-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 155: Lại vào miệng cọp (2)

Lục Thiếu Du chửi thầm trong bụng:

– Tổ cha nó, năm nay lão tử phạm thái tuế sao? Mới thoát ma trảo lại bị bắt!

Lục Thiếu Du không hiểu, năm nay không phải năm bổn mạng của hắn, sao chuyến này xui xẻo hết sức. Đột nhiên bị người ta bắt, Lục Thiếu Du không biết xảy ra chuyện gì.

Lục Thiếu Du cảm giác vài luồng linh lực phong tỏa kinh mạch huyệt đạo, hắn ngạc nhiên thầm nghĩ:

– Linh lực? Là Linh Giả?

Lão nhân áo đen là Linh Giả sao? Lục Thiếu Du vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết lén luyện hóa vài luồng linh lực, thứ này không làm khó được Lục Thiếu Du.

Thời gian chậm rãi trôi, một ngày sau Lục Thiếu Du rốt cuộc luyện hóa xong mấy cấm chế linh lực trong người. Lão nhân áo đen rất mạnh, luyện hóa xong mấy linh lực này khiến hắn cảm giác linh lực trong đầu mình mạnh hơn một chút.

Lục Thiếu Du luyện hóa xong cấm chế linh lực, vết thương trên người cũng lành tám phần nhưng hắn không dám nhúc nhích. Trực giác cho Lục Thiếu Du biết lão nhân áo đen tuyệt đối không dễ chọc, sơ sẩy một cái là hắn sẽ mất mạng. Khí thế từ người lão nhân áo đen mạnh hơn bất cứ cường giả nào Lục Thiếu Du đã thấy.

Lục Thiếu Du nhìn lén lão nhân áo đen. Tóc dài màu đen, dáng người mảnh khảnh, ánh sáng đen đặc bao bọc toàn thân lão.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm lão nhân áo đen, thầm nghĩ:

– Linh Giả.

Lục Thiếu Du không nhìn thấu đẳng cấp tu vi của lão nhân áo đen nhưng lão có thực lực mạnh nhất trong những người hắn đã gặp.

Lão nhân áo đen thở hắt ra:

– Phù!

Lão nhân áo đen vụt ngoái đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt sắc bén làm hắn rùng mình. Mắt lão nhân áo đen như nhìn thấu linh hồn Lục Thiếu Du.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du đăm đăm, nói:

– Tiểu tử giỏi, không ngờ có thể lén giải trừ cấm chế của ta, nhưng chút thủ đoạn của ngươi không lừa được ta đâu.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, cực kỳ ngạc nhiên. Thực lực của lão nhân áo đen quá khủng khiếp, thật sự nhìn thấu được hắn.

Lão nhân áo đen ném một viên đan dược cho Lục Thiếu Du, đôi mắt không cảm xúc nói:

– Bên cạnh ta cần có người sai khiến, nuốt đan dược này vào hoặc ta giết ngươi.

Lục Thiếu Du sửng sốt, đan dược này chắc không phải thuốc bổ, nếu nuốt xuống sẽ rất rắc rối.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, lạnh lùng nói:

– Ta không có kiên nhẫn, trước khi ta còn chưa mất kiên nhẫn ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến sức chịu đựng của ta.

Lục Thiếu Du liếc qua lão nhân áo đen, hắn biết lão không như nữ nhân độc ác kia, hắn không có cơ hội từ chối hay trốn thoát, trừ phi muốn chết.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Ta uống.

Lục Thiếu Du bỏ ngay đan dược vào miệng, năng lượng quái dị lập tức lan tràn trong kinh mạch tán đi tứ chi. Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng năng lượng kỳ dị dán chặt tứ chi của hắn.

Lão nhân áo đen lên tiếng:

– Ngươi đã nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt đan, trong vòng một năm nếu không có thuốc giải kinh mạch của ngươi sẽ đứt từng khúc mà chết. Ta không tin ai có thể giải độc đan do ta luyện chế. Hãy nhìn lòng bàn tay của ngươi, nếu muốn chết thì tùy thời rời đi, nếu không muốn chết vậy hãy ngoan ngoãn nghe lệnh ta.

Lục Thiếu Du nhìn lòng bàn tay, bên trong có một đốm đen cỡ hột đậu, hắn thật sự trúng độc. Lục Thiếu Du thầm hoảng, không biết lão nhân áo đen nói thật hay giả.

Lục Thiếu Du nói:

– Muốn ta làm gì cứ nói, nhưng ta làm sao biết lúc đó lão có cho ta thuốc giải không? Nếu lão không cho chẳng phải ta chết chắc? Dù sao cũng chết, cần gì chịu lão khống chế?

Trong đầu Lục Thiếu Du suy nghĩ đủ khách. Có lẽ Nam thúc có thể cứu hắn, Nam thúc không yếu hơn lão nhân áo đen. Trong ngọc giản Nam thúc đưa có nhiều giới thiệu về độc đan và cách giải độc, nhưng không có giới thiệu về Phệ Huyết Hóa Cốt đan.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lão nhân áo đen lạnh lùng liếc Lục Thiếu Du:

– Ngươi muốn mặc cả với ta?

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du, khí thế vô hình bao phủ hắn.

Ngực Lục Thiếu Du như bị búa đập, linh hồn trong đầu bị ức chế, không khí nặng nề, càng vùng vẫy áp lực càng lớn như muốn xé nát hắn ra. Lục Thiếu Du toát mồ hôi ròng ròng.

Lục Thiếu Du nói:

– Nếu lão thích ỷ lớn hiếp nhỏ thì ta không lời nào để nói, lão cứ giết ta đi.

Lục Thiếu Du ỷ vào lão nhân áo đen khống chế hắn tức là có chuyện muốn hắn làm, sẽ không thật sự giết hắn.

Cơ mặt lão nhân áo đen co giật, hỏi:

– Ngươi không sợ chết?

Lục Thiếu Du nói:

– Sợ, có ai không sợ chết? Tiểu gia chưa sống đủ. Nhưng trước khi xác định có mạng sống tiếp không tiểu gia không muốn bị người khống chế, như vậy chẳng bằng sớm chết đi.

Trán Lục Thiếu Du chảy mồ hôi ròng ròng, hắn cắn răng ngước đầu lên.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, cười to bảo:

– Ha ha, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, điều này vốn không có gì đáng trách. Thế giới này là cường giả làm vua, ngươi nói những lời này là nhảm nhí. Kẻ yếu chết sẽ không có ai đồng tình, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chẳng lẽ ngươi không hiểu điều đó?

Lão nhân áo đen tiếp tục bảo:

– Nhưng thấy tiểu tử nhà ngươi có ngạo cốt, không giống loại tham sống sợ chết. Ta bảo đảm khi ta lành vết thương sẽ giải độc giúp ngươi, Thôi Hồn Độc Suất ta đây chưa đến mức lừa tiểu quỷ nhà ngươi.

Uy nhiếp vô hình biến mất, Lục Thiếu Du thoải mái hơn hẳn:

– Ta tin lão. Nói đi, muốn ta giúp lão làm chuyện gì?

Lão nhân áo đen nói:

– Ta cần ngươi tìm một loại dược liệu cho ta, tên Long Tu Thảo. Ta cần luyện chế đan dược.

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:

– Long Tu Thảo?

Long Tu Thảo thường là dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm trở lên. Có khi đan dược ngũ phẩm, lục phẩm cũng sẽ dùng Long Tu Thảo. Tuy không phải dược liệu chính nhưng giá trị của Long Tu Thảo rất cao, giá trên hai vạn kim tệ. Lục Thiếu Du không có Long Tu Thảo, cũng khó ra ngoài tìm kiếm.

Lục Thiếu Du nói:

– Long Tu Thảo không dễ tìm, chút thực lực của ta nếu đi ra tìm dược liệu dù có gặp Long Tu Thảo cũng không lấy về được.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống. Long Tu Thảo mặc dù khó tìm nhưng trong túi không gian của nam nhân thủ lĩnh cao to Bạo Lang dong binh đoàn vừa lúc có một gốc, và còn các dược liệu, kim tệ khác, tổng gái trị khoảng mười vạn kim tệ, trong đống đó thì Long Tu Thảo quý nhất.

Lão nhân áo đen đưa hai viên đan dược cho Lục Thiếu Du, một viên khí độc đan, một viên thuốc giải:

– Ngươi biết khá nhiều, nhưng ta cần có Long Tu Thảo luyện chế đan dược. Đây là khí độc đan, lúc gặp nguy hiểm ngươi hãy bóp nát nó, sẽ không ai dám đuổi theo ngươi. Đây là thuốc giải, ngươi nuốt một viên sẽ không trúng độc.

Lục Thiếu Du nhận lấy đan dược:

– Long Tu Thảo khó tìm, không chừng trong một năm ta cũng không tìm được. Ta sẽ tìm cách đi các dong binh đoàn mua nó thử xem, nhưng ta không có đủ kim tệ.

Lục Thiếu Du có sẵn Long Tu Thảo nhưng trực tiếp đưa cho Thôi Hồn Độc Suất thì lỗ to, hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, ném một viên đan dược cho Lục Thiếu Du, mùi thuốc đậm đặc tràn ngập trong sơn động.
TIN HOT

Chương 154: Lại vào miệng cọp (1)

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng:

– Người hắn có vết thương, không chạy xa được, còn trúng Vạn nghĩ toản tâm châm, chúng ta đuổi theo!

Thiếu nữ tuyệt sắc buông xuống mấy con dã thú vừa tìm được, chạy ngay ra ngoài sơn động.

Nha hoàn Đông Mai vội chạy theo:

– Tiểu thư nhờ với!

Trong hiệp cốc một bóng người vọt lên lướt qua hư không đáp xuống trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc, là Ngô trưởng lão áo trắng.

– Là tiểu thư! Tiểu thư, rốt cuộc chúng ta đã tìm được tiểu thư.

Thiếu nữ tuyệt sắc ngây người:

– Ngô trưởng lão? Sao Ngô trưởng lão đến đây?

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn mấy trăm người và Ngô trưởng lão trong hiệp cốc, không ngờ bọn họ đến mau vậy.

Ngô trưởng lão nói:

– Tiểu thư, chúng ta tìm tiểu thư hơn một tháng, tiểu thư không có việc gì thì tốt. Hãy mau trở về, nếu tiểu thư còn không chịu về e rằng tông chủ sẽ tự mình tìm người.

Đông Mai lên tiếng:

– Tiểu thư, chúng ta trở về đi.

Thấy đám người Ngô trưởng lão đến, Đông Mai thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đông Mai phập phồng lo sợ.

Thiếu nữ tuyệt sắc quát:

– Nhưng tiểu tặc kia đã chạy, ta phải bắt được hắn đã!

Thiếu nữ tuyệt sắc còn nhớ mãi Lục Thiếu Du.

Ngô trưởng lão nghi hoặc hỏi:

– Tiểu tặc gì?

Mặt thiếu nữ tuyệt sắc hây hồng:

– Không có gì, chỉ là một con yêu thú.

Thiếu nữ tuyệt sắc xấu hổ không dám nói mình tắm rửa bị người ta nhìn trộm.

– Chỉ là một con yêu thú, chờ khi tiểu thư đột phá Vũ Phách thì chọn một con yêu thú huyết mạch tốt bồi dưỡng thành tọa kỵ là được. Trong Sơn mạch Vụ Đô này không có yêu thú gì tốt.

Thiếu nữ tuyệt sắc bực tức nhỏ giọng nói:

– Tiểu tặc, lần sau gặp mặt ta sẽ không tha cho ngươi!

Vương Minh Nguyệt, Tôn trưởng lão đến bên cạnh thiếu nữ tuyệt sắc, nói:

– Tiểu thư, chúng ta về thôi.

Trong hiệp cốc, mấy trăm nam đệ tử trẻ tuổi của Thành Vụ Đô ngây người nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, bọn họ chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy. Tuy thiếu nữ tuyệt sắc là đại tiểu thư trong tông nhưng bọn họ không có cơ hội vào Vân Dương tông, trước kia chưa từng gặp nàng.

Có nam đệ tử chảy máu mũi. Nhưng bọn họ chỉ có thể chảy máu mũi, lén tưởng tượng, bọn họ không trèo cao đại tiểu thư trong tông nổi.

Thiếu nữ tuyệt sắc lẩm bẩm:

– Thôi, trong Sơn mạch Vụ Đô không có gì vui, chờ ta trở lại tông đột phá đẳng cấp Vũ Phách rồi mới tìm một con tọa kỵ chơi.

Tôn trưởng lão nói:

– Tiểu thư còn ba năm nữa, ba năm sau vừa lúc là lúc so tài tam tông tứ môn mười lăm năm một lần.

– Tiểu thư có thể tranh một hơi cho Vân Dương tông.

***

Lục Thiếu Du chạy nhanh như điên, máu trong cơ thể sôi trào, vết thương vừa mới lành được hai phần giờ lại bị nặng hơn. Lục Thiếu Du đi cà nhắc, người rất là chật vật. Lục Thiếu Du không hay biết chuyện xảy ra trong hiệp cốc, nếu biết có lẽ hắn đã không chạy trốn, ít nhất Vương Minh Nguyệt thành chủ Thành Vụ Đô có thể chứng minh hắn chính là đệ tử của Vân Dương tông.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Không biết chạy bao lâu, Lục Thiếu Du không dám dừng lại, vết thương lại ác hóa, máu cuồn cuộn. Lục Thiếu Du phun ra ngụm máu.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Không được, ta phải cố lên, không thể bị nữ nhân độc ác kia đuổi kịp. Trong sơn mạch này không an toàn, phải tìm một chỗ trú ngụ.

Bộ dạng Lục Thiếu Du bây giờ nếu bị một số đoàn đội, dong binh đoàn gặp phải thì hơn một nửa tiêu đời.

Cũng may trên đường đi Lục Thiếu Du không gặp chuyện họa vô đơn chí, không đụng phải đoàn đội, dong binh đoàn gì.

– A!

Không biết đến chỗ nào Lục Thiếu Du bước hụt té từ sườn núi lăn xuống bụi cỏ và lùm cây, quần áo bị móc rách, lưng bị nhánh cây cắt mấy vết trầy.

Lục Thiếu Du rơi xuống một sơn cốc nhỏ, sơn cốc rất ẩn khuất, không lớn, lại bị lùm cây che kín.

Lục Thiếu Du hộc máu:

– Phụt.

Lục Thiếu Du lồm cồm bò dậy, nhìn quanh sơn cốc quan sát. Sơn cốc ẩn khuất là chỗ cư ngụ rất tốt mà Lục Thiếu Du đang tìm, hắn cần nhanh chóng phục hồi lại vết thương.

Lục Thiếu Du quan sát thấy trong sơn cốc có nhiều tảng đá, trên vách đá có các cửa hang phong hóa, diện tích lớn đủ chứa Lục Thiếu Du vào ở.

Lục Thiếu Du đi vào trong hang, một hơi nuốt hai viên đan dược trị thương tam phẩm, khoanh chân điều tức. Lục Thiếu Du bị thương quá nặng, ưu tiên hàng đầu bây giờ là chữa lành vết thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du bận điều tức không có khái niệm thời gian. Từng ngày chậm rãi qua đi, hai viên đan dược trị thương tam phẩm có giá trị khá lớn nên vết thương cũng nhanh lành hơn một chút, chỉ một chút vì vết thương của Lục Thiếu Du khá nặng.

Mười ngày sau, sáng sớm trong Sơn mạch Vụ Đô luôn đầy sương mù. Ban mai bị ánh nắng phá mở, tia nắng chiếu vào rừng cây lấp lánh nhiều ánh sáng. Giọt sương lung linh nhiều sắc màu rất đẹp.

Cộp cộp cộp!

Đột nhiên một chuỗi tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ bình tĩnh lúc sáng sớm trong sơn mạch, một bóng người áo đen lướt qua. Người áo đen nhảy vọt mấy lần đã vượt qua mấy trăm thước.

Nhìn gần thì thấy là một lão nhân áo đen, tay phải bịt vai, máu chảy ròng ròng, mặt trắng bệch. Lão nhân áo đen nhảy vọt mấy lần biến mất tại chỗ, lão bị thương nhưng tốc độ vẫn nhanh như hồn ma, có thể thấy thực lực của lão cực kỳ cường đại.

Lão nhân áo đen biến mất nửa canh giờ sau trong Sơn mạch Vụ Đô lại xuất hiện hai lão nhân, bọn họ như hồn ma hiện hình, tu vi rất khủng khiếp.

Một lão nhân ngồi xuống bên vũng máu, nói:

– Lão độc vật bị trọng thương, chạy không xa.

Lão nhân sắc mặt âm trầm nói:

– Phải tìm ra lão độc vật, nếu không sẽ họa lớn.

Lão nhân kia nói:

– Chúng ta đuổi theo nguyên Sơn mạch Vụ Đô này, đánh nhau hai lần vẫn để lão độc vật chạy thoát, công nhận lão độc vật mạnh thật.

Lão nhân sắc mặt âm trầm lạnh nhạt nói:

– Lão độc vật chỉ dựa vào dùng độc, nếu không chúng ta cần gì sợ?

Hai lão nhân biến mất tại chỗ.

Trên một sườn núi, lão nhân áo đen quan sát bốn phía. Một lát sau lão nhân áo đen dường như phát hiện điều gì nhảy người xuống.

Trong sơn động. Quanh người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng nhạt, sắc mặt hồng hào hơn. Qua mười ngày điều tức đến ngày thứ sáu Lục Thiếu Du lại phí phạm nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, vết thương tốt hơn tám mươi phần trăm.

Ý thức cảnh giác, Lục Thiếu Du lập tức phát hiện có điều không bình thường, dường như có hơi thở nào khác đến gần hắn.

– Ai đó?

Lục Thiếu Du bỗng không thể nhúc nhích, có mấy chỉ ấn rơi vào người hắn. Chân khí ngưng tụ, kinh mạch huyệt đạo bị phong, Lục Thiếu Du nằm xụi lơ dưới đất.

Lục Thiếu Du thấy một lão nhân áo đen, khoảng năm mươi tuổi, mặt không chút máu, ánh mắt sắc bén, vạt áo lấm tấm vệt đỏ. Trông bộ dạng của lão nhân áo đen bị thương khá nặng.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

– Tiểu tử, ta cần tìm một chỗ chữa thương, hôm nay không muốn giết người. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành vết thương sẽ tha cho ngươi.

Lão nhân áo đen đánh ra vài thủ ấn, một luồng khói đen bám vào cửa hang. Lão nhân áo đen nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.

Chương 153: Lạt thủ tồi thảo (2)

Một lão nhân mặc trường bào màu trắng sốt ruột nói:

– Minh Nguyệt lão đệ, nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra tiểu thư. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ba chúng ta đều tiêu đời.

Lão nhân tóc dài xõa vai, khí thế dao động mơ hồ quanh thân, thực lực siêu phàm.

Vương Minh Nguyệt lộ vẻ mặt sốt ruột trả lời:

– Ngô trưởng lão, mọi người đều đang cẩn thận tìm kiếm. Những người có thể điều động từ Thành Vụ Đô thì ta đã phái đi hết tìm tiểu thư.

Đại tiểu thư của Vân Dương tông, nữ nhi duy nhất của tông chủ mất tích trong Thành Vụ Đô địa bàn của gã, Vương Minh Nguyệt cũng tàn đời.

Ngô trưởng lão khẽ thở dài:

– Mấy ngày hôm trước chúng ta còn tìm thấy ấn ký Vân Dương tông, chắc là nha đầu Đông Mai để lại, tiểu thư sẽ ở quanh đây thôi. Tiểu thư không thể xảy ra chuyện gì, nếu sớm biết thế này đã không mang theo tiểu thư đi.

Một nam nhân trung niên khác nói:

– Chúng ta đừng quá lo, tiểu thư ham chơi nhưng thực lực không yếu, còn mang theo vũ khí bí mật, dù là chúng ta nếu đánh với tiểu thư cũng không làm gì được tiểu thư. Chỉ sợ gặp phải cường giả gì thì hơi rắc rối.

Vương Minh Nguyệt nói:

– Tôn trưởng lão nói đúng, chỉ mong tiểu thư đừng đi vào sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, chỗ đó có nhiều cường giả. Nếu là vòng ngoài Sơn mạch Vụ Đô thì tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.

***

Trong hiệp cốc, chân khí trong người Lục Thiếu Du dần phục hồi, nhưng hắn bị thương quá nặng, tiêu hao gần hết, khó thể hoàn toàn khỏe mạnh trong thời gian ngắn.

Chân khí bị Lục Thiếu Du hút vào đã tiêu hao sạch khi hắn sử dụng Chu Tước quyết, đó không phải chân khí mình luyện hóa, tiêu hao xong không thể bổ sung.

Lục Thiếu Du chậm rãi điều dưỡng, phải hết cẩn thận tránh cho bị đối phương phát hiện nên tốc độ chậm nhiều, phục hồi càng chậm chạp.

Lại một ngày qua đi, Lục Thiếu Du cảm giác vết thương trong người mới lành khoảng hai mươi hần trăm. Xem hơi thở từ thiếu nữ độc ác thì đã phục hồi chín mươi phần trăm.

Lục Thiếu Du cảm giác vết thương trên mặt và lưỡi đỡ hơn nhiều, độc thuộc loại tầm thường, không trí mạng.

Thiếu nữ tuyệt sắc thở hắt ra:

– Phù.

Vết thương của thiếu nữ tuyệt sắc đã lành gần hết, nàng mở mắt ra, đôi mắt lóe tia sang. Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, mắt lóe tia khó hiểu.

Thiếu nữ tuyệt sắc hỏi:

– Tiểu tặc, ngươi có chút bản lĩnh. Người trúng vạn nghĩ toản tâm châm của ta cần ít nhất mười ngày, nửa tháng mới hết độc, ngươi thì chỉ mất một ngày, thật khiến ta bất ngờ.

Lục Thiếu Du ngạc nhiên, hắn còn tưởng đâu độc này nhẹ. Lục Thiếu Du thầm đoán có lẽ lần trước Tiểu Long trừ độc giúp khiến hắn có sức đề kháng với độc tố.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Hôm nay muốn làm gì? Bản công tử chờ đây.

Là nam nhân không thể cúi đầu trước nữ nhân.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhỏ giọng nói:

– Thế nào? Hôm nay không mắng sao? Ta đang chờ đây.

Thiếu nữ tuyệt sắc lườm Lục Thiếu Du, mắt chứa ý cười trêu cợt.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

– Chẳng lẽ ngươi rất muốn nghe ta chửi? Sở thích biến thái thật.

Nói vậy nhưng Lục Thiếu Du không dám chọc giận nàng, nữ nhân này độc ác hơn Lam Linh nhiều.

Thiếu nữ tuyệt sắc trừng Lục Thiếu Du:

– Ngươi...!

Thiếu nữ tuyệt sắc lại bảo:

– Ta lười nói nhiều với ngươi. Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?

Thiếu nữ tuyệt sắc có hứng thú với Vũ kỹ Lục Thiếu Du đã sử dụng lúc tấn công nàng, hắn chỉ là Vũ Sĩ thất trọng nhưng có thể đánh nàng bị thương, Vũ kỹ đó thật ghê gớm.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng:

– Ta chính là ta, hỏi câu ngốc thật.

Thiếu nữ tuyệt sắc đang định nổi giận, nha hoàn Đông Mai hỏi:

– Ngươi tên là gì? Môn phái nào?

Lục Thiếu Du liếc thiếu nữ tuyệt sắc, nói:

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
– Không sợ nói cho ngươi biết, bản công tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du chính là ta. Môn phái thì bản công tử là đệ tử của Vân Dương tông, hãy thả ta ra, nếu không Vân Dương tông sẽ không tha cho ngươi!

Thiếu nữ tuyệt sắc ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

– Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông?

Đông Mai ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc hỏi:

– Ngươi là đệ tử của ai trong Vân Dương tông?

Nhìn biểu tình của thiếu nữ tuyệt sắc và Đông Mai, Lục Thiếu Du thầm nghĩ chẳng lẽ hai nữ nhân này có liên quan gì với Vân Dương tông? Không chừng hắn có cơ may được thả ra. Tuy Lục Thiếu Du là đệ tử của Vân Dương tông nhưng tối đa chỉ ‘xem như’, sư phụ thì hắn thậm chí chưa bước qua cửa tông môn.

– Ta là đệ tử của Bạch Mi Trưởng lão.

Lục Thiếu Du chỉ biết Vân Dương tông có một Bạch Mi Trưởng lão, tạm thời lấy ra dùng.

Thiếu nữ tuyệt sắc cười trêu cợt:

– Tiểu tặc, dám gạt ta?

Ánh sáng trắng chợt lóe, vạn nghĩ toản tâm châm đâm vào đùi Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du hét to:

– A!!!

Đùi Lục Thiếu Du sưng lên, cảm giác bị vạn con kiến cắn không dễ chịu chút nào.

Lục Thiếu Du chửi ầm lên:

– Đồ nữ nhân rắn độc, bản công tử không tha cho ngươi!

– Mắng tiếp đi.

Tay thiếu nữ tuyệt sắc lại bắn ra ánh sáng trắng, đùi bên kia của Lục Thiếu Du cũng đau đớn như bị vạn con kiến cắn.

Đông Mai liếc Lục Thiếu Du, nói:

– Tiểu thư, tiểu tử này không nói thật, chút nữa hãy hỏi lại, chúng ta đi kiếm cái gì ăn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nói:

– Cũng tốt, ta đang đói, ra ngoài tìm đồ ăn rồi sẽ tính sổ tiểu tặc này sau.

Thiếu nữ tuyệt sắc ra khỏi sơn động, nàng không sợ Lục Thiếu Du bỏ trốn, tiểu tặc đã bị phong tỏa chân khí, không trốn thoát được.

Hai nữ nhân ra khỏi sơn động, Lục Thiếu Du nhìn đăm đăm mãi khi bóng dáng khuất xa. Lúc này không trốn còn đợi tới bao giờ?

Chân khí khuếch tán, Lục Thiếu Du thúc giục Nộ Diễm Quyền, quyền ấn tràn ngập lửa nóng cháy. Dây leo trói tay Lục Thiếu Du bị đốt đứt từng khúc.

– Nữ nhân độc ác, ngươi không ngờ lão tử xông mở chân khí đúng không?

Lục Thiếu Du vội cởi dây leo trói chân, đứng dậy, chân vừa tê vừa đau chỉ có thể đi cà nhắc. Lục Thiếu Du lại chửi mười tám đời tổ tông nhà thiếu nữ tuyệt sắc.

Lục Thiếu Du đến cửa hang động thập thò nhìn, hắn cố nén đau đớn ở chân đi cà nhắc trốn ra ngoài. Lục Thiếu Du khá quen thuộc hiệp cốc này, hắn biết làm sao ẩn núp nhanh chóng rời đi.

Dọc đường đi Lục Thiếu Du không dám nghỉ chân, co giò chạy trốn. Chỉ giây lát hai nữ nhân kia sẽ quay về, nếu Lục Thiếu Du rơi vào tay bọn họ thì đời hắn tàn.

Lục Thiếu Du rời đi không lâu sau bên ngoài hiệp cốc có mấy trăm khách không mời xuất hiện, là nhóm Vương Minh Nguyệt.

Ngô trưởng lão nhìn chằm chằm một dấu hiệu hình sao trên cái cây to ngoài rừng rậm hiệp cốc, nói:

– Là tiêu ký của Vân Dương tông ta, chắc tiểu thư ở bên trong.

Vương Minh Nguyệt hét to:

– Mọi người mau tìm, nhanh!

Mấy trăm người lao vào rừng rậm, không lâu sau trông thấy hiệp cốc.

Trong sơn động ở hiệp cốc, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn chằm chằm cái hang trống rỗng.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận quát:

– Tiểu tặc kia đâu?

Chỉ mới giây lát đã không thấy tiểu tặc kia đâu.

Đông Mai nói:

– Tiểu thư, đã trốn rồi thì kệ hắn đi.

Chương 152: Lạt thủ tồi thảo (1)

Hiện giờ là ban đêm, trong sơn động chỉ có ánh sáng yếu ớt. Lục Thiếu Du thấy hai bóng người trước mặt mình, là thiếu nữ tuyệt sắc và nha hoàn thanh tú. Có vẻ thiếu nữ tuyệt sắc đang điều dưỡng tĩnh tọa.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống thầm nghĩ:

– Rắc rối to rồi.

Lục Thiếu Du rơi vào tay thiếu nữ này e rằng không có kết cục tốt, chân khí bị khóa, hắn lại bị thương nặng, bi kịch a. Không ngờ liều mạng vận chuyển Chu Tước quyết vẫn không đánh lại thiếu nữ tuyệt sắc, thực lực của nàng quá kinh khủng, lại còn là Vũ Giả tam hệ nữa. Không biết lai lịch của thiếu nữ tuyệt sắc này là gì.

Lục Thiếu Du thấy hai nữ nhân không phát hiện mình, hắn nhắm tịt mắt, cảm nhận kinh mạch huyệt đạo bị chân khí phong tỏa. Lục Thiếu Du vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết xông phá chân khí bị phong tỏa, nhờ Âm Dương Linh Vũ quyết nên khóa chân khí không làm gì được hắn.

Lục Thiếu Du bị thương nặng, không có sức chạy trốn, tạm thời lo điều dưỡng phục hồi.

Lục Thiếu Du ức chế chân khí hỗn độn trong người, chậm rãi điều dưỡng. Trong đầu Lục Thiếu Du suy tính các cách chạy trốn, nhưng lúc này hắn không có cơ hội để trốn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du lén điều dưỡng thân thể. Một đêm qua đi, hắn phục hồi lại chút ít chân khí, vết thương thì không đỡ hơn bao nhiêu. Lục Thiếu Du cảm giác thiếu nữ tuyệt sắc thở hắt ra, chắc đã ngừng tu luyện.

Lục Thiếu Du không dám khinh thường, vội ngừng điều dưỡng, giả bộ xỉu.

Lục Thiếu Du nghe nha hoàn thanh tú hỏi:

– Tiểu thư, vết thương của tiểu thư sao rồi?

– Gần lành rồi. Đông Mai, nhìn xem tiểu tặc kia tỉnh chưa?

Thì ra nha hoàn thanh tú tên Đông Mai, không biết thiếu nữ tuyệt sắc gọi hắn là tiểu tặc thì có tên là gì.

Đông Mai đến gần Lục Thiếu Du liếc sơ, không phát hiện hắn đã tỉnh:

– Tiểu thư, còn chưa tỉnh, có khi nào bị thương nặng qua mãi mãi không thức tỉnh?

Thiếu nữ tuyệt sắc nói:

– Nếu không tỉnh dậy coi như hắn may. Vậy đi, dù chết cũng không thể để hắn chết yên, đào con mắt của hắn ra, sau đó cắt lưỡi cho yêu thú ăn.

Đông Mai nói:

– Tiểu thư, làm như vậy tàn nhẫn quá.

– Nhiêu đây mà tàn nhẫn? Vẫn chưa đủ giảm bớt tức giận trong lòng ta. Thôi để ta tự mình làm!

Lục Thiếu Du mở mắt ra chửi:

– Được rồi, cho ta một nhát đi luôn đi. Không ngờ ngươi đẹp vậy mà lòng độc như rết!

Vì sao hắn gặp nữ nhân xinh đẹp trong Sơn mạch Vụ Đô toàn là tâm ngoan thủ lạt? Có câu độc nhất là lòng nữ nhân quả nhiên quá đúng.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng:

– Ha, chịu tỉnh rồi sao? Sớm biết ngươi đang giả chết.

Dù tức giận vẫn không làm giảm sắc đẹp của thiếu nữ tuyệt sắc, ngược lại thêm phần đáng yêu.

Lúc này Lục Thiếu Du không có tâm tình ngắm sắc đẹp, dù sao bản thân dữ nhiều lành ít, hắn chửi cho sướng miệng:

– Muốn giết cứ giết, bản công tử chết rồi làm quỷ cũng không tha cho ngươi!

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, hỏi:

– Ngươi sống còn không làm gì bản cô nương được, chết rồi làm gì được ta? Cho ta biết, ngươi là ai?

Lục Thiếu Du hừ mạnh:

– Ta là ai liên quan gì tới ngươi?

Lục Thiếu Du thầm nghĩ đa số nữ nhân thích một nam nhân là bởi vì nàng không hiểu nam nhân đó. Có lẽ nữ nhân này vì tính tò mò sẽ không giết hắn, vậy thì hắn có cơ hội chạy trốn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhỏ giọng nói:

– Đã thấy qua cứng miệng, không biết tên này có cứng thật không.

Lục Thiếu Du mắng:

– Bản công tử có chỗ khác càng cứng hơn, muốn thử không? Nhưng dù ngươi muốn thì ta cũng không thích!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du chưa nói hết câu đã la lên:

– A!!!!

Miệng Lục Thiếu Du đau rát.

Thiếu nữ tuyệt sắc cầm cây kim màu lục đâm vào mặt Lục Thiếu Du, cơ mặt hắn tê dại như bị ngàn vạn con kiến cắn. Cây kim có độc.

Thiếu nữ tuyệt sắc mỉm cười nói:

– Đây là Vạn nghĩ toản tâm châm, loại độc yếu nhất của bản tiểu thư. Giờ ngươi suy nghĩ kỹ đi, có chịu khai ngươi là ai không?

Lục Thiếu Du chửi:

– Đồ nữ nhân rắn rết, chắc tại ngươi tránh thai thất bại nên mất cân đối nội tiết tố, thời mãn kinh đến trước! Nếu bản công tử không chết, sau này sẽ bán ngươi vào kỹ viện!

Mặt Lục Thiếu Du đau nhức, nửa bên phải sưng húp.

Thiếu nữ tuyệt sắc không nghe hiểu Lục Thiếu Du đang chửi cái gì, nhưng nàng nghe được chữ kỹ viện.

Mặt thiếu nữ tuyệt sắc vặn vẹo:

– Mắng này!

Gò má trái của Lục Thiếu Du cũng tê dại. Thiếu nữ tuyệt sắc đâm một cây kim đem lại nỗi đau ngàn vạn con kiến cắn, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi.

Lục Thiếu Du tức giận mắng:

– Ta tuyệt đối không tha cho ngươi, đồ nữ nhân ác độc! Chết tiệt, mặt của ta!

Lục Thiếu Du không làm gì được đối phương, mặc dù đã giải được phong ấn cho chân khí nhưng hai tay và chân hắn bị trói chặt không thể nhúc nhích.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng:

– Ta chờ xem ngươi làm sao không tha cho ta? Ta đổi ý rồi, ta sẽ không giết ngươi, mỗi ngày hành hạ ngươi một lần cho đến khi ngươi chết.

Thiếu nữ tuyệt sắc không quan tâm Lục Thiếu Du đe dọa, nàng vươn bàn tay bóp miệng hắn. Lục Thiếu Du không thể vùng vẫy, chợt cảm giác đầu lưỡi đau nhức.

Lục Thiếu Du rú lên:

– A!!!!!!

Lưỡi là một trong những chỗ nhạy cảm, thịt mềm nhất trong thân thể con người. Vạn nghĩ toản tâm châm đâm vào làm lưỡi Lục Thiếu Du tê dại sau đó cứng như cục đá, không nói ra lời.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ mạnh:

– Hừ! Ai kêu ngươi mắng ta, dám nhìn lén bản tiểu thư? Mắng, mắng tiếp đi, sao không mắng nữa? Ta còn vô số cách chờ hành hạ ngươi đây, nhớ đừng chết quá sớm.

Lục Thiếu Du rất muốn chửi nhưng lưỡi sưng lấp kín khoáng miệng, hắn không nói nên lời. Lục Thiếu Du chỉ có thể dùng đôi mắt rực lửa chửi trong cổ họng, chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà thiếu nữ tuyệt sắc, nhưng dù làm vậy vẫn không thể giảm bớt đau đớn trên mặt và miệng Lục Thiếu Du.

Lúc này Lục Thiếu Du mặt sưng húp, miệng phồng lên như cái đầu heo. Lục Thiếu Du không soi gương, nếu không hắn sẽ sợ đứng tim.

Đông Mai hỏi:

– Tiểu thư, nếu không giết hắn thì đưa đi đâu? Chúng ta có nên quay về không?

Thiếu nữ tuyệt sắc hờ hững nói:

– Để hắn tự đi, cởi trói hai chân của hắn, dù sao không sợ hắn chạy. Chờ ta lành vết thương sẽ xuất phát.

Thiếu nữ tuyệt sắc đắc ý rút về cây kim, phủi tay, liếc xéo Lục Thiếu Du gào la thảm thiết. Thiếu nữ tuyệt sắc ngồi xếp bằng tập trung điều dưỡng.

Nha hoàn Đông Mai đồng tình nhìn Lục Thiếu Du, nhưng chỉ có thế, nàng cũng ngồi tu luyện.

Lục Thiếu Du đau đớn gào rú một lúc sau toàn thân tê dại mới đỡ khó chịu hơn. Lục Thiếu Du trừng mỹ nhân rắn rết kia, hắn bất đắc dĩ không biết nên làm sao. Đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.

Nhìn hai nữ nhân tĩnh tọa, Lục Thiếu Du âm thầm điều dưỡng, dù có trốn cũng phải chờ vết thương lành mới được, nếu không thì hắn chẳng có cơ hội nào.

Trong rừng cây rậm rạp Sơn mạch Vụ Đô có mấy trăm bóng người đang tìm kiếm thứ gì. Ba người đi đằng trước nhất, trong đó có hai người là lão nhân mặc trường bào, một nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên là thành chủ thành Vụ Đô, Trưởng lão ngoại môn Vân Dương tông, Vương Minh Nguyệt.

Chương 151: Mỹ nữ ra khỏi nước (2)


Lúc này năng lượng chân khí rót vào Chu Tước quyết khiến ánh sáng đang dung hợp chớp mắt tán loạn. Các năng lượng chân khí không xem như thuộc về Lục Thiếu Du, muốn dung hợp cùng Chu Tước quyết là điều không thể.

Lục Thiếu Du không biết điều này, kẻ thù lớn ngay trước mắt, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Lục Thiếu Du chỉ hy vọng dốc sức tăng uy lực cho Chu Tước quyết.

Những năng lượng chân khí rót vào, ánh sáng bảy sắc khuếch tán, cơ thể, đầu óc Lục Thiếu Du đau như bị búa gõ.

Cuối cùng Lục Thiếu Du cũng phát hiện vấn đề:

– Chết tiệt, không thể dung hợp!

Chân khí này không thể dung hợp với Chu Tước quyết.

Lục Thiếu Du nghiến răng:

– Mặc kệ nó, phải dung hợp bằng được!

Hiện giờ Lục Thiếu Du không còn đường lui, linh lực lại rót vào trong đầu, linh hồn lực khống chế năng lượng khuếch tán lần nữa dung hợp.

Chân khí hỗn độn trong cơ thể Lục Thiếu Du, đau nhức vượt sức chịu đựng, khóe môi hắn chảy máu. Dù vậy Lục Thiếu Du vẫn gượng ép chống cự.

Phương xa, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, thầm giật mình, quên xuống tay đánh hắn. Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn ánh sáng bảy sắc quanh thân Lục Thiếu Du và lực lượng kỳ dị khác, nàng đã hiểu hắn định làm gì.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc nói:

– Tiểu tử này định làm gì? Muốn tự sát sao?

Rõ ràng đối phương đang dung hợp hai loại lực lượng khác nhau, trong lực lượng đó có linh lực tràn ngập, thiếu nữ tuyệt sắc càng nhìn càng ngạc nhiên.

Thiếu nữ tuyệt sắc cảm nhận vô số nguy hiểm từ người Lục Thiếu Du, nếu để hắn dung hợp thành công thì uy lực sẽ rất kinh khủng.

Lục Thiếu Du cắn răng chịu đựng thân thể đau nhức điều khiển ba loại lực lượng không ngừng dung hợp. Ánh sáng bảy sắc lại ngưng tụ, mặt hắn càng lúc càng trắng, máu chảy từ khóe miệng nhỏ giọt xuống đất. Lỗ chân lông Lục Thiếu Du tràn máu, người hắn đẫm máu.

Cơ thể đau nhức, kinh mạch phình ra, Lục Thiếu Du đã đến cực hạn, kinh mạch còn trướng nữa sẽ nổ tung.

Cơ mặt Lục Thiếu Du run run lộ nụ cười thảm:

– Phải dung hợp, nếu không sẽ chết. Nếu chết cũng nên chết kiểu oai một chút.

Nếu dung hợp thành công Lục Thiếu Du vẫn còn cơ hội sống.

Thiếu nữ tuyệt sắc nét mặt sa sầm nói:

– Nguy rồi!

Thiếu nữ tuyệt sắc cảm nhận hơi thở nguy hiểm từ người Lục Thiếu Du càng lúc càng đậm đặc, nàng cũng căng thẳng thần kinh.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc nói:

– Vũ kỹ thật kỳ dị.

Thiếu nữ tuyệt sắc vươn tay ra, bàn tay kết mấy thủ ấn. Năng lượng khủng bố từ bốn phương tám hướng tụ tập lại quanh thân nàng, nét mặt thiếu nữ tuyệt sắc trầm trọng chưa từng có. Mặt thiếu nữ tuyệt sắc tái nhợt, chân khí trong người bị năng lượng khủng bố xung quanh hút ra.

Lục Thiếu Du cố nén đau nhức, hắn điều khiển ánh sáng bảy sắc dung hợp lại, bảy sắc màu chói lọi hơn vừa rồi nhiều. Ánh sáng bảy sắc luân phiên khá là thần dị, trên cao phát ra năng lượng kinh khủng vặn vẹo dòng không khí.

Trong khoảnh khắc Lục Thiếu Du đánh ra một thủ ấn, năng lượng cuồng bạo bỗng chốc yên lặng ngưng tụ thành con phượng hoàng đỏ rực cỡ bốn thước. So với lúc Lục Thiếu Du ngưng tụ Chu Tước quyết tại Trấn Thanh Vân thì lần này năng lượng phượng hoàng lớn hơn một thước.

Phượng hoàng màu đỏ rực như lửa, trên đầu có phượng quan bằng lông chim bảy sắc, cái đuôi kéo dày lông chim bảy sắc, đôi cánh giang rộng kéo theo lửa, không gian dao động theo nó.

Cảm giác hơi thở xung quanh, khóe môi Lục Thiếu Du cong lên. Lần này vận dụng Chu Tước quyết mạnh hơn mới rồi ngưng tụ gấp mấy lần, có chân khí của Vũ Sĩ ngũ trọng, nam nhân cao to trợ giúp, uy lực Chu Tước quyết tăng nhiều. Tiếc rằng đây không phải chân khí của hắn, nếu không uy lực sẽ còn kinh khủng hơn nữa.

Mặc kệ thế nào, rốt cuộc Lục Thiếu Du thành công ngưng tụ dung hợp nó, đây là Chu Tước quyết mới, uy lực tăng nhiều. Lực lượng cuồng bạo này nếu gặp lại nam nhân cao to thủ lĩnh của Bạo Lang dong binh đoàn Lục Thiếu Du tin tưởng sẽ đập nát đối thủ ra bã.

Lục Thiếu Du hét to một tiếng:

– Chu Tước quyết, đi!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du đánh ra thủ ấn cuối cùng, lại hộc máu. Cùng lúc đó, Lục Thiếu Du tiêu hao hết sạch chân khí.

Thể năng lượng phượng hoàng khủng bố biến to bảy, tám thước, lửa bao bọc quanh thân bay vọt ra. Khí thế cuồng bạo phóng lên cao, lửa ngập trời bao phủ trên cao mấy trăm thước. Không khí bị đốt kêu xèo xèo, rất khủng khiếp.

Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ quát:

– Phong Quyển Tàn Vân!

Thiếu nữ tuyệt sắc đánh ra thủ ấn cuối cùng, khí lưu cuồng bạo xoay tròn quanh người nàng như vòi rồng rít gào. Trong hiệp cốc, vòng xoáy khí lưu xới tung lớp đất, mặt đất nứt rạn li ti. Lớp đất bị bốc lên cao phô thiên cái địa đổ ập xuống.

Năng lượng khủng bố tràn ngập, cuồng phong mạnh mẽ đến cực độ ngưng tụ, cuồng phong rít gào, giông tố lật tung hiệp cốc.

Hai năng lượng cuồng bạo cực độ va chạm với nhau, vô số ánh sáng bắn tung tóe. Gió mạnh bao lấy ngọn lửa, lửa khuếch tán trong giông tố.

Hiệp cốc vang một chuỗi tiếng nổ. Phượng hoàng ảo biến mất trong giông tố, sau cùng ngưng tụ thành quả cầu lửa khổng lồ. Quả cầu lửa lắc lư thật mạnh phồng to lên rồi nổ tung, tạo ra tiếng nổ điếc tai trong không trung.

Bùm bùm bùm!

Lửa bắn tung tóe trên bầu trời hiệp cốc trong tiếng nổ vang điếc tai. Giông tố bị xé nát, khí thế cuồng bạo bắn lên cao.

Rầm! Bịch!

Lục Thiếu Du bị đánh bay xa mấy chục thước té cái bịch xuống đất, máu trong thân thể sôi sục, choáng váng mất ý thức. Đến cuối cùng Lục Thiếu Du mới biết đối phương là Vũ Giả tam hệ, Vũ kỹ cuối cùng là phong hệ, đẳng cấp Vũ kỹ rất cao.

Cộp cộp cộp!

Thiếu nữ tuyệt sắc thụt lùi mấy bước, khóe môi tràn máu, mặt tái nhợt.

Nha hoàn thanh tú luôn đứng từ xa nhìn, nàng biết mình có đi lên cũng chẳng giúp được gì. Thấy chiến đấu đã xong, tiểu thư nhà nàng bị thương thì nha hoàn thanh tú vội vàng chạy tới.

– Tiểu thư!

Thiếu nữ tuyệt sắc nói:

– Ta không sao, nhìn xem tiểu tặc kia chết chưa?

Nha hoàn thanh tú đến bên cạnh Lục Thiếu Du kiểm tra người hắn, trả lời:

– Tiểu thư, hắn chưa chết, chỉ xỉu.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận nói:

– Tiểu tặc này dám làm bản tiểu thư bị thương, ta sẽ không để hắn chét dễ dàng. Khóa chân khí của hắn lại, chờ khi hắn tỉnh sẽ xử tiểu tặc này sau!

Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận vẫn toát ra phong tình.

Nha hoàn thanh tú nói:

– Tiểu thư, làm vậy quá tàn nhẫn, hay giết hắn ngay đi.

Nha hoàn thanh tú nhớ đến những cách tiểu thư hành hạ người hầu trong tông, thật sự là rất thê thảm.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận nói:

– Hừ! Không để hắn thoát dễ vậy. Nhìn lén bản tiểu thư, còn mắng bản tiểu thư, chờ hắn tỉnh lại rồi tính sổ sau!

– Được rồi.

Nha hoàn thanh tú đồng tình nhìn Lục Thiếu Du đang hôn mê, mấy thủ ấn điểm vào người hắn.

***

Không biết qua bao lâu, Lục Thiếu Du mơ màng tỉnh dậy. Chân khí trong cơ thể bị đông lại, trong đan điền chỉ còn sót lại chút chân khí, cơ thể bị thương rất nặng.

Lục Thiếu Du mở mắt ra thấy mình nằm trong sơn động, một sơn động trong hiệp cốc lúc trước hắn cư ngụ. Lục Thiếu Du bị ném trong góc hang, chân khí bị phong tỏa, hai tay và chân bị dây leo trói chặt.