-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM Chương 12: Thay cô tìm chứng cứ phạm tội!

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM
Chương 12: Thay cô tìm chứng cứ phạm tội!

Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy khí lạnh vây lấy toàn thân mình. Cô cảm thấy nguy hiểm đến từ người Kỳ Tuấn. . . . . .
Theo bản năng cô muốn dùng sức thu hồi chân của mình, sau đó thoát đi.
Nhưng sau một khắc anh lại chẳng có hành động tiếp theo, Kỳ Tuấn vừa hôn xong liền thu tay lại. Rồi thừa dịp thân thể Ngải Tiểu Tiểu nghiêng về phía trước, thuận tay ôm hông của cô. Cả động tác như nước chảy mây trôi, giống như dòng nước đẹp đẽ, cả người Ngải Tiểu Tiểu liền rơi vào trong ngực của anh.
Sau đó là một hồi trời đất quay cuồng, Ngải Tiểu Tiểu bị vật ngã trên chiếc ghế salon đôi to lớn, thân thể Kỳ Tuấn với sức khỏe đầy đủ, đè ép người cô. Đem hai tay của cô giam cầm lên đỉnh đầu, hai chân thon dài bị anh gắt gao ngăn chặn. . . . . .
"Anh... anh làm gì?" Gương mặt tuấn tú và tà mị gần trong gang tấc, khiến Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà cà lăm. Bây giờ dường như Kỳ Tuấn không còn là Kỳ Tuấn nữa. Ngải Tiểu Tiểu không biết bản tính của anh như thế nào, có phải cồn rượu khiến cho anh trở nên tà ác hơn hay không
"Không phải cô muốn kiện tôi tội quấy nhiễu tình dục sao?" Anh lại cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng noãn của cô, mập mờ liếm hôn, "Vậy tôi liền thay cô tìm chứng cứ phạm tôi, ngồi vững!" Dứt lời, môi của anh trượt khắp khuôn mặt mềm mại của Ngại Tiểu Tiểu.
"Cút ngay!" Ngải Tiểu Tiểu liều mạng lắc đầu né tránh. "Kỳ Tuấn, anh không phải là người. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Cái miệng nhỏ nhắn om sòm ngay sau đó bị đôi môi anh đặt lên, nên chẳng thể nói lời nào nữa. . . . . .
Cô lặp lại chiêu cũ, há miệng, lại cắn. . . . . .
Nhưng lần này anh đã sớm chuẩn bị, trơn trượt né tránh, sau đó lại công kích. Hoàn toàn là dùng chiến lược địch lui ta tiến, địch cắn ta chạy.
Quả thật Ngải Tiểu Tiểu muốn điên rồi, "Kỳ Tuấn, cái tên đại bại hoại này. . . . . . Ưmh. . . . . . Tôi đã nghĩ anh là một người đàn ông tốt . . . . . Thế mà uống rượu vào lại đánh mất lý trí. . . . . . Thì ra là, anh cũng như mấy thằng đàn ông khác. . . . . . Uống mấy ly rượu, liền nhúng tay vào muốn ăn chơi rồi. . . . . . Anh bị tinh trùng xông lên não rồi hả, anh định phạm tội sao? Đó không phải là tác phong của quân nhân, anh. . . . . ."
Cái miệng đang mắng người của cô bị che đẩy, có chút kích thích đến dây thần kinh của Kỳ Tuấn, bỗng nhiên anh dừng động tác của mình, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó khẽ nguyền rủa một tiếng rồi buông cô ra, thân thể cao lớn đứng lên.
Anh đang làm cái gì thế? Vì sao lại đói khát với một cô gái như thế, đói khát đến suýt xảy ra chuyện lớn? Còn chỉ bởi vì cô là chính cô?
Tròng mắt đen thâm thúy bị dục vọng làm mờ đục nay đã dần thối lui, nhìn Ngải Tiểu Tiểu hốt hoảng sửa sang lại quần áo chỉnh chu rồi lại cố gắng muốn chạy trốn, anh nhàn nhạt mở miệng, "Ngày mai hai giờ, tôi sẽ chờ cô ở bãi tập bắn."
Bóng dáng mảnh khảnh chạy đến cửa rồi đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng biến mất. Lúc này, ngoài phòng mưa hình như có chút lớn.
Trước cửa cô nhi viên Dục Vinh, Ngải Tiểu Tiểu cố chải lại mái tóc ướt, sửa sang lại quần áo xốc xếch trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra nụ cười vui vẻ. Lúc này, trừ bỏ quần áo ướt nhẹp, cho dù ai cũng nhìn không ra cô mới vừa để hồn phách tán loạn trong mưa.
"Ôn Di, con đã trở về." Vừa đứng trước tòa nhà rực rỡ ánh đèn, Ngải Tiểu Tiểu liền vui sướng thét lên.
Vì vậy, cửa mở ra, người ra đón cô là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi. "Tiểu Tiểu, thật sự là con... đứa nhỏ này sao trở về mà không chịu báo trước một tiếng, con xem quần áo con này, đều ướt hết cả rồi, mau vào trong nhà. . . . . ."
Trên mặt Ôn Di tràn đầy vẻ ấm áp và bao dung, khiến lỗ mũi Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà có chút ê ẩm. Từ nhỏ cô đã được nuôi nấng trong cô nhi viên, người chăm sóc cô nhiều nhất chính là dì Ôn Di, hai năm trước khi tất cả mọi người bởi vì nghĩ cô là tội phạm giết người mà xa lánh cô, chỉ có Ôn Di tin tưởng cô. . . . . .
Cô đối với ân tình của Ôn Di, có thể nói là cả đời cũng sẽ không quên! Ngải Tiểu Tiểu dùng sức lau nước mắt, cô đã đưa đến cho dì Ôn Di quá nhiều phiền toán, không muốn để cho dì lo lắng thêm cho cô.
Cho nên cô chỉ sợ dì Ôn Di phát hiện ra có điều bất ổn, nhận lấy khăn lông trong tay dì, vừa lau khô người vừa cố ý nhìn chung quanh, "Ngải Bảo đâu?"
"Nó ngủ rồi."
"Con đi thăm nó." Nói xong, người đã chạy về phía phòng ngủ.
"Nhớ tắm nước nóng, chớ bị cảm, còn không ăn cơm đi, dì đi nấu con no bát mì nóng. . . . . ."
"Ôn Di, tốt nhất." Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, cười đến mắt, lỗ mũi, miệng cũng nhăn đi
"Nghịch ngợm." Ôn Di cười xoay người đi về phía phòng bếp.
Ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu cũng chợt trở nên đau thương, cô nghiêng đầu, chậm rãi bước về phòng ngủ.
Nằm trên giường là một bé trai da dẻ trắng như phấn, thoạt nhìn cũng chỉ hơn một tuổi. Khuôn mặt còn thơm sữa, khẽ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bé ngủ an ổn như một thiên sứ.
"Bảo bối. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu nằm ở trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đáng yêu của con trai. Tâm tình suy sụp trong nháy mắt tốt hơn nhiều, người cũng có tinh thần lại.
Ngải Tiểu Tiểu tự nhũ, “mày vẫn còn dì Ôn Di, mày vẫn còn con trai, mày không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên mày không có quyền được buông tay, được từ bỏ. . . . . . Cố gắng lên, Ngải Tiểu Tiểu!”
Cô đứng lên, trong tay nắm chặt quả đấm. Sau đó cởi quần áo ướt nhẹp trên người xuống, đi vào phòng tắm.
Ngày thứ hai, sau khi Ngải Tiểu Tiểu ăn điểm tâm xong, đầu óc hơi rối rắm, rốt cuộc có nên trở về căn cứ hay không?
Lúc này, Ngải Bảo đang đạp chân nhỏ đi đến bàn ăn, bàn tay nhỏ lắc lắc người cô, "A. . . . . . A. . . . . ." Khiến Ngải Tiểu Tiểu há mồm, Ngải Tiểu Tiểu chỉ lo nghĩ tới tâm tư của mình, cũng không nhìn rõ bé đang đút cho cô ăn cái gì, sau đó đôi mắt đen của cục cưng xuất hiện trước mặt cô, "Ăn. . . . . . Ăn. . . . . ."
Bởi vì mới vừa rồi Ngải Bảo chơi đùa cùng cô rồi lại được cô đút, nên bé ăn khá nhanh, bây giờ lại đến món bánh quy bé thích mà cô cứ chết trân không cho bé ăn nên bé để một miếng vào miệng cô. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu cũng nghe vài tiếng cọt kẹt trong miệng, sau đó, thiếu chút nữa đem răng hàm bỏ đi.
Ngải Tiểu Tiểu liền tranh thủ hoàn hồn, phun thứ trong miệng ra, mới phát hiện Ngải Bảo cư nhiên bỏ một hòn đá vào miệng cô, "Ngải Bảo!" Cô tức giận kêu to.
Ngải Nảo vỗ vỗ hai cánh tay béo mập của bé, cười khanh khách. Rất dễ nhận thấy, tiểu tử kia là cố ý.
Dáng dấp đáng yêu như vậy, lại là một đứa bé biết chuyện, chỉ có điều nhỏ tiểu như thế đã biết giở trò quỷ sứ. Ngải Tiểu Tiểu ôm lấy thân thể của con trai, tức giận đánh vào cái mông nhỏ của bé, bé giãy dụa, non nớt nói: "Bảo bảo. . . . . . Ai ya. . . . . ."
Không biết tại sao, Ngải Tiểu Tiểu chợt nhớ tới Kỳ Tuấn. Hình tượng cùng nội tâm nghiêm trọng không hợp, anh ta thật giống như con trai bảo bối của cô, nếu cô có thể thu phục con trai bảo bối của mình, tại sao phải sợ anh cơ chứ? Mao chủ tịch không phải đã nói, "Tất cả ác thế lực đều là con cọp giấy!"
Vì vậy, trong lòng Ngải Tiểu Tiểu lập tức quyết định.
Buổi huấn luyện đặc biệt trên bãi cỏ vô cùng yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu sẽ phải trải qua bài kiểm tra lần thứ nhất đó chính là bắn trúng mười viên đạn vào bia xa nhất ở gần biển, từ bên trái chạy đi, bên phải trở lại.
Chỉ là Kỳ Tuấn vừa nói, anh không thể vì cô mà phải làm huấn luyện thêm, cố ý liền tăng thêm một tấm bia không cố định, cho nên cô lại cố ý lắp thêm một dãy đạn. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Kỳ Tuấn vẫn là bình thản không có sóng, giống như đêm qua bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh lại khôi phục vẻ mặt của một huấn luyện viên lạnh lẽo.
Ngải Tiểu Tiểu nhặt những viên đạn lên, bước chân vội vàng, trong lòng cũng đang oán thầm, thật là biết giả bộ, rất giống con trai của cô
Năm mươi phút sau ——
Ngải Tiểu Tiểu lao ra khỏi bờ biển, dã chiến vừa dơ vừa thúi, tiêu hao thể lực nghiêm trọng, hai đầu gối của cô mềm nhũn như thế sắp ngã xuống, đầu đầy mồ hôi. Gió trên bãi biển chợt thổi mạnh, nơi phương nam đầy đủ nước, bầu trời lại bắt đầu những hạt mưa tí tách

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM Chương 11: Anh như thế, nguy hiểm đang đến gần

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM
Chương 11: Anh như thế, nguy hiểm đang đến gần

Anh không có tiến lên một bước, không bày tỏ cảm xúc, phụ nữ cứ mãi khiêu gợi trước mặt quân nhân chỉ có một con đường.
"A. . . . . . Vòng tay của tôi." Cô cố ý đưa tay lên nhưng lập tức bị ném xuống mặt đất, cô biết tâm trạng của người đàn ông trước mặt, nhưng người đàn ông nào mà không háo sắc? Sắc đẹp đưa đến miệng chỉ có kẻ ngu dại mới không ăn.
Cô chân thành khẽ cong eo, dưới váy là cảnh xuân khiến lòng người còn khó nhịn! Nhưng cô lại chẳng biết người đàn ông trước mặt không phải là người đàn ông bình thường, đang kinh ngạc thấy cô có ý tốt chia sẻ "Xuân sắc" thì Kỳ Tuấn cười lạnh một tiếng, đối với ý tốt kèm khuyến mãi của cô anh không nói gì.
Cô gái ngắm nơi dương vật của anh, xác định đối phương thật "Không chút cử động" "cũng không phải cố làm ra vẻ”. Biết rằng biện pháp trêu đùa là không đúng, khiến cô phải rơi vào kết cuộc càng lúng túng, cô gái đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, mở cửa chạy ra ngoài.
Kỳ Tuấn vẫn nở một nụ cười lạnh, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, chỉ là anh chẳng có cảm giác với những cô gái không được sạch sẽ.
Cô gái vừa chạy trốn kia quên đóng cửa, ngoài cửa lại xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Kỳ Tuấn vừa ngẩng đầu, khóe môi nở ra nụ cười, cười đến có chút tà mị, bởi vì anh biết cô đã đến.
Ngải Tiểu Tiểu đã đứng ở ngoài cửa, xoa xoa tay, chần chờ không chịu đi vào. "Huấn luyện viên Kỳ, làm phiền anh đi ra ngoài một chút được không." Cảnh tưởng mới vừa rồi cô có thấy, anh bình thản nhìn cô gái xinh đẹp ra sức quyến rũ, trước kia còn tưởng rằng anh là hình tượng của một người đàn ông trong sạch, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt ban nãy của anh, ấn tượng của Ngải Tiểu Tiểu dành cho anh có phần nghiêng ngã, quân tử liền thay đổi thành sắc lang. . . . . . Cho nên cô chẳng muốn đi vào chỗ kia.
"Chuyện gì?"
"Anh... ngày mai anh có rãnh không?" Bởi vì anh đột ngột đi thi thành nhiệm vụ, bỏ lỡ cuộc kiểm tra của cô, bình thường huấn luyện rất ít, ngày mai là ngày nghỉ, cô muốn nhờ anh dạy dỗ thêm.
"Tôi không thích hỏi một đằng, trả lời một nẻo."
Vừa đúng lúc cô cũng không muốn quanh co lòng vòng, Ngải Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nhờ anh dạy thêm, xin hỏi anh có rãnh không?"
"Cầu người khác chuyện gì đó, cần đứng xa thế sao? Vào nói." Giọng nói của anh thủy chung không nhanh không chậm mang theo một sự nhàn nhã.
"Huấn luyện viên, anh có thể cho tôi biết ngày mai anh có rãnh hay. . . . . . A. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng việc đã xảy ra chuyện gì, thân thể đã bị ai đó kéo đi vào, sau lưng nặng nề bị ném qua vách cửa.
Sau đó, cửa phòng bị "Phanh" một cái liền đóng lại.
Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi phát hiện Kỳ Tuấn đang dùng hai tay ôm lấy cô, một cỗ khí lạnh từ bốn phía đánh tới.
"Dạ. . . . . . Huấn luyện viên?" Ngải Tiểu Tiểu cà lăm hô một tiếng. Người đàn ông trước mặt cứ như một con sói lang cực đói.
"Ngải Tiểu Tiểu, làm nữ đội viên được huấn luyện đặc biệt, cô lại không phải là một cô gái dịu dàng, cũng không phải cố gắng quyến rũ huấn luyện viên đó chứ, toàn thân cũng chỉ là một cây xương rồng khô." Kỳ Tuấn trầm thấp mở miệng, bởi vì nhiều ngày ngao chiến, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng hơi thở lại là mùi rượu ấm áp.
"Báo cáo huấn luyện viên, đây là thượng bất chánh hạ tắc loạn(*)." Ngải Tiểu Tiểu đứng thẳng người nói.
* (Dịch: Trên không nghiêm dưới sẽ loạn)
"Ngải Tiểu Tiểu, cô đang dạy tôi đó hả?" Gương mặt Kỳ Tuấn trở nên khó coi, vốn là anh còn muốn cho cô con đường sống, xem ra cô buột anh phải ra tay rồi. Bởi vì anh là một tay săn thú giỏi, thấy con mồi có tính khiêu chiến, bản năng sẽ muốn đem cô nuốt vào bụng ngay lập tức.
"Báo cáo, anh là huấn luyện viên, tôi là tiểu đội viên, tôi làm sao dám." Ngải Tiểu Tiểu quả quyết phủ nhận. Hôm nay anh hơi nhiều lời, vẻ mặt cũng không như mọi ngày, đoán chừng là uống quá nhiều. Cô tốt nhất không nên cùng đánh nhau với một con quỷ say.
"Chưa? Hả?" Giọng nói tương đối nguy hiểm, đôi mắt híp lại, cố gắng nhìn cô, cái mũi thẳng tắp cơ hồ chạm vào da thịt cô.
"Huấn luyện viên, anh đừng dựa gần như thế có được hay không? Tôi không thể hít thở được!" Ngải Tiểu Tiểu ẩn nhẫn nói, thế nào lại càng ngày càng có cảm giác mình thất lễ thế.
"Vậy thì không cần hô hấp nữa!"
"À? Ưmh. . . . . ."
Kỳ Tuấn cứng rắn cúi đầu xuống, hung tợn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. . . . . .
Kỳ Tuấn xách bàn tay đang giãy giụa của cô lên, chống đỡ trước ngực mình; một cái tay khác bắt chéo lấy tay cô, đặt xuống trước ván cửa.
Anh vì tức giận mà điên cuồng mút mát. Cắn môi của cô, mới đầu chỉ dùng sức hút cánh môi ấy. Mút ma sát, dần dần, anh cảm thấy chưa đủ rồi bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Bởi vì không hề chuẩn bị tâm lý, hàm răng Ngải Tiểu Tiểu căn bản không có một tia phòng bị, dễ dàng bị người ta cạy ra, mặc cho anh tiến quân thần tốc.
Môi cực nóng, lưỡi không biết tiết chế mà ngang nhiên công thành đoạt đất, tùy ý càn quét và cuống lấy cô.
Môi lưỡi xâm nhập, toàn thân bọn họ cơ hồ dán chặt lấy nhau. Ngải Tiểu Tiểu đang khiếp sợ sau đó mới nhớ tới việc cần phản kháng, rồi bi ai phát hiện, thân thể đã bị anh giam cầm đến một cơn gió cũng chẳng lọt qua, hơn nữa tứ chi cũng vô lực phản kháng.
Nhưng Kỳ Tuấn vẫn cảm thấy chưa đủ, càng thêm đè ép cô.
Hơi thở của anh giống như thông qua khoang miệng truyền đi khắp cơ thể, rút đi sức lực toàn thân của anh, như anh đang nói, cô hoàn toàn chẳng có cách nào kháng cự.
Đây coi là cái gì? Tại sao lại hôn cô?
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo, trong tiểu thuyết tình yêu thường viết đàn ông thất tình hay uống rượu say, sau đó đem một cô gái khác ngộ nhận là bạn gái của anh. . . . . . Chẳng lẽ Kỳ Tuấn đang ngộ nhân cô là một cô gái khác sao? Không, không biết, mới vừa rồi rõ ràng là anh kêu tên cô. . . . . .
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô đều không thể tùy tiện để cho người khác khi dễ như thế!
Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ đến chuyện đó, lập tức hung hăng cắn môi Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn một rên lên một tiếng, chợt đẩy cô ra, cánh môi tràn ra tia máu. "Lại cắn, thật muốn đánh cho cái răng nhỏ của cô gãy đi."
"Lại cắn? Choáng nha, tôi cắn anh khi nào?! Kỳ Tuấn, anh uống rượu đến không biết phương hướng rồi phải không, anh mở mắt ra, nhìn cho rõ ai là người đứng trước mặt mình nè?" Ngải Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng chống nạnh, một cánh tay còn chỉ vào lỗ mũi của Kỳ Tuấn.
"Không phải là cái hôn sao?" Kỳ Tuấn nói bằng giọng nhẹ như nước chảy, tròng mắt đen trở nên sâu thăm thẳm, "Đừng nói với tôi, cô lớn như thế rồi mà chưa từng hôn môi nhé, nếu như đây là nụ hôn đầu của cô, tôi có thể chịu trách nhiệm. . . . . ."
"Anh là Đại Đầu Quỷ!" Câu này giống như đã từng nghe qua, nên khiến cho Ngải Tiểu Tiểu phát điên, khuất tất liền hung dữ mà đưa cho Kỳ Tuấn một đoàn chí mạng. May nhờ Kỳ Tuấn vẫn còn chút tỉnh táo, chợt lách người tránh đi nơi khác, nếu không đã khiến cho anh tuyệt tự tuyệt tôn rồi.
Ngải Tiểu Tiểu không có công kích thắng lợi, rất tức giận. Không chút nghĩ ngợi mà dùng chân ngọc phóng ra những cú đá liên hoàn. Không ngờ tới chẳng những Kỳ Tuấn chẳng trúng một cú đá nào, mà còn giữ được mắt cá chân cô.
"Buông ra!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng.
"Không thả!" Khóe môi Kỳ Tuấn nhếch lên, xem ra trong mắt của Ngải Tiểu Tiểu anh chỉ là một tên yêu nghiệt mà thôi.
"Kỳ Tuấn, cẩn thận, coi chừng tôi kiện anh tội quấy rối tình dục đó!"
"Quấy rối tình dục?" Nụ cười trên khóe môi Kỳ Tuấn càng lúc càng lớn, tròng mắt đen rơi vào mắt cá chân trắng noãn của cô, hai khóm hoa đỏ loét lên trong mắt anh.
Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm giác thấy lạnh cả người. Anh như thế, chứng tỏ là nguy hiểm đang đến gần. . . . . .

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM Chương 9: Ngắm trai đẹp

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM
Chương 9: Ngắm trai đẹp

Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu xách theo rương hành lý, còn múa võ trả đòn những binh lính nam đang chọc ghẹo, "Đó là đội viên trong nhóm mình."
"Ừ." Lữ Thiên Minh gật đầu, tiểu tử này có bản lãnh.
"Cậu không cảm thấy cậu ta đem những bản lĩnh của mình đi theo đuổi con gái sao? quá lãng phí!" Giọng nói trước sau đều mang theo vẻ lạnh lùng, chỉ là Lữ Thiên Minh nghe ra một tia thuốc súng. Lại nói, hôm nay chuyện anh ở bãi tập bắn cõng em gái nhỏ cả đoạn đường mười mấy phút khiến dư luận không ngừng xôn xao. Một con ác thú trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy, anh không nhịn được liền ‘Thêm dầu vào lửa’.
"Không cảm thấy thế, huấn luyện xong còn có hơi sức theo đuổi em gái nhỏ, điều này nói rõ là tiểu tử kia sức lực dư thừa, là một binh lính khỏe mạnh!"
"Muốn theo đuổi binh lính nữ, người của tôi không cho phép nhúc nhích!" Kỳ Tuấn đưa đôi mắt lãnh khốc quét nhìn Lữ Thiên Minh một cái, xoay người sải bước rời đi.
"Haizzzz, sếp. . . . . ." Lữ Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của Kỳ Tuấn, miệng hơi cười, lẩm bẩm nói: "Lời nói này, từ lúc nào Ngải Tiểu Tiểu đã trở thành người của sếp?" Chỉ là, như đã nói. Nếu như muốn đầu vỡ vì câu nói này, từ ‘binh lính nữ’ kia cũng không xác định là ai, đoán chừng cũng chẳng ai trong căn cứ can đảm đánh tay đôi với Ngải Tiểu Tiểu.
Trong phòng trọ của binh lính nữ, điều kiện không tệ, trong phòng có đầy đủ thiết bị cần thiết, Ngải Tiểu Tiểu và Miya Kỳ được xếp ở chung một căn phòng.
Lâm Hi Lôi là bạn cùng phòng với Tiết Thi Nhã, sau đó Ngải Tiểu Tiểu mới biết trong quân khu còn có vài thứ trưởng nữ, điển hình là hai cô gái thuộc đội khác và hai bác sĩ nữ.
Vào đêm, Ngải Tiểu Tiểu vừa định cởi quần áo ra ngủ, Lâm Hi Lôi đột nhiên từ cửa nhô đầu ra.
"Các người còn chưa ngủ? tớ muốn cùng hai người nói chuyện một chút" cô vừa nói vừa cởi giầy ngồi lên giường Ngải Tiểu Tiểu.
"Tán gẫu cái gì?" Ngải Tiểu Tiểu ngáp một cái.
"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Hi Lôi vụng về hắng giọng, không biết từ đâu lấy một tờ báo đưa tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, "Xin hỏi đồng chí Ngải Tiểu Tiểu, hôm nay bị huấn luyện viên Kỳ cõng đi xa như vậy, có cảm giác như thế nào?"
"Không có cảm giác gì." Ngải Tiểu Tiểu liếc bạn mình một cái rồi trả lời.
Hôm nay lúc ăn cơm tối, cô liền nhận ra, mọi người nhìn cô với ánh mắt quái dị. Sau lại nghe được bọn họ bàn luận, mới biết chuyện mình và Kỳ Tuấn ganh đua sức lực mọc cánh bay ra, truyền đi khắp nơi.
Trong lúc vô tình, cô trở thành nhân vật gây sóng gió, trong lòng đang buồn bực, không ngờ Lôi Lôi lại đem chuyện này hỏi cô thêm nữa.
"Cái gì gọi là không có cảm giác, cậu không cảm thấy anh ấy rất khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắt, còn có cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết nữa" Lâm Hi Lôi đưa tay ôm lấy ngực mình, cặp mắt đầy mộng ảo.
"Không có." Làm ơn, Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, thời điểm đó cô chỉ lo bám chặt trên người anh chỉ sợ mình rơi xuống, nào có ý định chú ý nhiều như vậy?
"Ngải Tiểu Tiểu, thật không biết cậu xuống từ tinh cầu nào nữa." Lâm Hi Lôi tức giận nói, "Cậu có biết, huấn luyện viên Kỳ là người No.one ở căn cứ không. Anh là người đàn ông tuyệt thế trong đám quân nhân đó."
"Không phải, là thân xác đẹp mắt hơn một chút." Ngải Tiểu Tiểu lầm bầm.
"Thân xác?" Lâm Hi Lôi không thể tưởng tượng nổi nhìn cô bạn thân, "cậu có biết huấn luyện viên Kỳ chiến công có kể từ bây giờ đến sáng mai cũng chẳng hết không. Tỷ như, anh dùng kỹ thuật xuất quỷ nhập thần, đó là loại binh pháp trăm năm cũng rất khó luyện thành; lại tỷ như, anh am hiểu về cách truy tìm, săn giết cùng đánh lén, nghị lực kinh người; rồi còn đảm nhiệm UN (lực lượng bảo an LHQ), từng thi hành rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, biểu hiện đột xuất; hơn nữa anh còn là một thượng tá trẻ tuổi, rất nhiều quân nhân nữ đem lòng yêu mến, bọn tội phạm nghe tên là sợ mất mật, đặc biệt là anh hành động rất máu lạnh. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lâm Hi Lôi, chưa bao giờ cô thấy bạn mình kích động như thế. Chỉ là, những thứ Lâm Hi Lôi nói, thật sự cô chưa nghe nói qua.
Có lẽ, Kỳ Tuấn một thật là một nhân vật lớn, nhưng như thế thì sao? Đối với cô mà nói anh cũng chỉ là một huấn luyện viên.
Bởi vì trong lòng cô đã có người quan trọng nhất, mới không như những cô gái khác, cứ quây quần bên anh. Nghĩ tới đây, cô đưa tay xuống dưới gối lấy ra một tấm hình, cả người Ngải Tiểu Tiểu lập tức trở nên dịu dàng.
Đem hình đặt lên cánh môi, nhẹ nhàng hôn xuống, mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cục cưng yêu quý, trong lòng mẹ, con là người đẹp trai nhất. . . . . .
Trong hình đó là một đứa bé nam đang cười nhếch miệng, cười đến hả hê.
Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu theo tiếng quân tiêu dồn dập mà thức giấc.
Tập họp khi trời vẫn còn tối, chờ ọi người chạy xong năm ngàn mét thì trời cũng tờ mờ sáng rồi.
Tiểu đội tập họp, Kỳ Tuấn bước những bước trầm ổn đến trước mặt mọi người. Cũng cùng chạy bộ năm ngàn mét lúc sáng sớm, nhưng anh cứ như vừa tản bộ xong, nhàn nhã bình tĩnh, cũng không có thở gấp.
Đứng ở cuối cùng, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được hoài nghi, mới vừa rồi anh không phải trốn tránh chứ. Bỗng nhiên lại nhớ những lời Hi Lôi nói vào tối đêm qua, không nhịn được mà nhìn Kỳ Tuấn một lượt từ dưới lên, tỉ mỉ quan sát một lần, cuối cùng, ánh mắt liền rơi vào gương mặt anh tuấn mang theo phần lạnh lẽo. Mặc dù, cô đã biết được người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng hôm nay nhìn kỹ, hình như thì cô có một cảm nhận khác, vô luận từ thế đứng ở hoàn cảnh nào đều không giống như những người con trai đã được nhìn qua tivi, anh có có vẻ đẹp hoang sơ, không mang theo vẻ phấn son hay chỉnh sửa, dùng lại từ Miya Kỳ nói, đó chính là một chữ ‘MEN’. . . . . .
"Ngải Tiểu Tiểu!" Bỗng nhiên có một tiếng gầm tức giận cắt đứt suy nghĩ của Ngải Tiểu Tiểu.
"Có mặt!" Cô lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
"Báo cáo, tôi đang nhìn trai đẹp. . . . . ." Giọng nói đột nhiên quá uy nghiêm, theo bản năng, Ngải Tiểu Tiểu thành thật trả lời.
Bốn phía khẽ cười ra, đứa bé đáng thương phát hiện ra chuyện này. Ông trời ơi!, có phải con đã động đến thái tuế không? Ngày hôm qua, Miya Kỳ đã cảnh cáo cô, theo tin vỉa hè huấn luyện viên Kỳ hận nhất là người khác thảo luận về tướng mạo của anh!
Ở chống lại cặp đôi mắt sắc bén là một đôi mắt màu đen, thấy gương mặt anh tuấn nay đen hơn bao công, Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng phải đối mặt thực tế, mình động đến cái kiên kỵ rồi!
"Cô vừa nói cái gì?" Giọng nói mang theo dao gâm, bay về phía Ngải Tiểu Tiểu, miệng lưỡi sắc sảo.
"Ách. . . . . ."
"Cầu xin huấn luyện viên đi" Một đôi viên đứng gần cô nhất tên Vương Hiểu Kiện muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lặng lẽ nhắc nhở.
"Báo cáo, cái đó, hôm nay muốn tiến hành cầu xin huấn luyện!" Ngải Tiểu Tiểu ưỡn thẳng sống lưng lên.
Một tên con trai nào đó ban cho cô một đôi mắt lạnh lẽo
"Vương Hiểu Kiện, bước ra khỏi hàng!"
"Vâng"
"Hít đất một trăm cái ngay tại chỗ!"
"Báo cáo, mất thần là tôi, người bị phạt nên là tôi!" Ngải Tiểu Tiểu cũng lên đi về trước một bước, cô không hy vọng người khác vì mình mà chịu liên lụy.
"Rất tốt, Ngải Tiểu Tiểu. Hít đất hai trăm cái ngay tại chỗ, làm không xong không cho phép dùng bữa ăn sáng, những người khác, giải tán!"
Mọi người đồng tình nhìn hai người nằm dưới đất, rồi nhanh chóng rời đi.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vừa hít đất vừa nói xin lỗi.
"Không có việc gì, chỉ hít một trăm cái thôi, chút lòng thành mà." mặt Vương Hiểu Kiện nở nụ cười rực rỡ.
Chờ Ngải Tiểu Tiểu làm xong hai trăm cái hít đất, chạy tới phòng ăn, tất cả mọi người đã ăn xong nên rời đi.
Phòng ăn to như vậy, chỉ còn lại Kỳ Tuấn vừa cùng Vương Hiểu Kiện làm xong một trăm cái hít đất đang ngồi.

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM Chương 8: Nam hầu anh tuấn

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM
Chương 8: Nam hầu anh tuấn

Ngải Tiểu Tiểu đứng nghiêm.
Kỳ Tuấn vừa quay đầu đi vài bước, mới mở miệng ra lệnh: "Đi theo tôi."
Bước đi của anh rất trầm ổn, cố ý chọn con đường gập ghềnh nhất để đi. . . . . .
Mà Ngải Tiểu Tiểu cũng đủ bướng bỉnh, không nhìn đến địa hình gập ghềnh dưới chân khó đi đến thế nào, rõ ràng bước chân không yên, những tảng đá lồi lõm khiến cô lảo đảo, đường đi cực kỳ nguy hiểm, lại cố ý muốn đuổi kịp bước chân thong dong và trầm ổn của Kỳ Tuấn.
Nơi cao nhất của sườn núi bên trái, có hai người đàn ông lớn tuổi đang liếc nhìn xuống, họ thấy đôi nam nữ bên dưới dường như đang đấu khí.
"Anh xem tiểu tử thúi Kỳ gia đang làm gì kìa?" Quân đoàn trưởng khu B – tướng Cố Trường Lâm đưa mắt nhìn về phía tham mưu trưởng đang đứng bên cạnh.
Tham mưu trưởng mỉm cười: "Đang giúp cô bé kia trắc nghiệm năng lực."
"Ha ha, anh có cảm thấy từng gặp qua cô bé kia ở đâu chưa?"
"Ở thảo nguyên Châu Phi, con báo nhỏ của đội tình báo, sẽ học tập cách sinh tồn và kỹ thuật săn thành thạo. Vừa mới bắt đầu lảo đảo là chuyện tất yếu, nên xem huấn luyện là vui chơi, sẽ giúp con bé vượt qua từng trạm kiểm tra, quân trưởng thấy sao?."
"Mùi vị nguyên thủy là như vậy." tướng Cố Trường Lâm nhìn đôi nam nữ đang chạy dưới vách núi đen.
Kỳ Tuấn cố ý đi lòng vòng dọc theo bãi biển.
Ngải Tiểu Tiểu mệt mỏi đến gò má đỏ ửng cũng không dám lên tiếng, cô hiểu ra rằng tinh thần phấn chấn là bồng bột.
Hành động của cô chẳng thể nhanh nhẹn bằng người đàn ông kia, cũng không thuộc địa hình bằng anh. Nhất định anh biết điểm này, cho nên cứng rắn chọn con đường đá lồi lõm, khi thì phải nhảy qua vài vũng nước.
Toàn thân Ngải Tiểu Tiểu dính đầy bùn, ăn đủ đau khổ. Nhưng cô cất giấu, đấu chí cùng một đoàn lửa kích thích, càng áp chế càng dũng mãnh, té ngã nhanh chóng bò dậy tiếp tục tiến về phía trước. . . . . .
Lại đi đến một một bãi đất bùn sình thì Ngải Tiểu Tiểu lại cố gắng đuổi theo Kỳ Tuấn, rồi không may khi bị bỏ rơi ở phía sau. Mặt cô đỏ tới mang tai, cổ họng có một đoàn lửa cháy bùm bùm. Xú quân tử! Giả bộ không quen còn chưa tính, lại còn hạ thanh uy của cô nữa!
Choáng nha, thân thể cô nhếch nhác cứ như là người hầu, người đàn ông kia lại dửng dưng như một ngụy quân tử, cả người nhẹ nhàng khoan khoái không thấy vết bẩn nào. Không công bằng, trong lòng cô cảm thấy chẳng công bằng!
Mắt to chớp nhanh vài cái, Ngải Tiểu Tiểu kêu thành tiếng, "Anh... Anh đừng đi nữa!" Cơ thể với đường cong mê người, bộ ngực phập phồng đang thở hổn hển.
Kỳ Tuấn tỏ nét mặt bình thản, quay đầu lại liếc xéo cô một cái, ánh mắt rơi xuống hõm cỗ trắng nõan của cô thì lại căng thẳng. Thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Bộ dáng đạo mạo của anh đúng là chọc giận người khác mà, khóe môi Ngải Tiểu Tiểu kéo ra nụ cười quỷ dị, huấn luyện viên thối, tôi cấp cho anh cơ hội thế mà anh lại không cần
Sau một khắc chỉ thấy cô phóng nhanh, đi tới cạnh Kỳ Tuấn, sau đó phi thân ra giống như viên pháo được bắn, lao thẳng về phía Kỳ Tuấn. Theo dự đoán dựa vào bản lãnh và năng lượng của mình, Ngải Tiểu Tiểu chuẩn bị đem Kỳ Tuấn đánh cho ngã nhào vào đám bùn đất phía trước, để cho anh trở nên nhếch nhác giống như cô.
Không ngờ, chân Kỳ Tuấn lại lưu loát tránh khỏi đám bùn đất, còn thân thể cô bị bổ nhào về phía trước, kết quả cũng chỉ khiến Kỳ Tuấn lảo đảo vài bước, thân thể lắc nhẹ, sau đó, cô lại như con khỉ bị anh dắt đi.
Trên đỉnh núi, tướng Cố Trường Lâm cùng Tham mưu trưởng nhìn nhau một cái, sau đó cười to đầy sáng lạng, từ khi bọn họ vào quân đội đến bây giờ chưa từng thấy cảnh tượng này.
"Lăn ra đây!" Kỳ Tuấn đanh mặt lại, cắn răng ra lệnh.
Vốn cũng không tính toán dắt cô đi xa như thế, nhưng thái độ ác liệt của cô đã chọc giận anh, hai cánh tay ôm thật chặt bờ vai rộng rãi, hai chân gắt gao kẹp chắt cái eo cường tráng của anh, học anh cách cắn răng mà nói chuyện: "Không xuống!"
"Đây là lựa chọn của cô, đừng hối hận." Kỳ Tuấn cười lạnh lẽo, rồi cất bước đi, bước chân vững vàng như cũ, chỉ là lần này lựa chọn đường xá càng thêm gập ghềnh và lắc lư.
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng không để ình rớt xuống, trên tay trên chân không ngừng dùng hơi sức, thời gian dài đoạn đường khó đi, thì dáng vẻ của cô ngày càng tức cười.
Nhưng cô không muốn rớt xuống, bởi vì rớt xuống chính là thua.
Ước chừng mười mấy phút sau, hai tay của Ngải Tiểu Tiểu đã trượt đến ngang hông Kỳ Tuấn, cả người cô cong thành một tôm nằm sau lưng Kỳ Tuấn, cô cảm thấy mình chẳng thể đi tiếp được nữa, tay cô sắp gãy rồi
Cô vô cùng thành khẩn cầu nguyện: Thần à, Người nhanh nhanh phái người đến cứu con đi. Sau đó cô ngước mắt nhìn người phía trước, quả nhiên thần hiển linh, "Cậu Cố. . . . . ." cô vui mừng hô.
Kỳ Tuấn vừa nghe liền liếc mắt nhìn người trên sườn núi, lông mày liền nhíu chặt, đáng chết! Quân trưởng cùng Tham mưu trưởng đến đây từ lúc nào? Anh chỉ lo thuần phục tiểu nha đầu này nên chẳng chú ý đến xung quanh?
"Cô có thể xuống." Kỳ Tuấn dừng bước chân lại, lạnh lùng ra lệnh.
Ngải Tiểu Tiểu vẫn bám lấy anh, đôi mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, "Vậy xin hỏi huấn luyện viên, lần khảo nghiệm đầu tiên của tôi đã được thông qua chưa?"
Ngắm nhìn nụ cười của tướng Cố Trường Lâm và tham mưu trưởng, Kỳ Tuấn cắn răng một cái, "Thông qua."
"Cám ơn huấn luyện viên!" Ngải Tiểu Tiểu lập tức nhảy xuống, mắt to kèm theo chút thú vị quét qua cơ thể tráng kiện của Kỳ Tuấn. Khụ khụ, rất tuấn tú, rất ra dáng một người hầu nam!
Sau đó, cô vui sướng chạy về hướng sườn núi. Trong miệng còn la hét.
"Cậu Cố, lần tiên con được thông qua khảo nghiệm ạ."
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái mảnh khảnh và nhỏ nhắn, ánh mắt Kỳ Tuấn rất phức tạp.
Tướng Cố Trường Lâm nhìn cô gái đang vui vẻ chạy đến, nụ cười ngọt ngào trên mặt cô để cho ông phải cảm thán, nếu như hai năm trước cô gái ngây thơ này không đến tìm ông, có lẽ bây giờ cô bé đã sống trong trại giam rồi. Tuy nhỏ tuổi, nhưng cô đã trải qua không ít thăng trầm. Thế mà trên mặt cô vẫn luôn là nụ cười lạc quan, và vẻ kiên cường khiến ông không nhịn được mà đau lòng thay.
"Như thế nào? Ở chỗ này lâu ngày sẽ có cảm giác quen thuộc thôi" tướng Cố Trường Lâm uy nghiêm giống như một tộc trưởng.
Ngải Tiểu Tiểu pằng một tiếng, lập tức hành lễ theo tư cách quân nhân, "Báo cáo quân trưởng, tất cả đều rất tốt!"
Kỳ Tuấn vừa đứng bên bờ biển chờ đợi nhóm lính của mình trở về, vừa liếc nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đang cười vui vẻ, không hiểu sao trong lòng sinh ra một cỗ tức giận.
"Ngải Tiểu Tiểu! Đứng vào hàng ngũ." Đột nhiên anh hầm hừ ra lệnh
Ngải Tiểu Tiểu nghe được, lập tức quay lại nói tướng Cố Trường Lâm và tham mưu trưởng: "Huấn luyện viên đang bảo con đi tập trung, con phải xuống thôi ạ."
"Ngải Tiểu Tiểu, về sau cô phải chứng minh cho tôi và mọi người thấy, cô là dựa vào năng lực chứ không dựa vào quan hệ để vào đây!" Mấy chữ cuối cùng, Kỳ Tuấn một cố ý tăng thêm âm lượng, thả chậm tốc độ.
Đôi lông mày thanh tú của Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt, anh có ý gì? Cô đã phải trải qua một tầng bình chọn và kiểm tra để được vào đây, từ lúc nào nó lại dựa vào cái gọi là ‘quan hệ’. Lại nói cô chỉ là một đứa bé mồ côi không có cha chẳng có mẹ, cô có quan hệ để dựa vào sao?
Huấn luyện viên thối! Anh cũng có thể kiểm tra kia mà, vì sao lại tùy tiện nói như thế!
Chỉ là, cô vẫn ngang nhiên ưỡn ngực đáp, "Dạ!" Lưu lại cuối chân trời một đạo sáng mờ nhạt nó như nhảy vào đôi đồng tử của cô, giống như hai đóa mê người ẩn chứa ngọn lửa, cùng nhau nhảy múa.
Ngải Tiểu Tiểu biết bắt đầu từ hôm nay, cô đã bước qua một trang đời mới, bước vào hành trình mới, một đi là không có đường quay lại.
Trại huấn luyện lính đặc chủng trước giờ chỉ toàn nam nay lại có thêm sáu lính nữ, đường nhiên càng khiến cho khí thế của những người lính nam nhảy vọt vài phần. Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, sáu đội viên nữ được đưa đến nơi nghỉ ngơi dành cho đội viên nữ, trên đường đi có rất nhiều người tụ tập. Cơ hồ toàn bộ hành trình đều có kẻ đứng xem, thậm chí có mấy kẻ cố ý trêu chọc khiến bọn cô thiếu chút nữa không kìm chế kịp mà ra tay.
"haizzz, xem ra chúng ta phải tu dưỡng tính khí thêm thôi!" Lữ Thiên Minh lắc đầu một cái cảm thán.
Kỳ Tuấn lại nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu xách theo rương hành lý, đang đánh trả, dậm chân khiến các binh lính nam phải nhíu chân mày. . . . . .

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM Chương 7: Đàn ông các anh uống thuốc kia vào sẽ biến thành kẻ biến thái???

QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỐ BÁM
Chương 7: Đàn ông các anh uống thuốc kia vào sẽ biến thành kẻ biến thái???

Nhưng đội quân đặc chủng chính là nơi tập hợp những người không tầm thường, chỉ sau vài phút họ đã dọn dẹp sạch sẽ, một người áp giải nhóm người ấy ra khỏi biệt thự, mắt nhìn thẳng, lòng không dao động đi ra khỏi biệt thự.
Kỳ Tuấn và Ngải Tiểu Tiểu đi ra cuối cùng, đi ngang qua phòng khách, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được liếc nhìn những ly rượu bên dưới, quên hết tất cả mọi chuyện. Sau đó hỏi nhỏ vài tay của Kỳ Tuấn, "Thủ trưởng, tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi anh?"
"Nói." Kỳ Tuấn vẫn bước những bước chân mạnh mẽ, mắt nhìn thẳng.
"Cái đó. . . . . ." Thật ra cái vấn đề này rất khó mở miệng, nhưng cô thật sự muốn biết, lại không tìm được người khác để hỏi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói cho xong: "Đàn ông các anh uống phải thuốc kia, có phải sẽ lập tức biến thành quỷ hút máu hay không?"
Hai năm qua, cô vẫn chưa hiểu được cái người ngày trước hãm hiếp mình, tại sao từ một người hoàn toàn bình thường tự dưng lại biến thành dã thú. Hôm nay thấy những đôi nam nữ mất khống chế trong bữa tiệc này, cô chợt hiểu là người đàn ông kia đã uống phải xuân dược nên mới như thế. Chỉ là cô vẫn chưa hiểu tại sao thuốc này dễ dàng biến một người bình thường trở thành cầm thú như thế?
"Cái gì?" Kỳ Tuấn hoài nghi lỗ tai mình bị vấn đề nghiêm trọng nào đó rồi.
"Là. . . . . . Đàn ông các anh uống loại thuốc kia vào, có phải lập tức biến thành kẻ biến thái hay không?" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng rầm rì, lặp lại vấn đề ấy một lần nữa. Kỳ Tuấn suy nghĩ một hồi lâu, chỉ là đem ánh mắt sắc bén một quét qua Ngải Tiểu Tiểu, tức giận mãnh liệt.
"Được rồi, thôi khỏi." Ngải Tiểu Tiểu bị nhìn đến hoảng hốt, "Đây chỉ là một vấn đề riêng, không muốn trả lời thì tôi cũng không miễn cưỡng." Hiện tại, cô cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại muốn hỏi về vấn đề này, từ khi nào cô đã trở nên bạo dạn như thế?
Không muốn, cô đã thề là sẽ đem chuyện hai năm trước quên đi, lần nữa tiếp tục sống thật tốt. . . . . .
"Trên căn bản là..." KỳTuấn suy nghĩ một lúc, nhàn nhạt lên tiếng, sau đó, nghiêng đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước chân vẫn không chậm đi một nhịp nào.
"Trên căn bản là? Cũng có ngoại lệ sao?" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được đuổi theo anh, "Thủ trưởng có thể cho tôi một ví dụ không? Anh cũng uống rượu, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào." Cô không phát hiện, dường như ấn tượng của mình với Kỳ Tuấn đã thay đổi.
"Chén kia rượu, tôi chỉ nếm thử một chút." Cho nên tất cả vẫn còn nằm trong khả năng khống chế của anh, anh cũng không phải là thần, chỉ là anh có lực tự chủ mạnh hơn người bình thường mà thôi.
"Một hớp cũng là uống, anh chính là ngoại lệ. . . . . ." Không giống cái người đàn ông dã thú đã hãm hiếp cô, hừ, đừng để cho cô bắt được, nếu không cô nhất định sẽ trừng trị hắn ta!
Kỳ Tuấn bỗng nhiên bước nhanh hơn, tiểu nha đầu này nhất định không biết, cô đi chân không trong đêm, váy áo tung bay bộ dáng mê người cỡ nào. Nếu như, cô tiếp tục liến thoắng không ngừng, nói không chừng anh lại hóa thân thành sói xám lớn trực tiếp ăn cô sạch sẽ. . . . . .
Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu nhận được thông báo, cô, Lâm Hi Lôi và Miya Kỳ còn có ba nữ quân nhân nữa đã chính thức trúng tuyển. Sau khi ăn điểm tâm sáng, một chiếc xe đưa các cô đến một hòn đảo nhỏ ngoài ngoại ô thành phố A, trong truyền thuyết ghi rằng, nơi đây là trụ sở chính, dùng để huấn luyện các đội binh đặc chủng, ẩn giấu rất nhiều nhân tài. Đảo nhỏ tách biệt với bên ngoài, phải đi qua một đài kiểm tra, bình thường phải thực hành chế độ quân nhân, đề phòng có kẻ lạ xâm nhập.
Ở chỗ này, tất cả các binh lính đều được huấn luyện để trở thành lính đặc chủng
Nên huấn luyện ở nơi đây cũng không hề đơn giản, phải tự mình nghĩ biện pháp duy trì, trường học chỉ dạy cho học viên cách làm thế nào để chém giết đối thủ, áp chế đối phương, gặp nguy hiểm phải biết động não tìm cách hóa nguy thành an, nếu không may bị thua thì phải xoay chuyển tình hết như thế nào.
"Nơi này là quân đội đặc chủng, không phải doanh trại nhi đồng, bị người ta đả kích liền tự sát?"
"Mẹ kiếp! Thương pháp của các người thật là thê thảm quá, ở nơi hẻo lánh này trúng đạn thì biết làm sao!"
. . . . . .
Xe quân chủng lái vào căn cứ, như tiếng sấm hô, rồi thay nhau vang lên.
Trại lính là như thế ư, Trại huấn luyện lính đặc chủng thì càng bí hiểm!
Đơn giản, trực tiếp, thô bạo, vạm vỡ, cơ hồ đều có đầy đủ trong trụ sở huấn luyện lính đặc chủng
Sáu cô gái mới gia nhập chỉ có Ngải Tiểu Tiểu là được vào tổ do Kỳ Tuấn là huấn luyện viên. Cái kết quả này vừa được công bố, thì năm cô gái còn lại đều ném cho Ngải Tiểu Tiểu ánh mắt ghen tị.
Ngải Tiểu Tiểu lúng túng giật nhẹ khóe miệng, được phân đến tổ của Kỳ Tuấn, trong lòng cô rất kích thích. Cũng không phải bởi vì vẻ đẹp trai của anh khiến cô hết hôn, mà vì anh thật sự rất có tài.
Đi qua bãi tập bắn, diện tích rộng lớn lại hoang vu, phóng tầm mắt nhìn một mảnh Nham Thạch phía xa.
Bên trong bãi tập bắn, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, mùi thuốc súng tràn ngập cả bầu trời. . . . . . Chỉ là nơi này là nơi huấn luyện những người tinh anh nhất. Mà thiên sứ của những trận huấn luyện ấy chính là Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn là một người trầm ổn, làm huấn luyện viên anh lại không dùng giọng nói uy hiếp người khác, chỉ là vẻ mặt rất lãnh khốc, ánh mắt rất lạnh lùng, trời sanh đã có loại khí phách chết người.
Thật ra thì ngay từ lúc anh nhận chức, anh đã trở thành một đề tài để mọi người bàn tán. Đội viên đôi đặc chiến hưng phấn trao đổi những tin bát quái mình nghe được, vị này là một người thần bí, huấn luyện viên trẻ tuổi xuất chúng có bối cảnh phong phú, tài liệu cá nhân rất ít được tiết lộ.
Ngải Tiểu Tiểu đi đến điểm tập bắn, Kỳ Tuấn mang theo mười tên đội viên nam đến làm một cuộc khảo nghiệm, bởi vì theo anh an bài trước thì đây những đội viên nam đã vào cách đây một tháng.
"Nhiệm vụ lần này là bên bờ biển, bên trái sườn núi, bên phải là dốc đừng bằng. Mười viên đạn ột người, tôi muốn 70% đạn phải trúng hồng, không thể để đạn lãng phí rơi ra ngoài, nhiệm vụ hoàn thành mới được ăn cơm trưa."
Lạnh nhạt giới thiệu qua, để chứng minh anh là người nói được làm được, Kỳ Tuấn ột dãy mười viên đạn vào súng, đi đến bờ biển tự mình làm mẫu, chỉ phí mất hai mươi sáu phút.
"Oa, hay!" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà huýt sáo.
Mà những người lính kia mới từ trong bùn lầy bò rạp ra, khuôn mặt tươi cười dù lấm len nhưng vẫn có chất uy phong của riêng mình, lại một lần nữa bị huấn luyện viên khiêu chiến đúng là cực hạn!
"Hôm nay chỉ tập với súng lục, không đạt mục tiêu, ngày mai còn một lần cơ hội. Chỉ là, ngày mai là mười lăm viên đạn, tự mình cân nhắc đi." Cố tình nói, ý bảo các học viên theo thứ tự mà phụ tá cho nhau.
Các học viên an tĩnh nhét đạn vào băng, cúi đầu kiểm tra thiết bị. . . . . . Không nên nói lời sáo rỗng, cứ làm tốt là được. Kỳ Tuấn vừa so sánh dấu tay, vừa chỉ thị các đội viên lên đường.
Xem bọn họ đi bộ như thế, không có gì cảm giác khẩn trương, Kỳ Tuấn ngửa đầu quan sát sắc trời như đang nổi gió, lạnh nhạt bổ sung: "Mười một giờ ba mươi lăm phút thủy triều bắt đầu lên. Thủy triều sau sẽ rất lớn, hai mươi phút có thể lên bờ, tự mình nắm chặt cơ hội."
Các đội viên lập tức kinh ngạc trợn to mắt, sau một khắc, tập thể nhấc chân chạy như điên!
"Bọn họ giống như bị chọc tiết chạy như điên, thật là các binh sĩ mạnh mẽ!" Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, thấy ánh mắt Kỳ Tuấn quét tới phía mình, lập tức ôm eo ếch, chào theo kiểu của quân nhân."Báo cáo thủ trưởng, Ngải Tiểu Tiểu báo cáo!"
"Nơi này không có thủ trưởng, chỉ có huấn luyện viên!" Kỳ Tuấn nhàn nhạt quét qua người cô, ánh mắt thâm thúy.
"Dạ, huấn luyện viên." Ngải Tiểu Tiểu đứng nghiêm. Trong lòng cũng đang oán thầm, tiểu nhân, dầu gì tôi cũng coi như đã cùng anh đi qua sống chết, làm gì cứ như chẳng quen biết thế!