-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 8

An đến lớp, cô nghe mấy bà tám kháo nhau chuyện “Tiểu thư thần bí” học ở AQ. Lúc đó, An mới chột dạ. Người duy nhất trừ giáo viên biết cô là ai chính là Quân và cô quên mất một việc vô cùng quan trọng đó là cảnh cáo anh ta. An đang định đi tìm lớp Quân thì trống vang lên.

Sao hôm nay tiết Địa với An đi qua thật chậm. Cô muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Không chịu được cảm giác bứt rứt trong lòng, An xin cô ra ngoài, đến thẳng phòng hiệu trưởng:

– Hiệu trưởng! Em muốn hỏi.

Hiệu trưởng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị, ung dung:

– Em nói đi.

– Thầy biết Vũ Anh Quân chứ?

– Tất nhiên!

– Vậy anh ta học lớp nào?

– 11a1.

– Ồ! A1 sao? Được rồi! Em đi đây!

*****

Trước cửa lớp 11a1, một cô gái mang vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc lạnh lẽo quét một lượt quanh lớp. Giáo viên ngừng giảng bài nuốt nước bọt cái “ực”. Cả lớp hướng mắt về phía cô gái mang vẻ đẹp người lai ấy và lập tức “ồ” một tiếng khi nhận ra đó là cô gái gầy bão dư luận vài ngày trước. Mai Anh cũng học ở đây. Hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười mỉm. Lúc An định nói thì một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:

– Ồ! Linh An! Em đến đây làm gì thế? Nhớ anh sao? – Giọng Quang ngạc nhiên pha lẫn đùa cợt.

An không ngờ Quang cũng ở đây và cũng không ngờ rằng người cô quen lại toàn nhân tài. Quân đang chăm chú đọc sách – một cuốn sách không hề liên quan đến bài học nhưng khi nghe Quang ngồi cạnh nói vậy thì đôi môi xuất hiện nụ cười như có như không. Cậu ngẩng mặt lên nhìn An. Cô phớt lờ lời Quang, lạnh lùng nói:

– Thưa cô, cho em mượn anh Quân một chút.

Cô giáo liền gật cái “rụp” không chút do dự.

– Xin phép cô! – Quân vừa nói vừa đứng dậy, đút tay túi quần, trên môi là nụ cười mỉm, ung dung ra khỏi lớp.

Quang thấy hơi hụt hẫng. Lúc nãy, cậu thật sự muốn người An tìm là mình. Cậu luôn cho rằng cậu chỉ coi An như cô em gái có tính cách khá đặc biệt nhưng cảm giác này cho cậu thấy rằng An hơn một cô em gái.

Trong một chốc Mai Anh bỗng ghét An. Cô không hiểu tại sao nữa. Có lẽ là lúc nhìn Quân cười khi ra khỏi lớp. Cô và Quân là thanh mai trúc mã. Sở thích, tính cách của Quân cô hiểu hơn ai hết. Cậu ghét xuống canteen, luôn lạnh lùng và số lần cậu cười trong một tuần là dưới con số 5. Vậy mà trong nửa tháng qua, chính xác hơn là sau sinh nhật của mình cậu gần như thay đổi. Nhất là khi gặp An. Điều đó làm cô thật sự khó chịu. Cô không hề ghét An. Thậm chí là rất quý nhưng nếu An cướp Quân từ cô thì cô không chắc sẽ còn từ “quý” đó nữa.

Sân trường AQ được bao trùm bởi ánh nắng vàng ấm áp, có một nam một nữ người đi trước người đi sau giữa sân trường:

– Đi theo tôi! – An nói.

– Không! Theo tôi.

An khựng lại cau mày:

– Không thì thôi, tôi về lớp.

– Được rồi! Đi trước đi! – An xuống nước. Điều cô cần nói quan trọng hơn việc theo ai.

Quân mỉm cười, khuyên tai hình chim ưng bên tai trái lấp lánh ánh bạc.

An ngạc nhiên khi Quân đưa cô đi trên con đường cực kì quen thuộc – đường đến khu rừng. Hai người đứng dưới gốc cây lần trước. Cái cây đang dần rụng lá. Những chiếc lá khô rơi nhẹ nhàng rồi chạm đất.

– Giờ em muốn nói gì?

Vẻ mặt ngạc nhiên lúc trước đã biến mất. An trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày:

– Có phải anh là người đã tung tin tôi học ở đây không?

– Không hề! – Ngừng một lát, Quân tiếp tục – Tôi chỉ nói là tiểu thư tập đoàn J.A.M học ở đây thôi.

– Khác nhau sao?

– Khác chứ! Họ không hề biết mặt vị tiểu thư đó. – Quân thản nhiên nói.

– Sao anh lại làm thế?

– Không biết! Có lẽ là để em chú ý đến tôi hơn. – Quân nhún vai.

– Vì gì cũng được nhưng anh hãy giữ thân phận tôi làm bí mật.

– Vì sao tôi phải làm thế? – Quân nở nụ cười gian xảo.

– Được thôi! Giao kèo! Thế nào? – An biết cô đi vào tròng rồi và là cái tròng do cô tạo ra.

Giờ thì Quân nở nụ cười đúng nghĩa. Rạng rỡ hơn bao giờ hết.

– Ok! Tôi giữ bí mật cho em đổi lại em làm theo 5 yêu cầu của tôi.

– Những việc tôi có thể làm được thôi.

– Tôi không bao giờ đòi hỏi quá đáng.

Xong rồi An quay ngoắt toan đi thì:

– Khoan đã! Em không thắc mắc gì về chỗ này à?

– Không hề! – Hơi nghiêng đầu, An thờ ơ đáp.

Nhìn tấm lưng nhỏ bé của An xa dần rồi khuất dạng, Quân thấy hụt hẫng. Cậu cố tình đưa An đến đây chỉ mong cô thắc mắc một câu thôi nhưng cô lại không phản ứng gì hết. Thôi thì sau này nói với cô cũng được. Nghĩ thế Quân mang tâm trạng thoải mái ra khỏi rừng. Tay đút túi quân, miệng ngâm nga một bài hát không rõ lời.

Tâm trạng An giờ đây đang rất hỗn loạn. Cô không biết tại sao lại đưa cô tới khu rừng đó. Chẳng phải rất ít người đến đó sao? Phải nói là không có ai trừ cô mới đúng.

Giống như Quân nói An đang để tâm đến cậu nhiều hơn.

*****

Quân về lớp cũng là lúc trống điểm giờ ra chơi. Mai Anh nhìn Quân, nét mặt cậu đã dịu dàng đi nhiều không còn cái vẻ lạnh đến ớn lưng kia nữa. Trên môi vẽ lên nụ cười như có như không. Ánh mắt ngập tràn ý cười. Tâm trạng cậu giờ đây đang cực kì vui vẻ. Mai Anh chưa bao giờ thấy Quân như vậy. Là An đã làm Quân vui đến thế sao? Mai Anh không thoải mái một chút nào.

Quang cũng chả khá khẩm hơn là mấy. Câu hỏi luôn quay mòng trong đầu cậu cả tiết đó là “Đối với cậu An là gì?”.

Mai Anh sang bàn Quân, trưng ra bộ mặt vui vẻ hỏi:

– Hai người nói chuyện gì thế?

Quang cũng quay sang nhìn cậu. Quân cười:

– Không có gì!

Nhìn nụ cười ngàn năm có một của Quân, Mai Anh lại càng khó chịu vì người làm Quân cười không phải là cô.

Ra chơi tiết 2 là 15 phút. Quân xuống canteen vì cậu nghĩ người ấy đang ở đó. Tất nhiên là Mai Anh cũng đi cùng.

Giống như mọi lần, khi hai người họ xuất hiện là canteen chìm trong làn sóng âm thanh. Mai Anh ôn nhu mỉm cười với mọi người – nụ cười dịu dàng như gió xuân. Trong khi đó, Quân đang cực khó chịu. Đôi mày khẽ nhíu. Đôi mắt nâu nhanh chóng nhìn chiếc bàn biệt lập hướng cửa sổ. Nơi một cô gái đang chăm chú đọc sách, mái tóc buộc đuôi ngựa rủ sang một bên lộ gò má trắng hồng, bên tai là chiếc headphone màu trắng, bên cạnh là cốc capuchino còn nghi ngút khói. Cô gái chậm rãi lật trang sách bỏ mặc những tiếng thét và là người duy nhất không quan tâm đến sự xuất hiện của cậu.

Nhìn theo ánh mắt Quân, Mai Anh hơi nhíu mày. Cô có thể nhận thấy ánh mắt Quân dịu dàng đi ít nhiều, nét mặt cũng không còn khó chịu nữa kể từ lúc nhìn thấy An. Bàn tay nắm chặt nhưng nét mặt lại không hề thay đổi. Vẫn ôn nhu, vẫn dịu dàng.

Quân sải từng bước chân tới chiếc bàn biệt lập đó. Mai Anh định đi cùng nhưng bị Quân ngăn lại và bảo cô tìm bàn trước. Cô có chút nghi ngờ hành động này của cậu. Canteen nhìn theo hướng Quân đi thì đoán chắc đến 99% là sự việc mấy ngày trước lại tiếp diễn và cũng không còn bất kì ai hét lên nữa.

Đến chỗ An, Quân đạp nhẹ tay xuống bàn làm cốc capuchino hơi sóng sánh. Vẫn dán mắt vào trang sách, An lạnh lùng nói:

– Anh không thể xuất hiện một cách yên tĩnh hơn được sao?

– Tôi cũng muốn thế lắm nhưng không phải cái gì cũng theo ý mình.

– Được rồi, sao anh k đi với Mai Anh chạy ra đây làm gì?

– Có. Tôi đi cùng Mai. Tôi hỏi Em nói với tôi thì đọc có vào không mà cứ cắm mặt xuống thế? Nhìn mặt tôi mà nói chứ! – Giọng Quân mang vẻ hờn dỗi.

Phớt lờ giọng điệu trong lời nói của Quân, An thờ ơ đáp:

– Không! Anh đang làm phiền tôi đấy.

– Vậy sao? Được rồi, cái chính tôi muốn nói với em là…. – Quân ngừng lại, cúi xuống ghé sát mặt An, quay mặt về phía tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô – Đừng quên giao kèo giữa chúng ta, tiểu thư!

– Sẽ không quên. Trí nhớ tôi khá tốt. Còn nữa đừng gọi tôi là tiểu thư.

– Được thôi! – Nói rồi Quân đi về phía Mai Anh.

Vì bàn của An là bàn biệt lập nên nhìn từ góc độ nào thì cũng là Quân hôn má An. Do đó ánh mắt nữ sinh giành cho An ghen tị có, hằn học có, nảy lửa là nhiều nhất. Cả canteen không ai để ý rằng Quang đến rồi lại đi với vẻ mặt buồn rầu. Không một ai biết rằng, dưới gầm bàn, đôi tay Mai Anh đã trắng bệch do nắm quá chặt. Nét mặt cố gắng thật thoải mái nhưng lại cứng ngắc đầy giả tạo. Đôi mắt đen láy nhìn An chòng chọc nhưng không phải nét vui vẻ thường ngày nữa. Khi thấy Quân quay ra, Mai Anh liền thu toàn bộ hành động ghen tuông kia vào vẻ ngoài thiên thần, đôi môi nở nụ cười dịu dàng, thánh thiện như chưa thấy cái gì.

Họ chỉ việc ngồi và khắc có người đem đồ đến cho họ. Mai Anh cứ nói gì đó. Thao thao bất tuyệt nhưng Quân lại không buồn để ý. Ngừng lại, Mai Anh nhìn theo ánh mắt Quân, lại là gương mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp của người con gái ở chiếc bàn biệt lập. Dù có kiềm chế thế nào cũng không khỏi nổi cơn ghen trong lòng.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 7

Buổi sáng mùa thu, thời tiết se lạnh. Cây cối bắt đầu rụng lá. An vẫn ngồi bàn trong góc ở canteen, vẫn cốc capuchino ấm nóng, vẫn cuốn tiểu thuyết đọc hơn một nửa, vẫn chiếc headphone trắng gắn hai bên tai. Ánh mặt trời yếu ớt chiếu tia nắng vàng nhạt lên cuốn tiểu thuyết, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc trai của An.

Bỗng canteen rộ lên tiếng gào thét nhưng nó không có vẻ gì sợ hãi mà là vui sướng. An khẽ nhíu mày. Dù cô đeo headphone nhưng luôn để mức loa bình thường, vẫn có thể nghe thấy xung quanh. An rời mắt khỏi trang sách, đôi mắt bạc đưa qua nơi mà cả trăm con mắt đang nhìn chăm chú. Nhìn thấy rồi thì An vội vàng cúi mặt xuống, tháo dây buộc tóc ra, xõa tóc che hết phần nghiêng khuôn mặt. Bởi vì chỗ trung tâm của sự chú ý là một chàng trai và một cô gái. Chàng trai cao ráo, làn da trắng như men sứ, khuôn mặt hoàn mĩ như tượng tạc từ những nghệ nhân nổi tiếng. Mái tóc đen nhánh bồng bềnh, mềm mại làm người ta muốn chạm vào. Đôi mắt nâu lạnh lùng. Đôi mày nhẽ nhíu lại khó chịu. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái phát ra ánh bạc yêu ớt. Dù mặc áo khoác đồng phục hơi thùng không hề tôn dáng nhưng xung quanh anh ta như tỏa ra vầng hào quang sáng chói, người người ngưỡng mộ. Không ai khác chính là nhân vật chính tối hôm đó An đã gặp – Quân. Bên cạnh cậu là cô gái dịu dàng như ánh trăng, êm đềm như nước mùa thu. Khí chất thanh nhã, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn làm cô có phần quý phái – Người đó An càng quen hơn. Đó là Đặng Mai Anh. Về phần Quân, An không mấy ngạc nhiên khi gặp ở đây. Chỉ mong anh ta sẽ vờ như không biết cô. Còn Mai Anh, An hoàn toàn không biết cô cũng học ở đây.

Quân nhíu mày khó chịu. Cậu ghét mấy cô nàng hám trai này. Nhìn cậu chằm chằm đã đủ khó chịu rồi lại còn hò hét kiểu này làm cơn giận của cậu lên đến đỉnh. Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên mang theo gió Nam cực thổi vào canteen:

– Các người! Hét đủ chưa?

Chỉ câu đó thôi, mọi người liền im bặt, không một tiếng động. Đến việc hít thở nó cũng không còn thoải mái nữa. Quân đảo mắt quanh canteen xem còn chỗ trống không. Cậu vốn từ trước đến giờ chưa bao giờ vào canteen ăn sáng nhưng hai tuần nay lại rất tích cực xuống canteen vì cậu nghĩ “người ấy” có thể sẽ đến cái nơi đông nhất mọi thời đại này. Mắt cậu liền dừng lại tại chỗ một cô gái kỳ lạ đang ngồi. Nếu cậu nhìn không nhầm thì ban nãy cô gái cúi đầu xuống rồi thả tóc ra. Cô là người duy nhất trong canteen này không hề quan tâm đến sự tồn tại của cậu. Quân tò mò, có gì đó thôi thúc sự tò mò của cậu.

Quân từng bước, từng bước lại gần cái bàn biệt lập ấy. Mai Anh ngơ nhác nhìn hành động kỳ lạ của cậu, cả canteen theo dõi từng gót giày của cậu, trống ngực An càng dồn đập theo từng tiếng giày của cậu.

Đến cạnh bàn, Quân nhìn xuống cô gái đang cúi đầu đó. Vẻ mặt kiêu ngạo, giọng nói lạnh lùng:

– Ngẩng mặt lên!

Một câu ra lệnh. Mọi người trong canteen nín thở. Họ không hiểu Quân đang làm cái gì nữa.

Nghe câu ra lệnh đó, An bực tức. Suy cho cùng tại sao cô lại không muốn Quân nhận ra mình? Tại sao cô lại là người trốn tránh còn làm cái hành động kỳ cục như người dân hiền lành sợ vị vua hung bạo như thế? Trên tất cả, An ghét cái thái độ đó. Dù không nhìn Quân nhưng An cảm nhận được ánh mắt cậu nhìn cô như nhìn kẻ dưới mình như thế.

An từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lạnh lùng, giọng nói trong trẻo vang lên:

– Anh nhìn kỹ chưa? Lần sau nói có chủ ngữ rõ ràng chút!

– Linh An….. – Ngây người ra 10 giây, Quân đã mong chờ “người ấy” hai tuần cuối cùng cậu cũng đợi thấy rồi.

– Vẫn còn nhớ tên tôi sao? – An nói, bên khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không

Quân nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, chỉ có điều, ánh mắt lạnh lẽo lấp lánh ý cười không chút che đậy, nét mặt lạnh lùng đã xuất hiện nụ cười mỉm hiền lành.

– Làm sao quên được em chứ, tiểu……. – vế sau “tiểu thư tập đoàn J.A.M” còn chưa phóng hết ra thì bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đã kịp thời ngăn lại bằng cách nhào vào bịt miệng Quân.

Quân có chút ngỡ ngàng nhưng mắt vẫn còn nét cười pha chút đùa giỡn. Mọi người trong canteen còn chưa hết ngỡ ngàng vì nét mặt thần tượng của họ thay đổi 90 độ khi thấy cô gái vô danh thì đã bị hành động của cô gái kia làm cho điên tiết.

Mai Anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh, tiến lại gần An, trên môi nở nụ cười dịu dàng như gió mùa xuân:

– Linh An, lâu rồi không gặp.

An bỏ tay ra khỏi Quân, đứng thẳng người, gật đầu nhẹ:

– Lâu rồi không gặp, Mai Anh!

– Hai người biết nhau sao? – Quân tròn mắt nhìn An.

Mai Anh hơi khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:

– Bọn em quen nhau khi ở bên Mĩ.

– Mĩ? – Giờ thì Quân cũng chịu nhìn Mai Anh, nheo mắt hỏi.

– Chuyện dài lắm, kể sau! Mà An, chị chẳng bảo gọi chị là chị Mai còn gì. – Mai Anh nhìn An vẻ hờn dỗi.

– Không thích, còn nữa goi em là Linh An.

– Rồi rồi! Lần nào cũng câu cũ rích ấy.

Thế là ba người ngồi cùng bàn, Mai Anh nói đủ thứ, huyên thuyên trên trời dưới đất. An chỉ hờ hững đáp mấy câu rồi lại đọc sách. Quân thì đến chuyện về An còn hứng thứ chăm chú nghe, còn những chuyện khác cậu không quan tâm. Bỗng Mai Anh thấy mình lẻ loi giữa đám người thuộc Băng Quốc này. Canteen tha hồ đoán già đoán non về quan hệ của ba người. Dù không ai bảo ai nhưng tất cả ngầm nhất trí cho An sống không nổi ở trường này.

Bắt đầu từ hôm đó cuộc sống học đường của An bước sang trang khác. Lệch hẳn đi với dự tính ban đầu của cô. Đầu tiên là bức thư ngắn thôi nhưng lời đe dọa chiếm thiểu số, chửi chiếm đa số. Thứ hai là một hộp “quà” đầy gián. Thứ ba là con chuột giả trong ngăn bàn. Thứ tư là những cái ngáng chân giữa hành lang nhưng thâm nhất là cái ngáng ở cầu thang. Rất rất nhiều “sự kiện” nữa làm An bắt đầu thấy ngôi trường này…….thú vị hơn. Trước đây, từ khi còn tiểu học An đã bị bạn bè xa lánh. Luôn chịu những lời đố kỵ, những ánh mắt ghen ghét nhưng lại không phải chịu những hành động tảy chay này. Lúc đó, An rất lạc quan. Dù không ai chơi cùng nhưng cô luôn cười. Nhưng lên cấp 2, tính cách cô thay đổi hoàn toàn……..

*****

Ba người Quân, Quang và Huy thì luôn bị An “đuổi” đi nhưng càng như thế họ càng bám An. Hôm nay, An thấy thời tiết sao mà đẹp thế mặc dù trời âm u nhưng không rơi nổi một hạt mưa. Lí do chính là Quang nghỉ học, Huy bị đình chỉ từ hôm qua còn Quân thì bị Mai Anh kéo đi đâu đó. Tóm lại là không có ai lẽo đẽo theo cô cả.

An trong canteen ngồi cái bàn thân thuộc, nhâm nhi cốc capuchino còn nghi ngút khói, mắt lướt trên các dòng chữ, bên tai là chiếc headphone trắng. An đang chìm vào thế giới riêng giữa nơi ồn ào, chật chội này. Bỗng có người đập bàn cô. Không giống như lần Quang đập, lực rất mạnh như muốn bổ đôi cái bàn. Cốc capuchino còn đầy trào ra đĩa kê. Mọi người đồng loạt quay mặt về nơi ba ngày trước là trung tâm toàn canteen. An nhíu mày, rời trang sách, ngẩng lên nhìn rồi từ từ cúi đầu xuống đọc tiếp:

– Ê! Câm à? – Giọng điệu có phần chua ngoa phát ra từ miệng một cô gái khá xinh đẹp. Dù khuôn mặt tròn nhưng các nét đều rất rõ ràng.

– …………..

– Câm thật rồi à? Hay sợ quá không nói được.

An lại từ từ ngẩng đầu lên, bỏ một tai nghe ra, đôi mắt bạc trong veo chiếu thẳng vào đôi mắt nâu của cô nàng, giọng rất bình tĩnh:

– Cô nói nhỏ chút! Vì cô mà bài hát hay đến mấy cũng khiến người ta đau đầu.

– Hừ! – Cô nàng nhếch mép – Âm nhạc không dành cho loại người đê tiện như mày!

– Đê tiện? Tôi không nghĩ cũng có người lại tự chửi mình bằng các giọng ngoa ngoắt như thế!

Nhiều người trong canteen dù không thích An những cũng phải gật gù công nhận rồi nín cười.

– Mày……! – Cô nàng giận dữ, vài vạch đen nó kéo dài trên mặt nhưng nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng – Đi theo tao!

– Không! Cô không biết có câu “Trời đánh tránh miếng ăn” sao? Tôi còn chưa uống hết.

An cầm cốc capuchino đã trào ra đến nửa, chậm rãi đưa lên miệng. Chưa kịp chạm môi thì đã bị cô nàng kia giật lấy, đổ thẳng xuống đất. Chất lỏng màu nâu sữa còn vương khói tiếp đất với độ cao 1 mét 71 nên bắn khá mạnh. Dính một ít vào chân An.

– Uống xong rồi! Đi được chưa?

An nhún vai, đi ra ngoài.

*****

Trên sân thượng, gió vi vu thổi, có hai cô gái đứng đối diện nhau. Một người mang bộ mặt lạnh như tiền, mái tóc buộc đuôi ngựa khẽ bay theo gió. Một người mang bộ mặt khinh khỉnh, kiêu ngạo, nụ cười không thể gian hơn.

– Nói đi!

– Tránh xa ba hotboy ra!

– Thế thôi à?

– Đúng, chỉ thế thôi!

– Thật tốn thời gian quá!

An cười khẩy, toan đi thì một lũ con gái chặn trước:

– Muốn đi? Qua bọn nó đã!

– Quả thật rất giống những gì mày vừa nói trong canteen. Đê tiện! – Một bên khóe môi của An nhếch lên ngày càng đậm.

– Ha! Tao chưa bao giờ nhận mình là quân tử.

– Vậy thì nhanh lên! Sắp vào học rồi!

– Được! Thế hình thức thế nào?

An mỉa mai nói:

– Đã không phải quân tử thì quan trọng hình thức làm gì? Tao có chọn thế nào cũng đâu có được như ý.

– Thông minh! Đã thế thì…BỌN MÀY XỬ ĐẸP NÓ!

Thế là trên sân thượng xảy ra một trận chiến. Một đấu mười và còn một cô gái đứng ngoài nở nụ cuời làm cho gương mặt xinh đẹp trở nên biến chất. Thế nhưng, khuôn mặt đó không cười lâu được. Nét mặt dần chuyển sang kinh ngạc cuối cùng là sợ hãi khi lần lượt từng người một ngã xuống không dậy được. Cô nàng đã quan sát, các đòn chân mà An ra rất nhanh, lực lại rất mạnh nhưng không hề thở dốc. Cô gái này rất mạnh.

– Mày….mày..! – Cô nàng lắp bắp không thành tiếng, mặt đã chuyển sang màu xám từ bao giờ.

An đứng thẳng người, liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cô nàng. Giờ mới để ý là cô ta chưa vào Đoàn. Một bên khóe môi khẽ nhếch, giọng mỉa mai:

– Hà Mai Linh, tao quên không nói với mày là cả trai lẫn gái tao không bao giờ nương tay đâu! Mà cái này cũng đau đấy! – An giơ cánh tay trái có vết bầm mờ và ống tay phải có vết bầm tím ra.

Trống vào lớp vang lên, An khẽ cười hiền:

– Vào lớp rồi! Đi trước đây!

Khi An khuất dạng, Linh ngồi thụp xuống nên đất đầy bụi bẩn, đôi môi hơi run rẩy. Cô nhìn đồng hồ. An chính xác đã hạ tất cả trong vòng 7 phút.

An xuống lớp liền lấy áo khoác mặc vào để che vết bầm. Về đến nhà, mấy cái che đậy kiểu đấy thật không qua được mắt bố cô.

Ông Minh đang xem phim, thấy An về lại mặc áo khoác liền hỏi:

– An, sao trời nóng vậy mà con mặc áo khoác? Không tốt đâu. Nhỡ mồ hôi ngấm ngược lại thì sao?

– Không, con thấy lạnh.

Ông Minh nghi hoặc nhìn An:

– Đúng là lúc sáng hơi lạnh nhưng giờ thì nóng lắm rồi! Lại đây!

An tiến đến thì ông Minh vỗ vỗ vào phần ghế sofa trống bên cạch. Nhưng An lại ngồi xuống ghế đối diện:

– Con ngồi đây được rồi! – An sợ ngồi cạnh bố, ông sẽ nhận ra hơi nóng từ cô tỏa ra. Cô không muốn bố lo lắng.

Ông Minh đan hai tay vào nhau, chống lên đùi, nhìn An dò xét. Lúc sau, ông thở dài:

– Cởi áo khoác ra để bố xem vết thương có nặng không?

An đang định nói thì bị ông Minh ngắt lời:

– Đừng chối! Trán con có mồ hôi rồi kìa! Con chịu nóng không giỏi!

An đành cởi áo khoác. Quần áo cô hơi nhăn nhúm nhưng không sao cả. Chỉ có hai cánh tay xuất hiện vết bầm tím.

– Sang đây! – Ông Minh nói giọng đau xót. Xem xét vết bầm, ông dịu dàng hỏi – Đau lắm không?

– Cũng bình thường thôi!

– Con lúc nào cũng bình thường!

Ông bất lực nhìn An rồi gọi cô Vân (quản gia):

– Dạ? – Cô Vân chạy ra.

– Cô lấy một túi đá cho tôi.

– Vâng! – Cô Vân cúi đầu đi vào bếp. Trước khi đi còn nhìn An xót xa.

– Lần này thì con đánh nhau với ai thế? – Ông Minh vừa chườm đá cho An vừa dịu dàng hỏi.

– Lũ nữ sinh óc lợn! – An chán nản nói.

Ông Minh cười:

– Vì?

– Đánh ghen!

– Đánh ghen?

– Con không muốn nói nữa. Cái lý do nghe phát bực.

– Thế có ai đổ máu không?

– Bố biết mà con không bao giờ đánh con gái đến đổ máu. Nhưng con quên mất không đưa tiền cho chúng nó đi bệnh viện.

Ông Minh khựng lại một lúc rồi bảo An lên phòng còn ông vào thư phòng. Bỗng chốc ông trở lên lạnh lùng. Đôi mắt đen thâm trầm lạnh lẽo làm người hầu sợ hãi. Riêng cô Vân, cô hiểu mỗi lần ông Minh trở nên như vậy là lúc ai đó động vào thứ quan trọng với ông.

Ông Minh biết cái khái niệm “Không bao giờ đánh con gái đến đổ máu” là ai truyền lại cho An. Đó là vợ ông – bà Hoàng Ánh Nguyệt.

Bà Nguyệt là người Việt gốc Anh tên thật là Jennifer Snow. Bố mẹ bà là đều là người Anh nhưng bà được thừa hưởng một chút nét Trung Hoa từ bà ngoại bà. Sau này khi yêu và cưới ông Minh thì sử dụng tên Việt là Ánh Nguyệt và lấy theo họ ông Minh. Trước đây An từng thắc mắc là tại sao bố mẹ lại cùng họ thì bà Nguyệt trêu là họ từng là anh em. An sửng sốt vì tuy còn bé nhưng An hiểu như thế là trái với luân thường đạo lý. Cái đó người ta gọi là loạn luân. Khi nhìn vẻ mặt của An, bà Nguyệt không khỏi bật cười rồi lại giải thích với An. Còn ông Minh thì giận bà cả ngày trời. Bà Nguyệt rất giỏi về võ thuật và âm nhạc. Bà là huyền thoại của Teakwondo thế giới. Bà đã từng dạy An và cô cũng học rất nhanh nhưng vì một lần theo phản xạ mà An đả thương một bạn nên từ đó cô không học nữa. Về âm nhạc thì bà có giọng hát cực hay, khả năng cảm thụ cực tốt và tiếng violin của bà trên cả tuyệt vời. An chính là kết tinh tình yêu của hai con người thông minh tuyệt đỉnh. Được thừa hưởng từ họ những khả năng tuyệt vời. Nhưng những thứ người khác đều mơ ước ấy lại làm cho An thấy khó thở.

An của ông từ bé cái tên đã kèm theo cái danh thiên tài. Hơn một tuổi An đã nói lưu loát, bốn tuổi có thể đọc sách cũng có thể nói mấy câu đàm thoại đơn giản tiếng Anh và Nhật. Bảy tuổi An thành thạo tiếng Anh. Tám tuổi thành thạo tiếng Nhật. Đặc biệt An có thể đọc cuốn sách gần 500 trang trong vòng hai tiếng và nhớ nội dung cuốn sách đó. Vì thế An bị bạn bè xa lánh từ khi còn bé. Họ thấy tự ti khi đứng cạnh An. Nhiều phụ huynh đem An so sánh với con họ làm chúng ghen ghét, đố kỵ với cô. Dù như thế nhưng An vẫn luôn cười – nụ cười đẹp như thiên thần và vào sinh nhật thứ 12 nụ cười đó không còn hiện trên gương mặt ấy nữa….

*****

Vừa vào phòng, An đã nằm lăn ra giường. Bỗng nhiên cô nhớ mẹ quá. Nhớ cả Dũng nữa. An chìm dần vào giấc ngủ.

Buổi chiều vàng nắng gắt. Một cô bé đi một mình trên con đường vắng vẻ, chiếc bóng cô đơn đổ dài trên vỉa hè.

“Bịch”

Có ai đó đâm vào cô bé. Và ai đó che cho cô khỏi ánh nắng mặt trời. Từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt một bé trai dần hiện ra. Một khuôn mặt non nớt, đẹp như thiên sứ nhỏ. Những sợi tóc đen nhuốm màu nắng khẽ bay theo cơn gió nóng vừa thổi qua. Cậu nhìn cô bé nở nụ cười, đưa một tay ra, nhẹ nhàng hỏi:

– Cậu không sao chứ?

– Không sao, cảm ơn! – An đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang ở giữa không trung. Lúc đó, như có dòng điện chạy qua người An.

– Cậu tên gì? Tớ là Dũng. Tớ mới chuyển đến đây!

– Thảo nào chưa gặp cậu bao giờ. Tớ là An.

– Mắt cậu màu bạc?

– Ừ! – An cười nhạt – Cậu có sợ không?

– Sợ? Tại sao? – Dũng tròn xoe mắt hỏi.

– Không có gì! Nhà tớ đằng kia! – An chỉ vào ngôi biệt thự to đến mức không có ngôi nhà nào khác ở xung quanh.

– Ồ! Nhà cậu to thật đấy. Nhà tớ chỉ bằng một góc nhà cậu thôi. Nhà cậu có vườn chứ?

– Ừ có!

– Cậu học trường nào thế?

– Năm tới là Trung học cơ sở Lưu Ly.

– Tớ cũng thi vào đấy. Nghe nói là trường do tư nhân xây. Giảng dạy rất tốt nhưng kết quả phải ới được vào nhưng chắc tớ không đỗ rồi! – Dùng chán nản thở dài.

An tròn mắt nhìn Dũng. Trước giờ không ai đến gần An vì ngoài tự ti thì người lớn nhìn gia cảnh của cô mà nịnh hót, trẻ con thì nhìn mắt cô mà sợ hãi. Dũng là người đầu tiên khi biết những thứ trên lại có phản ứng như thế.

– Không sao đâu! Cậu nhất định sẽ đỗ. – Đó là lần đầu tiên, An nhờ bố can thiệp vì một người “bạn”

Giữa thời tiết như thiêu đốt, có hai đứa trẻ nhìn nhau cười. Dưới ánh nắng gay gắt, cả hai dường như trong suốt. Từ đó nảy nở một tình bạn trong sáng không vụ lợi. Và hôm đó là sinh nhật lần thứ 11 của An.

An tỉnh dậy. Một giấc mơ đẹp. An nhớ như in cái cảm giác khi gặp Dũng, tâm trạng của cô khi về khoe với bố mẹ và hình ảnh người mẹ dịu dàng mỉm cười vuốt ve tóc cô, người bố nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cười sảng khoái.

Hai vai run run, nước mắt An đã rơi lã chã trên mặt từ bao giờ. Những ngày tháng tươi đẹp, hạnh phúc đó đâu mất rồi? Giấc mơ đẹp thì sao chứ? Nó chỉ khơi dậy nỗi đau trong cô mà thôi.

– Cộc! Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, kéo An về thực tại.

Vội lau nước mắt, An cố giữ cho giọng không run lên:

– Ai?

– Cô chủ xuống dùng bữa!

– Được rồi lát tôi xuống. – Rồi An chạy vào nhà vệ sinh, tạt nước lên mặt cho tỉnh táo và trở về với vẻ mặt băng giá thường ngày

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 6

Tùng…..tùng….tùng….

Trống báo ra chơi vừa dứt, học sinh ồ ạt chạy ra như chạy loạn. An từ từ mở mắt. Tiết sử chán ngắt làm cô không sao ngăn nổi cơn buồn ngủ. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt An là một tên con trai đang ngủ. An công nhận tên này rất đẹp trai. Đẹp kiểu lãng tử, đẹp kiểu phóng khoáng. Haizz… Con trai kiểu này, thay bồ như thay áo là cái chắc. An uể oải ngồi dậy, lấy headphone từ trong ngăn bàn ra cùng với cuốn tiểu thuyết mới mượn được ở thư viện. Đứng dậy đi thẳng xuống canteen.

*****

Canteen luôn là nơi đông nhất mọi thời đại. Còn đông hơn cả những quầy hàng siêu giảm giá. Vì canteen hình tròn nên bàn của An là bàn biệt lập cạnh cửa sổ. Cô vừa nhâm nhi cốc capuchino vừa nghe nhạc vừa đọc sách mà không hề bị phân tâm với không khí ồn ào trong canteen. Bỗng có người đập tay lên bàn cô. Không mạnh nhưng đủ làm cốc capuchino đã vơi quá nửa hơi sóng sánh. An rời khỏi trang sách, ngẩng mặt lên nhìn con người quấy nhiễu cô. Đôi mắt có phần khó chịu nay mở to lên ngạc nhiên rồi năm giây sau An trở lại với vẻ bình thản ban đầu và tiếp tục đọc sách. Trước mặt cô là Quang:

– Anh học ở đây sao tôi không nhìn thấy vào tuần trước nhỉ?

– Anh bị đình chỉ. – Quang thản nhiên ngồi xuống.

– Đánh nhau?

– Ừ!

Rồi không ai nói câu nào nữa. An vẫn đọc sách còn Quang chống tay lên cằm….ngắm cô. Một lúc sau, An lên tiếng:

– Anh có để ý xung quanh không?

Quang ngó trước sau, ngó đông tây rồi ngơ ngác hỏi An:

– Sao thế? Có gì đâu!

– Nhìn kĩ đi!

Quang nhìn lại lần nữa thì thấy hầu như nữ toàn canteen đang chiếu thẳng ánh mắt vào bàn của hai người:

– Nhìn ra chưa? – An lật trang sách đồng thời nâng mắt lên nhìn Quang.

– Rồi! – Quang lắc đầu cười – Nhưng có sao đâu. Em khó chịu à?

– Cơ bản là anh quen rồi nên thấy không sao. Vẻ ngoài của anh thì tôi cá anh là hotboy trường này đúng không? Thế nên cho tôi hai chữ “bình yên”. – Nói rồi An lại cắm mặt vào trang sách. Giọng nói lạnh tanh nhưng lại làm Quang bò ra bàn cười.

Cái điệu cười mất hình tượng này lại khiến cho toàn thể nữ sinh nhìn An với ánh mắt viên đạn. Còn An nhìn Quang với ánh mắt khó hiểu. Quyết định không để ý nhiều, cô lại cắm mắt xuống trang sách trang tinh.

An trở về lớp, đang định ngồi xuống thì phát hiện mặt ghế bóng hơn bình thường. Cô nghi hoặc đặt tay xuống ghế, nếu đúng như cô đoán thì cô sẽ không yên ổn trong trường này rồi. Quả nhiên, mặt ghế rất dính. An nhìn các bạn nữ cùng lớp thấy họ vội vàng quay mặt đi. An nhếch môi cười khổ. Cô liền vác ghế xuống dưới nhờ bảo vệ mở kho lấy ghế.

An đang đi, bỗng có một bàn tay giật lấy ghế cô đang cầm, giọng tò mò:

– Linh An cậu đi đâu thế? Sao lại bê vác cái ghế thế này?

– Tôi đủ thảm rồi, cậu còn muốn tôi thảm hơn sao??

Huy ngơ ngác hỏi lại:

– Sao thế được?

– Cậu thấy không? Các lớp chúng ta đi qua đều có nữ sinh đứng trước cửa.

– Ừ! Thì sao?

– Độ hot của cậu không kém đâu. Cho tôi hai chữ “bình yên” đi!

Huy xem lại thì ánh mắt các nàng không nhìn mình mà nhìn An. Ánh mắt cực đáng sợ như muốn bóp An chết tươi vậy. Phản ứng cực giống Quang, Huy gập người cười không thở nổi. An nhìn Huy khó hiểu. Hotboy trường này cùng sở thích à? Đã thế Huy còn đặt một tay lên vai An, ghé sát tai cô nói gì đó đồng thời nở một nụ cười lãng tử. Do đó, ánh mắt các nàng trở nên hung dữ hơn, máu trong người sôi sục, trong đầu ai nấy đều có một giọng hét chói tay với câu “Giết nó đi!”.

An giật lại cái ghế từ tay Huy, giọng lạnh băng pha với giận dữ:

– Tôi không quen cậu! – rồi cô đi thẳng.

– Chờ đã! Đùa thôi mà! Linh An!

Lúc đó, Huy nói với An là “Tạo scandal đi! Tớ với cậu sẽ là một cặp”

Đúng như An dự đoán, quả nhiên khi lấy ghế mới về, thọc tay vào ngăn bàn lấy headphone thì cô nhận được một đống “thư hâm mộ” với nội dung như “Mày chết đi!”, “Tránh xa các hoàng tử ra!”, “Mày thử tiếp cận Huy và Quang nữa xem. Mày sẽ biết!”, vân vân và mây mây. Còn có một bức thư viết trên giấy Hải Tiến loại xịn, được bọc trong một cái phong bì màu hồng pha lẫn mùi nước hoa ngạt mũi giống như thư tình nhưng bên trong lại là lời đe dọa nghe phát ói dài đến hơn trang giấy. An đọc chưa đến nửa, đau mắt, hại não quá nên cô vứt đi.

Thế là một đống lời đe dọa đối với An như gió thoảng bên tai.

*****

Buổi chiều, An đến Hàn Thủy tập và nhận được thông báo tháng 11 này sẽ diễn ra giải đấu Teakwondo trẻ mở rộng của tỉnh. Đây sẽ là bước đầu để chọn lọc tuyển thủ đấu giải toàn quốc và sẽ được sang Hàn Quốc – nơi thăng hoa của môn teakwondo này học tập cùng võ sư Cha Jung Young. Trong hai tháng này phải tích cực tập luyện đặc biệt là đối kháng. Vì thế nên An dù làm công việc dịch giả chưa đầy một tháng đã nghỉ việc. Cô muốn chuyên tâm cho giải đấu vì nghe đâu giải toàn quốc năm nay Đặng Mai Anh sẽ tham gia.

Đặng Mai Anh là tuyển thủ số một quốc gia. Dành huy chương đồng trong giải Teakwondo thế giới. Đó là cô gái dịu dàng như ánh trăng, êm đềm như nước mùa thu. Khí chất thanh nhã, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân. Tóm lại đó là cô gái rất đẹp. Xuất thân con nhà võ, Mai Anh học teakwondo năm bốn tuổi. An đã từng giao đấu với Mai Anh ba lần. Lần đầu khi ở bên Mĩ, An đã bị knout out (KO) chỉ với bảy chiêu. Lúc đó An mới chỉ là một cô bé 13 tuổi còn Mai Anh 14 tuổi. Mai Anh nói An mới học mà đã đỡ được bảy chiêu của cô thì quả là có tiềm năng. Từ đó An coi Mai Anh là mục tiêu phấn đấu. Những lần giao đấu sau đó dù không bị KO nhưng An vẫn không thể thắng được. Dù rất muốn thắng Mai Anh nhưng hai người không hề thù địch nhau thậm chí Mai Anh còn tận tình hướng dẫn An. Nhưng trên sàn đấu dù là người thân cũng không được nương tay vì như thế là coi thường đối thủ.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 5

Ngày trôi qua ngày, An cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị. Cuộc sống của cô chỉ có căn phòng đen trắng, trường học, âm nhạc và công việc mà suốt ngày ôm phải laptop mà gõ. Nó cứ lặp đi lặp lại đều đều đến mức nhàm chán. Còn bố cô – ông Hoàng Anh Minh dạo gần đây rất bận rộn đến mức đi từ sáng đến tối mới về. Không nhìn An cũng biết là J.A.M có vấn đề. Hôm nọ cô có nghe mấy bà tám ở lớp nói bố cô dính vào vụ hối lộ chủ tịch tỉnh. Ha, không biết tên nào lại có thể nghĩ ra cái lý do ngu đần đó nữa? Cô cũng tò mò tên thiểu năng nào lại đồng ý chọn cái lý do vớ vẩn đó để hãm hại ông Minh. J.A.M là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh trên ba mươi lĩnh vực, các chi nhánh trải khắp châu Á, có ảnh hưởng không nhỏ tới nền kinh tế trong nước và quốc tế. Người đứng đầu J.A.M – ông Hoàng Anh Minh là người làm mưa làm gió trong giới chính tri đã hơn mười lăm năm, thế lực không hề nhỏ, có bài báo nói rằng nếu ông Minh là một quốc gia thì ông sẽ là quốc gia giàu có thứ 40 trên thế giới (cái này tác giả lấy một chút từ Bill Gates ^^). Cái ông chủ tịch tỉnh đó còn hận là không được hầu hạ ông Minh thì làm sao có đủ khả năng nhận hối lộ từ ông đây. Nghĩ đến đây An liền nở nụ cười nửa miệng.

Ông Minh vừa về là lên luôn thư phòng. Phong thái của ông rất đĩnh đạc và uy nghiêm nhưng An có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi ở đáy mắt ông. Cô liền tự tay pha một cốc café. Ông Minh vốn rất thích uống café phin nhưng mẹ cô – bà Hoàng Ánh Nguyệt lại rất thích café hòa tan. Có lẽ do người Anh có sở thích uống café pha sẵn nên An từ nhỏ học cách pha café cho cả bố lẫn mẹ nhưng từ khi bà Nguyệt mất, ông Minh chỉ thích uống café hòa tan còn An thì không pha café nữa. Có điều hôm nay là ngoại lệ.

An bước vào thư phòng với tách café nghi ngút khói. Căn phòng chỉ có một cái bàn làm việc, hai cái kệ to đoành ở hai bên và cửa sổ bằng kính được phủ rèm ở đằng sau ông Minh. Căn phòng này, rộng đến mức trống trải.

Nghe tiếng mở cửa, ông Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An, trên gương mặt không hề có dấu hiệu của thời gian nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói trầm ấm vang lên mang theo chút trêu đùa:

– Ai da! Con gái hôm nay đem café cho bố sao?

Không để ý đến giọng điệu trong lời nói của ông Minh, An hờ hững đáp:

– Dạo này bố bận thế nào cũng nên chú ý đến sức khỏe chút.

– Ừ!

– Con có nghe nói bố dính phải vụ hối lộ.

– Ha ha! Con biết rồi sao? – Ông Minh cười nhạt. Ông không muốn An lo mấy chuyện này.

– Ba ngày rồi mà sao bố chưa giải quyết thế? – An hơi nhíu mày.

– Haizzzz…. biết sao được. Ở đó có chữ ký của bố.

– Chữ kí?? – An tròn mắt rồi bật cười – Hối lộ mà cũng cần chữ kí sao? – Tự nhiên An ngừng cười, nét mặt có phần nghiêm trọng – Có gián điệp??

Ông Minh gật đầu.

– Bố tìm ra chưa? – Ông Minh lắc đầu chán nản.

– Bố đến gặp ông già đó chưa?

– Chủ tịch tỉnh á? Thành rùa rồi.

– Bố à? Thời buổi này thuê một gián điệp không khó. – Trong mắt An lấp lánh ý cười.

– Ờ ha! – Ông Minh một tay nắm một tay xòe vỗ vào nhau. Cầm điện thoại trước mặt gọi cho chú Trường (thư ký) nói cài người vào nhà lão gia tham lam ấy. Trước đây lão tham ô, ông Minh giúp giờ lão quay lại cắn ông thì cứ chuẩn bị hầu tòa là vừa.

– Con về phòng trước, bố ngủ sớm đi.

– Ừ! Con ngủ ngon! – Ông Minh nở nụ cười hiền, mắt ánh lên tia âu yếm. An cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Cánh cửa phòng đóng lại, ông Minh nở nụ cười đậm hơn. Ông biết những người lạnh lùng rất ít bộc lộ cảm xúc nhưng không có nghĩa là họ không có cảm xúc. Chính những người lạnh lùng lại là những người nhiều cảm xúc nhất. Họ quan tâm người khác theo kiểu lặng lẽ, âm thầm và không muốn đối phương biết. Ông hiểu chứ vì trước đây ông cũng là con người như thế. Chỉ tách café thôi là ông biết An quan tâm ông như thế nào.

Ông đứng dậy, ra chỗ cái kệ bên phải lấy một quyển album. Ông ngồi xuống ghế, lật trang đầu tiên của quyển album. Cả trang album to nhưng chỉ để duy nhất một tấm ảnh. Trong tấm ảnh có một người phụ nữ và một người đàn ông. Trên gương mặt như điêu khắc, trạm trổ của hai người là nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng vàng ươm không tài nào so được với nụ cười chứa đựng mọi hạnh phúc nhân gian của họ. Người đàn ông có da rám nắng, gương mặt thư sinh nhưng lại có phần trải đời, chiếc cằm hơi góc cạnh. Còn người phụ nữ có màu mắt rất đặc biệt – màu bạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ đẹp nhã nhặn, thanh tao. Trên tay là một đứa bé khoảng sáu tháng tuổi. Làn da trắng mỏng manh như thể chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Gương mặt non nớt, có vẻ đẹp Việt – Anh. Đôi mắt bạc to tròn, ngây thơ nhìn thẳng vào ống kính. Đôi môi chúm chím, phơn phớt màu hoa anh đào hơi hé mở. Họ trong ảnh như thể là người hạnh phúc nhất thế gian nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ là mãi mãi…….

Ông Minh trầm mặc nhìn ngắm bức ảnh. Một nỗi nhớ đeo đẳng ông bốn năm nay lại dấy lên làm tim ông thắt lại.

*****0

An tỉnh dậy đập vào mắt cô là hộp quà màu trắng trên thắt nơ hồng được đặt ngay trên bàn. An uể oải ngồi dậy, với lấy cái hộp mở ra. “Gì đây???? Váy dạ hội”. An tự nói tự trả lời. Trên tay cô là chiếc váy dài màu trắng. Trên là kiểu cổ chéo từ vai xuống. Cổ còn có thêm đường kẻ vàng kim. Chiếc váy dù không nhiều họa tiết hoa văn nhưng lại rất sang trọng và thanh nhã. Bên trong còn có vài phụ kiên nữa. Không nghĩ nhiều An tức tốc cầm điện thoại, lia nhanh ngón tay tìm dãy số quen thuộc. Sau hồi chuông thứ nhất là giọng nói trầm ấm vang lên:

– Alô!

– Bố, con….

– Con xuống đi! Bố ở phòng khách.

Hả? Bố cô ở nhà sao? An ngơ ngác bỏ điện thoại xuống đây là lần đầu tiên kể từ hôm có vụ hối lộ bố cô ở nhà. Và rồi cái vật mềm mại trên tay đưa cô về thực tại. An xuống nhà và phòng khách thẳng tiến.

– Bố chuẩn bị cái này à?

Ông Minh đang đọc báo, tay cầm cốc café, hai chân vắt chéo, chậm rãi nói:

– Ừ!

– Con không đi đâu.

– An, lần này con phải đi. Con cần phải gặp một người. – Ông Minh bỏ tờ báo xuống, giọng nhẹ nhàng

– Ai ạ? – An nheo mắt hỏi.

– Đến con sẽ biết. Con yên tâm. Tuyệt đối không có cánh nhà báo. Những lần khác bố không ép nhưng lần nay con phải đi.

– Nhưng…….

– Nghe lời đi An!

An không nói gì chỉ bỏ lên phòng. Vậy là cô đồng ý.

Khách sạn The Sun

Vẻ ngoài của nó không khác cái tên là mấy. Đây là khách sạn năm sao sang trọng và “tốn điện” nhất thành phố, dành cho nhà giàu vì đơn giản không gia đình trung lưu nào có thể nghe nổi cái số tiền đặt cọc trước ở đây.

An bước xuống từ con xe màu đen bóng loáng. Cô vận chiếc váy trắng mà ông Minh đã chuẩn bị, trên cánh tay trái còn đeo chiếc vòng bạc. Chiếc vòng bạc ấy có hoa văn đơn giản nhưng đường nét rất tinh xảo, điêu khắc rất thủ công và tỉ mỉ. Khuyên tai phượng hoàng khẽ lấp lánh ánh bạc qua làn tóc đen thẳng rũ xuống một bên vai. Trên cổ An là dải lụa màu trắng có thắt nơ lệch sang phải. Gương mặt tuyệt mĩ được trang điểm nhẹ nhàng. Mái bằng che nửa mặt nhưng lại tôn lên màu bạc lạnh lẽo của đôi mắt. Chiều ột mét bảy nâng lên nhờ đôi giày năm phân màu trắng có dây móc vàng lủng lẳng. Trông An giống như một thiên thần – một thiên thần thuộc về thế giới của băng và tuyết.

Bên cạnh cô, ông Minh vận âu phục đen, cà vạt trắng kẻ chéo xanh. Khuôn mặt điển trai không có dấu hiệu của thời gian toát lên sự cương nghị. An nhẹ nhàng khoác tay ông đi trên thảm đỏ vào khách sạn. Hai người canh cửa cung kính cúi chào, miệng luôn nói câu quen thuộc:

– Mời ông và tiểu thư!

Đại sảnh rộng mênh mông nay náo nhiệt toàn người và người. Khắp nơi sáng choang một màu vàng xa hoa. Đèn chùm lộng lẫy ở chính giữa tức là trung tâm đại sảnh. Trên sân khấu có ban nhạc đang đánh một bản nhạc du dương. Các cậu ấm cô chiêu, các ông chủ tập đoàn, công ty lớn nhỏ đều tụ tập ở đây. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi son phấn,….tất cả đều tràn ngập trong không khí, thể hiện thế giới thượng lưu xa hoa. An bắt đầu khó chịu, cô nắm chặt tay lại. Như cảm nhận được An không thoải mái, ông Minh liền vỗ vỗ nhẹ vào tay cô. Ông cùng cô tiến vào chỗ trung tâm. Bắt đầu mọi người đều đến chỗ ông Minh để chào hỏi, tiếp cận. Đầu tiên là các CEO của công ty nhỏ, sau là công ty lớn, tiếp theo đó là chủ tịch các tập đoàn lớn nhỏ nhưng đặc biệt nhất là ông Vũ Duy Nam – chủ tịch của tập đoàn Chim Ưng và cũng là bạn thân của ông Minh:

– Minh, cậu đến muộn quá đấy.

– Tiệc chưa bắt đầu mà đúng không? – Ông Minh thờ ơ đáp.

– Tôi với cậu lâu không gặp mà sao lạnh nhạt thế?

– Có nhầm không thế? Tôi với cậu tuần trước đi đánh gofl cùng nhau mà!

– Ờ thì….bảy là số nhiều mà. Đây là………..An sao? – ông Nam quay sang cô thiên thần nhỏ đứng như bù nhìn nghe những chuyện mà mình không hề quan tâm.

Nghe gọi tên mình, An quay sang giờ mới để ý đến “nhan sắc” của người đối diện. Ông giống bố cô, không hề có dấu hiệu của tuổi già nhưng khác ở chỗ ông có vẻ phóng khoáng và vui tươi hơn. An biết bố cô chỉ dịu dàng như thế trước cô và mẹ thôi còn đối với người khác ông rất lạnh lùng, trong thương trường còn có phần tàn nhẫn.

An nhẹ nhàng cúi đầu đáp:

– Cháu chào bác! Lần đầu gặp bác có chút thất lễ nhưng bác hãy gọi cháu là Linh An ạ! – Thực sự thì An biết ông Nam là bạn nối khố của ông Minh nhưng cô lại chưa lần nào gặp ông mà chỉ nghe bố nói.

Nghe An nói, ông Nam sững người rồi cười lớn:

– Thật sự cháu rất giống mẹ. Từ ngoại hình đến tính cách luôn.

An không nói chỉ cười nhẹ.

Chim Ưng giống như J.A.M là tập đoàn đa quốc gia. Về thế lực, địa vị và tài chính, hai tập đoàn này được ví như anh em sinh đôi, luôn cùng tiến, đứng cùng vị trí, cùng suy nghĩ giống nhau. Hai người lãnh đạo lại là bạn chí cốt trải qua bao sóng gió, thử thách cả tình bạn và sự nghiệp. Từng đồn rằng, có thể hai tập đoàn này sẽ sát nhập đến khi đó nằm trong top 3 tập đoàn thế giới là điều không hề khó khăn.

Tiếng người dẫn chương trình dõng dạc vang lên trên sân khấu, tiếng nhạc cũng ngừng hẳn:

– Thưa các vị khách mời đã đến ngày hôm nay, có vẻ mọi người đã quá quen với những bữa tiệc như vậy rồi đúng không ạ? Hôm nay sẽ có điều đặc biệt dành cho tất cả quý vị và bây giờ chúng ta cùng chúc mừng nhân vật chính của ngày hôm nay. – Nói rồi người dẫn chương trình đi vào cánh gà. Một tràng pháo tay nổi lên.

Nhân vật chính? Giờ An mới nhớ, cô chưa biết mục đích của bữa tiệc. Cô liền hỏi ông Minh:

– Hôm nay là sinh nhật con trai độc nhất của bác Nam đấy! Bố tưởng đã nói với con rồi chứ!

An nhẹ lắc đầu rồi nhìn lên sân khấu. Một chàng thanh niên bước ra. Anh ta có ngoại hình……phải nói thế nào nhỉ? Trên cả hoàn mỹ. Mái tóc đen bồng bềnh làm người khác muốn chạm vào, đôi mắt nâu lạnh lùng, xa cách. Làn da trắng như men sứ, mũi cao dọc dừa, đôi môi khẽ nhếch lên. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái lấp lánh ánh bạc. Dáng người cao ráo. Không vạm vỡ nhưng cũng không hề mảnh mai. Nhìn anh ta như được trạm trổ, điêu khắc bằng những người thợ tài giỏi bậc nhất vậy. An nghe xung quanh có vài giọng nói mơ màng, cô liền lắc đầu ngán ngẩm.

– Cảm ơn các vị đã đến tham dự tiệc sinh nhật tròn 17 tuổi của tôi. Tôi rất vinh hạnh được đón tiếp các vị. Bây giờ mọi người hãy thoải mái giao lưu, kết bạn. – Anh chàng này tuy nói rất nhiều lời kiểu cảm ơn nhưng giọng lại không có gì gọi là cảm xúc, mặt không chút biểu cảm. Hoàn toàn như một pho tượng đẹp nhất nhân gian.

Khi anh ta đã đi vào cánh gà mà vẫn còn rất rất nhiều nàng chưa hạ cánh xuống đất. Đến khi tiếng nhạc du dương nổi lên thì nhiều người kéo nhau đi nhảy còn ít người thì nói chuyện hay đơn giản là ngồi trên ghế. Trong số ít đó có An.

An ngồi trên ghế sofa màu trắng sữa, tay cầm ly rượu màu vàng. Ánh đèn làm cho thứ chất lỏng vàng trong ấy trở nên óng ánh. Đây là loại rượu nhẹ nhất ở đây. An uống được rượu nhưng cô không muốn say. Vì cồn làm cho người ta mất kiểm soát. An đưa mắt nhìn những con người đang di chuyển theo điệu nhạc. Mỗi cái uốn người, mỗi lần quay đầu đến những bước chân đều toát lên vẻ mềm mại, quyến rũ. Cũng phải thôi! Toàn những người sinh ra trong gia đình giàu có, gia giáo nặng nề, con đường trở thành công chúa hoàng tử cũng rất khắc nghiệt. Mặc dù An cũng sinh ra trong gia đình giàu có nhưng bố mẹ không bao giờ ép buộc những cái cô không thích. Cô ghét nhảy nên không học nhảy. Cơ bản là cô không biết mấy cái điệu nhảy kia có ý nghĩa gì. Một lúc sau, giọng MC lại vang lên:

– Thưa các vị khách quý! Bây giờ chúng ta sẽ đến với phần đặc biệt. Mời tất cả mọi người tập trung tại sảnh chính (tức là sản nhảy).

Nghe tiếng MC, An đặt ly rượu xuống, uể oải đứng dậy. Khi tất cả mọi người đủ cả thì bỗng nhiên “Cụp”. Xung quanh hoàn toàn là màu đen. Mất điện sao? An mặc dù vẫn không có gì gọi là dao động cả nhưng cô không thể chịu được việc một loạt tiếng hét chói tai, nhức óc mà đám tiểu thư này phát ra. Đã vậy một cô nàng đứng cạnh An không thương tiếc mà tra tấn cái màng nhĩ mỏng manh của cô. An nói giọng lạnh băng:

– Cô gì này, im lặng giúp cô đỡ hoảng sợ hơn là phát ra tiếng kêu heo chọc tiết đó đấy! Nó cũng giúp tôi bớt tiền thuốc trợ tai nữa!

Cô gái kia liền lập tức im bặt. An có thể cảm nhận được cô gái đó đỏ mặt thế nào. Bóng tối quả thực rất đáng sợ nhưng trốn tránh nó cũng chả ích gì. An từ nhỏ đã làm quen với cái gọi là “sợ hãi”. Nhưng mà mấy cô nàng kia có thật là sợ không? Hay chỉ là một trong những “nghệ thuật cua trai”?

Tiếng hét vẫn chưa dứt, người MC liền vội vã trấn tĩnh:

– Các vị xin bĩnh tĩnh. Xin lỗi đã làm các tiểu thư sợ. Đây chỉ là một trò chơi thôi. – Tiếng hét dứt hẳn thì lại vang lên vài lời chỉ trích từ những giọng nói như chim sơn ca. – Các vị bình tĩnh. Tôi chắc chắn các vị sẽ thích trò này! – Giọng MC trầm bổng trong bóng tối mang đầy vẻ hưng phấn – Trong trò chơi này, tất cả sẽ ở trong bóng tối mà chọn bạn nhảy. Nếu các vị chọn phải bạn đồng giới thì sẽ nhảy cùng nhân viên phục vụ của chúng tôi. Còn nếu các vị không tìm được bạn nhảy thì phải uống hết chai rượu manh nhất trong khách sạn. Các vị không có quyền đổi bạn nhảy. Nào! Trò chơi bắt đầu!

Có vẻ mọi người khá hài lòng với trò chơi này riêng An. Cô có biết nhảy đâu mà kêu chọn bạn nhảy. An khẽ thở dài. Thôi thì cứ đứng yên, đến đâu thì đến.

Bỗng có người đi qua quệt vào vai An, hình như là con gái vì người này tay trần mà con trai toàn người mặc âu phục. An mất thăng bằng. Đôi giày cao gót phản chủ, An ngã ngửa, chuẩn bị được đất mẹ gián tiếp ôm vào lòng, đầu cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt nền đá hoa cương và phát ra tiếng kêu nổi da gà. An nhắm mắt đợi tình huống tiếp theo xảy ra rồi nằm trên cáng để nhập viện.

Thế nhưng nền đất sao êm thế? Cảm giác hơi cộm ở lưng nhưng không có cảm giác lạnh lẽo phải có khi tiếp xúc với mặt nền. Đúng lúc đó, ánh đèn vàng toát lên vẻ xa hoa làm sáng choang cả đại sảnh. An chưa thích nghi được nên nheo mắt khi bị ánh đèn trên trần trực tiếp chiếu vào mắt. Đảo mắt xung quanh cô thấy mọi người nhìn mình với đủ thể loại mắt. Nam thì có vẻ hoài nghi, nữ thì đa số là ánh mắt viên đạn còn thiểu số thì giống sử tư đói lâu ngày thấy thịt.

An chợt nhận ra có gì đó cựa cựa sau lưng. Giờ cô mới nhớ là mình vừa hạ cách. Vội quay ra sau nhìn. Đôi mắt bạc trong veo mở to hết cỡ khi nhìn thấy nhân vật chính đang nằm sõng soài trên nền nhà còn cô đang……..nằm trên người anh ta. An vội vã đứng đậy, chỉnh lại trang phục, nói câu gọn lỏn:

– Xin lỗi!

Nhân vật chính ngồi dậy, đang định làm một tràng vào mặt kẻ nào to gan dám nằm trên cơ thể vàng ngọc của cậu. Nhưng khi ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt trái xoan trắng hồng thanh tú, đôi môi mọng màu hồng phớt. Khuôn mặt mà cậu đã nhìn ngắm lúc trong khu vườn. Chỉ có màu mắt là cậu lần đầu nhìn. Màu mắt thật lạ. Nét mặt từ giận dữ sang kinh ngạc và cuối cùng là nét cười lấp lánh không chút che dấu trong đáy mắt:

– Em là Hoàng Linh An sao? – Anh chàng đứng bật dậy. Thật sự rất bất ngờ khi gặp được cô ấy ở đây.

– Tôi với anh quen không? – Anh nheo mắt.

– À! Thực ra cũng không thể gọi là quen được.

An gật nhẹ đầu. MC đang ngạc nhiên bấy giờ mới hồn hoàn xác:

– Vậy là ai cũng có đôi, có cặp đúng không ạ? Ồ! Thật ngạc nhiên khi không ai phải nhảy với phục vụ, cũng không ai phải uống rượu cả. Nào! Bây giờ chúng ta đến với điệu Valse!

An và nhân vật chính đơ ra. Hết nhìn MC rồi lại nhìn nhau. Chẳng lẽ giờ họ là một cặp.

Điệu nhạc vang lên. Từng cặp bắt đầu thực hiện những động tác uyển chuyển đẹp mắt chỉ riêng cặp của An:

– Em định không nhảy sao? Không nhảy cũng phải uống rượu đấy! – Nhân vật chính giục.

– Nhưng…nhưng tôi không biết nhảy.

– Không biết nhảy? Em là tiểu thư nhà nào thế?

An lườm cậu một cái sắc lẹm:

– Không liên quan đến anh.

– Rồi thế thì đặt chân em lên giày anh đi!

– Chắc chứ?

Nhân vật chính gật đầu rồi cười tươi rói. An không nghĩ đây là chàng trai vừa phát biểu với mấy câu nhạt thếch và dáng vẻ lạnh lùng hờ hững ban nãy. Mũi giày trắng đặt lên trên mũi giày đen bóng lộn. Khoảng cách của hai người vì thế cũng bị thu hẹp làm An có vài phần khó chịu.

Tay phải hai người nắm lấy nhau. Tay trái cô gái đặt trên bờ vai rộng của chàng trai. Tay trái chàng trai đặt lên vòng eo mềm mại của cô gái. họ bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc.

Tuy dáng nhảy có phần kì cục nhưng trông họ thật đẹp đôi. Chẳng ai để ý rằng ông Minh và ông Nam nhìn nhau cười đầy ý vị.

Điệu nhạc dứt. An và nhân vật chính mỗi người một ngả. Nói đúng hơn là An đuổi nhân vật chính đi. Cô về chỗ cũ, cầm ly rượu đang uống dở, định đưa lên miệng thì ông Minh giật lấy rồi kéo cô đi:

– Đi tìm người con cần gặp nào!

– Không phải người con cần gặp là bác Nam sao?

Ông Minh chậm rãi lắc đầu.

– Thế là ai?

– Con gặp rồi. Giờ chỉ nói chuyện thêm thôi!

An và ông Minh đi đến chỗ ông Nam. Cạnh ông Nam là một người nữa – nhân vật chính.

– Yo! Lại gặp rồi! – Nhân vật chính nói với nụ cười rạng rỡ. An biết là sinh nhật nên cậu ta rất vui nhưng có cần kiểu “đa nhân cách” thế không?

– Mới 5 phút, không cần nói như không gặp lâu lắm như vậy đâu! – An hờ hững nói.

– Năm là con số nhiều mà!

Hai bố con thật giống nhau. Đến giọng điệu cũng giống. Ông Minh liền giới thiệu:

– An, đây là Vũ Anh Quân, con trai bác Nam, cậu ấy hơn con một tuổi và học cùng trường con đấy. Như con biết thì Chim Ưng cùng góp vốn với J.A.M để xây A.Q.

An gật nhẹ đầu:

– Vâng!

– Quân, đây là Hoàng Linh An, con gái bác.

– Cháu biết! Cháu đã gặp em ấy từ trước rồi. – Hai ông bố nhìn hai người con với ánh mắt dò hỏi. Cậu liền bổ sung thêm – Chỉ mình con biết em ấy thôi.

– Không sao! Trước lạ sau quen mà. Vậy hai con nói chuyện đi nhé!

Rồi hai ông đi tiếp khách. Còn lại An với chàng trai lúc lạnh lúc ấm này. Chàng trai luôn cười, cô gái luôn lạnh. Nhưng chẳng ai thấy được tận sâu trong đôi mắt nâu kia, ánh cười có nhưng tia lạnh lẽo còn nhiều hơn. Chỉ là nó được che dấu quá kín đáo.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 4

Buổi sáng đầu thu se se lạnh, An nằm cuộn tròn trong chăn như chú mèo nhỏ lười nhác. Ông Minh mở cửa thật khẽ, hi vọng không làm An tỉnh giấc. Trên tay ông cầm một tờ giấy. Đó là tờ báo điểm của A.Q. Nhìn tờ giấy thêm lần nữa, ông mỉm cười rạng rỡ. An thi đỗ vào được A.Q và quan trọng hơn cô đỗ thủ khoa. Dù trước đây khi còn ở Mỹ, An cũng hay báo với ông kết quả tương tự, đã quen nhưng mỗi lần biết thành tích của cô, ông không khỏi vui sướng trong lòng.

Ông để tờ giấy lên bàn, nhẹ nhàng ghế lại gần giường, ngắm nhìn An đang ngủ rất yên bình. Càng lớn cô càng giống mẹ. Từ khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi môi nhỏ màu hoa anh đào, làn da trắng mịn như da em bé, cái cằm tròn đầy đến màu mắt cũng giống chỉ là mắt bà Nguyệt nhạt hơn.

Mỗi lần nhìn An ông lại nhớ đến người vợ đã mất. Người vợ có nụ cười đẹp như hoa, có vầng hào quang của thiên nữ. Người vợ đối với ông là người đẹp nhất, tốt nhất. Ông Minh nhìn An ngủ, hàng mi cong dài khẽ lay động, cô cựa người, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, mày nhíu chặt lại, khuôn miệng xinh xắn khẽ lặp đi lặp lại câu “Mẹ! Dũng! Đừng mà…”

Mắt ông Minh lập tức phản chiếu một màu u tối. Ông tự hỏi cô vẫn luôn mơ thấy họ trong mơ? Có bao giờ cô mơ đến ngày tháng hạnh phúc hay không? Giấc mơ của cô có đau khổ, tàn khốc như giấc mơ của ông không?

Ông Minh ra khỏi phòng An, đi xuống thư phòng. Nét mặt ông giờ đây như một tảng băng, cô độc và lạnh lùng. Ông bỗng chốc hóa thành con người hoàn toàn khác.

*****

An bật dậy, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn đầy trên trán. Ánh nắng yêu ớt của buổi sáng đầu thu làm cho những giọt mồ hôi ấy thêm phần lấp lánh. Lại nữa! Những giấc mơ không buông tha cô. Dường như nó muốn nhắc nhở cô về cái chết của họ. Thật sự thì không cần thiết bởi vì cho đến chết cô cũng sẽ không quên.

An xuống nhà ăn sáng, thấy bố đang ngồi đọc báo, trên bàn là cộc café. Ngạc nhiên nhưng cô vẫn hỏi bằng giọng lạnh lùng:

– Bố không đi làm sao?

– Lát bố đi! – Nghe giọng An, mặt ông Minh giãn ra, nét mặt dịu dàng nhìn cô – Bố để giấy báo trên bàn học con đấy!

An gật đầu:

– Con đọc rồi. Không có gì đặc biệt cả. – Cô nhún vai.

Ông Minh cười hiền:

– Ừ! Mai đi nhận lớp đấy. Con kết thêm bạn đi.

– Không phải con từng nói rồi sao? Chỉ cần biết thân phận con, cả trường sẽ tự đông kết bạn.

Ông Minh biết mình không thể thuyết phục cô con gái yêu cứng đầu này.

An biết bố cô muốn cô cởi mở hơn, bớt lạnh lùng hơn, trở về con người của bốn năm trước. Nhưng từ “bạn” đối với cô nó rất xa vời.

*****

Một năm học mới chuẩn bị bắt đầu. Hôm nay An dậy từ rất sớm. Ngồi trên bậu cửa sổ, đầu tựa vào tường không chút sức lực. An ghét dậy sớm, ghét luôn cả bình minh. Hôm nay ngắm thử, cô thấy nó đẹp đấy chứ. Lí do An dậy sớm vì cô lại gặp ác mộng, không ngủ nổi từ lúc bốn giờ.

“Ring……ring……..ring……”

Tiếng chuông bao thức vang dài. Sáu giờ, mặt trời tỏa ra tia nắng ấm áp nhưng vẫn còn chút lạnh của sương đêm. An đứng dậy soi gương. Mắt cô xuất hiện vết thâm mờ. An xoa xoa hốc mắt rồi mở tủ lấy quần áo.

An mặc quần jean ôm, áo sơ mi ca-rô đen trắng ống tay dài ngang khuỷu. Tóc buộc cao đuôi ngựa. Mái được tẽ ra thành mái bằng chéo. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đen có hình tròn phổ thông, những con số chỉ là nét gạch màu vàng kim, kim giây và kim phút có hình dáng rất đặc biệt.

Xuống nhà, An chào bố rồi đi ra cửa:

– An ăn sáng đã! – Ông Minh gọi lại.

– Con ăn ngoài được rồi!

– Không được! Lại đây ăn sáng! – Câu nói ra lệnh nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng. An đành lê chân vào bếp.

*****

An đi bộ đến trường mất khoảng 30 phút. Lúc đầu, ông Minh bắt cô đi ô tô nhưng cô kiên quyết không chịu nên ông đành thở dài.

An đứng trước cổng trường cao to sừng sững. Dù đã nhìn A.Q rồi nhưng cô vẫn không khỏi bỡ ngỡ trước vẻ tráng lệ của nó. An đến chỗ bảng tin để tìm lớp nhưng khác với lần cô tìm phòng thi. Rất nhiều người chen chúc nhau, vài người đứng gần đấy tụm lại buôn chuyện đợi bớt người. An ghét nhất bon chen, chật chội, cô lại gần sơ đồ trường học. Ồ! Có thư viện, có bể bơi và có một vùng màu xanh lá nhưng đánh dấu X rất to. An quyết định tìm thư viện đợi bớt người rồi tìm lớp sau.

An đi một lúc. Cô cũng chả biết mình đi đâu. Ngôi trường này rộng hơn những gì cô nghĩ. Thế là cô cứ đi không biết phương hướng. Bỗng An khựng lại. Cô đang đứng ở khoảng sân trống khá rộng và trước mặt cô là một rừng cây. An đến gần. Cô không nghĩ trong trường lại có cả một rừng cây. Lẽ nào là khoảng xanh lá trên sơ đồ? Nhưng sao lại có dấu X?

Trước vùng đất nâu sậm ấy là một đường biên trắng kẻ dài. An không hiểu. Cô đi vào rừng mới biết nơi đây thật trong lành, thoải mái và có phần thần bí. Cây cao to, lá um tùm. Vài tia nắng khó khăn luồn lách qua những tán lá chiếu xuống mặt đất. An tham lam hít thật sâu cái luồng khí mát lành ấy cho căn tràn lồng ngực. Cô chọn gốc cây to nhất gần đấy, ngồi xuống tựa người vào thân cây. Cố gắng nhớ lại thật rõ đường tới đây. Trong cái rủi lại có cái may. Tuy cô không tìm được thư viện nhưng lại tìm được nơi trên cả tuyệt vời này. An nhắm mắt lại, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

*****

An mơ màng. Có gì đó khẽ lướt qua mặt cô. Thật nhẹ nhàng và có cảm giác buồn buồn. Mơ hồ tỉnh lại. An đảo mắt xung quanh một cách nặng nề. Khi não cô đã “cập nhật” đầy đủ “thông tin” thì cô tỉnh hẳn. Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay – quá 10 phút. Vội vàng đứng dậy, An mới để ý có khá nhiều chiếc lá xanh mơn mởn rơi trên người mình. Khó hiểu nhưng An không còn tâm trí nghĩ vì sao nữa. An chạy ra khỏi khu rừng với vận tốc ánh sáng.

Khi bóng lưng An nhỏ dần rồi khuất dạng, một người trên cây nhảy xuống, tiếp đất thật nhẹ nhàng.

Một chàng trai với đôi mắt nâu lạnh lẽo. Mái tóc đen mượt bồng bềnh làm người ta rất muốn chạm vào. Bên tai phải là khuyên tai hình chim ưng khẽ phát ra ánh sáng bạc. Nhìn đống lá xanh mượt mà cậu vừa dùng để đánh thức An rồi lại nhìn về nơi bóng lưng cô vừa khuất dạng. Bất giác trên đôi môi quyến rũ xuất hiện đường cong nhẹ. Tâm trạng không hiểu sao lại cực kì thoải mái. Cậu đút tay vào túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Vừa đi cậu vừa ngâm nga một bài hát.

*****

An tức tốc chạy đến bảng tin. May tên cô rất dễ tìm. Ngay trên cùng – lớp 10a1.

Trước cửa lớp 10a1, có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại đạng trong tình trạng cúi gập người thở không ra hơi. Cả lớp ngạc nhiên nhìn về phía cô, còn cô giáo thì sững sờ, đôi mắt mở to. Khoảng một phút sau, cô lấy lại được nhịp thở, dáng người đứng thẳng lên có phần kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc quét vào trong lớp một lượt, cất giọng nói trong trẻo:

– Thưa cô, em vào lớp!

Cô Lan (tên cô giáo) vẫn chưa hết sững sờ, giọng nói thật khẽ nhưng đủ để nửa lớp nghe được:

– Em…em là…….

An lập tức nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào như muốn xuyên thủng cả người cô Lan. Cô Lan lúng túng, tránh ánh nhìn đó:

– Hoàng Linh An! – An nói.

– À ừ! Em…em vào lớp đi!

An vào lớp đi về phía tổ trong cùng đối diện với bàn giáo viên. Khi đi qua cô Lan, An nói giọng thật nhỏ đủ để hai người nghe thấy:

– Phòng hội đồng, sau bài thi toán buổi chiều.

Từng ấy thôi cũng làm cô Lan nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng.

Trường A.Q – sau khi thi toán.

Sân trường A.Q được bao phủ bởi màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời.

Trong phòng hội đồng có một khối băng lạnh lẽo. Ánh nắng rục rỡ ngoài kia dường như không tài nào làm tan chảy được khối băng đó. Khi An vừa bước vào, toàn thể giáo viên đều đứng dậy, kể cả hiệu trưởng. An tỏ ra không hài lòng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy “chất sát thủ”:

– Là giáo viên sao lại cung kính với học sinh của mình như thế?

Thật sự giọng nói của cô có sức sát thương rất cao. Mấy cô giáo yếu tim đều đang run rẩy. Lần trước thư kí của chủ tịch đã đến đưa ảnh An cho họ và cũng nói qua về tích cách của cô “tiểu thư bí ẩn” này. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của họ, An đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Đôi mắt bạc và nét mặt lạnh lùng hơn. Tính cách thì đáng sợ hơn rất rất nhiều. Đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”. Dù anh chàng thư kí đó có diễn tả chân thật thế nào thì họ cũng không nghĩ là An lại đáng sợ như thế.

– Hiệu trường là…….?

– Thầy! – Một người đàn ông trung niên lên tiếng. Người này có khuôn mặt hiền hậu nhưng nghiêm nghị, trên người toát lên sự trung trực, thẳng thắn. An không ngờ người tự xưng là hiệu trưởng này cũng tỏ ra cung kính với người đáng tuổi con mình như cô.

– Em đến là có chuyện muốn nói. – Các thầy cô đồng loạt gật đầu. – Nhưng mọi người ngồi xuống trước đã.

Các thầy cô ngồi xuống, An vẫn đứng, đứng trước sự chăm chú của tất cả mọi người:

– Tiểu thư, cô nói đi! – Hiệu trưởng lên tiếng.

An nhíu mày:

– Đầu tiên, không được gọi em là tiểu thư này, tiểu thư nọ. – An nhìn thẳng vào hiệu trưởng

– Được thôi! – Hiệu trưởng đan hai tay vào nhau, chống xuống bàn.

Rồi An quét đôi mặt bạc lạnh giá qua khuôn mặt từng người một. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, các thầy cô cùng gật đầu.

– Thầy cô hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?

– Là không tỏ ra cung kính với cô…à không với em và đối xử giống như tất cả các học sinh khác. – Một cô giáo rụt rè nói.

Nét mặt hài lòng, An mỉm cười:

– Quả không hổ danh là giáo viên A.Q. Hiểu vấn đề rất nhanh!

Ồ! Không ngờ chỉ mỉm cười nhẹ như có như không mà An lại trông hiền lành đến thế.

– Và điều quan trọng nhất là không được để lộ thân phận của em cho bất kỳ ai. – An chống tay xuống bàn, giọng lạnh băng.

– Dễ thôi! Nhưng tất cả những yêu cầu trên, chúng tôi vẫn phải thông qua ngài chủ tịch.

– Được! Không còn gì nữa! Em xin phép! – An thu lại ánh mắt, quay người đi.

Nhưng ra đến cửa, An chợt khựng lại. Trên người bỗng tỏa ra hàn khí lạnh đến bức người. Quay người về phía thầy cô, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi dường như trong đó có một lớp băng bao phủ. Dây thần kinh của giáo viên mới lỏng lỏng ra một chút thì giờ lại căng hơn cả lúc đầu. Còn may chứ ngày nào cũng thế này, họ hưởng thọ khi chưa đến tuổi 30 quá (trừ hiệu trưởng)! Chỉ còn mỗi hiệu trưởng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, điềm đạm hỏi:

– An, Em còn điều gì sao?

– Em quên mất hai điều chưa nói. – Giọng nói cũng lạnh lùng hơn lúc nãy.

– 1 là?

– Lúc em ngủ đừng có đánh thức em dạy bằng tiếng người. Hãy để em tự nhiên dậy, không thì dùng hành động. Miễn là đừng dùng đến tiếng nói.

– Sao lại thế? – Một thầy giáo tò mò hỏi.

– Thầy không cần biết.

– Còn điều 2? – Thầy hiệu trưởng nói giọng trầm ấm có gì đó giông giống bố cô.

– Lần sau hãy gọi em là Linh An.

Rồi An đi hẳn, dần mất dạng trong biển nắng. Lúc đó, toàn bộ giáo viên mới ôm ngực thở phào. An đi, cái luồng khí xấp xỉ 0 độ cũng biến mất, trả lại oxi tiêu chuẩn ọi người.

Cô Lan bất giác rùng mình khi nghĩ về chiều hôm đó. Quả thực, An rất giống một ác ma mang khuôn mặt thiên thần.

An ngồi bàn cuối, cô luôn quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Cô Lan bắt đầu điểm danh và khi cô dừng lại ở cái tên Trần Nhật Huy thì lập tức:

– Có ạ! – Cả lớp hướng mặt về phía tiếng nói vang lên. Ở cửa lớp, một cậu con trai mặc chiếc áo pull, quần hộp, đi giày nike, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn và làm xù một cách cố ý, trên môi nở nụ cười lãng tử.

– Huy! Em lại muộn.

– Đâu có! Em vừa kịp mà, chưa muộn. – Huy lại cười khì.

– Còn nữa. Sao em lại đến trường với bộ dạng này?

– Ý cô là quần áo? Hôm nay chỉ là nhận lớp mà cô, không cần phải quy tắc như thế chứ?

– Dù sao đây cũng là trường học. – Cô Lan bắt đầu mất kiên nhẫn, khóe môi khẽ giật.

– Rồi rồi. Em sẽ không tái phạm nữa. Giờ em có thể vào lớp chứ? – Huy nói chán nản.

Cô Lan cố nén cơn giận “mời” cậu học sinh khó bảo này vào. Huy lia mắt tìm chỗ ngồi. Còn đúng một chỗ trống – cạnh An.

Huy ngồi xuống mà cô gái bên cạnh như không có sự tồn tại của mình luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Các cô nàng khác thì nhìn cậu như muốn lồi cả con mắt trừ cô gái này. Huy thật sự tò mò về cô gái này.

Huy gõ nhẹ tai xuống bàn.

An không phản ứng.

Cậu gõ lần nữa.

Không trả lời. Huy mất kiên nhẫn, cố kìm giọng xuống mức nhẹ nhàng nhất:

– Bạn gì ơi?

– Nói! – An lạnh lùng đáp.

– Hơ? – Huy sửng sốt, lần đầu có người nói chuyện với cậu với thái độ như vậy. – Bạn tên gì vậy?

– Linh An!

– An này,…..

Huy chưa nói hết đã bị An chặn họng:

– Gọi tôi là Linh An!

– Gọi là An có sao đâu! Gọi Linh An cứ sao sao ý! – Huy nhăn mặt.

An nhíu mày. Sao lại có người lắm chuyện thế không biết:

– Tôi nói tên đệm của mình không thừa đâu.

– Được rồi! Linh An, cậu nhìn mặt tớ mà nói được không thế? – Quả thực nói chuyện mà không nhìn mặt đối phương thế này cứ kiểu khinh người mà Huy cực ghét những kẻ dám khinh thường cậu.

– Không, cậu đang làm phiền tôi đấy! – Rất dứt khoát, không một giây suy nghĩ.

Huy không thể đè nổi cơn giận xuống nữa. Lần đầu cậu gặp một người như thế này:

– Cậu…….! – Huy gắt lên, đủ để cả lớp bên nghe thấy nhưng An vẫn thờ ơ, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

– Huy, có gì sao? – Cô Lan lên tiếng.

– Dạ không có gì! – Huy nói nhưng mặt vẫn nhăn lại, mắt ánh lên tia giận dữ.

– Em đứng lên nhắc lại những gì tôi vừa nói.

– Dạ? – Huy ngớ người, cậu có nghe cái gì đâu mà nhắc.

– Tôi bảo em nhắc lại những gì tôi vừa nói. – Cô Lan kiên nhẫn nói lại.

– Dạ thưa cô………em không nghe! – Câu tuyên bố xanh rờn cộng với bộ dạng lè lưỡi gãi đầu của Huy làm cả lớp đặc biệt là nữ sinh…..chết ngất.

– Em…. – Cô Lan tức đến mức “nghẹn ngào”

– Cô giới thiệu về A.Q, nội quy trường và nội quy lớp. Nội quy tổng cộng gồm có 20 điều.

An lên tiếng, tay chống cằm, mắt vẫn hướng ra cửa sổ. Ngừng một chút cô nói tiếp:

– Nội quy trường có 15 điều là

1 – Tôn trọng thầy cô giáo, không gây gổ đánh nhau.

2 – Ăn mặc đúng quy định về đồng phục vào buổi sáng, buổi chiều có thể mặc áo không cổ nhưng nhất định phải mặc quần bò và không mặc những bộ quần áo mang phong cách bụi bặm, lèo loẹt hay ngổ ngáo.

…………………..

14 – Không trang điểm đậm khi đến trường.

15 – Không được đại chiến trong canteen.

Còn nội quy lớp về cơ bản có 5 điều là

1 – Không nói chuyện và làm việc riêng.

2 – Không dùng điện thoại trong giờ học.

………..

5 – Không nói leo hay chặn lời giáo viên.

Các lớp có thể thêm nội quy lớp theo giáo viên chủ nhiệm.

Cả lớp kể cả cô Lan và Huy đều có cảm giác cằm rơi xuống đất. Nhìn chằm chằm vào An. Những cái này, cô Lan chỉ nhắc qua thôi, đến Huy học ở đây một năm rồi mà không nhớ nổi mà một cô gái chỉ nghe qua đã nhớ sao? Quái vật gì thế này?

– Em…….. – Cô Lan như không tin những gì đang diễn ra

An từ từ quay mặt vào trong nhìn cô Lan, tay vẫn chống cằm

– Dạ?

– Cô thấy từ đầu đến giờ em đều quay đầu ra ngoài? – Âm cuối của cô Lan bỗng lên cao tạo thành câu hỏi.

– Không sai! Nhưng nó không có nghĩa là em không nghe cô nói.

– Và em nhớ hết?

– Như cô đã biết. – An nhún vai.

Cô Lan mỉm cười, nhìn xuống cả lớp, nói với vẻ tự hào:

– Giới thiệu với cả lớp Linh An là người đã đỗ thủ khoa năm nay.

Thế là cả lớp chịu cú shock đợt hai. Nhưng nhân vật chính là An lại có vẻ thờ ơ như không phải chuyện của mình, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Huy chỉ nhìn thấy nửa mặt An nhưng chắc chắn đây là mỹ nhân. Làn da trắng hồng mịn như da em bé. Đôi môi phơn phớt màu hoa anh đào. Đôi mắt thật khác lạ – màu bạc. Hàng mi dài cong vút. Không biết cô có trang điểm không nhỉ? Chỉ với nửa khuôn mặt thôi Huy cũng thấy được An băng giá, vô cảm như thế nào.

Ngày đầu tiên đi học mà An lại gây ra chuyện cô không hề muốn một chút nào.

An đến lớp, thả chiếc ba lô da bóng màu đen đan xen với trắng một cách phũ phàng, lấy head-phone đeo vào tai, ôm cặp và ngủ. Huy đến bắt gặp một gương mặt thiên sứ đang ngủ. Lúc An ngủ, gương mặt thanh thản, bình yên khác hẳn với vẻ lạnh lùng đến đáng sợ khi thức. Huy ngồi xuống bỏ cặp ra động tác hết sức nhẹ nhàng như sợ An sẽ tỉnh dậy. Vô thức cậu nằm xuống và……ngắm An ngủ. Bỗng trống trường vang lên, Huy giật mình ngồi bật dậy, quay ra chỗ khác. Mặt mũi cậu giờ đang đỏ tía tai. Huy tự gõ đầu mình một cái đau điếng. Chính cậu cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Cái hành động đáng yêu của cậu làm cho cô bạn ngồi bàn bên không khỏi xốn xang. Sau tiếng trống, học sinh lũ lượt kéo nhau vào lớp. Huy tính gọi An dậy nhưng lại nghĩ còn 15 phút đầu giờ nên thôi.

Một cô giáo người tây bước vào. Làn da trắng nõn, mái tóc nâu màu hạt dẻ búi cao, đôi mắt xanh trong như nước biển không ai khác đó là cô Samatha. Cô là giáo viên Tiếng Anh mới chuyển đến nhưng đã nổi tiếng là khắc nghiệt khi còn ở trường Lâm Khánh. Cả lớp mới đầu cũng hơi sợ vì dù học a1 nhưng họ cũng không phải mọt sách không biết đùa cợt. Nhưng sao cô Sam khác với tưởng tượng của họ quá! Cả lớp đứng lên chào cô, cô Sam mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xanh dương như biết nói nhìn cả lớp một lượt rồi bảo mọi người ngồi xuống.

Lúc cả lớp ngồi xuống cũng là lúc mắt cô Sam tia thấy một học sinh đang ôm cặp ngủ ngon lành. Cô Sam nổi giận, đặt cặp xuống bàn thật mạnh, giọng nói dõng dạc:

– Em kia dậy cho tôi!

Huy lay An dậy. Thực ra cậu đã làm như thế từ trước nhưng vô ích. Lúc cậu chuẩn bị dùng giọng nói “cua gái” của mình gọi An dậy thì cô Sam lại vào. Còn bây giờ cậu không thể nói to để gọi con người “nghìn năm thiếu ngủ” này được. Cô Sam đi xuống. Thế là công sức lay nẫy giờ của Huy công cốc.

Nhìn gương mặt thiên sứ đang ngủ, đôi môi phơn phớt màu hoa anh đào khẽ mím, cô Sam không dịu đi mà còn tá hỏa. Cô cố kìm giọng xuống, nhẹ nhàng nói:

– Em kia dậy cho tôi!

Không có động tĩnh. Không chịu nổi nữa, cô Sam đập mạnh tay xuống bàn, hét lên:

– CÔ KIA CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO?! – Giờ cảm lớp mới thấy tin đồn quả không sai, ai nấy mặt mày tái mét.

An giật bắn mình, ngồi phắt dậy. Bỗng mồ hôi túa ra đầy trên trán. Môi mấp máy gì đó không rõ tiếng. An nhìn về phía cô Sam lúc này còn chưa hết giận. An đứng dậy. Cả người cô giờ tỏa ra hàn khí, Huy nhìn An mà rùng mình. Đôi mắt bạc trở nên lạnh lẽo đến ớn sống lưng đang nhìn thẳng vào mắt xanh trong như nước biển của cô Sam. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô Sam có cảm giác bị bao trùm bởi một màu đen không có lối thoát. Lửa trong cô đã bị băng của An dập tắt tự lúc nào. Cố giữ vẻ bình tĩnh trước ánh mắt của An, cô Sam nói giọng mất hẳn uy lực ban đầu:

– Em đừng nhìn tôi. Giờ đã vào lớp rồi. Vào bài đi! Hôm nay buổi đầu nên tôi sẽ không phạt.

– Trả đây! – An nói câu không vào chủ đề làm cô Sam ngơ ngác không hiểu nhưng cô Sam lại thấy sợ. Giọng nói của An lạnh như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi Côn Lôn làm cô nổi da gà.

– What?

– Mẹ tôi đâu? Cả Dũng nữa? – An ra khỏi bàn, đứng đối mặt vs cô Sam

– Tôi không biết em đang nói cái gì cả.

– Tôi cho cô 3 giây, nếu cô không nói chỗ dấu họ đừng trách tôi.

– Linh An! – Huy không hiểu chuyện gì nhưng cũng hiểu được chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Cô Sam bực mình:

– Không nghe sao? Tôi đã nói với em là tôi không biết gì hết. Còn nữa ai cho em xưng tôi với tôi hả?

An tiến lại gần cô Sam, túm lại cổ áo cô xách lên. Mắt cô vẫn thế, không hề trợn lên dọa nạt nhưng lại rất đáng sợ.

– HOÀNG LINH AN! Cậu đang làm gì thế? – Huy đứng lên gằn giọng. Hi vọng có thể giúp gì đó.

Nghe có người gọi tên mình. An như bừng tỉnh. Ánh mắt lạnh lẽo không còn nữa thay vào đó là ánh mắt hoảng hốt. Cô giật mình đẩy cô Sam ra. Cô Sam mặt mày tái xanh, chân tay bủn rủn đứng không vững. Trong trường này, trừ người đó ra đây là người đầu tiên khiến cô Sam sợ hãi như thế và trừ người đó ra, An là người duy nhất trong trường này có hàn khí lạnh lẽo đến bức người như thế.

An chạy vụt ra ngoài. Huy nhìn bên khóe mắt An, giọt nước trong suốt như pha lê sắp hình thành. Cô Sam thì không thể chịu nổi, rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Cả lớp nhốn nháo đỡ cô Sam xuống phòng y tế còn Huy cứ đứng như trời trồng nghĩ về An.

An chạy đi trong vô thức, cắm đầu cắm cổ chạy như muốn trốn tránh cái gì đó. An chạy khi trên mặt đã đầm đìa nước mắt. Cô không biết mình chạy đi đâu, giờ trong đầu cô là một đống hỗn độn. An khựng lại. Nơi này rất quen. Vạch kẻ trắng trên nền gạch trước vùng đất nâu sậm, cây lá um tùm – Khu rừng hôm nọ. An quệt nước mắt, đi thẳng vào rừng, chọn cái cây hôm trước. An ngồi bó gối, đôi vai nhỏ run lên. Tiếng khóc mà cô cố kìm nén ban nãy đã thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn đan xen với tiếng nấc. An gục xuống đầu gối, miệng luôn lẩm bẩm như người mê sảng:

– Mẹ ơi, Dũng ơi! Đừng đi mà! Con nhớ hai người lắm! Ở lại với con đi! CON NHỚ HAI NGƯỜI! – Bỗng nhiên cô nói to gần như gào thét. Cô muốn làm gì đó để giải tỏa bức bối trong lòng.

Tiếng khóc nhỏ dần. An dần đi vào giấc ngủ. Có lẽ giấc ngủ hiện giờ là giải pháp duy nhất với cô.

Lại một lần nữa, chàng trai ngồi trên cành cây chứng kiến toàn bộ mà An lại không hề hay biết. Thấy An đã ngủ. Chàng trai tụt xuống thật nhẹ nhàng. Cậu ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt loang lỗ nước mắt của An. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi cong dài còn vương lệ. Ánh mắt nâu ẩn chứa nét buồn bã. Cậu nhìn xuống bảng tên sáng loáng phía dưới huy hiêu Đoàn in dập nổi dòng chữ màu đen “Hoàng Linh An”. Trên môi cậu chợt nở một cười lộ ra hàm răng trắng sáng, thẳng đều:

– Tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này, Hoàng Linh An! – Rồi cậu đứng dậy, đút tay vào túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Trên môi còn phảng phất nụ cười.

*****

An tỉnh dậy. Cô nhanh chóng nhớ ra cuộc cãi vã với cô giáo trong lớp. Cô gõ vào đầu, thầm rủa bản thân. Rồi An nhớ lại hôm ở phòng hội đồng tuyệt nhiên không có người tây nào cả. Có lẽ là cô giáo mới. An thở dài, đứng dậy phủi quần áo, lau sạch nước mắt rồi ra khỏi khu rừng đi lên lớp.

Trống vào tiết vang lên, An ngồi gặm nhấm tiết Văn nhàm chán được 15 phút thì không chịu nổi, lấy head-phone gắn một bên tai rồi nằm gục xuống. Huy khẽ mỉm cười, cũng nằm xuống ngắm An. Cậu thật sự rất tò mò về cô gái này. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thấy cô gái này thật lạ lùng và hôm nay càng lạ hơn:

– Cậu ngắm đủ chưa? – Tiếng nói của An lạnh lùng nhưng trong trẻo làm Huy giật mình.

– Cậu….cậu chưa ngủ sao? – Huy bối rối ngồi dậy.

– Hỏi thừa!

– Linh An! Tớ hỏi cậu cái này được không?

– Nói!

– Ừm….! Sao trong tiết vừa nãy cậu lại như thế với cô Samatha?

– Samatha? Tên cô giáo đó à? Ừm…! Cái đó cậu không cần biết. Tôi nhắc cậu , khi tôi ngủ đừng đánh thức tôi bằng tiếng người nếu không tôi không chắc hành động của tôi được như vừa rồi đâu.

– Sao lại thế?

– Đã nói cậu không cần biết mà!

An vẫn nhắm măt nên không nhìn thấy cái mặt ngẩn tò te của Huy. Cậu hiểu những gì An nói chỉ là không hiểu sao lại như vậy. Bệnh tâm lý sao? Nếu thế lần đầu cậu thấy có trường hợp như vậy.