BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 04 part 3
Bố đột ngột cất tiếng nói rất nhỏ.
Tiếng nói rất nhỏ, Hạ Mạt nghe không rõ, cô bé quay đầu nhìn sang bố bắt gặp những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt nhợt nhạt, bát cơm trước mặt hình như vẫn chưa đụng tới. Bữa cơm tối nay, bố và mẹ rất trầm ngâm, nãy giờ chỉ ngồi nghe Tiểu Trừng nói chuyện, thế mà cô bé không để ý nhận ra.
“Bố có một chuyện…muốn… muốn nói…”
Giọng bố khác lạ.
Không khí bữa ăn trở nên căng thẳng, mẹ nhìn bố chằm chằm, Tiểu Trừng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng thần sắc trên gương mặt bố làm nó sợ không dám cười nữa, Lạc Hi buông bát đũa xuống, Hạ Mạt căng thẳng, một ý nghĩ thoáng vụt trong đầu, cô bé lo lắng không biết có phải bố bị bệnh hay không.
“Bố xin lỗi.”
Bố căng thẳng, day dứt đưa tay lau mồ hôi trên trán, hình như bố rất lúng túng không biết nên bắt đầu như thế nào, mồ hôi ra càng lúc càng nhiều trên gương mặt mập mạp của bố.
“Bố”, Doãn Hạ Mạt nói khẽ, “bố nói đi, không sao đâu”.
Bố bối rối nhìn cô bé, lại hốt hoảng nhìn những người xung quanh, ánh mắt bố dừng lại trên gương mặt Lạc Hi, cổ họng tắc nghẹn lí nhí như tội nhân, bố nói: “Xin tha lỗi… sau này…Tiểu Hi không sống cùng chúng ta nữa… hãy tha lỗi”.
Một câu nói này.
Sắc đêm nín thở, im lặng như tờ, chiếu qua cửa sổ.
Không khí trong phòng ăn như đông cứng lại, không một tiếng động, không ai cử động, tất cả như đang trong một giấc mộng hoag đường, người nào người nấy ngừng thở, cứng đờ như những bức tượng gỗ.
Con mèo đen đang ngủ trong ổ trên bậu cửa sổ.
Cũng yên lặng không một âm thanh.
“Là con đã sai chuyện gì ư?”
Sau giây phút yên lặng ngạt thở, Lạc Hi nhếch môi nhìn bố cười khẩy như không đếm xỉa.
“Không! Vấn đề không phải tại con… là…”
Bố lắp bắp nói không rõ ràng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán lăn xuống.
Tiểu Trừng kinh hãi, toàn thân cứng đờ.
Chiếc bát trong tay rơi xuống mặt bàn, cơm và thức ăn trong bát văng tung tóe trên mặt bàn. Tiểu Trừng gào lên, giọng đẫm nước mắt: “Tại sao? Sao bố bắt anh Lạc Hi đi chỗ khác? Anh Lạc Hi là người tốt! Anh Lạc Hi không phải là ăn trộm đâu, bố không phải đã biết rồi sao, anh Lạc Hi là người tốt mà, con yêu anh Lạc Hi…”.
Hạ Mạt cắn môi.
Trái tim cô bé thít chặt, hình như khí lạnh mùa đông đang từ trên đỉnh đầu ập xuống, lạnh buốt, băng giá cứ thế tràn xuống tận gót chân.
Cô bé chầm chậm nhìn sang Lạc Hi.
Chàng trai này, làn da như men sứ, đôi môi tựa cánh hoa anh đào, anh ta đã ngồi đó không nói như thể đang ở một thế giới xa xôi khác.
Ánh mắt Lạc Hi cực kỳ lãnh đạm.
Lạc Hi nhìn từng người từng người quanh bàn ăn, ánh mắt dửng dưng lạnh lùng pha chút đờ đẫn tê dại, hình như cái cảnh mộng mị hoang đường này đã lặp đi lặp lại vô số lần trong cuộc đời cậu.
Rất lâu sau.
Lạc Hi mới bình tĩnh hỏi:
“Ông muốn tối nay cháu quay lại cô nhi viện hay ngày mai?”Trong vườn, Hạ Mạt đứng trước mặt bố, hỏi: “Là Âu Thần ư? Có đúng là Âu Thần bắt bố phải đuổi Lạc Hi đi không?!”.
Cô bé không thể tha thứ cho mình.
Đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng này!
Mấy ngày gần đây, bố đi làm về càng ngày càng muộn, tại sao cô bé không để ý đến mà lại cho rằng bố làm thêm ở công ty. Có hôm giúp mẹ thu dọn phòng ngủ, thấy đầu thuốc lá chất như núi trong gạt tàn, nhưng tại sao cô bé vẫn không để ý nhỉ. Nửa đêm thức giấc, qua cửa sổ phòng, cô bé nhìn thấy bố đang ở trong vườn hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, hình như có cả tiếng thở dài, cô bé tính để bụng ngày hôm sau sẽ hỏi bố có chuyện gì, nhưng bận lên lớp học, bận luyện hát, rồi bận đến đài truyền hình. Quanh đi quẩn lại, cô bé quên béng mất.
Toàn thân cô bé ớn lạnh.
Là lỗi của mình, lẽ ra mình phải phát hiện ra trước khi mọi chuyện phát sinh để tìm cách cứu vãn! Nhưng mình đã sống trong sự an nhàn quá lâu, đã mụ mị như con ngốc trước mọi việc xảy ra xung quanh.
Một đêm không trăng.
Nét mặt bố đầy đau khổ, cảm giác thất bại nặng nề, “Rời công ty… chính là thất nghiệp… bố đã thử rồi… rời công ty bố không thể tìm được việc khác để làm…”.
Cô bé ngạc nhiên, “Lạc Hi mà không đi, bố chỉ có thể chọn con đường thất nghiệp thôi ư?”.
Bố ôm đầu, thân hình bố đồ sộ bất lực từ từ ngồi phịch xuống bệ đá giống như một con gấu lớn già yếu, kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.
Cô bé nhìn chằm chặp vào người đàn ông đó.
Trong ánh mắt có một nỗi đau không thuộc lứa tuổi cô bé.
“Xin thứ lỗi… nếu như lúc đầu con không nhờ vả Âu Thần Thiếu gia… bố cũng chẳng có được công việc này… nếu như Âu Thần Thiếu gia không đuổi bố… bố sẽ…”, tiếng bố nghẹn ngào, “hãy thứ lỗi… không có ai nhận bố… thất nghiệp… thật đáng sợ… rất đáng sợ…”.
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Môi cô bé đau nhói.
Cổ họng cô bé cũng bỏng rát như lửa thiêu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt đứng trước cánh cổng lớn biệt thự nhà họ Âu, người quản gia và cô hầu gái cung kính đáp lễ, họ bảo với cô Thiếu gia đã bay sang Pháp từ chiều hôm qua rồi. Cô bé bấm số di động của Âu Thần, mười mấy lần, điện thoại của cô chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy”.
Hạ Mạt gập máy lại.
Cô bé ngồi trong lớp học, xung quanh các bạn đang nói cười vui vẻ. Mùa hè đã về không ngừng vẫy gọi trên những cây cao, qua kính cửa, Hạ Mạt nhìn thấy Lạc Hi đang cầm giấy tờ đi ngang qua sân trường tới chỗ lớp học.
Chiều, sau khi tan học, Hạ Mạt đưa Tiểu Trừng tới lớp học vẽ trước.
Cô bé lại tới biệt thự nhà học Âu.
“Xin bác nói lại với Âu Thần”, cô bé nói với người quản gia, “từ giờ tới sáng sớm mai nếu như không điện thoại cho cháu thì sau này xin anh ấy đừng xuất hiện trước mặt cháu nữa”.
“Nhưng tôi không liên lạc được với Thiếu gia đâu!” Người quản gia hoang mang, ông ấy chỉ phụ trách dọn dẹp, quản lý ngôi biệt thự, chỉ có Thẩm quản gia mới là người theo sát phục vụ Thiếu gia.
Cô bé cười, ánh mắt kiên định, “Bác luôn có cách mà”.
Cơm tối, Lạc Hi đã thu dọn hết tất cả đồ dùng để có thể quay lại cô nhi viện bất kỳ lúc nào. Tiểu Trừng u uất ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa lau nước mắt rơi lã chã lên mặt bàn, đôi mắt to khóc sưng đỏ. Bố day dứt không yên, bảo: “Không phải vội!”. Lạc Hi bình tĩnh nói ngày mai một mình mình có thể tự bắt xe bus quay về cô nhi viện cũng được, thủ tục nhận nuôi có thể đợi sau này giao lại cũng không muộn.
Ngón tay Hạ Mạt cứng đờ cầm chặt đôi đũa.
Cô nhi viện…
Cô nhi viện, mười mấy đứa trẻ chui rúc ngủ chung trong một phòng; đánh nhau, tranh cướp mỗi lần bữa sáng có phát kẹo. Trong cô nhi viện, bọn trẻ liên tiếp được người ta lựa chọn đem về nuôi, lại liên tiếp bị người ta trả lại. Đứa nào được chọn nuôi thì vênh vang tự đắc, đứa nào bị trả lại đau khổ, ngồi thu mình u uất trước những lời trêu chọc mỉa mai của lũ trẻ cùng sống trong cô nhi viện. Dù gì đi nữa, cô bé không bao giờ muốn quay trở lại cô nhi viện, bất luận phải dùng tới thủ đoạn nào.
Thế mà, Lạc Hi lại đang rất bình tĩnh như không, thờ ơ lãnh đạm, nụ cười lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh tanh như thể đã biết trước được kết cục sẽ phải là như vậy.
Hạ Mạt gắp chiếc cánh gà vào bát Lạc Hi.
“Cảm ơn.”
Tiếng Lạc Hi giống như ngày đầu tiên mới về cùng chung sống, lễ phép mà xa lánh, chiếc cánh gà đó vẫn nằm yên trong bát, hắn không đụng đến.
Mười giờ tối, nhạc chuông điện thoại của Hạ Mạt đặt trên bàn reo vang. Cô bé cúi đầu nhìn hai chữ “Âu Thần” trên màn hình điện thoại, hít thở chầm chậm để lấy được bình tĩnh trong lòng, cô bé nhận điện.
“A lô, tôi là Doãn Hạ Mạt.”
Tiếng nói truyền từ đầu dây bên này, rất xa, truyền qua đầu dây bên kia. Trong vườn một trang viên nước Pháp đầy hoa tường vi, Âu Thần đứng trước bức tường kính, màu xanh cây cối trong vườn ẩn hiện dưới ánh trăng như sắc xanh u ám trong đáy mắt anh.
*** Ánh nắng chói chang chiếu qua bức tường kính đại sảnh phòng khách trong sân bay, mặt sảnh dát đá cẩm thạch phản chiếu ánh năng lên gương mặt hành khách đang đi lại, tiếng loa không ngừng thông báo thông tin các chuyến bay. Bánh xe chiếc va ly màu xanh phát tiếng kêu cành cạch trên mặt đá cẩm thạch. Phòng khách lớn tầng trên của sân bay, Lạc Hi kéo va ly hành lý đi phía trước, Hạ Mạt đeo guitar đi đằng sau, trong lúc hoàn tất các thủ tục hai người trầm tư chẳng nói với nhau tiếng nào.
Tiểu Trừng buồn rầu suy nghĩ nhiều mà phát bệnh, sốt cao tới 40 độ, hôn mê không biết gì. Lúc đầu Hạ Mạt định một mình đưa Tiểu Trừng đi viện, nhưng bố mẹ kiên quyết đòi đưa Tiểu Trừng đi, để Hạ Mạt tiễn Lạc Hi ra sân bay. Có lẽ bố mẹ không biết phải đối diện với Lạc Hi thế nào, Tiểu Trừng trong lúc sốt cao liên mồm gọi: “Anh Lạc Hi! Anh Lạc Hi!”. Hạ Mạt chẳng bàn thêm, một mình tiễn Lạc Hi ra sân bay.
Cuối cùng cũng tới thời khắc chuyến bay chuẩn bị cất cánh.
Giữa đại sảnh sân bay.
Lạc Hi đứng trước mặt Doãn Hạ Mạt.
Hắn nhìn cô bé, ánh mắt sắc lạnh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, “Cảm ơn em đã tiễn tôi, về đi!”.
Cô bé nói với hắn: “Xin hãy tha lỗi”.
Đó là tất cả những gì cô bé có thể làm được, đối với hắn, dù cho có biết ba nhiêu day dứt áy náy trong lòng, nhưng đó là cố gắng lớn nhất cô bé có thể làm được cho hắn.
Lạc Hi sững người, cười khẩy. “Em làm sao mà phải xin tôi tha lỗi? Không phải quay lại cô nhi viện còn được sang Anh du học, tất cả đều do em đã cố gắng hết mình cầu xin Âu Thần có đúng không? Trong lòng tôi vô cùng cảm kích, người nghèo hèn như tôi có thể nhận được sự bố thí của các người, sau này nhất định sẽ phải đền đáp bằng được!”
Ngón tay cô bé siết chặt.
Hít thở thật sâu, cô bé định nói để cho hắn hiểu và thông cảm, “Lạc Hi, em chỉ có thể làm được như vây, em không thể để bố mất việc, không thể để Tiểu Trừng không được tiếp tục học vẽ, không thể để cuộc sống cả nhà gặp khó khăn. Đi du học tốt hơn là quay về cô nhi viện, Âu Thần đã chuyển hết tiền học phí mấy năm vào tài khoản của nhà trường bên Anh, anh cứ yên tâm mà học cho tốt. Xin tha lỗi, em chỉ có cách lựa chọn đó mà thôi”.
“Vì thế tôi mới nói, không biết phải cảm ơn em thế nào”. Lạc Hi vẫn mỉm cười, trong đôi mắt đẹp như ngọc đen, hai con ngươi lạnh lùng. Hắn thừa hiểu, mà sao hắn không hiểu được cơ chứ, cô bé hoàn toàn có thể không quan tâm, khoanh tay thờ ơ đứng nhìn hắn thu dọn hành lý quay lại cô nhi viện. Nhưng cô bé đã không thể, cô bé đã phải cố hết mình giành giật cho hắn cơ hội sang Anh du học.
Chỉ là…
Đau đớn tái tê trong trái tim.
Lạc Hi mím chặt môi, “Chỉ là, nếu là Tiểu Trừng, em có để nó ra nước ngoài không?”.
Hạ Mạt cứng đờ người.
Cổ họng cô bé nghẹn cứng không nói nên lời. Không, Tiểu Trừng là người thân yêu duy nhất còn lại trên đời này của cô bé, cô bé không thể rời xa nó.
Lạc Hi hiểu rõ nét mặt của Hạ Mạt, giá lạnh từ trái tim dồn lên, tràn khắp cơ thể, “Đúng thế, em không thể dứt bỏ Tiểu Trừng vì em yêu nó”.
Mấy phút trôi qua, hắn lắc đầu, lại nói bằng cái giọng mỉa mai chọc tức:
“Còn tôi chẳng qua chỉ là người qua đường, có thể nhận được chút ơn huệ của các người thì ắt hẳn càng phải cảm kích mới đúng. Đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện tất nhiên không nên tham lam thái quá, ngay đến bố mẹ đẻ chúng còn vứt bỏ thì chúng lấy tư cách gì mà dám tham vọng có được tình yêu của người khác chứ?”
Cô bé nhắm mắt lại.
Cô bé có thể nhận thấy sự yếu đuối trong lời nói của Lạc Hi, có thể nghe thấy sự bi thương đau đớn trong giọng của Lạc Hi. Hắn cùng một loại người với cô bé, cô bé đã từng nghĩ phải đề phòng hắn, nhưng lại không nghĩ tới việc sẽ làm hại hắn đến mức như thế này. Nhưng mà, cô bé cũng không thể để bố một lần nữa phải chịu đau khổ khi bị mất việc, lại càng không tể tỏ thái độ quá quyết liệt trước mặt Âu Thần, làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Âu Thần càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Tiểu Trừng và bố thực sự rất yêu thương anh.”
Cô bé nói nhỏ.
“Yêu thương tôi?” Lạc Hi cười lớn, cười muốn đứt hơi, “Yêu thương tôi nên mới để tôi một lần nữa quay về cô nhi viện? Bà Tống cũng yêu thương tôi, cũng vì yêu thương tôi nên mới mở to mắt nhìn thằng con mình biến tôi thành thằng ăn cắp rồi kêu cảnh sát tới bắt đi? Mẹ cũng bảo yêu tôi nên mới quẳng tôi lại trong khu vui chơi, để rồi tôi như một thằng khờ ngu ngốc đứng chờ nơi đó suốt ba ngày ba đêm?”.
Hạ Mạt không nói gì.
“Tình yêu đó quá rẻ mạt.” Bờ môi Lạc Hi từ từ thể hiện cái cảm giác đang nếm phải vị đắng tàn khốc, ánh mắt lạnh lùng băng giá, “Rẻ mạt tới mức không bằng chiếc bánh bao giá một đồng”.
Đại sảnh sân bay người thưa thớt.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua bức tường kính.
Hạ Mạt nhìn vào mắt Lạc Hi.
Trong đôi mắt cô bé có làn gió đêm trầm lặng.
“Không sai. Những gì em có thể làm được cho anh ngày hôm nay chỉ lá thứ rẻ mạt, anh không thứ lỗi cho em cũng được, hận em cũng được, cảm thấy em làm hại đến anh cũng được. Em của ngày hôm nay chỉ dựa vào người khác mới có thể chăm lo, bảo vệ được những người thân trong gia đình mình… Nếu như anh thật sự hận những người đã từng làm tổn thương anh thì xin anh hãy mạnh mẽ lên, chỉ nên xuất hiện trước mặt mọi người khi nào anh đã thực sự trưởng thành vững mạnh, như vậy mới khiến mọi người cảm thấy thực sự hối tiếc.”
Nói đoạn, Hạ Mạt rút chiếc thẻ ATM ra.
“Đây là toàn bộ số tiền thưởng nhận được qua các kỳ thi Super star của đài truyền hình, em đã dồn lại cho anh, sang tới Anh, anh có thể rút ra chi dùng.”
Lạc Hi trầm ngâm nhìn chiếc thẻ ATM.
Cô bé kéo tay Lạc Hi, dúi chiếc thẻ vào tay hắn, cô bé lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lạc Hi mỉm cười, “Hy vọng sau này về nước còn có ngày tái ngộ”.
Loa phóng thanh bắt đầu tiếng gọi mời hành khách chuyến bay đi London khẩn trương lên máy bay, khoảnh khắc này, ánh mắt Lạc Hi bùng lên tia sáng kỳ dị, bất ngờ Lạc Hi đường đột hỏi một câu:
“Em có thích anh không?”
Hạ Mạt ngớ người, “Cái gì?”.
“Âu Thần muốn anh phải ra đi, dĩ nhiên là lo sợ em thích anh có đúng không?”
“… Đúng.”
“Vậy em có thích anh không?”
Cô bé suy nghĩ, lắc đầu, “Chẳng có gì liên quan đến anh, nếu như có người con trai nào đó tiếp cận gần em quá mức, dù đó không phải là anh, Âu Thần cũng làm như thế”.
“Không thích tôi thì tôi đành phải đi thôi. Em sẽ quên tôi chứ?” Lạc Hi hạ giọng hỏi, âm thanh trầm lắng lay động lòng người khiến cô bé thoáng chút quay cuồng chóng mặt như trúng phải bùa mê.
Cô bé tránh ánh mắt Lạc Hi, “Em không có thời gian để nghĩ về anh”.
Lạc Hi nhìn cô bé chằm chặp, “Quá thực tế, quá lãnh đạm khắc nghiệt”.
“Xin lỗi”, cô bé lí nhí, “em cũng cần phải để bản thân mình trưởng thành cứng rắn lên mới có thể bảo vệ được những người sống bên em. Chuyện của anh, em rất ân hận, em cũng sẽ không bao giờ để nó lặp lại nữa. Để trở thành người cứng cỏi cần phải đổi bằng rất nhiều sự cố gắng, như thế làm sao em còn có thời gian để nghĩ về anh?”.
“Hay!” Lạc Hi liếc xéo Hạ Mạt, “Nếu như ngày nào đó gặp lại em, không biết tình cảnh lúc đó sẽ ra sao? Nói không chừng, tới lúc đó em đã trưởng thành tới mức khiến người ta phải đứng xa vài bước mà ngước đầu nhìn.”
“Em chỉ muốn đủ để bảo vệ được mọi người trong gia đình mà thôi.” Cô bé vẫn bình tĩnh nói.
“Nhưng bằng cách nào?” Lạc Hi hít mạnh.
“…”
“Tôi không muốn để cho em quên tôi, tuy tôi cũng không thích em, nhưng là thế này, tự dưng mình bị người ta quên lãng, thì trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm.” Đột nhiên Lạc Hi nhìn cô bé đắm đuối, nụ cười ranh mãnh đẹp mê hồn.
Cô bé chợt cảnh giác.
Lùi lại một bước.
Nhưng hắn đã ôm được vai cô bé, tay phải ép sau gáy Hạ Mạt, giữa đại sảnh sân bay đầy người qua lại, tiếng loa phát thanh không ngừng thúc giục hành khách lên chuyến bay, Hạ Mạt cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi cô bé!
Hạ Mạt kinh hãi giãy giụa.
Lạc Hi lúc đầu chỉ muốn giả vờ hôn cô bé một cái, muốn cô bé không quên được mình, đánh dấu một dấu nho nhỏ vào trái tim cô bé, thế là tuyệt! Nhưng, đôi môi cô bé sao mà mềm mại đến thế, thân thể cô bé đang giãy giụa sao mà thơm ngát tuyệt vời đến thế, trong đôi mắt mở to kinh hoàng của cô bé như có ánh sao sáng đang lấp lánh.
Còn hắn, con người đang phải chuẩn bị rời xa cô bé.
Hắn nín thở.
Sau đó.
Hôn mạnh hơn.
Trong trăn trở, trằn trọc, bờ môi hai người họ xiết chặt nhau hơn, miết chặt vào nhau hơn. Bờ môi Lạc Hi hừng hực nóng bỏng, làn môi cô bé ngọt ngào mềm mại. Đầu óc chỉ còn là khoảng không trống rỗng, trái tim dồn dập, nhịp đập hoảng loạn. Hắn ôm cô bé càng chặt, không cách gì thở được, không cách gì nghĩ được, hắn hôn cô bé như không cách gì buông ra được.
Đại sảnh sân bay tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Tất cả đều nhìn thấy bức tranh lãng mạn đó.
Chàng trai tuấn tú.
Cô gái tựa như hoa.
Chàng trai ôm cô gái hôn say đắm, mặt trời rọi qua bức tường kính rực rỡ chiếu quanh hai người. Nắng vàng rực, chàng trai ôm cô gái chặt hơn, nụ hôn đó dường như cũng rực rỡ như ánh mặt trời, chói chang xán lạn, ngây thơ thuần khiết, trong sáng, đẹp tựa bức tranh sơn dầu lồng trong khung khảm bằng vàng.
Nụ hôn kéo dài qua nửa thế kỷ.
Lạc Hi tâm thần hoảng hốt từ từ buông cô bé ra, ngơ ngẩn nhìn dấu vết nụ hôn màu đỏ in trên môi cô bé. Hắn yên lặng chờ, chờ đợi, chỉ thấy nét mặt cô bé từ phẫn nộ chuyển dần sang thản nhiên, lạnh lùng.
“Tại sao không đánh tôi?”
Hắn giả như thờ ơ hỏi. Theo lệ thường mà nói, một cô gái bị hôn cưỡng bức như vậy sẽ lập tức tát cho đối phương một cái mới phải.
“Sợ sẽ làm tay tôi đau.” Hạ Mạt rút khăn tay ra lau môi, giọng nói bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Hè năm nay ruồi muỗi đốt người hung hăng quá”.
Mặt Lạc Hi đanh lại.
Trái tim lại nhói đau, hắn hít thật sâu, ánh mắt lại trở nên u ám, “Tôi sẽ quay về. Em hãy báo cho cái thằng tiểu tử Âu Thần biết, việc hắn làm tôi tổn thương ngày hôm nay sẽ có ngày tôi đáp đền cho hắn nhiều gấp bội”.
“Muốn nói gì tự đi mà nói.”
Cô bé lạnh lùng đáp trả.
“Xin mời quý khách chuyến bay XXX khẩn trương lên máy bay.”
Giọng nói nhẹ nhàng từ loa phóng thanh trong đại sảnh phòng khách sân bay lặp đi lặp lại.
Hạ Mạt đưa vé máy bay đang cầm trong tay cho Lạc Hi. “Chúc anh tới Anh mọi việc thuận lợi.”
Nói hết câu này, tự dưng cô bé cảm thấy cái nghi thức xã giao mình vừa làm sao mà xa lạ đáng sợ đến thế. Trước mặt Lạc Hi, không hiểu tại sao lúc nào cô bé cũng có thói quen phòng bị nghiêm ngặt, cô bé chỉ sợ nếu để lộ một sơ hở nho nhỏ nào ắt sẽ gặp thất bại thảm hại.
Lạc Hi nhận tấm vé.
Hắn nhìn quanh đại sảnh, trong khoảng không gian rộng lớn là những con người với những gương mặt xa lạ, bên ngoài bức tường kính, ánh mặt trời chói chang. Thế giới bình thản đến thế, người ta đến rồi lại đi, người ta ai cũng vui cũng sầu, tất cả đều yên lặng không một âm thanh, không một tiếng động.
“Em sẽ chăm sóc Sữa Bò.” Cô bé nói với hắn. Lên máy bay không được mang theo mèo, con mèo mà cô bé và Tiểu Trừng đã tặng cho hắn, hắn đã rất yêu thích nó.
“Đem nó cho người ta đi.”
Lạc Hi mặc nhiên nói, tay kéo chiếc va ly màu xanh vào cổng bay.
“Gượm đã!”
Cô bé kêu hắn lại, gỡ chiếc guitar nãy giờ vẫn đeo sau lưng đưa qua cho Lạc Hi. Lạc Hi ngạc nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi dây màu bạc, chiếc đàn vang lên tiếng “weng”. Hắn mím chặt môi, cầm lấy chiếc đàn rồi tiếp tục bước về phía trước.
Hạ Mạt vẫn đứng đó.
Cô bé yên lặng nhìn theo sau, nhìn Lạc Hi dần đi xa, nhìn Lạc Hi đi qua cửa kiểm soát, nhìn Lạc Hi đặt chiếc vé vào tay cô tiếp viên, nhìn Lạc Hi lặng lẽ không ngoái đầu lại. Yên lặng, nơi nào đó trong trái tim cô bé rách ra một lỗ thủng, hình như có cái gì đó đang từ từ chui ra, bỏ đi mất.
Lạc Hi bước đi.
Giây phút cuối cùng trước khi bước qua cánh cửa, hắn quăng chiếc guitar bỏ ra ngoài cổng bay, cô tiếp viên ngạc nhiên gọi lại, nhưng hắn chỉ khua tay rồi đi thẳng cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại.
Chiếc đàn guitar bị vứt bỏ lặng lẽ nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Hạ Mạt lặng yên đứng giữa đại sảnh sân bay.
Ngày hôm đó, hình như là một ngày mặt trời chói chang nhất của mùa hè năm đó. Qua bức tường kính đại sảnh sân bay, những sợi dây trên chiếc guitar bị ánh nắng chiếu vào phản chiếu muôn vàn ánh sáng lấp láy.