. Giai Giai, ném giày này đi." Anh có một sự thù hận nói không ra lời với giày cao gót, đều tại nó mới khiến cho cô bị thương, cho nên làm thế nào anh cũng không thích đôi giày này được.
"Anh làm gì vậy? Em không có giày thì sao đi đây?" Từ Nhan ngăn cản hành động lỗ mãng của anh. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Lưu Vũ nhìn cô, nói một câu: "Anh ôm."
Giai Giai ở phía sau che miệng cười, một anh trai không nóng không lạnh và một chị dâu nóng nảy, thật đúng là trời sinh một đôi, không mài ra lửa cũng khó.
"Em cười cái gì?" Từ Nhan và Lưu Vũ đồng thời nhìn về phía Giai Giai, trăm miệng một lời nói . Lời vừa ra khỏi miệng, hai người nhìn mặt nhau.
"Anh trai, chị dâu, chúng ta có thể lên đường được chưa?" Giai Giai nhịn cười, hỏi rất nghiêm túc.
Lưu Vũ không nói hai lời, ôm lấy Từ Nhan, tùy tiện cởi giày cao gót trên chân cô ra, ném cho Giai Giai, nói: "Vật này tạm thời cho em giữ."
"Lưu Vũ anh làm gì vậy? Em có nói cho anh ôm sao?" Từ Nhan kháng nghị.
"Bắt đầu từ bây giờ, chồng chưa cưới anh đây sẽ phụ trách vấn đề đi lại của em." Lưu Vũ cũng mặc kệ không thèm để ý sự giãy giụa của cô, vững vàng ôm lấy cô, ước lượng cân nặng của cô, nhiều nhất cũng chừng 100 cân (50kg), trong lòng nghĩ: quá gầy, phải bồi bổ cho cô thật tốt.
Từ Nhan kêu la: "Lưu Vũ, anh không thể cợt nhã em như vậy, nếu không em không thèm để ý tới anh nữa!"
"Đây là chuyện chồng làm với vợ, sao có thể gọi là cợt nhã? Đây gọi là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*)." Lưu Vũ trả lời như chuyện đương nhiên.
(*): thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên.
"Chúng ta còn chưa kết hôn, còn chưa phải là vợ chồng." Từ Nhan phản bác.
"Sắp rồi, chỉ còn chờ tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi." Lưu Vũ không cho cô cơ hội phản bác.
"Em còn chưa có đồng ý gả cho anh, bây giờ em đổi ý. . . . . ." Từ Nhan giận đến chỉ muốn cắn anh.
Lưu Vũ dừng lại, cúi đầu nhìn cô, sắc mặt rất tệ, nhưng giọng nói thật bình tĩnh: "Em nói lại lời vừa rồi một lần nữa? Em không muốn gả cho ai?"
Từ Nhan dũng cảm chống lại ánh mắt của anh, so xem mắt ai trừng to hơn, ai sợ ai chứ, cô trừng mắt thật to, sau đó trả lời một câu: "Em không gả cho anh."
"Ngay cả báo cáo kết hôn cũng đã gửi rồi, em lại nói với anh em không gả? Có tin bây giờ anh lập tức kéo em đến Cục Dân chính hay không?" Lưu Vũ giận đến thiếu chút nữa cúi đầu ngăn miệng của cô lại rồi.
"Anh dám!" Từ Nhan dùng sức trừng mắt lại.
Giai Giai đi ở phía sau bọn họ, trên đầu nổi đầy gân xanh, đây chính là bệnh viện, bọn họ gây gổ như vậy, không ngại mất thể diện sao.
"Em còn nói em không gả, anh lập tức dùng miệng ngăn em lại." Lưu Vũ bất thình lình ném xuống một câu nói như vậy, quả nhiên thành công khiến cô im lặng.
Từ Nhan giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô cũng không dám nói tiếp nữa. Mặc dù thời gian quen biết với anh không lâu, chỉ mới nửa tháng, nhưng mà cô biết anh là một người dám nói dám làm, ngộ nhỡ anh thật sự hôn cô ngoài đường, vậy thì mặt mũi của cô ném đi đấu chứ.
Lưu Vũ rất hài lòng nhìn bộ dạng yên lặng của cô, lại hỏi Giai Giai: "Không phải bây giờ em nên ở thành phố G sao? Sao lại tới thành phố N rồi."
"Là ba với mẹ nói muốn đến gặp con dâu, em sợ bọn họ trên đường mệt nhọc, cho nên xung phong nhận việc tới đây." Giai Giai nói rất uất ức.
Từ Nhan suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vũ, nói: "Lưu Vũ, không bằng chúng ta đăng ký xong rồi hãy gặp ba mẹ anh."
"Anh và em đều phải đi làm, làm sao đi được?" Lưu Vũ cảm thấy đề nghị này không ổn, hơn nữa anh đã nói với ba mẹ, năm mới sẽ dẫn Từ Nhan về.
"Hiện tại xe lửa đến thành phố G cũng chỉ mất nửa ngày thôi, em và đồng nghiệp vừa tan tầm là đến nơi, mà anh cũng xin phép lãnh đạo, chủ nhật chúng ta đi." Từ Nhan phải đến gặp hai người lớn, đây là chuyện phải làm.
"Đi lại cũng mất 2 ngày, xin nghỉ tối thiểu cũng phải 3 ngày, chuyện này xin không được. Không vội, đợi đến kỳ nghỉ tết, chúng ta về cũng không muộn." Lưu Vũ có suy nghĩ của Lưu Vũ, anh không hy vọng Từ Nhan đi vội vã, giày vò cơ thể.
Giai Giai cũng nói: "Chị dâu, ba mẹ cũng là bởi vì cảm thấy công việc của hai người bận rộn, cho nên mới muốn sang đây xem hai người, nếu không phải bị em ngăn lại, hiện tại đứng ở trước mặt hai người chính là bọn họ rồi."
Giai Giai ngủ ở trong phòng Từ Nhan, nằm trên cái giường lớn với cô. Nhà của Từ Nhan là năm đó ba mẹ cô mua, năm đó nói qua nếu như cô kết hôn, nhà này coi như nhà cưới rồi, mặc dù cô đã thề không trở về nhà họ Từ nữa rồi, nhưng mà cô vẫn ở lại căn nhà này, không có rời đi. Một đêm, hai cô hàn huyên với nhau rất nhiều, chỉ hận không gặp nhau sớm, sau khi tiếp tục trò chuyện, thật sự không chịu nổi, hai người mới từ từ thiếp đi.
Bởi vì nguyên nhân bị ngã, cho nên Lưu Vũ không đồng ý cho cô đi dạo phố, sợ cô phản kháng, còn mang lời của bác sĩ ra nói. Cô muốn tham gia bữa họp lớp, chỉ cần cô không mang giày cao gót thì cũng không có gì, nhưng mặc đầm dạ hội mà không mang giày cao gót thì rất khó coi.
"Vậy đừng mặc lễ phục, mặc một bộ váy đẹp mắt là được." Lúc ấy Lưu Vũ đã nói.
"Nhưng mà là buổi họp lớp của anh, em không thể mặc quá giản dị, như vậy sao có thể tôn lên anh và em? Em sợ đến lúc đó làm mất mặt anh trước mặt bạn học thôi." Từ Nhan có suy nghĩ của cô.
Cuối cùng tham khảo ý kiến mọi người, cô chọn một cái váy công sở Chanel màu trắng đen xen kẽ, cổ áo rộng, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, váy không dài, chỉ trên đùi 2cm, nhưng lại có vẻ trang trọng và hấp dẫn. Bởi vì hoa văn của áo và váy liền kề, cho nên nếu không nhìn kỹ, sẽ cho rằng là một chiếc đầm. Lúc ra ngoài sợ lạnh có thể ở khoác một chiếc áo khoác, trên vai mang một chiếc túi xách Chanel 2.55 màu đỏ sậm, bởi vì không thể mang giày cao gót, cho nên cô mang một đôi giày đế bằng cùng màu. Nhìn cô gái xuất hiện trong gương Từ Nhan cũng rất hài lòng với bản thân.
Khi Từ Nhan xuất hiện ở trước mặt mọi người, con mắt của Lưu Vũ đều muốn trừng ra ngoài. Lúc này Từ Nhan vô cùng sặc sỡ loá mắt, chiếc áo đầm mặc ở trên người của cô đã phác họa vóc người đến hoàn mỹ và hấp dẫn của cô, ngay cả hô hấp của anh cũng bị cướp đi. Anh có thể tưởng tượng, lúc cô xuất hiện ở trong buổi họp lớn, nhất định sẽ đưa tới một chấn động không nhỏ, cũng có thể tưởng tượng đến ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Chậm rãi đứng lên, từng bước một tiến lên, đi tới trước mặt cô, mắt không ngừng nhìn cô chằm chằm, khóe miệng lúc đầu vốn căng thẳng, từ từ nở một nụ cười.
"Tiểu Nhan, em thật là đẹp." Anh không kìm lòng được cảm thán.
Trong mắt anh, Từ Nhan của anh vĩnh viễn đều là người xinh đẹp nhất, hôm nay lại càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp như vậy, làm cho anh có chút không muốn mang cô đi ra ngoài.
Từ Nhan ngượng ngùng đứng ở trước mặt của anh, mặt đỏ, nhưng bởi vì anh khen ngợi mà tim đập nhanh như muốn bay khỏi lồng ngực, trên trán cô cũng bởi vì lời khen của anh mà mặt mày hớn hở.
"Bộ đồ của em thật xinh đẹp." Anh tự đáy lòng mà khen.
"Là quần áo đẹp, hay là người xinh đẹp đây?" Từ Nhan bĩu môi, bất mãn kháng nghị.
Lưu Vũ mau nói: "Quần áo đẹp, người còn xinh đẹp hơn."
"Ba hoa." Trong lòng Từ Nhan vui mừng, ngoài miệng lại mắng.
Là phụ nữ đều thích nghe người khác khen ngợi, huống chi là chồng sắp cưới của cô, cho nên khi Lưu Vũ thấy dáng vẻ tươi đẹp của cô, trong lòng cô có một loại cảm giác thỏa mãn, cảm giác không uổng phí khi mình thay nhiều bộ quần áo như vậy.
"Anh à, sao anh không khen em một câu đi? Quần áo là do em và chị dâu cùng lựa, em cũng tốn không ít sức đó." Giai Giai lập tức kháng nghị nói.
Lưu Vũ lúc này mới nói: "Đúng, ánh mắt em gái anh đúng thật không tệ, khiến chị dâu em mặc như tiên nữ."
Giai Giai học trang điểm, cô trang điểm cho Từ Nhan rất nhạt cứ như không trang điểm, rất thoải mái, kết hợp với quần áo trên người, có vẻ ưu nhã mà thoát tục, như Lưu Vũ nói, giống như tiên nữ.
"Đi thôi." Lưu Vũ vươn tay, để Từ Nhan kéo cánh tay anh, hai người đi ra khỏi phòng.
Xe do Lưu Vũ lái, là xe việt dã ở trong quân đội của anh, chiếc xe quê mùa này phối với sự tinh tế của Từ Nhan, đúng là có một tư vị đặc biệt.
Vốn là Giai Giai cũng muốn đi, cô nói là muốn biết phong thái của các anh quân nhân, nhưng mà Lưu Vũ lại nói sau này có cơ hội nữa sẽ mang cô đi, bây giờ quan trọng là Từ Nhan, các bạn học đặc biệt muốn gặp Từ Nhan. Nhìn mặt Giai Giai giống như quả bóng cao su bị xì hơi, Từ Nhan an ủi nói: "Chị gọi Tiểu Ngư tới đây với em nha? Một mình em ở nhà rất chán."
Giai Giai mặt mày hớn hở nói: "Vừa rồi là em chọc hai người thôi, em mới không muốn đi đâu, về sau em cũng sẽ có một người bạn trai rất thích em, đến lúc đó cho hai người hâm mộ chết luôn."
Bữa họp lớp được cử hành ở trong một khách sạn, mọi người đều tới tương đối sớm, đều ở đây ăn mừng uống rượu và trò chuyện. Khi Lưu Vũ kéo Từ Nhan vào khách sạn, sân chơi náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, vốn là mọi người đang nói chuyện phiếm, uống rượu đều dừng ly rượu trong tay, nhìn về phía bọn họ.
Từ Nhan không phải là quá chói mắt, ở đây cũng không thiếu bạn gái, nhưng mà thực sự có thể so sánh được với cô cũng không nhiều, ít nhất ở trong mắt Lưu Vũ, cô là đẹp nhất.
"Cậu được đấy Lưu Vũ, không nói một tiếng nào, thế nhưng tìm một bạn gái xinh đẹp như vậy, thằng nhóc cậu đúng là có phúc." Một người đàn ông đồng là trung tá đi tới đây đấm lên vai của Lưu Vũ.
"Tất nhiên, có khi nào mà tôi không xuất sắc chứ?" Lưu Vũ dắt tay Từ Nhan, giới thiệu, "Tiểu Nhan, để anh giới thiệu, đây là bạn học của anh – tiến sĩ Trương Thô, mọi người thường gọi là Tinh Hầu Tử (con khỉ khôn), bởi vì anh ta rất tinh thông mọi thứ lại rất gầy, cho nên có biệt danh này. Tiểu Trương, đây là bạn gái của tôi Từ Nhan."
Trương Thô trừng mắt liếc anh một cái, mắng: "Ai kêu cậu giới thiệu tôi như vậy?" Tiếp đó đưa tay với Từ Nhan, "Xin chào, tôi chính là Trương Thô, chính là Tinh Hầu Tử trong miệng cậu ta, rất vui được gặp cô."
Từ Nhan đưa tay lên bắt tay với anh, khách sáo nói: "Em cũng rất hân hạnh được biết anh, em cũng thường nghe Lưu Vũ nhà em nhắc tới anh, còn có các chuyện lý thú trong trường học của bọn anh."
Lưu Vũ lại dẫn cô làm quen với một số bạn học, giới thiệu một lượt, việc tham dự tụ hội là một chuyện mệt mỏi, không có sức là không được.
"Này, sao Tiểu thạch đầu (Hòn đá nhỏ) còn chưa tới? Không phải nói 8 giờ bắt đầu sao?" Một bạn học khác nói.
Từ Nhan thật tò mò ‘Hòn đá nhỏ’ trong miệng bọn họ là ai, là hạng người gì, ngay cả họp lớp cũng đến trễ? Đang lúc cô tò mò, " Tiểu thạch đầu " trong miệng mọi người mang theo bạn gái tới rồi.
"Nha đầu?" Một giọng nữ quen thuộc, vang lên ở sau lưng Từ Nhan.
Giọng nói này rất quen thuộc, không phải là. . . . . . ? Từ Nhan lại cảm thấy không thể, sao Đồng Diệp có thể xuất hiện ở chỗ này, đây là buổi họp lớp của Lưu Vũ, sao cô ấy có thể tự tiện xuất hiện ở đây?
Nghĩ như vậy, Từ Nhan vẫn chậm rãi xoay người lại, nhìn người ở trước mắt thì cô sợ ngây người. Thật sự chính là Đồng Diệp, sao cô ấy xuất hiện ở đây? Khi ánh mắt cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đó thì cô đã hiểu, hóa ra là Đồng Diệp đến với người khác để tham gia buổi họp lớp này.
"Thật là cậu sao, mình còn tưởng là nhìn nhầm rồi." Đồng Diệp hưng phấn ôm lấy cô.
Hôm nay Đồng Diệp mặc một bộ đầm màu đỏ rượu, có vẻ thanh thuần hoạt bát, sức quyến rũ không hề thua kém cô.
"Thì ra là Lưu Vũ và Từ Lỗi là bạn học." Đồng Diệp lại nói tiếp một câu.
Từ Nhan cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cô có thể tưởng tượng được người anh tốt sẽ lấy giọng điệu như thế nào để nói với cô rồi, nhất định sẽ giễu cợt. Chuyện trên đời này, làm sao mà trùng hợp như vậy?
Lúc này, "Anh trai tốt" trong miệng cô thế nhưng quay đầu lại, thân thiện cười với cô một tiếng, giơ ly rượu đi tới, cảm thán một tiếng: "Thế giới này thật là nhỏ mà."
"Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ." Từ Nhan cũng lẩm bẩm, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, Lưu Vũ đã tới, thấy hết vẻ mặt ngây ngô của Từ Nhan, đi lên nắm tay của cô, khích lệ cô, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: "Đừng sợ, tất cả có anh."
Nói xong, anh nhìn Từ Lỗi, đột nhiên cười, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó ôm nhau: "Tiểu thạch đầu, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, chúng ta đã bao lâu không gặp mặt rồi hả ? Một năm hay là hai năm?" Từ Lỗi cũng vui mừng nói, trong đám bạn học này, quan hệ của anh và Lưu Vũ là tốt nhất.
"Không đúng sao, sau khi chúng ta tốt nghiệp thì chưa gặp lại, khoảng 3 năm."
"Đúng đúng đúng, đã 3 năm rồi, thời gian trôi qua thực nhanh, chớp mắt một cái đã qua ba năm rồi." Từ Lỗi cảm thán, tiếp đó lại liếc mắt về phía em gái Từ Nhan, nụ cười trên mặt càng tươi, nói một câu, "Không phải em nói sẽ không tìm đám bạn học xấu của anh sao? Quen thân với ‘Tiểu Thạch Lưu’ (Cây Lựu nhỏ) từ khi nào thế? Ban đầu là ai sống chết không đồng ý gặp mặt người ta, không biết là người nào nữa."
Gương mặt của Từ Nhan bởi vì lời nói của Từ Lỗi mà đỏ bừng, chỉ thiếu nước tìm cái hang dưới đất chui xuống. Cô cũng biết, trong nháy mắt nhìn thấy anh đã biết, anh nhất định sẽ giễu cợt cô, thế giới này thật sự rất nhỏ.
Đợi đã nào...! Anh mới vừa nói cái gì? Tiểu Thạch Lưu? Từ Nhan trợn to hai mắt, mang theo nghi vấn nhìn về phía Từ Lỗi, lại thấy đối phương quăng lại một cái ánh mắt "Đúng là như em nghĩ", sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 7

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 7

Quân nhân kết hôn là phải làm báo cáo, không phải anh muốn kết thì kết, mặc dù Lưu Vũ là người ở ban thẩm tra, nhưng trình tự này cũng không thể thiếu. Báo cáo của Lưu Vũ vừa được đưa lên đã tạo ra chấn động không nhỏ, các đồng nghiệp đều sợ ngây người, một tháng không thấy, không ngờ một người không màng kết hôn lại có thể muốn kết hôn nhanh chóng đến vậy, chuyện này thật quá bất ngờ rồi.
"Tôi nói Phó ủy viên Lưu, động tác thật nhanh chóng, chiêu binh trở về, cũng đã muốn kết hôn." Một chiến hữu chạy đến hỏi han.
"Tất nhiên, đánh nhanh thắng nhanh là phong cách của quân nhân, tôi tự nhiên cũng muốn đem phong cách này khuếch trương lên." Lưu Vũ hả hê nói.
“Nhìn bộ dáng đắc ý của cậu kìa. Nghe nói vị hôn thê của cậu rất xinh đẹp? Hôm nào cho anh em gặp mặt đi?" Chiến hữu kia đột nhiên nhỏ giọng nói.
Lưu Vũ ngẩn người, rất sung sướng mà đáp đồng ý: "Có thể, đến lúc đó tôi thông báo cho các bạn học, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, những người bạn đó, sau khi tốt nghiệp chúng ta còn chưa tụ tập lần nào."
"Chuyện này rất tốt, đến lúc đó cậu cũng không thể đổi ý?"
Lưu Vũ không nghĩ tới chuyện mình muốn kết hôn, ngay các bạn học cũ cũng biết, mọi người rối rít gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cũng khó trách những người đó hỏi thăm, dù sao anh vẫn luôn một mình, trong trường quân đội không ai thấy anh yêu đương, bây giờ đột nhiên muốn kết hôn, các bạn học sao có thể không niềm nở? Mấy ngày nay vẫn nhận được điện thoại của bạn học cũ trong trường quân đội, nghĩ lại sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, cũng đã nhiều năm không gặp, nghe nói cuộc sống của mọi người cũng không tệ, nên gặp mặt rồi, mỗi trường đại học đều có hội sinh viên, trường quân đội của bọn họ cũng không ngoại lệ, vì vậy bắt đầu báo cho những người có liên quan tổ chức họp lớp.
Kể từ sau lần Lưu Vũ mặt mặt Từ Nhan đó, hai người lại muốn nghĩ cách gặp mặt lần nữa. Hai người cũng vội, công việc gần đây của Từ Nhan ở thư viện cũng rất bận, chủ yếu là tính chất bất ngờ của kì nghỉ đông, hơn nữa cuối năm lại phải tổng kết, cho nên loay hoay sứt đầu mẻ trán, mà Lưu Vũ cũng bận rộn, tân binh nhập ngũ, lão binh giải ngũ, những công việc này mặc dù có ban liên quan làm, nhưng là người ủy viên chính trị điều hành công việc, gần đây cấp trên thường xuyên kiểm tra, cho nên lượng công việc cũng tương đối lớn.
Tới chủ nhật Lưu Vũ mới có thể được nghỉ ngơi, nhưng lúc anh thường nghỉ thì Từ Nhan lại không rảnh rỗi, nhiều khi đổi ca cho đồng nghiệp. Hai người muốn kết hôn, cũng không thể không mua chút đồ, cho dù chỉ là đăng ký, nhưng ăn mừng thì vẫn nên có.
Ở bên ngoài, Lưu Vũ rất ít khi mặc quân trang, quân trang chỉ khi thi hành nhiệm vụ mới mặc. ,D"Đ'L'Q"Đ! Quân nhân mặc quân trang ra ngoài, trong nhiều phương diện thì khá bất tiện, dù sao quân trang cũng quá chói mắt, sẽ khiến cho người khác dị nghị, chỉ có thể làm việc theo quy củ, không hề tự do, cho nên mỗi lần đi ra ngoài anh đều mặc quần áo bình thường.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo bông, dù sao mùa đông ở thành phố N cũng không ấm áp, mặc dù cơ thể anh cường tráng, nhưng cũng không thể chống lại với thời tiết, cho nên mặc áo bông. Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, mặc một chiếc áo khoác nhung màu đỏ rượu, dưới đi giày bốt cao gót. Từ Nhan vốn không quá cao, nhưng cũng 1m7, đi thêm đôi giày cao gót, thì sấp xỉ bằng anh.
"Mệt không?" Lưu Vũ quan tâm hỏi.
Anh nhìn cô đi đôi giày cao gót mười phân, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Gót giày cao như vậy, cô đi không mệt sao? Anh thật bái phục sự dũng cảm của phụ nữ, vì xinh đẹp, có thể đi cà kheo, trong mắt anh giày cao gót với cà kheo không khác nhau tí nào.
"Không mệt." chỉ là chân hơi đau chút xíu, nhưng câu phía sau dù thế nào cô cũng không nói ra, bằng không chỉ làm chuyện cười cho Lưu Vũ thôi.
“Nào, anh cõng em." Lưu Vũ dù sơ ý thế nào, cũng nhìn thấy chóp mũi cô rịn mồ hôi.
"Cái gì?" Từ Nhan trợn mắt.
"Anh nói anh cõng em, có gì kì lạ sao?" Lưu Vũ không hiểu nhìn cô.
Từ Nhan thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn âm thầm kinh ngạc, anh vừa nói là cõng sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến, một người đàn ông nào dám cõng cô trên đường, chỉ đươn giản vì cô mệt. Cô và anh mặc dù đã đính hôn, nhưng dù sao nam nữ chỉ mới gặp nhau có hai lần, nếu như theo trình tự bình thường, hai người vẫn chỉ như người xa lạ, nhưng nếu muốn kết hôn, sẽ phải bỏ qua sự dè dặt này.
Được anh cõng trên lưng, cầm trong tay giày cao gót của mình, nhìn ánh mắt của người đi đường, cô cảm thấy tương đối thỏa mãn. Được một người đàn ông cõng, mà người đàn ông đó sắp trở thành chồng mình, loại cảm giác tự hào này không thể coi nhẹ. Mà một người đàn ông muốn cõng người phụ nữ trên đường, với bản thân cần dũng khí rất lớn, nhưng trên mặt anh lại không có chút khó chịu, nhiều nhất cũng chỉ thấy đau lòng, lo lắng cho cô, điều này khiến trong lòng cô thấy ấm áp, người đàn ông này thật không tệ.
"Tiểu Nhan, cuối tuần chúng ta sẽ mời hội bạn học, đến lúc đó em đi với anh được không?" Vừa cõng, Lưu Vũ vừa hỏi cô.
"Cuối tuần lúc nào? Hình như em phải trực." Từ Nhan nghĩ, hội bạn học nhất định sẽ tổ chức vào chủ nhật, lại vừa đúng lúc cô phải trực ban.
Lưu Vũ đứng lại, quay đầu lại nhìn cô, trong khi Từ Nhan đang cúi đầu suy nghĩ, không để ý anh đang quay đầu lại, môi hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Hai người cũng ngẩn ra, sau đỏ mặt đỏ như lửa đốt. Lưu Vũ ho khan một tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác: "Hội bạn học mọi người đều dẫn theo bạn gái, anh đến vợ chưa cưới cũng có rồi, nếu không đưa em tới, về tình về lý không thể cho qua." Miệng vô thức động, trong đầu tất cả đều là cảm giác khi nãy hai người chạm môi... Kích thích cảm xúc con người.
Từ Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, cô thật không ngờ cô và anh vô tình hôn môi như thế, mặc dù đây không tính là hôn môi, nhưng chính là đụng chạm thân mật nhất của hai người. Cảm giác đụng chạm lành lạnh ban nãy, khiến tim cô run rẩy không thôi.
"Được rồi, em sẽ nghĩ cách đổi ca trực với động nghiệp, chỉ là hội bạn học này lời qua tiếng lại thật nhàm chán." Từ Nhan vùi đầu vào cổ anh, thì thào nói.
Động tác vô ý nhất của cô, lại khiến cho hô hấp Lưu Vũ nặng hơn, nhịp tim anh đập thật nhanh, điên cuồng nhảy loạn.
Bình tĩnh, Lưu Vũ mày nhất định phải bình tĩnh, chẳng qua cô ấy chỉ vùi đầu vào cổ mày thôi, không được có suy nghĩ lung tung. Nhưng hơi thở của cô vẫn cứ kích thích thần kinh của anh, làm anh cách nào cũng không bình tâm lại được, cảnh hai người mới vô tình đụng chạm thân mật lại xuất hiện trong đầu anh khiến mặt anh càng nóng.
"Để em xuống đây, tự em đi được." Từ Nhan bò xuống khỏi lưng anh, mang giày cao gót vào, cách xa anh một chút.
"Em làm sao vậy?" Lưu Vũ nghĩ là cô không thoải mái, đi tới dìu cô.
"Em đã nói rồi, tự em đi." Từ Nhan đỏ mặt gạt tay anh ra, vội vã bước đi trước.
Nhưng hình như ông trời cố ý chống đối cô, cô mới đi được hai bước, hai chân đột nhiên vắt vào nhau, đau đớn dồn xuống chân, cô bị trẹo chân rồi.
"Sao vậy?" Lưu Vũ vội vàng chạy tới, thấy cô đang đau đến nhíu mày.
"Chân của em . . . . . Đau quá." Từ Nhan không nghĩ tới trước mặt anh lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng như này, nhưng chân của cô thực sự rất đau.
Lưu Vũ ngồi xổm xuống đỡ lấy chân bị thương của cô, đã thấy cổ chân cô sưng lên. Anh cũng sợ, không nói thêm câu nào trực tiếp cõng cô lên.
"Em không muốn ở trên lưng anh, tự em sẽ đi." Nhưng vừa mới đi được một bước, cô cảm thấy tan nát cõi lòng, căn bản không bước đi nổi.
Lưu Vũ cau mày nói: "Bị thương còn cậy mạnh, anh cõng em thì thế nào? Em là vợ sắp cưới của anh! Bây giờ anh cõng em đi bệnh viện, nếu em không muốn anh cõng trên lưng, thì anh liền bế em."
Cõng đã đủ mất thể diện, còn bế đi, Từ Nhan bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Được được, em để anh cõng."
Trong bệnh viện, Từ Nhan khổ sở ngồi trên ghế, khi bác sĩ nắm cổ chân thì cô đau đến kêu cha gọi mẹ.
"Nếu như em thấy đau quá, thì cắn vào tay anh." Lưu Vũ nhìn cô đau đớn thì tim anh cũng như bị dao khoét vậy
"Cô kiên nhẫn một chút." Bác sĩ nói xong, tay đè chặt chân của cô, vặn một cái thật kêu.
Từ Nhan đau đến muốn ngất đi, cắn mu bàn tay của Lưu Vũ, răng cũng cắn ngập thịt. Lưu Vũ chịu đau, không kêu dù chỉ một tiếng.
"Tốt lắm, xương khớp đã về vị trí cũ, cô để hở vết thương ra chút, mấy ngày sau nhất định không được đụng đến nước lạnh, nhớ thoa thuốc đúng giờ." Bác sĩ căn dặn, sau đó viết đơn thuốc.
Lấy thuốc, cõng cô trở về, Lưu Vũ nói: "Sau này đừng đi giày cao gót nữa."
"Tại sao không thể đi?" Từ Nhan hỏi ngược lại.
"Em xem mình một chút, bởi vì đi đôi giày rách này, chân cũng bị thương thành ra như vậy, em còn dám mang?" Một sự tức giận Lưu Vũ không biết lấy ở đâu, căm ghét giày cao gót này cực kì.
"Cái gì cũng không được đi? Giày cao gót là món đồ đẹp đẽ, phụ nữ đi nó cũng giống như quân nhân các anh mang súng vậy."
"Nhưng thứ này sẽ khiến em bị thương, nói gì thì nói anh cũng không thể để em đi nữa."
"Tại sao? Đừng nghĩ em muốn gả cho anh rồi, anh có thể ra lệnh cho em." Từ Nhan mạnh miệng nói.
"Hôm nay em dọa chết anh rồi, đồ cao như vậy, chân có thể không bị thương sao? Sau này em phải thường xuyên đi giày thấp thôi, đừng khiến mình bị thương, bây giờ em cũng không phải một người." Giọng nói của Lưu Vũ mặc dù rất cứng rắn, nhưng trong lời nói tràn đầy sự quan tâm lọt vào tai cô, Từ Nhan đột nhiên im lặng.
Đã lâu không có ai quan tâm cô như vậy, cô nhỏ giọng than thở: "Ai mới không phải một người? Em từ trước đến giờ vẫn là Từ Nhan, như cũ. . . . . ."
"Em lặp lại lời khi nãy một lần nữa?" Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Từ Nhan, anh cũng không thể phát điên nữa."Về sau đừng khiến người khác lo lắng như vậy, anh sẽ đau lòng." Anh thì thào nói, thắt chặt vòng tay, lực nâng mông cô mạnh hơn.

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 6

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 6

Lưu Vũ ngồi xe lửa đêm tới, khi đến thành phố N đã hơn tám giờ tối rồi, lại phải đi báo cáo tình hình chiêu binh trong một tháng qua, cho nên liền hẹn Từ Nhan gặp mặt vào sáng mai, mà hôm đó lại đúng là Chủ Nhật.
Hai người hẹn trong một quán cà phê ở Thành Đông, Lưu Vũ tới trước, anh đến sớm hơn vài phút. Một mình Từ Nhan không dám đi gặp người, còn cố sống cố chết viện lý do, không phải vấn đề gan to gan nhỏ, để Đồng Diệp đi cùng cô.
Hôm nay Từ Nhan mặc đồ công sở, bởi vì cho dù là ở cuối tuần cũng có lúc cô phải đi trực, hôm nay chỉ đổi ca với đồng nghiệp thôi. Lúc bọn họ tới quán cà phê, Lưu Vũ đã sớm tới, anh không mặc quân trang, mà mặc một bộ tây trang. Trời tháng 12 đã lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc sơ mi cộng thêm áo vest, trong lòng Từ Nhan nghĩ, anh ta không lạnh sao? Nhưng bên trong quán cà phê có máy điều hòa, dù cô ở bên ngoài thì lạnh run, thì vừa bước vào đã được hơi ấm bao lấy.
"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tới chậm."
Từ Nhan và Đồng Diệp mới vừa đi vào, Lưu Vũ lập tức đón tiếp, nghe Từ Nhan giới thiệu: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tôi, đồng thời cũng là chị dâu tương lai của tôi. Đồng Diệp, đây là Lưu Vũ."
"Xin chào, mời ngồi." Lưu Vũ nhấc ghế giúp các cô, thái độ lịch thiệp tiếp đón, sau đó gọi phục vụ, "Cho tôi hai tách cà phê."
Lúc cà phê được mang lên, Lưu Vũ có rất nhiều điều muốn nói với Từ Nhan, nhưng bên cạnh có người, những lời muốn nói đều phải nuốt vào cổ họng.
Lưu Vũ nhìn trang phục ngày hôm nay của Từ Nhan, bộ trang phục công sở mặc trên người cô thật vừa vặn, khiến vóc người nóng bỏng của cô được khắc họa thật hoàn mỹ, toàn bộ đều là màu đen, làm người khác thấy được sự nghiêm tuc và thần bí. Lúc nhìn thấy người thật ở trước mặt, anh lại phát hiện ra người thật so với hình đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy, chính anh không có nghĩ tới.D4Đ3L7Q8Đ" Mỗi khi cô không nói, là một phong thái điềm tĩnh, dĩ nhiên anh cũng biết mỗi khi cô nổi giận có dáng vẻ gì, chỉ nghe qua giọng nói của cô, mà không được cảm nhận qua sự nổi giận thực sự. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười vừa dịu dàng lại không thất lễ.
Lúc anh quan sát cô, thì Từ Nhan bên này cũng lặng lẽ nhìn anh. Người thật với hình có chút không giống, trong hình anh mặc quân trang cầm súng, cho người ta một cảm giác hoang dã, mà lúc này anh lại một thân tây trang, lại làm cho người ta thấy một cảm giác nhã nhặn dịu dàng, người nào không biết rất khó để hình dung anh hiện tại với tấm hình kia là một. Khuôn mặt anh có chút đen, nhưng so với trong hình thì trắng hơn không ít, mái tóc con nhím, nhưng khóe miệng chứa nụ cười làm cho người ta có cảm giác bình yên. Đối với người đàn ông này tương đối thỏa mãn, Từ Nhan không ngừng tán thành.
Đồng Diệp ngồi một bên, cảm thấy bản thân như cái bóng đèn dư thừa. Từ Nhan gọi cô tới đây, thật ra thì chính là muốn cô giữ cửa, xem người đàn ông này có thích hợp hay không, nhưng bây giờ thấy hai người họ nhìn nhau chăm chú coi cô như người tàng hình, loại cảm giác làm kỳ đà cản mũi này cũng không dễ chịu gì. Thấy tình hình của hai người này, nhiệm vụ hôm nay của cô đã xong, đã đến lúc rời khỏi, nhường không gian lại cho hai người tình vừa mắt nhau này.
Đồng Diệp đứng lên, nói xin lỗi với hai người: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi nhắn tin tới, có chuyện tìm tôi, không thể ở đây với hai người được, tôi đi trước."
Từ Nhan bắt lấy tay Đồng Diệp: "Đồng Diệp, cậu đi làm cái gì? Không phải hôm nay anh tớ làm thêm giờ sao? Lúc nào thì rảnh rỗi thế?"
"Anh cậu vừa nhắn tin tới, nói đã làm xong việc, hiếm khi là chủ nhật, là thời điểm tốt để hẹn hò." Đồng Diệp trợn mắt nói dối.
Từ Nhan cũng đứng lên: "Anh tớ ở đâu? Nếu không tớ đưa cậu tới đó?"
"Không cần, tớ gọi taxi được rồi, cũng không làm phiền cậu, cậu nên hẹn hò với anh Lưu thật tốt mới đúng." Nói xong, Đồng Diệp liền vội vàng ra khỏi quán cà phê.
Vừa ra phòng, cô lập tức gọi điện cho Từ Lỗi: "Từ Lỗi, em sẽ đến chỗ anh bây giờ. . . . . . . Đúng, nha đầu đã gặp anh Lưu rồi. . . . . . . Em cũng không biết bọn họ nói chuyện thế nào. . . . . . Không được, em không muốn làm bóng đèn, muốn thì anh tự đi, em đến đây." Cúp điện thoại, cô đón một chiếc taxi.
Đồng Diệp vừa đi, hai người ngồi đó cũng lúng túng, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Như thế nào? Đắng sao? Nếu đắng, có thể cho thêm sữa." Lưu Vũ lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng, cầm lấy ly sữa bên cạnh, thay cô cho vào tách.
Từ Nhan đẩy sữa trong tay anh ra: "Tôi có thói quen uống cà phê đắng."
Mọi việc cũng đều có thói quen, mặc dù trước kia khi uống cà phê cô đều thêm đường với sữa, nhưng đã uống cà phê rồi, sẽ phải thích ứng, biết rõ cà phê này đắng, sẽ phải chuẩn bị tâm lý chịu đắng, không thể bởi vì nó đắng mà thêm đường, sữa vào. Dĩ nhiên, thêm chút ngọt cũng là điều dễ hiểu, chẳng qua khi uống cà phê nhất định phải đắng để khiến nội tâm mạnh mẽ hơn.
"Từ Nhan, em suy nghĩ như thế nào?" Lưu Vũ vừa quấy cà phê, vừa hỏi.
"Suy nghĩ cái gì?" Từ Nhan không chút để ý hỏi.
"Suy nghĩ chuyện kết hôn." Lưu Vũ nói nhỏ, anh có thể tưởng tượng khi vừa nói xong lời này, nhất định sẽ phải chịu cơn giận dữ của cô, nhưng anh không thể không nói.
Quả nhiên Từ Nhan nổi giận, cô đứng lên, nói: "Lưu Vũ, chúng ta vừa mới gặp mặt, anh liền đề nghị chuyện kết hôn? Anh có phải quá đáng lắm hay không?"
"Tiểu Nhan, em đừng gấp, nghe anh nói hết đã. Anh là quân nhân, không có nhiều thời gian để hẹn hò, chúng ta với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không giống nhau, chúng ta đã nói chuyện được một tháng rồi, anh tương đối hài lòng về em, anh tin tưởng em đối với anh cũng rất hài lòng, nếu như không hài lòng thì đã lấy một lý do để rời đi rồi. Giống như khi trước anh đã nói, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, cảm thấy đối phương thích hợp thì nên kết hôn. Nếu như em không hài lòng về anh, hoặc là chán ghét anh, em có thể từ chối anh, thậm chí rời khỏi anh, nhưng mà đây là lời nói nghiêm túc của anh, cũng đang rất nghiêm túc cầu hôn em." Lưu Vũ nói chân thành, nếu cô thực sự bỏ đi, anh sẽ để mặc cô bỏ đi sao? Câu trả lời là không.
Từ Nhan đứng đó, cắn răng nghiến lợi, nhưng cô cũng không thể bỏ đi. Thật ra thì anh nói không sai, tuổi hai người cũng không còn nhỏ, cô cũng sắp 30 rồi, quả thật nên sớm quyết định tiến tới hôn nhân, giống như trước kia anh nói, sớm quyết định sớm an tâm, có thể nhớ thương lẫn nhau. Cô thực không hài lòng về anh sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, cô đối với anh tương đối vừa lòng, anh lịch thiệp, anh nhã nhặn, đều nhường nhịn cô, người đàn ông này đáng giá để cô gả.
Nhớ tới lời ông anh già nói: "Như em? Đừng hòng lừa anh? Anh xem em có thể kết hôn được hay không, bằng không thì hãy chờ xem mắt sau đó kết hôn với bạn học của anh đi."
"Một tháng sau, một tháng sau anh cứ chờ mà xem bọn em bước vào lễ đường." Ngay lúc đó cô ném ra một câu nói như vậy, sau đó liền tắt điện thoại.
Một tháng, thời gian chỉ có một tháng, nếu như muốn nói để hiểu, một tháng cũng không thể hiểu rõ một người, chuẩn bị chu đáo còn không bằng đuổi khéo. Cô cắn răng, lại ngồi xuống: "Kết hôn, có thể, nhưng không phải anh cầu hôn tôi, mà là tôi cầu hôn anh, thời gian là một tháng sau." Cô nói dứt khoát.
Nhìn bộ dạng kiên quyết không nghe lời kia của cô, Lưu Vũ đột nhiên cười, trong mắt anh, lúc cô kiên quyết trông cũng rất đáng yêu, không ngừng kích thích lồng ngực của anh, quả nhiên là cô gái anh biết, vẫn là cô gái không phân cao thấp với anh, ba năm không thấy, không hề có một chút thay đổi nào.
"Được, tất cả đều nghe lời em." Lưu Vũ cười trả lời.
Cả hai ra khỏi quán cà phê, Lưu Vũ dẫn cô tới rạp chiếu phim. Anh vốn định bắt taxi, nhưng Từ Nhan lại chạy tới chiếc xe Hummer bên cạnh, xe này là của Từ Lỗi, nhưng bình thường luôn do Từ Nhan đi. Cô thích những chiếc xe phóng khoáng, cho nên cô có thể lái Hummer, cho tới bây giờ cô đều không thích những loại xe tinh tế. Thấy chiếc Hummer kia của cô, Lưu Vũ ngẩn người, nhưng không hề do dự bước lên xe.
Phim điện ảnh mới nhất là Transformers 2, Từ Nhan thích thể loại hành động, đã từng có phim hoạt hình Transformer , chính là ước mơ cả đời của cô.
Trong rạp chiếu bóng rất tối, ánh sáng tập trung ở trên màn ảnh, xung quanh dường như cũng không có âm thanh.
Từ Nhan và Lưu Vũ ngồi ở hàng ghế cuối, Từ Nhan ăn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt là anh mua, bắp rang bơ thơm ngon.
"Anh có muốn ăn không?" Từ Nhan nhìn màn hình huỳnh quang, vừa đem bắp rang đưa về phía anh.
Lưu Vũ vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ kĩ lại, cũng học bộ dáng của cô, nhúm lấy một chút bắp rang, ngồi trên ghế, vừa nhai bắp vừa nhìn cô.
Trong bóng tối, ánh sáng không đủ, cũng không thể chiếu sáng khuôn mặt Từ Nhan, nhưng trong mơ hồ, còn thấy được ánh mắt trong veo của cô. Gần như vậy, anh dường như còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Anh không nghĩ đến, sẽ có một ngày anh ngồi cùng cô trong rạp chiếu bóng này, lấy tư cách là vị hôn thê, đây là chuyện dù có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ, nhưng chuyện này lại là sự thật.
Ông trời đối với Lưu Vũ anh không tệ, khiến chuyện hư ảo ở trước mắt, lại chân thật như vậy.
Anh lặng lẽ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào, khi làn da thô rám đụng chạm với làn da mềm mại thì tim anh đập nhanh hơn.
"Anh làm gì đấy?" Từ Nhan bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, quay đầu lại trừng anh, vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Lưu Vũ chẳng những không buông tay, còn nắm chặt hơn, anh ổn định lại nhịp tim dồn dập, kiên định nói: "Anh sẽ không buông tay, nếu như đã nắm lấy, cả đời này anh sẽ không dễ dàng buông tay."

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 5

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 5

Hôm nay là ngày Lưu Vũ chiêu binh từ thành phố duyên hải trở về, cũng là ngày mà anh sẽ gặp mặt Từ Nhan.
Trong một tháng đi công tác bên ngoài, giữa anh và Từ Nhan vẫn không gián đoạn liên lạc. Thật bất ngờ lần này Từ Nhan không từ chối nói chuyện với anh, ngược lại, hình như còn rất hài lòng về anh. Càng đến gần thành phố N, anh càng thấy khẩn trương, trong lòng một mực nghĩ nếu gặp cô thì nên mình nói những gì?
Trước lúc xuất phát, anh đã gọi một cú điện thoại, thận trọng nói: "Từ Nhan, anh muốn gặp em, để xác định quan hệ sau này của chúng ta."
"Xác định cái gì? Người yêu?" Giọng nói Từ Nhan lộ vẻ lạnh nhạt, giống như đang rất bình thản.
"Không phải, xác định quan hệ kết hôn của chúng ta."
Từ Nhan có chút giật mình: "Lưu Vũ, anh điên rồi! Chúng ta ngay cả người yêu cũng không phải, anh đã muốn nhảy lên phát triển tới mức kết hôn rồi sao?"
"Chúng ta đã là người yêu rồi, cho nên sau này gặp mặt chính là suy tính chuyện kết hôn." Lưu Vũ không hề nói nhảm.
"Tôi chưa có thừa nhận! Gặp mặt chỉ là xác định có thích hợp yêu đương không thôi." Từ Nhan nói tương đối dứt khoát.
"Anh mặc kệ em có thừa nhận hay không, trong lòng anh thừa nhận là được. Trong lòng anh đã sớm coi em là bạn gái, cho nên việc sau này gặp mặt chính là có nên suy tính cho việc kết hôn hay không. Từ Nhan, chúng ta không còn nhỏ nữa, phải chịu trách nhiệm với tình yêu của mình, chúng ta không chơi nổi chiến thuật kéo dài. Xác định, trong lòng có nhau thì chính là yêu thương." Mặc dù giọng nói của Lưu Vũ khi nói chuyện rất dịu dàng, nhưng lời nói vô cùng kiên định.
Tính khí nóng này của Từ Nhan lại bùng lên, cô nói: "Lưu Vũ, tôi cho anh biết, tôi không giống những cô gái yếu đuối kia, càng không có thừa nhận quan hệ yêu đương giữa tôi và anh, không đồng ý làm bạn gái của anh. Anh dám tự cho như vậy là đúng, bà đây vẫn chưa đồng ý, có muốn gặp anh hay không, đây là quyền lợi của tôi!" Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Sau khi bị cúp điện thoại, Lưu Vũ nghĩ thật lâu, sau đó nhắn cho cô một tin: Từ Nhan, biết em không phải ngày một ngày hai, trong cảm nhận của anh, đã sớm xác định em rồi. Anh không ép buộc em làm cái gì cả, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của anh, anh nói suy nghĩ của mình cho em biết, về phần em có đồng ý hay không thì đó là suy nghĩ của em. Có suy nghĩ gì thì cứ nói nói ra, nói ra không phải muốn đạt được ngay kết quả, mà là để cho em hiểu rõ mà thôi, đây chỉ là một quá trình. Kết hôn là chuyện lớn, có đồng ý hay không phải cần em đồng ý mới được, anh không thể nào thay em suy nghĩ, không phải sao?D7Đ3L4Q1Đ' Nói thật, chúng ta cũng không nhỏ nữa, anh rất hài lòng về em, cho nên tự nhiên cũng xem em là bạn gái, anh thích em, vô cùng thích em, cho nên suy nghĩ muốn cưới em làm vợ đã hình thành trong lòng anh, sau khi gặp mặt thì càng chắc chắn với suy nghĩ này. Nếu như em không muốn, em cũng có thể nói ra, mọi người đều nói ra suy nghĩ của mình, sau đó thương lượng, đưa ra một đáp án cuối cùng, em nói đi? Em không cần trả lời anh vội, nếu như em đồng ý gặp anh, thì hãy trả lời tin nhắn anh, biểu thị em đồng ý qua lại với anh, nếu như anh không thấy tin nhắn của em, như vậy anh đã biết mình nên làm thế nào rồi. Nhưng mà anh nói cho em biết, anh sẽ không buông tha em, đã xác định thì nhất quyết phải kiên trì tới cùng.
Sau khi tắt điện thoại, Từ Nhan đã hối hận. Chị Chu từng nói với cô, Lưu Vũ rất ưu tú, cô không thể nóng nảy như vậy được, gặp được đúng người thật không dễ, bảo cô sửa bớt cái tính nóng nảy đi, cô cũng răm rắp làm theo, kết quả vì một câu nói của anh mà hủy đi toàn bộ sự thay đổi của cô, cô lại một lần nữa bộc phát tính khí nóng nảy. Nói thật, cô tương đối hài lòng với Lưu Vũ, không chỉ bởi vì anh là một quân nhân ưu tú, hơn hết đó chính bởi anh là một quân nhân có tính tình tốt, cô thích đàn ông lịch sự nhã nhặn, nhưng mà ở trong quân nhân tìm một người đàn ông như vậy, thật không dễ dàng, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người như anh trai Từ Lỗi của cô mà thôi. Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Lưu Vũ, ngay lập tức cô đã bị giọng nói ấy hấp dẫn, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, giọng nói của cô từ trước đến nay đều không dễ nghe, đặc biệt là đối với giọng nói phổ thông pha lẫn tạp âm thì vô cùng mâu thuẫn, cho nên cô đã từng định tiêu chuẩn ình, tìm bạn trai tuyệt đối không được nói giọng địa phương, mà anh rất vừa ý cô. Nhưng kết quả trước khi gặp mặt, lại nói ra chuyện như vậy, chủ nghĩa đàn ông của anh cứ như vậy bộc lộ ra ngoài.
"Đồng Diệp, cậu nói tớ có nên gặp anh ta không?" Trong khoảng thời gian ngắn Từ Nhan không thể quyết định được.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào?" Đồng Diệp cũng không nói đáp án trực tiếp.
Lần đầu tiên Từ Nhan lộ ra vẻ mịt mù: "Tớ cũng không biết, tớ muốn buông tha, nhưng lại luyến tiếc. Trước mắt Lưu Vũ là người đàn ông tớ rất vừa ý, ôn hòa lại ưu tú, nhưng thái độ vừa rồi của anh ta khiến tớ rất tức giận, anh ta lại có thể ra lệnh cho tớ...Từ Nhan tớ là cái gì? Là người nhận lệnh sao ? Anh ta còn chưa hỏi ý kiến của tớ, cứ như vậy quyết định?"
"Vậy tớ hỏi cậu, cậu muốn kết hôn không?" Đồng Diệp nói trọng tâm.
"Muốn." Từ Nhan không chút suy nghĩ nói.
"Muốn kết hôn với anh ta?" Đồng Diệp lại hỏi.
"Cái người này còn nói nhảm?" Từ Nhan liếc mắt.
"Cậu đã muốn kết hôn, lại muốn kết hôn với anh ta, đề nghị của anh ta không phải rất hợp ý sao?" Đồng Diệp thấy kì lạ tại sao cô lại phản đôi.
"Đồng Diệp, cậu không phải không biết, tớ không phải là ghét kết hôn, chỉ là ghét anh ta lấy giọng đó nói chuyện với tớ, đây là cái gì, chính là giọng nói ra lệnh, khi đó anh ta là cái gì chứ?" Từ Nhan giận nhất chính là chỗ này.
Đồng Diệp cười "phốc" một tiếng, Từ Nhan trừng cô: "Cậu còn cười, tớ buồn muốn chết rồi."
"Nha đầu, khi nào thì cậu đã học thói do dự rồi hả? Cảm thấy anh ta được, thì dũng cảm đi găp, nếu bỏ lỡ thì thật tiếc đó, đừng bởi vì chủ nghĩa đàn ông của người ta mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, đây không phải là tác phong của cậu. Nếu như cậu cảm thấy ở chung với anh ta có gì hay, vậy thì sớm buông tay đi, đừng chậm trễ người ta, hai người cũng đâu còn nhỏ."
Lúc này tin nhắn của Lưu Vũ cũng đã tới nơi, sau khi Từ Nhan đọc tin nhắn, liền quyết định thử một chút, không thể vì nguyên nhân như vậy mà buông tha được, giống như Đồng Diệp nói, ngộ nhỡ bỏ lỡ thật, có lẽ cô sẽ hối hận. Nói thật, trừ việc nói kết hôn trong điện thoại ra, ở những phương diện khác của Lưu Vũ khiến cô thực sự hài lòng.
Từ Nhan nhắn một tin, nội dung như sau: Tôi có thể đồng ý gặp anh, nhưng anh phải thu lại cái chủ nghĩa đàn ông kia cho tôi, tôi không phải lính của anh, anh không có quyền ra lệnh cho tôi!
Lưu Vũ: dạ, em nói như thế nào thì chính là như thế, nhưng mà anh vẫn phải nói, mục đích gặp mặt của chúng là chính là kết hôn làm cơ sở, điểm này anh vẫn giữ nguyên ý kiến.
Từ Nhan: Anh còn nói, có tin tôi thay đổi quyết định ngay bây giờ không?
Lưu Vũ: Bà cô của tôi ơi, anh sợ em rồi còn không được sao? Anh chôn suy nghĩ này sâu trong lòng, được chưa? Em cũng không thể đổi ý, nếu không anh trực tiếp giết cả nhà em.
Từ Nhan: Anh dám!
Lưu Vũ: Anh không có gì là không dám, anh là quân nhân, nói là làm mới là tác phong quân nhân nên có, quân nhân nói chính là tốc độ.
Thấy tin nhắn cuối cùng của Lưu Vũ, Từ Nhan đột nhiên cười, lập tức nhắn lại: Tôi là thủ trưởng của anh, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên anh phải nghe lời tôi.
Gửi xong tin nhắn, cô chống cằm lên suy nghĩ, đây rốt cuộc là người như thế nào? Khi thì dịu dàng, khi thì lại bá đạo? Sau khi gặp mặt, có thể hài lòng hay không? Có thể tốt như trong tưởng tượng hay không? Một tháng liên lạc qua lại, anh vẫn luôn nhường cô, trừ chuyện gặp mặt thì có chút bất đồng.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động lại sáng lên, là tin nhắn Lưu Vũ gởi tới, chỉ có một câu: Thủ trưởng trong nhà chính là vợ, em đồng ý làm vợ anh rồi sao ?
Thấy tin nhắn ngắn này, cô bật cười, thủ trưởng? Xưng hô này không tệ. Giống như đã từng có người gọi cô là thủ trưởng, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều đã thay đổi, giống như ông anh nói, người đó đã là quá khứ rồi, cầm được thì buông được, đó mới là tác phong của cô.
Trong thời gian này, anh cả Từ Lỗi vẫn thường gọi cho cô, hỏi cô khi nào thì gặp mặt anh, cô lập tức nói: "Em đã có bạn trai, anh dập tắt ngay cái suy nghĩ ấy đi."
"Bạn trai? Chuyện khi nào? Một tháng trước em còn chưa có, bây giờ đã có rồi?" Từ Lỗi không hề tin lời cô nói.
"Thế nào? Trong mắt anh, em gái này không ai muốn? Nói cho anh biết, bạn trai em cũng là một quân nhân, người ta ưu tú lắm, không hề thua kém anh, về sau bớt lấy người kia ra làm phiền em, phá hỏng quân hôn là phạm pháp."
"Thật có? Người ở đâu? Tên gì? Em giống như đứa ngốc, đừng để người ta lừa." Vừa nghe cô nói thực sự có bạn trai, Từ Lỗi lập tức hỏi.
"Tại sao em phải cho anh biết? Tự em chọn bạn trai, đương nhiên là ưu tú nhất, so với bạn học gì đó của anh còn ưu tú gấp trăm lần."
"Vậy cũng không được, để anh gặp mặt đi, giúp em nắm chặt."
"Dừng, là anh tìm chồng hay em tìm chồng? Nói cho anh biết, em với anh ấy đã quyết định rồi, quyết định một tháng sau kết hôn, mọi người cũng đừng lo chuyện của em nữa." Từ Nhan ném ra một quả bom hẹn giờ.
"Cái gì? Một tháng sau kết hôn? Từ Nhan, có phải em điên rồi không, hay là đầu óc có vấn đề?" Từ Lỗi gần như nhảy dựng, rất khó tưởng tượng đây đây là lời em gái anh nói ra.
"Chuyện này em đã quyết định rồi, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, em vẫn muốn kết hôn." Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối thui, Từ Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này, cho tới bây giờ đều tùy tiện như vậy, lúc nào thì mới có thể bình thường một chút?
"Nha đầu cùng chuyện của anh ta, anh cũng đừng quản, anh là anh cả, có thể lo được chuyện người ta kết hôn động phòng sao? Em cảm thấy con người Lưu Vũ không tệ, lần này nha đầu này quyết tâm rồi." Đồng Diệp khuyên Từ Lỗi.
Mắt Từ Lỗi sáng rực lên, sau đó cười hì hì nói: "Anh không lo chuyện người ta kết hôn động phòng, nhưng anh lo chuyện cùng em động phòng." Nói xong tay giơ lên như sói vồ lấy cô, tiếng Đồng Diệp thét chói tai, sau đó chính là âm thanh thở dốc yêu kiều.

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 4

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 4

Lúc này Lưu Vũ đã không có ý định để ý đến danh sách và việc lấy tư liệu gì nữa, anh lập tức gọi điện cho chị Chu: "Chị dâu, em. . . . em muốn. . . . . cô. . . . ."
"Chị nói đàn ông như em mà ấp úng gì chứ! Nói chậm chút, thở cho đều rồi nói tiếp. Em muốn cái gì?" Chị Chu bên kia không nhịn được nói.
Thật ra thì chị Chu đã sớm đoán ra anh vội vã gọi điện thoại tới là vì chuyện gì, nhất định là xem hình của Tiểu Nhan rồi, bị vẻ quyến rũ của Tiểu Nhan cảm phục. Không phải chị thổi phồng, tướng mạo của Tiểu Nhan như thế, người đàn ông nào nhìn mà không động lòng, tuy tính khí của cô ấy hơi dữ dằn và nóng nảy, nhưng cũng không có khuyết điểm gì khác.
Chị từ trên nhìn xuống, lại từ dưới nhìn lên, cũng chỉ có Lưu Vũ xứng với Từ Nhan nhất, một người tính khí nóng nảy, một người tính tình ôn hòa, một bên là núi lửa, còn bên kia là lửa dập nước, tương sinh tương khắc, không phải quá hợp sao?
"Chị dâu, em muốn biết tình huống của cô ấy, lập tức, lập tức, em muốn biết ngay, chị dâu nói em biết được không?" Lúc này Lưu Vũ nóng nảy, giọng nói cũng có chút không mạch lạc.
"Thế nào? Bây giờ muốn biết về con gái người ta rồi hả? Lúc nãy làm gì? Nói cho cậu biết, chị đã thay đổi người xem mắt, con gái người ta sẽ sớm xem mắt với người khác." Bên kia truyền đến âm thanh kích thích của chị Chu.
"Ai dám giành xem mắt trước em? Em liền diệt kẻ đó! Dám cướp bà xã của Lưu Vũ em, lá gan quá lớn." Lưu Vũ không phải lúc nào cũng ôn hòa, thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi anh là một quân nhân.
Chị Chu cảm thấy buồn cười trong lòng, xem ra cậu ấy thật nóng nảy, nhưng vẫn cố ý nói: "Cậu rống cái gì chứ? Hơn nữa, người ta còn chưa có thành bà xã cậu mà? Lúc đầu không phải cậu không con trọng người ta sao, cái gì công việc quan trọng, nếu công việc quan trọng như vậy, cậu còn cần bà xã chi nữa? Từ Nhan đã đổi người rồi."
Lưu Vũ vô cùng gấp gáp nhưng anh lại không thể gấp với chị Chu, anh bèn mềm giọng: "Chị Chu, xem như em van chị, nói cho em biết phương pháp liên lạc với Tiểu Nhan được không? Em đã chờ mong ngày này thật lâu." Trong lòng anh vừa vội vừa gấp, nhưng anh không thể nổi giận, chỉ có thể cầu người ta.
Chị Chu đột nhiên cười, Lưu Vũ này, bình thường nhìn cực kì lịch sự, vào lúc mấu chốt thì cũng gấp gáp, lực lượng này, tính khí này thật giống Tiểu Nhan, nói: "Chị có thể cho cậu cách liên lạc, nhưng cậu phải nhất định bắt được Từ Nhan cho chị, em ấy không phải mấy cô gái như gối thêu hoa, nếu có có thể bắt được Tiểu Nhan, chị sẽ tặng một món quà lớn vào hôn lễ của cậu."
Lưu Vũ tiếp nhận mệnh lệnh: "Được, chị dâu, em nhất định bắt được Tiểu Nhan." Trong lòng lại nghĩ, bắt lại cô ấy đúng lúc.
Trong khoảnh khắc lấy được cách liên lạc, trong lòng Lưu Vũ liền mừng rỡ như hoa, nhưng nhìn đến dãy số kia, anh cũng sợ ngây người, số này. . . . ?
Anh đột nhiên cảm thấy, chuyện trên thế giới này thật khó nói, anh cho là không thể nào, không ngờ quẹo khúc quanh, lại chuyển trở lại rồi, đây là duyên hay may mắn?
Tim của anh bình tĩnh lại, nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ nguyên do chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, anh đột nhiên liền cười.
Từ Nhan, tên này thật đẹp, tại sao trước kia em không nói cho anh biết chứ? Tiểu Nhan à, em chạy không thoát, trước kia em cũng đã đồng ý với anh, nếu như không có bất kỳ trở ngại, có lẽ em sẽ gả cho anh, hiện tại anh muốn quang minh chánh đại đứng ở trước mặt của em.
Nhìn xem thời gian, vẫn chỉ là 10h sáng, còn chưa tới thời gian ăn cơm, anh nghĩ, nên gọi điện cho cô rồi.
Nhưng làm việc không thuận, cú điện thoại đầu tiên, anh đã bị người ta chặn ngoài cửa hạ hết uy phong.
"Anh đang nói nhảm à? Anh không tìm tôi, tôi không tên Từ Nhan, thì anh gọi cho tôi chi?" Cô vừa nói ra liền có thể khiến người sặc gần chết.
Anh cười khổ trong lòng, cô ấy thật đúng là không thay đổi chút nào, vẫn hùng hùng hổ hổ, lúc nào mới sửa tính cách lại đây? Đầu tiên đã tia lửa ngất trời rồi, biết tính tình của cô ấy có lẽ sẽ không trách cô ấy, nhưng không biết còn tưởng rằng hỏa tiễn tới rồi. Lúc này anh có thể tưởng tượng ra được nét mặt Từ Nhan thế nào, nhất định là trừng mắt, nhưng cũng rất đáng yêu.
"Từ tiểu thư, chúng ta có tính quen nhau không?" Anh cười yếu ớt hỏi.
Từ Nhan bên kia hình như đang bận cái gì, ý vị gật đầu: "Xem như, xem như."
"Vậy chúng ta có thể chính thức qua lại không?" Anh lại hỏi.
Bên phía cô càng không ngừng nói uh, Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, biết cô nhất định là đang bận mới có thể đồng ý lung tung như vậy, đã như vậy, vậy anh cũng không khách sáo nữa, vội vàng nói ra mấy điều kiện có lợi ình.
Điện thoại bị cúp rồi, Lưu Vũ cảm thấy sớm kết thúc công việc mới được, công việc quan trọng, nhưng mà gia đình cũng quan trọng, nếu như giải quyết hoàn mỹ hết, vậy không phải tốt hơn sao?
Nhớ lại tính tình nóng nảy của Từ Nhan, anh liền cười. Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy số của cán sự Trương, anh liền nghe: "Chuyện gì?"
"Phó phòng Lưu, mấy sinh viên chúng ta liên lạc được đổi ý, nói không muốn làm lính nữa." Trong điện thoại cán sự Trương rất gấp, bên kia cũng rất huyên náo, giống như đang ở trạm xe.
"Cái gì? Được, mấy người hãy đi trước, tôi lập tức tới đó, mọi ngươi đừng vội, tôi sẽ tìm họ nói chuyện." Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại, gở áo khoác quân tranq xuống mặc vào, đi ra khỏi phòng.
Chuyện về sinh viên, là chuyện lớn, khi anh rời khỏi đoàn, đã vỗ ngực bảo đảm với đoàn trưởng, nhất định chiêu lính có trình độ học vấn cao về đoàn, nếu như chuyện này làm không tốt, sao anh có thể giao phó với đoàn trưởng?
Anh vội vàng tiến đến trường học, tìm được mấy sinh viên giỏi cũng là đối tượng trọng điểm của lần chiêu binh này, những người này đều là ưu tú nhất trong số sinh viên tốt nghiệp, có khoa chính quy cũng có nghiên cứu sinh, thậm chí còn có học bác sĩ, ban đầu bọn họ đã đồng ý rồi, nói là nguyện ý đi bộ đội, kết quả còn chưa đến bộ đội trình diện, hợp đồng còn chưa ký, lại đổi ý, đây là chuyện gì?
Anh tìm những sinh viên kia đến phòng làm việc trong trường nói chuyện hết ba tiếng, nói về xây dựng quân đội, nói đến vinh dự quốc gia, sau khi tiến hành giáo dục hai tiếng, cuối cùng những sinh viên giỏi kia rốt cuộc cũng đồng ý đi bộ đội, Lưu Vũ nói với họ, bọn họ là được chiêu dụng đặc biệt, đi bộ đội sẽ không đối đãi như các chiến sĩ thường, mà đối xử như ở trường quân đội, hơn nữa hiện tại tiền lương ở bộ đội đã đề cao, không giống lúc anh vừa đi bộ đội, bị bộ đội bạc đãi vô cùng.
Tiếp anh lại qua một trường cao đẳng khác thăm hỏi mấy sinh viên giỏi, nghe anh nói xong họ cũng đều đồng ý.
Anh lập tức hồi báo tình huống với đoàn trưởng, đoàn trưởng ở bên đầu điện thoại kia biểu dương anh, khi sắp cúp điện thoại thì đoàn trưởng đột nhiên hỏi: "Tiểu Lưu, nghe chị dâu nói cậu nói chuyện với cô gái kia rồi?"
"Nói rồi, nhưng con gái người ta căn bản không nhận tình cảm của em." Lưu Vũ lại tuyệt không biết mất thể diện.
"Không sợ cô ấy không biết, chỉ sợ nhận không được. Tôi nói nè tiểu Lưu, chúng ta là quân nhân, truyền thống của quân nhân là gì? Đó chính là dũng cảm tiến tới, tranh thủ đánh bại đỉnh núi này." Đoàn trưởng bên kia điện thoại dạy Lưu Vũ theo đuổi con gái như thế nào.
"Dạ, đoàn trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."
"Đây mới là lính của tôi. Tiểu Lưu, nếu cậu đã chiêu đủ lính có trình độ cao rồi thì nhanh chóng trở lại, chuyện đón lính cứ để cho tham mưu và cán sự cấp dưới đi làm là được, cậu mau về theo đuổi tiểu Từ, đây cũng là chánh sự, vấn đề cá nhân của cậu là chuyện lớn hạng nhất trong đoàn đấy."
Lưu Vũ lại nói: "Vậy không được, em không thể làm một nửa rồi chạy về, không thể bởi quen bạn gái liền ném công việc đi. Dù sao chuyện chiêu binh cũng trong tháng thôi, không vội, sau khi trở lại em sẽ kiên quyết bắt Tiểu Nhan lại, không đợi thêm nữa."
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn thời gian, nên tan việc rồi, có nên gọi điện qua không.
Khi anh do dự, Từ Nhan bên kia cũng do dự.
Cô nhớ lại lời chị Chu vừa nói với cô: "Tiểu Nhan à, tiểu Lưu người ta rất hài lòng với em, tánh tình nóng nảy của em không thể lộ ra nữa đâu, chớ dọa tiểu Lưu chạy mất đó." Lúc ấy, chị Chu nói chuyện điện thoại xong, liền gửi hình Lưu Vũ tới.
Trong hình Lưu Vũ mặc đồ rằn ri, cầm súng đứng trước một thân cây, hết sức oai hùng. Xem xong, Từ Nhan liền tương đối thỏa mãn, không thể nói thích, nhưng cũng có chút hảo cảm.
"Từ Nhan, anh nghĩ em là một cô gái cầm được thì buông được, không ngờ em trông khá mà không dùng được, đã ba năm rồi em còn không quên được thằng nhóc kia." Đây là lời anh cả Từ Lỗi nói trước đây không lâu.
Đúng, cô và tiểu Triệu đã kết thúc rồi, chia tay ba năm, nghe nói anh ta cũng đã có đối tượng, sắp kết hôn, dù cô không phục thì phải làm thế nào đây? Ít nhất cô còn có một việc có thể thắng được anh ta, đó chính là kết hôn.
"Chị, lần này em sẽ chú ý, chỉ cần anh ta không cho em leo cây, ta sẽ đồng ý gặp mặt." Đây là lời của Từ Nhan.
Cô nhìn điện thoại di động, vẫn luôn không có động tĩnh, chẳng lẽ chị Chu đang gạt cô? Không phải chị ấy nói, anh sẽ lập tức gọi điện thoại tới sao? Tại sao lâu như vậy, mà không có chút tin tức nào?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên, là một dãy số xa lạ, cô suy nghĩ một lát, bấm nghe: "A lô, ai đó?"
"Là Tiểu Nhan phải không?" Bên kia có vẻ tương đối hưng phấn.
"Anh nói nhảm à?" Từ Nhan vừa nói, liền phát hiện mình lại tái phát sai lầm trí mạng, lại há mồm dữ dằn rồi.
Cô cho là Lưu Vũ bên kia nhất định sẽ tức giận, bởi vì cô đã quen cách nói chuyện này, nhưng đối phương không nhất định hiểu, nếu mà hư chuyện, cô làm sao giao phó với chị Chu?
"Tiểu Nhan à, em vẫn như cũ, luôn dữ dằn thẳng thắn, không có gì thay đổi cả, nhưng anh thích tính tình này của em." Lưu Vũ bên kia đột nhiên cười.