BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 27 part 1
Bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã chính thức bấm máy, trong sự sôi sục quan tâm chú ý của dư luận và báo chí, ánh hào quang của Lạc Hi đã thu hút mọi ánh mắt trên toàn thế gian. Công tác tuyên truyền cho vai diễn mới của Lạc Hi, hình ảnh hớp hồn của Lạc Hi, phong thái tuyệt thế của Lạc Hi trong lúc đóng phim thi thoảng được các phóng viên chộp được đã dẫn đến những tin cực hot.
Sau mối quan hệ mờ ám giữa Thiếu gia của tập đoàn Âu Thị và Doãn Hạ Mạt bị phơi bầy, vấn đề chuyện tình cảm của Lạc Hi tức thì trở thành tiêu điểm được chú ý nhất. Vai nữ chính trong Thiên hạ thịnh thế do Thẩm Tường – người trước đây được đồn là bạn gái của Lạc Hi – đảm nhận không thể không khiến người ta phải suy nghĩ liên tưởng.
Nếu như nói trong làng giải trí, những nữ minh tinh có ngoại hình, địa vị danh tiếng có thể sánh với Lạc Hi, thì ngoài Thẩm Tường ra, không thể tìm thấy người thứ hai. Tuy Thẩm Tường tính cách kiêu ngạo, ít khi đồng ý trả lời phóng viên, nhưng lại có chất giọng hay như tiếng sáo, có khả năng làm việc độc lập, những điểm này giúp cho nghệ danh Thiên Hậu của Thẩm Tường trong làng giải trí không hề bị lung lay. Hơn nữa, với mọi người, Thẩm Tường rất thẳng thắn vô tư, trước nay chưa bao giờ che dấu sự yêu thích của mình với Lạc Hi. Mặc dù Thẩm Tường vì đau khổ, u uất trước mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt mà im hơi lặng tiếng một thời gian, tuy nhiên cô chưa bao giờ liệt Lạc Hi vào danh sách những người phải từ chối hợp tác. Tính cách thoải mái tự nhiên và thẳng thắn đó của Thẩm Tường thật là hiếm thấy!
Một lần phóng viên tới thăm trường quay Thiên hạ thịnh thế gặp Thẩm Tường, ngoài việc hỏi những câu liên quan đến bộ phim, bọn họ luôn tỏ ra đặc biệt quan tâm tới quan hệ của Thẩm Tường và Lạc Hi
“Nghe nói Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, chuyện này có thật không?”
Trong trường quay, Thẩm Tường vừa quay xong một cảnh vũ kịch, đã bị ngay một phóng viên văn hoá củaNhật báo Quất Tự đang có mặt hạ giọng hỏi.
Thẩm Tường đưa mắt về phía Lạc Hi đang nói chuyện với đạo diễn phía ngoài trường quay. Lạc Hi đứng cách cô khá xa nhưng ánh mắt anh vẫn rực sáng như mặt trời, dường như trong trường quay chỉ tồn tại mình anh, mọi sự vật khác đều chìm trong bóng tối.
“Không rõ nữa.”
Thẩm Tường nhạt nhẽo trả lời rồi bỏ thẳng đi, không thèm để tâm tới tay phóng viên văn hoá đang lớn tiếng gọi sau lưng. Cô bước tới bên Lạc Hi, im lặng nghe Lạc Hi và đạo diễn bàn luận những vấn đề trong phim. Một hồi lâu, Lạc Hi quay người qua nhìn Thẩm Tường nét mặt Thẩm Tường không thay đổi nhưng trong đầu đột nhiên như bị cái gì đó đập mạnh.
Càng ngày càng không thể hiểu nổi Lạc Hi đang nghĩ gì.
Hồi mới quen với Lạc Hi, Thẩm Tường lúc đó mới bước chân vào làng giải trí, còn Lạc Hi đã rất nổi tiếng. Gương mặt đẹp tựa hoa anh đào của anh, tính tình hiền hoà khiêm tốn của anh, chất giọng và khả năng trời cho của anh đã khiến cô đắm chìm trong thần tượng Lạc Hi.
Rồi cứ thế theo thời gian trôi đi, Thẩm Tường dần phát hiện ra Lạc Hi so với ấn tượng đầu tiên của cô hoàn toàn khác biệt. Tuy có thể lập tức trở nên thân thiết với anh, nhưng lại càng gần càng, lại khiến anh xa cách. Giống như chiếc mũ lưỡi chai che mất gương mặt, làn sương mù trên thân thể anh đã che lấp đi sự cô đơn và tính khí thất thường trẻ con của anh. Chỉ những lúc anh ngồi ngây người thất thần, Thẩm Tường mới nhận ra đằng sau cái mặt nạ dịu dàng ấy có chút tình cảm chân thực.
Giống như cây anh túc, rõ ràng biết nó độc nhưng vẫn chìm đắm mê muội. Có lẽ cái đẹp của cây anh túc cuối cùng không thuộc về cô, nhưng hơi thở của anh vẫn cứ luôn khiến Thẩm Tường đắm say.
Từ khi Thiên hạ thịnh thế bấm máy, những tin tức liên quan đến việc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay hay chưa bắt đầu rộ lên, Lac Hi từ chối trả lời cánh nhà báo những câu hỏi kiểu này, gương mặt Lạc Hi tươi như hoa, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt càng làm mọi chuyện trở nên mơ hồ.
Thẩm Tường không nên tiếng, đứng bất động quan sát Lạc Hi.
Trước đây, Thẩm Tường hay gặp những lúc Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với nhau, bộ dạng của anh hiền hoà đến từng ánh mắt, anh vừa nghe vừa mỉm cười, một nụ cười say đắm, dường như anh mới chính là đứa trẻ đang được cưng nựng. Vậy mà dạo này không thấy Lạc Hi điện thoại lại cho Doãn Hạ Mạt, điện thoại di động hầu như lúc nào cũng tắt, anh như thế đang dồn toàn tâm toàn lực vào công việc quay phim. Dưới ánh đèn cường độ mạnh, Lạc Hi đẹp đến độ làm người ta phải ngạt thở, đôi mắt đen sẫm, đôi môi tuyệt sắc như cánh hoa, nhân viên đang làm việc trong trường quay phải ngơ ngác trước vẻ đẹp đó, trong thoáng giây, những ánh mắt cực kỳ sắc lạnh đan xen vào giữa cái đẹp khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Lại chia tay rồi ư, Thẩm Tường thầm nghĩ.
Càng đau khổ càng đẹp, càng chịu nhiều đau thương càng tỏ thái độ hờ hững, Lạc Hi nhiều lúc tính nết thật như trẻ con.
“Cô Thẩm, lại đây chụp mấy tấm ảnh nào!”
Mấy tay phóng viên văn hoá gọi lớn làm dòng suy nghĩ của Thẩm Tường bị cắt ngang, cô chợt phát hiện ra Lạc Hi đã không còn ở đó nữa, ngoài trường quay còn mỗi mình cô. Thẩm Tường thoáng sa sầm mặt xuống, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy được bình tĩnh.
Đèn flash nháy liên tục .
“Thân mật một chút nữa nào!”
“Thẩm Tường, cười tươi nhé!”
“Được rồi! Dựa sát chút nữa đi.”
...
Mấy tay phó nháy của Nhật báo Quất Tự giương máy từ nhiều góc độ khác nhau, luôn miệng yêu cầu Lạc Hi và Thẩm Tường tạo đủ mọi tư thế. Lạc Hi ôm nhẹ vai Thẩm Tường, hơi thở của anh vây lấy cô, Thẩm Tường lại bắt đầu mơ màng lơ đễnh. Đột nhiên, tay phóng viên văn hoá kinh hãi la lớn một tiếng, ánh mắt vượt qua bờ vai Thẩm Tường nhìn về phía xa đằng sau, sau thoáng giây kinh ngạc, tay phó máy vội vội vàng vàng đưa máy bấm liên tục để chộp cảnh phía sau. Cùng lúc, gương mặt tất cả nhân viên trong trường quay đều tỏ thái độ kinh ngạc.
Lạc Hi thờ ơ lãnh đạm quay mặt qua.
Thẩm Tường cũng đang định quay đầu lại nhìn, tự dưng cô cảm nhận thấy cánh tay Lạc Hi trên vai mình từ từ cứng đơ lại, bất giác cầm lòng không được, cô đưa mắt nhìn về phía Lạc Hi. Gương mặt Lạc Hi không chút gợn sóng nhưng Thẩm Tường có cái nhìn rất nhạy cảm, cô nhận ra ngay có điều gì đó không ổn. Dường như trong tích tắc , gương mặt Lạc Hi chuyển qua băng lạnh, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo như thể anh đang ngập chìm trong hồ nước đóng băng. Lạc Hi lạnh lùng nhìn theo hướng đó, Thẩm Tường chợt nghĩ về tin đồn gần đây...
Người đang đến lẽ nào là...
... Cô ta ?
Thẩm Tường từ từ ngoái đầu nhìn.
Người đó có mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng như ngà, đôi mắt màu hổ phách lặng như mặt nước, nụ cười thật nền nã đang cầm trong tay một bọc giấy to. Quả nhiên đó là Doãn Hạ Mạt đang bị những tin đồn bao vây. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt mỉm cười gật đầu ra ý với Thẩm Tường, trên mặt không hề có chút sợ sệt trước những minh tinh đàn anh đàn chị, cũng chẳng hề có biểu hiện để ý tới việc Lạc Hi đang ôm vai Thẩm Tường, nụ cười của Doãn Hạ Mạt như gió biển thổi nhẹ thật trong lành, cảm giác đó làm cho Thẩm Tường đột nhiên thấy bấn loạn.
Bàn tay Lạc Hi từ từ buông khỏi bờ vai Thẩm Tường.
Anh không nên tiếng, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, ánh mắt vẫn cố chấp lạnh lùng. Ánh mắt của tất cả những người đang đứng trong khu chụp ảnh chụm lại, lúc này không khí im ắng đến kỳ dị. Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, cũng như tin đồn gần đây rằng Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt đã chia tay nhau, đám đông dồn mắt dõi nhìn, cả Lạc Hi cũng đang nhìn Doãn Hạ Mạt, cả trường quay im lặng tuyệt đối.
Doãn Hạ Mạt lại mỉm cười dịu dàng, dường như không có chuyện gì xảy ra, cô bỏ đồ trong túi giấy ra ngoài, có rất nhiều trái cây và một hộp nhựa rất lớn. Khiết Ni nãy giờ đứng ngơ ngác ngạc nhiên trong góc phòng đã kịp phản ứng, vội vàng chạy đến bên Doãn Hạ Mạt, giúp Lạc Hi nhận những thứ đó. Khiết Ni có nụ cười vui vẻ át đi không khí gượng gạo trong trường quay, cô nói:
“Chị Hạ Mạt, chị đến xem quay phim à?”
Doãn Hạ Mạt cười, cô không trả lời trực tiếp mà nói: “Khiết Ni, phiền em giúp chị đưa trái cây và món sushi này cho mọi người trong đoàn làm phim được không? Dạo này mọi người đóng phim bận bịu, vất vả quá.”
“Vâng được rồi!”
Khiết Ni làm một cử chỉ đáp lễ với Doãn Hạ Mạt, sau đó cô chia chỗ trái cây và sushi cho nhân viên đoàn làm phim. Những miếng sushi làm thật tinh tế, từng người từng người trong đoàn làm phim đều tấm tắc khen. Điều đó đã đánh tan không khí như đông cứng vừa nãy. Thẩm Tường mặc dù không biết Doãn Hạ Mạt có ý gì, nhưng chỉ cần dựa vào không khí ôn hoà này, thái độ khinh thường Doãn Hạ Mạt của cô lúc trước đã thay đổi.
“Chị Hạ Mạt này, hồi này chị có xem tin tức không?”
Phóng viên văn hoá Nhật báo Quất Tự trong lòng sung sướng lên tiếng hỏi, anh ta không thể ngờ được hôm nay tới xem diễn, cùng lúc lại có thể gặp mặt được cả ba nhân vật chính trong vụ scandal gần đây, chỉ có điều thái độ của Doãn Hạ Mạt quá ư mềm mỏng, dường như cô chẳng phải chịu những phiền muội từ những tin đồn kia khiến cho tay phóng viên cảm giác như lạc trong sương mù vậy.
“Tin gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi lại.
“Có tin đồn rằng gần đây chị và Thiếu gia của tập đoàn Âu Thi đi lại rất thân mật, có tin thì lại đồn chị và Lạc Hi đã chia tay...” Tay phóng viên văn hoá chầm chậm nói, vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Hạ Mạt và Lạc Hi, hy vọng từ những biểu hiện trên gương mặt của hai người mà có thể tìm ra dấu hiệu gì chăng.
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Lạc Hi bên cạnh. Lạc Hi cười mà như không, ánh mắt đen thăm thẳm, anh không nói gì, dường như muốn chờ xem cô trả lời như thế nào. Hạ Mạt cười mềm mại quay lại nhìn tay phóng viên văn hoá, cô khẽ nói: “Tin đồn này cũng có người tin được hay sao?”.
“...”, tay phóng viên văn hoá kinh ngạc, tuy nhiên, là người dày dạn kinh nghiệm, anh ta lập tức tươi cười chuyển qua Lạc Hi, “Vậy anh Lạc Hi, anh có tin không?”.
“A Thắng”, Lạc Hi uể oải ôm bờ vai Doãn Hạ Mạt, hôn lên má cô, “anh có cảm thấy rằng chúng tôi nhìn giống như đã chia tay không?”.
“Kìa...”
A Thắng nghi hoặc nhìn hai người đang đứng trước mặt. Nếu nói chia tay sao Doãn Hạ Mạt lại có thể tới xem Lạc Hi đóng phim? Nếu như nói không chia tay, vậy tại sao khi hai người ở bên nhau không tự nhiên cho lắm?
“Làm phiền anh giúp chúng tôi ngày mai cải chính lại một chút chúng tôi vẫn rất ổn.”
“Đi thôi.” Lạc Hi quay qua Doãn Hạ Mạt, anh cũng chẳng màng tới việc trả lời những câu hỏi của tay phóng viên văn hoá. Lạc Hi đưa tay ra khoác lên vai Doãn Hạ Mạt kéo về phòng hoá trang.
A Thắng còn chưa kịp phản ứng lại, bóng hai người đã dần mất dạng. A Thắng ngượng nghịu thu tầm mắt lại, đột nhiên anh ta phát hiện Thẩm Tường nãy giờ vẫn đứng yên chỗ cũ, thần sắc u uất nhìn theo bóng hai người đang mất dần. A Thắng sướng rơn trong lòng, vội vàng hỏi luôn:
“Cô Thẩm, cô thấy Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt...”
“Nếu như muốn phỏng vấn, xin hãy sắp xếp cuộc hẹn trước với người quản lý của tôi.” Thẩm Tường cũng quay người bỏ đi, dường như những u uất chưa từng tồn tại quanh cô, thần sắc vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo.
***
Phòng nghỉ dành cho Lạc Hi .
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng không một tia nắng, giống như trời đang đột ngột chuyển ngay thành bóng đêm, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt của chiếc đèn trắng nho nhỏ xung quanh phòng hoá trang. Trên bàn một đống báo đủ loại bày lộn xộn, trang bìa của tờ báo trên cùng đăng ảnh Doãn Hạ Mạt đưa Âu Thần vào phòng cấp cứu rất rõ.
Doãn Hạ Mạt đặt chiếc túi giấy lên bàn hoá trang, cô cầm mấy tờ báo đó, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh trong bệnh viện rồi nhìn Lạc Hi, cười nói:
“Là vì thứ này nên mới không nhận điện thoại của em sao?”
Cánh tay Lạc Hi đang kéo rèm bỗng dừng lại.
Rèm cửa chỉ he hé , một tia nắng lọt vào vạch thành một đường chia căn phòng thành hai phần sáng tối rõ rệt. Lạc Hi được chùm trong quầng sáng, còn cô thì đứng trong phần tối bên cửa sổ.
Doãn Hạ Mạt trong lòng le lói cảm giác bất an, cô bước nhanh về phía trước.
“Roẹt ...”
Rèm cửa mở rộng, ánh nắng rực rỡ ùa vào khiến cô thoáng chốc không thể mở mắt.
Lúc này Lạc Hi mới quay lại nhìn cô, giọng nhạt nhẽo:
“Sao em lại đến?”
Doãn Hạ Mạt sững người, cố giữ cho lòng bình tĩnh rồi quay lại trước bàn hoá trang lấy trong chiếc túi giấy ra một ít trái cây và một chiếc hộp màu xanh. Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hi dí dỏm cười. “Có một người mà tự dưng biến mất tăm tích mà không rõ lý do, em đến đây xem anh ta còn có trên Trái Đất này không.”
Hạ Mạt cố gắng phá tan cái không khí u ám trong căn phòng, nhưng Lạc Hi không để ý lời cô nói. Cố gắng tự kìm chế trong lòng, Hạ Mạt giơ chiếc hộp nên, nói:
“Trái cây đã rửa sạch rồi, lúc nào nghỉ quay phim cứ lấy ra mà ăn. Trong hôp này có món sushi em làm, có lẽ cũng hơi nhiều, nếu hôm nay anh không ăn hết mai bỏ đi nhé.”
“Cám ơn.”
Chiếc hộp đựng thức ăn được đưa ra trước mặt, Lạc Hi đưa tay đón nhận. Trước ánh mắt chờ mong của Hạ Mạt, Lạc Hi thuận tay mở hộp ra, bên trong có khoảng chừng hai chục miến sushi, không miếng nào giống miếng nào, cực kỳ tinh xảo, màu sắc rực rỡ long lanh nhìn thật ngon miệng.
Lạc Hi cúi đầu rất lâu nhìn những miếng sushi, chắc chắn cần phải bỏ ra rất nhiều công sức, tâm tư mới làm được như vậy, Lạc Hi vẫn im lặng.
Doãn Hạ Mạt có vẻ sốt ruột lo lắng:
“Sao rồi? Anh không thích à?”
Lạc Hi từ từ đóng nắp hộp lại, đôi mắt to đẹp của anh nhìn dán chặt vào cô nhưng lại không mang một nép nhăn đau khổ nào. “Hạ Mạt, em biết không? Nhiều lúc anh rất sợ một ngày nào em đặc biệt tốt với anh.”
Hạ Mạt sững người nhìn anh.
“Đã có người từng cho anh một ly kem rất to rất ngọt, nhưng tới khi anh ăn hết thì đã không còn người đó nữa.” Lạc Hi ngước nhìn lên, nhắm mắt lại tự diễu mình mà nói: “Hầu như mỗi lần anh có được tột đỉnh hạnh phúc thì cũng là lúc đau khổ bắt đầu tới.”
“Nếu như anh ăn hết chỗ sushi này, cũng không còn được nhìn thấy em nữa ư?”
Ánh nắng rực rỡ chùm quanh người Lạc Hi, anh đứng đó, cô đơn, nước da trắng trong suốt, làn môi dường như cũng trong suốt.
Mặc dù không hiểu Lạc Hi đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng hình ảnh anh đang chìm ngập trong bi thương kia khiến Doãn Hạ Mạt rất đau khổ. Cô bước tới ôm anh thật chặt, khẽ lên tiếng:
“Không đâu, sẽ không có chuyện không nhìn thấy.”
“Thật không?”, giọng của Lạc Hi đầy hoài nghi, anh đẩy cô ra, nói từng từ từng từ, “Nhưng mà anh đã không còn tin em nữa”.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt quặn đau, cô nắm chặt tay mình:
“Nguyên nhân là những tờ báo này sao? Cho nên mấy ngày nay, vì những điều này anh đã không nhận điện thoại của em sao?”
Đáp lại lời cô là sự im lặng của căn phòng.
Nỗi đau trong lòng cô tăng lên gấp bội, sự tủi thân và tuyệt vọng trỗi dậy, cho đến ngay cả bị lúc An Bân Ni công kích, vu khống, tinh thần cô cũng không bị khủng hoảng đến nỗi sinh ra tuyệt vọng thế này.
“Anh đã từng nói sẽ tin tưởng em.”
Rốt cuộc Doãn Hạ Mạt cũng chỉ nói được như vậy.
“Đúng vậy, anh đã nói .” Lạc Hi lạnh nhạt mỉa mai: “Nhưng mà em đáp lại anh như thế nào chứ?”. Hạ Mạt đang cúi đầu, hàng lông mi dày in một cái bóng nho nhỏ trên khuôn mặt, góc độ này rất giống với góc độ cô đang cúi đầu nhìn Âu Thần được chụp trong ảnh đăng trên báo...
Ánh mắt Lạc Hi u ám.
Nỗi đau trong lòng dường như đang cuồn cuộn dâng trào.
“Em không lừa dối anh.” Doãn Hạ Mạt nghẹn ngào.
“Đúng là em không lừa dối anh, mà là chọn sai cách dẫn dụ anh...” Xem ánh mắt u ám của Lạc Hi dường như không ăn nhập gì với nụ cười nhạt nhẽo trên môi anh. “Lúc anh hỏi em có gặp Âu Thần không, em lại nói em chẳng có trao đổi gì với hắn cũng chẳng chấp nhận bất cứ điều kiện nào của hắn...”
“Đó là sự thật.”
“Nhưng câu hỏi của anh là em có gặp hắn không...”
“Có sự khác nhau sao? Anh muốn để ý tới điều gì?” Cô nhíu mày cố gắng biểu lộ hết suy nghĩ của mình để anh đừng hiểu lầm thêm nữa. “Nếu như điều anh để ý đến là chuyện em có gặp anh ta hay không, bây giờ em đang là người thuộc công ty Âu Hoa Thịnh của tập đoàn Âu Thị, chuện đó làm sao mà tránh được? Còn nếu như điều anh để ý là em có vì sự kiện Cờ chiến mà đáp ứng yêu cầu của Âu Thần hay không, vậy thì coi như bây giờ em có thể nói một lần nữa rằng... Không có!”
“Cho nên, em thực sự đã gặp hắn.” Ánh mắt của Lạc Hi càng lúc càng u ám, khí sương trong đôi mắt khiến anh càng đẹp một cách ma quái hơn.
Doãn Hạ Mạt do dự một chút, cô hiểu rằng không thể tiếp tục tránh né câu hỏi này nữa.
“... Vâng.”
“Là em tìm hắn hay hắn tới tìm em?” Giọng Lạc Hi tựa sương đêm.
Lại một hồi lâu nữa trái tim Hạ Mạt buốt nhói.
“... Là em tới tìm anh ấy.”
“Có phải anh đã bảo em, không cần phải vì bộ phim Cờ chiến mà tới tìm hắn để cầu xin.”
“...”
“Trước đó, có phải anh cũng đã cầu xin em không được gặp hắn, không được nói chuyện với hắn bất luận là vì chuyện gì sao? Vậy mà em đáp lại yêu cầu của anh như thế nào?” Ánh mắt của Lạc Hi tối sầm nghi ngờ nhìn Hạ Mạt.
...
Buổi tối trước hôm đi Nhật Bản quay ngoại cảnh ...
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để hắn gặp em, ngộ nhỡ đụng mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những điều hắn nói với em...
“Có nghe không đấy?...”
“...”
“Nếu không anh sẽ rất khó chịu... rất khó chịu, rất khó chịu... nghe thấy không?...” Lạc Hi xì mặt vuốt tung mái tóc Hạ Mạt.
“Vâng...” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm nên cổ cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thực sự cũng thấy hạnh phúc đó...”.
...
“Em đi tìm anh ta là vì...”
“Anh không muốn nghe!”, đôi mắt Lạc Hi tràn đầy đau khổ và yếu đuối, “em lúc nào cũng có cả đúng lý do để viện cớ!”.
“... Là vì không muốn anh giận cá chém thớt, vì mối quan hệ của chúng ta, những chuyện trước kia đã đến lúc phải kết thúc !” Doãn Hạ Mạt cắn môi , rốt cuộc cô đã kiên trì nói ra những điều cô muốn nói .
“Kết thúc...” Lạc Hi bật cười giống như vừa được nghe chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời này, cười đến nỗi nước mắt như đang trào ra nơi khoé mắt “... Em dùng cái ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn Âu Thần đang nằm trên giường cấp cứu đó chính là cách thể hiện kết thúc sao?!”.
“ ” Doãn Hạ Mạt chấn động.
“Em bảo anh nên tin em như thế nào đây?” Nhận thấy thái độ khác thường của Hạ Mạt, đôi môi của Lạc Hi lại càng đẹp hơn, anh đưa tay dịu dàng vuốt tóc Hạ Mạt, hạ giọng. “Em đã đồng ý với anh là không đi gặp hắn, đã đồng ý ngộ lỡ đụng mặt hắn cũng sẽ không nói chuyện với hắn, vậy mà em lại tự ý đi tìm hắn, vậy mà khi anh hỏi, em lại lấp liếm nói với anh rằng chẳng có trao đổi gì với hắn, vậy mà nháy mắt lại nắm trong tay Hoàng Kim Vũ...”
“...”
“Chà, có lẽ em tuyệt đối không phải đi tìm gặp hắn là vì anh mà chính vì bản thân em.” Lạc Hi cười rạng rỡ như cánh anh đào, những cánh hoa anh đào đầu hạ bị gió thổi rụng lả tả trong vườn nhà. “Còn nhớ em đã từng nói, trái tim em không có chỗ cho tình yêu, em chỉ cần thành công, vì thành công, em sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Cho nên, bây giờ vì cơ hội của em, em quyết định vứt bỏ anh sao?”
“Anh... anh nghĩ như vậy sao?!”
Doãn Hạ Mạt đau tức trong lồng ngực.
Cô đờ đẫn nhìn Lạc Hi, trái tim đau thắt không thở nổi, cô vùng vẫy âm thầm nói với chính mình, Lạc Hi vì phải chịu nhiều đau khổ nên mới nói ra những lời cay nghiệt đấy, vậy mà trái tim cô vẫn đập từng nhịp , từng nhịp nhói đau làm sắc môi chuyển dần sang trắng bệch. Tự dưng Hạ Mạt cảm thấy không hiểu tại sao mình còn đứng đây, không hiểu tại sao mình như một con ngốc nghe anh nói với mình những lời đau lòng này!
Nhìn khuôn mặt Hạ Mạt càng lúc càng nhợt nhạt, trong lòng Lạc Hi cũng cảm thấy vô cùng ân hận!
Không, anh không có ý đó, thật sự anh cũng không có ý nghi ngờ cô! Nếu là vì Âu Thần có thể đem lại những cơ hội tốt cho cô, thì việc cô phải làm là chia tay anh chứ không phải đứng ở đây cố giải thích cho anh hiểu. Với tính cách lạnh nhạt xưa nay của Hạ Mạt, nếu cô không có tình cảm với anh, cô sẽ không liên tục gọi điện cho anh như vậy, thậm chí trước việc anh đã cự tuyệt không nhận điện thoại, cô đã đến trường quay thăm anh trước
Nhưng cứ nghĩ đến những hình ảnh trên trang báo kia, hình ảnh Hạ Mạt dịu dàng buộc sợi dây lụa màu xanh cho Âu Thần, rồi hình ảnh cô lo lắng quan tâm nhìn Âu Thần nằm trên giường cấp cứu…
Giống như sương mù giữa đêm khuya, nỗi sợ hãi không định hình và cảm giác bất an khiến trái tim Lạc Hi đột nhiên bị thọc sâu tạo thành một hố đen thăm thẳm, rồi cứ thế rơi mãi vào...
Trong phòng nghỉ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đau khổ và bi thương trong ánh mắt như lời định mệnh bùa chú cho số phận, không ai có thể thoát ra được, cả hai bỗng nhiên đều không biết nên phải nói gì, có lẽ nói gì cũng sẽ là sai...
“Cốc cốc.”
Khiết Ni đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng.
“Lạc Hi, sắp diễn cảnh tiếp theo rồi, đạo diễn gọi anh chuẩn bị đấy.”
Lạc Hi buồn bã nhìn Hạ Mạt một lần nữa, định nói gì đó song lại không cất được thành tiếng, anh cứng đơ người bước ngang qua Hạ Mạt. Hạ Mạt đứng ngược phía ánh nắng, lòng cô đau như thắt, khi cánh cửa bị Lạc Hi đóng “rầm” một tiếng, sợi dây đau khổ nhất trong cõi lòng cô cũng đứt theo luôn...
***