-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 184: Xem coi ai chết


Lục Thiếu Du chợt nhướng cao mày, sắc mặt âm trầm, tiếp tục đi tới.

Lát sau một tiếng quát vang lên sau lưng Lục Thiếu Du:

– Đứng lại!

Lục Thiếu Du quay người lại:

– Bám theo lâu như vậy rốt cuộc chịu ra?

Bốn nam nhân theo dõi Lục Thiếu Du khoảng hai mươi tám, chín tuổi, người lớn tuổi nhất khoảng ba mươi. Người lớn tuổi nhất mặc trường sam màu xanh, mặt có vết đao.

Nam nhân mặt sẹo nhìn Lục Thiếu Du:

– Tiểu tử, giao hết đồ trên người ra đây.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Các ngươi là ai?

Lục Thiếu Du xem khí thế của bốn nam nhân thực lực kém nhất là Vũ Sĩ lục trọng, một Vũ Sĩ bát trọng, một Vũ Sĩ cửu trọng. Nam nhân mặt sẹo đến đẳng cấp Vũ Sư nhị trọng.

Lục Thiếu Du sớm biết có bốn người bám theo mình. Trong Sơn mạch Vụ Đô luôn phải cảnh giác, quan sát xung quanh. Lục Thiếu Du thói quen cảnh giác từng giây từng phút, khi đi ra Tụ Bảo Môn hắn phát hiện có người theo đuôi mình.

Nam nhân tu vi Vũ Sĩ lục trọng lạnh lùng quát:

– Chúng ta là ai có cho ngươi biết cũng vô dụng, chỉ trách ngươi khoe tiền làm gì, chết đi!

Bàn tay nam nhân Vũ Sĩ lục trọng ngưng tụ hỏa chưởng nóng cháy, vạn chân khí dưới chân nhanh như chớp lao hướng Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du cười nhạt:

– Hừ! Xem coi ai chết!

Ngay khi chưởng ấn nóng cháy của Vũ Sĩ lục trọng sắp đến gần thì Lục Thiếu Du đạp đất, cong người, thân hình như cung tên kéo căng. Thớ thịt căng cứng, chân khí nóng bỏng bộc phát. Tiếng năng lượng nổ giòn vang, Lục Thiếu Du co nắm tay ngưng tụ quyền ấn.

Trên quyền ấn lóe tia lửa, hơi thở nóng cháy khuếch tán lao thẳng vào chưởng ấn. Nắm đấm chứa kình phong xé rách không khí, kình khí vô hình mang theo hơi nóng cháy va chạm mạnh với chưởng ấn lửa.

Bùm bùm!

Thanh âm trầm đục vang lên từ vị trí lực lượng đụng chạm. Lửa tứ tán, hơi thở nóng cháy tràn ra. Trong thời tiết nóng nực bốc khói xám đậm đặc như mây như khói.

Nắm đấm của Lục Thiếu Du tuôn ra kình khí cường đại ập vào bàn tay Vũ Sĩ lục trọng, đè gã oằn người xuống, bàn tay vang tiếng xương gãy.

Vũ Sĩ lục trọng rú lên:

– A!

Vẻ mặt Lục Thiếu Du hờ hững nhanh chóng thò tay trái, thủ ấn thay đổi, năm chỉ ấn nóng rực ngưng tụ trên đầu ngón tay. Năng lượng chân khí bộc phát, năm chỉ ấn mạnh mẽ đâm vào nam nhân Vũ Sĩ lục trọng.

– Hỏa Ảnh chỉ!

Lục Thiếu Du thi triển Hỏa Ảnh chỉ uy lực mạnh hơn lúc mới vào Sơn mạch Vụ Đô nhiều, cộng với nam nhân chỉ có tu vi Vũ Sĩ lục trọng, bản thân hắn là đẳng cấp Vũ Sĩ bát trọng. Cách biệt hai tầng tu vi đó là chênh lệch cực lớn.

Vù vù vù!

Năm Hỏa Ảnh chỉ gần trong gang tấc chứa kình khí cường đại vô hình tạc nổ ngực nam nhân Vũ Sĩ lục trọng, đẩy gã lùi ra sau. Ngực nam nhân Vũ Sĩ lục trọng thủng năm cái lỗ chảy máu ròng ròng.

Bùm!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Tất cả diễn ra trong hai giây, nam nhân Vũ Sĩ lục trọng giờ là cái xác nằm dưới đất. Ba người khác vẻ mặt kinh hoàng.

Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn xác chết dưới đất, với người muốn hại mình thì hắn không bao giờ buông tha. Từ xưa cá tính của Lục Thiếu Du đã sát phạt dứt khoát, cộng với tôi luyện trong Sơn mạch Vụ Đô khiến hắn càng biết làm sao đối phó kẻ thù.

Lục Thiếu Du không giấu khí thế tuôn ra từ thân thể, nam nhân mặt sẹo Vũ Sư nhị trọng kinh ngạc kêu lên:

– Vũ Sĩ bát trọng!

Hai nam nhân đứng bên cạnh nét mặt sa sầm. Chỉ chớp đã chết một đồng bạn.

Người Lục Thiếu Du toát ra khí thế xen lẫn sát khí, sát khí sắc bén như đao quang. Người chưa trải qua lửa máu tôi luyện thì không có loại khí thế sắc bén này, thiếu niên áo xanh chắc chắn không đơn giản như bề ngoài của hắn.

Nam nhân tu vi Vũ Sĩ bát trọng quát to:

– Không ngờ có chút công phu, để mạng lại!

Đồng bạn bị giết khiến nam nhân Vũ Sĩ bát trọng rất tức giận, tay cầm cây gậy sắt màu xanh, một đầu nhọn, một đầu dẹp tựa như loan đao lóe tia sắc lạnh.

Vũ khí rút ra từ tay nam nhân Vũ Sĩ bát trọng, khí thế mạnh mẽ xé rách không khí. Đá vụn trong sơn cốc bị hất bay lên, chân khí thuộc tính thổ bộc phát, nam nhân Vũ Sĩ bát trọng vọt hướng Lục Thiếu Du.

Nam nhân Vũ Sĩ cửu trọng, nam nhân mặt sẹo Vũ Sư nhị trọng cũng lao vào Lục Thiếu Du. Chân khí cuồng bạo, bọn họ định vây công Lục Thiếu Du, không chút nương tay. Có thể thấy được ba người quen làm nghề chặn đường cướp bóc nhiều lần, chỉ mong nhanh chóng giết đối thủ, không có đạo nghĩa gì hết.

Sắc mặt Lục Thiếu Du âm trầm, trong tình huống nguy cấp vẫn không hốt hoảng. Mấy người này chưa đủ sức làm khó được Lục Thiếu Du, chỗ này không bóng người, hắn có thể thoải mái bộc lộ thực lực.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng:

– Cùng nhau lên vậy cùng chịu chết đi!

Chân khí hùng dũng như nước lũ xuyên qua kinh mạch rộng, thủ ấn nhanh nhẹn.

– Thanh Linh khải giáp!

Chớp mắt người Lục Thiếu Du phủ lớp không gian vảy vàng nhạt trông rất thần dị, khí thế tăng vọt. Cùng thực lực tu vi Vũ Sĩ bát trọng nhưng Lục Thiếu Du phát ra khí thế mạnh hơn đối thủ nhiều. Nếu so sánh khí thế của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng tựa mưa rào thì khí thế trên người Lục Thiếu Du là mưa to.

Tất cả là vì kinh mạch trong người Lục Thiếu Du rộng dày hơn người cùng tu vi, chân khí chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn, khí thế cường đại hơn nhiều. Cùng một đòn công kích, Lục Thiếu Du vận dụng thì có uy lực lớn hơn rất nhiều.

Thanh Linh khải giáp bao quanh thân Lục Thiếu Du, khi ba đối thủ kinh ngạc thì phút giây đó hắn vung chưởng. Chưởng ấn màu vàng đất ngưng tụ, chân giẫm mạnh xuống đất. Năng lượng chân khí vàng đất tuôn ra từ bàn chân Lục Thiếu Du, chân khí cường đại dao động thành lực đẩy mạnh mẽ khiến Lục Thiếu Du hóa thành bóng đen vọt hướng Vũ Sĩ bát trọng.

Vũ Sĩ bát trọng cầm vũ khí kinh ngạc kêu lên:

– Vũ Giả song hệ?

Chân khí rót vào vũ khí nhiều hơn, vũ khí lóe ánh sáng sắc bén rạch phá không khí, kình khí rít gào đâm mạnh vào Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du ở giữa không trung vẻ mặt hờ hững nhìn quang nhận sắc bén đâm tới gần, người chợt lóe, ngực hắn chỉ trong tích tắc né thoát quang nhận, rồi huy động chưởng ấn công kích nam nhân Vũ Sĩ bát trọng.

Biểu tình Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng giật mình, gã không ngờ tốc độ của đối thủ mau vậy. Vũ Sĩ bát trọng dựng hộ thân cương quyển vàng đất quanh thân, vội vàng vỗ chưởng nghênh đón Lục Thiếu Du.

Chưởng ấn ngưng tụ ẩn chứa kình khí hùng hồn đánh tan dòng không khí. Nhưng lúc này mắt Lục Thiếu Du bắn tia sắc bén, lù lù bất động, người không dịch chuyển một li. Lục Thiếu Du mặc kệ chưởng đập trúng vai mình, chưởng ấn của hắn vỗ vàog ngực nam nhân Vũ Sĩ bát trọng.

Chưởng ấn phá hộ thân cương quyển của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng, kình khí cường đại từ chưởng ấn ập xuống.

Bùm bùm bùm!

Thanh âm như sấm vang vọng trong sơn cốc. Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng phun búng máu, bị đánh bay xuống dưới đập mạnh vào khối đá to trong sơn cốc, đá nứt ra.

Tất cả nói thì dài nhưng chỉ xảy ra trong hai giây. Lục Thiếu Du dựa vào Thanh Linh khải giáp, cơ thể mạnh mẽ trực tiếp va chạm với chưởng lực từ Vũ Sĩ bát trọng. Đúng như dự đoán, chưởng của đối thủ trừ khiến ngực Lục Thiếu Du sôi trào máu ra không tạo thành vết thương gì.

Chương 183: Bị đánh lén trong sơn cốc

Theo Lục Thiếu Du biết trấn nhỏ tên trấn Hoa Môn, là trấn gần Phi Linh sơn nhất, số người khá đông và náo nhiệt. Trong trấn có cửa hàng buôn bán đan dược, binh khí, dược liệu nên là nơi Vũ Giả, Linh Giả tụ tập.

Lục Thiếu Du định mua một ít dược liệu mình thiếu, và tài liệu luyện chế khôi lỗi để sắp tới luyện chế thành Huyết Hồn Ấn, cũng thử xem có thể luyện ra khôi lỗi đê giai không.

Trong thời gian này Lục Thiếu Du nghiên cứu cẩn thận mọi thứ ghi trong Thiên Linh Lục của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, cảm thấy đã hiểu rõ, hắn quyết định tự làm thử.

Chờ khi luyện Huyết Hồn Ấn thành công là Lục Thiếu Du có thể điều khiển yêu thú, đây là thủ đoạn rất mạnh. Về khôi lỗi, nếu Lục Thiếu Du luyện chế gần trăm khôi lỗi mang theo bên người thì dù đụng phải cường giả cũng có thể lấy con rối đè người, hắn thì thừa dịp chạy trốn.

– Xèo xèo!

Vừa ra khỏi Phi Linh Môn thì Tiểu Long nhanh nhẹn bò lên vai Lục Thiếu Du, nghểnh đầu nhỏ nhìn xung quanh. Ngẫu nhiên Tiểu Long cố ý phát ra hơi thở hù dã thú chim bay bốn phía run cầm cập.

Lục Thiếu Du ra lệnh Tiểu Long thu hơi thở về, tránh cho gây rắc rối. Tiểu Long càng lớn thì càng như con nít, rất là bướng bỉnh. Gần đây Tiểu Long không thích ở trong tay áo Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du vào trấn nhỏ, đám đông tới lui nhốn nháo. Lục Thiếu Du xem xét đa phần là Vũ Giả, có cả người bình thường. Lục Thiếu Du bất ngờ thấy hai Linh Giả đẳng cấp Linh Sĩ đi trên đường, mấy Vũ Giả đi theo sau hai người.

Trong trấn có nhiều cửa hàng bán vũ khí, dược liệu, đan dược vân vân là ít nhất, đa số là cửa hàng bán y phục, đồ linh tinh.

Tuy nhiên cửa hàng bán vũ khí, dược liệu, đan dược vân vân tụ lại một khu bên đường.

Lục Thiếu Du đi dạo một vòng trong thị trấn, vào cửa hàng bán y phục trước, hắn mua nhiều váy đẹp cho Lục Tâm Đồng. Lục Thiếu Du đi cửa hàng bán dược liệu, đan dược, vũ khí lớn nhất con phố.

Lục Thiếu Du nhìn tấm biển:

– Tụ Bảo Môn.

Cái tên như miếu thần tài.

Một nhân viên lanh lẹ đi lên hỏi:

– Đại nhân cần mua gì?

Lục Thiếu Du bất ngờ nhìn nhân viên, tu vi Vũ Sĩ nhất trọng.

Lục Thiếu Du liệt kê:

– Ta muốn mua bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi, và thượng hảo tinh thiết, huyền tinh thạch...

– Không biết các người có không?

Những thứ Lục Thiếu Du liệt kê rất nhiều, toàn là vật cần thết để tu luyện Huyết Hồn Ấn, luyện chế khôi lỗi.

Nhân viên sửng sốt:

– Có, đương nhiên là có, mời đại nhân vào.

Bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi toàn là thứ đắt tiền, đây là mối làm ăn lớn, một số vật phẩm khác cũng có giá trị không nhỏ. Nhân viên mời Lục Thiếu Du vào trong, kêu một lão nhân năm mươi tuổi đến tiếp chuyện.

Lão nhân năm mươi tuổi xem xét Lục Thiếu Du:

– Vị tiểu ca này, ta là quản sự cửa hàng. Tiểu ca muốn mua nhiều thứ, có nhiều món giá trị lớn, không biết...

Lục Thiếu Du chỉ khoảng mười sáu, bảy tuổi, đống đồ hắn muốn mua cộng lại khoảng chục vạn kim tệ. Lão nhân nghi ngờ không biết thiếu niên này có đủ kim tệ không.

Lục Thiếu Du thản nhiên nói:

– Yên tâm, không quỵt nợ các người đâu.

Hiện nay Lục Thiếu Du không thiếu tiền, hắn có kho báu của Bạch Lang dong binh đoàn, được đến năm mươi vạn kim tệ. Những thứ khác tìm trong Sơn mạch Vụ Đô cộng lại khoảng mười vạn kim tệ. Nếu bán hết dược liệu, đan dược trong Sơn mạch Vụ Đô cũng cỡ mười vạn kim tệ nữa. Chủ yếu là trong túi không gian của đại đoàn trưởng Bạo Lang dong binh đoàn có nhiều đan dược, dược liệu.

Lão nhân quản sự cười toe toét:

– Vậy đại nhân chờ chút, ta đi chuẩn bị ngay cho đại nhân.

Đây là mối làm ăn lớn hơn chục vạn kim tệ hiếm có trong tiệm, lão nhân quản sự thậm chí thay đổi cả xưng hô.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du chờ trong nội đường một lúc sau có người bưng trà bánh lên chiêu đãi. Chốc lát sau lão nhân quản sự mang theo ba nhân viên mỗi người ôm cái bao to đến trước mặt Lục Thiếu Du.

Lão nhân quản sự cung kính nói:

– Đại nhân, đây là dược liệu, tài liệu đại nhân muốn. Đại nhân kiểm tra xem còn sót cái gì không.

– Bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi, tinh thiết, huyền tinh thạch...

Lục Thiếu Du kiểm tra từng món, hắn không muốn đi lần thứ hai.

Xác định đầy đủ rồi Lục Thiếu Du nói:

– Đã đủ, tính tiền đi.

Lão nhân quản sự nói ngay:

– Đại nhân, đã tính xong, tổng cộng mười vạn năm ngàn ba trăm kim tệ, bỏ số lẻ còn chẵn mười vạn năm ngàn kim tệ.

Lục Thiếu Du sớm biết mấy thứ này không rẻ nhưng không ngờ tốn hết chục vạn kim tệ, thầm giật mình. Âm Dương Linh Vũ quyết thật là đốt tiền, tu luyện khống thú thuật và khôi lỗi trong Thiên Linh Lục cũng tiêu tiền.

Lục Thiếu Du nói:

– Nhiều vậy các người chỉ cho ta số lẻ sao? Ăn lời nhiều vậy? Thôi thì tính mười vạn kim tệ đi, năm ngàn kim tệ xem như bớt giá, nếu được thì tốt, không thì ta đổi tiệm khác.

Lão nhân quản sự khó xử:

– Đại nhân, cái này...

Trừ đi năm ngàn kim tệ là quá nhiều.

Lục Thiếu Du đứng dậy định đi:

– Không được sao? Vậy ta đổi tiệm khác.

Mua đồ giá trị mười vạn kim tệ, Lục Thiếu Du biết bên bán lời khá nhiều, dù trừ đi năm ngàn kim tệ thì vẫn lời to. Nếu ở trong Thiên Bảo Môn, Lục Thiếu Du có thẻ khách quý thì được bớt hơn hai vạn kim tệ, tiếc rằng trấn nhỏ không có Thiên Bảo Môn.

Lão nhân quản sự nói:

– Được rồi, coi như bớt giá cho đại nhân, sau này đại nhân có gì cần xin lại ghé đến.

Lão nhân quản sự thấy Lục Thiếu Du định đi thì cắn răng đồng ý.

Lục Thiếu Du lấy mấy thẻ ngọc tinh ra:

– Đây.

Trên các thẻ rải rác số kim tệ cộng lại cũng đủ tiền.

Lão nhân quản sự khá ngạc nhiên vì thiếu niên mang theo nhiều thẻ ngọc tinh đến vậy, không biết hắn có lai lịch gì.

Liên tục cà bốn thẻ ngọc tinh mới đủ mười vạn kim tệ, Lục Thiếu Du bỏ hết tài liệu luyện chế khôi lỗi, các dược liệu vào túi không gian, rời khỏi cửa hàng.

Sau khi Lục Thiếu Du đi, bốn bóng người ra khỏi Tụ Bảo Môn, xa xa bám theo hắn.

Mua xong mọi thứ cần thiết, Lục Thiếu Du định về Phi Linh Môn ngay, tìm chỗ yên lặng bế quan một đoạn thời gian xem có thể tu luyện Huyết Hồn Ấn thành công để luyện chế khôi lỗi không.

Nghĩ đến tu luyện Huyết Hồn Ấn là Lục Thiếu Du rùng mình. Rất khó tu luyện Huyết Hồn Ấn, đầu tiên cần dùng máu của mình cộng mấy loại dược liệu luyện hóa thành đan, tiếp theo luyện hóa, phụ trợ thêm linh hồn lực mới ngưng tụ thành ấn.

Chỉ có tu luyện Huyết Hồn Ấn mới đủ sức thi triển khống thú thuật khống chế yêu thú, tinh huyết phải rút từ cốt tủy của mình, có thể tưởng tượng nổi đau đó dữ dội cỡ nào.

Lục Thiếu Du rời khỏi trấn nhỏ, trên đường trở lại Phi Linh Môn hiếm có bóng người. Lục Thiếu Du đi ngang qua sơn cốc, lúc này là giữa trưa, mùa hè nóng cháy. Hoa cỏ dại bị mặt trời đốt khô, không khí nóng nực.

Bầu trời xanh trong không áng mây, mặt trời nóng nướng cháy sơn cốc. Tảng đá bốc khói như mây như sương trong không trung, nhìn càng nóng hơn.

Chương 182: Bóng đen mật mưu

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên giường, hắn thẫn thờ nghĩ vẩn vơ. Sợ là hắn sẽ phải ở lại Phi Linh Môn, không có chỗ đặt chân nào khác, huống chi Lục Thiếu Du đã đồng ý sẽ báo thù cho phụ thân của Lục Tâm Đồng.

Nếu ở lại Phi Linh Môn sẽ có nguy hiểm, Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu là hung thủ giết Lục Thanh thì sẽ có tật giật mình ra tay xử luôn Lục Thiếu Du, hắn cần cảnh giác.

Tiểu Long bò ra khỏi tay áo Lục Thiếu Du, ngước đầu nhìn hắn:

– Xèo xèo!

Tiểu Long tò mò nhìn Lục Thiếu Du ngây người, mắt nhỏ xoe tròn.

Lục Thiếu Du vuốt ve Tiểu Long, nói:

– Sau này nếu ngươi buồn thì ra sau núi chơi, nhưng cẩn thận chút.

Thực lực như Tiểu Long sẽ không gặp nguy hiểm khi ở quanh đây, mỗi ngày giấu nó trong tay áo cũng tội. Nhưng để Tiểu Long xuất hiện trước mặt người ngoài thì Lục Thiếu Du lo có người nhận ra thân phận của nó.

Tiểu Long co duỗi lưỡi, nhẹ gật đầu:

– Xèo xèo!

Bộ dạng Tiểu Long như nghe hiểu lời Lục Thiếu Du, rất đáng yêu.

– Tiếp tục tu luyện.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng chậm rãi tu luyện, trong Phi Linh Môn không quá an toàn nên hắn không lấy Linh Ngọc sàng ra.

Một lát sau, Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện, Linh hồn thần dịch trong đầu còn một chút chưa luyện hóa xong. Đẳng cấp linh lực của Lục Thiếu Du cách Linh Sĩ bát trọng trung kỳ không còn xa.

Vầng sáng trong suốt bao phủ Lục Thiếu Du, hắn chìm trong tu luyện, thời gian chậm rãi trôi qua.

Ban đêm, ánh trăng nhạt rắc xuống mặt đất. Dưới ánh trăng mờ tối, một bóng người rời khỏi Phi Linh Môn, chớp mắt biến mất.

Trong một khu rừng rậm rạp, một bóng người nhảy lên mấy lần chui vào trong rừng.

Bóng người vào rừng cây, lại một bóng đen khác xuất hiện.

– Làm sao rồi? Đã tìm thấy chưởng môn ấn phù chưa?

– Không, trên người của hắn không có chưởng môn ấn phù, nữ nhi của chưởng môn quay về, có vẻ cũng không mang theo.

– Vậy chưởng môn ấn phù đi đâu? Nghe nói không có chưởng môn ấn phù thì không mở mật thất ra được.

– Đúng vậy! Chưởng môn ấn phù là mấu chốt, nếu không có chìa khóa thì vô dụng. Nhưng có một tiểu quỷ bỗng dưng xuất hiện, nói là đệ tử Lục Thanh vừa nhận, ta nghi ngờ chưởng môn ấn phù ở trên người hắn.

Bóng đen nhíu mày hỏi:

– Hôm nay trong môn phái của ngươi có người đánh đệ tử môn ta, là người kia sao?

– Đúng rồi. Tiểu tử đó lai lịch kỳ lạ, thi triển Vũ kỹ hoàng giai. Vũ kỹ cao nhất Phi Linh Môn cũng không đến hoàng giai, tiểu tử này không giống là đệ tử của Lục Thanh.

– Vậy giết hắn là xong.

– Khó, sư muội của ta đã hơi nghi ngờ, và sư muội cũng giữ chìa khóa. Cộng với nếu tiểu tử kia có chưởng môn ấn phù chắc chắn sẽ giấu đi, giết hắn rồi càng khó tìm hơn.

– Vậy ngươi tìm cách đi, phải tìm ra chưởng môn ấn phù, cố gắng nhanh lên!

– Biết rồi, nhưng trong thời gian này kêu người trong môn của ngươi ít đến Phi Linh Môn kiếm chuyện đi, tránh cho tiểu tử kia xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

– Biết rồi, tiểu tử đó dám bị thương người trong môn của ta, nhớ giữ mạng hắn lại cho ta.

Bóng đen tung người biến mất.

Chỉ còn lại một người đứng tại chỗ chốc lát sau cũng xoay người quay về Phi Linh Môn.

Một đêm qua đi, chân trời phía đông lộ ra tia sáng, trong Phi Linh sơn ríu rít tiếng chim hót.

Lúc này toàn bộ Phi Linh sơn bao phủ trong ánh ban mai dịu dàng. Mùi thơm theo làn gió bay ra từ rừng cây.

Khi tia ban mai thứ nhất bắn xuyên qua sương mù, sắc trời sáng rực. Một đêm đã qua, nắng sớm bình yên nhẹ nhàng, không nóng cháy ồn ào, khiến người tĩnh tâm, vui vẻ thoải mái. Chân trời có mấy ngôi sao nép mình vào màn trời.

Lục Thiếu Du tu luyện cả đêm, hắn thở hắt ra:

– Phù!

Lúc này Linh hồn thần dịch trong đầu Lục Thiếu Du đã bị luyện hóa hết, đẳng cấp linh lực đúng như hắn dự tính, chỉ đến trung kỳ Linh Sĩ bát trọng là cùng, cách Linh Sĩ cửu trọng còn xa.

Lần đầu tiên dùng một phần mười Linh hồn thần dịch Lục Thiếu Du đột phá bốn tầng, lần này chỉ đột phá hai tầng. Lục Thiếu Du phỏng chừng nếu hắn lại dùng một phần mười Linh hồn thần dịch vậy chỉ đủ để đột phá một tầng Linh Sư.

Lục Thiếu Du chỉ vừa luyện hóa Linh hồn thần dịch không lâu, nếu lại tiếp tục thì bây giờ không phải lúc tốt nhất. Lục Thiếu Du quyết định đột phá đẳng cấp Vũ Giả đến đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng rồi tính tiếp, khi đó lại sử dụng Linh hồn thần dịch sẽ một hơi đột phá Vũ Giả và Linh Sư.

Bên ngoài phòng vọng vào giọng Lục Tâm Đồng non nớt:

– Ca ca tỉnh chưa? Dậy ăn sáng thôi!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du mở cửa phòng:

– Tâm Đồng dậy sớm thật, hôm nay muội rất xinh.

Lục Tâm Đồng mặc váy hồng sạch sẽ, cột tóc đen nhánh, dưới hàng lông mày là đôi mắt đen láy trong suốt, rèm mi dài trang sức đôi mắt đẹp như hai hạt nho thủy tinh, khuôn mặt trẻ con, thật là tiểu mỹ nhân bại hoại trong tương lai.

Lục Tâm Đồng cười ngại ngùng:

– Xinh thật không?

Lục Tâm Đồng kéo tay Lục Thiếu Du đi hướng đại sảnh, tiểu cô nương tung tăng như bươm bướm rất đáng yêu.

Trong sảnh, Phương Tân Kỳ mời Lục Thiếu Du:

– Tiểu sư đệ, ăn bữa sáng đi.

Trên bàn bày nhiều đồ ăn nhưng toàn là thanh đạm, Phi Linh Môn không có nhiều tiền để ăn món mặn.

Lục Thiếu Du ngồi xuống, khách sáo nói:

– Đa tạ sư tỷ.

Lục Thiếu Du nếm tay nghề của Phương Tân Kỳ, nấu khá ngon.

Lục Thiếu Du khen:

– Rất ngon, rất khá.

Phương Tân Kỳ mỉm cười nói:

– Thấy ngon thì ăn nhiều chút.

Phương Tân Kỳ cố ý vô tình liếc trộm Lục Thiếu Du.

Phương Tân Kỳ hỏi:

– Tiểu sư đệ học Vũ kỹ từ đâu vậy? Uy lực rất mạnh.

Lục Thiếu Du đáp:

– Trước kia vô tình học được, tàm tạm, đệ cũng rất vừa lòng.

Phương Tân Kỳ tò mò hỏi:

– Tỷ nghe nói hôm qua sư đệ một hơi lấy ra nhiều đan dược nhị phẩm, không biết trước kia sư đệ làm cái gì?

Buổi chiều Lục Thiếu Du lấy năm viên đan dược nhị phẩm ra mà không chớp mắt cái nào, chuyện này đã đồn khấp đệ tử Phi Linh Môn.

Lục Thiếu Du trả lời:

– Trước khi gặp sư phụ thì đệ luôn tìm dược liệu trong Sơn mạch Vụ Đô để bán, khá là may mắn, mỗi lần đều tìm được nhiều dược liệu.

Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi:

– Sơn mạch Vụ Đô? Sư tỷ nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm, tiểu sư đệ dám đi một mình?

– Cũng không có gì, cẩn thận chút là được.

Lục Thiếu Du ăn sáng xong, nói:

– Đệ muốn ra ngoài một chuyến, xin giao Tâm Đồng cho lục sư tỷ.

Phương Tân Kỳ nói:

– Không thành vấn đề, bên ngoài hơi lộn xộn nhưng với thực lực của tiểu sư đệ chắc không gặp nguy hiểm gì, tuy nhiên cẩn thận thì hơn.

Lục Thiếu Du nói:

– Đệ biết, đa tạ sư tỷ quan tâm.

Lục Thiếu Du rời khỏi nơi ở.

Dọc đường đi Lục Thiếu Du gặp nhiều đệ tử Phi Linh Môn bình thường, bọn họ tôn kính chào hắn.

– Kính chào tiểu sư huynh!

– Kính chào tiểu sư huynh!

Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu, rất là bất đắc dĩ. Có vẻ hắn rất được hoan nghênh.

Lục Thiếu Du rời khỏi Phi Linh Môn, đi thẳng tới trấn nhỏ gần nhất.

Lục Thiếu Du biết địa hình, thôn trấn bên này từ trong não Trương Minh Đào nên không cần hỏi thăm ai.

Chương 181: Làm thịt nó (2)

Trịnh Anh nói với mười đệ tử thân truyền khác:

– Lui ra hết đi.

Trong mắt Trịnh Anh tràn ngập cô đơn.

Mọi người tán đi.

Trương Minh Đào đến gần Lục Thiếu Du:

– Sư đệ mạnh quá, người La Sát Môn cũng không đánh lại sư đệ.

Lục Tâm Đồng ngửa đầu, ánh mắt kiên cường nói:

– Ca ca đương nhiên lợi hại, sau này Tâm Đồng lớn lên cũng phải giỏi như ca ca!

Lục Thiếu Du nói với Trương Minh Đào:

– Sau này chúng ta phải hết sức cẩn thận.

Lục Thiếu Du vừa phô bày thực lực e rằng sẽ gây chú ý với Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, không dễ đối phó hai người này.

Trương Minh Đào nói:

– Ừm! Ta sẽ âm thầm điều tra là kẻ nào giết sư phụ.

Hai người quay về chỗ ở, bên ngoài có nhiều đệ tử bình thường chờ sẵn, thấy Trương Minh Đào và Lục Thiếu Du thì chạy tới, hưng phấn líu ríu.

– Sư huynh!

– Chào sư huynh!

Trương Minh Đào kinh ngạc hỏi:

– Sao các người đến đây?

Một tên mập đầu trọc chen lấn lên trên:

– Chúng ta đến thăm sư huynh, không biết tên của vị sư huynh này là gì?

Lục Thiếu Du có chút ấn tượng với tên mập đầu trọc, ban đầu là gã la lớn giọng nhất.

Trương Minh Đào cười nói:

– Sau này các người kêu tiểu sư huynh là được.

Đám đệ tử bình thường đồng thanh kêu lên:

– Chào tiểu sư huynh!

Tuy Lục Thiếu Du đến Phi Linh Môn chưa được một ngày nhưng ở trong lòng các đệ tử bình thường đã xem hắn như người trong nhà, tôn sùng hắn từ tận đáy lòng. Nhiều năm qua lần đầu tiên có người dám dạy dỗ La Sát Môn.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Mọi người không cần đa lễ.

Lần này Lục Thiếu Du ngoài ý muốn được chút địa vị trong lòng đám đệ tử bình thường.

– Tiểu sư huynh mới thi triển Vũ kỹ là đẳng cấp gì? Tinh cấp cao giai sao?

– Tiếc rằng Hoàng trưởng lão xen vào, nếu không đã cho người La Sát Môn bài học nhớ đời, làm thịt nó!

– Tiểu sư huynh lợi hại nhất, đánh bại được người La Sát Môn, chắc là Vũ Sư.

Đám người lao nhao bàn tán, vẻ mặt hưng phấn như thể mới rồi là bọn họ ra tay trút giận.

Một thanh niên gầy gò bối rối chạy tới, sốt ruột nói:

– Nguy rồi, Tôn Nguyên sắp không chống nổi, bị thương quá nặng!

Trương Minh Đào nóng nảy:

– Cái gì? Để ta đi xem!

Đám người kéo nhau chạy đi. Không lâu sau Lục Thiếu Du đi theo đoàn người vượt qua mấy con đường lát đá đến dãy kiến trúc khác, đại điện đã cũ kỹ.

Trong một gian phòng có khoảng mười thanh niên luống cuống tay chân đứng trong phòng. Trên chiếc giường rộng rãi có năm thanh niên mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Thanh niên bên trái đã hôn mê.

Đám thanh niên khỏe mạnh thấy Trương Minh Đào đến thì kêu lên:

– Đại sư huynh, Tôn Nguyên không chống nổi nữa rồi, hắn bị thương quá nặng.

Lục Thiếu Du nhìn năm thanh niên trên giường, là mấy người bị La Sát Môn đánh. Vết thương rất nặng, người La Sát Môn đúng là không nương tay chút nào.

Trương Minh Đào sắc mặt âm trầm chạy nhanh tới gần người bên trái kiểm tra, mở miệng nói:

– Vết thương quá nặng, bó tay rồi. La Sát Môn chết tiệt, khốn nạn!

Đám người biểu tình trầm trọng. Đại sư huynh chịu thua thì bọn họ cũng bó tay.

– Mau đi tìm trưởng lão, không chừng trưởng lão sẽ có cách.

– Miễn đi, nhóm Hoàng trưởng lão mặc kệ chúng ta chết sống, dù sao không phải đệ tử thân truyền.

Đám người chen chúc trong phòng ồn ào, ai cũng bất lực.

Lục Thiếu Du nhíu mày nói:

– Để ta xem thử.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Đám đệ tử Phi Linh Môn thật là trẻ mồ côi không ai thương, cũng tội.

Đám người lập tức tránh ra một con đường:

– Mời tiểu sư huynh.

Lục Thiếu Du đến gần thanh niên nằm bên tay trái bị thương nặng nhất, cẩn thận kiểm tra. Lục Thiếu Du nâng thanh niên đang hôn mê dậy, chân khí chậm rãi rót vào lưng thanh niên.

Một lát sau bụng thanh niên co rút, phun ra búng máu đen:

– Phụt.

Thanh niên từ từ tỉnh dậy.

Lục Thiếu Du nhét viên đan dược trị thương nhị phẩm vào miệng thanh niên:

– Đừng nói chuyện, nuốt đan dược xuống, tập trung trị thương, khoảng mời ngày nửa tháng là khỏe.

Mọi người mừng rỡ reo lên:

– Tỉnh rồi, tiểu sư huynh giỏi quá!

Cùng là sư huynh đệ bơ vơ thường tình cảm sẽ rất tốt, thấy thanh niên khỏe thì bọn họ rất mừng.

Lục Thiếu Du nhìn bọn họ, thầm cảm thán. Nếu ở trong đại môn đại phái thì tình cảm sư huynh đệ cũng không tốt như vậy. Trong đại môn đại phái vì ích lợi, tương lai, sư huynh đệ đấu đá với nhau, ít có mối quan hệ tốt đẹp.

Trong Phi Linh Môn này không có gì, toàn là đệ tử mồ côi nhưng có tình bạn chân thành nhất. Hèn gì kiếp trước có người bảo nam nhân là phải cùng nhau vác súng, cùng đi phố đèn đỏ, có như thế tình cảm mới chân thành.

Lục Thiếu Du móc ra bốn viên đan dược trị thương nhị phẩm khác cho bốn đệ tử bị thương nặng ăn:

– Các người cũng nuốt một viên đan dược, điều tức vài ngày thì sẽ khỏe.

– Đan dược nhị phẩm, là đan dược nhị phẩm!

Đám đệ tử Phi Linh Môn ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt Lục Thiếu Du bây giờ thì đan dược nhị phẩm không là gì, nhưng với đệ tử Phi Linh Môn thì khác. Trong Phi Linh Môn đừng nói đan dược nhị phẩm, bọn họ thậm chí chưa từng dùng đan dược nhất phẩm.

Một viên đan dược nhị phẩm giá trị mấy trăm kim tệ, một con số quá lớn với các đệ tử Phi Linh Môn. Bọn họ không có nguồn kinh tế, không thể mua đan dược được.

Trương Minh Đào ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du lấy ra đan dược nhị phẩm, gã là đại đệ tử Phi Linh Môn, từ lúc nhập môn đến bây giờ chỉ dùng qua hai viên đan dược nhất phẩm.

Lục Thiếu Du cười cười dắt tay Lục Tâm Đồng về chỗ ở.

Hoàng hôn, một nữ đệ tử đến chơi.

Lục Tâm Đồng chào hỏi:

– Tân Kỳ tỷ tỷ!

– Tâm Đồng.

Nữ đệ tử nắm tay Lục Tâm Đồng hỏi:

– Tâm Đồng đã ăn gì chưa?

Lục Tâm Đồng trả lời:

– Chưa, ca ca đang định làm.

Lục Thiếu Du quan sát nữ đệ tử, hắn đã gặp nàng trong đại điện, là đại đệ tử của Trịnh Anh. Cung trang xanh nhạt, mặt mày không tinh xảo nhưng nhìn mát mắt, miệng nhỏ mắt to, có hai lúm đồng tiền. Cung trang vẽ ra đường cong nhấp nhô, khí chất hiền hòa như tỷ tỷ nhà bên.

Nữ đệ tử nhìn Lục Thiếu Du, tò mò hỏi:

– Ngươi thật sự là đệ tử chưởng môn sư bá nhận?

Ban ngày nữ đệ tử có trông thấy Lục Thiếu Du đánh nhau.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

– Nàng thấy sao? Chẳng lẽ có chuyện nhận bậy sư phụ?

Nữ đệ tử sửng sốt:

– Cũng đúng.

Nữ đệ tử nói tiếp:

– Ta tên Phương Tân Kỳ, sau này gọi ta là lục sư tỷ đi, thời gian ta nhập môn xếp thứ sáu. Lam bà bà đã chết, sư phụ kêu ta đến chăm sóc Tâm Đồng, sau này ta cũng ở đây.

Lục Thiếu Du khẽ ừ:

– Ừm!

Lục Thiếu Du đang suy nghĩ nên dàn xếp Lục Tâm Đồng như thế nào, có Phương Tân Kỳ chăm sóc tiểu cô nương thì hắn không cần lo.

Lục Tâm Đồng chớp mắt hỏi:

– Thật không Tân Kỳ tỷ tỷ?

Phương Tân Kỳ nói:

– Thật, sau này Tân Kỳ tỷ tỷ sẽ chăm sóc Tâm Đồng thật tốt.

Lục Thiếu Du nói:

– Lục sư tỷ đến vừa lúc, làm chút đồ ăn cho Tâm Đồng đi, ta đi tu luyện.

Nói xong Lục Thiếu Du trở về phòng mình. Trương Minh Đào đã dọn dẹp một căn phòng cho hắn, gần thác nước sau núi, Lục Thiếu Du rất thích.

Chương 180: Làm thịt nó (1)

– Hừ! Cho rằng ta không thể làm gì ngươi sao?

Thanh niên mặc hoa phục lắc mình, chân khí bộc phát chứa khói đen, hai bàn tay gã bao bọc làn khói.

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

– Độc chưởng?

Thanh niên mặc hoa phục toát ra mùi nồng nặc khó ngửi chắc là khí độc, nhìn bàn tay gã có lẽ dính dáng đến chất độc.

Lục Thiếu Du không để bụng. Khí độc trên người thanh niên mặc hoa phục rất nhạt, yếu hơn Phệ Huyết Hóa Cốt đan mà lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất cho hắn nhiều. Có Tiểu Long ở đây, Lục Thiếu Du không sợ chút chất độc này.

Khuôn mặt thanh niên mặc hoa phục cũng tràn các sợi tơ đen, gã hét to một tiếng:

– Độc Sa Chưởng!

Kình khí bá đạo, mùi gay mũi, chưởng vỗ ra.

Chưởng ấn đè ép không gian làm dòng không khí rít gào. Đám người vây xem cảm thấy tim đập nhanh, lực lượng cuồng bạo thoáng chốc đè xuống.

Mắt Lục Thiếu Du lạnh băng:

– Đến đây!

Lục Thiếu Du biết thanh niên mặc hoa phục sắp dốc hết sức, hắn gầm lên, chân khí bộc phát từ cơ thể hắn dựng màn nước khổng lồ trước mặt.

Cùng lúc đó, vạt áo xanh không gió tự bay, khí thế tăng vọt, màn nước trước mặt Lục Thiếu Du xoay tròn. Màn nước xoay tít bắn giọt nước tung tóe, nó như áng mây khổng lồ hóa thành sóng nước to trăm thước. Uy thế mạnh hơn cả thanh niên mặc hoa phục lan tràn bốn phía.

– Đây là Vũ kỹ gì? Mạnh quá.

– Là Vũ kỹ hoàng giai hay tinh giai cao giai?

Đám người Phi Linh Môn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Thiếu Du ngưng tụ vòng xoáy nước khổng lồ trên bầu trời. Đệ tử Phi Linh Môn chỉ tu luyện Vũ kỹ thần giai, chỉ đệ tử thân truyền được tu luyện tinh giai, hơn nữa là Vũ kỹ tinh giai đê giai. Bọn họ chưa từng thấy Vũ kỹ nào mạnh mẽ như vậy.

Xoẹt!

Chưởng ấn màu đen của thanh niên mặc hoa phục giáng xuống nước xoáy, chấn sóng nước lắc lư sắp tán đi.

Lục Thiếu Du đẩy thủ ấn:

– Nộ Hải Cuồng Khiếu, bạo!

Chân khí lại bùng nổ, vòng xoáy xoay tít chợt co bóp đầy tiết tấu như đang uấn nhưỡng cái gì.

Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ quanh quẩn trong sân, vòng xoáy to lớn nổ tung, bọt nước bắn ra bao phủ phạm vi mấy trăm thước rồi tan biến giữa hư không.

Lực lượng cuồng bạo xới tung mặt đất, tùy thời tan biến. Một bóng người bị đánh văng ra xa hơn chục thước té cái bịch xuống đất, miệng hộc máu, là thanh niên mặc hoa phục.

Lục Thiếu Du thụt lùi mấy bước, huyết khí sôi trào. Nếu không nhờ lực phòng ngự cường đại của thân thể thì mới rồi Lục Thiếu Du đã bị thương. Thanh niên mặc hoa phục là Vũ Sư nhất trọng mạnh hơn Lục Thiếu Du nhiều.

Đệ tử Phi Linh Môn giật mình nhìn, không nói nên lời. Đệ tử chưởng môn mới nhận thật là quá mạnh.

– Chết đi!

Lục Thiếu Du biến mất tại chỗ, xông tới hướng thanh niên mặc hoa phục bị thương nặng. Nếu Lục Thiếu Du giết thanh niên mặc hoa phục thì La Sát Môn sẽ nổi giận, lúc đó Phi Linh Môn tàn đời, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu khó thoát khỏi La Sát Môn trả thù.

– Dừng tay!

Một bóng người lao nhanh ra đáp xuống cạnh thanh niên mặc hoa phục, vầng sáng lam bao bọc toàn thân.

Lục Thiếu Du thu về thế công:

– Hoàng Hải Ba!

Người đến là Hoàng Hải Ba, trưởng lão Phi Linh Môn.

Hoàng Hải Ba lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du:

– Ngươi muốn làm gì?

Lục Thiếu Du hét to:

– Hoàng trưởng lão, La Sát Môn tìm đến tận cửa kiếm chuyện, chẳng lẽ không nên dạy cho bọn họ bài học sao? Muốn tất cả người Phi Linh Môn chúng ta làm con rùa rút đầu sao? Dù chúng ta không đủ mạnh nhưng có thể liều mạng, còn hơn uất ức mặc người khi dễ, nhục nhã.

Lục Thiếu Du cố ý nói to cho đệ tử Phi Linh Môn nghe thấy.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Quả nhiên đám đệ tử bình thường la lên:

– Cho người La Sát Môn biết mùi đi, làm thịt nó!

– Phi Linh Môn chúng ta không dễ bị ăn hiếp!

Hôm nay khó khăn lắm mới thấy người La Sát Môn bị đánh, làm bọn họ hết giận, thường có nhiều đệ tử Phi Linh Môn bị ăn hiếp.

Chu Ngọc Hậu bước ra:

– Lùi xuống hết, nếu không sẽ chịu phạt môn quy!

Trịnh Anh cũng đến, nàng ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du, mới rồi nàng có thấy cảnh chiến đấu.

Đám đệ tử bình thường của Phi Linh Môn nhìn Hoàng trưởng lão lại quay sang ngó Lục Thiếu Du, e ngại môn quy nên đành ủ rũ lui xuống. Hình phạt môn quy không dễ chịu.

Nhiều đệ tử La Sát Môn nâng thanh niên mặc hoa phục dậy, nói với đám người Hoàng trưởng lão:

– Phi Linh Môn các ngươi thật to gan, dám làm bị thương tam sư huynh chúng ta, La Sát Môn sẽ không tha cho các ngươi!

Trịnh Anh trừng đám người La Sát Môn, nhướng mày nói:

– Mang người của các ngươi cút mau, không thì ta sẽ không khách sáo với các ngươi!

Trưởng lão Phi Linh Môn đã nói đến thế thì đám người La Sát Môn nghẹn lời, cộng với vừa rồi bị chèn ép sĩ khí. Bọn họ hung tợn trừng mắt dọa Lục Thiếu Du và đám đệ tử Phi Linh Môn, sau đó dìu thanh niên mặc hoa phục hốt hoảng chạy đi.

Lục Tâm Đồng tới bên cạnh Lục Thiếu Du, hỏi:

– Ca ca có sao không?

Cảnh tượng vừa rồi làm Lục Tâm Đồng rất rung động. Từ giây phút này trong đầu Lục Tâm Đồng chỉ có một ước muốn là về sau sẽ trở thành cường giả giống như ca ca.

Lục Thiếu Du dắt tay Lục Tâm Đồng, nói:

– Ta không sao.

Hoàng Hải Ba nhìn Lục Thiếu Du, lạnh lùng hỏi:

– Ngươi tên là gì? Rốt cuộc là ai?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

– Hoàng trưởng lão, đệ tử tên Lục Thiếu Du, là đệ tử sư phụ mới nhận, vừa nãy nói rồi.

Chu Ngọc Hậu quát to:

– Nực cười, ngươi vừa thi triển Vũ kỹ không phải của Phi Linh Môn ta, còn dám nói là đệ tử được chưởng môn thu?

Lục Tâm Đồng ngước lên nói:

– Hai vị trưởng lão, ca ca thật sự là đệ tử do phụ thân thu, Tâm Đồng chính mắt thấy. Phụ thân kêu ca ca chăm sóc cho Tâm Đồng.

Trịnh Anh góp lời:

– Hai vị sư huynh, Tâm Đồng đã nói vậy thì sẽ không sai.

Trịnh Anh hỏi Lục Thiếu Du:

– Lục Thiếu Du, trước kia ngươi thuộc môn phái nào? Ngươi vừa thi triển Vũ kỹ là sư huynh dạy cho ngươi hay trước kia tự học?

– Trịnh trưởng lão, đệ tử tên Lục Thiếu Du, vừa mới thi triển Vũ kỹ là trước kia vô tình học được, không môn không phái. Tình cờ gặp sư phụ trong Sơn mạch Vụ Đô, sư phụ nói tư chất của ta thượng thưa, là kỳ tài tu luyện hiếm có nên kiên quyết nhận ta làm đồ đệ, cho nên ta bái sư. Ai ngờ sau đó sư phụ...

Lục Thiếu Du thở dài, lòng cũng thầm cảm thán. Lục Thiếu Du định giết thanh niên mặc hoa phục nhưng Hoàng Hải Ba đột nhiên xuất hiện phá hỏng mọi kế hoạch của hắn.

Nghe Lục Thiếu Du tự biên tự diễn làm Lục Tâm Đồng phì cười.

– Ngươi là đệ tử do sư huynh nhận tất nhiên là đệ tử của Phi Linh Môn, Phi Linh Môn rất yếu cộng với sư phụ của ngươi...

Trịnh Anh khẽ thở dài:

– Sau này ngươi bớt chọc vào rắc rối đi. Không phải Phi Linh Môn chúng ta mặc người ăn hiếp mà chỉ vì chúng ta quá yếu, có gì sơ sẩy là Phi Linh Môn sẽ gặp họa mất.

Lục Thiếu Du nói:

– Đệ tử biết.

Lục Thiếu Du công nhận đúng là Phi Linh Môn yếu xìu, có thể cắm rễ ở biên giới Cổ vực mà chưa bị tiêu diệt đã là kỳ tích.