Q.5 - Chương 19: Anh có yêu ai không?
“Cô nhìn cô xem, Mạc Viễn sao lại thích loại giá đỗ dậy thì còi cọc như thế này chứ?” Michelle càng nói càng quá trớn, “Mạc Viễn luôn thích phụ nữ đầy đặn, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được trên giường anh ấy dũng mãnh bao nhiêu, nhiệt tình bao nhiêu đâu. Anh ấy hệt như một dũng sĩ chinh chiến trên sa trường, chỉ cần là phụ nữ thì không thể không yêu thân hình cao lớn của anh ấy, độ nóng bỏng của anh ấy, độ mạnh yếu của anh ấy, của anh ấy cũng đủ lớn để có thể chinh phục hoàn toàn phụ nữ, để phụ nữ phải khuất phục, chỉ muốn ở bên anh ấy.”
Trong đầu Trang Noãn Thần hỗn loạn, chính bởi vì cô biết được hóa ra Giang Mạc Viễn còn có vị hôn thê.
Michelle lại càng hớn hở, sự im lặng của Trang Noãn Thần đúng lúc làm thỏa mãn lòng phục thù của cô ta, “Mạc Viễn lười chạm vào cô à? Đúng thôi, sao cô có thể thỏa mãn được anh ấy?” Nói xong, cô ta kề sát miệng vào tai Trang Noãn Thần, cố ý nói, “Mạc Viễn ấy mà, anh ấy là người đàn ông có dục vọng rất mạnh…”
Hơi thở ám muội bỗng dưng đánh thức Trang Noãn Thần, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Michelle.
“Không tưởng tượng ra được à?” Michelle cười lạnh, “Xem ra Mạc Viễn đúng là chẳng có hứng thú với cô. Anh ấy…”
“Chị ở bên anh ấy năm nào?” Trang Noãn Thần bất ngờ lên tiếng, cắt ngang câu nói của cô ta.
Vẻ mặt Michelle trơ trơ, “Bốn năm trước.”
“Lúc đó chị đã nghe nói anh ấy có vợ chưa cưới?” Trang Noãn Thần lại hỏi.
“Đúng vậy, tiếc là chưa từng gặp qua, sớm biết vị hôn thê của anh ấy là loại giá đỗ dậy thì còi cọc như cô, tôi đã không lo lắng chuyện anh ấy bị ai kia cướp đi.” Michelle nghĩ rằng cô đang định tính sổ với mình, cười cười, “Cô hoàn toàn không phải thể loại Mạc Viễn thích, càng miễn bàn đến chuyện trên giường, Mạc viễn luôn thích phụ nữ nhiệt tình, cô có tư cách gì bắt anh ấy bên cô cả đời?”
Tiếp theo là cười khẩy.
Trang Noãn Thần nhìn cô ta trân trối, sau khi đợi cô ta cười xong, chỉ thản nhiên nói, “Cho dù anh ấy thực sự ghét tôi thì cũng chẳng tới lượt chị đâu, chị đã hiểu biết anh ấy như thế, vậy có từng thấy anh ấy có thói quen gặm lại cỏ cũ không?” Loại đàn ông được phụ nữ chiều hư đa số đều không có thói quen này. Hơn nữa, với thái độ mới nãy của Giang Mạc Viễn, thì cô cũng đủ nói những lời này một cách ung dung kiên định rồi.
Quả nhiên, sắc mặt của Michelle sa sầm.
Trang Noãn Thần thầm thở dài, không phải cô muốn làm kẻ xấu đâu, thực sự bản thân là một cô nàng có tâm địa thiện lương, chỉ là không muốn bị người khác nắn bóp thành quả hồng mềm mà thôi, cô cùng cô người mẫu này không thù không oán, không phải tình huống đặc thù, cô tuyết đối sẽ không đối xử cay nghiệt với cô ta như vậy.
Lúc bầu không khí giữa hai người đang căng thẳng, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Trang Noãn Thần quay qua nhìn, ngạc nhiên.
Giang Mạc Viễn, lại có thể xông vào nhà vệ sinh nữ!
Còn có Cát Na theo sau với vẻ mặt lo lắng, lúc thấy trong nhà vệ sinh không có người ngoài mới yên tâm.
Michelle cũng không ngờ một Giang Mạc Viễn có tính kiêu ngạo bẩm sinh lại có thể xông vào nhà vệ sinh nữ, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày, sải bước tiến lên kéo Trang Noãn Thần qua, không nói câu nào đã đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Phía sau, là Michelle tức đến độ giậm chân.
Trên đường đi, Trang Noãn Thần bị Giang Mạc Viễn kéo, thấy cằm anh bạnh ra, môi mím chặt, cô có chút buồn cười nhưng cố nhịn. Bạo ngược như anh, xông vào nhà vệ sinh nữ cũng không phải là chuyện quá kinh ngạc nhỉ.
***
Từ đường Bahnhofstrasse[1] đến phố Augustine[2], rồi đến những cửa hàng có thương hiệu thiết kế độc lập nằm sâu trong con phố, suốt mấy tiếng đồng hồ, Trang Noãn Thần gần như không nói câu nào.
Trái lại, cô thực sự đến để dạo phố.
Giang Mạc Viễn cũng nghiêm túc đi dạo cùng cô hết con đường này đến con phố khác.
Không mua thứ gì, trong đầu cô chỉ nghĩ có một chuyện duy nhất: vị hôn thê.
Giang Mạc Viễn ngược lại thấy lo lắng, nhìn cô lặng thinh không nói gì, anh luôn âm thầm quan sát biểu hiện của cô. Anh tự xưng luôn thấu hiểu lòng người, lúc này cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Mãi đến khi, dừng chân lại trước tủ kính của một cửa hàng, suy nghĩ của Trang Noãn Thần bắt đầu phân tán.
Giang Mạc Viễn có vợ chưa cưới, nhưng lại chưa từng đề cập qua ở trước mặt cô.
Theo như ‘lời khai’ của Michelle, vị hôn thê này ít nhất đã xuất hiện bốn năm trước, hay nói cách khác, bốn năm trước Giang Mạc Viễn đã có người hứa hôn. Như vậy, tại sao anh lại kết hôn với cô?
Vị hôn thê của anh bây giờ ở đâu?
Lơ đãng nhớ đến lời của Hạ Lữ, Hạ Lữ từng nói, Giang Mạc Viễn là hung thủ giết người, những lời này là do Cố Mặc nói, nhưng sau đó cô cũng từng hỏi qua Cố Mặc, Cố Mặc lại nói đây bất quá chỉ là lời đồn đại, nhưng anh nghe ai nói? Nếu cứ suy nghĩ theo đà này, chắc người đó chính là Nam Ưu Tuyền.
Nam Ưu Tuyền, hình như có thành kiến rất lớn với Giang Mạc Viễn, không khó phát hiện ra điều này từ mấy lần gặp gỡ và trò chuyện.
Như vậy, nếu lời này thực sự truyền ra từ miệng của Nam Ưu Tuyền, vậy Giang Mạc Viễn giết ai?
Không lẽ… chính là vợ chưa cưới của anh?
Ý nghĩ này đột ngột lóe lên trong đầu, như ánh chớp bất ngờ xẹt qua!
Bên tai, bỗng nhiên vang lên tiếng nói đàn ông.
Trầm lắng, gợi cảm, tràn đầy sức hút.
“Thích chiếc áo này à?”
Cô ngẩn ra, lúc này mới phát giác bản thân đứng rất lâu trước tủ kính.
Trên người ma-nơ-canh trong tủ kính, là một chiếc áo khoác len rất đơn giản và thời thượng, nhìn ra được là thiết kế của một bậc thầy.
Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn đường, lại được ánh sáng từ tử kính phân chia góc cạnh rõ ràng, nhất thời cô lại bị mê hoặc, một người đàn ông thế này lại là hung thủ giết người sao?
“Sao vậy em?” Giang Mạc Viễn thấy cô biểu hiện khác lạ, ôn tồn hỏi.
“A, không… không có gì.” Cô vội vàng thu ánh nhìn, thản nhiên nói.
Giang Mạc Viễn lại hiểu lầm ý cô, dắt tay cô cùng bước vào cửa hàng.
“Này, anh làm gì vậy?” Cô ngạc nhiên.
Trong cửa hàng thơm tho ấm cúng.
“Lấy chiếc áo khoác trong tủ kính ra.” Giang Mạc Viễn nhìn cũng không nhìn chủ tiệm với vẻ mặt đỏ hồng cùng hai mắt tràn đầy ái mộ với anh, thản nhiên nói một câu.
Chủ tiệm vội vàng đi lấy.
Trang Noãn Thần kéo tay anh, hạ thấp giọng, “Em không thích cái áo đó.”
“Cái áo này rất hợp với em.” Giang Mạc Viễn nở nụ cười.
Chủ tiệm nhanh chóng lấy chiếc áo đến, nói một tràng dài với Giang Mạc Viễn.
Cô nghe không hiểu vì chủ tiệm nói tiếng Đức.
“Mặc thử xem.” Giang Mạc Viễn nhận lấy chiếc áo từ tay chủ tiệm.
Trang Noãn Thần thấy vậy đành phải nhận lấy, cởi áo khoác ra, sau đó mặc thử chiếc áo lên người mình. Không thể không nói, chất liệu của chiếc áo này siêu tốt, xúc cảm mềm mại, nhưng không khó nhìn ra cái giá xa xỉ của nó, tiền nào của nấy, đồ tốt cho dù không mặc vào người cũng có thể nhìn ra được.
Chủ tiệm bước lên trước tươi cười, có lẽ vừa rồi nghe hai người họ nói tiếng Hoa, liền dùng vốn tiếng Hoa nghèo nàn của mình khen ngợi, “Cô đúng là hợp với chiếc áo này, kích cỡ cũng vừa vặn, hệt như dựa theo số đo của cô để thiết kế ra vậy.”
“Thiết kế?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Đây không phải hàng may sẵn ư?”
“Đương nhiên không phải, chiếc áo này là áo thiết kế mẫu thôi, nếu quý khách thích tôi có thể mời nhà thiết kế chiếc áo này đến đây, nhưng mà không phải hiện giờ, vì trước mắt nhà thiết kế đang nghỉ phép ở nước ngoài.” Chủ tiệm cười cười.
Trang Noãn Thần càng nghe càng hồ đồ, chỉ là chiếc áo thôi mà, sao lại hết nhà thiết kế rồi mẫu thiết kế?
Giang Mạc Viễn bước lên trước, trực tiếp nói với chủ tiệm, “Lấy cái này, bây giờ ghi lại số đo của cô ấy đi.” Nói xong, lấy danh thiếp ra, “Địa chỉ ở trên đây, nhanh nhất mất bao lâu?”
Trang Noãn Thần kéo anh lại, lắc đầu với anh.
Chủ tiệm nhìn thoáng qua danh thiếp, suy nghĩ, “Thưa quý khách, nhanh nhất cũng phải mất một tháng.”
“Mười ngày thôi.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
“Chuyện này…” Chủ tiệm khó xử, “Điều này hoàn toàn không thể. Trước mắt, nhà thiết kế đang nghỉ phép, làm ra thành phẩm cũng cần thời gian, còn có địa chỉ của quý khách là ở Trung Quốc…”
“Mười ngày.” Anh lại nhấn mạnh.
Trang Noãn Thần thấy chủ tiệm thật sự khó xử, nhanh chóng nói, “Thôi đi anh, đừng làm khó chị ấy.”
“Trên cơ sở phí thiết kế cô nhận, tôi sẽ trả thêm gấp đôi phí phục vụ.” Giang Mạc Viễn nhìn chủ tiệm.
Mặt chủ tiệm lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, “Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với nhà thiết kế cho quý khách.”
“Còn thời gian?”
“Trong vòng mười ngày sẽ hoàn thành cho quý khách.” Chủ tiệm lập tức nói.
Giang Mạc Viễn cười nhạt.
“Tiền cọc quý khách thanh toán bằng đồng Fanc hay đồng Euro?” Chủ tiệm hỏi.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, một cửa hàng nhỏ thế này lại có thể nhận đồng Euro? Tuyệt đối không phải đơn giản là một cửa hàng nhỏ, nhịn không được tiến đến hỏi chủ tiệm, “Cửa hàng của chị là cửa hàng gì?”
“Cửa hàng trang phục.” Chủ tiệm ngạc nhiên.
“Quần áo trong này đều là mẫu thiết kế?” Cô hỏi.
“Thưa vâng, cửa hàng chúng tôi luôn nhận thiết kế đặt may.” Chủ tiệm cười nhẹ.
Trang Noãn Thần há hốc mồm, nuốt nước miếng hỏi, “Vậy chiếc áo này giá bao nhiêu?”
“Không tính phí thiết kế và phí phục vụ, một chiếc áo giống y hệt thế này có giá khoảng 40 ngàn Fanc (~ hơn 847 triệu Đ), còn phải đợi ra thành phẩm mới tính cụ thể được.” Chủ tiệm mỉm cười báo giá.
Vừa nói ra con số này, trong đầu cô lập tức hình thành một bảng chuyển đổi tiền tệ dày đặc!
40 ngàn Fanc đổi thành đồng Euro chính là hơn 33 ngàn… 33 ngàn lại đổi thành nhân dân tệ… (~ khoảng hơn 242 ngàn tệ)
Mắt cô trừng lớn, kéo Giang Mạc Viễn qua, “Em không muốn chiếc áo này.”
Đùa gì vậy? Một chiếc áo thôi mà gần 300 ngàn tệ? Cô thà mua một nhãn hiệu thông thường ở ngoài chợ, cho dù mua hiệu Versace cũng không cắt cổ thế này. Hạ Lữ đang sở hữu một chiếc túi mới nhất của Hermes giá 250 ngàn tệ, lúc đó cô nhìn thấy liền hỏng mất, bây giờ muốn cô mặc một chiếc áo giá 300 ngàn tệ? Giết cô đi cho rồi.
“Em mặc rất đẹp mà.” Giang Mạc Viễn thấu hiểu lòng cô, nhẹ nhàng cười, từ trong ví móc ra thẻ quốc tế đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm lập tức bước đến nhận lấy, không cho phép Trang Noãn Thần khước từ.
“Nhìn xem còn thích gì nữa không? Giày? Trang sức? Túi xách?” Giang Mạc Viễn ra vẻ ông chồng với giọng điệu kiêu ngạo.
“Không không không.” Trang Noãn Thần vội xua tay, ông trời ơi, cô nào dám muốn thứ gì nữa?
“Thích gì thì mua đi.” Anh thầm suy đoán ý nghĩ của cô, từ sau khi Michelle xuất hiện, anh thấy cô thì trong lòng liền thấp thỏm, đây là cảm giác lần đầu tiên anh có, sự im lặng của cô còn khó chịu hơn cả giết anh.
Trang Noãn Thần lắc đầu, chỗ tiền đó chi bằng mua đồ ăn còn hơn.
Chủ tiệm cầm thẻ đi cà…
Giang Mạc Viễn nhìn cô, sau hồi lâu thở dài, “Noãn Noãn à, thực ra anh có thể giải thích với em chuyện của Michelle.”
“Giang Mạc Viễn, anh từng yêu ai chưa?” Cô khẽ hỏi, giương mắt nhìn anh, “Ý của em là, trước khi kết hôn, anh có yêu… cô gái nào không?”
[1] Bahnhofstrasse: Một trong những đại lộ mua sắm sầm uất nhất tại Zurich.
[2] Phố Augustine: Con phố nhỏ hẹp quanh co với các ô cửa sổ nhiều màu sắc.
Hết chương 19