-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 24: Đồ Chơi Của Khỉ

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 24: Đồ Chơi Của Khỉ

Chúng tôi có lý do nghi ngờ, đám khỉ đã coi đầu người làm đồ chơi của mình…
La Trì ngồi kế bên Lục Bắc Thần. Đợi anh nói hết mấy lời đó, anh ấy mới uể oải sát lại gần, thì thầm: “Cậu quanh năm tiếp xúc với người chết nhiều đến nỗi cả máu cũng lạnh ngắt. Nói gì thì nói, cậu cũng ở cùng với hài cốt của Tiêu Tuyết bao nhiêu ngày như vậy rồi, cứ kêu người ta là “tử thi, tử thi”, nghe xót xa lắm. À không đúng, cô ấy đã chết rồi, phải là ma.”
Lục Bắc Thần liếc nhìn một cái, mặc kệ mấy câu cợt nhả của anh ấy, tiếp tục báo cáo: “Căn cứ vào việc điểm cuối xương cổ tử thi thể hiện hình dạng không ngay ngắn, có thể chứng minh không phải do vũ khí sắc nhọn gây nên. Xung quanh lớp da thịt bị thối rữa có những vết cào mờ. Từ hình dáng to nhỏ của vết cào có thể suy đoán không phải hành vi của con người.”
La Trì cào cào mái tóc rối như tổ chim, tiếp lời: “Thông qua giám định của nhà côn trùng học, loài côn trùng giáo sư Lục lấy ra từ thi thể là loài sinh sôi trong điều kiện ẩm ướt, lớp vỏ mềm cực kỳ sợ ánh sáng, khi gặp ánh sáng trong vòng hai tiếng đồng hồ có thể chết tự nhiên. Qua mấy ngày liên tục tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi đã tìm được địa điểm thích hợp nhất tại Nam Sơn để loài côn trùng này sinh tồn. Sau khi tiến hành kiểm tra chúng tôi phát hiện, vị trí có nhiều côn trùng ẩm ướt nhất, cây cối cũng “vàng thau lẫn lộn”, trong đó một loạt các cây có dấu vết từng bị người ta cắt sửa. Các đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường đã chụp ảnh lại.”
Lục Bắc Thần nhìn lướt qua tài liệu hình sự trong tay, khẽ nói một câu: “Vết đứt gãy của cành cây rất gọn ghẽ, có thể nhận ra là dùng lưỡi kéo xâm nhập dần vào vị trí các nhánh của cành cây. Phía dưới nhánh cây có dấu vết từng bị đè, có lẽ là do lưỡi dưới của kéo tạo thành khi tiến hành đỡ lấy trọng lượng của cành cây. Người dọn dẹp hiện trường chắc hẳn đã sử dụng kéo làm vườn chứ hoàn toàn không dùng loại kéo bình thường dạng thẳng. Nam Sơn vốn dĩ đã hiếm người. Nơi côn trùng ẩm ướt xuất hiện lại là nơi ẩm thấp, sẽ chẳng có thợ làm vườn nào dâng tặng lòng tốt. Ngoài ra, trên vết đứt của cành cây có một chút lớp gỉ. Đây là một manh mối không nên xem nhẹ.”
“Thế nên có người sợ cảnh sát phát hiện ra chứng cứ đã đồng thời xử lý hiện trường. Người này suy nghĩ tỉ mỉ, làm việc lại không hoảng loạn, có thể thấy tố chất tâm lý rất tốt, vậy thì có lẽ sẽ làm trong những ngành nghề mang tính rủi ro cao, ví dụ như chứng khoán, đầu tư hoặc là kinh doanh. Chiếc kéo cắt tỉa có lớp gỉ, chúng ta có thể phân tích hạn sử dụng, nếu có khả năng sẽ điều tra được các thông tin về công xưởng sản xuất.” La Trì phân tích những manh mối Lục Bắc Thần đưa ra, ánh mắt tập trung lại trông cực kỳ nghiêm túc: “Vậy thì, chúng ta có thể thu gọn thêm một mức độ trong phạm vi điều tra các mối quan hệ của Tiêu Tuyết. Giáo sư Lục vừa nhắc tới tình trạng vết đứt gãy phần đầu mất tích của hài cốt, chí ít chúng ta có thể phán đoán rằng, thi thể của Tiêu Tuyết khi bị kéo tới địa điểm phát hiện xác mới xảy ra tình huống mất đầu. Chúng tôi phân tích số liệu vết cào thịt thối rữa mà giáo sư Lục đưa ra, nhất trí cho rằng do động vật mà thành. Thi thể bị lộ tại vị trí dồi dào ánh nắng mà loài vật vừa ưa nắng lại đông đảo ở Nam Sơn chính là khỉ. Chúng tôi có lý do nghi ngờ, đám khỉ đã coi đầu người làm đồ chơi của mình.”
Trưởng phòng như đang suy ngẫm gì đó, lật tài liệu ra.
La Trì sát lại gần Lục Bắc Thần: “Không hổ danh có “hỏa nhãn kim tinh”, đến chuyện kéo làm vườn mà cậu cũng nhìn ra được, đội đỡ mất chi phí tìm thêm pháp y thực vật học.”
“Nếu mắt cậu sáng hơn chút nữa thì biết đâu từ đầu đã có thể chạy thi với khỉ ngay rồi.” Lục Bắc Thần uể oải lên tiếng: “Có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, khỉ hoang trong núi rừng đa số đều không sợ người. Các cậu rất có thể sẽ trở thành đối tượng bị công kích.”
Dứt lời, thấy sắc mặt xám ngoét của La Trì, Lục Bắc Thần lại cố tình tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm như rất áy náy: “Xin lỗi nhé. Xem ra tôi nhắc muộn mất rồi.”
La Trì tức đến nỗi mặt tái xanh.
Trưởng phòng ra chỉ thị, tuyên bố vụ án lần này nhận được quá nhiều sự chú ý, tóm lại dù thế nào cũng phải nhanh chóng phá án nếu không áp lực của đội cảnh sát hình sự sẽ lớn hơn bao giờ hết. Đồng nghiệp của phòng kiểm nghiệm cũng giao nộp tài liệu. Chuyện này vốn dĩ không còn liên quan tới phạm vi công việc của Lục Bắc Thần nữa nhưng ánh mắt của anh khi lướt qua báo cáo chất liệu của sợi dây đàn vĩ cầm được dùng làm hung khí đó thì chợt nhíu mày.
“Đợi đã!” Anh ngắt lời báo cáo của đồng nghiệp phòng kiểm nghiệm.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
“Báo cáo đưa ra chất liệu của dây đàn là dây ni lông?” Lục Bắc Thần hỏi.
Người đồng nghiệp gật đầu: “Trước mắt đây là chất liệu được dùng làm dây đàn vĩ cầm nhiều nhất. Giáo sư Lục! Anh phát hiện ra điều gì sao?”
Lục Bắc Thần lập tức gập báo cáo lại, cả cơ thể cao lớn dựa ra sau ghế, nét mặt nghiêm túc, rồi nói: “Theo tôi được biết, đàn vĩ cầm của Tiêu Tuyết đều được đặt làm. Để có thể thể hiện đột phá sự cổ điển và thanh thoát của âm sắc, dây đàn vĩ cầm của cô ấy vẫn được sử dụng loại dây ruột truyền thống nhất. Cô ấy chỉ thích loại dây diễn tấu oliv[1]. Mà sợi dây đàn phát hiện ở hiện trường này rõ ràng không phải của Tiêu Tuyết.”
Mọi người ngỡ ngàng…
[1] Loại dây oliv: Là loại dây được đánh bóng, làm thủ công, có âm thanh tuyệt vời, có âm sắc rộng và phong phú, giai điệu đa dạng, phức tạp…