-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 126: Tranh đoạt bảo vật (2)

Chân khí của Lục Thiếu Du xuất hiện, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài. Vẻ mặt hắn cũng trầm xuống, quang mang trên ngón tay chợt lóe, hai túi trữ vật đều bỏ vào trong không gian giới chỉ. Vật quý trọng như vậy tốt hơn hết nên để trong nhẫn a. Nói cách khác, Lục Thiếu Du hắn chưa quá tin tưởng nữ nhân Lam Linh này, nàng rất nguy hiểm.

Lúc này liên tục có đá vụn rơi xuống, hai người tạo ra hộ thân cương khí, đá vụn rơi xuống cũng không ảnh hưởng gì tới hai người, ngẫu nhiên có vài viên rơi vào bề mặt hộ thân cương khí thì cũng bị văng ra.

Lúc này trong sơn động bắt đầu có từng tảng đá lớn rơi xuống, rung chuyển ngày càng kịch liệt.

- Mau đi nhanh.

Nhìn thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống trước mặt, sắc mặt hai người đại biến, chân khí bùng lên, toàn lực lao ra. Thân ảnh Lục Thiếu Du vừa mới lướt qua thì tảng đá rơi xuống chắn đường ra sơn động.

Lúc này Lục Thiếu Du không còn ẩn dấu thực lực nữa, hắn thi triển toàn bộ thực lực, dưới tình huống như thế này cho hắn thêm kim tệ cũng không dám ẩn dấu thực lực nữa, hận không thể đi nhanh hơn một chút ấy chứ. Giờ phút này trong lòng Lục Thiếu Du nghĩ tới việc sau này bản thân mình có nên tới Vân Dương Tông kia học vũ kỹ thân pháp hay không a. Nếu có vũ kỹ thân pháp thì gặp những chuyện như thế này cũng có vài phần bảo hiểm với cái mạng nhỏ của hắn.

....

Phía sau hắn lúc này âm thanh đổ nát liên tục vang lên, đá rơi xuống càng lúc càng lớn.

- Mau đi ra.

Rốt cuộc đi tới bên ngoài động khẩu, ánh sáng bên ngoài hắt vào làm cho trái tim hai người thả lỏng, không ngừng gia tốc chạy khỏi sơn động. Hai người lập tức nhảy qua mấy viên cự thạch trước cửa sơn động đi ra không gian bên ngoài.

Ầm ầm...

Cùng lúc đó, sơn động hoàn toàn đổ nát, từng tảng đá lớn liên tục rơi xuống vực sâu, lại thêm ảnh hưởng của sơn động, chung quanh nó lúc này liên tục xuất hiện những khe nứt lớn, đất đá không ngừng rơi xuống vực.

- Đại ca, là hai người bọn hắn.

Ở bên ngoài, nhị đầu lĩnh lớn tiếng bẩm báo.

- Là đám Bạo Lang dong binh đoàn.

Hai người Lục Thiếu Du vừa đặt chân xuống đất cũng nhanh chóng phát hiện ra đám người của Bạo Lang dong binh đoàn, trong lòng thầm than một tiếng.

- Chạy mau.

Lam Linh hét lớn một tiếng, thân ảnh không chút do dự hướng về phía dây mây mà chạy đi, không có đường nào đào thoát, chỉ có thể dựa vào dây mây mà thôi.

Đại hán đầu lĩnh tuy thân thể có chút mập mạp thế nhưng tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, hai tay vươn ra lập tức nắm lại tạo thành một đạo chưởng ấn.

- Còn muốn chạy sao? Lưu lại bảo tàng đã.

Hắn cười lớn một tiếng, vẻ âm tàn trong mắt xuất hiện, đẩy đạo chưởng ấn về phía Lam Linh.

Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, bị đại hán này ngăn trở, nếu không thì nàng có thể đơn giản rời khỏi đây a. Nghĩ vậy nàng xoay người lại, duỗi cánh tay ra, một đạo chưởng ấn nhanh chóng được ngưng tụ, miệng quát:

- Không dễ như vậy đâu.

Nàng vừa quát xong một tiếng, một cỗ kình khí nóng bỏng bỗng nhiên từ bàn tay tuôn ra, va chạm cùng chưởng ấn của đại hán.

Oanh.

Âm hưởng bạo liệt vang lên, sắc mặt Lam Linh biến đổi, thân thể lùi về phía sau bảy tám bước mới có thể đứng vững. Bằng vào thực lực của nàng hiện tại không phải là đối thủ của đại hán.

- Thực lực của ngươi còn chưa đủ.

Đại hán đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, chân khí quanh thân bùng lên, cánh tay phải hóa thành màu đỏ, nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng cao, dường như trên cánh tay phải của hắn có thêm hỏa diễm vậy.

Ầm ầm.

Tiếng nổ lớn từ vực sâu vọng lại, từng tảng đá lớn không ngừng rơi xuống, cái vực không ngờ càng lúc càng lớn, mà không gian chỗ bọn hắn đang đứng cũng lung lay theo, đất ở phía dưới chân cũng xuất hiện khe nứt.

- Không nhanh đi tất cả cùng chết a.

Lục Thiếu Du lớn tiếng nói.

- Giao ra bảo tàng, bằng không đừng mong rời đi.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Đại hán kia lạnh nhạt nói, sau đó hắn nhìn chung quanh, sắc mặt khẽ biến, mặt đất phía dưới rung động, không ngừng có đá vụn rơi xuống.

- Sơn động kia căn bản không có bảo tàng, nếu như ngươi muốn chết, vậy thì ta bồi tiếp ngươi vậy.

Lục Thiếu Du nhìn chung quanh rồi lãnh đạm nói một tiếng, hắn không tin mấy người này không sợ chết.

- Không có bảo tàng? Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng sao?

Đại hán cụt tay cả giận nói, ánh mắt oán độc dán vào người Lam Linh.

- Vậy thì cùng chết.

Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, lùi về bên người Lục Thiếu Du.

Oanh Oanh....

Từng tảng đá lớn từ phía trên rơi xuống mặt đất khiến cho mặt đất ngày càng lay động kịch liệt. Nhìn thấy một màn này, không ít người của Bạo Lang dong binh đoàn đều sợ hãi, nếu như cứ thế này đứng đó, vậy thì cả đám chết chắc rồi.

- Đại ca, ở đây nguy hiểm, chúng ta lên phía trước rồi nói.

Nhị đầu lĩnh nói với đại hán to lớn.

Mặt đất rung động, thân thể của đại hán to lớn kia cũng lay động theo, vẻ mặt hắn lúc này co quắp, nếu như mặt đất mà sụp xuống thì quả thực phiền toái lớn rồi a.

- Chúng ta lên trên, nhanh.

Đại hán to lớn quát lên một tiếng, lập tức dẫn đầu mọi người đi lên. Chân khí bùng lên sau đó nhảy lên dây mây đi lên trên. Ở đây không có đường nào khác, cũng không sợ hai người này chạy a.

Người Bạo Lang dong binh đoàn đều ở cạnh dây mây, Lục Thiếu Du và Lam Linh lúc này căn bản không thể đi tới đó.

- Làm sao bây giờ? Sắp sụp xuống rồi a.

Lam Linh sốt ruột nói, dây mây bị đám người Bạo Lang dong binh đoàn chiếm cứ để chạy trối chết.

- Chết tiệt!

Lục Thiếu Du thầm mắng trong lòng một tiếng, lại liếc mắt nhìn chung quanh. Chung quanh hắn hiện giờ tần suất rơi xuống của những tảng đá càng ngày càng nhiều, mặt đất càng rung chuyển kịch liệt hơn, hắn nói:

- Nghĩ biện pháp đi, ở đây không kiên trì được bao lâu nữa.

- Biện pháp sao? Quả thực là phiền phức, nếu sớm biết như vậy ta sẽ đem một đầu yêu thú phi hành tới đây, không cần đem đầu Liệt Hỏa Yêu Ưng đi a.

Lam Linh mặt mày sầu khổ nói, Liệt Hỏa Yêu Ưng tuy rằng mạnh, thế nhưng cũng không lớn.

Ầm ầm.

Lúc này mặt đất bắt đầu nghiêng xuống, mà đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia còn có mười người chưa leo lên dây mây, chờ tới lượt Lục Thiếu Du và Lam Linh thì mặt đất đã sụp xuống rồi a.

- Sắp sụp hẳn rồi, làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Lam Linh có chút rối loạn nói.

- Bạo Lang dong binh đoàn, ta chưa lên được thì đám các ngươi cũng nên ở lại cùng chúng ta đi thôi.

Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, sát ý trong mắt bắn ra, tay phải bắn ra năm đạo hỏa diễm về phía trước.

Phừng phừng....

Năm đạo hỏa diễm trực tiếp bám vào dây mây, đám dây mây như là củi khô bị cháy, đám người trên dây kia sắp gặp phải phiền phức lớn rồi.

- Ngăn hắn lại.

Trên mặt đất lúc này còn mười người của Bạo Lang dong binh đoàn, tất nhiên là không muốn Lục Thiếu Du hủy đi cơ hội sống sót của bọn hắn a. Bọn hắn không ngừng ngưng tụ chưởng lực để ngăn trở hỏa diễm, đồng thời cũng có một đám kình khí đánh về phía Lục Thiếu Du.

Chương 125: Tranh đoạt bảo vật (1)

Bên trong hộp gấm có một quang châu nhỏ như nắm tay trẻ con, không ngừng có quang mang đan xen khiến cho người xem hoa cả mắt. Lực lượng cuồng bạo ở bên trong nó cũng khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, năng lượng, dường như tùy thời muốn phá đan mà ra.

- Linh đan, Linh đan của linh thú.

Lục Thiếu Du sợ hãi than, không nghĩ tới Bạch Lang dong binh đoàn lại cất dấu Linh đan a. Có thể trở thành Linh đan ít nhất cũng phải đạt tới tứ giai linh thú mới được. Một viên linh đan tứ giai coi như là tứ giai sơ giai cũng hơn mười vạn kim tệ. Mà điều quan trọng là, thứ hắn cần nhất hiện giờ chính là yêu đan và linh đan a.

- A....

Bên ngoài kia truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy dong binh sau khi đặt chân lên tảng đá tức thì tảng đá rơi xuống phía dưới, mấy người bọn họ lập tức bị rớt xuống vực sâu, chung quanh chỉ truyền đến tiếng kêu thảm thiết từ vực sâu vọng lên mà thôi.

Thấy một màn như vậy, cơ mặt đại hán tức thì co quắp lại, vẻ mặt những người khác thì hoảng hốt. Muốn cứu người nhưng lại không có khả năng, không ai đoán trước được những hòn đá này sẽ rơi xuống.

Trong sơn động, Lam Linh mở ra hộp gấm thứ năm, bên trong hộp gấm có một ngọc giản màu đỏ, có một cỗ khí tức quỷ dị không ngừng khuếch tán ra. Khí tức này quỷ dị không gì sánh được, vô cùng cuồng bạo. Dưới khí tức quỷ dị này, không ngờ Lục Thiếu Du lại ngẩn ra, từ trong không thẳm linh hồn như có gì đó kêu gọi.

Mà Lam Linh sau khi nhìn thấy ngọc giản, cảm nhận cỗ hơi thở này thì sắc mặt nàng tức thì khiếp sợ, rồi lại lập tức thu liễm.

- Đây là thứ gì?

Lục Thiếu Du nhìn vào vật bên trong hộp gấm, tuy rằng không biết đây là bảo vật gì nhưng từ khí tức hắn cũng có thể biết được, bảo vật này tuyệt đối là bất phàm.

- Không biết, hẳn là bất phàm.

Lam Linh mỉm cười nói, ánh mắt rời khỏi hộp gấm thứ năm. Nàng lập tức mở hộp gấm thứ sáu. Ngọc giản bên trong hộp gấm thứ sáu có chút kỳ lạ, chính là hình tròn, cao khoảng mười phân.

Một cỗ khí tức ôn hòa xuất hiện khiến cho hai người cảm thấy thoải mái không gì sánh được. Trong hộp gấm lúc này còn có một chiếc bình nhỏ trong suốt, bên trong có dịch thể màu trắng, chỉ sợ thứ bên trong chiếc bình này cũng tuyệt đối là bất phàm.

- Ầm ầm...

Nhưng vào lúc này, bên ngoài sơn động vang lên tiếng nổ lớn. Chung quanh chấn động cực lớn khiến cho đống kim tệ rung rinh, mà hai người Lục Thiếu Du cùng Lam Linh ở trên đống kim tệ thì bị trượt ngã xuống đất. Mà trùng hợp thế nào, ngay khi Lục Thiếu Du vừa chạm mông xuống đất thì trước mặt chợt tối sầm, có một thân thể mềm mại rơi lên người hắn.

Bên ngoài, cùng một lúc trong các sơn động đều có tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đá vụn bay tứ tung, khiến cho vách động rạn nứt.

Hơn mười mấy sơn động đồng thời bị phá hủy uy lực lớn đến cỡ nào a. Chấn động như thế khiến cho cả vực sâu cũng chấn động, liên tiếp có những tảng đá lớn rơi xuống dưới.

- Không tốt, có nguy hiểm.

Nhị đầu lĩnh kia nói.

Đám người vừa tiên vào mười mấy sơn động kia lúc này kết cục có lẽ không tốt tí nào, chỉ sợ đã thành bột phấn. Không ai biết trong sơn động phát sinh chuyện gì, không ngờ lại nổ tung. Trong lòng hắn cũng từng suy đoán, trong động hẳn có nguy hiểm, đám người kia động phải cơ quan, tạo ra vụ nổ liên hoàn. Nếu như không có gì bất ngờ gì xảy ra thì hẳn đây chính là bố trí của Bạch Lang dong binh đoàn.

Trong sơn động lúc này vẫn đang kịch liệt rung động. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Lục Thiếu Du cảm thấy mặt mũi mình được bao phủ bởi một vật mềm mại, mùi hương thoang thoảng tràn vào mũi.

- Ngươi hạ lưu vô sỉ.

Lam Linh quát một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, bộ ngực cao ngất của nàng đập phải mặt Lục Thiếu Du làm cho trên ngực nàng lúc này truyền đến sự đau đớn. Ngẩng đầu xuống nhìn thì lại thấy Lục Thiếu Du vùi đầu kề sát vào bộ ngực của mình, nàng liền vội vã đứng lên. Tuy rằng ăn mặc phóng khoáng, thế nhưng chưa từng tiếp xúc với nam tử nào gần gũi quá như vậy, trực tiếp đụng vào vùng cấm của nàng.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
- Ta van ngươi a. Ngươi nghĩ rằng ta làm gì sao? Là ngươi rơi xuống mặt ta đó.

Lục Thiếu Du đứng lên, cảm nhận dư âm của sự mềm mại, hắn vuốt mũi nói:

- Có thể là bên ngoài xảy ra biến cố gì đó, nhanh thu thập mọi thứ.

Vừa nói xong, Lục Thiếu Du nhanh chóng đem hộp gấm thứ hai, cũng chính là thủy hệ vũ kỹ mà hắn cần thu lại.

- Mỗi người một nữa.

Lam Linh nói xong cũng không chút do dự đem hộp gấm thứ năm thu lấy, trong nháy mắt vứt vào không gian túi của mình.

- Mỗi người ba.

Lục Thiếu Du tự nhiên là không cam lòng tỏ ra yếu thế, hộp thứ năm rõ ràng là vật bất phàm lại bị Lam Linh ra tay trước. Hai tay hắn như thiểm điện chộp tới linh đan và hộp gấm thứ sáu. Tuy rằng hắn không biết hộp gấm thứ sáu là thứ gì, thế nhưng rõ ràng cũng là vật bất phàm.

Hai người lúc này trong đầu đều nghĩ đến đám hộp gấm này đầu tiên. Bên trong đều là vũ kỹ, linh đan, còn có bảo vật không biết tên, so với nó tuy rằng kim tệ trọng yếu, thế nhưng kim tệ tùy thời đều có thể kiếm được, có đôi khi những bảo vật này có kim tệ cũng khó mà mua được.

- Tốt, mỗi người ba, không ai thiệt cả.

Lam Linh nói, trong nháy mắt cũng đưa tay hướng về hộp gấm thứ sáu, thế nhưng lại bị Lục Thiếu Du nhanh tay đoạt lấy. Ánh mắt nàng khẽ biến, sau đó dùng đem Hoàng cấp vũ kỹ hỏa hệ và Yêu đan tứ giai thu vào.

Sau khi không chút khách khí đem hộp gấm thứ sau và linh đan thu vào, Lục Thiếu Du nói:

- Kim tệ mỗi người phân nửa, thu nhanh một chút, sơn động dường như muốn sụp đổ, nếu không nhanh sẽ mãi mãi ở lại đây a.

Nói xong hắn vung tay kết ấn, dùng chân khí bao quanh một mảng lớn kim tệ liên tục cất vào trong không gian túi của mình. Trên trăm vạn a, một nửa là năm mươi vạn, sau này cần yêu đan có yêu đan, cần linh đan có linh đan a.

Lam Linh cũng không chịu thua kém, cũng dùng chân khí đem một đám lớn kim tệ liên tục bỏ vào không gian túi của mình. Thế nhưng cũng chỉ có hạn a, hai mươi vạn kim tệ cũng đã chiếm một không gian rất lớn rồi.

Lập tức nàng xuất ra một không gian túi khác, chính là không gian túi của Triệu Thanh. Triệu Thanh chết đi, không gian túi đã sớm được nàng nhỏ máu nhận chủ.

Chờ sau khi không gian túi của hai người đầy ắp cũng chính là lúc kim tệ hoàn toàn bị quét sạch. Lục Thiếu Du thu hết kim tệ của mình, không gian túi của hắn cũng không có nhiều đồ cho lắm nên không gian trống bên trong cũng lớn hơn túi của Lam Linh không ít, loại chuyện vơ vét này rõ ràng hắn phải nhanh hơn Lam Linh không ít.

Ầm ầm.

Sơn động ngày càng rung chuyển kịch liệt, một ít đá vụn bắt đầu rơi xuống, vẻ mặt Lục Thiếu Du đại biến:

- Mau rời khỏi đây, sơn động này sắp sập rồi.

- Đi mau.

Lam Linh cả kinh, thân ảnh cấp tốc di chuyển về phía trước, sơn động sụp xuống tương đương với việc bị chôn sống ở bên trong a.

Chương 124: Địa điểm bảo tàng (3)

- Còn có một nguy hiểm cuối cùng.

Lục Thiếu Du thu hồi địa đồ nói. Dựa theo đánh dấu trên địa đồ, trong sơn động này có những điểm đó liên tiếp nhau, cũng đại điện cho sự nguy hiểm.

- Đám Bạch Lang dong binh đoàn này thật đúng là vô cùng cẩn thận, không ngờ lại an bài kín đáo như vậy.

Lam Linh kinh ngạc nói.

Mấy ngày nay, từ trong miệng Lam Linh nàng, Lục Thiếu Du cũng biết một ít tin tức của Bạch Lang dong binh đoàn. Đám người này ở hơn mười năm trước chính là một đại dong binh đoàn vô cùng nổi danh. Nhân số của bọn họ có hơn một nghìn, đội trưởng Bạch Lang tu vi tới Vũ Tướng đỉnh phong, trong binh đoàn cũng không ít Vũ Phách, Vũ Sư.

Sau đó không biết vì xảy ra chuyện gì mà đám người này trong vòng một đêm lại bị người ta truy sát, chuyện này khiến cho mọi người rung động. Mà có lời đồn rằng, lãnh đạo của dong binh đoàn đắc đội một trong Tam tông Tứ môn, bị đối phương xuất động cường giả đánh chết toàn bộ. Thế nhưng lời đồn như vậy cũng không ai chứng thực, mà Tam tông Tứ môn cũng không có ai thừa nhận chuyện này.

Nhìn chăm chú vào sơn động, Lục Thiếu Du nhặt một hòn đá nhỏ ném về phía trong rồi nhìn chăm chú, dường như cũng không có gì nguy hiểm a.

- Hẳn là không có nguy hiểm a?

Lam Linh nói.

Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, dựa theo tiêu ký trên địa đồ, trong sơn động này vẫn còn một chỗ nguy hiểm, dọc trên đường đi, hắn đều dựa vào đó mà bình an vượt qua, chắc hẳn không có lỗi mới đúng chứ.

Đột nhiên trong lúc đó phía trước sơn động có tiếng rít lên, từ hai bên vách động trong nháy mắt bắn ra vô số mũi tên chằng chịt cắm trên mặt đất và thạch bích. Lúc này trên thạch bích chằng chịt mũi tên, nhìn qua giống như là một con nhím vậy.

Đám mũi tên nhọn này đủ để đánh bại hộ thân cương khí của Vũ Sư, ngay cả Vũ Phách nên không chú ý chỉ sợ kết cục cũng không tốt chút nào.

- Nguy hiểm thật.

Lam Linh hít một ngụm lương khí, nếu như nàng tiến vào trong đó, hậu quả không khác gì thạch bích bao nhiêu a.

Lục Thiếu Du cũng kinh ngạc, nơi này bố trí cơ quan trọng trọng, nếu muốn tiến vào bên trong đó quả thực không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người đi qua mưa tên một lát, phía trước sơn động xuất hiện ánh sáng. Trong động này không ngờ lại xuất hiện một không gian trống trải, mà không ngờ lại có ánh sáng tự nhiên.

Nhưng vào lúc này, hai người Lục Thiếu Du Lam Linh cũng không biết, ở bên ngoài sơn động lúc này xuất hiện mười đạo thân ảnh, chính là người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Là ở đây. Bảo tàng ở chỗ này, chúng ta phát tài rồi.

Đại hán cầm đầu cười to nói, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn a. Sau khi tìm được hắn cũng không phải sống những ngày ngủ trên lưỡi đao, nếm máu nữa.

- Đại ca, nhiều sơn động như vậy, hai người kia đi vào sơn động nào?

- Các ngươi, mỗi người đi vào một sơn động, nếu trong các ngươi ai phát hiện sơn động thực thì lập tức bẩm báo.

Đại hán đầu lĩnh chỉ huy đám Vũ Đồ, vẻ âm tàn trong mắt chợt lóe. Trong động có nguy hiểm hắn tự nhiên là biết, vì bảo tàng hắn chỉ có thể bỏ qua một số người mà thôi.

- Rõ.

Lập tức hai mươi vũ đồ kia đi về phía trước, mỗi người đều cao hứng bừng bừng đi vào trong sơn động, trong lòng thầm nghĩ lần này phát tài rồi a.

- Nhiều kim tệ như vậy sao?

Lúc này ở trong sơn động, hai người Lục Thiếu Du và Lam Linh đang đứng ngây người trước đống kim tệ chất đầy trong không gian chừng hai chục trượng vuông. Cả không gian tràn ngập màu vàng vực rỡ do kim tệ phát ra.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
- Chỉ sợ không dưới một trăm vạn kim tệ a.

Lục Thiếu Du thầm than, nhiều kim tệ như vậy cũng không có Ngọc Tinh tạp. Bản thân hắn cũng bị lóa mắt, một trăm vạn kim tệ tuyệt đối là một bút lớn a. Lục gia hắn, có thể xuất ra một trăm vạn kim tệ là cả một vấn đề. Một viên nhị phẩm đan dược cũng chỉ có hai tới ba trăm kim tệ, trăm vạn kim tệ này đại biểu rất nhiều thứ.

Lúc này Lam Linh cũng kinh hãi không ngớt, nhiều kim tệ như vậy, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.

- Xem ra, Bạch Lang dong binh đoàn này là nơi sản xuất kim tệ rồi? Thật đúng là dọa người?

Lam Linh nói. Trên trăm vạn kim tệ a, nếu như ở ngoài, sợ rằng có thể trực tiếp mua 1 gia tộc.

- Đây là cái gì?

Ở giữa đống kim tệ, có sáu hộp gấm, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn vào sáu hộp gấp, đây mới có thể là vật trân quý nhất ở nơi này.

Hai người nhìn nhau, lập tức bò lên trên đống kim tệ, bề ngoài sáu hộp không tương đồng, Lam Linh nói:

- Trước tiên mở, sau đó chia đều.

- Được.

Lục Thiếu Du không phản đối liếc mắt nhìn Lam Linh, lập tức mở hộp gấm thứ nhất, một mảnh hồng quang nhàn nhạt chói mắt hiện ra, một cỗ khí tức hỏa diễm bao phủ trong không gian.

- Là vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai hỏa hệ.

Lam Linh nhất thời kinh ngạc nói, nàng thân là vũ giả hỏa hệ, tự nhiên có thể cảm giác được một cỗ hơi thở nóng rực trong hộp gấm. Bên trong hộp gấm lúc này có một ngọc giản màu hồng, tuy rằng nàng không mở ra nhưng cũng biết là vũ kỹ loại nào, hệ gì.

Lục Thiếu Du cũng cảm giác được đẳng cấp của vũ kỹ này, mặc dù là Hoàng cấp sơ giai, thế nhưng tuyệt đối là bảo vật. Trong Lục gia, vũ kỹ mạnh nhất dường như cũng chỉ là Hoàng cấp mà thôi.

Cố gắng đè nén sự kinh hỉ, Lục Thiếu Du tiếp tục mở hộp gấm thứ hai, một cỗ lam sắc quang mang chói mắt phát ra, trong nháy mắt hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng không thua gì hộp gấm thứ nhất cả.

- Là vũ kỹ Thủy hệ.

Lục Thiếu Du sợ hãi than một tiếng. Trong hộp gấm cũng giống như trước có một ngọc giản, từ khí tức mà phán đoán, tuyệt đối cũng không kém hỏa hệ vũ kỹ, cũng là vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai.

- Lại là vũ kỹ, cũng là Hoàng cấp.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du đang ngồi đó kinh ngạc nói. Nàng cũng tự mình mở hộp gấm thứ ba, một cỗ năng lượng khổng lồ xuất hiện. Bên trong hộp gấm một viên cầu màu đất xuất hiện, nhỏ như nắm tay trẻ con, bị thổ sắc quang mang bao quanh.

Một cỗ năng lượng cuồng bạo được khuếch tán từ viên cầu nhỏ bằng nắm tay trẻ con này phát ra, cảm giác năng lượng cuồng bạo này trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn được mà ngẩn ra. Thứ năng lượng này thực đáng sợ, chỉ ngồi xem cũng khiến cho tim hắn nhảy dựng.

- Yêu đan tứ giai yêu thú.

Lam Linh nói, một viên Yêu đan tứ giai, cũng có giá trị xa xỉ, đám vũ kỹ Hoàng cấp vừa rồi so với nó quả thực kém hơn không ít. Yêu đan tứ giai a, là thứ so với vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai còn khó kiếm hơn.

- Yêu đan.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào viên yêu đan trước mắt, yêu đan này có tác dụng rất lớn với hắn. Bản thân hắn có thể trực tiếp lấy năng lượng từ yêu đan ra luyện hóa. Luyện hóa xong, chỗ tốt cực kinh người a.

Hộp gấm thứ tư bị Lục Thiếu Du mở ra, một cỗ quang mang chói mắt tức thì tuôn ra, linh khí ngập tràn, thế nhưng lại mang theo lực lượng cuồng bạo.

Chương 123: Địa điểm bảo tàng (2)


- Tới rồi.

Lục Thiếu Du nói với Lam Linh.

- Cẩn thận một chút, trước tiên chúng ta đi tìm bảo tàng.

- Dựa theo địa đồ, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn hẳn ở phía dưới đỉnh núi, chỉ là ta không biết vị trí cụ thể.

- Chậm rãi tìm, chung quy cũng sẽ tìm được.

Lục Thiếu Du nói.

- Đại ca, có hai người lên núi.

Trong bụi cây, hán từ gầy gò nói.

- Toàn bộ thu liễm khí tức, không nên đánh rắn động cỏ, chờ bọn hắn tìm được bảo tàng chúng ta động thủ cũng không muộn.

Đại hán đầu lĩnh kia nói.

Mấy canh giờ sau, trên đỉnh núi hai người Lục Thiếu Du và Lam Linh nhìn kỹ chung quanh, tìm mấy canh giờ cũng không tìm được chỗ giấu bảo tàng.

Nhìn tiêu ký trên bản đồ, bảo tàng hẳn là chôn dưới mặt đất, thế nhưng chung quy chúng ta cũng không thể cứ thế mà đào hết một ngọn núi a.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du nói.

Chôn ở dưới đất, điều này không có khả năng, muốn đào tung cả ngọn núi này, coi như là có năng lực này thế nhưng cũng không phải là chuyện đơn giản. Dù đám người Bạch Lang dong binh đoàn muốn giấu bảo tàng thì cũng không thể làm ra động tĩnh lớn như vậy a. Làm như vậy khác gì nói cho người khác là bọn hắn giấu bảo tàng ở đây.

Lục Thiếu Du suy tư, chôn ở dưới đất hiển nhiên là không có khả năng.

- Ở dưới khe sâu.

Lục Thiếu Du trong lúc vô ý nhìn thấy khe sâu, nhất thời linh quang chợt lóe, nếu như không chôn ở đây thì nhất định có một khả năng, dưới khe sâu này có một thiên địa khác.

- Có sợi dây nào không?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Không có, một nữ hài như ta mang sợi dây bên người làm gì a?

Lam Linh nghi hoặc hỏi.

- Chờ chút.

Lục Thiếu Du quay đầu nhìn vào rừng cây phía sau, sau đó hắn chặt đi không ít cây mây ở trong rừng.

Sau khi bện chúng thành một, hắn đem một đầu cột vào cự thạch trên đỉnh.

- Lẽ nào ngươi cho rằng bảo tàng ở phía dưới khe sâu.

Lam Linh kinh ngạc nói.

- Ngươi có thể không theo ta.

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Lam Linh nói. Sau đó chân khí khẽ chuyển, hai chân điểm nhẹ một cái, hai tay nắm lấy dây mây rồi bắt đầu xuống dưới khe sâu.

Dưới khe sâu vô cùng gập ghềnh, thả người theo dây mây đi xuống cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Ánh mắt Lục Thiếu Du chăm chú nhìn chung quanh, không ngừng tìm kiếm.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, dưới này hẳn có một sơn động.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi hạ xuống được khoảng trên trăm thước, hai người đã đặt chân tới mặt đất được bao phủ bởi mây mù, Lam Linh cùng Lục Thiếu Du nhìn nhau không nói gì rồi dùng ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh.

- Tìm được rồi, thực sự là chỗ này a.

Sau khi đi qua mây mù, trước người Lục Thiếu Du xuất hiện một thạch bích bằng phẳng, mà dưới chân không ngờ cũng là một khoảng đất bằng phẳng, ở trên có mây mù bao phủ, căn bản không thể nhìn thấy dưới mây mù có động thiên khác.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Ngay khi Lục Thiếu Du chạm chân tới mặt đất thì cũng là lúc trên khe sâu xuất hiện mười đạo thân ảnh, chính là người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Bảo tàng ở ngay phía dưới, chúng ta mau xuống dưới.

Nhị đầu mục nói.

- Cẩn thận một chút, xem ra hai người này hẳn là tới tìm bảo tàng.

Đại hán to lớn cười lạnh một tiếng.

- Vì sao nhiều sơn động như vậy?

Dưới khe sâu, Lam Linh đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du, lúc này trước mặt nàng có hơn hai chục sơn động, cửa động đều giống nhau như đúc.

Lục Thiếu Du cũng nhìn thấy cảnh này, trong hai mươi sơn động, khẳng định chỉ có một cái có bảo tàng.

- Chúng ta từ từ tìm, chung quy cuối cùng cũng sẽ tìm được.

Lam Linh nói.

- Ài, nhiều sơn động như vậy, động khẩu đều giống nhau như đúc, xem ra là có người cố ý tạo thành. Khả năng sẽ có bẫy rập, bên trong sơn động không có bảo tàng phỏng chừng sẽ có nguy hiểm.

Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, lập tức móc ra tờ thứ hai của địa đồ.

Tờ thứ nhất là tờ thứ hai của địa đồ đều sử dụng chất liệu giống nhau, đều màu vàng. Trên địa đồ này có chút không giống như tấm thứ nhất, có không ít vòng tròn màu đen, mà nổi bật lên là một vòng tròn màu hồng.

Lục Thiếu Du chăm chú nhìn kỹ, trong đầu có chút nghi hoặc, nhìn đám sơn động trước mắt, lại nhìn địa đồ, trong lòng hắn chung quy vẫn có cảm giác không thích hợp. Sau lại nhìn hơn hai mươi sơn động trước mắt rồi vẻ mặt có chút tiếu ý.

Nếu để ngược lại thì những vòng tròn màu đen này cùng với các sơn động này đều được cùng sắp thành một hàng. Lại suy nhĩ một chút, Lục Thiếu Du cũng đoán được, vòng tròn màu hồng kia chính là sơn động giấu bảo tàng.

Đám sơn động này đều dựa vào quy tắc trên địa đồ mà bố trí, nếu như theo địa đồ thì sơn động hắn cần tìm hẳn là sơn động thứ ba bên tay phải.

- Chính là cái kia, chúng ta đi.

Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, hiện tại cũng chỉ có thể tin vào địa đồ này mà thôi.

Hai người đi về phía sơn động thứ ba kia. Trước sơn động này có không ít hòn đá lớn, vô cùng cao lớn, mỗi một chỗ lại có một viên, phỏng chừng nếu như tu vi không đạt tới vũ phách thì không thể trực tiếp lướt qua.

- Cẩn thận một chút.

Nhìn vào địa đồ, vẻ mặt Lục Thiếu Du biến đổi nói:

- Những hòn đá này hẳn không thể động tới.

Vừa nói xong, Lục Thiếu Du tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, ra sức ném về một hòn đá trong đám đá lớn kia. Lực đạo và tốc độ so với thể trọng một người hẳn không sai biệt lắm.

Phanh....

Hòn đá kia rơi vào một hòn đá lớn trên đó, tức thì cả hai hòn đá cả lớn cả nhỏ lập tức rơi xuống vực sâu. Vực này không biết sâu bao nhiêu, nếu như không có phi hành đấu kỹ, thực lực lại thấp, hẳn phải chết chắc.

Nhìn thấy một màn này, Lam Linh tức thì há hốc mồm, có chút cảm kích nhìn Lục Thiếu Du. Nếu như Lục Thiếu Du có ý nghĩ bất lợi với nàng, để nàng đặt chân lên những hòn đá này thì nàng phiền lớn rồi, kết quả sẽ như hai viên đá kia.

- Đi theo dấu chân của ta, cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du nhìn các điểm đánh dấu trên địa đồ, chân khí được cuốn dưới chân, mang theo tâm tình thấp thỏm rồi khẽ nhảy lên, lập tức rơi vào hòn đá thứ hai.

Hòn đá rung một chút, cũng không có rơi xuống phía dưới. Lúc này Lục Thiếu Du mới khẽ thở ra một hơi. Dựa theo điểm đánh dấu dừng chân, hắn lần lượt mượn lực mà đi qua. Trong nháy mắt người đã tới trước sơn động, lúc này hắn mới thở dài một hơn. Vừa rồi nếu như sai lầm, bản thân hắn phiền to rồi.

Sưu...

Lam Linh đi theo phía sau Lục Thiếu Du, thân ảnh xinh đẹp khẽ rung lên một cái, rơi xuống bên cạnh Lục Thiếu Du.

- Chúng ta vào thôi.

Lục Thiếu Du bình tĩnh nói rồi lập tức đi vào sơn động. Thế nhưng khi đi vào sơn động hắn lại có chút không thích ứng. Bên trong sơn động có vật phát ra ánh sáng nhu hòa giống như Dạ minh châu vậy. Nhưng nếu so về cường độ thì thua xa. Mà không biết phải do thời gian quá dài hay không mà bên trong sơn động tràn ngập mùi ẩm móc.

Bên trong sơn động rất rộng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Sau khi đánh giá bên trong một lượt, hắn cảm thấy dường như sơn động này là do con người làm ra.

Chương 122: Địa điểm bảo tàng (1)

Lục Thiếu Du không có chút khách khí nào thu hai trăm kim tệ vào túi không gian của mình.

- Ngươi....

Lam Linh lần thứ hai không nói lên lời. Ở trong tông, đám nam đệ tử thời khắc đều vây chung quanh nàng, coi nàng là bảo bối, chỉ cần nàng mở miệng muốn cái gì được cái đó. Nàng còn chưa gặp phải kẻ nào đối với nàng không khách khí như vậy.

Vẻ mặt Lam Linh biến đổi, thu hồi nụ cười, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ nói:

- Ta hối hận rồi, đưa trả ta hai trăm kim tệ, ta lựa chọn cái thứ ba, xem ngươi có dám làm gì không.

- Quên đi, ta không có hứng thú.

Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, cô nam quả nữ a, bản thân hắn cũng không có hứng thú. Nhìn nữ nhân trước mặt này, nói không thích là giả, thế nhưng nàng lại là độc dược nha, tốt nhất nên cách xa nàng, giữ cái mạng nhỏ của mình là tốt nhất.

- Thật không? Hay là phương diện đó của ngươi không bình thường a? Ta nghe nói nam nhân bình thường đều háo sắc như nhau.

Lam Linh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du nói thầm vào tai hắn. Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, lại cảm giác thân thể Lam Linh dán vào người mình, tức thì bên dưới có phản ứng. Trong lòng hắn âm thầm mắng to nữ nhân này quả thực là yêu tinh, hắn huyết khí phương cương đâu có thể chịu nổi loại nữ nhân này a.

- Đại nhân, thức ăn tới.

Ngoài cửa, thanh âm tiểu nhị vang lên, Lục Thiếu Du thừa cơ chạy ra ngoài mở cửa. Lúc này trên tay tiểu nhị là một mâm thức ăn, đồ ăn không ít, cũng đủ cho hai người ăn.

- Mời đại nhân dùng.

Tiểu nhị nhìn Lục Thiếu Du và Lam Linh, trong mắt toát lên vẻ mập mờ, trong lòng hắn hiện giờ thầm nghĩ mai lại phải tẩy rửa sạch cái giường này a.

Hai người đã lâu chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng, trước mặt lúc này tuy rằng không phải là sơn hào hải vị thế nhưng cũng tạm được, thế nên lửa dục vừa mới xuất hiện lập tức bị dập tắt. Để an toàn, vẫn nên duy trì khoảng cách với yêu tinh này thì hơn.

- Bao lâu nữa mới tới bảo tàng?

Lục Thiếu Du vừa ăn vừa hỏi, hai người đã đi được bảy ngày, dọc theo đường đi còn phải đề phòng người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Không bao lâu nữa là tới, nếu như ta không nhìn lầm địa đồ thì hai ngày sau có thể tới nơi.

Lam Linh nói.

Sau khi ăn uống no say, Lam Linh lập tức đi tới cạnh giường, lười biến duỗi người, giả vờ quyến rũ nói với hắn:

- Ngươi có muốn tới hay không?

Lục Thiếu Du trực tiếp không để ý tới yêu tinh này, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất điều tức. Trong thời gian mấy ngày nay, Lục Thiếu Du thường xuyên bớt chút thời gian luyện hóa năng lượng được thôn phệ trong cơ thể, tu vi vẫn đang không ngừng tăng trưởng.

Về phần Tiểu Long, Lục Thiếu Du hắn cũng không để nó bại lộ, nếu nó đói bụng thì trực tiếp vứt cho nó quán đỉnh đan. Trong đoạn thời gian này, toàn bộ quán đỉnh đan của hắn đều đưa vào bụng nó hết.

Liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, Lam Linh mỉm cười, âm thầm thu hồi ánh mắt đề phòng, rồi nàng cũng ngồi xuống điều tức thương thế trong cơ thể. Thương thế lần trước còn chưa có khỏi hẳn, dọc đường đi tới đây Lục Thiếu Du đều gây trở ngại cho việc chữa thương của nàng.

Lúc này trong cơ thể Lục Thiếu Du, hắn đang liên tục luyện hóa năng lượng chân khí kia, hóa thành một tia chân khí tinh thuần tiến vào khí hải trong cơ thể.

Thực lực hắn chậm rãi được nâng lên, sắp tiếp cận tới lục trọng vũ sĩ hậu kỳ. Tốc độ tu luyện này đã vô cùng nhanh, thế nhưng Lục Thiếu Du hắn cũng không dám xao nhãng. Loại tăng trưởng này chung quy là thôn phệ chân khí kẻ khác đề cao tu vi chính mình. Cho nên phải hoàn toàn chuyển hóa chân khí thôn phệ được thành chân khí của mình, bằng không căn cơ bất ổn, đối với tu vi sau này của hắn cũng rất bất lợi.

Một đêm yên tĩnh, thế nhưng bên ngoài lúc nào cũng truyền tới tiếng ầm ỹ. Hai người đều trong trạng thái điều tức, mọi âm thanh đều bị gạt bỏ ngoài tai.

Phù...

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du từ trong điều tức tỉnh lại, thở ra một ngụm trọc khí. Hắn mở hai mắt, thu liễm khí tức toàn thân.

- Ngươi tu luyện thứ công pháp gì? Sau ta không thể thấy được thực lực của ngươi? Thật là kỳ quái.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lam Linh lúc này cũng đình chỉ điều tức, vẻ mặt hồng nhuận, thương thế có vẻ khôi phục không ít.

- Chúng ta đi thôi, mau tới ngọn núi kia.

Lục Thiếu Du không có trả lời nàng mà nói.

Sau khi thu thập một phen, hai người tiếp tục đi trên con đường tìm bảo tàng. Trong sơn cốc có không ít đại hán trực tiếp nằm trên mặt đất, cả đám đều gáy như sấm. Ngẫu nhiên có vài kẻ đang điều tức.

Sắc trời vừa mới sáng mà thôi, hai người đi ra khỏi sơn cốc, bước vào trong núi non trùng điệp, thi thoảng có giọt sương từ lá cây chảy xuống. Không khí sáng sớm có vẻ tốt hơn không ít.

Ở trong núi nói trùng điệp, hai người đều luôn đề phòng yêu thú. Trong mấy ngày nay Lục Thiếu Du cùng với Lam Linh hai lần bắt được yêu thú nhị giai vào trong vạn thú túi.

Tại một chỗ sâu trong ngọn núi, ánh sáng mặt trời xuyên qua đại thu che trời, ở trong không trung xuất hiện từng đạo quang ảnh sặc sỡ, vụ khí chậm rãi bốc lên.

Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi đó, chính là đám người của Bạo Lang dong binh đoàn.

- Đại ca, ba người đào tẩu của Vạn Thú Tông kia liệu có tới nơi này hay không?

Nhị đầu lĩnh nói.

- Ta từng xem qua địa đồ kia, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn nằm ở phụ cận ngọn núi này. Đám người của Vạn Thú Tông đào tẩu kia nhất định sẽ tới, trừ phi bọn hắn không muốn bảo tàng này. Nếu như tới chúng ta nhất định phải chăm sóc chúng thật tốt, bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn là của chúng ta.

Đại đầu lĩnh kia lạnh nhạt nói một tiếng.

- Còn có kỹ nữ kia, ta nhất định phải cho nàng sống không bằng chết. Sau khi bắt được ta phải chơi nàng một trăm lần, báo mối thù đoạn tay này.

Tam đầu mục bị chặt một tay kia vẻ mặt âm hàn, tức giận nói.

- Yên tâm đi lão tam, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Nhị đầu mục kia nói.

- Mọi người canh giữ ở phụ cận, ta không tin bọn họ không tới.

Đại hán cầm đầu lạnh nhạt nói một tiếng.

- Lục Thiếu Du, chúng ta sắp tìm được bảo tàng rồi. Nếu lấy được chúng ta phân chia thế nào?

Lam Linh dẫn đường phía trước, nghiêng người nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Không phải nói rồi sao? Mỗi người một nửa.

Lục Thiếu Du nói.

- Tới lúc đó ngươi sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì chứ?

Lam Linh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn.

- Chỉ cần ngươi không dùng âm mưu quỷ kế gì là được rồi.

Lục Thiếu Du trong lòng thầm biết, nữ nhân này vô cùng không đơn giản, hắn phải tùy thời đề phòng nàng.

- Ở ngay phía trước, tìm được rồi.

Lam Linh lớn tiếng cười nói, vẻ mặt có chút kích động. Trên đỉnh núi phía trước có một cây đại thụ che trời, phía dưới có một khe sâu, dưới chân núi cũng có vô số tảng đá đan xen nhau, trên mặt được phủ bởi rong rêu.

Lục Thiếu Du đánh giá đỉnh núi phía trước, quả thực khí thế bất phàm a. Hắn lập tức móc ra địa đồ đối chiếu một phen, ngọn núi này và ngọn núi đánh dấu trên địa đồ giống nhau như đúc.