-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

SẾP, DÈ DẶT MỘT CHÚT Q.1 - Chương 4: Trách cứ

SẾP, DÈ DẶT MỘT CHÚT
Q.1 - Chương 4: Trách cứ

"Sầm", Đến cửa nhà, Thẩm Tòng Như đá văng cánh cửa, nổi giận đùng đùng đi vào, Thẩm Tòng Thiện đi theo phía sau cô ấy vào nhà, nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Về rồi à." Bố mẹ của Thẩm Tòng Như vẫn đợi ở trong phòng khách, thấy con gái về, vội vàng đứng lên, đi đến phía trước.
"Như à, con không sao chứ, mau để mẹ xem một chút." Trương Thục Hiền thấy sắc mặt con gái không tốt, cho rằng cô bị ấm ức, vừa cẩn thận xem xét, vừa lo lắng hỏi.
Thẩm Tòng Như ném chiếc túi LV kiểu mới cầm trong tay đến trên sofa, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Con có thể có chuyện gì chứ? Có chuyện cũng là bị cô ta làm hại, mẹ, mẹ biết không, hôm nay con rất mất thể diện, cô ta còn đắc tội với ông chủ của con, lần này công việc con làm cũng bị mất luôn rồi."
"Đó là cái công việc gì!" Cậu của Thẩm Tòng Thiện - Thẩm Tòng Nghĩa, nhìn thấy cách ăn mặc và trang điểm đậm trên mặt của con gái, vẻ mặt sớm đã tái mét, nghe con gái nói vậy, càng giận hơn, ông hét lớn: "Con nhìn cái bộ dáng này của con xem, còn giống học sinh sao? Sách thì không đọc cho tốt, lại chạy đi đến cái nơi chẳng ra gì đó, nếu như hôm nay không phải là chị con, bố thấy, ngay cả cái nhà này con cũng không muốn về nữa."
"Chẳng ra gì gì chứ, nơi đó đều là nhân vật có mặt mũi, ra tay lại hào phóng, bố cho rằng muốn vào nơi đó dễ dàng lắm sao? Con nhờ vả rất nhiều bạn bè mới vào được, lần này tốt rồi, đều bị mọi người làm rối." Thẩm Tòng Như đặt mông ngồi ở trên sofa, giận đến mức hung hăng nện giày cao gót thủy tinh vào trên vách tường.
Thẩm Tòng Thiện vẫn đứng ở bên cạnh không lên tiếng nhịn không được âm thầm lắc đầu, tính khí nóng nảy của Thẩm Tòng Như lại rõ ràng quá mức, trước kia chỉ xem cô ấy là giở tính tiểu thư ngang ngược ấu trĩ, bây giờ nhìn lại, quả thực cô ấy chính là suy nghĩ lệch lạc.
"Con cho rằng vào cái nơi đó rất vinh quang sao?" Thẩm Tòng Nghĩa chỉ vào mũi Thẩm Tòng Như mắng to, "Con có biết con đang làm là công việc gì không hả? Là tiểu thư, hay là gái điếm!"
"Được rồi, con gái cũng đã trở về, ông đừng tức giận nữa." Trương Thục Hiền ôm lấy con gái, bảo vệ nói.
"Gái điếm gì chứ!" Bị hai chữ này bùng phát, Thẩm Tòng Như đẩy Trương Thục Hiền ra, hét lớn với bố mình, "Bố biết cái gì! Bây giờ là xã hội gì rồi, những thứ tư tưởng lỗi thời thông thái rởm của bố đã quá hạn từ lâu rồi. Con nói cho bố biết, đây chính là thế giới cười nghèo không cười gái điếm, nếu nhà chúng ta có tiền, con đến mức phải mặt mày tươi cười đi tiếp người ta sao!"
"Con!" Thẩm Tòng Nghĩa giơ tay lên, muốn đánh Thẩm Tòng Như, lại bị Trương Thục Hiền kéo lại.
“Con bé Như còn nhỏ, có lời gì nói đàng hoàng, ông đừng động một chút lại đánh.”
Thẩm Tòng Nghĩa tức giận gạt Trương Thục hiền ra, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh không tự chủ được lảo đảo lui lại mấy bước.
Thẩm Tòng Thiện vội vàng đỡ lấy cậu, cũng mở miệng khuyên: “Cậu, cậu đừng tức giận nữa, chú ý sức khỏe.”
“không cần cô giả lòng tốt, nếu như hôm nay không phảitại cô, cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy!” Thẩm Tòng Như thấy Thẩm Tòng Thiện, lại càng đổ tất cả đến trên đầu của cô.
“Con câm miệng!” Thẩm Tòng Nghĩa quát lớn:“Con bé là chị gái của con, con dùng thái độ gì nói chuyện vậy hả!”
“Chị gái gì chứ, cô ta chính là sao quả tạ! Ở nhà chúng ta ăn chùa nhiều năm như vậy, bây giờ mới kiếm một chút tiền, dựa vào chút lương đó của cô ta, LV, Channel của con lúc nào mới mua được chứ? Đều do cô ta vô dụng, nếu không con cũng không cần đi tìm việc làm. Tìm được một công việc tốt còn bị cô ta làm hỏng, cô ta không phải là sao quả tạ thì là cái gì.” Thẩm Tòng Như hùng hồn hét lớn.
“Con!” Nghe được lời nói không hề hốihận của cô ấy,Thẩm Tòng Nghĩa tức giận muốn xông tớiđánh cô ấy.
“Được rồi, bố con đang trong cơn giận dữ, con về phòng tránh trước đi.” Trương Thục Hiền vội vàng kéo cô con gáitrốn vào trong phòng.
“Cậu, Tòng Như còn nhỏ, phải từ từ dạy, cậu gấp cũng vô dụng.” Đỡ cậu ngồi xuống, Thẩm Tòng Thiện nhẹ giọngkhuyên giải.
Thẩm Tòng Nghĩa vừa than thở vừa nói: “Nó chính là bị làm hư, bây giờ càng lúc càng hư không thể tưởng tượng nổi.”
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này con sẽ giúp cậu trông chừng em ấy.” Thẩm Tòng Thiện vỗ vỗ lưng của ông,giúp ông bớt giận.
“Tòng Thiện.” Thẩm Tòng Nghĩa nhìn cô, áy náy nói:“Vừa rồi con bé Như nói những lời đó con đừng để ý.”
“Con sẽ không để ở trong lòng.” Thẩm Tòng Thiện cười nhạt một tiếng, đối với những câu chữ kia, cô nghe từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen rồi.
“Uất ức con rồi.” Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ tay cô, đau lòng nói.
“Cậu, cậu đừng nóinhư vậy. Tòng Như nói cũng khôngsai, nếu không phải là cậu vàmợ nhận nuôi con, nói khôngchừng con đã sớm lưu lạc đầu đường rồi. Ân tình của mọi người đối với con đời này con cũng sẽ không quên, con nhất định sẽ báo đáp mọi người.” Thẩm Tòng Thiện nghiêm túc nói.
“Chúng tôi cũng không có phúc tốt đó, cô đừng giảbộ làm người tốt ở trước mặt cậu của cô, chia rã quan hệ trong nhà chúng tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi.” Trương Thục Hiền từ trong phòng đi ra nghe thấy Thẩm Tòng Thiện nói như vậy, châm chọc nói.
Tướng mạo của Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như giống nhau như đúc, lúc còn trẻ cũng là một người phụ nữ rất đẹp, mấy năm nay, tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng bà đã từng sống những ngày an nhànsung sướng, cho nên bộdángvẫn không có quá già, chỉ có điềuvẻ mặt chanh chua này thật sự khiến bộ trang phục quý phụ phu nhân củabà giảm đi rấtnhiều.
“Bà lại nói bậy gì đấy hả!” Thẩm Tòng Nghĩa xoay người, quát khẽ.
“Tôi nói bậy ư, sao mỗi lần con bé Như bị mắng nó đều chen một chân vào vậy? Tôi thấy nó tớichọc tức thì có, ông lại còn coi nó như báu vật.” Trương Thục Hiền càng nói càng lớn tiếng, nghĩ tới con gái bị mắng khóc lócnức nở, Thẩm Tòng Thiện còn ở đây giả bộ người tốt, bà liền bốc hỏa.
“Bà thật là ngang ngược không phân rõ phải trái, con bé Như chính là bị bà dạy thành ra cái bộ dáng như bây giờ, bà thật nên kiểm điểm mình thật tốt đi.” Thẩm Tòng Nghĩa trách cứ.
Mắt thấy hai người lại muốn cải vả, Thẩm Tòng Thiện‘mồi dẫn hỏa’ này vội vàng đứng dậy nói: “Cậu, mợ, cor còn cóchút việc chưa xử lý xong, con về cục cảnh sát trước đây ạ.”
“đã trễ thế này còn phải làm việc sao? Ngày mai hẵng đi chứ.” Thẩm Tòng Nghĩa cau mày nói.
“Vụ án này rất gấp, con còn có chút tài liệu phải sửa lại, tối nay sẽ không về.” Thẩm Tòng Thiện cười cười.
“Tòng Thiện…” Thẩm Tòng Nghĩa còn muốn nó điều gì đó, lạl bị giọng quái gở của Trương Thục Hiền cắt ngang.
“Người ta bây giờ là cảnh sát, là người bận rộn, nói một câu không về thì không về, ông cho rằng ông còn quản được sao.”
“Được rồi, mợ, đây là tiền cung ứngtháng này, con để trên bàn.” Thẩm Tòng Thiện giốngnhư là không nghe thấy gì, lấy ra là tiền lương, đặt lên bàn, sau đó bước nhanh đi ra cửa.Khoảnh khắc cảnh cửa khép lại, lời không muốn nghe vẫn bay vào lỗ tai.
“Bà nói chuyện đừng có khó nghe như vập có được hay không.”
“không thể! Ông thật sự cho rằng nó họ Thẩm ư?Nếu không phải là người cha không bằng cầm thú kia của nó, Thẩm gia của chúng ta phải suy đồi đến nông nổi này sao?Nếu như con bé Như bây giờ là đại tiểu thư của Thẩm gia, con bé phảichạy đến cái nơihộp đêm đó đi làm sao ? nói đi nói lại, tât cả phải trách cả nhà của nó, nó thiếu nợ cả nhà của chúng ta cả đời cũng không trả hết!”