-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS Chương 19: Video bị phá huỷ

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS
Chương 19: Video bị phá huỷ

Lần quay chụp thứ hai là vào mùng mười tháng giêng. Từ thiết kế đến chỉnh sửa bản thảo rồi đến sản xuất của công ty châu báu được chuẩn bị đến hai năm trời, đã sớm quyết định là tết Nguyên Đán sẽ đưa ra toàn bộ thị trường. Cho nên đã cùng bàn bạc lại với công ty quảng cáo một chút, nhân viên của bọn họ bỏ qua cuối tuần, tăng ca để hoàn thành quảng cáo, theo với thời gian đã kế hoạch. Về mặt chi phí, bọn họ có thể thêm.
Tưởng Tịch đồng ý trước với người quản lý, rồi vào ngày mùng mười thì xin Lý Mặc nghỉ nửa ngày, đi quay cái mới.
Lần này suông sẻ hơn so với lần đầu tiên, bởi vì mọi người quen thuộc với tất cả trình tự, làm càng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng, đêm đó trong lúc Tưởng Tịch đang ngủ đã bị một cú điện thoại của Lục Mạnh Nhiên đánh thức.
“Tưởng Tịch, cô đến công ty một chuyến nhanh lên.”
Không ở trước mặt nhưng Tưởng Tịch cũng nghe ra giọng nói của Lục Mạnh Nhiên rất bực bội, rất… phẫn nộ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tưởng Tịch tỉnh ngủ trong nháy mắt, sờ soạng mở đèn lên. “Tôi sẽ tới công ty ngay.”
“Sự việc hơi gấp một chút, cô nhanh nhanh lại đây.” Lục Mạnh Nhiên lẳng lặng nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, vẻ mặt phức tạp.
Bình tĩnh tìm quần áo thay, Tưởng Tịch mở cửa ra, lại đụng phải một đôi mắt mỏi mệt.
“Em đi đâu vậy?” Tần Thành kéo lỏng cà vạt, ánh mắt như có như không nhìn Tưởng Tịch.
Trong cuộc sống đột nhiên có một người đàn ông tham gia vào, Tưởng Tịch hơi cảm thấy mất tự nhiên hết lần này đến lần khác, dời mắt đi, nhìn về phía cửa phòng khách, nói: “Anh Lục kêu tôi đến công ty một chuyến.”
“Lúc này?”
Tần Thành thoáng nhìn qua đồng hồ – ba giờ sáng, trừ khi có chuyện quan trọng, bình thường trong công ty không có ai.
“Em chờ một chút.” Tần Thành cởi bỏ cà vạt, ném lên sô pha, xoay người lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình có mấy cú gọi lỡ. Dĩ nhiên toàn bộ đến từ Lục Mạnh Nhiên.
“A lô, Mạnh Nhiên.” Tần Thành nhìn Tưởng Tịch. “Trong công ty có chuyện gì sao?”
“Có một chút.” Hơi sửng sốt một giây với câu hỏi của Tần Thành, nhưng sự việc khẩn cấp, anh ta cũng không quanh co, nói thẳng: “Video của Tưởng Tịch lại bị người nào đó huỷ hoại!”
“Lại bị huỷ hoại, là ý gì?” Hôm nay Tưởng Tịch được anh đón về, anh cũng biết đến chuyện cô đi quay lại quảng cáo.
“Thợ quay phim chưa kịp làm bản sao cho video, toàn bộ máy tính của công ty quảng cáo liền bị hacker tấn công. Hiện giờ, tất cả video đều bị hư hại, memory card của thợ quay phim cũng không cánh mà bay, sự việc có chút khó giải quyết.”
Lục Mạnh Nhiên lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, gặp qua sóng to gió lớn đủ để có thể viết lịch sử phong vân của giới giải trí. Chuyện có thể khiến cho anh ta cảm thấy khó giải quyết rất ít, không có bao nhiêu.
Vậy lúc này nói chuyện khó giải quyết, sự việc nhất định là khó giải quyết.
“Anh ta nói cái gì vậy?” Tưởng Tịch nhìn mặt Tần Thành sa sầm xuống, khoé miệng cô trước sau vẫn mỉm cười.
“Có một số việc.” Tần Thành không nói chuyện gì, ngược lại đứng lên, nói: “Tôi đi cùng với em.”
Tưởng Tịch nhìn sắc trời, nghĩ tới cái gì, cười cười nói: “Được.”
Hai người cùng xuống lầu, Tần Thành mở cửa xe cho Tưởng Tịch, thấy cô đeo dây an toàn xong mới khởi động xe.
Lục Mạnh Nhiên đợi ở trong đại sảnh tiếp khách của công ty. Người quản lý của công ty châu báu cùng thợ quay phim của công ty quảng cáo, người chế tác hậu kỳ, tất cả đều đã ở đó.
“Có manh mối gì không?” Tần Thành đi qua, ánh mắt dò xét một vòng, tiếng nói lạnh như băng quanh quẩn ở trong căn phòng yên tĩnh, càng khiến cho người ta thêm nôn nóng bất an.
“Tổng giám đốc Tần.” Lục Mạnh Nhiên chống bàn đứng lên. “Còn chưa có manh mối gì, kỹ thuật phá hoại máy tính của hacker rất cao, hơn nữa dường như máy tính cuả công ty quảng cáo đã thay lập trình, không sửa xong trong chốc lát được.”
Anh ta mới vừa nói xong, người quản lý của công ty quảng cáo cũng đứng dậy nói phụ hoạ theo: “Máy tính đã mang đến, tổng giám đốc Tần và cô Tương có thể tới xem.”
Tưởng Tịch cố ý đi sau Tần Thành một bước, theo qua. Vì hai người rõ ràng hiểu biết tình hình hiện thực hơn tất cả, Lục Mạnh Nhiên và người quản lý nọ lần lượt đặt ba máy tính có video lên trên bàn lớn dùng trong hội nghị.
Máy tính là của nhãn hiệu tốt nhất thế giới, chất lượng màn hình xuất sắc, nhưng bức ảnh trên màn hình thật kinh khủng, nhìn thấy ghê người.
Lục Mạnh Nhiên nhìn thấy rõ, Tần Thành chậm rãi nheo hai mắt lại, cơn giận dữ tích tụ.
“Ngoại trừ cái này, còn có cái nào khác không?”
“Không có.” Lục Mạnh Nhiên muốn nhéo giữa chân mày, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tưởng Tịch thì bỏ tay xuống, thở dài nói: “Nhưng mà kỹ thuật của hacker kia rất cao, không biết là bằng cách gì, còn không biết video có bị hắn ăn cắp hay không…”
“Không biết thì không điều tra sao?” Tưởng Tịch nhìn chằm chằm hình ảnh, rốt cuộc là ai ngầm giở trò với cô. Nếu hình ảnh dơ bẩn này bị tung ra, cho dù Tần Thành có tự mình bảo vệ hộ tống cô, kiếp này, con đường của cô cũng đừng nghĩ đi được tốt.
Tưởng Tịch nắm chặt nắm tay, cánh môi dưới hàm răng hiện ra một chút tơ máu.
“Thật xin lỗi, cô Tưởng.” Người quản lý của công ty châu báu và công ty giải trí đồng thời xin lỗi.
Tưởng Tịch nhắm mắt lại, lông mi thanh mảnh che đậy tất cả ánh mắt đang dò xét cảm xúc của cô.
“Tưởng Tịch.” Lục Mạnh Nhiên khép máy tính lại, nói: “Công ty sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Hacker bỗng nhiên đột kích, tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng. Bọn họ cũng không có biện pháp.
“Tôi tin tưởng các người.” Tưởng Tịch mở mắt ra, môi mỏng khẽ mở: “Tôi sẽ quay chụp lại quảng cáo lần nữa, một lần cuối cùng, lần này làm ơn bảo đảm tất cả video cùng ảnh chụp thật tốt, không bị hư hại gì.”
Đừng nói cô vô tình, bởi vì trong giới này hay trên thế giới, nhiều người còn vô tình hơn cả cô. Hơn nữa, cô như vậy là đã xem như có tình có nghĩa rồi.
“Được, được.” Hai người quản lý đều được câu trả lời tốt nhất, thuyết phục nhất, mặt lộ vẻ vui mừng: “Cô Tưởng yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
“Ừ.” Tưởng Tịch quay người lại, quàng khăn quàng cổ, nói: “Tôi về trước đây, ngày mai báo cho tôi biết thời gian quay chụp.”
Tần Thành nhìn ở trong mắt bộ dáng không coi ai ra gì của cô, trái tim như bị đâm một cái. Chiều ngày hôm qua cô rất vui mừng khi quay chụp xong quảng cáo, mặc dù cô không nói ra, nhưng mỗi động tác đều tỏ vẻ như vậy.
“Tổng giám đốc Tần.” Lúc này Lục Mạnh Nhiên mới nhớ tới còn có boss ở đây, ngập ngừng một chút, nói: “Anh thấy chuyện này?”
“Lập tức xử lý.” Tần Thành chỉ huy. “Đem toàn bộ máy tính đến văn phòng của tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Mạnh Nhiên là tổng giám đốc Tần làm sao thế nhỉ? Phản ứng thứ hai là hacker kia có lẽ sẽ gặp tai hoạ.
Tần Thành điện thoại trong đêm kêu Tề Dịch tới.
Mùng sáu đầu năm, trong hội nghị mở đầu hằng năm của Tề thị, Tề Dịch đã chính thức tuyên bố kế nhiệm chức CEO, mấy ngày nay liên tục tăng ca để hiểu rõ công việc của công ty. Khi nhận được điện thoại của Tần Thành thì anh ta đúng lúc lái xe đi tới con đường bên phải của công ty giải trí TRE.
Quay đầu xe đến quán ăn nhanh mở 24 giờ, mua một ít đồ ăn vặt cùng hai ly cà phê nóng, Tề Dịch mang theo đồ, quen thuộc đường lối tiến vào văn phòng của Tần Thành.
“Cậu đến là tốt rồi.” Tần Thành nhận lấy cái túi ny lông, quay đầu chỉ vào ba máy tính ở trên bàn, không khách sáo nói: “Mau giúp tôi cái, xem mấy thứ này có thể khôi phục lại hay không, nếu có thể dựa vào những cái này để tìm được hacker kia thì rất tốt.”
Tề Dịch đứng ở xa, lại là ở bên trái, nhìn không thấy màn hình của máy tính, tưởng là chuyện nhỏ vặt vãnh, khinh bỉ gõ gõ bàn. “Chút chuyện tìm hacker này tự cậu làm không được sao?”
“Tần Thành: “…” Nếu anh có thể làm thì còn tìm cậu ta sao chứ?
Bộ dáng Tề Dịch nhìn anh không nói gì, bưng cà phê chậm rãi bước thong thả đến trước mặt máy tính.
Anh ta lập tức nói không nên lời.
“Tưởng Tịch làm mất lòng người nào sao!” Tề Dịch ngồi vào cái ghế làm việc thoải mái của Tần Thành, nhanh chóng gõ gõ bàn phím.
Ảnh chụp bị photoshop lung tung không chịu nổi, vốn mặc quần áo ngay ngắn đã bị làm cho phơi bày một chút, trong video cũng bị bỏ vào một đống đoạn ngắn đồi truỵ chưa được xử lý tốt. Nói không có ý định bôi đen Tưởng Tịch cũng không có sức thuyết phục.
Cũng khó trách Tần Thành nhìn thấy ảnh chụp thì sắc mặt không tốt.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 34: Cũng do di nương sinh mà thôi

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 34: Cũng do di nương sinh mà thôi

“Thất ca mau đến đây!” Sở Lăng Hàn đã chạy đến, kéo Sở Lăng Thiên đến ngồi xuống bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, còn bản thân thì chạy đến bên cạnh Thương Y ngồi xuống.
“Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.” Sở Lăng Thiên cười cười, nói.
“Tham kiến Thất vương gia.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu nói.
Mọi người đều thấy cử chỉ qua lại của Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn, nhát mắt phân tích ra một thông tin quan trọng, một là Thất vương gia lại có thể mỉm cười, hai là Thất vương gia dùng một từ ‘lại’. Bọn họ đã gặp nhau? Khi nào và ở đâu? Quả đúng là một con hồ ly tinh không biết chừng mực. Trong lòng mọi người đều âm thầm suy nghĩ.
Bóng mờ trong mắt Chu Tuyết Tranh càng thêm nặng nề hơn, nàng lại nhìn về phía Chu quý phi, Chu quý phi lại một lần nữa dời mắt, tránh né ánh nhìn của Chu Tuyết Tranh.
Gia Cát Hồng Nhan vò mạnh khăn lụa, giống như xem khăn lụa như Gia Cát Linh Ẩn, hận không thể lập tức nghiền xương ả thành tro. “Bộp!” Chén rượu trong tay Gia Cát Hồng Nhan rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên mặt nàng ta đầy vẻ hoảng sợ.
“Gia Cát nha đầu, có chuyện gì vậy?” Thấy dáng vẻ hoang mang của Gia Cát Hồng Nhan, Hoàng hậu không vui hỏi.
“Ta…” Gia Cát Hồng Nhan khúm núm đi đến một chỗ cách Hoàng hậu không xa, quỳ xụp xuống, cầu xin nói, “Thần nữ… Thần nữ cầu xin Hoàng hậu nương nương đừng trách phạt Tam muội của thần nữ.”
“Chuyện gì?” Hoàng hậu hoài nghi nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Gia Cát nha đầu, đứa bé này rất được, sao bản cung lại có thể trách phạt nàng chứ?”
“Bởi vì… bởi vì…” Gia Cát Hồng Nhan muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, “Bởi vì Tam muội không có thiệp mời, lại tự ý đến tham dự yến hội hôm nay, thần nữ biết lừa dối Hoàng hậu nương nương là tội đại bất kính, nhưng Tam muội không phải cố ý, muội ấy chỉ muốn đến nhìn các vị Vương gia. Thần nữ khẩn cầu Hoàng hậu nương nương thấy Tam muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thần nữ lại chủ động thừa nhận sai lầm, nên đừng trách tội Tam muội.”
Đúng là một tỷ tỷ tốt nóng lòng bảo vệ muội muội mà! Nhìn như đang cầu tình, nhưng từng câu từng chữ lại đang vạch trần hành vi phạm tội của Gia Cát Linh Ẩn, lừa dối Hoàng hậu là đại bất kính, muốn kết thân với hoàng tử là tà tâm quá rõ. Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sợ sệt nhìn Hoàng hậu.
“Tam muội, còn không mau thỉnh tội với Hoàng hậu!” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng nói.
Gia Cát Linh Ẩn chỉnh lại xiêm áo, luống cuống quỳ xuống bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan, phủ phục trên đất, hành đại lễ với Hoàng hậu: “Thần nữ… thần nữ có tội, xin Hoàng hậu nương nương giáng tội!”
“Hoàng hậu nương nương, Tam muội thực sự không phải có lòng mạo phạm người, kính xin người tha ột lần!” Gia Cát Hồng Nhan sợ đến độ nước mắt chực rơi xuống.
“Đại bất kính là tội chết, thần nữ khẩn cầu Hoàng hậu nương nương ban chết cho loại người không biết xấu hổ này.” Người vừa mở miệng cực kỳ hung hăng nói phải ban chết cho Gia Cát Linh Ẩn chính là Hồ Tĩnh.
“Hoàng hậu nương nương, người có điều không biết, nữ nhân này đúng là sao chổi hại người!” Hồ Tĩnh vừa nói xong, Tiêu U Nhược cũng đứng lên nói, “Lúc ả mười tuổi đã khắc chết mẹ ruột mình, Hoàng hậu nương nương vẫn nên nhanh chóng đuổi ả ra khỏi cung, đừng để lây nhiễm điềm xui của ả! Hơn nữa, ả chỉ là một thứ nữ, chỉ do di nương sinh ra mà thôi, cũng không phải do chính thất sinh ra, lại dám đến tham gia Bách Hoa Yến của người!”
Sở Lăng Thiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Theo như lời nói của vị tiểu thư này, thì bản vương cũng không phải do mẫu hậu sinh ra, vậy thì thân phận đích nữ của các tiểu thư ngồi ở đây đều cao quý hơn bản vương chăng? Xem ra Lục ca, Cửu đệ à, chúng ta không xứng tham gia vào yến hội chỉ có những đích nữ mới có thể đến à.”
Nghe được lời nói của Sở Lăng Thiên, phần đông đích nữ lúc nãy công kích thân phận thứ nữ của Gia Cát Linh Ẩn mặt mày đều trở nên trắng bệch, nhất là Tiêu U Nhược, không ngờ lời nói của mình lại khiến Thất vương gia bất mãn, nhất thời sợ đến mức hồn vía lên mây.
“Ta… ta không phải có ý này! Hoàng hậu nương nương, Thất vương gia, mọi người hiểu lầm rồi…” Tiêu U Nhược nói năng lộn xộn.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 30: Một thứ nữ mà thôi

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 30: Một thứ nữ mà thôi

Dưới bầu trời trong xanh thăm thẳm, một bóng dáng màu lam nhạt từ xa đi đến, gió nhẹ khẽ vỗ về mái tóc cùng xiêm áo của cô gái, giống như một bức họa xinh đẹp. Các tiểu thư đang xúm xít cùng một chỗ, nhất thời nhốn nháo cả lên.
“Đó là tiểu thư nhà ai vậy? Trước giờ chưa từng gặp qua.”
“Đúng vậy, nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao trước giờ chưa từng nghe người khác nhắc tới chứ.”
“Ta thấy nàng ta chính là nữ tử đẹp nhất ở đây, hôm nay ta chắc chắc đến uổng công rồi, trở về nhất định sẽ bị cha mẹ quở trách.”
“Chẳng lẽ là công chúa dị quốc, nước Lăng Nguyệt xưa giờ chưa từng có nữ tử nào xinh đẹp như thế.”
Sự xuất hiện của Gia Cát Linh Ẩn, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cả Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Trần Cẩm Phàm đều không còn là tiêu điểm để các nàng chú ý nữa. Gia Cát Linh Ẩn quá mức chói mắt, thế nên mọi người đương nhiên xem nhẹ Gia Cát Như Mộng đang đi bên cạnh nàng.
Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ra vẻ trầm tư.
“Tiểu thư, là Tam tiểu thư của phủ Gia Cát, Gia Cát Linh Ẩn.” Nha hoàn của Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai nàng.
“Ta biết rồi.” Chu Tuyết Tranh thản nhiên nói, “Dường như người xuất sắc nhất phủ Gia Cát, cũng không phải là đích nữ Gia Cát Hồng Nhan.”
Tiếng của Chu Tuyết Trang tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ và tức giận không chịu nổi, nhưng lại không thể phản bác Chu Tuyết Tranh. Ả tới làm gì? Sao ả lại đến được? Còn xuất hiện một cách kinh ngạc diễm lệ như thế. Móng tay của Gia Cát Hồng Nhan suýt nữa khảm sâu vào lòng bàn tay, không! Không thể để ả tỏa sáng, lu mờ chính mình! Nhất định trước khi Hoàng hậu cùng các Hoàng tử đến, phải đuổi Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi hoàng cung!
Gia Cát Hồng Nhan sa sầm nét mặt, mỉm cười đi về phía Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Hồng Nhan nắm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, giới thiệu với mọi người: “Các vị tỷ muội, xin mọi người cho phép ta được giới thiệu, đây là Tam muội của ta, Gia Cát Linh Ẩn. Tam muội lần đầu tiến cung, xin các tỷ muội chiếu cố nhiều hơn, Linh nhi, mau đến chào hỏi các tỷ muội đi.”
Dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn gập người cúi chào từng tiểu thư ở đây. Thần thái đoan trang trầm ổn, động tác thành thạo lưu loát của Gia Cát Linh Ẩn, hoàn toàn không có vẻ gì là khẩn trương và kinh hoảng như Gia Cát Hồng Nhan tưởng tượng, điều này khiến ọi người lại đánh giá cao nàng thêm một phần. Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cúi chào tiểu chuẩn như vậy, ngày chính nàng ta cũng làm không được.
“Đại tiểu thư, trước kia chưa từng nghe nói ngươi có một muội muội xuất chúng như thế nha.” Một tiểu thư lên tiếng hỏi.
“Mọi người có điều không biết, Linh nhi là do Tam di nương sinh ra. Nhưng mà mẫu thân ta vẫn luôn coi như con ruột của mình, quan hệ giữa Linh nhi và ta quả thực còn tốt hơn cả tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra nữa.” Gia Cát Hồng Nhan cười nói.
“Hóa ra là thứ nữ à!”
“Chả trách, bộ dạng đúng là hồ ly tinh!”
“Nơi này toàn là đích nữ, khi nào thì thứ xuất cũng có thể tham gia vào yến tiệc của Hoàng hậu nương nương vậy?”
“Còn muốn đậu cành cao, có thể gả cho người khác làm tiểu thiếp là may lắm rồi!”
Một câu nói của Gia Cát Hồng Nhan khơi dậy nên một lớp đá vụn, các nữ tử nơi đây không thể nghi ngờ gì đều là người xuất chúng của các gia tộc, tất cả đều là con vợ cả, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với các tiểu thư thứ xuất cùng các di nương đều ôm oán niệm rất sâu. Hơn nữa, dung mạo xuất chúng của Gia Cát Linh Ẩn, châm chích lòng ghen tị của rất nhiều người, giờ phút này đều hận không thể giẫm đạp Gia Cát Linh Ẩn dưới chân.
Đối mặt với lời nói ác độc của mọi người hướng về mình, Gia Cát Linh Ẩn chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở đó, giống như là sự châm chọc lớn nhất đối với những người này.
“Ta nhớ ra rồi!” Tiêu U Nhược đột nhiên kêu lên, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ả chính là đứa sao chổi khắc chết mẹ ruột của mình! Đồ sao chổi, mau cút đi!”
Nghe xong lời nói của Tiêu U Nhược, những người đứng xung quanh Gia Cát Linh Ẩn cũng bất giác lui về sau từng bước, như sợ lây nhiễm điềm xui xẻo từ Gia Cát Linh Ẩn. Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người cũng vô thức thối lui, cách xa Gia Cát Linh Ẩn ra.
Chỉ có Gia Cát Hồng Nhan kiên trì đứng bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt lo lắng, thay Gia Cát Linh Ẩn biện giải: “Xin mọi người đừng nói như vậy, Tam muội của ta không phải người như thế.”
“Biểu tỷ, tỷ vẫn nên cách ả xa một chút đi, bằng không tỷ cũng sẽ xúi quẩy đó.” Tiêu U Nhược lui ra rất xa, nói.
“Đúng đó, Đại tiểu thư, chỉ một thứ nữ thôi mà, bảo vệ ả như vậy làm gì.”
“Mọi người…” Gia Cát Hồng Nhan giậm chân, “Mặc kệ thế nào, nàng là muội muội của ta! Ta vĩnh viễn đứng về phe muội ấy!”

GIA CÁT LINH ẨN Chương 29: Muôn hoa đua thắm

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 29: Muôn hoa đua thắm

Túy Tiên Lâu, Thương Y khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ, lập tức chạy đến nơi này gọi một bầu rượi, từ từ thưởng thức. Vì không để Thương Y làm hỏng việc, Gia Cát Linh Ẩn vẫn luôn cấm Thương Y uống rượu.
“Thương đại hiệp, hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài uống rượu? Cũng không gọi ta cùng Thất ca.” Hai cẩm y nam tử xuất hiện trước mặc Thương Y, nhìn mặt hai người đó, đúng là Sở Lăng Hàn cùng Sở Lăng Thiên.
“Tiểu Thiên Thiên, các ngươi đến rồi à? Tiểu nhị, mang thêm hai bầu rượu lên đây.” Thương Y hướng về phía tiểu nhị đang bận rộn trong tiệm, gọi lớn.
Sở Lăng Thiên nhíu mày, chán ghét nói, “Đừng gọi ta là Tiểu Thiên Thiên!” Tiểu Thiên Thiên khoát lên Vương gia mặt lạnh này, thật sự là có chút không hài hòa.
“Hôm nay ngươi không cần làm người hầu, hay là lén chạy đến đây uống rượu? Cũng không sợ chủ nhân tức giận à?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y.
“A, ngươi không biết à?” Thương Y miệng đầy mùi rượu, “Hoàng hậu nương nương mở Bách Hoa Yến, nha đầu thối đó đi dự rồi, sao nào, tại sao hai ngươi không đi? Nghe nói hôm nay toàn là mỹ nhân đến đó nha.”
“Mỹ nhân cái gì, chẳng qua chỉ là dung chi tục phấn[1] mà thôi.” Sở Lăng Hàn không nghĩ vậy bèn nói, mỗi lần đến mấy yến hội dạng này, đều thấy mấy cô gái đó ra sức nịnh nọt lấy lòng Hoàng hậu, Quý phi và các Vương hầu, “Bách Hoa Yến vứt đi, đúng là chẳng thú vị gì cả, vẫn là ra ngoài uống rượu thích hơn, Thất ca, huynh nói có phải không?”
“Nàng có thể đến dự Bách Hoa Yến à.” Sở lăng Thiên nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, không ngờ nàng có thể lấy thân phận thứ nữ, được lời mời của Hoàng hậu, Sở Lăng Thiên cũng có chút kinh ngạc.
“Nàng là ai?” Sở Lăng Hàn khó hiểu hỏi, hay là… trong đầu Sở Lăng Hàn hiện lên một người, “Nghe nói rượu trong Bách Hoa yến chính là dùng trăm loại hoa chế thành, nói vậy uống ngon hơn rượu này gấp mấy lần, chi bằng chúng ta đến chỗ Hoàng hậu xin vài chén rượu để uống.” Thấy Sở Lăng Thiên sắp hai mươi rồi, mà vẫn không gần nữ sắc, thân là đệ đệ thực sự sốt ruột, khó khăn lắm mới thấy Sở lăng Thiên quan tâm đến một người, Sở Lăng Hàn thế nào cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
“Hình như lâu rồi ta cũng không tiến cung, nghe nói đến rượu Bách Hoa, vậy thì không uống vài chén thì không được rồi.” Nhớ đến sự rung động mà Gia Cát Linh Ẩn mang đến ình, Thương Y ngược lại muốn đến xem ở Bách Hoa Yến nàng sẽ có biểu hiện thế nào.
“Nếu hai vị đều nói như vậy, chi bằng bây giờ chúng ta tiến cung ngay đi, nấn ná thêm nữa sợ rằng Bách hoa Yến đã bắt đầu rồi.” Sở Lăng Thiên vừa nói vừa đứng lên, có vẻ vội vội vàng vàng.
Cửa cung màu son chậm rãi mở ra, kiếp trước, lần đầu tiến cung cũng là lần Bách Hoa Yến này, nhưng Gia Cát Linh Ẩn khi đó chỉ đi theo bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan với thân phận nha hoàn hầu Gia Cát Hồng Nhan tiến cung. Bách Hoa Yến được tổ chức trước Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu, các tiểu thư được mời đã đến từ sớm, bởi vì Thái hậu hoăng thệ chưa lâu, các tiểu thư đều ăn vận nền nã. Xiêm áo của Gia Cát Hồng Nhan thêu hoa lan, làm các tiểu thư khác nhao nhao liếc nhìn.
Trong đông đảo các tiểu thư, có ba người đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác, một là Đại tiểu thư nhà Gia Cát, Gia Cát Hồng Nhan; một là cháu gái của Chu thái phó, Chu Tuyết Tranh; người còn lại là cháu gái của Trần quốc công, Trần Cẩm Phàm. Chu Tuyết Tranh mặc sa y bách hợp, tươi mát thanh nhã; Trần Cẩm Phàm mặc hoa mai nở rộ, mùi thơm thoang thoảng. Gia Cát Hồng Nhan vì là trưởng nữ của Gia Cát thừa tướng, bên nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng có ba người cậu bốn anh họ đều có quân hàm cùng địa vị cực cao trong quân, tay nắm trọng binh. Phụ thân của Chu Tuyết Tranh, Chu Thế Xương, cũng là Thừa tướng giống Gia Cát Chiêm, cô mẫu (chị hoặc em của cha) còn là Thái phi đương triều, ngoài ra tỷ tỷ ruột đang làm Quý phi đương triều. Trần Cẩm Phàm là cháu nội của Trần quốc công, là cháu gái ruột của Hoàng hậu Trần Tư đương triều, lại là Quận chúa được Hoàng thượng đích thân sắc phong. Trần gia cùng Chu gia được cho là hai gia tộc có thể lực nhất nước Lăng Nguyệt, theo như Gia Cát Linh Ẩn biết, ở kiếp trước, kết cục cuối cùng của Trần gia là bị Chu gia nuốt trọn.
Các tiểu thư đều tự tìm kiếm những tỷ muội thường ngày quen biết để bắt chuyện, ngoại trừ ôn chuyện cũ, còn muốn chứng minh khả năng quen biết rộng rãi của bản thân.
“Biểu tỷ, hôm nay tỷ xinh đẹp thật đó!” Trong đám đông, một cô gái mặc xiêm y hoa đào bước đến, giữ lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, “U Nhược tìm biểu tỷ từ sớm.”
“U Nhược biểu muội, cữu cữu và cữu mẫu vẫn khỏe chứ?” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười hỏi, Tiêu U Nhược, là đích nữ duy nhất của Tiêu Lương, anh ruột của Đại phu nhân, có thể nói là viên ngọc quý trên tay của Tiêu gia.
“Vẫn khỏe.” Tiêu U Nhược đắc ý nói với một tiểu thư ở bên cạnh, “Nhìn thấy không, đây là biểu tỷ của ta, xinh đẹp chứ? Hôm nay ngươi cách ta xa một chút đi.”
Tiêu U Nhược khoe khoang lớn như vậy, ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại đây, tuy rằng trong lòng tràn ngập bất mãn và hâm mộ, ngoài miệng cũng nói vài lời xã giao. Các tiểu thư có thể đến tham dự Bách Hoa Yến, đều gánh vác hy vọng của gia tộc, từ nhỏ đã được dốc lòng bồi dưỡng, dưới vô số tình huống, đều là người khéo léo độ lượng, chỉ là sau lớp nho nhã lễ độ ấy, cũng không che giấu được sự kiêu kỳ.
Nghe lời khen của mọi người, vẻ tươi cười trên mặt Gia Cát Hồng Nhan ngày càng sâu, ngoại trừ Chu Tuyết Tranh và Trần Cẩm Phàm, các tiểu thư khác ở trong lòng nàng đều không đáng để nhắc tới. Mà Chu Tuyết Tranh năm năm rồi không ở trong cung, cũng không khiến nàng lo lắng lắm, chỉ có Trần Cẩm Phàm, gia thế cùng dung mạo đó, Gia Cát Hồng Nhan không thể không cân nhắc một phen.
“Các ngươi nhìn xem, đó là ai vậy? Thật xinh đẹp!” Một tiểu thư chỉ vào hai người đang đi từ xa đến, hưng phấn hô lên.
[1] Dung chi tục phấn: ám chỉ những cô gái phấn son bình thường.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 28: Xiêm áo khéo léo tuyệt vời

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 28: Xiêm áo khéo léo tuyệt vời

Mùng năm tháng năm Tết Đoan Ngọ, buổi tối trước đó một ngày, Gia Cát Hồng Nhan nôn nao đến gần nửa đêm vẫn không ngủ được, sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân gọi một thợ giỏi bên nhà mẹ đẻ của mình đến trang điểm kỹ càng cho Gia Cát Hồng Nhan. Bách Hoa Yến, yêu cầu mỗi một tiểu thư tham dự phải mặc y phục lấy hoa làm chủ đề. Gia Cát Hồng Nhan mặc vào xiêm y lấy hoa lan làm chủ đề chuẩn bị đã lâu, làm Đại phu nhân khen không ngớt miệng. Đại phu nhân tin tưởng, hôm nay các Vương gia nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan, nhất định sẽ không dời mắt đi được.
“Tiểu thư, Bách Hoa Yến phải mặc xiêm y lấy hoa làm chủ đề, tiểu thư không có xiêm áo, làm sao đây?” Vết thương trên mặt Nguyệt Lan vẫn còn chưa khỏi, nhưng cũng không che giấu được vẻ lo lắng của nàng.
“Yên tâm đi, tiểu thư đã sớm có chuẩn bị.” Mộc Tê cười cười, từ trong rương lấy ra một bộ xiêm áo, “Xem này, đây chính là tiểu thư tốn không ít tiền bảo hiệu may làm đó.”
Nhìn thấy y phục trên tay Mộc Tê, Nguyệt Lan kinh ngạc đến độ không ngậm miệng lại được, chỉ thấy màu thêu trên đó là màu lam nhạt, là loài hoa mà nàng không biết, mỗi rìa cách hoa đều dùng chỉ bạc kết vào, mỗi một nụ hoa e ấp như sắp nở, làm cho người khác nhịn không được muốn ngắt lấy, mà càng khéo léo tuyệt vời hơn chính là từng giọt sương lóng lánh được thêu điểm xuyết lên đóa hoa kia, như thực sự bình thường, lại như ngay tức khắc sẽ rơi xuống khỏi đóa hoa.
“Trời ơi, đẹp quá.” Nguyệt Lan nhịn không được vươn tay ra, muốn chạm vào đó, lại sợ một khi chạm vào đóa hoa sẽ rụng xuống, nhanh chóng rụt tay lại, “Tiểu thư, hoa này tên là gì vậy, nô tỳ chưa từng nhìn thấy.”
“Hoa này gọi là hoa hồng xanh.” Mộc Tê cười nói.
“Tiểu thư bất công quá.” Nguyệt Lan cắn cái môi vẫn còn hơi bầm tím của mình, “Nói cho Mộc Tê biết mà không nói cho nô tỳ biết.”
“Ngươi đó, vẫn là lo dưỡng thương đi.” Gia Cát Linh Ẩn giơ tay cốc vào trán của Nguyệt Lan, “Mộc Tê, giúp ta mặc vào.”
Ở bên ngoài, Gia Cát Linh Ẩn lại khoát thêm một lớp tuyết sa hơi mỏng, đóa hoa vốn đã rất thật rồi, nay càng thêm sống động hơn, như một hồ nước sâu thanh u màu lam nhạt đổ từ trên cao xuống, nhẹ nhàng lưu động. Nếu nói người đã xinh đẹp đến chín phần, thì Gia Cát Linh Ẩn khi mặc vào xiêm y này cộng thêm gương mặt trang điểm nhẹ nhàng và cơ thể linh hoạt, hai thứ hòa vào, xinh đẹp đến cực hạn.
“Tiểu thư, đúng là quá đẹp!” Nguyệt Lan kinh ngạc bật thốt lên.
“Đúng đó, nói tiểu thư của chúng ta là Đệ nhất mỹ nhân của nước Lăng Nguyệt cũng không ngoa.” Mộc Tê nhìn Gia Cát Linh Ẩn, phảng phất như có chút xuất thần.
“Đệ nhất mỹ nhân của lục địa Đông Lăng cũng không ngoa.” Nguyệt Lan tiếp lời.
“Được rồi được rồi, Mộc Tê, mau đi chuẩn bị đi, nên xuất phát rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói, trong lòng âm thầm cám ơn Nguyệt Lan và Mộc Tê, để cho nàng ở trong thời đại không có một người thân này, thi thoảng cảm thấy ấm áp, cũng để cho trái tim vốn là một khối băng cứng của nàng, tan chảy khắp mọi ngõ ngách, sưởi ấm nàng.
“Hôm nay cần ta đi theo không?” Thương Y đi vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đang muốn xuất môn, cũng sững sờ một chút, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, Gia Cát Linh Ẩn như dòng suối sâu màu lam nhạt, hòa làm một cùng tiết trời hơi lạnh của đầu tháng tư, “Ngươi… hôm nay rất đẹp!”
“Ha ha.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, “Có thể nghe được lời khen của Thương đại hiệp, đúng là may mắn ba đời. Hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày, tự do hoạt động.”
“Vậy ngươi… cẩn thận…” Thương Y u oán liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái. Có ý gì, cơ hội làm sứ giả hộ hoa tốt như vậy cứ thế mà không có.
“Mộc Tê, chúng ta đi thôi.”
Gia Cát Hồng Nhan đã đi trước, bên ngoài phủ Thừa tướng dừng hai cỗ kiệu, Như Nguyệt đã lên kiệu trước một bước, nghe nha hoàn nói Gia Cát Linh Ẩn cũng đã lên kiệu, liền căn dặn khởi kiệu, hai cỗ kiệu từ từ tiến về phía hoàng cung.
“Mộc Tê, ngươi có tâm sự à?” Lúc trong phòng, sự xuất thần của Mộc Tê cũng không qua khỏi ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn đặc biệt gọi Mộc Tên lên kiệu cùng mình, đó là muốn trò chuyện với Mộc Tê.
Mộc Tê cười nhạt: “Nô tỳ chỉ là nhớ đến một chuyện trước kia, đã làm tiểu thư lo lắng.”
“Không có gì là tốt rồi.” Gia Cát Linh Ẩn nắm lấy tay của Mộc Tê, “Ta đoán thân phận của ngươi nhất định không phải là một nha hoàn, ngôn hành cử chỉ của ngươi không phải một nha hoàn có thể có, ta mặc kệ trước kia ngươi là ai, ở phủ Thừa tướng có mục đích gì, chỉ cần không phải kẻ địch của ta, ta cũng sẽ không quản.”
“Tiểu thư, Mộc Tê không dám, thật ra nô tỳ…”
Gia Cát Linh Ẩn nắm chặt tay Mộc Tê, nói, “Không cần nói cho ta biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nếu chúng ta đủ duyên phận, sau này ta ắt sẽ biết được thôi.”
“Cám ơn tiểu thư.” Mộc Tê cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cúi đầu.