KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 6: Ba loại tương phùng (2)
Doanh trại.
Lệ Minh Thần giữ vững tư thế đứng nghiêm, mắt hơi hướng lên phía trước một góc xiên 15 độ, nhìn chằm chằm bảng hiệu viết hai chữ doanh trại mà nghiên cứu không hết.
Chính trị viên Triệu Hoành Thân của tiểu đoàn quân tiên phong cầm tài liệu đang định vào cửa tìm Cao Hán nói chuyện, thình lình bị thần giữ cửa này chắn lối.
"Ai u, hôm nay đại đội trưởng của đại đội 3 diễn tuồng gì à? Võ Tòng đại chiến với Tưởng Môn Thần? Không giống, sao tôi nhìn như thể vị Tưởng Môn Thần này có ý muốn khởi nghĩa vũ trang thế nhỉ?” Dẫn theo một đoàn binh lính, những lời Triệu Hoành Thần nói ra đều mang theo nhạo báng.
"Báo cáo chính trị viên, tôi không phải Tưởng Môn Thần, cậu càng không phải là Võ Tòng, là đồng chí doanh trưởng đang phạt tôi đứng! Muốn tôi tạo tác dụng cảnh cáo cho toàn doanh trại!" Lệ Minh Thần ngược lại trả lời “trịnh trọng”.
"Cảnh cáo? Cậu lại bị giật mất sợi lông không bình thường nào rồi à?" Triệu Hoành Thân nhìn Lệ Minh Thần, nén cười. Tính tình Lệ Minh Thần anh hiểu rõ nhất, vừa mới vào đội ba ngày không dấy lên một trận trong phòng thì không bình thường, làm đại đội trưởng, bộ đội dưới quyền ba ngày không răn dạy thì không bình thường.
Vậy tại sao lần tập huấn này trở về chưa đầy ba ngày, đã lại bắt đầu phạm tật xấu rồi?
Anh ta vỗ vỗ vai Lệ Minh Thần, đẩy cửa đi vào.
Khi Triệu Hoành Thân trở ra, đã là mười lăm phút sau rồi, anh ta đứng ở trước mặt Lệ Minh Thần, nụ cười trên mặt Triệu Hoành Thân đã không nhịn nổi nữa, anh ta vỗ vai đại đội trưởng Lệ, "Doanh trưởng các cậu muốn cậu đi vào, Lão Tam à, tự giải quyết cho tốt...."
Một câu nói hay như vậy lại bị nụ cười xấu xa trên mặt Triệu Hoành Thân phá hủy hoàn toàn.
"Lãnh đạo không có dáng vẻ của lãnh đạo, không đứng đắn." Cũng không nghiên cứu kỹ xem cậu ta là quân nhân thế nào, Lệ Minh Thần không khách khí lườm Triệu Hoành Thân một cái, chỉnh sửa lại móc gài, gõ cửa tiến vào.
Ước tính thời gian lại trôi qua 25 phút, Lệ Minh Thần bước đi nghiêm chỉnh từ trong doanh trại ra.
Lúc mấy bộ đội trong hành lang doanh trại đi qua anh, không nén nổi kỳ quái: mỗi lần đại đội trưởng Lệ tới doanh trại, đều là doanh trưởng bị tức gần chết, hôm nay nghe tình hình doanh trại yên tĩnh, giống như người kia mới tức chết… Thay đổi vị trí rồi sao?
Bạn đã từng gặp người doanh trưởng nào mà vừa mới thông báo nghiêm túc trên đại đội của doanh trại là bạn được thăng chức Phó doanh trưởng, liền sau đó là dáng vẻ tươi cười bổ sung….
"Thuận tiện cũng chuẩn bị cả bản kiểm điểm về việc lần này cậu trở về trái luật, đi họp sẽ đọc một lượt trước toàn thể cán bộ doanh trại.”
Lãnh đạo không thể mỗi khi trở về tức giận lại dùng cách tứ giận của con đồ sau khi cho những trái táo ngọt ngào, thật sự là không có hình tượng nghiêm chỉnh, quá đả kích tính tích cực rồi!
"Còn không bằng phạt em 100.000 mét!" Lệ Minh Thần chán nản trên tay lại dùng sức, có thể nhổ trụi luôn mấy sợ lông ngắn trên đỉnh đầu.
Một trận gió nhỏ từ bóng lưng vắng lặng của Lệ Minh Thần thổi đến trước cửa sổ đường làm quan rộng mở.
Cao Hán đứng trong của sổ của doanh trại liếc trộm Lệ Minh Thần, duỗi ngón tay chỉ ra ngoài của sổ với lính thông tin đưa tài liệu vào, vẻ mặt thi hành giáo dục rất “nặng nề”: “Nhớ lấy, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với phụ nữ, lời lẽ chí lý…” Nghĩ lại chiêu này là bà xã Tưởng Nhất Băng chỉ ình, doanh trưởng Cao từ trước đến giờ chỉ biết quát tháo thủ hạ đột nhiên phát hiện, bà xã cao hơn ông anh phải một chút.
Tiểu tử Lệ, cậu hãy nhận tội đi!
So với Lệ Minh Thần, ngược lại mấy ngày nay Tả Dữu trôi qua cực kỳ thoải mái. Hóa đơn hạch toán không tốn nửa giờ đã làm xong, sau khi giao cho bộ phận kế toán, Tả Dữu trở về phòng làm việc an tâm chờ Ôn Hân "chịu thua".
Một ngày hai ngày trôi qua, phòng trợ lý không hề có động tĩnh, Tả Dữu cũng không vội: làm ột người phụ nữ trước giờ luôn kiêu ngạo cúi đầu nhận thua, thì cũng cần cho cô ta chút thời gian để giảm bớt kích động trong lòng.
Thời gian cứ trôi đi, mỗi ngày tài liệu đưa đến rồi lại đưa đi, và rồi cũng đến cuối tuần....Ngày Vạn Bác có đợt huấn luyện phát triển nửa năm một lần.
Sáng sớm, Tả Dữu thay một bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, soi gương chừng cả buổi rồi mới không vừa lòng cầm giỏ sách ra cửa. Lúc cô ở cửa trước đổi giày thì tin nhắn Lệ Minh Thần gửi trả lời cũng đến.
Khác xa với chuỗi tin nhắn dài lúc trước cô soạn cho anh, Lệ Minh Thần trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn được: đã đến.
Đã đến! Cô còn chưa tới, anh đã đến! Tả Dữu cũng không dám cằn nhằn, nhanh chóng vọt ra ngoài cửa.
Nhân viên và một số người nhà đang xếp hàng lên hai xe buýt trước cổng Vạn Bác. Truyền thống của công ty Vạn Bác.... Huấn luyện phát triển có thể mang người nhà đi cùng.
Ôn Hân không có người thân nên ngồi ở vị trí cuối cùng trong xe buýt, nghiêng đầu ngủ gật.
Lúc Tả Dữu đến, tìm xung quanh rất lâu mới phát hiện Lệ Minh Thần đứng cách mình không xa, “Anh, anh mặc như thế sao!"
Nhìn chằm chằm áo T shirt "vịt Donald" cực kỳ đáng yêu trên người Lệ Minh Thần, Tả Dữu cảm thấy anh trai đang nhẫn nại cực độ trong việc rèn luyện nâng cao bản thân.
"Đương nhiên là để làm tê liệt kẻ địch, đần độn!" Lệ Minh Thần vỗ vào vành nón che nắng của Tả Dữu, nhỏ giọng nói.
"Anh, anh thật tốt, đi báo thù cho em!" Nắm quả đấm tưởng tượng Ôn Hân bị chỉnh đốn, tâm tình Tả Dữu liền o(≧v≦)o....
Cô không chúý, lúc này anh trai đang nhìn theo phương hướng của một chiếc xe nào đó, vẻ mặt không nói rõ được… Hưng phấn!
Ôn Hân giao tất cả hoạt động cho đồng nghiệp, cô ngủ suốt cả dọc đường đi, cho đến lúc xe ngừng rồi xuống xe, cô mới phát hiện lần này tới không phải là sân huấn luyện phát triển vẫn luôn hợp tác với Vạn Bác.
Um tùm xanh biếc, sân bãi của khu rừng rậm rộng lớn làm người ở trong đó cảm thấy bất an trong lòng.
"Vạn Tổng, xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc dù tiến độ Ôn Hân không tham dự , nhưng hợp tác với sân huấn luyện trước kia là cô đi nói chuyện, sao bây giờ....
"Đây là một khâu khảo nghiệm Vạn Bác nhất định phải thông qua nếu muốn nhận được hợp tác đầu tư của Thiên Hòa ." Một âm thanh lên tiếng trả lời, không phải Vạn Cương .
Băng ghi âm là một thứ rất kỳ lạ, có thể giữ lại những lời đã từng nói vào trong một cái băng ghi âm, lúc nhớ thì sẽ bật ra nghe.
Băng ghi âm có một điểm không tốt, thời gian lâu dần, dây băng sẽ bị ẩm, âm thanh truyền ra ngoài cũng sẽ biến âm.
Giống như âm thanh vang lên bên tai Ôn Hân hiện tại.
Mấy năm không gặp, âm thanh Ngụy Dược hơi thấp, hơi trầm, không còn toát ra được như xưa, càng không thể nói với cô róc rách như nước suối: “Ôn Hân, kem này chính xác là ở đường phía Bắc, anh chạy qua đó mua về, nhanh ăn đi, sắp tan mất nửa que rồi.”
"Nửa que này nhất định là anh ăn trộm ." Suy nghĩ trở về thực tế, một câu nói không đầu không đuôi này của Ôn Hân khiến cho Tổng giám đốc Vạn đang chào hỏi Ngụy Dược rất lúng túng. Ánh mắt Ngụy Dược dừng lại giữa không trung, trong chớp mắt có cái gì đó để lộ ra ngoài… nghi là tốt đẹp.
"Ôn Hân, đến đây tôi giới thiệu một chút, vị này là Ngụy tổng của Thiên Hòa, thanh niên anh tuấn, tuổi trẻ tài cao. Ngụy tổng, vị này là trợ lý của tôi, Ôn Hân."
"Xin(**) nào vậy? Hân trong vui vẻ sao?" Một tên đàn ông già khuôn mặt béo phị bên cạnh Ngụy Dược nói chen vào.
(**) Xin có lẽ mọi người sẽ thắc mắc sao lại có chữ Xin, ở đây là chữ phiên âm của tiếng trung, do “Hân” trong tên của Ôn Hân là xīn và có rất nhiều từ đọc là xīn có nghĩa Hán Việt là “Hân” nên ý của người hỏi là chữ “Hân” trong tên của Ôn Hân là chữ nào ^^
"Phải là Hân trong mặt trời, ý là mặt trời sắp mọc." Coi thường người thủ hạ vô lễ, giọng Ngụy Dược nói bình thản.
Nhưng ngay lập tức anh lại chuyển ánh mắt niềm nở về phía Vạn Cương, "Vạn tổng, nhân lúc chưa bắt đầu, đi đến nói mấy câu với bọn họ trước đi."
Từ đầu đến cuối, ngay cả cái bắt tay lịch sự cũng không có, hai phút sau khi Ngụy Dược đến gần Ôn Hân liền rời đi.
Vừa lúc ánh mặt trời chín giờ chiếu vào trên người Vạn Cương và Ngụy Dược đang đứng song song trên bục, Ngụy Dược hăng hái.
Ôn Hân đừng mở mắt, không được nhìn; đổi lỗ tai sang một tần sóng khác, không được nghe. Giống như mấy năm qua vậy, cô nghĩ lần này, cô cũng có thể giữ được tim mình.
Lúc cô mất hồn thì những người bên cạnh đã sớm dựa theo yêu cầu bắt đầu tự mình tìm nhóm, đợi đến khi Ôn Hân phát hiện, bản thân đã sớm thành người lẻ loi rồi.
"Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa tìm được bạn để lập đội à?" Người hướng dẫn nhìn quét một vòng phát hiện Ôn Hân đứng như cọc gỗ, bèn lên tiếng hỏi thăm.
Lập thành đội? Cô không biết rõ tình hình.
Vạn Cương nhảy xuống khỏi bục đi tới bên cạnh cô, vỗ xuống bả vai Ôn Hân, "Hạng mục lần này là bốn người tạo thành một đội để tìm kiếm bia.” Dùng lời diễn tả ngắn gọn nhất để giải thích cho cô, Vạn Cương quay đầu nhìn một vòng, “Chỗ này thiếu người, cô đi tìm nhóm đi.” Vạn Cương khẽ đẩy vào lưng cô, Ôn Hân lại hòa nhập vào đám người.
Cảm giác không phải một mình, thật tốt. Cô thở phào nhưng không hề chú ý ánh mắt bên cạnh chưa từng rời khỏi cô.
"Nếu tất cả mọi người tìm được đồng đội của mình, vậy hãy tới đây nhận đồ rằn ri, thay quần áo xong, hoạt động sẽ chính thức bắt đầu, hãy nhớ, tìm được bia thì trở về tức thì,không giống như những lần trước, cuối cùng chúng tôi sẽ dựa theo tốc độ hoàn thành để tính toán thành tích ọi người.” Người hướng dẫn cầm loa phóng thanh nói lớn về phía dưới bục.
"Ôn tổng, lần này thành tích hoạt động của chúng ta là tính theo thành tích Thiên Hòa đánh giá công ty Vạn Bác, cô cũng đừng kéo chúng tôi xuống.” Lúc cầm bộ đồ rằn ri vào phòng thay quần áo thì cô mới phát hiện, cô và Tả Dữu ở một tổ.
Bị quả ớt nhỏ làm sặc, tinh thần chạy sạch lập tức lại quay về toàn bộ, Ôn Hân nhoẻn miệng cười, “Kéo hay không, lát nữa sẽ thấy rõ.”
Tả Dữu là quả ớt nhỏ, vậy sự xuất hiện của Lệ Minh Thần chính là dưới nồi xào thả ớt bỏ thêm chút thuốc nổ, mặc dù không lập tức nổ tung nồi, nhưng mùi lại sớm bay ra rồi.
Vô cùng nồng nặc.
"Anh tôi cũng ở đây, tôi và Vương Binh ở tổ này, nếu Ôn tổng không thích ở tổ của chúng tôi, xin cứ tự nhiên.” Luồng không khí không bình thường giữa Ôn Hân và Lệ Minh Thần bị Tả Dữu hiểu lầm thành là có liên quan tới “người xa lạ” ở đây, cô không thích nhất chính là Ôn Hân luôn làm ra vẻ cao cao tại thượng của một người đẹp lạnh lùng từ chối ngàn người, xua tay “tiễn khách”.
"Được rồi được rồi, bên kia bắt đầu phát súng, chúng ta qua đó nhận súng đi." Có Ôn Hân ở đây, Vương Binh không muốn nói nhiều với Tả Dữu nhưng cũng không thể không đứng ra hòa giải.
Lời Vương Binh nói thành công khiến Tả Dữu ngậm miệng, cô lấy tay ra kéo Vương Binh xoải bước về phía trước, cách trước mặt Ôn Hân một khoảng mới đứng lại, nhìn chóng chọc cô mấy giây, cuối cùng “hừ” một tiếng, hất cổ rời đi.
Tất cả mọi người đi nhận súng, ngoài cửa xi măng nhỏ chỉ có Ôn Hân và Lệ Minh Thần đứng.
Ôn Hân nhìn Lệ Minh Thần, anh?
Trong đầu cô lập tức nhớ lại cú điện thoại chỉ nói một câu đã bị cúp, nếu sĩ quan tiên sinh nhỏ mọn như thế, vậy cô…
Từ đầu đến cuối Lệ Minh Thần quan sát nét mặt biến đổi của Ôn Hân, giống như con báo nhỏ đang chờ cơ hội vồ con mồi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhảy ra chế giễu một phen với sự “ngạc nhiên” của cô, nhưng sự kinh ngạc của Ôn tiểu thư cũng chỉ là nửa giây trước khi anh phát hiện, vẻ mặt sau đó lại bình tĩnh.
Chuyện này vẫn chưa hết, đúng lúc Lệ Minh Thần thiếu kiên nhẫn muốn mở miệng thì Ôn Hân dứt khoát xoay người… Đi nha…
Lại coi anh là không khí!
Không hiểu rõ tình hình quân địch, lực chiến đấu được tạo thành ở vòng giao phong thứ nhất đã giảm mạnh, đại đội trưởng Lệ vô cùng nén giận, sợi lông ngắn trên đỉnh đầu lại ít đi mấy cái rồi.
"Nhóc con, lát nữa mô phỏng theo nhân vật thật của CS tôi không tin cô không nói chuyện với tôi." Nhưng thử thay đổi suy nghĩ, Ôn Hân vẫn luôn ngẩng cao đầu lại lúng ta lúng túng bị tia la-de bắn, và dáng vẻ xin anh giúp đỡ, Lệ Minh Thần lại thầm sảng khoái, lông mi anh giật giật, đi giày Lưu Tinh bước tới nhận súng.
Loại súng chiến đấu giả này là “trò trẻ con” kém thông minh, anh ứng phó dễ như trở bàn tay.
Điều mấu chốt đầu tiên của quân sự là: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lần này Lệ Minh Thần tự tin quá mức.