-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 122: Địa điểm bảo tàng (1)

Lục Thiếu Du không có chút khách khí nào thu hai trăm kim tệ vào túi không gian của mình.

- Ngươi....

Lam Linh lần thứ hai không nói lên lời. Ở trong tông, đám nam đệ tử thời khắc đều vây chung quanh nàng, coi nàng là bảo bối, chỉ cần nàng mở miệng muốn cái gì được cái đó. Nàng còn chưa gặp phải kẻ nào đối với nàng không khách khí như vậy.

Vẻ mặt Lam Linh biến đổi, thu hồi nụ cười, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ nói:

- Ta hối hận rồi, đưa trả ta hai trăm kim tệ, ta lựa chọn cái thứ ba, xem ngươi có dám làm gì không.

- Quên đi, ta không có hứng thú.

Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, cô nam quả nữ a, bản thân hắn cũng không có hứng thú. Nhìn nữ nhân trước mặt này, nói không thích là giả, thế nhưng nàng lại là độc dược nha, tốt nhất nên cách xa nàng, giữ cái mạng nhỏ của mình là tốt nhất.

- Thật không? Hay là phương diện đó của ngươi không bình thường a? Ta nghe nói nam nhân bình thường đều háo sắc như nhau.

Lam Linh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du nói thầm vào tai hắn. Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, lại cảm giác thân thể Lam Linh dán vào người mình, tức thì bên dưới có phản ứng. Trong lòng hắn âm thầm mắng to nữ nhân này quả thực là yêu tinh, hắn huyết khí phương cương đâu có thể chịu nổi loại nữ nhân này a.

- Đại nhân, thức ăn tới.

Ngoài cửa, thanh âm tiểu nhị vang lên, Lục Thiếu Du thừa cơ chạy ra ngoài mở cửa. Lúc này trên tay tiểu nhị là một mâm thức ăn, đồ ăn không ít, cũng đủ cho hai người ăn.

- Mời đại nhân dùng.

Tiểu nhị nhìn Lục Thiếu Du và Lam Linh, trong mắt toát lên vẻ mập mờ, trong lòng hắn hiện giờ thầm nghĩ mai lại phải tẩy rửa sạch cái giường này a.

Hai người đã lâu chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng, trước mặt lúc này tuy rằng không phải là sơn hào hải vị thế nhưng cũng tạm được, thế nên lửa dục vừa mới xuất hiện lập tức bị dập tắt. Để an toàn, vẫn nên duy trì khoảng cách với yêu tinh này thì hơn.

- Bao lâu nữa mới tới bảo tàng?

Lục Thiếu Du vừa ăn vừa hỏi, hai người đã đi được bảy ngày, dọc theo đường đi còn phải đề phòng người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Không bao lâu nữa là tới, nếu như ta không nhìn lầm địa đồ thì hai ngày sau có thể tới nơi.

Lam Linh nói.

Sau khi ăn uống no say, Lam Linh lập tức đi tới cạnh giường, lười biến duỗi người, giả vờ quyến rũ nói với hắn:

- Ngươi có muốn tới hay không?

Lục Thiếu Du trực tiếp không để ý tới yêu tinh này, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất điều tức. Trong thời gian mấy ngày nay, Lục Thiếu Du thường xuyên bớt chút thời gian luyện hóa năng lượng được thôn phệ trong cơ thể, tu vi vẫn đang không ngừng tăng trưởng.

Về phần Tiểu Long, Lục Thiếu Du hắn cũng không để nó bại lộ, nếu nó đói bụng thì trực tiếp vứt cho nó quán đỉnh đan. Trong đoạn thời gian này, toàn bộ quán đỉnh đan của hắn đều đưa vào bụng nó hết.

Liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, Lam Linh mỉm cười, âm thầm thu hồi ánh mắt đề phòng, rồi nàng cũng ngồi xuống điều tức thương thế trong cơ thể. Thương thế lần trước còn chưa có khỏi hẳn, dọc đường đi tới đây Lục Thiếu Du đều gây trở ngại cho việc chữa thương của nàng.

Lúc này trong cơ thể Lục Thiếu Du, hắn đang liên tục luyện hóa năng lượng chân khí kia, hóa thành một tia chân khí tinh thuần tiến vào khí hải trong cơ thể.

Thực lực hắn chậm rãi được nâng lên, sắp tiếp cận tới lục trọng vũ sĩ hậu kỳ. Tốc độ tu luyện này đã vô cùng nhanh, thế nhưng Lục Thiếu Du hắn cũng không dám xao nhãng. Loại tăng trưởng này chung quy là thôn phệ chân khí kẻ khác đề cao tu vi chính mình. Cho nên phải hoàn toàn chuyển hóa chân khí thôn phệ được thành chân khí của mình, bằng không căn cơ bất ổn, đối với tu vi sau này của hắn cũng rất bất lợi.

Một đêm yên tĩnh, thế nhưng bên ngoài lúc nào cũng truyền tới tiếng ầm ỹ. Hai người đều trong trạng thái điều tức, mọi âm thanh đều bị gạt bỏ ngoài tai.

Phù...

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du từ trong điều tức tỉnh lại, thở ra một ngụm trọc khí. Hắn mở hai mắt, thu liễm khí tức toàn thân.

- Ngươi tu luyện thứ công pháp gì? Sau ta không thể thấy được thực lực của ngươi? Thật là kỳ quái.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lam Linh lúc này cũng đình chỉ điều tức, vẻ mặt hồng nhuận, thương thế có vẻ khôi phục không ít.

- Chúng ta đi thôi, mau tới ngọn núi kia.

Lục Thiếu Du không có trả lời nàng mà nói.

Sau khi thu thập một phen, hai người tiếp tục đi trên con đường tìm bảo tàng. Trong sơn cốc có không ít đại hán trực tiếp nằm trên mặt đất, cả đám đều gáy như sấm. Ngẫu nhiên có vài kẻ đang điều tức.

Sắc trời vừa mới sáng mà thôi, hai người đi ra khỏi sơn cốc, bước vào trong núi non trùng điệp, thi thoảng có giọt sương từ lá cây chảy xuống. Không khí sáng sớm có vẻ tốt hơn không ít.

Ở trong núi nói trùng điệp, hai người đều luôn đề phòng yêu thú. Trong mấy ngày nay Lục Thiếu Du cùng với Lam Linh hai lần bắt được yêu thú nhị giai vào trong vạn thú túi.

Tại một chỗ sâu trong ngọn núi, ánh sáng mặt trời xuyên qua đại thu che trời, ở trong không trung xuất hiện từng đạo quang ảnh sặc sỡ, vụ khí chậm rãi bốc lên.

Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi đó, chính là đám người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Đại ca, ba người đào tẩu của Vạn Thú Tông kia liệu có tới nơi này hay không?

Nhị đầu lĩnh nói.

- Ta từng xem qua địa đồ kia, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn nằm ở phụ cận ngọn núi này. Đám người của Vạn Thú Tông đào tẩu kia nhất định sẽ tới, trừ phi bọn hắn không muốn bảo tàng này. Nếu như tới chúng ta nhất định phải chăm sóc chúng thật tốt, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn là của chúng ta.

Đại đầu lĩnh kia lạnh nhạt nói một tiếng.

- Còn có kỹ nữ kia, ta nhất định phải cho nàng sống không bằng chết. Sau khi bắt được ta phải chơi nàng một trăm lần, báo mối thù đoạn tay này.

Tam đầu mục bị chặt một tay kia vẻ mặt âm hàn, tức giận nói.

- Yên tâm đi lão tam, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Nhị đầu mục kia nói.

- Mọi người canh giữ ở phụ cận, ta không tin bọn họ không tới.

Đại hán cầm đầu lạnh nhạt nói một tiếng.

- Lục Thiếu Du, chúng ta sắp tìm được bảo tàng rồi. Nếu lấy được chúng ta phân chia thế nào?

Lam Linh dẫn đường phía trước, nghiêng người nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Không phải nói rồi sao? Mỗi người một nửa.

Lục Thiếu Du nói.

- Tới lúc đó ngươi sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì chứ?

Lam Linh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn.

- Chỉ cần ngươi không dùng âm mưu quỷ kế gì là được rồi.

Lục Thiếu Du trong lòng thầm biết, nữ nhân này vô cùng không đơn giản, hắn phải tùy thời đề phòng nàng.

- Ở ngay phía trước, tìm được rồi.

Lam Linh lớn tiếng cười nói, vẻ mặt có chút kích động. Trên đỉnh núi phía trước có một cây đại thụ che trời, phía dưới có một khe sâu, dưới chân núi cũng có vô số tảng đá đan xen nhau, trên mặt được phủ bởi rong rêu.

Lục Thiếu Du đánh giá đỉnh núi phía trước, quả thực khí thế bất phàm a. Hắn lập tức móc ra địa đồ đối chiếu một phen, ngọn núi này và ngọn núi đánh dấu trên địa đồ giống nhau như đúc.

Chương 121: Hồng nhan họa thủy (2)

- Ngươi mà cũng dám gọi là Hắc báo tử sao? Nhiều nhất chỉ là túy miêu mà thôi.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng. Hắn đã sớm quan sát thực lực đám người chung qua. Người chỉ có thể uống rượu bên ngoài bản thân đều là kẻ không có thực lực tốt. Tuyệt đại bộ phận đều chỉ là vũđồ mà thôi. Loại thực lực này, Lục Thiếu Du tự nhiên là không để vào mắt.

Lục Thiếu Du vốn không muốn gây sự, càng không muốn để Lam Linh gây sự. Thế nhưng đại hán này lại chọc tới hắn. Đối phó với đám dong binh kiếm ăn trên mũi kiếm này cả đám đều có thủ đoạn độc ác, không sợ trời không sợ đất. Biện pháp duy nhất khiến chúng ngoan ngoãn chính là thực lực của bản thân ngươi mạnh hơn bọn chúng. Khi bọn chúng khi nhìn thấy ngươi lập tức ngoan ngoãn, không giám trêu chọc vào ngươi.

Kẻ ác sợ kẻ mạnh, mạnh sợ liều, liều sợ không muốn sống. Những lời này Lục Thiếu Du hắn rõ hơn ai hết. Kẻ không muốn sống mới là kẻ đáng sợ.

Lúc này một quyền của đại hán đã công kích tới. Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống. Đại hán này chính là vũ giả thổ hệ nhất trọng vũ sĩ, hắn có thể đơn giản ứng phó. Chưởng ấn trong tay hắn lập tức xuất hiện rồi đẩy ra. Trên chưởng ấn phát ra một cỗ lực lượng cường hãn lập tức hướng về quyền ấn của đại hán mặc hắc y kia.

Nghe tiếng gió rít gào, sắc mặt hán tử kia biến đổi. Cảm giác say lúc này đã hoàn toàn biến mất. Hắn vốn cho rằng tiểu tử xấu xa này dễ ức hiếp, hiện tại mới biết đối phương không ngờ lại là một cường giả.

Phanh!

Một thanh âm bạo liệt vang vọng chung quanh, ở trung tâm chưởng ấn kình khí ầm ầm va chạm. Thân thể đại hán kia thoáng chốc lảo đảo rồi ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, kình khí tiết ra ngoài gián tiếp khiến cho mặt đất tạo thành một cái khe. Đám người chung quanh tức thì cả kinh, thật không ngờ một thiếu niên nhìn có vẻ nhu nhược lại có thực lực cường đại như vậy. Hắc báo tử dù gì cũng là nhất trọng vũsĩ a.

- Tiểu tử, ngươi thật to gan.

Một đám hán tử mặc hắc y đứng dậy, xem ra đây hẳn là người cùng một đoàn đội.

- Cút ngay, bằng không phải chết.

Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, chân khí quanh thân xuất hiện, một cỗ khí tức Vũ Sư cường hãn khuếch tán a chung quanh.

- Nữ nhân này không ngờ là Vũ Sư, không thể trêu vào.

Có không ít đại hán tức thì líu lưỡi, một nam một nữ này quả thực không phải là người dễ trêu trọc a. Nói không chừng đằng sau còn có đám nữa. Lập tức có không ít người lui xuống, ánh mắt vẫn nhìn vào cơ thể Lam Linh, chỉ là vẻ âm tàn trong mắt có chút thu liễm.

Mười một đại hán mặc hắc y kia nhìn chăm chăm vào Lục Thiếu Du và Lam Linh lúc này cũng cả kinh, đâu còn dám chặn đường, lập tức liền lui xuống.

Đúng lúc này, thần sắc Lục Thiếu Du lạnh lùng, nhìn chung quanh một lượt rồi đi tới đại hán đang nằm trên mặt đất kia đá một cước rồi nói:

- Còn dám đến gây chuyện với lão tử, lão tử sẽ phế ngươi.

- Phốc...

Một cước này hạ xuống khiến cho đại hán lần thứ hai phun ra máu, vẻ mặt kinh khủng, đâu còn dám nói nhiều nữa.

Đám người chung quanh lại càng hoảng sợ. Vốn bọn họ đều tưởng hắn chỉ là một thiếu niên còn chưa ráo máu đầu mà thôi. Không ngờ lại là một tiểu sát tinh, hạ thủ không có chút lưu tình. Đồng thời cũng âm thầm may mắn vì vừa rồi bản thân mình không tiến lên trêu chọc tiểu sát tinh này.

- Còn phòng nào không?

Dưới ánh mắt kính sợ của đám dong binh, Lục Thiếu Du đi tới một mộc lâu nhìn tiểu nhị đang đứng trước cửa nói.

- Có, có. Còn một gian hảo hạng, chỉ cần mười kim tệ một người một đêm.

Thanh niên tiểu nhị kia phục hồi tinh thần rồi nói. Bản thân hắn vừa rồi cũng bị Lục Thiếu Du làm cho kinh ngạc.

- Ta thuê, ngươi lại đem đến cho ta một chút thức ăn ngon, số còn lại thưởng ngươi.

Lục Thiếu Du móc ra hai mươi kim tệ đưa cho tiểu nhị, trong lòng thầm nghĩ, ở đây quả thực đốt tiền a. Tiền công một năm của người hầu Lục Gia cũng chỉ có nửa kim tệ mà thôi. Ở đây một đêm mười kim tệ, quả thực là cướp tiền của người mà.

- Rõ, đại nhân, mời người theo ta.

Tiểu nhị tức thì mỉm cười toe toét. Kẻ dừng chân ở tửu điếm này, hiếm có kẻ nào hào phóng như vậy. Một bữa ăn tốt nhất cũng chỉ sáu đến bảy kim tệ mà thôi. Hắn còn được cầm ba đến bốn kim tệ a.

- Vậy cũng cho ta một gian phòng hảo hạng, đem chút thức ăn tới đây.

Lam Linh nói.

- Tiểu thư, đã không còn phòng trống nữa. Các ngươi không phải cùng nhau tới đây sao?

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Tiểu nhị kia có chút nghi hoặc hỏi. Vừa mới đó rõ ràng hắn thấy là hai người này đi với nhau a.

- Không còn phòng sao? Tại sao lại có thể như vậy? Mau kiếm cho ta một phòng.

Vẻ mặt Lam Linh sửng sốt, lập tức móc ra hai mươi kim tệ.

- Tiểu thư, phòng ở nơi này vốn không có nhiều, mà các nơi khác cũng đã sớm hết phòng, gần đây có rất nhiều người tới. Xin lỗi tiểu thư.

Tiểu nhị kia nói. Gần đây có không ít dong binh và đoàn đội tới đây, quả thực là chật ních rồi a.

- Quên đi.

Lam Linh trừng mắt nhìn tiểu nhị, sau đó bất đắc dĩ nhìn Lục Thiếu Du không thể làm gì khác hơn là theo hắn vào phòng.

- Đại nhân, theo ta đến đây.

Tiểu nhị mang theo Lục Thiếu Du đi tới một phòng ở lầu ba.

Đám dong binh bên ngoài nhìn một nam một nữ tiến vào mộc lâu mà chỉ có thể ước ao người thanh niên kia mà thôi. Lát sau bên trong sơn cốc lại náo nhiệt như cũ.

Lục Thiếu Du theo tiểu nhị vào gian phòng. Căn phòng này toàn bộ mọi thứ đều do gỗ tạo thành, thế nhưng thoạt nhìn có vẻ rất chắc chắn, diện tích coi như là rộng rãi.

- Đại nhân, ta lập tức kêu người đem thức ăn tới, ngài chờ một lát a.

Tiểu nhị nói xong rồi lui xuống.

- Vừa rồi ngươi thật uy phong a. Không phải ngươi nói ở quê ngươi không thịnh hành anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Lam Linh cười nói.

- Ngươi nghĩ ta vì ngươi mới ra tay sao?

Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói với Lam Linh rồi đưa tay ra.

- Cho ta hai trăm kim tệ.

- Tại sao?

Lam Linh nghi hoặc nói.

- Gian phòng này là của ta. Ngươi có ba lựa chọn, thứ nhất đêm nay ở lại đây, thứ hai đi ra bên ngoài sơn cốc cùng ngủ với đám dong binh kia. Thứ ba, ngươi không đưa cho ta kim tệ cũng được, thế nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng, ta khó có thể đảm bảo không làm ra chuyện gì đó với ngươi a.

Lục Thiếu Du không chút khách khí nói.

- Cái gì? Ngươi chỉ trả hai mươi kim tệ mà đòi ta những hai trăm sao?

Lam Linh kinh ngạc nói.

- Ngươi còn có hai lựa chọn khác mà.

Lục Thiếu Du nói. Thân truyền đệ tử của Vạn Thú Tông a, tuyệt không phải kẻ nghèo gì, cho nên hắn phải hung hăng làm thịt một chút, sau này muốn có cơ hội này cũng khó a.

- Ngươi...

Lam Linh tức giận dậm chân. Hai lựa chọn kia nàng tự nhiên là không muốn rồi. Tức thì nàng móc hai trăm kim tệ từ túi không gian a thở phì phò nói:

- Một đại nam nhân không biết xấu hổ.

- Không phải ngươi thích gọi ta là đệ đệ sao? Đại nam nhân gì chứ, hơn nữa ta và ngươi cũng không quen thuộc a, lại không có ý gì với ngươi cho nên ta không việc gì phải xấu hổ.

Chương 120: Hồng nhan họa thủy (1)


Trở thành đệ tử thân truyền thế nhưng Lục Vô Song cũng không có bao nhiêu vui vẻ. Ngược lại, trong mắt nàng mang theo sự u sầu.

Bên trong rừng cây, dưới ánh mặt trời xuyên qua khe lá để lại những cái bóng, gió đêm khẽ thổi tạo thành những tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú kêu từ nơi nào truyền tới.

- Trời đã tối đen rồi. Chúng ta nên đi nhanh một chút. Phía trước có tiểu điếm cho người ta qua đêm, đêm nay chúng ta không phải ngủ trong rừng nữa rồi.

Lam Linh nói với Lục Thiếu Du. Trong mấy ngày nay, hai người đã đi qua không ít đỉnh núi, dọc đường đi cũng gặp không ít nguy hiểm, yêu thú cũng gặp phải vài đầu. Hoàn hảo những yêu thú này đều là đê giai yêu thú, tam giai yêu thú ngược lại chưa từng gặp một đầu nào.

Trong thời gian mấy ngày này, Lục Thiếu Du cũng từ trong miệng Lam Linh mà hiểu được đầu Liệt Hỏa Yêu Ưng của nàng tuy rằng là tam giai yêu thú sơ giai, thế nhưng muốn khống chế nó cần tiêu hao không ít tinh huyết của nàng. Hiện tại nàng quả thực ăn không tiêu bởi vì một lần tiêu hao quá nhiều.

Tinh huyết là gì, đây chính là vật so với chân khí còn trọng yếu hơn, mặc kệ là vũgiả hay linh thú, tu luyện chân khí và linh lực, cuối cùng đều hóa thành tinh huyết trong cơ thể. Nơi phát ra tinh huyết đều tới từ chân khí hoặc là linh lực, tinh huyết chính là căn cơ của vũgiả.

- Ở đây còn có người mở tửu điếm sao? Đây chính là địa phương nguy hiểm a?

Lục Thiếu Du có chút hiếu kỳ nói.

- Đương nhiên, ở phía trước không thiếu tửu điếm a. Ở đây bốn phía đều là núi non trùng điệp, mọi người đều hy vọng có địa phương để đặt chân. Vì vậy cho nên ở đây mới có tửu điếm. Đám dong binh cũng không ở chỗ này nháo sự và xuất thủ, chung quy bọn họ cũng hi vọng có một địa phương để đặt chân, nghỉ ngơi. Trong mấy ngọn núi thì cũng có vài nơi cũng làm như vậy, thế nhưng chỗ phía trước là lớn nhất, tụ tập người cũng nhiều nhất.

Lam Linh nói.

Trong khi nói chuyện, hai người lại đi qua một đỉnh núi, sắc trời gần tối đen, mà ở phía trước lại có một sơn cốc bằng phẳng. Đám đại thụ trong sơn cốc này hẳn đã bị người ta chặt đi có không ít nhà gỗ ở đó, trên mặt đất cũng không thiếu lửa trại. Đám nhà gỗ này kéo dài một dặm, nhà nào cũng có ánh đèn sáng trưng không ngừng có bóng người đi lại, có vài người vung quyền nâng chén với nhau, vô cùng náo nhiệt.

- Thực sự là có thôn trang nơi thâm sơn a.

Lục Thiếu Du đánh giá sơn cốc trước mắt rồi nói. Kiến trúc không ít, đám nhà gỗ chi chít, mỗi một tòa đều có ba đến bốn tầng, dường như còn có xu thế tăng lên.

- Chúng ta vào thôi, ở đây long xà hỗn tạp phải cẩn thận một chút. Tuy rằng nói ở đây không có ai cố ý nháo sự, thế nhưng khó tránh khỏi việc có người uống say, ngươi cẩn thận một chút.

Lam Linh nói.

- Tốt hơn ngươi nên cẩn thận a. Bằng vào dung mạo này, cẩn thận đám dong binh ăn ngươi.

Lục Thiếu Du nói.

Tuy rằng đây là nơi đặt chân của đám dong binh, thế nhưng tuyệt đại đa số đều là đại lão gia, cả đám vào núi đã lâu khi nhìn thấy dung mạo của nàng ta còn không máu dồn lên não mới lạ.

- Lẽ nào ngươi không định bảo vệ ta? Đám nam nhân các ngươi không phải đều thích anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Lam Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mang theo vẻ giảo hoạt.

- Địa phương ta ở trước đây đều lưu hành câu mỹ nữ cứu anh hùng. Hơn nữa thực lực của ngươi hiện tại lại hơn ta cho nên không tới phiên ta cứu ngươi a.

Lục Thiếu Du nói xong liền đi về phía trước. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất là tránh xa hồng nhan kẻo lại họa thủy. Nói không chừng sẽ thực sự mang tới phiền phức a.

- Mỹ nữ cứu anh hùng? Địa phương quái quỷ gì vậy?

Lam Linh không khỏi sửng sốt nói.

Trước thâm cốc có một con đường nhỏ, hai người đi vào trong sơn cốc, tức thì vô số âm thanh lọt vào tai hai người.

- Hai con ong nhỏ bay tới bụi hoa. Ta phi... Ngươi thua, uống rượu.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
- Này vị đại ca, muốn ở trọ sao? Tửu điếm chúng ta vô cùng tiện nghi, vệ sinh sạch sẽ a.

- Tiểu cô nương vừa đến, mời qua đây ném thử thức ăn tươi mới, giá cả tiện nghi, năm kim tệ.

Trong đám âm thanh hỗn tạp này, có tiếng uống rượu, chiêu đãi, dẫn mối đều có cả. Bên bãi đất trống trong sơn cốc có không ít dong binh đoàn và tiểu đoàn đội vào núi mà không có thu hoạch ở đó, trên mặt đất chỉ có mấy bình rượu đang uống dở. Vào tửu điếm ở một đêm giá cũng không hề rẻ chút nào, so với bên ngoài, giá tửu điếm trong thâm sơn này còn đắt hơn nhiều.

Mà sau khi tiếng mời chào hai người Lục Thiếu Du, Lam Linh vừa dứt tức thì mọi tiếng ồn im bặt, tất cả đều ngơ ngác nhìn vào hai người. Đương nhiên Lục Thiếu Du không có mị lực lớn như vậy.

Trong sơn cốc lúc này cả đám ánh mắt nóng bỏng đều quét tới quét lui trên tiểu phúc và kiều đồn của Lam Linh. Trong sơn cốc lúc này mà có một yêu vật mê hoặc người như nàng quả thực là dụ người ta phạm lỗi mà.

- Cô nương, qua đây bồi rượu đại gia hai chén. Thế nào?

- Thực sự là không tồi a. Chơi một lần chết sớm mười năm cũng được.

Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, trong sơn cốc lập tức vô cùng náo nhiệt, từ ngữ khiêu khích, ô uế vang lên liên tục khiến cho sắc mặt Lam Linh trầm xuống.

Mà ở bên cạnh Lục Thiếu Du vẫn bình tĩnh, càng không lo lắng. Có một mỹ nhân như vậy lại chạy tới thâm cốc này, có nam nhân nào có thể nhẫn được a.

- Cô nương, bồi đại gia uống một chén. Sau đó ta cho ngươi khoái hoạt.

Một đại hán mặc hắc y, cả người lung lay như sắp đổ đứng dậy, vừa nhìn là biết đã quá chén, hai mắt lộ ra vẻ âm tàn, đứng trước mặt hai người.

- Cút ngay cho ta.

Lam Linh quát lên, vẻ mặt khinh thường nói.

- Cô nương này không ngờ lại là một quả ớt nhỏ a. Không sao, đại gia thích.

Đại hán mặc hắc y cười to, hai tay đưa về phía Lục Thiếu Du nói:

- Tiểu tử, đỡ đại gia.

- Là ngươi nói ta đỡ đó nha.

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn đại hán này, dựa thế kéo một cái, nương theo hình dáng thái cực quyền kiếp trước, mượn lực dẫn một cái khiến cho đại hán say kia ngã xuống mặt đất.

- Hảo tiểu tử, dám đùa cợt đại gia.

Đại hán say ngẩng đầu. Mũi đụng vào mặt đất, vô cùng đau nhức, máu mũi không ngừng chảy ra. Lúc này dù có say nhưng cũng tỉnh hơn phân nửa tức thì đứng lên.

- Hắc báo tử, làm thịt tiểu tử đó đi, chúng ta ủng hộ ngươi.

Nhìn thấy sắp có trò hay, tức thì đám dong binh ồn ào. Đám người này cho dù đến đâu vĩnh viễn đều không thiếu việc cổ vũ, đứng xem trò hay.

Biết sắp có náo nhiệt, tức thì trong sơn cốc cũng không có ít người chạy qua. Ánh mắt mọi người đều mượn cơ hội không kiêng nể gì mà quét lên người Lam Linh, quét tới quét lui.

- Tiểu tử, ta sẽ thu thập ngươi. Để cho ngươi biết hắc báo tử ta không phải là kẻ dễ chọc.

Đại hán mặc hắc y kia nhìn thấy đám người ồn ào cũng cảm thấy bản thân bị mất mặt, tức thì vung một quyền đánh về phía Lục Thiếu Du, lấy lại mặt mũi.

Chương 119: Trên Vân Dương Tông (3)

Trên đài, một trưởng lão già nua của Vân Dương Tông tuyên bố bắt đầu.

- Vô Song sư muội, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta sao?

Thanh niên áo bào trắng chăm chú nhìn vào Lục Vô Song trước mặt.

- Thử qua mới biết, có đúng không?

Chân khí quanh thân Lục Vô Song bắt đầu vận chuyển, tới lúc này ánh mắt của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Vậy thì ta cũng không khách khí.

Thanh niên áo bào trắng nói xong, chân khí tức thì bạo phát. Thủ ấn trong tay không ngừng thay đổi, tức thì một đạo quyền ấn trong nháy mắt xuất hiện. Trên nắm tay, gân xanh nổi lên, chân khí lam sắc của thủy hệ bao trùm nắm tay, mang theo kình khí xé gió hung hăng đánh về phía Lục Vô Song.

Lúc này, thủ ấn trong tay Lục Vô Song cũng biến hóa, trên nắm tay cũng nối lên mộc thứ, sau đó cùng va chạm với nắm đấm của Ngụy Tùng.

Đùng.

Một tiếng sấm rền vang lên trên bãi đá khiến cho mọi người vô cùng khản trương. Lúc này bằng vào mắt thường có thể thấy được, mộc thứ trên tay Lục Vô Song trong nháy mắt khi tiếp xúc với quyền ấn của Ngụy Tùng chỉ có thể đâm vỡ một tầng kình khí mà không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Hai quyền ấn giằng co trong nháy mắt, Lục Vô Song nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, thủ ấn trong tay lập tức biến đổi, Thanh Nguyệt Kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, tinh quang trong mắt chợt lóe, chân khí quán nhập vào thanh kiếm tức thì khiến cho kiếm quang phun ra nuốt vào.

Ngụy Tùng phía đối diện cũng không nôn nóng, lập tức nắm tay tiến tới.

Trong nháy mắt hai người lại dây dưa, thân ảnh chợt lóe, thi triển công kích tạo ra tiếng nổ lớn. Thực lực của hai người trong hàng ngũ đệ tử cùng đợi có thể nói là cường giả bài danh phía trước khiến cho những người khác sợ hãi than không ngớt.

Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi được hai mươi hiệp. Lúc này Lục Vô Song không ngừng thở dốc, nàng vung tay lên tức thì một đạo kiếm quang bắn về phía trước. Kiếm quang xé xách kình phong trước mặt bắn thẳng về phía Ngụy Tùng.

- Không ngờ là vũ kỹ Hoàng Cấp mộc hệ của Lục gia.

Lúc này trong đám đệ tử phía dưới, thần sắc Dương Mạn và Vương Lương hơi đổi, bộ vũ kỹ hoàng cấp sơ giai này chính là một trong những vũ kỹ trấn tộc, phỏng chừng là Lục Vô Song mới trở về tu luyện. Sau khi cảm nhận được khí tức nguy hiểm trong kiếm chiêu, phía dưới có không ít người kinh hô.

Tuy rằng mọi người tới Vân Dương Tông ba năm rồi, thế nhưng vũ kỹ tu luyện cao nhất cũng chỉ là Tinh cấp cao giai mà thôi. Vũ kỹ Hoàng cấp chỉ dành cho những đệ tử có thiên phú hoặc tu vi tới Vũ Phách thì mới được tiếp xúc tới vũ kỹ Hoàng cấp Trung giai và Cao giai. Còn có một ngoại lệ nữa chính là thân truyền đệ tử. Thế nên trở thành thân truyền đệ tử mới là mục tiêu của đám người dưới đài.

Vẻ mặt Ngụy Tùng lúc này có chút kinh ngạc, tuy rằng thực lực hắn mạnh hơn Lục Vô Song một giai, thế nhưng đối phương lúc này lại thi triển vũ kỹ Hoàng cấp a. Thân ở giữa một đám kiếm khí này quả thực có một sự uy hiếp không nhỏ, khiến cho hắn bắt buộc phải vội lui về phía sau.

Sau khi lui về một bước, Ngụy Tùng ngẩng đầu nhìn vào Lục Vô Song trước mắt. Lúc này hắn vẫn không sử dụng binh khí, toàn bộ người trong tông đều biết, thứ hắn thích nhất chính là tu luyện công kích thuần túy, không hề dùng binh khí. Mà quả thực lực công kích toàn thân của hắn cũng không thua binh khí.

Hai tay hắn nắm chặm thành quyền, chân khí thủy hệ tức thì bạo phát đem chân khí hóa thành một con thủy mãng thật lớn trước mặt.

Đầu thủy mãng này lớn chừng bốn mươi trượng, quanh thân có một cỗ kình phong kinh khủng giống như một vật sống. Nó mở cái miệng rộng hung hăng đớp về phía Lục Vô Song. Đầu thủy mãng này xẹt qua giữa không trung, không ngờ lại sinh ra tiếng gió rít chói tai. Không gian chung quanh như muốn vỡ ra. Lúc này trên người nó xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
- Vũ kỹ Tinh cấp cao giai, Linh Xà hí thủy?

- Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Ngụy Tùng a, uy lực thật lớn, xem ra hắn quyết định một chiêu định thắng thua.

Lúc này mọi người lần thứ hai kinh hô. Trong ba năm nay, bằng vào chiêu Linh Xà hí thủy này, Ngụy Tùng đã tiến vào top mười Hổ Bảng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, công kích của hai người sau khi đụng vào nhau, kiếm quang của Lục Vô Song xẹt qua hư không sau đó đem đầu Thủy mãng kia chém ra, nơi kiếm quang đi qua, không gian chung quanh như bị chém làm đôi, kiếm quang này quả thực là bá đạo.

Đầu thủy mãng Ngụy Tùng tạo ra cũng bắt đầu truy đuổi về phía kiếm quang, cả không giang dường như đang run rẩy trước võ kỹ của hai người.

xì xì!

Keng Keng!

Tiếng không gian bị cắt vỡ vang lên không ngừng, kình khí bạo động, toàn bộ bãi đá dường như trải qua một trận cuồng phong, ướt sũng, như giữa không trung đột nhiên xuất hiện mua vậy.

Dưới sự kích động của kình khí, mặt nước lớn kia chậm rãi bị cắt vỡ, kiếm khí của Lục Vô Song rõ ràng không giống bình thường. Hoàng cấp sơ giai vũ kỹ so với Tinh cấp cao giai rõ ràng mạnh hơn không ít. Thế nhưng kiếm ảnh mà nàng ngưng tụ rõ ràng ảm đạm hơn không ít.

- Mộc Đằng khốn thân.

Một tiếng quát từ trong đám kình khí lớn vang lên, một rễ cây nhỏ bằng ngón tay tức thì hiện ra trong hư không cuốn về phía Ngụy Tùng phía trước. Sau đó cả đám rễ xuất hiện tiếp theo tạo thành một đám rễ cây dày đặc đem Ngụy Tùng bao vây lại.

Sắc mặt Ngụy Tùng đại biến, muốn nhảy lên trên không trung. Hắn cũng phát hiện ra dưới chân hắn hiện tại có vô số rễ cây xuất hiện muốn cuốn lấy hai chân hắn. Thế nhưng đã muộn, lập tức toàn thân hắn bị đám rễ cây bao phủ ở bên trong, giống như là một cái kén nhộng vậy.

Hai chân Lục Vô Song khẽ dậm một cái, thân thể trong thoáng chốc nhảy về phía trước đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng mà đánh ra một chưởng mang theo kình khí xé gió.

Phanh...

Toàn bộ mộc cầu do đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng tạo thành bay ra khỏi thạch thai, cuối cùng đập vào mặt đất cách đó vài trăm thước. Ngay lập tức đám rễ cây bạo liệt, kình khí khuếch tán tạo thành một đám vết nứt xuất hiện chung quanh địa phương mộc cầu rơi xuống. Ngụy Tùng đã phá vỡ mộc cầu mà ra, thế nhưng rời khỏi thạch thai cũng đồng nghĩa với việc bị thua.

Luận thực lực nếu như sinh tử quyết chiến mà nói thì Lục Vô Song hơn phân nửa không làm gì được hắn. Thế nhưng đây lại là khiêu chiến, Lục Vô Song dựa vào đám rễ cây quỷ dị đánh cho hắn rớt khỏi thạch thai, tuy rằng có chút may mắn nhưng quả thực đã thắng.

Sắc mặt Ngụy Tùng trắng bệch, hai mắt vô thần. Hắn không nghĩ tới có ngày mình lại bị đánh bại. Chung quanh hắn lúc này cũng im lặng, trong đầu mọi người lúc này vẫn chưa kịp tinh lại, u u mê mê, Lục Vô Song không ngờ lại thắng.

- Lục Vô Song trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông ta.

Có trưởng lão Vân Dương Tông tuyên bố mới khiến cho đám người phía dưới phục hồi tinh thần.

- Thiếu Du, nếu như đệ còn sống nhất định cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền a. Đến lúc đó, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt. Hiện tại đệ còn sống hay đã chết?

Chương 118: Trên Vân Dương Tông (2)

Lục Thiếu Du nói, nhưng lúc nào cũng đề phòng Lam Linh, không thể đánh mất sự cảnh giác đối với nàng.

- Có chút ý tứ!

Lam Linh liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, hai tròng mắt lưu chuyển, lập tức hỏi.

Ngươi là tam hệ võ giả, còn có vũ kỹ phòng ngự, ngươi là đệ tử tam tông tứ môn sao? Là môn phái nào?

- Không môn không phái.

Lục Thiếu Du cười nói.

- Thật không? Ta phát hiện ra hình như là ngươi gạt ta. Được rồi, tại sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đẹp sao?

Lam Linh hỏi.

Lục Thiếu Du đứng lại, nhìn từ đầu tới chân nàng rồi nói.

- Nhìn ngươi làm gì? Nếu không có chuyện gì thì đi nhanh dùm ta a.

- Ngươi...

Lam Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, không nói được lời nào.

Hai người đi ra khỏi rừng rậm, dọc đường lá khô xào xạc, rốt cuộc cũng nhìn được một chút phương hướng.

- Chúng ta phải đi về phía nam, vị trí trên địa đồ là ở đó.

- Đi!

Lục Thiếu Du nói. Hai người cẩn thận tiến về phía trước. Dọc đường cả hai không dám có chút sơ ý. Trong mạch núi này không chỉ có yêu thú, coi như là gặp phải kẻ khác chỉ sợ cũng là địch nhân của hai người bọn họ.

Trên Vân Dương tông lúc này vô cùng náo nhiệt, ba nghìn đệ tử đã tới được một thời gian. Có thể tới đây, không thể nghi ngờ đều là những người có thiên phú vô cùng tốt, tuy rằng không phải thiên phú là tất cả, thế nhưng thiên phú tới một mức nào đó cũng là đại biểu cho tu vi sau này. Chỉ cần bản thân nỗ lực một chút, sớm muộn cũng sẽ trở thành cường giả.

Ba nghìn đệ tử tiến nhập Vân Dương Tông thì có năm kẻ trực tiếp thành đệ tử thân truyền, năm người này đều là linh giả, Tần Thiên Hạo chính là một người trong số đó, đối với linh giả, các đại môn phái đều tranh nhau giành tới.

Cũng bởi vì nguyên do số lượng linh giả thực sự không nhiều lắm. Trên ba nghìn đệ tử được tuyển chọn nhập tông, chỉ có năm linh giả. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra linh giả thực sự rất thua thớt. Hơn nữa tác dụng của linh giả so với võ giả lớn hơn nhiều.

Cứ mỗi ba năm một lần, lúc Vân Dương Tông tuyển chọn đệ tử nhập tông chính là lúc chọn những linh giả, chọn mười người trở thành thân truyền đệ tử. Ba nghìn người đều muốn giành một trong mười vị trí kia. Mười thân truyền đệ tử. Thiên phú của mười người này, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Có thể trở thành thân truyền đệ tử, dù cho không phải long phượng, cũng chính là nhân tài kiệt xuất, có thanh danh hiển hách trong Vân Dương Tông. Lục Thiếu Hổ, Tần Thiên Hạo, Dương Diệu còn có Độc Cô Băng Lan, bốn người này cũng tới đây không ngờ toàn bộ đều trở thành thân truyền đệ tử.

Những người còn lại cũng chỉ có thể thở dài. Không phải cũng không có cơ hội, mỗi một đệ tử, ba năm sau, cũng có một cơ hội trở thành thân truyền đệ tử.

Ngay từ đầu Vân Dương Tông chọn mười người có thiên phú tốt nhất để bồi dưỡng, thế nhưng trong các đệ tử, thường thường cũng có hắc mã, ba năm sau thực sự so với thân truyền đệ tử còn mạnh hơn, hoặc là thực lực bằng với thân truyền đệ tử. Vân Dương Tông tự nhiên sẽ không mặc kệ, Cho nên ba năm sau tất cả đệ tử hiện tại đều có cơ hội cạnh tranh mười danh ngạch này. Những người ngay từ đầu thất bại cũng chỉ có thể dựa vào cơ hội ba năm sau này mà tranh thủ. Tiến vào hàng ngũ đệ tử thân truyền thì chỗ tốt còn lớn hơn nhiều so với đệ tử bình thường.

Trên một ngọn núi cao tại Vân Dương Tông, mây mù lượn lờ, dường như là một hòn đảo nhỏ giữa biển mây. Trên núi có dòng nước từ trong chảy ra tạo thành một thác nữa. Bên trong núi này linh khí nồng nặc không giống như những chỗ khác, đường đường là sơn môn Vân Dương Tông, nơi tu luyện tất nhiên là không kém bất kể sơn môn nào, ở chỗ này tu luyện so với ngoại giới thì chỗ tốt còn lớn hơn nhiều.

Sáng sớm, ánh sáng chiếu tới, dưới bầu trời nhìn ngọn núi vô cùng trang nghiêm. Mặt trời đỏ rực, một ngọn núi dưới sự chiếu sáng của vầng thái dương lại được phủ thêm một màu hồng. Lại thêm vụ khí bốc lên từ thác nước chảy xuống dưới, quả thực là một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.

Một tòa sơn phong.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Ở một nơi trong ngọn núi, có hai thân ảnh xinh đẹp khoảng mười lăm tuổi đang ngồi trên một tảng đá, một người thì dung nhanh xinh đẹp, một người ngũ quan tinh mỹ, trong đó có một thiếu nữ có một vết ban trên mặt, đó chính là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.

- Ngươi nói xem, liệu Lục Thiếu Du có tìm được đường sống trong chỗ chết hay không?

Nha hoàn Thúy Ngọc kia nhìn vào phong cảnh núi non hùng vĩ ánh mắt có chút dại ra, nhẹ nhàng nói.

- Ta cũng không biết, vách núi kia quá cao. Vậy ngươi nghĩ sao?

Độc Cô Băng Lan mỉm cười vẹo má Thúy Ngọc nói. Rồi nàng cũng nhìn về phía xa.

- Ngươi bảo nói gì a? Ta chỉ thấy hắn rất kỳ lạ, nếu như hắn chết đi không phải có chút tiếc nuối sao?

Thúy Ngọc trừng mắt nhìn Độc Cô Băng Lan nói.

- Hắn rất kỳ lạ, nếu như chết thì thực có chút đáng tiếc. Chi là, ngươi đừng quên, hiện tại ngươi mất hồn như vậy là vì hắn, cũng đừng quên, ngươi....

Độc Cô Băng Lan lãnh đạm nói, nhường như muốn nhắc nhở Thúy Ngọc điều gì đó.

- Được rồi, ta đã biết.

Thúy Ngọc thầm nói, trong đôi mắt có chút dị dạng.

- Hôm nay vừa khéo chính là ngày tranh đoạt vị trí đệ tử thân truyền ba năm trước đó, chúng ta cũng nên đi xem a.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Tốt, vừa vặn nhìn chút thực lực của Vân Dương Tông.

Vẻ dị dạng trong mắt Thúy Ngọc được thu lại, sau đó hai nàng rời khỏi ngọn núi.

Lúc này tại một sân rộng trong sơn cốc, chung quanh đều có sườn núi, vô số cung điện, nhà cửa giống nhau được mọc lên chung quanh, phân tán ở khắp nơi.

Lúc này trong sơn cốc có thể nói là náo nhiệt phi phàm, có mấy nghìn người quây lại chung quanh một bãi đá ở giữa. Lúc này trong bãi đá có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó.

Thân ảnh xinh đẹp có một mái tóc dài tung bay trước gió, váy hồng, bao quanh đường cong lung linh, trên người đeo một vòng cổ, trang phục cũng không xa hoa cho lắm, thế nhưng lại tôn lên vẻ ưu nhã và cao quý của nàng, nàng chính là Lục Vô Song.

Ở phía đối diện Lục Vô Song lúc này có một thanh niên, tuôi chừng hai mươi, một thân quần áo màu trắng, ánh mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn Lục Vô Song trước mặt.

- Ngụy Tùng, chính là cường giả bài danh thứ chín trên Hổ Bảng a. Lục Vô Song lại bài danh thứ mười bảy, chỉ sợ khó có thể khiêu chiến thành công.

- Đây chính là cuộc chiến cuối cùng, chỉ có một danh ngạch thân truyền đệ tử, ai thắng là có thể trở thành thân truyền đệ tử. Ta xem, Ngụy Tùng có cơ hội lớn hơn a.

- Điều này không nhất định a, Lục Vô Song vừa mới từ Trấn Thanh Vân trở về. Ba mươi sáu người của Hổ bảng mấy ngày nay nàng đều một đường khiêu chiến đã tới mười bảy, nói không chừng hôm nay có thể đánh bại Ngụy Tùng.

- Thế nhưng Ngụy Tùng lại là Tứ trọng Vũ Sư, Lục Vô Song chỉ là Tam trọng, kém hắn không ít.

- Bắt đầu, đây là danh ngạch cuối cùng, trong các ngươi ai thắng là có thể trở thành thân tuyền đệ tử của bổn tông.