-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

VÕ ĐỘNG THIÊN HÀ Chương 10: Xung đột đầu đường.

Mà con người cũng giống như vậy, bất luận là hắn dưới hoàn cảnh sinh tồn như thế nào, có thể không có quyền, có thể không có tiền, thế nhưng tuyệt đối không thể không có thực lực bảo vệ chính mình, sau đó là thực lực cường đại bảo vệ người bên cạnh chính mình.

Bên dưới trời nóng bức, có rất nhiều người trốn chỗ râm mát, tham lam hưởng thụ tia mát mẻ dưới bóng cây đại thụ truyền tới.

Mà trong sân luyện công tại võ đường Đồ thị, vẫn như cũ có người phơi mình dưới sự ăn mòn của ánh nắng hè chói chang, trong tình trạng mồ hôi chảy đầm đìa không ngừng luyện tập.

Vân Thiên Hà để trần thân trên, cơ thể rắn chắc đầy lực lượng, khi hắn luyện tập, mỗi một quyền đánh ra, đều làm cho mồ hôi bám trên người bắn ra bốn phía, tuy rằng động tác vô cùng chậm rãi, thế nhưng mỗi quyền của hắn có vẻ như rất khổ cực.

Nhìn lên trên, đã thấy trên đỉnh đầu của hắn có một chiếc mộc đôn, khống chế cân đối, mỗi một quyền đánh ra không để cho chiếc mộc đôn này rơi xuống, mà bên hông của hắn thì lại có rất nhiều bao cát nhỏ, chân đạp hai gậy trúc, cứ như vậy, có thể làm cho toàn bộ cơ thể của hắn đều buộc chặt gắn liền với nhau trong lúc tập luyện.

Mà quyền pháp của hắn, thoạt nhìn có phần thong thả chậm rãi, thế nhưng trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền làm cho Vân Thiền Hà áp dụng bộ phận thực dụng nhất, cũng chính là toàn bộ tinh hoa của Đồ Thị Tinh Ý Quyền, ba thức đầu hợp lại gọi là Đầu Đỉnh Thương Thiên, Yêu Định Sơn Nhạc, Cước Huyền Ô Hà, mỗi một thức mang theo hơn mười loại biến hóa, phức tạp hay thay đổi, có thể đơn độc tu luyện, cũng có thể hợp nhất tu luyện ba thức với nhau, bất quá độ khó khi kết hợp tu luyện ba thức với nhau không cần bàn cãi là vô cùng lớn.

Loại phương pháp tu luyện có thể khiến cho hắn bổ xung thêm trong quá trình vận động, làm cho phần lớn gân, da thịt, theo sự rung động của quyền thế, cùng nhau rung động tương hỗ, mỗi khi đánh ra một chiêu, một thức đều làm cho toàn thân Vân Thiên Hà rung lên một lần, sẽ có một cỗ đau đớn như xé rách toàn thân truyền tới.

Chỉ là loại đau đớn này trôi qua, ngược lại sẽ cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, sau đó tiếp tục chiêu thức tiếp theo, cứ tuần hoàn như vậy…

Hư! Hư! Hư!

Hai canh giờ, Vân Thiên Hà luyện ba biến đầu tiên khi hợp nhất ba chiêu làm một, sắc mặt có chút tái nhợt, cảm giác thể lực không còn bao nhiêu, đột nhiên song quyền nắm chặt, hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân của hắn phảng phất giống như cùng lúc này phát sinh ra một cỗ cộng hưởng rung động.

Ca!

Thân thể Vân Thiên Hà rung lên, mộc đôn trên đầu rơi xuống, sau đó quyền của hắn vung lên, toàn bộ thân thể giống như bắn ra cực hạn, bỗng nhiên trên cây gậy trúc, rơi xuống mặt đất, cũng trên mặt đất để lại hai dấu chân ăn sâu xuống dưới.

Rầm!

Dùng quyền kình, Vân Thiên Hà quát lớn một tiếng, khi kình lực phát huy, bao cát nhỏ cột trên người giống như phất mạt bắn ra bốn phía, Vân Thiên Hà cảm giác toàn bộ thân thể hình như có cảm giác nhẹ nhàng giống như bay lên trời, mà toàn bộ cơ thể trong thời khắc này đạt tới độ rung cao trào nhất.

Đồ Chính Minh một mực đứng một bên quan sát Vân Thiên Hà luyện tập, chờ khi Vân Thiên Hà thu công, liền lập tức chạy tới, trong tay hắn cầm một cái bát nhỏ, trong bát là một chỗ dịch thể dinh dính màu xanh nhạt.

– Đây chính là bí phương độc môn của tổ tiên Đồ thị chúng ta lưu lại, gọi là Tuyết Hợp Thiên Hương Dịch, khi tu luyện xong bôi lên người có thể làm cho thể lực khôi phục lại rất nhanh, là bí dược tuyệt hảo đặt nền móng tu luyện võ đạo, nhanh bảo trì tư thế vận công cơ sở, ta đến giúp cháu bôi lên người.

Nghe được lời Đồ Chinh Minh nói, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn bát dịch thể bí phương, không hỏi thêm cái gì, liền lập tức trầm chân xuống, nắm tay thành đấm, thực hiện tư thế vận công!

Đồ Chính Minh đưa bàn tay vào trong bát, sau đó khởi động kình khí, bàn tay hấp mạnh, lập tức xoa lên toàn bộ thân thể Vân Thiên Hà, lại dùng thêm kình lực hỗ trợ hắn hấp thu dược lực nhanh hơn.

Khi dược lực bắt đầu chậm rãi từ da của Vân Thiên Hà xâm nhập vào trong cơ thể, có một cỗ cảm giác mát mẻ thoải mái truyền tới, hầu như làm cho Vân Thiên Hà như đang ở trên chính tầng mây, vừa rồi đã tiêu hao gần như toàn bộ thể lực, hiện tại đang bắt đầu hồi phục lại với tốc độ cực nhanh.

Không hổ là bí dược độc môn, sau một lúc bôi dịch thể kia lên người, Vân Thiên Hà lại trở lại sinh long hoạt hổ như ban đầu, thể lực dư thừa, hơn nữa mỗi đêm Vân Thiên Hà đều phải tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, dưới tình huống tinh khí trong đan điền không ngừng tăng lên, tinh lực mỗi ngày của hắn đều cực kỳ dư thừa.

Đồ Chính Minh bôi hết bí dược lên người Vân Thiên Hà, chạy tới bên cạnh lôi về một khối thiết thạch kiểm tra khí lực, mở miệng nói:

– Tu luyện ba thức hợp một, độ khó tự nhiên cực cao, trong võ đường có thể tu luyện đồng thời cực kỳ ít ỏi, nhưng chỗ tốt của phương thức này lại rất rõ ràng, cháu tới thử xem kình lực có đề thăng hay không!

Vân Thiên Hà chờ Đồ Chính Minh đặt khối thiết thạch ổn định, thân thể đột nhiên phát lực, cơ bắp cộng hưởng, dùng sức lực trong nháy mắt tụ lại truyền vào quyền chưởng, hét lớn một tiếng, đánh một quyền vào khối thiết thạch kia, khối thiết thạch nhất thời bị oanh kích gãy thành hai đoạn.

– Không tồi, lại có tiến bộ rồi!

Trong lòng Đồ Chính Minh mừng rỡ vạn phần, có thể đạt tới cấp độ đoạn thiết như thế này, nói rõ Vân Thiên Hà đã luyện cơ đạt tới hỏa hậu nhất định, điều này ngoại trừ tác dụng của bí dược ra thì phần lớn công lao là ở sự khổ cực tu luyện của Vân Thiên Hà, hai bút cùng vẽ, Vân Thiên Hà tiến bộ hàng ngày.

Chỉ duy nhất làm cho Đồ Chính Minh buồn bực không giải thích được chính là, loại chiêu thức giết địch trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền như Tinh Ý Thập Cửu Thức, cho tới tận bây giờ Vân Thiên Hà vẫn không chịu tu luyện, hắn làm sao biết được nếu như trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền có vài thứ hắn cần tham khảo thì căn bản Vân Thiên Hà không buồn liếc mắt tới, loại chiêu thức như Tinh Ý Thập Cửu Thức, sao Vân Thiên Hà để vào trong mắt?



Lúc nhập học võ đường Đồ Thị, phân ra nội đường và ngoại đường, nội đường đều là những đệ tử gia tộc Đồ thị, chủ yếu tu luyện Đồ Thị Võ Kinh, mà ngoại đường là những đệ tử gia tộc khác đến từ Lợi Châu hoặc phương bắc, bọn họ đến nhập học võ đường Đồ Thị, chỉ có thể học được những công pháp mang tính cơ sở như Đồ Thị Tinh Ý Quyền, học rất tạp, hơn nữa hàng năm còn phải giao nộp học phí tương đối cao.

Trừ đệ tử nội đường ra, bình thường đệ tử tại ngoại đường võ đường Đồ thị đạt tới cảnh giới Võ Sư sơ cấp là có thể tốt nghiệp, hoặc tiến vào quân đội tòng quân, hoặc tham gia khoa cử cuộc thi, hoặc làm nghề khác, nói chung cơ hội nghề nghiệp tương đối nhiều.

Đại Đường Quốc dùng võ lập quốc, phúc lợi đối đãi quân đội rất cao, nhất là đãi ngộ võ quan, so với quan văn cao hơn rất nhiều, địa vị cũng cao hơn không ít, bởi vậy Đại Đường Quốc có rất nhiều quan văn cũng học võ, có thể theo trình độ nhất định hưởng thụ đãi ngộ của võ quan, vì vậy lúc đầu Đại Đường Quốc đóng đô thiên hạ, hiện ại có rất nhiều quan viên văn võ song toàn, cho tới tận tam đại hoàng đế, hoàng đế tăng mạnh quyền lợi và địa vị của quan văn, đãi ngộ cũng đề cao trên diện rộng, lúc này mới làm cho văn phong Đại Đường bắt đầu hưng thịnh, đóng đô thiên hạ trăm năm, trở thành thượng bang Thiên Triều tám phương tới bái.

Tuy rằng như vậy, võ phong của Đại Đường Quốc vẫn như cũ hưng thịnh không suy, bất luận là gia tộc các phương hay là dân thường đều lấy võ học làm gốc.

Võ đường Đồ thị chính là một đại biểu chủ yếu của phương thức gia tộc võ học tại phương bắc, các loại công pháp cao cấp trong Đồ Thị Võ Kinh, chỉ có những đệ tử ưu tú nhất tại ngoại đường mới có tư cách tiến vào mật thất chọn lựa học tập công pháp tầng cao hơn, vì vậy vô hình chung tạo ra không khí cạnh tranh khá kịch liệt, đệ tử ngoại đường võ đường Đồ thị bình thường đều tu luyện rất khắc khổ, mà đệ tử Đồ gia trong nội đường lại hoàn toàn không giống như vậy.



Vân Thiên Hà hoàn thành kế hoạch tu luyện định ra trong ngày hôm nay, sau đó Đồ Chính Minh liền an bài cho hắn sân luyện công đơn độc.

Đi tới cửa, trên mặt Sử Trường Đức vẫn mang theo nét tươi cười ôn hòa chào hỏi, nhanh chóng mở cửa, Vân Thiên Hà gật đầu đáp lại với hắn, sau đó bước ra khỏi võ đường.

Lại nói Vân Thiên Hà hiện tại đã khôi phục lại thân phận thiếu gia, thế nhưng kiếp trước hắn có thói quen cô độc, vì vậy bên người không mang theo bất cứ tùy tùng nào, cũng không có hạ nhân sai vặt.

Bất quá như vậy cũng tốt, hắn một người một mình cảm thấy rất dễ chịu thanh tịnh.

Từ võ đường Đồ thị tới Đồ phủ cần phải vượt qua một con phố tương đối dài, con phố tương đối phồn hoa, bình thường Vân Thiên Hà đều đi bộ vượt qua từ chỗ này, hắn không thích náo nhiệt, nhưng thích quan sát bách tính nhân sinh, từ trên phố xá đủ loại người khác nhau, còn có những sinh hoạt thường ngày muôn hình muôn vẻ, từ những điều này có thể tiến thêm một bước lý giải, cũng dung nhập sâu hơn vào thế giới này.

– Cút ngay, đều cút hết cho ta…

Lúc này, tiếng vó ngựa và tiếng quát tháo gấp gáp từ một góc phố xá truyền tới, khiến cho con phố phồn hoa nhất thời gà bay chó sủa, người đi đường đều tránh sang hai bên, thậm chí một ít Võ Sĩ có võ công trong người cũng không tránh khỏi phải lùi lại.

Nghe được thanh âm này có chút cảm giác quen thuộc, Vân Thiên Hà quay đầu nhìn lại, thấy phía sau có mấy thớt ngựa gấp rút phóng về phía Đồ phủ, dẫn đầu chính là hai thiếu niên mặc trang phục đẹp đẽ quý giá, đầu đội nón che nắng, thân mặc giáp trụ, mang theo cung tiễn, phía sau còn có một thiếu nữ cưỡi ngựa trắng, dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt kiêu ngạo, mặc váy màu hồng, theo phía sau là mấy người mặc quần áo rất giống nhau, đều đeo cung tiễn sau lưng, còn có con mồi, xem ra nhóm người này vừa mới đi ra ngoài săn thú trở về.

Chỉ là mấy người này phóng ngựa hoành hành phố xá, đấu đá lung tung, vô cùng hùng hổ, có một số người tránh chậm bị đánh ngã, thế nhưng chỉ dám giận trong lòng mà không dám nói câu nào, đều e sợ tránh không kịp.

Nhìn mấy người này có chút quen mặt, Vân Thiên Hà suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền nhận ra hai người ở giữa trong ba người này, một thiếu niên là Đồ Thiên Lạc, con thứ của Đồ Chính Minh, mà thiếu nữ là hòn ngọc quý của Đồ gia Đồ Thiên Nhị, về phần người thiếu niên bên cạnh, hắn không hề có bất cứ ấn tượng nào.

Ba người này đánh ngựa chạy tới càng lúc càng gần, nhìn thấy Vân Thiên Hà đứng trên đường, đầu tiên vô cùng kinh ngạc, lập tức Đồ Thiên Nhị mân mê nhấp miệng, nghĩ tới chuyện bị phỏng, có vẻ không được hài long, mà Đồ Thiên Lạc thì âm trầm cười, hai người liếc mắt nhìn nhau, càng thúc ngựa mạnh hơn, tốc độ của tuấn mã lập tức tăng vọt, chỉ chớp mắt đã nhào thẳng trước người Vân Thiên Hà.

– Cút ngay, tiện chủng!

Đồ Thiên Lạc nhìn thấy Vân Thiên Hà đứng sững sờ giữa đường, cho rằng hắn bị dọa sợ choáng váng, cười ha ha, cánh tay lướt qua thân ngựa, huy vũ cây roi trong tay, hung hăng quất mạnh.