KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 10: Hạnh phúc tới gõ cửa
Ánh mặt trời trong sân sau rất tốt, chiếu vào trên mặt Ôn Hân đang trong cơn giận dữ, không cân đối chút nào.
"Lúc Noãn Noãn ra ngoài còn rất tốt, tại sao bị anh ôm về liền thành như vậy!" Cô gái nhỏ nổi giận lên hoàn toàn không giống với những cô gái quân y. Cô nổi giận chỉ nói chuyện, đôi mắt thật to hận không thể trừng chết bạn; mà những cô trong bộ đội không khách khí như vậy, dứt khoát ra tay, kim tiêm kìm phẩu thuật không hề keo kiệt dám chiếu sáng lên người.
Lệ Minh Thần từng chính tai nghe được một chuyện xưa người sĩ quan nào đó vì chọc giận bà xã quân y của hắn ta, cái mông trực tiếp được một cây kim phục vụ, nghỉ bệnh một ngày.
Cho nên mặc dù Ôn Hân nổi giận với anh như vậy, Đại đội trưởng Lệ không những không tức, mà nghe vào trong tai lại càng ngứa ngáy thoải mái.
"Cô, không phải dượng út biến con thành dáng vẻ như này, là bọn Hoàng Tiểu Dương nói xấu ba, con tức quá bèn đi đánh một trận với chúng nó...."
Ôn Hân sửng sốt, loại tình cảnh này sao cô có thể không quen. Nói xấu trong miệng Noãn Noãn chính là nói Ôn Lĩnh, nhưng đoán chừng kèm theo cả chuyện mẹ bé là ván đã đóng thuyền. Con hoang, không ai muốn" , lời như vậy cô còn nghe ít sao?
Thấy cô trầm mặc, Noãn Noãn cọ vào vết thương ngưa ngứa, "Cô, cô đừng đau lòng, mặc dù con bị thương, nhưng răng cửa của Hoàng Tiểu Dương cũng bị con đánh rớt một chiếc, nếu không phải dượng út ôm con lại, nhất định con đã đem cái miệng đầy răng của cậu ta đánh cho rụng sạch!" Noãn Noãn quơ múa quả đấm nhỏ mũm mĩm lại bẩn thỉu, tranh công trước mặt cô.
Ôn Hân hít lỗ mũi, "Noãn Noãn, đi vào lấy hộp y tế ra đây, lấy thêm cái quần mới, cô giúp con rửa sạch miệng vết thương.”
"Dạ." Noãn Noãnđáp một tiếng, dọc theo thân thể cao lớn của Lệ Minh Thần trượt xuống chân rồi trượt đến, lạch bạch chạy vào trong phòng.
"Còn muốn mắng sao? Chưa mắng đủ có thể tiếp tục, đồng chí Giải Phóng Quân da dày thịt béo, có thể tùy ý đánh chửi." Lệ Minh Thần nhìn Ôn Hân, biếu hiện cợt nhà không càn khống chế quá mức rõ ràng.
"Nói xin lỗi anh được chưa." Ôn Hân xoay người, không muốn nhìn anh, nhưng mới vừa xoay qua chỗ khác lại hung dữ quay lại.
"Tôi đã nói xin lỗi với anh, bây giờ anh có thể giải thích cho tôi ‘ dượng út ’ là sao!" Anh ta nhập khẩu vào nhà cô lúc nào, sao cô không biết.
"Phải giải thích, không thành vấn đề, vậy trước tiên hãy giải thích cho tôi ‘ lệ gì gì đó ’ là có ý gì." Lệ Minh Thần tiến lên một bước, Ôn Hân dần dần hơi thở của anh vây quanh, hô hấp có chút khó khăn."Tôi nói rồi tên của tôi là Lệ, Minh, Thần. cô nhớ tên của một người từng giúp đỡ cô,có , khó, như ,vậy, sao! ...."
Lệ Minh Thần không giải thích nổi việc ép mặt tới gần Ôn Hân là hành vi xuất phát từ “hành động đe dọa”, hay chính là bản năng của cơ thể…
Lúc hai người đang ở vào tình huống tế nhị, âm thanh trong nhà Ôn Hân và tiếng mắng chửi bên ngoài đồng loạt vang lên
"Ôn Lĩnh, cậu xem con gái cậu đánh con trai tôi thành ra cái gì rồi!"
Ôn Noãn vừa mới chạy đến bên chân Ôn Hân thì co cổ lại, cô bé cũng cảm thấy mình gây tai họa rồi.
Lúc Ôn Hân đi ra, mẹ lùn nặng 90 ký và ba gầy cao 1m85 của Hoàng Tiểu Dương đang dẫn theo một đám người tới diễu vó giuwogn oai với Ôn Lĩnh.
"Ôn Lĩnh cậu nhìn đi, chính cậu xem thử đi, con gái cậu đánh con trai tôi thành cái dạng gì rồi răng cửa cũng rụng mất một cái, một cái khác cũng lung lay sắp rụng, chuyện như vậy nhà họ Ôn cá người phải cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng!" Mẹ Đông Qua của Hoàng Tiểu Dương hai tay chống nạnh, vô cùng kiêu ngạo.
Tính tình Ôn Lĩnh từ trước đến giờ không tranh quyền thế, sau khi chân tàn tậ lại càng như vậy, anh ngồi trên xe lăn vốn thấp hơn người ta một cái đầu, âm thanh thì càng có vẻ không có sức lực, "Noãn Noãn nhà chúng tôi đi chơi chưa về, hơn nữa nó làm sao có thể đánh Tiểu Dương?"
"Ba, là con đánh rụng răng cửa của Hoàng Tiểu Dương." Cô đã nói, phạm sai lầm không cần gấp gáp, phải dũng cảm nhận lỗi, Ôn Noãn được Ôn Hân dẫn ra khỏi phòng đi tới bên cạnh ba, nhỏ giọng nói, "Nhưng là cậu ta không đúng trước, cậu ta nói...."
"Con nhóc đáng ghét, đánh người mà mày còn lý luận!" Mẹ Đông Qua vốn mang theo mục đích tới, thấy Ôn Noãn phản bác, làm sao áp chế được lửa giận, đưa tay đi bắt Ôn Noãn.
"Đủ rồi!" Lúc trong nhà rối thành một đống, Ôn Hân lên tiếng trấn áp tình hìn, "Bà Hoàng, Ôn Noãn nhà tôi đánh người là không đúng, nhưng tại sao con bé bại đánh người, không cần chúng tôi phải nói, bà hãy tự hỏi con trai mình rồi sẽ rõ. Sức khỏe của anh trai tôi không tốt, tôi cũng không muốn phí nhiều nước bọt. Nói đi, bà muốn bao nhiêu?”
Mục đích tìm tới cửa không gì khác ngoài ba chữ: tiền, tiền, tiền.
"Cuối cùng người làm cô như cô cũng hiểu lý lẽ, không như ngời nào đó, vợ cũng không giữ nổi làm con không ai dạy." Mẹ Đông Qua phe phẩy quạt bên mặt, đưa ra năm ngón tay.
"500 đúng không." Ôn Hân nhìn mẹ Đông Qua, giọng nói bình tĩnh.
"500! Cô đuổi ăn mày à!" Vẻ mặt Đông Qua mất kiên nhẫn, giở giọng, "5000! 5000 bồi thường ột cái răng của Tiểu Dương nhà tôi."
Mắt Ôn Hân nhíu lại, đây là sư tử há miệng cắn người lung tung.
"5000 dường như cũng không đủ...."
Đang lúc Ôn Hân cân nhắc suy nghĩ xem nên ứng phó như thế nào, thì một người bị cô ra lệnh rõ ràng phải ở lại bên trong, không được phép can thiệp vào chuyện nhà họ, rất không tự giác đi ra.
Hoàng Tiểu Dương thấy Lệ Minh Thần tựa như chuột thấy mèo, vèo một cái trốn vào sau lưng mẹ, "Mẹ, chính là người này, Noãn Noãn gọi chú ta là dượng út."
"Hắn ta đánh con!" Mẹ Đông Qua phẫn nộ.
"Không có." Mặc dù không có, nhưng là vẫn sợ, Hoàng Tiểu Dương rụt cổ lại.
"Nhìn tiền đồ của con đi." Bà ta dí xuống trán con trai, "Cậu nói 5000 ít, ý là có thể cho nhiều hơn?"
"Vâng" Lệ Minh Thần gật đầu một cái.
Ôn Hân hận không thể cắn chết tên đàn ông này, anh ta không có việc gì chạy ra ngoài phá đám cái gì chứ.
"Cậu có thể làm chủ nhà họ Ôn?"
Lệ Minh Thần cười cười, đứng ở bên cạnh Ôn Hân, đột nhiên đưa tay kéo Ôn Hân vào trong ngực, "Cô nói tôi làm chủ hả?"
Sao trên quân hàm của Lệ Minh Thần sáng chói làm mắt Đông Qua hoa cả lên, bà ấp úng, "Cậu nói bồi thường bao nhiêu."
"Ít nhất một vạn!" Lệ Minh Thần đưa một ngón tay quơ quơ trước mặt mọi người. Đám người hơi nóng nảy, mà đầu Ôn Hân đã bắt đầu thấy choáng rồi.
"Lệ, Minh, Thần!" Cô cắn răng gọi anh.
Thiếu tá tiên sinh lại không trả lời, nhưng năm ngón tay ôm cô vỗ nhẹ vào vai hai cái, giống như đang an ủi.
"Có thể ột vạn, nhưng có một điều kiện tiên quyết."
"Cái gì?"
"Tôi cần phải nhìn rõ xem lúc đó Ôn Noãn đánh con trai bà như thế nào ."
"Dượng út, chú dượng muốn con đánh cậu ta một lần nữa à?" Nghe thấy nhất định phải đền tiền Ôn Noãn chán nản, nhưng nghe thấy còn có thể đánh Hoàng Tiểu Dương một lần nữa, Ôn Noãn nóng lòng muốn thử, chuẩn bị đánh nghiêm trọng hơn lần trước.
Quả đấm nhỏ nắm chặt kêu răng rắc, Ôn Noãn oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Tiểu Dương.
"Con phải diễn lại cảnh Hoàng Tiểu Dương bị đánh."
Cả người Ôn Hân sắp hư thoát rồi không nhìn nổi trò khôi hài này, cô đang nghĩ xem lát nữa phải kết thúc như thế nào. Ôn Hân phân tâm từ đầu nên không chú ý màn kịch đã đến phần gay cấn.
Ôn Noãn săm vai ngã xuống đất nhào vào kẻ thương tàn “Hoàng Tiểu Dương”, cảm nhận từng quả đấm một.
"Cậu đúng là đáng đánh, tôi trút giận cũng không sao cả .... A!" Ôn Noãn không nhịn nổi nói chuyện, vừa mở miệng, bé vừa đè trên chân, Hoàng Tiểu Dương cũng ngây ngẩn cả người.
"Diễn xong chưa? Diễn xong rồi thì lấy tiền, chúng tôi sẽ đi."
"Dượng ơi, răng con đâu, đi tiểu rồi à.” Ôn Noãn há mồm, vị trí hai răng cửa trơ trụi chẳng có gì cả.
Mùa hè đến rồi, trẻ con thay răng cũng nhiều thật a....
Ôn Noãn tội nghiệp bò dậy, che miệng nhìn Lệ Minh Thần, vừa rồi dùng sức quá trớn, hai răng cũng húc bay rồi.
"Con trai các người rụng một cái, Ôn Noãn rụng hai cái, giá tiền cũ, lấy hai vạn ra thôi." Lệ Minh Thần bưng cái ghế, vắt một chân ngồi ở phía trên, đừng nói là tác phong quân nhân, ngay cả ánh mắt cũng chẳng khác gì tên du côn trên đường.
"Là…. Là cậu muốn con trai tôi diễn , đây là ngộ thương, tại sao chúng tôi phải đến tiền." Vừa rồi còn cảm thấy Lệ Minh Thần kiên cường chính trực, lúc này mẹ Đông Qua có chút mất bình tĩnh.
"Hả? Đó cũng là tôi bảo con trai các người và cháu gái tôi, nói khó nghe thế! Có bản lãnh thì ở đây lập lại một lần nữa, Lệ đại gia tôi hôm nay sẽ đánh cho ông xã bà cả miệng răng rụng sạch mà cũng không phải bồi thường một chữ. Nói, hiện tại hãy nói đi, tôi đang nghe Nói, hiện tại liền nói, tôi nghe . Muốn đánh muốn mắng, giao hàng tận nơi, nói a!"
Âm thanh huấn luyện trong quân đội dùng ở trong siêu thị nhỏ bé này, cả nóc nhà cũng bị chấn động đến lắc lư rầm rầm, cha thân trúc vẫn luôn đứng bên cạnh mẹ bí đao rụt cổ lên tiếng, "Là trẻ con chơi đùa hơi quá, răng Tiểu Dương đã lung lay mấy ngày rồi, hôm nay nhất định cũng giống như Ôn Noãn, đúng lúc rơi xuống, không phải Ôn Noãn đánh, về tiền chúng tôi không cần, không cần.”
"Vấn đề về răng không tính, nhưng mặt bị thương của Ôn Noãn...." Lệ đại gia nhất quyết không tha.
Cuối cùng làm nhà Hoàng Tiểu Dương cứng rắn nhét lại 500 đồng rồi đi, Ôn Hân thở phào, trong lòng lại buồn phiền. Cô quay trở lại phòn đợt Thiếu tá, “Lệ Minh Thần, cho dù biện pháp lưu manh của anh quả thật có hiệu quả, nhưng cũng không thể lấy răng của Noãn Noãn làm trò đùa.”
"Răng sớm muộn gì cũng phải rụng, giống như tên của tôi sớm muộn gì cô cũng có thể nhớ." Lệ Minh Thần lưu manh nhìn Ôn Hân."Hơn nữa ngược lại tôi muốn nhìn xem, sau này những lời khó nghe đó ai còn dám nói nữa.”
Cổ áo Lệ Minh Thần khẽ mở, hầu kết trượt lên trượt xuống, đem bất mãn có nhiều hơn nữa của Ôn Hân cũng phải ngăn lại toàn bộ, cuối cùng chỉ xoay người nhỏ giọng nói một câu: "Sống thổ phỉ."
"Dượng út, dượng út" Ôn Noãn bé nhỏ vừa rồi chạy mất tăm giờ lại như Peter Pan vọt vào trong phòng, "Chú đuổi người xấu chạy đi rồi, chú bảo vệ cô, Noãn Noãn, Ba. Chú là Đại Anh Hùng. Về sau không ai có thể bắt nạt Noãn Noãn và cô nữa."
Từ khi biết người bạn nhỏ Ôn Noãn, Thiếu tá Lệ liền phát hiện mình còn có công năng là thân cây, tạo điều kiện cho Ôn Noãn có thể trèo lên bất cứ lúc nào…. Ps: cộng thêm chú mèo Tiểu Tiền.
"Dượng út, Tiểu Tiền cũng ngưỡng mộ chú." Noãn Noãn chọc chọc chú mèo Tiểu Tiền dám trắng trợn cắm trài trên đỉnh đầu Thiếu ta, hình dạng mới lạ....Tiểu Tiền rất sợ người lạ đó a.
Cửa siêu thị tiện lợi Ôn Noãn, ban ngày ban mặt đã sớm treo biển đóng của, trong sân sau, khói bếp tung bay.
Ôn Noãn bị cô áp giải vào phòng ngủ thoa thuốc cộng thêm giáo dục tư tưởng, Lệ Minh Thần thì bị chú mèo Tiểu Tiền đuổi đi, không biết nên đứng ở đâu… Thiếu tá tiên sinh trời sinh mẫn cảm với loàn động vật nhỏ lông xù, không nặng, nhưng sẽ nổi mụn, giống nhưu trên cổ anh bây giờ.
Lúc đi đến cửa phòng bếp thì cuối cùng chú mèo Tiểu Tiền cũng dừng bước, đứng ở bên ngoài cách một mét, nghiêng đầu nhìn Lệ Minh Thần.
"Tiểu Tiền có linh tính, lúc ấy Hân Hân ném cho nó ở ven đường một miếng điểm tâm nhỏ, nó bèn đi theo tới nhà, mèo nhà người ta lúc nào cũng chạy lung tung khắp nơi, Tiểu Tiền chưa từng một lần." Lệ Minh Thần quay đầu nhìn lại, là anh trai Ôn Hân.
Anh gật đầu với Ôn Lĩnh, coi như là chào hỏi.
Ôn Lĩnh cười cười, nụ cười trơn bóng như ngọc làm Lệ Minh Thần luôn quan sát nhạy bén có một loại cảm giác, vừa rồi biểu hiện khúm núm kia hoàn toàn không phải diện mạo vốn có của anh.
"Bộ dạng lúc nãy của tôi có phải rất hèn nhát không?” Bếp nhà Ôn Hân thấp hơn so với những cái bình thường, Ôn Lĩnh ngồi trên xe lăn bên xào thức ăn vừa nói chuyện cùng Lệ Minh Thần.
Những lời không nói nhiều năm, vẫn luôn giữ trong đầu hôm nay lại chạy ra khỏi miệng Ôn Lĩnh.
"Tiểu tử, đừng tưởng cậu làm lính, năm đó khi tôi còn có chân, hai chúng ta so chiêu, chưa chắc cậu đã là đối thủ của tôi.”
Vô địch trận đấu võ thuật thanh niên toàn quốc ở khu vực Hoa Đông, ao chiêu với Lệ Minh Thần, két quả thật sự không biết.
Khi đó, Ôn Lĩnh vừa mới kết hôn được phân công dạy ở đại học xuất xắc nhất thành phố C, hăng hái, là con cưng của trời mà mọi người ngưỡng mộ.
Tất cả đều thay đổi sau một lần ngoài ý muốn.
Tai nạn xe cộ, cắt, mất chân, vợ bỏ đi.... Ôn Lĩnh nói từng chuyện một, bình tĩnh giống như là đang nói chuyện của người khác."Thật ra thì, cho dù có lần ngoài ý muốn kia, kết cục cũng có thể không xấu như vậy, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người thôi."
Ôn Lĩnh nói xong, liếc mắt nhìn lên bàn thờ ở phòng khách, giống như nơi đó chính là “tạo hóa” trong miệng anh.
Lúc Lệ Minh Thần nhìn theo anh thì Ôn Lĩnh lại đột nhiên thay đổi đề tài, "Lệ tiên sinh, cả đời tôi nhiều nhất cũng chỉ như vậy, từ trước đến giờ chưa từng mong đợi cái gì. Nhưng Hân Hân thì khác, nó đã vì cái nhà này mà gánh vác quá nhiều rồi. Mặc dù tôi thấy nó rất hung dữ với cậu, không nói dễ nghe như với người khác, nhưng đây cũng chính là mục đích hôm nay tôi nói chuyện với cậu: Hân Hân đối xử với cậu rất khác.”
Tính tình thu lại nhiều năm lập tức thả ra với người khác, với bản thân chính là dấu hiệu tốt. Người kia, cũng đến lúc nó nên quên đi rồi.
"Hơn nữa tôi thấy, cậu cũng đối xử lạ với Hân Hân, nếu không hôm nay cũng sẽ không giúp chúng tôi như vậy. Nếu như cậu cũng thật sự có ý nghĩ về phương diện kia với Hân Hân, thì xin cậu hãy suy xét nghiêm túc sau đó mới quyết định. Dù sao gia đình của chúng tôi đặc biệt, hơn nữa em gái tôi cũng.... Tóm lại tâm nguyện duy nhất khi sống của người làm anh này là nhìn thấy nó có một bến đỗ tốt."
Lời nói của Ôn Lĩnh hòa quyện với mùi thức ăn thơm ngào ngạt bên trong, Lệ Minh Thần đi thong thả đến trước của phòng ngủ của Ôn Hân. Bên trong Tiểu Ôn Noãn đang nói chuyện với cô.
"Cô ơi, tại sao không thể gọi dượng út là dượng út, con rất ngưỡng mộ chú ấy."
"Nhóc con, anh ta hạ thuốc gì cho con rồi, làm con tuổi còn nhỏ mà đã say đắm như thế."
Vừa rồi Lệ Minh Thần còn kiêu ngạo xúc động suy nghĩ , cô đối xử với anh đặc biệt, đặc biệt ghét anh.
Da đầu Lệ Minh Thần chợt run lên, trái tim vẫn luôn rất tốt, tại sao giờ lại nhảy nhót không ngừng thế....
Hiếm khi Ôn Lĩnh có tâm trạng xuống bếp, làm một bàn đầy đồ ăn, mặc dù bộ đội ăn uống không tồi, có thể sánh ngang với thức ăn khô của lợn.
Nhìn Lệ Minh Thần ăn thong thả ung dung lại hài lòng, Ôn Lĩnh để đũa xuống nói: "Ôn Hân nhà tôi may mà có cậu quan tâm, về sau muốn ăn, cứ tới."
Ôn Lĩnh vừa nói, Ôn Noãn liền vỗ tay, Tiểu Tiền vẫy đuôi, chỉ có một mình Ôn Hân là mặt trầm xuống....tại sao mình lại có loại cảm giác như bị bán thế?
Lúc Lệ Minh Thần rời đi, Ôn Lĩnh lại đuổi Ôn Hân ra tiễn. Đi tới cửa, Ôn Hân đột nhiên đẩy Lệ Minh Thần tới góc tường: " Thượng úy Lệ Minh Thần, hiện tại tôi chính thức thông báo cho anh, trừ lần hợp tác không vui trong bệnh viện ra, mấy lần gặp mặt sau này căn bản không phải là điều tôi muốn, em gái anh không thích tôi...tôi càng không thích anh! Cho nên về sau xin hãy biến mất khỏi cuộc sống của tôi!"
Vẻ mặt Lệ Minh Thần lạnh nhạt, giơ lên ba ngón tay: "Thứ nhất, cô đã hai lần nói sai quân hàm của tôi, tôi đeo hai lon —....thiếu tá, không phải một lon, cách điều động vật giá cũng không điều động như vậy; thứ hai, lần hợp tác ở bệnh viện đó tôi đã biến quân trang mới mang về từ Vân Nam thành hồ lô máu, tôi đã làm tốt mức độ phối hợp lớn nhất, hơn nữa cảm thấy hài lòng với biểu hiện của mình; thứ ba...."
Lệ Minh Thần đột nhiên vươn tay đến trên đầu Ôn Hân, nhẹ nhàng vén lên. Sợi tóc dọc theo đỉnh đầu mông lung đến trước mắt, trong khe hở, Ôn Hân nhìn miệng Lệ Minh Thần lúc mở lúc đóng nói: "Hình như làm thaanh thích trước, là người nhà cô."
Một cánh hoa quế nhỏ bị thổi xuống từ đầu ngón tay Lệ Minh Thần, Ôn Hân thấy hoa mắt, Lệ Minh Thần không thấy đâu, mà trong ngực mình có thêm một túi đồ.
Thuốc lần trước cô quên cầm.
Người này không nói lắm thì không chịu được à.... Ôn Hân nghe thanh âm ầm ầm đi xa của xe việt dã, xoay người trở về nhà.
Mặt trời lấy góc chếch ba mươi đồ xuyên qua kính chắn gió của xe việt dã, chiếu vào trên mặt Lệ Minh Thần, vẻ mặt đồng chí thiếu tá hiếm khi nghiêm túc.
Từ nhà này, anh có 29 năm, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Ôn Hân giúp Ôn Noãn bôi thuốc, trong nháy mắt lần đầu tiên mới thật sự cảm nhận được nó.
Một tay vịn tay lái, một tay móc điện thoại ra, dãy số kia trong danh bạ điện thoại, anh đã không bấm mấy năm rồi, có gọi không đây.
Điện thoại di động hình như có nhãn lực đặc biệt, nhân lúc ở trong tay anh bắt đầu hát.
Một giây trước sắc mặt Lệ Minh Thần còn nặng nề, lúc nhìn thấy dãy số thì vẻ mặt lại khôi phục kiểu lưu manh"Thời gian nghỉ ngơi, muốn tăng ca phải thêm tiền trợ cấp!"
Mỗi lần chỉ cần người này điện thoại tới, liền chính xác không có chuyện tốt! Lúc Lệ Minh Thần nói chuyện cười như tên trộm.