CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 78
Sân bay quốc tế Đài Bắc.
Quan Nghị một thân một mình, sớm chờ ở lối ra. Ánh mắt nhìn người đi tới nháy mắt, nở nụ cười.
Thân thể vốn dựa vào lan can, vội đứng thẳng lên.
Hướng anh đi tới, đợi anh đến gần bên cạnh mình, dừng lại bước, giơ tay lên, tự đắc nện cho lồng ngực của anh một cái, trên mặt vui vẻ cũng rất rõ ràng.
Tần Tấn Dương không câu chấp, miễn cưỡng nhìn Quan Nghị cười.
“Cái tên tiểu tử thúi này, cư nhiên đi hơn phân nửa năm. Để cái cục diện rối rắm, giao cho tôi dọn dẹp!” Quan Nghị có chút nhức đầu hồi tưởng.
Tần Tấn Dương lại coi như không có chuyện gì, liếc nhìn anh một cái, “ Để cho cậu có thể trải nghiệm, nếu sau này tôi chơi trò mất tích, có thể giao lại Tần Thị cho cậu”
“Đừng! Cậu đừng a! Loại này ‘mất tích’ tôi không chơi nổi! “ Quan Nghị giả bộ hoảng sợ.
Có trời mới biết, cái thời điểm anh nhận lấy, Tần thị loạn cỡ nào. Ước chừng hai tháng mới thuận tay. Cái loại “năng thủ sơn dụ” anh không dám nhận thêm.
Hai người thoải mái cười một tiếng, nửa năm không thấy, làm cho họ cảm thấy hoài niệm.
Vừa nói chuyện, vừa hướng lối ra đi tới.
Người lui tới đại sảnh bởi vì nhìn thấy hai người họ mà sôi trào.
Hai người đều ột mét tám lăm, khi giơ tay nhấc chân đều hiện rõ khí thế Vương giả phong phạm.
Quan Nghị dù mặt có chút trẻ con, nhưng toàn thân phối hợp linh hoạt, không thể không thừa nhận là rất tuấn tú, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
Những người phụ nữ tiếp tục dời mắt tới bóng dáng còn lại, nhất thời có cảm giác khó thở. Hai đạo mày kiếm, anh khí bức người, mà hai ánh mắt sắc bén. Giống như nếu bị anh nhìn một cái, cả người run rẩy khác thường.
Môi của anh, hai mảnh trên dưới thật mỏng, nhật định hoa tâm lãnh tình. Trong đại sảnh, hơn phân nửa phụ nữ trầm mê nhìn họ, dừng bước lại quên mất đi về phía trước. Mà đàn ông, khí phách của họ bị lấn áp, cũng dừng bước.
Khi gương mặt cười như không cời của Tần Tấn Dương tà tà liếc qua người khác, nghe được người phụ nữ có tiếng hít thở, đàn ông có tức giận nhưng không dám nói, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Mị lực của cậu thật sự không có cách nào ngăn cản” Quan Ngị nhỏ giọng giễu cợt.
Tần Tấn Dương không có lên tiếng, trong lòng chỉ có một ý niệm, giống như nửa năm trước đây vậy - Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái.
Đi ra khỏi sân bay. Khí trời sáng sủa hẳn lên.
Xe Benz màu đen dừng sát phía đỗ xe ngầm của sân bay, Quan Nghị lấy chìa khóa xe, ném cho Tần Dương. Chìa khóa xe tạo một vòng cung trong không trung, bất chợt bị một bàn tay bắt lấy.
Tần Tấn Dương đè xuống nút bấm. “Cạch cạch…” Hai tiếng , cửa xe mở ra. Khom người ngồi vào bên trong xe, cầm tay lái, đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.
Quan Nghị cũng mở cửa xe, chui vào bên trong xe. Nghiêng đầu ngắm nhìn Tần Tấn Dương, “Thế nào? Trở lại Đài Loan có phải hay không có cảm giác cả người cũng được giải phóng?”
Dù sao, ở Anh quốc có hai người phụ nữ kia, xác định là bám người kinh khủng. Người bình thường thật sự không dám cung duy, anh thật là bội phục Tấn Dương có thế ngây ngô một thời gian dài như vậy.
“Việc tôi bảo anh điều tra sao rồi?” Âm thanh trầm ổn, không một tia quanh co.
Dạ? Trở lại liền hỏi cái này? Vội vã như vậy mà nghỉ phải biết?
Quan Nghị nhíu mày, “Thế nào? Đối với tiểu cô nhi vẫn là không bỏ được?”
Tần Tấn Dương hé miệng mà cười cười, “Không phải buông”
“Vậy là cái gì?” Quan Nghị càng thêm tò mò hỏi.
Nếu như không phải là không bỏ được, cái này sao gấp gáp làm cái gì? Người còn chưa tới Đài Loan, còn ở Anh Quốc, nhưng là vừa thông qua điện thoại quốc tế lại nói trước là muốn tới đòi mạng!
Tần Tấn Dương nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng là trong ánh mắt lại tiết lộ một ít tia xảo trá, “Vấn đề vẫn chưa giải quyết xong”
Khế ước một tháng, bọn họ mới hoang thành được một phần tư. Còn dư lại ba phần, anh muốn đòi lại.
Cao Ốc Tần Thị.
Khi Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị hai người xuất hiện ở Cao ốc, bên trong đại sảnh, không nhiều nhân viên lập tức cung kính đứng lại tại chỗ, tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên.
“Tần Tổng”
“Tần Tổng”……
Giống như nửa năm trước, vẫn là nụ cười ngạo mạn, một mực bước vào thang máy chuyên dụng. Theo thang máy đi lên, chặn tất cả ánh nhìn.
“Người kia chính là tổng giám đốc sao, rất đẹp trai à!”
Nhìn chăm chí vào họ là các tiểu muội mới tới, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.
Một nữ nhân viên khác, hiển nhiên là nhân viên kì cựu, liếc mắt khinh thường nhìn các tiểu muội, “Thế nào? Bị Tần tổng làm cho động lòng rồi sao? Tốt lắm! Đừng nằm mơ nữa!”
Ban tiểu muội không phục, “Dẫu quyết tâm thì không gì là không thể! Nói không chừng Tần tổng lại yêu thích chúng tôi đấy!’’
“Vậy thì phải đi phẫu thuật thẩm mĩ trước rồi hãy nói!”
Nữ nhân viên miệng lưỡi như dao, không chút lưu tình.
Nói xong, quay ngoắt người đi.
Tại lầu cuối của phòng làm việc
Đồng hồ tinh xảo để bàn, cây kim chỉ đưa tới đưa lui, phổi hợp với tiếng người báo cáo, trầm trầm vang lên.
“Vào tháng Một, cô cùng bằng hữu Phương Tình, còn có bạn trai của Phương Tình là Quý Hướng Phàm cùng đi nông trường Đài Nam du lịch. Qua một tháng mới về Đài Bắc”.
“Sau nửa năm, mọi ngày đều bình thường, đi học đi làm, cuộc sóng của cô quá khô khan rồi!”
“Gần đây cô bắt đầu đi tìm việc làm, đại học sắp tốt nghiệp, không sai biệt lắm, chỉ là tới kỳ thực tập rồi.”
“Vẫn là ở cái khu nhà trọ đó, không đổi”
…………………
Cuối cùng, hứng thú nói:
“Chỉ là, cô gần đây cùng với người đàn ông tên Tiêu Bạch Minh rất gần gũi à!”
Tần Tấn Dương ở trong ký ức tìm kiếm người đàn ông này, dường như có chút quen tai.
Chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt để lộ ra một chút ác độc.
Cái người đàn ông ngu ngơ đó? Đối tượng Đồng Thiên Ái thầm mến? Cái con nhím nhỏ này, cư nhiên đám cùng người đàn ông khác trong lúc anh không có ở đây!
Tội không thể xá.