-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chương 175: Vào phi linh môn (1)

Đám người vây xem cố gắng không trêu vào La Sát Môn, lúc này không ai dám xen vào, chỉ ngó xem.

Chợt một thanh âm vang lên:

– Mới có tu vi Vũ Đồ đã kiêu ngạo vậy sao?

Một chỉ ấn rạch phá không trung nhanh như chớp bay hướng Vũ Sĩ tứ trọng.

Vũ Sĩ tứ trọng La Sát Môn biến sắc mặt hét lên:

– Ai dám đụng vào người La Sát Môn ta!?

Vũ Sĩ tứ trọng cảm giác đối phương mạnh hơn mình, trường kiếm đổi hướng cản lại một chỉ ấn.

Đinh!

Trong phút chốc chỉ ấn rơi vào thân kiếm lóe tia điện, chỉ ấn thứ hai đã rạch phá không gian rơi vào trán Vũ Sĩ tứ trọng không kịp phản ứng.

Bùm!

Con ngươi của Vũ Sĩ tứ trọng La Sát Môn nở to, té cái bịch xuống đất, trán thủng một lỗ, máu và não chảy ra.

Thanh niên Vũ Sĩ thất trọng kinh hoàng nhìn Lục Thiếu Du:

– Các hạ là ai? Tại sao sao nhúng tay vào chuyện của La Sát Môn ta?

Lục Thiếu Du chỉ vài cái xác dưới đất, nói với thanh niên Vũ Sĩ thất trọng:

– Chỉ biết lôi hậu đài ra, không sợ làm La Sát Môn các ngươi mất mặt sao? Cút ngay, nếu không ngươi sẽ chết như hắn!

Thanh niên Vũ Sĩ thất trọng nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, buông lời hăm dọa:

– Ngươi chờ đi, La Sát Môn chúng ta sẽ không tha cho ngươi!

Thanh niên Vũ Sĩ thất trọng co giò bỏ chạy.

Trương Minh Đào đứng dậy, tôn kính hành lễ hướng lưng Lục Thiếu Du:

– Đa tạ đại nhân...

Lục Thiếu Du quay đầu lại, Trương Minh Đào thấy hắn trẻ hơn mình vài tuổi thì rất ngạc nhiên, thực lực của đối phương mạnh hơn gã nhiều.

Lục Tâm Đồng chạy đến bên cạnh Trương Minh Đào:

– Sư huynh!

Trương Minh Đào sửng sốt, nghi ngờ hỏi:

– Tâm Đồng, sao muội ở đây? Sư phụ đâu? Vì sao chỉ có mình muội?

Trương Minh Đào nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng sư phụ đâu.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ:

– Xem ra Trương Minh Đào không biết sư phụ của mình đã chết.

Lục Tâm Đồng mở miệng nói:

– Phụ thân...

Lục Thiếu Du vội ngắt lời:

– Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân đã!

Trương Minh Đào thắc mắc hỏi Lục Tâm Đồng:

– Tâm Đồng, vị này là...?

Lục Tâm Đồng đáp ngay:

– Là ca ca của muội!

Trương Minh Đào há hốc mồm:

– Ca ca?

Trương Minh Đào chưa bao giờ biết sư phụ có một nhi tử.

Trong một phòng khách điếm, Lục Thiếu Du, Trương Minh Đào, Lục Tâm Đồng ngồi đối mặt nhau.

Lục Thiếu Du hỏi Trương Minh Đào:

– Xin hỏi gần đây Phi Linh Môn có xảy ra chuyện gì không?

– Cũng không có gì, ba vị trưởng lão đang tìm sư phụ...

Trương Minh Đào mới nói giữa chừng chợt biến sắc mặt, biểu tình đờ đẫn. Lục Thiếu Du chụp đầu Trương Minh Đào, hắn thi triển Sưu Linh Thuật tìm tòi trong não gã.

Một lát sau Lục Thiếu Du thả Trương Minh Đào ra, hắn nhíu mày. Trước kia Lục Thiếu Du sử dụng Sưu Linh Thuật thì người bị sưu linh chết chắc, hiện tại hắn vận dụng Sưu Linh Thuật đã quen tay nên sẽ không mất mạng, nhưng vô hình trung gây tổn hại cho linh hồn người ta.

Mặt Trương Minh Đào trắng bệch lấy lại tinh thần:

– Có chuyện gì? Sao vậy...

Mới rồi Trương Minh Đào chỉ thấy hoa mắt rồi mất ý thức.

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du cố ý hỏi:

– Không có gì, ba trưởng lão Phi Linh Môn muốn tìm sư phụ của ngươi làm gì?

Lục Thiếu Du đã biết hết mọi chuyện từ não Trương Minh Đào, xác định gã không liên quan gì đến người giết phụ thân của Lục Tâm Đồng, gã thậm chí hoàn toàn không biết gì.

Lục Thiếu Du cũng biết thêm một điều là trong Phi Linh Môn không ai biết tin chưởng môn đã chết, ít nhất đệ tử bình thường không biết. Chắc hung thủ làm âm thầm, nếu không hai đồ đệ của Hoàng trưởng lão gì đó không cần che mặt làm chi.

Trương Minh Đào trả lời:

– Sư phụ vào Sơn mạch Vụ Đô năm tháng, bặt vô âm tín. Ba vị trưởng lão cho rằng sư phụ đã xảy ra chuyện, kêu ta đến điều tra tin tức.

Lục Thiếu Du thầm thở dài. Theo thông tin trong đầu Trương Minh Đào thì làm chưởng môn Phi Linh Môn rất vất vả. Phi Linh Môn không thu nhập được bao nhiêu nhưng chi phí thì lớn, chưởng môn đành tự mình đi Sơn mạch Vụ Đô đào vàng bạc nuôi sống môn nhân. Môn phái nghèo đến nông nỗi này là lần đầu tiên Lục Thiếu Du được thấy, thật là mở rộng tầm mắt.

Lục Tâm Đồng khóc nói:

– Sư huynh, phụ thân đã chết, Lam bà bà cũng chết.

Trương Minh Đào trợn to mắt nói:

– Cái gì? Sư phụ đã chết...!

Mặt Trương Minh Đào không còn chút máu, cơ thể vốn bị thương lúc này huyết khí cuồn cuộn, gã hộc máu.

Trương Minh Đào hét lên:

– Mau cho ta biết sư phụ chết như thế nào?

Lục Tâm Đồng nức nở kể lại vụ việc, mãi tới khúc được Lục Thiếu Du cứu, ra khỏi Sơn mạch Vụ Đô.

Trương Minh Đào bi thương lẩm bẩm, hai hàng lệ rơi:

– Sư phụ...

Lục Thiếu Du an ủi:

– Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương đi.

Trong mắt Trương Minh Đào đầy oán hận nói:

– Chắc chắn là Hoàng trưởng lão, là Hoàng trưởng lão giết sư phụ! Hoàng trưởng lão muốn làm chưởng môn, luôn muốn làm chưởng môn Phi Linh Môn. Ta phải báo thù cho chưởng môn!

Lục Thiếu Du nhìn Trương Minh Đào, thầm nghĩ gã không ngốc, biết đồ đệ của Hoàng trưởng lão truy sát Lục Tâm Đồng thì đoán ra ngay.

Lục Thiếu Du nói:

– Ngươi dựa vào cái gì báo thù, ngươi có đủ thực lực không?

Trương Minh Đào ngây người, dĩ nhiên gã không mạnh bằng Hoàng trưởng lão.

Trương Minh Đào nói:

– Ta phải cho hai vị trưởng lão khác biết, bọn họ sẽ đối phó với Hoàng trưởng lão!

Lục Thiếu Du nói:

– Nếu ba trưởng lão chung nhóm, sớm lên kế hoạch giết sư phụ của ngươi thì sao? Ngươi vạch trần Hoàng trưởng lão chẳng phải là tự đút đầu chịu chết?

Lục Thiếu Du thu thông tin từ não Trương Minh Đào biết Lục Thanh phụ thân của Lục Tâm Đồng có thực lực mạnh nhất Phi Linh Môn, đã là Vũ Phách tam trọng. Ba trưởng lão là Vũ Phách nhị trọng, nếu đánh một chọi một thì Hoàng trưởng lão không địch lại. Muốn giết Lục Thanh phải là cả nhóm hợp tác.

Trương Minh Đào á khẩu:

– Cái này...

Nếu ba trưởng lão cấu kết với nhau, Trương Minh Đào về vạch trần hết thảy là tự sát, gã không ngốc, biết hậu quả.

Trương Minh Đào hoảng loạn, không chắc chắn:

– Không thể nào! Trịnh trưởng lão và sư phụ quen thân vậy, sẽ không giết sư phụ. Nhưng Chu trưởng lão và Hoàng trưởng lão thì...

Lục Tâm Đồng hỏi:

– Sư huynh nói là... Hoàng trưởng lão giết phụ thân của Tâm Đồng?

Lục Tâm Đồng mới mười tuổi, không liên tưởng nhiều đến vụ ám sát này.

– Ừm! Hơn phân nửa là Hoàng trưởng lão giết sư phụ.

Trương Minh Đào nghiến răng trả lời:

– Ta phải trả thù cho sư phụ, nhất định!

Lục Thiếu Du liếc Trương Minh Đào, thầm nhu người này coi như tôn sư trọng đạo.

Lục Thiếu Du nói thẳng:

– Thực lực của ngươi căn bản không đủ mạnh, muốn báo thù thì ta xin khuyên một câu, sau khi trở về Phi Linh Môn chờ ngươi có đủ sức rồi hãy làm, nếu không chỉ có mất mạng.

Trương Minh Đào cầu Lục Thiếu Du:

– Đại nhân rất mạnh, ta xin đại nhân hãy báo thù giúp ta, Trương Minh Đào này xin giao mạng cho đại nhân, sau này bảo ta làm trâu làm ngựa đều được.

Lục Thiếu Du từ chối ngay:

– Thôi khỏi, ta rất yếu.

Chương 174: Ra tay cứu người

Rời khỏi Sơn mạch Vụ Đô, nhìn rừng núi mênh mông vô bờ, Lục Thiếu Du khẽ thở dài, kêu Tiểu Long chui vào ống tay áo.

Lục Thiếu Du đi vào dãy kiến trúc liên miên. Nơi này khá giống trấn Thanh Vân, người đến người đi tấp nập trên đường rất náo nhiệt, nhìn thoáng qua cách ăn mặc khác nhau, có đủ mọi loại người.

Hai bên đường toàn là cửa hàng, vỉa hè có nhiều người bày hàng bán đủ loại vật phẩm. Có Vũ Giả buôn bán dược liệu, binh khí, cũng mấy món đồ người thường mua, tóm lại rực rỡ muôn màu.

Dường như Lục Tâm Đồng rất ít khi đến những chỗ này, tiểu cô nương nhìn hoa cả mắt, biểu tình rất hưng phấn khi nhìn mấy món đồ mới lạ.

Lục Thiếu Du đi vào một tửu quán dừng chân, bên trong đông khách nhậu. Lục Thiếu Du tìm một cái bàn ít người, kêu tiểu nhị đến.

Lục Thiếu Du hỏi Lục Tâm Đồng:

– Tâm Đồng muốn ăn gì?

Lục Tâm Đồng hào hứng kêu nhiều món, cười tươi rói, tò mò với bất cứ thứ gì.

Lục Thiếu Du nhìn vẻ mặt mặt thỏa mãn của Lục Tâm Đồng, hắn cũng thấy lòng tràn đầy vui vẻ, cảm giác như trải qua tuổi thơ. Lúc nhỏ Lục Thiếu Du bơ vơ, hắn sẽ không để Lục Tâm Đồng gặp chuyện tương tự. Lục Thiếu Du quyết tâm chăm sóc Lục Tâm Đồng thật tốt, cho tiểu cô nương tuổi thơ ấm áp vui vẻ.

Tiểu nhị bưng đồ ăn lên, Lục Tâm Đồng nhai ngồm ngoàm.

Ăn xong tính tiền, bữa cơm này mất hai kim tệ, quá mắc, trong vùng biên giới sơn mạch này giá tiền thế là hơi đắt.

Rời khỏi tửu quán, Lục Thiếu Du định đi tìm hiểu tin tức dong binh đoàn Sơn mạch Vụ Đô, hắn mong nhanh chóng trở về thành Vụ Đô. Về Lục Tâm Đồng thì đành mang về theo, nếu có thể đưa đi Vân Dương tông được thì may, nếu không được Lục Thiếu Du sẽ tìm cách khác.

Lại đi trên con đường náo nhiệt, Lục Thiếu Du đánh giá bốn phía, chọn một con đường rộng rãi có lẽ là đường cái. Nếu có dong binh đoàn đi Sơn mạch Vụ Đô thì chỗ này sẽ có tin tức.

Đa số người đi đường mặc đồ Vũ Giả, thực lực bình thường, ít có tu vi Vũ Sư. Linh Giả thì đến bây giờ Lục Thiếu Du chưa thấy ai.

Chỗ này không lớn, chỉ là một nơi nhỏ nối với Sơn mạch Vụ Đô, thuộc vùng biên giới Cổ Vực. Nhưng vì có nhiều Vũ Giả ra vào Sơn mạch Vụ Đô nên chỗ này khá là náo nhiệt.

Nửa canh giờ sau, Lục Thiếu Du hỏi thăm một tin không được tốt. Chỉ có hai dong binh đoàn đi thành Vụ Đô, ngày hôm qua có một đội đã xuất phát, một đội khác nghe người trốn về bảo là hơn trăm người nguyên đội dong binh đoàn có hơn một nửa chết ở vùng sâu trong Sơn mạch Vụ Đô.

Cho nên không có dong binh đoàn nào đi Sơn mạch Vụ Đô nữa, một số dong binh đoàn không dám mạo hiểm đi thành Vụ Đô.

Có người đi đường la lên:

– Đằng trước có trò hay để xem!

Nhiều người chạy đi xem ngay.

Lục Thiếu Du liếc hướng mọi người đổ xô đi, hắn không định góp vui để tránh cho rắc rối.

Trong đám đông phía trước chợt có tiếng hét to:

– La Sát Môn các ngươi đừng quá đáng, Phi Linh Môn ta không dễ chọc!

– Phi Linh Môn có là gì? Mau quỳ xuống, nếu không sẽ cho ngươi biết mùi!

Lục Thiếu Du không định đi xem nhưng ba chữ làm hắn chú ý, lạnh lùng nói:

– Phi Linh Môn?

Phụ thân của Lục Tâm Đồng là chưởng môn Phi Linh Môn.

Lục Tâm Đồng kéo tay Lục Thiếu Du:

– Ca ca, là Trương Minh Đào sư huynh!

Dọc đường đi Lục Thiếu Du nghe Lục Tâm Đồng kể chút chuyện về Phi Linh Môn. Phụ thân của Lục Tâm Đồng là Lục Thanh có hai đồ đệ, một tên Trương Minh Đào, người thứ hai tên Chung Vân Châu. Khi Chung Vân Châu hộ tống Lục Tâm Đồng, Lam bà bà trốn vào Sơn mạch Vụ Đô đã bị giết cùng mấy đệ tử khác.

Lục Thiếu Du do dự một chút, dắt Lục Tâm Đồng đi nhìn xem sao.

Đường cái bị đám đông chen lấn chật như nêm cối. Chính giữa đường trống trải có ba thanh niên đang đứng, hai người mặc trường sam màu vàng dường như quen biết nhau, xem khí thế toát ra thì một người là Vũ Sĩ thất trọng, một là Vũ Sĩ tứ trọng.

Thanh niên khác khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, tóc ngắn mắt to, ánh mắt sáng ngời. Thanh niên mặc trường bào vải thô có vẻ nghèo nàn, tu vi chỉ là Vũ Sĩ tứ trọng. Lục Thiếu Du khó khăn chen lấn vào đám đông, đánh giá ba người xong hắn đoná thanh niên tóc ngắn mắt to là Trương Minh Đào.

Lục Tâm Đồng reo lên:

– Ca ca, là Trương Minh Đào sư huynh!

Lục Thiếu Du nháy mắt với Lục Tâm Đồng:

– Suỵt!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du định xem tình hình rồi tính, xem thân phận hai người bịt mặt truy sát Lục Tâm Đồng thì trong Phi Linh Môn không bình tĩnh.

– Là người Phi Linh Môn trêu chọc người La Sát Môn, có trò hay để xem.

– Phi Linh Môn làm sao so sánh với La Sát Môn? Thực lực của La Sát Môn mạnh hơn Phi Linh Môn nhiều.

– Tất nhiên rồi. Người Phi Linh Môn bình thường chịu thiệt không dám hé răng câu nào, xứng đáng bị người khi dễ.

– Biết làm sao, thực lực của Phi Linh Môn chỉ có thế, lấy gì chống lại?

Lục Thiếu Du nghe đám người xì xầm bàn tán, hắn nhướng mày biết thêm tình huống của Phi Linh Môn, thấp hơn hắn tưởng tượng.

Trương Minh Đào nhìn hai thanh niên, nói:

– Hai người muốn sao? Chỉ lỡ đụng một cái, các người muốn xin lỗi thì ta đã xin lỗi, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người.

Trong hai thanh niên La Sát Môn, một thanh niên tu vi Vũ Sĩ tứ trọng lạnh nhạt nói:

– Buồn cười, ngươi đụng vào chúng ta chỉ xin lỗi là xong sao? Giao mười khối kim tệ ra, quỳ xuống nhận sai, nếu không sẽ cho ngươi biết tay.

Trương Minh Đào nói:

– Hiếp người quá đáng, ta vì sao phải quỳ trước các ngươi?

Thanh niên tu vi Vũ Sĩ thất trọng nói:

– Vì sao hả? Bằng vào chúng ta mạnh hơn ngươi.

Chân khí vận chuyển dưới chân, thanh niên Vũ Sĩ thất trọng đá mạnh vào Trương Minh Đào.

Trương Minh Đào thụt lùi ra sau, vỗ chưởng nghênh đón.

Bùm!

Khí kình tứ tán, một chưởng và một cước va nhau, chân khí va chạm đè ép dòng không khí vang tiếng nổ. Thực lực của Trương Minh Đào không bằng Vũ Sĩ thất trọng, gã bị đánh bay đi mấy thước té xuống đất.

Thanh niên La Sát Môn Vũ Sĩ thất trọng lạnh lùng quát:

– Mau quỳ xuống nhận sai, bây giờ là hai mươi kim tệ. Nếu không ta sẽ giết ngươi, để xem Phi Linh Môn các ngươi dám làm gì?

Thanh niên Vũ Sĩ thất trọng vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Trương Minh Đào bò dậy đánh ra thủ ấn:

– Ta liều mạng với ngươi!

Chưởng màu lam bay ra, chân khí khuếch tán dấy lên tiếng xé gió.

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

– Vũ kỹ thần giai.

Trương Minh Đào sử dụng Vũ kỹ thần giai, chắc chỉ cỡ đẳng cấp thần giai.

Bùm!

Vũ Sĩ thất trọng La Sát Môn lại công kích, chưởng ấn va chạm với Trương Minh Đào phát ra tiếng nổ. Trương Minh Đào rớt cái bịch xuống đất, hộc máu.

Thanh niên La Sát Môn tu vi Vũ Sĩ tứ trọng quát to:

– Tiểu tử không biết sống chết, muốn chết!

Vũ Sĩ tứ trọng La Sát Môn giơ trường kiếm đâm xuống Trương Minh Đào.

Lục Tâm Đồng sốt ruột nói:

– Ca ca cứu Trương Minh Đào sư huynh đi, nhanh lên!

Lục Thiếu Du do dự một chút, vận chân khí vào chân nhảy người lên.

Ánh mắt Trương Minh Đào kinh hoàng, lại phun búng máu. Người đứng xem khẽ thở dài. Tên đệ tử Phi Linh Môn này chết chắc rồi, tại đây mỗi ngày chết vài người là chuyện thường, đặc biệt La Sát Môn rất có thế lực.

Chương 173: Chớp mắt giết chết

Hai ngày nay Lục Thiếu Du đã nhìn quen loại hỗn chiến này. Đồn rằng trong Cổ vực khá là hỗn loạn, điều này quả không sai, hôm qua hắn quan sát thấy hơn trăm người hỗn chiến.

Có Lục Tâm Đồng theo bên cạnh nên Lục Thiếu Du né khỏi đám người ngay, tốt nhất đừng dây vào rắc rối.

Lục Thiếu Du quan sát hai ngày nay, hắn nuốt chân khí của một Vũ Sĩ nhị trọng, thi triển Sưu Linh Thuật tìm trong đầu đối phương biết ngoài rìa Sơn mạch Vụ Đô gần Cổ vực thường có chuyện giết người cướp đồ. Hễ thấy thực lực con mồi thấp là sẽ giết người ngay.

Thường có chuyện vừa cướp của người này xong quay đầu lại bị người khác giết người cướp của. Càng khó tin là trong Cổ vực có môn phái lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, có môn phái ngày hôm qua vừa sáng lập hôm nay đã bị diệt môn, chuyện thường như cơm bữa.

Đây chính là Cổ vực. Trong Cổ vực hỗn loạn, nhưng cũng tại đây có một số siêu đại môn phái. Đồn rằng thực lực những môn phái này so với tam tông tứ môn trên đại lục Linh Vũ cũng không kém cạnh gì. Môn phái có chỗ đứng trong Cổ vực nhiều ít dính quan hệ với những siêu đại môn phái.

Trong Cổ vực hỗn loạn là vì những đại môn phái này luôn đối chọi lẫn nhau, nhưng người ngoài không thể nhúng tay vào Cổ vực. Nếu có người ngoài vào thì mấy đại môn phái trong Cổ vực sẽ tự động hợp tác đối kháng.

Cho nên nhiều năm qua thực lực như tam tông tứ môn cũng không cách nào thẩm thấu vào Cổ vực. Thành Đông Hải Ma Vân cũng bất lực không kiếm ích lợi trong Cổ vực được.

Đây mới chỉ là ngoài rìa Sơn mạch Vụ Đô mà đã hỗn loạn không chịu nổi, Lục Thiếu Du có thể tưởng tượng trong Cổ vực càng lộn xộn hơn. Cổ vực giống y như tin đồn.

Lục Thiếu Du lặng lẽ rời khỏi khu rừng, dẫn theo Lục Tâm Đồng làm hắn đi chậm hơn nhiều.

Ban đêm, trăng sáng treo cao chiếu xuống sơn cốc, các nhánh cây đổ bóng trên tảng đá như bầy ma nhảy múa.

Trong một sơn động, quầng sáng trong suốt bao bọc Lục Thiếu Du lại, khí thế đang dâng cao.

Sáng sớm hôm sau Lục Thiếu Du mới ngừng tu luyện.

– Phù.

Lúc này Lục Thiếu Du đã đột phá đến Linh Sĩ bát trọng, Linh hồn thần dịch trong đầu chỉ còn hai phần. Lần trước Lục Thiếu Du dùng một phần mười nguyên bình Linh hồn thần dịch, hắn từ Linh Sĩ nhị trọng đột phá đến Linh Sĩ lục trọng, liên tiếp đột phá tứ trọng.

Còn lại hai phần mườinăng lượng Linh hồn thần dịch không đủ để Lục Thiếu Du từ Linh Sĩ bát trọng đột phá lên cửu trọng, lần này chỉ đủ cho Lục Thiếu Du đột phá hơn hai trọng.

Lục Thiếu Du không thấy lạ, mỗi đẳng cấp càng lên cao thì tiêu hao năng lượng càng khổng lồ. Lục Thiếu Du ước chừng khi đột phá đến Linh Sư chắc hao năng lượng càng nhiều.

– Linh Sĩ bát trọng, Vũ Sĩ bát trọng.

Lục Thiếu Du cảm nhận thực lực hiện tại của mình, hắn không quá hưng phấn. Con đường cường giả rất dài, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu.

Linh lực đột phá đến Linh Sĩ bát trọng, Lục Thiếu Du ước chừng nếu hắn sử dụng Đao Hồn kỹ linh kỹ huyền giai đánh lén thì dư sức giết Vũ Sư nhị trọng bình thường. Khi Lục Thiếu Du là Linh Sĩ lục trọng đã có thể giết yêu thú tam giai sơ kỳ, tuy là đánh bất ngờ nhưng cũng nhờ uy lực Đao Hồn kỹ.

Hiện giờ Lục Thiếu Du đã là Linh Sĩ bát trọng, thực lực mạnh gấp mấy lần, nếu giết Vũ Sư nhị trọng chắc không khó. Nói sao thì Đao Hồn kỹ là linh kỹ huyền giai, trong đại đạo linh kỹ huyền giai xem như trọng bảo, uy lực hơn hẳn Vũ kỹ, linh kỹ tinh giai, hoàng giai.

Còn về vận dụng Đao Hồn kỹ có thể giết Vũ Sư tam trọng hay không thì Lục Thiếu Du không dám chắc, đẳng cấp của hắn chỉ là Linh Sĩ bát trọng, dùng Đao Hồn kỹ một lần tiêu hao linh lực kinh người, không chịu nổi dùng mấy lần.

Dọn dẹp xong Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng xuất phát.

Trong một rừng cây, Tiểu Long co duỗi lưỡi nhìn chằm chằm một bên:

– Xèo!

Lục Thiếu Du nhanh chóng cảnh giác, chắc Tiểu Long phát hiện nguy hiểm.

Trong lùm cây đẳng trước có một thanh niên lao nhanh tới.

– Bằng hữu đẳng trước, cứu mạng! Ba viên đan dược nhị phẩm, cứu mạng ta đi!

Thanh niên vẻ mặt chật vật, quần áo rách rưới, xem khí thế thì là Vũ Giả đẳng cấp Vũ Sĩ thất trọng. Thanh niên đang bị hai thanh niên vác đao đuổi theo.

Lục Thiếu Du sửng sốt, nhíu mày nhìn thanh niên.

Thanh niên hoảng loạn chạy tới gần Lục Thiếu Du khoảng mười thước, cao giọng quát:

– Cứu ta! Ba viên đan dược nhị phẩm thuộc về ngươi!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng:

– Muốn chết!

Khi thanh niên sắp chạy tới gần Lục Thiếu Du thì chân khí bắn ra, nắm chỉ ấn nóng cháy xuyên qua không khí đâm vào người thanh niên thủng năm lỗ máu. Thanh niên hốt hoảng không chút chống cự đã bị giết.

– Chạy!

Hai thanh niên cầm đao ngây người, co giò bỏ chạy.

Lục Thiếu Du không đuổi theo, hắn mỉm cười. Thanh niên là Vũ Sĩ thất trọng, hai người truy sát gã là Vũ Sĩ tứ trọng, ngũ trọng, điều này không bình thường. Cộng thêm thanh niên chạy trốn nhìn như kinh hoàng nhưng mắt lóe tia lạnh lẽo. Đây là một cái bẫy, nếu Lục Thiếu Du dễ tin sẽ bị thanh niên đột nhiên đánh lén ngay.

Lục Thiếu Du đá xác thanh niên:

– Muốn chết mà, kiếp sau đầu thai hãy thông minh hơn chút đi.

Lục Thiếu Du chỉ tìm được mấy chục khối kim tệ, ba gốc dược liệu giá bình thường trên người thanh niên, không có túi không gian nào.

Tiểu Long nuốt xác thanh niên vào bụng. Hai người một thú tiếp tục xuất phát.

Lục Tâm Đồng đã thấy nhiều cảnh máu me nên vừa rồi thấy Lục Thiếu Du giết người tiểu cô nương chỉ nhắm tịt mắt lại, dù sao Lục Tâm Đồng mới là một tiểu cô nương mười tuổi.

Lại qua ba ngày, Lục Thiếu Du xuyên qua rừng cây, trước mắt không còn là rừng rậm hay sơn mạch. Dãy sơn mạch thấp thoáng xa thật xa trong tầm mắt, dưới chân là lục địa rộng lớn, còn có vùng sông nước, phương xa có mấy hòn đảo nhỏ. Con đường phủ sắc xanh mông lung.

Trên lục địa có dãy kiến trúc liên miên kéo dài đến chân trời, không biết rộng bao nhiêu.

Lục Thiếu Du thầm thở hắt ra:

– Phù.

Mấy tháng qua rốt cuộc Lục Thiếu Du rời khỏi Sơn mạch Vụ Đô, nhưng không ngờ đích đến là Cổ Vực.

Lục Thiếu Du nhếch môi cười khổ nói:

– Rốt cuộc cũng đi ra rồi.

Mấy tháng qua Lục Thiếu Du đã trải qua thử thách rèn luyện sinh tử gian khó.

Lục Tâm Đồng lên tiếng:

– Ca ca, đây chính là Cổ vực, Phi Linh Môn cách không xa.

Lục Thiếu Du nói:

– Chúng ta tìm chỗ ăn một bữa trước đã, nghỉ ngơi rồi từ từ tính sau.

Đến Cổ vực Lục Thiếu Du không muốn ở lại đây lâu, hắn cần tìm chỗ nghỉ chân, tìm dong binh đoàn đi thành Vụ Đô rồi tham gia vào dong binh đoàn đó. Lục Thiếu Du lạc đám người Lục Vô Song đã năm tháng, sợ là mọi người cho rằng hắn đã chết.

Còn Vân Dương tông, Lục Thiếu Du rất muốn sớm trở về nơi đó. Nam thúc dặn dò về xích đồng vạn năm, thân pháp Phù quang Lược Ảnh, Lục Thiếu Du phải tìm cách lấy cho được.

Lục Tâm Đồng nắm tay Lục Thiếu Du:

– Muội nghe lời ca ca.

Lục Tâm Đồng mỉm cười nói:

– Thật ra muội cảm thấy ca ca nướng thịt ăn rất ngon.

Mỗi ngày Lục Thiếu Du đều nướng thịt các loài dã thú cho Lục Tâm Đồng ăn làm tiểu cô nương thèm, vì trước giờ chưa từng ăn món nào ngon như vậy.

Chương 172: Chưởng môn ấn phù (2)

– Không còn, Tâm Đồng từ nhỏ không có mẫu thân, chưởng môn bị hại chết, Tâm Đồng không còn nơi nương tựa. Ta chết rồi Tâm Đồng không có người thân nào khác.

Lão phụ nhân khóc nói:

– Vị đại nhân này, ta nhìn ra được đại nhân tốt bụng, xin đại nhân hãy mang Tâm Đồng đi theo. Đây là chưởng môn ấn phù của Phi Linh Môn, ai có ấn phù sẽ ngồi vào chức chưởng môn. Ta xin tặng chưởng môn ấn phù cho đại nhân.

Lão phụ nhân đưa ngọc bài trắng tinh cầm trong tay cho Lục Thiếu Du. Ngọc bài kích thước cỡ bàn tay, có nhiều hoa văn, năng lượng nhẹ chứa trong đó.

Lục Thiếu Du hé môi:

– Lão nhân gia, lão nhân gia...

Nhưng lão phụ nhân khép mắt lại, vĩnh viễn không còn mở ra.

Tiểu cô nương lay lão phụ nhân, khóc toáng lên:

– Lam bà bà! Lam bà bà!!!

Lục Thiếu Du nhìn tiểu cô nương không còn chỗ nương tựa, kêu hắn mặc kệ thì không làm được. Tuy hắn không cho rằng mình là người tốt nhưng bỏ mặc tiểu cô nương bơ vơ trong sơn mạch thì Lục Thiếu Du tuyệt đối không làm được.

Chốc lát sau Lục Thiếu Du mở miệng nói:

– Tiểu muội muội, Lam bà bà đã chết, muội đừng khóc nữa.

Tiểu cô nương cứ gào khóc như thế dễ dẫn yêu thú đến.

– A... Vâng...

Tiểu cô nương ngước đầu lên, hốc mắt ửng đỏ nhìn Lục Thiếu Du, vẫn còn nức nở nhưng không thành tiếng.

Lục Thiếu Du khẽ nói:

– Ta sẽ chôn Lam bà bà giúp muội.

Lục Thiếu Du cười khổ, đào một cái hố chôn lão phụ nhân xuống lòng đất.

Tiểu cô nương ngừng khóc, đứng một bên nhìn Lục Thiếu Du, không nói một lời.

Lục Thiếu Du ngồi xổm dưới đất, dùng ống tay áo lau khô nước mắt vương trên khóe mắt tiểu cô nương.

– Muội tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

Lục Thiếu Du nhìn kỹ tiểu cô nương, y phục màu đỏ rách mấy chỗ, mặt mày xinh xắn, mắt to môi nhỏ, rèm mi dài, có hai lúm đồng tiền, sẽ là mỹ nhân bại hoại trong tương lai a.

Tiểu cô nương khẽ nói:

– Muội tên Lục Tâm Đồng, năm nay mười tuổi.

Lục Tâm Đồng thấy Tiểu Long giơ cao đầu trên vai Lục Thiếu Du thì sợ hãi.

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:

– Lục Tâm Đồng?

Cũng họ Lục như hắn, hai người thật có duyên.

Lục Thiếu Du nói với tiểu cô nương:

– Nó tên Tiểu Long, sẽ không tổn thương muội, đừng sợ.

Tiểu Long co duỗi lưỡi, lúc lắc đầu như nói chuyện với Lục Tâm Đồng:

– Xèo xèo!

Tiểu cô nương nhìn Tiểu Long chằm chằm, cảm nhận thiện ý trong mắt nó thì hết sợ.

Lục Thiếu Du hỏi tiểu cô nương:

– Tâm Đồng theo ta đi, sau này đi theo bên cạnh ta chịu không?

Lão phụ nhân đã chết, Lục Thiếu Du không thể bỏ Lục Tâm Đồng lại sơn mạch nguy hiểm này.

Tiểu cô nương lại bật khóc:

– Tâm Đồng không có người thân, đều bị đám người xấu giết...

Lục Thiếu Du nhìn mà đau lòng, ôm Lục Tâm Đồng vào lòng:

– Tâm Đồng đừng khóc, phải kiên cường lên, sau này cường đại rồi báo thù. Không khóc, sau này ta là muội muội của muội, là người thân của muội.

Lục Tâm Đồng ngước lên nhìn thẳng mắt Lục Thiếu Du, hỏi:

– Ca ca thật sự làm ca ca của Tâm Đồng sao?

Tiểu cô nương sợ Lục Thiếu Du nói không.

Lục Thiếu Du cúi đầu nói:

– Đương nhiên có thể, từ bây giờ Tâm Đồng là muội muội của Lục Thiếu Du ta, sau này mặc kệ là ai đều không dám ăn hiếp Tâm Đồng nữa.

Lục Tâm Đồng cúi đầu khẽ nói:

– Ừm! Ca ca!

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Lục Thiếu Du nói:

– Chúng ta rời khỏi đây trước.

Lục Thiếu Du đến bên xác hai người bịt mặt, lột vải che mặt xuống. Khuôn mặt thanh niên khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi.

Lục Thiếu Du hỏi Lục Tâm Đồng:

– Tâm Đồng biết hai người này không?

– Là đồ đệ của Hoàng trưởng lão, trước kia muội có gặp bọn họ.

Lục Tâm Đồng kinh ngạc hỏi:

– Tại sao bọn họ muốn giết muội và Lam bà bà?

Lục Thiếu Du nhướng mày hỏi:

– Phụ thân của muội là chưởng môn Phi Linh Môn? Hoàng trưởng lão có phải cũng là người Phi Linh Môn?

– Vâng vâng, phụ thân của muội là chưởng môn Phi Linh Môn, Hoàng trưởng lão là trưởng lão của Phi Linh Môn. Phụ thân bị mấy người bịt mặt giết, Lam bà bà và mấy sư huynh đưa muội trốn tới đây, tất cả đều bị giết.

Nói xong Lục Tâm Đồng lại khóc.

Lục Thiếu Du dỗ dành:

– Được rồi Tâm Đồng, chúng ta đi.

Lục Thiếu Du nhìn ấn phù Phi Linh Môn trong tay, hắn cất vào ống tay áo. Lục Thiếu Du hơi hiểu đầu đuôi câu chuyện.

– Gri gri!

Tiểu Long biến to ra nuốt hai cái xác vào bụng.

Nhìn Tiểu Long đột nhiên biến to làm Lục Tâm Đồng hết hồn, tiểu cô nương không ngờ Tiểu Long nhỏ xíu bất chợt biến lớn.

Lục Thiếu Du an ủi mãi Lục Tâm Đồng mới khá hơn, không còn sợ Tiểu Long nữa.

Trên đường đi Lục Thiếu Du hỏi thăm Lục Tâm Đồng, được biết phụ thân của tiểu cô nương tên Lục Thanh, chưởng môn Phi Linh Môn. Phi Linh Môn có khỏang một trăm người, trong môn phái có ba trưởng lão. Lục Tâm Đồng lớn lên trong Phi Linh Môn nhưng không tu luyện, mẫu thân khó sinh đã qua lời, là Lam bà bà nuôi nấng Lục Tâm Đồng.

Phi Linh Môn chỉ có một trăm người, Lục Thiếu Du còn tưởng là môn phái lớn gì, giờ mới biết Phi Linh Môn chỉ là môn phái nhỏ, không bằng cả Lục gia. Ở Lục gia tốt xấu có mấy trăm người.

Lục Tâm Đồng chợt nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, đôi mắt khát khao hỏi:

– Ca ca dạy muội tu luyện được không? Muội muốn trở thành Vũ Giả.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Tại sao Tâm Đồng muốn trở thành Vũ Giả?

Lục Tâm Đồng trả lời:

– Muội muốn giỏi như ca ca, sau này trả thù cho phụ thân.

Lục Thiếu Du nói:

– Muốn làm Vũ Giả phải chịu khổ nhiều.

Ánh mắt Lục Tâm Đồng kiên quyết, cắn răng nói:

– Tâm Đồng không sợ khổ!

Lục Thiếu Du nói:

– Được, sau này ca ca sẽ tìm sư phụ giỏi cho Tâm Đồng, để Tâm Đồng trở thành Vũ Giả lợi hại.

Lục Tâm Đồng chớp mắt to hỏi:

– Ca ca có thể giết hai người kia đã rất lợi hại, tại sao ca ca không dạy cho Tâm Đồng?

Lục Thiếu Du cười cười, hắn chỉ có vài miếng võ mèo cào, không đủ sức dạy cho người.

Lục Thiếu Du nói:

– Ca ca còn kém xa, sau này ca ca tìm cường giả lợi hại làm sư phụ cho Tâm Đồng thì tốt hơn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, có Lục Thiếu Du ở bên cạnh làm Lục Tâm Đồng hoạt bát hơn. Tiểu Long thì cảnh giác quan sát bốn phía.

Lục Thiếu Du lại gặp hai con yêu thútam giai sơ giai, vì bảo vệ Lục Tâm Đồng nên toàn để Tiểu Long giết chết. Mấy ngày tiếp theo hai người ngẫu nhiên gặp yêu thú nhị giai, lại để Tiểu Long giết yêu thú. Thấy cảnh tượng máu me làm Lục Tâm Đồng sợ hãi, nhưng về sau tiểu cô nương dần thói quen.

Lục Thiếu Du cố ý cho Lục Tâm Đồng thấy nhiều máu me, rèn luyện tiểu cô nương kiên cường hơn sau này có lợi cho nàng.

Gặp gỡ yêu thú ít dần, thực lực yêu thú càng lúc càng thấp, Lục Thiếu Du đoán đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, đến gần Cổ vực hơn.

Tới vòng ngoài, Lục Thiếu Du thấy nhiều người qua lại trong sơn mạch hơn, đa số vào Sơn mạch Vụ Đô đểu tìm dược liệu hoặc yêu thú đê giai. Đa số là Vũ Sĩ, ít khi thấy đẳng cấp Vũ Sư.

Phía trước có tiếng đánh nhau dữ dội.

Đinh đang leng keng!

Mời mấy bóng người hỗn chiến, toàn là tu vi Vũ Sĩ, kình khí tứ tán, bốn phía nổ đì đùng.

Chương 171: Chưởng môn ấn phù (1)

Hiện nay Lục Thiếu Du có đầy đủ đan dược, Vũ Sĩ bát trọng muốn đột phá Vũ Sĩ cửu trọng không mất bao lâu. Khi đột phá đẳng cấp Vũ Sư Lục Thiếu Du sẽ dùng Linh hồn thần dịch, đẳng cấp Linh Giả cũng tiến bộ theo, khi đó đột phá Linh Sư dễ dàng hơn chút.

Sau khi vào Sơn mạch Vụ Đô lúc nào Lục Thiếu Du cũng muốn nhanh chóng tăng mạnh thực lực, nếu không cường đại tùy thời sẽ mất mạng trong Sơn mạch Vụ Đô.

Một lát sau, vầng sáng trắng trong suốt chói lòa bao quanh người Lục Thiếu Du. Tiểu Long canh giữ ngoài sơn động hộ pháp cho Lục Thiếu Du.

Trời hừng sáng, gió nhẹ thổi qua, Lục Thiếu Du ngừng luyện hóa, thở hắt ra. Một người một thú xuất phát hướng Cổ vực.

Ban ngày lên đường, buổi tối tu luyện, mười ngày chậm rãi qua. Trong thời gian này Lục Thiếu Du dễ dàng đột phá đến Linh Sĩ thất trọng, cách bát trọng không còn xa. Nhưng năng lượng Linh hồn thần dịch đã bị luyện hóa năm, sáu phần, càng về sau muốn đột phá sẽ tiêu hao năng lượng càng lớn.

– Chết đi!

Trong rừng cây, chân khí tập trung dưới chân Lục Thiếu Du, hắn lao ra, Nộ Diễm Quyền bùng nổ mạnh mẽ. Kình khí cuồng bạo khuếch tán ập vào đầu yêu thú thủy hệ nhị giai hậu kỳ khổng lồ mặt mũi hung tợn.

Thoáng chốc đầu con yêu thú khổng lồ nở hoa, thịt văng tung tóe. Yêu thú thủy hệ nặng nề té xuống đất, thành đồ ăn cho Tiểu Long.

Trải qua rèn luyện trong khu vực nguy hiểm này, Lục Thiếu Du vô tình thay đổi nhiều, có thêm sát khí vô hình. Không dính máu tươi thì không cách nào rèn luyện được sát khí này.

Đánh nhau khiến Lục Thiếu Du sử dụng các loại Vũ kỹ càng quen tay hơn. Yêu thú hậu kỳ nhị giai không có uy hiếp lớn cho Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm:

– Ở trong khu vực nguy hiểm này đã gần một tháng, cũng nên đi ra ngoài rồi.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm đằng trước, ánh mắt kiên cường và lạnh lùng, hắn đứng im như tượng đá.

Dọn dẹp xong Lục Thiếu Du đi tiếp, tính tuyến đường thì hắn sắp ra khỏi khu vực nguy hiểm này.

Chợt có tiếng hét chói tai phá vỡ rừng cây yên lặng:

– Cứu mạng!!!

Nghe giọng là nữ, phỏng chừng tuổi khá trẻ, thanh âm non nớt.

Giữa sườn núi có một già một trẻ nằm dưới đất. Trẻ là một tiểu cô nương khoảng mười một, hai tuổi, tóc rối xù, mắt sáng ngời tràn ngập sợ hãi.

Già là một lão bà, khoảng năm mươi tuổi, mặc áo lam, nhưng lúc này quần áo xốc xếch, người đầy máu, mặt trắng bệch.

Tiểu cô nương sợ hãi tựa vào lão phụ nhân, trân trân nhìn hai người che mặt.

Hai người mặc áo đen, vải che mặt chỉ lộ ra đôi mắt:

– Nói, chưởng môn ấn phù ở đâu?

Lão phụ nhân ôm tiểu cô nương vào ngực, lạnh lùng hỏi hai người bịt mặt:

– Các ngươi là ai? Không cần lén lút làm gì, chưởng môn ấn phù không có ở chỗ ta, có giết ta cũng vô dụng.

Người bịt mặt bên trái tiến lên trước mấy bước, giơ cao đại đao lóe ánh sáng lạnh, sát ý khuếch tán:

– Được rồi, nếu không nói thì ta sẽ giết ngươi trước!

Tiểu cô nương sợ sệt thấy vậy vùng khỏi vòng tay lão phụ nhân, giang hai tay che trước mặt lão phụ nhân:

– Không được giết Lam bà bà của ta!

Lão phụ nhân bối rối kéo tiểu cô nương vào ngực:

– Tâm Đồng mau tránh ra!

Người bịt mặt khác tiến lên, giơ đại đao lóe tia sáng lạnh treo trên đầu tiểu cô nương:

– Thì ra ngươi quan tâm tiểu cô nương này. Tốt, nếu ngươi không giao chưởng môn ấn phù ra ta sẽ giết nó!

Lão phụ nhân thê lương rú lên:

– Đừng, các ngươi không thể giết Tâm Đồng, đó là huyết mạch chưởng môn để lại!

Nhưng lão phụ nhân bị thương quá nặng, không thể làm được gì.

– Hừ! Vậy càng phải giết!

Người bịt mặt lạnh lùng cười:

– Hỏi lần cuối, có giao chưởng môn ấn phù ra không?

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Người bịt mặt khác lạnh lùng nói:

– Sư huynh đừng nói nhiều với ả, giết cả hai rồi tìm lệnh bài sau. Lấy được lệnh bài chúng ta sẽ lập công lớn.

Người bịt mặt huơ đao chém xuống tiểu cô nương.

Vù vù vù!

Lúc này tiếng xé gió sắc bén vang tiếng, cùng với luồng gió nóng rực xuyên qua đại đao của người bịt mặt. Đại đao thủng một lỗ tròn, người bịt mặt lảo đảo lùi mấy bước. Đại đao rơi xuống đất, cổ người bịt mặt thủng lỗ máu.

Một người bịt mặt khác hốt hoảng nhìn bốn phía, quát:

– Ai đó!?

Người bịt mặt tìm mãi nhưng không thấy ai, trong mắt chứa kinh hoàng.

Thanh âm trầm thấp vang lên:

– Giết cả lão ấu phụ nữ và trẻ em, ta vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng không nhìn được.

Một bóng áo xanh đáp xuống trước mặt người bịt mặt, là thanh niên mười sáu, bảy tuổi, tóc đen áo xanh, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt trong như ao nước. Một con rắn vàng tí hon nằm trên vai thanh niên. Người đến đương nhiên là Lục Thiếu Du.

Người bịt mặt vốn khủng hoảng nhưng thấy chỉ là ranh con chưa dứt sữa thì dứt khoát chém đại đao xuống:

– Là tiểu tử nhà ngươi? Ta chém chết ngươi!

Tiếng xé gió sắc bén vang lên, thân đao lấp lánh ánh sáng lạnh cùng với dòng khí rít gào.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng:

– Mới có thực lực Vũ Sĩ thất trọng, muốn chết!

Chân khí tuôn ra, Lục Thiếu Du ngưng tụ Khai Sơn chưởng, chưởng ấn vàng nhạt đánh vào thanh đao.

Bùm bùm!

Đại đao rơi xuống, chưởng ấn đập vào ngực người bịt mặt. Cột máu phun ra, người bịt mặt không kịp giãy dụa đã gục ngã xuống đất.

Lục Thiếu Du phủi tay, lục tìm thân thể hai người bịt mặt nhưng không thấy một túi không gian nào, hắn cười khổ.

Lão phụ nhân nằm dưới đất cảm kích nói:

– Vị đại nhân này, đa tạ ơn cứu mạng.

– Không cần cảm ơn, ta chỉ không chịu nổi.

Lục Thiếu Du luôn núp ở một bên ngó xem, hắn không định lắm chuyện cũng không có thực lực nhiều chuyện. Nhưng nhìn hai người bịt mặt giết lão ấu phụ nữ và trẻ em không có sức chống cự thì Lục Thiếu Du không chịu nổi, nếu phớt lờ đi sẽ làm lòng hắn áy náy. Cộng thêm hai người bịt mặt khá yếu, nên Lục Thiếu Du xông ra giết chết.

Lão phụ nhân vùng vẫy bò dậy, quỳ trước mặt Lục Thiếu Du cầu xin:

– Đại nhân, ta xin đại nhân hãy mang đứa trẻ này đi. Nàng không có chỗ nương tựa, sau khi ta chết một mình nàng ở đây sẽ bị yêu thú ăn. Đại nhân tốt bụng làm ơn mang nàng đi, làm ơn!

Lục Thiếu Du vội dìu lão phụ nhân nằm xuống:

– Lão nhân gia làm gì vậy!

Lão phụ nhân tối đa cỡ Vũ Đồ, Lục Thiếu Du biết lão phụ nhân bị thương rất nặng không chống được bao lâu.

Lục Thiếu Du nhìn tiểu cô nương hoảng sợ ở bên cạnh, hắn cũng run. Tiểu cô nương đúng là tội nghiệp thật nhưng hiện tại trong sơn mạch này hắn tự lo thân còn không xong, mang theo tiểu cô nương càng tăng nguy hiểm, có lẽ sẽ hại tiểu cô nương.

Lục Thiếu Du nói:

– Lão nhân gia, ta không mang tiểu cô nương theo được, bản thân ta còn không lo cho mình được.

Lão phụ nhân khóc van xin:

– Đại nhân, lão bà tử cầu xin đại nhân. Tâm Đồng rất ngoan, rất đáng yêu, sẽ không làm phiền đại nhân. Cầu xin đại nhân hãy mang theo Tâm Đồng, cứ mạng Tâm Đồng đi.

Tiểu cô nương bật khóc, lệ rơi ròng ròng:

– Lam bà bà, ta không đi, ta muốn theo Lam bà bà!

Lục Thiếu Du nhìn tiểu cô nương bất giác nhớ tới mình kiếp trước cũng bơ vơ:

– Lão nhân gia, ta không giúp gì được. Vậy đi, ta sẽ cố gắng mang tiểu cô nương ra ngoài, xem coi có người thân gì của nàng không rồi ta sẽ đưa tới đó.