-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 10


[CHƯƠNG 10]

Quốc Hoa Mộ Lang thật sự ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh như chong chóng của nàng. Khi vừa mới bước vào, hắn đã thấy khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của nàng,rồi khi tới gần hắn,nàng không những không hành lễ với hắn mà còn hỏi ngược lại hắn là ai,sau khi biết được hắn là hoàng đế,nàng có đôi chút sợ sệt cúi người giả vờ ủy khuất mà xin tha tội,rồi khi biết hắn không giết người,nàng lại vô tư ngồi uống trà.Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy biểu cảm của nàng khiến hắn không thể rời mắt được.Khi nàng đồng ý lấy Thượng Quan Tán Lý,hắn lại thêm ngạc nhiên đồng thời lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Ngạc nhiên là vì nàng hỏi Thượng Quan Tán Lý có…giàu không,chẳng lẽ nàng ham muốn vinh hoa phú quý trong khi phủ tể tướng cũng ngang ngửa phủ vương gia? Tiếc nuối là vì nàng đồng ý lấy Thượng Quan Tán Lý một cách nhanh chóng,nếu được,hắn muốn ở bên nàng thật lâu. Tại sao hắn không sớm biết tể tướng có người con gái khuynh quốc khuynh thành,tính cách lại thú vị như nàng. Nếu biết,có lẽ hắn đã…ai…đều là số phận…

-Tiểu La tử!

-Nô tài có mặt!

-Tìm sứ giả và nói rằng Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng đã chấp nhận lời cầu hôn. Hẹn Nhị vương gia một tháng nữa cử hành hôn lễ tại Chu quốc,mong sứ giả mau sắp xếp!



Ta thật sự là đã ham vinh hoa phú quý tới hết thuốc chữa,nữ nhân ngày xưa rất sợ bị ép hôn,thậm chí còn tự vẫn. Có ai như ta không? Hoàng thượng chỉ nói có mấy câu mà ta đã đồng ý lấy tên đó không kịp suy nghĩ nhiều rồi. Mà thôi kệ đi,hy sinh tình yêu để được vinh hoa phú quý còn đỡ hơn vì ta mà nhiều người “đi đầu thai”. ( chú thích: nữ chính chỉ mới 18 nên tư tưởng còn thơ ngây ^^ “)

-Yên nhi,mọi việc sao rồi?

Mới đó mà đã ra tới đại sảnh,Phụ thân ta đang đứng ngồi không yên,có thể thấy ông ta rất yêu thương thân xác này,aizzz…thật có lỗi.

-Phụ thân,ta đã đồng ý lấy Nhị vương gia Ngôn quốc!

-Cái gì? Hoàng thượng đã nói gì mà con đồng ý nhanh như vậy?

-Ô…phụ thân à,hoàng thượng nói nếu ta không lấy Nhị vương gia Ngôn quốc có khả năng chiến tranh sẽ xảy ra,mà như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết.Ta không muốn vì một mình ta mà mọi người phải chết oan uổng như vậy!

-Yên nhi…

Ta cúi đầu cố gắng nhéo đùi để nhỏ ra vài giọt nước mắt ủy khuất, chỉ là đi lấy chồng thôi mà.

-Hoàng thượng nói một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ!

-Thật sự không hối hận chứ Yên nhi? Nếu con cảm thấy hối hận ta sẽ đi cầu xin hoàng thượng…bây giờ vẫn còn kịp!

-Ấy…phụ thân…ta đã quyết định như vậy bây giờ làm sao có thể nuốt lời? Vì lợi ích của quốc gia,ta sẵn sàng hy sinh…

-Yên nhi,phụ thân thật có lỗi với con! Ta biết làm sao đây?

-Ta chỉ cần phụ thân thành tâm chúc phúc cho ta nơi xứ lạ,như vậy là ta đã mãn nguyện rồi!

Thêm nhiều châu báo làm của hồi môn nữa,hắc hắc…

-Được rồi,con về trước đi,ta có công việc,không về cùng con được! Ta sẽ chuẩn bị thật tốt cho hôn lễ của con,sẽ làm cho con trở thành cô dâu đẹp nhất,hạnh phúc nhất !

-Lòng tốt của phụ thân,ta vô cùng cảm kích,nữ nhi xin phép về trước!

-Ân!

Ta cúi đầu chào lễ phép rồi nhanh chóng đi ra xe ngựa về phủ. Mệt chết đi được,phải đánh một giấc lấy lại tinh thần thôi.



Bảy ngày sau…tại Ngôn quốc

-Vương gia,có thư!

-Đưa cho ta! Ngươi ra ngoài đi!

“Nhị đệ,có tin của sứ giả nói rằng Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng đã nhận lời cầu hôn,hẹn một tháng nữa cử hành hôn lễ tại Chu quốc,đệ mau chóng lên đường sang Chu quốc,mọi việc ta đã sắp xếp chu toàn”

-Hừ…

Qủa nhiên hoàng thượng đã có tính toán từ trước,hắn từ khi nào trở thành con rối trong tay hoàng thượng rồi? Hắn cứ tưởng nữ nhân kia sẽ từ chối,nào ngờ…Thành thân ư?Được thôi,hắn vì đất nước mà làm vật hy sinh,nữ nhân kia sẽ làm vật hy sinh của hắn.Nàng ta sẽ phải chết.

-Vương gia,thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ!

-Tốt,mau nói!

-Nam Ngự Yên Yên là con rơi của tể tướng Nam Phụng,mẫu thân của nàng qua đời lúc hai tuổi nên Nam Phụng đưa nàng về phủ tể tướng để nuôi dưỡng. Thân thể của nàng từ nhỏ đã rất yếu ớt nên thường xuyên mang bệnh,lại sống cách biệt không dám ra ngoài. Tháng trước nghe nói bị xô ngã xuống hồ suýt tử nạn,khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.

-Tiếp tục điều tra cho ta!

-Thuộc hạ đã biết!

Yếu ớt? Như vậy càng tốt,hắn sẽ mượn cơ hội giết nàng rồi nói rằng nàng mang bạo bệnh mà qua đời. Nữ nhân đối với hắn không quan trọng,tình yêu lại càng không (tác giả: đến lúc biết yêu rồi thì cho nhà ngươi chết,hé hé…). Đối với hắn,đất nước mới là tất cả,vì đất nước,hắn sẵn sàng hy sinh tình yêu.

( chương này ngắn,qua chương sau 2 nhân vật chính sẽ gặn nhau trong một hoành cảnh…cực biến thái)

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 9

chương 9]

——————————————————————————–

Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đó mà đã qua hai tuần ta sống trong cuộc sống tiểu thư tươi đẹp. Hai vị tỷ tỷ “kính yêu” của ta cũng thường đến hỏi thăm sức khỏe nhưng đều bị Ma Y,Thiên Y đuổi cổ ra khỏi viện. Sau nhiều lần bị làm phiền, ta quyết định học võ công của người cổ đại để phòng thân. Người ta bái làm sư phụ không ai khác chính là đại ca đẹp trai của ta cộng thêm Thiên Y,Ma Y. Ta rất muốn học khinh công bay qua bay lại như trong mấy bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc nhưng rất tiếc là đại ca bảo ta không có nội lực. Muốn học khinh công trước tiên phải luyện nội công nhưng ta…làm biếng lại không muốn thân thể xinh đẹp này bị bầm dập nên tạm gác lại “ước mơ” bay qua bay lại mà chuyền sang học mấy chiêu võ đơn giản của đại ca. Ma Y thì tận tình dạy ta chế độc dược nhưng ta luôn làm độc dược bay mùi rất thủm,vậy là một “ước mơ” nữa tạm thời bị gác lại. Cuối cùng là Thiên Y,ta có thể học theo hắn chế giải dược nhưng lại không có ai có đủ can đảm để uống thử. Thế là xong,cả ba chuyện ta đều không làm được. Vẫn là ăn,ngủ,chơi đùa thì hơn. Ta nguyện sống cuộc sống như vậy tới cuối đời,hắc…hắc…

-Tiểu thư,người ở đâu?

-Gì vậy?

-Phù…tiểu thư ở đây mà làm Đình nhi tìm bở hơi tai!

-Tìm ta làm gì?

-Tiểu thư mau về,lão gia đang muốn gặp người !

-Gặp ta? Để làm gì chứ?

-Đình nhi không biết,nhưng hình như có chuyện gì đó rất quan trọng,lão gia bảo em phải gọi tiểu thư về cho bằng được!

-Phụ thân ta đang ở đâu?

-Thưa…đang ở nhà chính chờ người!

Ây da…phụ thân tìm ta không đúng lúc gì cả,vừa định làm cái võng đánh một giấc thì đã bị gọi rồi.

-Tiểu thư,nhanh lên một chút!

-Được rồi,ta biết rồi!

-Tiểu thư,Đình nhi xem sắc mặt của lão gia không được tốt cho lắm. Nhất định là có chuyện lớn rồi!

-Có chuyện lớn???

Ách…chuyện gì mà đích thân ông ta phải tới đây? Như vậy có thể khẳng định việc này không ít cũng nhiều là có liên quan đến ta. Nghe Vân Đình hối thúc ta cũng nhanh chóng ba chân bốn cẳng hướng phủ chính chạy tới. Aiz…phụ thân của ta kia rồi,sắc mặt ông ta quả nhiên không được tốt. Nhìn cách ông ta uống trà vội vàng chẳng khác gì uống nước ta đoán chuyện này có vẻ rất lớn.

-Phụ thân,người tìm Yên nhi?

-Yên nhi đó à?

-Dạ!

-Con mau ngồi xuống đi!

-Phụ Thân,người cho Vân Đình tìm ta có chuyện gì không?

-Ta…

-Sao ạ?

-…

-Phụ thân làm sao vậy? Người có chuyện gì thì mau nói đi !

-Yên nhi,con nghĩ gì nếu phụ thân đem con gả đi?

-Ý người là lấy chồng đó hả?

-…Ừ!

-Lấy chồng…phụttttt…Phụ thân nói gì vậy?

Bao nhiêu trà ta cố gắng ngốn trong miệng đều phun ra hết. Má ơi…ông ta nói cái gì vậy? Ta mới có mười tám tuổi,thân xác này lại chỉ mới mười bảy. Điên rồi,điên rồi,ông ta điên rồi.

-Yên nhi,hoàng thượng gọi ta vào cung rồi nói với ta rằng Nhị vương gia Ngôn quốc có ý định cầu hôn con.

-Cái gì? Hắn là ai? Tại sao lại cầu hôn ta?

OMG,Tên Nhị vương gia nào điên vậy? Từ nhỏ thân xác này chỉ sống lủi thủi ở đây thì làm sao quen biết Nhị vương gia tận bên Ngôn quốc? Thêm nữa lại chính hoàng thượng nói cho phụ thân ta biết…chuyện này rất rất lớn rồi nha.

-Lão gia!

-Ai đó?

-Nô tài là Tiều Đức!

-Chẳng phải bảo ngươi ở ngoài chờ ta sao?

-Nhưng lão gia,Hoàng thượng vừa sai người đến phủ tể tướng mời tứ tiểu thư vào cung!

-Cái gì? Khi nào vào?

–Ngay bây giờ ạ!

-Được rồi,ngươi lui ra ngoài trước đi!

-Phụ thân,chuyện này rốt cuộc là sao?

-Ta không ngờ hoàng thượng lại chủ động ra tay trước! Yên nhi,mau chuẩn bị vào cung,phụ thân đi cùng con!

-Nhưng mà…làm ơn cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì?

-Chu quốc chúng ta và Ngọc quốc có ý định liên kết,hoàng thượng hỗ trợ vũ khí cho Ngôn quốc,đổi lại Ngôn quốc sẽ hỗ trợ kinh phí,cống nạp châu báo cho Chu quốc!

-Vậy thì có liên quan gì tới ta chứ?

-Yên nhi,người nắm giữ công thức,bí quyết chế tạo vũ khí…chính là phụ thân!

Ta chết trân…chỉ có phim ảnh mới có mấy cái chuyện vớ vẩn như thế này thôi phải không? Trời ơi,ta ước gì đây chỉ là đang đóng phim,huhu…có phải là ông trời thấy ta ăn no sung sướng nên cố tình bắt ta lao động khổ sai để trả thù?Tên hoàng thượng khốn kiếp xem ta như vật hy sinh cho sự liên kết? Ta nghe theo lời phụ thân vội vàng thay đổi xiêm y rồi leo lên xe ngựa thẳng tiến vào hoàng cung.Ta lên đường đi gặp tên hoàng thượng rắm thối tự tiện gả ta cho người khác. Vì phủ tể tướng ở kinh thành nên đường tới hoàng cung không xa xôi mấy,khoảng một tiếng là đã tới nơi. Tên thái giám ẻo lả bảo hoàng thượng đang chờ ta ở ngự hoa viên,hắn chỉ muốn gặp riêng ta nên phụ thân đáng thương của ta đành đứng chờ ở đại sảnh. Nói rồi tên ái nam ái nữ dẫn ta đi vòng vèo,qua rất nhiều ngôi nhà to lớn,qua mấy cái hồ nước rồi tới mấy cài cầu ta mới tới được ngự hoa viên. Hoàng cung quả nhiên rất to lớn,tới nơi này rồi mới biết biệt viện của ta chĩ như cái lỗ mũi mà thôi.

-Nam Ngự Yên Yên cô nương,đã tới nơi,hoàng thượng đang ngự ở đằng kia!

-Ờ…

Ta không nhanh không chậm bước tới hướng nam tử đang ngồi trong đình,thoạt nhìn trông vóc người hắn có vẻ rất mạnh mẽ cường tráng,tuổi tác chỉ khoảng 24,25 tuổi. Hắn quay sang nhìn ta…

-Ngươi…là hoàng thượng hả?

-Vô lễ! Ngươi không hành lễ với hoàng thượng lại còn tự tiện…

-Tiểu La tử! Lui xuống!

Nam tử nhìn ta một cái rồi quay sang bảo tên thái giám chết bầm kia lui xuống. Ta quên mất đây là cổ đại,hoàng thượng là lớn nhất,hên là lúc nãy ta không **** hắn,nếu không cái đầu yêu dấu của ta rớt xuống đất từ nãy giờ rồi. Phù…

-Mởi cô nương ngồi!

-Ồ…cám ơn!

Trời ơi có ai chụp hình hay quay phim ở đây không? Ta đang nói chuyện với hoàng thượng,với siêu cấp đại boss đầy quyền lực đó nha. Hắn có giọng nói cực kì quyến rũ,trên người lại toát ra khí thế của bậc vua chúa oai hùng,khuôn mặt cũng rất điển trai,một đôi mắt biết nói,cánh mũi nhỏ nhắn,thẳng,cao.Đôi môi mỏng cuốn hút,rất man,rất nam tính.

-Sao cô nương không nói chuyện?

–Ta…nô tỳ tham kiến hoàng thượng!

Trước hết vỗ mông ngựa để thoát chết trước rồi tính sau,tự ái không quan trọng bằng tính mạng.

-Không cần đa lễ!

-Nô tỳ vừa rồi vô cùng thất lễ,mong hoàng thượng tha tội!

Ta bày ra bộ mặt đưa đám, hạ giọng mềm yếu nói chuyện với hắn…cầu trời không bị xử trảm

-Trẫm không phải là hôn quân,không cần phải sợ hãi như vậy!

-Hoàng thượng nói thật hả?

-Mạng người đối với trẫm không phải là cỏ rác,trẫm xem mạng người như sinh linh trân quý,cô nương không cần phải sợ trẫm chém đầu!

-Ô…làm nãy giờ ta tốn công lo lắng! Khát quá,ta uống trà được không?

-Cứ tự nhiên!

-Oa…trà ngon quá! Hoàng thượng rất biết hưởng thụ nha!

-Đa tạ cô nương quá khen!

-Ý,quên mất,hoàng thượng mời ta vào cung làm gì?

-Nhị vương gia Ngôn quốc có ý muốn ngỏ lời cầu hôn tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng,xin hỏi ý cô nương thế nào?

-Bắt ta thành quân bài để liên kết hai nước?

-Cô nương hãy hiểu,vì đất nước này,trẫm có thể làm bất cứ việc gì!

-Ô…vậy Nhị vương gia đó như thế nào?

-Nghe nói là tướng lĩnh của quân đội Ngôn quốc,văn võ song toàn,tướng mạo lại vô cùng thanh tú tựa tiên nhân.

Tiên nhân? Có quăng boom không vậy? Suy đi nghĩ lại,hắn là Nhị vương gia,mà nhị vương gia hình như chức vụ cũng rất to nha

-Hắn…Nhị vương gia đó…giàu không?

-Hắn là đệ đệ của hoàng đế Ngôn quốc,dưới một người trên vạn người!

Em hoàng đế? Hơn cả phụ thân của ta luôn đó nha. Nếu ta lấy hắn…xem ra cũng không tồi. Sao bây giờ nhỉ?

-Nếu ta không lấy hắn thì có sao không?

-Có thể chiến tranh sẽ xảy ra,sẽ có hàng ngàn người dân bá tánh vô tội phải chết!

-Chết?

-Cô nương đứng yên nhìn người khác chết vì mình sao?

-Ta…không có…

Ta bắt đầu đấu tranh tư tưởng.Lấy tên nhị vương gia đó ta sẽ làm em dâu hoàng đế Ngôn quốc,mà làm bà con với hoàng đế thì sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngược lại,nếu ta không lấy hắn thì ngỡ chiến tranh xảy ra,mọi người phải hy sinh…Được rồi,lấy thì lấy! Ta cũng không có lỗ gì.

-Hoàng thượng,ta đồng ý lấy Nhị vương gia Ngôn quốc!

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 8

[CHƯƠNG 8]

Tèng teng…Nam chính lên sàn!

Từ một trăm năm nay,đất nước tứ phân theo bốn hướng Đông,Tây,Nam,Bắc. Phía Đông là Chu quốc giỏi về chế tạo vũ khí,phía Nam là Ngôn quốc giàu có trù phú,phía Tây là Ngọc quốc hiếu chiến,còn lại phía Bắc là Kim quốc nổi tiếng cảnh đẹp như tiên. Cả bốn quốc gia đều có hoàng đế đứng đầu trị vì. Hoàng đế Chu quốc là Quốc Hoa Mộ Lang,hoàng đế Ngôn quốc là Thượng Quan Cách,hoàng đế Ngọc quốc là Hạ Tu Lý Phong, hoàng đế Kim quốc là Bạch Phong Vân.Hiện nay,Ngọc quốc là nước lớn mạnh nhất,đồng thời từ đó mà bắt đầu nuôi dã tâm thống nhất tứ quốc,Hạ Tu Lý Phong là người đa đoan,nhiều quỷ kế,hắn âm thầm nuôi binh dưỡng tướng chờ thời cơ đánh chiếm Ngôn quốc,lấy sự giàu có của Ngôn quốc làm bước đà thống nhất các nước còn lại.

Tại Ngôn quốc…Phủ Nhị vương gia…

-Vương gia,hoàng thượng có lệnh,hạ chỉ mời người vào cung!

-Hoàng thượng hạ chỉ khi nào?

-Thưa…vừa mới lúc nãy,Lý Công Công hiện đang chờ người ngoài sảnh!

-Được rồi,ngươi lui ra ngoài chuẩn bị xe ngựa đi!

-Nô tài cáo lui!

Gia nô cúi đầu tạ ơn rồi cung kính bước ra ngoài,trong thư phòng nam tử chậm rãi buông sách xuống,hàng mi dài khép hờ như đang suy nghĩ xa xăm,những lọn tóc bạch kim thi nhau chảy xuống vai chan hòa với nắng vàng ban mai làm mái tóc của hắn thêm phần rực rỡ. Ở Ngôn quốc,tóc vàng và bạch kim chính là biểu tượng đặc trưng cho dòng máu hoàng tộc,ngoài vua ra,chỉ có những người mang thân phận cao quý chung dòng máu với vua mới có được một trong hai màu tóc này.Hắn chính là một trong số những người mang chung dòng máu với vua-nhị vương gia Ngôn quốc-Thượng Quan Tán Lý. Hắn vẫn ngồi trong thư phòng,hướng đầu ra cửa sổ,mi mắt vẫn khép,một thân bạch y đồng với màu tóc trông thật thuần khiết không hề nhuốm nửa hạt bụi trần,giống như được chắt lọc từ những gì tinh túy nhất của đất trời hòa quyện vào khí phách tồn tại trên người hắn.

-Vương gia,xe ngựa đã được chuẩn bị xong,hiện đang đợi ở ngoài cửa vương phủ!

-Ta đã biết!

Khẽ xoay người đứng lên,những lọn tóc lại thi nhau trượt xuống bộ ngực siêu gợi cảm mà tất cả nữ nhân nhìn vào đều chảy máu mũi. Mang khuôn mặt thuần khiết của tiên nhân nhưng bất quá…tính cách của hắn lại trái ngược hoàn toàn.

Hoàng cung Ngôn quốc…hắn ung dung tiêu sái bước vào,mọi người đều cúi đầu không dám nhúch nhích

-Hoàng thượng đang ở đâu?

-Thưa vương gia,hoàng thượng đang chờ người ở ngự thư phòng,nô tài mạn phép được đưa người đến đó!

-Không cần,tự ta đi được rồi!

Hắn phất tay áo đuổi tên thái giám rồi tự mình sử dụng khinh công bay thẳng đến ngự thư phòng-nơi vua đọc sách.Trong phòng,một nam tử tóc vàng trạc 26 tuổi đang thong thả uống trà,bàn tay thon dài ôm lấy tách trà nhẹ nhàng đưa lên mũi thưởng thức,phong cách tao nhã cao quý.

-Trà thơm!

-Hoàng thượng!

Nam tử khẽ mỉm cười,ung dung đặt tách trà xuống mà không hề phát ra tiếng động.

-Vào đi!

-Thần đệ tham kiến hoàng thượng!

-Ở đây chỉ có ta và nhị đệ,không cần phải đa lễ như vậy!

-Đa tạ hoàng thượng!

Hoàng đế Thượng Quan Cách của Ngôn quốc nổi tiếng hào hoa phong nhã,làm việc luôn dựa vào lý trí,sáng suốt tinh thông,võ công lại vô cùng phi phàm,đáng tiếc lại chưa từng động tâm với nữ nhân,hắn tự nhận nữ nhân trên đời này chỉ là công cụ làm ấm giường.

-Có biết hôm nay ta hạ chỉ mời đệ vào cung nhằm mục đích gì không?

-Nếu ta đoán không lầm thì lại là chuyện về Ngọc quốc!

-Đệ nói đúng một nửa! Hạ Tu Lý Phong quả nhiên đang gây sức ép bắt Chu quốc bán vũ khí cho hắn. Nếu việc này thành công thì nguy to,bởi vũ khí của Chu quốc nổi tiếng bền chắc,độ sát thương lại vô cùng cao,xưa nay chưa từng có nước nào địch lại!

-Vậy một nửa còn lại?

-Vì vậy,chúng ta phải nhanh chóng liên kết với Chu quốc lần nữa bởi ta biết hoàng đế Chu quốc không ưa gì Ngọc quốc hiếu chiến,lại càng không ưa sự âm hiểm xảo trá của Hạ Tu Lý Phong. Nếu có thêm được sự liên kết về vũ khí,Ngọc quốc tạm thời sẽ không dám đụng đến Ngôn quốc!

-Liên kết? Bằng cách nào?

-Việc này phải nhờ tới đệ thôi!

-Nhờ tới ta?

-Theo như điều tra,việc chế tạo vũ khí không nằm trong tay hoàng đế Chu quốc mà lại nằm trong tay tể tướng!

-Chính là tể tướng Chu quốc-Nam phụng danh chấn thiên hạ một thời ?

-Đúng vậy! Ông ta có một người con trai và ba người con gái!

-Hoàng thượng muốn ta cầu thân,hỏi cưới con gái ông ta?

-Không sai!

-Ông ta có ba đứa con gái,hoàng thượng muốn ta hỏi cưới ai?

-Theo thông tin mà gián diệp của ta cung cấp,tể tướng Nam Phụng rất yêu thương người con gái thứ tư của mình!

-Nàng ta tên gì?

-Nam Ngự Yên Yên!

-Hừ…

-Thế nào? Đệ không thích bị ép hôn?

-Lệnh của hoàng thượng ta nào dám.

-Vậy được rồi,ta đã gửi thư nhờ sứ giả mang đến cho Hoàng đế Chu quốc. Nếu nhận được hồi âm đồng ý,ta sẽ ban thánh chỉ sai đệ sang Chu quốc cầu hôn!

-Thần đệ xin lĩnh mệnh!

-Đã trễ rồi,đệ về trước đi,ta còn một số công việc,không tiễn đệ được!

-Xin cáo từ!

Trên đường trở về,hắn không ngừng suy nghĩ,xưa nay hoàng thượng làm việc đều có mục đích,hắn và hoàng thượng lại luôn xem nhau như bằng hữu,mọi việc hắn đều nghe theo sắp xếp của hoàng thượng,tuy hắn không muốn lập phi nhưng nếu cãi lệnh hoàng đế ắt sẽ không có kết quả tốt.

-Thanh Long!

-Thuộc hạ có mặt!

-Sang Chu quốc điều tra người con gái thứ tư của tể tướng Nam phụng-Nam Ngự Yên Yên!

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 7

[CHƯƠNG 7]

Đã ba ngày trôi qua, nhờ tích cực uống dược cộng thêm ăn toàn những món đại bổ nên sức khỏe của ta hồi phục rất mau chóng. Dược của Thiên Y đưa cho ta quả nhiên vô cùng công hiệu, chưa đầy hai ngày ta đã có thể đi lại bình thường. Giải quyết xong vấn đề sức khỏe,ta bắt đầu nổi lên hứng thú tham quan nơi này. Ta viện lý do “mất trí nhớ không rõ đường đi” bất đắc dĩ gọi Vân Đình làm “hướng dẫn viên du lịch” cho ta. Nơi ta đang ở là một biệt viện nằm trong phủ tể tướng.Bên ngoài phủ là kinh thành phồn hoa gắn liền với triều đình Chu Quốc. Biệt viện này không lớn cũng không nhỏ,nhưng rất trang nhã,thực vật ở đây cũng khá phong phú,đa số là hoa và thảo dược,ban đầu ta tưởng thảo dược là…cỏ dại nhưng Vân Đình bảo đó là thảo dược quý hiếm,vì sức khỏe ta yếu nên đại ca ta mang thảo dược về trồng,tiện cho việc chữa bệnh. Ngoài nhà ở chính của ta ra còn có ba đình nhỏ để nghỉ chân, một hồ nước có hòn non bộ và suối nhân tạo thông với ngự hoa viên,còn lại là vườn trúc dày đặc xanh tươi. Phong cảnh rất thanh tịnh,quả nhiên hợp với người sống nội tâm như Nam Ngự Yên Yên. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi,ta không phải ngươi,ta-chính là Nam Ngự Yên Yên hiện tại,không sợ trời không sợ đất. Phong cảnh như thế này có nước làm người ta buồn chết thôi,phải sửa đổi lại mới được. Ta bước đến hồ nước,ô…nước rất mát,còn có cá chép,rất nhiếu cá chép. Bất chợt ta để ý đến thân ảnh của mình đang phản xạ từ dưới nước lên.Hớ…ta suýt té lộn nhào dưới nước, trong đầu ta không ngừng vang lên chữ “hồn ma,hồn ma…” . Mấy ngày nay ta chỉ lo việc ăn uống tẩm bổ mà không hề soi gương,ta lại không cho Vân Đình giúp đỡ ta vệ sinh cá nhân,thảo nào các nha hoàn nhìn thấy ta cứ như gặp phải ma. Bộ tóc lòa xòa che phủ gương mặt của ta rất đáng đạt giải Oscar về phim kinh di,trông thật rợn người. Ta vội đi đến cái đình gần nhất rồi quay sang bảo Vân Đình gọi nha hoàn lấy gương đồng tới.Mấy ngày nay ta cứ để như vậy mà đi khắp nơi quả thật rất mất hình tượng,huhuhu…

-Tiểu thư,gương đồng đây ạ!

-Đặt xuống bàn giúp ta đi!

Khẽ túm mớ tóc mái sang một bên,ta lấy hết can đản nhìn thẳng vào trong gương. Ố…? Ta lấy tay sờ mặt,nhéo một cái. Ái…không phải mơ.Người trong gương…là ta hả? Là ta sao? Lẽ nào chỉ túm tóc mái sang một bên là ta từ hồn ma thành một mỹ nhân? Thân xác này…có khuôn mặt đẹp quá,phải nói là tuyệt đẹp. Ta choáng,ta choáng,ta choáng choáng choáng…Ngũ quan nhìn thế nào cũng không tìm ra được một khuyết điểm,dù chỉ là nhỏ nhất. Mọi thứ đều bình thường,nhưng khi kết hợp trên khuôn mặt này lại trở nên hoàn mĩ một cách kì lạ.Mắt phượng mày ngài là đây sao?Đôi mày mang độ cong tuyệt hảo gắn liền với đôi phượng mâu kéo dài quyến rũ nhưng lại mang ánh mắt vô cùng trong sáng. Sự trái ngược này đem đến một cảm giác đặc biệt vô cùng khó tả. Hàng mi dài cong vút khẽ rung ,cánh mũi nhỏ nhắn hoàn hảo,làn môi mang màu hoa đào mới nở hơi vểnh lên như tựa tiếu phi tiếu. Nàng đẹp giống tranh vẽ,như một bức tượng sống động của nhà điêu khắc thiên tài. Nếu ở thế kỉ 21,ta cam đoan nàng sẽ là minh tinh,là siêu mẫu,là một đại siêu cấp mỹ nhân người người chảy nước miếng.Mỹ nhân! Ta thành mỹ nhân rồi đó nha,hắc hắc…ông trời không những ban cho ta sự phú quý mà còn tặng luôn cho ta cả sắc đẹp mỹ miều. Nam Ngự Yên Yên,ngươi vì hai bà chị của mình mà bỏ rơi nhan sắc tuyệt hảo này,còn ta thì không như vậy đâu,ta sẽ xài nó dùm ngươi,ta sẽ biến ngươi thành đại mỹ nhân lưu danh thiên hạ,hahahaha…

-Vân Đình,binh thường ai cắt tóc cho ta ?

-Tiểu thư,từ nhỏ tới giờ nô tì chưa từng thấy người cắt tóc lần nào !

-Ách…thật hả?

-Vâng ạ! Nhìn vào độ dài của tóc tiểu thư là biết rõ rồi,rất dài và rất đẹp!

-Ô…quả thật là rất dài! Nhưng mà hơi bất tiện! Em đem kéo tới đây cho ta!

-Tiểu thư,người định cắt tóc sao? Nếu thấy bất tiện thì để em giúp người búi tóc lên ! Trước giờ người vẫn làm như vậy mà!

-Em biết búi tóc hả?

-Từ nhỏ tới giờ,Đình nhi là người làm tóc và trang điểm cho tiểu thư mà.Tiểu thư quên hết rồi sao?

-Ta bị mất trí thì làm sao nhớ được mấy việc đó chứ!

-Đình nhi thất lễ,mong tiểu thư bỏ qua!

-Không sao,vậy em mau giúp ta làm tóc đi!

Thân xác này có bộ tóc rất dài,lại còn dày nữa,làm việc với nó vô cùng khó khăn,bằng chứng là đợi Đình nhi làm tóc xong ta đã tranh thủ ngủ gục được khoảng…2 tiếng. Khi tỉnh dậy,tóc đã được búi cao thành nhiều tần,chừa lại một phần tóc mỏng bên dưới để xõa ra. Bên trái được gắn thêm chiếc trâm cài mỏng hình quạt. Tóc mái cũng được tém sang một bên để lộ hoàn toàn khuôn mặt vừa quuến rũ vừa khả ái,đúng là một sự trái ngược hoàn mỹ. Làm tóc xong thì ta cảm thấy có chút đói bụng nên quyết định quay về nhà chính để ăn cơm,nhưng điều ta không ngờ là vừa bước vào cửa chính lại đụng ngay hai khuôn mặt đầy căm phẫn đang nghiến răng,trừng mắt nhìn ta.

-Nam Ngự Yên Yên,ngươi khá lắm! Dám đem chuyện đó mách lẻo với phụ thân làm bọn ta bị nhốt trong biệt viện lại còn không được ăn cơm!

-Ô…hình như không phải do ta nói mà là do chính phụ thân đích thân sai người điều tra! Có bất mãn gì thì đến tìm phụ thân mà tính sổ!

-Ngươi…Ngươi nói láo!

-Không tin thì các ngươi cứ đến hỏi phụ thân! Chằng những như thế mà phụ thân còn bảo sẽ lấy lại công bằng cho ta! Tốt nhất là các ngươi nên cẩn thận,đừng có ngu ngốc mà đến tìm ta để ức hiếp!

-Tiện nhân ! Hôm nay ngươi còn dám cả gan lên mặt nói chuyện với tỷ tỷ ngươi bằng cái giọng đó à? Phải chăng là ngươi muốn tìm cái chết?

-Nếu ngươi có đủ can đảm để giết ta thì xin mời! Cho ngươi biết,ta không phải là Nam Ngự Yên Yên ngu ngốc,nhu nhược lúc trước để mặc các ngươi tùy ý hành hạ ức hiếp! Ta bây giờ đã khác xưa rồi!

-Khá lắm! Để ta xem sau khi mất trí nhớ lá gan ngươi to tới đâu!

Trong chớp mắt,hai thân ảnh một đen một trắng từ đâu bay tới rút kiếm chắn ngang đường của Nam Ngự Phiêu Phiêu,một thứ ánh sáng chết chóc từ thanh kiếm toát ra đủ làm cho người ta run sợ,dựng tóc gáy. Đúng là hộ vệ chuyên nghiệp,luôn xuất hiện trong những tình huống gay cấn. Còn bình thường thì có tìm mỏi mắt cũng không thấy xuất hiện. Nam Ngự Phiêu Phiêu khẳng định là đang sợ mất mật nhưng vẫn làm ra vẻ không có gì

-Các ngươi là ai?Dám chắn ngang đường đi của ta,có phải là muốn mất đầu không hả?

-Hai vị tiểu thư,Ngự Phong đại nhân có lệnh không được phép cho ai tổn hại đến Yên Yên chủ tử. Nếu không,xin đừng trách bọn thuộc hạ thất lễ!

-Đại ca??? Các ngươi rốt cuộc là ai?

-Là hộ vệ mà phụ thân sai đại ca tuyển cho ta!

-Cái gì?

-Thế nào? Tiếc thật! Ta đang chờ xem hai vị tỷ tỷ “đáng kính” sẽ “dạy bảo” ta như thế nào,nhưng mà…hình như người đang bị dạy bảo không phải là ta!

-Ngươi…!!!

-Tốt nhất là các ngươi nên biết điều một chút đi! Dám ức hiếp ta ta sẽ trả lại các ngươi gấp mười lần!

-Khốn kiếp! Nam Ngự Yên Yên,ngươi chờ xem! Ta sẽ làm cho ngươi hối hận về hành động ngày hôm nay!

-A…ta sẽ chờ xem,ai mới là người hối hận! Ta đang đói bụng,không rảnh tiếp những vị khách không mời mà tới! Ma Y,Thiên Y,tiễn khách!

XUYÊN QUA THỜI KHÔNG TA THÀNH VƯƠNG PHI Chương 6

[CHƯƠNG 6]

Ánh sáng chiếu xuyên người hắn làm rạng lên một vẻ đẹp mờ ảo khó tả,những sợi tóc mai như đang nhảy múa lướt nhẹ qua hàng mi đen dài,đôi mắt dài hẹp quyến rũ mê người híp lại gợi lên ánh cười trong suốt.Hắn là nam nhân thật hả? Ta chảy nước miếng nha.Mỹ nam,đại boss,nếu như ta không nhập phải thân xác em hắn thì không chừng ta đã yêu hắn mất rồi,haha…

-Còn muốn ăn gì nữa không?Ta sai người làm cho muội!

-Ờ…um…um…ấy…đại ca à,ta không phải là heo,bao nhiêu đồ ăn này là đủ rồi!

Hắn đến ngay lúc ta vừa ăn no xong,nếu không thì ta còn lâu mới từ chối lời đề nghị hấp dẫn này,ực…ực….Ta buông đũa xuống,một lần nữa lại nhìn hắn,ánh mắt đó vẫn đang mang ánh cười trìu mến với ta.

-Khụ…đại ca đến tìm ta có việc gì không?

-Ta đến thăm muội! Nhân tiện có một vài việc muốn cho muội biết! Chúng ta ra ngự hoa viên nói chuyện được không?

-Được!

Ta dùng sức lấy tay chống vào mép bàn để đứng lên,vừa đẩy cái ghế ra đột nhiên trước mắt ta trở nên tối sầm,cảm giác choáng váng làm ta đứng không vững nên ngã nhào xuống đất. Trong lúc ta đang thống khổ chuẩn bị đón nhận cảm giác đau đớn thì đột nhiên có một bàn tay to rắn chắc giữ chặt lấy eo ta truyền theo làn nhiệt ấm.Là hắn chạy tới đỡ ta.

-Muội làm sao vậy? Không sao chứ?

Ta thuận thế ngã vào lòng của hắn. Hìhì…không yêu được hắn thì ăn trộm một ít đậu hũ để bồi thường vậy.Oái… chưa gì mà mặt hắn đã đỏ lên tới mang tai rồi. Cái gì đây? Nam nhân ngây thơ hiếm thấy nha.

-Xin lỗi,ta hơi choáng ! Đại ca có thể dìu ta ra ngoài được không?

Ta làm bộ giả lả,hắn không có từ chối lời đề nghị của ta tận tình dìu ta đi ra ngoài.Mặt hắn sắp đồng màu với quả cà chua rồi,mà cái thân thể này cũng yếu ớt quá đi,phải tẩm bổ thêm nhiều mới được.Hắn dìu ta đến một cái đình nhỏ,trong đình có đặt sẵn bộ bàn ghế làm bằng đá gì ta không biết nhưng vừa đặt mông ngồi xuống đã truyền một cảm giác mát lạnh dễ chịu.Xung quanh đình trồng đủ loại hoa đẹp rất bắt mắt. Từ đình nhìn ra có thể nhìn thấy cả một vùng thiên nhiên xanh mát. Nơi này quả thật rất tốt cho việc uống trà thi ca nha.

-Đại ca muốn cho ta biết chuyện gì?

-Hôm qua,nhị và tam muội đã bị cấm cung không cho ra ngoài nửa bước,lại còn không được ăn cơm!

-Là phụ thân làm phải không?

-Sao muội biết?

-Là phụ thân nói sẽ lấy lại công bằng cho ta!

-Ra vậy! Sau khi nghe ta nói việc muội bị nhị và tam muội ức hiếp từ nhỏ,phụ thân rất tức giận nên đã trừng phạt cả hai

-Ưm!

-Muội không có phản ứng gì sao?

-Theo đại ca thì ta nên có phản ứng gì bây giờ?

-Ta nghĩ muội sẽ bảo ta đến xin phụ thân tha thứ cho nhị và tam muội!

-Sao ta lại phải làm như vậy chứ?

-Vì từ bé đến giờ,mỗi lần ta định nói cho phụ thân biết muội bị nhị và tam muội ức hiếp muội đều năn nỉ,ngăn cản không cho ta nói!

-Vậy á?

-Chẵng lẽ ta nghĩ sai rồi sao?

-Nếu là lúc trước,có lẽ ta sẽ làm như vậy!

-Còn bây giờ?

-Bây giờ thì ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu! Nếu nhân động đến ta thì đừng trách sao ta động lại nhân!

Ánh mắt hẹp của hắn nhìn ta chăm chú mang theo một tia nhạc nhiên.Hừ…ta đâu phải là em gái nhu nhược yếu đuối của hắn.Hắn ngạc nhiên cũng phải thôi.

-Yên nhi,xem ra sau khi bị mất trí nhớ ta thấy muội trở nên rất mạnh mẽ,dường như hoàn toàn biến thành một con người khác!

-Vậy đại ca muốn ta giống lúc trước hay giống bây giờ?

-Ta thích con người muội bây giờ!

-Như vậy là được rồi! Huynh còn chuyện gì muốn nói với ta nữa không?

-Còn một chuyện!

-………?

-Ma Y,Thiên Y!

-Thuộc hạ có mặt!

Ách…ta choáng nha,hắn mới vừa gọi tên là đã có hai thân ảnh một đen một trắng từ đâu bay tới quỳ trước mặt.Đó chính là khinh công trong truyền thuyết? Ta muốn học quá đi.

-Yên nhi,phụ thân sai ta tuyển hộ vệ cho muội,đây là hai hộ vệ giỏi nhất trong số các hộ vệ được ta tuyển trong kinh thành!

-Oa…hộ vệ hả? Là người theo bảo vệ ta phải không?

-Ừ! Các ngươi lại đây!

-Đại nhân có gì dạy bảo?

-Đây là tứ tiểu thư của phủ tể tướng,là chủ nhân của các ngươi sau này! Mọi mệnh lệnh của nàng các ngươi đều phải nghe theo!

-Thuộc hạ tham kiến tứ tiểu thư!

-Òh…haha…gọi là Yên Yên được rồi!

-Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ chủ nhân của mình thật tốt,không được để ai chạm đến nàng dù chỉ là một sợi tóc,nhất là nhị và tam tiểu thư!Nếu để có việc gì xảy ra,ta khó lòng giữ mạng của các ngươi! Đã nghe rõ chưa?

-Thuộc hạ đã rõ!

-Yên nhi,bây giờ ta phải vào triều,muội cứ an tâm ở đây tịnh dưỡng .Có Ma Y và Thiên Y bảo vệ,không ai dám làm hại muội đâu!

-Ta đã biết!

-Ta đi đây!Không cần tiễn!

Nói rồi hắn chậm rãi rời đi,đến khi không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa ta mới quay đầu lại.Hơ…cà hai tên hộ vệ hắn tuyển cho ta vẫn còn quỳ trên mặt đất.Làm vậy ta sẽ bị tổn thọ nha.

-Cà hai người đều đứng lên đi! Qùy như vậy không mỏi chân à?

-Thuộc hạ đã quen!

Trời ạ! Có ai tự tin đến mức nói câu “quỳ đã quen” như vậy không? Khẳng định chỉ có mấy tên hộ vệ này với mấy tên học sinh bị phạt quỳ mỗi ngày thôi.

-Có nhớ “mọi mệnh lệnh của ta các ngươi đều phải nghe theo” không hả? Các ngươi dám cãi lời ta à?

Cà 2 người liếc nhau một cái,lại quay sang nhìn ta ái ngại rồi mới dám đứng lên.Cảm giác làm boss quả thật không tệ nha.Hai tên hộ vệ này cũng biết nghe lời rồi.Ta lôi ấm trà cùng ba cái chén ra rót cho mỗi người một chén.

-Ngồi xuống! Uống trà đi!

-Chủ nhân,làm như vậy e không được hay cho lắm,thuộc hạ không dám làm càng!

-Rốt cuộc là các ngươi có uống không hả?Ta đâu có bỏ thuốc độc vào trà mà không dám uống!

Ta phải giả vờ giận dữ cả hai mới chịu ngồi vào bàn.Mệt thật!Bọn này học ở đâu ra cái tư tưởng quái dị như thế không biết

-Các ngươi làm gì mà ngồi như bức tượng vậy?Mau uống trà đi! Để nguội rồi kìa!

-Chủ nhân,xin thất lễ!

-Các ngươi cứ cư xử với ta như bằng hữu! Không cần phải kính cẩn như vậy!

-Chủ nhân,nếu Ngự Phong đại nhân biết được thuộc hạ e sẽ khó sống!

-Các ngươi nghe lệnh của ai? Đại ca ta không có quyền giết các ngươi,đừng lo lắng!

-Tạ ơn chủ nhân đã coi trọng!

Các ngươi ngước mặt lên đi! Nói cho ta biết trong hai người ai là Thiên Y ai là Ma Y?

-…

-Làm gì vậy? Sợ ngước mặt lên ta sẽ đấm vào mặt các ngươi à?

Bọn này quả nhiên mang tư tưởng của quái nhân.Nói mãi mới chịu ngước mặt lên nói chuyện với ta. Gặng hỏi một hồi ta mới biết được nam tử y phục màu đen tên Ma Y,là một trong những cao thủ võ lâm hàng đầu.Sở trường là chế thuốc độc.Vì có đeo khăn che mặt nên ta không nhìn rõ nhan sắc của hắn,đến khi ta ra sức tự tay giật khăn che trên mặt hắn mới phát hiện,đây cư nhiên là một mỹ nam.Ma Y có đôi môi rất đẹp,chỉ tiếc bên thái dương của hắn có lưu lại một vết sẹo dài trông rất mất thẩm mĩ.Người còn lại vận y phục trắng tên là Thiên Y,cũng là cao thủ nhưng sở trường của hắn lại ngược với Ma Y-Chế thuốc giải dược.Khuôn mặt Thiên Y có ba dấu chấm đỏ dưới mi mắt phải làm tăng sự sắc sảo cho đôi mắt ướt biết nói của hắn.Cả hai tên này từ trên xuống dưới vô cùng trái ngược nhau.Một người đen,một người trắng.Một người chết thuốc độc,một người chế thuốc giải.Đại ca ta chọn hộ vệ tài thật. Nói chuyện một hồi ta cảm thấy buồn ngủ nên gọi Vân Đình đến đưa ta về phòng.Hai tên hộ vệ thoắt một cái biến đi nhanh như gió.Bây giờ thì không cần lo lắng hai bà chị kia tới tìm ta gây chuyện nữa.Quan trọng bây giờ là lo hồi phục sức khỏe từ cái thân xác yếu ớt gió thổi là bay này.