-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

GẶP EM NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI Chương 16: Nước Mắt Thủy Linh

GẶP EM NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI
Chương 16: Nước Mắt Thủy Linh

Đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô khóc. Lần đầu tiên anh có cảm giác, cô gái cùng anh trưởng thành mười mấy năm qua đã thật sự chết rồi, người trước mặt đây chỉ là một cái xác mang tên Hân Vũ mà thôi.
Vậy mà, khoảng khắc kết thúc ấy lại không xảy ra.
Phong chịu đau, cố lấy lại lý trí một lần nữa để mở mắt ra. Gã ma cà rồng vẫn đứng như tượng đá, tay chìa vào vị trí lúc nãy còn là hắn. Đối chiếu với cánh tay gã, đất bằng bị san thành một cái hố, tựa như vừa chịu phải lực nổ tương đương quả bom nhỏ. Trong khi bản thân hắn lại bị kéo ra xa đến mấy chục mét, ở vị trí an toàn với đám ma cà rồng lúc nhúc còn lại.
Đầu hắn rối mù, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?
Mà gã ma cà rồng kia lấy lại tinh thần rất nhanh. Chỉ vài giây, gã quan sát cánh tay mình cũng như cảnh tượng hỗn độn bên dưới, đột nhiên gầm lên mấy chữ: “Ngưng đọng thời gian?”
Đến lúc bóng người nhỏ nhắn ấy dần dần bước ra khỏi cổng đấu trường, Kỳ Phong mới nhận ra người đang được đề cập đến là Hân Vũ.
Thậm chí ngay cả khi thất thủ trong Lăng Thiên đế thì cô gái này cũng chưa từng bày ra dáng vẻ bết bát như thế. Trên chiếc áo choàng lam lốm đốm những vệt máu còn chưa kịp khô, có chỗ còn rách một mảng lớn. Vài chỗ trên cánh tay, cổ, và cả gò má đều là những vết cào thấy mà đau lòng, thế nhưng bấy nhiêu đó chẳng là gì nếu so với vẻ mặt cô. Đó mới là lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy được, cô có một biểu cảm mà người đời vẫn gọi là ‘hoảng hốt’.
Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy vui sướng trong lòng. Dường như sự thất thố này chỉ có thể là do hắn mà thôi.
Hân Vũ không thèm đối đáp gì mà chỉ lướt đến bên cạnh Phong. Cô cúi xuống, xem xét vết thương cho hắn một lúc mới an lòng ngẩng đầu lên nhìn người từng có thời là sư huynh của mình kia.
Khi cô đến, đòn sát thủ của Nam Tinh đã xuất ra rồi. Lúc ấy cho dù có dùng ‘Ngưng Thần’ để cứu Phong cũng không kịp. Thế nên cô bất đắc dĩ, phải sử dụng đến bùa chú mà thầy Tần đã từng nghiêm cấm: ‘Ngưng đọng thời gian.’
Không phải là ngừng cử động của một người, một cá thể, mà là tất cả, vạn vật trên đời đều ngừng lại, từ mây trôi, nước chảy, đến cả cho dù có là núi lửa đang phun trào.
Tuy năng lực của cô không đủ, chỉ có thể hiệu nghiệm trong vài ba giây ngắn ngủi, nhưng bấy nhiêu đó cũng có thể kéo Phong ra khỏi vòng nguy hiểm.
Thế nhưng, một loại bùa chú kinh thiên động địa như thế, ai có thể nhìn thấy mà không khiếp hãi đây?
Quả nhiên, vẻ mặt của người đứng đối diện cô lúc này lại thấp thoáng ghen tị. Gã nhếch môi, không chỉ gã mà tất cả những người đã chứng kiến thuật pháp vừa rồi đều nảy sinh một quyết tâm: Cô gái này, tuyệt đối không thể giữ lại.
Hân Vũ nhìn thấy rõ ý định của gã đàn anh mình, chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo.
“Sư huynh, đã lâu không gặp.” –Cô lạnh lẽo nói.
“Lâu rồi chúng ta không đấu tay đôi, thế này thì cứ thử một trận nhé.” –Gã bình thản đáp lại, thậm chí chẳng thèm nhìn đến Phong kế bên, chỉ nhấn nhá thêm vài chữ -“Trong kết giới.”
“Bạn em ở đây thì anh bảo làm kết giới thế nào được. Vẫn theo cách thường đi.” –Hân Vũ cũng không vừa, vội vàng kiến nghị. Phong đã bị thương đến thế này, nếu cô bước vào kết giới với Nam Tinh thì bọn ma cà rồng bên ngoài cũng chưa chắc bỏ qua cho hắn. Nam Tinh dường như cũng hiểu ý, miễn cưỡng gật đầu.
Ngay sau đó, hai luồng gió lốc đột nhiên xuất hiện ở chỗ mà Hân Vũ và Nam Tinh vừa đứng. Khi lốc tan, cả hai người đều đã biến mất mà chẳng ai kịp nhìn thấy gì.
Chẳng phải họ xuất quỷ nhập thần, mà là mọi pháp chú đều quá nhanh, đến mức mắt thường không cách nào quan sát được.
Trong thiên hạ vẫn đồn, Tần pháp sư là vị pháp sư vĩ đại nhất trong mấy trăm năm qua. Ông thậm chí không ở lại núi Tiên Tri mà tự ra đảo Rùa ẩn cư, rất ít khi nhận học trò. Những người may mắn trở thành học trò của ông rất hiếm, trong một trăm năm trở lại đây thì càng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ví như Hoàng hậu, mẹ của Hân Vũ, Hân Vũ, và Nam Tinh là ba trong số đó.
Thực tế, đây cũng là ba người có năng lực nhất.
Tuy nhiên Nam Tinh là một người có tham vọng. Gã không cam lòng ở lại thế giới loài người mà muốn tự thân tự lập ở quỷ tộc, vì để có thể danh chính ngôn thuận, gã cam tâm tình nguyện trở thành một Kẻ biến thể, sau đó lấy được lòng tin của Thiên Tường, dần dần leo lên chiếc ghế tướng quân.
Gã vốn tự tin, sau khi có được sức mạnh của quỷ tộc, lại thêm pháp lực mấy mươi năm, chẳng con người nào có thể đối phó được mình, thế nên ngang nhiên xông vào Lam Thành định bắt Hoàng đế. Thế nhưng gã sao có thể ngờ được mình chỉ rời thế giới loài người có mấy năm, Nhân quốc lại xuất hiện một Hân Vũ?
Càng không ngờ được, Hân Vũ cũng bị biến thể.
Trận chiến đó chấn động khắp các tộc người, lần đầu tiên trong lịch sử, danh tiếng của Nam Tinh tuột dốc thảm hại, còn Hân Vũ lại nổi lên như một biểu tượng chiến thắng của con người. Tất cả loài người đều cho rằng, chỉ cần sự có mặt của Hân Vũ, bọn họ đều không thể thất bại.
Còn Nam Tinh lại bị giam giữ trong Pháo đài Chết này. Gã vốn còn tưởng rằng cả đoạn đời còn lại mình cứ trải qua như thế. Nào ngờ trời cao lại ban cho gã một cơ hội quý hơn vàng để trả thù.
Chưa bao giờ, mọi người có mặt trong đấu trường Định Mệnh lại chứng kiến một trận đấu pháp thuật quỷ khốc thần sầu như thế.
Hai cá nhân như bị cuốn vào nhau, chẳng ai kịp nhìn rõ bóng dáng họ, chỉ kịp trông thấy những vệt mờ mờ di chuyển khắp đấu trường, những luồng ánh sáng chói lọi bắn ra tứ phía.
Không nhìn thấy rõ đâu là thù, đâu mới là địch.
Kỳ Phong ngồi nghỉ một lát, dần lấy lại tinh thần. Hắn lồm cồm bò dậy, bắt đầu lo lắng cho Hân Vũ.
Có lẽ cô cũng không biết, sự có mặt của cô trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chứng minh điều gì, nhưng Phong lại cảm thấy rất xúc động. Hắn biết, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng sẽ chẳng để hắn lại một mình.
Vì cô là Hân Vũ, nhưng cũng là Eden. Trái tim Eden nhỏ bé nhưng kiên cường, Kỳ Phong là cả bầu trời của cô.
Trận đấu cứ thế diễn ra với tốc độ chóng mặt. Rốt cuộc, một bóng người cũng ngã xuống đất. Thân thể va mấy hồi trên mặt đất làm Phong nóng ruột, cũng may quan sát kỹ, người thất thủ bấy giờ lại là Nam Tinh.
Lúc này, cả khí chất bức người của gã cũng chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ là một gã pháp sư còm cõi vừa bại trận, trên người chi chít vết thương, ngã người nằm nhũn ra trên nền đá, cả hai tay gã đều đã gãy vụn.
Cho dù là một pháp sư lợi hại thế nào, thì tay cũng là yếu điểm chí mạng nhất. Một khi tay bị gãy, cho dù có là ma cà rồng thì cũng phải mất một thời gian mới có thể hồi phục. Trong lúc trận chiến đang diễn ra thế này, Nam Tinh bị gãy cả hai tay thì gã đã có thể nhìn thấy kết cục của mình.
Từ trên đống gạch vụn, Hân Vũ nhảy xuống đất. Trái ngược với vẻ thảm hại của Nam Tinh, tuy toàn thân vẫn bê bết máu là thế, nhưng dáng vẻ cô lại rất nhàn nhã, tựa như trận đánh vừa rồi chẳng hao tổn chút tinh thần nào, còn nhẹ nhàng mỉm cười trấn an với Kỳ Phong.
Vậy mà chẳng biết sao, nhìn thấy nụ cười ấy hắn lại xót xa đến lạ.
Vừa gượng đứng dậy, định cố bước về phía cô thì giọng nói hờ hững của Nam Tinh đã vang lên: “Nhóc con à, tay cô cũng bị thương rồi.”
Hân Vũ cười nhợt nhạt. Nhìn kỹ mới thấy, cánh tay phải nãy giờ vẫn bị cô giấu trong túi áo chùng.
“Giết anh, chỉ cần dùng tay trái là đủ rồi.” –Giọng cô cũng hờ hững chẳng kém.
“Thằng nhóc này đã bị thương. Tay phải của cô tạm thời không dùng được, cô dự định sẽ thoát khỏi đấu trường này như thế nào?”
Thấy ánh mắt Phong đã từ lo lắng sang phẫn nộ, Hân Vũ đành thở dài, muốn kết thúc ngay trận chiến. Ngón tay trái cô giương ra, thanh Thủy Ngân kiếm lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đối với ma cà rồng, pháp thuật có thể kiềm chế được chúng, nhưng mãi mãi cũng không làm chúng chết được. Cách duy nhất vẫn là cách nguyên thủy nhất.
“Đầu hay tim, anh chọn đi.” –Cô lên giọng, lạnh lẽo
“Có sự khác biệt sao? Dù sao cũng muốn cám ơn cô, lần đó đã không giết tôi.” – Nam Tinh cũng cười nhợt nhạt –“Chỉ tiếc là tôi không thể để cô rời khỏi đây được.”
Vừa dứt lời, gã đã làm động tác huýt gió, tiếng huých lanh lảnh cao, tựa như kêu gọi cả giống loài đến vây lấy con mồi. Thần sắc trong mắt Hân Vũ lạnh lẽo hẳn, lần này cô không nói nhiều, một tay đâm thẳng kiếm vào tim Nam Tinh. Gã ngã vật xuống đất, cơ thể dần tiêu tán thành tro bụi. Tiếng huých cũng vì thế mà ngừng hẳn.
Một nhân vật từng có thời kinh thiên động địa đến thế, rốt cuộc cũng không thể tránh được kiếp số trong đấu trường cổ xưa này. Hân Vũ nắm tay Phong, đoạn ngước lên xem lại chiếc đồng hồ cát canh giờ khổng lồ treo trên bờ tường, giờ thứ hai đã vượt qua được từ rất lâu rồi.
Thế nhưng, cô chẳng mừng rỡ được bao lâu, bởi tiếng huých sáo kia tựa như trống báo hiệu của ma cà rồng, khiến giống loài dã tính này gần như cuồn cuộn xông về phía họ, thiếu điều không kiêng kị gì nữa mà chỉ muốn phanh thây xẻ thịt hai kẻ trước mặt.
Nhìn thấy cảnh ấy, Hân Vũ cũng chỉ cười yếu ớt, quay lại nhìn Kỳ Phong: “Vẫn còn đánh được chứ?”
Kỳ Phong đã nghỉ ngơi một lúc, miễn cưỡng có thể đứng dậy được. Tuy không tổn hao nặng đến cơ thế, nhưng nhìn thấy cả người bê bết của hắn lúc này mà buông ra hai tiếng ‘khỏe như vâm’ thì vẫn thật buồn cười.
Vậy mà hắn lại nói ra câu ấy thật.
Rồi hắn xiết tay, một tay nắm chặt cánh tay đã gãy của Hân Vũ, tay kia giương Hỏa Chi kiếm lên đối nghịch với cả đàn ma cà rồng đang lao tới, bỗng nhiên lại lẩm bẩm: “Cảm ơn em đã đến.”
Vốn còn muốn mắng cô một trận, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt ấy, hắn lại không nói được câu nào. Đến cùng thì hắn cũng không dối bản thân mình được. Nếu được chết cùng với cô, so với một mình lạnh lẽo trong bãi đất hoang vắng này, việc đó còn may mắn hơn đến nhường nào?
Tình hình lúc này trên Đài quan sát cũng trở nên hỗn loạn.
Vân Tình liên tục đập vào vai Kiến Phi, bấy giờ cô cũng chẳng kiên nể gì nữa, một bực hét lên: “Mở kết giới đi. Thời gian đã qua bao lâu rồi chứ? Anh muốn Hân Vũ chết sao?”
Kiến Phi nghiến răng, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, nhẹ nhàng đáp: “Đình Nguyên đã dẫn người vào pháo đài rồi. Sẽ nhanh chóng tới thôi.”
“Tới gì kia chứ, Hân Vũ sắp chết rồi.”
Nước mắt ướt nhòe trên mặt Vân Tình. Cô quay người, chẳng chút xấu hổ nào mà quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, dập đầu nói: “Cha, cha bảo Kiến Phi bỏ kết giới cứu Hân Vũ đi.”
Thiên Tường ngồi bên cạnh liếc nhìn nhợt nhạt. Ban nãy mọi người đều lo lắng cho Hân Vũ nên không để ý được, chỉ có gã tinh ý nhận thấy lúc Hân Vũ dùng thuật ‘Ngưng đọng thời gian’, nắm tay Hoàng đế đã xiết chặt.
Chỗ càng cao thì càng giá lạnh. Cha con thì đã sao, là công chúa thì thế nào? Sự tồn tại của một người có thể kêu gọi được thời gian chính là một sai lầm. Ánh mắt gã lại dõi xuống vị trí Hân Vũ và Kỳ Phong đang chống chọi với cả đàn ma cà rồng biến thể, bỗng dưng lại có chút thương cảm.
Có lẽ một cô gái như thế cũng không thích hợp tồn tại trên thế gian này.
Vẻ mặt Hoàng đế vẫn rất lạnh lùng, để mặc Vân Tình khấu đầu một lúc rồi, ông mới thờ ơ lên tiếng: “Con đừng lo quá, Đình Nguyên cũng sắp vào tới rồi.”
Khi nghe được câu đó, Vân Tình ngã vật ra sau, nhìn đăm đăm vào người cha hiền từ của mình. Đột nhiên cô lại cảm thấy bao nhiêu năm qua, mình chưa bao giờ hiểu nổi ông.
Sương xuống, giá lạnh. Thời gian lặng lẽ trôi.
Kỳ Phong và Hân Vũ đơn độc hỗ trợ nhau chống chọi trong biển ma cà rồng. Hết đợt này lên lại đến đợt khác, máu nhuộm đầy trên cơ thể bọn họ, nhưng lưng người này vẫn kiên trì tựa vào tấm lưng ấm áp của người kia.
Nếu chỉ có một người, hẳn cả hai đã ngã quỵ từ lâu lắm rồi, thế nhưng vì người bên cạnh, vì muốn tiếp tục nghe thấy hơi thở của người đó trong bầu không khí này, lại muốn gượng dậy làm chút gì đó.
Bản thân tình yêu chính là một loại kỳ tích.
Lũ ma cà rồng sau cái chết của Nam Tinh dường như phát điên, chúng tấn công hung bạo và ngông cuồng hơn khi nãy rất nhiều. Trong ranh giới sinh tử, giữa tiếng hò hét rợn người của biển ma cà rồng, đột nhiên Phong nhận thấy vị trí bên cạnh Hân Vũ có một ma cà rồng khác xông vào, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu phải để hắn trám vị trí cho cô.
Cô có vẻ rất tin vào sức khỏe của mình. Hắn biết vì cô tự xem mình là một Kẻ biến thể, thế nên cô chẳng quan tâm vào bất cứ thứ gì khác, cứ ỷ mạnh mà xông tới. Thế nhưng cô biết chăng, trong vòng vây này không phải vài mươi, vài trăm, mà là cả ngàn con ma cà rồng không màng sống chết.
Cái chúng cần không chỉ là cơ thể bọn họ, mà còn để trả mối thù của Nam Tinh.
Mà trên đường đến đây, xuyên qua pháo đài Chết cũng tràn ngập ma cà rồng như thế, rốt cuộc cô đã dùng cách nào để vượt qua trong quãng thời gian ngắn như vậy, cũng chỉ có cô mới biết được.
Cả hai đều đã kiệt sức, bóng dáng của thần chết lượn lờ đến gần. Phong giương mắt nhìn về cửa ra của đấu trường, nơi mà Đình Nguyên sắp đến.
Bỗng nhiên lại có một ý nghĩ điên rồ, tay lại siết chặt lấy cô hơn, giọng rõ ràng rành mạch: “Hân Vũ, phải luôn nhớ rằng, anh rất yêu em.”
Thật ra hắn nghĩ, chỉ cần cô đã đến đây, chỉ cần sự có mặt của cô thôi cũng đã khiến hắn cảm kích đến thế nào rồi. Ít ra thì những gì hắn bỏ ra cũng là đáng giá. Nhưng nếu bảo cô chôn vùi bản thân cùng hắn trong nơi máu tanh biển lửa thế này, làm sao hắn nỡ nhẫn tâm?
Hân Vũ cau mày, chẳng hiểu trong tình huống này mà hắn lại có thể nói ra những lời như thế, nhưng lúc quay lại, nhận thấy thần sắc trong mắt hắn, đột nhiên cô lại thấy hoảng loạn.
Anh yêu em, vì thế, em phải sống thật tốt nhé.
Chẳng hiểu sao, khoảng khắc đó, cô lại nhìn thấy hắn muốn nói như vậy, dù hắn chẳng hề nói ra nhưng từng lời cứ ghim sâu vào tai cô.
Tựa như, ngàn năm trước khi họ gặp nhau, hắn cũng đã từng nói như vậy. Lại tựa như, họ biết nhau chẳng phải vài tháng ngắn ngủi, mà là cả mấy đời rồi.
Hân Vũ không tiếp tục nghĩ được nữa, bởi vì cô cảm thấy cả cơ thể mình đột nhiên nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, chưa kịp định thần đã bị một lực đẩy lên cao.
Đến lúc ấy, cô cũng chưa từng ngờ được, lại có một ngày mình dính phải bùa chú của Kỳ Phong.
Cùng với cú ném dùng hết tốc lực ấy, Kỳ Phong mất đà ngã lăn quay trên đất. Biển ma cà rồng vì thế càng nhôn nhao tiến về phía hắn.
Trước đôi mắt kinh ngạc của cô, hắn chỉ nằm yên dưới đất, thản nhiên nở một nụ cười, lòng bàn tay đột nhiên mở ra một chiếc lông nho nhỏ.
Trên không trung, vẻ mặt kinh hoàng của Hân Vũ dần dần tan biến. Cũng khoảng khắc đó, cô mới hiểu ra ý định của hắn.
Cả đoạn đường cuối cùng, hắn vẫn không muốn để cô theo.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến hình bóng hắn lần đâu tiên gặp gỡ. Lúc ấy hắn chỉ đứng lấp ló ở cửa động, nửa gương mặt bị bóng đen che khuất, thế nhưng vẫn không giấu được ánh mắt vui sướng vì nhìn thấy cô.
Lúc ở rừng Địa Đàng, cô rõ ràng bảo hắn chạy trốn, thế mà hắn vẫn quay lại cứu cô. Cô ngã từ cành cây xuống đất, hắn nhảy theo, mặc cho tay chằn chịt vết thương, mặc cho lưng đổ máu vẫn cương quyết không để cô xảy ra chuyện.
Đến Lam Thành, hắn vì cô học pháp thuật, vì cô xông vào Lăng Thiên đế, lại ôm lấy cô, muốn che chở cô qua nửa đời giá lạnh.
Thật ra nghĩ lại, cô cũng rất muốn cười cợt bản thân mình. Rõ ràng đã rung động, nhưng tại sao vẫn kiên trì không muốn tiếp nhận hắn. Trước giờ cô chỉ cảm thấy thời gian của mình quá dài, nào đâu biết có thể ở bên cạnh hắn lại ngắn ngủi đến như vậy.
Cô đã từng nghi ngờ lý do hắn tiếp cận, từng đề phòng hắn, lại muốn lợi dụng hắn, nhưng trước giờ lại chưa từng nghi ngờ hắn yêu mình.
Cũng có lẽ, vì ỷ lại vào tình yêu của hắn khiến cô một mực làm theo ý mình.
Một người có thể vì cô mà xông vào sinh ra tử, vì cô chẳng chẳng ngại nguy nan thách đấu với Hoàng tử Quỷ tộc, đếm đi đếm lại được có bao nhiêu người?
Nhớ đến bàn tay ấm áp ban nãy vừa chạm vào mình, run rẩy nói “Anh rất yêu em”, đột nhiên cô lại nhận ra trong tay chỉ còn là một mảnh lạnh băng.
Cô đã quen cô độc bấy nhiêu năm rồi, dường như sự ấm áp ngắn ngủi thế này chỉ tồn tại khi ở bên cạnh hắn.
Nghĩ thế, nụ cười trên khóe môi càng trở nên rạng rỡ, mà hốc mắt lại chực trào từng giọt chảy dài.
Trong một khoảng khắc đó, cô thật sự muốn buông xuôi hết thảy. Trách nhiệm là gì, gánh nặng ra sao, cô cũng chẳng quan tâm nữa. Nếu kết cuộc của đời cô trước sau vẫn là cái chết, thì cô nghĩ, được chết bên cạnh hắn mới là điều cô mong muốn nhất.
Cùng với một tiếng gầm lớn, Vân Tình hoảng hốt thoát khỏi cơn mê man, vội lập cập chạy đến bên đài. Trước mắt cô không phải là cảnh tượng biển lửa lan tràn như trong tưởng tượng, chỉ là một màu trắng bao phủ.
Tuyết rơi khắp nơi, tựa như quay trở lại vào kỷ Băng hà. Khắp nơi trên mặt đất hình thành những tảng băng hình người đông cứng chen chút nhau, ngoại trừ cái hố lọt thỏm trước mặt, nơi Kỳ Phong đang nằm. Mà trước bầu không khí như thế, ngọn lửa hắn vừa tạo ra trong tay cũng chỉ kêu xè xè rồi tắt ngóm, triệt tiêu hoàn toàn.
Gió lạnh hoang vu, dường như cả thế gian không một bóng người, hoặc giả chỉ vì người duy nhất muốn nhìn thấy lại không tồn tại nữa.
Kỳ Phong bật người ngồi dậy. Bất an trong lòng dần trở thành nỗi tuyệt vọng.
Chỉ vì hắn muốn cùng chết với kẻ thù, cô lại giận dữ đến mức giành chết với hắn sao?
Nếu vì sự sống còn của hắn mà đổi lại để cô ra đi, thế thì hắn sống để làm gì?
Chỉ trong chớp mắt, chẳng ai đoán được bao phủ cả đấu trường chỉ còn lại một màu tang thương.
Khắp nơi xung quanh hắn, băng dày bao phủ đến hơn hai thước, nhấn chìm toàn bộ biển ma cà rồng biến thể vào trong băng. Tuyết rơi tang hoang một cõi khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn từng học căn bản về pháp thuật nên cũng hiểu ít nhiều. Phải là loại pháp lực cao thâm đến mức nào mới có thể điều khiển cả thời tiết, vượt qua quyền hạn của thiên nhiên? Càng nghĩ càng cảm thấy dường như trước đây khi đối đầu với hắn, cô bao giờ cũng nhường hắn thật nhiều.
Hoặc cũng có lẽ, cô chưa bao giờ thể hiện hết bản thân mình trước mắt người khác. Kẻ càng có năng lực thì càng nguy hiểm, ấy vậy mà hôm nay, cô lại vì hắn mà phơi bày tất cả trước kẻ thù của loài người.
Nhưng nói cho cùng thì mọi thứ có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Rốt cuộc thì cô cũng chọn cách ra đi, ngay cả một lời từ biệt cũng lười cho hắn.
Hắn cứ ngơ ngẩn như thế, tưởng đâu lòng đã chết lặng, tưởng như mọi thứ trên đời chỉ còn lại một màu vô nghĩa, cho đến khi nhận ra một bóng dáng màu lam đã chậm rãi bước đến trước mặt từ lúc nào.
Giữa màn tuyết rơi thăm thẳm, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, tất cả mọi lời muốn nói đều hàm chứa trong ánh mắt.
Thứ mất đi rồi lại thấy được, mới là thứ đáng giá nhất.
Cả hai đều bị thương khắp người, đều máu chảy nhuộm đỏ vành áo, tóc tai rũ rượi lấm tấm tuyết rơi, nhưng chẳng hiểu sao, người kia trong mắt bọn họ vẫn rực rỡ là thế.
Giống như một giấc mộng, hắn chợt mỉm cười, lao đến ôm chầm lấy cô, xiết chặt lấy cô vào lòng, chỉ để cảm nhận hơi ấm của cô, cho thấy rằng cô có tồn tại. Mà cô vẫn chẳng động đậy, mới đầu hắn còn bất an, vội lo lắng cúi xuống nhìn cô. Đỉnh đầu cô lam lũ một mảng tuyết, nhưng hàng mi bên dưới lại long lanh nước.
Dường như, đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc, mà càng rõ hơn nữa là những giọt nước mắt này vì hắn mà rơi
Rõ ràng là thân thể cô lạnh toát đến thế, ấy vậy mà chẳng hiểu sao trái tim hắn lại nóng đến run rẩy.
Khẽ khàng lấy tay nâng cằm cô lên, lặng lẽ nhìn vào ánh mắt trong không gợn chút mây ấy, mọi sinh tồn đều trở thành đáng giá.
“Lần sau không được làm vậy nữa.” –Giọng cô run run, nghẹn ngào –“Chẳng phải anh nói anh yêu tôi sao? Nếu anh chết rồi thì tôi phải làm sao?”
Cơ thể cứng đờ vì một câu nói này mà nhẹ nhàng buông lỏng.
“Không chết, không chết. Cả đời này, anh sẽ không chết trước em.”
Vì quá vui mừng, hắn cứ thốt ra một câu chẳng rõ ràng như thế, càng ôm lấy người trong lòng chặt hơn. Dường như nghe thấu lời cam đoan của hắn, Hân Vũ mới dần thả lỏng, cả người ngã nhào trong vòng tay hắn.
Hắn cũng chẳng còn sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô ngồi xuống vị trí duy nhất không bị đóng băng, để đầu cô tựa vào lòng mình, an ổn đi vào giấc ngủ.
Trên mảng trời cao, tuyết vẫn lấm tấm rơi rả rít, một ít thấm cả vào vai, vào tóc Phong, trong khi hắn dường như chẳng để ý đến bất kỳ điều gì khác, chỉ nhẹ nhẹ vuốt ve làn tóc của cô gái trong lòng.
Hai chiếc bóng, một lam một đỏ, cứ thế đan chặt vào nhau, càng trở nên nổi bật giữa tấm màn trắng băng giá. Giấc mơ vốn chân thật là thế, lúc này đây lại tựa như ảo mộng.
Đấy cũng là cảnh tượng đập vào mắt Đình Nguyên lúc anh cùng mấy ngàn cấm quân xông vào, công chúa của họ đang nằm trong lòng người thanh niên ngoại quốc kia, dường như đã trải qua giấc ngủ ngọt ngào nhất trong đời.
Chẳng biết bao lâu, rốt cuộc tuyết trên trời cũng ngừng rơi.

Vì lúc Hân Vũ vào đến đấu trường thì hai giờ trong thỏa thuận cũng đã kết thúc, thế nên xem như Phong thắng trận cá cược. Khi Kiến Phi thông báo kết quả thì Thiên Tường cũng không phản đối gì, ánh mắt gã chỉ chuyên chú nhìn Hoàng đế, lóe lên một nụ cười bí hiểm.
Không hiểu sao trông thấy nụ cười ấy, Kiến Phi lại cảm thấy lạnh toát cả người, tựa như anh đã bỏ sót điều gì đó.
Thiên Tường không vội trở về, gã nói muốn chào tạm biệt Hân Vũ nên nán lại Hoàng cung vài ngày, trong khi đó Kiến Phi chiều theo ý Phong, đưa cậu ta trở về nhà Hạ Dương nghỉ ngơi. Một trận máu tanh khốc liệt, cuối cùng cũng đành kết thúc ở đó.
Hơn ba ngày mà Hân Vũ không hề tỉnh lại, cả các cung nhân cũng nháo nhào tìm Kiến Phi giúp đỡ. Lúc anh đến nơi thì cô vẫn còn nằm trên giường, ánh mắt mê mệt thiếp đi. Rèm che bằng lụa mỏng phất phơ khuất đi nửa phần gương mặt, dung nhan sâu không thấy đáy.
Dường như, đã từ rất lâu rồi, anh mới nhìn thấy cô có một giấc ngủ an ổn đến vậy.
Kiến Phi ngẩn ngơ ngắm nhìn cô gái đang nằm trên giường mãi một lúc, bỗng dưng anh lại nhớ đến cái buổi chiều định mệnh cách đó năm năm, khi cô một mình cưỡi Bé Cưng trở lại Lam Thành tìm anh.
Năm ấy trận chiến giữa loài người và quỷ tộc đang đến hồi thảm khốc nhất, tất cả các tướng lĩnh đều dốc sức ra tiền tuyến hỗ trợ. Trong Ngũ Hộ quốc, chỉ có anh và Đình Nguyên là những người có số tuổi nhỏ nhất nên được giao nhiệm vụ ở lại trấn giữ thành.
Mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi, nếu tiền tuyến không đột ngột báo tin về: Hoàng hậu Nhân quốc tự thiêu trong biển lửa, chôn vùi toàn bộ ba ngàn binh sỹ và Hoàng đế quỷ tộc.
Người ta nói, đó là trận cháy kinh hoàng nhất trong lịch sử, lửa cháy thiêu rụi đến mười mấy dặm khu rừng bên ngoài vực Tinh Linh, ngoại trừ Hoàng đế quỷ tộc bị thương nặng thì không còn một ai sống sót. Còn thi thể Hoàng hậu thì tan thành tro bụi, Hoàng đế đau lòng đến mức ngất đi.
Cũng trong buổi chiều tang thương ấy, Kiến Phi nhìn thấy Hân Vũ toàn thân mồ hôi ướt đẫm đứng bên ngoài phòng mình, ánh mắt cô nhìn anh tràn trề hy vọng. Anh còn nhớ rõ, giọng cô mỏng như tờ giấy lụa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có thật hay không?”
Đến cả Kiến Phi cũng chẳng biết phải trả lời cô thế nào.
Cuối cùng, anh đành quyết định để Đình Nguyên ở lại, một mình đưa cô cùng Bé Cưng ra biên giới. Có lẽ đó cũng là sai lầm đáng tiếc nhất trong cuộc đời anh.
Dù Kiến Phi thông tuệ đến mức nào, anh rốt cuộc chỉ chỉ là một cậu bé mới mười lăm tuổi đầu, lại chưa từng bước ra thế giới bên ngoài. Hai người quanh quẩn rất lâu trong khu rừng cấm mà vẫn không tìm được vị trí quân loài người đóng quân. Tối hôm đó, họ đành nghỉ lại trong rừng.
Anh nhớ rất rõ, khi anh từ bờ suối lấy nước trở về đã mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu. Anh chạy mãi chạy mãi trong rừng mà vẫn không cách nào tìm thấy cô. Đến khi gặp Bé Cưng, được nó dẫn về thì Hân Vũ chỉ còn nửa cái mạng, nằm sóng soài bên vệ rừng, trên cổ là dấu răng đã khô hoét từ lúc nào.
Cả đời này, dường như anh chưa bao giờ tuyệt vọng đến vậy.
Nhân quốc luôn có hình phạt rất khắc khe với Kẻ biến thể. Một khi bị cắn, đời này của Hân Vũ chỉ còn có thể trôi qua trong Pháo đài Chết, cùng với hàng ngàn Kẻ biến thể khác lúc nào cũng lăm le lấy mạng cô. Nhưng cô lại là công chúa của anh, bảo anh để mặc cô tự sinh tự diệt, anh quả thật không thể nào làm được.
Cuối cùng, anh vẫn cứu sống cô, dùng chính máu mình cấp cứu cho cơ thể đã khô cạn ấy, ròng rã một đêm để kéo cô trở lại từ tay tử thần.
Ấy vậy mà, ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại ấy, cô lại một mực muốn tự sát.
Thì ra sống, luôn khó khăn hơn là chấp nhận cái chết.
Anh dùng mọi thứ để thuyết phục cô, cái chết của Hoàng hậu, thể trạng bệnh tật của Hoàng đế, cả tình hình chiến loạn căng thẳng để níu kéo cô lại thế gian này. Vẫn nhớ rõ cái nhìn đau đáu của cô khi đó, nước mắt chảy xuôi, tựa như trong mắt chỉ còn lại một mảnh trống rỗng vô hồn.
Đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô khóc. Lần đầu tiên anh có cảm giác, cô gái cùng anh trưởng thành mười mấy năm qua đã thật sự chết rồi, người trước mặt đây chỉ là một cái xác mang tên Hân Vũ mà thôi.
Năm năm đã trôi đi, loài người trải qua biết bao biến cố đều do một tay cô gồng gánh. Có lúc anh nhìn cô mỏi mệt đến chán chường nhưng chưa bao giờ kêu than lấy một tiếng. Anh đau lòng, nhưng lại không nỡ ngăn cản cô.
Bởi anh biết, lý do cô tồn tại trên thế gian này đến giờ, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Trên giường Hân Vũ đã hơi cử động khiến Kiến Phi giật mình thoát khỏi hồi tưởng. Anh nhanh chóng bước đến, dùng tay xoa xoa gò má trắng mịn ấy.
Trong năm năm, anh đã từng suy nghĩ quyết định năm đó của mình là đúng hay sai. Nếu anh không cứu cô, có lẽ công chúa thật sự đã chết, nhưng Hân Vũ trong ký ức vẫn chỉ mãi mãi là cô em gái thích vòi vĩnh níu lấy tay anh, ngập ngùng dưới sự che chở của anh.
Còn Hân Vũ của hôm nay, ngay đến cả anh cũng chẳng cách nào nhìn thấu được.
Hân Vũ hơi cau mày, động tác của anh làm cô tỉnh hẳn, vội mở choàng mắt ra. Lúc nhìn thấy người đến là anh thì cô có hơi hoảng hốt, lại ngồi bật dậy, vội vàng hỏi: “Kỳ Phong đâu rồi? Kết quả tính thế nào?”
Anh thở hắt ra, cười trấn an: “Lúc em đến thì đã vượt quá hai giờ rồi, vẫn tình là cậu ấy thắng cược. Chuyện Thiên Tường cầu hôn không tính tới nữa. Cậu ta muốn về thăm nhà nên anh sai người đưa cậu ấy sang chỗ Hạ Dương rồi.”
Hân Vũ nghe thế thì ánh mắt mới nhu hòa được một chút, chợt nhớ ra gì đó lại tiếp tục truy khảo: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn ba ngày. Cung nhân đều sợ em có chuyện nên lôi anh vào đánh thức em đấy.”
Nhắc đến đây, Hân Vũ đột nhiên hơi lùi lại, tự kéo chăn lên che phần chân thò ra ngoài, giọng cô hơi buồn bực: “Vân Tình đâu mà không bảo nó vào?”
“Con bé này, trước đây anh còn vắt khăn lau người cho em đấy. Mấy chuyện này còn tính toán với anh sao?” –Hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, Kiến Phi lại bật cười trêu chọc.
“Lúc đó em mới hai tuổi.”
“Hai tuổi cũng là con gái mà.”
“…”
Thấy vẻ mặt Hân Vũ càng lúc càng tối, Kiến Phi không nhịn được cười. Anh đứng bật dậy, xoa xoa gò má cô: “Đùa em thôi. Anh ra ngoài trước, em sửa soạn rồi ra thư phòng gặp anh. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Nói rồi anh cũng chẳng đợi cô trả lời, dợm bước đi thẳng một mạch ra ngoài.
Lúc Hân Vũ vào thư phòng đã là nửa giờ sau đó, nhìn thấy Kiến Phi nằm áp tai lên sàn, vẻ như chăm chú nghe ngóng gì đó. Cô cũng đã quá quen với thói hành xử kỳ quặc của anh nên nói gì mà chỉ nhẹ bước vòng ra sau cái ghế quen thuộc sau bàn. Mọi khi tất cả công văn trong cả vương quốc đều qua tay cô xử lý, có khi xếp đến mấy chồng dài dưới đất vẫn không hết, lúc này trên bàn bạn lại hầu như trống trơn. Trừ vài mẩu giấy da còn mới thì chẳng còn gì khác nữa. Thấy thế, hàng mày Hân Vũ bất giác lại cau chặt.
Kiến Phi ngay lập tức nhận ra động thái ấy, anh lồm cồm bò dậy, xoa hai tay vào nhau, cười cười nói: “Bệ hạ sau khi dùng thuốc điều chế đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Mấy ngày em ngủ như chết, bệ hạ bảo cung nhân mang công văn sang bên chỗ người. Công chúa à, anh phải chúc mừng em đấy, từ nay xem ra em sẽ thảnh thơi hơn nhiều rồi.”
“Ừ, em biết rồi.” – Hân Vũ đáp nhàn nhạt.
Tuy nói thế, nhưng mắt cô vẫn không tự chủ liếc nhìn đăm đăm nhìn vào ngọn đèn được thắp lên bởi lông chim lửa trên bàn. Không như người bình thường, thể chất cô vốn yếu ớt, từ nhỏ đã không thể tiếp xúc nhiều với lửa thật. Thế nên lúc cô từ đảo Rùa trở về, Tần pháp sư cũng gửi cho cô một con chim lửa quý hiếm của mình. Kiến Phi vẫn còn nhớ rõ gương mặt hàm tiếu của ông khi đó. Ông nhấn nhá từng từ: “Cho – tụi – bây – tùy – ý – sử – dụng.”
Kết quả là từ sau hôm con vật yêu quý của ông suýt bị vặt trụi lông để làm đèn cho cả Hoàng cung.
Bấy giờ trong phòng không có ai khác. Cả con chim lửa mọi khi đậu vắt vẻo trên xà ngang chắc cũng đang vi vu ở đảo Rùa. Bỗng nhiên anh lại nhận thấy căn phòng này trống trải, nhưng lại hoang vu đến đáng sợ.
Nghĩ nghĩ, anh mím môi, vẫn nên đề cập đến vấn đề chính: “Chuyện hôm ở đấu trường là thế nào? Sao em lại biết bùa chú ‘Ngưng đọng thời gian’ ?”
“Có lần vô tình đọc được trong sách, tùy tiện làm thử thôi.” – Cô hờ hững nói.
“Cái gì mà tùy tiện chứ? Em biết câu bùa chú này nguy hiểm thế nào không?” –Anh cắn răng, bật ra thành tiếng –“Mấy trăm năm qua, tính cả Tần pháp sư cũng không ai gọi được câu bùa chú tối cổ này. Em lại cứ thế ngang nhiên mang ra trình diễn trước mặt Thiên Tường. Rốt cuộc là em muốn sống nữa hay không? Đến cả một đứa trẻ còn biết người có thể điều khiển thời gian có quyền lực thế nào. Tin đồn này lan ra, đừng nói quỷ tộc, mà sợ đến cả tiên tộc cũng muốn em chết đấy.”
Hân Vũ tiện tay lấy một cuộn giấy da trên bàn ra, dường như chẳng mấy quan tâm đến lời Kiến Phi nói. Cô rút cây bút lông ngỗng trong lọ, vừa chấm mực vừa lơ đãng đáp: “Lúc đó anh nghĩ em còn lựa chọn khác sao? “
“Chẳng lẽ cậu nhóc đó quan trọng đến thế với em sao?” –Kiến Phi vỗ vỗ đầu, bất lực nói.
“Dù sao anh ấy gặp nguy hiểm cũng là vì em. Em không thể để anh ấy có chuyện được.” – Trên giấy chẳng mấy chốc đã đầy chữ. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lại trở nên ngập ngừng –“Kiến Phi này?”
“Sao nữa?”
“… À không có gì”
Hân Vũ hiếm khi có thái độ ngập ngừng, muốn nói lại thôi như thế. Việc này khiến Kiến Phi có chút không quen. Mắt anh cứ chăm chú nhìn thẳng vào vẻ mặt chẳng chút biểu lộ nào ấy, hàng vạn giả thuyết lại hiện lên trong đầu.
Mà Hân Vũ như mất hồn, cây bút lông ngỗng trong tay cũng khựng lại, mực đóng thành giọt to tướng nhiễu xuống tờ giấy da mà cô cũng chẳng để tâm, chỉ ngẩng nhìn lên bức vẽ của Hoàng đế và Hoàng hậu treo trên tường, ánh mắt lại thoáng nhu hòa.
Kiến Phi không muốn ép cô, thở dài tiếp: “Thiên Tường nói muốn gặp em một lần rồi mới về. Em chuẩn bị đi, anh sẽ thông báo cho hắn.”
Nghĩ mọi thứ cũng đã xong, Kiến Phi đứng phắt dậy, tay giũ giũ vạt áo choàng rồi mới bước ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, bước chân anh lại đột ngột sững lại, tầm mắt thoáng nhìn vào bóng dáng trong phòng kia, khóe môi hơi cong lên một nụ cười khó hiểu.