KHÔNG LÀM KẺ BẠC TÌNH
Chương 8
Năm tháng dường như đối đãi không tệ với người phụ nữ này, bà đã trên năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ thướt tha thùy mị, hình dáng tao nhã, khí chất xuất chúng.
Ôn Tưởng Huân có thể khẳng định cô không hề biết người phụ nữ trước mắt này, nhưng không hiểu sao cô lại có một cảm giác quen thuộc thân thiết.
“Cô bé, con có biết cô là ai không?” Tiến sĩ Lệ Ân nhẹ nhàng cầm hai bàn tay trắng nõn của Ôn Tưởng Huân, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô.
“Không biết.” Ôn Tưởng Huân lắc đầu, không biết vì sao khi bà ấy mở miệng nói chuyện cô cảm thấy thật thoải mái, tâm tình tốt hơn.
“Không sao cả, con cứ nghỉ ngơi một chút, không chừng một lát sau sẽ nghĩ ra cô là ai.” Khóe miệng tiến sĩ Lệ Ân khẽ giương lên, bàn tay nhẹ vỗ về mi tâm của Ôn Tưởng Huân, một lát sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Ôn Tưởng Huân.
“Bây giờ sao rồi?” Viêm Ngưỡng Tu sốt ruột hỏi.
Khi biết có thể Ôn Tưởng Huân thôi miên chính mình, anh lập tức sai người đi đón tiến sĩ Lệ Ân đang đi vòng quanh thế giới trở về, bà là thầy giáo dạy cho Ôn Tưởng Huân, nhất định bà sẽ có biện pháp giúp Ôn Tưởng Huân trở về bình thường.
“Làm sao thì tôi còn chưa hiểu được nhưng có thể khẳng định là con bé bị thôi miên.”
Có chuyện gì xảy ra với Tưởng Huân, cô là học trò xuất sắc của Lệ Ân bà, vậy mà còn có người có thể thôi miên cô? Bà là một người có quyền uy trong giới thôi miên đấy!
Sau khi bà nhận được tin của Viêm Vương nói rằng Tưởng Huân trở về sau khi mất tích, cả người trở nên khác lạ, đúng là làm bà phát hoảng, bà vội vàng bỏ tất cả đem hành lý chạy về Đài Loan để làm rõ ràng mọi việc, không ngờ Tưởng Huân đúng là bị người khác hạ chỉ lệnh thôi miên.
“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Trước tiên để tôi dùng cách phản thôi miên xem có chút manh mối nào không, những cái khác tôi không dám kết luận.”
Viêm Ngưỡng Tu vội vàng khiến tiến sĩ Lệ Ân thấy nghi ngờ, nhưng bà làm ở Viêm gia nhiều năm nên cũng không có thói quen hỏi nhiều.
Tiến sĩ Lệ Ân nhẹ nhàng cầm tay Ôn Tưởng Huân, sau khi bà cảm nhận được Ôn Tưởng Huân đã thả lỏng cảm xúc, bà mới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Con tên là gì?”
“Ôn Tưởng Huân.” Theo lời của Ôn Tưởng Huân đáp có thể thấy cô đã hoàn toàn tiến vào trạng thái bị thôi miên, tiến sĩ Lệ Ân vừa lòng mỉm cười.
“Con có nhớ rõ mười ngày trước con đã làm những việc gì không?”
“Tôi đi làm thêm.... cùng cha mẹ ăn bữa tối.... sau đó.....” Làm thêm? Cha mẹ? Trí nhớ của Tưởng Huân loạn thất bát táo.
“Tốt lắm, bây giờ cô hỏi con, trước khi gọi điện cho Kính Nhai con đã làm những gì?” Căn cứ vào toàn bộ tình huống thì có lẽ sự thay đổi của Tưởng Huân từ sau khi gọi điện cho Kính Nhai.
“Tôi.... đang khóc.... đang khổ sở.....” Ôn Tưởng Huân dường như ngã vào trí nhớ, cảm xúc giảm xuống, bắt đầu thút thít.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Đột nhiên Ôn Tưởng Huân trầm mặc, khóc nức nở một hồi rồi mới nói: “Tôi.... hạ chỉ lệnh với chính mình.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều thở dốc vì kinh ngạc, mà Viêm Ngưỡng Tu lại nhíu mày thật chặt, đôi môi nhếch lên chứng tỏ nỗi phiền muộn của anh.
“Có thể nói cho cô biết, con đã hạ ám chỉ gì với mình không?” Cái gọi là ám chỉ chính là chỉ lệnh thôi miên, cũng chính là chìa khóa để mở sự thôi miên, trước tiên bà phải làm rõ Tưởng Huân đã hạ bao nhiêu tầng chỉ lệnh, mới có thể quyết định nên giúp con bé giải trừ thôi miên như thế nào.
“Tôi muốn là một người hoàn toàn mới, không có quan hệ gì với công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu.... quên anh.... quên những việc có liên quan đến anh, quên tình cảm đối với anh......”
“Anh?” Cho tới bây giờ bà không biết đứa nhỏ này lại là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, xem ra chữ “tình” làm hại không ít, “Vì sao con lại muốn quên cậu ta?”
“Bởi vì anh ấy không yêu tôi.... Hu.....” Ôn Tưởng Huân khóc không kịp thở, “Nhưng mà tôi rất thương anh, rất yêu..... Nhưng mà nhiều năm như vậy anh vẫn không có tình cảm với tôi.... Anh ấy muốn tôi nhưng lại không yêu tôi.... Đau quá.... Đau quá... Tôi bị trúng đạn! Miệng vết thương đau, tâm cũng đau.... cục cưng bị sinh non, không phải là tôi cố ý mang thai... Hu hu, vài năm qua tôi đều rất cẩn thận, nhưng mà không phải tôi cố ý làm hại cục cưng.... của tôi và anh ấy, hu hu.... Vì sao không yêu tôi nhưng cũng không buông tôi ra.....”
Ôn Tưởng Huân cố gắng đè nén ký ức bị xốc lên, cảm xúc của cô càng lúc càng hỗn loạn, tiến sĩ Lệ Ân vội vàng trấn an, Y Vịnh Tình thấy bạn tốt như vậy thì đau lòng rơi nước mắt.
Không ngờ mấy năm nay Tưởng Huân đều một mình chịu đựng những điều này, nếu đổi lại là cô thì cô đã không chịu nổi rồi. Y Vịnh Tình trừng mắt nhìn Viêm Ngưỡng Tu, không thể tha thứ cho việc làm của anh.
Viêm Ngưỡng Tu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nước mắt của Ôn Tưởng Huân nhưng nhìn những khớp tay trắng bệch của anh, xem ra trong lòng cũng đang có sóng lớn mãnh liệt.
Vất vả lắm cảm xúc của Ôn Tưởng Huân mới thoáng bình tĩnh, tiến sĩ Lệ Ân tiếp tục vấn đề chưa hỏi xong.
“Cậu ta trong lời con nói là ai vậy?” Muốn cởi chuông thì cần người buộc chuông, muốn Ôn Tưởng Huân mở lòng có lẽ phải tìm được người làm cô thương tâm.
“Là tôi.”
“Đã quên.” Ôn Tưởng Huân và Viêm Ngưỡng Tu trả lời cùng một lúc.
Tiến sĩ Lệ Ân bị Viêm Ngưỡng Tu dọa suýt nữa thì quên cả thở, nhưng mà bà càng kinh ngạc hơn vì câu trả lời của Ôn Tưởng Huân.
Ở trong trạng thái thôi miên làm sao mà con bé có thể nhớ một số việc và quên một số việc được, lại còn quên chuyện đó nữa.
“Con còn hạ chỉ lệnh gì với mình?”
Ôn Tưởng Huân lại yên tĩnh lại, giống như đang tự hỏi, “Không biết.” Tiến sĩ Lệ Ân cảm thấy giật mình, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc.
“Bây giờ con có thể nhớ những người bạn đã cùng con vào sinh ra tử không?” Cô chần chờ một lúc lâu, sau đó gật đầu khẳng định, tiến sĩ Lệ Ân lại hỏi: “Vậy.... ông chủ của các con đâu?”
“Cái gì?” Biểu cảm của Ôn Tưởng Huân vừa nghi hoặc vừa đau khổ.
“Cô nói là, con có nhớ người tên là Viêm Ngưỡng Tu không?”
Ôn Tưởng Huân rút hai tay bị tiến sĩ Lê Ân nắm, vẻ mặt khó chịu.
“Tôi không hiểu, cái gì cũng không biết.” Sau khi trả lời, vẻ mặt của cô lại bình tĩnh.
“Cô hỏi một lần nữa, con có nhớ về công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu hay không?”
“Không biết.” Ôn Tưởng Huân khẳng định trả lời.
“Vừa rồi bản thân em còn nói qua, vậy mà bây giờ lại nói không biết?” Viêm Ngưỡng Tu không kiên nhẫn nói lớn.
Tiến sĩ Lệ Ân dùng ánh mắt bảo anh an tâm đừng nóng nảy, sau đó bà tập trung tinh thần trên người Tưởng Huân.
“Con có thể nói với cô chỉ lệnh giải trừ thôi miên hoặc thời gian giải trừ không?”
“Không biết.” Ôn Tưởng Huân trả lời, tiến sĩ Lệ Ân vô lực buông thõng vai, xem ra đứa nhỏ này quyết tâm rồi.
“Trước tiên con hãy ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, không cần suy nghĩ gì cả.”
Tiến sĩ Lê Ân vỗ nhẹ mi tâm Ôn Tưởng Huân, sau khi xác định cô đã đi vào giấc ngủ, bà đưa đám người Viêm Ngưỡng Tu rời khỏi phòng.
“Vì sao cô lại bảo em ấy không cần suy nghĩ, phải bảo em ấy mau nghĩ ra mới đúng chứ?” Duật Đông Minh hỏi ra sự nghi ngờ của mọi người.
“Các con không nhìn ra à? Càng ép nó nhớ lại thì nó lại càng quên nhiều, nhất là chuyện của ông chủ.” Xem ra mọi việc còn khó giải quyết hơn dự tính ban đầu của bà, tiến sĩ Lệ Ân xoa xoa thái dương.
“Cô không có cách nào giải trừ thôi miên của cô ấy sao?” Viêm Ngưỡng Tu cảm thấy trái tim đang đập rất nhanh, ngoại trừ phẫn nộ và hoàng loạn ở bên ngoài, dường như anh còn cảm thấy sợ hãi.
Anh sợ cái gì? Hình như là sợ thật sự Ôn Tưởng Huân sẽ quên anh.
“Theo như cô thấy thì con bé đã hạ các tầng ám chỉ rất sâu, có lẽ nó cũng đoán được mấy đứa sẽ tìm đến cô, cho nên chỉ cần có người thăm dò chỉ lệnh thì các tầng ám chỉ lại càng sâu.” Tiến sĩ Lệ Ân dừng một chút rồi nói: “Không chỉ như thế, ông chủ cũng là mấu chốt kiến các tầng ám chỉ càng sâu, nếu như mấy đứa bức bách con bé, hoặc là chúng ta bắt nó nhớ về chuyện của ông chủ thì tiềm thức của con bé lại càng khép chặt.”
Ý chí của một người thôi miên phải vượt qua người bình thường, phải biết làm thế nào để khống chế tiềm thức của bản thân để tăng sự ảnh hưởng của thôi miên. Từ nhỏ đứa nhỏ này đã có thiên phú trong phương diện thôi miên, dưới sự dạy bảo của bà quả nhiên trò giỏi hơn thầy, chỉ là bà không nghĩ đến đứa nhỏ này lại dùng năng lực để quên đi quá khứ.
“Tôi muốn phương pháp giải quyết.” Viêm Ngưỡng Tu rống to, anh biết là Ôn Tưởng Huân dùng trăm phương nghìn kế muốn quên anh, không cần phải nhắc nhở đến quá trình, bây giờ anh chỉ muốn biết kết quả, làm sao có thể giải trừ cái thôi miên đáng chết kia.
“Không biết.” Cho dù biết câu trả lời này như nhổ lông trên đầu lão hổ nhưng tiến sĩ Lệ Ân vẫn thành thật trả lời. “Nhiều tầng thôi miên như vậy chỉ có người tự thôi miên biết lệnh giải trừ.
“Nhưng mà cô ấy nói cô ấy không biết.” Viêm Ngưỡng Tu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy thì tôi cũng không có biện pháp.” Do trở ngại về thân phận nên tiến sĩ Lệ Ân cũng không dám trực tiếp phát hỏa. Mặc dù Tưởng Huân không phải con gái ruột của bà nhưng bà đã nhìn con bé lớn lên, sau khi biết đứa nhỏ này chịu nhiều ủy khuất như vậy, bà đúng là muốn đánh một trận cho người đàn ông ngạo mạn này.
“Đáng chết.” Viêm Ngưỡng Tu đánh mạnh vào bức tường đối diện, cả người bao trùm hơi thở thất bại.
Tại sao cô lại cực đoan như vậy, ngay cả việc thôi miên chính mình cũng làm được, thật ra anh có thể cứ vậy mà từ bỏ, cô muốn quên anh, anh cũng có thể thuận theo ý của cô, trở thành người không quen biết với cô, nhưng anh không làm được, mà anh cũng không muốn làm như vậy.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao? Chẳng lẽ thật sự anh phải thả cô ra như vậy sao? Anh thật sự không hiểu, cứ như vậy sống có gì không tốt, vì sao cô lại cố tình biến sự việc phức tạp như vậy, mà vì sao đến bây giờ anh vẫn không chịu buông tay?
“Có khi nào chỉ lệnh giải trừ thôi miên là ba chữ “Anh yêu em” không?” Đây là mơ ước của mỗi người phụ nữ, được người đàn ông mình yêu thương nói, Y Vịnh Tình đoán rằng với sự cuồng dại của Ôn Tưởng Huân, rất có thể sẽ đặt như vậy.
“Trên cơ bản mỗi một chỉ lệnh thôi miên đều có một chỉ lệnh giải trừ, nhưng mà, nếu chúng ta đoán như vậy thì có khi cả đời cũng không đoán được.” Tiến sĩ Lệ Ân cố ý nói như vậy, bà cảm giác được Viêm Ngưỡng Tu để ý rất nhiều đến Tưởng Huân nhưng có vẻ như chính cậu ta cũng không biết được, bà mới có thể hất thùng nước lạnh như vậy.
Tuy rằng không biết không có tội nhưng cũng không có quyền giẫm lên tấm lòng của người khác như vậy, nhưng mà nhìn cậu ta giậm chân tức giận vì chuyện của Tưởng Huân, coi như là trả lại cho Tưởng Huân một chút.
※ ※ ※
Nhìn người trước mặt chìm trong mộng đẹp, khiến Viêm Ngưỡng Tu cảm thấy ghen tị.
Ngày hôm qua cô hoảng loạn khác hẳn với bộ dạng hồn nhiên bây giờ, anh thật sự không ngờ cô lại có thể đè nén bi thương mãnh liệt như vậy.
Cô nói cô rất đau lòng, cô nói cô rất thương anh…. Những lời này cô đã từng nói với anh, chỉ là anh không để trong lòng, lúc anh nhìn thẳng vào tâm tình của cô, anh phát hiện trong lòng anh có cảm giác kỳ diệu.
Cô lựa chọn quên anh khiến lòng anh rất buồn, nước mắt của cô làm anh cảm thấy xót xa, sự mất bình tĩnh của cô khiến anh cảm thấy đau…. Tại sao có thể như vậy?
Đối với cô, đúng là anh có dục vọng mãnh liệt và không muốn buông tay, nhưng bây giờ ngoại trừ anh bá đạo không muốn buông tay, dường như còn có cái gì đó?
Chẳng lẽ anh cũng yêu cô sao? Không có khả năng, anh chưa từng yêu người nào, bao gồm cả người thân của anh, cho đến bây giờ anh không biết cảm giác yêu một người là như thế nào.
Bây giờ tất cả dường như không nằm trong phạm vi khống chế của anh, đối với cô, bạn giường của anh, dường như anh có nhiều hơn một tia thương tiếc, không giống với sự thương tiếc với Nguyệt Nha. Sau khi biết cô sinh non, lòng của anh xuất hiện sự ảo não và phẫn nộ chưa bao giờ anh có, cảm xúc như vậy hình như là vì do yêu thương cô mà thành.
Ông trời, rốt cuộc là anh làm sao? Bàn tay to của Viêm Ngưỡng Tu cách ga giường khẽ xoaùng bụng bằng phẳng của Ôn Tưởng Huân, anh nhớ tới nơi này từng có một sinh mệnh của bọn họ tạo ra, trái tim anh đập mạnh, nghĩ đến đứa nhỏ bị mất, hốc mắt anh nóng lên….
Mẹ nó! Anh không phải muốn khóc chứ? Tại sao anh lại yếu ớt như thế? Huống chi cho tới bây giờ anh cũng không mong có một sinh mệnh mới, nhưng hiện tại….
Trong lúc ngủ mơ màng, Ôn Tưởng Huân cảm giác được có người động vào cô, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông xa lạ ngồi trên giường cô, cô bị dọa kêu lên.
Viêm Ngưỡng Tu nhanh nhẹn che cái miệng nhỏ của cô, tay kia thì dùng một ngón áp lên môi mình.
“Em yên lặng, anh không có ác ý.”
Mặc dù Ôn Tưởng Huân sợ hãi, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp, đợi sau khi miệng được lấy lại tự do, cô lập tức lui vào góc giường.
“Anh nửa đêm không ngủ chạy tới phòng tôi làm gì?”
“Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Vậy anh nhìn xong chưa, có thể đi ra chưa?” Đôi mắt Ôn Tưởng Huân phòng bị nhìn anh, cô rất sợ một giây sau anh sẽ bổ nhào tới mình.
Không phải người đàn ông kỳ quái này là biến thái chứ? Cô đúng là không có ý thức được nguy hiểm, không hỏi rõ ràng đã lên xe của người khác, bây giờ lại còn bị nhốt ở một nơi xa lạ. Ông trời ơi, trong mắt những người này còn có pháp luật không?
“Anh còn chưa nghĩ thông.”
“Anh muốn nghĩ thông suốt có liên quan gì với việc chạy tới phòng tôi?” Cô thật sự rất muốn kêu to cứu mạng, nhưng lại sợ bản thân sẽ bị người đàn ông đẹp trai này diệt khẩu.
“Em nói cho anh, tại sao anh lại luôn luôn nghĩ đến chuyện của em?” Có phải do gần đây cô gái này luôn lấy thái độ kỳ quái với anh, lại nói với anh yêu hay không đều được, cho nên mới làm thần kinh anh như vậy.
“Làm sao tôi biết được anh có tật xấu gì, không phải là anh yêu tôi chứ?” Yêu? Kỳ quái? Vì sao đột nhiên cô cảm thấy đau lòng muốn khóc?
“Anh…. yêu em ư?” Đúng là vì nguyên nhân đó sao? “Nhưng mà anh chưa từng yêu người nào, anh không biết đó là cảm giác gì, làm sao em có thể khẳng định là anh yêu em?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói ra thôi, anh đừng tưởng thật.” Mặc dù bảo anh đừng coi là thật nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chua xót.
Anh lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khốn quẫn như vậy, cô gái ngốc này còn sợ anh chưa đủ phiền lòng sao? Lại còn dùng ngữ khí không có việc gì nói anh đừng coi là thật.
“Em có biết cảm giác yêu một người không?” Anh định hỏi cô có nhớ được cảm giác thương anh không, nhưng lại lo lắng sẽ như lời của tiến sĩ Lệ Ân, sẽ làm trí nhớ của cô đóng sâu hơn, anh đành phải giữ lại hỏi, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện uyển chuyển với cô như vậy.
“Cảm giác yêu một người?” Đồng tử Ôn Tưởng Huân mờ mịt, “Làm sao tôi biết được.”
“Đáng chết.” Nhìn phản ứng của cô không phải là không biết, chỉ là chỉ lệnh thôi miên khiến cô quên đi việc lớn nhỏ của tình yêu.
Ôn Tưởng Huân bị dọa, co rúm lại ở góc giường, cảm xúc của người đàn ông này thay đổi thất thường khiến cô cảm thấy nguy hiểm sợ hãi.
“Anh làm ơn ra ngoài được không?” Cô dường như là cầu xin, không biết tại sao khi ở cùng anh trong phòng, ngực của cô giống như có một tảng đá chặn lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Ánh mắt xa lạ, ngữ khí xa lạ của Ôn Tưởng Huân khiến trái tim Viêm Ngưỡng Tu đau như bị nhéo.
Vài năm qua, mặc dù có lúc cô đùa giỡn không hiểu vì sao mà nóng tính, nhưng mà vẫn luôn nghe lời anh, chừa từng phòng bị anh giống như bây giờ, khiến lòng anh không chịu nổi.
Viêm Ngưỡng Tu đưa tay ra ôm chặt cô, để cô gần hơn với mình, muốn xác định sự tồn tại của cô.
Ôn Tưởng Huân liều mạng giãy dụa, đừng nói là sự sợ hãi vì cái ôm của người đàn ông xa lạ, cái ôm của anh khiến cô cảm thấy đau lòng, không hít thở được.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ không làm gì em, anh chỉ muốn được ôm em.”
“Anh nghĩ rằng tôi là cô gái thế nào, anh lại có thể không lễ phép như vậy?” Đầu của cô bị anh áp vào ngực, câu nói giận dữ của cô cũng mỏng hơn.
Là cô gái thế nào? Lời này quen thuộc khiến đầu Ôn Tưởng Huân cảm thấy đau đớn kịch liệt, động tác giãy dụa cũng vô lực.
“Anh chỉ là rất nhớ em, muốn xác định chuyện của anh, làm ơn đừng đẩy anh ra.” Đây là lần đầu tiên anh cúi đầu cầu xin người khác, anh không ngờ bản thân lại biến thành người yếu đuối như vậy.
Không biết có phải do Viêm Ngưỡng Tu nói làm Ôn Tưởng Huân mềm lòng, hay là đau đầu khó chịu khiến cô không thể phản kháng, một lúc sau cô lại yên tĩnh, nặng nề ngủ.
Viêm Ngưỡng Tu vốn tưởng sẽ có một đêm khó ngủ, nhưng sau khi anh nghe tiếng hít thở vững vàng của cô, anh lại cảm thấy thả lỏng, mí mắt cũng trầm xuống không mở được.
Có phải cô cũng thôi miên anh mới khiến anh không phải là chính mình, không có cách nào khống chế.
Biết rõ chuyện này không có khả năng, nhưng vào lúc đang buồn ngủ này anh lại cảm thấy như thế.
※ ※ ※
“Mấy người nhìn đủ chưa?” Đôi mắt Viêm Ngưỡng Tu nhìn chằm chằm vào nam nữ trong phòng, trên mặt xuất hiện biểu cảm xấu hổ khó thấy.
“Vịnh Tình nói sáng sớm thấy anh đi ra từ trong phòng Tưởng Huân.” Y Kính Nhai cười ái muội.
“Anh đúng là ngốc, tại sao lại nói tên em ra?” Y Vịnh Tình không khách khí đánh anh trai.
“Ba năm nay tôi đều đi ra từ phòng cô ấy, có cái gì kỳ quái.” Bây giờ anh có cảm giác kỳ quái, chính là xấu hổ sao?
“Vậy tối qua hai người.....” Duật Đông Minh cười giống như mèo trộm được thịt.
“Mọi người đừng hiểu lầm, tối qua chúng tôi chưa làm cái gì cả.” Ôn Tưởng Huân nhanh chóng nói ra.
“Nhưng mà ba năm qua cái gì các cậu cũng làm rồi.” Y Vịnh Tình cười ám chỉ.
“Rốt cuộc là mọi người đang nói cái gì?” Đôi mắt hạnh của Ôn Tưởng Huân trừng trừng, cô không chán ghét mấy người này, nhưng không có nghĩa là cô thích bị đùa kiểu này.
Hiếm khi Viêm Ngưỡng Tu không phát hỏa, anh chỉ khẽ hếch mày lên.
Những người này càng ngày càng không biết lớn nhỏ, nhưng anh cũng không chán ghét việc họ coi Tưởng Huân như vật sở hữu của anh.
Ngoại trừ ba năm trước lần đầu họ lên giường, vài năm qua anh không đón chờ bình minh với cô, sáng nay ngủ dậy thấy cô nằm ngủ trên khuỷu tay anh, cảm giác cũng rất tốt.
Từ trước tới giờ giấc ngủ của anh luôn không được tốt, nhưng tối qua anh không những ngủ ngon mà dường như còn có một giấc mơ đẹp nhất, trong mơ hình như có anh có cô. Nội dung của giấc mơ anh đã quên nhưng khi anh tỉnh lại xác định khóe miệng anh có nở nụ cười hạnh phúc.
Hạnh phúc? Như vậy đã là hạnh phúc rồi sao? Viêm Ngưỡng Tu không biết mình hình dung như vậy có thỏa đáng không, dù sao anh cũng chưa từng có cảm giác đó.
“Chào buổi sáng, mọi người dậy thật là sớm.” Tiến sĩ Lệ Ân cười đi xuống lầu, bởi vì tuổi trẻ bà đã trung thành với tổ chức, chưa có một ngày ngủ đủ. Bây giờ đã về hưu, mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự tỉnh giấc.
“Tiến sĩ, cô nghỉ ngơi một đêm, có nghĩ ra một phương pháp nào không?” Viêm Ngưỡng Tu vừa nhìn thấy bà, đã vội vàng hỏi biện pháp giải trừ thôi miên cho Ôn Tưởng Huân.
“Cậu có bảo tôi nghĩ sao?” Tiến sĩ Lệ Ân cố ý bày ra vẻ mặt nghi hoặc, những người khác vì biểu hiện của bà mà cười trộm.
Những người này định cười anh sao? Viêm Ngưỡng Tu lộ vẻ mặt giận. Tiến sĩ Lê Ân thấy mãnh sư sắp nổi giận thì che ý cười bên môi. Vì tránh để cho câu chuyện của bọn họ làm tăng thêm tầng thôi miên của Ôn Tưởng Huân, bà thôi miên Ôn Tưởng Huân ngủ, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Con bé hạ ám chỉ quá sâu, trước mắt tôi còn chưa nghĩ ra biện pháp.”
Bà có thể xác định Viêm Ngưỡng Tu lãnh khốc vô tình đã động tâm, nhưng mà đứa nhỏ Tưởng Huân này lại đi vào ngõ cụt, xem ra đường đi của bọn họ khó khăn không ít.
“Tưởng Huân thật là sâu sắc, căn bản là chặt hết đường lui, chẳng lẽ em ấy thật sự định cả đời không nhớ chúng ta sao?” Y Kính Nhai oán giận cô em không lương tâm.
“Nhưng mà cô ấy rất vui vẻ, không cảm thấy bản thân mất trí nhớ.” Y Vịnh Tình nói lời công đạo.
“Tiến sĩ, cô tiếp tục nghĩ biện pháp khác.” Viêm Ngưỡng Tu nhìn Ôn Tưởng Huân đang ngủ, rõ ràng cô gần trong gang tấc nhưng anh lại có cảm giác cô xa tận chân trời.
“Tôi còn chưa có phương pháp khác.” Sự tùy hứng của thằng nhóc này chỉ hơn chứ không kém cha và ông nội nó.
“Không có khả năng, nhất định sẽ có phương pháp để cô ấy hồi phục.”
“Tôi có thể làm phản thôi miên để con bé yêu cậu, cậu có muốn không?” Tiến sĩ Lệ Ân tốt bụng đề nghị, bằng không thì bà cũng không có cách.
“Không cần.”
“Là không cần thôi miên con bé, hay là không cần nó yêu cậu?” Viêm Ngưỡng Tu bị hỏi á khẩu không trả lời được, anh cũng không biết đáp án là cái gì.
Anh nhớ cô đã từng nói qua, cô khinh thường việc ép buộc yêu, có phải tâm trạng của anh bây giờ giống như cô lúc đó?
Anh không phải là không hy vọng cô sẽ yêu anh, nhưng anh không muốn dùng cách này để có được tình yêu của cô, anh muốn chính cô cam tâm tình nguyện nhớ tới anh, sau đó trở lại bên người anh.
Anh muốn nhanh chóng giải trừ thôi miên của Tưởng Huân, sau đó để cô nói cho anh, rốt cuộc cô đã làm gì với anh, để anh biến thành người không giống anh.
Là cô khiến anh trở thành như vậy, cô có nghĩa vụ và trách nhiệm khiến anh trở lại bình thường!