-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 15: Uyên ương ôn tuyền2 (cảnh báo H nhẹ ạ)



Hân Duyệt lơ đãng nghe được tiếng rên rỉ "Thống khổ" ở bên cạnh, "Ngươi làm sao vậy, không có việc gì đi, không phải là nóng quá lên máu não chứ. Ngươi đừng có chóng mặt nha, ta không biết bơi, không cứu được ngươi đâu."
Nàng khẩn trương bơi qua bên kia bình phong, lại không biết đáy ao sâu cạn khác nhau.
" A...... Cứu mạng......" Hân Duyệt hụt chân một cái, nhanh chóng chìm vào nước.
Tề Vân Đình lập tức ý thức được Hân Duyệt chìm thật, vội vàng bơi qua bình phong, chộp lấy đầu tóc ở chỗ vẫn còn sủi bọt nước.
Người sắp chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng tất nhiên liều mạng ôm lấy, Tề Vân Đình nhìn nàng chỉ có thở ra, không có hít vào, lập tức ý thức được sự nguy hiểm, nghĩ muốn đem ôm nàng lên mặt nước, lại bị nàng liều mạng ôm chặt, không đứng dậy được.
Tình thế nguy cấp, đành phải bóp mũi của nàng trước, đưa lên đôi môi, đầu lưỡi cạy mở hàm rằng, cung cấp cho nàng chút không khí.
Không biết là bờ môi ấm áp trấn tĩnh cảm xúc của nàng, hay là hơi thở quen thuộc vờn quanh, thân thể không hề cứng ngắc bám víu trên người Tề Vân Đình, mà là mềm mại ôm lấy hắn.
Tề Vân Đình nhân cơ hội mủi chân đạp đáy hồ, mang theo nàng cùng nhau trồi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Nàng không sao chứ."
Mơ màng mở hai mắt, nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, Hân Duyệt vô lực lắc lắc đầu.
Thân mình dựa vách đá, nàng há mồm thở, cho thấy lúc nãy nàng có bao nhiêu sợ hãi. Làn da trắng nõn đỏ ửng mê người, đôi môi kiều diễm hơi hé mở, cơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi linh hoạt.
Đôi gò bồng đảo kiêu ngạo phập phồng, vừa vặn ở ngang mặt nước, ma xát trước ngực Tề Vân Đình, nhũ hoa phấn hồng nhảy múa trong nước, một vòng ửng đỏ mê hoặc nam nhân.
Hai tay đặt bên hông nàng khẽ dùng lực, liền đem nàng giam vào lòng, cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi anh đào mê người.
"Ưhm......" Tiếng rên kháng cự càng kích khởi dục vọng.
Nuốt cánh môi của nàng, chuyển sang hút. Đầu lưỡi khẽ mở hàm răng, tiến công vào miệng nàng, cuồng loạn khuấy đảo, dẫn phát nàng hô hấp dồn dập hơn.
Một bàn tay nâng gáy của nàng, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Tay kia cũng không an phận lướt dọc theo tấm lưng trần, chiếc eo thon gọn, làn da mịn màng, lại tăng thêm ma xát trước ngực.
Nhũ tiêm phấn hồng chạm vào lồng ngực cứng rắn, Tề Vân Đình khẽ run lên, bàn tay dừng lại bên hông nàng chuyển qua trước ngực. Tự tay cảm nhận sự đàn hồi, mềm mại mà săn chắc của ngọn tuyết phong, còn có quả hồng mai đã cương lên vì hắn......
Trầm mê......
Sắp nghẹt thở, cảm giác này lần nữa xuất hiện trong đầu Hân Duyệ, hai tay vòng qua bên hông Tề Vân Đình, tựa hồ sợ bản thân lại chìm xuống.
Tề Vân Đình rốt cục buông đôi môi nàng ra, cho nàng cơ hội hô hấp.
Đôi môi nóng bỏng lại châm lửa nóng xuống cần cổ trắng ngà, có lẽ một mảnh tuyết trắng kia màu sắc quá đơn điệu, Tề Vân Đình cố ý lưu ấn ký của mình ở đó, lưu lại một dấu hôn tươi đẹp. (hồi em đọc ‘Dòng sông huyền bí’ mới biết dấu hôn là cái chi đó các bác)
Bàn tay cũng dọc theo phía sau một đường xuống phía dưới, dẫn phát một ngọn lửa, hơi dừng lại trên tấm lưng ngọc bóng loáng, tiện đà hung hăn vuốt ve đôi tuyết phong ngạo nghễ kia.
Nâng cơ thể nàng lên, tách hai chân ra, để nàng khóa hai bên hông của mình.
Hân Duyệt toàn thân mềm nhũng được Tề Vân Đình ôm, đầu vô lực dựa bên cạnh ao, tại sao hắn đã dời môi, mà vẫn hô hấp khó khăn......
Bầu ngực ngạo nghễ lộ ra trên mặt nước, chói lọi hấp dẫn tầm mắt hắn, dùng đầu lưỡi liếm gạt bỏ vài sợi tóc phủ phía trên, mạnh mẽ ngậm lấy hai quả hồng mai, đầu lưỡi linh hoạt làm việc.
"A......"
Thanh âm rên rỉ mê loạn xuyên thẳng vào não hắn, thân thể mềm mại trong lòng ngực dẫn phát một ngọn lửa lớn hơn, không nhanh không chậm xoa bóp kiều đồn, nhẹ nhàng cắn vành tai đỏ ửng của nàng, hơi thở nóng bỏng làm nàng run rẩy muốn trốn tránh, ở nàng bên tai động tình nỉ non: "Duyệt Duyệt, từ nay về sau, chúng ta sinh đồng giường, chết đồng huyệt, bạch đầu giai lão."
Vừa lòng nhìn thấy biểu tình mê say của nàng, lửa nóng trên thân thể mềm mại sớm biểu minh khát vọng của nàng, bàn tay vuốt ve kiều đồn chưa từng lơi lỏng, đĩnh cứng rắn sớm tìm đúng vị trí. Không để cho nàng cơ hội ăn đau lùi bước, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Ôm chặt...... Nhanh chóng...... Hít sâu một hơi......
"Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi, quần áo mới mua đem tới rồi ạ. Hai người nhìn xem có hợp hay không?"
Lúc hắn sắp xâm nhập, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một bà tử ôm hai bộ quần áo đi đến.
Đột nhiên tràn đến luồn gió lạnh làm Hân Duyệt giật mình, ý nghĩ cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía bóng dáng đang đến gần, đột nhiên phát hiện ánh mắt phẫn hận của Tề Vân Đình, mới nhận ra trạng thái của hai người bây giờ.
"Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài cho ta." Tề Vân Đình gầm lên một tiếng, Hân Duyệt đã tránh khỏi vòng ôm của hắn, dọc theo bờ ao đi đến phía bình phong bên kia.
Trên gương mặt nở nụ cười lấy lòng, bà tử có vẻ cũng phát hiện mình đến không đúng lúc, lắp bắp nói: "Là...... Là chưởng quầy...... Bảo tôi mang quần áo tiến vào."
"Cút." Tề Vân Đình giận dữ.
Bà tử kích động buông quần áo, xoay người chạy trối chết, còn may chưa quên đóng cửa.
Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận, hít thở sâu, thay một bộ mặt tươi cười, xoay người hướng Hân Duyệt: "Duyệt Duyệt, chúng ta tiếp tục a."
Hân Duyệt cảnh giác trợn tròn mắt: "Ngươi đừng tới đây."
Tề Vân Đình vẫn chưa chịu lùi bước, "Duyệt Duyệt, nàng rõ ràng cũng muốn mà, chúng ta tiếp tục nha."
Hân Duyệt liếc xéo: "Ngươi đứng lại, đừng tới đây, bằng không ta kêu to. Ai muốn, là ngươi thừa dịp ta gặp nguy, chiếm tiện nghi của ta. Ngươi dám dùng sức mạnh với ta, ta liều mạng với ngươi."
Tề Vân Đình bất đắc dĩ đứng lại, "Duyệt Duyệt, đừng như vậy, vừa rồi còn tốt mà.
Chúng ta đều đã nói bạch đầu giai lão, sau đó nàng muốn dừng lại, không phải muốn mạng của ta sao."
"Ngươi nói bậy, ai nói gì với ngươi, cổ nhân các người rất khó chơi, lần đầu tiên cho ngươi, liền bị ngươi khống chế cả đời. Ta mới không cần đâu, ngươi mau về bên kia của ngươi đi."
Tề Vân Đình quyết định thay đổi chiến thuật: "Vậy cho ta hôn một chút."
"Không được."
"Sờ một chút cũng được."
"Tránh ra, ngươi bại hoại."
Hai người giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Tề Vân Đình nhíu mày: "Ta thực thống khổ, nàng có biết không."
Hân Duyệt cũng tức giận: "Nếu ngươi đem ta OOXX, thì vui sướng của ngươi được gây dựng trên thống khổ của ta, ngươi có biết không?"

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 14: Uyên ương ôn tuyền1



"Đại thiếu gia, ngài ăn cơm trước, hay là tắm rửa trước?"
Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Nàng nghĩ sao?"
Hân Duyệt nhìn hoàng hôn bên ngoài mới buông xuống, còn chưa đến lúc ăn cơm, "Ta chưa đói, không bằng chúng ta đi tắm suối nước nóng, tắm sạch sẽ rồi, sau đó ăn no hẵn nghỉ ngơi."
"Được."
Chưởng quầy dẫn hai người tới một gian phòng lớn, bốn phía trang trí lộng lẫy như cung điện, quan trọng nhất là ở giữa có một cái ao lớn, khói trắng ấm áp lượn lờ.
Nó khác suối nước nóng bình thường ở chỗ chính giữa có ngăn cách, sáu bức bình phong lụa đỏ mỏng manh tụ lại một chỗ, tạo thành một dải phân cách, chia ao nước nóng thành hai nửa vòng tròn, nhưng lại không hoàn toàn tách ra, còn lại ba phần trong ao là thông với nhau.
Chưởng quầy vội giới thiệu: "Đại thiếu gia, đây là suối nước nóng cực phẩm của chúng ta, uyên ương ôn tuyền. Cái gọi uyên ương chính là chỉ thích hợp nam nữ cùng tắm, ngài xem, bình phong chia ao này ra làm hai, có thể chia nam nữ ra tắm riêng; cũng có thể một nam nhiều nữ, ngoài cửa có chỗ để đàn hát ca múa, cách bình phong lụa mong ngắm nhìn những hình ảnh lung linh, cho dù là đại lão gia làm việc không được, chỉ sợ cũng có xúc động. Ngài nhìn bên đây, có giường đá, vật trang trí này nữa, rất thuận tiện đấy ạ."
Chưởng quầy vừa đi vừa báo cáo chuyện mờ ám, lại như không chút mờ ám nào.
Hân Duyệt đi theo mặt sau, tuy chưởng quầy không có ý nói nàng biết, có điều nàng vẫn có thể nghe được đó.
Nghĩ đến mọi người cởi trần đi vào, bơi lội trong nước nóng vùng vẫy một hồi, sau đó đi ra. Nàng đã nghĩ tới món lẩu dê, gắp một miếng thịt dạo dạo trong nồi, rồi vớt lên ăn luôn.
Đây không phải là lẩu uyên ương hay sao?
Hân Duyệt bụm miệng cười hi ha, mặt cũng đỏ hồng lên. Tề Vân Đình tất nhiên không biết trong lòng nàng nghĩ gì, còn nghĩ nàng ngượng ngùng. Đành phải tiến lên quàng vai nàng, chắn chưởng quầy ở phía sau.
Hân Duyệt nói: "Ta không cần ở đây, chúng ta đổi thành mỗi người một gian đi."
Chưởng quầy vội khuyên nhủ: " Thiếu nãi nãi, suối nước nóng này là tốt nhất Tể Nam, chất nước cũng tốt, những chỗ khác kém xa."
Tề Vân Đình cho lão một ánh mắt tán thưởng, nói: "Cứ ở đây đi, chưởng quầy gọi người đi mua hai bộ quần áo mới, lát nữa gọi bà tử đưa đến là được."
Chưởng quầy đáp ứng, lui ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
"Để ta giúp Duyệt Duyệt cởi áo." Nói xong, liền ra tay cởi.
Hân Duyệt vội tránh thoát, "Không cần, tự ta làm là được, ngươi cởi trước đi."
"Được." Tề Vân Đình sảng khoái đáp ứng.
Hân Duyệt ngồi trên một khối đá trơn nhẵn, "Ngươi cởi đi, ta không nhìn." Có điều nàng đang ngồi ở vùng trung gian, nói cách khác có thể nhìn thấy cả 2 bên hồ.
"Nàng tắm bên kia?" Tề Vân Đình cởi áo ngoài.
"Ta có hoa thơm bên này của ta, ngươi có giường đá bên kia của ngươi."
Hai mắt Hân Duyệt trộm nhìn thấy Tề Vân Đình cởi bỏ áo trong, chỉ còn một cái quần.
Tuy hai người bọn họ ngủ chung đã lâu, nhưng đều là mặc quần áo, đây là lần đầu chân chính nhìn thấy hắn cởi trần đó.
Ôi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, bờ vai rộng, lưng thẳng, không có chút mỡ thừa, thân hình lực lưỡng......
Ặc, xuống chút nữa...... Xuống chút nữa...... Lộ ra một chút cơ bụng, không biết là ánh mắt nóng rực hay là tiếng nuốc nước miếng khiến cho Tề Vân Đình chú ý, hắn đột nhiên quay đầu, vừa vặn bắt gặp cặp mắt đang hưng phấn kia.
Hân Duyệt bị phát hiện, mặt lập tức đỏ ửng, quay đầu lấy tay che mặt, hận không tìm được cái lỗ để chui.
"Ta...... Kỳ thật là...... Cái kia...... Ở phía bên ngươi có chút động tĩnh, ta mới quay đầu sang một chút thôi......"
Tề Vân Đình a a cười, "Không sao, Duyệt Duyệt thích xem, là vinh hạnh của vi phu, nhạ, bây giờ chưa xem, quay đầu nhìn cho rõ, có hài lòng với dáng người của vi phu không?"
" Ai muốn nhìn ngươi? Mau xuống nước."
Trong tiếng cười sang sảng của nam nhân, bọt nước văng khắp nơi, hắn trực tiếp nhảy xuống hồ.
"Nha, dưới nước thật thoải mái, mau xuống đi."
"Ngươi xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn lén."
"Được, ta cam đoan."
Hân Duyệt đứng dậy chầm chậm cởi áo, lúc còn lại một kiện, do dự một chút, liền chậm rãi lặn xuống nước.
Nước ao ấm áp, cũng không nóng, nhiệt độ vừa phải làm cho từng cái lỗ chân lông cũng được thư giãn, tâm cũng mê say.
"Duyệt Duyệt, tắm nước nóng cởi hết thì sẽ thoải mái hơn, nàng còn một kiện trên người hơi bất tiện biết không?"
"Ngươi, ngươi là sắc lang, còn nói không có nhìn trộm, may mắn ta không cởi hết." Hân Duyệt cảnh giác đứng lên.
"Ta đâu cần nhìn, nghe tiếng cũng biết." Tề Vân Đình hiển nhiên nói.
"Được rồi, Tề đại thiên tài, từ nhỏ cái gì cũng biết. Vậy ta cởi, không cho ngươi nhìn lén nha."
"Mọi người đều ở dưới nước, ta làm sao thấy được."
"Bây giờ ta đã cởi rồi, ta ném quần áo lên bờ, ngươi nghe được tiếng không được nghĩ lung tung nha."
"Cam đoan không nghĩ bậy...... Mà đã nghĩ loạn rồi." Nửa câu sau nói rất nhỏ, Hân Duyệt không có nghe thấy.
Hai người cũng không bẩn, tùy tiện kỳ cọ một chút lại ngâm nước nóng, Tề Vân Đình dựa người vào thềm đá, "Duyệt Duyệt, kể chuyện ta nghe đi, ta thích nghe nàng kể chuyện cười."
"Ừ, được rồi, vậy kể một chuyện về tắm rửa. Một ngày nọ, rùa đen đang tắm dưới sông, có một con cóc ngồi một bên nhìn. Sau khi rùa đen phát hiện liền nói: Ngươi chưa từng thấy mỹ nhân đang tắm sao? Ngươi xem hai con mắt của ngươi nhìn đến sắp lòi ra ngoài kia!
Con cóc nói, em gái! Đừng chọc ta, không thấy ca ca nhìn ngươi tới nổi đầy da gà hay sao?"
"Không vui gì hết, nàng đang nói nàng là rùa đen, hay ta là con cóc đây, nếu Duyệt Duyệt muốn để ta nhìn, ta nhất định sẽ không nổi da gà, nhưng lại...... Ai! Duyệt Duyệt nhất định không chịu đâu."
Cách lụa mỏng bình phong, Tề Vân Đình bất đắc dĩ đích nhìn thấy thân hình lung linh kia, kỳ thật Hân Duyệt chỉ đem đầu lộ ở trên mặt nước, cái gọi là thân hình lung linh chỉ là hắn tự mình tưởng tượng thôi.
"Ngươi mới là rùa đen á, được rồi, ta kể một chuyện cho ngươi nghe, nghe giọng hữu khí vô lực của ngươi, cẩn thận xíu nữa ngủ quên, chìm xuống nước, ngạt chết ngươi.
Ngày xưa có một quốc vương, một đại quan, vị Thừa tướng này rất ngưỡng một bộ ngực xinh đẹp của vương hậu, nhưng hắn biết dám mơ ước đến vương hậu chỉ có đường chết thôi.
Hắn kể bí mật của mình với ngự y của quốc vương. Ngự y đồng ý giúp hắn thực hiện nguyện vọng, làm cam kết, đại quan đồng ý cho vị ngự y một món tiền lớn.
Vì thế, ngự y pha chế một loại thuốc sưng đau.
Một ngày, thừa dịp vương hậu tắm rửa, thoa thuốc sưng đau vào áo lót.
Vương hậu mặc quần áo vào, cảm thấy bộ ngực đau nhức. Quốc vương vội vàng truyền ngự y xem bệnh cho vương hậu.
Ngự y nói đây là một loại quái bệnh, muốn trị được, phải nhờ một người thoa thuốc giải vào lưỡi, rồi tự mình liếm ngực của vương hậu bốn giờ, a, chính là hai canh giờ. Người đó là Thừa tướng.
Vương truyền Thừa tướng tiến cung chữa bệnh cho vương hậu. Ngự y đã để thuốc giải vào miệng Thừa tướng.
Vì thế, Thừa tướng rốt cục cũng thực hiện nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay, liếm bộ ngực xinh đẹp của vương hậu chừng bốn giờ.
Thừa tướng toại nguyện, vương hậu cũng khỏi bệnh. Thừa tướng về đến nhà, ngự y tới đòi thù lao của hắn.
Chỉ là hắn đã toại nguyện, hơn nữa biết ngự y khẳng định không dám bẩm báo quốc vương, vì thế muốn quỵt tiền.
Ngự y tức giận rời khỏi, thề phải cho Thừa tướng trả giá thật lớn.
Vì thế, hắn lại bào chế một loại thuốc sưng đau. Hôm đó, hắn thừa dịp quốc vương tắm rửa, đem thuốc đổ vào quần lót của quốc vương.
Ngày hôm sau, quốc vương lại truyền Thừa tướng tiến cung......"
Hân Duyệt cười ha ha, chuyện cười này do Phỉ Phỉ từng kể cho nàng và Tiểu Ngọc nghe, bọn họ đã cười rất lâu.
Phỉ Phỉ, Tiểu Ngọc là bạn bè tốt nhất của nàng, mình đến cổ đại lâu như vậy, không biết bọn họ có nhớ ta hay không? Nhưng mà cũng tốt, gặp được một người bạn như Tề Vân Đình, nàng cũng không cảm thấy cô đơn.
Tiếng cười này đối với Tề Vân Đình mà nói cũng giống một loại tra tấn, cách bình phong, mơ hồ nhìn thấy Hân Duyệt cười tươi như hoa nở, mạnh mẽ áp chế liệt hỏa trong cơ thể. Trong lòng thầm mắng: Tắm uyên ương cái gì chứ, thấy được sờ không được, cái này không phải tra tấn chết người ta sao.
Tác giả chuyện muốn nói: Cho xíu bình luận nhé, tả không nổi nữa

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 13: Ta thích nàng

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 13: Ta thích nàng

Vây quanh bàn ăn nóng hổi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
"Quách huynh, ngày mai chúng ta đã khởi trình, ta kính huynh một ly." Tề Vân Đình một hơi uống cạn.
Tiểu Diệp nhìn chằm chằm về phía Hân Duyệt: "Hân Duyệt tỷ, tỷ còn đến đây hay không."
"Sao vậy, không rời ta được à, ta cũng không nỡ xa ngươi nha, đại nương à, người nói nếu ta là con gái của người thì tốt biết bao."
"Đúng vậy, vậy, ta cầu còn không được đó." Đại nương hiền lành cười.
"Thật sao? Đại nương, người thật sự đồng ý nhận ta làm con gái?"
"Đương nhiên."
Hân Duyệt ho nhẹ hai tiếng, ngồi đàng hoàng, "Các vị, ta muốn tuyên bố một quyết định: Ta đã nghĩ rồi, không đi Uyển thành, muốn ở lại làm bạn với tiểu Diệp, làm con gái của đại nương."
Nét cười của Tề Vân Đình đọng lại trên mặt, chậm rãi buông ly rượu xuống bàn nhưng vẫn làm đổ nửa chén ra ngoài.
Hân Duyệt liếc mắt nhìn hắn, không dám nhìn, cúi đầu, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm.
Trong phòng lạnh ngắt không tiếng động, làm rơi cây kim cũng nghe thấy.
"Tại sao?" Giọng của hắn thê lương run rẩy.
"Ta...... Ta cảm thấy ở cùng với tiểu Diệp vui lắm, ta...... Thực xin lỗi ngươi."
"Ở cùng ta không vui vẻ sao?"
"Không phải, chỉ là ta...... Dù sao, ta đã quyết định rồi, ngày mai ngươi tự mình lên đường đi."
Tất cả mọi người không còn tâm trạng ăn cơm, Hân Duyệt cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Tề Vân Đình cứ nhìn chằm chằm mình, kéo tay tiểu Diệp ra ngoài ngắm sao.
"Ngươi xem, đó là chòm sao sư tử, thường xuyên có mưa sao băng đó."
Tiểu Diệp quay đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần, liền chậm rãi lui về.
Hắn từ phía sau ôm nàng vào lòng, hai má áp lên mái tóc của nàng: "Trời tối như mực, không lạnh sao?"
... ........
" Không muốn ngắm cảnh đẹp Giang Nam ư? Còn có thịt cua ở Dương Châu, sương mù yên hoa ở Tô Hàng, cầu nhỏ nước chảy."
... ........
"Không muốn nghe ta kể chuyện cười sao, mấy ngày nay không có nàng kể chuyện cười cho ta nghe, ta không ngủ được."
... ........
Nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của nàng, dịu dàng xoay người nàng lại, nhìn vào mắt nàng, thâm tình nói: "Chúng ta ở cùng nhau một tháng, sớm chiều bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tươi cười vô tư lự của nàng, chính là những ngày tháng vui vẻ nhất đời ta, nàng không vui vẻ sao? Không phải đã nói đến Dương Châu mới quyết định mà, sao lại sớm như vậy? Dương Châu cũng gần Uyển thành, cho dù đến lúc đó nàng không muốn theo ta về nhà, ta cũng đã nói tuyệt đối không làm khó nàng."
Hân Duyệt yên lặng ngẩng đầu, cắn môi nhìn hắn, thâm tình nhìn chăm chú......1 giây, 2 giây, 3 giây......
Tề Vân Đình cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Ta thích nàng."
Hân Duyệt cả người run lên, còn chưa kịp nói, đôi môi đã bị người ta hôn. Môi hắn hơi lạnh, mang theo chút hơi thở bất an, lực đạo không lớn không nhỏ, làm cho Hân Duyệt không trốn được, môi cánh hoa mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, trái tim rung động. Hắn không nhanh không chậm từng chút một hòa tan nàng......
Rốt cục, Hân Duyệt cũng hôn hắn, khẽ mở hàm răng, cho hắn cơ hội tiến vào, dây dưa cùng đầu lưỡi của nàng, làm loạn hô hấp của nàng, cũng làm rối loạn lòng nàng.
Cảm giác được hơi thở dồn dập của nàng, Tề Vân Đình nổi lên dục vọng, mạnh mẽ hôn xuống, thừa dịp đầu lưỡi của nàng tiến vào miệng mình, gắt gao hút lấy, không cho nàng chạy trốn......
Kỳ thật hắn đã suy nghĩ rất nhiều lý do, những khi nói đến bên miệng lại biến thành: Ta thích nàng.
Ta thích nàng, những lời này cứ quanh quẩn trong đầu Hân Duyệt, xoay quanh, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, nàng không thể tự hỏi chính mình có thích hắn hay không?
Tề Vân Đình rốt cục ngẩng đầu lên, cho nàng một chút không khí, nhìn thấy môi cánh hoa sưng đỏ của nàng thì hài lòng cười, "Hứa với ta, đến Dương Châu hẳn quyết định. Hãy tiếp tục cùng ta đi hết cuộc hành trình này."
Hân Duyệt yên lặng gật gật đầu, hắn không che giấu được vui sướng trong lòng, ôm nàng xoay vòng vòng trong sân.
Một đêm đó, Hân Duyệt không ngủ cùng tiểu Diệp, Tề Vân Đình ôm chặt lấy nàng, nàng mới phát hiện thì ra mấy đêm trước lại lạnh như vậy.
Hắn không ngừng nói loạn bên tai nàng: "Tại sao? Nói cho ta biết tại sao đột nhiên không muốn đi cùng ta?"
"Bởi vì...... Ta phát hiện...... Có một chút thích ngươi, nhưng ta không muốn lún quá sâu. Ngươi có biết ta sống rất đơn giản, ngươi và mọi người vì ta không khỏe mà dừng lại, ta lại nghĩ rất nhiều chuyện."
"Nàng không cần nghĩ gì cả, ta sẽ nghĩ dùm nàng mọi thứ." Nụ hôn ngọt ngào như mật lại hạ xuống, Hân Duyệt nghi ngờ không biết bây giờ mình và hắn là quan hệ gì.
Sáng sớm ngày kế, tiểu Diệp kéo Hân Duyệt qua một bên: "Hân Duyệt tỷ, Tề đại ca đối với tỷ tốt như vậy, tỷ phải quý trọng nha."
"Nha đầu ngốc, đợi tỷ tỷ giúp ngươi tìm lang quân như ý, ngươi mới biết được cái gì gọi là tốt nha."
Tề Vân Đình đến ôm Hân Duyệt ngay lập tức, sợ nàng hối hận như tối qua, dịu dàng nói: "Trạm tiếp theo chính là Tể Nam, nơi đó vừa mới xây một suối nước nóng, chúng ta nhanh tắm suối nước nóng đi."
Đến Tể Nam, Hân Duyệt mới xem như mở rộng tầm mắt, hồ Đại Minh, suối Báo Đột, Tể Nam thật sự là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, khắp núi rừng ngập tràn sắc hoa.
Nhà cửa ở trung tâm thành thị này đều có màu xanh của tre trúc, những kiến trúc có màu đỏ gạch, rất khó thấy được.
Phía bắc một bảng hiệu lớn "Tề gia tửu lâu", ở giữa một cái bảng to "Tề gia khách điếm", phía nam lại một biển hiệu "Tề gia suối nước nóng".
A, có ăn có ở, lại còn tắm rửa nữa.
Tề Vân Đình nắm tay Hân Duyệt,vừa đi vào cửa lớn, lập tức có một đám người cúi đầu hô lớn, "Đại thiếu gia, ngài đến rồi."
"Chào đại thiếu gia."
Chưởng quầy ước chừng 40 tuổi, giải tán đám người, đi đến phía trước: "Đại thiếu gia, phòng số 1 chữ thiên, đã chuẩn bị cho ngài rồi, suối nước nóng vừa xây xong, đã có thể sử dụng. Tiết mục đặc sắc tối nay chính là tắm uyên ương, hay là ngài thử trải nghiệm một chút."
Lúc hắn nói tới tắm uyên ương, mấy tiểu nhị tựa hồ đang lau nước miếng, Hân Duyệt nghĩ sao lại trùng hợp như vậy? Vì thế mở miệng nói: "Xem như vậy, ngươi đã sớm chuẩn bị tốt nha."
"Dạ, thiếu nãi nãi, bên Đức châu truyền tin, nói hai vị sắp đến, nên chúng tôi đã đợi từ sớm."
Hân Duyệt lúc này mới hiểu được, thì ra những cửa hàng ở Tề gia đều có liên hệ, khó trách từ lúc đến Thương châu, mỗi nơi đến đều có những món nàng thích ăn. Tề Vân Đình không hề nhắc lại chuyện ở cùng phòng, những tiểu nhị này cũng sắp xếp hai người bọn họ cùng phòng.
Bước vào cái gọi là phòng số 1 chữ thiên, quả nhiên khác hẳn, không chỉ diện tích lớn hơn bình thường vài lần, còn chia ra gian trong gian ngoài, gian ngoài có một bàn tròn lớn, rõ ràng là bàn ăn, có bình phong tử sa, bên trong có thể mờ mờ thấy được một cái giường rất lớn, màn nhung gấm lụa mềm mại, trướng rũ màn che kín đáo, những bài trí khác trong phòng cũng tràn ngập ái muội.
"Duyệt Duyệt thích không?"
"Thiệt là xa hoa."
"Sợ cái gì, vi phu có thể chi được. Nàng cần chỉ nói thích hay không." (đại gia a!)
"Thích."
"Thiếu nãi nãi nói thích, làm phiền Vương chưởng quầy, truyền lời ta thưởng mỗi người mười hai lượng bạc, chưởng quầy một cái hồng bao." (đại gia đúng là đại gia mà)
Cách bình phong, bên ngoài vang lên một trận hoan hô.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 12: Đến Đức châu


Tour du ngoạn 4 đảo Nha Trang 390.000đTour du ngoạn 4 đảo Nha Trang 390.000đmuachung.vnTham quan 4 đảo+ lặn biển ngắm san hô+ tham gia chương trình " tiệc nổi" free. Đặt tour
Tour Phú Quốc 01 ngày ưu đãi 175.000đTour Phú Quốc 01 ngày ưu đãi 175.000đmuachung.vnKhám phá các địa danh nổi tiếng tại Phú Quốc. Tour hằng ngày, không phụ thu. Click ngay!
Tour du ngoạn 4 đảo Nha Trang 390.000đTour du ngoạn 4 đảo Nha Trang 390.000đmuachung.vnTham quan 4 đảo+ lặn biển ngắm san hô+ tham gia chương trình " tiệc nổi" free. Đặt tour
    Đọc Truyện Online >>Ngôn Tình >> Đại Thiếu Gia Ế Vợ >> Chương 12: Đến Đức châu

 Trước    /26 GO   Sau
ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 12: Đến Đức châu



Trên đài đánh tới đánh lui, cũng không có cảm giác gì mới mẻ, mắt thấy mặt trời đỏ nhô lên cao, cũng nên ăn cơm trưa. Hân Duyệt hết hứng thú tính toán rời đi, thì nhìn thấy tiểu thư trên đài liếc mắt về phía này, Quách Hướng phi thân lên đài, ai ya, thật đúng là nhịn không được.
Không bình tĩnh là không bình tĩnh mà.
Hân Duyệt lập tức mở to mắt, cổ vũ cho Quách Hướng.
Ba quyền hai cước, Quách Hướng đã thắng. Vị kia đại ca vừa rồi thắng liên tiếp sáu hiệp, mọi người vốn nghĩ cô nương kia về tay hắn rồi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một tên tiểu bạch kiểm, còn lợi hại như vậy nữa.
Mọi người xốc lại tinh thần tiếp tục xem, Quách Hướng thắng liên tiếp mười trận.
Hay! Tuyệt đẹp!
Trên đài vang lên tiếng hoan hô, Tề Vân Đình cũng âm thầm gật đầu. Hảo công phu.
Đã không còn người dám ứng chiến, vì thế vị trí con rể không hề trì hoãn rơi xuống trên người Quách Hướng.
Người đạo mạo mời Quách Hướng về nhà, Tề Vân Đình liền cùng Hân Duyệt trở lại khách điếm.
Dùng xong cơm chiều, Quách Hướng trở lại khách điếm, trong mắt khó nén hưng phấn.
"Thế nào? Tân lang, ta nghĩ đêm nay ngươi sẽ không trở về, trực tiếp nhập động phòng chứ." Hân Duyệt ha ha cười.
Quách Hướng mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười cười: "Nhạc phụ đại nhân hỏi nhà của ta ở đâu, gia cảnh thế nào, trước hết bảo ta về nhà nói chuyện với cha mẹ, tính toán mọi việc."
Tề Vân Đình tựa hồ nhìn ra cái gì, nhưng không mở miệng.
Hân Duyệt cũng kệ: "A, còn nhạc phụ đại nhân nữa. Này, Quách Hướng, ngươi không nghĩ rằng, nói thật, ngươi không phải cùng Lí cái gì Anh kia quen biết trước chứ?"
Quách Hướng ngại ngùng cười: "Không dối gạt hai vị, ta cùng Vân Anh quả thật có quen biết, hơn nữa tự định chung thân. Nhưng mà không có lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ta cũng không thể mạo muội tới Lí gia cầu hôn. Vân Anh nghĩ ra cách này, ở Thương châu dựng võ đài, nàng nói với phụ thân muốn tỷ võ chiêu thân, lúc trước ta nói có việc ở Thương châu, kỳ thật chính là chỉ việc này."
Hân Duyệt nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Quách Hướng đã muốn cười: "Không tệ nha, cũng vui mà. Chuyện này có gì phải ngượng ngùng chứ, không phải là tự định chung thân thôi sao. Trác Văn Quân người ta còn bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như đó. Vân Đình, không bằng chúng ta cũng chơi trò bỏ trốn đi."
Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt vào lòng: "Được, đi luôn bây giờ nhé?"
Hân Duyệt bị ôm trong lòng, người này hôm nay sao lại phối hợp như vậy, vội đẩy hắn ra, "Gấp cái gì, còn chưa có nghĩ chu toàn đâu."
Tề Vân Đình ha ha cười to.
Một đường chạy như điên xuống phía nam, sau một ngày cũng đến Đức châu.
Tề Vân Đình là người nói nghĩa khí, nếu đến Đức châu, liền nói muốn đến thăm hỏi mẫu thân Quách Hướng.
Thì ra, Quách Hướng mồ côi cha từ nhỏ, là mẫu thân một mình nuôi hắn và muội muội Quách Diệp, cuộc sống có bao nhiêu gian khổ không cần phải nói.
Đến Quách gia, Hân Duyệt thấy đình viện này thật ra không nhỏ, ở giữa có một gốc cây quế cổ thụ, phía bắc có năm gian phòng chính, nhưng cũng đã cũ kĩ lắm rồi. Một tiểu cô nương thanh tú mười sáu mười bảy tuổi đỡ một vị đại nương tóc hoa râm ra nghênh đón, Quách Hướng nói: "Nương, đây là bằng hữu của con Tề Vân Đình, dọc đường chiếu cố con rất nhiều. tiểu Diệp, mau gọi Tề đại ca, Tề đại tẩu."
"Tề đại ca, Tề đại tẩu." Tiểu Diệp ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ai, quên đi, đừng gọi ta là Tề đại tẩu thì hơn, còn chưa biết thế nào mà, ta tên là Hân Duyệt. Chào đại nương."
Tề Vân Đình thi lễ, "Đại nương, vợ chồng cháu kết bạn cùng Quách huynh đi về phía nam, dọc đường đi gặp được không ít hung hiểm, còn nhờ cậy Quách huynh một thân võ nghệ, chúng cháu mới bình an đến vậy. Hôm nay đến vội vàng, chưa chuẩn bị lễ vật, chút thành ý này mong đại nương nhận cho."
Hắn đưa một bao bạc, Quách đại nương làm sao có thể nhận, từ chối mãi, cuối cùng Tề Vân Đình nói: "Tiểu Diệp muội muội tuổi cũng không nhỏ, sau này xuất giá chắc Tề đại ca không ở đây, cọi như một chút lễ vật đi."
Tiểu Diệp đỏ mặt cúi đầu, Quách đại nương ngượng ngùng nhận bạc.
Chỉ chốc lát, Hân Duyệt và tiểu Diệp đã thân thiết, tay nắm tay kéo vào bàn ăn cơm chiều.
"Uhm, đại nương làm đồ ăn ngon thật, tiểu Diệp xào món này cũng không tệ. Ai, đúng rồi, tiểu Diệp muội muội xinh đẹp như vậy, có hôn phu chưa?"
Tiểu Diệp đỏ bừng mặt, đại nương nói: "Ác bá Vương Nhị thành nam xem trúng tiểu Diệp, hôm trước còn tìm người tới hỏi cưới."
Quách Hướng hỏi: "Cái tên Vương Nhị ăn cháo đá bát kia? Không được."
"Đúng vậy, ta đã từ chối."
Hân Duyệt nhiệt tình nói: "Tiểu Diệp muội muội, đợi tỷ tỷ đến Uyển Châu tìm tài tử Giang Nam đẹp trai uội, bảo đảm muội sẽ vừa lòng."
Tề Vân Đình cười gắp món Hân Duyệt thích ăn vào bát của nàng, lại phát hiện Hân Duyệt đột nhiên nhíu mày, hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt ghé mặt xuống bàn.
" Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy? Hả?" Hắn buông đũa căng thẳng tới gần.
"Đau bụng." Hàm răng nghiến ra được mấy chữ.
Đại nương hoảng, "Có phải ăn nhầm cái gì rồi? Hay là mời đại phu đến?"
Hân Duyệt cắn răng bước vào trong: "Tiểu Diệp, ngươi lại đây."
Tề Vân Đình lo lắng đuổi theo, bị nàng đuổi trở về, "Ngươi đừng đi theo làm loạn, nhanh đi ăn cơm."
"Nàng nói cho ta rốt cuộc là chuyện gì, ta mời đại phu nha?"
Hân Duyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, bất đắc dĩ nói: "Chuyện của chị em phụ nữ, ngươi đừng quan tâm có được hay không?"
Tiểu Diệp cười trộm dìu Hân Duyệt vào phòng, " Tiểu Diệp à, phụ nữ cổ đại các ngươi khi đến cái kia, làm sao bây giờ?"
Tiểu Diệp không hiểu: "Cổ đại các ngươi?"
"A, ta chỉ lỡ lời thôi, ngươi nói cho ta, các ngươi phải dùng cái gì vậy." Cứ đau bụng cỡ này, lại không phải dạ dày, khẳng định là dì cả tới rồi. Thời đại này, băng vệ sinh khẳng định là không có rồi, vậy phải làm sao bây giờ, cổ đại, thật sự là bất tiện mà.
"A, người không có tiền hay dùng vải mành, kẻ có tiền thì dùng tơ lụa."
Tơ lụa, thật đúng là con mẹ nó lãng phí.
"Vậy ngươi giúp ta tìm ít vải bông đến đây đi."
Hân Duyệt nằm lên giường không muốn cử động, trong chốc lát Tề Vân Đình bưng đến một chén canh gừng đường đỏ, "Ngồi dậy uống một chút đi, đại nương nấu cho nàng đó."
Ực ực một hơi uống xong, buông bát xuống lại nằm bất động,"Đêm nay, ta ngủ với tiểu Diệp."
"Ngủ với ta không được sao?" Tề Vân Đình đáng thương nói.
Cho hắn một ánh mắt không cần nhiều lời, liền quay đầu không để ý tới hắn. Tề Vân Đình đại khái cũng có chút hiểu biết, không tranh luận nữa, chỉ nói: "Chúng ta ở thêm vài ngày đi."
Ba ngày sau, Hân Duyệt khỏe hơn nhiều. Nàng từ nhỏ cũng không phải cô gái được nuông chiều, cho bọn họ mở rộng tầm mắt, làm vài món ăn. Tề Vân Đình liên tục khen ngon, còn tiểu Diệp thì cứ cười trộm suốt.
"Tiểu Diệp, chúng ta ra ngoài dạo phố nha, đi, đi tìm Tề Vân Đình đòi tiền."
Vợ chồng người ta có khác, giống như Tề Vân Đình có nghĩa vụ phải đưa bạc cho nàng vậy.
Tiểu Diệp đương nhiên ngượng ngùng: "Tề đại ca cho nhà ta nhiều tiền rồi, Hân Duyệt tỷ muốn mua cái gì, ta lấy bạc là được."
"Ai nha, đó là đưa cho nhà của các ngươi, không liên quan, ta với hắn, lấy chút tiền ấy có là gì."
Lôi kéo tiểu Diệp không để cho nàng nói nữa đi vào nhà, Tề Vân Đình đang đàm luận kiếm pháp với Quách Hướng.
"Tề Vân Đình, cho chúng ta chút bạc, ta muốn đi dạo phố."
"Ta đi cùng nàng."
"Ai cần ngươi, ta đi cùng tiểu Diệp."
Tề Vân Đình đem tiền đặt vào tay Hân Duyệt, "Khi nào chúng ta lên đường?"
"Hai ngày nữa đi, ta còn chưa chơi đủ đâu."
Mua thiệt nhiều đồ chơi mới lạ, ăn không ít đồ ăn vặt. Buổi tối nằm trong chăn còn được ôm cô gái nhỏ, "Hân Duyệt tỷ, Tề đại ca đối với tỷ thật tốt, huynh ấy thật lòng thương tỷ nha."
"Hắn? Ngươi không thấy lúc hắn trở mặt đâu."
"Rốt cuộc tỷ và huynh ấy có phải vợ chồng hay không?"
"Ta còn chưa quyết định có cùng hắn đi tới Uyển châu hay không, chúng ta đã nói đến Dương Châu sẽ quyết định, kỳ thật ta cảm thấy ở chung với ngươi thì vui hơn."
"Nhưng mà, huynh ấy thích tỷ như vậy......"
"Làm gì có? Đừng nói bậy, mau ngủ đi."

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 11: Tỉ võ chiêu thân

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân

Thỏa mãn nằm trên giường, ai, ăn nhiều cũng không tốt, no quá ngủ không được a.
Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, cởi áo ngoài nằm xuống, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàng nhạt, càng tăng thêm hương vị nam nhân.
"Hai ngươi uống nhiều ít? Sao trễ vậy mới trở về?"
"Uống không nhiều, chỉ là nói hơi nhiều thôi, chỉ trách ta và Quách huynh gặp nhau quá trễ."
"A, còn trách gặp nhau quá trễ, hai người vốn xuất thân không giống nhau mà."
" Đúng, xuất thân không giống, nhưng chí đồng đạo hợp. Đúng rồi, đã trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ." Hân Duyệt vừa nằm xuống đã gặp chu công hắn đã thấy qua rồi.
Cũng không thể nói mình ăn no quá được," Nhàm chán quá, ngủ không được."
Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên nàng, hai tròng mắt sáng lên: "Nàng muốn nói, chúng ta nên làm chút gì đó?"
"Cút." Một cước đạp hắn.
Hai người không nói gì nhìn trần nhà, Hân Duyệt xoay người lại, lấy tay chống má, nhìn Tề Vân Đình.
Hồ Hân Duyệt: Rất nhàm chán, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nha.
Tề Vân Đình: được
Hồ Hân Duyệt: Một con con nhện mấy chân
Tề Vân Đình:8 cái
Hồ Hân Duyệt: Vậy một con nhện trèo cây đột nhiên rơi xuống, lúc rơi xuống mặt đất thì có mấy chân
Tề Vân Đình: Đương nhiên vẫn là 8 cái
Hồ Hân Duyệt: Sai, là7 cái, bởi vì lúc con nhện rơi xuống đất, dùng một cái chân ôm ngực nói ‘Ôi mẹ ơi, sợ hết hồn’.
Hân Duyệt giả tiếng một tên nhóc nghịch ngợm nói, làm Tề Vân Đình cười ha ha.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi cũng kể ta nghe đi
Tề Vân Đình: Được. Ngày xưa có một người, à, là nam nhân, hắn không cưới được vợ, sau đó lại đi cưới một người, chính là cô vợ ngốc bây giờ của hắn.
Hồ Hân Duyệt hơi gật dù, chống tay cũng mỏi rồi, ghé đầu vào trên người Tề Vân Đình, ánh mắt sáng ngời: "Ngốc như thế nào?"
Tề Vân Đình thảng nhiên đặt tay sau lưng Hân Duyệt, nói tiếp: "ừ, nàng hay nói những lời khó hiểu, tỷ như nói, nàng không nói phụ thân hoặc cha, mà nói ba ba; còn nói cổ nhân các người, cổ đại các người, giống như nàng không phải cùng sống ở thời đại này vậy; bị người ta hôn một lần, cảm thấy chưa hôn đủ, lại bay qua hôn người ta thêm lần nữa......"
Hân Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt hạnh: "Ngươi đang nói ta chứ gì, ngươi là đồ bại hoại, ngươi hư hỏng, ta mới không phải cô vợ ngốc của ngươi, ngươi hư hỏng......"
Bàn tay nhỏ nhắn mền mại đánh lên ngực hắn, Tề Vân Đình cũng không né tránh còn cười ha ha nữa. (vô duyên quá chừng)
Lão chưởng quầy dưới lầu âm thầm gật đầu: Thiếu gia cuối cùng cũng có nơi có chốn. A? Hình như nói ngược rồi.
Đám tiểu nhị cũng dựng thẳng tai nghe ngóng: Đại thiếu gia vui vẻ, ngày tháng của chúng ta cũng dễ qua hơn.
Quách Hướng cách vách thầm nghĩ: Đôi vợ chồng người ta tình cảm thật tốt, không biết ngày mai mình có thể ôm được mỹ nhân về hay không?
Sáng sớm, Tề Vân Đình và Quách Hướng ngồi ở dưới lầu đợi Hân Duyệt xuống ăn cơm, qua nửa ngày, cũng không thấy bóng người, cửa phòng mở, Hân Duyệt xõa tóc, tóc đen như mây bay, tùy ý xõa trước ngực, chu môi, ánh mắt u oán lại có vài phần vũ mị.
---- đại tỷ ơi, bộ dạng xinh đẹp không phải lỗi của ngươi, nhưng nơi công cộng mà khoe mẽ thì thật không đúng.
Nháy mắt kinh diễm toàn trường.
Sắc mặt Tề Vân Đình nhất thời đen lại, "Chờ nàng ăn cơm đó, sao còn chưa sửa soạn xong?"
Hân Duyệt chu môi, tức giận nói: "Ngươi không chải tóc cho ta, làm sao ta ăn cơm."
Đám tiểu nhị che miệng a che miệng, cắn môi a cắn môi, ngay cả Quách Hướng cũng sắp nội thương---- tình cảm của đại thiếu gia thật tốt, còn phụ trách chải đầu cho thiếu nãi nãi.
Tề Vân Đình đỏ mặt, nháy mắt ---- muốn ăn cơm nữa không?
Bóng dáng trên lầu chậm rãi bay xuống, ôm cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Vân Đình, người ta chải vài kiểu tóc cũng đều cảm thấy không đẹp, chàng đến xem chải kiểu gì mới đẹp nha."
Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận lên lầu giúp nàng chải tóc.
Dưới lầu một phen cười thỏa thích.
Đám tiểu nhị thấy thiếu nãi nãi có thể làm thiếu gia nghe lời như vậy, sôi nổi tiến lên lấy lòng. Người này nói ở Thương Châu món nào ăn ngon, người kia nói chỗ nào chơi vui, có một cái đầu nhỏ chen vào: "Thiếu nãi nãi, hôm nay tiểu thư Lí gia tỷ võ chiêu thân, rất náo nhiệt."
Tỷ võ chiêu thân? Màn hí kịch đặc sắc nhất, cẩu huyết nhất trên truyền hình làm thế nào có thể bỏ qua?
"Chúng ta mau đi đi, Quách đại hiệp nhìn ngươi tuổi không lớn, chắc cũng chưa thành thân."
"A, đúng là chưa lập gia đình." Quách Hướng hơi đỏ mặt, mất tự nhiên đáp.
"Thật tốt quá, hai người các ngươi đều có cơ hội, nếu tiểu thư Lí gia kia bộ dạng xinh đẹp, các ngươi cũng nên liều mạng một lần. Ha ha!"
"Ta là người đã thành thân." Tề Vân Đình lạnh lùng nói.
Hân Duyệt trừng mắt: "Thì ra, ở nhà ngươi đã có vợ, còn gạt ta nói không có, ngươi......"
Tề Vân Đình thật sự không nhịn nổi nữa: "Trong nhà không có, trước mắt có, nàng không phải người đó sao."
Hân Duyệt biết mình hiểu lầm, thay một bộ mặt tươi cười: "Thì ra ngươi nói ta, không phải còn chưa vào cửa sao? Ngươi còn có cơ hội mà."
Nàng không nhìn thấy sắc mặt xanh lét kia, kéo hắn đi ra ngoài.
Đám tiểu nhị không thể hiểu nổi, nói như vậy nghĩ là làm sao?
Dọc theo đường đi, Quách Hướng cúi đầu, bộ dáng đầy tâm sự.
Hân Duyệt kéo tay Tề Vân Đình, lấy một xâu hồ lô đường vui vẻ vừa đi vừa ăn.
Dưới lôi đài, người đông như kiến cỏ, bọn họ vất vả lắm mới chen được lên tới hàng đầu.
Trên lôi đài, một nam một nữ đang đánh nhau quyết liệt, có thể thấy nữ tử này công phu không tệ, chỉ chốc lát đã đá tên nam nhân kia xuống lôi đài.
Nàng đứng trên đài thở dốc hồi sức, Hân Duyệt mới nhìn rõ dung mạo của nàng, mặt trái xoan, mày liễu, mắt phượng, tuy thoạt nhìn có vài phần sắc bén, nhưng mỗi cử chỉ vẫn toát lên khí thế nữ hiệp.
Trong nháy mắt, lại có mấy người bị đánh xuống dưới, cô nương kia cũng mệt mỏi thở dốc, một bên võ đài người nằm la liệt. Nàng lại đem ánh mắt hướng về bên này.
"Lên đi, hai người các ngươi mau lên đi." Hân Duyệt nhiệt tình thúc giục.
" Tề huynh." Quách Hướng hình như động lòng rồi.
" Tề mỗ đã có người trong lòng, tuyệt không tranh giành với người, Quách huynh nếu có ý, nên thượng đài đi." Tề Vân Đình nghiêm mặt đáp.
Khi nói chuyện, một đại hán vừa mập vừa đen nhảy lên đài, đánh hơn mười chiêu, cô nương dần dần ở thế hạ phong, nhưng còn liều mạng duy trì, xem ra nàng không thích rồi, bằng không sẽ bị bại dưới tay hắn. Quách Hướng bên cạnh hình như rất gấp, khẩn trương nhìn chằm chằm lên đài.
"Dừng." Hân Duyệt hô to một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn lại đây.
Hân Duyệt lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, cô cũng phải biết nhìn thời thế chứ. Cô đã đánh lâu như vậy, mệt đến thở không ra hơi, như vậy cho dù hắn thắng cũng không thật sự thắng. Hay là cô cứ ngồi bên cạnh nhìn, để bọn nam nhân đó đánh nhau, không phải được rồi sao. Người cuối cùng giành chiến thắng, lại đánh với cô."
Một người đạo mạo đi tới, hình như là phụ thân của cô nương này, nhỏ giọng bàn bạc vài câu, hình như là đồng ý cái nhìn của Hân Duyệt.
Người đạo mạo tiến lên nói: "Các vị phụ lão, ta dựng võ đài ở Thương châu, để tiểu nữ tỷ võ chiêu thân, được các vị ưu ái, đến ủng hộ. Chỉ cần là những người chưa lập gia đình, các tráng sĩ hãy lên đài tỷ võ. Người chiến thắng cuối cùng sẽ tỷ thí với tiểu nữ."