Q.4 - Chương 12: Điểm tựa Trình Thiếu Tiên cho
Khu chung cư trong đêm lạnh thưa người, vào hè, bình thường càng đến tối lại càng náo nhiệt, các ông già bà lão cầm quạt hương bồ ngồi dưới tán cây cổ thụ trong khu chung cư hóng gió hoặc đánh cờ, trẻ nhỏ cũng ngủ rất muộn, ở trên bãi cỏ chạy chơi ồn ào. Vào đông, ai nấy đều chọn ở nhà ngủ sớm, khi màn đêm buông xuống, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Trình Thiếu Tiên đưa Trang Noãn Thần về tận nhà, tắt máy xe, anh ngồi bất động, đèn đường nhàn nhạt xuyên qua kính xe hắt lên gương mặt anh, ánh lên tia bí hiểm.
Trang Noãn Thần cũng ngồi im re, sau khi tháo dây an toàn xong thì nhìn anh, qua hồi lâu mới dứt khoát hỏi, “Trình tổng, anh có chuyện gì à?”
“Học được ước đoán lòng người?” Trình Thiếu Tiên nhếch môi cười, quay qua nhìn cô, tròng mắt đủ màu huyền mỹ có thể sánh với đêm pháo hoa, với lấy hộp thuốc lá, nhếch mi, “Không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu.
Anh chậm rãi hạ kính xe xuống, kê điếu thuốc lên miệng, châm lửa.
Lúc khói thuốc phả ra, chiếu lên mặt anh lúa sáng lúc tối, “Tôi tìm em có việc.” Sau khi nhả khói, anh khẽ nói.
“Thật sự hôm nọ tôi cũng có việc muốn nói với anh, nhưng bây giờ thì hết rồi.” Trang Noãn Thần thú thật.
“Có liên quan đến Mục Mai?” Anh nói trúng tim đen.
Cô gật đầu.
“Khéo thật, tôi tìm em cũng vì chuyện của Mục Mai.” Trình Thiếu Tiên nhún vai, tay kẹp điếu thuốc khoát bên ngoài cửa xe.
Cô nhìn anh ra chiều khó hiểu.
Trình Thiếu Tiên nhanh chóng hút xong điếu thuốc, sau khi dập tàn thuốc, thì đóng cửa xe lại, trong xe hòa lẫn mùi hương dịu nhẹ khoan khoái của anh cùng mùi thuốc lá nhan nhản, hơi lạnh lại lấp đầy không gian nhỏ hẹp, rất thoải mái.
“Chuyện của Mục Mai, hy vọng em có thể hiểu.” Anh bất ngờ nói.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, ngăn lại, nói, “Tôi có thể hiểu mà, trước lúc chưa nói chuyện với chị Mai quả thật suy nghĩ của tôi có hơi cực đoan.”
“Vậy OK rồi.” Trình Thiếu Tiên mỉm cười ôn nhuận, lại có chút đăm chiêu, “Thời gian này thật vất vả cho em, mâu thuẫn giữa Tiêu Duy và Kinh Tế Mới tôi đều thấy rất rõ, cách thức xử lý của em tôi cũng rất quan tâm.”
Trang Noãn Thần vừa nghe lời này liền cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói, “Chuyện này là bởi vì tôi không làm chặt chẽ công tác nghiệp vụ cho nên mới tạo nên phiền hà, là tôi có lỗi với công ty mới đúng.”
“Sơ suất không thể tránh được, huống chi là có người cố ý làm?” Trình Thiếu Tiên không nghĩ vậy, trong mắt vẫn là vẻ thản nhiên, “Cuộc sống đại khái không được như ý, chỉ có đụng chuyện nghĩ cách giải quyết mới có thể từ từ tôi luyện được cơ thể ‘kim cương bất nhập’.”
Cô bật cười.
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, mặt nghiêm túc, “Vậy thì bây giờ em cho tôi hỏi, em vẫn có thể tiếp tục kiên trì đến cùng chứ?”
“Tôi…” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, thật lâu sau cũng không cho ra được câu trả lời chắc chắn.
Cô không biết bản thân còn có thể tiếp tục kiên trì không, trong tình trạng một thân một mình như hiện nay, cô đột phá vòng vây thế nào để giành được thắng lợi không mảy may nắm chắc này. Cô tự tin có thể thuyết phục được Giang Mạc Viễn, nhưng đến nay Giang Mạc Viễn vẫn chưa cho cô câu trả lời nào; cô nghĩ tính cách của Cố Mặc sẽ có chút thay đổi, nhưng thực tế chứng minh cô sai lầm rồi.
“Noãn Thần, toàn bộ thành công không phải tình cờ, vấn đề mà em gặp phải cho dù hôm nay có người ra mặt giải quyết dùm em, thì sau này em cũng sẽ gặp lại vấn đề tương tự vậy.” Trình Thiếu Tiên nói sâu xa, “Kinh nghiệm mỗi người đều không thể sao chép được, nhưng con đường dẫn đến thành công thường là như vậy, va vấp thất bại không gì đáng trách mà sẽ trở thành bàn đạp dẫn đến thành công. Hôm nay nếu em nói với tôi em không kiên trì nổi, như vậy tôi sẽ phái những người khác đến giải quyết tranh chấp này, nhưng nếu em nói em vẫn tiếp tục kiên trì được nữa, vậy thì tôi hy vọng có thể nhìn thấy được ý chí chiến đấu của em.”
Lời anh nói như âm thầm đả kích cô, trong lòng cô nhất thời sáng lên. Nhìn anh, trong mắt cô dấy lên ánh sáng hừng hực, “Tôi có thể, tôi có thể tiếp tục kiên trì đến cùng! Tôi làm được giữa chừng lại vứt bỏ thì thực sự quá đáng tiếc.” Từ xưa đến nay, ai đạt được thành công mà không trải qua đau đớn vô cùng? Ai chưa từng ra quyết định trong sự thống khổ rối rắm? Hôm nay, cô có thể chọn cách trốn tránh, nhưng vấn đề vẫn cứ tồn tại, nếu cô đã làm thì sẽ phụ trách đến cùng.
Một người ngay cả cuộc sống và công việc cũng không phân biệt được, không có ý thức phân hóa tổng thể giữa cuộc sống và công việc thì tuyệt đối không thành nhân tài được.
Trình Thiếu Tiên thấy cô hứa chắc, gật đầu mỉm cười.
“Noãn Thần, em là một người rất có tiềm năng.” Lời của anh sảng lãng, “Thật sự em có thể làm được rất tốt, chỉ cần, tôi cho em một điểm tựa.”
Như gió xuân phơi phới phả vào mặt, những lời động viên bao giờ cũng dễ nghe. Trang Noãn Thần nhìn anh khó hiểu, nhất thời không nắm được hàm ý trong lời nói của anh.
“Mục Mai đi rồi, tôi không muốn tuyển ‘lính nhảy dù’ nữa.” Trình Thiếu Tiên tựa người vào lưng ghế, khẽ nói, “Tôi nghĩ, nếu cho em cơ hội rèn luyện, em tuyệt đối có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc.”
Ngạc nhiên không thua gì gặp phải gió bão.
Một thứ cảm giác không tả nỗi như thủy triều điên cuồng dâng lên, sau khi cố gắng đè nén xuống, Trang Noãn Thần ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn lại, lúc mở miệng có chút lắp bắp: “Tôi, tôi không có nghe lầm chứ? Anh thăng chức cho tôi lên làm giám đốc?”
“Sao nào, không có tự tin à?” Trình Thiếu Tiên buồn cười nhìn cô.
Niềm vui sướng về tương lai không biết trước được ùn ùn kéo đến, cô ôm cổ, cố gắng hít thở sâu mới đáp, “Nói thật, tôi thật sự không biết phải làm thế nào, tôi cảm thấy tôi sẽ không làm tốt được như chị Mai.”
“Năng lực của Mục Mai không phải trời sinh đã có, ai cũng vậy, chỉ cần không phải gỗ mục là có thể thành tài, nhưng phải xem thử có cơ hội thành tài hay không.” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, “Theo quan điểm của tôi, em làm việc khá cố chấp, nhưng lại có dũng khí của Biển mệnh Tam Lang[1], dự án của Tiêu Duy khắc nghiệt như vậy mà em vẫn có thể đàm phán được, đối mặt với tranh chấp của Tiêu Duy và Kinh Tế Mới em vẫn có thể kiên trì đến giờ, tinh thần này không phải ai cũng có. Xem một người có bản lĩnh đảm dương hay không thì phải xem người đó thuận lợi thoát hiểm, xoay chuyển khốn khó trong hoàn cảnh khốn cùng thế nào, Noãn Thần, em chính là người như vậy, tôi tin rằng tôi không hề nhìn nhầm.”
Trang Noãn Thần lắng nghe mà cảm xúc mênh mông, đây lần nói chuyện chính thức nhất giữa cô và Trình Thiếu Tiên, trước kia cô không nể nang gì anh, thậm chí có cảm giác anh có chút không hợp tình người, nào ngờ anh vẫn im lặng quan sát cô, sự hiểu biết về cô vượt xa cô tưởng tượng.
“Trình tổng, tôi sợ sẽ khiến anh thất vọng.” Cô lo lắng nói.
Trình Thiếu Tiên nhếch mày, “Em phải nhớ rằng, trên đời này ngoại trừ ba mẹ em ra thì em không cần sợ bất cứ ai thất vọng về mình, bởi vì một khi em làm không tốt, người duy nhất em có lỗi chính là bản thân em.”
Một câu mạnh mẽ đánh thức người trong mộng, trong mắt cô xẹt qua một tia lĩnh ngộ.
“Như vậy bây giờ tôi hỏi lại em, em có tự tin với chức giám đốc này không?” Giọng điệu Trình Thiếu Tiên nhẹ như cơn gió, tròng mắt đen ánh lên sự mẫn tuệ nhìn thấu suốt hết thảy, “Nếu vẫn không có tự tin, tôi có thể xét đến những người khác.”
Trang Noãn Thần biết anh cố tình khích mình, mím môi khẽ cười, “Thật sự anh đã sớm biết tôi sẽ lựa nào thế nào mà đúng không?”
“Hử? Lời này phải hiểu thế nào đây?” Trình Thiếu Tiên hứng thú nhìn cô.
“Nếu không phải, cần gì đợi hết giờ làm việc mới đến nói chuyện này? Lấy danh nghĩa đưa tôi về nhà, thật sự là muốn dùng tình cảm để đả động lòng người, không phải sao?” Trang Noãn Thần cũng nhíu mày nhìn anh, rồi cười.
Trình Thiếu Tiên cười sảng lãng, đưa tay vỗ vỗ vai cô, “Noãn Thần à, quả nhiên tôi không nhìn nhầm em.”
“Một khi đã như vậy, tôi mà từ chối chẳng phải sẽ lãng phí ý tốt của anh sao? Hơn nữa, còn có vẻ tôi vừa già mồm vừa không có tự tin.” Tâm trạng Trang Noãn Thần tốt hơn, cảm xúc mãnh liệt cháy bỏng như ngọn lửa, “Tôi nhận, anh dám cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy cả địa cầu lên.”
“Tốt.” Trình Thiếu Tiên nhìn cô, đáy mắt không che giấu được vẻ tán thưởng.
Hai người đang cười, cửa xe lại bị gõ cộc cộc hai tiếng, Trang Noãn Thần giật mình quay đầu lại, vừa vặn đối mắt với người đàn ông bên ngoài xe.
“Cố Mặc?” Vẻ kinh ngạc nhanh chóng thay thế nụ cười, cô bước vội xuống xe.
Trình Thiếu Tiên cũng xuống xe theo.
Xe Cố Mặc đỗ cách đó không xa, sắc mặt anh không nhìn ra là đang vui hay buồn, đứng trước mặt Trang Noãn Thần, lại đảo mắt nhìn qua Trình Thiếu Tiên, anh làm truyền thông đương nhiên biết đối phương là ai, nặng nề cất lời, “Noãn Thần, anh đợi em khá lâu.”
Ngực Trang Noãn Thần nhói lên, co rút hồi lâu, nghoảnh lại nhìn thoáng qua Trình Thiếu Tiên.
“Anh Trình, anh có thể trả lại bạn gái cho tôi không? Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi mà.” Cố Mặc nhìn Trình Thiếu Tiên, cao giọng.
Trình Thiếu Tiên khoát tay, từ chối cho ý kiến.
Cố Mặc ôm vai cô, vừa định đi thì giọng nói của Trình Thiếu Tiên vang lên ở sau lưng…
“Cố chủ biên, có một câu không biết anh có thích nghe không.”
Cố Mặc dừng bước, khoảnh khắc quay đầu nhìn Trình Thiếu Tiên, trong mắt thoáng xẹt qua chút nghi kỵ.
Cô cũng nhìn anh, không biết anh định nói gì.
Màn đêm lẳng lặng lan tràn, cái lạnh mùa đông len lỏi vào giữa hai người đàn ông.
Trình Thiếu Tiên nhìn Cố Mặc, trong mắt ánh lên phức tạp, thản nhiên nói, “Yêu một người đừng cố kiềm giữ cô ấy quá, nếu không, buộc càng chặt lại càng dễ dàng mất đi.”
Trang Noãn Thần ngẩn người.
Có lẽ Cố Mặc cũng không ngờ anh sẽ nói như vậy, sững sờ mất vài giây, lúc hoàn hồn lại thì Trình Thiếu Tiên đã lên xe đi mất rồi.
Khu chung cư yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ.
“Cấp trên của em cũng quản nhiều thật đó.” Thật lâu sau, Cố Mặc lên tiếng, trong mắt hiện lên tự hỏi, anh là đàn ông, không khó nhìn ra trong mắt Trình Thiếu Tiên có tham niệm đối với Trang Noãn Thần, hệt như tên Giang Mạc Viễn kia.
Trang Noãn Thần không tiếp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, “Anh đến làm gì?” Nhớ đến chiến tranh lạnh suốt hai ngày nay, trong lòng cô lại tức giận.
Mắt anh dừng trên mặt cô lại trở nên dịu dàng, đưa tay ôm chầm lấy cô.
“Buông ra, đồ khốn!” Trang Noãn Thần dùng sức giãy dụa, đưa tay đánh anh, nhưng người đàn ông này lại hứng trọn khiến khóe mắt cô đỏ lên.
Cố Mặc không buông tay, càng ôm cô chặt hơn, tì cằm lên đỉnh đầu cô, đau lòng nói, “Noãn Thần, em có biết anh sợ mất em nhiều bao nhiêu không? Xin lỗi em, tha thứ cho anh được không? Anh biết thái độ lần trước của anh không tốt.”
Trang Noãn Thần bị anh ôm chặt, nghe lời xin lỗi của anh, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, cảm giác ấm ức chưa từng có tràn ra, Cố Mặc càng đau lòng, càng siết chặt cánh tay, càng không ngừng nói ba chữ ‘xin lỗi em’ vào tai cô.
[1] Thạch Tú, ngoại hiệu Biển mệnh tam lang (tiếng Trung: 拚命三郎: Chàng Ba liều mạng), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.