-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 11: Tỉ võ chiêu thân

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân

Thỏa mãn nằm trên giường, ai, ăn nhiều cũng không tốt, no quá ngủ không được a.
Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, cởi áo ngoài nằm xuống, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàng nhạt, càng tăng thêm hương vị nam nhân.
"Hai ngươi uống nhiều ít? Sao trễ vậy mới trở về?"
"Uống không nhiều, chỉ là nói hơi nhiều thôi, chỉ trách ta và Quách huynh gặp nhau quá trễ."
"A, còn trách gặp nhau quá trễ, hai người vốn xuất thân không giống nhau mà."
" Đúng, xuất thân không giống, nhưng chí đồng đạo hợp. Đúng rồi, đã trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ." Hân Duyệt vừa nằm xuống đã gặp chu công hắn đã thấy qua rồi.
Cũng không thể nói mình ăn no quá được," Nhàm chán quá, ngủ không được."
Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên nàng, hai tròng mắt sáng lên: "Nàng muốn nói, chúng ta nên làm chút gì đó?"
"Cút." Một cước đạp hắn.
Hai người không nói gì nhìn trần nhà, Hân Duyệt xoay người lại, lấy tay chống má, nhìn Tề Vân Đình.
Hồ Hân Duyệt: Rất nhàm chán, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nha.
Tề Vân Đình: được
Hồ Hân Duyệt: Một con con nhện mấy chân
Tề Vân Đình:8 cái
Hồ Hân Duyệt: Vậy một con nhện trèo cây đột nhiên rơi xuống, lúc rơi xuống mặt đất thì có mấy chân
Tề Vân Đình: Đương nhiên vẫn là 8 cái
Hồ Hân Duyệt: Sai, là7 cái, bởi vì lúc con nhện rơi xuống đất, dùng một cái chân ôm ngực nói ‘Ôi mẹ ơi, sợ hết hồn’.
Hân Duyệt giả tiếng một tên nhóc nghịch ngợm nói, làm Tề Vân Đình cười ha ha.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi cũng kể ta nghe đi
Tề Vân Đình: Được. Ngày xưa có một người, à, là nam nhân, hắn không cưới được vợ, sau đó lại đi cưới một người, chính là cô vợ ngốc bây giờ của hắn.
Hồ Hân Duyệt hơi gật dù, chống tay cũng mỏi rồi, ghé đầu vào trên người Tề Vân Đình, ánh mắt sáng ngời: "Ngốc như thế nào?"
Tề Vân Đình thảng nhiên đặt tay sau lưng Hân Duyệt, nói tiếp: "ừ, nàng hay nói những lời khó hiểu, tỷ như nói, nàng không nói phụ thân hoặc cha, mà nói ba ba; còn nói cổ nhân các người, cổ đại các người, giống như nàng không phải cùng sống ở thời đại này vậy; bị người ta hôn một lần, cảm thấy chưa hôn đủ, lại bay qua hôn người ta thêm lần nữa......"
Hân Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt hạnh: "Ngươi đang nói ta chứ gì, ngươi là đồ bại hoại, ngươi hư hỏng, ta mới không phải cô vợ ngốc của ngươi, ngươi hư hỏng......"
Bàn tay nhỏ nhắn mền mại đánh lên ngực hắn, Tề Vân Đình cũng không né tránh còn cười ha ha nữa. (vô duyên quá chừng)
Lão chưởng quầy dưới lầu âm thầm gật đầu: Thiếu gia cuối cùng cũng có nơi có chốn. A? Hình như nói ngược rồi.
Đám tiểu nhị cũng dựng thẳng tai nghe ngóng: Đại thiếu gia vui vẻ, ngày tháng của chúng ta cũng dễ qua hơn.
Quách Hướng cách vách thầm nghĩ: Đôi vợ chồng người ta tình cảm thật tốt, không biết ngày mai mình có thể ôm được mỹ nhân về hay không?
Sáng sớm, Tề Vân Đình và Quách Hướng ngồi ở dưới lầu đợi Hân Duyệt xuống ăn cơm, qua nửa ngày, cũng không thấy bóng người, cửa phòng mở, Hân Duyệt xõa tóc, tóc đen như mây bay, tùy ý xõa trước ngực, chu môi, ánh mắt u oán lại có vài phần vũ mị.
---- đại tỷ ơi, bộ dạng xinh đẹp không phải lỗi của ngươi, nhưng nơi công cộng mà khoe mẽ thì thật không đúng.
Nháy mắt kinh diễm toàn trường.
Sắc mặt Tề Vân Đình nhất thời đen lại, "Chờ nàng ăn cơm đó, sao còn chưa sửa soạn xong?"
Hân Duyệt chu môi, tức giận nói: "Ngươi không chải tóc cho ta, làm sao ta ăn cơm."
Đám tiểu nhị che miệng a che miệng, cắn môi a cắn môi, ngay cả Quách Hướng cũng sắp nội thương---- tình cảm của đại thiếu gia thật tốt, còn phụ trách chải đầu cho thiếu nãi nãi.
Tề Vân Đình đỏ mặt, nháy mắt ---- muốn ăn cơm nữa không?
Bóng dáng trên lầu chậm rãi bay xuống, ôm cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Vân Đình, người ta chải vài kiểu tóc cũng đều cảm thấy không đẹp, chàng đến xem chải kiểu gì mới đẹp nha."
Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận lên lầu giúp nàng chải tóc.
Dưới lầu một phen cười thỏa thích.
Đám tiểu nhị thấy thiếu nãi nãi có thể làm thiếu gia nghe lời như vậy, sôi nổi tiến lên lấy lòng. Người này nói ở Thương Châu món nào ăn ngon, người kia nói chỗ nào chơi vui, có một cái đầu nhỏ chen vào: "Thiếu nãi nãi, hôm nay tiểu thư Lí gia tỷ võ chiêu thân, rất náo nhiệt."
Tỷ võ chiêu thân? Màn hí kịch đặc sắc nhất, cẩu huyết nhất trên truyền hình làm thế nào có thể bỏ qua?
"Chúng ta mau đi đi, Quách đại hiệp nhìn ngươi tuổi không lớn, chắc cũng chưa thành thân."
"A, đúng là chưa lập gia đình." Quách Hướng hơi đỏ mặt, mất tự nhiên đáp.
"Thật tốt quá, hai người các ngươi đều có cơ hội, nếu tiểu thư Lí gia kia bộ dạng xinh đẹp, các ngươi cũng nên liều mạng một lần. Ha ha!"
"Ta là người đã thành thân." Tề Vân Đình lạnh lùng nói.
Hân Duyệt trừng mắt: "Thì ra, ở nhà ngươi đã có vợ, còn gạt ta nói không có, ngươi......"
Tề Vân Đình thật sự không nhịn nổi nữa: "Trong nhà không có, trước mắt có, nàng không phải người đó sao."
Hân Duyệt biết mình hiểu lầm, thay một bộ mặt tươi cười: "Thì ra ngươi nói ta, không phải còn chưa vào cửa sao? Ngươi còn có cơ hội mà."
Nàng không nhìn thấy sắc mặt xanh lét kia, kéo hắn đi ra ngoài.
Đám tiểu nhị không thể hiểu nổi, nói như vậy nghĩ là làm sao?
Dọc theo đường đi, Quách Hướng cúi đầu, bộ dáng đầy tâm sự.
Hân Duyệt kéo tay Tề Vân Đình, lấy một xâu hồ lô đường vui vẻ vừa đi vừa ăn.
Dưới lôi đài, người đông như kiến cỏ, bọn họ vất vả lắm mới chen được lên tới hàng đầu.
Trên lôi đài, một nam một nữ đang đánh nhau quyết liệt, có thể thấy nữ tử này công phu không tệ, chỉ chốc lát đã đá tên nam nhân kia xuống lôi đài.
Nàng đứng trên đài thở dốc hồi sức, Hân Duyệt mới nhìn rõ dung mạo của nàng, mặt trái xoan, mày liễu, mắt phượng, tuy thoạt nhìn có vài phần sắc bén, nhưng mỗi cử chỉ vẫn toát lên khí thế nữ hiệp.
Trong nháy mắt, lại có mấy người bị đánh xuống dưới, cô nương kia cũng mệt mỏi thở dốc, một bên võ đài người nằm la liệt. Nàng lại đem ánh mắt hướng về bên này.
"Lên đi, hai người các ngươi mau lên đi." Hân Duyệt nhiệt tình thúc giục.
" Tề huynh." Quách Hướng hình như động lòng rồi.
" Tề mỗ đã có người trong lòng, tuyệt không tranh giành với người, Quách huynh nếu có ý, nên thượng đài đi." Tề Vân Đình nghiêm mặt đáp.
Khi nói chuyện, một đại hán vừa mập vừa đen nhảy lên đài, đánh hơn mười chiêu, cô nương dần dần ở thế hạ phong, nhưng còn liều mạng duy trì, xem ra nàng không thích rồi, bằng không sẽ bị bại dưới tay hắn. Quách Hướng bên cạnh hình như rất gấp, khẩn trương nhìn chằm chằm lên đài.
"Dừng." Hân Duyệt hô to một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn lại đây.
Hân Duyệt lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, cô cũng phải biết nhìn thời thế chứ. Cô đã đánh lâu như vậy, mệt đến thở không ra hơi, như vậy cho dù hắn thắng cũng không thật sự thắng. Hay là cô cứ ngồi bên cạnh nhìn, để bọn nam nhân đó đánh nhau, không phải được rồi sao. Người cuối cùng giành chiến thắng, lại đánh với cô."
Một người đạo mạo đi tới, hình như là phụ thân của cô nương này, nhỏ giọng bàn bạc vài câu, hình như là đồng ý cái nhìn của Hân Duyệt.
Người đạo mạo tiến lên nói: "Các vị phụ lão, ta dựng võ đài ở Thương châu, để tiểu nữ tỷ võ chiêu thân, được các vị ưu ái, đến ủng hộ. Chỉ cần là những người chưa lập gia đình, các tráng sĩ hãy lên đài tỷ võ. Người chiến thắng cuối cùng sẽ tỷ thí với tiểu nữ."

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 10: Không phải hoàng tử

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 10: Không phải hoàng tử



—- Hừ, dám chọc ta, nếu không có người ngoài ở đây, ta sẽ giải quyết nàng.
Tề Vân Đình đốt lửa, Quách Hướng nhanh chóng đem nướng con thỏ. Hân Duyệt cũng lấy một cái bánh mỳ xiên vào nhánh cây, đem nướng trên lửa.
Chỉ chốc lát, thịt thỏ chín, bánh mỳ cũng tỏa mùi thơm.
Tề Vân Đình xé một nửa con thỏ cho Quách Hướng, Quách Hướng vội từ chối: “Để tẩu phu nhân ăn đi.”
“Quách huynh, huynh mau ăn đi, nàng ăn cơm rất ít, ta chia với nàng là được rồi.”
Hân Duyệt cố gắng ăn bánh mỳ nướng, khen ngợi: “Bên ngoài rất giòn nha.”
Tề Vân Đình bị bỏ quên, xé cái đùi thỏ đưa qua: “Mau ăn đi.”
” Không ăn, làm người cũng phải có chí khí, phải dùng mạng thỏ cha để đổi mạng cho thỏ con.”
” Được rồi, đừng náo loạn nữa, ăn xong còn lên đường nữa, mau ăn đi, coi như là ta ăn vậy.”
Hân Duyệt không có chí khí nhận đùi con thỏ, một bên ăn vừa nói: “Đám thỏ con thân mến, không phải ta ăn cha của tụi bây, là tên bại hoại Tề Vân Đình giết nó, ta chỉ là phát huy chút giá trị sinh mạng của nó thôi.”
Quách Hướng nghe những lời lảm nhảm như vậy, muốn cười lại không dám.
Tề Vân Đình đã sớm thấy quen với chuyện này, rất thản nhiên ngồi ăn thịt thỏ.
Lúc đứng dậy lên đường, Tề Vân Đình hỏi: “Quách huynh đây là muốn đi đâu?”
“A, tại hạ gia ở Đức châu, có điều phải đến Thương châu làm chút chuyện trước.”
“Vừa vặn thuận đường, chi bằng cùng đi đi.”
“Được a, tại hạ cầu còn không được.”
Hân Duyệt đột nhiên phát hiện con ngựa trắng của Quách Qướng rất đẹp, toàn thân không có một chút lông tạp, trắng tinh luôn. “Con ngựa này thật đẹp.”
“Tuyết Ngọc đúng là ngựa tốt.”
“Tề huynh thật biết nhìn, không dối gạt hai vị, Tuyết Ngọc là vật cưng nhất của Quách mỗ.”
“Tên ngựa của người ta thiệt dễ nghe, so với Lam Thố của ngươi hay hơn nhiều.” Hân Duyệt chu mỏ khiêu khích nhìn về phía Tề Vân Đình.
“Chút nữa tới Thương châu, có khách điếm nhà chúng ta, trước mặt chưởng quầy, tiểu nhị, nàng ít có hô to gọi nhỏ với ta đó, nghe chưa.”
” Nếu không nghe thì sao?”
” Ta sẽ giết hết cả ổ thỏ kia.” Tề Vân Đình xoay người chuẩn bị đi.
” Đừng, nghe mà.” Hân Duyệt vội vàng giữ chặt hắn,” Không phải là giữ sỉ diện cho ngươi sao, chuyện này đơn giản, ta diễn giỏi lắm. Ngươi nói đi, muốn ta đoan trang hay hào phóng.” Nói xong, nàng đứng thẳng ưỡng ngực.
“Hay là chim nhỏ nép vào người,” Nàng tựa vào cánh tay Tề Vân Đình;” Hay là duyên dáng yêu kiêu đây?” Cả người nàng dáng luôn trên người Tề Vân Đình, một bàn tay đặt trên vai hắn, tay kia thì phủ trước ngực.
Tề Vân Đình hít sâu một hơi, chỗ nào đó nhanh chóng bành trướng, cũng may đưa lưng về phía Quách Hướng, hắn không nhìn thấy tình huống bên này.
—- cái miệng nhỏ nhắn mê người của nàng cứ mấp máy thế kia, nếu không có người ngoài, ta không ăn sạch nàng mới là lạ.
“Nàng thành thật một chút là được.” Tề Vân Đình ôm lấy Hân Duyệt trực tiếp bay lên, đương nhiên là đáp xuống ngựa mình,đem nàng đặt chuẩn xác trên chỗ nào đó đang nóng rực.
” A, ta phải cưỡi ngựa trắng.”
Tề Vân Đình sa sầm mặt: “Không được.”
“Tại sao?”
“Buổi tối còn muốn ăn ngon hay không?”
“Ừa, vậy cưỡi ngựa đen đi.”
—- ta đã biết nhược điểm của nàng rồi.
Quách Hướng ở bên kia cố nén cười, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Hai con ngựa bắt đầu chạy vội.
Tề Vân Đình thầm nghĩ: Để nàng ngồi trước người nam tử khác, còn không lợi cho hắn quá hay sao. Nàng đừng hòng đi đâu, đã đốt lửa, còn phải phụ trách dập lửa cho ta.
………… Nói đến Tề Vân Đình trộm ăn đậu hủ của người ta, cũng không sợ cặp mông nhỏ nhắn đè chết huynh đệ ngươi.
—- thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng, còn đang được ôm trong lòng ta, lớn nhỏ cao thấp không phải đều do ta nắm giữ hay sao.
Đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến Thương châu, đến trước một khách điếm rất lớn, cửa có bốn chữ to: “Khách điếm Tề gia.”
Tề Vân Đình vừa mới bước và, lão chưởng quầy vội vàng từ sau quầy thu tiền bước ra: “Ôi, đại thiếu gia, ngài đã hai năm không đến đây, sao tối hôm nay đột nhiên đến rồi.”
Đa số tiểu nhị trong điếm đều biết Tề Vân Đình, đi lên thỉnh an hắn.
“Trước dọn sẵn hai gian phòng hảo hạng, buổi tối sẽ nói chuyện với mọi người.”
Quách Hướng ngượng ngùng nói: “Chưởng quầy, căn phòng rẻ nhất của các người là bao nhiêu tiền?”
Tề Vân Đình vội quay đầu lại nói: “Quách huynh, đây là khách điếm nhà ta, nói tiền bạc làm gì, chúng ta đã xưng huynh đệ, nếu ta thu tiền của huynh, vậy sau này Tề Vân Đình sao có thể lăn lộn giang hồ nữa, huynh nể mặt ta chút đi.”
Hân Duyệt phát hiện Tề Vân Đình là người thích kết giao bằng hữu, lúc từ chối còn làm cho người ta không có cảm giác nữa, chỉ giống như đang giúp hắn làm gì đó mà thôi.
Quách Hướng tự nhiên vui vui vẻ vẻ nhận: “Trước kia nghe nói Tề đại thiếu gia khẳng khái trượng nghĩa, ngày tuyết đưa than, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng không phải huynh nói hai gian……”
Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: “Vợ chồng chúng ta đương nhiên là ngủ một gian rồi.”
Quách Hướng có chút hối hận lời mình nói, người ta đã sớm nói là vợ chồng rồi, tuy nhiên thoạt nhìn cũng không giống lắm.
Hân Duyệt nhìn Tề Vân Đình nhướng mày trợn mắt—- ta còn tưởng rằng ta được một gian đó
—- Sau này nàng và ta cùng nhau ngủ, đừng nghĩ linh tinh nữa
” Hừ.” Hân Duyệt xoay người lên lầu, Tề Vân Đình ở phía sau ho nhẹ hai tiếng.
Bóng dáng phía trước dừng lại, nhẹ nhàng bay về bên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn, “Vân Đình, chúng ta lên lầu nha?”
Ừ, như vậy còn tạm được.
Tề Vân Đình ngẩng đầu ôm Hân Duyệt lên lầu.
Nhóm tiểu nhị ngóng dài cổ, tâm tư phiêu theo hai người lên lầu.
Giáp: Đại thiếu gia thật diễm phúc, thiếu nãi nãi của chúng ta vừa xinh đẹp lại ôn nhu
Ất: Không phải còn chưa vào cửa sao, vậy mà cùng ở một gian rồi
Bính: Đại thiếu gia của chúng ta như vậy, có nữ nhân nào không vội vàng nhào lên người đại thiếu gia chứ
Đinh: Không phải nói không cưới được vợ sao, xem ra chỉ là lời đồn thôi
Chưởng quầy đạp một cước: “Các ngươi không muốn sống nữa à, làm việc đi.”
Hân Duyệt nhào lên giường xong cũng không muốn nhúc nhích nữa, “Ôi…… Vẫn là trên giường thoải mái.”
Tề Vân Đình cất tay nải, rửa mặt, buồn cười nhìn về phía Hân Duyệt: “Nàng không đói sao? Không muốn ăn cơm à?”
“A……vậy ngươi kéo ta lên đi.” Người kia không nhúc nhích, chỉ giơ lên một bàn tay.
Tề Vân Đình cũng đói, cũng không muốn chỉnh nàng, trực tiếp kéo đứng lên đi xuống lầu ăn cơm.
Ông chủ đến ăn cơm, đồ ăn tự nhiên lên rất nhanh. Bọn tiểu nhị ân cần rót rượu cho Tề Vân Đình và Quách Hướng, hai người đang nâng chén hàn huyên, Hân Duyệt “Rầm” Vỗ cái bàn, giận–” Tề Vân Đình, ngươi là không muốn để ta ăn cơm có phải không?”
Tề Vân Đình khó hiểu quay đầu: “Món ăn cũng đã bưng lên hết rồi, ai không cho nàng ăn?”
“Đây là đồ ăn gì chứ, có thể ăn được sao? Ngươi xem, này mã trách, thanh oa, gỏi cá, thịt nướng này cũng được nhưng sao nhiều mỡ vậy chứ, còn có món đen đen này là…… cái gì?”
Tiểu nhị vội nói: “Ngưu tiên.” (một bộ phận của bò, mọi người đoán nó là gì, hehe)
“Cái……” Hân Duyệt nổi giận không nói nên lời, trùng hợp bụng lại kêu rột rột, nàng chỉ đành ôm bụng úp mặt xuống bàn.
Tề Vân Đình cũng rầu: “Đưa lên đồ ăn kiểu gì thế, sao cả đến một món ngọt cũng không có.”
Tiểu nhị thật thà uất ức nói: “Chưởng quầy đã nói trước giờ ngài chưa từng ăn món ngọt, mà đây không phải đều là những món ngài thích sao?”
“Ngươi ngốc à, không thấy thiếu nãi nãi ở đây sao, ta không ăn, nàng cũng không ăn sao? Vậy còn ta lúc nào thích ăn cái ngưu…… tiên kia?”
Tiểu nhị sợ tới mức run run: “Cái này không phải là nhìn thấy thiếu nãi nãi, nên mới bồi bổ cho ngài sao?”
Tề Vân Đình đạp một cước, tiểu nhị chân như bôi dầu, chạy biến.
Chỉ chốc lát, cá chép giấm đường yêu quý của Hân Duyệt đã được dọn lên bàn, nàng vẫn hay nói có thù với người, không có thù với cơm, ăn vui quên trời đất.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 9: Cưỡi bạch mã

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 9: Cưỡi bạch mã

Hai người ngồi chung con ngựa, tiếp tục đi về phương nam. Lúc giữa trưa, đi đến cạnh một con sông, nước chảy trong veo, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn, Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, tháo dây cương để Lam Thố tự chạy đi ăn.
Hắn lấy trong túi ra hai cái bánh mỳ nguội, "Ăn chút gì đi."
Hân Duyệt đang vui vui vẻ vẻ cầm lấy, nhìn thấy nó lại nhíu mày: "Ta vẫn là cảm thấy nướng thỏ ăn ngon hơn." Nhìn cách đó không xa có một rừng cây, tựa hồ đang tìm kiếm bóng dáng con thỏ.
" Nàng nghĩ thỏ dễ bắt lắm chắc, nếu nàng có võ công còn có thể giúp cho ta, dựa vào một mình ta, thì thôi quên đi."
"Vậy tối nay có được ăn ngon không?"
" Buổi tối, nếu chúng ta tới được Thương Châu, có khách điếm nhà mình, đến lúc đó tùy nàng muốn ăn gì cũng được."
" Tốt quá, thật ra ta cũng còn no, bữa trưa chắc không ăn đâu, đợi tới tối mình ăn luôn."
Xa xa có một người cưỡi ngựa trắng đang gào thét phóng tới, có lẽ cũng nhìn thấy con sông và cỏ non ở đây, hắn xoay người xuống ngựa, tháo dây cương để con ngựa tự do. Hắn lấy trong hành lí ra một bình nước, ngồi ở bờ sông múc nước.
Hân Duyệt quan sát từ xa, đây là một thiếu niên cao gầy, ngũ quan góc cạnh nhưng vẫn có chút nhu hòa, sau lưng đeo kiếm, rất có phong thái của hiệp khách.
Không lẽ là Dương Quá sao?
Hân Duyệt cầm bánh mỳ đi tới phía trước, lại bị Tề Vân Đình giữ lại.
"Sao vậy, ngươi không ăn thì ta cho hắn ăn?"
"Nàng cho hắn như vậy, hắn có thể nhận sao?"
Tề Vân Đình tiến lên chắp tay: "Xin hỏi vị huynh đài xưng hô thế nào?"
Khi nói chuyện vẫn ngửa đầu kiêu ngạo, có điều bộ dáng của hắn cũng coi như đủ lễ nghĩa.
"Không dám, tại hạ Quách Hướng, xin hỏi huynh đài có chuyện gì?"
"Tại hạ Tề Vân Đình, đây là tiện nội......"
"Cái gì tiện nội, ngươi mới tiện đó?" Hân Duyệt trừng mắt nhìn. Tuy nhiên biết tiện nội là danh từ để gọi thê tử, những vẫn cảm thấy thiệt khó nghe.
Tề Vân Đình câm nín nhìn trời xanh, cố gắng nén tức giận.
"Xin chào, ta tên là Hân Duyệt."
Tề Vân Đình lườm một cái cảnh cáo ---- khuê danh không phải ai cũng có thể gọi biết không?
Quách Hướng nghi hoặc nhìn hai người, không biết nói gì cho phải.
Đối với người thiếu não như Hân Duyệt, Tề Vân Đình quyết định mặc kệ. Hắn mở miệng nói: "Chúng ta tới đây, giữa trưa chắc cũng đói bụng rồi, chi bằng hãy hợp tác bắt thỏ hoang thú rừng gì đó, cũng có thể no bụng."
Quách Hương vui vẻ: "Thật tốt, mời Tề huynh."
" Mời." Tề Vân Đình vứt cho Hân Duyệt một cái nhìn tà mị---- thế nào, vẫn là vi phu thương nàng đúng không.
Hân Duyệt cười tươi như một đóa hoa, kéo tay áo Tề Vân Đình:" Ta cũng đi."
Trong khu rừng nhỏ có nhiều cỏ dại và lá rụng, bọn họ đi về phía trước tìm kiếm.
" Tề huynh cẩn thận." Quách Hướng đột nhiên rút kiếm phóng về phía sau Tề Vân Đình, một con rắn bị chém thành hai nửa.
Hân Duyệt chắc rằng con rắn này không thể làm Tề Vân Đình bị thương, có điều cũng có thể nhìn ra Quách Hướng là một người nhiệt tình.
Quách Hướng nói: "Chi bằng, chúng ta cứ ăn thịt rắn đi."
" Ăn rắn, đánh chết ta cũng không ăn, vừa nhìn đã thấy ghê rồi, các ngươi cũng đừng ăn."
" Xem ra Duyệt Duyệt ăn không quen, thật ra thịt rắn ăn rất ngon."
Quách Hướng đột nhiên phi thân đi ra ngoài trăm thước, thì ra có hai bóng dáng xam xám nho nhỏ đang trốn về hướng đo, bị hắn chặn đường đi, quay đầu chạy sang bên cạnh.
Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy khinh công, hô lớn: "Đẹp trai quá!"
Tề Vân Đình trừng mắt liếc nàng một cái, không chịu thua rút kiếm ra đâm thẳng cổ họng con thỏ, lúc Quách Hướng đuổi tới, một con thỏ khác đã chạy mất dạng.
Quách Hướng cầm con thỏ lên, khen ngợi: "Hảo kiếm pháp, một chiêu đã mất mạng."
"Còn con khác đâu?"
Ba người tìm xung quanh một hồi, không có manh mối.
Tề Vân Đình nói: "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta đều không nhìn thấy nó chạy trốn, nhất định đã chạy vào hang rồi."
Hân Duyệt chỉ vào một bụi cỏ um tùm nói: "Chỗ đó chắc chắn là hang thỏ."
Lúc dọn dẹp bụi cỏ nhìn thấy, quả nhiên có con thỏ ở cửa hang.
Quách Hướng nghi hoặc hỏi: "Tẩu phu nhân làm sao biết được?"
"Con thỏ không ăn cỏ gần hang mà, ngươi nhìn cỏ chỗ này mọc tốt nhất, chắc chắn là hang thỏ."
Tề Vân Đình từ chối cho ý kiến chỉ cười cười: "Nàng cũng có chút thông minh đó."
" Ngươi nói sao con thỏ này không chạy?" Hân Duyệt nghi hoặc nói.
Tề Vân Đình nắm tai con thỏ giở lên, a, phía dưới có ba con thỏ con co cụm lại như quả cầu nhung đang ngước đôi mắt sợ hãi nhìn về phía bọn họ.
"Dễ thương quá hà." Hân Duyệt nắm một con lên đặt vào lòng bàn tay, thiệt là nhỏ, có biết chạy hay không đây.
Hồ Hân Duyệt: Hay là thả nó đi, chúng nó thật đáng thương, ngươi xem mắt chúng nó kìa, sắp khóc rồi
Tề Vân Đình: Một con làm sao đủ ăn
Hồ Hân Duyệt: Ngươi đã giết phụ thân người ta rồi, ngươi xem tình mẹ vĩ đại biết bao, nó không bỏ con nó mà chạy một mình, ngươi thả nó đi
Tề Vân Đình: Muốn ăn cũng là nàng, không ăn cũng là nàng
Hồ Hân Duyệt: Ta không ăn, một con kia hai người các ngươi ăn chắc là đủ rồi
Tề Vân Đình: Vậy sau này nàng cứ chuẩn bị ăn chay niệm phật đi là vừa
Hồ Hân Duyệt: Vân Đình, xin ngươi, xin ngươi đó được không, ngươi xem chúng nó sắp khóc rồi kìa
... ........ Đại tỷ ơi, một tiếng "Vân đình" này của ngươi, chứa hàm lượng đường rất cao, ít nhất 8 đơn vị nha.... .......
---- nể tình lần đầu tiên nàng gọi ta thân thiết như vậy, để lại đi, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của nàng, đồ ngon tới miệng ta sẽ không bỏ đâu.
Tề Vân Đình thả con thỏ xuống, giúp nó che giấu cửa hang, mới kéo tay Hân Duyệt rời đi.
Đi đến bờ sông, Quách Hướng nói: "Tề huynh, chúng ta qua bờ sông kia đi, chỗ kia thích hợp đốt nướng hơn."
"Được." Dứt lời, hai người phi thân qua sông.
Ê! Này...... Làm gì vậy, các ngươi đều biết khinh công còn ta thì sao?
Tề Vân Đình chờ tiếng gọi phía sau, nhưng không có động tĩnh.---- con mèo nhỏ, phục ta đi, không nói lời gì đó, đã nghĩ ta sẽ mang nàng qua sông sao?
Nhìn thấy Quách Hướng ở bờ sông rửa con thỏ, Tề Vân Đình đi kiếm củi, Hân Duyệt đành phải trừng mắt nhìn, muốn ta cầu xin ngươi lần nữa, không có cửa đâu.
Quách Hướng nhanh chóng rửa sạch con thỏ, xiên vào một nhánh cây, chờ Tề Vân Đình trở về.
Hân Duyệt gọi hắn: "Quách đại hiệp, mang ta qua với."
Quách Hướng vừa thấy Hân Huyệt còn ở bờ bên kia, cũng không nghĩ nhiều, liền bay qua, nắm eo Hân Duyệt bay qua sông.
Hai người rơi xuống đất, Hân Duyệt lần đầu tiên bay, vẻ mặt hưng phấn, nhìn thấy Tề Vân Đình vừa ôm củi trở về. Lập tức nghiêm mặt, hai tia sét dữ tợn chạm vào nhau.
Hân Duyệt ngoảnh mặt làm ngơ, Quách Hướng xấu hổ cười cười: "Tề huynh, tại hạ không phải cố ý mạo phạm, chỉ là, vừa rồi sao huynh không mang tẩu phu nhân qua đây?"
" Hắn ấy à, chờ ta xin hắn đó, có phải hay không, phu quân?" Hân Duyệt giả vờ giúp Tề Vân Đình phủi đất cát trên áo, hài lòng nhìn gương mặt kia từ trắng chuyển thành xanh.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 8: Đêm ở khách điếm

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 8: Đêm ở khách điếm



---- ôi, bị người ta đánh, còn thích như vậy, nếu hôn hai lần mới đánh một quyền, vậy cứ đến......
Hồ Hân Duyệt: Ta phải xuống ngựa
Tề Vân Đình: Đừng, nương tử, ta sai rồi, ta chỉ là nhất thời vui vẻ, mới hồ đồ như vậy.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi có bệnh à, đang yên đang lành, vui vẻ cái gì
Tề Vân Đình hét vang trời: Ta được, ta được
Hân Duyệt tò mò: Được cái gì?
Tề Vân Đình: À, nương tử, là như thế này, trước kia đi đâu ta cũng cưỡi ngựa một mình cũng tốt lắm, nhưng mà cưỡi ngựa một mình sẽ không được; có điều vừa rồi nàng thấy hai chúng ta cưỡi ngựa nhanh như vậy, lại rất ổn, điều này chứng minh kỹ thuật của ta rất cao, cái này không phải người nào cũng làm được đâu.
Hân Duyệt nửa tin nửa ngờ: Thiệt sao? Vậy sau đó?
Tề Vân Đình: Yên tâm, cam đoan không có lần thứ hai
---- nếu có nàng, vậy thì có rồi
Hân Duyệt không để ý hắn nữa, quay lại nói:" Ta đói."
" A a, phía trước chắc là sắp đến trấn nhỏ, lúc đó sẽ cho nàng ăn ngon. Giá......"
Tề Vân Đình bỗng nhiên nghĩ có đôi khi nữ nhân có chút khó hiểu cũng không sao.
Phóng ngựa chạy nhanh một đoạn, quả nhiên nhìn thấy một cái trấn nhỏ, chọn một khách điếm tốt nhất đi vào, tiểu nhị vội hỏi:" Khách quan, ăn cơm hay ở trọ?"
Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Tối qua ngủ không ngon, nghỉ ngơi một chút, rồi hẳn ăn cơm nha."
Hân Duyệt gật gật đầu.
" Một gian phòng hảo hạng." Tề Vân Đình đặt một thỏi bạc lên bàn.
Gì? Một gian? Đùa với ta à?
" Hai gian."
" Một gian."
" Hai gian."
Tiểu nhị nhịn không được hỏi,"Quan hệ của hai vị đây là......"
" Vợ chồng."
" Còn chưa có vào cửa đâu."
"Cũng không phải chưa từng ngủ chung, nàng nổi giận làm gì."
Mọi người đang ăn cơm xung quanh đều im lặng, tò mò ngó qua bên này nghe ngóng.
---- Tề Vân Đình, tính ngươi lì lợm, da mặt đủ dày, bà đây không muốn chơi với ngươi.
---- con mèo nhỏ, phục đi, đấu với ta, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Hân Duyệt xoay người lên lầu, Tề Vân Đình theo sát đi lên, tiểu nhị mở cửa một gian phòng, "Xin hỏi hai vị có dùng gì không ạ?"
" Các ngươi lấy hết những món ngon lên đây, nương tử nhà ta đói."
Hồ Hân Duyệt: Đừng có nương tử này, nương tử nọ, thiệt khó nghe
Tề Vân Đình: Ồ, nếu nàng cũng gọi ta là phu quân, ta sẽ rất thích nghe, bằng không ta vẫn tôn trọng ý kiến của nàng, gọi nàng là Nhị nha đầu vậy.
Hồ Hân Duyệt: Cút qua một bên, ngươi mới là Nhị ngốc tử, ta là Hân Duyệt, bạn bè đều gọi ta là Duyệt Duyệt, xét thấy ngươi đã cứu ta hai lần, ngươi cũng gọi ta là Duyệt Duyệt đi.
Tề Vân Đình: Được, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, thực ngọt nha, Duyệt Duyệt, đừng giận ta nha.
Hân Duyệt không muốn nói chuyện với hắn, tiện thể quăng qua một ánh mắt---- không lấy chồng
---- ta vừa đẹp trai, vóc người lại chuẩn, suy nghĩ lại đi
---- không lấy chồng
---- vi phu rất biết kiếm tiền, toàn bộ bạc đều cho nàng hết, nàng cứ thoải mái tiêu xài.
---- ừa, suy nghĩ một chút
---- vi phu tập võ thể lực tốt, đảm bảo nàng mỗi đêm tính phúc......
---- cút ra ngoài
Lúc tiểu nhị bưng thức ăn vào, vừa vặn nhìn thấy hai người đang mắt qua mày lại, trong lòng cười thầm. Thiệt là tình nồng mật ý, ngủ một gian rất thích hợp.
Cả bàn đồ ăn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, có thù với người, chứ không có thù với cơm. Ăn.
" Duyệt Duyệt ăn nhiều chút, xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích cá dấm đường."
Hân Duyệt bỏ dĩa cá qua bên, bắt đầu ăn Tùng nhân ngọc thước (bạn không biết là cái gì nữa)," Xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích ăn đồ ngọt, chỉ là vi phu không thích ăn lắm, nhưng không sao, Duyệt Duyệt thích là được. Về sau, lúc ăn cơm sẽ chuẩn bị nhiều đồ ngọt một chút."
"Nào, Duyệt Duyệt nếm thử đi, đây là tôm đất Tây hồ, ta nghĩ chắc là ở Tô Châu không có đâu, Duyệt Duyệt......"
Một cây đũa bay tới, mang theo nước luộc và tương cà, để lại dấu vết trên trường bào của Tề Vân Đình, "Quần áo của ta đã bẩn không ra dáng gì nữa rồi, chút nữa sẽ đi mua mới, Duyệt Duyệt nhắc thật đúng lúc, không có đũa cũng không sao, vi phu đút nàng ăn vậy."
Hân Duyệt tức giận không nói nên lời, hôm nay người này uống nhầm thuốc kích thích???
Hồ Hân Duyệt: Ta ăn no, phải ngủ, ta cảnh cáo ngươi, đi ra ngoài mua quần áo thì có thể, nhưng không được vụng trộm mò lên giường ta.
---- ta còn yêu trộm nữa, chút nữa ta sẽ quang minh chính đại làm.
Tề Vân Đình: Vi phu còn chưa ăn đâu, không cùng vi phu ăn chút gì sao.
Hân Duyệt không thèm để ý hắn, đi thẳng tới giường ngủ.
Tề Vân Đình âm thầm buồn cười, thì ra chọc nàng tức giận lại là chuyện vui vẻ như vậy.
Hân Duyệt đang ngủ bị mùi đồ ăn đánh thức, mở mắt thì thấy, Tề Vân Đình đã thay bộ quần áo trắng tinh, đang ngồi trước bàn ăn.
" Ăn cơm cũng không gọi ta, sao ta chỉ ngủ có một chút mà tới bữa tối rồi."
"Đại tiểu thư của ta, đây là điểm tâm sáng."
Hân Duyệt ngây người: "Ngươi muốn nói ta đã ngủ tới sáng sớm hôm sau?"
Gật đầu.
"Vậy ngươi cũng không gọi ta ăn cơm chiều, thiệt không có nghĩa khí."
" Ta gọi nàng phải tỉnh mới được chứ, nàng ngủ y chang heo, ta gõ kẻng mà cũng không chịu thức."
Hân Duyệt rửa mặt, lấy một cái bánh bao tới gặm.
"Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như hoa, sao lại để lấm lem thế này?" Tề Vân Đình lấy tay giúp Hân Duyệt lau vụng bánh, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người ta trong đó.
Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Tối qua ngươi ngủ đâu?"
"Trên giường đó."
"Ở gian nào?"
" Nàng nói đi? Chúng ta thuê mấy gian?"
" Một gian, vậy ngươi...... Có làm gì ta không?"
"Lúc ở ổ cướp không phải chưa từng ngủ chung, ta có làm gì không?"
" Đó là lúc nguy nan, ngươi đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng mà bây giờ......"
"Bây giờ thái bình thịnh thế, rồi sao□?"
"Đừng nhiều lời, rốt cuộc có hay không?"
"Nàng nhìn quần áo trên người chẳng phải sẽ biết sao."
" Quần áo, ta làm sao biết ngươi có phải đã cởi ra hết, rồi lại mặc vào."
"Ừa, cách này cũng không tệ, sao ta lại không nghĩ tới chứ, lần sau thử một chút."
Một cái bánh bao bay tới, người chụp lấy vọt đến cạnh cửa, Tề Vân Đình cười nói: "Quần áo mua cho nàng để ở bên giường, ta xuống trước dẫn ngựa, nàng tắm rửa xong rồi xuống." Lúc đóng cửa lại bồi thêm một câu: "Ta sẽ không đánh lén nàng, một ngày nào đó, ta muốn lúc nàng còn tỉnh, cam tâm tình nguyện giao cho ta."
Lại một cái bánh bao bay tới, đập vào cửa, người đã xuống dưới lầu.
Tề Vân Đình đợi mãi không thấy người đâu, đành phải quay lên lầu, thấy nàng mặc quần áo rồi, đang chiến đấu với đầu tóc.
"Nàng làm gì lâu vậy?"
" Ta không biết búi tóc, xõa tóc ra thì không biết sẽ làm người ta chú ý tới mức nào."
Tề Vân Đình không chút khó chịu thở dài, "Không có ta, nàng làm sao sống?"
Hắn chải vài ba cái đã búi cho Hân Duyệt một búi tóc đơn giản, cũng không khó coi lắm.
"Cả chuyện này cũng biết, không phải là do thường chải tóc cho người khác chứ." Hân Duyệt có chút không vui.
"Lúc trước, xem đám nha hoàn chải đầu ẹ ta học được, có gì khó đâu." Kéo Hân Duyệt vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 7: Ta được

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 7: Ta được



Tề Vân Đình sờ sờ hai má, cảm giác mềm mại ấm áp kia, đầu lưỡi trơn mềm khẽ chạm vào……
Quên đi, phải làm chuyện quan trọng trước, hắn chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài xử lí con thỏ.
Lúc đặt con thỏ lên lửa nướng, người kia vẫn còn hò hét.
” Nàng cứ gào như quỷ khóc sói tru, coi chừng sẽ dụ dã thú tới.”
Hân Duyệt bật cười chạy đến ngồi cạnh hắn,”Sao rồi, ăn được chưa.”
“Ăn được cũng không cho nàng ăn, vừa rồi vì cứu nàng, hao phí nhiều thể lực lắm, ta phải ăn hết.”
“Được, ta bảo đảm một ngụm cũng không ăn.”
—- Hey hey hey, phục ta đi, nhìn con mèo nhỏ như nàng còn có thể hống hách tới khi nào, sớm muộn gì nàng cũng phải e dè khép nép theo ta về nhà làm vợ ta.
—- hứ, không cho ta ăn, ngươi tưởng vậy là xong à, ta không chỉ ăn một ngụm, mà là ăn rất nhiều ngụm, ta phải ăn sạch từ đầu tới chân con thỏ luôn.
“Thơm quá hà, thì ra cổ nhân khi đi ra ngoài đều mang theo muối.” Hân Duyệt nhìn hắn đang rải muối lên thịt thỏ.
” Cái gì là cổ nhân, nàng sao cứ nói những lời ta nghe không hiểu thế.”
” A, vô ý, vô ý, ta cũng không biết tại sao từ lúc bị đụng trúng đầu cứ nói những lời kì lạ đó.”
Tề Vân Đình xé một chân con thỏ,”Ăn đi, nhìn nàng sắp rớt nước miếng rồi kìa.”
“Hì hì, vậy cám ơn nha.”
Sức ăn của Hân Duyệt không nhiều, một cái chân cũng no rồi, Tề Vân Đình cầm toàn bộ con thỏ ngồi gặm, nhả xương ra ngoài.
” Ta mệt rồi, buồn ngủ.”
” Lạnh như vậy, làm sao ngủ, như vậy đi, nếu nàng không để ý, ta có thể hy sinh một chút, ôm nàng ngủ.” Tề Vân Đình không chút để ý thản nhiên nói.
—- để ý sao không, dù sao chân cũng để ngươi ôm rồi, ôm thân thể một chút thì có sao, còn có thể vụng trộm ăn đậu hủ.
Hân Duyệt da mặt dày cười cười, liền nhào đến nằm trong lồng ngực người ta. Ngồi trên đùi người ta, vòng cánh tay ôm cổ, còn dùng sức hướng cọ cọ vào lồng ngực hắn, ui, thật ấm áp, dễ ngủ hơn……
Lại không biết một người khác đang làm túi ngủ nghĩ gì,—- haiz, kể từ lần đó*/ mà nay cảm thấy mình ngồi an tĩnh giống Liễu Hạ Huệ, đang ôm người đẹp nha, tại sao lại……
Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, hàng lông mi thật dài nhắm lại cũng thấy xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn, bờ môi đỏ mọng kiều diễm, xuống chút nữa, là đôi gò bồng đảo tròn trịa đàn hồi mà hắn đã từng lĩnh giáo, chẳng qua chỉ dùng đầu chứ không phải dùng tay, cặp mông mềm mại của nàng đang ngồi trên đùi mình……
Đứng lên đi, ngươi mau đứng lên đi, tuy hắn đã nhiệt huyết sôi trào, hận không thể động tay động chân, nhưng mà…… Nhưng mà không đứng lên được, có lẽ là do đã yên lặng quá lâu đi, nhưng mà, Tề Vân Đình đã cảm giác được nó ngo ngoe muốn động.
Có lẽ nó biết cho dù có đứng lên, cũng không thể làm gì được, không phải sẽ nhẫn nhịn tới nội thương? Cho nên không muốn đứng dậy.
Thật ra hắn nghĩ cho Hân Duyệt, cũng là đang ình có thời gian suy nghĩ, thật ra có muốn cưới nàng vào cửa hay không, tuy hắn có tự tin, nhưng mà…… Hơn nữa, hành vi của nàng quái dị, còn có rất nhiều việc không giải thích được. Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lí cả đời không lấy vợ, chỉ tại mẹ bắt ép hắn cưới người thứ năm.
Hắn cúi đầu, ấn một nụ hôn lên gò má ửng hồng của Hân Duyệt. Mỉm cười ôm nàng đi ngủ.
Hôm sau, lúc mặt trời chiếu rọi, khí lạnh tản đi rất nhanh.
Không dám để Hân Duyệt mang hài thêu hoa đi đường nữa, Tề Vân Đình cõng nàng đi từng bước về phía trước, cũng may đế giày da trâu của mình có tẩm dầu, không sợ thấm nước.
Đi khỏi rừng rậm, nhìn thấy một con ngựa đen như đứng đợi ở bìa rừng. Phía trước là một bình nguyên rộng lớn, tuyết đã sắp tan hết, lộ ra những ngọn cỏ xanh.
Hồ Hân Duyệt: Con ngựa của ngươi đúng là không tệ, huấn luyện lúc còn nhỏ à.
Tề Vân Đình: Đó là ngựa Quan công biết không.
Hồ Hân Duyệt: Ngựa Xích Thố nha, sao ta lại không có kiến thức như vậy, nhưng con ngựa của ngươi cũng không phải màu đỏ mà.
Tề Vân Đình: Cùng một giống đó, nhưng màu lông không giống nhau, ta gọi là Lam Thố.
Hồ Hân Duyệt: Lam Thố? Vậy còn không bằng gọi là hồng miêu.
Tề Vân Đình: Đừng lảm nhảm nữa, ngồi cho vững.
——— ————–làm phiền chút xíu———— ———–
Ngựa xích thố là con ngựa nổi tiếng của Quan công trong Tam quốc chí, nghe đồn có thể chạy xa vạn dặm.
——— ————-mời các bạn đọc tiếp———— ———–
Hai người lên ngựa, ngựa chạy như điên sau một lúc, tốc độ dần dần chậm lại.
Hồ Hân Duyệt: Oa, rất thoải mái, trước giờ ta chưa từng cưỡi ngựa vui như vậy.
Tề Vân Đình: Ha ha, kĩ thuật của ta cũng không tệ đúng không.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi lượn đi, dù sao cưỡi trâu cũng vậy thôi.
Tề Vân Đình: Không phải nàng vừa nói mình rất thoải mái sao.
Hồ Hân Duyệt: Vừa rồi chạy nhanh, cảm thấy gió thổi quét qua tà áo phiêu diêu rất đẹp, lúc này đi chậm, mới cảm thấy không thoải mái, yên ngựa này quá nhỏ, chỉ hợp ột người ngồi, ta ngồi phía trước, hơi hơi ê ẩm rồi.
Tề Vân Đình: Được rồi được rồi, thiên kim đại tiểu thư của ta, ta ngồi nhích ra phía sau nhường yên ngựa cho nàng, ta ngồi phía sau yên ngựa là được chứ gì.
Hồ Hân Duyệt: Như vậy cũng không tệ lắm, yên ngựa rất mềm, ngồi rất thoải mái
Hân Duyệt có thể là do cưỡi ngựa quá lâu, ngồi lâu sẽ mỏi, không yên ổn ngọ ngoại lung lung, tìm kiếm một vị trí thoải mái hơn.
Tề Vân Đình hít sâu một hơi, cặp mông tròn trịa của nàng cứ cọ tới cọ lui trên người ta, đây không phải là quyến rũ trắng trợn hay sao……
Con ngựa nương theo đường gập ghềnh chạy lúc nhanh lúc chậm, cũng vô tình làm tăng ma sát của hai người.
—- cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, vậy không cần nhịn nữa, nên làm gì thì làm cái đó thôi……
Hồ Hân Duyệt: Ai da, ngươi có cảm thấy yên ngựa này lại không thoải mái rồi không, vừa rồi còn mềm mại lắm, sao bây giờ lại cứng, còn đâm ta nữa.
Tề Vân Đình: Cứng…… Ôi…… Thích
Hồ Hân Duyệt: Ngươi hừ hừ cái gì vậy, có nghe ta nói chuyện không.
Tề Vân Đình: Ngồi lâu, chắc chắn là không thoải mái, nàng cứ chuyển động xíu, hoạt động một chút là được rồi.
—-□, đã bao lâu? Bao lâu không có cảm giác này?
Hồ Hân Duyệt: Hoạt động một chút, sao ta lại cảm thấy càng nóng hơn, chắc là ma xát sinh nhiệt rồi, ngươi chưa học vật lý chắc không biết đâu.
Giờ phút này, Tề Vân Đình căn bản không thèm để ý Hân Duyệt đang nói cái gì, đang say mê cảm thụ cảm giác đã lâu không có, Hân Duyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, thì thấy mặt hắn đỏ bừng, miệng thở dốc.
—- đôi mắt trong veo như nước mở to, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng mở ra khép lại, ôi, ta cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi—— Tề Vân Đình cuối cùng không nhịn nổi, ôm Hân Duyệt vào lòng, mạnh mẽ hôn nàng.
Hắn dùng một bàn tay nhanh ấn tay kia lại không cho chúng nó sờ loạn, bởi vì hắn biết như vậy sẽ dọa Hân Duyệt.
Kỳ thật cái hôn này đã dọa đến nàng, bởi vì hắn hôn quá nhanh, lại mạnh, công thành đoạt đất, môi lưỡi cùng tiến, làm người ta say mê…… (xin lỗi nếu lời văn của bạn có thô thiển, bạn không biết miêu tả sao nữa @_@)
Hồi lâu sau, chậm rãi buông nàng ra, mắt môi đều cười, chờ bạt tay của nàng, bởi vì tính cách của hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Hân Duyệt ngây người rất lâu, uất ức đến hai mắt đều rưng rưng,” Ngươi…… Ngươi ăn hiếp ta, nụ hôn đầu của người ta cứ như vậy bị ngươi cướp đi rồi? Ta lại không thương ngươi, ngươi…… Ta phải báo thù.”
—- đánh đi, nàng cứ đánh, chỉ cần không đánh chết ta, về sau có cơ hội ta còn…… uhm?
Đôi môi nóng bỏng lại dán lên, Tề Vân Đình kinh ngạc trợn to mắt, chưa hôn đủ???
Nụ hôn nhiệt tình này không thể so với nụ hôn ngắn khi nãy, Hân Duyệt cố ý cắn phá môi của hắn, máu tươi càng làm cho Tề Vân Đình thêm hưng phấn, đang chuẩn bị kéo dài trận chiến, Hân Duyệt đã rút tay lại.
Hân Duyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, đấm một quyền vào khóe môi hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Tề Vân Đình xoa xoa máu ở khóe miệng, cười thản nhiên.