-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 47

Kim Dư nhướn mày nghi vấn nhìn nam tử trẻ tuổi miệng ngậm thanh khoai tây chiên. Cơ bản mà nói y đã đoán được thân phận của người này rồi, nhưng vẫn có điểm không thể tiếp nhận nổi.

Được rồi, bác sĩ thú y trong lòng của ông chủ Kim cho dù không phải là loại tao nhã hiền lành chính trực, nhưng có nói như thế nào cũng phải hàm hậu nghiêm túc chút. Đương nhiên Kim lão cáo già tài ba kia là ngoại lệ, nhưng vị nam tử trẻ tuổi trước mắt so với Kim lão, lại càng, lại càng không giống bác sĩ thú y….

Hay là, Tiểu Tuyết lúc đi bị lạc đường chui nhầm vào cái phòng khám thú y chui nào đó? Người nam nhân trước mắt này thấy thế nào cũng là một tên âm hiểm vô lại còn bất cần đời. Người như vậy tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối, không thể là một bác sỹ được. Ân, trừ phi tên này cũng là một tên quỷ dị tài hoa.

Có lẽ là bởi vì biểu tình trên mặt Kim Dư quá mức rõ ràng quỷ dị, bộ dáng hoa hoa công tử của nam tử đang dựa cửa kia có chút đứng không vững, trong lòng nhớ đến lời dặn dò của ông vô luận như thế nào cũng phải bộc lộ tài năng cho tên nhóc này xem, miễn cho nó xem thường bệnh viện nhà mình. Người nào đó không thèm giả 13[41] nữa, nhai sạch miếng khoai chiên ở trên miệng, trực tiếp bước vào tiệm.

“Vị này là ông chủ nhỏ họ Kim đi? Ha hả, thật khéo gì đâu, chúng ta cùng họ.” Kim Khiêm bước lên trước, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết, mà cái nơi gã dừng lại đúng ngay mức cực hạn có thể nhẫn nhịn ở cùng người khác của Kỳ Thanh Lân.

Kim Dư nhìn tên nam tử cười như hồ ly trộm được gà, lại nghe câu nói của gã, lập tức hung hăng cho cái xem thường. Kim lão rốt cuộc nghĩ cái gì lại sai tên này đến đây? Không phải nói gã còn đang dạo chơi trong cái Hoang Tinh nào đó sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại? Hình như, tên là Kim Tiễn[42] phải không? Chậc chậc, tên này yêu tiền tới cỡ nào a?!

“… Anh tìm được ba con dị thú cấp A Kim lão gia tử muốn chưa?” Nhìn cái mặt cười của con hồ ly kia, con cá voi nào đó rất không phúc hậu trực tiếp mở miệng.

Mà y như suy nghĩ của ông chủ Kim, lời này vừa nói ra, nụ cười của nam tử tuấn nhã mặc áo blouse trắng đeo kính gọng vàng lập tức cứng đờ.

Kim Khiêm nhìn Kim Dư đột nhiên cười tao nhã, hiện tại không chút do dự khẳng định, tên trước mặt có cái bụng đen cực. Mà gã lại không nghĩ tới, lúc gã vừa mới xuất hiện ngay cửa, gã đã bị cái tên ông chủ phúc hắc này quyết định đối với cái sự tồn tại của gã tốt nhất là nên càng hắc càng tốt càng vô lại vô sỉ càng ổn.

Ừm, không thể không nói, từ phương diện nào đó, hai tên nam nhân họ Kim này, không có tên nào có cái bụng trắng cả. Hơn nữa, lại ở phương diện khác mà nói, tính cách bọn họ khá giống nhau, hợp nhau tới kinh người.

Cho nên, bọn họ không ngừng nói móc nói mỉa nhau.

“Khụ khụ. Dị thú cấp A làm sao có thể dễ dàng bắt được. Dù sao lúc tôi đi, ông nội cũng chỉ bảo tôi mang một con về thôi. Nói cách khác, hai con dị thú mà cậu nói kia, tôi không nhận.” Kim Khiêm và Kim Dư nhìn nhau một lát liền dời mắt. Nếu như là ngày thường, gã ngược lại rất thích trừng mắt cùng với cái tên thú vị này, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp —— ngoại trừ đại boss ở bên cạnh nhìn chằm chằm ra, còn có một ca cần phải chữa trị. Tính di truyền cực mạnh của Kim gia chính là, khi bọn họ nhìn thấy dị thú bị thương, sẽ nhịn không được mà chạy tới chữa trị giúp cho tụi nó.

“Để tôi xem con tiểu sơn lang này cái đã. Mấy thứ như mời khách ăn cơm thì để lát lại nói đi.”

Kim Dư ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: “Đương nhiên là để anh xem bệnh cho tiểu sơn lang rồi. Bất quá mời cơm gì gì đó, tuy là do anh mời, nhưng thật ngại cả ngày hôm nay tôi không được rảnh cho lắm.”

Kim Khiêm nghẹn, nhưng khóe miện lại câu lên ngay lập tức, đến trước mặt con sơn lang vị thành niên, sau đó banh vạt áo blouse đang mặt trên người sang hai bên!

Nháy mắt, đồng tử con cá nào đó lập tức co lại, vẻ mặt vặn vẹo.

Đờ! Cái áo blouse này quả nhiên thuận tiện cho việc mang vác mà. Toàn bộ túi áo đều cắm đủ loại dao giải phẫu, nhíp và kéo a! Cái tên này có thể càng BT hơn chút nữa được không hả?! Hả?!

Lúc Kim Khiêm nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Kim Dư liền nở nụ cười thắng lợi. Gã biết sẽ có kết quả như thế mà, hắc hắc hắc ha ha ha, từ lúc gã treo đầy một thân dao xong, đã không biết có bao nhiêu người bị khí thế này của gã miểu sát ngay tại chỗ, ngay cả chuyện khiến gã đau đầu hơn mười năm kia (cái việc đám nữ nhân vừa nhìn thấy gã liền hận không thể vồ lấy ấy) cũng bởi vì hình tượng này mà được giải quyết một cách sạch sẽ, này thật sự là quá tuyệt.

Hiện tại dao nhỏ này lại có thể làm cho cái tên phúc hắc này run rẩy sắc mặt, Kim Khiêm càng cảm thấy, gã mang một thân dao nhíp này là quyết định sáng suốt tới cỡ nào a.

Tên bác sĩ vô lương sau khi miểu sát Kim Dư xong, bắt đầu nghiêm túc chữa trị cho tiểu sơn lang. Gã chỉ cần nhìn thoáng qua, liền xác định vết thương trên người tiểu sơn lang là do hủ thực sài cẩu cào cắn mà ra. Mà cũng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, đã khiến tâm tình vốn còn rất tốt của Kim Khiêm đã bị phá hư không còn một mảnh.

Kim Dư và Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh có hơi chút kinh ngạc nhìn Kim Khiêm chỉ trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc và chuyên nghiệp, trong mắt chậm rãi hiện lên một tia tán thành.

“…Trên người nó có tổng cộng sáu mươi mốt thương ngoài da, ba mươi nội thương, ba mươi thương cũ… Tổng cộng là một trăm hai mươi mốt vết thương, ha hả…. Nếu không phải có dị năng của cậu giúp nó chống đỡ, ba giờ sáng nay nó đã chết ngoẻo rồi. Cho dù bây giờ nó còn chưa chết, lại có thể gặp được tôi đây – một bác sĩ thiên tài, muốn hoàn toàn chữa khỏi cho nó, cũng phải mất ba tháng.”

Nghe Kim Khiêm nói, sắc mặt của Kim Dư cũng âm trầm y như Kim Khiêm, “Nó té ngã ở trước cửa tiệm nhà tôi cho nên mới nhặt vào đây.”

“Có ý gì?” Kim Khiêm quay đầu, đôi kính gọng vàng hiện lên một tia sáng sắc bén.

“Ý tứ chính là, tôi không thể tiếp nhận và không có quyền được chăm sóc tiểu sơn lang này. Hơn nữa, cái thằng chủ nhân vô liêm sỉ tới cực điểm đã tra tấn nó kia, sẽ tùy thời mà tìm tới cửa mang thằng nhóc này về.” Kim Dư khoanh tay, thanh âm cực kỳ trầm thấp. Kim Khiêm nghe y nói cũng khẽ chậc một tiếng, phát tiết chút căm phẫn qua người Kim Dư đang ngồi trên ghế, sau đó tiếp tục cắn răng trị cho tiểu sơn lang.

Lúc bầu không khí này cương lên tới một trình độ nhất định, Kỳ Thanh Lân bỗng nhiên hơi ngồi thẳng người dậy, nói: “Đến rồi.”

“Cái gì đến rồi?” Kim Dư nhìn về phía Kỳ Thanh Lân. Không cần đợi Kỳ Thanh Lân mở miệng giải thích, ngoài cửa liền vang lên tiếng sủa đề phòng mang theo vẻ phẫn nộ vang dội của Nhị Hắc. Cùng sủa với Nhị Hắc, còn có tiếng sủa của hai con sài cẩu, chẳng qua tiếng sủa của hai con này không vang dội như của Nhị Hắc thôi.

“Chỗ này là do thằng chó nào quản?! Mau lết ra đây cho thiếu gia!!”

Thanh âm vừa vang lên, ánh mắt Kim Dư lập tức trở nên băng lãnh đến cực điểm, theo biến hóa của y, ánh mắt của toàn bộ dị thú trong tiệm, nháy mắt cũng trở nên âm trầm lãnh khốc.

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 46

Kim Dư và Kỳ Thanh Lân cùng nhau ngồi ở ban công nhìn ra bên ngoài mưa như trút nước, sấm sét giật đùng đùng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Khí hậu ở Thủ Đô Tinh này mỗi khi bùng nổ sẽ rất kinh người, nhưng khi dương quang bắt đầu lấp ló đỏ rực ở đằng chân trời, cơn mưa cũng dần biến nhỏ lại. Việc khiến Kim Dư có chút kinh hô chính là, cho dù mặt trời đã muốn ló dạng, nhưng mưa vẫn không ngừng lại, những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống được ánh mặt trời chiết xạ, tạo thành ánh sáng chói mắt xinh đẹp.

“Thế nhưng lại còn có cảnh sắc này sao? Thật sự là…..” Kim Dư nhìn cơn mưa bảo thạch đủ màu kia, không thể dời mắt nổi.

“Mưa bảo thạch.” Kỳ Thanh Lân nằm bên cạnh Kim Dư, nhìn những giọt mưa lấp lánh đó, lại nhìn vẻ mặt yêu thích của bà xã, đột nhiên cảm thấy cơn mưa vốn khiến người ta cảm thấy vướng bận trở nên thư thái không thể tả. “Giờ đã bắt đầu nhập đông, qua một tháng nữa, loại mưa này sẽ xuất hiện rất nhiều lần.”

Kim Dư cười gật đầu, một khắc sau vang lên tiếng chim kêu, thân ảnh màu trắng vọt ra từ tầng một bay thẳng trên trời. Bất quá, lúc Tiểu Tuyết bay đi, Kim Dư nhìn thấy trên lưng và cánh của nó có một tảng lớn loang loáng, âm thầm nghi hoặc. Tiểu Bạch nhảy tới ban công lầu hai, miêu ngao một tiếng.

“A? Mày nói tiểu sơn lang kia tỉnh rồi sao? Ừ, tao và Thanh Lân xuống xem một chút.” Kim Dư gật đầu với Tiểu Bạch, xoay người xuống lầu, sau đó lại nghe thấy tiếng rống của Bánh Bao và Nhị Hắc, chân trợt một cái, may mà có Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh đỡ lại.

“Tiểu Tuyết thật sự mặc áo mưa bay đi tìm bác sĩ hả? Chuyện này không phải là không tốt, nhưng có phải hơi tốt quá không?!” Cho tớigiờ y chưa từng nghĩ đến chuyện dị thú có thể thông minh tới mức này a! Lại còn biết dùng đồ hợp lý hợp thời điểm sao?

Kỳ boss nhíu mày, không cho là đúng: “Năng lực khống chế và khả năng dự đoán đánh giá chuẩn xác tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của cậu. Đối với những dị thú đã kinh qua chiến trường, năng lực sử dụng và khống chế có thể nói là khủng bố. Đương nhiên, đây là đối với loài người yếu đuối mà nói.”

Khóe miệng Kim Dư rút một cái, hung hăng cho Kỳ boss một cái xem thường. Thì ra ngài không phải là người a? A, dù sao cũng có thể biến thành kỳ lân, chẳng lẽ là bán thú nhân? Ma thú?

Lắc đầu vứt mấy cái từ quỷ dị ra khỏi đầu, Kim Dư đến bên cạnh sô pha, liếc mắt nhìn con sơn lang vị thành niên kia.

Ừm, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng vết thương thì không tốt, máu đã tẩm ướt hết băng vải rồi.

“Cảm thấy thế nào? Mày ngã trước cửa tiệm của tụi tao, là Tiểu K và Nhị Hắc đem mày vào. Tiểu Tuyết đã đi tìm bác sĩ rồi, đợi lát nữa mày sẽ được chữa trị.” Kim Dư nhìn con sơn lang đang ngẩng đầu có chút nghi hoặc lại có chút đề phòng nhìn mình, trên mặt lộ ra biểu tình cực lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất ấm áp. Nó và Bánh Bao Đại Bạch không giống nhau, là đã có chủ, mặc kệ là đề phòng do theo bản năng hay là do khế ước tinh thần lực, thái độ với Kim Dư không được nhiệt tình cho lắm. Kim Dư dự tính, cứ đối đãi ngang hàng là được rồi. “Mày muốn ăn sáng không? Tiểu Vị chắc là đang làm bữa sáng đi? Chờ chút là ăn được rồi.”

Nói xong, Kim Dư im lặng, đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó nhìn một đám dị thú vây xung quanh, bỗng nhiên híp mắt cười: “Mấy đứa rảnh lắm sao?”

Nháy mắt, tóc gáy cả đám dựng thẳng hết lên trời, chim bay thú tán, ngay cả Nhị Hắc hiếm khi không ngốc cũng nhanh chóng chạy tới mái hiên tiếp tục công cuộc trông cửa nhà. Đám dị thú phụ trợ sinh hoạt, đứa thì đi chỉnh lý lại đám lông vũ bày bán ở quầy hàng, đứa thì đi nhổ cà rốt. Đám dị thú chiến đấu thì chạy ra bãi đất trống bắt đầu luyện tập chiến đấu.

Những dị thú vị thành niên không có kinh nghiệm, sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ cũng theo mấy đứa trong tộc có kinh nghiệm đi làm việc. Trong cửa tiệm còn có một lão diều hâu già, là do Kim Dư cứu về, nhưng đã không thể chiến đấu được nữa, lúc này đang đứng dưới mái hiên, quơ cánh dạy cho ấu thú chiến đấu cách vồ, cắn, trốn, và mấy động tác nhe răng trợn mắt. Kim Dư có chút khó hiểu hỏi con diều hâu vì sao lại phải dạy tụi nó mấy loại nhe răng trợn mắt quỷ dị như vậy, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của diều hâu, con cá voi nháy mắt bị miểu sát chết ngắt[39].

【 Đây là kinh nghiệm. Nếu đánh thắng thì có thể khoe khoang kích thích đối thủ. Mà nếu đánh không lại…. làm nó tức tới đau dạ dày cũng coi như đủ bù lỗ. 】

Vì thế Kim Dư âm âm u u cảm thấy, quả nhiên gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của mấy người già, thật là đáng sợ. Thậm chí Kim Dư còn đang suy nghĩ, vị này có phải bởi vì đã lớn tuổi cho nên có chút mất tự nhiên hay không, nói cách khác chỉ cần làm trái lời vị này một chút sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu a……

Sơn lang vị thành niên nhìn Kim Dư chỉ cần dùng năm chữ đã khiến cho cả trăm con dị thú lực lượng tổng thể đạt tới mức khủng bố nháy mắt liền thành thật đi làm chuyện của mình, nhất thời cả kinh trừng lớn hai mắt. Sau đó càng thêm nghi hoặc nhìn Kim Dư, bất quá hiện tại, sự đề phòng của nó với Kim Dư đã nhỏ không ít.

Lúc tri vị thú đẩy ra một cái xe hàng chở cả mấy chục cái chén chồng cao hơn hai thước đặt ở hàng hiên, rồi chia thức ăn cho đám dị thú, hai mắt của sơn lang đã trừng đến mức muốn lọt tròng luôn rồi.

Dị thú còn chưa làm xong nhiệm vụ cũng được chạy đi ăn cơm?

Có lẽ là bởi vì quá mức khiếp sợ, sơn lang bất giác kêu ngao ô một tiếng, sau đó liền cảm nhận được cái người ngồi bên cạnh ông chủ ôn hòa kia phóng ra lãnh khí. Có chút bất an rụt người lại, sơn lang nhìn tri vị thú cuối cùng cũng đẩy xe tới bên cạnh sô pha, đem bốn cái mâm lớn đặt lên bàn trà.

Nhịn không được nhìn qua bốn mâm thức ăn, sơn lang vị thành nhiên nháy mắt muốn đui luôn rồi. Trong bốn cái mâm kia, có một mâm là thịt dê muối! Tiểu sơn lang nhịn không được cúi đầu nuốt ực một cái, cố không suy nghĩ tới cái mâm thịt kia. Nó được chủ nhân nuôi từ nhỏ, chỉ những khi nó hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mới được ăn những miếng thịt dê muối mà chủ nhân ăn còn sót lại kia. Nhưng bởi vì nó vô dụng… lại còn chưa thành niên, nên cơ bản mỗi ngày nó chỉ được ăn một chút bánh mì, thịt thà gì đó thật không dám mơ tới…. Hiện tại nó được người ta cứu, có thể sống sót là đã tốt lắm rồi, nó không nên đòi hỏi thịt dê gì nữa.

Hơn nữa, nếu chủ nhân biết nó chạy trốn…….

Nghĩ đến đây, tiểu sơn lang có chút đau thương liếm liếm vết thương trên đùi. Nó không phải cố ý chạy trốn đâu, chỉ là do chủ nhân nhốt nó chung với hai con hủ thực sài cẩu kia, nếu nó không trốn, khẳng định sẽ không sống nổi.

Ngao ······ ô ······

Cúi đầu gầm nhẹ hai tiếng, tiểu sơn lang nhắm mắt lại, thân mình có chút run rẩy. Ngay lúc nó cố buộc mình ngủ, cố gắng quên đi món thịt dê muối kia, chóp mũi lại chạm phải thứ gì đó mềm mềm, còn mang theo hương vị nồng đậm mê người!

“Nhìn không ra thằng nhóc mày rất bướng bỉnh a~” Giọng nói mang theo tiếng cười khẽ của Kim Dư vang lên: “Món này vốn là làm ày, tao không thích ăn, nếu mày không ăn, tao bảo Tiểu Vị đổ đi nha!”

Nghe vậy, tiểu sơn lang hoang mang rối loạn mở to mắt, đập vào mắt chính là một miếng thịt dê muối được cuộn tròn đặt ngay mõm, lập tức liều lĩnh gặm lấy gặm để, có lẽ bởi vì ăn quá nhanh quá kích động, thiếu chút nữa sặc chết.

Bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai kia khiến trong mắt Kim Dư lại ánh lên tia tức giận nồng đậm. Tập thể dị thú rình xem tiểu sơn lang ở ngoài cửa, đầu tiên là nhịn không được cười trộm, sau lại nghĩ đến lần đầu tiên Kim Dư dẫn tụi nó đi ăn tiệm, bản thân cũng là bộ dáng đó, cảm thấy xót xa vô cùng —— thằng nhóc này còn chưa bị vứt bỏ, đã bị đói y như tụi nó, có thể thấy trước kia đã ăn bao nhiêu khổ.

Có một con hỏa bái[40] vị thành niên đang đứng bên cạnh chó cứu hộ nhìn thấy cảnh này, khẽ gầm.

【Chú K, để tên này ở lại trong tiệm không được sao? Chủ nhân của nó khẳng định không tốt.】

Tiểu K nghe vậy lắc đầu 【 Không thể. Nó có khế ước tinh thần lực. Ông chủ không thể tùy tiện thu nhận nó. Cho dù ông chủ có đồng ý, chỉ cần chủ nhân đến tìm nó, nó sẽ phải quay trở về. Đây là quy định không thể thay đổi mấy vạn năm nay rồi.】

Vì thế, mấy đứa nhỏ vị thành niên có chút rầu rĩ không vui cúi đầu ăn cơm. Lúc này, Kim Dư nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu sơn lang, trong khi tay kia thì gắt gao bấu lấy cánh tay của Kỳ boss.

Đãi ngộ khác nhau như thế khiến Kỳ Thanh Lân co rút khóe miệng, nhưng hắn cũng biết rõ hiện tại Kim Dư đang tức giận. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bà xã mình nhéo cũng không đau, vậy thôi, cứ để cho y nhéo tiếp đi, lát nữa còn moi được phúc lợi.

Tiểu sơn lang vị thành niên vừa ăn đồ ăn vừa hưởng thụ cái vỗ về ấm áp nhẹ nhàng trên lưng mình, đôi mắt màu nâu nhạt dần trở nên ấm áp. Từ lúc nó được chủ nhân mua về, nó vẫn luôn chờ đợi chủ nhân vuốt ve nó như vậy, nhưng…. Nó vẫn luôn không đạt được yêu cầu của chủ nhân…. Nếu như nó có thể lớn hơn một chút mạnh hơn một tẹo, thì tốt rồi.

Thu ngang ————! !

Một tiếng huýt gió rõ to vang lên trên nóc nhà, Kim Dư ngẩng đầu, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tiểu Tuyết ở trước cửa, ngược lại có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc áo blouse, đeo kính gọng vàng, ngoài miệng ngậm một thanh khoai tây chiên (?) nghiêng người dựa cửa, như có như không cười cười nhìn y.

·······

Bản thân y hình như gần đây không có thiếu người ta kim tệ đi? Kim Dư nhìn nam tử kia, nhướng mày.

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 45

Tiếng tru tréo của chó cứu hộ Tiểu K trong cơn mưa đêm có vẻ như quá bé nhỏ. Lại thêm tiếng sấm vang dội, càng khiến cho tiếng sủa của nó phiêu tán đi.

Nhị Hắc nhìn bộ dáng sốt ruột như lửa của Tiểu K mà khinh bỉ trở mình cho cái xem thường. Chỉ là một con dị thú phụ trợ cấp D mà muốn so giọng với tui – dị thú chiến đấu cấp A hả? Khôi hài gì đâu? Để tui cho cậu biết như thế nào mới là lợi hại!!

Vì thế lúc Tiểu K đang vội vội vàng vàng vọt tới chỗ con dị thú đang nằm ở trước cửa kia, Nhị Hắc liền mãnh liệt hút một hơi thật sâu, sau đó ——

Ngao —— ngao ô ngao ngao ngao —— ngao ngao uông! ! 【 Đều dậy hết đi! Trước cửa có thú chết tới gây rối a!! 】

Thanh âm này tuyệt không thua gì tiếng sấm, hơn nữa bởi vì cái nội dung gầm rú, khiến ột nhà từ trên xuống dưới, cả nhóm dị thú nhỏ nhỏ lớn lớn lập tức đứng phắt dậy, thậm chí có đứa bị kinh hoảng quá độ, trực tiếp đụng đầu vào vách tường, lại viên mãn ngất tiếp.

Nếu cả nhóm dị thú tất cả đều đã tỉnh, con cá nào đó đang ngủ ở trên lầu hai dĩ nhiên cũng sẽ bị tiếng tru kia đánh thức. Kim Dư lọ mọ ngồi dậy, cái đầu nhỏ rối bù xù như cái tổ chim, hai mắt không ngừng phát ra hàn quang, khiến boss đang nằm bên cạnh chuẩn bị ăn đậu hũ cũng phải do dự dừng tay. Lúc bà xã mình rời giường khá là tức giận nhỉ? Là do ngủ không đủ giấc nên tức giận sao? Ừm, cũng may cái tên Nhị Hắc ngu ngốc kia đạp mìn trước, nếu không hắn sẽ thảm.

Xốc mạnh chăn lết ra khỏi giường, Kim Dư mặc một thân áo ngủ tơ tằm màu trắng đi xuống lầu. Mà trên đường đi xuống lầu, Kim Dư còn thuận tay quơ lấy cái bình hoa nhỏ đặt ngay trên cầu thang, nhìn ánh mắt chứa đầy hung quang kia, Kỳ boss nghĩ, cũng may mà cái bình hoa này không đáng bao nhiêu tiền, nếu không khẳng định ngày mai con cá này sẽ xót tiền chết. Bất quá, dùng bình hoa mà đập tên ngu kia, trừ bỏ tay đau bình vỡ ra, phỏng chừng sẽ chả có hiệu quả gì, còn không bằng để cho hắn đánh nó một hồi a.

Quả nhiên, trong lúc Kỳ boss vừa suy nghĩ vừa đi xuống lầu, một tiếng thanh thúy vang lên từ ngoài hàng hiên truyền vào. Cùng với tiếng vỡ vụn của bình hoa, còn có thêm một tiếng hừ hừ ủy khuất khổ bức nữa, xem ra là của Nhị Hắc rồi.

“Mày nghĩ sao mà nói có thú chết, chết rồi mà còn tới gây rối sao? Hửm?”

Đập bình hoa xong, cảm xúc của Kim Dư cơ bản đã khôi phục lại bình thường, nhưng so với bình thường, ừm, có hơi khác tí. Đừng nhìn ông chủ Kim bình thường đều có bộ dáng nhã nhặn không lạnh không nóng mà lầm, bộ dáng lạnh lùng âm hiểm tươi cười không chút che dấu bây giờ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Ngao ô ô ô ô… 【 Tui, tui thấy nó sắp chết mà, hơn nữa giờ đã là hơn nửa đêm, nó không phải tới gây rối đột nhập vào nhà thì là gì….】

Nhị Hắc ủy khuất lắm a. Hôm nay nó xui muốn chết. Canh cửa dính mưa to còn không nói, đã vậy còn dính phải một tai tinh…. Ông thiệt muốn cắn chết cái vật nhỏ này quá!!

Nhị Hắc cúi đầu, hung tàn nhìn con thú nhỏ chỉ lớn cỡ khoảng nửa thước đang được Tiểu K tha đi. Kết quả, con thú nhỏ đang hôn mê vô tình lại mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hung tàn của Nhị Hắc, ngây người một chút, tiếp tục hôn mê.

Ba! Một tiếng, Kim Dư tát lên đầu Nhị Hắc một cái. Tên ngu này không gây chuyện một chút cũng không được sao? Bạt đầu Nhị Hắc xong, Kim Dư lại nhìn con dị thú thương tích chất chồng, ngay cả bộ lông cũng nhìn không ra là màu gì, rồi nói với mấy đứa dị thú bên cạnh: “Tiểu K tha nó vào nhà đi. Tảo mau đi lấy một chậu nước ấm rồi lau người gột rửa cho nó. Ừm, thương thế có chút lợi hại, tao giữ mạng cho nó trước, chờ trời sáng thì Tiểu Tuyết chạy tới bệnh viện của Kim lão, mời một bác sĩ thú y tới xem cho nó đi. Nhìn bộ dáng phỏng chừng nó không thể tự hồi phục được rồi.”

Mấy con dị thú bị điểm danh gật đầu, sau đó mau chóng đi làm việc. Tiểu Tuyết nhìn sắc trời, lại quay vào nhà, từ giờ cho tới hừng đông còn tới hơn năm tiếng đồng hồ. Tên kia đã được ông chủ nhặt vào nhà, tính mạng hẳn là tạm thời không có việc gì. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, thấy thế nào cũng rất rất thảm, vấn đề chính là, con dị thú kia hình như còn chưa trưởng thành a? Bắt dị thú chưa thành niên ra chiến trường, là một chuyện rất dã man.

Chờ mấy chục con dị thú cùng nhau vù vù nha nha vào phòng, Nhị Hắc cũng trốn ra đằng sau Bánh Bao lẻn vào trong. Kim Dư ngồi trên ghế sa lông vừa nhìn dị thú đang được Tảo (là một trong hai dị thú sinh hoạt, sở trường là thu thập quét tước, bởi vì biểu hiện xuất sắc cho nên ông chủ Kim quyết định giữ nó lại) tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch miệng vết thương sau đó bôi thuốc, vừa chuẩn bị sai Tiểu Bạch lấy đại từ điển dị thú tới. Nhưng không đợi y mở miệng, Kỳ boss đang an vị kế bên y nghĩ một chút, nói:

“Dị thú chiến đấu cấp B, sơn lang. Lang tộc khuyển khoa. Thuộc giống dị thú khó thuần hóa, nhưng cũng giống như hắc sừng lôi khuyển, sau khi thuần hóa sẽ rất trung tâm hộ chủ. Kỹ năng chủ yếu là sơn lam, nhưng thể lực kém, phòng ngự có chút yếu, công kích thật ra không tồi.”

Kim Dư quay đầu nhìn Kỳ boss, người này trực tiếp đem đầu đặt lên đùi Kim Dư, sau đó híp mắt không nói nữa. Vừa nãy hắn đã nhìn thấy thứ hắn muốn ở trong mắt bà xã rồi, hiện tại hắn muốn nằm sấp trên đùi bà xã nhà hắn, cái gì cũng không muốn quản nữa.

Kim Dư nhìn cái đầu trên đùi mình có chút câm nín, nhưng cũng không đẩy ra. Quay đầu nhìn con sơn lang, chợt nói: “Đây là ấu thú phải không?”

Ngao ô ~【 Dạ ông chủ, tên này không phải là ấu thú, là bán ấu thú. 】

“Bán ấu thú? Là dị thú sắp thành niên nhưng chưa hoàn toàn trưởng thành? Giống mấy đứa vị thành niên loài người ấy hả?” Kim Dư nhíu mày. “Tao nhớ trước kia có xem qua điều khoản bảo hộ dị thú gì gì đó, hình như là không cho phép dị thú vị thành niên tham dự chiến đấu mà? Tên này từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt, bộ cái đầu của chủ nhân nó bị cửa kẹp rồi sao?”

Đại Bạch cúi đầu nhìn con dị thú sơn lam màu xanh kia, rống lên vài tiếng trầm thấp.

【 Chủ nhân, tuy trên điều khoản bảo hộ dị thú có loại quy định này, nhưng bởi vì xử phạt rất nhẹ, hơn nữa lại không có người đi tra xét, cho nên đa phần lúc dị thú chiến đấu còn chưa trưởng thành đều bị ném tới Hoang Tinh chiến đấu. Bởi vì dị thú thành niên rất khó thuần hóa, hơn nữa muốn ký kết khế ước nhất định phải dùng tinh thần lực, cho nên đa phần mọi người đều lựa chọn lúc dị thú vẫn còn là ấu thú thì lập tức dùng tinh thần lực ký kết khế ước, sau đó đợi đến lúc dị thú trở thành bán ấu thú, sẽ mang ra ngoài làm nhiệm vụ…. Chẳng qua, đa phần người đã ký kết khế ước với dị thú vẫn rất quan tâm chăm sóc cho tụi nó. Nhưng chủ nhân của con sói nhỏ này, chỉ sợ là loại chủ nhân không bao giờ quan tâm chuyện sống chết của dị thú… 】

Đại Bạch càng nói càng trầm, dị thú xung quanh cũng có chút thống khổ hoặc vô lực cúi thấp đầu. Chúng nó cũng là dị thú bị người ta vứt bỏ… Chủ nhân, cũng chỉ thường thôi.

Kim Dư nghe vậy cũng trầm mặt hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, vươn tay tóm lấy tri vị thú vẫn còn đang ngô nghê ngờ nghệch, gãi gãi cằm nó, “Tiểu Vị a, trước kia tụi nó đều bị chủ nhân khi dễ. Dù sao giờ muốn ngủ lại cũng không được, mày đi làm bữa ăn khuya ọi người đi. An ủi tâm hồn nhỏ bẻ đang rỉ máu của tụi nó chút.”

Tri vị thú nghiêng đầu, nhìn mấy đứa dị thú ngày thường cực kỳ vui vẻ giờ lại cực kỳ trầm mặc, khiến đôi mắt mèo của nó hiện lên một tia ý chí chiến đấu.

Miêu ô ~

Nó phải làm ra một bàn ăn ngon ấy đứa mới được, ừm, tuy mấy người kia ngày nào cũng không ngừng thay đổi biện pháp bắt mình làm thêm cơm cho tụi nó ăn đáng ghét cực kỳ, nhưng nó lại càng không thích cái bầu không khí trầm trọng như vậy hơn.

Vì thế tri vị thú đầu đội mũ đầu bếp màu vàng phóng như bay vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền tỏa mùi thơm của thức ăn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

“Ha hả, được rồi, thương cảm cái gì chứ, giờ không phải rất tốt sao? Hơn nữa, sau này tụi mày vẫn sẽ rất tốt, mau chấn chỉnh tinh thần chuẩn bị ăn khuya đi!”

Đáp lại Kim Dư chính là một tràng rống vui vẻ của dị thú.

Lúc này, vết thương trên người con sơn lang đã được Tảo lau rửa sạch sẽ đến hai lần, cũng đã bôi thuốc lên vết thương, tới tới lui lui thay bao nhiêu là nước, mới xem như đã hoàn thành sứ mệnh. Xoay qua xoay lại giằng co cũng hơn cả tiếng đồng hồ rồi.

Kim Dư nhìn nhìn sắc trời, bên ngoài mưa vẫn rất to, bất đắc dĩ ôm lấy tiểu sơn lang đặt lên tấm thảm trên ghế salon, lại cho nó chút hỗn độn nguyên khí, rồi mới cùng Kỳ Thanh Lân trở lại lầu hai. Trước khi đi, tri vị thú đã bưng ra một bàn đầy mỹ thực khiến một đám dị thú không ngừng chảy nước miếng.

“Quả là một đám tham ăn.” Kim Dư lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn rất tốt.

“Thanh Lân, con người sở dĩ có thể khống chế được dị thú, là bởi vì khế ước tinh thần lực phải không?” Ngồi trên ghế ban công lầu hai, Kim Dư nhìn trời đổ mưa ào ạt nhẹ giọng nói. Chợt bên cạnh vươn ra một đôi tay kéo Kim Dư qua, Kỳ Thanh Lân đã khôi phục lại hình người nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kim Dư, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói tại mấy vạn năm trước đột nhiên xuất hiện khế ước tinh thần lực, có khế ước này, chỉ cần là người có tinh thần lực, liền có thể khống chế được dị thú….Sự xuất hiện của khế ước tinh thần lực được xưng là một bước nhảy vọt cực đại của lịch sử loài người. Nhưng đối với nhóm dị thú mà nói, chỉ sợ không phải như vậy.”

“Đúng vậy, đối với dị thú mà nói, sự xuất hiện của khế ước này, chỉ sợ là căn nguyên của mọi tai ương mà tụi nó phải gặp … Bởi vì tinh thần lực của loài người có hạn, cho nên mới xảy ra tình trạng chỉ cần dị thú bị trọng thương trở nên vô dụng thì liền bị vứt bỏ, khế ước cũng biến mất ngay lúc đó đúng không? Cho nên, đám dị thú trong cửa hàng, không hề có khế ước tinh thần lực nào ràng buộc cả, cũng sẽ không có chủ cũ tìm tới cửa… ha hả… Thiệt là, làm trước kia tôi còn sợ chủ nhân của tụi nó đột nhiên giác ngộ đến đòi dị thú lại chứ, nguyên lai là ngay từ đầu, tụi nó đã hoàn toàn bị vứt bỏ rồi.”

Giọng nói của Kim Dư rất thấp, khiến Kỳ Thanh Lân nhịn không được mà ôm chặt hơn. Hắn nhìn Kim Dư, chợt nói: “Cậu yên tâm, đợi tôi xử lý chuyện trong nhà xong, sẽ triệu tập thập đại gia tộc có huyết mạch thần thú họp bàn, nếu có thể, tôi sẽ hủy toàn bộ khế ước tinh thần lực. Cổ vũ loài người tự thân cố gắng khiến dị thú trung thành tin cậy, không ép bức tụi nó như bây giờ.”

Kim Dư cứng đờ người, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Kỳ Thanh Lân, qua một lúc lâu sau mới nói: “Rốt cục anh đã sống trong cái gia tộc đó như thế nào? Tôi chưa từng hỏi chuyện trong nhà anh. Anh nói cho tôi biết được không? Có phải có người khi dễ anh? Là….Là do trước kia anh không thể biến thành người, đúng không… Không phải, có nói như thế nào thì anh cũng là thiếu chủ của bộ tộc Kỳ Lân, sao lại có người dám, ách?!”

Kim Dư đột ngột bị một cỗ cường lực cực lớn đè xuống ghế, sau đó lại bị người ngoan lệ cường ngạnh đến cực điểm hôn. Kim Dư vốn còn muốnchống trả, sau lại cảm nhận được cảm xúc của người này, đáy lòng hơi hơi đau xót, liền tùy ý để Kỳ Thanh Lân gặm cắn, vươn tay ôm lấy người đối diện.

… Cho dù trước kia, anh có sống khổ như thế nào… Nhưng hiện tại đã có tôi, có tôi rồi, anh sẽ không phải cô đơn nữa.

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 44

Mặc kệ boss Kỳ Thanh Lân và Long lão nghĩ như thế nào, hiện tại chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì lớn. Sau khi mọi người ăn uống xong, quản gia của Long gia tươi cười bưng lên một cái khay, trong khay là mười tấm card cực kỳ tinh mỹ.

Long lão cầm tấm card lên rồi cười tủm tỉm vẫy tay với Kim Dư, y liền thí điên thí điên chạy tới. Bộ dạng chân chó kia khiến Long lão phải líu lưỡi một trận, quay đầu thấy bốn con dị thú cấp A cũng đang hưng phấn chân chó nhìn ông, Long lão nhất thời cảm thấy tấm card ăn không phải trả tiền trên tay mình có chút nặng.

…. Mẹ nó, hiện tại ông tình nguyện cho đám này mười vạn tử kim tệ, cũng không muốn sau này nghe được tin tức bởi vì ‘dị thú ăn hết toàn bộ thực phấm nên cửa hàng của mình đóng cửa’ đâu!

Liếc nhìn thằng cháu bảo bối trầm mặc ở bên cạnh, cuối cùng Long lão đã hiểu vì sao cháu trai nhà mình lại dùng loại ánh mắt này mà nhìn ông rồi. Chợt nghĩ đến câu thằng nhóc Kim Dư đã nói kia, cháu trai đã trả xong phí dịch vụ, Long lão liền nhịn không được nghĩ, cháu trai chắc không bị ăn sạch đâu ha? Có nói như thế nào thì cháu của ông cũng là thương nghiệp kỳ tài danh tiếng lẫy lừng tại Thủ Đô Tinh mà… Chắc sẽ không bị chủ cửa hàng thú cưng lừa sạch đâu.

Bất quá, Long lão lại hoàn toàn không chú ý tới Long Trường Tiêu đang ảo não cúi đầu cùng ánh mắt đồng tình của con gấu trắng. Ngài nói xem, ngài là một con cáo già đã trà trộn trong thương trường tám mươi năm còn bị một ông chủ tiệm thú cưng tính kế, trong khi kinh nghiệm của chủ nhân chẳng bằng một góc của ngài, làm sao có thể không bị hãm hại? Huống hồ, trừ bỏ việc nhân tình lui tới và tạ lễ ra, chủ nhân nhà nó chỉ gặp phải tình cảnh chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời nói, chậc chậc, này nếu còn không bị lừa, vậy mới là kỳ quái!!

Gấu trắng bự vụng trộm dùng móng vuốt giấu đùi gà, thoáng nhìn qua Kim Dư. Sau đó đau thương thở dài ——

Kỳ thật ông chủ Kim tốt lắm tốt lắm a, làm dị thú của chủ nhân mà nói, nó rất hy vọng ông chủ Kim có thể cùng chủ nhân nhà mình thấu thành một đôi… Chẳng qua, cái hy vọng mỏng manh này phỏng chừng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nếu tên boss nào đó vẫn còn lởn vởn đâu đây…. Cho nên, nó cũng chỉ có thể yên lặng an ủi chủ nhân, cầu nguyện cho tên boss nào đó sớm tìm chỗ nằm chết đi.

Cái gì? Cô nói sao tui dám nguyền rủa đại boss hả? Quăng cho cô một cái mắt gấu bây giờ, tui là đang oán thầm, oán thầm, có hiểu không hả?! Đại boss không biết thuật đọc tâm! Tui thiên vị chủ nhân tui thì có gì không tốt?!

Cuối cùng, Long lão vẫn nhịn đau đem mười tấm card ăn không phải trả tiền giao cho Kim Dư. Sắc trời đã tối, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, còn có mấy đứa Bánh Bao dĩ nhiên là ở lại phòng dành cho khách của Long gia rồi. Tới hôm sau, bọn họ đương nhiên sẽ ra ăn điểm tâm, đương nhiên sẽ đi dạo một vòng quanh vườn nhà Long gia, ăn vụng không ít hoa quả lại lăn qua lộn lại, sau khi ăn cơm trưa xong, cuối cùng Kim Dư và bốn con dị thú mặt mày hớn hở cùng tập thể một nhà Long lão ngoài cười nhưng trong không cười, vui vẻ chia tay, kết thúc một ngày vui chơi tại Long gia.

“Long lão~ Chúng tôi về nha! Ngài nhớ bảo trọng thân thể a! Trường Tiêu a! Sau này chúng ta sẽ là bạn bè! Có việc gì thì cho Đại Đại đến cửa tiệm một chuyến, tôi giảm giá 80% cho anh!”

Kim Dư cười tủm tỉm ngồi ở trên lưng Tiểu Tuyết đắc ý phất phất tay. Long lão và Long Trường Tiêu nghe thấy, đồng loạt co rút khóe miệng. Lão quản gia nhà Long gia trực tiếp nói thay những lời mà chủ tử bọn họ muốn nói ở trong lòng:

Chỉ cần các cậu và đám tham ăn nhà cậu không bao giờ tới nữa, thì thân thể lão gia sẽ rất tốt! Mà thiếu gia, cho dù sau này có việc, thiếu gia cũng không muốn lại chủ động bước xuống hố đâu!!

Lưng của Tiểu Tuyết rất lớn, rất thoải mái, nhưng gió có hơi to, không cẩn thật thì sẽ bị rơi xuống. Bất quá, đã có boss ở đây, vậy toàn bộ đều không thành vấn đề —— boss có thể chắn gió, boss có thể làm chỗ dựa vững chắc, boss có thể làm bất cứ chuyện gì… Cho nên, boss còn có thể đùa giỡn lưu manh.

Lúc này Kỳ đại boss chính là đang đùa giỡn lưu manh. bởi vì độc tố vẫn còn chưa tinh lọc hết cho nên thân mình của Kim Dư có chút nhũn, ngồi ở trên lưng Tiểu Tuyết mà cứ nghiêng trái lệch phải, khiến Kỳ Thanh Lân phải kéo ôm vào ngực.

Một khi boss đã động thủ liền dễ dàng bắt được, hơn nữa lúc hai người gắt gao dán lại với nhau, tên boss nào đó lại mất bình tĩnh. Đưa tay luồn vào trong quần áo Kim Dư, sau đó bắt đầu từ dưới hướng lên trên, vuốt ve chỗ này một chút, vân vê chỗ kia một chút, ngón tay thon dài hữu lực kia vừa vuốt ve vừa nặng nhẹ xoa nắn, khiến ông chủ Kim kêu lên một tiếng bực mình a!

Mẹ nó thân thể có cần gây thất vọng như vậy không a?! Rõ ràng là bị người ta chiếm tiện nghi, kết quả bởi vì bị chiếm tiện nghi lại bị chiếm tới thoải mái đến nỗi ngay cả phản kháng cũng phản kháng không nổi là sao?! Sát! Nhất định là do thân thể khó chịu nên mới không có tinh thần như vậy! Y tuyệt đối không phải là loại người không có cốt khí như vậy!!

“Ngô a… Ân… Chính là chỗ đó, xoa nhiều chút! ….A…Ân… Thoải mái quá~!”

Tiếng ngâm nga thoải mái thoát ra từ miệng Kim Dư, cho dù Kỳ đại boss biết rõ tiếng ngâm nga này tuyệt đối không chứa ý gì khác, nhưng vẫn cứ bị thiêu lên. Kích động, cái tay vốn đang mát xa thân thể cho Kim Dư liền chuyển tới hai điểm nhỏ trước ngực, sau đó, niết.

“Ha a!! Anh làm gì?! Dừng lại cho tôi!!”

Cả người bị một cơn kích thích đau đớn khác thường mà khẽ run rẩy, con cá nào đó bắt đầu vùng vẫy tránh thoát, bất quá bởi vì lúc nãy được mát xa quá thoải mái dẫn đến hai mắt chứa đầy nước, sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa cuối cùng còn oán giận trừng mắt, trực tiếp lửa cháy đổ thêm dầu.

“Ngô ngô ngô… A… Ân…”

Thẳng đến khi Tiểu Tuyết dùng tư thế tao nhã tuyệt đẹp đáp xuống tiểu viện trong cửa hàng thú cưng số 138, ông chủ Kim vẫn còn bị Kỳ đại boss cường hôn. Đám dị thú ở nhà đã sớm ngửi thấy mùi của bọn họ, cả tập thể đang đứng chờ ở trong sân liền được xem miễn phí một màn.

Khụ khụ! Ngao ô?

Bánh Bao cố gắng ho khan hai tiếng, sau đó giả đò không hiểu tiến tới gần Kim Dư và boss.

Kết quả bị boss đá ột cước lăn mấy vòng, sau đó boss bị ông chủ Kim trực tiếp đá một cước trở về nguyên hình (kỳ thật là do hắn tự động biến trở về, bộ dáng của dị thú dễ tiêu trừ giá trị cừu hận hơn.)

Lúc này Kim Dư cũng biết mình vừa mới bị tên boss chết tiệt nào đó lừa bịp, tên kia lại dám biến trở về nguyên hình kỳ lân chạy trốn, khiến một bụng tà hỏa của y không có nơi phát tiết. Nhìn một dám dị thú từ nhỏ đến lớn đang dùng đủ loại ánh mắt hâm mộ, ái muội, ngây thơ nhìn mình, ông chủ Kim lập tức mất bình tĩnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Có thương tích thì đi dưỡng thương, không thương tích thì đi làm việc!! Còn nhìn nữa đem tụi mày đi nấu ăn hết!!”

Nhưng lại đổi lấy tràng cười của đám dị thú, Bánh Bao lại một lần nữa phải lăn lộn trên đất. Tình huống ông chủ thẹn quá hóa giận! Quá hiếm!

Nhìn một trăm con thú đang lăn lộn cười vui bán manh bò càng ở trên sân, tuy biết cái đám này không có ác ý, nhưng Kim Dư chịu không nổi. Vừa muốn rống, đột nhiên lại bình tĩnh dị thường.

“Còn cười thì không có cơm ăn.”

Nháy mắt, đám dị thú đang cười lăn lộn lập tức im bặt. Sau đó trong viện vang lên tiếng sói tru chó sủa vang dội.

Ngao ô ngao ô uông uông uông! 【 ha ha ha ha ở trước mặt mọi người bị người ta hôn hôn ha ha ha văn hóa suy đồi! ! 】

… Ngao ô? 【… Sao đột nhiên an tĩnh vậy? 】

Nhị Hắc đang lăn lộn cười bò trên đất chợt cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bánh Bao, Đại Bạch, Tiểu Bạch và đám dị thú đều dùng loại ánh mắt dị thường đồng tình nhìn nó.

… Không thể nào…

“Nhị Hắc a, tối nay và sáng mai mày không cần ăn cơm. Trông cửa cho tốt đi a~ ừm, tao nhớ dự báo thời tiết bảo tối nay có mưa to thì phải, ngoan, nhớ đừng bị cảm.”

Kim Dư nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt ngốc rụng của Nhị Hắc, cất bước đi vào trong tiệm. Bánh Bao cầm đầu cả đám dị thú, giống như là đi chia buồn, từng đứa từng đứa tiêu sái đến bên cạnh Nhị Hắc, nặng nề vỗ vỗ bả vai nó.

Ngao rống miêu ô líu ríu thu…

【 Người anh em, cậu ngốc tới trình độ này, bọn tui cam bái hạ phong 】

【 Buổi tối tui trộm đưa cơm cho cậu ha… Nhưng cậu đừng có ngu ngốc để cho ông chủ và Tiểu Tri Vị biết nha, y với nó, tui không trêu không nổi đâu! 】

Hồi lâu sau, ông chủ Kim ngồi trên xích đu ở ban công lầu hai, nghe được một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế ở dưới lầu vọng lên ——

Ngao ngao ngao ngao ngao ——【 Tui sao lại ngu như vậy!! 】

Phốc một tiếng, toàn bộ nước trà trong miệng Kim Dư đều bắn lên mặt tên boss nào đó thích khoe mẽ. Hắn yên lặng nhìn Kim Dư một lát, rồi xuống lầu, chuẩn bị đi xử lý cái tên ngu kia.

Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của hắc kỳ lân, Kim Dư cảm thán nghĩ, mẹ nó, đầu năm nay, mấy đứa ngu nguy hiểm thật, khó giữ được cái mạng nhỏ này a….

Đêm khuya, toàn bộ ‘dân thường’ trong Ám Nhai đều đã tắt đèn rửa mặt đi ngủ cả.

Cửa hàng thú cưng dị thú số 138 dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, Nhị Hắc đang cụp lỗ tai ngồi canh cửa là không tính rồi, lúc này nó đang khổ bức gặm miếng xương dư hồi trưa đã không còn chút thịt nào, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm cửa lớn.

Tốn hơi thừa lời gặm xương cốt.

Tốt nhất là đừng có thằng nào tới ăn cướp a, hôm nay tâm tình bản đại vương không tốt, đang có nhu cầu cấp bách đánh nhau phát tiết đó!!

Thời tiết vào đêm lại càng khiến cho tâm tình con lôi khuyển nào đó càng không xong, sau khi điên cuồng tru với gió xong, liền hứng được một trận mưa lớn như nước từ vòi sen chảy ra, rầm rầm rơi xuống, bọt nước văng tung tóe.

Ngao uông. 【 Mẹ nó, nhà dột còn gặp mưa lớn. Bản đại vương lại ngủ hành lang… Có ai khổ như ông không chứ!! 】

Nhị Hắc giờ ngay cả kêu cũng lười kêu, nó quyết định ngày mai đi viết nhật ký, đem toàn bộ xui xẻo hôm nay viết vào hết.

Rầm —— răng rắc —— ầm vang ù ù ——! !

Mưa to dĩ nhiên sẽ xuất hiện sấm sét, cũng không có hiền gì, một mũi nhọn điện quang màu tím cắt xẹt một đường ngay giữa không trung, nhưng không ngờ lại khiến Nhị Hắc hệ lôi phải chú ý nhìn. Nếu hiện tại không có ai quấy nhiễu, Nhị hắc có lẽ sẽ giống như võ lâm cao thủ bởi vì tiếng sấm điện thiểm này mà giác ngộ, sau đó bước lên con đường nhiệt huyết xưng bá xưng vương trong giới dị thú, nhưng ông trời lại cố tình cảm thấy cốt truyện kiếm hiệp này quá cẩu huyết, cho nên Nhị Hắc không có giác ngộ, ngược lại lúc được lôi quang chiếu sáng, nó nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xin đang run rẩy té trên mặt đất.

Ngao uông? 【 Có kẻ xâm nhập thật sao? Nhưng tên này hình như yếu quá a? 】

Nhị Hắc vì quá ngu ngốc cho nên hoàn toàn không để ý tới kịch bản tình yêu cẩu huyết mà ông trời đã an bài cho nó, ngược lại còn nghĩ cái tên kia quá yếu. Nếu không phải có chó cứu hộ thường ngủ cạnh Nhị Hắc trộm đi ra đưa cơm cho nó, thằng nhóc đáng thương kia, liền thiệt sự tiêu tùng rồi.

Uồng uống?

Uông uông uông uông uông uông ——! Ngao ngao ngao ngao uông! 【 Mấy thú mau tới a!! Có người trọng thương trước cửa a!! 】

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 43

Long lão đã gần một trăm tuổi (người trong thế giới này sống rất thọ, ước chừng đến 180 tuổi mới lên trời), vẫn luôn rất nghiêm túc và kiên định cho rằng, dị thú là đồng bọn tốt của thợ săn và nhà thám hiểm, là một cư dân hay giúp đỡ mọi người. Về phần chúng nó ăn thứ gì, ăn bao nhiêu, lúc còn trẻ bởi vì Long lão không có nhiều tiền mua đồ ăn, nên tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu, sau khi phát tài rồi thì đều để cho quản gia nấu đồ cho đám dị thú nhà ông ăn, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu.
Cho nên, Long lão gia rất khờ dại thiện lương mà cho rằng, lượng cơm dị thú ăn nhiều lắm cũng chỉ gấp hai, gấp ba người bình thường mà thôi.
Long lão gia nhìn cái bàn vốn còn chất đầy Mãn Hán toàn tịch, thế nhưng mới chớp mắt một cái, đã bị bốn con dị thú phân nhau chén sạch sẽ. Ông đột nhiên cảm thấy trái tim có chút run rẩy, cực mất bình tĩnh mà nghĩ, dị thú của ông chết sớm, chẳng lẽ là bởi vì không đủ dinh dưỡng nên chết đói sao?! Chẳng lẽ trước kia ông đã bỏ đói đồng bọn của ông sao?!
Ánh mắt của Long lão gia nhìn Đại Bạch và Bánh Bao trở nên quỷ dị hơn, đặc biệt là lúc nhìn Tiểu Bạch, như hận không thể tiến lên mổ xẻ kiểm tra. Tiểu Bạch bị nhìn đến mức cái miệng ngốn đầy cá của nó có chút nuốt không trôi.
“Lão gia tử?” Kim Dư nhìn sắc mặt có chút không đúng của Long lão, mở miệng nói. Lúc này, hai dĩa thức ăn ngon lành vẫn còn tràn đầy ngay trước mặt y, đương nhiên trước mặt boss cũng có tới ba mâm. Thức ăn trước mặt bọn họ, bốn con dị thú rất ăn ý không đi tranh đoạt, kỳ thật là do chúng nó không có gan đi cướp —— boss vẫn còn đang nhìn chằm chằm tụi nó nha, nếu dám cướp mâm thức ăn của ông chủ, chúng nó lập tức sẽ bị biến thành thức ăn cho boss không cần lấy một lời lý giải đó. Để bảo toàn mạng sống, chúng nó phải an phận, tuyệt đối không thể chạm qua ranh giới dù chỉ một móng.
“….A ha hả, không có việc gì không có việc gì. Trong nhà bếp vẫn còn đang nấu, cho dù có phải làm thêm mười mâm thì vẫn đủ thực phẩm!” Long lão biết mình có chút thất thố, nhanh chóng mở miệng. Bất quá, sau khi nói xong, ông vẫn nhịn không được mà nhìn Tiểu Bạch, lại nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Kim a… Tiểu Bạch nhà cậu có cái đầu nhỏ như vậy, lại có thể ăn nhiều đồ như vậy sao? Có phải là bị bỏ đói hay không?”
Kim Dư nghe thấy liền lơ đễnh cười: “Lão gia tử ông quá lo lắng rồi. Tiểu Bạch có sức ăn rất lớn. Chỉ mới có nhiêu đây thức ăn, căn bản là nó không để vào mắt.”
Long lão gia tử nghe thấy, sắc mặt liền có chút thay đổi, tiếp tục hỏi: “Tất cả dị thú đều có sức ăn lớn như tụi nó sao?” Ông vô luận có như thế nào thì cũng phải cho ra nhẽ chuyện này, đối với chuyện dị thú của ông qua đời quá sớm, trước giờ ông vẫn rất là để ý.
Nghe câu hỏi của Long lão gia tử, Kim Dư có chút ngoài ý muốn, vì sao ông lại hỏi vấn đề này a. Bất quá, bản thân đang làm khách nhà người ta, nếu gia chủ đã hỏi, y có như thế nào cũng vẫn phải trả lời. Bất quá, không đợi Kim Dư há mồm trả lời, Long Trường Tiêu ngồi ở bên cạnh thấy sắc mặt của ông nội, trên cơ bản đã đại khái đoán được suy nghĩ của ông, liền giành nói trước:
“Ông nội, việc này con cũng có thể trả lời. Sức ăn lớn nhất của dị thú có thể gấp mười lần con người. Nhưng đây là kết quả lúc tụi nó buông thả sức ăn. Nhìn chung, nếu không cần phải dự trữ một lượng năng lượng lớn hoặc điều kiện không cho phép, sức ăn của dị thú có thể giảm bớt. Sức ăn nhỏ nhất của dị thú là bằng một nửa sức ăn của con người. Đương nhiên, sức mạnh của dị thú cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không trở ngại gì nhiều. Dưới tình huống bình thường, sức ăn của dị thú chỉ hơn con người từ 2 đến 3 lần mà thôi.”
Nghe cháu nhà mình giải thích, cuối cùng Long lão gia tử cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước còn đói khổ, ông ăn gì thì dị thú đều ăn cái đó, đến lúc dị thú về hưu, thì lại thích ăn ngon, nghĩ đến việc nó mất sớm, liền cảm thấy phiền muộn….
Long lão gia tử nhịn không được cảm thán một tiếng, sau đó ủy khuất nhìn tụi Bánh Bao Tiểu Tuyết há mồm nuốt đồ ăn, lại nhìn qua con gấu trắng đang bi thúc chỉ được ăn đồ lỏng, sau đó nói với cháu trai: “Tiêu Nhi a, phải chăm sóc Bạch Uy cho tốt vào, nó đã cứu con mấy lần rồi.”
Long Trường Tiêu dĩ nhiên là gật đầu, sau đó lại tri kỷ lấy cái đùi gà không biết con gấu bự này đã giấu từ lúc nào qua bát của mình, đồng thời bưng một chén cháo hoa đặt ngay trước mặt nó.
Đối mặt với gấu trắng bự đang khổ bức tới cực điểm, Long Trường Tiêu nói: “Bạch Uy a, mày không được ăn thịt, phải ăn đồ lỏng.”
Gấu trắng bự nghe vậy liền phẫn nộ dùng móng vuốt hung hăng chụp bay một cái bánh bao, không cẩn thận lại ném tới một cái xương đùi gà, sau đó trong lòng điên cuồng nguyền rủa cái tên bác sĩ xem bệnh cho nó xong còn nói với chủ nhân: nó chỉ có thể ăn thức ăn lỏng cả đời đều chỉ có thể ăn thức ăn lỏng!! Mặt khác, bốn tên vui sướng khi thấy người gặp họa kia, cả đám đều chui vào máy nghiền xương hết đi!! Mẹ nó! Ngồi ở trước mặt bệnh thú còn dám ăn thịt, cái đám dị thú ăn đến cái miệng dính đầy mỡ, no kềnh cái bụng kia thật không phúc hậu mà!!
Mặc kệ gấu trắng bự nguyền rủa oán thầm đến cỡ nào, vẫn không thể ngăn cản bọn Tiểu Bạch Đại Bạch điên cuồng ăn uống. Cuối cùng, bốn con tham ăn này đã gặm hết thức ăn dự trữ trong vòng nửa tháng của quản gia. Lúc bốn tên ngốc này nghe thấy đồ dự trữ trong tủ lạnh đã không còn sót lại thứ gì, trong mắt hiện lên vẻ tiếc rẻ —— tụi nó còn định đóng gói chút đồ về ấy đứa trong cửa hàng ăn mà! Tuy biết con tri vị thú kia làm đồ ăn rất ngon, nhưng đây chính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp a, mấy đứa trong cửa hàng rất hiếm khi được ăn đó.
Long lão gia tử nhìn bốn bộ dáng thân kinh bách chiến kia, có chút câm nín, quay đầu nhìn Kim Dư rồi hỏi một vấn đề ông vẫn rất để ý.
“Tiểu Kim a, sao cậu lại có bốn con dị thú cấp A? Lão vừa mới nghe cậu và Tiêu Nhi nói, cậu đang mở một cửa hàng thú cưng dị thú sao?”
Kim Dư lau miệng, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi có chút tài vặt có thể thuần hóa và chăm sóc dị thú, lại đặc biệt thích dị thú, cho nên đã nhặt những dị thú bị vứt bỏ đem về chăm sóc, đợi chúng nó khỏe lại thì để cho tụi nó ở lại cửa hàng làm chút chuyện, hoặc nếu có chủ nhân tốt thì lập khế ước rồi thu phí nhận nuôi. Đối với những dị thú không vượt qua nổi, tôi đưa nó đi chôn hoặc hỏa táng, không muốn tụi nó phải phơi thây nơi hoang dã.”
Lúc Kim Dư nói tới đây, vẻ mặt rất nghiêm túc thậm chí còn mang theo một tia thần thánh. Long lão gia tử nhìn thấy trong lòng rất là cảm thán.
Kỳ thật ông biết rõ, ở trong thế giới này, có một vấn đề rất là nan giải, chính là con người luôn tùy ý vứt bỏ, giết chết hoặc ngược đãi dị thú. Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, ông cũng chỉ nhìn rồi cảm thán một chút. Mặc dù trong lòng luôn ẩn ẩn cảm thấy, nếu tương lai vẫn cứ tiếp tục như vậy, dị thú sẽ càng lúc càng hiếm hoặc toàn bộ dị thú trên thế giới này sẽ đồng loạt nổi dậy phản kháng, đó sẽ là vấn đề không người nào có thể giải quyết nổi, nhưng Long lão gia tử lại không hề làm ra bất cứ hành động gì cả.
Dù sao, vấn đề này đã xuất hiện ít nhất mấy ngàn năm rồi, thế giới này chả có gì biến hóa, như vậy làm sao biết loại kết quả này sẽ phát sinh ở thời đại này chứ? Mà ngoài việc ra, thái độ của con người đối với dị thú đã thành thâm căn cố đế rồi, nếu không phát sinh chuyện to tát gì đó, con người tuyệt đối sẽ không thay đổi, nhiều người mới có thể thay đổi được vận mệnh, cho dù bọn ông có làm, cũng sẽ không có lấy bất cứ kết quả nào.
Bất quá, tuy Long lão gia tử nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là ông phản đối hoặc xem nhẹ thái độ và những chuyện Kim Dư làm. Ngược lại, Long lão gia tử còn cho rằng, sự tồn tại của Kim Dư là vô cùng trân quý. Ít nhất, trên thế giới này, vẫn còn có người xem dị thú như là bạn, mà người như vậy, tương lai, nếu dị thú và con người xung đột lẫn nhau, sẽ mang đến một tác dụng cực kỳ trọng yếu, cho dù chỉ là một chút, cũng là một mầm hy vọng mà, phải không?
Long lão gia tử nhìn bốn đứa Đại Bạch Tiểu Bạch đang dùng ánh mắt tín nhiệm ỷ lại nhìn Kim Dư, lại nhớ đến có rất nhiều dị thú dùng ánh mắt càng lúc càng lạnh như băng nhìn con người, khe khẽ thở dài. Ít nhất, nhờ vào thằng nhóc này, trong lòng dị thú sẽ lưu lại một tia hảo cảm cho con người, sau này sẽ không đến mức trở mặt thành thù.
“Ha hả! Đã nói thằng nhóc cậu tốt lắm mà! Thu dụng dị thú a~ dị thú thương tàn vẫn có thể chăm sóc thành bảo bối, ừ ừ, thằng nhóc cậu về sau nhớ cố gắng mở rộng danh tiếng cho cửa hàng, khẳng định cậu và dị thú của cậu đều sẽ có phúc!”
Kim Dư nghe Long lão gia tử khen ngợi, có chút đỏ mặt, hắc hắc cười hai tiếng, sau đó ôm Tiểu Bạch rồi chà đạp nó không ngừng. Kỳ Thanh Lân ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của bà xã nhà mình, ánh mắt lập tức tối sầm lại, ừm, hắn cảm thấy vẻ mặt này của bà xã, vẫn để một mình hắn nhìn thì tốt hơn.
Sau đó, Kỳ boss lại thoáng nhìn qua Long lão, hắn vừa mới cảm nhận được sự lo lắng của Long lão, hơn nữa suy nghĩ của Long lão “Tai họa không nhất định sẽ phát sinh ngay tại thời đại của chúng ta” khiến hắn nhịn không được phải cười nhạo.
Làm gì có chuyện tuyệt đối không phát sinh? Dị thú bị loài người nô dịch gần năm nghìn năm. Trong năm nghìn năm này, có loại đãi ngộ đáng sợ nào mà bọn nó chưa đừng nếm trải? Thậm chí có không ít dị thú bởi vì bị con người bắt giữ mà đã hoàn toàn tuyệt chủng! Còn có, những dị thú không thể chịu nổi sự thống khổ này, toàn bộ đều phải chạy trốn đến Hoang Tinh mà đau khổ giãy dụa sinh tồn.
Dị thú không phải là loại đơn thuần không có đầu óc không có suy nghĩ như những loài động vật khác. Bọn nó có trí tuệ có thực lực, thậm chí có vài dị thú có trí tuệ và thực lực vượt qua tuyệt đại đa số người mà trở thành ‘vương giả’. Nhưng vương giả này được đánh thức là do phẫn nộ với hành vi của con người, hoặc là oán niệm của dị thú đối với loài người quá sâu sắc đạt đến mức độ cao nhất. Nếu tính ra, với số lượng gấp mười lần so với loài người, dị thú sẽ mang đến cho loài người một vạn năm chìm ngập tai ương đáng sợ nhất!
Ngẫm lại những nhóm mãnh thú đang sinh sống sâu trong Hoang Tinh, sự tồn tại của chúng nó, chính là biểu hiện phẫn hận nhất đối với loài người. Cái gì mà không có khả năng? Nếu loài người không muốn vài năm hoặc vài thập niên sau này bị dị thú và mãnh thú liên hợp cắn trả bức đến tuyệt cảnh, tốt nhất là ngay từ bây giờ, tất cả mọi người cứ bắt chước như Kim Dư mà thay đổi thái độ đối xử với dị thú của mình đi.
Chẳng qua, loại chuyện này, cậu cảm thấy tin được sao? Nói ra, cho dù là thú não tàn cũng tin không nổi.