-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 17

Thời gian này, An cũng dùng nhiều thời gian của mình đến thăm Quân. Ngày thứ hai, Quân vẫn chưa tỉnh. Quang và Mai Anh khi biết chuyện cũng tức tốc đến như động cơ phản lực. Khi nhìn thấy An đang bên cạnh giường Quân, ung dung đọc tờ báo, Quang có chút ngạc nhiên sau đó có cảm giác lòng chùng xuống. Còn Mai Anh khi thấy An thì lạnh lùng liếc cô một cái rồi coi cô như không khí. Nhìn Quân như vậy Mai anh không khỏi xót xa cùng đau đớn. Cô giận dữ đi ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của Quang. Lái chiếc xe màu đỏ rực rỡ ra khỏi bãi đậu, phóng thẳng đến tập đoàn Best. Cô hùng hồ đi vào phòng tổng giám đốc mặc cô thư ký can ngăn:

– Ngô Thái Đăng, anh ra đây cho tôi!

Mai Anh mạnh mẽ đẩy cửa vào, gương mặt tràn đầy sự giận dữ. Bên phải cánh cửa, nơi Mai Anh đang đứng là một chàng thanh niên trẻ tuổi, ngồi tựa người trên ghế tổng sau bàn làm việc, vắt chân chữ ngũ, xoay xoay cây bút bi trên tay. Anh chàng này 3 phần đẹp, 7 phần tà. Dáng vẻ không có gì giống tổng giảm đốc một tập đoàn tài lớn. Trên môi là nụ cười hờ hững:

– Mai Anh tiểu thư, sao hôm nay cô lại có hứng đến nơi làm việc của tôi vậy??

– Đừng giả nai với tôi. Là anh làm đúng không? – Mai anh đi đến trước mặt người tên Ngô Thái Đăng đó, giận dự nói

– Đúng là tôi làm! – Đăng thản nhiên thừa nhận như đó chỉ là việc giết một con kiến

– Anh đã vi phạm giao kèo giữa chúng ta.

Đăng cười như thể đó là chuyện thú vị nhất trên đời:

– Giao kèo giữa chúng ta? Tôi đã quên nó từ lâu rồi. Quả thật cô quá ngây thơ, làm giao kèo với tôi chứ không phải là hợp đồng. Nên nhớ tôi là một doanh nhân, doanh nhân thì luôn tìm lợi ình mà giao kèo giữa chúng ta tôi không tìm được nguồn lời gì ở đó cả.

– Chẳng phải tôi đã nói chỉ cần anh lên tiếng, tập đoàn Phillas sẽ toàn lực đáp ứng yêu cầu sao?

– Đúng, giao kèo giữa chúng ta là tôi sẽ giúp cô trả thù Hoàng Linh An, cô giúp tôi mọi thứ chỉ cần tôi yêu cầu. Nhưng cô biết tôi không hề ưa gì Vũ Anh Quân, nếu không muốn nói là thù ghét vậy mà cô không cho tôi động vào cậu ta. Còn Hoàng Linh An, tôi còn không biết cô ta là ai. Best khá có máu mặt trong giới kinh doanh, dù không bằng Phillas nhưng cũng không đến mức phải nhờ vả nó. Nếu cẫn chỗ dựa không phải là J.A.M và Chim Ưng là lựa chon tốt nhất sao? Vậy nên tôi không cần cô mà cô cần tôi. – Sau đó cậu ta nở nụ cười như có như không nhìn Mai Anh

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 16

Bệnh viện tư nhân Shelous

An đỗ chiếc moto phân khối lớn ngay trước cổng bệnh viện, không thèm gửi xe cũng mặc kệ tiếng gọi ý ới của bác bảo vệ. Cô chạy ngay đến bàn tiếp tân hỏi về Vũ Anh Quân:

– Thiếu gia đang trong phòng cấp cứu tầng 5. Cháu là ai thế?

– Cô không cần biết. Đưa tôi đến đó!

Cô tiếp tân gật đầu. Cô thấy cô nhóc này có gì đó rất giống với người đàn ông đi cùng ông Nam.

*****

Trước phòng cấp cứu tầng Vip có hai người đàn ông anh tuấn đầy nam tính cũng quyến rũ. Một người ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, nét mặt cương nghị hiện lên chút lo lắng, đôi mày rậm hơi nhíu lại. Một người đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, tay luôn để trước cằm. Nét mặt lo lắng thấy rõ.

Ông Nam càng như thế ông Minh càng suốt ruột, liền lên tiếng:

– Này này, cậu ngồi xuống đi, cậu không sao nhưng tôi chóng mặt lắm!

– Chết tiệt, sao cậu có thể ung dung như thế cơ chứ??? – Ông Nam tức giận nói.

– Tôi không ung dung. Chỉ là đang cố theo chiều hướng tích cực thôi. Như cậu thì mọi việc tốt đẹp hơn à??

Ông Nam ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, vò vò mái tóc chưa điểm bạc:

– Khốn kiếp! Nếu Quân bị làm sao, tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này.

– Nên nhớ, bệnh viện này là của cậu, tôi sẽ nhờ Long giúp cậu một việc. Ok??

Ông Nam liền ngơ ngác nhìn ông Minh. Ông Minh cười khẽ rồi rút điện thoại ra, tìm một dãy số. Sau hồi chuông thứ 2 đã có người bắt máy:

– Việc tôi nhờ cậu sao rồi???

“Họ nói do Quân đi trên đường cao tốc bỗng chiếc xe đằng trước thắng gấp nên mới sảy ra tai nạn.”

– Còn chiếc xe nào bị nữa không??

“Còn một chiếc, nhưng người đó chỉ bị nhẹ thôi, do anh ta phanh kịp”

– Cậu có tìm hiểu nguyên nhân người kia đột ngột dừng không?

“Có, cậu ta nói do có con gì đó chạy qua nên bất ngờ”

– Cậu ta?? – Ông Minh nghi hoặc hỏi

“Ừ, cậu ta rất trẻ, khoảng 20, 22 thôi”

– Ok, tôi định bảo cậu cho hắn liệt giường nhưng trẻ như vậy thì phí lắm. Cho hắn một trận là được.

“Ok. Bảo Nam là xong việc tôi sẽ đến đó ngay”

Cúp máy. Ông Minh thở dài nhìn ông Nam:

– Tôi không nghĩ Quân lại phản xạ chậm như vậy.

Ông Nam gật đầu:

– Có lẽ lúc đấy nó đang suy nghĩ gì đó. – Ông Nam lập tức đổi giọng – Chết tiệt, nó mà làm sao thì tôi tru di nhà tên đó

Ông Minh thông cảm nhìn ông Nam. Trước kia khi bà Nguyệt vào phòng phẫu thuật ông còn hoảng loạn hơn thế này. Khi mất bà vĩnh viễn, nếu không có An có lẽ ông cũng không còn tồn tại nữa.

Lúc sau, An chạy đến, đằng sau là cô tiếp tân:

– Quân sao rồi???

– Vẫn đang cấp cứu. – Ông Nam nói rồi quay sang cô lễ tân – Không còn việc của cô nữa

– Vâng thưa chủ tịch

An ngồi xuống hàng ghế đối diện. Lần đầu tiên sau 4 năm, ông Minh thấy nét lo lắng trên gương mặt vô cảm của An. Ông biết Quân đã chiếm được một vị trí trong An và ông vui vì điều đó.

Gần một tiếng sau, đèn phòng mổ tắt, viện trưởng đi ra. Ông Nam lập tức xông đến hỏi:

– Quân thế nào rồi???

Ông Minh và An cũng nhìn chằm chằm viện trưởng thay cho câu hỏi. Ông ta bình tĩnh đáp:

– Mọi người yên tâm. Thiếu gia đã qua nguy hiểm. Nhưng não cậu ấy bị chấn động nên sẽ phảu chịu một vài cơn đau đầu. Vết thương không sâu nhưng dài, tránh tiếp xúc với nước. Nên để cậu ấy ở đây để theo dõi.

– Giờ có thể vào thăm không??? – An hỏi

– Được thôi nhưng nên chuyển cậu ấy vào phòng bệnh đã.

*****

Trong một căn phòng Vip ở tầng 5. Đây là phòng bệnh riêng của Quân. Thiết kế căn phòng cũng không khác khách sạn là bao. Ở đây có màu trắng toát đến ớn người. Quân say ngủ trên chiếc giường lớn. Tay cắm ống truyền. Chỉ mới có 2 tiếng thôi mà cậu đã tiều tụy đi nhiều, không còn vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, không còn vẻ đáng yêu đến trẻ con cũng không còn đẹp đẽ hào nhoáng hàng ngày nữa.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 15

Một tuần liền An không đi học cũng như đi tập, điều này làm Quang lo lắng. Đến lớp cô thì bảo cô báo ốm, cậu lại không biết nhà cũng như số điện thoại. Chỉ riêng việc này thôi đã làm cậu cảm thấy bất lực.

Sáng, trong cái lạnh đến rùng mình đan xen với ánh nắng vàng không mang theo hơi ấm nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Quang nheo mắt nhìn thấy An ở hành lang khối mười trong chiếc áo đồng phúc không hề ấm áp. Cậu cấp tốc chạy xuống và sang dãy nhà của khối 10.

Trước mặt cậu là ánh mắt cùng vẻ mặt khó hiểu của An:

– Anh làm gì đấy??

Quang vừa thở vừa nói:

– Chỉ là thể dục buổi sáng thôi.

An gật đầu đi tiếp, Quang sánh vai bên An, hỏi điều mà cả tuần nay cậu muốn hỏi nhất:

– Sao em nghỉ học đến một tuần?

– Hình như ai cũng quan tâm tôi nghỉ học nhỉ??

– Còn ai nữa sao??

– Hai người nữa.

Trong đầu Quang lóe lên một người:

– Quân và…..

– Một bạn cùng lớp

Quang gật đầu:

– Vậy trả lời câu hỏi ban nãy của anh.

An và Quân dừng lại trước cửa lớp cô. An xoay người đối diện với Quang, lãnh đạm nói:

– Tôi ốm.

– Người học võ rất khó ốm, với lại chúng ta rèn thể lực rất nhiều.

– Quả là không qua được mắt anh, được rồi, tôi bị bắt cóc. – Quang định mở miệng hỏi thì An nói trước – Còn muốn biết ai thì hỏi Quân đi.

Nghe câu nói của An, tim Quang nhói lên một chút. An bảo cậu hỏi Quân chứng tỏ rất tin cậu ấy. Quang đang dần dần cảm thấy ngày mình phải bỏ cuộc khá gần rồi.

*****

Trên sân trường AQ đầy nắng. Quân sánh vai cùng Mai Anh đi về dãy nhà khối 10. Mai Anh biết cậu đi đâu nhưng vẫn ra sức nói như để cậu biết đến sự tồn tại của mình. Trên tay Quân là một cái túi màu đen. Mai Anh không rõ đó là cái gì nhưng cô biết nó dành cho An. Đối với cô, ánh nắng hôm nay là ánh nắng lạnh nhất trong đời. Nắng, không ai ghép Nắng với từ Lạnh. Nhưng cái lạnh trong lòng cô còn hơn cái lạnh của thời tiết. Cho dù, nắng hôm nay có ấm đi nữa, cô vẫn thấy đó là tia nắng lạnh. Sáng nay, Quân rất lạ. Lạnh lùng với cô khác hẳn ngày thường. Bình thường cô nói, cậu còn ậm ừ cho qua nhưng hôm nay thậm chí cái nhếch mép cũng không có.

Mỗi người đều có nắng của riêng mình. Dù có là người lạnh lùng đến đâu nhưng khi gặp tia nắng định mệnh trong đời thì cũng sẽ tan chảy. Quân là nắng của cô. Tia nắng của cô rất khác biệt. Nó lạnh lẽo, nó thờ ơ với cô. Lẽ nào, tia nắng này không dành cho cô?? Mai Anh rùng mình trước suy nghĩ ấy, cô không thể sống thiếu Quân. Cậu lạnh lùng với cô cũng được, thơ ơ cô cũng được chỉ cần cậu ở cạnh cô là được.

Bỗng Quân dừng bước, Mai Anh cũng dừng theo. Cô có thể cảm nhận được biến đổi dù chỉ nhỏ nhất qua ánh mắt cậu. Chân mày Quân khẽ nhíu lại, ánh mắt khó chịu cùng sự lạnh lẽo đến khó tả. Mai Anh nhìn theo ánh mắt Quân. Trước mắt họ là Quang và An đứng đối diện nhau, tay Quang nhẹ vén vài sợi tóc mai ra sau vành tai cho An. An không hề gạt tay Quang ra, cứ đứng đó rồi nói lời cảm ơn, xung quanh họ là anh mắt ghen tị của biết bao cô gái. Dù đứng ở góc độ nào đi nữa họ cũng như một cặp. Thậm chí có thể nhìn ánh mắt thâm tình của Quang dành cho An.

Mai Anh thấy khó chịu. Không phải vì hành động của Quang mà là thái độ của Quân. Từ khi An học ở AQ, Quân thay đổi một cách rõ rệt. Ngay ngày hôm nay cũng đủ thấy. Lần đầu tiên, Mai Anh thấy Quân tức giận vì một cô gái.

Quân bỏ đi, tai cầm cái túi nắm lại thành quyền. Cậu đi thật nhanh xuống nơi để xe chỉ dành cho riêng cậu. Con xe thể thao lao nhanh ra khỏi cổng trường khi nó vừa mở.

*****

Trong lớp, An đang gục đầu xuống bàn xem chừng mệt mỏi lắm. Bên tai là chiếc headphone trắng được che đi bởi làn tóc xõa. Bỗng điện thoại của cô rung lên bần bật. An xin ra ngoài rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm có vẻ gấp gáp của ông Minh:

– Con có thể đến đây không?? Quân bị tai nạn xe hơi.

An đứng bất động. Não cô đang từ từ tiếp nhận thông tin mà ông Minh vừa nói, còn cơ thể cô thì như có biến động lớn trong đó vậy. Tim không ngừng quặn thắt, các bó cơ thì thôi thúc cô chạy đến đó.

– An, con có ở đó không thế???

An bừng tỉnh, gấp gáp nói:

– Đó là bệnh viện nào bố??

– Bệnh viện tư nhân Shelous.

An cúp máy. Vừa chạy vừa tìm một dãy số khác:

“Cô Vân, cho người đem cho tôi chiếc xe số 4 đến trường AQ, anh ta có 5 phút”

Không đợi bên kia trả lời, An cúp máy rồi mở GPS tìm bố cô trên bản đồ.

5 phút sau, không chậm một giây, một chiếc xe moto màu đen phân khối lớn đỗ xịch trước cổng trường AQ. Người vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến cuối xuống xe cúi chào cô. An gật đầu, đội chiếc mũ bảo hiểm cùng màu xe rồi lao vút đi, để lại lớp bụi như màn sương đục ngầu. Sân trường vắng lặng chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên từ các lớp vang đến phá tan không gian yên ắng. Ở đâu đó, có người đã chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi. Người đó lướt nhanh tìm một dãy số trên điện thoại. Sau 3 hồi chuông, bên kia truyền đến giọng nói nữ tính:

– Tiểu thư, có việc gì thưa cô???

– Candy, tìm hiểu cho tôi người con gái tên Hoàng Linh An, lớp 10a1 trường AQ. – Giọng cô tiểu thư đó dịu dàng nhưng đầy mưu mô

– Vâng, thưa cô!

Người đó cúp máy, trên môi là nụ cười gian xảo:

– Tôi muốn biết cô là ai? Hoàng Linh An! Hắn ta có lẽ cũng sẽ thích thú với thông tin này đây!

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 14

An vẫn như mọi ngày, xuống canteen nhâm nhi cốc capuchino, nổi hứng đọc cuốn sách về kinh tế mà trong tương lại không xa cô sẽ phải đọc. Bên tai vẫn là chiếc headphone trắng. Ánh nắng mùa đông không hề mang hơi ấm xuyên qua ô cửa kính vuốt ve bàn tay trắng ngà của An. Có nhiều người hỏi An làm thế nào mà giữ được làn da đó trong khi sống dưới cái nắng của bang California. Họ đâu hề biết rằng cô không hề giao du với bên ngoài trừ những lúc luyện võ. Thời gian của cô với bốn bức tường chiếm hầu như toàn bộ 3 năm.

Bỗng An dừng lại, tập trung toàn bộ tế bào và dây thần kinh để cảm nhận sự ấm áp nơi ánh nắng kia. Nhưng rốt cục vẫn là sự lạnh lẽo nơi bàn tay. An thích mùa đông, rất thích nhưng không có nghĩa là cô không thích nắng. Trước kia, cô tìm thấy nắng, một tia nắng ấm áp và ngọt ngào như cốc capuchino ngày đông. Nhưng tia nắng đó vụt đi rất nhanh, nhanh như một ngôi sao băng mang đến cho người ta hy vọng nhưng nó còn có tên gọi khác là sao chổi. Nó vụt nhanh đến mức khiến cô hoang mang vì không thể nắm bắt.

An cứ ngẩn ngơ nhìn màu vàng nhàn nhạt của nắng trên tay mình mà không để ý rằng Quân ngồi cạnh từ bao giờ:

– Em có thể kể cho tôi nghe chứ?

Lúc này, An mới giật mình nhìn Quân:

– Kể gì?

– Chẳng phải em có tâm sự sao?

– Không có gì! Anh không cần bận tâm đâu.

Quân nở nụ cười. Cậu thấy cô nàng này thật giống cậu quá đi mất:

– Giờ em có thể kể cho tôi ai bắt cóc em được chứ?

– Chỉ là một trong số chúng thôi.

– Cũng được. Tôi có thể giúp em tìm tên chủ mưu.

An gật đầu:

– Anh biết Hà Mai Linh chứ?

Quân gật đầu, An tiếp tục:

– Cô ta đã thừa nhận rồi. Nhưng còn có người đằng sau cô ta.

– Sao em biết?

– Trong lúc bị nhốt, dù tôi nhìn không rõ nhưng nhìn được mờ mờ. Tôi thấy một người đàn ông đứng cạnh cô ta nhưng khong hề nói gì.

– Nhỡ đó là thuộc hạ của cô ta.

An lắc đầu:

– Không, vì cô ta gọi hắn là thiếu gia đồng thời còn rất thân mật nữa.

– Đại gia bao dưỡng??

– Không, cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn Mine nên không có lý do gì phải tìm người bao dưỡng. Nên họ là người yêu.

– Con gái tập đoàn Mine??

– Anh không biết sao?

– À ừ! – Sắc mặt của Quân có sự biến đổi nhỏ nhưng An lại không hề nhận ra.

– Anh có xem bản tin sáng nay không?

– Xem rồi. Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cô ta sẽ biết em là ai sao?

An nhún vai:

– Vấn đề này không thể thay đổi quyết định của bố tôi được.

– Tôi sẽ giúp em vụ này.

An gật đầu.

Ở chiếc bàn gần đó nhất, một cô gái đang nói vào trong điện thoại:

– Tiểu thư, Anh Quân sẽ nhúm tay vào vụ này, rất có thể anh ấy đã biết đó là cô. Còn nữa, họ có nói gì đó liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Linh An. Em thấy có gì đó sâu xa hơn cơ.

– Hãy tiếp tục nghe cuộc nói chuyện của cô ta với nhưng người khác nữa. – Một giọng nói dịu dàng nhưng lại mang vẻ gì đó rất kiên quyết và đầy mưu mô.

– Vâng, em biết!

Sau đó cô gái liếc nhìn An gần đó rồi ánh mắt rơi xuống gầm bàn, nơi có máy nghe trộm giấu rất kín đáo.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 13

Quả đúng như dự đoán của An, khi cảm thấy cô chưa thấm thía được từ vụ bắt cóc, Hà Mai Linh sẽ tiếp tục đe dọa cô cho đến khi cô và Quân quên mặt nhau mới thôi.

*****

Sân thượng

Làn gió rét lạnh của mùa đông luồn qua mái tóc xõa của An làm nó bay mạnh sang một bên. Giống như lần trước, một mình cô đứng trước nhiều nữ sinh. Dù là con gái nhưng An cũng phải công nhận rất nhiều người giống hổ cái một cách hoàn hảo. An đứng yên nhìn chúng, ánh mắt có phần mỉa mai và kiêu ngạo. Hà Mai Linh vẫn là người đứng đầu, cô ta lên tiếng trước:

– Nghe nói mày bị bắt cóc.

– Ồ! Mày nghe ai nói thế? Tao xin nghỉ ốm cơ mà nhỉ!

– Không vòng vo nhiều, mày biết tao là người băt mày rồi đúng không? Vậy thì cứ nói thẳng vấn đề đi. Hình như mày chưa thấm được nhỉ?

– Người chưa thấm là mày! Tao cá chỉ khoảng 5 – 10 phút nữa thôi, cuộc sống của mày-sẽ có biến. Hoặc là cuộc đời mày có bước ngoặt mới…..Hoặc là mày sẽ may mắn được nhà giàu nào đó bao dưỡng. – An kéo dài giọng vẻ thần bí

– Ha! – Linh cười khẩy – Có vẻ mày cập nhật thông tin rất kém. Mày biết Đỗ Hoa Giang chứ? Đó là mẹ tao. Mày biết tập đoàn dầu khí Mine chứ? Đó là của nhà tao.

– Đỗ Hoa Giang là nữ doanh nhân nổi tiếng sắc sảo, một mình nuôi hai con đồng thời đưa tập đoàn Mine lên cao đó sao? Không ngờ đó là mẹ mày nhưng sắp rồi. Cái tập đoàn đáng tự hào của mày sắp có biến. Theo tao biết, Mine làm ăn khá trong sạch nên yên tâm, nó sẽ không phá sản.

Linh không hiểu An nói gì định hỏi lại thì một đứa con gái hớt hải chạy đến. Vừa chạy vừa gọi chị. An nhận ra cô nàng tóc vic đó là Hà Bảo Yến – người đã đánh cô ngất đi. Linh nhíu mày:

– Gì thế?

– Bản tin kinh tế đang chiếu việc cổ phiếu của Mine đang xuống giá. Rất nhiều người bán ra. Cứ tình hình này Mine có nguy cơ phá sản mất.

Linh đờ người nhìn An chỉ thấy cô nở nụ cười nửa miệng.

– Mày là ai?

An không trả lời chỉ đứng yên nhìn Linh. Yến mở bản tin kinh tế đang phát trên điện thoại cho Linh xem. Tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên có phần gấp gáp

“Theo phóng viên của chúng tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Mine – bà Đỗ Hoa Giang đang cố gắng kìm lại cổ phiếu đang xuống giá nhanh đến chóng mặt. Hiện giờ, cổ phiếu của Mine đã được tập đoàn J.A.M thu mua với giá rẻ. Có thể thấy chủ tịch tập đoàn J.A.M – ông Hoàng Anh Minh có ý định lợi dụng cơ hội này để trở thành cổ đông lớn nhất của Mine.”

Linh nhìn An, hỏi lại câu ban nãy:

– Mày là ai? Tại sao mày biết mấy chuyện này?

– Tao chỉ là một học sinh lớp 10 mà thôi!

An đi ra đến cửa sân thượng thì Linh lại hỏi:

– Mày có quan hệ gì với J.A.M, à không, phải là với Hoàng Anh Minh chứ!

Nụ cười nửa miệng trên môi An lập tức khoét sâu:

– Mày nghĩ sao? – Nói rồi An đi xuống, bỏ mặc gương mặt chưa hết shock của Linh.