-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 7: Âm dương Linh - Vũ quyết (1)

Lục Thiếu Du cả gan tiến vào cửa kho chứa củi, trong đêm tối lờ mờ không ngờ lại nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc:

- Nam thúc, sao lại là thúc?

Lúc này, Lục Thiếu Du đánh giá Nam thúc, bộ dạng của ông lúc này hoàn toàn khác với bộ dạng tuổi già sức yếu ban ngày, hai mắt hữu thần, cả người như như phát ra một khí thế vô hình, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

- Rất kỳ lạ sao? Nếu không phải là nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, tâm địa cũng thiện lương, ta cũng không thèm tới cứu ngươi.

Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Nam thúc, cứu ta cái gì, sao ta lại có cảm giác ngươi khác với lúc trước?

Lục Thiếu Du không nhịn được hỏi.

- Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết.

Lão bộc nhìn Lục Thiếu Du nói.

Lục Thiếu Du khó hiểu nhìn Nam thúc, ngay sau đó liền giật mình một cái:

- Không thể nào, con rất tốt a, Nam thúc, ngươi đừng nói giỡn nữa.

Nam thúc cười khẽ một tiếng nói:

- Ta nói giỡn? Năm, bốn, ba, hai, một...

Theo chữ một rơi xuống, khi Lục Thiếu Du còn đang kinh ngạc thì hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể đột nhiên bộc phát, mạnh mẽ xông ra như muốn phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn.

- A...

Lục Thiếu Du muốn kêu lên thảm thiết nhưng thanh âm không thể nào phát ra được, chỉ thấy hai mắt hoa lên, Nam thúc đã tiến đến bên người hắn, sau đó một tay đặt vào ngực, một tay đặt vào bụng của hắn, nhất thời hai cỗ khí kia liền biến mất, tất cả trở lại yên tĩnh.

- Ta không lừa ngươi chứ?

Nam thúc nói.

- Nam thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi phải cứu con a!

Đã đến nước này, trong lòng Lục Thiếu Du đã nhận định, Nam thúc nhất định là cường giả trong truyền thuyết, chỉ là cố ý ẩn thân ở Lục gia mà thôi, xem ra hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể mình nhất định là do hai viên yêu đan kia dẫn phát.

- Đi theo ta.

Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi lập tức đi vào một góc tường trong kho chứa củi, không biết tay ông động vào chỗ nào, ngay sau đó trên tường xuất hiện một mật thất dưới lòng đất.

Nam thúc cũng không để ý tới biểu lộ kinh ngạc của Lục Thiếu Du, tự mình tiến vào mật thất kia, Lục Thiếu Du mang theo sự kinh ngạc cũng tiến vào trong mật thất.

- Xuy.

Một tiếng động rất nhẹ vang lên, của mật thất đã bị đóng. Trong mật thất, hình ảnh lọt vào mắt Lục Thiếu Du ngoại trừ một chiếc giường đá ra cũng không còn cái gì khác.

- Nam thúc, ở đây...

Thấy mật thất, trong lòng Lục Thiếu Du ngạc nhiên không ngừng, theo trí nhớ của hắn thì bên trong phòng chứa củi này không có gì đặc biệt.

- Ta là người trông coi ở đây nên mở ra một gian mật thất để chuẩn bị cho việc khẩn cấp. Ngươi nói thật cho ta biết, mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong cơ thể ngươi phát ra hai loại năng lượng lạnh nóng?

Lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, thần sắc có chút không bình thường, nhưng trong mắt thể hiện sự ân cần nhiều hơn.

- Hừm...
Sàn Gỗ KHÔNG chống chịu được nước, mối mọt.. Trong khi GIÁ THÀNH RẤT CAO ?? Nền Gạch LẠNH LẼO, TRƠN TRƯỢT, KHÔNG thẩm mỹ .... --> HÃY SỬ DỤNG SÀN NHỰA VÂN GỖ NHẬP KHẨU -- MỘT SẢN PHẨM CỦA TƯƠNG LAI ➡➡Giá thành chỉ từ 160k/m2 ♥ ♦Chống Chịu Nước 100% ♦Thách Thức Ẩm Mốc Cong Vênh Mối Mọt ♦Giảm Sát Thương - Va Đập ♦Tiêu Âm - Chống Ổn ♦Chống Cháy - Chống Dẫn Lửa ♦Chống Trơn Trượt - Bào Mòn ♦Mầu Sắc Đa Dạng - Sang trọng - Không Phai Mầu ♦Tuyệt Đối An Toàn Với Sức Khỏe - An Toàn Với Môi Trường ➤ Mọi thông tin vui lòng liên hệ #SÀNNHỰATỐT để nhận được hỗ trợ tốt nhất : ☎️ Tư vấn 24/24 :093 611 6061 - 0978 277 173 🏫 Địa chỉ :Số 2 Ngõ 286 Thụy Khuê, Tây Hồ, Hà Nội WEBSITE : Sannhuatot.vn
Sàn Nhựa Tốt
Tìm hiểu thêm
00:09 / 00:10
: Ad ends in 00:00
Đến lúc này, Lục Thiếu Du cũng chẳng dám che giấu. Sau đó, hắn ngay lập tức đem chuyện vách núi kể từ đầu tới đuôi, và tất nhiên hắn không kể về việc xuyên không, đó là kỳ tích của đời hắn, mà có nói cũng chẳng ai tin được.

- Cự Ưng Màu xanh, biết phun lửa, con dơi màu trắng phun hàn khí, chẳng lẽ là...

Sau khi nghe xong Lục Thiếu Du tự thuật, thần sắc Nam thúc trở nên nghi hoặc, sau đó hướng Lục Thiếu Du nói:

- Theo lời ngươi thì con rắn nhỏ đó... nhanh đem cho ta xem.

- Chính nó.

Lục Thiếu Du nhấc ống tay áo phải, lộ ra một cái đầu ngẩng lên của con rắn nhỏ màu vàng nhạt, hướng về người lão bộc Nam thúc nói:

- Chẳng lẽ là...

Nhìn thấy con rắn màu vàng nhạt, Nam thúc ngạc nhiên hẳn lên, và nói:

- Thật là không thể tin nổi!

Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, trong thần sắc mang theo ngạc nhiên, nói:

- Từ khi ngươi được sinh ra, nhìn ngươi lớn lên ở Lục gia. Cuộc sống của ngươi bị khinh bỉ, nhưng không ngờ vận khí của ngươi lại tốt như vậy, chuyện tốt này cũng là do ngươi may mắn mới gặp được.

- Nam thúc, ngươi nói rõ ràng một chút, con nghe không hiểu?

Lục Thiếu Du nói, chẳng qua là ban đầu Lục Thiếu Du quả thực bị khinh bỉ rất nhiều, có khi còn bị khi nhục hơn cả mấy tên gia nô.

- Ngươi đương nhiên là không hiểu rồi...

Nam thúc nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống hay muốn chết, ngươi muốn một ngày đó có thể đứng ngạo nghễ trên đời không?

Nói xong, trong mắt Nam thúc lóe lên tia sáng lấp lánh.

- Tiểu tử quả thực không muốn chết, cầu xin Nam thúc giúp đỡ.

Trong nháy mắt, Lục Thiếu Du quỳ gối trước người lão bộc. Nếu muốn thay đổi tình cảnh trước mắt thì phải dựa vào Nam thúc rồi. Đây tuyệt đối không phải người bình thường, nếu lão giúp mình, mình sẽ thay đổi được tình cảnh hiện tại.

- Ngươi cũng thông minh, chẳng qua là trong lòng ta muốn giúp ngươi cũng do có một ý tưởng, không biết rốt cuộc cuối cùng là giúp ngươi hay là hại ngươi.

Nam thúc do dự mà nói.

- Nam thúc muốn giúp con, tất nhiên là không hại con.

Lục Thiếu Du nói.

- Đứng lên đi, ta nhìn ngươi lớn lên, biết rõ ngươi tâm trí lương thiện, đối với mẫu thân ngươi rất hiếu thuận. Nếu không, ta đã không giúp ngươi, cũng không ở trước mặt ngươi bạo lộ thân phận. Nhớ kỹ, chuyện của ta, ngươi không được nói cho bất kì kẻ nào.

Nam thúc nói, đỡ Lục Thiếu Du dậy, tiếp tục nói:

- Ngươi từ nhỏ kinh mạch đã bế tắc không thể luyện vũ thuật, cũng vô pháp trở thành Linh giả. Theo như ta thấy đó là do ngươi bị hãm hại, nhưng không nghĩ tới ngươi lần này đại nạn không chết, có được hai viên Linh đan, thật đúng là may mắn, cũng bởi vì ngươi chưa từng tu luyện qua bất kỳ công pháp nào nên hai viên Hoả hệ và Thủy Hệ Linh đan mới có thể hòa hợp, trở thành âm dương chi thể.

- Âm dương chi thể, Nam thúc, ngươi vừa mới nói con suýt chết, còn nói con ăn vào không phải là yêu đan mà là Linh đan?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Ngươi cho rằng Cự Ưng cùng con Dơi khổng lồ đó là yêu thú hay sao? Đây chính là Linh thú, Cự Ưng hẳn là tứ giai Linh thú Hỏa Linh Phi Ưng, còn con Dơi đó chính là ngũ giai Linh thú Hàn Sương Bạch Bức. Linh đan là bảo vật bị ngươi trực tiếp ăn vào, nói là phí phạm của trời cũng không đúng, xem như là ngươi gặp vận may lớn đi, chẳng qua về sau đối với ngươi sẽ có không ít chỗ tốt. Chỉ vì ngươi là người bình thường, nuốt một lúc hai viên Linh đan của Hỏa Linh Phi Ưng và Hàn Sương Bạch Bức thì sớm muộn gì cũng bạo thể mà chết, vừa nãy nếu không có ta thay ngươi áp chế, bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ có thể cùng ta nói chuyện ở chỗ này.

Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.

Chương 6: Mật thất trong kho củi

Bây giờ, bên cạnh đống hàng hóa có khoảng mười người hầu đang cùng nhau khuân vác. Những người hầu này nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du cũng không có chú ý nhiều, quả thực là coi Lục Thiếu Du như không tồn tại. Cũng chẳng ai muốn để ý tới Lục Thiếu Du, mà nếu để ý tới Lục Thiếu Du thì chắc sẽ bị Triệu tổng quản để ý.

- Đó là chúng ta vận khí tốt.

Lục Thiếu Du nói, thầm nghĩ trong lòng, phỏng chừng ba người này thấy mình chết đi sống lại nên sợ chết khiếp.

Nâng một bao hàng lên, Lục Thiếu Du cảm giác được dường như bên trong túi hàng này là muối, hắn quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Bạch chỉ khiêng một bao mà eo cũng không thể duỗi thẳng:

- Thiếu gia, à không, công tử, sao ngươi đột nhiên khỏe như vậy? Bao muối này phải một trăm hai mươi cân a, trước kia người cũng không thể khiêng nổi.

Nhìn Lục Thiếu Du nhẹ nhõm khiêng một bao muối Lục Tiểu Bạch kinh ngạc nói.

- Thật sao, tại sao ta không cảm thấy nặng như vậy?

Bản thân Lục Thiếu Du cũng nghi ngờ, hắn cũng nhớ rõ trước đây mình không thể khiêng nổi vật quá nặng, nhưng bây giờ túi muối như thế này mình có thể khiêng trên vai mà cảm giác như có ba mươi, bốn mươi cân, cũng không tốn bao nhiêu sức.

- Sức lực của ngươi quả thật là tăng lên rất nhiều.

Lục Tiểu Bạch nói với Lục Thiểu Du, ngay sau đó hai người theo những người khác khiêng muối về nhà kho.

Nhà kho cách đây khá xa, vừa tiến tới Lục Thiếu Du vừa đánh giá Lục gia, hôm qua về mình còn chưa kịp cẩn thận quan sát. Lục gia quả thật là gia tộc không nhỏ, đình viện nối tiếp nhau, ngọc lưu ly chiếu sáng, khu vực mình ở vẫn chỉ là hậu viện mà thôi, tộc nhân trực hệ của Lục gia đều ở khu vực tiền viện, hướng về nơi đó nhìn, từ xa đã thấy sự xa hoa vô cùng.

Cửa hậu viện, lão bộc Nam thúc vẫn im lặng ngồi một bên, ánh mắt như vô tình cố ý nhìn về phía Lục Thiếu Du đang khiêng muối, trên gương mặt không hề biểu lộ gì nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhận ra, trong mắt Nam thúc thỉnh thoảng lại có tia sáng lóe lên.

Lão bộc Nam thúc này ở Lục gia đã mấy chục năm rồi, địa vị trong Lục gia cũng không thấp, có thể xem như một người hầu cao cấp. Tên thật của lão không ai biết, mọi người đều gọi lão là Nam thúc, ngay cả Triệu quản gia cũng phải nể mặt lão vài phần, bình thường Nam thúc chịu trách nhiệm trông coi cửa sau và chăm sóc hoa cỏ trong hậu viện. Hơn một ngàn túi muối, mấy chục người hầu, mỗi người phải khiêng hơn hai mươi lần mới đem tất cả đến nhà kho. Đến tận buổi trưa, khi khiêng đến bao muối cuối cùng hầu hết tất cả mọi người đều mệt đến sắp không thở được, chỉ còn Lục Thiếu Du tinh thần vẫn tốt, hắn cảm giác như mình càng vận động, sức mạnh trong cơ thể dường như càng tăng lên.

- Khục...

Lục Thiếu Du khiêng túi muối cuối cùng tiến qua cửa sau, Nam thúc chậm rãi đứng lên, đột nhiên va vào người Lục Thiếu Du, như thể chẳng may bị hắn đụng phải, ngay sau đó lập tức ho khan.

- Nam thúc, người không sao chứ?

Lục Thiếu Du vội vàng đỡ tay Nam thúc.

- Du thiếu gia, ta không sao.

Nam Thúc bám vào tay Lục Thiếu Du, khi đã đứng vững mới nói.

- Vậy ta đi trước, Nam thúc, người đi đứng cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du nói, hắn cảm thấy hai tay Nam thúc truyền đến cảm giác ấm áp, khi bàn tay này chạm vào, cả người hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.

Nhưng Lục Thiếu Du cũng không quá để ý đến chuyện này, tiếp tục đi đến nhà kho, Lục Tiểu Bạch nói qua buổi trưa sẽ không phải làm chuyện gì nữa.

- Ồ, kì quái, tại sao lại có thể như vậy? Ám tật kia bị phá giải rồi hay đó là Âm Dương thân thể?

Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lục Thiếu Du, Nam thúc thì thào nói.

- Không phải ngươi không thể trở thành Vũ giả sao, ngươi muốn vũ kỹ làm gì?

Ăn cơm trưa xong, trong phòng Lục Thiếu Du, Lục Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Lục Thiếu Du nói.
00:06 / 00:06
: Ad ends in 00:00
- Ta muốn nhìn một chút để xem có cách nào học được không.

Lục Thiếu Du nói.

- Ta chỉ là một người hầu, làm gì có khả năng lấy được vũ kỹ, nhưng ta có một bản vũ kỹ ngoại môn do người cùng phòng để lại, mấy ngày nay hắn về thăm nhà rồi.

Lục Tiểu Bạch nói.

- Lấy ra cho ta xem.

Lục Thiếu Du vội nói, vũ kỹ ngoại môn cũng là vũ kỹ, nhìn xem một chút cũng tốt.

- Vậy được, lát nữa ta đưa cho ngươi.

Lục Tiểu Bạch gật đầu.

Buổi chiều, Lục Thiếu Du không có chuyện gì làm, tất cả mọi người trong Lục gia đều coi hắn như không tồn lại, hôm nay Lục Thiếu Du đi dạo trong hậu viện, tất nhiên chỉ trong hậu viện mà thôi, khu vực ở tiền viện của tộc nhân trực hệ, Lục Thiếu Du dù có thân phận thiếu gia Lục gia cũng không có tư cách đi vào nơi đó.

Khi trời đã chạng vạng, Lục Tiểu Bạch đem đến một quyển sách nhỏ, đó chính là vũ kỹ ngoại môn mà hắn đã nói lúc trưa, sau đó, mẫu thân của Lục Thiếu Du cũng trở về. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẫu thân, Lục Thiếu Du không khỏi đau lòng, xem ra hôm nay người đã phải rất vất vả, mình phải nhanh chóng thay đổi mọi thứ mới được.

Mẫu tử hai người nói chuyện trong chốc lát, Lục Thiếu Du liền trở về phòng của mình, mở ra vũ kỹ mà Lục Tiểu Bạch đưa cho mình bắt đầu đọc qua.

Đọc qua một lượt, Lục Thiếu Du không khỏi thất vọng, bản vũ kỹ này chẳng khác gì bản Như Lai Thần Chưởng bán hai đồng một cuốn ở kiếp trước, căn bản không thể là tuyệt thế thần công gì, bên trên chỉ có vài chiêu thức đơn giản, xem cũng vô dụng.

- Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở thành Vũ giả?

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, bản thân mình muốn thay đổi vận mệnh, đầu tiên phải trở thành Vũ giả mới được.

Đúng lúc này, một giọng nói giống như tiếng muỗi kêu vang bên tai Lục Thiếu Du.

- Thế nào, ngươi sắp chết đến nơi mà còn muốn trở thành Vũ giả sao?

- Ai, là ai?

Lục Thiếu Du lập tức kinh ngạc tìm kiếm quanh căn phòng, nhưng trong phòng chỉ có một mình hắn.

- Nếu không muốn chết hãy đi đến kho củi, chớ làm kinh động đến người khác.

Giọng nói lại tiếp tục vang lên bên tai Lục Thiếu Du, ngay sau đó đã biến mất không nghe thấy nữa.

Lục Thiếu Du có cảm giác giọng nói rất quen thuộc, do dự một chút, hắn quyết định đi đến kho chứa củi một chuyến, việc liên quan đến sinh tử của mình, mặc kệ là thật hay giả hắn cũng phải đi xem. Người thần bí này có thể thần không biết quỷ không hay nói chuyện bên tai mình thì nhất định là người có bản lĩnh rất lớn.

Thừa dịp ban đêm, Lục Thiếu Du nhanh chân lẹ bước tiến đến kho củi. Kho củi cách chỗ ở của hắn cũng không xa, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai qua lại. Khi Lục Thiếu Du đến kho củi, cẩn thận tìm kiếm xung quanh thì phát hiện ra không có ai ở bên ngoài.

- Nhìn ngó cái gì, còn không mau tiến vào đi.

Giọng nói kia lại vang bên tai Lục Thiếu Du lần nữa.

- Rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là quỷ?

Chương 5: Thiếu gia mệnh khổ

- Yêu thú huynh đệ, huynh đã cứu ta, hẳn là vì muốn để cho ta giúp huynh chăm sóc con Tiểu Kim Xà này phải không? Ta nợ huynh một ân huệ, con Tiểu Kim Xà này, ta sẽ thay huynh chăm sóc thật tốt.

Lục Thiếu Du nói, nếu dưới vách núi không có con Yêu thú dơi cho mình hai viên yêu đan, chắc hẳn mình đã chết cóng ở trong đầm nước rồi.

Sau khi đưa quần áo cho mẫu thân, Lục Thiếu Du quay lại phòng của mình, thân là Lục thiếu gia, Lục Thiếu Du chỉ có duy nhất một đặc quyền, đó chính là được cùng mẫu thân ở trong một căn phòng riêng biệt, không phải ở chung với những người hầu khác.

Một đêm ngủ thật say để bù lại mấy ngày không được ngủ, Lục Thiếu Du ngủ rất ngon, trong mộng còn mơ về mấy mỹ nữ, thiếu chút nữa máu mũi đã chảy ra rồi.

- Du thiếu gia, tỉnh dậy đi, Du thiếu gia.

Lục Thiếu Du đang ngủ ngon đây, thì có một giọng nói thì thầm bên tai hắn.

- Lục Tiểu Bạch, ta đang có nằm mơ đấy.

Lục Thiếu Du nghe thanh âm cũng biết đó là Lục Tiểu Bạch, trong số những người hầu của Lục gia, cũng chỉ có Lục Tiểu Bạch có quan hệ tốt với hắn nhất.

Mở hai mắt ra, Lục Thiếu Du thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở trước mắt mình. Thiếu niên này mặc trang phục người hầu, kỳ thật trang phục của mình cũng không khác hắn là bao, thiếu niên này mắt sáng mày rậm, dùng lời ca ngợi để hình dung hắn chính là trông rất thông minh sáng sủa.

- Du thiếu gia, mấy ngày này người đã đi đâu? Người không sao chớ?

Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát Lục Thiếu Du, nhỏ giọng mà nói:

- Ta nghe nói là mấy người Triệu quản gia đem người đánh cho một trận, sau đó không thấy tăm hơi người đâu, có phải là đã xảy ra chuyện gì không, bọn hắn đã làm gì thiếu gia thế?

Lục Thiếu Du hiểu ra, lập tức nói:

- Ta không sao, chuyện này, về sau ta sẽ tìm bọn hắn tính sổ.

- Du thiếu gia, người phát sốt hay sao? Người không có chuyện gì là tốt rồi, lại còn muốn đi tìm bọn hắn tính sổ, ngươi muốn chết à?

Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du trợn mắt nói.

- Thiếu gia...

Lục Thiếu Du đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, đột nhiên hướng Lục Tiểu Bạch nói:

- Dừng lại, về sau đừng gọi ta là thiếu gia.

- Không gọi là thiếu gia, ta đây gọi ngươi là gì? Cả Lục gia, thì chỉ có ta cùng Nam thúc gọi ngươi là thiếu gia, ngươi còn không hài lòng? Nhanh dậy ăn sáng đi, ta có mang đồ ăn sáng đến đây.

Lục Tiểu Bạch trừng mắt liếc Lục Thiếu Du, sau đó móc ra một miếng bánh đưa cho Lục Thiếu Du.

- Không nên gọi ta là thiếu gia, ngươi có thể gọi ta công tử.

Lục Thiếu Du nói, nhìn Lục Tiểu Bạch, trong lòng cũng là có chút cảm động, xem ra trước kia Lục Thiếu Du còn có một huynh đệ như vậy, có thể coi là rất tốt.

- Công tử, ăn mau đi, chúng ta còn phải đi khuân đồ, bằng không, Triệu quản gia nhất định lại tìm chúng ta gây phiền toái.

Lục Tiểu Bạch hướng tới Lục Thiếu Du nói.

- Chuyển vật gì?

Marina Square Ha Long
Halong Marina
Skip ad
00:10 / 00:32
: Ad ends in 00:21
Lục Thiếu Du hỏi.

Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Thiếu Du liếc mắt một cái, nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia thật sự à, không cần làm việc sao, hôm nay hiệu buôn đã đem đến không ít hàng, chúng ta phải đi mang tới nhà kho.

- Ta vốn cũng không phải là thiếu gia.

Lục Thiếu Du nói, xem ra làm thiếu gia như thế này, thật đúng là mệnh khổ a.

- Công tử, chúng ta đi thôi.

Lục Tiểu Bạch hướng đến Lục Thiếu Du nói.

Ra khỏi đình viện, hai người đi đến cửa sau Lục gia, hàng hóa hiệu buôn đều để ở cửa sau.

Vừa rồi không thấy mẫu thân trong đình viện, Lục Thiếu Du cũng biết thời gian này mẫu thân hẳn là đến phòng giặt quần áo phía sau viện. Sau khi sinh ra mình, theo lý mà nói mẫu thân cũng là Nhị phu nhân của Lục gia. Nhưng bà lại không có bất kỳ danh phận gì, còn phải tiếp tục làm việc như một nha hoàn, hơn nữa bởi vì thường xuyên bị ức hiếp nên cuộc sống càng khổ cực.

Lục Thiếu Du biết rõ tạm thời mình cũng không có biện pháp thay đổi điều gì, chỉ có thể cắn răng thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải mau chóng thay đổi, phải tìm cách trở thành Vũ giả hoặc Linh giả mới được.

Dựa theo quy định của Lục gia, là một người hầu, nếu có thể chính là trở thành Vũ đồ thì địa vị mới được nâng lên, về phần Linh giả, quên đi, Linh giả vô cùng ít, cả Lục gia tối đa cũng chỉ có hai, ba Linh giả, mỗi người đều là bảo bối của cả gia tộc.

- Đi nhanh lên nào, Triệu quản gia đã tới rồi đó.

Đi qua vài hành lang, Lục Tiểu Bạch đột nhiên hướng Lục Thiếu Du nói, ở bên cạnh cửa sau Lục gia có ba thân ảnh, hai thân ảnh là người hầu, còn lại mặc trang phục tổng quản.

Lục Thiếu Du nhìn ba người kia, nhớ rõ đây chính là ba người đánh chết Lục Thiếu Du lúc trước, sau đó lặng lẽ ném xuống vách núi. Nhắc tới ba người hay ức hiếp mình, nếu là thật đánh chết mình, thì họ cũng không dám để cho ai biết, dù sao trên người mình cũng mang dòng máu của Lục gia.

Trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp của Lục gia, bình thường cũng chỉ hầu hạ Đại phu nhân. Về phần tổng quản, 35 tuổi, ba người này đều là người hầu đi theo từ nhà mẫu thân đẻ của đại phu nhân.

Lục Thiếu Du nhìn chăm chú nhìn ba người này, sát khí tràn ngập trong lòng. Ba người này mình không thể không diệt, để lại tuyệt đối là một đại họa hại, bình thường chúng cũng hay gây khó dễ cho mẫu thân mình.

Chỉ là trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp, cũng là Vũ giả Vũ đồ, Triệu tổng quản lại là Vũ sĩ, mười đại hán bình thường cũng không phải đối thủ Triệu tổng quản, muốn loại bỏ ba người này, chỉ sợ là rất khó khăn.

Lục Tiểu Bạch kéo Lục Thiếu Du vội vàng ra ngoài, cửa sau cách đó không xa, cũng là chỗ chất đầy một ngàn túi hàng hóa, thoạt nhìn mỗi túi đều không nhẹ.

Ở phía trước, Triệu tổng quản cùng hai tên người hầu cao cấp nhìn Lục Thiếu Du, cả ba đều hết sức ngạc nhiên, ba người nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.

- Triệu tổng quản, tiểu tử này làm sao mà... Hắn rõ ràng bị chúng ta...

Trong ba người, tên người hầu bên trái hướng tới Triệu tổng quản nói:

- Không có gì ngạc nhiên, có thể là chúng ta luống cuống tay chân nhìn lầm rồi, tiểu tử này mạng lớn, ném xuống vách núi cũng không chết. Không chết cũng tốt, có vẻ như lão gia đang điều tra nên tạm thời đừng đụng đến tiểu tử này, để cho hắn thoải mái thêm mấy ngày nữa.

Triệu tổng quản nhỏ giọng nói:

- Ồ, tại sao hôm nay Triệu tổng quản không gây phiền toái cho chúng ta nhỉ?

Vừa nâng một túi hàng hóa, Lục Tiểu Bạch vừa hướng Lục Thiếu Du nói, tựa như có một số điều nghi ngờ, vì bình thường Triệu tổng quản luôn bằng mọi cách phải gây sự với mình.

Chương 4: Lục gia

- Mẫu thân, con không sao.

Nhìn phu nhân hiền lành trước mắt, trong lòng Lục Thiếu Du khẽ giật mình, con của nàng, đã chết, nhưng mình không thể đem sự thật nói ra, về sau, mình sẽ là con của người.

- Thiếu Du, nhanh nói cho mẫu thân biết, mấy ngày nay con đi đâu, vì sao đi mà không nói tiếng nào?

Nhìn Lục Thiếu Du còn nguyên vẹn trở về mẫu thân của hắn mới thở dài một hơi, lôi kéo hai tay của hắn hỏi.

- Con có chút việc phải làm, xin lỗi vì đã làm người lo lắng.

Lục Thiếu Du đáp lời, tất nhiên hắn không thể nói rằng con của người đã bị đánh chết ném xuống vách núi.

- Con đói chưa? Mẫu thân đi lấy đồ ăn ngon lại cho con.

Mỹ phụ nhân hiền lành vội vàng lấy ra mấy cái bánh bao và một món ăn mặn. Lục Thiếu Du nhìn xem, vừa nhìn cũng có thể nhận ra món ăn này khá ngon nhưng đây chỉ là canh thừa mà thôi.

- Đồ ăn này rất sạch sẽ, Nam thúc phải trộm từ phòng bếp đó, nhanh ăn đi, đây chính là món con thích ăn nhất.

Mỹ phụ nhân nhìn Lục Thiếu Du nói, ánh mắt dịu dàng, ngữ điệu toát ra sự áy náy, thấp giọng nói:

- Cũng tại mẫu thân vô dụng, khiến cho con vừa ra đời đã chịu khổ, sớm biết như vậy, lúc trước mẫu thân không nên sinh ra con.

- Mẫu thân, đây không phải lỗi của người, sau này con sẽ không để người chịu khổ nữa.

Nhìn ánh mắt của mỹ phụ nhân, mắt Lục Thiếu Du cũng nhịn không được mà phủ lên một lớp sương mù. Kiếp trước hắn lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã không có tình thương của mẫu thân, có lẽ xuyên qua cũng là do ông trời muốn đền bù cho hắn, để hắn cảm nhận được tình thương của mẫu thân. Giờ khắc này, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi âm thầm thề, đây chính là mẫu thân ruột của mình, nhất định không để cho mẫu thân chịu khổ thêm nữa.

- Con ngoan, nhanh ăn đi, ăn xong rồi, cởi quần áo ra, mẫu thân giúp con giặt sạch.

Nhìn Lục Thiếu Du, mỹ phụ nhân hạnh phúc cười nói.

Lục Thiếu Du quả thật có chút đói bụng nên vội vàng ăn như hổ đói. Năm cái bánh bao thoáng cái đã vào trong bụng sau đó hắn lập tức quay lại gian phòng của mình.

- Đã xuyên qua rồi, bây giờ phải tính toán tương lai của chính mình.

Trong phòng, Lục Thiếu Du chăm chú nhìn gian phòng cũ nát rồi thì thầm. Kiếp trước không có tiền đồ, bây giờ được xuyên qua, bắt đầu một cuộc sống mới, hắn làm sao có thể cam chịu trở thành người tầm thường.

Đây là cái mạng thứ hai mình may mắn mới có được, nếu không thể đạt được thành tựu gì thì thật xin lỗi lão thiên gia. Kiếp trước vô năng không thể làm chủ cuộc sống, kiếp này, ngủ, phải say trên gối mỹ nhân, tỉnh, phải nắm quyền thiên hạ, đây mới là thứ hắn muốn.

Nghĩ đến đây, huyết dịch trong lòng Lục Thiếu Du cũng bắt đầu sôi trào lên.

- Xem ra, tuy ngươi trôi qua mười sáu năm tầm thường, nhưng trong huyết quản vẫn luôn có một phần không cam lòng. Yên tâm đi, về sau ta sẽ thay ngươi hoàn thành.

Lục Thiếu Du nói nhỏ.

- Tuổi trẻ...
Gamethu.Mu - Trận Pk kinh điển giữa DW và Elf
GameThu.MU - Mu Online Season 13 Reset
00:06 / 00:24
: Ad ends in 00:18
Ngồi ở trước gương đồng trong gian phòng cũ nát, Lục Thiếu Du nhìn hình dạng của mình bây giờ, từ một người hai mươi ba gần hai mươi bốn tuổi được quay lại hình dáng lúc mới mười sáu tuổi, xem ra hắn đã kiếm được khoản lời không nhỏ.

- Mặc dù ngươi khá tầm thường, cũng không phải ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, nhưng cũng xem như là có hương vị.

Lục Thiếu Du nhìn bộ dáng bây giờ của mình hơi mỉm cười. Dáng người cao gầy, làn da màu lúa mạch, ngũ quan đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi đồng tử sáng như sao.

- Không tồi, cũng khá ưa nhìn.

Lục Thiếu Du tự kỷ cười cười, môi mỏng khẽ nhếch, kéo lên nụ cười lười biếng, trong sự vui vẻ còn chôn giấu một phần dã tâm

- Bây giờ, nên tìm hiểu rõ thế giới này.

Lục Thiếu Du nằm trên giường, trong đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin về thế giới này.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với kiếp trước, có tên là đại lục Linh Vũ, là một đại lục vô cùng rộng lớn. Tại đây lấy Vũ vi cường, lấy Linh vi tôn, có Vũ giả cùng Linh giả tồn tại.

Vũ giả có lực lượng lớn vô cùng, nghe nói khi đạt đến cảnh giới nhất định dời núi lấp biển, phá toái hư không, có thể di sơn đảo hải, đi trong hư không. Vũ sư chia các cấp bậc theo thứ tự là Vũ đồ, Vũ sĩ, Vũ sư, Vũ phách, vũ tướng, Vũ suất, Vũ vương, Vũ tôn, Vũ đế.

Còn về Linh giả, nghe nói đó là những người vô cùng thần bí, họ có sức mạnh vô cùng to lớn, có khả năng mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Khi Linh giả đạt đến cảnh giới nhất định, có thể hô mưa gọi gió. Linh giả cũng phân thành Linh đồ, Linh sĩ, Linh sư, Linh phách, Linh tướng, Linh suất, Linh vương, Linh tôn, Linh đế.

Trên đại lục Linh Vũ, đạt đến Vũ suất cùng Linh suất đã là cường giả trong cường giả, họ đều là những người cao cao tại thượng. Lão gia chủ Lục gia, cũng chính là ông nội mà hắn chưa từng gặp mặt, nghe nói chính là Vũ giả cảnh giới Vũ tướng.

Trên đại lục này, ngoại trừ Vũ giả cùng Linh giả, còn có Yêu thú và Linh thú. Yêu thú và Linh thú cực kỳ lợi hại, con người cũng không dám trêu chọc chúng, chỉ những Vũ giả hoặc Linh giả có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới dám đi đối phó Yêu thú và Linh thú. Chính vì vậy, địa vị của Vũ giả, Linh giả trên đại lục rất cao.

- Xem ra, chỉ khi trở thành Linh giả hoặc Vũ giả thì tương lai mới có hi vọng, nhưng mà, vì sao thân thể này không thể trở thành Vũ giả, Linh giả đây?

Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, từ trong trí nhớ biết được, thân thể này của mình, lúc nhỏ có trắc nghiệm qua, dường như là kinh mạch không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại không thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả.

Nếu như có thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả, địa vị mình và mẫu thân sẽ không phải là không bằng người hầu như thế này.

- Nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành Linh giả hoặc Vũ giả, đây là lối đi duy nhất.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, trên thế giới này, nếu muốn có được những thứ mình muốn thì chỉ có thể đi theo hai con đường này.

- Ồ, suýt nữa đã quên ngươi, tiểu gia hỏa này.

Lục Thiếu Du cởi quần áo rách nát trên người ra, đang định đưa cho mẫu thân thì phát hiện con rắn màu vàng nhạt quấn trên cánh tay của mình.

- Xì xì...

Con rắn nhỏ màu vàng nhạt dài mười phân, mắt nhỏ mở to chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, cái lưỡi chẻ đôi không ngừng co duỗi. Sau đó cũng không để ý tới Lục Thiếu Du, nó tiếp tục quấn quanh cánh tay hắn, dường như đã ngủ.

Lục Thiếu Du cẩn thận quan sát con rắn nhỏ màu vàng nhạt, trên thân nó bao phủ một lớp lân phiến chi chit sáng bóng, nhìn kỹ phía dưới, Tiểu Kim Xà cũng không giống với một số loài rắn khác, có vẻ nó không phải là một con rắn bình thường.

Chương 3: Băng hỏa lưỡng trọng thiên

- Ột ột…

Hai tiếng, Lục Thiếu Du hoàn không kịp phản ứng, trong miệng đã có hai viên yêu đan, ngay sau đó hai dòng chất lỏng nóng và lạnh trong xuất hiện trong cổ họng hắn. Một chất lỏng nóng như lửa đốt cháy trong thân thể hắn, trong khoảnh khắc trong cơ thể Lục Thiếu Du giống như lò thiêu. Chất lỏng còn lại thì lạnh lẽo như băng, ngay lập tức làm thân hình hắn kết thành một khối băng.

- Chi Chi...

Lần thứ hai, yêu thú dơi kêu lên, đôi mắt nó nhìn uể oải đi không ít, sau đó cánh bên phải rung lên, từ cánh dưới cánh chim có một con rắn nhỏ màu vàng dài tầm 10 tấc bị giũ ra.

- Chi chi!

Yêu thú dơi kêu lên chi chi lần nữa, con rắn màu vàng dường như hiểu ý nó, ngay sau đó con rắn bò lên trên người Lục Thiếu Du, từ trên cổ chui vào quần áo của hắn.

Nhìn thấy con rắn màu vàng nhỏ bò vào quần áo Lục Thiếu Du, con yêu thú dơi nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.

Lúc này Lục Thiếu Du không thể nói chuyện, trong cơ thể hắn có hai dòng năng lượng đang không ngừng lan tỏa. Hai năng lượng nóng lạnh cùng tiến tới, quả thực giống như hai thế giới băng hỏa khác nhau, Lục Thiếu Du muốn kêu thảm thiết nhưng không thể phát ra được thanh âm nào.

Sau một lát, Lục Thiếu Du cũng không cách nào kiên trì được nữa, hắn ngất đi ngay trên mặt nước nên không thể biết được thân thể mình đang biến hóa thế nào. Giống như đầm nước này, bên trái bờ hơi nóng bốc lên nghi ngút, bên phải bờ băng đá chưa tan, trên mặt Lục Thiếu Du, một bên tái nhợt, một bên đỏ bừng.

- Còn chưa chết sao?

Lục Thiếu Du tỉnh lại, mở hai mắt ra, nhận ra mình đang nằm trên bờ, thân thể dựa vào một cây cây khô phía sau.

- Ô, cử động được rồi.

Lục Thiếu Du hơi giật giật chân tay, phát hiện hai chân bị mất cảm giác, đôi tay bị gãy nay đã được khôi phục, hoàn hảo vô khuyết.

- Đã chết rồi sao, yêu thú huynh, đa tạ ngươi.

Lục Thiếu Du thấy bên cạnh mình, con yêu thú dơi toàn thân trắng tinh đang nổi trên mặt nước, giống như là một chiếc thuyền lớn.

Thấy thân thể khôi phục, Lục Thiếu Du đoán rằng việc này có liên quan đến việc con yêu thú dơi cho hắn ăn yêu đan. Yêu đan vô cùng quý giá, tất nhiên có thể có tác dụng thần kỳ.

Lục Thiếu Du bò lên bờ, đối diện với hồ nước lạnh, nhìn thi thể con dơi yêu thú nói rằng:

- Thân thể ngươi to lớn như vậy, ta cũng không thể nào mai táng cho ngươi, hồ nước lạnh này coi như mộ địa rồi.

Sau đó, hắn đánh giá bốn phía, bây giờ phải tìm cách rời khỏi vách núi này.

Lục gia, ở Trấn Thanh Vân được coi như là một đại gia tộc, nhắc tới Lục gia, người Trấn Thanh Vân ai ai cũng biết. Lão gia chủ của Lục gia đã đạt tới cảnh giới Vũ tướng, ở trong toàn bộ Trấn Thanh Vân cũng là nhân vật số một số hai.

Mà Lục gia không chỉ là thế gia vũ đạo mà đồng thời cũng kinh doanh không ít cửa hàng ở Trấn Thanh Vân, nghe nói cơ ngơi bên ngoài trấn cũng không ít.

Màn đêm buông xuống, hàn khí trên bầu trời bắt đầu lan tỏa làm bông tuyết tung bay, một thiếu niên từ trong màn đêm đi ra, dáng người đơn bạc, quần áo vừa cũ vừa rách nát, thân hình cô độc đón từng cơn gió lạnh phiêu đãng trong không gian, càng hiện lên sự nghèo túng.

Thiếu niên đi về hướng Trấn Thanh Vân, trước một khu nhà lớn, vừa đi trước vừa lẩm bẩm nói:

- Đây là Lục gia sao?

❌❌ ĐỊA CHỈ CHUYÊN KHOA NAM-HỌC UY TÍN HÀNG-ĐẦU TẠI HÀ NỘI 💥 Điều trị dứt-điểm #XUẤT_QUÁ_SỚM – #CẮT.BQĐ NHANH CHÓNG 📛 Trực tiếp từ các bác sĩ chuyên khoa hàng-đầu tại Việt Nam 👉 #Gửi_câu_hỏi hoặc 1 dấu (.) để được tư vấn nhanh chóng những thắc mắc từ các bác sĩ chuyên khoa ☎ SĐT TƯ VẤN VÀ ĐẶT HẸN MIỄN PHÍ: 0988 00 11 52 - 0962.99.11.99 ⛔ Xem thêm về tiểu sử của các bác sĩ tại video ------------------ ✪ Phòng Khám Đa Khoa Quốc Tế HN: Chuyên khoa sức khỏe sinh sản - nam khoa - phụ khoa - bệnh xã hội - kế hoạch hóa gia đình ✪ Khám chữa bệnh ngoài giờ hành chính: từ 8h00 - 20h00 tất cả các ngày (kể cả thứ 7, chủ nhật và ngày lễ)
Phòng Khám Đa Khoa Quốc Tế HN
Skip ad
00:10 / 01:43
: Ad ends in 01:32
Vị thiếu niên này không thể là ai khác, đó chính là Lục Thiếu Du.

Theo vách núi bò lên Lục Thiếu Du mất thời gian hết ba ngày, khi leo lên vách núi, Lục Thiếu Du phát hiện bản thân mình dường như có một sức mạnh rất lớn, cuồn cuộn không hết, bằng không hắn cũng không bò lên được vách núi đó.

Lục gia được bao quanh bởi tường cao, đình viện nối tiếp nhau không ngớt, dựa theo trí nhớ của Lục Thiếu Du, phong cách kiến trúc của Lục gia có điểm giống lâm viên Tô Châu ở kiếp trước.

- Cốc cốc...

Lục Thiếu Du gõ vào cửa lớn của Lục gia, bây giờ bụng hắn đã kêu lên ùng ục vì đói.

- Cọt kẹt.

Cửa lớn Lục gia mở ra, hai người hầu đầu đội mũ mềm, mặc y phục xám đi ra, vừa thấy Lục Thiếu Du, trong mắt hai tên người hầu này lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Ngươi phải đi cửa sau, Phu Nhân đã thông báo, ngươi không thể đi cửa trước.

Hai người hầu kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du trong chốc lát nhưng ngay sau đó cũng không để Lục Thiếu Du vào trong mắt, đem của lớn khép lại.

- Hai tên cẩu nô tài, còn tưởng ta là Lục Thiếu Du trước kia sao? Về sau sẽ khiến các ngươi biết thế nào là khinh thị ta.

Lục Thiếu Du nhổ ra một ngụm nước bọt trước cửa lớn Lục gia, sau đó hướng cửa sau đi đến.

Dựa theo trí nhớ trong đầu, Lục Thiếu Du biết được vị Lục thiếu gia này từ trước đến nay chưa từng được bước qua cửa lớn Lục gia. Mặc dù là thiếu gia Lục gia, nhưng mẫu thân hắn chỉ là một nha hoàn, địa vị thấp kém, sau khi hạ sinh hắn càng bị vợ cả đối xử tàn tệ, phụ thân hắn cũng không dám có ý kiến gì, mẫu thân hắn vì thế mà phải nhẫn nhục chịu đựng.

- Thiếu Du thiếu gia, rốt cục người đã trở về, người đã mất tích năm ngày rồi, Nhị phu nhân nhớ ngươi muốn chết, ngươi nhanh trở về đi.

Cửa sau vừa mở ra, một lão nhân nhìn thấy Lục Thiếu Du, vội vàng ân cần nói, trong mắt mang theo vài phần thương cảm.

- Ta biết rồi, Nam thúc.

Theo trong trí nhớ, Lục Thiếu Du nhận ra lão bộc này tên là Nam thúc, ngoài mẫu thân ra, ông cũng là người đối tốt với hắn, khi hắn còn bé vẫn luôn để ý chăm sóc hắn.

- Ồ, chẳng lẽ ta nhìn sai rồi?

Nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, trong đôi xám tro của lão bộc chợt lóe lên tinh quang nhưng ngay sau đó khôi phục lại ánh mắt tối tăm, mờ mịt, rồi từ từ đóng lại cửa sau.

Lục Thiếu Du đi qua mấy hành lang dài, đến một một đình viện thấp bé, đây là chỗ ở của người hầu trong Lục gia. Lục gia chính là gia tộc lớn trong trấn, riêng người hầu cũng có hai ba trăm người, mà tộc nhân của Lục gia, trực hệ cùng chi thứ cộng lại cũng gần bảy trăm người, một gia tộc gần bảy trăm người tất nhiên không nhỏ.

Một nơi có những đình viện cũ nát ở phía trước, Lục Thiếu Du đi vào trong viện, đứng trước một đình viện có chút cũ nát, do dự một trong chốc lát, sau đó Lục Thiếu Du đẩy cửa phòng ra.

- Thiếu Du, con đã đi đâu vậy, mẫu thân lo cho con muốn chết.

Trong phòng có một vị phụ nhân, mặc y phục màu xanh nhạt, khoảng chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, gương mặt thanh tú, hai hàng lông mày thon dài, khuôn mặt hơi tròn, cũng có thể coi là một mỹ nhân, trong mắt vẫn còn lưu lại tơ huyết, dường như vừa mới khóc.

Phụ nhân này vừa thấy Lục Thiếu Du thì vội vàng tiến đến, nhìn Lục Thiếu Du một thân tả tơi, rách nát thì hốc mắt lại ngấn nước.